1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại hiệp rất nghèo - Bách Lý Tiếu Tiếu (Full 94c+PN2 - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 53(2). tiếc nuối và áy náy

      "Thú ca, Bội Nghi, là tên mẫu thân của thiếp."

      Nghe thấy Tiểu Tiểu vậy, nhưng động tác Lệ Thú chọn lựa vòng tay cũng dừng lại, mà là vẻ tỉnh ngộ khẽ gật đầu: "Nàng mẫu thân nàng ở Miêu Cương." Lệ Thú dấu vết nhìn lướt qua Tiểu Tiểu: "Nàng muốn gặp bà ấy sao?"

      Tiểu Tiểu cắn môi dưới, chân mày nhíu chặt, vẻ mặt thay đổi liên tục: "Thiếp... Thiếp biết..."

      Lệ Thú xoa đầu Tiểu Tiểu, đặt vòng tay bằng bạc vừa chọn được vào tay Tiểu Tiểu: " sao cả, từ từ suy tính, ta luôn luôn ở bên cạnh nàng."

      "Thú ca..." Tiểu Tiểu cảm động nhìn Lệ Thú, mẫu thân khi nàng còn bé dứt khoát kiên quyết theo người đàn ông Miêu kia rời , từ bỏ nàng; phụ thân, huynh đệ tỷ muội cũng từ bỏ nàng, tuy Tiểu Tiểu vẫn lạc quan vui vẻ mà vượt qua mỗi ngày phong phú như trước, nhưng tận đáy lòng vẫn tràn ngập bất an bị vứt bỏ, dù sao bây giờ sao rồi, chỉ cần có người đàn ông ngốc tên là Lệ Thú nguyện ý theo bên nàng sao hết!

      "Tiểu Tiểu, cho dù như thế nào bà ấy vẫn là mẫu thân của nàng." Lệ Thú thử với Tiểu Tiểu, biết mẫu thân Tiểu Tiểu làm Tiểu Tiểu bị tổn thương, , trong lòng Lệ Thú cũng trách cứ mẫu thân Tiểu Tiểu, trách cứ nàng thế mà từ bỏ Tiểu Tiểu, hoàn toàn có trách nhiệm của người làm mẹ, càng trách cứ nàng khiến thời thơ ấu của Tiểu Tiểu vui vẻ. Phát mình thế mà có loại suy nghĩ đại nghịch bất đạo này, Lệ Thú lập tức lắc đầu, dường như muốn vứt bỏ cái suy nghĩ này ra khỏi đầu, con cái chê cha mẹ, cho dù như thế nào mẫu thân của Tiểu Tiểu chính là mẫu thân của , được trách cứ nàng .

      Nhưng có đôi khi càng muốn loại bỏ loại suy nghĩ nào đó, loại suy nghĩ này càng vững chắc.

      Lệ Thú hít sâu hơi dài, quyết định chôn sâu loại suy nghĩ đại nghịch bất đạo này dưới đáy lòng: "Tiểu Tiểu, ta mang nàng tới phủ đệ của Cổ vương nhé!"

      Tiểu Tiểu nghi ngờ nhìn Lệ Thú, ý của .

      "Sư phụ với ta, nếu muốn biết suy nghĩ của người khác biện pháp tốt nhất là nghe lén ở sau lưng ."

      "Chàng là ..." Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn Lệ Thú: "Chàng muốn mang thiếp nghe lén?"

      Mặt Lệ Thú mặt lập tức đỏ, loại chuyện này trước kia chưa từng làm, cũng chưa từng nghĩ tới làm.

      "Thú ca!" mặt Tiểu Tiểu hiếm khi nghiêm túc:"Nghe lén là hành vi tốt đấy!" Cuối cùng cũng đến lượt nàng sắm vai người dạy dỗ rồi!

      khuân mặt nghiêm túc của Lệ Thú xuất tia thẹn thùng, lại ra câu khiến Tiểu Tiểu sửng sốt.

      "Bởi vậy chúng ta bây giờ phải làm chuyện xấu thôi!"

      "..."

      ...

      ...

      Vô Nguyệt cước là tuyệt thế khinh công có hai trong thiên hạ tất nhiên có chỗ độc đáo riêng, im hơi lặng tiếng, tựa lông hồng, tiêu sái tung bay theo gió.

      Dựa vào loại tuyệt thế khinh công này, Lệ Thú tuyệt đối lo lắng bị người khác phát , bởi vậy liền mang theo Tiểu Tiểu cùng mỗ tiểu tử có người chăm sóc thể mang theo tới phủ đệ của Cổ vương.

      Ở đây gần hai tháng Lệ Thú ngựa quen đường cũ tìm được chỗ Cổ vương ở, tiếng thở dài bên trong truyền ra như có như .

      "Bội Nghi, nàng đừng khóc nữa." Mạc Thượng Hành thở dài: "Ngày đó nếu nàng có thể ra mà , chừng có thể gặp được Tiểu Tiểu."

      Trả lời Mạc Thượng Hành là tiếng nỉ non như trước.

      nóc nhà Lệ Thú lặng lẽ nhấc lên góc mái ngói, tuy làm lớn mật lại thuần thục như Vân Hành, nhưng tóm lại vẫn bị Mạc Thượng Hành phát , Cổ vương giỏi cổ chứ sở trường về võ công khác.

      Mạc Thượng Hành thở dài tiếng dài: "Ta Mạc Thượng Hành minh đời, cũng nghĩ đời này người phải xin lỗi nhất lại chính là con của mình."

      Nghe được câu này, Tiểu Tiểu với Lệ Thú đều sửng sốt.

      "Phải... xin lỗi." tiếng phụ nữ kèm theo tiếng khóc nức nở truyền đến: "Ta nên sớm cho chàng biết."

      Mạc Thượng Hành lại thở dài: "Chúng ta vẫn luôn có con cái, đại khái chính là ông trời trừng phạt chúng ta !"

      Tiếng phụ nữ khóc hơi ngừng lại, dường như rơi vào ma chướng nỉ non ngừng: "Nên phải là mang con bé , nên phải là mang con bé ."

      " cái gì cũng chậm rồi. Chuyện này nên phải trách ta." Mạc Thượng Hành lắc đầu, mang mặt nồng đậm áy náy.

      Người phụ nữ khẽ ngẩng đầu nhìn Mạc Thượng Hành: ", tình huống lúc đó chàng chỉ có thể mang người! Nên phải là trách thiếp, nếu lúc đó thiếp rời khỏi Tiểu Tiểu mà ..." người phụ nữ ngừng lại, tiếp tục khóc.

      Mạc Thượng Hành vươn tay lau khô nước mắt cho người phụ nữ.

      "Nếu có thể gặp lại Tiểu Tiểu, để cho chúng ta bồi thường gấp bội nhé!"

      --- ------ ------ ----hết chương 53(2)--- ---------

      By Trạch Mỗ

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 54. Người thích hợp nhất

      nóc nhà Tiểu Tiểu cắn chặt môi dưới, sắc mặt quỷ dị lời.

      Cuối cùng là chuyện gì xảy ra vậy?

      Phụ thân nàng phải là Giang Nam Yến Doanh sao?

      Sao có thể là Cổ vương? Hơn nữa nàng ràng cùng lục tỷ Yến Thanh Như có chút giống nhau mà!

      “Sắp mừng năm mới rồi, thiếp làm cho Tiểu Tiểu bộ quần áo mới…” Người phụ nữ đột nhiên đứng lên, cẩn thận từng li từng tí mở ra cái hòm lớn, trong đó chứa đầy quần áo của con , từ đến lớn, như là ghi lại quá trình trưởng thành của thiếu nữ:”Còn có, có trang phục hợp với Tiểu Tiểu, đưa cho con bé sửa lại.” Tiểu Tiểu sinh hoạt trong Cổ vương phủ, Bội Nghi ràng vụng trộm gặp Tiểu Tiểu.

      Người phụ nữ trải từng bộ quần áo lên giường, mỗi bộ quần áo đều bảo quản rất tốt, trừ bỏ chút dấu vết của năm tháng, tất cả quần áo đều dùng đường may tinh mịn nhất khâu lại, nữ hồng giỏi hơn của Tiểu Tiểu biết bao nhiêu lần. ràng tất cả quần áo đều làm cho Tiểu Tiểu .

      Rất nhiều người sau khi làm chuyện sai lầm mới nghĩ đến chuyện bồi thường lại, nhưng có nghĩ tới tổn thương khi tạo thành, miệng vết thương vĩnh viễn có biện pháp khép lại.

      Mạc Thượng Hành lắc đầu thở dài, mỗi năm mới Bội Nghi đều như vậy, cũng tùy nàng vậy, nếu phải có lòng tin ngày có thể gặp lại Tiểu Tiểu chống đỡ, chỉ sợ Bội Nghi sớm sụp đổ rồi. Có lẽ phân tán lực chú ý của nàng lực mới là phương pháp tốt nhất:”Nếu là có việc gì cũng làm cho con rể cùng ngoại tôn bộ !”

