Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 409: Vạn Cổ Bất Hủ Thân


      Vạn Cổ Bất Hủ thân, 99 pháp thân Chí Tôn, danh liệt đệ tứ!

      Mục Trần ngây dại run rẩy, cảm giác hồi hộp khó tả. Ai mà ngờ được mảnh giấy thần bí bao lâu nay ở trong cơ thể, lại chứa bí mật quá đáng sợ….

      Pháp thân Chí Tôn xếp hạng 4 thế giới đó, nếu tin tức này lan ra ngoài, Mục Trần dám khẳng định ngay cả Bắc Thương linh viện cũng thể bảo vệ được !

      Vì hấp dẫn bực này khiến vô số cường giả Chí Tôn trở nên điên cuồng từ thủ đoạn tranh đoạt, tiếc trả giá đắt!

      Tuy tại chỉ mới có phần quyển tên là Đại Nhật Bất Diệt thân, nhưng chỉ cần tu luyện pháp thân này thành công, có tư cách bước con đường tìm kiếm Vạn Cổ Bất Hủ thân. Đến lúc đại thành chắc chắn bất kể là Lạc Thần tộc, hay chủng tộc thần bí của mẫu thân cũng thể cản bước được!

      Với sức hấp dẫn như thế, cả Mục Trần cũng thể nhịn được ham muốn, tim đập thình thịch.

      Mục Trần ngừng thở gấp gáp, lát sau mới tỉnh táo lại được chút, mặt mày bơ phờ ngồi đất, liếm miệng nuốt nước miếng, ánh mắt nóng cháy ham muốn. mục tiêu sức mạnh cực kỳ cường đại, theo nó những người muốn bảo vệ mới có thể ở sau , chân chính có thể đứng phía trước chắn sóng chắn gió cho Lạc Li, có tư cách tìm mẫu thân!

      quan tâm chủng tộc thần bí kia cường hãn tới đâu, cũng dẫn mẹ trở về bên cạnh cha, để nhà ba người được đoàn tụ!

      – Vạn Cổ Bất Hủ thân…

      Mục Trần siết tay lại quyết tâm, nhất định phải có được bản đầy đủ!

      Cái cần nhất tại, chính là thông tin!

      Mục Trần lại chìm vào khí hải, cảm ứng những thông tin còn chứa trong mảnh giấy than kia.

      – Bất Hủ Đồ Lục…

      – Thái Cổ Thần Điển…

      Mục Trần nheo mắt lẩm bẩm những danh từ khó hiểu. Đúng như đoán, mảnh giấy này là bộ phận, dựa theo thông tin nó là phần của bộ Bất Hủ Đồ Lục, bộ Thái Cổ Thần Điển chân chính.

      – Như vậy là có tổng cộng bốn trang Bất Hủ Đồ Lục bị tách ra….

      Mục Trần trầm tư.

      Ba trang Bất Hủ Đồ Lục kia hẳn là cũng có những phương pháp tu luyện pháp thân tương tư như Đại Nhật Bất Diệt thân này.

      Nếu vậy phải tu luyện thành công đến bốn loại pháp thân Chí Tôn, đến lúc đó Vạn Cổ Bất Hủ thân mới lần nữa tái nhân gian!

      Pháp thân Chí Tôn muôn đời bất hủ, bất tử bất diệt, sức mạnh quỷ thần cũng kinh sợ.

      – Bất tử bất diệt…

      Mục Trần lẩm bẩm. Vậy đáng sợ quá, chẳng phải như thế là nghịch thiên rồi sao?

      – Nhưng mà… còn lo sớm quá, muốn tìm thấy ba trang Bất Hủ Đồ Lục kia dễ thế sao.

      Mục Trần cười nhạo chính mình, theo những thông tin trong mảnh Bất Hủ Đồ Lục này, chỉ ghi lại phương pháp tu luyện Vạn Cổ Bất Hủ thân, mà chính nó lại còn là món thánh vật thái cổ, có sức mạnh khủng bố hủy diệt vị diện.

      Bây giờ Bất Hủ Đồ Lục bị chia ra làm bốn, mỗi mảnh cũng kế thừa phần sức mạnh, có năng lực đặc biệt và cường đại, dù là thần khí cũng khó sánh bằng.

      Ba trang Bất Hủ Đồ Lục kia có năng lực đặc biệt gì , nhưng mảnh Bất Hủ Đồ Lục này có tên là Phong Ấn Hiệt, năng lực phong ấn cực mạnh. Chính vì thế mà ngày trước cả Cửu U Tước, cho đến hôm nay là Đại Tu Di Ma Trụ tất cả đều phải chịu phong ấn trấn áp trong cơ thể .

      Nếu có thể tìm đủ bốn trang Bất Hủ Đồ Lục trong tay, chỉ có được phương pháp đầy đủ tu luyện Vạn Cổ Bất Hủ thân, mà còn nhận được kiện thánh vật thái cổ!

      giờ mảnh Bất Hủ Đồ Lục này được tinh huyết Thiên Chí Tôn kích hoạt, sau này có lẽ ta cũng có thể vận dụng được số năng lực của nó chứ?

      Mục Trần tấm tắc tò mò, nhiều năm rồi có thể mở ra bí mật trong mảnh giấy than kia, nhưng ngờ điều kiện kích hoạt Bất Hủ Đồ Lục lại khó khăn như thế, cần đến tinh huyết của Thiên Chí Tôn. Nhân vật cự phách này là siêu cấp, tinh huyết của những người đó ai dám mơ tưởng đến?

      Nếu phải cơ duyên xui khiến, có lẽ cho cả trăm năm nữa cũng khó mà khui được huyền bí bên trong nó.

      Nghĩ thế, khỏi cười sằng sặc đắc chí. ngờ hành trình Thánh Linh Sơn còn chưa đến được nơi tẩy lễ may mắn đến thế, lần này uổng công chút nào.

      Mục Trần vui vẻ sung sướng đứng dậy. Đại Nhật Bất Diệt thân, phải đến khi tiến vào Chí Tôn mới tu luyện được, tại có bảo khố trong tay cũng chỉ nên cất kỹ rồi chờ đợi. cũng cần hấp tấp, thứ này ở sâu trong khí hải, ai mà có khả năng đoạt được cơ chứ?

      Mục Trần cũng rất chờ mong đến cái ngày bản thân đột phá Chí Tôn, Đại Nhật Bất Diệt thân tuy được liệt vào 99 danh hào pháp thân, nhưng lại là trong bốn điều kiện trọng yếu để tu luyện Vạn Cổ Bất Hủ thân, cũng tin là nó yếu.

      – Thôi thôi nào!

      Mục Trần cười cười khoan khoái, ở trong khe núi ngày, có lẽ phần lớn mọi người đến được nơi tẩy lễ, mình cũng phải nhanh lên. tại có thể tính là thắng lợi, dù nhận được Thánh Linh tẩy lễ cũng sung sướng trở ra. Nhưng lúc này cũng đại diện cho Bắc Thương linh viện, nếu biểu trong này kém cỏi cũng hay ho lắm.

      Nghĩ vậy, Mục Trần mau chóng sửa soạn bay khỏi khe núi, định hướng kỹ càng rồi bay như sao xẹt hướng về trung tâm Thánh Linh Sơn.

      Lần này hề dừng lại, cho dù có nhiều linh tàng bảo khố xuất thế ven đường cũng khiến quan tâm, chỉ càng đẩy cao tốc độ đến nơi tẩy lễ mà .

      Dọc đường có tình cờ làm quen vài người, nhận được ít tin tức. Thánh Linh Sơn hôm nay vào giai đoạn nóng nhất, cường giả đánh nhau sống chết khắp nơi, chẳng biết bao nhiêu kẻ phải táng thân trong rừng sâu núi thẳm.

      Tin tức Mục Trần đoạt bảo phế tay của Ngô Động cũng nghe được, lúc này tiếng tăm của cũng truyền nhiều nơi trong Thánh Linh Sơn, nhiều kẻ vốn biết mà còn khinh thường cũng tỏ ra dè dặt chút. Đâu cần biết Mục Trần giở trò gì, chỉ cần với thực lực Thông Thiên cảnh sơ kỳ mà có thể đánh bại Ngô Động từng trải qua thân thể nan thất bại.

      chỉ vậy còn phế tay của tên kia, e rằng chỉ có những cường giả trẻ tuổi hàng đầu đại lục mới có tư cách làm được. Vậy ai còn dám coi thường Mục Trần?

      Chuyện này chỉ khiến Mục Trần thận trọng hơn nữa, thà rằng để người ta xem thường, để đến khi giao đấu vì đó mà trả giá đắt.

      cũng nhận được thông tin lúc này toàn bộ những cường giả mạnh nhất Thánh Linh Sơn tập trung ở nơi tẩy lễ, hồi tàn sát đầy huyết tinh nổ ra để giành quyền leo lên Cửu Thiên Thang.

      Mục Trần lo lắng chút, chẳng biết Hạ học tỷ thế nào, với thực lực của nàng ta chắc cũng đến nỗi có chuyện gì may.

      Mục Trần hít sâu hơi, long ảnh ra dưới chân, nhanh chóng tăng tốc xuyên qua trung, bay đến trung tâm Thánh Linh Sơn.

      đến đây, dễ gì từ bỏ Thánh Linh tẩy lễ!

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 410: Cửu Thiên Thang


      Trung ương Thánh Linh Sơn.

      Đó là đỉnh cao nhất của Thánh Linh Sơn, giờ đầy những cường giả mạnh mẽ ở khắp nơi, linh lực cuồng bạo bùng phát chỗ này chỗ kia, hỗn chiến lung tung, nhìn từ xa cứ như hồi pháo hoa rực rỡ.

      Đây là điểm đến cuối cùng của Thánh Linh Sơn, trung tâm của những trận đại chiến.

      Cường giả từ khắp nơi Bắc Thương đại lục đều bộc phát thể ở chỗ này. Những người mạnh nhất đều chứng tỏ bản thân có đủ tư cách bước lên Cửu Thiên Thang. Ở đây chỉ có sức mạnh mới là uy quyền, cho dù có gia thế bối cảnh dữ dội bực nào cũng đáng chú ý tới. Ngay cả đệ nhất đệ tử Bắc Thương linh viện năm xưa cũng phải bỏ xương lại nơi này, những thế lực khác là các gì chứ?

      có thực lực, mau thành mà rút lui!

      Nơi đỉnh núi cao nhất đó, trung là vầng hào quang sáng ngời, bên trong là cái thang cao cao, phân ra chín tầng, mỗi tầng là những hơn mười bãi đá lơ lửng. Càng lên cao số lượng càng ít, đến tầng cao nhất dường như chỉ có 5 hay 6 cái.

      Đó là Cửu Thiên Thang !

      Chính là nơi thèm muốn nhất của tất cả mọi người bước chân vào Thánh Linh Sơn.

      Vì nó chính là nơi nhận lấy Thánh Linh tẩy lễ !

      Nhưng muốn bước lên Cửu Thiên Thang, cũng phải có sức mạnh cường đại, vì vô số người tranh giành nơi đó, khiêu chiến ngừng. Thực lực đủ lập tức bị hạ bệ, văng khỏi Cửu Thiên Thang!

      Chỉ có cường giả chân chính mới đủ sức đứng Cửu Thiên Thang, nhìn xuống thế giới tranh đấu hỗn loạn bên dưới, ung dung nhận lấy vinh dự cao nhất nơi Thánh Linh Sơn, Thánh Linh tẩy lễ!

      Lúc này ngoài những tầng bên dưới cùng liên tiếp có vô số người khiêu chiến, có vài kẻ ngạo nghễ đứng ở những tầng cao nhất, vẻ yên tĩnh hoàn toàn trái ngược bên dưới.

      Ba tầng cùng số người nhiều, chưa đến ba mươi người.

      Những kẻ này hề khách khí lựa chọn cho mình vị trí hoàn hảo nhất, ngạo thị quần hùng, thế nhưng chẳng ai dám tranh phong.

      Vài tầng bên dưới, nhiều cường giả cũng háo hức nhìn lên, từ bên dưới có thể đường chém giết leo đến tận đây cho thấy họ cũng đơn giản, thế nhưng ai đủ can đảm liều lĩnh leo tiếp lên nữa, vì họ biết đó là nơi mà họ còn đủ tư cách chen chân vào.

      Chỉ có những cường giả hàng đầu mới đủ sức chiếm lĩnh nơi đó.

      Mọi người lúc này chú ý vào tầng 2 của Cửu Thiên Thang, khí tĩnh mịch quỷ dị, bảy người đều chiếm lấy bình đài cho mình, tuy ai bày ra uy áp đáng sợ, nhưng khí kỳ lạ cũng khiến những người bên dưới dám bước lên.

      Nơi trung tâm nhất, là gã nam tử áo vải thô, tay chắp sau lưng yên tĩnh. dường như chẳng quan tâm đến khí kỳ lạ nơi đây, hai mắt khép hờ dưỡng thần. Dù vậy sáu người kia nhìn lại cực kỳ e ngại.

      Đó là Ma Hình Thiên.

      Kẻ mạnh nhất dưới Chí Tôn ở Bắc Thương đại lục nay chính là .

      bãi đá khác, Hạ Du Nhiên cũng nghiêm túc lo lắng rời mắt khỏi Ma Hình Thiên, lát sau nàng dõi mắt nhìn xuống bên dưới, bóng người chập chùng lao vào nhau, chiến đấu kịch liệt, nhưng hề thấy kẻ mà nàng muốn thấy.

      – Cái tên Mục Trần này, rốt cuộc là chạy đâu rồi?

      Hạ Du Nhiên lo lắng lẩm bẩm, ánh mắt nao nao. Vốn hẹn phải nhanh chóng gặp lại, nhưng chờ cả ngày hôm qua cũng thấy đâu, nàng đành phải đến đây trước. ngờ đến tận lúc này còn thấy xuất , hỏi thế nào mà nàng lo cho được, lẽ xảy ra chuyện gì sao?

      – Ha ha, ngươi còn chờ tên tiểu tử kia xuất sao chứ?

      thanh lành lạnh gần đó vang lên, Hạ Du Nhiên cần quay lại cũng biết ngay Liễu Ảnh u cười đểu.

      – Lâu vậy mà cũng thấy mặt, đơn giản chỉ có hai kết quả. là bị người ta làm thịt rồi, hai là khi có được bảo khố thấy mỹ mãn, dám tới đây sợ bị cướp lại, thầm bỏ trốn khỏi Thánh Linh Sơn.

      Liễu Ảnh cười châm chọc

      – Mà thế quả là người sáng suốt, biết biết dưới, thấy khả năng kham nổi ngoan ngoãn rút lui.

      – Câm miệng!

      Hạ Du Nhiên bực dọc quát.

      Liễu Ảnh trừng mắt nổi giận, nhưng chỉ cười nhạt:

      – Ngươi tin? Vậy cứ chờ xem , nếu dám vác mặt tới đây, yên tâm rằng ta chiêu đãi chu đáo, buộc phải giao ra bảo khố, rồi cút khỏi nơi này!

      Hạ Du Nhiên nghiến răng ken két, căm ghét Liễu Ảnh lên đến cực hạn, nhưng tình hình lúc này ràng, nếu tùy ý ra tay hơi ngu xuẩn, chỉ có thể dùng lời lẽ cay nghiệt đáp lại:

      – Có gì mà đắc ý, tu luyện sớm hơn nhiều năm, ăn hết cơm hết gạo Ám Ảnh thương hội của ngươi mới mò lên được cỡ này. Hừ! Chỉ hai năm nữa thôi, căn bản ngươi có tư cách kêu gào trước mặt đâu!

      Liễu Ảnh tối sầm mặt, cười ngặt nghẽo:

      – Ô hô? ra ngươi đánh giá cao tiểu tử kia như thế à? Nếu đáng sợ như thế, vậy ta đuổi ra nữa, mà trực tiếp chặt chân chặt tay ngắt đầu . hai năm nữa ta cũng ăn ngon ngủ yên cần phải lo lắng kêu gào nữa đâu nhỉ?

      Liễu Ảnh lại nhướng mày dửng dưng, tiếp tục châm chọc:

      – Mà dĩ nhiên… đó là khi tên nhóc kia còn có thể vác xác đến được đây .

      “Gràooo!”

      Nhưng chính lúc Liễu Ảnh vừa dứt lời, nơi chân trời vang lên tiếng long ngâm mạnh mẽ to khiến mọi người chú ý. con cự long từ xa xôi vạn trượng uốn lượn cấp tốc lao đến, bóng người thấp thoáng đầu cự long, hiên ngang đón gió.

      – Mục Trần!

      Hạ Du Nhiên thấy bóng dáng quen thuộc kia, bất chợt reo lên vui mừng.

      – Cũng can đảm đó…

      Liễu Ảnh nheo mắt lạnh lẽo cười gằn. Tên tiểu tử dám xuất , vậy đừng trách tâm ngoan thủ lạt.

      Ma Hình Thiên nhắm mắt dưỡng thần cũng mở mắt ra, con ngươi tịch mịch nhìn cự long xa xa, giọng lẩm bẩm:

      – Long Đằng Thuật sao? Thế nhưng tu luyện đến Long Đằng, đúng là bất ngờ đó.

      “Gràoooo!”

      Mục Trần cưỡi cự long, nhìn xuống vùng đất hỗn loạn, rồi trực tiếp nhìn lên Cửu Thiên Thang cao.

      – Chỗ đó là nơi nhận Thánh Linh tẩy lễ à?

      Mục Trần giậm chân, cự long gầm lên tăng tốc, vọt qua vùng chiến hỏa tràn ngập, phóng thẳng lên Cửu Thiên Thang.

      – Đó là Mục Trần của Bắc Thương linh viện?

      Mục Trần khí thế như vậy lập tức khiến nhiều người chú ý, vài cường giả nhận ra ý đồ lao thẳng lên Cửu Thiên Thang của liền biến sắc khó chịu, định xông lên thách chiến, nhưng sực nhớ tới Ngô Động bị Mục Trần phế bỏ tay, nhất thời lại lo lắng do dự. Bề ngoài Mục Trần chỉ có thực lực Thông Thiên cảnh sơ kỳ, nhưng khó mà khinh thường được, lỗ mãng ra tay e rằng phải trả giá .

      Nhưng cơ hội có chờ đợi ai, Mục Trần nhanh chóng xông lên đỉnh núi, chân giậm cự long bắn thẳng lên trời như điện, vượt qua tầng tầng bình đài Cửu Thiên Thang, hướng đến tầng cao nhất!

      Đám đông cường giả này cũng biến sắc, vận khởi linh lực muốn ra tay nhưng lại nhịn xuống, cứ mặc cho Mục Trần vượt qua. Họ cũng muốn để dành sức tranh đấu cho mình, cứ để Mục Trần cho đám người phía lo liệu !

      Mục Trần tốc độ rất cao, cấp tốc vượt đến tầng 4, rồi co người lại tung lên như đại bàng tung cánh, tiếp tục hướng lên .

      Ở tầng cao thứ hai bên , bảy người đều nhìn , ánh mắt bất đồng.

      Mục Trần lao đến tầng ba, ở đây có khoảng mười người, linh lực dao động cũng rất cường hãn, hề kém hơn Ngô Động chút nào.

      Nhưng Mục Trần chỉ thoáng liếc nhìn họ, chẳng hề e ngại dừng lại, lắc mình hướng tới thẳng hướng Hạ Du Nhiên, Ma Hình Thiên ở tầng thứ hai.

      Chính lúc đó, tiếng hét to như sấm vang lên.

      gã nam tử tóc dài áo lam, mặt nghiêm nghị bùng nổ linh lực, lướt tới như chim ưng vồ mồi, mang theo cái bóng to lớn phủ lên Mục Trần.

      – Ở lại cho ta!

      Cuối cùng cũng có người cho phép Mục Trần tự tiện xông lên, muốn ra tay đá xuống Cửu Thiên Thang.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 411: Lên Đài


      Tiếng hét vang đột nhiên vang lên, nam tử áo xanh như chim ưng ập tới, ánh sáng như kim chúc lóe lên, cảm giác như cứng rắn thể phá hủy, quyền dũng mạnh chấn vỡ gian, tiếng nổ vang vọng chân trời.

      Kẻ vừa ra tay khiến người ta chú ý nhìn lại, ít người khẽ rùng mình.

      Nam tử đó tên gọi Thanh Hổ, cũng là cường giả mạnh mẽ của thế lực có máu mặt Bắc Thương đại lục. Đẳng cấp dù chưa thể sánh được với tam đại thương hội, Tây Cực điện này kia, nhưng cũng phải quá yếu.

      Thực lực Thanh Hổ thua kém Ngô Động, lại dốc toàn lực ra tay, khí thế khiến người ta hồi hộp dồn dập. Chẳng biết đối diện công kích mạnh mẽ của Thanh Hổ, Mục Trần có bị ngăn lại hay .

      Mọi người biết , nếu Mục Trần bị Thanh Hổ cản lại, bước tiếp theo của bị đám cường giả khác trong tầng này chặn đứng. Vì bọn họ cũng yếu hơn Thanh Hổ, chẳng thể nào nhường bước cho kẻ yếu ớt vượt mặt mình để lên tầng thứ hai, hưởng thụ Thánh Linh tẩy lễ hoàn mỹ.

      những bãi đá tầng hai, bảy người ngạo nghễ đứng phía nhìn xuống. Chỉ có Hạ Du Nhiên nhíu mày khó chịu. muốn lên tầng 2, phải có lực chấn nhiếp trước Thanh Hổ, nếu thể kinh sợ được đám cường giả kém cạnh kia, khó mà bước tiếp lên tầng này.

      – Ồ…

      Liễu Ảnh cười nhạt, dửng dưng nhìn Mục Trần.

      “Ầm!”

      Quyền phong đáng sợ sắc bén đủ để đánh chết gã Thông Thiên cảnh hậu kỳ lúc này ập tới!

      Hiển nhiên Thanh Hổ ra tay lập tức tung sát chiêu, tốc chiến tốc thắng, căn bản có ý định nương tay.

      Quyền phong dữ dội lạnh lùng như thủy triều cuồng nộ vỗ vào Mục Trần.

      Linh lực hắc viêm bừng cháy từ cơ thể Mục Trần, hắc lôi điện lẹt xẹt bắn ra, làn da hóa thành màu tối, thân thể cao thêm xích, hai đường lôi văn lên trong lồng ngực!

      Nhị văn lôi thể!

      khí xung quanh hoàn toàn bị lôi điện chấn nát, sức mạnh mênh mang bát ngát như biển bồng bềnh trong cơ thể .

      Mục Trần hề đổi sắc, áo bào bay phất phới, xông tới. Quyền trong lôi điện hắc ám tung ra.

      Quyền kình sấm sét chẳng chút tránh né!

      “Ầm!”

      Nắm tay chớp lóe hắc lôi, hùng dũng đối chiến với quyền kình hung hãn của Thanh Hổ!

      Hai quyền sấm sét phá nát gian xung quanh, dư kình bắn ra tám hướng, khí nổ tung biến mất, hình thành vùng chân .

      Sắc mặt Thanh Hổ biến ảo khó tưởng tượng.

      Sức mạnh từ nắm đấm của Mục Trần bá đạo tuyệt luân, như cửu thiên lôi với tư thái hung mãnh phá tan quyền kình của , ập vào cơ thể, tầng phòng ngự linh lực nhanh chóng vỡ nát.

      họng máu tươi từ trong cổ phun ra, Thanh Hổ uy mãnh lại run lên bần bật, phát bị đánh bay , rơi xuống bình đài, khiến cho nó nứt ra dữ dội, lui mười mấy bước mới giữ được thăng bằng.

      Đám cường giả xung quanh lặng ngắt như tờ.

      ít cường giả biến sắc kinh ngạc, ánh mắt nhìn lại Mục Trần thêm cảnh giác e ngại. Trước đây chỉ nghe Mục Trần phế bỏ tay Ngô Động chứ chính thức nhìn thấy, nhưng diễn biến vừa xảy ra cho biết chuyện kia chẳng phải tin đồn. Tên nhóc đến từ Bắc Thương linh viện có tư cách.

      tầng thứ hai, Hạ Du Nhiên hào hứng kinh hỉ, rồi cũng tỏ ra tấm tắc. Quyền của Mục Trần khi nãy quá cương mãnh, ngay cả Thanh Hổ cũng chỉ quyền bị bức lui thê thảm. tên Thông Thiên cảnh sơ kỳ có thể mạnh như thế sao?

      Bây giờ nàng mới lờ mờ đoán được tại sao Mục Trần được đai diện Bắc Thương linh viện với thực lực chỉ là Thông Thiên cảnh sơ kỳ. Tên này rất bất phàm.

      Liễu Ảnh gần đó nheo mắt, mặt mày u.

      Thanh Hổ xóa vết máu mặt, nhìn lại Mục Trần, lui ra sau hai bước. chẳng tiếng nào, nhưng hành động cho thấy ngăn cản nữa.

      – Còn ai muốn ra tay?

      Mục Trần nhìn quanh vòng, cất giọng hỏi.

      Giọng cường hãn bá đạo, thần sắc chút e ngại khiến cho người ta bất giác cảm thấy nể nang.

      Những cường giả trong tầng ba biến sắc, ánh nhìn đầy kiêng dè. Bọn họ quá lắm cũng chỉ ngang ngửa Thanh Hổ, tên kia chỉ quyền đánh bay , vậy chiến lực chân chính vượt xa bọn họ, mặc dù khó hiểu làm thế nào bề ngoài chỉ có thực lực Thông Thiên cảnh sơ kỳ mà Mục Trần lại mạnh như thế, nhưng họ cũng đủ can đảm để kiểm chứng lại lần nữa.

      Tất cả đều im lặng.

      Mục Trần mỉm cười, nhị văn lôi thể mạnh mẽ ngoài dự đoán, hiệu quả kinh sợ phải là hoàn mỹ.

      – Đa tạ!

      Mục Trần khách khí tiếp tục bay lên tầng hai, nơi mà vô số cường giả mong ngóng thèm thuồng. Người đủ tư cách đứng ở đây đều là những nhân vật hàng đầu trong lớp cường giả thế hệ mới của Bắc Thương đại lục, đến lúc cuối có đại chiến kinh thiên để họ nhận được tư cách Thánh Linh tẩy lễ.

      Ánh mắt lợi hại, Mục Trần bay lên cao, đáp xuống bình đài ở tầng thứ hai.

      …….

      Bên ngoài Thánh Linh Sơn.

      bầu trời, vô số những thủ lĩnh các thế lực thượng vàng hạ cám đứng lơ lửng trong trung nhìn vào khe gian phía trước, bức màn sáng choang chiếu lại cảnh tượng nơi Cửu Thiên Thang. Nhưng nhìn nhất cũng chỉ có tầng thứ hai, cảnh tượng bát nháo ở những tầng dưới đáng cho những thế lực hàng đầu chú ý.

      Thái Thương viện trưởng khoanh tay đứng phương, sắc mặt đạm mạc nhìn cảnh tượng đó. Bảy người ngạo nghễ nơi tầng hai đều là cường giả hàng đầu thế hệ mới Bắc Thương đại lục, nhưng có Mục Trần.

      Quanh đó có vài ánh mắt nhìn qua lão như có như . Đặc biệt là đám người Long Ma Cung, Hắc Long Chí Tôn nhếch môi nhàn nhạt khinh rẻ. Tiểu tử Mục Trần kia ngay cả tư cách leo lên Cửu Thiên Thang còn đủ sao? Vậy mặt mũi Bắc Thương linh viện lúc này mất hết rồi.

      Cử ra đại diện, thế mà tư cách lên đỉnh để giao chiến cũng có.

      Hắc Long Chí Tôn châm chọc liếc sang Thái Thương viện trưởng, rồi chợt liếc xuống vùng đất bên dưới, ánh mắt lóe lên lành lạnh.

      “Thái Thương, hôm nay ta cho ngươi đến kết quả gì, và rồi Bắc Thương linh viện cũng tan nát đến từng viên gạch!”

      Thái Thương viện trưởng chẳng mảy may chú ý đến , chỉ chăm chú theo dõi quầng sáng kia.

      Phía sau Thái Thương viện trưởng, Lạc Li và Linh Khê cũng chăm chú theo dõi. Linh Khê nhíu mày, lẩm bẩm::

      – Sao lại thế này? Với thực lực Mục Trần, có khả năng thể lên đỉnh.

      – Linh Khê tỷ đừng sốt ruột, xuất .

      Lạc Li mỉm cười nhàng, nàng rất tin tưởng Mục Trần.

      Linh Khê chỉ đành gật gù, chợt giật mình nhìn lên quầng sáng.

      Cùng lúc đó, ở Bắc Thương linh viện.

      trung của linh viện, quầng sáng còn to lớn hơn, đủ để khắp nơi trong viện đều có thể nhìn thấy, cảnh tượng bên trong cũng giống y như vậy, phản chiếu hình ảnh Cửu Thiên Thang.

      Vô số đệ tử lăng đứng bên dưới, biển người nghìn nghịt chật cứng chen chúc nhau. Ở những vị trí đẹp nhất, Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông, Tô Huyên, Hạc …. những đệ tử có máu mặt trong viện đều quan sát.

      Bảy người trong đó yên tĩnh ngạo thị quần hùng, khí phách oai dũng khiến kẻ khác bị áp lực ghê gớm. Hầu hết đệ tử Bắc Thương linh viện đều tim đập thình thịch tự hỏi, đó là những nhân vật cường giả hàng đầu thế hệ mới của đại lục đó sao? Quá lợi hại!

      Nhưng còn… Mục Trần đâu? Sao vẫn chưa thấy bóng dáng?

      Nhiều người nghi hoặc lo lắng, chợt có động tĩnh thu hút ánh nhìn của tất cả.

      quang ảnh như tia chớp xé toang trung, nhanh như chớp đáp xuống, bóng người oai dũng quen thuộc ra trong quầng sáng.

      “Uỳnh!”

      Thân hình nện xuống bình đài tầng 2, thiếu niên ung dung ngạo nghễ chẳng kém.

      “Hoan hô!”

      Cả Bắc Thương linh viện reo lên cổ vũ, la hét rầm trời.

      Mục Trần xuất rồi!

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 412: Tư Cách


      Cửu Thiên Thang, tầng thứ hai.

      Mục Trần hạ xuống bình đài, bảy người lập tức nhìn lại, cái nhìn mang theo cảm xúc bất đồng. Kinh hỉ, lạnh lùng, tò mò, hờ hững…..

      Mục Trần liếc nhìn xung quanh, tính cả Hạ Du Nhiên là bảy người. Chắc chắn đây là những người mạnh mẽ nhất trong Thánh Linh Sơn, chưa giao đấu với ai, nhưng biết bất kỳ ai cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều so với hạng người như Ngô Động, Thanh Hổ.

      Đây mới là ải khó nhằn nhất.

      Dĩ nhiên, tính cả tên khó chơi đáng ngại nhất.

      Mục Trần nhìn qua Ma Hình Thiên, ánh mắt tịch mịch cũng quan sát , chẳng biết có cảm xúc gì, chút sát khí, nhìn cứ như quen biết, nhưng lại khiến lạnh gáy.

      Tên này mới là kẻ đáng sợ thực .

      khí quỷ dị trầm lặng, lúc này lại càng thêm áp lực, duy chỉ có Hạ Du Nhiên thoải mái yên lặng lướt tới, nắm tay Mục Trần lui sang bên, giải cứu ra khỏi áp lực tứ phía.

      – Sao giờ mới tới?

      Hạ Du Nhiên thào hỏi.

      – Lúc đó bị thương nên phải tốn thời gian chút.

      Mục Trần mỉm cười rồi lấy ra Ngự Phong linh châu trả lại cho Hạ Du Nhiên:

      – Đa tạ Hạ học tỷ!

      Hạ Du Nhiên nhận lấy, mỉm cười xã giao:

      – Khá lắm, bản lĩnh lắm! ra ta nghĩ ngươi đủ sức xông đến tận đây, đánh giá thấp ngươi quá rồi.

      Mục Trần đảo mắt nhìn quanh bình đài đầy áp lực:

      – Đứng đây làm gì?

      Đám người này leo lên tiếp, cũng đánh nhau, chỉ tạo ra áp lực, rồi đứng trân trân như cọc gỗ, khiến cũng biết như thế nào.

      – Thánh Linh tẩy lễ từ chỗ đó giáng xuống…

      Hạ Du Nhiên chỉ tay lên đỉnh cao nhất Cửu Thiên Thang, có luồng sáng lớn như thái dương, ánh sáng tản ra chói lóa, dao động đáng sợ bồng bềnh.

      – Từ nơi đó?

      Mục Trần hơi giật mình.

      – Cửu Thiên Thang này, lên tầng càng cao càng có khả năng hấp thụ tẩy lễ lực càng mạnh, càng xuống sâu bên dưới càng yếu. Nhưng vấn đề tại là ai mới đủ tư cách lên tầng kia. Tẩy lễ lực phải bất tận dứt, số người đứng tầng càng ít, tẩy lễ lực càng mạnh hơn.

      Mục Trần lúc này mới hiểu ra, ra cả bảy người ở đây đều có thể lên tầng , nhưng ai muốn tẩy lễ lực kia chia đều cho cả bảy người, tất cả đều muốn áp chế phần còn lại, mình hưởng thụ tẩy lễ hoàn mỹ nhất. Vấn đề chính là có ai trong số họ đủ sức áp chế toàn bộ sáu người còn lại.

      Mạnh như Ma Hình Thiên, có lẽ cũng chỉ đủ sức thắng chọi , cũng ngu đến mức vọng tưởng mình chấp sáu có thể hạ gục sạch , rồi mình lên đỉnh.

      Do đó trước khi tẩy lễ lực chưa xuất , giằng co giữa bọn họ vẫn tiếp tục diễn ra. Lúc này lại có thêm Mục Trần leo lên, cục diện càng khó phân.

      Mục Trần giật mình, bất giác nhìn qua Liễu Ảnh gần đó đằng đằng sát khí nhìn .

      – Tầng hai này đầy, e rằng chứa kẻ thừa thải.

      Liễu Ảnh thản nhiên cất tiếng, nhất thời mọi người đều nhìn sang Mục Trần. Dĩ nhiên họ biết ngay mục tiêu của Liễu Ảnh.

      Nhưng bọn họ đâu có ý kiến làm gì, việc Mục Trần dám xông lên định chia chác tẩy lễ lực, bọn họ cũng đâu có thích.

      Cả bảy người đều biết khá nhiều về thực lực của nhau, đều tỏ ra kiêng dè kẻ khác. Còn như Mục Trần là cái gì? Thực lực Thông Thiên cảnh sơ kỳ, chiến lực kinh người cả Thanh Hổ cũng ngăn được, nhưng có thấy đám người như Thanh Hổ cũng chỉ biết thành yên lặng đứng dưới tầng ba hay sao mà còn chen chân lên đây?

      Ở cái nơi này, cấp bậc phân chia rất ràng, ngươi có sức mạnh ra sao phải biết , dạng như thế ngoan ngoãn đứng bên dưới, hưởng thụ bát canh tàn sót lại của bọn ta, có được tẩy lễ hay phải xem vận mệnh của ngươi thôi…

      – Liễu Ảnh!

      Hạ Du Nhiên tức giận trừng mắt

      – Du Nhiên, quy tắc thế nào ngươi cũng phải , ai muốn có thêm người ăn chia tẩy lễ lực vốn ít ỏi, những ai đứng được nơi đây đều hơn người vượt bậc. Ngươi nhìn lại xem, kẻ kia ngoài ngươi ra, ai cho phép đứng đó?

      – Ha ha, Du Nhiên! Liễu Ảnh đúng, nếu kẻ nào cũng được phép lên đây chia chác, là lộn xộn. Bên dưới bao nhiêu kẻ cũng chen chúc theo đến, là phiền phức .

      Đổng Uyên cũng lên tiếng.

      Đám còn lại thờ ơ hững hờ, nhưng dễ dàng nhận thấy họ cũng nghĩ như thế.

      Chỉ có Ma Hình Thiên vẫn hờ hững chẳng mấy quan tâm, ánh mắt tịch mịch cũng chú ý Mục Trần. Nhiệm vụ của chủ yếu là giết Mục Trần, đoạt lại chí bảo của Long Ma Cung, nhưng nếu tên kia thảm bại dưới tay Liễu Ảnh thậm chí bị giết, ra cũng thích lắm.

      Mục Trần vẫn bình tĩnh trước việc Liễu Ảnh làm khó dễ, việc này cũng dự đoán trước, nếu như đám người này im lặng cho đứng đây mới khiến cho lo lắng bên trong có quỷ hay .

      – Ngươi ….

      Hạ Du Nhiên tức tối.

      – Du Nhiên! Giữa chúng ta có quan hệ hôn ước, ta khuyên ngươi nên xen vào, bằng để cho mọi người tức giận cả ngươi cũng đá ra ngoài, hành trình Thánh Linh Sơn của ngươi phải tay trở về rồi!

      Liễu Ảnh cười nhạt đe dọa.

      – Vậy cứ đến thử xem!

      Hạ Du Nhiên hừng hừng nổi giận, định xông lên làm trắng đen, nhưng bị Mục Trần giơ tay chặn lại.

      – Hạ học tỷ, đa tạ! Nhưng mà chuyện thế này ta cũng nên để nữ tử ra mặt bảo vệ cho ta.

      Mục Trần mỉm cười, cũng muốn liên lụy Hạ Du Nhiên phải chịu công kích của mọi người.

      Hạ Du Nhiên tức tối trừng mắt, dĩ nhiên hiểu được điều , nhưng rất căm tức lời của Liễu Ảnh.

      – Ha ha, cũng khiến ta kinh ngạc chút, còn nghĩ ngươi để nào che chở ấy chứ….

      Liễu Ảnh nhếch môi châm chọc. Trước đó ở Thánh Linh các, Ma Hình Thiên định ra tay chém chết Mục Trần, kia ra mặt bức lui Ma Hình Thiên, nếu sớm là cái xác hồn.

      Đối mặt nhạo báng của , Mục Trần chỉ cười nhạt, chậm rãi tiến lên, đảo mắt nhìn quanh:

      – Muốn đứng đây cần có tư cách gì?

      Liễu Ảnh nghe thấy, nhếch môi cười càng dữ:

      – Đơn giản, chứng minh ngươi đủ tư cách.

      – Chứng minh thế nào?

      Mục Trần hỏi lại, sắc mặt lạnh nhạt.

      Liễu Ảnh chậm rãi tiến lên, đứng trước mặt Mục Trần, chỉ vào mặt , giọng vang vang khắp tầng hai.

      – Sống được trong tay ta là đủ!

      Nghiêng đầu cười, tiếp:

      – Báo cho ngươi biết, ta thích luận bàn, nếu ra tay chết cũng tàn phế, biết run sợ mau chóng lăn xuống dưới cho ta…

      “Uỳnh!”

      Linh lực dũng mãnh bùng nổ, mọi người kinh ngạc khi thấy Mục Trần như quỷ mị lao tới Liễu Ảnh, cước đầy linh lực mạnh mẽ cuốn tới.

      Cước kình như ngọn roi hung hãn tấn công Liễu Ảnh.

      “Chát!”

      Cước uy mãnh đập vào cánh tay che chắn trước mặt Liễu Ảnh, dư lực bắn ra tứ phương, bình đài nứt nẻ trước va chạm đáng sợ đó.

      Liễu Ảnh ngẩng lên, tươi cười lạnh lẽo dữ tợn, thanh tràn ngập sát khí lại vang lên.

      – Ha ha! là lựa chọn ràng, bất quá ngươi chán sống rồi!

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 413: Đấu Liễu Ảnh


      Cửu Thiên Thang tầng thứ hai.

      “Uỳnh!”

      Cước kình như ngọn roi chùy công kích Liễu Ảnh, khiến mọi người ngạc nhiên ra mặt. ai ngờ Mục Trần chẳng chẳng rằng trực tiếp ra tay tấn công trước.

      – Tiểu tử thú vị!

      Đổng Uyên mỉm cười, hứng chí xem diễn biến. cũng muốn biết xem thiếu niên Thông Thiên cảnh sơ kỳ lấy đâu ra dũng khí mà khiêu khích Liễu Ảnh như vậy.

      Hạ Du Nhiên nắm chặt tay, mặt lo lắng. Lúc nãy Mục Trần cường hoành xông ải Thanh Hổ, nhưng Liễu Ảnh hoàn toàn vượt trội đám người kia. Tên đó rất đáng ghét nhưng lại vượt qua thân thể nan.

      Dù vậy lúc này nàng có lo hơn cũng chẳng ích gì, Mục Trần muốn vững vàng trụ lại này phải chứng minh đủ tư cách, bằng cho dù nàng có ủng hộ cũng trở thành tâm điểm cho mọi người công kích, chẳng có tác dụng gì tốt.

      – Mục Trần… lần này chỉ có thể dựa vào chính ngươi thôi!

      Hạ Du Nhiên nhủ thầm trong lòng.

      Nếu có thể kinh sợ Liễu Ảnh, chân chính đủ tư cách chia phần tẩy lễ lực. Bằng phải ngoan ngoãn rời khỏi tầng hai.

      Liễu Ảnh nhếch môi cười dữ tợn, lạnh lùng nhìn Mục Trần:

      – Nghe sức mạnh cơ thể của ngươi tốt lắm à?

      Lời vừa dứt, vung trảo như ưng, đầu ngón tay lóe lên những tia sáng lạnh lẽo, kình phong sắc bén cấu vào đùi Mục Trần.

      Trảo phong cắt qua, những tiếng gió vang lên để lại dấu vết gian bị cắt xé.

      Mục Trần nheo mắt, đột nhiên đập tay , xoay tròn thân hình, cước kình hùng phong như chớp giật đá liên hồi vào trảo kình của Liễu Ảnh.

      “Bốp! Bốp!”

      Trảo phong gào thét, cào xé đỡ lấy từng cước ảnh. Bất chợt trảo hóa thành quyền, đấm mạnh mẽ nện vào lòng bàn chân.

      “Chát!”

      Thân hình Mục Trần run rẩy văng ra đoạn.

      Mục Trần vừa hạ xuống, chân giậm mạnh xuống bình đài, thân hình hóa thành tàn ảnh lướt .

      “Xẹt xẹt!”

      thân thể hắc lôi lóe ra, hai đạo lôi văn lên ngực, sức mạnh cuồn cuộn lan trong từng thớ thịt, bất ngờ bùng nổ.

      Quyền đánh ra đơn giản hoa mỹ, linh lực hắc ám ào ạt như thủy triều, huyết tinh sôi trào, sức mạnh cường hãn.

      khí nổ tung, quyền theo đó lướt tới áp bức.

      Uy thế áp lực mạnh mẽ khiến đám người đứng an tĩnh dưới tầng ba kia cũng cảm thấy tim đập thình thịch. Quyền kình của Mục Trần lúc này càng mạnh mẽ hơn, định ngạnh đấu với Liễu Ảnh? Tên kia vượt qua thân thể nan rồi, sức mạnh cơ thể những người có tu luyện thần quyết luyện thể cũng khó sánh được.

      biết trời cao đất rộng, ta cho ngươi thấy thế nào là sức mạnh cơ bắp!

      Liễu Ảnh cười khẩy, thân thể toát ra những ánh sáng u ám, nhìn như sắt thép đúc thành. xông tới, tay thẳng như thương, quyền mạnh như sấm, đấm thẳng vào đầu quyền của Mục Trần.

      “Uỳnh!”

      Hai đấm đối chọi, bề mặt bình đài bằng đá cứng nhưng lúc này lại lượn sóng như nước, rồi nhanh chóng hóa thành bụi phấn.

      Lực trùng kích lan tỏa ra xung quanh, Mục Trần run rẩy lùi lại, mỗi bước lui đẩy dư kình khiến cho khí cũng bị chấn vỡ, lát sau mới ổn định lại được thăng bằng, gương mặt nghiêm trọng vô cùng.

      So với Mục Trần, Liễu Ảnh chỉ lùi về chút, nhưng sắc mặt cũng mấy vui mừng đắc ý, mà lại càng thêm u ngoan độc. biết dù đối chiến vừa rồi mình chiếm thượng phong nhưng cũng chưa đả thương được Mục Trần, mà quyền vừa nãy thừa sức đánh gãy tay gã Thông Thiên cảnh hậu kỳ.

      Thân thể của đối thủ quả nhiên dũng mãnh, yếu hơn bao nhiêu. Xem ra tên kia tu luyện thần quyết luyện thể rất ư cao cấp.

      Mục Trần xoa xoa nắm đấm, lạnh lẽo nhìn qua Liễu Ảnh. Sau khi vượt qua thân thể nan, sức mạnh cơ bắp lại cường hãn đến vậy sao, còn cao hơn cả nhị văn lôi thể, khó trách những cường giả Thông Thiên cảnh căn bản đủ sức đối phó.

      May mà đột phá Lôi Thần Thể kịp lúc, bằng đem ra so đấu chắc chỉ có nước chạy như vịt.

      – Thân thể quả nhiên đáng gờm, vừa nãy ngươi đánh lui Thanh Hổ nhờ vào ưu thế này chăng? Bất quá, ngươi nghĩ ta chỉ biết dùng cơ bắp thôi sao?

      dứt lời, linh lực cường đại từ cơ thể bùng phát, uy áp mạnh mẽ bao phủ khiến ít người biến sắc.

      Liễu Ảnh chẳng cho Mục Trần nhiều thời gian suy nghĩ phản ứng, lập tức xông lên, lăng chụp trảo. Linh lực xám tro như mũi tên bắn tới hướng vào những yếu huyệt người Mục Trần.

      “Gràooo!”

      Long ảnh xuất , thân hình Mục Trần phốc tiếng biến mất tăm.

      Những tia linh lực xám tro xuyên thủng tàn ảnh để lại, lập tức xé nát nó ra.

      kích thất bại, Liễu Ảnh vung tay lên, những cái bóng khác từ cơ thể bay lên trời, phô thiên cái địa ập xuống như cơn mưa tên che mất ánh sáng.

      – Xem ngươi chạy nhanh đến đâu!

      Liễu Ảnh cười gằn, hạ tay xuống, vũ tiễn ngập trời ập xuống, phạm vi công kích cực lớn, thanh thế đáng sợ khiến người ta run rẩy.

      Liễu Ảnh chân chính ra tay, thực lực mạnh mẽ khiến Mục Trần thấy áp lực rất lớn, đối thủ mạnh mẽ như thế rất khó giải quyết.

      Mưa tên sắc bén dị thường, như kiếm khí lại mang thêm vẻ u đáng sợ, dám coi thường.

      Mục Trần hít sâu hơi, hai tay hợp lại, linh lực hắc viêm bừng cháy, trong tiếng chuông ngân hóa thành tòa hắc tháp to lớn bảo vệ lấy thân thể .

      “Keng keng!”

      Mưa tên bắn vào cự tháp khiến nó hơi rung chuyển, những vết ngấn dày đặc ra thân tháp, thế nhưng lực phòng ngự cường hãn của nó lại tỏ ra rất chắc chắn trước công kích diện rộng thế này.

      Chiến đấu dữ dội cao khiến tình hình bên dưới tạm lắng xuống, hầu hết mọi người đều kinh ngạc chăm chú quan sát tình hình cường giả đỉnh cấp chiến đấu kia. Nhiều kẻ cực kỳ kinh ngạc khi Mục Trần khiến Liễu Ảnh phải tung ra công kích đáng sợ như thế, vậy mà vẫn bình an vô trước thế công sợ mà thậm chí đừng Thông Thiên cảnh sơ kỳ, cho dù là Thông Thiên cảnh hậu kỳ cũng khó mà đỡ nổi.

      Tên nhóc Bắc Thương linh viện cũng khá độc đáo.

      Liễu Ảnh mặt mày u, sát khí bạo tăng, ba lần bốn lượt chưa giải quyết được Mục Trần khiến bắt đầu thấy nôn nóng.

      bầu trời, hắc tháp chậm rãi biến mất, Mục Trần lại xuất , ánh nhìn đối với Liễu Ảnh càng thêm lạnh lẽo.

      – Bằng vào tốc độ chạy trốn của thỏ và cái mai cứng của rùa cũng chẳng ai cho phép ngươi đứng chỗ này.

      Liễu Ảnh lạnh lùng mỉa mai.

      Mục Trần nhếch miệng cười, chẳng đáp lời, tay kết ấn. Linh lực trong cơ thể lại bùng lên, ấn pháp biến ảo, gian sau lưng lóe lên những vì tinh tú.

      “Gràooo!”

      Bạch hổ bước sao trời, huyền vũ cưỡi sóng xuất , chu tước gọi bão lửa hừng hực, hư ảnh ba thần thú toát ra dao động kinh người.

      – Ô hô? Rốt cục cũng định công kích à? Bất quá nếu chỉ có như vậy, ngươi phải chịu mất mặt rồi.

      – Vậy ư?

      Mục Trần cười, tay lại kết ấn dị dạng huyền ảo, lạnh lùng lên tiếng:

      – Thế này nữa sao?

      “Gràooo!”

      Tiếng rồng gầm rú kinh thiên từ trong tinh tú vang vọng, linh lực hùng hậu hội tụ thành con cự long xanh biếc, uốn lượng chiếm cứ vùng trời, uy áp thần thánh tỏa ra áp bức thiên địa.

      Như thần long hạ phàm!

      Tứ Thần Tinh Túc Kinh, Thanh Long thần ấn!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :