Chương 80. Chiến! Lệ Hi Kiệt và Lệ Thú
Lần này số người đường Cẩm thành đông như lần trước, chỉ có hai người Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú, đến ngay cả tiểu tử béo cực kỳ nghịch ngợm cũng mang theo. Về phần Lưu Ly còn nằm trong tã lót, trực tiếp giao cho Bội Nghi chăm sóc là tốt rồi.
Nhưng là, nếu như đường lần này đủ náo nhiệt, vậy mười phần sai rồi, phải biết rằng ba người phụ nữ là sân khấu, người phụ nữ như thế nào cũng có thể diễn xuất phần ba!
Nhưng mà lần này, Tiểu Tiểu nhớ kỹ bài học trong quá khứ, cho tới bây giờ đều cho Lệ Thú có cơ hội mở miệng dạy dỗ người.
Tuy rằng đường vẫn náo nhiệt như vậy, nhưng hành trình lại chậm trễ chút nào, mất bao nhiêu thời gian, Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú đến Cẩm thành.
"Trước hết nên vào thành." Lệ Thú ngăn Tiểu Tiểu, khẽ nheo mắt lại, tay phải đặt lên vỏ kiếm.
Tiểu Tiểu trả lời, chỉ dừng lại rồi hít thở, bởi vì bây giờ Cẩm thành càng quỷ dị hơn lần trước bọn họ tới.
Vốn phải là thành có khói bếp lượn lờ nhưng giờ có nửa sợi khói bếp nào, cửa thành đóng chặt, toàn bộ thành trấn dường như là bị tước đoạt mất sinh mệnh, trở thành tòa thành chết.
"Nơi này..." Tiểu Tiểu sợ hãi lui về phía sau Lệ Thú: "Còn có người ở ?"
Lệ Thú trả lời, sau lúc lâu, Huyết kiếm bỗng nhiên ra khỏi vỏ: "Tiểu Tiểu."
"Thú ca?"
"Chúng ta... Trước tiên nên vào." Tòa thành này rất quỷ dị, Lệ Thú xác định có thể mang Tiểu Tiểu ra được hay .
"Cũng đến đây, sao có thể dễ dàng lùi bước chứ?" Tiểu Tiểu cho Lệ Thú ánh mắt kiên định, thuận bước bước lên phía trước.
"Cẩn thận!" Đột nhiên sắc mặt Lệ Thú biến đổi, kéo mạnh Tiểu Tiểu về.
Bất ngờ kịp phòng bị, Tiểu Tiểu đập vào ngực Lệ Thú chút, mà sắc mặt Lệ Thú cực kỳ khó coi nhìn Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu toét miệng cười: "Thiếp sao..."
Nghe thấy vậy, Lệ Thú thở phào nhõm, nheo mắt lại nguy hiểm, nhìn nửa đoạn phi tiêu bị ghim trong đất. Phần đuôi của phi tiêu buộc mảnh vải màu trắng, phiêu đãng trong gió.
" theo ta." Lệ Thú do dự chút, dứt khoát ôm lấy Tiểu Tiểu.
Như thế này, cũng cần theo!
Lệ Thú vươn tay, rút cái phi tiêu kia ra, quan sát tỉ mỉ cái phi tiêu kia chút, phi tiêu lóe ra ánh kim loại sáng bóng, Lệ Thú hiểu nhướng mi, phi tiêu có độc, theo lý mà , nếu như muốn tính mạng của bọn họ, cái phi tiêu này phải có độc.
"Thú ca." Cuộn tròn ở trong lòng Lệ Thú Tiểu Tiểu kéo kéo tay áo của Lệ Thú.
"Ừm?"
Tiểu Tiểu chỉ mảnh vải màu trắng: " đó có chữ viết."
Nghe thấy vậy, Lệ Thú lập tức gỡ mảnh vải xuống, nền màu trắng, chữ màu đen, dữ tợn mà khủng bố — " nên lại tới đây!"
Lệ Thú nhìn về phía vị trí phi tiêu bắn ra, nơi đó vẫn hề có động tĩnh, là cơ quan, hay là người kia còn chưa ?
Lập tức Lệ Thú mang theo Tiểu Tiểu đến thẳng vị trí bắn ra phi tiêu, nhưng là lại người cũng có, cũng có cơ quan...
cách khác là người làm?
Như vậy khinh công của người kia khẳng định cao tưởng tượng nổi!
"Thú ca," Tiểu Tiểu giọng gọi, dường như là sợ quấy rầy Lệ Thú: "Sao rồi?"
Lệ Thú lắc đầu: " lạc quan. Chúng ta vào thành trước." Lệ Thú tung mình như đạo ánh sáng, bay thẳng qua tường thành, vào bên trong Cẩm thành.
Mà người cảnh cáo bọn họ lại ở phía sau yên lặng quan sát bọn họ.
"Dì, như vậy có được ?" Nhạc Khê nhìn về phía người bên cạnh." muốn cho bọn họ vào sao?"
Người kia đeo cái mặt nạ được làm bằng sắt, nhìn từ thân hình cùng quần áo rất ràng là người phụ nữ — Nhiêu Ninh Hinh.
"Ta cũng có cách nào..." Nhiêu Ninh Hinh thở dài: "Bệnh trạng của Hi Kiệt càng ngày càng rệt, lúc này đây, vậy mà muốn đồ thành..." Nhiêu Ninh Hinh dừng chút: "Chỉ có Tiểu Thú mới có thể ngăn cản chàng!"
"Vậy ngài vì sao..."
Nhạc Khê hiểu hỏi, lại bị Nhiêu Ninh Hinh cắt ngang: "Vì sao muốn ngăn cản Tiểu Thú?" Nhiêu Ninh Hinh hỏi lại.
Thấy Nhạc Khê gật đầu, Nhiêu Ninh Hinh cười khổ: "Làm mẫu thân, ta muốn để Tiểu Thú gặp phải nguy hiểm!"
Ở chỗ khác, Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu tiến vào Cẩm thành, phát những nhà nào có người đều khóa chặt cửa, thỉnh thoảng có đôi mắt hoảng sợ nhìn ra ngoài từ cửa sổ, nhưng là lại lập tức biến mất.
Dưới bầu khí này, Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu thể cẩn thận từng li từng tí tiếp, nhưng chưa được mấy bước, lại phát đội ngũ, đội ngũ này người nào cũng mặc áo đen, ràng người có võ công, Lệ Thú lui về phía sau bước, bước này vừa đúng kéo ra khoảng cách giữa hai tốp người, tiện cho Lệ Thú dễ dàng tấn công và phòng thủ.
Đồng tử thủ lĩnh đội áo đen kia khẽ co rụt lại, quan sát Lệ Thú từ xuống dưới, khi nhìn thấy Huyết kiếm trong tay Lệ Thú càng hút ngụm khí lạnh, lập tức phân phó người phía sau : "Phát tín hiệu! Gọi người kia tới đây!"
Nghe thấy phân phó của thủ lĩnh, thủ hạ chút do dự châm cây Xuyên Vân tiễn, thanh chói tai vang lên trong nháy mắt, đạo sương khói đỏ tươi phóng lên cao.
Lệ Thú nhìn bọn họ phóng ra Xuyên Vân tiễn, nhưng có động tác gì, muốn gặp là đầu lĩnh của bọn họ — người kia là phụ thân của sao?
Sau khi phóng ra Xuyên Vân tiễn, đội người áo đen kia ăn ý kết thành trận , chặn lại tất cả đường lui của Lệ Thú.
Ngay vừa lúc đội người áo đen kia kết xong trận, đạo bóng dáng tựa như tia chớp màu đen phóng thẳng lên trời, đường chạy về phía bọn họ, chừng vài lần hô hấp, đạo bóng dáng kia cũng tới giữa bọn họ, hoàn toàn vừa vặn đối mặt cùng Lệ Thú.
Mà thân thể Tiểu Tiểu tự chủ được phát run, khí thế của người đàn ông kia quá mức khủng bố.
Dưới mặt nạ màu bạc lộ ra đôi mắt lãnh khốc vô tình, như là u hồn sứ giả của địa ngục, khủng bố hơn cả khi Lệ Thú thi triển thức thứ hai đếm ngược từ dưới lên của Tuyệt kiếm. thân trang phục màu đen, giống như con quạ toàn thân màu đen, chỉ là dùng tư thái tùy ý đứng ở nơi đó, có áp đảo hết thảy khí thế.
Lệ Thú nhếch môi, mang theo Tiểu Tiểu lui về phía sau hai bước, ý đồ tránh thoát mũi nhọn của người đàn ông kia, nhưng là, người đàn ông kia ràng nửa phần cũng nhúc nhích, nhưng áp lực lại như hình với bóng theo bọn họ.
"Là ngươi." Sau lúc lâu Lệ Thú nặn ra câu: "Ngươi chính là Huyết giáo ..."
"Là ta!" Người đàn ông cắt ngang lời của Lệ Thú, ngả ngớn nhún nhún vai, "Rất kinh ngạc sao? Hẳn là thể nào? Ta nhớ được ta ràng nhắc nhở ngươi rồi. Ngươi phải nghĩ biện pháp giết ta..." Người đàn ông hạ giọng: "Bằng , ta giết ngươi!"
Người đàn ông quét vòng đám thủ hạ câm như hến: "Các ngươi lui xuống trước ."
"Dạ!" Đám người áo đen như lấy được đại xá lập tức thối lui.
Còn Lệ Thú gật đầu với Tiểu Tiểu, ý bảo nàng lui xuống trước, Tiểu Tiểu nghe lời lui đến bên, loại chiến đấu cấp bậc này, nàng chỉ tổ làm vướng chân vướng tay thôi.
Cứ như vậy, ở đường cái lớn nhất rộng nhất của Cẩm Thành, hai cha con đầy tài hoa này sắp triển khai cuộc đại chiến kinh thiên động địa!
Hai người chiếm cứ phương, giằng co ai cũng nhường ai, khí thế hai bên liên tiếp kéo lên, đến ngay cả gió cũng dường như dừng lại.
Ở bên Tiểu Tiểu như ngừng thở, nhìn qua nhìn lại hai người, tư thế lúc đầu của hai người kia quả thực giống nhau như đúc, trong lòng Tiểu Tiểu biết được đáp án chuyến này của bọn họ, đáp án bọn họ mong muốn tiếp nhận nhất, hơn nữa còn là để cho bọn họ hiểu bằng cách cách tàn khốc nhất.
Có lẽ Thú ca cũng biết được đáp án rồi…
Để cho người luôn tuân theo đạo đức luân lý như Lệ Thú dưới loại tình huống người chết ta sống đối mặt với cha của mình là chuyện tàn khốc cỡ nào đây?
Tiểu Tiểu khẽ thở dài.
Mà thanh thở dài rất giống như là đốt lên loại tín hiệu nào đó, hai người giằng co đồng thời ra tay, trực tiếp vung kiếm chạy về phía đối phương. Chợt, kiếm cùng kiếm chạm vào nhau phát ra tiếng vang chói tai mà sắc bén, kiếm trong tay Lệ Hi Kiệt chẳng qua chỉ là thanh kiếm bình thường, lại phân cao thấp với Huyết kiếm trong tay Lệ Thú.
Chợt Lệ Thú lui về phía sau, ý đồ kéo dãn khoảng cách, còn Lệ Hi Kiệt bước rời theo sát sau đó.
Đây có lẽ là trận chiến nguy hiểm nhất từ khi Lệ Thú hành tẩu giang hồ tới nay, kiếm của Lệ Hi Kiệt quá nhanh, quá ngoan lệ, quá trí mạng, mỗi lần công kích đều đánh thẳng vào chỗ hiểm.
“Cheng —” Lệ Hi Kiệt đánh kiếm xuống phía dưới, Lệ Thú chút do dự đón đỡ, hai thanh kiếm phẩm chất khác nhau khá xa nhưng ma sát với nhau tạo ra tia lửa chói mắt.
Thậm chí là Lệ Hi Kiệt còn hơn bậc.
Gan bàn tay phải của Lệ Thú nắm Huyết kiếm chảy ra máu tươi tí tách, khẽ thở gấp, lui về phía sau mấy bước.
Dưới mặt nạ, khuân mặt lãnh khốc vô tình của Lệ Hi Kiệt chau mày: “Ngươi dùng hết toàn lực.” Đây là câu khẳng định.
“Ngươi cũng có.” Lệ Thú đứng thẳng người, nhìn thẳng Lệ Hi Kiệt, bình tĩnh trả lời, mà tay phải khẽ run tựa hồ để lộ võ công của cũng cao cường như Lệ Hi Kiệt.
“Ta dùng hết toàn lực là vì ngươi đáng giá.” Lệ Hi Kiệt lười biếng duỗi thắt lưng, vặn cổ: “Nếu muốn chết lấy ra chút thực lực, bằng …” Kiếm của Lệ Hi Kiệt chợt chỉ về phía Tiểu Tiểu: “Sau khi ngươi chết, người tiếp theo chính là nàng!”
Trong nháy mắt hàm dưới của Lệ Thú kéo căng: “ cho ngươi động đến nàng!”
“Ngươi cho phép cũng chưa chắc? Lấy ra chút thực lực ! Bằng …” Lệ Hi Kiệt nắm chặt kiếm trong tay.”Kiếm tiếp theo, cũng chính là tử kỳ của ngươi rồi!”
Lệ Thú bước về phía trước bước, bày ra tư thế kỳ lạ, mà Lệ Hi Kiệt vẫn tùy ý đứng ở đó, dường như thấy được, nhưng mà chính cái thái độ tùy ý này lại làm tăng thêm vài phần áp lực.
Lúc này đây, cũng giằng co thêm lần nữa, Lệ Hi Kiệt dẫn đầu động thủ trước, Lệ Thú lấy ra tốc độ nhanh nhất, năng lực cao nhất đối kháng cùng Lệ Hi Kiệt.
Còn Lệ Hi Kiệt vẫn gặp chiêu phá chiêu tùy ý ứng đối, còn có công kích càng thêm tùy ý, lại thường thường khiến Lệ Thú trở tay kịp.
Dưới mặt nạ đột nhiên Lệ Hi Kiệt gợi lên nụ cười quỷ dị: “Đủ rồi, ta chơi đùa rồi!”
Ngay tại lúc Lệ Thú vừa mới ngăn cản được chiêu kiếm của Lệ Hi Kiệt, tay kia của Lệ Hi Kiệt chợt rút ra thanh chủy thủ, bất ngờ đâm về phía Lệ Thú!
“Thú ca!” Tiểu Tiểu sợ hãi thét chói tai.
“Đừng tới đây!” Lệ Thú gầm , nhưng lại cứng rắn ngừng lại bước chân của Tiểu Tiểu.
Lệ Hi Kiệt như có gì đáng kể nhìn Lệ Thú ôm bả vai: “Quá đáng tiếc, kiếm kia ràng là đâm về phía trái tim.”
Lệ Thú trả lời, mặt lại lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Rất kỳ quái vì sao vận công được sao?”Thanh Lệ Hi Kiệt giống như là quan tâm dạy hậu bối, nhưng là loại này quan tâm lại tới được đáy mắt.
Lệ Thú vẫn gì, mà là kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
Mà khi nghe thấy Lệ Thú có cách nào vận công, Tiểu Tiểu giật mình, người võ lâm có cách nào vận công, khác gì người bình thường chứ?
Tiểu Tiểu nhìn bốn phía xung quanh vòng, chọn ra tuyến đường, lặng lẽ di chuyển về phía Lệ Thú.
Lệ Hi Kiệt thờ ơ nhìn động tác mờ ám của Tiểu Tiểu, nhưng có ngăn cản, mà là tiếp vấn đề của mình.
“Bởi vì, ta chặn lại năm Đại huyệt của ngươi.” Lệ Hi Kiệt mỉm cười ra lời tàn nhẫn: “Trừ ta ra, ai có thể giải khai.”
——–hết chương 80———
By Trạch Mỗ
Chương 81. Biến đổi lớn
có cách nào vận công Lệ Thú nheo mắt lại, khí thế cũng rơi xuống hạ phong, tia lùi bước đối đầu trực tiếp với Lệ Hi Kiệt. Nếu là lúc này có tia khiếp đảm, phải thua thể nghi ngờ, nhưng ràng tại cũng lâm vào tuyệt cảnh.
"Muốn để lại di ngôn gì ?" Lệ Hi Kiệt liếc Tiểu Tiểu cẩn thận tới gần bọn họ cái, ánh mắt lại nhìn về phía Lệ Thú, ngữ điệu ngả ngớn mà kềm chế được: "Nếu nhanh lên chút, tiểu nha đầu kia có thể cũng tới rồi."
Mặt Lệ Thú chút thay đổi nhìn Lệ Hi Kiệt, bỗng rút chủy thủ vai ra, máu tươi lập tức ồ ồ chảy xuống từ vai: "Ông đến cùng có phải ..." Cha ta... nhưng Lệ Thú có hỏi ra miệng, đáp án ràng như vậy, Tuyệt kiếm chiêu giống nhau, hiểu biết lộ tuyến vận hành nội lực của Tuyệt kiếm như vậy, trừ phụ thân còn có thể là ai?
Nhưng là, phụ thân , thế hệ hùng, tại sao có thể làm ra chuyện như vậy? Tại sao có thể chĩa mũi dao về phía ?
Cùng với biết đáp án còn bằng giả bộ hồ đồ.
"Chàng ấy chết, cũng có di ngôn!" Tiểu Tiểu kiên định đứng ở bên người Lệ Thú, nhìn Lệ Hi Kiệt, nàng công kích bừa, người đến Lệ Thú cũng đánh lại nàng làm sao có thể thắng?
"Tiểu nha đầu, ngươi cứ khẳng định như vậy?" Lệ Hi Kiệt liếc xéo Tiểu Tiểu, ánh mắt lạnh như băng khiến Tiểu Tiểu khẽ run rẩy cái.
"Khẳng định!" Ánh mắt của Tiểu Tiểu kiên định.
"Dựa vào cái gì?"
"Chỉ bằng ông còn có ý thức ban đầu của mình!" Tiểu Tiểu vươn tay mở ra, cái khóa trường mệnh khéo léo xuất tay Tiểu Tiểu.
Vậy mà nhìn thấy cái khóa này Lệ Hi Kiệt lại lui về phía sau nửa bước, dường như là nhận lấy cái gì đó đáng sợ.
"Xem , ông còn nhớ !" Tiểu Tiểu thấy Lệ Hi Kiệt lui bước: "Cho dù nhập ma, ông vẫn còn nhớ thê nhi của ông! Cái khóa trường mệnh này, là ông để lại cho Thú ca."
Cái khóa trường mệnh này là Vân Hành nhờ Sở Lăng mang tới cho bọn họ, vào lúc thích hợp nhất cứu Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu.
Lệ Hi Kiệt lảo đảo lui liên tiếp hai bước, đầu cúi thấp, rốt cuộc nhìn thấy được ánh mắt của . Nhưng bỗng nhiên Lệ Thú lại biến sắc, kéo Tiểu Tiểu về, chạy thẳng tới hướng khác — bây giờ đến khinh công căn bản nhất cũng thi triển được.
Mà Lệ Hi Kiệt dường như bị kích thích, hai mắt ửng đỏ, hung tợn nhìn chằm chằm Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú, vội chạy thẳng tới trước mặt Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú.
thanh kiếm chỉ thẳng về phía hai người.
Lệ Hi Kiệt gỡ mặt nạ mặt xuống, khuân mặt xinh đẹp mà thành thục đầy giãy dụa nhìn hai người.
Lệ Thú nhìn Lệ Hi Kiệt, đây là lần đầu tiên hai người chính thức mặt đối mặt. Lệ Thú che trước Tiểu Tiểu, nhìn chằm chằm phụ thân mình.
Sau lúc lâu, kiếm trong tay Lệ Hi Kiệt có di động chút nào, bỗng nhiên, Lệ Hi Kiệt xuất thần sắc thống khổ, tiếng thét dài phóng lên cao, Lệ Hi Kiệt ôm đầu, thống khổ khẽ cuộn thân mình lại.
"Tiểu Thú..."
"... Rất xin lỗi."
" mau..."
Lời đứt quãng của Lệ Hi Kiệt, lại khiến Lệ Thú chần chờ đến gần bước rồi bước.
Chợt, đạo kiếm khí quét tới, chém thẳng vào bụng Lệ Thú, miệng vết thương rất sâu, khiến Lệ Thú nửa quỳ ngã mặt đất.
"Thú ca!" Tiểu Tiểu giật mình, lập tức đỡ lấy Lệ Thú lung lay sắp đổ, "Thú ca..."
Nhưng Lệ Thú lại đem lực chú ý tập trung ở người Lệ Hi Kiệt, chút để ý tới thương thế của mình.
Lệ Hi Kiệt lại thét dài tiếng, vang vọng toàn bộ Cẩm thành. Bỗng Lệ Hi Kiệt ngẩng đầu, lãnh khốc trong ánh mắt khiến cho người ta kinh hãi: "Giết ngươi!"
xong, Lệ Hi Kiệt chạy bước dài về phía Lệ Thú, mà lần này, động tác của tựa hồ còn linh hoạt như trước.
"Cheng — "
Hai thanh kiếm cùng đánh vào chỗ, người phụ nữ đứng ở trước mặt Lệ Thú và Tiểu Tiểu, Nhiêu Hinh Ninh, Nhiêu Hinh Ninh cố hết sức ngăn cản công kích của Lệ Hi Kiệt, lui về phía sau nửa bước: "Tiểu Khê, mang theo hai người bọn họ !"
"Dì, người..." Lúc này Nhạc Khê đứng bên cạnh Lệ Thú và Tiểu Tiểu.
" theo hai người bọn họ , cần trở lại!" Nhiêu Hinh Ninh hô.
Lệ Hi Kiệt lui về phía sau bước, dường như hề có lý trí, chuyển mục tiêu công kích lên người Nhiêu Hinh Ninh.
Mà Nhiêu Hinh Ninh thừa dịp này, lấy xuống mặt nạ mặt, nhìn về phía Lệ Thú, vẻ mặt hòa ái đầy ánh sáng của tình mẹ: "Tiểu Thú..."
"Nương..." Lệ Thú nhìn Nhiêu Hinh Ninh, người phụ nữ xinh đẹp cùng ôn nhu như vậy là mẫu thân của .
Nhiêu Hinh Ninh xoay người, giằng co cùng Lệ Hi Kiệt: "Ta sao đâu. Tiểu Khê, mang theo bọn họ !"
" được!" Lệ Thú lập tức phản đối, lung la lung lay đứng lên, "Ta muốn ở lại..."
đợi Lệ Thú xong, Nhạc Khê ra tay dễ dàng, trực tiếp điểm huyệt ngủ của Lệ Thú, Lệ Thú có nội lực, lại bị thương nên lập tức ngất .
"Chúng ta cùng nhau nhé!" Tiểu Tiểu hô lên với Nhiêu Hinh Ninh.
"Chàng xuống tay với ta đâu." Tiểu Tiểu nhìn thấy biểu cảm của Nhiêu Hinh Ninh, nhưng có thể cảm thấy chắc chắn của Nhiêu Hinh Ninh.
“Phải đuổi tới kịp đó! Bà bà."
"Nhất định!" Nhiêu Hinh Ninh đáp lời, đợi sau khi mấy người rồi, Nhiêu Hinh Ninh thấy khí thế người Lệ Hi Kiệt ngừng tăng cao, nhàng thấp giọng lẩm bẩm câu: "Tiểu Tiểu... Tiểu Thú ta liền nhờ cậy vào con thôi!"
Nhiêu Hinh Ninh chậm rãi nhắm mắt lại, khóe môi gợi lên nụ cười tuyệt mỹ — Hi Kiệt, có thể gả cho chàng hạnh phúc.
Huyết quang...
Văng khắp nơi.
...
...
Trận chiến kinh thiên động địa, lại làm người ta tuyệt vọng kia qua được nửa tháng, vết thương của Lệ Thú cũng hơi khép lại, nhưng Lệ Thú lại giống như mất cái gì luôn ngồi lẳng lặng mình, cái gì cũng làm.
Trong quá khứ, Lệ Thú mặc dù cũng trầm mặc, vẻ mặt cũng nghiêm túc, nhưng ngồi lẳng lặng mình như vậy.
Nội lực của vẫn có cách nào vận hành, mỗi khi gặp phải chỗ huyệt đạo bị Lệ Hi Kiệt phong bế, nội lực ngưng kết tán loạn.
"Thú ca..." Tiểu Tiểu từ sau lưng Lệ Thú đưa tay nhàng khoát lên vai .
"Tiểu Tiểu."
"Thực xin lỗi." Nếu nàng có thể kiên trì mang theo Nhiêu Hinh Ninh cùng, có lẽ...
" liên quan đến nàng." Lệ Thú yên lặng ôm lấy Tiểu Tiểu, để nàng ngồi ở đùi , tiếng thở dài não nề truyền vào tai Tiểu Tiểu: "Là ta sơ ý, ta cho là ta đủ mạnh, cũng đủ để bảo vệ người bên cạnh, nhưng là, ta lại thua thảm như vậy, thua nhiều như vậy."
"Thú ca, chàng..."
" cần an ủi ta, ta biết cái ta cần là gì." Lệ Thú đánh gãy lời của Tiểu Tiểu: "Ta dùng nửa tháng để thương tâm, để khổ sở, nhưng là, nàng từng nhắc ta, tương lai còn rất dài, nếu như sa vào quá khứ như thế, vậy rất bi ai ..."
Tiểu Tiểu yên lặng nghe, lúc này cái Lệ Thú cần là ra hết.
"Nếu ta có thể trở nên mạnh hơn tốt rồi!" Ánh mắt Lệ Thú trở nên kiên định: "Đủ mạnh để ngăn phụ thân lại, để ông ấy nhập ma nữa."
Tình huống lần này của Lệ Hi Kiệt giống với tình huống lúc trước của Lệ Thú, sau khi Lệ Thú nhập ma hoàn toàn có ý thức của mình, còn lại chỉ là trí nhớ sau đó mà thôi.
Mà Lệ Hi Kiệt lại là sau khi nhập ma sau hoàn toàn hình thành ý thức của mình, dường như biến thành người khác.
"Chàng muốn làm gì?" Tiểu Tiểu hiểu nhìn Lệ Thú.
"Trở lại Cổ thành!" Lệ Thú quyết đoán: " tìm Đại bá và Dược vương tiền bối!"
Tiểu Tiểu vươn hai tay vòng quanh cổ Lệ Thú: "Thú ca, cho dù chàng ở nơi nào, thiếp đều với chàng."
"Cám ơn nàng, Tiểu Tiểu." Lệ Thú khẽ nở nụ cười, ấm áp mà bình thản.
Nhạc Khê nấp ở ngoài cửa, thấy vẻ mặt hạnh phúc của hai người khẽ thở dài, khi trở lại Cổ thành nhìn thấy Sở Văn Xuyên nhỉ?
Như vậy nàng nên đối mặt như thế nào?
Người nàng giết là muội phu của !
Sau khi tinh thần của Lệ Thú tốt hơn, ba người liền bước con đường trở về Cổ thành, bọn họ còn phải ngăn cản Quý Nho Hiếu sắp lên đường.
Mà, trong lúc đó Nhạc Khê cũng đến gần Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu, luôn yên lặng theo phía sau Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú.
Trải qua gần hai tháng hành tẩu, mấy người Lệ Thú cuối cùng cũng về tới Cổ thành, mà bước bọn họ tiến vào cổng chính của Cổ thành, Nhạc Khê liền ngây ngẩn cả người — nàng thấy được Quý Nho Hiếu tản bộ cùng Sở Văn Di.
Tên kia còn sống? Nàng đâm trúng trái tim sao?
Nhưng cái này cũng khiến Nhạc Khê thở phào nhõm.
Ít nhất nàng phải khó có thể đối mặt với Sở Văn Xuyên rồi.
"Tứ ca, tứ tẩu? Tại sao các người trở lại?" Sở Văn Di tò mò nhìn Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu, còn có Nhạc Khê phía sau bọn họ.
"Trước hết nên Cẩm thành." Lệ Thú trả lời vấn đề của Sở Văn Di, ngược lại với Quý Nho Hiếu: "Nơi đó bây giờ phải là chỗ ngươi có thể đến."
"Vì sao?" Quý Nho Hiếu hiểu hỏi.
"Ngươi cảm thấy nơi mà thiếu chút khiến chết ở đó, ngươi có thể sao?" Nhạc Khê nhàn nhạt mở miệng, liếc Lệ Thú cái.
"Chết ở... Nơi đó." Sở Văn Di ngây ngẩn cả người, trong mắt nàng, võ công của Lệ Thú gần như vô địch thiên hạ, đến ngay cả những tiền bối thành danh giang hồ từ lâu cũng nhất định có thể đánh thắng được : "Cao thủ ở Cẩm thành rất nhiều à?"
Lệ Thú trầm mặc, mà Tiểu Tiểu nắm lấy tay Lệ Thú, khẽ gật đầu với , bọn họ cần mọi người ủng hộ mới có thể có cơ hội trong thời gian ngắn nhất đánh bại Lệ Hi Kiệt.
" nhiều lắm, chỉ có ." Lệ Thú trả lời.
" người? !" Sở Văn Di cảm thấy thể tin nổi: "Là ai?"
"Cha ta."
mảnh trầm mặc quỷ dị nhất thời bắt đầu lan tràn ở trong sân.
Phụ thân của Lệ Thú vậy mà thiếu chút nữa giết ?
"Vì... Vì sao?"
Lệ Thú tiếp tục trầm mặc, sau lúc lâu: "Gọi Đại bá, Tam ca còn có nhạc phụ bọn họ cùng đến đây !"
bao lâu, mấy người đến cùng nhau, khi Sở Văn Xuyên nhìn thấy Nhạc Khê, kinh ngạc vươn tay rất lễ phép chỉ về phía Nhạc Khê: "Ngươi... Ngươi tại sao lại ở đây!"
"Ta vì sao thể ở đây?" Nhạc Khê nhún vai cái, cười khanh khách nhìn Sở Văn Xuyên, Quý Nho Hiếu có chuyện gì, như vậy hãy để cho bí mật kia chết trong lòng nàng !"Tiểu ca, ngươi đúng là vong ân phụ nghĩa, ta qua muốn ngươi chờ ta mà!"
"..." khóe miệng Sở Văn Xuyên khẽ co giật, quá mức kinh hãi thế tục, thèm để ý tới Nhạc Khê nữa.
"Vị này là..." Sở Lăng tò mò nhìn Nhạc Khê.
"Là người bên cạnh nương con." Lệ Thú giải thích cho Sở Lăng: "Lần này Cẩm thành, chính là nàng cứu chúng con ra."
Nghe thấy vậy, Sở Lăng cảm kích nhìn về phía Nhạc Khê, hướng nàng ôm quyền.
Kế tiếp, Lệ Thú kỹ lại lần hành trình lần này của cùng Tiểu Tiểu ở Cẩm thành, mà càng , sắc mặt mọi người càng khó coi.
"Con là ... Cha con, nhập ma rồi?" Sở Lăng nuốt nước miếng: "Giống như lần đó con ở Thiếu Lâm tự?"
Lệ Thú gật đầu: "Càng nghiêm trọng hơn nữa là con đánh lại ông ấy."
Sở Lăng trầm mặc, Lệ Thú luyện thành chiêu cuối cùng của Tuyệt kiếm ngay cả cũng đánh lại, mà Lệ Hi Kiệt càng hơn bậc, như vậy phần thắng của là đáng .
"Nương con... Chắc là sao đâu." Sở Lăng xác định an ủi, người nhập ma có tình nghĩa gì đáng ?.
Lệ Thú chỉ là trầm mặc, có trả lời, cũng biết đáp lại như thế nào.
"Võ công của con cũng bị phong bế?" Cổ vương đặt tay lên cổ tay của Lệ Thú, tuy có y thuật lợi hại như Dược vương, nhưng Cổ vương cũng là người am hiểu y thuật, hơn nữa càng quen thuộc với kinh lạc hơn.
Nhưng là, Cổ vương vặn mày càng ngày càng chặt, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta có biện pháp."
Lệ Thú thu tay, chút biểu cảm để ý cũng có: " sao cả."
Từ tuyệt thế cao thủ trở thành người bình bình thường thường, đây là loại chênh lệch nào chứ? Nhưng là Lệ Thú hết lần này tới lần khác nhàng bâng quơ như vậy, Tiểu Tiểu cũng là vẻ mặt thèm để ý.
"Nhưng là..."
"Cha." Tiểu Tiểu mở miệng: "Khi con với Thú ca quen nhau chàng cũng sử dụng võ công đó! Hơn nữa, chừng qua vài ngày nữa tự mình giải huyệt nữa!"
"Ừm." Lệ Thú gật đầu đồng ý: "Tin tưởng con, con ngăn cản cha con!"
---hết chương 81----
By Trạch Mỗ
Chương 82. Nguy cơ của Dạ Ngưng Bảo
Sau khi trở lại Cổ thành, Lệ Thú cũng vội vàng khôi phục công lực, mà là lấy gia quy Lệ gia bao đời nay của bọn họ từ chỗ Tiểu Tiểu, mỗi điều đều đọc tỉ mỉ, nhưng càng đọc, Lệ Thú càng kinh hãi, mỗi thế hệ Lệ gia, tựa hồ đều hạ quyết tâm hẳn phải chết, còn có ngờ được đều là những người tiêu sái kềm chế được, ở trong gia quy Lệ gia cho dù là phát biểu đứng đắn nghiêm túc, hoặc kỳ quái dường như oán trách, mỗi người Lệ gia đều ghi lại tên cùng tuổi của mình xuống đây, mỗi người tuổi cũng lớn, chỉ có tầm dưới bốn mươi, đúng tuổi tráng niên.
Lệ Thú nhìn mãi tờ cuối cùng, thở dài muốn gấp sách lại. Ánh nến màu da cam, khiến cảm thấy có chút mỏi mắt.
"Thú ca!" Tiểu Tiểu bỗng đè lại tay Lệ Thú muốn gấp sách lại: "Chàng xem nơi này." Tay kia của Tiểu Tiểu chỉ về phía trang giấy trống .
"Nơi này..." Lệ Thú cẩn thận nhìn trang giấy trống , trang giấy có nếp nhăn hơi mất tự nhiên, hình như có chữ viết gì đó.
"Hình như là ám hiệu!" Tiểu Tiểu bắt đầu hưng phấn đứng lên: "Thú ca! Chúng ta dùng lửa hơ !" Lần đầu tiên gặp được loại vật này Tiểu Tiểu hưng phấn lấy ngọn nến qua.
"Tiểu Tiểu." Lệ Thú giữ chặt Tiểu Tiểu, có thói quen cẩn thận nên Lệ Thú muốn mạo hiểm: "Vạn nhất cháy hỏng làm sao bây giờ?"
"Vậy lại nghĩ cách khác, thử làm sao mà biết đáp án?" Tiểu Tiểu trợn trừng mắt.
"Chúng ta có thể tìm người đến xem." Lệ Thú kéo tay Tiểu Tiểu về, muốn gấp lại gia quy.
"Ba!" Tiểu Tiểu lại đè xuống, ngăn cản động tác của Lệ Thú: "Chúng ta cẩn thận chút là được rồi!"
Lệ Thú đáp lời, mà là lại dịch chuyển tay của Tiểu Tiểu ra, lại gấp sách.
"Đại đầu gỗ!" Tiểu Tiểu bỗng nhào vào người Lệ Thú, Lệ Thú phát gần đây Tiểu Tiểu càng ngày càng giống mỗ tiểu quỷ, luôn nhào vào người như thói quen: "Thử chút cũng rơi mất tý thịt nào! Người ta rất tò mò mà!"
Lệ Thú tiếp tục lắc đầu.
"Này này này, đại đầu gỗ, chàng hơi quá đáng đó!" Tiểu Tiểu kháng nghị.
"Tiểu Tiểu." Cuối cùng Lệ Thú cũng mở miệng, nhưng Tiểu Tiểu nghe thấy ngữ điệu quen thuộc kia khóe miệng lại co rút — đại đầu gỗ lại muốn thao thao bất tuyệt rồi!
"Thiếp còn có việc!" Chợt Tiểu Tiểu nhảy xuống từ người Lệ Thú: " chừng tiểu tử béo tìm thấy được thiếp khóc đó!" Lệ Vân khóc? lừa quỷ ?
Thấy tốc độ biến mất trong nháy mắt của Tiểu Tiểu, Lệ Thú ngây ngẩn cả người.
chẳng qua là muốn để cho nàng thử xem mà thôi!
Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra vậy?
Lệ Thú nhìn Tiểu Tiểu chạy trốn, liền cất kỹ gia quy nhà mình, chọn quyển sách khác, lẳng lặng chờ Tiểu Tiểu trở về.
Cái bóng kéo dài dưới ánh nến, Tiểu Tiểu thò đầu từ bên ngoài nhìn vào, lại rón ra rón rén đến. Lệ Thú liếc nàng cái, ánh mắt lại trở lại sách.
"Thú ca." Tiểu Tiểu nịnh nọt tiến đến phía sau Lệ Thú, đấm lưng cho .
"Ừm?" Ánh mắt của Lệ Thú vẫn nhìn vào sách rời.
“Chàng để thiếp thử xem !" Tiểu Tiểu lập tức giơ ba ngón tay lên, đặt tới cạnh đầu làm động tác thề: "Thiếp thề, nhất định làm hỏng gia quy đâu!"
"Ban đầu, ta cũng muốn để nàng hơ lửa thử xem." Lệ Thú chậm rãi lật trang sách.
"Thú ca! Chàng đúng là tốt nhất!" Tiểu Tiểu lập tức hoan hô, thậm chí tiến đến hôn cái lên mặt Lệ Thú.
"Nhưng là..." đáng tiếc mỹ nhân kế có hiệu quả, Lệ Thú bị ảnh hưởng chút nào, chậm rãi mở miệng.
"... Nhưng là?" thấy Lệ Thú kéo dài Tiểu Tiểu hết sức im lặng — đến tột cùng là tên khốn nào dạy Lệ Thú chiêu này? Nhưng Tiểu Tiểu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng xác định hình như tên khốn kia chính là nàng.
"Vừa rồi nàng chạy mất, xem ra là nàng đồng ý, bởi vậy, coi như thôi."
"..."
Nhưng giọng điệu vừa rồi của Đại đầu gỗ ràng là muốn dạy dỗ người mà!
Chẳng qua, người có kế Trương Lương, ta có thang trèo tường. Bàn về võ công, có lẽ mười Tiểu Tiểu cũng đấu lại Lệ Thú, nhưng nếu như bàn về mưu trí, mười Lệ Thú cũng đấu lại Tiểu Tiểu.
Hơn nữa, ai bảo nhược điểm lớn nhất của Lệ Thú chính là Tiểu Tiểu?
Bởi vậy, cuối cùng Tiểu Tiểu vẫn lấy được gia quy Lệ gia, cẩn thận hơ trang giấy lửa, dần dần sách xuất chữ viết phóng đãng kềm chế được — giang hồ đồn quả nhiên giả!
Nhưng là, chữ viết phía càng ngày càng nhiều, giống chỉ có ngắn ngủn câu trong gia quy như quá khứ, mà là bức thư rất dài, kí tên càng khiến Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú chấn động.
Lệ Hi Kiệt, ghi lại hai mươi bốn tuổi, tháng năm năm Giáp Tý.
năm kia, Lệ Thú vừa mới sinh ra.
Đây là bức thư viết cho Lệ Thú.
Trong thư ghi lại kỹ càng vận mệnh người Lệ gia, giải thích vì sao thời điểm người Lệ gia viết xuống gia quy đều còn trẻ như vậy.
Trong thư cũng viết xuống bất đắc dĩ cùng kỳ vọng của Lệ Hi Kiệt, giao con của mình vào trong tay người khác như thế nào phải là loại gần như bất đắc dĩ xót xa?
Lệ Hi Kiệt hi vọng giúp được người Lệ gia thoát khỏi loại vận mệnh cực kỳ đáng buồn này, chẳng qua, nhìn từ tình huống bây giờ, dường như Lệ Hi Kiệt thất bại rồi.
Trong thư càng viết những thương cùng mong đợi với Lệ Thú.
"Nếu như ta có cách nào hoàn thành chuyện này, Tiểu Thú, Lệ gia phải dựa vào con rồi!"
Điều duy nhất làm người ta hiểu được là Lệ Hi Kiệt ghi lại kỹ càng cách dùng cùng hiệu quả của La mạc trận, còn có lý giải La mạc trận của ông ta.
Lệ Thú khép lại gia quy, đẩy tới trước mặt Tiểu Tiểu, chậm rãi nhắm mắt lại, khi mở là mảnh kiên định.
Bây giờ có thể xác định được con đường của mình rồi!
dường như có thể thoát khỏi trạng thái nhập ma này, nhưng lại làm thế nào để trợ giúp Lệ gia chứ?
Lệ Thú tự hỏi, mà Tiểu Tiểu cũng tranh cãi ầm ĩ, lẳng lặng ngồi bên cạnh Lệ Thú, lật xem gia quy Lệ gia, thử tìm lại trang trống có thêm manh mối gì , đáng tiếc, lần này cái gì cũng có.
Sau hồi lâu Lệ Thú nhúc nhích, còn Tiểu Tiểu ngủ, nằm ở đùi Lệ Thú, còn vẻ bướng bỉnh như thường ngày, yên tĩnh bình thản.
Lệ Thú hạ mắt nhìn Tiểu Tiểu yên tĩnh mỉm cười, để phiền não qua bên, nhàng ôm lấy Tiểu Tiểu, đặt lên giường, nằm bên cạnh nàng.
Chỉ cần có nàng, đường tới!
...
...
Sau khi Lệ Thú tìm được thư của Lệ Hi Kiệt, liền bắt đầu bắt tay vào khôi phục công lực, có vũ lực làm chống đỡ, tất cả đều là chỉ biết mà biết làm.
Muốn gỡ bỏ kinh mạch đơn giản có hai loại phương pháp, loại là từ người khác ngưng tụ nội lực đúng bệnh hốt thuốc giải huyệt đạo.
loại khác đó là tự mình giải huyệt đạo.
Lệ Thú lựa chọn là loại thứ hai, bởi vì nội lực của mỗi người ở Cổ thành có thể so sánh với Lệ Hi Kiệt, tất nhiên cũng giải được cách điểm huyệt của Lệ Hi Kiệt.
Nhưng là, mỗi khi Lệ Thú ngưng tụ được chút nội lực, chỉ cần vận hành, dần dần tán loạn, việc này dường như thành việc vĩnh viễn có bờ bến.
Tổng quát mà , Cổ thành che giấu tất cả gió lốc che giấu dưới yên tĩnh tường hòa, mỗi người đều biết yên tĩnh ngắn ngủi này dễ cỡ nào.
Nhưng là ngày trung tuần tháng mười hai, Cổ thành cũng còn cách làm làm bộ như yên bình được nữa.
Con trai thứ của Sở Lăng Sở Văn Vũ đến.
Còn mang đến tin xấu thể xấu hơn được nữa.
Dạ Ngưng Bảo bị người đánh chiếm!
"Con cái gì!" Ba tiếng Sở Lăng đập bàn: "Sao Dạ Ngưng Bảo có thể bị người đánh chiếm?"
Kinh sợ cùng nghi hoặc cùng nhau bùng nổ, vẫn luôn hòa ái rất có phong thái trưởng giả nhưng bây giờ vẻ mặt của Sở Lăng lại có chút vặn vẹo.
"Là... Là người đàn ông đeo mặt nạ!" Sở Văn Vũ mở miệng: "Toàn bộ thủ hạ của đều là hạng người có võ công cao cường, mà người của Dạ Ngưng Bảo..."
Sở Lăng phất tay ý bảo cần thêm gì nữa, người đàn ông mang mặt nạ ràng là Lệ Hi Kiệt, người trong Dạ Ngưng Bảo tuy có võ công cao cường nhưng dù sao đều già rồi, làm sao có thể là đối thủ của Lệ Hi Kiệt?
"Người của Dạ Ngưng Bảo sao rồi?" Sở Lăng hỏi vấn đề đáng quan tâm nhất.
"Nhị thúc và đại ca, dẫn theo phần lớn người Dạ Ngưng Bảo trốn , nhưng là..." Sở Văn Vũ chần chờ, lại tiếp: "Người Dạ Ngưng Bảo bồi dưỡng chết trận, còn có phần tung tích." Sở Văn Vũ thở dài: "Còn có số tiền bối cũng tung tích, bao gồm... Triển Hào tiền bối."
"..."
hồi yên tĩnh tiếng động, người quen thuộc đột nhiên hành tung , hiển nhiên là dữ nhiều lành ít.
hồi lâu Lệ Thú cũng biết gì, bởi vì chuyện của Lệ gia, liên tiếp hại chết nhiều người như vậy, tranh đoạt Huyết kiếm, vây công Thiếu Lâm tự, thảm án ở Cẩm thành, mẫu thân qua đời, Dạ Ngưng Bảo bị tập kích, bây giờ, đến ngay cả người vẫn luôn chiếu cố bọn họ là Triển Hào tiền bối cũng tung tích...
Lệ Thú cảm thấy xin lỗi kiểu gì cũng đều yếu ớt vô lực.
"Người đàn ông tấn công Dạ Ngưng Bảo tựa hồ tìm người nào đó..." Dường như Sở Văn Vũ nghĩ đến cái gì đột nhiên mở miệng.
"Tìm người? Vì sao?" Mọi người kinh ngạc mở to mắt.
" dường như tìm..." Sở Văn Vũ liếc ra phía ngoài cửa, ngoài cửa là Dược vương ôm Lệ Vân dạo:"Tìm Dược vương."
"Dược vương?"
"Ừm." Sở Văn Vũ khẳng định gật đầu: "Trong miệng người kia liên tục lẩm bẩm: nhất định phải tìm được Dược vương, nhất định phải cứu nàng..."
Bỗng Lệ Thú ngẩng đầu, chợt bắt lấy bả vai của Sở Văn Vũ: "Ngươi ông ta muốn cứu ai?"
Tuy Lệ Thú mất võ công, nhưng sức mạnh thể khinh thường, nắm cho đến khi Sở Văn Vũ nhếch miệng: "Ta cũng biết muốn cứu ai, hình như... Là người phụ nữ." Tuy chán ghét Lệ Thú, nhưng lại ngại mặt mũi của Sở Lăng, Sở Văn Vũ vẫn thành trả lời.
Vẻ mặt của Lệ Thú bỗng nhiên thả lỏng, dường như nhận được xác định việc còn chưa chắc chắn.
Mẫu thân của còn chưa chết! Người mẫu thân cười ôn nhu với , liều mạng bảo vệ còn chưa chết!
Lệ Thú thở phào nhõm sâu.
Tiểu Tiểu khoát tay lên vai Lệ Thú, mỉm cười với .
Bên kia tâm tình Sở Lăng lại tuyệt đối vì nhận được tin tức Nhiêu Hinh Ninh chết mà thả lỏng, bởi vì tại là thống soái của Dạ Ngưng Bảo, phải đoạt lại Dạ Ngưng Bảo!
Mà phải đối mặt cũng là huynh đệ kết nghĩa của .
"Văn Xuyên."
"Vâng, cha!" Sở Văn Xuyên lưu loát đáp lời.
"Con lặng lẽ đưa Dược vương tới Cẩm thành, sau khi chữa khỏi cho Hinh Ninh rồi trở lại." Sở Lăng hạ mệnh lệnh.
"Được!" Tuy cũng lo lắng cho Dạ Ngưng Bảo, nhưng Nhiêu Hinh Ninh bên kia tuyệt đối thể chậm trễ, nếu như chậm vài bước có thể, Nhiêu Hinh Ninh chết mất.
"Ta với ngươi cùng !" Bỗng Nhạc Khê từ ngoài cửa vào: "Ta rất quen thuộc Cẩm thành!"
Sở Văn Xuyên thoáng suy xét, liền gật đầu: "Được!" Tuy Nhạc Khê chỉ là phụ nữ, nhưng thân thủ mạnh mẽ lại chân đáng tin.
Sở Lăng cũng gật đầu: "Còn ta bây giờ tới chỗ người Dạ Ngưng Bảo thân, Văn Vũ, con nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày sau lập tức tranh thủ trở về!"
"Con rồi, cha!"
--- -----hết chương 82---- ------
By Trạch Mỗ
Chương 83. cấu kết
"Cha, con với cha cùng về Dạ Ngưng Bảo!" Vẫn được tính vào bỗng Sở Văn Di mở miệng.
"Văn Di!" Sở Lăng nhíu mày, nhìn thoáng qua Quý Nho Hiếu văn nhược: "Con ở đây ."
" cần để ý tới ta." Quý Nho Hiếu mỉm cười, liếc mắt nhìn nhau với Sở Văn Di: "Ta ở lại đây, chờ tiểu Di." Đây là biện pháp giải quyết tốt nhất, Quý Nho Hiếu tay trói gà chặt cho dù theo cũng chỉ vướng víu thôi: "Ta chờ nàng trở về."
Hai người trải qua khảo nghiệm sinh tử, tình cảm dường như xác định ổn định rồi, nhưng nhân vật như vậy chuyện, thấy thế nào cũng thích hợp, đấng mày râu lại với sắp lao ra tiền tuyến: "Ta chờ nàng trở về" ... Hình như bị ngược nhỉ?
Nhưng là, ai tính toán những thứ chi li này, sau ngày định ra hành trình, người ở Cổ thành liền chia thành ba đường, đường lấy Sở Lăng cầm đầu thẳng tới chỗ Sở Văn Vũ , chỗ mọi người Dạ Ngưng Bảo ở. đường lấy Dược vương cầm đầu, thẳng đến Cẩm thành. đường cuối cùng, cũng chính là Lệ Thú và Tiểu Tiểu, còn mỗ tiểu quỷ ở lại Cổ thành.
"Thú ca, bọn họ có chuyện gì chứ?" Tiểu Tiểu và Lệ Thú tiễn bước Dược vương, nhìn bóng lưng dần xa của bọn họ. Lần này, Dược vương vừa nghe là muốn trị thương cho Nhiêu Hinh Ninh, lập tức lên đường, đến Tiểu Vân Nhi cũng chưa dùng tới.
"Ừm." Lệ Thú gật đầu: "Cha ta ở Tây Vực, Cẩm thành làm khó được Tam ca, Dược vương còn có Tiểu Dịch, hơn nữa bọn họ còn mang theo Nhạc Khê?"
Tiểu Tiểu khẽ thở phào nhõm: "Vậy là tốt rồi."
"Đáng lo là đường kia của Đại bá." Lệ Thú nhướng mi: "Vạn nhất nếu gặp..."
Lệ Thú tiếp, nhưng Tiểu Tiểu lại có thể nắm chắc được suy nghĩ của , nếu như gặp Lệ Hi Kiệt, lấy tính cách của Sở Lăng, tất nhiên hạ thủ lưu tình, thể phát huy toàn lực, mà trạng thái bây giờ của Lệ Hi Kiệt là mất hết tính người, đến thê nhi của mình cũng xuống tay được.
Như vậy Sở Lăng nhất định...
"Thú ca." Tiểu Tiểu nhìn thoáng qua Sở Văn Vũ duy trì khoảng cách với họ: "Chàng phải cẩn thận ."
"Nhị ca?" Lệ Thú hiểu, đó là huynh đệ kết nghĩa của mà!
"Chàng xem ánh mắt của ..." Sở Văn Vũ nhìn về phía Lệ Thú và Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu lập tức tiến lên trước bước, che phía trước Lệ Thú: "Rất thích hợp."
Lệ Thú ngẩng đầu nhìn về phía Sở Văn Vũ, gật đầu: "Ta hiểu rồi." Lời của Tiểu Tiểu từ trước đến giờ Lệ Thú đều tin tưởng vô điều kiện.
"Chúng ta thôi!" Tiểu Tiểu vội cách ly Lệ Thú khỏi tầm mắt của Sở Văn Vũ, bây giờ Lệ Thú có võ công, căn bản có khả năng địch lại Sở Văn Vũ.
Sở Văn Vũ vẫn quan sát Lệ Thú, cho đến tận khi biến mất thấy.
Chính là người này xuất cướp chú ý của phụ thân, thậm chí còn muốn trở thành bảo chủ kế tiếp của Dạ Ngưng Bảo!
Sở Văn Vũ cho rằng xung quanh có người, bởi vậy ánh mắt của thèm che giấu, lại nghĩ rằng, ánh mắt của rơi vào trong mắt của Lục Y Ninh.
Lục Y Ninh khẽ gợi lên nụ cười xảo trá.
Nếu Lệ Thú mất võ công rồi, vậy tìm cánh cửa đột phá khác thôi!
Đêm hôm đó, Lục Y Ninh gõ cửa phòng Sở Văn Vũ.
"Ngươi là..." Sở Văn Vũ khẽ chớp mắt.
"Lục Y Ninh." Lục Y Ninh mỉm cười, khuynh quốc khuynh thành, khiến Sở Văn Vũ mê mẩn. Nhìn thấy vẻ mặt của Sở Văn Vũ, Lục Y Ninh lập tức cúi đầu xuống, giấu nụ cười của ả.
Sở Văn Vũ bừng tỉnh, tuy rằng thích dung mạo của Lục Y Ninh, nhưng chút đề phòng tối thiểu cũng thiếu: "Lục gia Đại tiểu thư? Ngươi đến tìm ta làm gì?"
" mời ta vào sao?" Lục Y Ninh tiến lên nửa bước, bước chân yếu ớt chứng tỏ võ công của nàng cũng cao lắm.
ả này rất thông minh, dùng khoảng cách nửa bước để buông lỏng cảnh giác của Sở Văn Vũ.
"Mời vào." Sở Văn Vũ khẽ nghiêng người, để ra con đường cho Lục Y Ninh.
Lục Y Ninh e dè vào ngay phòng của Sở Văn Vũ, tùy ý tìm chỗ, ngồi xuống.
"Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?" Sở Văn Vũ vung vạt áo, ngồi đối diện với Lục Y Ninh.
"Ngươi rất chán ghét Lệ Thú?" Lục Y Ninh hỏi thẳng vào vấn đề.
Sở Văn Vũ giật mình, bỗng từ ghế đứng lên, thậm chí còn làm đổ cả cái ghế, lập tức hai người trong lúc đó nhấc lên hồi yên tĩnh, chỉ có tiếng lăn lộn mặt đất của cái ghế tròn.
Sau lúc lâu, Sở Văn Vũ mới chậm rãi mở miệng: “Sao ngươi biết?" Sở Văn Vũ đưa tay dò tới bên hông, chỗ đó treo trường thương của .
"Ta có thể giúp ngươi." Lục Y Ninh trực tiếp trả lời Sở Văn Vũ, dáng vẻ chút sợ hãi nào, thèm để ý tới động tác của Sở Văn Vũ.
"Giúp ta?" Sở Văn Vũ nhíu mày.
"Giúp ngươi loại bỏ Lệ Thú."Trong mắt Lục Y Ninh xẹt qua tia ngoan lệ làm lòng người sợ hãi, thậm chí khiến người có kiến thức rộng rãi như Sở Văn Vũ cũng cảm thấy sợ hãi.
Tia ngoan lệ kia chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, đảo mắt Lục Y Ninh vẫn là dáng vẻ của tiểu thư khuê các đoan trang điềm tĩnh.
Tận đáy lòng Sở Văn Vũ sợ run cả người, lập tức hạ quyết định — này chỉ có thể lợi dụng, thể thân thiết. Nhưng Sở Văn Vũ chỉ là liếc Lục Y Ninh cái: " là Tứ đệ kết nghĩa của ta, tại sao ta muốn giết ?"
Lục Y Ninh khẽ cười, dáng vẻ tính sẵn trong lòng khiến Sở Văn Vũ khẽ nhíu mày: "Tại sao muốn giết chết ..." Lục Y Ninh lắc đầu: "Ta cần thiết phải biết, ta chỉ cần biết là ngươi hận , muốn giết , cái này cũng có thể! Hơn nữa..." Lục Y Ninh nhìn thẳng vào Sở Văn Vũ: "Nguyên nhân phải hỏi chính ngươi rồi!"
Sở Văn Vũ xiết chặt tay.
Phụ nữ thông minh có rất nhiều, chẳng hạn như Tiểu Tiểu, hoặc như Nhạc Khê, hoặc như Nhiêu Hinh Ninh... Nhưng các nàng đều dùng thông minh của mình để "làm sao bảo vệ được người thân bên cạnh mình", mà Lục Y Ninh lại lấy thông minh của mình mưu hại người khác để lấy được lợi ích hết.
"Ngươi cần gì?" Sở Văn Vũ thanh tĩnh lại, thiên hạ có bữa ăn nào là phải trả tiền, cái ấy đương nhiên ràng: "Hừ, ngươi phải với ta ngươi cần trả giá gì chứ?"
"Ta muốn ngươi cưới ta!" Lục Y Ninh vẫn theo tác phong gọn gàng dứt khoát như trước, có thể lời của nàng vậy mà khiến Sở Văn Vũ rơi vào trầm tư.
"Ngươi muốn..." Sở Văn Vũ ngẩng đầu: "Lợi dụng sức mạnh của Dạ Ngưng Bảo giúp Lục gia lớn mạnh?"
" sai!"
Nghe thấy vậy, Sở Văn Vũ ngược lại thở phào nhõm, nếu là đối phương hề có toan tính, như vậy ngược lại yên lòng, nếu đối phương có vướng bận như vậy là có thể lợi dụng.
Về phần thê tử bây giờ của ...
Bỏ là được rồi.
"Bây giờ Dạ Ngưng Bảo bị người khác đánh chiếm rồi."
"Nhưng chủ lực của Dạ Ngưng Bảo cũng có chuyện gì phải sao? Chỉ cần có người ở, vậy tìm chỗ làm căn cứ, xây dựng lại Dạ Ngưng Bảo cũng khó khăn." Lục Y Ninh suy tính rất cặn kẽ.
"Ngươi phải nghĩ kỹ, cho dù loại bỏ Lệ Thú, Dạ Ngưng Bảo cũng chưa chắc có thể là của ta." Sở Văn Vũ thử dò xét.
Lục Y Ninh vẫn mang theo dáng vẻ của tiểu thư khuê các: "Ta giúp ngươi."
Sở Văn Vũ nở nụ cười ngay, loại quyền lực này làm cho con người ta điên cuồng, đến ngay cả tình cảm huynh đệ cũng có thể vứt bỏ, trong ba huynh đệ Sở gia, Sở Văn Xuyên có chút hứng thú nào với Dạ Ngưng Bảo, ngược lại đại ca chính là uy hiếp của .
"Được! Ta đồng ý." Sở Văn Vũ do dự nữa, có người phụ nữ thông minh xinh đẹp như vậy làm thê tử, còn có thể trợ giúp đoạt được Dạ Ngưng Bảo, loại chuyện này sao có thể ở do dự?
"Ngươi muốn giết chết Lệ Thú như thế nào?" Sở Văn Vũ hỏi.
"Ngươi có biết võ công của Lệ Thú bị người ta phong bế ..."
Hai người bắt đầu khe khẽ , mưu số nhằm vào Lệ Thú sắp tiến hành.
Nhưng Sở Văn Vũ cũng nghĩ tới, cái Lục Y Ninh muốn chỉ là trợ giúp của Dạ Ngưng Bảo...
Ả ta muốn là toàn bộ Dạ Ngưng Bảo!
bóng đen nóc phòng của Sở Văn Vũ ra ám hiệu về phía xa, nhảy vài bước, rời khỏi nóc phòng của Sở Văn Vũ.
...
...
"Ngươi là, Lục Y Ninh và Sở Văn Vũ liên hợp, muốn giết chết Tiểu Thú?"
"Phải! Lục Y Ninh biết thám thính từ chỗ nào chuyện gia bị mất võ công, chuẩn bị ra tay với gia."
Bóng đen kia là thủ hạ của Cổ vương. Bóng đen khom người trước mặt Cổ vương, báo cáo kết quả giám thị với Cổ vương.
Sở Văn Vũ cho rằng mình che giấu tốt lắm, nhưng có cách nào giấu diếm được Cổ vương lăn lộn bao năm trong chốn giang hồ, nếu như bị hậu bối che giấu, cũng đừng nghĩ tới xưng bá ở Miêu Cương lâu như vậy .
Sở Lăng là do Sở Văn Vũ là con trai , mới chú ý.
Từ sau khi Lục Y Ninh theo đến Cổ thành, vẫn luôn phái người giám thị nhất cử nhất động của Lục gia, người phụ nữ tàn nhẫn mơ ước con rể của như vậy, cũng dám buông lỏng cảnh giác.
Còn Sở Văn Vũ là từ ngày đến sắp xếp người giám thị rồi.
Bất kỳ người nào muốn phá hỏng hạnh phúc của con , Cổ vương cũng dành cho kẻ đó bài học nghiêm khắc nhất!
Nhưng là lần này...
Cổ vương cầm lấy ly trà bên cạnh, nhấp ngụm , Lục Y Ninh sao cả, rắc rối ở chỗ Sở Văn Vũ, là con trai của bảo chủ Dạ Ngưng Bảo, trước hết tới thế lực ngang nhau, lại là con trai của Sở Lăng, Nhị ca của Sở Văn Xuyên...
Cái này tương đối phiền toái.
Sở Lăng là Đại bá chăm sóc Lệ Thú và Tiểu Tiểu có thừa, coi Tiểu Tiểu như con ruột — điều này khiến cho Cổ vương vô cùng cảm kích; Sở Văn Xuyên lại càng bảo vệ Lệ Thú và Tiểu Tiểu khắp nơi, bôn ba xung quanh cùng hai người. Cảm thụ của hai người đó thể lo lắng.
"Ngươi xuống trước ! Tiếp tục giám thị, được buông lỏng." Mạc Thượng Hành phất tay, ra lệnh.
"Vâng!" Bóng đen chợt lóe, lại biến mất.
Mạc Thượng Hành thở tiếng dài, trong mắt xẹt qua tia kiên quyết: "Trước tiên lấy được chứng cớ , giao Sở Văn Vũ còn sống cho hai người kia ! Cái khác..." Mạc Thượng Hành nhìn ánh trăng treo cành cây ngoài cửa sổ: "Vẫn là lấy Tiểu Tiểu và Lệ Thú làm trọng !"
...
...
Bên này nguy cơ trùng trùng, bên kia Lệ Thú và Tiểu Tiểu cũng là mùi thuốc súng nồng nặc. Đúng ra mà , chỉ có mùi thuốc súng nồng nặc từ Tiểu Tiểu, Lệ Thú vẫn là dáng vẻ như người chết kia. Lệ Vân ở bên cạnh xem kịch vui.
"Đại đầu gỗ! Đồng ý !"
Lệ Thú lắc đầu, đọc quyển sách, đến ngẩng đầu cũng thèm.
"Đồng ý ~" Tiểu Tiểu lắc lắc cánh tay của Lệ Thú, tiếng kéo thẳng tới Tây Vực rồi.
Lệ Thú tiếp tục lắc đầu, giải cứu cánh tay từ trong tay Tiểu Tiểu, xoay vòng, né tránh công kích của Tiểu Tiểu, quay lưng về phía Tiểu Tiểu.
"Chàng có đồng ý hay ! !" Hai tay Tiểu Tiểu chống nạnh, như hình ấm trà. Làm nũng có hiệu quả, Tiểu Tiểu trực tiếp đe dọa.
Rất đáng tiếc, sức miễn dịch của đại hiệp rất cao, Lệ Thú tiếp tục lắc đầu, vẫn hết sức chăm chú đọc sách.
"Chàng nếu đồng ý, thiếp liền tự !" Tiểu Tiểu tức giận gào thét.
Lệ Thú ngẩng đầu, lần này, đổi thành mùi thuốc súng nồng đậm từ !
" cho!"
"Chàng cho phép cũng được!" Tiểu Tiểu hất đầu.
Đến cuối cùng là đâu?
"Ta suy nghĩ thêm chút." Lệ Thú trầm mặc sau hồi lâu, gấp sách lại: "Ngày mai lại cho nàng!"
--- ----hết chương 83---- ----
By Trạch Mỗ
Last edited by a moderator: 8/2/15