      Công việc tay Bội Nghi khẽ ngừng: “Ừ, làm.” Con rể cùng ngoại tôn, hai người quan trọng này biết khi nào mới có thể gặp được, Bội Nghi nhờ ánh nến, cẩn thận khâu từng đường may tốt, biết con mình có thể mặc bộ quần áo này hay .

      Bên trong còn có chút tiếng vang nào nữa.

      nóc nhà, Lệ Thú vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của Tiểu Tiểu, sau lúc lâu, Tiểu Tiểu mặt biểu cảm cài lại mái ngói: “Thú ca, chúng ta thôi!”

      hỏi nhiều, Lệ Thú khẽ gật đầu, mang theo Tiểu Tiểu nhảy hai ba cái ra phủ đệ của Cổ vương.

      Đến khách sạn, Tiểu Tiểu dường như chuyện gì cũng chưa xảy ra, cho tiểu tử béo ăn, dỗ bé ngủ, sau đó lúc Lệ Thú đọc sách lại làm nữ hồng.

      Nhưng là hôm nay, thời gian Lệ Thú đọc sách ràng giảm rất nhiều, chỉ có lát, Lệ Thú buông sách xuống, để mảnh vải bố mà Tiểu Tiểu cầm lúc lâu mà động mũi kim nào sang bên. Còn mình ngồi vào bên cạnh Tiểu Tiểu: “Khóc ! Nếu đánh thức Vân Nhi, ta dỗ nó.”

      câu của Lệ Thú, khiến nước mắt Tiểu Tiểu nhịn từ rất lâu lập tức trào ra.

      “Vì sao chứ! Lúc bà ấy vứt bỏ thiếp nghĩ tới hối hận sao?” Tiểu Tiểu như tìm được chỗ phát tiết, dường như thào tự , hoặc như là tìm kiếm đáp án, ngừng hết với Lệ Thú: “Phụ thân thiếp ràng là Yến Doanh! sao có thể là Cổ vương?”

      “Thiếp chán ghét bọn họ! Chán ghét!” Tiểu Tiểu ngang tay lau nước mắt, nước mũi bôi tay áo của mình có chút bẩn, bởi vậy, Tiểu Tiểu chút khách khí cầm vạt áo của Lệ Thú lên.

      Tựa như rất lâu trước kia lần đầu tiên Tiểu Tiểu khóc lớn trước mặt Lệ Thú, Tiểu Tiểu khóc ngừng, còn ngừng, Lệ Thú phụ trách cho nàng mượn bả vai, cái gì cũng như trước, bàn tay vỗ về lưng Tiểu Tiểu xem như an ủi bằng ngôn ngữ.

      Loại an ủi này đối với bất kỳ bé nào mà cũng vô ích, nhưng thích hợp nhất với cách ở chung của Tiểu Tiểu và Lệ Thú.

      Kiên cường như Tiểu Tiểu căn bản cần thiết an ủi như đồng tình, nàng chỉ cần là hậu thuẫn có thể dựa vào, người có thể bao dung để nàng tùy ý làm bậy mà thôi.

      Lệ Thú chính là người thích hợp nhất kia!

      ————–hết chương siêu siêu ngắn——————-

      By Trạch Mỗ
      Chương 55. Địch ý từ Dạ Ngưng Bảo

      “Thú ca.” Tiểu Tiểu ngẩng đầu, dường như hạ quyết định nào đó: “Chúng ta về Dạ Ngưng Bảo thôi!”

      Tiểu Tiểu còn biết làm sao đối mặt với
      Tiểu Tiểu còn biết làm sao đối mặt với cha mẹ mà hoàn toàn xa lạ với nàng.

      "Được." Mộ từ đơn giản chính là câu trả lời của Lệ Thú, Lệ Thú suy nghĩ chút, cảm thấy chỉ trả lời thê tử từ phải là hành động của trượng phu tốt, bởi vậy lại bỏ thêm câu nhạt nhẽo: "Chúng ta bây giờ thu dọn hành lý?"

      Phốc xích.

      Nhìn Lệ Thú trầm tư suy nghĩ nửa ngày lại chỉ nặn ra được câu như vậy, Tiểu Tiểu lại bật cười, nàng quả nhiên gả cho trượng phu tốt nhất đấy!

      Cách ngày, Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú chuẩn bị tốt những thứ cần đường , thừa dịp ban đêm ném lại bức thư từ biệt cho vợ chồng Ôn thị ở tạm phủ đệ của Cổ Vương, sau đó rời khỏi tòa thành trấn mà có quan hệ thiên ti vạn lũ với bọn họ.

      Dọc theo đường , Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú nhanh chậm chút dừng lại, thưởng thức phong cảnh ven đường, trước giờ Lệ Thú ở núi chỉ tiếp xúc với sách vở và sư phụ tất nhiên có phần hướng về cảnh đẹp tự nhiên non xanh nước biếc, mà trời sinh Tiểu Tiểu tính tình hoạt bát cũng thích du sơn ngoạn thủy. Về phần tiểu tử Lệ Vân này bất cứ lúc nào cũng có thể tự mình vui đùa rất tốt.

      Nhưng hai người cuối cùng trước lễ mừng năm mới cũng tới được Dạ Ngưng Bảo.

      Lúc này nghênh đón bọn họ...

      "Lệ Thú! Cái đồ tiểu tử thối này!" Lại là đám người như mấy lão ngoan đồng.

      Những lão nhân này đều cầm vũ khí cùng nhau tấn công Lệ Thú, thế công sắc bén khiến Tiểu Tiểu trợn mắt há hốc mồm cho rằng bọn họ bước vào địa bàn của kẻ địch.

      Giây tiếp theo, trong tay Tiểu Tiểu thừa ra cục thịt cười a a, sau đó lại trợn mắt há hốc mồm nhìn Lệ Thú dùng nội lực bức lui đám lão nhân kia, nhưng làm bọn họ bị thương.

      "A, hỗn tiểu tử này lại học được đánh trả rồi!" lão nhân phẫn nộ , biểu cảm mặt lại cười ha hả.

      "Cho tiểu tử thối này chút giáo huấn!"

      "Đúng! Cho chút giáo huấn!"

      đám lão nhân nhàm nhàm kêu gào.

      lão nhân hề báo trước bổ chưởng vào Lệ Thú: "Cho ngươi biết tung tích!"

      Lệ Thú khẽ nghiêng người thoải mái tránh được.

      "Cho người bình yên có chuyện gì mà thông báo tiếng!" kiếm đâm đến.

      Lệ Thú nhàng vỗ ra chưởng, đẩy mũi kiếm ra.

      "Cho ngươi trở lại!" Lưu Tinh Chùy đập tới.

      Lệ Thú vẫn nhúc nhích, Lưu Tinh Chùy kia trực tiếp nện ở chỗ cách trước mũi chân của tới tấc.

      "Cho ngươi để chúng ta lo lắng!" Các lão nhân cùng nhau đánh úp về phía Lệ Thú.

      Những lão nhân này dùng phương thức độc đáo của mình biểu đạt quan tâm với Lệ Thú.

      Thân hình Lệ Thú hơi động chút, biến mất thấy, giây tiếp theo lại xuất tại chỗ, giống như chưa từng động tới chỗ nào, nhưng lần nay tay lại xuất đống vũ khí đủ loại.

      Mà đám lão nhân kia vẫn ngây ngốc dừng ở tư thế tấn công, tựa như tất ca đều bị điểm huyệt.

      Lệ Thú liếc mắt về phía Lệ Vân hưng phấn xem bọn đánh nhau cái: "Con ta ở trong này đấy! Đừng có dạy hư trẻ ."

      Nghe thấy những lời này của Lệ Thú, tất cả huyệt đạo của mấy lão nhân đều được mở ra, đồng loạt nhìn về phía viên thịt trong lòng Tiểu Tiểu, lại dùng ánh mắt xem xét đánh giá Tiểu Tiểu - bọn họ cũng bị Sở Văn Di thuyết phục.

      Tiểu Tiểu thấy bọn họ hô "Đánh" nữa, lập tức tiến lên hai bước, hành lễ với mấy lão nhân: "Tiền bối khỏe, con tên là Yến Tiểu Tiểu, là thê tử của Lệ Thú, xin các vị tiền bối chiếu cố nhiều hơn."

      Mấy lão nhân có chút xấu hổ, bé trước mắt cung kính có hơn với bọn họ, mà bọn họ lại muốn thành người phá nhân duyên của người ta, để Lệ Thú cưới người khác. Bọn họ nhận lễ này của Tiểu Tiểu chỉ có ngượng thôi.

      "Tiểu tử này đáng quá!" lão nhân muốn vòng qua đề tài này, chuyển hướng về phía tiểu tử béo: "Có thể để cho ta ôm bé chứ?"

      Tiểu Tiểu nhìn thoáng qua Lệ Thú, Lệ Thú gật đầu, mà tiểu tử béo dị cực kỳ phối hợp vương hai tay về phía lão nhân.

      Nhìn mấy lão nhân vui vẻ dỗ tiểu tử béo, mà tiểu tử kia luôn lấy lòng ôm người này, ôm người kia, thỉnh thoảng vụng trộm nắm râu mấy lão nhân, lão nhân này tuy bị đau nhưng vẫn vui tươi hớn hở ôm tiểu tử như trước.

      Lệ Thú nhướng lông mày, Tiểu Tiểu khe khẽ thở dài, đôi vợ chồng trẻ này cũng nhìn ra mấy lão nhân cứng nhắc chuyển đề tài này.

      "Có ta ở đây." hiểu đạo lý đối nhân xử thế Lệ Thú cũng nhận ra các lão nhân có địch ý với Tiểu Tiểu, tuy biết vì sao, nhưng phải bảo hộ Tiểu Tiểu.

      ở đây, tất cả đều giao cho .

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56. bồi thường

      Từ khi nhận thấy được các lão nhân thân thiện với Tiểu Tiểu, Lệ Thú cầu Tiểu Tiểu nhất định phải ở bên cạnh .

      Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú luôn xuất cùng chỗ, khiến Sở Văn Di mất cơ hội ở cùng chỗ với Lệ Thú có chút ảo não, nhưng nghĩ đến nhiều thúc bá ở Dạ Ngưng Bảo tốt cho nàng, tâm tình của Sở Văn Di khỏi lại tốt lên.

      “Tứ đệ, cuối cùng đệ trở lại!” Vừa mới theo Sở Lăng trở lại Dạ Ngưng Bảo Sở Văn Xuyên hưng phấn chạy tới, vỗ vỗ vai Lệ Thú, “liếc mắt đưa tình” hồi.

      “Tỷ, tỷ phu!” Yến Thanh Dịch cũng cùng chạy theo tới.

      Mà Tiểu Tiểu vừa thấy Yến Thanh Dịch đến vẻ mặt nhất thời có chút cổ quái, nàng ở Cổ thành biết nàng là con của Mạc Thượng Hành cùng Bội Nghi, cách khác nàng cùng Yến Thanh Dịch chút quan hệ nào, nhìn người vẫn chiếu cố nàng vô điều kiện, hi vọng có thể mạnh mẽ để bảo hộ nàng, thậm chí người đệ đệ vì nàng mà từ bỏ Yến gia, trong lòng Tiểu Tiểu tràn đầy áy náy, nếu biết liều mạng như vậy để bảo hộ tỷ tỷ thế nhưng cùng chút quan hệ huyết thống cũng đều có…

      Tiểu Tiểu lắc đầu, nếu nàng từng cảm thấy Yến Doanh tuyệt tình, Yến gia vô nghĩa mà , như vậy bây giờ nàng lại cảm thấy áy náy, Yến gia nuôi lớn nàng người cùng Yến gia chút quan hệ cũng đều có nhiều năm như vậy, lại cho nàng thân phận Yến gia thất tiểu thư, nhưng nàng lại bỏ trốn.

      Khoản sổ sách này, dù tính như thế nào, cũng tính .

      “Tỷ.” Thấy Tiểu Tiểu hề để ý đến , ra ngoài lịch lãm gần hai năm, Yến Thanh Dịch thành thục hơn rất nhiều lại làm động tác của đứa trẻ, Yến Thanh Dịch lôi kéo tay áo Tiểu Tiểu — tựa như hồi Yến Thanh Dịch muốn Tiểu Tiểu chơi cùng .

      “Tiểu Dịch…” Tiểu Tiểu ôm tia hi vọng cuối cùng hỏi Yến Thanh Dịch vấn đề: “Tiểu Dịch, trong đa số tỷ muội ta cùng Lục tỷ giống nhau nhất, đệ có biết vì sao ?” lục tỷ của Tiểu Tiểu là Yến Thanh Như.

      “Tỷ, Tỷ sao tự nhiên nhớ mà hỏi vấn đề này thế?” Yến Thanh Dịch kỳ quái nhìn Tiểu Tiểu: “Tỷ biết ngũ di nương và tứ di nương là tỷ muội ruột sao?” Ngũ di nương là mẫu thân của Tiểu Tiểu, còn tứ di nương là mẫu thân của Yến Thanh Như.”À! Đúng rồi, Ngũ di nương ở bên cạnh tỷ! Tứ di nương lại đối xử tốt với tỷ, tất nhiên cho tỷ chuyện này rồi.” Yến Thanh Dịch cẩn thận quan sát Tiểu Tiểu chút: “Lại tiếp, tỷ, dáng vẻ của tỷ với Lục tỷ trừ giống nhau số chỗ, uhm, chắc đó là giống ngũ di nương, chỗ khác…” Yến Thanh Dịch dừng chút: “ phải giống lắm…”

      “Tiểu Dịch!” Lệ Thú chau mày, cắt đứt lời bình của Yến Thanh Dịch.

      phải giống cha lắm sao?” Tiểu Tiểu thở dài, tiếp lời Yến Thanh Dịch.

      Yến Thanh Dịch nhìn Tiểu Tiểu chút, lại nhìn Lệ Thú chút, chần chờ khẽ gật đầu.

      tia hi vọng cuối cùng cũng tan biến.

      Tiểu Tiểu thở dài, mở miệng, lại khép lại, nàng biết nên mở miệng cho Yến Thanh Dịch nàng phải là tỷ tỷ của thế nào.

      “Tiểu Dịch, ra quyền cho ta nhìn chút.” Đột nhiên Lệ Thú giữ tay Tiểu Tiểu, chuyển hướng đề tài đúng lúc: “Ồ?” Yến Thanh Dịch nghi ngờ nhìn Lệ Thú, cách Lệ Thú chuyển hướng đề tài là rất miễn cưỡng.

      “Ra quyền.”

      “Dạ!” Yến Thanh Dịch rùng mình, ra quyền quyết đoán, quyền đơn giản hoàn toàn đẹp đẽ gì, trong khoảng thời gian này Yến Thanh Dịch thỉnh giáo Sở Văn Xuyên ít về mặt võ công, tự nhiên cũng trưởng thành ít.

      Nhưng Lệ Thú cần kiểm tra nhiều nhíu mày chút, duỗi tay ra, liền dễ dàng bắt được cổ tay Yến Thanh Dịch, gạt sang bên, bổ dao tới, đến chỗ cách cổ Yến Thanh Dịch đến nửa tấc dừng lại.

      “Tiểu Dịch.” Lệ Thú đứng lên, nhìn Yến Thanh Dịch: “Muốn mạnh hơn ?”

      “Sao?” Yến Thanh Dịch lập tức mở to hai mắt, thể tin nhìn Lệ Thú: “Tỷ phu, huynh sẵn lòng dạy cho đệ?”

      Lệ Thú chút do dự gật đầu.

      Tiểu Tiểu lại cảm động nhìn Lệ Thú, nàng biết bồi thường giúp nàng.

      “Á!” Yến Thanh Dịch hưng phấn nhảy dựng lên: “Quá tuyệt vời!” Làm người giang hồ, Yến Thanh Dịch tất nhiên cũng mong muốn võ công cao cường, nhưng là, võ nghệ của Yến gia chẳng ra sao cả.

      “Đừng vui mừng quá sớm.” Lệ Thú nhàn nhạt đánh gãy hung phấn của Yến Thanh Dịch:”Ta huấn luyện đệ, đệ phải tự lĩnh ngộ cho mình.”

      “Huấn luyện?” Yến Thanh Dịch ngây người chút, mê mang nhìn Lệ Thú, lại nhìn Tiểu Tiểu xin giúp đỡ.

      “Ta rồi kiếm pháp của Lệ gia thích hợp cho đệ luyện, bởi vậy ta dạy đệ Tuyệt kiếm pháp.” Thái độ giải quyết việc chung của Lệ Thú khiến Yến Thanh Dịch cũng nghiêm túc hẳn lên, nhưng nghe thấy câu đó, Yến Thanh Dịch vẫn khỏi tiếc nuối chút. Nhìn thấy tiếc nuối của Yến Thanh Dịch, Lệ Thú kiên nhẫn giải thích cho : “Tiểu Dịch, đệ phải hiểu rằng đời này chẳng phải kiếm pháp càng cao siêu càng lợi hại, chỉ có kiếm pháp thích hợp với mình nhất mới là kiếm pháp tốt nhất. Cái này giống như có người sức lực mạnh thích hợp dùng rìu, có người linh hoạt thích hợp dùng thương là đạo lý.”

      Yến Thanh Dịch cái hiểu cái khẽ gật đầu, Sở Văn Xuyên vỗ vỗ vai Yến Thanh Dịch, dựng lên ngón cái với , lấy công lực của Sở Văn Xuyên tất nhiên cũng có thể hiểu điều này, ý của bảo Yến Thanh Dịch nghe lời Lệ Thú .

      “Bởi vậy, ta áp dụng cách thích hợp cho đệ để đệ lĩnh ngộ được kiếm pháp thích hợp nhất với mình.” Lệ Thú ngồi xuống giải thích câu cuối cùng cho .

      Nghe thấy thế, Sở Văn Xuyên thể tin nổi mở to mắt, giống như Lệ Thú có tám tay dài, sáu chân.

      “Tứ đệ, đệ là…đệ là…” Sở Văn Xuyên chỉ Yến Thanh Dịch: “đệ có thế để cho lĩnh ngộ kiếm pháp thích hợp nhất với ? Để tự nghĩ ra bộ kiếm pháp?”

      Loại chuyện này làm sao có thể? Sở Văn Xuyên có chút thể tin được, tất cả kiếm pháp, thương pháp ..v..v.. các loại võ công, đều được chép lại thành bí tịch, sau đó lựa chọn người thích hợp tiến hành truyền thừa mà thôi, hễ là người có thể tạo ra bí tịch võ công người nào phải là đời tông sư.

      Vậy người có thể dẫn dắt người khác sáng tạo bộ kiếm pháp lại là cái gì?

      Sở Văn Xuyên nhìn chằm chằm Lệ Thú.

      Nhưng, Lệ Thú lại gật đầu kiên định.

      Cái gọi là võ công, đều là trăm thông đổ về , thức cuối cùng của Tuyệt kiếm “Trời đất có tình, Tuyệt thức” tập trung võ công đỉnh cao của thiên hạ, có chiêu thức chính là chiêu thức tốt nhất!

      Chỉ cần hiểu được điểm này, khiến Yến Thanh Dịch tạo ra tốc độ nhanh nhất với các loại công kích, phản ứng theo bản năng nhất, tự nhiên như vậy hình thành bộ kiếm pháp của !

      Nhìn thấy Sở Văn Xuyên kinh ngạc, Yến Thanh Dịch lại bắt đầu hưng phấn, cho tới bây giờ Lệ Thú đều phải là người mạnh miệng, tính cách nghiêm túc và ngoan cố của sâu vào lòng người từ lâu.

      “Tỷ phu, huynh ! Muốn đệ làm thế nào?” Yến Thanh Dịch vỗ ngực cam đoan: “Đệ nhất định làm được !”

      “Từ giờ trở , đem ta trở thành kẻ địch.”

      “Ôi chao?”

      để ý tới người khác kinh ngạc, Lệ Thú tiếp tục : “cảnh giác công kích của ta mọi lúc mọi nơi, ta cũng để Tam ca hỗ trợ.” Sở Văn Xuyên chỉ chỉ mũi mình, liên quan gì đến chứ? Lệ Thú tiếp tục: “Đương nhiên, bất cứ lúc nào cũng có thể công kích ta.”

      “Bất cứ lúc nào cũng có thể công kích huynh?”

      “Bất cứ lúc nào.”

      “Đến ngay cả lúc huynh và tỷ tỷ làm chuyện ân ái cũng có thể chứ?”

      “…”

      trùng hợp như vậy… chứ?



      “Cám ơn chàng, Thú ca.” Đuổi Yến Thanh Dịch cùng Sở Văn Xuyên , Tiểu Tiểu giọng với Lệ Thú, vì bồi thường Yến gia giúp nàng, Lệ Thú hết lòng hết sức như thế.

      “Nàng là thê tử của ta.” Lệ Thú nghiêm túc với Tiểu Tiểu: “Chuyện của nàng là chuyện của ta.”

      “Thú ca, chàng từng , chàng muốn nghĩ mấy vấn đề, chàng nghĩ ra đáp án chưa?” đột nhiên Tiểu Tiểu cảm thấy mấy vấn đề kia có lẽ chính là đáp án nàng muốn.

      Lệ Thú trầm mặc lúc lâu, ngay khi Tiểu Tiểu có chút thất vọng, Lệ Thú trả lời nàng: “… có.”

      Chỉ là mấy vấn đề đơn thuần nghĩ lâu như vậy cũng nghĩ ra được nguyên do gì.

      Vì sao bất chấp làm bất cứ chuyện gì vì Tiểu Tiểu? Thậm chí còn áp tính mạng của mình lên?

      Vì chuyện này, thậm chí Lệ Thú ở trong phủ đệ của Cổ vương xem xét rất nhiều sách, lại tìm được tia đầu mối.

      Đại đầu gỗ dù sao cũng là đại đầu gỗ, loại chuyện này sao có thể tìm được trong sách chứ?

      Có điều là, Lệ Thú lại kiên trì vấn đề này muốn tự mình tìm được đáp án, đến Tiểu Tiểu cũng thể hỏi.

      “Khi nào nghĩ ra ta với nàng đầu tiên.”

      “À!” Tiểu Tiểu cam lòng sờ mũi, phụ nữ đều có loại bệnh chung, chính là vô cùng hiếu kỳ.

      “Tiểu tử Lệ Thú! Tiểu tử Lệ Thú!” Ngoài cửa vang lên tiếng to, Triển Hào đường chạy tới, phía sau còn có Sở Lăng vẻ mặt đầy bất đắc dĩ theo, hai người đều phong trần mệt mỏi: “Ha ha, tiểu tử tốt, cuối cùng cũng lấy Huyết kiếm trở lại!”

      “Triển gia gia, đại bá.” Lệ Thú kính cẩn hành lễ, còn kèm theo Tiểu Tiểu.

      Bước vào trong phòng Triển Hào lập tức cảnh giác nhìn Tiểu Tiểu, ngược lại, Sở Lăng rất thân thiện với Tiểu Tiểu.

      “Tiểu Tiểu tới đây!” Sở Lăng cười tủm tỉm nhìn Tiểu Tiểu, cầm hộp điểm tâm trong tay: “Nhìn đây! Đại bá mang đồ ăn ngon cho con nè! Hoa quế cao của Hàng Châu đấy.” Sở Lăng đắc ý ngửa đầu, bộ dáng kia tuyệt đối giống bá chủ xưng bá phương, ngược lại giống như đứa trẻ đòi phàn thưởng, có loại hương vị của cha hiền: “hai tiểu tử thối Văn Xuyên cùng Tiểu Dịch kia muốn ăn để cho ta phải giấu , mang đến cho mình con thôi đấy!” Vừa Sở Lăng liền nhét hộp điểm tâm vào tay Tiểu Tiểu: “Con ăn trước , thừa lại cho đám tiểu tử thối kia là được rồi!”

      Thái độ của Sở Lăng khiến Triển Hào có chút kinh ngạc, cho dù Sở Văn Di, Sở Lăng cũng từng cưng chiều như thế.

      Từ lúc nhìn thấy Tiểu Tiểu lần đầu tiên, Sở Lăng liền thích bé đáng này, tính cách hoạt bát lại ngoài ý muốn săn sóc cẩn thận, suy nghĩ cho người khác, cứng cỏi quật cường, như vậy đại khái có ai thích! Đến ngay cả cái vị đại đầu gỗ cũng thương phải sao?

      Tiểu Tiểu buồn cười nháy mắt với Sở Lăng: “Vậy chúng ta lén chia hết ! cho bọn họ!”

      Tuy như vậy, Tiểu Tiểu vẫn lấy ra hai khối đặt vào trong đĩa điểm tâm bên cạnh, những cái khác gói kỹ lại, đặt qua bên, ràng là muốn đưa cho những người khác.

      Nhưng cho dù Lệ Thú nhìn thấy động tác của Tiểu Tiểu, tính cách của đại đầu gỗ khiến rất kỹ lưỡng, lời của Tiểu Tiểu tuyệt đối đồng ý.

      “Tiểu Tiểu.”

      “Thú ca?”

      “Huynh hữu đệ cung (*), ta nghĩ nàng hẳn là nghe bốn chữ này.”

      Nhìn ! Lại bắt đầu rồi!

      Tiểu Tiểu lặng lẽ trợn mắt, nghe Lệ Thú thao thao bất tuyệt khóe miệng Sở Lăng khỏi run rẩy, sắc mặt quỷ dị, mà Triển Hào biết Lệ Thú có loại tật xấu này chân tướng nhìn Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu, nhưng vừa rồi động tác và dí dỏm của Tiểu Tiểu lại khiến chút hảo cảm.

      “Phải, thiếp từng nghe.” Tiểu Tiểu nhu thuận trả lời.

      “Bởi vậy, phải thân thiện đối đãi với từng huynh đệ.”

      “Dạ, Thú ca, phiền chàng có thể lấy giúp thiếp mấy cái chén tủ được ? Nơi đó cao quá thiếp với tới.”

      Lệ Thú nghe lời đưa tay nhàng cầm chồng ly trà xuống.

      “Nếu , huynh đệ hòa thuận, sinh ra thảm kịch em trong nhà cãi cọ nhau.”

      “Thiếp biết, Thú ca.” Tiểu Tiểu đặt cái chén vào tay Lệ Thú: “Giúp thiếp cầm xuống, Thú ca.”

      Lệ Thú tiếp được cái chén tiếp tục , từ gia đình ổn, đến quốc gia diệt vong…

      Mà Tiểu Tiểu bên nghe Lệ Thú , thỉnh thoảng trả lời hai câu, bên để Lệ Thú làm giúp số việc.

      Người bị dạy dỗ sai người dạy dỗ làm số việc, người dạy dỗ lại ngoan ngoãn làm mấy việc này, đây đại khái là chuyện buồn cười nhất!

      Mà Triển Hào giống như đa số người khác lần đầu tiên nghe thấy Lệ Thú thao thao bất tuyệt, khỏi trợn mắt há mồm: “Này… Tiểu tử này, có thể như vậy sao!” Nếu đội cái mũ làm quốc gia diệt vong lên đầu … Triển Hào khỏi sợ run cả người.

      đời này chỉ sợ chỉ có người phụ nữ là Tiểu Tiểu là có thể chịu được tính cách của Lệ Thú thôi.” Sở Lăng khẳng định.

      —————-hết chương 56—————

      By Trạch Mỗ

      (*) Huynh hữu đệ cung: huynh hữu ái đệ cung kính, có nghĩa làm phải thương em, làm em phải kinh trọng

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 57. giống Lệ Thú Lệ Vân



      cái này thế giới chỉ sợ chỉ có người phụ nữ Tiểu Tiểu này là có thể chịu được tính cách của Lệ Thú.” Sở Lăng khẳng định .



      “Nhưng là…” Triển Hào nhìn Sở Lăng: “Văn Di…”



      “Văn Di căn bản hiểu Tiểu Thú.” Là người cầm quyền đương nhiệm của Dạ Ngưng Bảo, tất cả động tác của Sở Văn Di tự nhiên thể gạt được người phụ thân là , nhưng muốn ngăn cản Văn Di mà tạo thành ngăn cách giữa cha và con , đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, đến cùng chỉ là người phụ thân bình thường mà thôi:”Tiểu Thú là cần người có thể giặt quần áo cho , nấu cơm cho , người thê tử có thể bao dung tính cách nhạt nhẽo của , mà phải là người thê tử chỉ biết hưởng thụ võ công của mà mang đến vinh quang cho mình.” Sở Lăng thở dài: “Tuy rằng muốn thừa nhận, nhưng Văn Di là loại người sau.”



      Triển Hào trầm mặc lúc lâu, biết nghĩ cái gì, Sở Văn Di là nhìn lớn lên, đối với tính cách của Sở Văn Di tự nhiên hiểu biết: “Ta muốn giúp Văn Di thử xem chút, dù sao, Tiểu Thú rất nghe trưởng bối .” Hơn nữa, bé tên Tiểu Tiểu kia còn có được tán thành. (vô duyên, chuyện vợ chồng người ta ai cần lão tán thành chứ. Xí)



      Sở Lăng chăm chú nhìn Triển Hào lúc lâu: “Quên , Triển tiền bối, ngươi nghĩ như vậy ta cũng ngăn cản ngươi. Nhưng xin ngươi có chừng có mực, Tiểu Thú là người cố chấp.”



      Ngay lập tức, giữa hai người hình thành loại yên tĩnh quỷ dị, nhưng đột nhiên Tiểu Tiểu lại xuất trước mặt hai người, mặt mang theo nụ cười hoan hỷ:”Hai vị tiền bối, mời dùng trà.”



      “Tiểu Tiểu, nàng hiểu chưa?” lúc Lệ Thú ra câu này liền đại biểu cho thực giáo dục dài lê thê của kết thúc. Mở đầu của Lệ Thú có bất kì dấu hiệu gì, nhưng cuối cùng nhất định là “Nàng hiểu chưa” làm lời kết thúc.



      “Hiểu rồi, hiểu rồi!” Tiểu Tiểu lập tức gật đầu, sợ chậm bước lại có hồi giáo dục, có thể chịu được có nghĩa là thích, Tiểu Tiểu thông minh rốt cho Lệ Thú ly trà: “Ăn ngủ , Thú ca, chàng uống nhanh lên!”



      Lệ Thú im lặng gì nhận ly trà, biết điều chậm rãi uống trà.



      Sau đó Tiểu Tiểu cũng chút khách khí bắt đầu lải nhải với Lệ Thú: “Thú ca, phải thiếp thích oán trách, tuy đạo lý chàng đều là chính xác, nhưng hậu quả khẳng định có nghiêm trọng như vậy chứ! Những ảnh hưởng kia có khả năng tồn tại, nhưng trách nhiệm mất nước diệt chủng lớn như vậy đặt ở người thiếp là có chút quá nặng rồi!”



      Lệ Thú uống xong ly trà, vừa định mở miệng, Tiểu Tiểu lập tức lại rót cho chén, Lệ Thú miễn cưỡng đem lời vừa đến khóe miệng nuốt trở về.



      “Còn có, đôi khi, này — chuyện như vậy, ” Tiểu Tiểu so với lớn của mè vừng: “Chàng cũng có thể kéo ra sân xét hỏi rồi chém , loại năng lực này khiến người ta bội phục! Nhưng chàng có thể cần kéo đến mặt này hay ? Đầu thiếp cũng đủ chém mất!”



      Lải nhải dong dài, lải nhải dong dài…



      Lệ Thú uống trọn bốn ly trà.



      Cuối cùng…



      “Thú ca, chàng hiểu chưa?” Cuối cùng cũng đến phiên Yến Tiểu Tiểu nàng những lời này!



      Lệ Thú tiếng lấy ấm trà từ trong tay Tiểu Tiểu, rót ly trà, dẩy tới trước mặt Tiểu Tiểu…



      Tiểu Tiểu nháy mắt, phốc xích bật cười tiếng: “Xem ra Thú ca chàng hiểu rồi đấy!”



      “…” Triển Hào trợn mắt há mồm, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Tiểu Tiểu, nha đầu kia khả năng đúng là thích hợp nhất với Lệ Thú.



      “Khụ!” Sở Lăng ở bên cạnh nặng nề ho tiếng, nhắc nhở hai người còn có hai ngọn nến lớn ở đây!



      Tựa hồ ý thức được mình xem trưởng bối, Lệ Thú có chút thẹn thùng, lập tức kính cẩn rót cho hai người ly trà.



      “…” Sở Lăng có chút biết gì, theo động tác vừa thấy của hai người, uống trà hình như có ý là “Câm miệng”?



      Nhưng là, Lệ Thú ràng ý thức được đến chỗ ấy, vẫn kính cẩn đứng trước mặt Sở Lăng như trước, đợi Sở Lăng mục đích chuyến này của .



      “Nghe con lấy lại được Huyết kiếm rồi?”



      Lệ Thú lắc đầu: “Chỉ là mượn tạm.” Lệ Thú ra từ đầu chí cuối chuyến Cổ thành này, chẳng qua là ở giữa bỏ bớt thân thế củaTiểu Tiểu.



      Nghe Lệ Thú tự thuật xong, Sở Lăng khỏi trợn mắt, ngốc tiểu tử này thế nhưng còn tưởng rằng Huyết kiếm là tạm mượn, Cổ vương coi trọng cho như vậy, chính là đưa cho Huyết kiếm đấy!



      , phải là đưa, mà là còn cho , Huyết kiếm vốn là vật của Lệ Hi Kiệt, tại lại nhận Lệ Thú làm chủ, đương nhiên là trả lại cho Lệ Thú rồi!



      “Mạc Thượng Hành này cũng là có chút ý tứ, ” Triển Hào vuốt cằm, khi rời khỏi giang hồ Mạc Thượng Hành vẫn còn mao đầu tiểu quỷ mới ra giang hồ.



      “Giang gia cùng Yến gia bên đó sao?” Lệ Thú hỏi.



      “Yến gia có chuyện gì.” Sở Lăng trả lời trước tiên, lúc này khẳng định Tiểu Tiểu quan tâm tới chuyện của Yến gia: “Về phần Giang gia, tràng đại hội kia, vốn có thể tạo thành uy hiếp với ta cùng Triển tiền bối chỉ có kiếm khách che mặt thực lực rất mạnh, nhưng giữa chừng lại rời khỏi.” Sở Lăng lắc đầu, tựa hồ dường như tiếc nuối vì được giao thủ với hùng hào kiệt lần này: “vốn ta cùng Triển tiền bối nắm chắc có thể thắng được trận đấu này, nhưng sau này Dạ Ngưng Bảo truyền đến tin tức con bình an vô , chúng ta trở lại.” Sở Lăng dừng lại chút, nhướn mi: “Nhưng gần đây nhất Dạ Ngưng Bảo thu được tin tức, trừ bỏ hai người chúng ta còn có người kiếm khách che mặt kia là ba người giữa đường rời khỏi, vài người khác có thể tạo thành uy hiếp với Giang Du… Đều giải thích được mà trúng độc.”



      Đồng tử Lệ Thú co rụt lại: “độc gì vậy?”



      biết, nghe thời gian ngắn giải được.” Sở Lăng thở dài, “Trụ trì Thiếu Lâm dường như chuẩn bị tới Giang gia.”



      Thiếu Lâm cùng Dạ Ngưng Bảo ở số phương diện đều rất tương tự, hai kẻ đều là thuộc trạng thái nửa lánh đời, đều có cống hiến tương đối đến bình yên của Trung Nguyên hoặc võ lâm Tây Vực, đều là ông vua ngai của phương võ lâm.



      “Nhưng Giang gia cũng mượn Huyết kiếm giả để tập trung lại ít người, chỉ sợ chờ khi Trụ trì Thiếu Lâm tới Giang gia Giang Du chỉnh hợp thế lực này rồi!” Triển Hào tiếp Sở Lăng.



      Sở Lăng đứng lên, vỗ vỗ vai Lệ Thú: “Đừng nghĩ những thứ này, chuyện của võ lâm Trung Nguyên liên qua nhiều lắm tới chúng ta, bây giờ mua hàng tết, chuẩn bị mừng năm mới thôi!” Sở Lăng nhìn vòng: “ lại, tiểu tử béo đâu rồi?”



      Nghe vậy, mặt Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu đồng thời xuất loại thần sắc quỷ dị: “Hẳn là ở tay Dược vương…”



      Dược vương là sư huynh của mẫu thân Lệ Thú Nhiêu Hinh Ninh, tuy là sư huynh, nhưng ông ấy lớn hơn Nhiêu Hinh Ninh những hai mươi tuổi, từng giống như phụ thân chăm sóc Nhiêu Hinh Ninh, Dược vương có trời sinh mẫn cảm cùng thích với y dược, nhưng khác Nhiêu Hinh Ninh, Dược vương thích thiên về độc dược, học y chẳng qua là vì nghiên cứu độc dược mà học thêm.



      Nhưng là có thể là bởi vì chuyên nghiên cứu về độc dược, tính cách của Dược vương đều theo hướng trầm độc ác, toàn bộ Dạ Ngưng Bảo cũng chỉ đối tốt với mình Nhiêu Hinh Ninh, đến ngay cả Lệ Hi Kiệt lão đều nhìn vừa mắt, từ sau khi Nhiêu Hinh Ninh mất tích tính cách trầm càng thêm ràng, là người ở chung tệ nhất ở Dạ Ngưng Bảo.



      “Đáng chết!” Sở Lăng khỏi mắng tiếng: “Cái kia lão gia hỏa kia cũng đừng cho tiểu tử mập ăn phải cái đồ gì kì quái đấy!”



      “Hả? Ngươi có con?” Triển Hào hưu chút đứng lên, vẻ mặt sốt ruột, “ được, tai sao có thể rơi vào trong tay lão độc vật vậy? Mau đoạt lại con của ngươi đưa về.”



      Hai người lo lắng lại khiến sắc mặt Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú càng thêm kỳ lạ.



      “Hai người các ngươi sao vậy?” Nhìn thấy sắc mặt quỷ dị của hai người, Sở Lăng đè xuống lo lắng, dằn lòng hỏi thăm.



      Hai người tiếng mở ngăn kéo ra, bên trong chai chai lọ lọ trang bị đầy các loại dược phẩm, mỗi cái bình còn dán chữ, từ đau đầu nóng sốt, lớn đến thuốc trị thương thuốc độc, cái gì cần có cũng đều có, mọi thứ đầy đủ hết.



      “Cái này!” Triển Hào kinh ngạc cầm bình : “đến cái này lão độc vật cũng chịu cho đưa tới đây?”



      “Ồ? Đây là Lục Độc đan!” Sở Lăng cũng rất kinh ngạc.



      Lục Độc đan là tác phẩm đắc ý nhất của cả đời Dược vương, dùng ba loại chí chi độc trong thiên hạ, ba loại chí dương chi độc hòa thành thể, tên là Lục Độc, nhưng thực tế lại phải là loại độc dược, mà là loại thuốc giải độc.Trước thuốc giải độc còn phải thêm chú giải— có thể giải được trăm độc.



      “Tiểu tử béo mang về.” Tiểu Tiểu giải thích. Lúc đó, Lệ Vân được người ôm trở về, trong ngực còn ôm chặt những cái chai chai lọ lọ này.



      Ban đầu hai người bọn họ còn tưởng là tự Lệ Vân lấy, còn trả lại cho Dược vương, nhưng bị Dược vương mắng quay về.



      “Lão tử cho Vân Nhi đồ, các ngươi quản cái gì!”



      Đây là câu chuẩn của Dược vương.



      Sau đó, Dược vương quăng cho Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú người cái bình : “Vân Nhi ở lại với ta hai ngày! Lúc mừng năm mới đưa về cho các ngươi!” Sau đó đuổi hai người ra.



      “Chính là như vậy.” Tiểu Tiểu thở dài, nàng cũng rất nhớ tiểu tử béo.



      “Bình gì?” Triển Hào tò mò, những thứ từ trong tay Dược vương ra đều là ngàn vàng khó cầu.



      “Đây.” Lệ Thú chọn cái chai từ trong ngăn kéo ra, đổ thuốc từ bên trong ra tay.



      viên thuốc màu vàng quay tròn dừng trong lòng bàn tay Lệ Thú.



      Vừa thấy viên thuốc này, Sở Lăng cùng Triển Hào cái gì cũng muốn , ràng tuy rằng thái độ của Dược vương với Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu tốt nhưng ràng tán thành đôi vợ chồng này.



      Bởi vì…



      Toại Hỏa đan.



      Thiên hạ chỉ có năm viên, trừ Miêu Cương cổ độc bên ngoài, bách độc bất xâm.



      tới tiểu tử béo nữa.” Sở Lăng phất tay: “Vẫn là mua hàng tết gì !”











      Tiểu Tiểu dùng vái vóc Sở Lăng cho bọn họ làm mấy bộ quần áo, Lệ Thú bộ, tiểu tử béo bộ, chính nàng cũng làm bộ.



      Nhưng là, lúc trước ngày trừ tịch ngày Tiểu Tiểu nhìn thấy tiểu tử béo, nhất thời cảm thấy quần áo mình làm ràng



      Tiểu tử béo ràng cao hơn rất nhiều so với đửa cùng tuổi.



      Mà người xung quanh đều trợn mắt há mồm xem biểu diễn “hai em tốt” già trẻ ở tiền thính.



      Trẻ cần phải , chính là tiểu Lệ Vân, mà già dĩ nhiên là Dược vương.



      Tay bé mập mạp của tiểu tử béo tự nhiên múc ra muỗng cháo gạo trực tiếp đưa đến bên miệng Dược vương, mà Dược vương thế nhưng dùng cái muống khác từ trong cùng bát múc ra muỗng đưa đến bên miệng Lệ Vân, đồng thời ăn hết đồ tiểu tử béo múc cho .



      Tiểu tử béo cười ha ha ngây ngô, Dược vương cũng ha ha ngây ngô cười theo.



      “…” Mọi người biết gì.



      Sau đó, tiểu gia hỏa vừa mới từ loài bò sát lại tiến hóa thành đôi chân đứng thẳng bắt đầu giơ muỗng chạy loạn khắp phòng, Dược vương cũng tươi cười hớn hở theo.



      Đây là Dược vương sao? phải là người khác hoá trang thành chứ?



      “Xin hỏi, bọn họ lớn bao nhiêu?” Tiểu Tiểu xác định hỏi Sở Lăng bên cạnh.



      tuổi.”



      “Cùng con ta lớn như nhau thôi thôi!” Tiểu Tiểu đồng ý gật gật đầu.



      Cái vị già kia chút cũng nhìn thấy thân là Dược vương hung ác nham hiểm, ngược lại phản lão hoàn đồng bàn về cùng tuổi với tiểu tử béo — tuổi!



      Đại khái là chạy mệt, Lệ Vân quay đầu, giơ tay muốn Dược vương ôm ôm, sau đó Dược vương y mệnh ôm lấy Lệ Vân. Tiểu tử béo thấy mẫu thân đứng ở ngoài cửa, lập tức túm râu Dược vương, chỉ chỉ Tiểu Tiểu ở cửa, giống như đại tướng quan chỉ huy thiên quân vạn mã. Tuy còn chưa biết , nhưng vẻ mặt Lệ Vân ngoài ý muốn rất phong phú, cũng có thể biểu đạt chính xác ý tứ của mình.



      Chỗ này khẳng định giống Lệ Thú.



      “tiểu tử Lệ Thú này, khi còn vẻ mặt cũng rất phong phú.” đến tiền thính từ lâu Vân Hành mím môi uống trà cảm khái, từ sau khi đến Dạ Ngưng Bảo gặp Sở Lăng cũng rời .



      Nghe thấy Vân Hành như vậy, cả nhà đều tò mò nhìn , tính cách nghiêm túc của Lệ Thú ai có mắt cũng đều thấy, chẳng lẽ hồi giống như vậy?



      “Hồi , trừng mắt, khóc — tuy khóc như mèo kêu, còn có thể nhìn chằm chằm động tác của người khác…” Vân Hành thở dài, phảng phất có tiếc nuối rất lớn: “Dáng vẻ tại này a, cũng chỉ có loại vẻ mặt biểu cảm này thôi.”



      Được rồi! Xem ra chính xác Lệ Vân giống Lệ Thú.

      —————hết chương 57—————–

      By Trạch Mỗ

      Ps: chúc mừng Tiểu Tiểu hoàn thành ước muốn, con trai có khuân mặt giống bạn Thú, tính cách giống bạn Tiểu

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 58. Năm mới

      Tác giả: Bách Lý Tiếu Tiếu
      Edit: Trạch Mỗ

      "Nha nha!" Lệ Vân vươn tay về phía Tiểu Tiểu, miệng phát ra thanh bập bẹ.

      Dược vương tình nguyện đưa Lệ Vân cho Tiểu Tiểu, miệng còn than thở: "Tiểu Vân Nhi, theo ta tốt sao?"

      Lệ Vân lập tức an ủi ôm ôm Dược vương, tỏ vẻ mình phải là trứng thối vong ân phụ nghĩa, khiến cho mặt mày Dược vương lập tức hớn hở.

      Nhưng khi quay đầu Dược vương lập tức liền thay đổi thái độ, mặt mày vốn vui vẻ lập tức trầm xuống: "Ngươi chính là nương của Vân Nhi?" Dược vương hoàn toàn quên mất mình từng gặp Tiểu Tiểu, với trừ vài người quan tâm ngoài ra có ai cần phải nhớ, có hơi sức nhớ kỹ những người này còn bằng nghiên cứu dược liệu nhiều chút.

      "Ách..." Tiểu Tiểu lại rất nghiêm túc suy nghĩ chút: "Theo ta được biết tiểu tử này phải là nhặt về được, Thú ca cũng có người phụ nữ khác, bởi vậy, ta nghĩ hẳn là như vậy sai đâu."

      "Phốc!" Vân Hành trực tiếp phun ra ngụm nước. Khóe miệng khẽ nhếch, cái tên đại đầu gỗ Lệ Thú kia làm sao có thể có thê tử dở hơi như vậy thế?

      "Sư phụ, nước là phải uống vào, xin người nên nhổ ra, nếu dạy hư Vân Nhi!" Tiểu Tiểu giữ chặt Lệ Vân liều mạng muốn lấy cốc nước của Vân Hành, Dược vương lại trực tiếp đưa cái cốc nước đến trong tay Lệ Vân, tiểu tử béo lập tức học theo bộ dáng Vân Hành, hớp ngụm rồi phun ra ngoài, hoàn toàn trùng hợp phun vào người Vân Hành. Tiểu Tiểu bĩu môi cái: "Nhìn , giống như vậy đấy!"

      để ý tới vẻ mặt đau khổ của Vân Hành, Dược vương tán dương xoa đầu tiểu tử béo: "Tiểu Vân Nhi thông minh!"

      "..." Mọi người im lặng, cưng chiều cũng đến mức này chứ?

      "Cha Vân Nhi đâu?" Dược vương lườm Tiểu Tiểu cái, gương mặt lạnh lùng như cũ, nhất thời toàn bộ khí trong phòng đều lạnh xuống.

      "Thú ca hẳn là bàn chuyện với Đại bá."

      "Mỗi ngày đều đưa Vân Nhi đến chỗ ta chuyến, còn phải trong tháng liền." Dược vương ra lệnh.

      "Ồ?" đợi Tiểu Tiểu hiểu sao lại thế này, Dược vương nhất phất tay áo rời khỏi tiền thính:"Sư phụ, người có hiểu là chuyện gì xảy ra ?"

      "Tiểu Tiểu nha đầu." lão nãi nãi chống quải trượng giải thích cho Tiểu Tiểu: "Đây là phúc khí của Tiểu Vân Nhi đó! Dược vương hẳn là làm thuốc tắm cho Vân Nhi, thuốc tắm này chỉ cần lần là cần ngàn vàng, có thể cường thân kiện thể, thậm chí là gia tăng nội lực, lấy thích của Dược vương với Vân Nhi ít nhất có thể gia tăng thêm hai mươi năm nội lực cho bé. Đây là chuyện bao nhiêu người giang hồ cầu đều cầu được đó!"

      "..." Tiểu Tiểu có chút kinh ngạc, cầm hai cánh tay tiểu tử béo, giơ tiểu tử béo lên: "Tiểu tử thối, như vậy con còn lợi hại hơn cả nương?"

      Năm nay Tiểu Tiểu mới mười chín tuổi, ở đâu ra hai mươi năm nội lực chứ?

      Tính cả mười tháng trong bụng mẹ?

      Lệ Vân bắt đầu cười khanh khách, Tiểu Tiểu trợn trừng mắt: "! Về sau nếu con nghe lời, ta tìm cha con tới thu thập con!"

      "Ha ha! Về sau chừng đến cả Lệ Thú cũng thu thập được tiểu tử này ý chứ!" Vân Hành vẫn mặc thân quần áo bị tiểu tử béo phun nước lên, tuyệt đối để ý chút nào: "Lấy trình độ được hoan nghênh của tiểu tử này ở Dạ Ngưng Bảo, chừng có bao nhiêu người sẵn sàng dạy võ công đấy!"

      "Yên tâm!" Tiểu Tiểu chút để ý phất tay: "Thú ca chỉ cần mở miệng là có thể khiến tiểu tử này đập đầu vào đậu hủ rồi!"

      "Cũng phải." Vân Hành đồng ý gật đầu, xem ra cũng phải chịu độc hại nặng nề từ Lệ Thú: "Sớm biết như thế cho xem nhiều sách như vậy."

      "Sư phụ." Đột nhiên giọng nam khiến Vân Hành run rẩy cái.

      "Tiểu Thú con trở lại?" Vân Hành cười đánh trống lảng, duỗi đầu nhìn lại phía sau Lệ Thú: "Đại ca đâu rồi?"

      "Đại bá..." Lệ Thú chau mày lên, đợi xong, hồi kiếm phong sắc bén từ phía sau Lệ Thú đánh úp lại, Lệ Thú lưu loát tránh thoát.

      "Hả, lại bị tránh được." Yến Thanh Dịch cam lòng chu miệng, trong khoảng thời gian này Yến Thanh Dịch trải qua tuyệt đối thoải mái, mỗi ngày phải Lệ Thú công kích chính là Sở Văn Xuyên đánh lén, sau này mấy lão ngoan đồng nhàm chán kia vậy mà cũng gia nhập vào, mấy lão nhân này chọn thời gian lại cực kỳ thiếu đạo đức, phải là lúc nhà cầu, chính là lúc tắm rửa, khiến thể trần truồng tay tấc sắc cùng bọn họ đánh nhau, bây giờ toàn bộ thị nữ của Dạ Ngưng Bảo đều vòng qua sân của .

      "Kiếm đủ nhanh, thanh quá lớn." Vân Hành đánh giá:"Tiểu tử, ngươi còn có con đường rất dài phải nha!"

      "Dạ." Yến Thanh Dịch tình nguyện kéo dài thanh , ràng là còn vì đánh lén thành công mà tiếc nuối.

      "Thú ca." Tiểu Tiểu thả tiểu tử béo vào trong lòng Lệ Thú, tiểu tử này gần đây nặng hơn rất nhiều, ôm lâu chút là mỏi nhừ tay.

      "Ừ?"

      "Chúng ta còn chưa có mua song cửa sổ (giấy cắt hoa dán cửa sổ) đâu! Bây giờ mua !"

      "Được."

      "Còn có, pháo trúc cùng pháo hoa, mua nhiều chút được ?"

      "Được."

      Hai người bên vừa vừa ra ngoài.

      Mà Vân Hành có chút buồn bực nhìn bóng lưng hai người, vấn đề của ư?

      ...

      ...

      Tết lịch, là ngày hội truyền thống nhất của Hoa Hạ, đêm trừ tịch càng là ngày rất quan trọng trong đó, đón giao thừa, pháo trúc, pháo hoa, bữa cơm đoàn viên, tạo thành tầm quan trọng của đêm trừ tịch, bữa cơm đoàn viên của Dạ Ngưng Bảo đồ sộ, chỉ có người trong bảo, còn có cả cao nhân cư ở các thôn xóm xung quanh.

      trăm bàn ngay ngắn chiếm hết cả sân Dạ Ngưng Bảo.

      Tính cách của Lệ Hi Kiệt khi đó rất hoạt bát, bởi vậy cùng kết giao bằng hữu có rất nhiều người biết điều, điều này càng làm cho bữa cơm tất niên của Dạ Ngưng Bảo cực kỳ náo nhiệt, mọi người còn đặt riêng quy định cho dùng nội lực bức rượu ra, bằng người người ngàn chén say còn có ý nghĩa gì chứ?

      Nhưng mỗi lúc vui vẻ tựa hồ đều có người quấy rầy.

      Chẳng hạn như Lệ Thú và Tiểu Tiểu ngồi cùng bàn với Sở Văn Di, ánh mắt nàng tựa hồ ở lên án Lệ Thú chẳng quan tâm tới nàng, u oán mà sầu não.

      Nhưng Lệ Thú dường như còn chưa hiểu ra, vẫn lòng chiếu cố Tiểu Tiểu, về phần Lệ Vân, sớm bị Dược vương ôm .

      "Thú ca, cần tôm nữa!" Tiểu Tiểu dở khóc dở cười nhìn đống tôm bóc vỏ trong bát, nàng chẳng qua là lột con tôm cho , lại câu tôm này ăn rất ngon, kết quả liền lột bát cho nàng.

      "Vậy nàng nghĩ muốn cái gì?" Lệ Thú hiểu hỏi, là nàng ăn ngon mà!

      Cách Đại đầu gỗ lấy lòng người đều chất phác như vậy.

      "Thú ca, tự chàng ăn là tốt rồi!" Tiểu Tiểu phất tay: " cần phải để ý đến thiếp."

      Lệ Thú nhướn mi, suy ngẫm lúc lâu, lòng muốn làm trượng phu tốt mà vẫn luôn tìm kiếm, nhưng khi nhìn thấy Sở Lăng, Vân Hành còn có Sở Văn Xuyên Yến Thanh Dịch dùng ánh mắt chế nhạo nhìn , vẫn có chút đỏ mặt.

      Sở Văn Xuyên càng khoa trương bắt chước Lệ Thú, tùy tiện gắp vài thứ thả vào trong bát Yến Thanh Dịch bên cạnh: "Tiểu Tiểu, ăn nhiều chút nha!"

      Yến Thanh Dịch lập tức hiểu ý, dùng vẻ mặt sùng bái mà ánh mắt lại cảm động nhìn Sở Văn Xuyên, bóp cổ họng bắt chước giọng nữ: "Thú ca ~~" thanh như con đường nhiều khúc cua, có thể trực tiếp cua thẳng vào nhà cầu luôn: "Chàng tốt ~~ "

      "Yến — Thanh — Dịch —" Tiểu Tiểu trừng đệ đệ nhà mình, Sở Văn Xuyên là Tam ca, khó mà cái gì, nhưng đối phó Yến Thanh Dịch nàng vẫn là có thể!

      "Ách..." Yến Thanh Dịch nhìn thấy ánh mắt Tiểu Tiểu như muốn phun ra lửa, lập tức cười đánh trống lảng: "A, kia cái gì, ta đến bàn bên cạnh nhìn thử, mời ly rượu đây!"

      Dứt lời, Yến Thanh Dịch thấy bóng người.

      "Hừ!" Tiểu Tiểu khinh thường hừ hừ: "Chạy nhanh!"

      Cùng bàn Sở Văn Ngạo cùng Sở Văn Vũ yên lặng gì ăn cơm, mà Sở Văn Di vẫn nhìn chằm chằm vào Lệ Thú, đem tất cả thu vào trong mắt Sở Lăng khỏi thầm thở dài, từ Sở Văn Xuyên cùng hai vị huynh trưởng quan hệ cũng tốt, nhưng cùng Lệ Thú rất hợp ý, Sở Văn Ngạo cùng Sở Văn Vũ cùng Lệ Thú quan hệ càng là lạnh như băng. Nhưng để cho người lo lắng vẫn là Sở Văn Di...

      Bên cạnh Triển Hào cũng đem tình trạng của Sở Văn Di thu vào trong mắt, nhìn từ đến lớn này từ trước đến giờ đều kiêu ngạo, nghĩ tới thế nhưng lại bị tình làm khổ sở. Chợt, Triển Hào nắm chặt nắm tay, như là định quyết tâm nào đó, chuyện này muốn kéo lại thể kéo dài nữa rồi!

      Từ trước đến giờ uống rượu lúc này Lệ Thú lại bị người chuốc rất nhiều rượu, hơn nữa thể dùng tới nội lực, Lệ Thú tất nhiên là say...

      Nhưng có người say ngủ, có người say nhiều, nhưng hình như rất ít người say giống như Lệ Thú vậy — "Tiểu Thú, lại ly nữa!" Lại người đến mời rượu .

      "Ta uống nhiều quá rồi." Lệ Thú nhàn nhạt liếc người vừa tới cái, vẫn rót cho mình ly rượu uống hơi cạn sạch.

      "Tốt!" Người mời rượu hô tiếng ủng hộ, dẫn tới những người bên cạnh nhìn chăm chú.

      Lại mình tới, đầu lưỡi dường như là bị rượu là cho tê dại rồi, chuyện có chút cứng ngắc: "Tiểu Thú, lại... Lại tiếp ly."

      Lần này, Lệ Thú nhìn chằm chằm người đến, đọc nhấn từng chữ cực kỳ ràng : "Ta uống say rồi." Lại uống ly rượu xuống.

      "Tửu lượng tốt!"

      Tiểu Tiểu lo lắng nhìn Lệ Thú, nàng nhận thấy được Lệ Thú thích hợp, nếu bình thường Lệ Thú uống nhiều rượu như vậy rồi, giống như bây giờ vừa mình say, vừa hơi hết ly rượu ?

      "Thú ca." Tiểu Tiểu túm túm tay áo Lệ Thú.

      "Tiểu Tiểu." vẻ mặt Lệ Thú nghiêm túc: "Ta uống say rồi."

      "Thiếp biết." đột nhiên Tiểu Tiểu cảm thấy dáng vẻ của Lệ Thú có chút đáng , tuy rằng vẫn là cái bộ dạng dầu muối tiêu kia.

      "Ta muốn ngủ."

      "Thiếp đưa chàng trở về phòng." Tiểu Tiểu kéo tay Lệ Thú.

      "Nhưng là còn muốn đón giao thừa." Lệ Thú đột nhiên nghĩ đến vấn đề: "Còn muốn đốt pháo, còn muốn cho... Ngô..." Lệ Thú đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, quên mất còn phải làm cái gì, hơn nữa vừa vừa đếm ngón tay: "À! Còn muốn cho bọn Vân Nhi tiền mừng tuổi, sủi cảo cũng chưa có ăn..."

      Tiểu Tiểu chợt ngẩng đầu, nhìn Lệ Thú: "Thú ca, chàng uống say?"

      chút do dự, Lệ Thú gật gật đầu: "Ta uống say ."

      "Nhưng là, làm gì có người nào uống say giống như chàng vậy chuyện gì cũng đều ràng?"

      "Nhưng là ta uống say rồi." Lệ Thú cố chấp kiên trì:"Đầu còn đau, còn muốn ngủ." Lệ Thú giở tính trẻ con xong:"Nhưng ta còn muốn đón giao thừa, muốn đốt pháo, muốn cho Vân Nhi tiền mừng tuổi, còn muốn ăn sủi cảo!"

      "Được rồi được rồi!" Tiểu Tiểu nhận mệnh đầu hàng, đại hiệp quả nhiên giống với người thường, đến uống say như vậy mà vẫn còn khuân phép!" Chàng muốn làm nhiều việc như vậy, chúng ta phải phòng bếp lấy canh giã rượu, sau đó cần lại uống rượu nữa."

      Lệ Thú lập tức nghe lời gật gật đầu.

      Đột nhiên, Tiểu Tiểu cảm thấy "đàn ông tựa như trẻ " là chân lý thay đổi!

      --- --------hết chương 58---- ----

      By Trạch Mỗ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :