1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại hiệp rất nghèo - Bách Lý Tiếu Tiếu (Full 94c+PN2 - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 65. Yến Thanh Dịch trưởng thành

      Tác giả: Bách lý Tiếu Tiếu
      Edit: Trạch Mỗ

      "Ngươi cũng tới rồi?" Giang Du khẽ hí mắt, Huyết kiếm tay người này.



      Ánh mắt Lệ Thú chậm rãi đảo qua mọi người, cuối cùng đem ánh mắt đặt tới người Giang Du, hàm dưới đột nhiên căng thẳng, bàn về lời lẽ sắc bén sâu sắc, đến ngay cả tiểu Lệ Vân đều hơn cả Lệ Thú, bởi vậy Lệ Thú căn bản biết trả lời thế nào với câu hỏi của người có địch ý với .



      Lệ Thú khẽ gật đầu, xem như trả lời Giang Du.



      Nhưng là Giang Du lại cứng lại, vốn tưởng rằng Lệ Thú đối chọi gay gắt, nhưng nghĩ tới Lệ Thú vậy mà chỉ khẽ đầu cho xong việc, điều này khiến cho lời tiếp theo của phải thế nào đây? Làm sao mà đem kiếm người Lệ Thú thành Huyết kiếm giả đây?



      "Đây phải là Yến gia thất công tử sao?" Lục Y Ninh giống như kinh ngạc lẩm bẩm tiếng, nhưng thanh cũng đủ để những người xung quanh nghe thấy ràng lời nàng, khi ánh mắt mọi người đều tập trung người Yến Doanh, Lục Y Ninh khẽ gợi lên khóe miệng, lộ ra nụ cười trào phúng.



      "Cha, đại ca..." Yến Thanh Dịch thấy được phụ thân cùng đại ca mình, ánh mắt Yến Doanh phức tạp còn có đại ca đối địch khiến có chút khổ sở.



      Yến Doanh cắn răng cái, để ý đến Yến Thanh Dịch gọi, lại càng lui về về phía hai bước né tránh nghi ngờ, mà Yến Thanh Nam lại hừ lạnh tiếng: "Ngươi rời khỏi Yến gia rồi."



      Yến Thanh Dịch cứng lại, ánh mắt lại tập trung người Yến Doanh nữa, chẳng qua là thanh thấp hỏi: "Vậy... nương ta đâu?"



      Yến Thanh Nam vừa định mở miệng, lại bị Yến Doanh cản xuống: "Đó là chuyện của Yến gia chúng ta."



      "Vị công tử này phải là người Yến gia, kính nhờ cần quan tâm chuyện của Yến gia." Giang Du nhàn nhạt mở miệng, Yến gia trung thành ủng hộ Giang gia nhất, cái gọi là ngàn vàng khó mua được ngựa tốt, Giang gia phải bảo vệ Yến gia.



      đợi phản ứng của Yến Thanh Dịch, Giang Du tiếp tục cùng Trụ trì Thiếu Lâm chuyện: "Trụ trì đại sư, nếu là ngươi đồng ý, chúng ta cũng chỉ dùng cách của chúng ta để làm việc thôi."



      Ý uy hiếp trong câu cũng quá rồi.



      "Cách làm của các ngươi là công khai cướp đoạt sao?" Mạc Thượng Hành khinh thường hừ lạnh, nhướng mi, tầm mắt chậm rãi đảo qua đám người đối diện, đối phương đông người hơn bọn nhiều, cho dù trong nhóm của có mấy người có thể chế trụ thủ lĩnh của đối phương, kiến đông cắn chết voi, loại chuyện này khỏi lo lắng.



      Vì sợ bị người nhận ra là Cổ vương, lần này Mạc Thượng Hành thay đổi riêng thân Hán phục, búi tóc chải thành dáng vẻ người Trung Nguyên. Cổ vương lại vẫn chút liên quan đến Trung Nguyên, bởi vậy có thể nhận ra ít nay lại càng ít hơn.



      "Vị tiên sinh này," Giang Du mỉm cười: "Giang Du chẳng qua là dựa theo quy củ giang hồ đến, làm sao lại có thể là công khai cướp đoạt?"



      Lúc này Yến Doanh tiến đến bên người Giang Du, thầm vài câu với , còn chỉ chỉ về phía Sở Văn Xuyên.



      Ánh mắt Giang Du híp lại thành đường , ý cười bên môi cũng càng ngày càng ràng: "Nhưng là Trụ trì đại sư, đây là chuyện của Trung Nguyên chúng ta, vì sao còn muốn mời người từ Tây Vực Dạ Ngưng Bảo đến vậy?"



      Lời này vừa dứt, khí thế phương Giang Du phấn chấn hẳn lên.



      "Thiếu Lâm cấu kết Tây Vực!"



      "Thiếu Lâm đưa kẻ thù bên ngoài vào!"



      Trong lúc nhất thời tình cảm quần chúng xúc động. Sở Văn Xuyên cười lạnh tiếng, điều từng lo phải có lý, con mắt xéo nhìn thoáng qua Giang Du: "Sở mỗ lần này tiến đến chỉ vì báo ân, cùng Dạ Ngưng Bảo quan hệ. Tiểu bối báo ân các vị trưởng bối can thiệp chứ?"



      Tiếng mọi người thấp dần xuống, lấy thân phận của bọn họ thể chỉ trích tiểu bối cách quá mức được.



      Giang Du khẽ hí mắt, dùng ánh mắt ra hiệu với tráng hán (người đàn ông cường tráng) đầu trọc cao lớn bên cạnh, nhận được chỉ thị tráng hán sờ sờ đầu, tiến lên phía trước bước bước, chỉ búa cực lớn về phía mọi người bên Thiếu Lâm: "Hãy bớt nhảm , có bản lĩnh bước tới đây khoa chân múa tay với ta!"



      Nhìn thấy người ra Trụ trì Thiếu Lâm khẽ nhíu mày, mà Yến Thanh Dịch kinh hô tiếng: "Cuồng phủ Tạ Huyền," mấy người phải là người Tây Vực chính là người Miêu Cương, tất nhiên biết hiệp khách của Trung Nguyên, Yến Thanh Dịch tất nhiên như vậy mà đảm nhiệm công tác giới thiệu: "Lấy búa lớn cực nặng làm vũ khí, thậm chí có thể dâng lên cơn lốc."



      "Tiểu Dịch." Đột nhiên Lệ Thú mở miệng.



      "Tỷ phu?"



      "Đệ đối phó !" " "Ơ?" Yến Thanh Dịch thể tin nổi mở to mắt, dùng ngón tay chỉ vào mũi mình: "Đệ ?"



      "Đệ ." Ngữ khí của Lệ Thú chân thành đáng tin.



      "Nhưng là..." Yến Thanh Dịch chần chờ nhìn về phía tráng hán ít nhất cao hơn hai cái đầu — thực ra chính cũng rất cao rồi.



      "Yên tâm ! thành vấn đề." Sở Văn Xuyên cũng phụ họa, đối với quá trình trưởng thành của Yến Thanh Dịch cũng nhìn trong mắt, tựa như lời trước kia của Lệ Thú, Yến Thanh Dịch đúng là tự thành trường phái riêng của mình.



      "Được!" Yến Thanh Dịch cắn răng cái, khẽ gật đầu, tin tưởng tỷ phu cùng Sở tam ca hại .



      Yến Thanh Dịch lấy nhuyễn kiếm cuốn bên hông xuống, ánh mắt kiên định từng bước từng bước đến trước mặt Tạ Huyền, ngửa đầu nhìn tráng hán trước mặt:"Tại hạ Yến Thanh Dịch xin chỉ giáo nhiều hơn."



      Tạ Huyền khỏi cười nhạo, tiểu quỷ này ở giang hồ chút danh tiếng cũng đều có, trước đó cũng chỉ biết là đứa con trai thứ bảy của Yến gia, người Yến gia chỉ cần ngón tay là có thể đối phó.



      Yến Doanh hít sâu ngụm khí lạnh, võ công Yến Thanh Dịch mạnh yếu biết từ lâu, làm sao có thể đánh thắng được Cuồng phủ Tạ Huyền?



      Tạ Huyền ngay cả lời khách sáo cơ bản cũng bỏ bớt, trực tiếp dùng cách trực tiếp nhất làm lời dạo đầu — búa bổ thẳng về phía Yến Thanh Dịch.



      Nhưng là ngay tại khi búa sắp chém tới Yến Thanh Dịch, mục tiêu của Tạ Huyền đột nhiên biến mất!



      khi Lệ Thú, Sở Văn Xuyên cùng đông đảo nhân sĩ thoái võ lâm đánh lén ngờ tới, tất cả công kích Yến Thanh Dịch đều phản ứng theo bản năng nhất!



      Đó là loại ý thức xâm nhập tận cốt tủy.



      Ngay sau đó, Yến Thanh Dịch trực tiếp xuất phía sau Tạ Huyền nhuyễn kiếm mắt thấy quấn lên cổ Tạ Huyền.



      "Cheng— "



      Tiếng kim loại va chạm trong nháy mắt vang lên.



      Tạ Huyền chẳng phải là người chỉ có hư danh, sau khi ý thức được Yến Thanh Dịch biến mất, cứng rắn dừng công kích của búa lớn lại, lập tức xoay người đánh về phía Yến Thanh Dịch.



      Nhuyễn kiếm cùng búa lớn lực lượng tương đương va chạm gây ra tiếng vang bén nhọn.



      Yến Thanh Dịch linh hoạt lộn nhào người trung, hạ xuống mặt đất, loạt động tác hoàn toàn như là thể, đến ngay cả chính Yến Thanh Dịch cũng
      [​IMG]

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 66. Lệ Vân phấn đấu

      Tác giả: Bách Lý Tiếu Tiếu
      Edit: Trạch Mỗ

      "Bà ngoại." Lệ Vân vụng trộm ló đầu, nỗ lực để bị lão cha nhà mình phát :"Chúng ta cũng ra ngoài đánh nhau được ?"



      " được lên tiếng." Bội Nghi có chút khẩn trương vỗ vỗ đầu tiểu tử béo.



      "Nhưng là..." Lệ Vân bĩu bĩu môi: "Phụ thân bọn họ dường như chơi rất vui vẻ mà!"



      Bội Nghi lập tức dở khóc dở cười, quả nhiên là vật cực tất phản, bởi vậy Lệ Thú là cái loại người về đến nhà là nghiêm túc này vậy mà có con trai nghịch ngợm như vậy.



      Bội Nghi chịu nổi mỗ tiểu tử cầu xin liền mang theo ra.



      Lệ Thú lúc này vây quanh Tiểu Tiểu, cho dù muốn tấn công người kia, Tiểu Tiểu lên bước, Lệ Thú liền tiến lên phía bước, khiến Tiểu Tiểu muốn tìm đối thủ cũng đều có, Lệ Thú cũng khẩn trương muốn chết, nhưng là xem ở trong mắt tiểu Lệ Vân vô cùng thú vị.



      "Tiểu thư, người xem!" Lục Thâm chỉ tiểu Lệ Vân núp.



      Khuân mặt tương tự như vậy, khiến cho người ta liếc mắt cái là có thể nhìn ra quan hệ giữa Lệ Vân cùng Lệ Thú.



      "Đó là..." Lục Y Ninh nhướn mi, nhìn Lệ Thú phía xa hoàn toàn biết con mình chạy ra, còn có Tiểu Tiểu dưới bảo vệ của Lệ Thú(*) : "con của Lệ công tử?"



      "Hẳn là vậy..." Lục Thâm thở dài nhìn biểu cảm của Lục Y Ninh thiên biến vạn hóa — tiểu thư từ sau khi tiếp quản Lục gia liền thay đổi, trở nên tâm ngoan thủ lạt, từ thủ đoạn, bây giờ chỉ có thể kỳ vọng Lục Y Ninh còn có đánh mất lương tri tối thiểu nhất.



      Lục Y Ninh cắn răng cái: "Lục Thâm!"



      "Tiểu thư." Thấy vẻ mặt của Lục Y Ninh, Lục Thâm đại khái hiểu ý tưởng của tiểu thư.



      "Ngươi dẫn người, dẫn người Yến gia tới chỗ nó!" Lục Y Ninh giơ tay chỉ Lệ Vân: "Chúng ta nên ra tay, phải để người Yến gia đến..."



      "Tiểu thư!" Lục Thâm quát khẽ, đánh gãy lời Lục Y Ninh, kế sách này chỉ làm Lệ Thú tuyệt tự, càng khiến Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu sinh ra ngăn cách — Lục gia vẫn cho rằng Tiểu Tiểu là con của Yến Doanh. Còn có Yến Thanh Dịch, thiếu niên trưởng thành lên kia cũng cùng Lệ Thú quyết liệt. Đến lúc đó Lục gia tất nhiên có thể mượn lần này mà trèo lên, nhưng đứa trẻ vô tội xiết bao?



      "Làm gì?" Bị đánh gãy Lục Y Ninh vui nhìn Lục Thâm, Lục Thâm chỉ là hộ vệ của Lục gia mà thôi.



      "Tiểu thư, người..." Lục Thâm nhìn chằm chằm Lục Y Ninh: "Người thay đổi. Đứa trẻ kia mới bao nhiêu tuổi? Hai tuổi hay là ba tuổi? Người tại sao..." Lục Y Ninh trở nên như vậy khiến từ lớn lên ở Lục gia cũng nhận ra.



      "Nếu là bằng cách này, Lục gia lại làm sao mà tiếp tục sinh tồn đây!" Lục Y Ninh chất vấn. Hỗn chiến bắt đầu, nhưng Lục gia vẫn chưa động chút nào.



      "Cho dù phương pháp gì đều có thể!" Lục Thâm nhìn chằm chằm Lục Y Ninh: "Lão gia nếu còn đời mà , cho dù để Lục gia bị giết hết cũng dùng loại phương pháp thấp hèn này!" Lục Thâm liền ôm quyền: "Tiểu thư, xin thứ cho Lục Thâm khó có thể tuân theo."



      "Ngươi!" Lục Y Ninh trừng Lục Thâm.



      "Tỷ tỷ, ta cũng cảm thấy làm hại đứa trẻ như vậy là tốt." thanh yếu ớt gọi lại Lục Y Ninh, là muội muội ruột của Lục Y Ninh, Lục Y Tĩnh. xinh đẹp ngọt ngào sợ hãi nhìn tỷ tỷ.



      "Tiểu Tĩnh!" Lục Y Ninh quát.



      Lục Y Tĩnh co rụt cổ lại, dùng thanh như muỗi thào: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi."



      Lục Y Ninh thở dài: "Quên , Lục Thâm, ngươi tìm người bảo vệ đứa trẻ kia !" Cho dù dùng được phương pháp kia, nhưng nhất định phải để ấn tượng với nàng trong lòng Lệ Thú gia tăng lên.



      "Vâng, tiểu thư!" Lục Thâm ôm quyền lĩnh mệnh.



      Nhưng là, đợi Lục Thâm tới trước mặt Lệ Vân, còn có người phát tung tích tiểu Lệ Vân: "Bắt lấy tiểu quỷ kia!"



      Bỗng nhiên nghe thấy câu đó, Lệ Thú, Tiểu Tiểu, Yến Thanh Dịch, Sở Văn Xuyên còn có Cổ vương, đều thay đổi sắc mặt, trong trận hỗn chiến ở đây, có thể được gọi là tiểu quỷ chỉ có tiểu tử là Lệ Vân thôi!



      Mấy người dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết xong đối thủ trước mắt, cùng nhau chạy về phía Lệ Vân, nhưng là cho dù hướng nào cũng đều có người ngăn bọn họ lại.



      Thấy hướng bọn họ xông tới bên người, tiểu Lệ Vân mặt hưng phấn: "Bà ngoại, nhìn ! Có người tới rồi!"



      đời này thực có người xem náo nhiệt mà sợ chuyện lớn!



      Bội Nghi dở khóc dở cười, cũng khẩn trương, sau khi biết Dược vương cho Lệ Vân cái gì, Bội Nghi mới dám mang theo Lệ Vân ra.



      "Cheng— "



      đợi Lệ Vân ném ra độc dược, có người ngăn ở phía trước bé.



      Lục Thâm, người ngựa đứng ở trước mặt Lệ Vân.



      "Người Lục gia?" đối thủ của Lục Thâm là người có đôi mắt tam giác làm người ta chán ghét.



      "Đây là chuyện của võ lâm, các ngươi kéo đến đứa trẻ làm cái gì?" Lục Thâm trả lời, chỉ là hỏi lại.



      "Ngươi thấy ràng!" mắt tam giác có chút kiên nhẫn: "Đứa trẻ này ràng là con trai của người kia!" xong chỉ Lệ Thú, mà lúc này Lệ Thú tuy rằng tay lôi kéo Tiểu Tiểu nhưng kiếm tay phải lại chút do dự bổ thẳng về phía đối thủ của , mà người bị kiếm chạm vào lập tức bị mất mạng, lúc này Huyết kiếm còn chưa có ra khỏi vỏ:"Chỉ cần bắt được nó, người kia cũng đừng tưởng làm hại tới người của chúng ta!"



      "Nếu muốn làm hại nó, trước hết đánh bại ta !" Lục Thâm nắm chặt kiếm trong tay.



      "Ngươi cho là ngươi rất mạnh sao?" mắt tam giác khẽ nheo mắt lại, mắt thấy người này muốn ra tay.



      "Đại thúc, ngươi là ai vậy? Ta biết ngươi sao?" Tiểu Lệ Vân nắm tay Bội Nghi đến bên chân Lục Thâm, khẽ kéo quần áo Lục Thâm.



      Lục Thâm cúi đầu nhìn tiểu Lệ Vân biểu cảm nhất thời trở nên rất kỳ quái — đứa trẻ này làm sao lại chạy đến đây rồi?



      Tiểu Lệ Vân thấy Lục Thâm nửa ngày mà trả lời bé, liền nhún nhún vai, nhìn về phía mắt tam giác: "Ngươi muốn bắt ta sao?"



      "..." Mắt tam giác biết gì, vấn đề này bảo trả lời thế nào? Người giang hồ cũng muốn đến mặt mũi, bắt đứa trẻ như vậy là thắng mà dùng đến võ.



      Lệ Vân thấy có người trả lời, lập tức khinh thường trợn mắt: "Thế nào vấn đề đơn giản như vậy ngươi cũng hiểu? Ta cũng hiểu mà! Chỉ cần đáp phải hoặc là được rồi!"



      "... phải." mắt tam giác gian nan trả lời.



      "Vậy..." Lệ Vân tiến lên phía trước hai bước, dang hai tay hướng mắt tam giác: "Muốn ôm ôm!"



      mưu...



      Đây là phản ứng đầu tiên của mắt tam giác.



      Nhưng là...



      người đứa trẻ này chút vũ khí cũng đều có, vẫn chỉ là đứa trẻ như vậy...



      Lục Thâm sửng sốt, đến tột cùng sao lại thế này?



      Đầu óc con trai của Lệ công tử có vấn đề? Hay là có mưu?



      Mắt tam giác lại là nửa ngày có phản ứng.



      "Ta này, đầu ngươi có phải có vấn đề hay !" Tiểu Lệ Vân thẳng thắn chỉ trích: "Người ta chuyện ngươi cũng hiểu!"



      Khẳng định có vấn đề!



      Mắt tam giác lại khẳng định, chính là biết là dùng phương pháp gì.



      "Quên ." Tiểu Lệ Vân phất tay, như là đuổi ruồi bọ: " đồng ý ôm ôm coi như xong." Tiểu tử béo quay về phía bà ngoại, dang hai tay tương tự như thế: "Bà ngoại, ôm ôm!"



      Bội Nghi buồn cười ôm lấy Lệ Vân, mắt tam giác cùng Lục Thâm lại thấy choáng váng...



      Dường như mưu gì...



      Mắt tam giác tức giận trận, vậy mà bị đứa trẻ đùa giỡn!



      "Bà ngoại, chúng ta về phía trước hai bước được ?" Tiểu tử béo làm nũng.



      Bội Nghi lập tức về phía trước hai bước rồi đến gần rồi mắt tam giác.



      Sau đó...



      Tiểu tử béo giơ tay, nhất thời đám bột phấn đánh úp về phía mắt tam giác, sau khi tung bột phấn ra tiểu tử béo mới hô lên: "Xem chiêu!"



      Nhóc này, người ta đều là trước khi ra chiêu mới kêu: "Xem chiêu", thế nào cái này đến lượt ngươi lại thay đổi trình tự vậy?



      Cái này như ngươi gọi là đánh lén...



      Sở Văn Xuyên ở gần tiểu tử béo nhất đuổi đến đầu tiên khỏi oán thầm.



      "Đáng chết!" Mắt tam giác lập tức lui về phía sau, nhưng là nhưng tránh thoát được tiểu tử béo đột nhiên tập kích.



      Bột phấn rơi ở người, cho dù là người phía sau mắt tam giác chỉ dính vào chút cũng bắt đầu kêu lên thảm thiết, càng cần đến mắt tam giác đứng mũi chịu sào.



      Người bị bột phấn dính vào lấy tay liều mạng đánh vào đầu mình, trông như tự ngược, dùng móng tay cào thân mình vẽ ra từng đường máu, những người này bên tự mình hại mình, bên kêu lên bén nhọn, trong lúc nhất thời khu vực xung quanh Lệ Vân vậy mà thành khu an toàn nhất trong trận hỗn chiến.



      "Đây là... Cái gì?" Lục Thâm nuốt nước miếng, trong lòng khỏi dâng lên cỗ may mắn, may mắn mình thành kẻ địch với tiểu gia hỏa này.



      "Đầu heo nhảy nhót." Lệ Vân có chút đắc ý dương dương tự hất cằm: "Dược vương gia gia cho ta, ta đặt tên đó!"



      Sở Văn Xuyên đồng ý gật đầu, những người này đúng là đủ ngu ngốc rồi, vậy mà gặp phải hỗn tiểu tử như vậy.



      Nhưng là nhảy nhót?



      Hẳn là gào thét !



      Vào lúc Lục Thâm ra tay cứu Lệ Vân, Lục Y Ninh quyết đoán dẫn đường cho người Lục gia gia nhập chiến đoàn, trực tiếp tấn công đồng lõa ban đầu, toàn bộ đảo hướng Thiếu Lâm, đồng thời dựa vào phía Thiếu Lâm. Lúc bất ngờ kịp phòng bị, ngũ đại thế gia cùng lục đại môn phái tổn thất thảm trọng.



      Lục gia toàn bộ phản bội!



      "Vân Nhi, có việc gì chứ!" Yến Thanh Dịch cũng đến bên người Lệ Vân.



      đợi Lệ Vân trả lời, Sở Văn Xuyên lập tức mở miệng: "Xem tình huống bây giờ biết tiểu tử này có việc gì!" Sở Văn Xuyên nghi ngờ nhìn Lệ Vân: "Chỉ là, ta tại hoài nghi, tiểu tử này là con trai của Tứ đệ sao?" Sở Văn Xuyên vỗ vỗ đầu Lệ Vân: "Tính cách cũng khác nhau nhiều quá ?"



      "Tam bá!" Lệ Vân trợn trừng mắt, chỉ chỉ Lệ Thú quay trở lại chiến trường — Lệ Thú nhìn thấy con mình có chuyện gì liền lập tức quay trở lại chiến trường, trợ giúp vũ tăng Thiếu Lâm ở thế yếu: "Các người nên hỗ trợ thôi? Muốn ở đây nhàn hạ sao?"



      "Phải phải phải, bây giờ , bây giờ , sợ con rồi, tiểu tử thối." Sở Văn Xuyên lắc lắc đầu vẻ mặt bất đắc dĩ.



      "Bội Nghi." Cổ vương cũng vòng vèo trở về, nhưng dùng nội lực khuếch đại thanh hô lên với Bội Nghi: "Chiếu cố tốt Vân Nhi!"



      Nghe thấy tiếng Cổ vương, Lệ Vân lập tức hô: "Ông ngoại! phải cố lên nha! Để nương biết người rất lợi hại đó!"



      Tiếng la của Lệ Vân biến mất ở trong tiếng gào thét của cuộc hỗn chiến, Mạc Thượng Hành nghe thấy, nhưng Bội Nghi ôm Lệ Vân lại nghe được ràng.



      Lệ Vân tuy rằng nghịch ngợm, nhưng bé lại quan tâm người nhà như vậy, hiếu thuận như vậy.



      ...



      Trong chiến trường Lệ Thú mang theo Tiểu Tiểu, từng chút về phía trước, bảo vệ Tiểu Tiểu ít nhất trong vòng ba trượng xung quanh có kẻ địch nào.



      "Thú ca, để thiếp thử xem! Thiếp cũng là đại đệ tử của chàng đó!" Tiểu Tiểu thấy đến ngay cả tiểu tử Lệ Vân cũng có đối thủ, nhưng là nàng đến cả người còn chưa đụng được.



      " được!" Lệ Thú trả lời cũng là sạch lưu loát.



      Tiểu Tiểu bĩu môi, quyết định lại tranh luận cùng Lệ Thú, bây giờ cũng là thời khắc chiến đấu mấu chốt, nàng giúp nhìn hướng của kẻ địch cũng tốt rồi!



      Nhưng là, ngay tại lúc Tiểu Tiểu quyết tâm buông tha, việc ngoài ý muốn vậy mà đột nhiên xuất — bị người vây công Trụ trì Thiếu Lâm đột nhiên hộc máu!

      --- --------hết chương 66-------

      By Trạch Mỗ

      (*): nguyên văn 还有在厉狩保护下的厉云. Dịch nghĩa là còn có Lệ Vân dưới bảo vệ của Lệ Thú, câu này mình thấy hợp với ngữ cảnh nên mạn phép sửa lại, có ai có giải thích đúng hơn giúp mình nhé!

      Xì poi: chương 67. Lệ Thú phát cuồng

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 67. Lệ Thú nhập ma



      Tác giả: Bách Lý Tiếu Tiếu



      "Trụ trì đại sư!" Nhìn thấy Trụ trì Thiếu Lâm tự đột nhiên hộc máu, lập tức vũ tăng Thiếu Lâm hô to, vốn là trận hình chỉnh tề nhất thời có chút tán loạn.



      "Thú ca!" Tiểu Tiểu kinh ngạc chỉ vào Trụ trì Thiếu Lâm tự lảo đảo như sắp ngã, bộ râu mép hoa râm đầy vết máu, Trụ trì Thiếu Lâm cứng rắn chống đỡ.



      mặt Lệ Thú xuất vẻ mặt khẽ dãy dụa, thể bỏ lại Tiểu Tiểu, nhưng Trụ trì Thiếu Lâm cũng nhất định phải cứu......



      "Thú ca!" tiếng Tiểu Tiểu lần này cho cự tuyệt: "Tới bảo vệ Trụ trì !"



      "Tin tưởng thiếp!"



      Lệ Thú nhìn Tiểu Tiểu cái sâu, đột nhiên đưa tay xoa đầu Tiểu Tiểu: "Bảo vệ mình cho tốt!"



      "Nhất định rồi!" Tiểu Tiểu đưa ra ngón út, dùng cách trẻ con định ra giao hẹn để ước định với Lệ Thú.



      Lệ Thú cũng đưa ngón út ra, móc lại với Tiểu Tiểu: "Ta tin tưởng nàng!".



      Trụ cột của hôn nhân là lòng tin, trung thành cùng thỏa hiệp, nếu đến lòng tin, chính là bất cứ khi nào, cũng phải duy trì lòng tin tuyệt đối với đối phương.



      Dứt lời, Lệ Thú đặt kiếm trong tay mình vào tay Tiểu Tiểu: "Dùng kiếm của ta !".



      Ta vĩnh viễn ở cùng nàng!



      Lệ Thú ra loại lời ôn nhu này mà nhưng đúng là nghĩ như vậy.



      Tiểu Tiểu nhận kiếm, giơ ngón tay cái lên với Lệ Thú: "Mau ! thiếp cản lại giúp chàng những thứ lâu la này!".



      xong, Tiểu Tiểu xoay người, trực tiếp đối mặt với biển người chen chúc!



      Mà Lệ Thú dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía Trụ trì Thiếu Lâm, thường là những kẻ muốn chắn trước mặt đều bị Tiểu Tiểu cản lại!



      "Muốn đánh nhau quấy rầy Thú ca? Phải qua được của của ta trước !".



      Nhị lưu cao thủ trong nhất lưu cao thủ, Tiểu Tiểu đạt tới mục tiêu này từ lâu!



      Thậm chí còn bước gần bước tới hàng ngũ cao thủ nhất lưu rồi!



      Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm đám người trước mặt, từ từ cách Lệ Thú càng ngày càng xa, mà Tiểu Tiểu dần dần bị đám người vây quanh, hai người cứ như vậy bị dòng người ngăn cách....



      Đại đầu gỗ, Tiểu Tiểu cũng có thể giúp chàng đây!



      Tiểu Tiểu dùng kiếm của Lệ Thú bày ra tư thế quỷ dị, hoa lệ mà xinh đẹp, thức thứ nhất của Tuyệt kiếm.



      chiêu này Lệ Thú dùng mang theo nồng đậm khí dương cương, nhưng Tiểu Tiểu đánh ra lại mềm mại mà mị hoặc như vậy, giống như múa kiếm.



      Xinh đẹp mà ngoan tuyệt, đó chính là thuyết minh tốt nhất về Tuyệt kiếm.



      Tiểu Tiểu tiến hành cuộc biếu diễn hoa lệ, từ sống ở Yến gia cũng là võ lâm thế gia nàng tất nhiên cũng e ngại giết người, dường như biết mệt mỏi, Tiểu Tiểu vận dụng từng chiêu Lệ Thú dạy cho linh hoạt như của mình.



      Hơn nữa, chỉ có tiểu tử béo bên kia được Dược Vương cho độc dược, bên này nàng cũng có!



      Chẳng qua là ít hơn chút, tới phút cuối cùng tốt nhất nên dùng.



      Tiểu Tiểu dùng hết toàn lực hấp dẫn kẻ địch giúp Lệ Thú, cũng biết thường giang hồ minh thương dễ tránh, người lặng lẽ thổi mũi tên nhắm vào Tiểu Tiểu.



      "Tiểu Tiểu!" Thấy Tiểu Tiểu đơn độc mình Mạc Thượng Hành cố gắng tách ra để tới gần Tiểu Tiểu,khi thấy ống tên nhằm về phía Tiểu Tiểu, con ngươi khỏi co rút lại, kinh hô, dưới chân cũng đẩy nhanh tốc độ.



      Thấy Cổ vương tới gần, đối phương chút do dự thổi ra mũi tên.



      Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng hô của Cổ vương lập tức xoay người, cũng thấy mũi tên thổi kia chạy thẳng đến giữa miệng nàng.



      Cổ vương nhảy lên giữa trung, xông thẳng tới bên cạnh Tiểu Tiểu.



      "Ông...." Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn Mạc Thượng Hành che trước người nàng, thấy vết thương vai trái của ông ấy, hai tay khẽ run rẩy.



      " có chuyện gì đâu". Mạc Thượng Hành phất tay cái: "chẳng qua là vai chỉ bị thương chút thôi, có gì đáng ngại".



      "Nhưng là..." ánh mắt Tiểu Tiểu lập tức bị mũi tên kia hấp dẫn, mặt liền biến sắc, lập tức lấy từ trong túi ra viên đan dược - Lục Độc đan, Lục Độc đan giải được trăm độc!: "Ăn ! Mau!".



      Thấy vẻ mặt khẩn trương của Tiểu Tiểu, Cổ vương chút do dự nuốt vào đan dược Tiểu Tiểu đưa.



      Sau khi Cổ vương nuốt đan dược vào, Tiểu Tiểu khỏi thở phào nhõm.



      Bản thân tên thổi cũng có uy lực gì, nhưng tên thổi thường có độc, đây mới là chỗ trí mạng, Mạc Thượng Hành nghĩ tới điều này nên chút do dự đỡ cho Tiểu Tiểu.



      theo Dược vương học tập qua về độc dược Tiểu Tiểu đại khái nhận ra tên thổi có độc, thường màu sắc càng diễm lệ độc càng kinh khủng, mà độc cây tên thổi này ước chừng bảy loại!



      Giống như màu cầu vồng, uy lực của loại độc này.



      Thất thải đoạt mệnh, do bảy thứ độc dược luyện thành, bảy thứ độc này chỉ cần thay đổi thứ tự thêm vào, giải dược luyện chế cũng giống nhau, chỉ cần canh giờ, dược hiệu phát tác, người lập tức bị mất mạng.



      Biện pháp giải độc tốt nhất là dùng Lục Độc đan giải được trăm loại độc.



      May là, Lệ Vân lấy được Lục Độc đan từ chỗ Dược vương....



      "Có thể cùng nhau chiến đấu ?" Tiểu Tiểu xoay người, sau khi Tiểu Tiểu giải Thất thải đoạt mệnh thương tổn do mũi tên thổi tạo thành đối với Cổ vương căn bản đáng nhắc tới. "...Cha."



      Nếu mà người cho nàng toàn bộ tình thương của người cha mà vẫn thể trở thành phụ thân của nàng, vậy còn ai có thể có tư cách đây?



      "Tiểu Tiểu..." Cổ vương đột nhiên mở to hai mắt, có chút kích động biết phải làm sao: "Cảm ơn con, rất cảm ơn con!".



      "Cha, phải là con cảm ơn ngài!" Tiểu Tiểu mỉm cười, kêu được tiếng thứ nhất, về sau gọi nữa cũng khó khăn.



      "Ha hả". Mạc Thượng Hành cười khúc khích rất hợp với hình tượng của : "Tiểu Tiểu..."



      "Dạ!"



      "Chúng ta cùng chiến đấu !"



      "Tốt!"



      Vừa , Tiểu Tiểu lưng tựa lưng với cổ vương mặt hướng hai phía.



      Con ...



      Cha....



      Sau lưng ta (con) liền giao cho con (người) !



      ....



      ......



      Lệ Thú dùng tốc độ nhanh nhất phóng về phía Trụ trì Thiếu Lâm, mặc dù có Tiểu Tiểu giúp nhưng vẫn còn rất nhiều người chặn .



      Bỗng nhiên bóng dáng xuất trước mặt Lệ Thú, thân kiếm trong tay màu đỏ tươi, hoa văn kỳ diệu, giống như đúc Huyết kiếm sau khi uống no máu.



      Giang Du!



      Lệ Thú nheo mắt lại.



      Giang Du cười lạnh, ở Giang Phủ, Lệ Thú từng cùng đấu qua chưởng lực, khi đó hai người còn sàn sàn như nhau, nhưng Giang Du am hiểu là kiếm pháp!



      Cho dù là chiếm được Huyết kiếm cũng có kiếm pháp tương ứng mà dùng!



      Ngoài ra, từ khi bắt đầu thấy tung tích của Huyết kiếm, chừng người này còn chưa có thu phục được Huyết kiếm.



      Nhưng cái suy nghĩ này giây sau bị phá bỏ.



      "Tránh ra!" Lệ Thú gầm , tình huống của Trụ trì Thiếu Lâm cho phép bất kỳ trì hoãn gì nữa.



      "Đánh bại ta trước ". Giang Du nhanh chậm, bây giờ người phải gấp gáp là Lệ Thú, mà phải .



      "Choeng!"





      Lần này, Lệ Thú chút khách khí, trong nháy mắt biến mất trước mắt mọi người, rồi sau đó tiếng đao kiếm va chạm, xuyên qua màng nhĩ của mọi người.



      Trường kiếm như dải lụa trắng cùng kiếm màu đỏ tươi trong nháy mắt chạm vào nhau.



      Hai thanh Huyết kiếm!



      thanh chưa uống máu, thuần khiết như tuyết.



      thanh khá đỏ tươi đáng sợ, biết cướp bao nhiêu tính mạng!



      Nhưng là....



      Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?



      đời phải chỉ có thanh Huyết kiếm thôi sao?



      Ngay cả người bên phe Giang Du cũng có chút dao động.



      "Tránh ra!" Lệ Thú quát lên lần nữa.



      Sắc mặt Giang Du hơi biến, vẫn chắn ở trước mặt Lệ Thú như trước, Giang gia ở thế cưỡi ngựa khó xuống, ai ngờ tới, người nắm giữ Huyết kiếm vậy mà giúp đỡ Thiếu Lâm? Nhưng nếu bây giờ thối lui, Giang gia đừng đến vị trí Ngũ đại thế gia, đến ngay cả có thể đặt chân giang hồ hay cũng còn chưa biết.



      Người vây xung quanh Trụ trì Thiếu Lâm càng ngày càng nhiều, phần đông tăng lữ cũng bị người ngăn cản, cách khác, bao vây tầng tầng rồi, chỉ có mình Trụ trì Thiếu Lâm khó khăn chống đỡ.



      "Tránh ra!" Lệ Thú cúi đầu, lại diễn ra lần nữa, khí lạnh người dần dần tỏa ra, mà ánh mắt Lệ Thú vậy mà trở nên bình tĩnh dường như ao tù nước đọng, có chút tình cảm nào, giống như vòng xoáy, hút lấy linh hồn con người.



      Ánh mắt kia, vẻ mặt kia, tựa như diệt thế Tu La xông ra từ mười tám tầng địa ngục.



      Ma quỷ có máu, tuyệt tình diệt dục.



      Thức thứ hai đếm ngược của tuyệt kiếm.



      Lúc này, Huyết kiếm, còn có vật đính ước của Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu - Tà Ngọc kiếm vậy mà mượn thức thứ hai đếm ngược của Tuyệt kiếm thi triển hô ứng lẫn nhau.



      Lệ Thú chậm rãi ngẩng đầu lần nữa, lại cười rồi, nhưng phải nụ cười nhu hòa ấm áp cùng quyến luyến như với Tiểu Tiểu, mà là...



      Nụ cười tràn đầy tà nịnh cùng điên cuồng!



      Nụ cười máu tanh nhất thời hóa thành loại thực chất khuếch tán ra xung quanh.



      "Thú ca..." trong chiến đoàn Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy trận bất an, Tà ngọc kiếm cổ cũng nóng lên!



      "Chết tiệt!" Cảm thấy bất an Tiểu Tiểu lập tức gia tăng thế công, hô lên với Mạc Thượng Hành: "Cha, con xem Thú ca chút!"



      Vừa xong, đợi Mạc Thượng Hành trả lời, thân mình xông thẳng vào đám người, chạy thẳng tới hướng của Lệ Thú.



      "Tiểu Tiểu, nên tới!" Cổ vương hướng về phía Tiểu Tiểu rời la lớn, nhưng kịp ngăn cản hành động của Tiểu Tiểu.



      "Đừng cản Tiểu Tiểu!" Sở Văn Xuyên nghe thấy Mạc Thượng Hành dùng nội lực kêu gọi, lập tức dùng cách như vậy lại: "Chỉ có nàng mới có thể giúp Tứ đệ!"



      "Thú ca!" Tiểu Tiểu vừa chạy về phía Lệ Thú, vừa gọi, mong Lệ Thú có thể nghe được tiếng gọi của nàng: "Đại đầu gỗ!"



      Nhưng là, Lệ Thú vừa vội vàng choáng váng đầu óc lại thêm chút tẩu hỏa nhập ma, căn bản nghe được Tiểu Tiểu gọi, chỉ là lập tức giơ Huyết kiếm lên, mũi kiếm nhắm thẳng vào Giang Du, nở nụ cười ha ha, hoàn toàn giống với tính cách bình thường của , dường như biến thành người khác.



      Sau đó, Lệ Thú bắt đầu giết những người xung quanh, bình thường chỉ kiếm mà mà mất mạng, hành động hợp này khiến cho kẻ địch phải chịu nhiều thống khổ, còn lần giết hại này hết sức tàn nhẫn, kiếm chém người thành hai đoạn, kiếm khoét ra trái tim của kẻ địch, thậm chí còn dừng lại thưởng thức vẻ mặt thống khổ của người nửa chết nửa sống. Nếu như may mắn chạy trốn, vậy Lệ Thú cũng đuổi theo, nhưng thường là tới gần người nào mà bị kiếm mất mạng, phần lớn chỉ có thể sống qua hồi, vẫn tha cho hi vọng sống sót như cũ. Lệ Thú dường như rất hưởng thụ niềm vui thú ngược đãi này.



      Người nửa sống nửa chết kéo thân thể tàn tạ, bò sát tới những người bên cạnh cầu cứu.



      "Cứu...cứu ta...!"



      "Ai tới cứu...cứu ta!"



      " muốn chết...!"



      Người bị thương kéo thân thể tàn tạ chịu nổi tới người bên cạnh mà chẳng phân biệt địch ta. Trong đó có người vừa vặn túm được ống quần Tiểu Tiểu, khiến cho Tiểu Tiểu lập tức chú ý tới trong vòng năm trượng bốn phía xung quanh căn bản thấy ai ngoài Lệ Thú.



      "Thú ca!"



      Tiểu Tiểu gọi tiếng.



      Nhất thời, dường như thân thể Lệ Thú cứng lại, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn về phía Tiểu Tiểu. Nhưng lần này, vẻ mặt Lệ Thú có mềm lại giống như bình thường, ngược lại vẫn tà nịnh như cũ, tàn nhẫn nhìn Tiểu Tiểu.



      Vẻ mặt hung ác nham hiểm khiến cho Tiểu Tiểu nhận ra.



      "Đại đầu gỗ......" Tiểu Tiểu bất an nhìn Lệ Thú, vẫn lui bước.



      Lệ Thú về phía trước bước, lại bị người bị mình chém bị thương muốn tìm người cầu cứu chặn đường, mặt chút thay đổi, Lệ Thú cước đá bay kẻ chặn đường.



      Lại bước, máu bắn lên tung tóe.



      Lại bước nữa, Lệ Thú đứng ở trước mặt Tiểu Tiểu, mặt vẵn có biểu tình.



      Tiểu Tiểu khẩn trương nuốt ngụm nước miếng: "Thú ca...."



      Lệ Thú khẽ hí mắt, chậm rãi giơ Huyết kiếm lên, chỉ vào chóp mũi Tiểu Tiểu.

      --- -----hết chương 67---- ---

      By Trạch Mỗ



      Tiên thổi: cái loại ám khí thổi ra tên đó, giống giống của người da đỏ ý, ta chẳng biết tên chính thức của cái này là cái gì, thôi cứ tạm gọi vậy.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 68. sám hối

      Edit: Trạch Mỗ

      Lệ Thú khẽ hí mắt, chậm rãi nâng Huyết kiếm lên, chỉ về phía chóp mũi Tiểu Tiểu.



      "Đại đầu gỗ?" Tiểu Tiểu thể tin nhìn thanh kiếm trở thành màu đỏ trước mắt, Tà Ngọc kiếm cổ vẫn nóng lên như trước, nhưng Tiểu Tiểu lại sợ hãi đến phát run.



      Nàng sợ Lệ Thú là người ôn hòa như chú mèo già cứ như vậy mà biến thành thị huyết cuồng ma, nàng sợ Lệ Thú là người lải nhải giảng giải đạo đức luân lý kia mất tất cả lý trí, nàng sợ Lệ Thú là người nghiêm túc quy củ kia bao giờ nữa nhớ được nàng nữa, nàng sợ...



      Lại cũng ai có thể với nàng câu: "Đừng sợ, có ta ở đây."



      Lệ Thú mất lý trí khẽ nheo mắt lại, dường như hiểu vì sao có người nhìn thấy chạy, nhưng là loại nghi hoặc này rất nhanh bị tàn khốc thay thế.



      Tiểu Tiểu nhìn thấy biến hóa của Lệ Thú, cắn răng cái, loại thời điểm này cho phép nàng có chút do dự gì!



      Trước khi Lệ Thú có động tác tiếp theo, Tiểu Tiểu chợt khẽ nhảy lên, dùng bả vai trực tiếp chống lại mũi kiếm của Huyết kiếm, trong lúc nhất thời, máu văng khắp nơi.



      Dòng máu màu đỏ nóng bỏng bắn lên mặt Lệ Thú, đồng tử người đàn ông tựa như tu la kia co rút lại trận.



      Còn Tiểu Tiểu vẫn có dừng lại bước chân, bước thẳng về phía trước hai bước, Huyết kiếm hoàn toàn đâm xuyên qua bả vai Tiểu Tiểu, mãi cho tới khi đâm tới tận chuôi kiếm.



      Như bị điện giật, Lệ Thú chợt buông Huyết kiếm ra, nhưng Tiểu Tiểu lại giữ chặt Lệ Thú muốn trốn tránh.



      Đây là phương pháp duy nhất có thể tới gần Lệ Thú!



      "Trở về , Thú ca!" Tiểu Tiểu khẩn cầu, mất máu tươi khiến sắc mặt nàng trắng bệch.



      Toàn thân Lệ Thú nhập ma run lên.



      "Thú ca..." Tiểu Tiểu giữ chặt Lệ Thú hề buông lỏng, thân hình bé bộc phát ra lực lượng kinh người: "Thú ca..."



      Theo mỗi tiếng kêu gọi của Tiểu Tiểu, ánh mắt Lệ Thú xuất tia độ ấm, lại giống như dã thú thấy người là cắn nữa, muốn thoát ra khỏi tay Tiểu Tiểu cũng dần dần ngừng lại.



      "Ngươi cho là người tẩu hỏa nhập ma dễ dàng khôi phục thần trí như vậy sao?" Đột nhiên thanh xông tới, nụ cười tàn nịnh khiến mọi người cảm thấy người này so với Lệ Thú càng thêm khủng bố, Lệ Thú là phá hoại có ý thức, mà người này cũng là gian trá có lý trí!



      Giang Du!



      Người này vậy mà tránh được đợt công kích như gió dật sóng dữ của Lệ Thú!



      Tuy rằng quần áo bị phá nát, thân hình chật vật, nhưng vẫn còn sống!



      Nhìn thấy Giang Du đột nhiên xuất , Tiểu Tiểu cả kinh, Lệ Thú nhân cơ hội này thoát khỏi trói buộc của Tiểu Tiểu, thần trí hơi khôi phục vậy mà lại biến mất, tay tấc sắt chạy về phía Giang Du!



      Giang Du cười điên cuồng, nghênh đón, Lệ Thú có vũ khí chỗ nào là đối thủ của ?



      Nhưng ngoài dự kiến của Giang Du, Lệ Thú nhập ma dường như càng trở nên dũng mãnh hơn.



      Trong tay kiếm cũng đao, nhưng là Lệ Thú lại chém mạnh bằng bàn tay, lập tức cỗ kiếm khí mạnh mẽ đánh về phía Giang Du, mặt đất bằng phẳng lập tức rách ra lỗ thủng dữ tợn.



      Giang Du cả kinh lập tức né tránh công kích của Lệ Thú.



      "Đây là..." Giang Du thể tin nhìn chằm chằm lỗ thủng kia , vốn khí thế bị quét bay sạch .



      Nơi đó!



      Giang Du đột nhiên phát đứng Tiểu Tiểu đứng ở trong sân, lập tức thay đổi phương hướng, chạy thẳng về phía Tiểu Tiểu bị thương.



      Tiểu Tiểu thấy Giang Du công kích, nhưng miệng vết thương tạo thành do Huyết kiếm dường như có cách nào khép lại máu tươi vẫn chảy xuôi ồ ồ, Tiểu Tiểu bây giờ đến khí lực chạy trốn cũng có.



      "Thú ca..." Tiểu Tiểu chợt rút ra Huyết kiếm, dùng hết khí lực hô lên câu cuối cùng: "Gả cho chàng cuộc đời này Tiểu Tiểu hối hận!"



      "Tiểu Tiểu..." Lệ Thú thào.



      Giang Du nhanh, Lệ Thú còn nhanh hơn, ngay tại lúc Giang Du sắp đụng tới Tiểu Tiểu, Lệ Thú đột nhiên đứng trước Tiểu Tiểu, vỗ chưởng đánh úp về phía Giang Du.



      Bất ngờ kịp đề phòng, Giang Du bị chưởng này chấn động khí huyết cuồn cuộn, liên tục rút lui về phía sau.



      "Tiểu Tiểu..." Dường như vẫn chỉ là thào mình, Lệ Thú chậm rãi xoay người lại, tròng mắt nhìn về phía Tiểu Tiểu, vươn tay lấy lại Huyết kiếm cầm tay Tiểu Tiểu — Huyết kiếm nhận chủ, nếu là theo bên người Tiểu Tiểu làm hại tới nàng.



      Nhưng là, ánh mắt Lệ Thú vẫn có thần sắc thanh minh như trước.



      "Thú ca." Tiểu Tiểu ôm miệng vết thương vai, giống như đứa trẻ khao khát nhàng nắm lấy tay Lệ Thú:"Thiếp ở đây..."



      câu "Thiếp ở đây" đánh nát tất cả lo lắng, mặt Lệ Thú dần dần khôi phục thần thái vốn có, ôn hòa mà lại nghiêm túc, "Tiểu Tiểu..." Bỗng nhiên, Lệ Thú ôm chặt lấy Tiểu Tiểu: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Tiểu Tiểu, thực xin lỗi..." Lệ Thú ngừng lặp lại cùng câu , duy nhất tiếng xin lỗi, Lệ Thú năng kém cỏi dùng nội lực của mình giúp Tiểu Tiểu chặn lại huyệt đạo, khiến máu tươi chảy xuôi miệng vết thương do Huyết kiếm dần dần ngừng lại.



      "Thú ca..." Tiểu Tiểu ở trong lòng Lệ Thú an tâm cười: "Tiểu Tiểu có việc gì."



      "Thực xin lỗi." Lệ Thú khẽ hôn lên trán Tiểu Tiểu, ngẩng đầu thấy Giang Du vẫn đứng ở trước mặt , điều chỉnh hơi thở.



      Lệ Thú khẽ nheo mắt nhìn Giang Du.



      "Thế nào, nghĩ bây giờ muốn mạng của ta?" Giang Du cười lạnh như sao cả, lại tự chủ được lọt ra hơi thở sợ hãi.



      "Tiểu Tiểu." Lệ Thú để ý đến Giang Du ngược lại bế Tiểu Tiểu lên.



      "Thú ca." Tiểu Tiểu suy yếu trả lời, tuy rằng mất rất nhiều máu, nhưng cũng tổn thương tới chỗ yếu hại, bởi vậy Tiểu Tiểu trừ bỏ suy yếu bên ngoài, cũng có thương tổn gì lớn.



      "Nàng có thể kiên trì chút ?"



      Tiểu Tiểu gật đầu: "Yên tâm , thiếp yếu ớt như vậy đâu!"



      Lệ Thú nở nụ cười, lúc này đây là ấm áp mà thoải mái, ngay từ đầu biết Tiểu Tiểu là người phụ nữ kiên cường mà độc lập, Tà Ngọc kiếm cổ Lệ Thú cũng bắt đầu nóng rực, cùng Tà Ngọc kiếm cổ Tiểu Tiểu tản mát ra nhiệt độ giống nhau.



      Thiên hạ có tình.



      Đây mới là phương pháp khống chế Huyết kiếm.



      Ma quỷ máu làm cho người ta sợ hãi, thiên hạ có tình lại là lực lượng khó kháng cự nhất.



      Lệ Thú ôm Tiểu Tiểu chậm rãi về phía Giang Du, biểu cảm mặt nhu hòa vậy mà khiến cho Giang Du cũng thả lỏng cảnh giác.



      "Ngươi muốn cái gì?" Giang Du đánh bạo hỏi Lệ Thú.



      "Muốn mạng của ngươi." Lệ Thú lần đầu tiên ra lời tàn nhẫn như thế, lúc nhìn về phía Giang Du vậy mà lại khôi phục cái loại trạng thái khủng bố này.



      Hai loại trạng thái cực đoan lại để Lệ Thú chuyển hoán thông thuận như vậy.



      Lệ Thú có thể nắm trong tay kiếm chiêu của Tuyệt kiếm hoàn mỹ.



      Tất cả, đơn giản chỉ là vì Tiểu Tiểu.



      "Trụ trì Thiếu Lâm!" Giang Du dường như cố bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng: "Các ngươi muốn cứu Trụ trì Thiếu Lâm sao?"



      "Chỉ cần giết chết ngươi, Giang gia lấy ngươi cầm đầu lui bước, thế gia khác cùng môn phái như rắn mất đầu, cuộc bao vây Thiếu Lâm tự nhiên được giải." bao gồm nôn nóng Lệ Thú bình tĩnh phân tích.



      "Nhưng Trụ trí Thiếu Lâm bị trúng độc!" Giang Du nheo mắt lại nhìn Lệ Thú, nắm chặt kiếm trong tay, lời hợp liền vung tay.



      "Ta có thể giải!" đột nhiên Tiểu Tiểu xen mồm: "Dạ Ngưng Bảo có Dược vương." Tiểu Tiểu trào phúng nhìn Giang Du, chính là tên trứng thối này làm hại Lệ Thú nhập ma!"Dược vương là ai, ngươi cũng biết chứ?"



      Giang Du cứng lại, người dùng độc dược xuất thần nhập hóa như Dược Vương, làm sao mà biết chứ?



      Hơn nữa Dược vương còn từng nghiên cứu chế tạo ra khiến cả võ lâm khiếp sợ, Lục độc đan có thể giải trăm độc?



      Lệ Thú tay ôm Tiểu Tiểu, tay cầm Huyết kiếm, khẽ đạp về phía trước bước, nhưng là ngay tại lúc ra ngoài tới chỗ xung yếu, lại chợt lui về phía sau.



      Trước mắt chợt lóe ánh sáng bạc.



      lưỡi dao sắc bén từ trong thân thể Giang Du xuyên ra khỏi cơ thể, chính giữa trái tim.



      kiếm khách che mặt đứng phía sau Giang Du, chuôi kiếm này...



      Thuộc về .



      Mặt nạ bằng sắt, thân pháp quỷ dị khó lường đến Lệ Thú cũng phát ra, còn có...



      theo sau người phụ nữ cũng đeo mặt nạ sắt.



      Lệ Thú ôm Tiểu Tiểu lui mạnh về phía sau.



      Đó là người đàn ông tấn công Thiếu Lâm!



      "Ngươi..." Giang Du khẽ quay đầu, thấy là người đàn ông mang mặt nạ sắt dám tin mở miệng: "Vì... Cái gì?"



      "Chó thể cắn người cần đến để làm gì?" Nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông dưới mặt nạ, nhưng lời lãnh khốc lại khiến Tiểu Tiểu rùng mình.



      Lệ Thú cảm thấy Tiểu Tiểu sợ hãi, nắm chặt tay Tiểu Tiểu.



      "Ngươi là ai?" Lệ Thú trầm giọng hỏi.



      "Ta?" Người đàn ông dường như cảm thấy buồn cười lắc đầu: "Bây giờ còn thể để ngươi biết, chẳng qua, hẳn là nhanh thôi."



      "Là ngươi tấn công Thiếu Lâm? Vì sao?" Lệ Thú tiếp tục hỏi, câu hỏi thứ nhất bằng giọng điệu khẳng định.



      "Vì sao?" Người đàn ông lẩm bẩm mình: "Ai mà biết được?" Ánh mắt người đàn ông dưới mặt nạ nhìn chằm chằm vào Lệ Thú, thỉnh thoảng nhìn Tiểu Tiểu trong lòng Lệ Thú: "Ngươi hạnh phúc sao?"



      Lệ Thú có trả lời, chỉ là nhìn Tiểu Tiểu, tuy rằng vẫn là bộ dáng nghiêm túc chết, nhưng ấm áp trong mắt cũng thể bỏ qua.



      Khi tình dung hợp với tình thân, trở thành tình cảm thể xóa nhòa.



      Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu chính là cảm giác như vậy.



      Trong nháy mắt, người đàn ông liền hiểu đáp án.



      "Ngươi cha nương sao?" Người đàn ông tiếp tục hỏi, vấn đề lại nhảy ra cực kỳ lưu loát.



      "Ta có cha nương!" Lệ Thú phản bác.



      Người đàn ông khinh thường hừ lạnh: " chăm sóc ngươi cha mẹ cần đến để làm gì?"



      Nghe vậy, Lệ Thú lập tức nghiêm mặt, lại là vẻ mặt nghiêm túc: "Chuyện này liên quan đến ngươi, hơn nữa, cha mẹ trước khi giao ta cho sư phụ chiếu cố, nếu phải có cái việc gì bất đắc dĩ, bọn họ lại làm sao có thể giao ta cho sư phụ?"



      Người đàn ông lập tức điên cuồng cười rộ lên: "Tốt lắm, tốt lắm! Tiểu quỷ, ngươi phải nỗ lực, liều mạng luyện võ, liều mạng mạnh lên, lần sau gặp mặt, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp giết chết ta! Bằng ta giết ngươi cùng những người bên cạnh ngươi, hiểu chưa?"



      xong, người đàn ông như có ý nhìn về phía Tiểu Tiểu.



      Lệ Thú kéo căng hàm dưới:"Ta để cho ngươi làm hại Tiểu Tiểu!"



      "Nhưng cũng phải do ngươi, ngươi phải biết, lấy năng lực bây giờ của ngươi căn bản có khả năng đánh bại ta."



      "Ta thua!"



      "Ta rất chờ mong." Người đàn ông vẫy tay với người phụ nữ theo sau : "Chúng ta cần phải !"



      nhìn mọi người như hổ rình mồi xung quanh, người đàn ông liền tiêu sái như vậy mang theo người phụ nữ nghênh ngang rời .



      Trong lúc đó chưa từng có người có gan ngăn cản bọn họ.



      Bởi vì, người người đàn ông mang hơi thở khủng bố còn kinh khủng hơn cả Lệ Thú vừa rồi.



      "Thực xin lỗi, Tiểu Thú, thực xin lỗi!" Trong miệng người đàn ông rời khỏi ngừng thào: "Cám ơn con, Tiểu Thú, cám ơn con tha thứ."



      Người phụ nữ nhàng khoát tay ngọc tinh tế lên vai người đàn ông: "Muốn khóc, khóc ra !"



      Người đàn ông yên lặng chút, đột nhiên ôm lấy người phụ nữ, tiếng khóc nức nở nhàng truyền vào tai người phụ nữ.



      Nước mắt đàn ông dễ rơi, chẳng qua là chưa tới chỗ thương tâm.



      "Chàng thấy con trai Tiểu Thú ?" Người phụ nữ nhè vỗ về lưng người đàn ông, thanh mềm mại khiến người đàn ông trầm tĩnh lại.



      "Ừ."



      "Rất giống chàng nha!"



      "Ừ."



      Người phụ nữ nhàng gỡ mặt nạ mặt người đàn ông xuống.



      khuân mặt phủ kín nước mắt lộ ra, cùng khuân mặt Lệ Thú giống nhau như đúc.



      Lệ Hi Kiệt.

      --- --------hết chương 68---- -----

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 69. Thiếu Lâm chi nguy, giải



      Nếu cái thế giới này cái gì truyền nhanh nhất, như vậy nhất định là tin tức.



      Tin Giang Du bị người bịt mặt giết chết nhất thời tựa như cơn bão thổi quét qua toàn bộ chiến trường, trong nháy mắt toàn bộ chiến trường ra loại yên tĩnh quỷ dị.



      Giang Du chết?



      "Làm sao có thể?" Yến Doanh thể tin mở to hai mắt.



      Giang Du chết, Yến gia làm sao bây giờ?



      "Trước lui lại!"



      "Tiếp tục tiến công!"



      Hai loại mệnh lệnh hoàn toàn bất đồng từ chiến trường truyền đến. Ngũ đại thế gia cùng Lục đại môn phái hình thành hai dòng nước lũ khác nhau, vậy mà sinh ra va chạm quỷ dị, áp lực lên Thiếu Lâm chợt giảm.



      Lúc này, Trụ trì Thiếu Lâm trúng độc được vũ tăng Thiếu Lâm cứu ra, mà Lệ Thú mang theo Tiểu Tiểu trực tiếp rời khỏi chiến trường:"Tam ca! Tiểu Dịch! Nhạc phụ! Nơi này giao cho các người!" Lệ Thú dùng nội lực khuếch đại thanh .



      "Nhạc phụ?" Lục Y Ninh nhướn mi, nhìn về phía Mạc Thượng Hành, nhạc phụ của Lệ Thú phải là Yến Doanh sao?



      "Lục Thâm." Lục Y Ninh khẽ gọi.



      "Tiểu thư." Rời khỏi tiểu tử béo Lục Thâm theo sát bên người Lục Y Ninh, Lục Y Ninh tuy là phụ nữ, nhưng lại trấn định thờ ơ lạnh nhạt với biến hóa trong chiến trường, lúc này Lục gia hoàn toàn nghiêng về Thiếu Lâm, Lục Y Ninh liền đứng ở bên trong trận doanh của Thiếu Lâm.



      "Ngươi điều tra thêm người đàn ông kia cùng Yến Tiểu Tiểu có quan hệ gì." Lục Y Ninh phân phó.



      "Nhưng là..." Lục Thâm nhất thời có chút khó xử.



      "Như thế nào?" Đối với chần chờ của Lục Thâm, Lục Y Ninh khẽ cảm thấy vui.



      "Lấy thực lực của Lục gia biết có thể điều tra được hay ."



      Lục Y Ninh khẽ thở dài, nàng tất nhiên cũng biết thực lực của Lục gia:"Hết sức !"



      "Dạ, tiểu thư."



      Lục Y Ninh nhìn Lục Thâm rời , tay nắm chặt lại, thể để Lục gia suy tàn tiếp!



      Nàng nhìn muội muội ở nàng phía sau có chút nhát gan co rúm cũng lại ôn nhu được lòng người, việc của nàng chính là tìm được người cường đại có đầy đủ lực lượng; mà muội muội nàng, nàng tìm người có thể ở rể cho con bé, người đàn ông cũng con bé!



      Muội muội quá mức nhát gan yếu đuối nếu thể tìm được nơi quy túc tốt nhất định thống khổ cả đời.



      Nàng cho phép loại chuyện này xảy ra! Để cho nàng thay thế phụ huynh qua đời tạo ra vùng trời đất có thể tránh gió che mưa cho người muội muội chọc người thương này!



      Bên kia, ba người Cổ vương bắt đầu dọn dẹp chiến trường, thân thủ ba người nhanh nhẹn hướng ba phương mở rộng chiến quả, vì tránh cho bị cắn ngược, ba người cũng có truy kích mà bắt đầu lui người, mà những lực lượng kia chủ yếu dựa vào nơi hiểm yếu chống lại người.



      Trong đó, bao gồm Yến gia.



      Nhưng là, Sở Văn Xuyên cùng Mạc Thượng Hành ăn ý tránh được tất cả người Yến gia, có làm hại đến sợi lông của bọn họ.



      Sở Văn Xuyên là vì Tiểu Tiểu cùng Yến Thanh Dịch, mà Cổ vương là vì áy náy.



      Cho đến khi gặp được Yến Doanh, Sở Văn Xuyên khẽ nhíu mày, thét tiếng dài lên trời, trực tiếp dẫn Yến Thanh Dịch tới, đợi sau khi Yến Thanh Dịch tới, Sở Văn Xuyên vỗ vỗ bả vai Yến Thanh Dịch, xoay người tiếp tục hoạt động truy quét của .



      "Cha." Ánh mắt Yến Thanh Dịch phức tạp nhìn Yến Doanh.



      Vốn chỉ có bầu trời có chút u ám dần dần tiến tới cả vùng đất, bóng râm dày đặc giống như khói mù quét sạch.



      "Tiểu Dịch." Yến Doanh thở dài.



      "Vì sao?" câu đầu đuôi, rất ít có người có thể hiểu, nhưng Yến Doanh cũng hiểu được.



      Yến Doanh nhìn đứa con trai trưởng thành đủ để xưng bá phương, khóe miệng hơi gợn lên: "Bởi vì, ta là gia chủ Yến gia."



      Bởi vì là gia chủ Yến gia, bởi vậy muốn duy trì truyền thừa của Yến gia; bởi vì là gia chủ Yến gia, bởi vậy phải lợi dụng tất cả lực lượng có thể lợi dụng được!



      "Nhưng người dùng phương pháp sai lầm!" Yến Thanh Dịch chỉ trích sắc bén:"Chúng ta đều là con cái của người, ngươi vì sao muốn bỏ ra cho dù chỉ là chút thương? Vì sao!"



      Sau lúc lâu, Yến Doanh gì, loại chuyện này vốn khó giải thích, giải thích chính là bị cho là dối.



      "Người !" Yến Thanh Dịch lắc đầu, nghiêng người, để lộ ra con đường: "Sau khi tìm được Đại ca cùng Lục tỷ con đưa bọn họ ra khỏi chiến trường."



      Yến Doanh cười khổ, nhưng cũng gì thêm, lập tức qua người Yến Thanh Dịch, biết, trải qua lần này có lẽ chính là vĩnh biệt.



      "Cha." Yến Thanh Dịch gọi Yến Doanh, Yến Doanh ngừng bước chân, nhưng có xoay người.



      "Thất tỷ..." Yến Thanh Dịch chần chờ ra thân thế của Tiểu Tiểu, vì người kia vẫn luôn thương , tỷ tỷ có huyết thống mà lại càng gần gũi hơn: " phải là con của ngài."



      Nhưng là, Yến Doanh lại giống như có chút nào ngoài ý muốn, chẳng qua là khẽ gật đầu: "Ta biết."



      Cha... ông ấy... biết?



      Đúng vậy! Từ khi còn rất ý thức được Tiểu Tiểu cùng Yến Doanh chút cũng giống, cha lại làm sao mà biết chứ?



      "Ngài là... biết đến khi nào?"



      "Khi Ngũ di nương con mang thai."



      Đồng tử Yến Thanh Dịch hơi co rút lại.



      Yến Doanh tự giễu cong khóe môi, cúi đầu dùng thanh ai cũng nghe thấy được câu: "Ta chưa từng có chạm qua Bội Nghi!"



      Bởi vậy, trong cùng lứa Yến Thanh Dịch này chỉ có Tiểu Tiểu phải là chữ lót “Thanh”, cũng chỉ có Tiểu Tiểu được học võ công của Yến gia.



      Bởi vì Yến Doanh ngay từ đầu biết Tiểu Tiểu phải là con của , tên đơn giản cùng võ công cũng bị tránh né, chỉ là vì trách nhiệm của tộc trưởng Yến gia...



      Vào lúc Yến Thanh Dịch vẫn còn khiếp sợ, Yến Doanh vung tay áo rời .



      "Cha!" bỗng nhiên Yến Thanh Dịch quỳ xuống hướng phương hướng Yến Doanh rời , cái trán đập bang bang mặt đất: "Cám ơn ơn dưỡng dục của ngài!"



      Yến Doanh dừng chút, khóe miệng khẽ cong lên, lại cái gì cũng với Yến Thanh Dịch, nhanh rời khỏi chiến trường:"Tất cả Yến gia, lui lại!"



      Người đàn ông hiến tất cả tình cảm cho việc duy trì Yến gia, cuối cùng cũng nhận được đứa con tán thành!



      ...



      ...



      Lệ Thú mang theo Tiểu Tiểu rút khỏi chiến trường, nhưng là lại gặp phiền toái...



      " được!" Lệ Thú lắc đầu.



      "Thú ca ~" Tiểu Tiểu làm nũng lắc lắc cánh tay Lệ Thú, vết thương vai nàng được xử lý tốt, hơn nữa còn có thuốc trị thương của Dược vương, bởi vậy bây giờ Tiểu Tiểu lại khỏe như rồng như hổ.



      " được, được!" Lệ Thú liều mạng lắc đầu.



      "Thiếp muốn đấy!" Tiểu Tiểu chu miệng lên.



      Lần này, Lệ Thú dứt khoát trả lời, chỉ là liều mạng lắc đầu.



      Tiểu Tiểu trợn trừng mắt: "Tiểu tử béo kia cũng có trở về, vì sao thiếp phải rời chiến trường?"



      Ánh mắt Lệ Thú khẽ ảm đạm: "Thực xin lỗi, là lỗi của ta."



      Tiểu Tiểu kéo khóe miệng, chết tiệt, nàng tại sao lại quên mất Lệ Thú là cái đại đầu gỗ ngoan cố chứ?



      Chẳng qua, Đại đầu gỗ, loại chuyện này chàng cố chấp làm cái gì? phải là lỗi của chàng mà!



      "Quên , quên ." Tiểu Tiểu có chút chịu nổi Lệ Thú nghiêm túc sám hối cùng bi thương, lập tức lắc lắc đầu: "Thiếp chiến trường nữa là được."



      Đây có tính là Đại đầu gỗ thắng ván ?



      Nhưng là, Tiểu Tiểu chớp mắt: "Thú ca, chàng mang tiểu tử béo về ! Tiểu quỷ kia ở chiến trường thiếp rất lo lắng!"



      thể để bản thân tiểu tử kia vui đùa vui vẻ như vậy!



      Người làm nương vô lại nhất thiên hạ cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi...



      Lệ Thú khẽ chau mày, nhìn về phía tiểu tử Béo vung độc khắp nơi.



      đám người chạy phía trước, tiểu tử béo vui vẻ đuổi theo phía sau, Bội Nghi ở phía sau tiểu tử béo trông nom bé.



      "Heo đần nhảy nhót", "Rùa lùi về xác", "Đầu đất ôm ôm", các loại tên kỳ quái từ trong miệng tiểu tử béo thoát ra, ràng là độc dược rất tàn nhẫn lại ở chỗ Lệ Vân liền tràn ngập cảm giác vui vẻ.



      Tóm lại, tiểu tử béo đùa rất vui vẻ. chiến trường chỗ Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú cách bé quá xa, Lệ Vân tuyệt đối biết biến cố của Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú.



      "Ừ, ta mang nó về." Lệ Thú cảm thấy cần thiết phải dạy cho tiểu tử béo chút như thế nào là "nhân từ", "Nhưng nàng thể chạy loạn khắp nơi."



      "Yên tâm!" Tiểu Tiểu cười hì hì giơ ba ngón tay lên: "Thiếp thề, nếu chạy loạn khắp nơi mà , thiếp liền viết ngược lại họ của mình!"



      Nàng đến cùng là họ Yến hay là họ Mạc đây?



      Chẳng qua, hai cái họ ngày viết ngược cũng thay đổi gì chứ? (ở đây là ngược trái phải chứ phải ngược dưới)



      Lệ Thú thở dài.



      " vừa lòng?" Tiểu Tiểu trầm tư chút: "Nếu viết ngược lại tất cả tên của thiếp!" xong, còn làm như đúng rồi gật gật đầu: "Quyết định như vậy , Thú ca, mau !"



      Đến hơi sức thở dài Lệ Thú cũng có, chỉ đành phải dặn lại lần: " nên chạy loạn."



      Sau đó liền chạy về phía tiểu tử béo.



      Đột nhiên Lệ Thú xuất đường tiểu tử béo chạy.



      "Pằng." Lệ Vân chút cũng dừng lại, đụng thẳng vào chân Lệ Thú.



      Lệ Vân dẹp miệng, xoa mông, mắt nước mắt lưng tròng trợn tròn mắt: "Ai vậy!"



      "Ta!" Lệ Thú bày ra uy nghiêm của phụ thân.



      "Ngươi là..." ai vậy! Lệ Vân còn chưa có ra khỏi miệng, liền thấy bộ mặt lạnh của lão cha nhà mình, đứng ở trước mặt mình. Lập tức, tiểu tử béo dùng bàn tay bẩn nhem nhuốc vuốt cái ót của mình, cười ha ha: "Cha ~ "



      Tiểu tử béo lập tức giả bộ ngoan ngoãn.



      "Vân Nhi, cha dạy con thế nào?" Lệ Thú ôm lấy Lệ Vân, nghiêm khắc hỏi.



      Tiểu tử béo trộm dò xét liếc lão cha nhà mình cái: "Ngài phương diện nào?"



      "Cung kính mà vô lễ nhọc nhằn, thận trọng mà vô lễ sợ hãi, dũng cảm mà vô lễ bị loạn, thẳng mà vô lễ xoắn." Lệ Thú nhìn thoáng qua tiểu tử béo trong lòng, chỉ thấy khuân mặt ủy khuất của tiểu tử béo.



      Lệ Thú lại kiêng nể vẻ mặt của con trai mình, tiểu tử này sắp bị này trưởng bối chiều hư rồi, nếu giáo dục chút được?



      Đồng thời chờ Cổ vương đến bảo vệ Bội Nghi, Lệ Thú quyết định dùng thời gian này giáo dục con trai mình.



      "Cái gọi là "Dũng mà vô lễ bị loạn" ý là người chỉ biết là dũng cảm mà hiểu lễ lỗ mãng chuốc họa." Lệ Thú bắt đầu bài dạy của , chẳng qua bây giờ là với con mình.



      Khuân mặt nhắn của Lệ Vân càng ngày càng khổ, cũng có bản lãnh như lão nương nhà mình.



      Bỗng nhiên, ánh mắt Lệ Vân sáng lên, liều mạng nháy mắt với bà ngoại.



      Bội Nghi buồn cười lắc đầu, sau đó tiến lên bước: "Tiểu Thú."



      "Nếu là chuốc họa..." Lệ Thú muốn tiếp tục tiếp, nhưng lại nghe thấy Bội Nghi gọi: "Nhạc mẫu?"



      "Tiểu Tiểu đâu?"



      Lệ Thú cứng lại, vẻ mặt nhất thời xấu hổ: "Tiểu Tiểu... Bị thương." Lệ Thú quên mất giáo dục con mình: "Là lỗi của con."



      Lệ Thú kể kỹ càng chuyện tẩu hỏa nhập ma cho Bội Nghi nghe, Lệ Thú vẫn có trí nhớ đối việc việc mình làm cái gì.



      "Nương đâu? Nương có việc gì chứ?" Lệ Vân vội vàng hỏi.



      Lệ Thú dừng chút, lại nghĩ tới Tiểu Tiểu vừa mới vui vẻ làm nũng, lập tức khẳng định gật gật đầu: " có chuyện gì."



      Tiểu Lệ Vân lập tức thở phào nhõm, chớp mắt: "Lão cha, phải là con người, cái gọi là: ôn lương cung kiệm nhường, nếu là ngài có thể duy trì loại tâm tính tốt này còn có thể xảy ra loại chuyện này sao?"



      Lải nhải dài dòng, lải nhải dài dòng, từ chút việc , Lệ Vân nhất thời lôi đến trời nam đất bắc...



      Lệ Vân đọc lại tất cả những lời Lệ Thú với bé trước kia!



      Đây là cha nào con nấy?

      --- ------hết chương 69---- ------

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :