1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đại gả khí phu – Tô Y Lam

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 5: Truyền tin, nguy cấp


      -Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-

      Thời tiết càng ngày càng rét lạnh, trời vào đông, từ lúc Mộ Ly Thanh sống ở phủ đệ này đến nay gần tròn tháng. Khoảng thời gian này, đừng tới Lãnh tiểu thư, ngay cả quản gia Vương thị cũng bước bước vào Lâm phủ.

      Họa Nhi biết công tử nhà đau khổ, mấy ngày trước công tử bị phong hàn, canh giữ bên cạnh chăm sóc cả đêm, cả buổi tối công tử luôn miệng gọi thê chủ, thê chủ, công tử hoàn toàn thể quên được nữ tử đó.

      Mùa đông đến rồi, công tử lại đau ốm giường, hai lão thất phu ở phòng bếp kia nhận lấy dạ minh châu xong đối xử với bọn họ cũng lễ độ hơn nhiều, mỗi ngày đều chuẩn bị thức ăn cho bọn họ, nhưng đến mùa đông nhờ hai người họ ra ngoài mua về chút than đá để tối đến đốt lên sưởi ấm cho công tử nhà bọn họ ra sức từ chối, thế nào cũng chịu .

      Công tử hiểu được nguyên nhân nên lại lấy ra thêm cái vòng tay bằng vàng đưa cho bọn họ, lúc này bọn họ mới vui vẻ nhận lấy, là sáng mai mua than cho công tử.

      Nhưng ai ngờ hai lão thất phu kia quá tham lam, mua than mà cũng mua loại tệ nhất, tối đến vừa đốt có lát mà phòng tràn ngập khói đen làm Họa Nhi chẳng bị bệnh mà cũng ho khan ngừng chứ đừng đến công tử nhà vẫn còn nhiễm phong hàn, cả ngày lẫn đêm đều ho, cơ thể vốn gầy yếu lại càng trở nên tiều tụy.

      “Công tử, khụ khụ khụ… Công tử, người công tử nóng quá, hay là em bảo hai lão thất phu kia… Khụ khụ, ra ngoài… Khụ khụ, mời đại phu cho người!” Họa Nhi ho đến chảy cả nước mắt, trong phòng đốt chút than nào, lạnh như hầm băng vậy mà chăn đệm của công tử lại mỏng như thế, hoàn toàn thể chống lạnh.

      Gương mặt gầy yếu đau bệnh của Mộ Ly Thanh đỏ ửng, cả người bị thiêu đốt nên lời.

      “Công tử, người nhất định phải chịu đựng, Họa Nhi lập tức chạy ra ngoài tìm đại phu cho người! Người hãy cố chịu đựng!” xong Họa Nhi kéo chăn lên cho Mộ Ly Thanh rồi chạy nhanh ra ngoài.

      “Hai vị đại thúc, xin các người hãy giúp ta ! Mời cho công tử nhà ta đại phu, công tử sốt rất cao, nếu cứ tiếp tục như thế chỉ sợ thành viêm phổi mất!” Họa Nhi nắm lấy tay áo lão buông.

      Lý bá gạt tay Họa Nhi : “Ngoài trời lạnh như vậy mà ngươi bắt ông lão như ta mời đại phu cho công tử nhà ngươi, nếu ta bị phong hàn làm sao!”

      Họa Nhi lớn tiếng : “Trước đó vài ngày công tử nhà ta cho các người cái vòng vàng, cái vòng kia được chế tạo từ vàng nguyên chất, chẳng lẽ chỉ đáng giá mấy văn tiền hay sao, chỉ đổi được mấy đồng bạc lẻ như thế hay sao?”

      Lý bá bị nghẹn họng được, cuối cùng ông ta trở mặt : “Các người ở dưới hiên nhà người khác, thể cúi đầu, nếu công tử nhà ngươi muốn mời đại phu, ngươi phải đưa ra thứ gì đó tốt chút cho huynh đệ bọn ta xem thử ta mới mời đại phu!”

      Họa Nhi chỉ vào hai lão thất phu kia gằn từng chữ: “Thượng đế nhìn những chuyện các người làm, hai người các người chờ báo ứng !” xong xoay người chạy ra ngoài.

      Hai lão nhân kia đều kinh ngạc, chờ đến khi họ kịp phản ứng liền đuổi theo mắng bóng lưng của Họa Nhi: “Cái thứ đê tiện kia, ngươi mà cũng dám nguyền rủa ông nội đây hả!”

      Dọc đường Họa Nhi chỉ lo chạy nhanh mà phát ra phía trước có hai nữ nhân tới, hai nữ nhân kia liếc nhau, cố tình dang tay để Họa Nhi nhào thẳng vào lòng bọn họ.

      “A! Buông ra!” Họa Nhi biết chuyện ổn, vội vàng hoảng sợ la lên.

      Nàng ta ngờ sức của Họa Nhi lớn đến vậy, giãy ra khỏi vòng tay làm nàng ta thấy được mặt toàn là nước mắt, nàng ta ngớ người, ra vẻ quan tâm : “Họa Nhi công tử bị làm sao vậy, ai bắt nạt ngươi, tỷ tỷ nghe, tỷ tỷ báo thù cho ngươi!”

      ra hai nữ nhân kia chính là hai thị vệ canh giữ hậu viện, A Đại và A Nhị.

      Đến nhìn Họa Nhi cũng muốn liếc mắt nhìn hai nữ nhân kia cái, xoay người muốn nhanh, A Đại và A Nhị thua số tiền lớn ở sòng bạc, cơn tức trong lòng có chỗ để trút, vất vả lắm mới có cơ hội được chơi đùa với tiểu đệ đệ đanh đá này, làm sao các nàng có thể buông tha cho Họa Nhi, vì thế nàng liếc mắt nhìn A Nhị cái, hai người cùng nhau bước tới chặn đường của Họa Nhi, đứng đắn : “Mau cho hai tỷ tỷ nghe, là ai bắt nạt ngươi?”

      Họa Nhi nhìn thấy ánh mắt si mê của hai nữ nhân kia, hai tay vội vàng che trước ngực: “Hai người các ngươi mau tránh ra! Nếu đừng trách ta khách sáo!”

      A Đại và A Nhị cười ha ha : “ biết Họa Nhi đệ đệ có thể làm chuyện khách sáo gì với hai tỷ muội bọn ta? Họa Nhi đệ đệ ta nghe thử?”

      Họa Nhi hét lên: “Công tử bị bệnh, hai lão bất tử kia lại chịu mời đại phu cho công tử, nếu có chuyện gì hay xảy ra, ta xem các người giải thích với đại tiểu thư nhà các người thế nào!”

      A Đại và A Nhi nghe vậy, liếc nhìn nhau, A Đại vội vàng : “Ai da, đây là chuyện lớn nha, sao Họa Nhi đệ đệ lại với hai tỷ muội bọn ta? Nếu hai người bọn ta biết sớm mời đại phu cho công tử nhà ngươi rồi!”

      Họa Nhi khinh thường : “Các người tốt vậy sao?”

      Đại Nhị nghe vậy liền bày ra vẻ mặt chính trực : “A Nhị, nhanh chạy ra ngoài mời đại phu cho Mộ công tử, nếu chậm trễ giây cẩn thận ta lột da muội!”

      A Nhị vội vàng xoay người bước , vừa vừa : “Ta mời đại phu đây, Họa Nhi đệ đệ yên tâm nha!”

      Họa Nhi thấy A Nhị chạy ra ngoài , nửa tin nửa ngờ nhìn A Đại, A Đại gãi đầu cười : “Họa Nhi đệ đệ hãy tin bọn ta, bình thường hai tỷ muội bọn ta ăn miệng lưỡi được sạch lắm nhưng cũng là hai người tốt nha!”

      Họa Nhi khinh thường, quệt môi : “Ta về phòng xem công tử thế nào, lát nữa lại quay ra đây đón đại phu.”

      A Đại ngừng gật đầu được.

      Trong lòng Họa Nhi hoàn toàn tin hai nữ nhân này tốt đến thế, nhưng bây giờ công tử bệnh thành như vậy, cần biết thế nào cũng phải thử lần.

      Sau khi chạy về phòng, thấy công tử vẫn hôn mê giường, Họa Nhi vừa tức vừa vội, bộ dạng bây giờ của công tử ràng là tâm bệnh nặng hơn, nếu Lãnh tiểu thư thương tiếc công tử nhà nửa phần, đến thăm công tử người thành ra như vậy.

      Họa Nhi mang chậu nước tới giúp công tử lau người, nhìn lại thời gian cũng còn nhiều, đứng dậy chạy ra hậu viện xem thử đại phu tới chưa, suy nghĩ lát lại quay về phòng, mở ngăn tủ lấy ra cây kéo , lấy vải bố bọc lại rồi bỏ vào người, xong hết mới đóng cửa phòng công tử lại, cài khóa lại rồi mới mình tới hậu viện.

      Ở hậu viện, A Đại bắt chéo chân, kiên nhẫn đứng chờ ở hành lang, thấy Họa Nhi từ xa tới vội vàng đứng thẳng người lên, cười hơ hớ : “Chắc là Họa Nhi công tử sột ruột rồi, phủ đệ này của chúng ta khá xa nên đại phu đến hơi trễ.”

      Họa Nhi gật đầu, nhiều với A Đại mà đứng cách nàng ta khá xa nhìn ngó xung quanh, đại phu a đại phu, sao ông vẫn chưa tới đây?

      Trong khi Họa Nhi rốt ruột nghĩ A Đại và A Nhị lừa A Nhị dẫn nam đại phu tóc hoa râm cầm theo hòm thuốc lảo đảo chạy tới.

      Họa Nhi vội vàng ra đón, đỡ lấy đại phu kia hỏi: “Vị đại nhân này, ngài có phải là đại ?”

      Lão đại phu kia vỗ ngực thở dốc, : “Lão chính là đại phu của Bách Thuần Đường, họ Bạch.”

      Họa Nhi mừng rỡ, vội vàng : “Bạch đại phu, mời ông bên này, nhanh nhanh đến xem cho công tử nhà ta!”

      Bạch đại phu đồng ý rồi nhanh chân theo Họa Nhi, Họa Nhi vừa mang theo Bạch đại phu mấy bước, thấy A Đại và A Nhị cũng theo phía sao lập tức xụ mặt lớn tiếng : “Chỗ công tử ở là nơi các ngươi có thể bước vào sao? muốn sống nữa hả?”

      A Đại A Nhị nhìn nhau, tiếp tục theo nữa.

      Bạch đại phu theo Họa Nhi đường thẳng tới phòng của Mộ Ly Thanh, vừa buông hòm thuốc xuống liền nhanh chóng tới bắt mạch cho , Bạch đại phu này là người rất nhiệt tình, thấy Mộ Ly Thanh đơn nằm giường, lại thấy ông đến Lâm phủ này nửa ngày, trừ hai thị vệ kia chẳng gặp được ai, lòng ông hiểu được phần nào, ánh mắt nhìn Mộ Ly Thanh càng thêm thương hại, còn giúp Họa Nhi sắc thuốc cho Mộ Ly Thanh.

      Họa Nhi thấy lão giả này mặt mũi cũng hiền lành bèn lau nước mắt, lén lút lấy ra bức thư đưa cho Bạch đại phu : “Bạch đại phu, hạ nô thấy ngài là người tốt, lại còn là đại phu trị bệnh cứu người, hạ nô có lời thỉnh cầu quá đáng, mong Bạch đại phu đồng ý.”

      Bạch đại phu vội vàng : “Tiểu công tử cần phải khách sáo như thế, có chuyện gì khó cứ mở lời.”

      Họa Nhi đưa phong thư ra trước mặt Bạch đại phu : “Xin Bạch đại phu hãy đưa phong thư này đến tận tay Lãnh đại tiểu thư Lãnh gia, công tử và hạ nô vô cùng biết ơn ngài!”

      Bạch đại phu trầm ngâm lát mới đưa tay nhận lấy phong thư, cẩn thận giấu vào trong ngực : “Nếu tiểu công tử tin ta vậy lão đồng ý với công tử, nhưng mà Lãnh gia nhà cao cửa rộng, chưa chắc lão có thể gặp được Lãnh đại tiểu thư.”

      Họa Nhi tha thiết cầu xin: “Xin Bạch đại phu hãy cố hết sức, nếu có thể giao phong thư này tới tay Lãnh tiểu thư cũng giống như ngài cứu mạng người, còn hơn xây bảy cảnh chùa a.”

      Bạch đại phu cười ha ha : “Lãnh tiểu thư đó là người trong lòng của công tử nhà ngươi phải ?”

      Họa Nhi quay đầu, cười khổ liếc nhìn Mộ Ly Thanh mê mang gật đầu : “Đúng vậy.”

      Bạch đại phu nhận thư rồi lại tiếp tục sắc thuốc giúp Họa Nhi, bận đến chập tối mới đứng dậy chào ra về, Họa Nhi tự mình tiễn Bạch đại phu ra cửa lớn hậu viện, ngàn tạ vạn tạ Bạch đại phu trước mặt A Đại A Nhị rồi với các nàng: “Tuổi Bạch đại phu cao, bây giờ cũng trễ, xin hai vị tỷ tỷ hãy thương xót, đưa Bạch đại phu quay về.”

      A Đại và A Nhị nghe thấy hai chữ tỷ tỷ của Họa Nhi trong lòng lập tức nở hoa, ngừng đồng ý, A Đại để A Nhị chuẩn bị xe ngựa đưa Bạch đại phu về thành.

      Họa Nhi thấy Bạch đại phu ngồi xe ngựa ra ngoài mới xoay người trở về sân viện của mình.

      A Đại thấy vậy cười hì hì theo Họa Nhi : “Họa Nhi công tử tin hai tỷ muội bọn ta là người tốt chưa?”

      Họa Nhi quay đầu , ngoài cười nhưng trong cười: “Ha ha.”

      Cười xong thèm quay đầu lại thoải mái bước , để lại A Đại đứng ở đó hiểu mấy tiếng ‘ha ha’ này có ý gì.

      Công tử vừa uống thuốc Bạch đại phu kê, lát sau tốt lên nhiều, nhiệt độ cơ thể cao như trước nữa, lúc Họa Nhi thở dài nhõm hơi, lòng vui vẻ vì công tử nhà ngoài cửa cũng vang lên thanh y hệt.

      Họa Nhi cảnh giác bước tới, dán tai lên ván cửa cẩn thận nghe ngóng, thanh bên ngoài cực kì giống giọng của A Đại và A Nhị, kinh hoảng (kinh ngạc và hoảng sợ), vội vàng chạm tay vào cây kéo giấu trong ngực, tim đập nhanh hơn.

      Theo quy củ, thị vệ thể đến viện của nam quyến, nếu có người biết bị xét tội tư thông, nhưng ở Lâm phủ này chẳng có ai để quản mấy chuyện này!

      A Đại A Nhị hai nữ nhân này rất háo sắc, bữa trước vừa thua hết tiền ở sòng bạc nên thể Ôn Nhu Hương tìm nam nhân, bọn họ thấy dáng vẻ tuyệt sắc của Mộ Ly Thanh, trong lòng có ý đồ đen tối từ lâu nhưng bình thường bọn họ nhát như chuột, biết Mộ Ly Thanh là người của đại tiểu thư, dù trong lòng có ý xấu cũng chẳng có lá gan đó. Nhưng hai người họ chờ ở Lâm phủ nhiều ngày, hoàn toàn thấy đại tiểu thư đến đây, lòng A Nhị ngứa ngáy từ lâu, hôm nay sau khi đưa Bạch đại phu về xong nàng ta cảm thán : “Sau khi nhìn thấy Mộ công tử lần trước, muội nhìn thế nào cũng có cảm giác với đám dong chi tục phấn kia nữa, người tựa trích tiên như chắc cũng chỉ có đại tiểu thư mới có thể hưởng thụ, hai tỷ muội chúng ta hoàn toàn chiếm được cái gì!”

      A Đại nghe mấy câu này xong lại mất hứng: “Cái gì mà giống hệt trích tiên, cũng chỉ là nam nhân bị đại tiểu thư chơi đùa xong rồi vứt ở đây, hôm qua tỷ nghe lão Trần luôn cùng đại tiểu thư nàng vội vàng thu thuế khắp nơi, đến thời gian ăn bữa cơm còn có chứ đừng là tới đây!”

      A Nhị suy nghĩ lúc, chợt hiểu ra: “Đại tỷ, ý của tỷ là…”

      A Đại sờ cằm, suy nghĩ vòng vo hồi lâu mới cắn răng quyết định: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, tối nay hai người chúng ta phải hưởng thụ thử mùi vị của công tử thế gia!”

      ~Hết chương 5~

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 6: Thư tới, gặp lại


      -Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-

      Hai người A Đại và A Nhị lén lút chạy vào sân viện Mộ Ly Thanh, xa xa nhìn thấy cửa phòng Mộ Ly Thanh đóng kín.

      A Đại thấy dáng vẻ sợ hãi rụt rè của muội muội, nàng ta ra vẻ thoải mái : “Xem bộ dạng tiền đồ của muội kia, hay cứ để ta đánh trận đầu , hai người bọn họ là hai nam tử tay tấc sắt, muội sợ cái gì? Chẳng phải hai tỷ muội ta có thể tùy ý muốn làm gì làm sao?”

      A Nhị vội vàng khom lưng cúi đầu : “Đại tỷ rất đúng, đại tỷ rất đúng.”

      A Đại bước đến trước cửa phòng Mộ Ly Thanh, giơ chân đạp thẳng tới cánh cửa.

      Họa Nhi ở bên trong giật mình hoảng sợ vội vàng la lên: “Là ai ở ngoài? Muốn làm cái gì vậy?”

      A Đại A Nhị hoàn toàn nghĩ tới cánh cửa lại bị khóa bên trong, lúc này hai người bọn họ mới nhận ra, ra Họa Nhi vẫn luôn đề phòng hai người các nàng (Ma: phòng cho chết à, ngu), đừng là tối đến ngủ, cả khi phải tách khỏi công tử nhà chút cũng khóa kín cửa.

      A Đại cười lạnh : “Họa Nhi đệ đệ, ta và A Nhị mang tới ít chăn bông và đệm, vội vàng tới đưa cho hai người, bên ngoài trời lạnh, hai người nên dùng thêm chăn cho ấm.”

      Họa Nhi căng thẳng, hai tay nắm chặt cây kéo đáp: “Vậy cảm ơn hai vị tỷ tỷ, ngươi xem hôm nay trời còn sớm, nam nữ khác biệt, ta mở cửa đâu, các người cứ để chăn trước cửa là được.”

      A Đại thấy Họa Nhi trúng kế, liếc nhìn A Nhị cái, hai người cùng nhau đá cửa, tiếng đá cửa vang lên ‘rầm rầm’, Họa Nhi ở trong gấp đến lóng ngóng chân tay, buông cây kéo, đẩy cái tủ quần áo tới chắn cửa, dùng hết sức mình đè cửa lại.

      A Nhị bên ngoài hùng hổ : “Đại tỷ, sao mà cái cửa này khó đạp đổ quá vậy!”

      A Đại mắng: “Câm miệng!”

      Họa Nhi gấp đến muốn khóc, biết Bạch đại phu có giao bức thư đến tay Lãnh tiểu thư hay , xem tình hình này, nếu Lãnh tiểu thư đến, tử phải làm sao bây giờ!

      Mộ Ly Thanh bị mấy tiếng động rung trời kia làm tỉnh, vừa mở mắt ra thấy Họa Nhi liều chết đè cái tủ quần áo chặn cửa, căng thẳng, gian nan hỏi: “Họa Nhi, Họa Nhi, có chuyện gì vậy?”

      Họa Nhi thấy công tử nhà cuối cùng cũng tỉnh lại, vui vẻ : “Công tử, công tử, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!”

      Mộ Ly Thanh hỏi: “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”

      Lúc này Họa Nhi mới gào khóc : “Công tử, hai nữ nhân bên ngoài kia muốn vào đây! Làm sao bây giờ đây công tử!”

      Mộ Ly Thanh hoảng hốt, choáng váng xém chút ngã xuống giường, run rẩy : “Tiếng động lớn như vậy, chẳng lẽ hai vị đại thúc ở phòng bếp kia nghe thấy sao?”

      Họa Nhi khóc : “Bọn họ đâu có thèm quan tâm tới sống chết của chúng ta!”

      Khuôn mặt nhắn của Mộ Ly Thanh trắng bệch, cố gắng xuống giường đến giúp Họa Nhi chặn cửa nhưng ai ngờ chưa kịp xuống giường cánh cửa bị đạp mở, ầm ầm ngã xuống.

      Lại đến Bạch đại phu bị A Nhị đuổi về Bách Thuần Đường, ông tận mắt nhìn thấy A Nhị chạy xe mới nhanh chân vào gọi người làm thuê trong nhà ra đánh xe Lãnh phủ.

      Bạch đại phu run rẩy bước xuống xe ngựa, nhìn cánh cửa Lãnh phủ cao ngất uy nghiêm kia, ông cất phong thư, lấy hết can đảm tới chuyện với người gác cổng: “Cậu trẻ tuổi này, xin hỏi đại tiểu như nhà các người có trong phủ hay ?”

      Lưu Phúc đánh giá Bạch đại phu cẩn thận, quan tâm lắm : “Ông là ai? Hỏi thăm tiểu thư nhà ta làm gì?”

      Bạch đại phu lấy phong thư đưa ra trước mặt Lưu Phúc : “Ở đây có phong thư, có vị công tử nhờ ta đưa tới cho tiểu như nhà các người.”

      Lưu Phúc cười nhạo : “Lão già này, ngờ ông còn giúp nam nhân lai lịch đưa thư tình, ông lớn tuổi rồi mà biết ý tứ gì cả!”

      Bạch đại phu tức giận đến phát run, bực tức : “Cậu còn ít tuổi mà sao lại chuyện vô lễ như thế? Lão từ tốn chuyện với cậu, cậu lại tỏ thái độ gì vậy?”

      Lưu Phúc cười ha ha : “Ta tỏ thái độ gì hả? Ta tỏ thái độ gì hả? Ông chịu nhìn lại cái bộ dạng nghèo kiết xác của mình , Lãnh phủ của bọn ta, người như ông mà cũng muốn vào hả? Còn muốn gặp đại tiểu như nhà ta nữa, nghĩ hay quá nhỉ, mau , mau !”

      Bạch đại phu bị Lưu Phúc đẩy cái, thư trong tay cầm chắc nên rơi ra, đúng lúc có trận gió to thổi qua, phong thư cứ thế bị thổi xa.

      Bạch đại phu giật mình hoảng sợ, nhìn vẻ mặt Họa Nhi công tử hôm nay chắc chắn phong thư này cực kì quan trọng, ông giúp được giao thư đến tay Lãnh tiểu thư mà còn làm mất luôn lá thư, vậy chẳng khác nào ông phụ lòng tin của .

      Bạch đại phu chẳng thèm quan tâm tới Lưu Phúc vô lễ với ông nữa, đỡ lưng đuổi theo phong thư màu trắng kia, tới khi cả người ông toàn là mồ hôi phía trước đột nhiên dừng lại chiếc xe ngựa cực kì cao quý, nữ tử khí nhảy xuống, bước chậm tới nhặt phong thư đưa cho mặt Bạch đại phu : “Lão nhân gia, ngài bó tuổi rồi mà sao còn chạy nhanh vậy, cẩn thận thắt lưng.”

      Bạch đại phu cầm lấy phong thư, vuốt ngực thở dốc : “May mà bay mất, may mà bay mất!”

      Lãnh Cụ thấy vậy cười khẽ : “Lão nhân gia à, lần sau ngài đừng có kích động như vậy, ngài sao ta xin phép trước.”

      xong Lãnh Cụ xoay người ngồi lên xe ngựa, Bạch đại phu thấy chiếc xe ngựa của Lãnh Cụ có cái kim bài khắc chữ [Hắc], phía còn khắc vài kí tự lạ bèn vội vàng giữ Lãnh Cụ lại hỏi: “Vị tiểu thư này, tiểu thư là đại tiểu thư Lãnh gia phải !”

      Lãnh Cụ ngạc nhiên quay đầu hỏi: “Lão nhân gia, ngài tìm đại tiểu thư Lãnh gia làm gì?”

      Bạch đại phu nghe vậy liền lấy ra bức thư : “Có vị công tử nhờ ra giao phong thư này cho tiểu thư.”

      Lãnh Cụ cười : “Ta phải đại tiểu thư nhà ta, bình thường người tặng quà gửi thư cho đại tiểu thư nhà ta cũng rất nhiều, tiểu thư nhà ta chưa từng nhận, nhận cũng xem.”

      Bạch đại phu khó xử : “ ra là vậy, chỉ tiếc cho vị công tử kia, sinh bệnh nặng tới hôn mê bất tỉnh, phong thư này là do Họa Nhi, nam tì của nhờ ta đưa tới.”

      Bạch đại phu vừa vừa lắc đầu muốn quay về, Lãnh tiểu thư người ta muốn xem bức thư kia, ông cũng hết cách, chỉ tiếc cho vị công tử ôn nhu bệnh tật kia, chạm được trái tim của tiểu như nhà người ta.

      Khi Bạch đại phu buồn bã thôi, Lãnh Cụ đột nhiên bật thốt gọi ông lại, hỏi: “Tiểu thư nhà ta hỏi ngài, họ của công tử nhờ ngài truyền tin tới là gì?”

      Bạch đại phu xoay người lại, gãi đầu : “Ta cũng biết công tử kia họ gì, ta chỉ biết nam tì của tên là Họa Nhi.”

      Bạch đại phu vừa xong liền thấy màn che của cỗ xe ngựa cao quý kia đột nhiên bị xốc mở, nữ tử với nghiêm mặt bước ra từ bên trong, mắt phượng khẽ nhếch, khí chất toát ra từ người nàng giống người thường, cả người mang tới cho người ta cảm giác lạnh lẽo uy nghiêm [lãnh liệt].

      Bạch đại phu há hốc miệng nhìn chằm chằm Lãnh Mặc Cẩn, Lãnh Mặc Cẩn lại nhíu mày, Lãnh Cụ thấy vậy mới cao giọng hỏi: “Lão nhân gia, tiểu thư nhà ta hỏi ngài, có phải vị công tử kia sống ở tòa phủ đệ núi Bạch Bình ngoại thành ?”

      Lúc này Bạch đại phu mới hoàn hồn lại đáp: “Đúng vậy.”

      Lãnh Mặc Cẩn nghe vậy, ánh mắt nàng lóe lên tia sáng khác thường, vươn tay với Bạch đại phu: “Lão nhân gia, ngài hãy đưa thư cho ta .”

      Lãnh Cụ đứng bên giải thích: “Đây chính là đại tiểu thư nhà ta.”

      Bạch đại phu nghe vậy mới gật đầu, cung kính đưa bức thư trong tay vào tay Lãnh Mặc Cẩn.

      Lãnh Mặc Cẩn vừa nhận lấy lập tức mở ra, chờ đến khi xem xong bức thư, sắc mặt nàng trở nên cực kì u.

      Lãnh Cụ đứng bên dò xét vẻ mặt đại tiểu thư, dám tùy ý hỏi, nhưng Bạch đại phu đứng kia đứng huyên thuyên vô cùng hăng say: “Tiểu công tử nằm giường bệnh , nếu phải lão kịp đến đó chỉ sợ tính mạng tiểu công tử kia khó giữ được! Cũng khó trách, ta thấy cùng với nam tì lẻ loi, đơn sống ở đó, đến bọn hạ nhân cũng dám lên mặt với …”

      Lãnh Cụ thấy vẻ mặt đại tiểu như nhà mình càng ngày càng khó coi, vội vàng lên tiếng cắt đứt mấy câu lải nhải của Bạch đại phu: “Lão nhân gia, đa tạ ngài, ở đây có chút bạc vụn, cảm ơn ngài cực khổ vội vàng truyền tin tới cho tiểu thư nhà ta.”

      Bạch đại phu nhận lấy bạc vụn, cười ha ha : “Lãnh phủ của các người giàu tiền giàu bạc, lão đây khách sáo.”

      Lãnh Cụ đáp lại bằng vẻ mặt tươi cười tiễn Bạch đại phu, vừa quay lại thấy tiểu thư nhà mình đứng bên cạnh xe ngựa, trong tay nắm chặt lá thư Bạch đại phu đưa tới, Lãnh Cụ đứng bên giọng hỏi: “Tiểu thư, có cần cho xa nương (giống với xa phu, người đánh xe ngựa, có điều ở đây là nữ), lập tức chạy tới núi Bạch Bình hay ?”

      Lãnh Mặc Cẩn ngẩng đầu lên lườm Lãnh Cụ : “À, ừ, ta nhớ ra rồi, năm nay ta vẫn chưa thu thuế của hai nhà núi Bạch Bình, nhân lúc sắc trời còn sớm, chúng ta qua đó xem thử.”

      Lãnh Cụ nghiêm mặt đồng ý, ra trong lòng sớm cười điên đảo, bao lâu rồi nàng được thấy dáng vẻ tiểu thư giả vờ ngớ ngẩn? (Lãnh Mặc Cẩn nổi điên: Ta giả vờ ngớ ngẩn khi nào?)

      Lãnh Cụ lên xe ngựa, nàng nhìn thấy mặt tiểu thư vẫn như cũ nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng khi nhìn xuống hai tay Lãnh Mặc Cẩn lại thấy đôi tay để đầu gối nắm chặt từ lúc nào, nàng xốc màn che với xa nương: “Cố gắng nhanh thêm chút, mau !”

      Họa Nhi bất ngờ bị đẩy mạnh, ngã ra rồi bị tủ đè lên, Mộ Ly Thanh tựa vào đầu giường thấy A Đại A Nhị hai người nhe răng cười tới, sợ hãi kêu lên: “Các người đừng tới đây, đừng tới đây!”

      A Nhị mang vẻ mặt si mê nhìn khuôn mặt nhắn mặt trắng bệch vì hoảng sợ của Mộ Ly Thanh, A Đại phải chặn A Nhị, giữ nàng ta lại quát: “Muội gấp cái gì, chờ ta xong việc mới đến phiên muội!”

      Tuy A Nhị cực kì phục nhưng nàng ta dám cãi lời A Đại, dùng vẻ mặt háo sắc nhìn Mộ Ly Thanh : “Đại tỷ, tỷ phải nhanh lên đó!”

      Ngoài hoảng sợ Mộ Ly Thanh chỉ còn có tuyệt vọng, nghe những lời dơ bẩn của hai nữ nhân kia mà cười lạnh, lén lút với tay xuống dưới gối, lấy ra cây trâm ngọc của Lãnh tiểu thư nắm trong tay, dù chết cũng để cho hai nữ nhân này được như ý!

      A Đại xoa tay bước từng bước tới gần Mộ Ly Thanh, ngay lúc đó A Nhị phía sau đột nhiên hét thảm tiếng, nàng ta xoay người thấy Họa Nhi biết lặng lẽ thoát khỏi tủ đồ từ lúc nào, trong tay là cây kéo sắc bén đâm thẳng vào cổ A Nhị!

      A Đại vừa nhìn thấy, đại não nàng ta lập tức đau nhói, mặc dù bình thường A Nhị luôn bị nàng ta hất hàm sai bảo nhưng dù gì cũng là muội muội ruột thịt của nàng ta a!

      A Đại thấy A Nhị đau đớn ngã xuống trong vũng máu, phản ứng đầu tiên là bước tới nắm Họa Nhi lên, dùng hết sức ném vào cây cột ‘ầm’ tiếng, cơ thể Họa Nhi gầy yếu thể chịu nổi, cả người mềm nhũn ngã xuống, trán đầy máu tươi, cả người như còn sức sống.

      Mộ Ly Thanh lại thấy đau, vội vàng trượt xuống giường, bi thương gọi: “Họa Nhi! Họa Nhi!”

      A Đại quỳ xuống trước người A Nhị nhàng ôm nàng ta vào lòng kêu lên: “Muội muội! Muội muội! Muội mau tỉnh lại !”

      Mắt A Nhị trừng lớn, cam lòng, chết nhắm mắt.

      A Đại ngửa mặt lên trời hét lớn, máu tươi từ cổ A Nhị thấm đầy tay nàng ta, ánh mắt nàng ta trở nên dữ tợn, đúng lúc thấy Mộ Ly Thanh gian nan quỳ rạp dưới đất, nàng ta bỗng cười ha hả, buông A Nhị ra bước tới chỗ Mộ Ly Thanh, phen kéo Mộ Ly Thanh lên, thẳng tay ném lên giường, ác độc : “Đều tại ngươi tiện nhân này! Làm hại muội muội ta chết thảm như vậy! Tối nay ngươi đừng hòng trốn được, chờ ta hưởng thụ xong ngươi theo muội muội ta xuống dưới đó hầu hạ nó !”

      Mộ Ly Thanh nhìn A Đại đứng bên giường trở nên điên cuồng, sợ tới mức hồn bay phách tán, nắm chặt trâm ngọc trong tay, chút do dự đâm vào cổ mình!

      A Đại bị lửa giận thiêu đốt, nàng ta bắt được tay Mộ Ly Thanh, hung tợn : “Ngươi muốn chết hả? Giờ vẫn chưa phải lúc!”

      xong lại nắm lấy cổ tay Mộ Ly Thanh bẻ cái, ‘răng rắc’, tay Mộ Ly Thanh còn chút sức, vô lực thả rơi bên mép giường, trâm ngọc trong tay cũng rơi xuống đất.

      Mộ Ly Thanh tuyệt vọng nhắm mắt lại, vừa định cắn lưỡi tự sát, A Đại thẳng tay tát tát lên mặt , khuôn mặt nhắn trắng bệch của Mộ Ly Thanh lập tức sưng phồng lên, mà cái tát này cũng khiến tầm mắt bị màu đen bao phủ, xém chút ngất .

      Tròng mắt A Đại đỏ rực khóa chặt lấy Mộ Ly Thanh, xoẹt tiếng xé quần áo người , bàn tay to lớn thể chờ được mò vào trong.

      Trước khi Mộ Ly Thanh hoàn toàn mất ý thức, thầm xin ông trời cho chết bao giờ tỉnh lại nữa… Đừng để cho phải chịu những đau khổ này nữa…

      ~Hết chương 6~

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 7: Tỉnh lại, dịu dàng.


      -Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-

      Ngay lúc A Đại vừa cởi áo Mộ Ly Thanh, sau lưng nàng ta đột nhiên có cơn gió quỷ dị đánh úp tới, A Đại chưa kịp quay lại nhìn, sau ót nàng ta bị đánh mạnh!

      A Đại la to tiếng ôm đầu, cả người nàng ta bị ném xuống đất trong nháy mắt, nàng ta cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy người ôm chặt Mộ Ly Thanh giường kia phải đại tiểu thư Lãnh Mặc Cẩn là ai đây?

      Nàng ta chỉ mới lướt nhìn cái bị Lãnh Mặc Cẩn đánh thêm trận chẳng thấy trời đất đâu nữa, A Đại nhìn tình hình này, nàng ta biết đêm nay mình khó thoát khỏi tội chết bèn gân cổ gào thét: “Đại tiểu thư tha mạng! Đại tiểu thư tha mạng!”

      Lãnh Mặc Cẩn chẳng còn tâm trạng quan tâm tới nữ nhân nằm kêu khóc dưới đất, trong mắt nàng chỉ còn thiên hạ mất hết sức sống nằm trong lòng mình.

      Nàng vẫn còn nhớ chỉ mới tháng trước, cũng gian phòng này, cũng cái giường này vẻ mặt đỏ bừng rúc vào lòng nàng, sao cảnh vật vẫn còn nhưng thiên hạ trong lòng nàng lại biến thành thế này!

      Lãnh Mặc Cẩn kéo chăn lên cuốn chặt người Mộ Ly Thanh, trán nàng nổi đầy gân xanh, nàng cố nén lửa giận quát to: “Mau tìm đại phu đến đây! Nhanh lên!”

      Vài thị vệ cùng theo nàng tới tức tốc chạy ra ngoài mời đại phu, Lãnh Cụ ôm Họa Nhi lên, nhìn vết thương dọa người trán , nàng ôm vào lòng, với Lãnh Mặc Cẩn: ” Tiểu thư, hai tên thị vệ này xử lí thế nào? Ở đây có tên chết, còn tên nằm đó.”

      A Đại nghe vậy, miệng nàng ta hộc ra mấy cái răng vừa bị đánh gãy, đau khổ cầu xin tha thứ: “Đại tiểu thư tha mạng… Đại tiểu thư… Tha… Tha mạng!”

      Lãnh Mặc Cẩn chẳng thèm liếc mắt lấy cái, nàng nhả ra hai chữ lạnh như băng: “Đánh chết.”

      Mấy thị vệ đứng ngoài cửa chạy vào, lôi thi thể A Nhị ra ngoài, A Đại dù biết phải chết nhưng vẫn muốn từ bỏ, sống chết nắm lấy cửa phòng chịu , người sắp chết sức lực rất lớn, hai thị vệ tới kéo cũng kéo được, cuối cùng tên thị vệ lấy tới cái ghế, đánh mạnh lên đầu nàng ta, đánh nàng ta hôn mê rồi mới kéo người xuống.

      Lãnh Mặc Cẩn nâng khuôn mặt nhắn của thiên hạ trong lòng nàng, hôn lên má , đáy mắt nàng tràn ngập đau lòng và hối hận. Lãnh Cụ thấy vậy liền ôm lấy Họa Nhi đưa đến gian phòng cách vách đặt xuống.

      Lãnh Mặc Cẩn kề trán mình lên trán Mộ Ly Thanh, tim nàng đau như bị dao cắt, lẩm bẩm : “Thiển Thanh… Thiển Thanh… Bảo bối của ta, là ta tốt, đều tại ta tốt… Trăm ngàn lần cầu xin chàng xảy ra chuyện gì… Thiển Thanh… Thiển Thanh…”

      Giờ phút này trong lòng Mộ Ly Thanh chịu tra tấn có thực, chìm trong cơn ác mộng mãi vẫn tỉnh lại được, trong mơ thấy A Đại ngừng vuốt ve thân thể mình, đau khổ muốn chết nhưng chẳng biết cơ thể bị cái gì, làm cách nào cũng cử động được, lúc gần như tuyệt vọng, bên tai bỗng truyền đến tiếng gọi Thiển Thanh ngừng, nghe thấy tiếng kêu ấy, lòng chợt bi thương. Thiển Thanh, Thiển Thanh, lại là Thiển Thanh! Đến khi nào mới thoát khỏi cái tên Thiển Thanh này, là chính mình?

      Lãnh Mặc Cẩn sợ hãi phát thiên hạ nằm bất tỉnh trong lòng mình bỗng co giật như phát cuồng, cơ thể bất tri bất giác cong lại như con tôm, tay gắt gao nắm lấy ngực mình làm cho làn da non mịn xuất những vết máu đỏ rực.

      Lãnh Mặc Cẩn phát hoảng, nàng vội vàng cầm lấy tay Mộ Ly Thanh gọi: “Thiển Thanh, Thiển Thanh chàng làm sao vậy? Đừng dọa ta!” Lúc này Lãnh Mặc Cẩn mới phát ra tay phải Mộ Ly Thanh trật khớp từ lúc nào.

      Mộ Ly Thanh nghe được tiếng gọi Thiển Thanh, Thiển Thanh, thanh rên rỉ bi thương từ cổ họng tràn ra, lòng Lãnh Mặc Cẩn lại đau đớn, nàng ôm Mộ Ly Thanh khóa chặt vào ngực mình, tay kia giữ lấy cái tay lộn xộn của Mộ Ly Thanh, nàng ghé vào tai giọng : “Bảo bối đừng sợ, là vi thê… Chàng đừng sợ, đừng sợ…” Bởi vì Mộ Ly Thanh sốt cao, sau những động tác kịch liệt vừa rồi, cả người thấm đẫm mồ hôi.

      Mộ Ly Thanh mơ mơ màng màng nghe được giọng của người ngày nhớ đêm mong, trong lòng vừa đau khổ vừa có hạnh phúc nhàn nhạt, trước khi chết lại được nghe giọng của nàng, còn được nghe nàng gọi là bảo bối, chết cũng hối tiếc.

      Ngay lúc ánh mắt của Lãnh Mặc Cẩn như muốn giết người, mấy vị đại phu bị thị vệ cắp trong tay như cắp gà con đường chạy như điên đến.

      Chờ vào tới phòng đám thị vệ mới bỏ bốn đại phu vừa mời được xuống, có hai vị đại phu sợ tới xanh cả mặt, đứng cũng đứng vững.

      Lãnh Mặc Cẩn vội vàng quát: “Mau tới đây xem thử bị làm sao!”

      Hai vị đại phu còn lại có thể xem như giữ được bình tĩnh, họ xách theo hòm thuốc tới bắt mạch cho Mộ Ly Thanh, Lãnh Mặc Cẩn gắt gao ôm Mộ Ly Thanh hỏi: “Hai vị đại phu, bị cái gì vậy? Cứ như bị bóng đè! Hai người mau nghĩ cách !”

      vị đại phu trong đó bắt mạch cho Mộ Ly Thanh xong chạy tới mở hòm thuốc lấy ra bình thuốc , nhàng đổ chút bột thuốc vào miệng Mộ Ly Thanh, ông : “Gần đây tinh thần của vị công tử này phải chịu áp lực và đả kích rất lớn, hơn nữa còn sốt cao nên toàn bộ tinh thần của hỏng mất rồi, kẻ hèn này còn cách nào khác đành phải cho vị uống chút thuốc an thần, để bình tĩnh lại trước .”

      Đại phu vừa xong, cơ thể run rẩy ngừng của Mộ Ly Thanh dần yên tĩnh lại, nghiêng đầu lâm vào hôn mê.

      Lãnh Mặc Cẩn để Mộ Ly Thanh nằm lên giường, : “Vậy xin hai vị đại phu nhanh nhanh bắt mạch cho , nhất định phải chữa khỏi cho !”

      Hai vị đại phu kia gật đầu được, thay phiên nhau chẩn mạch cho Mộ Ly Thanh.

      Trong phòng vẫn còn hai vị đại phu, Lãnh Cụ bước tới kéo hai người bọn họ : “Hai vị đại phu này, mời sang phòng bên, cách vách phòng vẫn còn người bị thương, các người mau tới xem chút, chảy rất nhiều máu.”

      Hai vị đại phu đó nghe vậy bèn theo Lãnh Cụ sang phòng kế bên.

      Cơ thể Mộ Ly Thanh rất yếu mà còn mang nhiều bệnh, hai vị đại phu bàn bạc hồi lâu mới quyết định kê phương thuốc cho hạ nhân sắc.

      Đêm khuya, hai vị đại phu thấy mọi chuyện xong mới đứng dậy cáo từ lui ra ngoài, Lãnh Mặc Cẩn phái hai thị vệ tự mình đưa hai vị đại phu tới sương phòng ở biệt viện nghỉ ngơi.

      Bọn thị vệ lại lục đục đưa tới mấy thau nước ấm và đệm chăn mới, ngoài ra còn có than đá tốt nhất bọn họ chạy suốt đêm vào thành mua về.

      Lãnh Mặc Cẩn nhìn đống than đá thấp kém và đệm chăn mỏng manh giường Mộ Ly Thanh liền đoán được những ngày trước kia Mộ Ly Thanh phải trôi qua thế nào.

      Nàng đảo mắt, ánh mắt lạnh băng chút cảm tình, giọng : “Hai gã ở phòng bếp kia, đánh chết .”

      “Dạ.”

      “Các ngươi lui xuống hết , hôm nay vất vả rồi, tìm chỗ nghỉ ngơi .”

      Thị vệ cùng nhau đáp: “Dạ.”

      Chờ mọi người đóng cửa lục đục lui ra ngoài hết Lãnh Mặc Cẩn mới đứng dậy vắt cái khăn trong thau nước nhàng lau trán Mộ Ly Thanh.

      Đợi tới khi trong phòng đủ ấm Lãnh Mặc Cẩn mới cởi áo Mộ Ly Thanh, nhàng lau người cho .

      Nàng nhìn da thịt non mịn của bây giờ ốm đến mức xương sườn cũng thấy , lòng lại thương tiếc , cẩn thận lau người cho Mộ Ly Thanh, cả chỗ kín đáo kia cũng lau luôn, chỉ trừ lại mấy vết thương ngực là đụng tới.

      Đến khi lau xong hết nàng lại cầm thuốc của đại phu khi nãy để lại bàn thoa cho Mộ Ly Thanh rồi mới lấy ra bộ tiết y (áo trong) trong tủ quần áo mặc vào cho .

      Lãnh Mặc Cẩn cởi áo ngoài và giày của mình, nằm xuống cạnh Mộ Ly Thanh, nhàng kéo vào lòng, nhìn đôi mày nhíu chặt của , nàng thở dài : “Bảo bối, ngủ , chàng yên tâm ngủ , ta ở đây với chàng.”

      Có thể Mộ Ly Thanh hôn mê bao lâu Lãnh Mặc Cẩn ở cạnh bấy lâu, hai vị đại phu cả ngày phải xem mạch là ngồi cùng nhau bàn về bệnh tình của Mộ Ly Thanh, tới tới lui lui ngày Mộ Ly Thanh phải uống đến vài chén thuốc, người phát sốt nhưng bệnh tình tốt lên nhiều lắm, có điều vẫn hôn mê tỉnh, Lãnh Mặc Cẩn hỏi đại phu, đại phu chỉ do Mộ công tử muốn tỉnh lại, uống thuốc nhiều hơn cũng vô dụng, chỉ cần muốn tỉnh tỉnh lại ngay.

      Lời này làm Lãnh Mặc Cẩn tức đến mức muốn mắng người nhưng lại mắng được, nàng đành phải thở dài, ôm Mộ Ly Thanh vào lòng bất đắc dĩ : “Thiển Thanh, cuối cùng khi nào chàng mới chịu tỉnh lại liếc mắt nhìn ta cái?”

      Cứ như vậy, Mộ Ly Thanh ngủ say suốt năm ngày, hôm đó lúc nửa đêm, Lãnh Mặc Cẩn vẫn ôm chặt lấy ngủ như mọi khi, bỗng nhiên đôi mắt nhắm nghiền của Mộ Ly Thanh khẽ lay động, trong bóng đêm, chậm rãi mở mắt ra.

      Trong lúc vẫn còn mơ màng đột nhiên phát ra bên cạnh mình còn người nằm, tay người đó ôm chặt hông , trong nháy mắt toàn bộ kí ức đáng sợ trước khi hôn mê tràn đến, đẩy người ngủ say bên cạnh ra, hét ầm lên.

      Lãnh Mặc Cẩn bị tiếng hét thảm thiết chói tai của Mộ Ly Thanh làm tỉnh giấc, thấy Mộ Ly Thanh tỉnh lại nhưng hai tay ôm chặt lấy người mình lui vào trong góc giường, nàng vội vàng ngồi dậy ôm cổ Mộ Ly Thanh : “Thiển Thanh, là ta, là vi thê!”

      Mộ Ly Thanh chẳng nghe thấy gì, chỉ biết nữ nhân đó đến ôm lấy mình, sợ hãi đấm đá lung tung, nàng cũng nổi giận, chỉ bắt lấy hai tay che chở trong lòng nàng, : “Bảo bối đừng sợ, là vi thê, chàng đừng sợ!”

      Lúc này Mộ Ly Thanh mới nghe được giọng kia, cả người như bị điện giật, ngốc lăng ở đó, tay chân lộn xộn nữa.

      Lãnh Mặc Cẩn khẽ thở ra, nàng buông Mộ Ly Thanh, sờ bàn tay bé vì lạnh ngắt vì sợ hãi, : “Cuối cùng chàng cũng tỉnh rồi, làm vi thê sợ muốn chết, lần này là ta tốt, ta nên bỏ chàng mình ở đây, phu quân chàng ta thứ cho ta lần này, được ?”

      Lúc này ngoài cửa truyền tới giọng của vài tên thị vệ: “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy? Có cần thuộc hạ tiến vào ?”

      Lãnh Mặc Cẩn quay đầu : “ người vào đây thắp đèn lên.”

      Nam thị vệ Hữu Danh đáp tiếng đẩy cửa bước tới, dám nhìn hai người giường, thắp đèn xong lập tức đóng cửa lui ra ngoài.

      Cả phòng bừng sáng, Mộ Ly Thanh khó chịu nhắm mắt lại, Lãnh Mặc Cẩn nhàng kéo lấy , : “Chàng có khát ? đói chưa? Chàng mê man nhiều ngày như vậy chắc là đói bụng lắm phải ?”

      Mộ Ly Thanh mở mắt, ngơ ngác nhìn nữ tử dịu dàng chuyện với trước mắt, bỗng cười ảm đạm, đẩy nàng ra khẽ : “Ngươi tránh ra, đừng đụng vào ta!”

      Mới đầu Lãnh Mặc Cẩn sửng sốt, sau đó nàng chợt hiểu ra, vẫn dịu dàng như trước : “Ta biết lần này là ta tốt, lo lắng chu đáo làm cho chàng phải chịu nhiều ấm ức, ta hứa sau này tuyệt đối để chuyện này xảy ra lần nữa, được ?”

      Dường như Mộ Ly Thanh hoàn toàn nghe được lời của Lãnh Mặc Cẩn, chỉ lặp lại những lời vừa nãy: “Ngươi , , ta muốn nhìn thấy ngươi, ngươi !”

      Lãnh Mặc Cẩn nhìn nước mắt Mộ Ly Thanh đột nhiên chảy xuống, nàng nhất thời dám thêm gì nữa tránh cho lại kích động, nàng đứng dậy xuống giường, với Mộ Ly Thanh: “Được, ta chạm vào chàng, chàng mau nằm xuống , đừng để mình dính phong hàn lần nữa.”

      Mộ Ly Thanh trừng to đôi mắt si ngốc nhìn nữ tử kia, là nàng, là nàng người vẫn luôn nhớ mong, nhưng khi nàng xuất trước mắt lại dám đối mặt với nàng, nàng luôn miệng gọi là phu quân, lại luôn tự xưng mình là vi thê, nhưng ràng quan hệ của nàng và chỉ là loạt mưu khiến người ta chê cười!

      Lãnh Mặc Cẩn nhìn cặp mắt tràn ngập đau lòng của Mộ Ly Thanh, nàng cũng dám đối diện với , nàng lôi cái chăn giường đắp lên cho , : “Ta , ta ở trong phòng này với chàng, chàng mau nằm xuống, đừng để bị lạnh, ta dặn nhà bếp hầm cháo cho chàng, chàng muốn ăn bây giờ hay là ngủ tiếp rồi dậy ăn?”

      Mộ Ly Thanh ôm lấy chăn ngồi trong góc sáng, nằm xuống mà chỉ cúi đầu khẽ khóc nức nở, Lãnh Mặc Cẩn thấy vậy, nàng im lặng thở dài thêm gì, lẳng lặng ngồi cùng , hai người ai gì, gian phòng chỉ còn tiếng hít thở nhàng trong màn đêm lạnh lẽo.

      ~Hết chương 7~

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 8: Đổ thuốc, hồi phủ.


      -Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-

      Lãnh Mặc Cẩn biết rốt cuộc Mộ Ly Thanh suy nghĩ cái gì suốt cả buổi tối, cũng giống như Mộ Ly Thanh dám nghĩ tới vì sao nàng đột nhiên trở về tìm , dám nghĩ, cũng sợ phải nghĩ tới vấn đề này.

      Lãnh Mặc Cẩn ngồi bên cạnh Mộ Ly Thanh hết đêm, mãi đến bình minh Mộ Ly Thanh chịu nổi nữa ngủ say nàng mới đứng dậy về giường ôm nằm xuống.

      Nàng cũng chợp mắt lát, mới đó mà trời sáng rồi, Lãnh Mặc Cẩn lưu luyến hôn lên môi Mộ Ly Thanh rồi mới xuống giường.

      Trong giấc ngủ mơ màng, Mộ Ly Thanh bị mùi hương ngọt ngào của cháo làm tỉnh giấc, mắt mở mắt thấy nữ tử cười yếu ớt nghiên cười dựa vào đầu giường dịu dàng nhìn , tim mạnh mẽ co rút lại, cắn môi nhìn tới nàng.

      Lãnh Mặc Cẩn thấy tỉnh lại liền ngồi thẳng người dậy : “Xem Thanh nhi của ta rất đói, vừa ngửi được mùi cháo tỉnh dậy, chén cháo thơm ngon như vậy, đến ta cũng nhịn được muốn ăn miếng.”

      Mộ Ly Thanh vẫn lời nào nhưng cái tay nắm lấy chăn tự giác nắm chặt hơn chút nữa.

      Lãnh Mặc Cẩn cười : “Xem ra Thanh nhi còn thích ta bế chàng nữa, vậy ta bế chàng dậy nha?”

      Mộ Ly Thanh sợ hãi ngồi dậy nhanh, vừa xoay người lại liền thấy được dáng vẻ Lãnh Mặc Cẩn ngồi cười hắc hắc vì thực được gian kế, lập tức xấu hổ, mặt đỏ lên.

      Lãnh Mặc Cẩn biết Mộ Ly Thanh giận nàng nên dám náo loạn đùa giỡn nữa, nàng đứng dậy gọi người hầu trái phải hầu hạ Mộ Ly Thanh rửa mặt.

      Mộ Ly Thanh ôm lấy chăn ngồi ở kia trái ngó phải nhìn, đáy mắt tràn ngập lo lắng, có trời mới biết đêm qua lo lắng cho Họa Nhi bao nhiêu, nhưng dám chuyện với nàng nên dám hỏi, có điều qua đêm mà vẫn thấy Họa Nhi, lòng dần chìm xuống.

      Lãnh Mặc Cẩn được xem là người thông minh, nàng vừa thấy sắc mặt Mộ Ly Thanh liền biết lo lắng cái gì, nàng : “Người hầu của chàng sao, đại phu mất máu quá nhiều, bây giờ nghỉ ngơi ở phòng kế bên, chàng muốn gặp ta cho người gọi đến.”

      Mộ Ly Thanh vội vàng : “ cần… gần phải gọi em ấy dậy, em ấy… Bị thương nặng hơn ta…”

      xong liền quay đầu dám liếc mắt nhìn nàng thêm cái. Lãnh Mặc Cẩn khẽ cười : “Ừm, chàng rửa mặt xong húp chén cháo này , ta đến nhà bếp xem thử thuốc của chàng xong chưa, lát nữa ta lại gọi hai vị đại phu đến xem mạch cho chàng, nếu bệnh tình tốt rồi sửa lại phương thuốc chút.”

      xong nàng đứng đó đợi lát mới quay người ra ngoài.

      Mộ Ly Thanh ngơ ngác ngồi giường đến khi hai người hầu kia cười gọi mấy tiếng mới hồi hồn.

      Lãnh Mặc Cẩn tự mình bưng chén thuốc từ nhà bếp tới trước phòng Mộ Ly Thanh, từ xa thấy hai tiểu tư (nam hầu) lòng như lửa đốt đứng ở cửa gì đó, vừa thấy nàng trở lại vội vàng chạy tới : “Hạ nô tham kiến tiểu thư, bẩm tiểu thư, sắc mặt Mộ công tử tốt, người cũng chịu để hai người hạ nô hầu hạ.”

      Lãnh Mặc Cẩn nhíu mày : “Vậy hai người các ngươi lui xuống trước , đến biệt viện xem thử hai vị đại phu dậy chưa, nếu dậy rồi mời họ đến đây bắt mạch cho Mộ công tử.”

      Hai tiểu tư nghe vậy, cúi người hành lễ rồi mất.

      Lãnh Mặc Cẩn đẩy cửa phòng ra thấy Mộ Ly Thanh nghiêng người nằm giường, lại nhìn sang nước ấm rửa mặt đặt bàn, còn có chén cháo chưa từng đụng tới, lòng nàng thầm thở dài, bước vài bước đến bên giường ngồi xuống, : “Ta biết chàng giận ta, phát cáu với ta, nhưng chàng cần phải làm hại đến bản thân như thế, nghe lời ta, ngồi dậy ăn miếng cháo rồi uống thuốc, được ?”

      Lãnh Mặc Cẩn khuyên can mãi nhưng Mộ Ly Thanh chỉ nhắm chặt hai mắt lời nào, nàng xoa xoa hai mắt, thở dài hơi mạnh mẽ ôm lấy Mộ Ly Thanh.

      “A!” Mộ Ly Thanh chưa kịp chuẩn bị sợ hãi kêu ra tiếng, Lãnh Mặc Cẩn nhéo nhéo khuôn mặt của , : “Vi thê lòng chân thành nhận sai với chàng, chàng để ý đến ta chút , được ?”

      Mộ Ly Thanh thấy mình nằm trong lòng Lãnh Mặc Cẩn, vội vàng giãy dụa muốn đẩy nàng ra, sao Lãnh Mặc Cẩn để cho được như ý, sống chết chịu buông tay, cái miệng nhắn kia bặm lại, nước mắt trào ra như nước biển.

      Bấy giờ Lãnh Mặc Cẩn mới đau lòng buông lỏng tay ra, hòa hoãn : “Được rồi, được rồi, ta bế chàng, chàng đừng khóc.”

      Mộ Ly Thanh vùi đầu vào đầu gối, tùy ý để nước mắt giàn dụa mặt, phải giả vờ, cũng phải muốn ra vẻ thanh cao, chỉ là lòng rất chua xót, rất đau khổ. sợ nàng chỉ nhất thời thương hại , sau vài ngày giống như lúc trước chẳng quan tâm tới , càng sợ mình quen với dịu dàng của nàng, sau khi ôm ấp tình cảm với nàng chờ đợi lại là lần nữa bị nàng vứt bỏ.

      Lãnh Mặc Cẩn bưng thuốc để bên : “Đến đây, chàng uống thuốc trước , thuốc này đại phu dặn phải uống khi còn nóng, chờ lát nữa nguội mất có hiệu quả.”

      Mộ Ly Thanh nâng khuôn mặt đầy nước mắt lên, đưa tay hất văng chén thuốc nóng hầm hập.

      ngờ Lãnh Mặc Cẩn kịp tránh nên chén thuốc đổ hết lên lên mu bàn tay nàng! Nàng vội đứng lên lắc lắc tay, chén thuốc kia nhà bếp vừa sắc xong, nàng cầm trong tay cực kì nóng chứ đừng là đổ lên tay, quả nhiên, tay nàng lập tức sưng đỏ mảnh.

      “Hự……” Lãnh Mặc Cẩn ôm mu bàn tay hít hơi lạnh, xem ra cơn tức của bảo bối nhà nàng rất lớn nha, hất cả chén thuốc .

      Mộ Ly Thanh sớm đứng dậy, hoàn toàn ngờ mình chỉ hất chén thuốc lại làm nàng bị thương, nhìn nàng nhíu chặt mày, chắc là chén thuốc kia rất nóng!

      Lãnh Mặc Cẩn thở hổn hển nhìn Mộ Ly Thanh, mặt chút thay đổi ồ ồ : “Thuốc đổ rồi, ta nhà bếp sắc lại cho chàng chén, chén này mặc kệ chàng có muốn hay cũng phải uống hết cho ta.”

      xong nàng liếc mắt nhìn cái xoay người bước ra ngoài.

      Lúc này Mộ Ly Thanh mới ngã xuống giường, tay run rẩy đặt lên tim, nơi này đau quá… thể tin mình lại làm nàng bị thương… Sao có thể làm như vậy? Đều tại tốt, đều tại tốt…

      Lãnh Mặc Cẩn ôm cái tay bị thương chạy vội đến nhà bếp dặn dò tiểu tư sắc thuốc sắc thêm chén nữa rồi mới ra cái giếng gần đó xách thùng nước lạnh ra rửa vết thương ở tay.

      Đúng lúc này đằng xa chợt có tiếng Lãnh Cụ gọi nàng, nàng đứng lên lắc lắc giọt nước tay hỏi: “Chuyện gì vậy?”

      Lãnh Cụ đáp: “Vương quản gia dẫn người đến tìm tiểu thư từ rất lâu, là Thành Tây có vài mục cần người về xem qua.”

      Lãnh Mặc Cẩn gật đầu : “Ừm, ta biết rồi, vậy ta về.”

      Lãnh Cụ ngờ tiểu thư nhà mình sảng khoái nàng về như vậy, nàng còn tưởng mấy ngày nay tiểu thư quan tâm đến Mộ công tử như vậy chắc chắn ở lại mấy đây thêm mấy hôm.”

      Lãnh Mặc Cẩn nhìn vẻ mặt lúng túng của Lãnh Cụ, nàng mở miệng : “Ngươi ở lại đây chăm sóc cho chủ tớ hai người bọn họ , có chuyện gì lập tức cho người đến báo với ta.”

      “Dạ!” Lãnh Cụ nghe vậy, liếc mắt nhìn nàng vui vẻ cười rộ lên.

      Lãnh Mặc Cẩn lườm nàng ta cái xoay người bước ra khỏi nhà bếp, quản gia Vương thị vừa thấy nàng tới lập tức bước lên kể lể nàng ở trong phủ mấy ngày, chuyện làm ăn có nàng trông coi loạn thành đoàn.

      Lãnh Mặc Cẩn kiên nhẫn phất tay : “Tất cả công việc chờ ta hồi phủ rồi sau!”

      Vương thị thấy vẻ mặt chủ tử mấy dễ chịu lập tức ngậm miệng lại, mặt mày xám xịt theo sao Lãnh Mặc Cẩn tới xe ngựa.

      Lãnh Cụ đứng ngoài xe : “Tiểu thư với Mộ công tử tiếng sao?”

      Lãnh Mặc Cẩn trầm mặc, : “Nếu chàng hỏi ngươi với chàng chút, nếu hỏi, vậy cần .”

      “Dạ.” Lãnh Cụ gật đầu lên tiếng trả lời, nhìn xa nương giá tiếng, xe ngựa lộc cộc , mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng xe ngựa nữa nàng mới trở về Lâm trạch, thẳng đến gian phòng Họa Nhi ở.

      Vương thị ngoan ngoãn ngồi ở mép xe ngựa, thấy Lãnh Mặc Cẩn nhắm mắt lời, khí trong xe lạnh đến dọa người, lúc này mới cẩn thận mở miệng : “Tiểu thư, biết mấy ngày nay Mộ công tử có khỏe ?”

      Lãnh Mặc Cẩn hừ lạnh : “Ngươi thử xem? Đây là những người thà trung thực mà ngươi chọn ra đó sao? Tra tấn Thiển Thanh thành như vậy!”

      Vương thị nghe vậy, cần biết mình có ở xe ngựa hay , lăn cái quỳ xuống : “Là tiểu nhân làm việc chu toàn, xin tiểu thư trách phạt!”

      “Hừ, vị trí quản gia trong phủ nên đổi thành người khác rồi, ngay ngày hôm nay ngươi thu xếp đồ đạc xong đến Lâm phủ , từ bây giờ hãy chăm lo cho cuộc sống của Mộ Thiển Thanh, còn nữa, phạt bổng lộc ba tháng.”

      Vương thị khổ sở gật đầu dạ: “Tạ tiểu thư khai ân, tạ tiểu thư khai ân!”

      Mộ Ly Thanh dựa vào giường đợi hồi lâu, nghe thấy có tiếng bước chân liền vội vàng ngồi thẳng người, căng thẳng nhìn chằm chằm cánh cửa, ai ngờ người đẩy cửa bước vào là tiểu tư thanh tú mặc y phục màu xanh, Mộ Ly Thanh ảm đạm rũ mắt xuống.

      Tiểu tư kia bưng chén thuốc mới sắc đến bên giường Mộ Ly Thanh, : “Mộ công tử, đây là thuốc đại tiểu thư đặc biệt dặn sắc cho người, người nhân lúc nó còn nóng mau uống .”

      Mộ Ly Thanh nhớ tới câu Lãnh Mặc Cẩn trước khi liền đưa tay đón lấy chén thuốc khay tiểu tư cầm.

      Tiểu tư vội vàng : “Mộ công tử cẩn thận, chén thuốc này rất nóng!”

      Mộ Ly Thanh sửng sốt nhưng càng dừng tay, nhàng bưng chén thuốc lên, vừa cầm tới cảm nhận được độ nóng kinh người của chén thuốc, khẽ cắn môi, đến chén thuốc mà nóng như vậy, huống chi tất cả thuốc trong chén đều đổ lên tay nàng, nàng đau bao nhiêu a!

      Tiểu tư thấy Mộ Ly Thanh kinh ngạc bưng chén thuốc, vội vàng : “Mộ công tử, hay để hạ nô bưng thuốc cho người!”

      Mộ Ly Thanh lắc đầu, kê cái miệng nhắn vào uống hết chén thuốc, dường như hoàn toàn cảm giác được chén thuốc này nóng bao nhiêu, lòng nghĩ về vết thương tay nàng, biết nàng có bôi thuốc hay , biết nàng, có giận hay

      ~Hết chương 8~

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 9: Hiểu lầm, tùy tâm.


      -Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-

      Hai tiểu tư thanh tú thấy Mộ Ly Thanh chịu uống thuốc, cũng chịu để hai người bọn họ hầu hạ nhìn nhau cười, thở dài nhõm hơi, tiểu tư áo vàng trong đó bỗng cúi đầu ồ lên tiếng.

      Tiểu tư mặc áo màu xanh nhạt lập tức hỏi: “Chuyện gì vậy?”

      “Ở đây có cây trâm ngọc rơi đất, là của Mộ công tử sao?” Tiểu tư kia nhặt trâm ngọc lên đưa tới trước mắt Mộ Ly Thanh hỏi.

      Mộ Ly Thanh ngây ngốc lát lập tức đưa tay nhận lấy cây trâm, hai tiểu tư thấy dáng vẻ trân trọng của Mộ Ly Thanh nhịn được : “Chắc cây trâm này là vật công tử thích rồi!”

      Mộ Ly Thanh nghe nhưng trả lời, khẩn trương ngồi dậy hỏi: “Hai vị tiểu huynh đệ này, đệ đệ của ta bị thương nặng mấy ngày trước bây giờ nằm ở phòng kế bên, ta có thể xuống giường thăm được ?”

      Hai tiểu tư khó xử : “Xin lỗi Mộ công tử, bọn hạ nô có được cho phép của tiểu thư, dám để người tùy tiện xuống giường.”

      Mộ Ly Thanh vội vàng : “Ta còn gì đáng lo nữa, hai vị giúp ta việc được , để ta thăm , nếu ta biết sao tâm trạng của ta mới tốt lên được.”

      Tiểu tư áo xanh : “Dù người chỉ thăm cũng được, nếu người tin tưởng hạ nô, vậy để hạ nô thay người thăm đệ đệ của người được ?”

      Mộ Ly Thanh thấy dáng vẻ cực kì khó xử của hai tiểu tư bèn gật đầu : “Vậy phiền hai vị tiểu huynh đệ, lát nữa hai người gặp được giúp ta xem bị thương thế nào, thêm mấy câu với , bảo yên tâm dưỡng thương cho tốt, cần quan tâm ta.”

      Tiểu tư áo xanh nghe xong vội vàng đồng ý, lập tức sang phòng kế bên thăm Họa Nhi.

      Mộ Ly Thanh dựa vào giường, chờ lát lại nghe thấy tiếng bước chân ở phòng kế bên, đứng dậy, nhìn thấy tiểu tư kia đỡ Họa Nhi bước vào!

      “Họa Nhi…” Hai mắt Mộ Ly Thanh rưng rưng gọi.

      Họa Nhi cũng rất xúc động, chạy tới ôm lấy Mộ Ly Thanh, hai người ríu rít khóc lên.

      Hai tiểu tư đứng trong phòng, họ biết nhất định hai chủ tớ này có nhiều chuyện muốn nên kéo nhau rời khỏi, trước khi còn giúp hai người đóng cửa.

      Mộ Ly Thanh ôm Họa Nhi khóc hồi lâu mới lên tiếng: “Họa Nhi, vết thương của em vẫn chưa khỏi mà, sao em lại xuống giường tới đây?”

      Họa Nhi lau nước mắt cho Mộ Ly Thanh rồi mới lên tiếng: “Vết thương của Họa Nhi sao rồi, có điều em rất nhớ công tử, luôn muốn sang đây nhìn người lát, chỉ là… Chỉ là… Nàng cho em xuống giường…”

      Mộ Ly Thanh nhìn mặt Họa Nhi phiếm đỏ, tò mò hỏi: “Nàng là ai?”

      Hai tay Họa Nhi vân vê vạt áo, dáng vẻ của giống hệt thiếu nam vừa gặp được tình đầu, thẹn thùng : “Nàng là người rất đáng ghét, công tử người đừng hỏi nữa…”

      Mộ Ly Thanh hiểu được chút ít rồi, hỏi nữa, dặn dò Họa Nhi phải nghỉ ngơi nhiều, được tùy ý xuống giường lại.

      Họa Nhi còn vui vẻ bày ra bộ dạng có gì quan trọng : “Mặc dù Họa Nhi ở bên cạnh công tử nhưng vẫn nghe được rất nhiều chuyện, mấy ngày nay công tử người hôn mê bất tỉnh, Lãnh tiểu thư gấp đến phát hoảng, cả ngày lẫn đêm đều bên cạnh người, ai sáng suốt nhìn thấy đều hiểu được tấm lòng của nàng dành cho người, công tử người bây giờ xem như vượt qua được giai đoạn cực khổ, hạnh phúc tới thôi!”

      Mộ Ly Thanh nghe Họa Nhi nhưng mặt chẳng hề có ý cười, ngược lại sắc mặt càng ngày càng khó coi.

      Họa Nhi thấy vậy vội vàng hỏi: “Công tử người sao vậy? Có phải người bị cái gì nên thoải mái ?”

      Mộ Ly Thanh nắm chặt trâm ngọc, cười khổ: “Thân thể ta còn trong sạch, sao còn dám hy vọng xa vời đây?”

      Họa Nhi kinh hãi, vội vàng : “Sao công tử lại mình như vậy? Ngày đó hai tên thị vệ vô liêm sỉ kia hoàn toàn được như ý mà!”

      Mộ Ly Thanh kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, ấp úng : “Ngày ấy… ràng ngày ấy ta nhớ…”

      Họa Nhi vội vã giải thích: “Ngày ấy em bị A Đại kia ném hôn mê bất tỉnh nên biết được những chuyện sau đó nhưng em nghe… Nghe cái người đáng ghét kia lúc đó đại tiểu thư chạy tới đúng lúc, hoàn toàn cho nữ súc sinh kia chiếm được chút tiện nghi nào, ngay lúc đó Lãnh tiểu thư cho người đánh chết nữ súc sinh kia rồi!”

      Lúc này Mộ Ly Thanh mới chính thức phục hồi tinh thần lại, cầm lấy tay Họa Nhi, dám tin hỏi: “ vậy ? vậy ? Họa Nhi em gạt ta chứ?”

      Họa Nhi nghiêm mặt : “Sao Họa Nhi dám mang chuyện lớn như vậy lung tung được? Chẳng lẽ hai ngày nay công tử chịu uống thuốc, lòng muốn chết vì nghĩ người bị làm nhục sao?”

      Mộ Ly Thanh cắn môi, vẻ mặt nghiêm túc : “Nếu ta bị… bị… Mộ Ly Thanh ta tuyệt đối sống tạm ở thế gian này…”

      Họa Nhi sợ tới mức ôm lấy cổ , : “Công tử người đừng có nghĩ lung tung, nếu người xảy ra chuyện hay Họa Nhi cũng theo người!”

      Chủ tớ hai người ôm nhau khóc rống lúc lâu Họa Nhi mới thút tha thút thít : “Bây công tử biết được , người từ chối Lãnh đại tiểu thư nữa chứ?”

      Mộ Ly Thanh đỏ mặt, vội vàng : “Em… Em nghe chuyện này từ đâu vậy?”

      Cái miệng nhắn của Họa Nhi chu lên: “Còn ai ngoài cái người đáng ghét kia cho em chứ, nàng là hộ vệ bên người Lãnh tiểu thư, hôm nay nàng ra cửa tiễn Lãnh tiểu thư hồi phủ, thấy sắc mặt Lãnh tiểu thư rất khó coi nha!”

      Mộ Ly Thanh gấp rút hỏi: “Lãnh tiểu thư nàng hồi phủ rồi?”

      “Dạ, em nghe cái người đáng ghét kia như vậy, nàng trong phủ có việc gấp tìm Lãnh tiểu thư.”

      Mộ Ly Thanh buồn bã yếu ớt vuốt ve trâm ngọc trong tay, nước mắt rơi xuống, miệng lẩm bẩm: “Nhất định nàng giận ta… Chắc là nàng đến đây nữa…”

      Họa Nhi vội vàng an ủi: “Công tử người đừng gấp, sao Lãnh tiểu thư có thể buông tay mặc kệ người, hai ngày nay nàng vẫn luôn trông chừng người, tấc cũng rời, chờ nàng xử lí xong việc gấp trong phủ chắc chắn lập tức quay lại đây thăm người!”

      Mộ Ly Thanh lau nước mắt mặt mình, dám chắc hỏi lại: “Có ?”

      “Dạ!” Họa Nhi gật đầu mạnh rồi lập tức nở nụ cười tươi.

      Mộ Ly Thanh im lặng, đột nhiên hỏi: “Ta còn chưa có hỏi em, sao Lãnh tiểu thư lại đột nhiên đến đây?”

      Họa Nhi dám nhìn thẳng vào mắt Mộ Ly Thanh, mắt đảo quanh : “Họa Nhi cũng biết, chắc là công tử và Lãnh tiểu thư tâm linh tương thông, công tử người gặp nguy hiểm nên Lãnh tiểu thư lập tức chạy đến.

      Mộ Ly Thanh : “Họa Nhi, em từ thế này, chỉ cần em dối, mắt em dám nhìn thẳng ta. Em thành cho ta nghe, sao Lãnh tiểu thư lại đến gặp ta?”

      Họa Nhi thấy thể giấu được, đành phải Mộ Ly Thanh nghe chuyện nhờ Bạch đại phu truyền tin.

      Mộ Ly Thanh vội hỏi: “Trong thư em viết cái gì?”

      Họa Nhi cúi đầu vòng vo : “Là viết ít chuyện xấu xa của hai lão nhân ở phòng bếp, còn có chuyện hai nữ thị vệ kia biết khách khí với công tử người… Còn có… Còn có mấy câu công tử rất nhớ Lãnh tiểu thư, mong Lãnh tiểu thư có thể tới gặp người…”

      Mộ Ly Thanh cảm thấy chua xót: “Ta biết rồi, nếu em biết phong thư này chỉ e cả đời này nàng cũng đến đây.”

      “Công tử người đừng như vậy, Lãnh tiểu thư vẫn hiểu lầm người, em sợ nàng thể từ bỏ hận thù từ hôn của đại công tử.”

      Mộ Ly Thanh gì, kéo lấy tay Họa Nhi ngồi ngây ra đó ngơ ngác.

      Lại Lãnh Mặc Cẩn bên này vừa mới hồi phủ bận rộn đến choáng váng, phải là những hạng mục trong tay xuất vấn đề là các nơi thu thuế được, trước kia nàng chưa bao giờ thử khoanh tay ném công việc qua bên hai ngày quan tâm tới, lần này Bạch Bình sơn hai ngày, nàng hiểu thấu rồi.

      (Ma: ràng trước đó tác giả viết Mộ Ly Thanh hôn mê tận năm ngày, chẳng hiểu sao giờ lại Lãnh Mặc Cẩn chỉ có hai ngày, editor là bối rối @@~)

      “Đại tiểu thư, đại chưởng quầy khách điếm Duyệt Lai muốn gặp người.”

      “Cho nàng vào đây.”

      “Đại tiểu thư, Lý chưởng quầy tiền trang Khang Thịnh cầu kiến.”

      “Đưa nàng đến đại sảnh ngồi lát, ta lập tức ra gặp nàng.”

      “Đại tiểu thư, sòng bạc ở Thành Đông có người gây , bên đó sắp đánh chết người rồi! Vương chưởng quầy mời người nhanh tới nhìn xem!”

      “… Ta biết rồi, chuẩn bị xe , thành Đông!”

      “Đại tiểu thư…..”

      “……”

      Lãnh Mặc Cẩn ở đây bận đến choáng váng, biết Mộ Ly Thanh ngóng trông nàng, ngày thấy người đến, hai ngày thấy người tới, lòng tương tư đến tận xương tủy, tấc tấc hóa thành tro tàn.

      Năm ngày sau.

      Lãnh Mặc Cẩn nằm sấp lên bàn cùng với mấy hạng mục cần thanh toán có thể tra tấn người ta đến chết, nàng chợt nghe tiểu tư có Lãnh Cụ cầu kiến.

      Lòng nàng bỗng run lên, phải Lãnh Cụ vẫn ở Lâm phủ chăm sóc Thanh nhi sao? Sao nàng đột nhiên lại về đây? Chắc phải Thanh nhi xảy ra chuyện gì rồi chứ?

      “Nhanh cho vào!”

      Lãnh Cụ bước nhanh tới đẩy cửa vào, nàng vừa vào cửa Lãnh Mặc Cẩn vội vàng hỏi: “ phải ngươi trông coi Lâm phủ sao? Sao lại trở về đây? Có phải Mộ Thiển Thanh xảy ra chuyện gì rồi ?”

      Lãnh Cụ thấy dáng vẻ sốt ruột của tiểu thư nhà nàng nhịn được : “Nếu tiểu thư để ý tới Mộ công tử như vậy tại sao nhiều ngày mà người vẫn đến gặp ?”

      Lãnh Mặc Cẩn thở dài, sao nàng lại muốn gặp tiểu nhân nhi động lòng người của nàng, có trời mới biết những đêm nàng xem văn thư mệt mỏi chịu nổi, lên trước mắt nàng luôn là dáng vẻ thẹn thùng dịu dàng của bảo bối. Nhưng hoàn toàn muốn gặp nàng, cũng muốn cho nàng chạm vào , sao nàng có thể nhẫn tâm nhìn dáng vẻ dần trở nên ốm yếu?

      Lãnh Cụ thấy tiểu thư nhà nàng im lặng , nàng tiếp: “Mộ công tử thấy người nhiều ngày tới gặp , rất đau lòng, hai ngày nay ăn vô, ngủ cũng được, người xem khi nào người mới rảnh rỗi chuyến tới Lâm phủ?”

      Lãnh Mặc Cẩn vừa đau lòng vừa dám tin, nàng cau mày im lặng nửa ngày, đột nhiên lên tiếng: “Lãnh Cụ, ngươi có phải ta tự làm tự chịu ?”

      Lãnh Cụ nhất thời hiểu được ý của tiểu thư nhà nàng, sau khi suy nghĩ cẩn thận mới hiểu ra được, nàng đắn đo lúc lâu mới lên tiếng: “Nêu tiểu thư hỏi Lãnh Cụ nghĩ sao vậy. ra nhìn tiểu thư quan tâm tới Mộ công tử hai ngày trước mọi người đều hiểu được tình cảm của người dành cho Mộ công tử, nếu trong lòng tiểu thư có Mộ công tử vậy người cứ nghe theo tiếng lòng của mình . Dù năm năm trước Mộ gia tới cửa từ hôn nhưng lúc đó hai vị trưởng bối Mộ gia chỉ vì muốn đứa của mình chịu khổ nên mới làm vậy. Nếu tiểu thư thể từ bỏ Mộ công tử vậy người nên làm khổ , cũng nên làm khổ chính mình, người tùy tâm, nghe theo tiếng lòng của người , tránh cho sau này hối hận!”

      Lãnh Cụ vừa xong lập tức quỳ xuống: “Lãnh Cụ quá phận, xin tiểu thư trách phạt.”

      Lãnh Mặc Cẩn nghe Lãnh Cụ như thế, nửa ngày lên tiếng, dù nội tâm Lãnh Cụ bất an lo sợ nhưng chung quy nàng cũng lớn gan được chuyện này.

      Lãnh Mặc Cẩn khẽ hỏi lại: “Tùy tâm sao?”

      Lãnh Cụ quỳ đất dám thở mạnh lấy tiếng, lúc sau nàng mới nghe thấy giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng tiểu thư nhà mình: “Người đâu! Chuẩn bị xe Bạch Bình sơn, còn nữa, mang theo hết những văn thư bàn.”

      Lãnh Cụ nghe tới đó tim mới thả xuống dưới, chắc chắn trong lòng tiểu thư nhà nàng cân nhắc.

      ~Hết chương 9~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :