Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 419: Ai Thắng Ai Bại


      làm gì vậy…

      Hạ Du Nhiên trợn mắt há mồm nhìn Mục Trần nuốt lấy ngọn lửa tím, sắc mặt phấn khích vô cùng. Tuy chẳng biết ngọn lửa tím kia là cái gì, nhưng ngay cả biển lửa hừng hực kia cũng bị nó hút sạch dĩ nhiên phải phàm vật.

      Sau đó Mục Trần lại nuốt nó vào bụng.

      Nhiều kẻ biết lại cho rằng Mục Trần biết tử cục, nuốt lửa tự sát.

      Ma Hình Thiên cũng cau mày, dĩ nhiên có ý tưởng buồn cười ngu xuẩn đó. Tên Mục Trần là kẻ cứng cỏi, dù có ở bờ vực diệt vong cũng chẳng làm ra cái chuyện phi lý như thế.

      Ma Hình Thiên cảnh giác hẳn lên, hành động của Mục Trần tất phải có gì đó đặc biệt.

      – Giết luôn cho rồi, miễn sinh !

      Ma Hình Thiên kết ấn, huyết ma phù lấp lánh nhanh hơn, thế lưới giăng ra nhanh chóng kín kẽ, rồi cấp tốc ập vào Mục Trần. Chỉ cần trúng chiêu, cả xương cốt cũng phải tan ra thành máu, tuyệt đối còn sinh cơ.

      Mục Trần nuốt xong tia Bất Tử Hỏa, ánh mắt màu đỏ lại lóe lên ánh tím, da dẻ bắt đầu nhuộm theo màu tím, thân thể run nhè .

      Trong cơ thể Mục Trần nổi sóng cuồn cuộn, sau khi đưa tia Bất Tử Hỏa vào trong người, liền vận dụng linh lực bao bọc lấy nó. Người bình thường nếu dám cả gan làm việc này, e bây giờ ra tro, nhưng Mục Trần lại khác.

      Vốn dung hợp với Cửu U Hỏa, là thể chưa tiến hóa của Bất Tử Hỏa, do đó có nguyên lực đồng nhất, khiến cho Bất Tử Hỏa phá hoại cơ thể của .

      Linh lực tiến sát ngọn lửa tím sôi lên như nồi nước đun, rồi dung hợp vào trong ngọn tử hỏa.

      Ngay lập tức, linh lực của Mục Trần bành trướng cấp tốc, rồi như ngọn lửa hừng chạy như điên trong cơ thể .

      Sức mạnh từ đâu đó như núi lửa phun trào từ trong người, khiến cho Mục Trần mất khống chế đối với linh lực bản thân, như con ngựa hoang thoát cương chạy loạn.

      Kinh mạch đau nhức vì áp lực khổng lồ đánh phá lung tung, nhưng cũng may còn có nhị văn Lôi Thần Thể, sức chịu đựng của cơ thể cũng tạm đủ chống chọi được.

      Mục Trần thở phì phò, ánh mắt tím rịm chút sợ hãi đối diện ma phù siết lại, hơi điên cuồng mà khoái trá. Năng lượng trong cơ thể phải tìm chỗ thoát ra ngoài, nếu chưa chết vì ma phù có lẽ nổ banh xác vì sức mạnh cường đại chạy loạn bên trong.

      quyền đánh thẳng, hoa mỹ, trực tiếp nện vào huyết ma phù.

      Linh lực tràn ngập từ trong người theo đầu quyền tuôn ra.

      Luồng linh lực chứa ngọn lửa màu tím nhàng phiêu đãng.

      gian biến dạng, quyền kình đáng sợ khiến cho đám cường giả xa xa tầng hai nuốt nước bọt. Làm thế nào mà quyền của lại mang sức mạnh đáng sợ như thế?

      Biển lửa tím rịm đối đầu với biển máu đỏ thẫm, máu tươi cấp tốc bốc hơi, tiếng xèo xèo vang lên theo những hơi nước màu đó phiêu tán.

      Ngọn lửa tím bùng lên, chạm vào ma phù. Huyết tinh đó vang lên những tiếng như la thảm đau đớn.

      Rốt cuộc sắc mặt Ma Hình Thiên kịch biến kinh sợ.

      – Đốt cho ta!

      Mục Trần gầm lên, như tiếng giận dữ, cũng như tiếng đau đớn thống khổ, quần áo cháy ra tro, ngọn lửa tím từ mọi chỗ da thịt tuôn ra, trông cứ như hỏa thần, hung hãn tấn công ma phù.

      “Xèo xèo!”

      Huyết văn ma phù bị tử diễm đốt cháy phừng phừng, rồi lan dần lên , sau tiếng “phụp” ma phù hoàn toàn mất tích.

      Ma phù bị hủy, Ma Hình Thiên hộc máu chấn lui, chẳng khác nào Mục Trần khi nãy, chỉ có khác là ánh mắt tịch mịch hờ hững của bây giờ chứa đầy chấn động và kinh hãi. thể ngờ được Thí Long Ma Phù lại tan rã nhanh chóng dưới quyền duy nhất của Mục Trần.

      – Ta tin!

      Trong lòng dậy sóng, gương mặt Ma Hình Thiên còn giữ được vẻ hờ hững cao ngạo như trước nữa.

      Cùng lúc đó, tất cả mọi người nhìn thấy cục diện xoay chuyển cũng bất giác hoảng sợ.

      thể ngờ được mọi chuyện lại xoay như chong chóng chỉ trong vài giây như vậy!

      Rồi mọi người giật mình nhìn lại thân ảnh trong hừng hực lửa tím lao tới, sát khí ngùn ngụt, ánh mắt điên dại xông thẳng vào Ma Hình Thiên.

      Sức mạnh trong cơ thể vẫn chưa thoát ra hết, phát tiết kẻ chết chắc phải là .

      – Ma Hình Thiên, đỡ chưởng nữa này!

      Mục Trần gầm lên dữ dội, vung tay đánh tới chưởng, linh lực được thể cấp tốc trút ra như núi lửa phun trào. luồng công kích sắc tím ào ào đổ ra như hồng thủy công kích Ma Hình Thiên.

      chưởng đó, đám người Hạ Du Nhiên, Liễu Ảnh, Tô Bất Hủ cũng lạnh toát sống lưng, bọn họ chẳng thể nào lý giải được vì cái gì khiến cho thực lực Mục Trần tăng vọt đến cấp độ nguy hiểm như vậy!

      Năng lượng linh lực cuồng bạo và vô cùng bá đạo hoàn toàn khác với linh lực khi nãy của !

      Năng lực đó lấy đâu ra?

      Bọn họ còn kinh nghi khó hiểu, luồng công kích đầy tử diễm bao phủ lấy Ma Hình Thiên.

      Ma Hình Thiên hoảng hồn nhìn luồng công kích sắc tím, bất chợt ánh mắt trở nên dữ tợn. thể chấp nhận mình lại thất bại dưới tay tiểu tử Thông Thiên cảnh sơ kỳ. Bao nhiêu năm nay luôn là kẻ đứng đầu lớp cường giả mới của Bắc Thương đại lục, để có được thành quả đó, bao nhiêu đồng bạn cùng tu luyện với phải táng thân trong chính đôi tay của Ma Hình Thiên, vì quy tắc chọn lọc cực kỳ tàn khốc của Long Ma Cung. dùng bọn họ để tôi luyện thực lực, tâm ngoan thủ lạt với cả những bạn bè thân thiết nhất!

      – Muốn kết thúc ta, ngươi chưa đủ tư cách!

      Ma Hình Thiên gào lên, mái tóc bung ra xõa xuống, nhìn như kẻ điên, liên tục gào thét, linh lực tuôn ra tràn ngập khắp nơi, phủ đen vùng gian.

      “Grààoooo!”

      Linh lực hình thành con ma long khổng lồ bay lên , dũng mãnh công phá luồng công kích tử diễm!

      “Đùng!”

      tiếng nổ khiến thiên địa rung chuyển, lực phá hoại của hai công kích đáng sợ nhanh chóng tiêu hao lẫn nhau.

      Nhưng tử diễm lại bá đạo hơn, cấp tốc thiêu cháy linh lực của Ma Hình Thiên.

      Tử diễm tiến tới từng bước, dù vậy tiêu hao cũng ít.

      Mọi người rời mắt khỏi công kích dốc toàn lực của cả hai đấu thủ.

      Tử diễm đẩy con ma long đến sát trước mặt Ma Hình Thiên, nhưng chỉ tiếc là đến lúc đó cả hai đều bị tiêu hao hết mà tan biến.

      – Ngươi thua!

      Ma Hình Thiên cất tiếng lạnh lùng. tuy vì cớ gì Mục Trần lại bộc phát chiến lực khủng bố, nhưng đây chắc chắn là ngoại lực, do đó phải trả giá đắt, sắc mặt Mục Trần xanh như tàu lá, hoàn toàn mất sạch chiến lực. Công kích mạnh nhất bị chặn đứng, vậy kết quả cuối cùng có rồi.

      Mục Trần mặt tái mét nhìn Ma Hình Thiên, khóe môi nhếch lên khinh thường trào phúng.

      – Thua? Là ngươi ….

      Ma Hình Thiên trừng mắt lên, bất chợt nhìn lại trong luồng công kích vừa mới tan tia màu đen bắn nhanh hơn điện xuyên qua trung.

      Khoảng cách quá gần, Ma Hình Thiên căn bản chẳng kịp phòng vệ, tia màu đen kia bắn thẳng vào mi tâm.

      lỗ thủng đen ngòm lập tức xuất ở mi tâm của , thân thể Ma Hình Thiên tức khắc khựng lại.

      Mọi ánh mắt lúc này đều trố ra.

      Bất kể bên ngoài Thánh Linh Sơn hay trong Bắc Thương linh viện…

      khí các nơi như hoàn toàn bị đặc.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 420: Xóa Sổ


      gian tịch mịch yên tĩnh, dường như gió cũng ngừng thổi.

      Cửu Thiên Thang, mọi người tròn to mắt nhìn rời, thần sắc ngây dại khó tin, cảm giác lạ lẫm tràn ngập trái tim, chẳng biết nên biểu cảm xúc thế nào.

      việc thể giải thích nổi.

      Hạ Du Nhiên cũng há miệng ngơ ngác. trán Ma Hình Thiên lúc này cái lỗ đen tròn to khiến nàng bất giác sợ hãi.

      Bên cạnh, Tây Thanh Hải, Tô Bất Hủ cũng thần sắc tương tự, ánh mắt nao nao, kinh hãi vô tận.

      Còn Liễu Ảnh đờ mặt ra, tự dưng cảm thấy lạnh toát toàn thân, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi. Thực lực chỉ là Thông Thiên cảnh sơ kỳ, lại khiến cho sợ hãi vô cùng.

      Đó là… Ma Hình Thiên.

      Là cường giả đứng đầu thế hệ mới của Bắc Thương đại lục, thế nhưng tại thất thủ táng thân trong tay thiếu niên kia, việc này chấn động đại lục đến mức nào chứ?

      Phía xa xa, màu tím trong ánh mắt Mục Trần cũng biến mất, cự kỳ suy yếu, nhưng vẫn cầm cự đứng được cao ngã xuống.

      Ngón tay màu đen cũng nhanh chóng trở lại bình thường, tia hắc ám giấu trong luồng công kích tử diễm lúc nãy chính là Hắc Lôi Độc chỉ.

      chiêu bất ngờ kết thúc trận chiến hung hiểm vô cùng.

      Mục Trần hờ hững nhìn Ma Hình Thiên, vẫn tròn mắt nhắm lại, gương mặt kinh ngạc tin, lỗ thủng to tướng trán bắt đầu rỉ máu, rồi nhanh chóng những đường gân đen từ mi tâm lan xuống toàn thân.

      Hắc Lôi Độc xâm nhập toàn bộ cơ thể Ma Hình Thiên, lúc này cho dù chưa chết cũng phải đau đớn đến chết.

      Thân thể Ma Hình Thiên theo đó nứt ra, lách cách mấy tiếng rồi “bang” tiếng lớn nổ tung trung, tia sáng lặng lẽ bắn .

      Dưới chân Mục Trần lên long ảnh, lướt theo chụp lại luồng sáng ý đồ muốn bỏ chạy kia.

      Trong luồng sáng là hình hài như trẻ con mới sinh, nhìn như thực chất, đó chính là Thần Phách của Ma Hình Thiên. Gương mặt của Thần Phách đó lúc này cũng đầy kinh hãi.

      – Bây giờ xem ai còn cứu được ngươi?

      Mục Trần độc ác nhìn Thần Phách trong tay, hờ hững cất tiếng.

      – Mục Trần, ngươi thắng, ngươi còn muốn làm gì?

      Thần Phách Ma Hình Thiên hoảng sợ ré lên chói tai, cực kỳ sợ hãi. Lúc này cực kỳ yếu ớt và dễ bị tổn thương, thể nào còn ngạo mạn được như trước. Thần Phách rơi vào tay Mục Trần, thế dễ dàng bị xóa sổ.

      – Bao năm nay chẳng biết bao nhiêu đệ tử Bắc Thương linh viện chết trong tay ngươi, ngươi nghĩ ta làm gì?

      Mục Trần cười khẩy dữ tợn.

      – Ngươi giết ta, Long Ma Cung chúng ta bỏ qua ngươi!

      Ma Hình Thiên hoảng hốt đe dọa.

      – Thế sao?

      Mục Trần cười, linh lực còn sót lại bùng lên trong tay, nhàng tuôn ra định chấn vỡ Thần Phách Ma Hình Thiên. Tên này là đối thủ khó xơi, may mà còn có Bất Tử Hỏa, nếu kẻ chết bây giờ chắc chắn là bản thân mình. chẳng thể nào ngu ngốc đến mức hy vọng Ma Hình Thiên tha cho .

      Vất vả lắm mới đánh bại được, có ai ngu dốt đến mức thả hổ về rừng, lưu lại đại họa?

      – Tiểu tử, đáng chết!

      Thình lình tiếng quát sấm sét vang lên, gian sau lưng biến dạng, rồi bàn tay linh lực khổng lồ từ trong đó vươn ra, hướng thẳng tới Mục Trần.

      Mục Trần biến sắc.

      – Hắc Long! Ngươi khi dễ Bắc Thương linh viện ta sao?

      gian bên cạnh cũng biến dạng lập tức, tiếng quát giận dữ của Thái Thương viện trưởng từ trong đó vang lên, bàn tay khác bay ra, đập vào công kích vừa xuất kia. Hai luồng chưởng ấn dữ dội nhanh chóng tan biến.

      – Lão chó Long Ma Cung, tưởng ta sợ các ngươi sao? Kẻ này hôm nay ta định phải giết rồi!

      Mục Trần lập tức lui , sắc mặt độc địa dữ tợn, tay nắm chặt lại, linh lực bùng nổ phá tan Thần Phách.

      “Bùm!”

      tiếng kêu khe khẽ vang lên, Thần Phách Ma Hình Thiên nhàng bị chấn vỡ, hóa thành những đốm sáng lấp lánh.

      Mọi người trong khu vực bất giác run rẩy, ánh mắt sợ sệt nhìn thiếu niên cao.

      ai ngờ được Mục Trần hung mãnh quyết đoán, chấn vỡ Thần Phách Ma Hình Thiên, hoàn toàn tiêu diệt cường giả đỉnh cấp thời.

      Liễu Ảnh, Đổng Uyên sợ hãi trắng cả mặt. Mục Trần quả nhiên chẳng phải tay vừa, Ma Hình Thiên mà giết là giết.

      Bắc Thương linh viện bồi dưỡng ra những đệ tử hiền lành trong tháp ngà sao? Quyết đoán và tàn nhẫn chẳng kém gì những kẻ sống trong núi đao biển lửa.

      Tây Thanh Hải và Tô Bất Hủ cũng tim đập thình thịch, chẳng được tiếng nào, cũng hơi kinh sợ.

      Hạ Du Nhiên kinh ngạc cũng chẳng kém, tên nhóc tàn nhẫn kia hoàn toàn khác với vẻ hiền hòa yếu đuối trước đó, khí chất dũng mãnh khiến trong lòng nàng bỗng dưng có cảm giác khác.

      Trong vùng trở nên yên tĩnh tiếng động.

      Mục Trần chấn nát Thần Phách Ma Hình Thiên, giơ tay kéo về, Đại Tu Di Ma Trụ cấp tốc bay trở lại chui vào cơ thể. Còn thanh hắc ma thương mất vẻ hung lệ khí phách lơ lửng cao, đúng là thanh tuyệt phẩm binh khí của Ma Hình Thiên, Phệ Long Ma Thương.

      Mục Trần giơ tay bắt lấy cây thương. Ma Hình Thiên chết, cây thương cũng im lìm chẳng còn linh trí, trước đó còn bị Đại Tu Di Ma Trụ hành hạ phen, lúc này còn hơi sức phản kháng.

      Lật tay cất Phệ Long Ma Thương, thanh tuyệt phẩm binh khí đâu có tầm thường, ngay cả Linh Trị điện còn có mà bán, bây giờ thu được chiến lợi phẩm dĩ nhiên bỏ . Đại Tu Di Ma Trụ tuy lợi hại hơn, nhưng cũng chưa thể vận dụng hoàn toàn được. Phệ Long Ma Thương lại khác, sử dụng nó chiến lực tăng lên .

      Tịch thu chiến lợi phẩm xong xuôi, Mục Trần hờ hững nhìn sang Liễu Ảnh, Đổng Uyên, Chu Tuyên.

      Cả ba bất giác lạnh gáy bước lui. Họ cũng biết Mục Trần bây giờ như cung giương hết cỡ, nhưng chẳng hiểu sao họ cũng chút dũng khí để ra tay. Ngay cả Liễu Ảnh cũng sợ hãi ra mặt.

      – Ba vị, ở lại đợi Thánh Linh tẩy lễ .

      Mục Trần thản nhiên .

      Cả ba biến sắc, rồi liếc nhìn sang Hạ Du Nhiên, Tây Thanh Hải, Tô Bất Hủ. Rồi cũng đành nghiến răng cam phận, chẳng chút phản bác. Mục Trần giết chết Ma Hình Thiên, uy phong đáng kinh sợ.

      Mục Trần lại nhìn sang Tây Thanh Hải và Tô Bất Hủ, cả hai tự dưng cũng cảm thấy yên. Nếu Mục Trần muốn chia chác tẩy lễ lực với họ, họ cũng đủ dũng khí, cảm giác có vẻ như đành bất lực coi như mình xui xẻo.

      – Hạ học tỷ, Tây huynh, Tô huynh! Tẩy lễ lực sắp đổ xuống, mau chuẩn bị thôi.

      Bọn họ lo lắng, Mục Trần mỉm cười, ánh mắt trừng trừng địch ý hoàn toàn biến mất, vẻ đẹp trai hiền hòa trở lại gương mặt.

      Hạ Du Nhiên cười khúc khích, xem như cũng biết tính vị học đệ này, chắc phải loại qua cầu rút ván. Tây Thanh Hải và Tô Bất Hủ vui sướng thở phào cảm thấy may mắn, thêm chút cảm kích Mục Trần.

      Mục Trần từ từ hạ xuống, dừng ngay trước lối lên tầng Cửu Thiên Thang. Ba người kia cũng nhanh nhảu lướt tới, đứng sau lưng Mục Trần. Ở đây vị trí càng cao thêm chút càng nhận được nhiều tẩy lễ lực, và vị trí tốt nhất dĩ nhiên chẳng ai giành với Mục Trần.

      Mục Trần ngồi xếp bằng, ngẩng lền nhìn khối năng lượng tít cao xa kia, ánh sáng càng lúc càng rực rỡ, rồi thanh lanh lảnh như chuông ngân vang rền.

      Hào quang sáng chói lóa, mọi người háo hức nhìn lên, những hạt mưa vàng óng ào ào đổ xuống, thiên địa dường như mất trọng lực, như được rửa trôi vậy.

      Thánh Linh tẩy lễ cuối cùng đổ xuống!

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 421: Rung Chuyển


      Bắc Thương linh viện.

      Khắp trong học viện, mọi chỗ đều yên tĩnh vô cùng. chỉ đệ tử thất thần chưa tin được, ngay cả những cao tầng của học viện luôn chăm chú theo dõi cũng phải há mồm kinh ngạc.

      Mọi ánh mắt đều hướng về quầng sáng khổng lồ cao, hình ảnh như ngừng lại khoảnh khắc Mục Trần chấn vỡ Thần Phách Ma Hình Thiên.

      Gương mặt lạnh lùng, khí chất hung hãn, sắc bén như đao. Thần Phách bị chấn nát lấp lánh như sao sa, khung cảnh tuyệt đẹp mà đáng sợ lạnh lẽo.

      Mục Trần giết chết Ma Hình Thiên!

      Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông chấn động và hoảng hốt. Ma Hình Thiên, tên ác bá siêu cấp đứng đầu Huyền Thưởng bảng bao lâu nay, là cường giả thế hệ mới mạnh nhất Bắc Thương đại lục. Vì kẻ đó, Hình điện xuất binh biết bao nhiêu cường giả, nhưng vẫn chưa thể tiêu diệt được.

      Vậy mà bây giờ, kẻ đó chết cách khốc liệt nhất trong tay Mục Trần.

      dũng mãnh.

      Trầm Thương Sinh thào tán thưởng, ánh mắt cũng khá vui sướng. Ma Hình Thiên đối với Bắc Thương linh viện là cái gai nhọn to tướng. Trong tình huống các trưởng lão thể ra tay, Bắc Thương linh viện vẫn chưa có biện pháp nào để bắt được , hành động của Mục Trần trừ cái họa to lớn cho linh viện.

      Lý Huyền Thông bên cạnh khẽ gật, lẩm bẩm:

      – Tiểu tử này, mỗi lần thấy chiến đấu thủ đoạn lại càng cường hoành dữ dội hơn. Xem ra chúng ta phải hối thúc tiến vào Bắc Thương Môn, nếu đại tái linh viện nửa năm sau, chẳng biết có còn cần đến chúng ta hay nữa.

      Trầm Thương Sinh gật đầu, cũng chẳng muốn cứ lép vế thế này mãi.

      Đột nhiên tiếng hoan hô rung trời dậy đất vang khắp linh viện, chấn động cả những cự điện sừng sững chắc chắn.

      Mọi đệ tử đều kích động vô song, nhất là những lão sinh có đủ tư cách tiến ra Bắc Thương đại lục rèn luyện, ai nấy đều mừng rỡ trút được gánh nặng. Trước đây khi ra ngoài luôn mang theo nơm nớp lo sợ may gặp phải Ma Hình Thiên và Ma Long Tử, hai kẻ thủ ác này khó mà trốn thoát khỏi tay chúng.

      Nhưng bây giờ Ma Long Tử và Ma Hình Thiên, trọng thương táng thân, hai mốt họa lớn nhất bị Mục Trần tay xóa sạch, về sau có ra ngoài cũng thoải mái hơn.

      – Mục ca uy vũ!

      Nhiều thành viên Lạc Thần hội sung sướng cổ vũ, gương mặt đầy hãnh diện. Chưa có lứa đệ tử mới vào linh viện, họ vẫn còn mang danh tân sinh, nhưng lúc này bước ra khỏi Lạc Thần hội có thể ngẩng cao đầu ưỡn ngực, chẳng có mấy kẻ dám cuồng vọng trước mặt họ, tất cả đều nhờ vào danh vọng ngày chất chồng của Mục Trần!

      Tô Linh Nhi long lanh đôi mắt đẹp nhìn người mà nàng ái mộ. Vẻ lãnh khốc ác bá của hoàn toàn khác hẳn ôn hòa hiền hậu trong học viện thường ngày. Khí chất bất đồng khiến cho người ta cảm động sâu sắc, chẳng biết bao nhiêu mà tương tư đêm ngày.

      – Động xuân tâm à , nhìn tới đực mặt ra!

      Tô Huyên bên cạnh mỉm cười chẹo ghẹo, vươn tay nhéo cái eo mềm mại.

      Tô Linh Nhi đỏ mặt, chợt :

      – Tỷ tỷ, sao chứ?

      – Yên tâm , có viện trưởng ở đó, có việc gì xui xẻo đâu.

      Tô Huyên mỉm cười trấn an.

      Tô Linh Nhi mới tỏ ra yên tâm, lại liếc nhìn trung, chẳng biết nghĩ gì mà chu miệng ra. có Lạc Li xuất sắc như thế, làm sao có cơ hội được đây…

      Trái ngược với khí vui mừng hân hoan ở Bắc Thương linh viện, bên ngoài Thánh Linh Sơn, sát khí ngập tràn.

      Ma Hình Thiên bị giết, khí ở bên ngoài cũng chùng xuống, những thủ lĩnh các thế lực sắc mặt hơi dao động.

      – Tạp chủng, dám giết người của Long Ma Cung, ta nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!

      Tiếng gầm rống giận dữ vang lên trong thiên địa, sát khí ngập trời khiến cho gian trở nên u tối.

      Mấy thủ lĩnh giật mình nhìn lại, sắc mặt Hắc Long Chí Tôn giận đến xanh mét, sát khí lượn lờ, dáng vẻ như ma thần.

      – Mấy năm nay, đệ tử Bắc Thương linh viện chúng ta chết ở trong tay Long Ma Cung các ngươi sao? Hắc Long! Ngươi dám động tới Mục Trần, chúng ta lần nữa đánh cho các ngươi tàn phế!

      Tiếng gào thét của Hắc Long Chí Tôn vừa dứt, thanh nặng nề của Thái Thương viện trưởng cũng đáp lại, sát khí cuồng bạo chẳng hề kém cạnh.

      – Ha ha, Thái Thương! Ngươi đúng là tự đại, năm xưa nếu do Bạch Long Chí Tôn trốn tránh, trộm mất chí bảo trong cung, hại chúng ta thể hoàn thành nghi thức triệu hồi, Bắc Thương linh viện các ngươi có thể thắng được chúng ta sao?

      Hắc Long Chí Tôn phẫn nộ đáp trả.

      – Còn chưa phục Bắc Thương linh viện sẵn sàng tiếp đãi!

      Thái Thương viện trưởng cất giọng sấm sét, lời khiến đám đông cường giả đỉnh cấp biến sắc. Hai thế lực bá đạo nhất Bắc Thương đại lục chuẩn bị khai chiến sao?

      Đây là việc vô cùng trọng đại chấn động cả Bắc Thương đại lục.

      ….

      Những hạt mưa vàng óng từ cao đổ xuống, thiên địa hồi phục kỳ ảo, những khu vực hoang tàn vì đại chiến trở nên ngay ngắn trở lại, cảm giác thoải mái tràn ngập trong mỗi người.

      Lúc này Cửu Thiên Thang hai là vùng núi bên dưới, tất cả cường giả nhanh chóng ngồi xuống, dù rằng hưởng thụ trọn vẹn như Mục Trần, nhưng vẫn có ít năng lượng tẩy lễ rơi xuống giúp họ hấp thu tu luyện, lợi ích cũng .

      Mục Trần ngồi ở đỉnh cao nhất Cửu Thiên Thang, tâm thần vừa muốn, sức hút dữ dội kéo vô số những hạt mưa vàng óng vào trong người.

      Những hạt năng lượng vừa chạm vào làn da liền dung hòa vào cơ thể, khiến cho run lên sung sướng. Cảm giác thống khoái lan khắp người, thần kỳ như tắm trong nước tiên. Thương thế tạo thành từ trận chiến với Ma Hình Thiên nhanh chóng được hồi phục.

      Linh lực khô kiệt cũng trở lại tràn đầy mênh mông.

      – Năng lượng thần kỳ.

      Mục Trần sung sướng lẩm bẩm. Huyết nhục, cốt cách, kinh mạch như bầy quỷ đói hấp thu lấy năng lượng vàng óng, chẳng cần điều động, bản năng của cơ thể cho nó biết, những thứ kia rất có ích cho chúng nó.

      Mục Trần hưởng thụ cảm giác tuyệt vời, quả sung sướng khó kềm chế.

      Nhưng Mục Trần vẫn rất tỉnh táo, vận chuyển linh lực dùng lực hút của cơ thể kéo những giọt năng lượng vàng óng về cơ thể. ngồi ở vị trí cao nhất, khó ai có thể tranh giành với , dù vậy lượng năng lượng lại nhiều vô cùng, cũng đủ khả năng hút lấy tất cả. Có đến bảy tám phần thoát khỏi lực khống chế của , rơi xuống bên dưới.

      Mục Trần cũng chẳng tiếc nuối, mười phần chiến hết hai ba, toàn bộ cường giả còn lại tầng hai có lẽ lấy được ba bốn phần, còn lại rơi xuống bên dưới. Nhưng bên dưới nhân số cực kỳ đông đúc, do đó số lượng mà mỗi người có thể hấp thu được ít đến thê thảm, so ra chính là người sung sướng nhất.

      Mục Trần tập trung, rồi chìm vào trạng thái tu luyện.

      tia tẩy lễ lực xuyên qua cơ thể, bắn thẳng vào khí hải Mục Trần.

      Giọt năng lượng tìm đến bàn tay của Thần Phách, bồng bênh ngưng tụ, có dấu hiệu kết thành tinh thể, vô cùng huyền ảo.

      Lúc đó, ngoài Thánh Linh Sơn, sóng gió bắt đầu nổi lên, chiến tranh kinh thiên của Bắc Thương đại lục sắp bùng nổ.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 422: Chấn Động


      Sát khí ngập trời, thủ lĩnh các thế lực lo lắng chấn động, cục diện đại lục ngay lúc này còn ai có thể cứu vãn được nữa.

      – Ha ha, Thái Thương! Ngươi cho rằng Long Ma Cung ta bây giờ còn e ngại các ngươi à?

      Hắc Long Chí Tôn tiến tới, gương mặt lạnh lùng, sát khí :

      – Ngươi nghĩ Long Ma Cung ta nhiều năm nhẫn, đều ngồi chơi cả sao? Hôm nay cho dù Bắc Thương linh viện dám khai chiến, Long Ma Cung ta định diệt các ngươi!

      Người người chấn động, những thủ lĩnh các thế lực hàng đầu cũng biến sắc. Bao lâu nay Long Ma Cung luôn tránh phải đối mặt trực diện với Bắc Thương linh viện, hôm nay sao sung sức như vậy? Bọn họ chuẩn bị chu đáo để khai chiến rồi sao? Chiến tranh khốc liệt ở đẳng cấp này, e rằng cả cường giả Chí Tôn cũng bị vạ lây có thể vẫn lạc bất cứ lúc nào.

      – Khó có cơ hội Long Ma Cung dám khơi mào chiến tranh, lần này Bắc Thương linh viện ta xóa sổ hoàn toàn các ngươi.

      Thái Thương viện trưởng cười gằn dữ tợn, ngôn ngữ cũng chẳng hề kém cạnh. Long Ma Cung và Bắc Thương linh viện vốn có huyết cừu, bao nhiêu năm thầm nấp, hạ độc thủ với bao nhiêu đệ tử Bắc Thương linh viện, Thái Thương viện trưởng có sát tâm từ lâu. Lần này họ lại chủ động khai chiến, thế cái gai này phải nhổ tận gốc!

      – Ha ha!

      Hắc Long Chí Tôn cười lớn, vung tay lên.

      – Thái Thương, Thánh Linh Sơn này cũng là nơi mà ngươi vẫn lạc!

      “Ầm!”

      gian phía sau Hắc Long Chí Tôn gào thét vang vọng, biến dạng kịch liệt, năm luồng sáng rực rỡ bắn lên trời cao, trình độ linh lực dữ dội vô cùng.

      Các cường giả hoảng hốt biến sắc, uy áp Chí Tôn toát ra dữ dội từ năm cột sáng kia.

      – Ngũ đại Chí Tôn Long Ma Cung!

      “Vù! Vù!”

      Vô số người kinh hoảng vội vàng tránh lui, ai muốn bị vạ lây bởi cuộc chiến liên quan đến mình này.

      Long Ma Cung dĩ nhiên có mục tiêu là Thái Thương viện trưởng, nên kẻ khác tránh lui càng hợp ý bọn họ.

      Sau lưng Thái Thương viện trưởng, Linh Khê và Lạc Li nghiêm mặt chờ đợi. Chợt Linh Khê chụp lấy tay Lạc Li, vội vàng tháo chạy. Giao tranh cấp độ này, có Lạc Li bên cạnh rất nguy hiểm, phải dẫn nàng ta rời khỏi Thái Thương viện trưởng.

      Thái Thương viện trưởng hững hờ nhìn diễn biến vừa xảy ra, mắt lóe lên lạnh lùng:

      ra chuẩn bị kỹ, Long Ma Cung định tiếp đãi ta ở đây sao?

      – Ha ha, cứ chờ xem!

      Hắc Long Chí Tôn run lên, luồng sáng khác bắn lên trời, sáu luồng sáng như hình thành thế trận nào đó, vừa vặn bao vây Thái Thương viện trưởng ở chính giữa. Hắc Long Chí Tôn ràng định tập hợp sức mạnh sáu vị Chí Tôn trảm sát Thái Thương viện trưởng.

      Thái Thương viện trưởng lạnh lùng nhìn lại, thực lực Chí Tôn ngũ phẩm, nhưng Hắc Long Chí Tôn cũng là ngũ phẩm, ngang sức ngang tài. Năm người kia đều ở khoảng Chí Tôn nhất phẩm, đội hình như thế rất mạnh mẽ, nhưng chẳng lẽ Hắc Long Chí Tôn lại ngây thơ đến mức vẫn ra tay Bắc Thương đại lục, coi thường cường giả Bắc Thương linh viện sao?

      Đằng xa, Linh Khê đưa Lạc Li đến nơi an toàn cách xa, ánh mắt nhìn lại, nhíu mày:

      – Lạc Li, cứ chờ ở đây, ta đến giúp Thái Thương viện trưởng.

      Tuy Linh Khê tính là người của Bắc Thương linh viện, nhưng cũng có danh phận trưởng lão, nhiều năm nay cũng nhận ít quan tâm giúp đỡ của Thái Thương viện trưởng, lão gặp khó khăn dĩ nhiên thể khoanh tay đứng nhìn.

      – Ừm, Linh Khê tỷ cẩn thận chút!

      Lạc Li khẽ gật.

      Linh Khê mỉm cười, vừa định lướt .

      Thình lình nàng trừng mắt lạnh lùng nhìn gian thoáng đãng trước mặt, cất giọng băng hàn:

      – Chuột bọ chui lủi từ đâu tới, giấu đầu hở đuôi?

      Lời vừa dứt, nàng lập tức vung tay, rồi nắm chặt lại.

      Linh lực hóa thành lốc xoáy, cuốn đến gian trước mặt, dũng mãnh ập vào.

      – Ha ha, nữ tử hung hăng.

      gian bên đó chợt trở nên u ám, rồi người ra, vung tay lên phá tan lốc xoáy cuốn đến.

      nam tử cường tráng, ánh mắt u ám, tóc đen xõa ra, khí khái bất phàm, có lẽ cũng phải nhân vật đơn giản.

      – Ngươi là ai?

      Linh Khê gằn giọng hỏi.

      – Liễu Ám.

      Nam tử kia khẽ cười .

      – Hội trưởng Ám Ảnh thương hội, Liễu Ám? Xem ra các ngươi cấu kết với Long Ma Cung, gan to , sợ rước lấy đại họa sao?

      – Ha ha, Linh Khê nương quá rồi. Ám Ảnh thương hội hề muốn đối nghịch với Bắc Thương linh viện, chỉ là Long Ma Cung trả cái giá khiến cho ta động tâm, và việc họ nhờ chỉ là cầm cự ngươi mà thôi.

      Liễu Ám mỉm cười:

      – Mong Linh Khê nương hiểu cho, ngươi ra tay, ta cần phải động thủ.

      – Hừ! Ngươi tưởng cản được ta sao?

      Linh Khê cười khinh bỉ.

      – Ha ha, ta biết Linh Khê nương chính là Linh Trận đại sư, nhưng ta nghĩ với thực lực Chí Tôn tam phẩm, muốn kéo dài thời gian với ngươi cũng quá khó.

      Liễu Ám cười .

      Linh Khê đáp lại:

      – Ngươi chắc chắn thế sao? Chuyện nơi đây, chắc chắn Bắc Minh đại nhân lập tức biết được, khi tới ta e các ngươi xanh mặt chạy kịp!

      Nghe thấy bốn chữ Bắc Minh đại nhân, Liễu Ám khựng người lại. Bắc Minh Long Côn nổi danh khắp Bắc Thương đại lục, có thể là vô địch. Cũng chính vì có vị Chí Tôn đó tọa trấn, nên nhiều năm nay chẳng ai cả gan động tới địa vị Bắc Thương linh viện.

      – Long Ma Cung nếu dám ra tay, dĩ nhiên phải có hậu chước đối phó Bắc Minh Long Côn.

      Liễu Ám cười cười, giọng .

      Linh Khê hơi chấn động. Bắc Minh Long Côn chính là Chí Tôn cửu phẩm, Bắc Thương đại lục ai chống cự nổi. Long Ma Cung lại có thể đối phó Bắc Minh Long Côn? Được sao? Nàng cũng khinh thường, Long Ma Cung đâu có váng đầu, dĩ nhiên phải tính đến uy hiếp của Bắc Minh Long Côn đối với họ, nếu đâu đủ dũng khí khai chiến.

      – Để ta xem, ngươi có đủ năng lực cản ta hay !

      Linh Khê đè nén rung động, lạnh lùng nhìn Liễu Ám, đầu ngón tay có những luồng sáng dao động.

      – Heida, vậy đành phải đắc tội Linh Khê nương.

      Liễu Ám thở dài, u ám vô tận sau lưng nới rộng ra, ăn mòn hết gian.



      Thánh Linh thành.

      Mạch U điện chủ và trưởng lão Chúc Thiên theo đến Thánh Linh Sơn, chính lúc những luồng sáng vạn trượng bắn lên cao, hai người chơi cờ lập tức biến sắc, quân cờ tay Mạch U vỡ nát thành cám.

      Cả hai liếc nhìn nhau, rồi bật dậy định đến Thánh Linh Sơn.

      – Ha ha, hai vị… xin cứ tiếp tục đánh cờ .

      Chính lúc đó, tiếng cười vang vọng, Mạch U quay đầu lại, chiếc ghế trong tòa lầu có gã áo trắng ngồi, mỉm cười nhìn họ.

      – Hội trưởng Thiên Nguyên thương hội… Đổng Minh.

      Mạch U điện chủ và trưởng lão Chúc Thiên trầm mặt nhìn kẻ kia.



      Bắc Thương linh viện.

      Các đệ tử còn hân hoan reo hò, cột sáng bắn thẳng lên từ đại điện trung tâm linh viện, theo đó là tếng chuông dồn dập vang lên.

      “Boong! Boong!”

      Mọi người biến sắc nhìn lại, bầu trời cái chuông đỏ rung lắc dữ dội.

      – Đó là… Huyết Hồn Chung? !

      Trầm Thương Sinh kinh ngạc, đó là cảnh báo nguy cấp nhất của Bắc Thương linh viện, bao năm qua ở nơi đây, lần đầu tiên nhìn thấy.

      Cả Bắc Thương linh viện loạn cào cào cả lên.

      “Vù! Vù!”

      Hai vị thiên tịch trưởng lão khác xuất , nhìn nhau :

      – Bên viện trưởng có chuyện rồi!

      Đột nhiên tiếng chuông im bặt, mọi người biến sắc nhìn thấy lão già khô đét vung tay lên, đập cái chuông văng trở lại đại điện.

      Lão già kia dáng vẻ lôi thôi, đầu trọc lóc, chẳng hề có phong phạm cao nhân. Lão nhìn lại linh viện hỗn loạn, nổi giận gầm lên:

      – Im hết cho ta!

      Tiếng hét đầy áp lực, uy áp nặng nề nháy mắt khiến gian trở nên tịch mịch.

      – Bắc Minh đại nhân!

      Hai vị thiên tịch trưởng lão nhìn thấy lão ta, vội vàng thi lễ.

      – Tào Tu, hai người các ngươi lập tức khởi động linh trận phòng ngự, rồi đến Thánh Linh Sơn. Những kẻ còn lại trấn thủ Bắc Thương linh viện, nghiêm cấm mọi người ra vào!

      Lão trọc thản nhiên điều động, phong cách hoàn toàn khác.

      – Dạ!

      Lão trọc nhìn hướng về phía Thánh Linh Sơn, cau có lẩm bẩm:

      – Cái bọn Long Ma Cung này, cũng nên dẹp luôn cho rồi!

      Vừa dứt lời, lão lắc mình bay , đôi cánh đen khổng lồ giang rộng trung, sải cánh cả ngàn dặm.

      “Gréécc!”

      con chim đen khổng lồ thét lên, vẫy cánh lao , gian hư hoại, thân hình khổng lồ lập tức biến mất.

      – Đó là…

      Đám đệ tử tròn mắt kinh hãi.

      – Đó là Bắc Minh Long Côn!

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 423: Vô Lượng Lão Tổ


      chín tầng mây Bắc Thương đại lục, cái bóng đen sượt qua gian, xuyên qua khí, chẳng ai cảm giác được diện của nó, cấp tốc lướt , cái phẩy cánh xa vạn dặm. Tốc độ này khiến cho Chí Tôn cũng phải kinh hãi.

      Cái bóng đó chính là Bắc Minh Long Côn. Bắc Thương đại lục bao la vô tận, nhưng với tốc độ của lão, muốn tới Thánh Linh Sơn, chỉ là vài phút.

      Đột nhiên gian phía trước nó bị xé toạc, lượng nước đen từ trong đó trào ra nghiền nát gian, hung hãn ập tới Bắc Minh Long Côn.

      “Gréécc!”

      Biến cố thình lình khiến Bắc Minh Long Côn chấn kinh, cánh vung ra, như thần khí sắc bén đánh vỡ công kích vừa tới.

      “ầm ầm ầm!”

      gian băng hoại, tầng trời mười vạn trượng bốc lên gió lốc điên cuồng.

      – Đạo tặc phương nào, lăn ra đây cho ta!

      Hào quang sáng rực, rồi nhanh chóng thu lại. Bắc Minh Long Côn ra hình người, quát lên giận dữ.

      – Ha ha, Bắc Minh! Nhiều năm gặp ngươi vẫn nóng nảy như xưa.

      tiếng cười sằng sặc đáp lại, luồng sóng nước đen ngòm cuốn tới, như hình thành vùng biển đen chín tầng mây.

      lão nhân áo màu lam thẫm, hoa văn màu đen như sóng gợn thân áo, cười tủm tỉm đối diện Bắc Minh Long Côn.

      Bắc Minh Long Côn nhìn thấy lão nhân đó, trừng mắt nghiêm giọng:

      – Vô Lượng lão tổ? ở Vô Lượng đại lục của ngươi, đến Bắc Thương đại lục tác oai tác quái làm cái gì?

      Lão nhân này danh xưng là Vô Lượng lão tổ, cũng có thực lưc Chí Tôn cửu phẩm. Lão nắm trong tay mảnh Vô Lượng đại lục còn rộng lớn hơn cả Bắc Thương đại lục, đồng thời còn làm chủ cả nhiều đại lục diện tích hơn. Do đó tiếng tăm của lão Đại Thiên thế giới rất lừng lẫy.

      Nhưng Vô Lượng đại lục cách rất xa Bắc Thương đại lục, Vô Lượng lão tổ sao bỗng dưng lại xuất ở đây?

      – Ha ha lão bằng hữu nhiều năm gặp, lần này đến chủ yếu ôn lại chuyện cũ thôi.

      Vô Lượng lão tổ tươi cười đáp lại.

      Bắc Minh Long Côn nhìn chằm chằm Vô Lượng lão tổ, ánh mắt nheo lại:

      ra đại nhân vật mà bọn Long Ma Cung tới là ngươi à. Bởi vậy ta , đám nhãi con kia sao lại có lá gan khiêu khích Bắc Thương linh viện, ra là do lão già dịch ngươi thầm phá rối.

      Vô Lượng lão tổ cười :

      – Sớm nghe Bắc Thương đại lục có tòa Thánh Linh Sơn, lão phu rất hứng thú. Bắc Minh, ngươi ở Bắc Thương đại lục nhiều năm rồi mà còn chịu chiếm lấy nó làm của riêng, vậy bằng chúng ta hợp tác chút, thống trị nó rồi liên thủ dò xét Thánh Linh Sơn. Nơi tạ thế của vị Thiên Chí Tôn, ta tin ngươi động tâm.

      Bắc Minh Long Côn thản nhiên :

      – Vô Lượng lão quỷ, ngươi nên cút về Vô Lượng đại lục . Bắc Thương đại lục càng ít lui tới càng tốt.

      Lời chẳng hề khách khí của Bắc Minh Long Côn khiến Vô Lượng lão tổ cười nữa:

      – Bắc Minh, xem ra ngươi tính chia cho ta phần nào phải ?

      Bắc Minh Long Côn trào phúng châm chọc:

      – Lão quỷ, muốn giở uy phong trước mặt ta, ngươi tìm lầm rồi, còn tới mặt mũi? Năm xưa Võ Tổ mới đến Đại Thiên thế giới, lão quỷ ngươi thấy vợ người xinh đẹp, còn định chiếm đoạt, suýt nữa bị chưởng đập chết, chạy trốn thời gian. Ngay cả hang ổ cũng dám về, cái dáng vẻ hùng hổ của ngươi còn gì mặt mũi? Có gan lăn tới Võ cảnh mà tìm Võ Tổ, nếu ngươi còn sống trở về, Bắc Thương đại lục mặc tình cho ngươi chà đạp!

      Châm chọc vô tình, Bắc Minh Long Côn khiến cho Vô Lượng lão tổ biến sắc, thể dửng dưng nữa, sát khí tràn ngập cả ngàn dặm.

      – Bắc Minh, ngươi muốn chết!

      Vô Lượng lão tổ đỏ mặt gào lên. Cái việc đó là vết thương trong lòng lão, ám ảnh lão bao nhiêu năm, làm trò cười cho thiên hạ, uy danh sụp đổ tan tành, chính là sỉ nhục trong lòng. Bao năm nay điên cuồng tu luyện, thực lực tăng cường lên nhiều, từng nghĩ đến phải bảo thù, nhưng đâu ngờ tên Võ Tổ kia lại tiến cảnh thần tốc, từ con số trở thành bá chủ phương Đại Thiên thế giới. Dưới trướng Võ cảnh cường giả như mây, mạnh như Băng Linh tộc cũng phải hạ mình, vị tộc trưởng phải giao trả thê tử cho Võ Tổ.

      Với kẻ đáng sợ như thế, Vô Lượng lão tổ luôn phải đề phòng, e sợ Võ cảnh phái ra cường giả đến đối phó. Đừng là báo thù rửa nhục, chứ Võ cảnh lão còn chẳng dám đến gần.

      Vô Lượng lão tổ vung tay, sát khí đằng đằng, hải dương đen ngòm sôi trào cuộn sóng. Từng giọt nước trong biển nước đen kia đều được lão dùng linh lực nuôi dưỡng, đem ra từ nơi u gọi là Minh Hà Thủy. Loại nước này rất bá đạo, nơi nơi nó quét qua, mọi vật chất đều hóa thành hư vô.

      – Hừm!

      Bắc Minh Long Côn cũng vươn tay ra, hóa thành cánh chim vạn trượng, lông vũ bắn ra xuyên gian chống phá minh hải.

      Nước biển dâng cao, nhưng thể phá tan phong tỏa của lông vũ. Thứ nước bá đạo kia cũng thể ăn mòn được lông vũ mạnh mẽ.

      – Trước mặt ta mà dùng thứ này, lão quỷ ngươi ấm đầu!

      Bắc Minh Long Côn lạnh lùng vung tay, vô số lông vũ tập hợp lại, hóa thành sinh vật như rồng chui tọt vào biển nước, xé toang sóng nước, lực phá hoại vô tận đánh tới Vô Lượng lão tổ.

      Bản thể Bắc Minh Long Côn vốn sinh sống ở tận Bắc Minh Hải, biển nước của Vô Lượng lão tổ có bá đạo cũng chẳng thể nào khắc chế được, ngược lại còn bị tá lực phản đòn dữ dội hơn.

      “Ầm!”

      Vô Lượng lão tổ giậm chân lên biển nước, sóng gió hội tụ lại thành thanh tam xoa kích mấy ngàn trượng, lão xông ra, hung hãn tấn công sinh vật như rồng kia.

      “Đùng!”

      Tiếng vang đáng sợ xé toang mấy vạn dặm bầu trời, trung điên cuồng dữ dội, áp lực ập xuống mặt đất xa xăm bên dưới, vô số cường giả hoảng hồn chạy trốn.

      Ngoài Thánh Linh Sơn.

      Mọi người ngẩng lên nhìn phương trời xa, chấn động khiến cho những thủ lĩnh các thế lực cũng kinh hãi.

      – Cường giả nơi nào chiến đấu, động tĩnh sao lại dữ dội đáng sợ như thế?

      – Tất nhiên là Bắc Minh đại nhân của Bắc Thương linh viện!

      chiến đấu với ai? Bắc Thương đại lục còn có ai đủ sức chống lại?

      – Đây… có lẽ là thủ đoạn của Long Ma Cung chăng?

      Mọi người kinh ngạc nhìn lại đám người Long Ma Cung, khó trách Hắc Long Chí Tôn dám khai chiến, ra chuẩn bị cực kỳ chu đáo.

      Thái Thương viện trưởng cũng nhận ra dao động, thần sắc hơi đổi.

      – Ha ha, Thái Thương, sao? Bắc Minh Long Côn giờ bị Vô Lượng lão tổ chế ngự, làm sao cứu được ngươi đây?

      Hắc Long Chí Tôn cười to, đắc ý vô cùng. Rốt cuộc nhẫn bao năm, Long Ma Cung có thể quật khởi sống dậy.

      – Long Ma Cung vì hành động lần này, có lẽ cũng trả giá ít a!

      Thái Thương cười lạnh.

      Lão nhìn ra cục diện, Long Ma Cung chỉ mời Vô Lượng lão tổ, lại còn thuyết phục được Ám Ảnh thương hội, Thiên Nguyên thương hội hợp tác cầm chân trưởng lão Bắc Thương linh viện.

      – Chỉ cần tân diệt Bắc Thương linh viện, có trả giá thế nào Long Ma Cung ta cũng đều có lời!

      Hắc Long Chí Tôn cười khẩy.

      Thái Thương ánh mắt nheo mắt, hôm nay tránh khỏi phải khổ chiến rồi.

      – Chư vị, đây là ân oán giữa Long Ma Cung và Bắc Thương linh viện, những kẻ khác chớ có nhúng tay.

      Hắc Long Chí Tôn lớn tiếng quát lên.

      Những thủ lĩnh của các thế lực khắp nơi biến sắc, vốn nghĩ Long Ma Cung điên cuồng muốn tự sát, nhưng ngờ bọn họ chuẩn bị kế hoạch lâu, chỉ cần hôm nay Thái Thương viện trưởng bị vây sát, kết cục của Bắc Thương linh viện e rằng định.

      Thời điểm thế này có ai dám ủng hộ họ, tốt nhất vẫn nên duy trì trung lập, tránh phiền phức giữa đường.

      – Kết trận, động thủ!

      Hắc Long Chí Tôn phất tay, sáu luồng sáng bộc phát rực rỡ, hình thành cái lồng bao phủ Thái Thương viện trưởng và sáu người vào trong.

      phen đại chiến kinh thiên thể tránh khỏi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :