Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 404: Độc Chỉ


      Hạ Du Nhiên lạnh lẽo đối thị với Liễu Ảnh, linh lực cường đại bồng bềnh quanh thân, khiến khí phát ra những tiếng lẹt xẹt như sắp nổ. Đối với Liễu Ảnh, xưa nay nàng rất căm ghét, năm xưa hai thương hội vì lợi ích mà hợp tác, từng có hôn ước miệng giữa hai lão quái. Nhưng xét cho cùng đó chỉ là hình thức kết hợp lợi ích, chẳng ai tính sổ. Vậy mà tên kia lấy đó làm cớ xem nàng là của riêng , cho nàng đến gần những bằng hữu khác phái, khiến nàng căm thù vô cùng.

      Tuy ngại chiến lực của Ám Ảnh thương hội, Hạ Du Nhiên còn chưa trở mặt với Liễu Ảnh, nhưng chán ghét ngày càng sâu.

      Hôm nay lại đột nhiên nhắm vào Mục Trần, mười phần hết chín là do Mục Trần được cùng nàng.

      – Liễu Ảnh, ngươi nghĩ rằng ta dám đối phó ngươi sao?

      Hạ Du Nhiên giận dữ gằn giọng.

      Liễu Ảnh nhún vai cười :

      – Ta chỉ muốn Du Nhiên tỉnh táo lại chút, tiểu tử kia dã tâm to lớn, chịu đả kích suy sụp chút cũng vì tốt cho .

      – Du Nhiên thấy đó, ta đâu có trực tiếp ra tay với , cũng là nể mặt nàng. Do vậy nàng cũng đừng nhúng tay vào làm gì, cứ yên lặng xem trò vui là được rồi, phải tốt sao?

      Hạ Du Nhiên cười khẩy:

      – Ngươi nghĩ ngăn cản ta, Ngô Động có thể đối phó được Mục Trần ư?

      – Ha ha, ta biết Mục Trần kia đánh bại Ma Long Tử. Bất quá Ngô Động lại phải là Ma Long Tử, độ kiếp thân thể nan thất bại, nhưng trong Thông Thiên cảnh hiếm có ai là đối thủ.

      Liễu Ảnh cười nhạt.

      Hạ Du Nhiên nghiến răng, trong lòng nàng cũng rất lo cho Mục Trần, nhưng bề ngoài thể lộ ra, đành bất đắc dĩ :

      – Vậy cứ chờ xem!

      tại Liễu Ảnh cầm chân nàng, cho nàng tự do ra tay. Hạ Du Nhiên cũng sợ Liễu Ảnh, nhưng giao thủ khó mà dứt ra liền được, vậy cũng chẳng có tác dụng gì giúp được Mục Trần.

      – Ta cũng mỏi mắt mong chờ đây…

      Hạ Du Nhiên tức giận như vậy khiến Liễu Ảnh càng đắc chí cười tươi, tay bối sau lưng nhìn lên trung.

      bầu trời kia, Ngô Động tăng tốc cực nhanh, như ánh sáng xuyên cương phong, hai mắt lạnh lẽo nhìn Mục Trần đương đầu gió lốc, chợt tung ra chưởng dũng mãnh. Chưởng phong mang linh lực hùng hậu xuyên qua gian cương phong, hướng tới vỗ vào lưng Mục Trần.

      Lúc Ngô Động xông lên, Mục Trần phát từ sớm, đến lúc tên kia ám toán, long ảnh lên, lui đoạn dài tránh , rồi dừng lại nhìn người vừa lướt tới.

      – Ngươi là Mục Trần? xuống , linh tàng này ngươi có tư cách nhúng tay vào.

      – Ngươi là ai?

      Mục Trần nhướng mày hỏi. Đối thủ trước mặt tuổi chừng ba mươi, linh lực dao động quanh người còn mạnh hơn Ma Long Tử.

      – Thành chủ Thiên Mãng thành, Ngô Động.

      Ngô Động ngữ khí lạnh nhạt pha thêm chút ngạo khí.

      Mục Trần mặt đổi sắc:

      – Chưa từng nghe qua!

      Ngô Động chưng hửng, tiếng tăm của Bắc Thương đại lục lớn cũng , với tuổi tác như thế mà có thể đứng đầu thành trì danh tiếng trong đại lục cường giả như mây cũng là thành tựu bất phàm, thái độ của Mục Trần khiến nheo mắt tức tối:

      – Bắc Thương linh viện gần đây dạy dỗ đệ tử là cuồng vọng, khó trách danh tiếng nhiều năm càng lúc càng mai . Xem ra năm nay chịu nổi muốn tham gia Thánh Linh Sơn lắm nên mới cử ngươi đến gỡ gạc danh tiếng. Chỉ tiếc là tiếng tăm kiếm được e phải còn mất cả vốn.

      thên thành chủ Thiên Mãng thành nho cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn? Bắc Thương linh viện muốn tiêu diệt ngươi, chỉ cần phất tay là đủ.

      Mục Trần cũng chẳng vừa, chẳng hề nể mặt kẻ xưng danh là thành chủ Thiên Mãng thành trước mặt.

      – Chán sống?

      Ngô Động rốt cuộc tái mặt giận dữ, lắc mình tung quyền, quyền ảnh liên miên mang theo linh lực nặng như núi công kích Mục Trần.

      Nhưng Mục Trần lại chẳng đối chọi chính diện với , long ảnh ra, long ngâm vang vọng, tốc độ tăng vọt lao vào trong long quyển phong bạo .

      – Ngươi có chạy lên trời!

      Ngô Động nhìn thấy Mục Trần lao vào long quyển phong bạo, nheo mắt cười khẩy, chiến giáp phát sáng bao bọc thân thể, hóa thành luồng sáng đuổi theo sát nút.

      Tiến sát hơn đến long quyển phong bạo, Mục Trần mới cảm nhận lợi hại cường đại của gian cương phong này. Dù có phòng hộ của Ngự Phong linh châu nhưng phong nhận mang theo lực xoáy dữ dội vẫn khiến thân thể hằn lên những dấu đỏ thẫm, gần như lúc nào cũng có thể bật máu ra.

      vận chuyển linh lực, lôi đình thân thể lóe lên, mạnh mẽ chống chọi lại công kích phong nhận, nhanh chóng lao vào trung tâm gió lốc.

      Cách đoạn phía sau, ánh sáng xanh lóe lên, Ngô Động theo sát tới. Chiến giáp màu xanh bảo vệ thân thể, từng đạo phong nhận mạnh mẽ đều đón lấy tất cả, dõi mắt nhìn theo mục tiêu, tay nắm lại, thanh trường kích xuất . Vung tay lên, kình phong sắc bén quét ngang, chấn vỡ sạch phong nhận, hướng tới những yếu huyệt sau lưng Mục Trần.

      – Hôm nay ngươi muốn đoạt bảo trước mặt ta chỉ là nằm mơ thôi!

      Cảm ứng được kình phong kéo đến phía sau, mắt Mục Trần lóe sáng, đột nhiên khựng lại, xoay người tung quyền. Linh lực hắc viêm bừng cháy dữ dội, chấn nổ toàn bộ kích ảnh.

      “Véo!”

      quyền chấn nổ công kích, Mục Trần quay đầu chạy nữa, xông tới Ngô Động lao ra ngoài.

      chịu nổi nữa à? Ta còn nghĩ ngươi chỉ biết chạy trốn chui lủi như chuột kia!

      Ngô Động nhìn thấy Mục Trần chủ động tấn công, cười khẩy mừng thầm. Quả nhiên chỉ là tên nhóc miệng còn hôi sữa, mới khích chút chịu nổi, nghĩ là Ma Long Tử sao?

      “Gràooo!”

      Mục Trần mặt lạnh lùng kết ấn, linh lực hùng hậu bùng lên, tinh tú ra, ba thú ảnh khổng lồ lập tức thành hình. Tiếp theo kình lực kinh người phá tan nát phong nhận liên miên bất tuyệt đánh tới chung quanh.

      – Có chút năng lực!

      Ngô Động trố mắt nhìn ba thú ảnh lao tới, công kích chứa sức mạnh linh lực cũng khiến nheo mắt lại. Công kích cỡ này đủ so với Thông Thiên cảnh hậu kỳ, Mục Trần có thể đánh bại Ma Long Tử cũng phải hoàn toàn chỉ là may mắn.

      – Nhưng mà năng lực cỡ này trước mặt ta tính là gì chứ?

      Ngô Động múa kích đẩm thẳng tới, linh lực cường đại hùng hổ hình thành con cự mãng khổng lồ rít gào, mạnh mẽ đâm tới ba thú ảnh kia.

      “Uỳnh!”

      Sóng xung kích bùng nổ, phạm vi trăm trượng hình thành khu vực chân , cương phong xung quanh thể tiến vào chút nào.

      Phía xa xa, cường giả nhiều chỗ ngẩng lên quan sát vòng chiến, giao đấu kịch liệt khiến nhiều kẻ thở hắt ra sợ hãi. Hai tên kia quả là tài cao gan lớn, trong gió lốc tràn ngập gian cương phong, chỉ sơ ý chút phải trả giá thảm trọng.

      Thực lực Ngô Động nhiều người mục sở thị, tuy thất bại thân thể nan, nhưng cường đại hơn hẳn cường giả Thông Thiên cảnh hậu kỳ, vậy mà Mục Trần lại dám ngạnh kháng, kết quả lại rơi xuống hạ phong, khiến nhiều kẻ kinh dị ra mặt. Tên kia có chỉ mới là Thông Thiên cảnh sơ kỳ?

      Mục Trần lao ra, nhìn lại Ngô Động xa xa, sát khí càng đậm. cảm nhận long quyển phong bạo càng lúc càng yếu , nếu nhanh giải quyết Ngô Động đến lúc đám cường giả như hổ rình mồi dưới kia cũng động thủ, muốn trong đàn sói đoạt bảo cơ hội gần như bằng . cũng thể nào lấy sức người địch trăm người kia được.

      Phải nhanh chóng giải quyết tên kia!

      Mục Trần nheo mắt, thân hình hóa thành tia sáng bắn thẳng tới Ngô Động, lôi đình lẹt xẹt bắn ra ngoài cơ thể, sức mạnh cường đại từ cơ bắp bộc phát ra.

      – Thần quyết luyện thể ư?

      Ngô Động cười gằn độc ác, chỉ liếc mắt biết thân thể Mục Trần tầm thường. Tên ngu xuẩn nghĩ rằng tu luyện thần quyết luyện thể lợi hại rồi sao? Bản thân độ kiếp thân thể nan thất bại, nhưng cơ bắp cũng vì đó mà trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, những kẻ tu luyện thần quyết luyện thể cũng khó mà sánh được.

      – Tên ếch ngồi đáy giếng, chiêu hạ gục ngươi!

      Ngô Động lãnh khốc đáng sợ, thân thể sáng lên bóng lưỡng, máu huyết sôi trào, sức mạnh cường đại chảy xuôi trong cơ bắp khắp người.

      Chân đạp hư , lướt tới, chỉ vài giây đến sát Mục Trần, cả hai lạnh lùng nhìn thấy sát khí trong mắt nhau.

      Mục Trần vươn song chỉ, thẳng tắng như thương đâm tới, chỉ kình cực kỳ sắc bén.

      – Cút!

      Ngô Động quát to, quyền kình lóe sáng, như ngọc thạnh cứng rắn. Quyền mạnh mẽ đủ sức đánh trọng thương gã cường giả Thông Thiên cảnh hậu kỳ.

      Nhưng đối diện công kích của , Mục Trần chẳng hề lui lại, song chỉ chạm vào quyền của Ngô Động.

      Bất giác Ngô Động dường như thấy khóe miệng Mục Trần nhếch lên quỷ dị.

      Và lúc đó, ngón tay của trở nên đen đúa vô cùng.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 405: Cụt Tay


      Chính lúc ngón tay Mục Trần hóa thành tối đen, Ngô Động phát ra cảm giác lạnh lẽo khó ngăn chặn dâng lên trong lòng, toát mồ hôi ướt đẫm toàn thân. Nhiều năm tu luyện khiến cho có được cảm giác sinh tử nhạy bén, cho biết ngón tay kia là đe dọa trí mạng.

      Lập tức cấp tốc dừng quyền kình đánh tới, khiến cho lực phản phệ đánh vào cơ thể, linh lực cuồn cuộn hỗn loạn. cũng chẳng có thời gian bận tâm chuyện đó, mà vội vã nhanh chóng tháo lui.

      – Bây giờ mới chạy, có muộn quá chứ?

      Nhưng Mục Trần nào dễ tha cho , thanh lạnh mình như đỉa đói bám lấy, sắc mặt đầy sát khí tiến tới, hai chân như có hư ảnh cự long xuất , hỗ trợ đẩy bước tiến của cấp tốc xuyên qua trung.

      Quỷ dị xuất trước mặt Ngô Động, ngón tay tối đen như hắc ám đâm thẳng vào cổ đối phương.

      Chỉ kình như liêm đao tử thần tản mát khí tức tử vong nồng đậm.

      Tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức Ngô Động cũng kịp trở tay, chỉ có thể phản xạ đưa tay đỡ theo bản năng, linh lực bùng lên bảo vệ thân thể.

      “Xoẹt!”

      Ngón tay đen xuyên qua, linh lực hùng hậu vừa chạm tới ngón tay kia xèo xèo tan rã.

      Chỉ kình xuyên thấu, máu tươi vương lại đầu ngón tay.

      Ngô Động khó khăn tháo chạy, kinh hãi nhìn thấy toàn cánh tay của mình cấp tốc hóa đen, những đường hắc tuyến còn điên cuồng lan vào thân thể.

      loại kịch độc đáng sợ!

      Ngô Động hoảng hốt vận chuyển linh lực bức kịch độc ra ngoài, nhưng khi linh lực tiếp xúc với thứ đó lại nhanh chóng bị ăn mòn, rồi tất cả linh lực đều hóa thành kịch độc!

      Căn bản là thể bức ra!! là bá đạo!

      Ngô Động sắc mặt trắng như tờ giấy. Cái này là độc gì đây? Sao lại có thể bá đạo đến thế, cả linh lực cũng bị ô nhiễm!

      Hắc độc nhanh chóng lan tràn, Ngô Động giận dữ nghiến răng, tay kia làm đao, mạnh mẽ chém xuống cánh tay nhiễm độc.

      “Aaaa!”

      Tiếng hét thê lương vang lên thảm thiết, cánh tay đen ngòm rơi xuống, máu tươi lả tả cũng hóa đen. Thậm chí chưa kịp rớt xuống đất, toàn cánh tay hóa thành tro đen phiêu tán.

      Ngô Động khó khăn tháo lui, mặt mày xanh mét đầy mồ hôi lạnh, sợ hãi nhìn chằm chằm Mục Trần, ánh mắt hoang mang tột độ. Cái kia là độc gì mà đáng sợ!

      Mục Trần nhíu mày. Vất vả có cơ hội vận dụng Hắc Lôi Độc chỉ, ngờ Ngô Động quyết đoán chặt tay ngăn độc.

      – Tiếp!

      Mục Trần cười nhạt, lại lao lên. Ngô Động hồn phi phách tán, chẳng dám ngạnh đấu với Mục Trần nữa, quay đầu cuống cuồng bỏ trốn, gầm lên phẫn nộ:

      – Mục Trần! Thù chặt tay ta nhất định báo trả cho ngươi!

      Mục Trần nhìn thấy Ngô Động hoảng hốt chạy trốn chỉ còn lại cái bóng, cười nhạt, ngón tay phục hồi lại như cũ. Hắc Lôi Độc chỉ của mỗi lần dùng là mỗi lần tiêu hao lấy lại được, bình thường đâu dễ dùng đến. Hôm nay nếu phải vì mục đích nhanh chóng thoát khỏi Ngô Động cũng cần động tới. Vốn dĩ cũng nghĩ rằng Hắc Lôi Độc chỉ có thể bá đạo như vậy, vừa dính vào là phế cánh tay của Ngô Động.

      cũng ngu ngốc truy kích Ngô Động, dù rằng hiểu đánh chó giết luôn nhưng bây giờ còn việc này quan trọng hơn nhiều.

      xoay lại nhìn vào trong gió lốc, nhanh chóng lao , cần phải tranh thủ thời gian đoạt lấy linh tàng vào tay!

      Lúc Ngô Động chạy trốn, cường giả khắp nơi mơ hồ nghe tiếng gào thét oán hận của , tất cả đều biến sắc. Trong gió lốc dữ dội, họ cũng chỉ quan sát được số diễn biến, thể nhìn thấy hết tất cả mọi tình hình chi tiết.

      Còn Liễu Ảnh thần tình cười cợt sảng khoái, ánh mắt lại trở nên tối sầm. cảm thấy có gì đó hay ho.

      “Véo!”

      Chính lúc đó, bóng người từ trong cuồng phong bay ra, tất cả liền chú ý.

      Ngô Động hoảng hốt mặt xanh mặt trắng bỏ chạy, toàn thân mướt mồ hôi, bộ dáng chui lủi như chuột, chật vật thê thảm chẳng còn phong thái thành chủ ngạo nghễ khi trước.

      Mọi người liếc nhìn Ngô Động, bất giác trố mắt nhìn sang cánh tay cụt của ta mà kinh hãi.

      Ngô Động chỉ trong thời gian ngắn ngủi kia bị chặt đứt cánh tay?

      Mục Trần lợi hại thế sao? Thực lực Thông Thiên cảnh sơ kỳ, chỉ bức lui Ngô Động, lại còn chặt mất cánh tay? Chuyện hoang đường này xảy ra như thế nào?

      Tất cả đều biến sắc, tâm thần chấn động.

      Liễu Ảnh cũng thấy trạng của Ngô Động, gương mặt tối sầm càng thêm u, siết tay tức tối, gương mặt tuấn méo mó khó coi. Tên phế vật Ngô Động lại bị Mục Trần đả thương thành như vậy?

      Liễu Ảnh nổi giận, còn Hạ Du Nhiên sợ run lên, kinh ngạc ra mặt. Nàng biết Mục Trần có thể đại diện Bắc Thương linh viện tới tham gia Thánh Linh Sơn tất nhiên phải có chỗ bất phàm, nhưng chẳng thể nghĩ được chỉ trong thời gian ngắn lại có thể trọng thương Ngô Động như vậy.

      Ngô Động trải qua thân thể nan, tuy thất bại nhưng trong giới cường giả Thông Thiên cảnh mà , sức mạnh cực lớn, còn Mục Trần… Xem ra nàng quá xem thường rồi.

      Hạ Du Nhiên thở phào hơi, gương mặt trêu tức nhìn tới Liễu Ảnh châm chọc:

      – Coi bộ lần này ngươi được thỏa mãn lắm nhỉ?

      Liễu Ảnh mặt tối sầm, trong lòng nổi giận:

      – Có gì mà đắc ý sớm vậy? Ngô Động vô dụng, vậy để ta tự đến xem thử có bao nhiêu cân lượng!

      Lời vừa dứt, giậm chân phóng lên lao như tên bắn, áp lực cường đại ập tới ngăn chặn gian cương phong cách xa vài trăm trượng thể đến gần!

      Cường giả ở trong khu vực này giật mình cả kinh. Liễu Ảnh, trong những thiên tài hàng đầu đại lục ư? Dường như vượt qua được Thân Thể Nan rồi?

      – Liễu Ảnh muốn tự mình ra tay !

      Có người kinh hô, bình thường mà nhân vật như Liễu Ảnh phải đến khu vực tẩy lễ mới thấy họ ra tay, vậy mà bây giờ đối phó tiểu tử thực lực chỉ mới Thông Thiên cảnh sơ kỳ cũng khiến động thân.

      – Liễu Ảnh, ngươi dám!

      Hạ Du Nhiên trừng mắt, lắc mình lao như điện, xuất trước mặt Liễu Ảnh, linh lực tràn ngập cơ thể, mạnh mẽ đến mức khiến da thịt nàng phát sáng, cực kỳ gợi cảm.

      – Hạ Du Nhiên!

      Liễu Ảnh gầm lên nhè , lạnh lẽo quát :

      – Tránh ra!

      – Liễu Ảnh, ta khuyên ngươi đừng có quá đáng!

      Hạ Du Nhiên lạnh lùng đáp lại, linh lực bùng lên ngập trời, đối mặt Liễu Ảnh chẳng chút e ngại.

      – Có ta ở đây, tuyệt đối ngươi đừng mong chạm vào chút nào!

      Liễu Ảnh sầm mặt, Hạ Du Nhiên che chở Mục Trần khiến cho càng thêm ghen ghét, căm hận thề trong lòng phải bằm thây tên kia thành vạn mảnh. tiến tới, uy áp bao phủ Hạ Du Nhiên, hét lớn:

      – Ta cũng muốn xem bản lĩnh ngươi thế nào mà dám bảo ta thể động tới !

      – Cứ thử xem!

      Hạ Du Nhiên cũng xông lên, cả hai đối chọi gay gắt, hai luồng áp lực dữ dội va vào nhau vang lên như sấm nổ, đám cường giả đứng xa xa trông lại hít thở cũng khó khăn, chẳng dám thở mạnh. Dường như có hai vị cường giả hàng đầu trong lớp trẻ kia chuẩn bị đối đầu.

      khí đặc, gian cương phong cuồng bạo cũng thể xen vào chút nào.

      khí giương cung bạt kiếm, hai người đối thị đằng đằng sát khí.

      Chính lúc đó Mục Trần thuận lợi đến trung tâm lốc xoáy. Ở đó cương phong hoàn toàn biến mất. gian yên tĩnh hoàn toàn trái ngược với khung cảnh cát bay đá chạy bên ngoài.

      Mục Trần đứng giữa từng , ánh mắt hừng hực nhìn phía trước, khối cầu sáng chói lóa như ngọc thạch, khối xương cốt lơ lửng huyền ảo, dao động khó hình dung tản mát khiến gian xung quanh nó cũng có dấu hiệu bất ổn.

      Uy áp cả thiên địa phải run rẩy.

      Uy áp Thiên Chí Tôn!

      Khối xương cốt như ngọc thạch kia, chính là do Thiên Chí Tôn để lại!

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 406: Xương Thiên Chí Tôn
      khối bạch cốt nho nhưng lại khiến gian xung quanh run rẩy kinh sợ, trong đó còn có Mục Trần tròn mắt chớp tim đập dồn dập.

      Cỗ uy áp đáng sợ kia, chắc chắn khối bạch cốt chính là phần xương của vị Thiên Chí Tôn còn lại sau khi tạ thế từ thời viễn cổ. Thứ này nếu để cho đám lang sói bên ngoài biết được, chẳng phải đều trở mặt liều mạng tranh đoạt hết sao?

      Hoàn hảo ra tay nhanh nhẹn, đợi cho gian cương phong yếu , bằng khi bảo vật cấp bậc này mà bại lộ tung tích, chẳng biết hồi tàn sát diễn ra thảm khốc đến mức nào. Đến lúc đó bản thân chẳng thể nào dám chắc có thể đoạt được bảo khố trong tay đám điên cuồng kia nổi.

      Trái tim càng đập dồn dập hơn, sắc mặt Mục Trần biến đổi ghê gớm, vì cảm thấy mảnh giấy than thần bí trong khí hải lúc này chấn động vô cùng kịch liệt, cảm giác cứ như nó muốn phá thể ra ngoài.

      – Đừng có loạn, để ta lấy được thứ này thế nào cũng có phần của ngươi!

      Mục Trần trong miệng rủa thầm, rất xem trọng mảnh giấy than thần bí kia, bây giờ nó mà chạy ra khỏi cơ thể, lỡ như thu hồi lại được phải là tức hộc máu. Cho dù có được khúc xương Thiên Chí Tôn cũng nhất quyết để mất mảnh giấy than.

      Dường như nghe hiểu Mục Trần, mảnh giấy than thần bí cuối cùng bớt chấn động, khiến cho càng thêm lạnh mình. Kỳ vật bực này dám chắc là có linh trí, nhưng linh tính vẫn có ít, cảm ứng được suy nghĩ của lòng người giữ nó.

      Mảnh giấy an tĩnh lại, Mục Trần chăm chú chuyển mục tiêu sang khối bạch cốt, hơi do dự chậm chạp tiến gần qua. Đối với việc làm đó của , khối bạch cốt vẫn có dị tượng gì, vẫn an hòa lơ lửng ở đó.

      Mục Trần im lặng nhìn nó, hít hơi sâu cắn răng vung tay chụp lấy khối xương .

      “Đùng!”

      Thình lình tiếng sét kinh thiên rền vang trong cơ thể, phun liền ngụm máu, mặt mày kịch biến tái mét. Lập tức cảm nhận ràng uy áp đáng sợ thể hình dung nổi bao phủ lấy thân thể.

      Cả người nặng như bị thái sơn đè lên, nếu có Lôi Thần Thể, e rằng bây giờ nát vụn ra thành cám. Dù vậy thân thể lúc này cũng đầy máu chảy ra, run rẩy kịch liệt.

      Chỉ là khúc xương Thiên Chí Tôn còn lại, vậy mà Mục Trần vẫn đủ tư cách chạm vào.

      Mục Trần nghiến răng rên rỉ, máu tươi trào ra từ miệng, nhưng cố sống cố chết buông.

      “Rầm rầm!”

      Lôi đình nổ dữ dội trong cơ thể, linh lực trong người như bị khuấy đảo vần vũ, gương mặt Mục Trần càng lúc càng đỏ, lại tiếp tục phun máu ra.

      Bàn tay nắm khúc xương run lên dữ dội, máu tươi thẩm thấu ra nhiễm đỏ cả khối bạch cốt. Mục Trần thể chịu nổi, chỉ là khúc xương nhưng lại quá cường hãn.

      Chính lúc Mục Trần muốn buông tay, trong khí hải, mảnh giấy than thần bí đột nhiên bộc phát ra hắc ám thâm thúy, hoa văn cổ xưa thoáng hóa thành từng luồng hắc ám bắn ra.

      Những tiếng ngâm lạ lùng như cổ ngữ vang lên trong lòng Mục Trần, khí huyết và linh lực bị đảo lộn dần bình phục lại, ngay cả tiếng sấm đáng sợ kia cũng dần dần biến mất.

      Gương mặt đau khổ của Mục Trần lúc này chuyển sang mừng rỡ như điên dại.

      Lại được cứu rồi!

      Những thanh cổ xưa giúp cho cánh tay run rẩy ngừng trở nên vững vàng, những văn tự màu đen như hồng thủy từ trong cơ thể trào ra, nhanh chóng lan đến khúc xương trắng, bao phủ lấy nó.

      Chỉ ngắn ngủi vài giây, khối xương trắng bị đen đặc như mực, uy áp đáng sợ theo đó cũng tan thành mây khói.

      Mục Trần khôi phục lại hoạt động, thở phào mừng rỡ, kinh nghi nhìn lại khối xương đen ngòm. Mảnh xương Thiên Chí Tôn dễ dàng bị mảnh giấy than thần bí phong ấn lại?

      “Mảnh giấy than này…. lai lịch thế nào đây a?”

      Mục Trần run rẩy càng dữ, cái món đồ này chỉ trấn áp thái cổ hung khí như Đại Tu Di Ma Trụ, ngay cả đồ vật của Thiên Chí Tôn còn sót lại cũng phong ấn được, món đồ chơi đáng sợ này quá ư bí .

      “Ầm ầm.”

      Đột nhiên những tiếng động ầm ầm vang lên, Mục Trần tỉnh táo lại, long quyển phong bạo bắt đầu tiêu tan, gian cương phong theo đó cũng dần biến mất.

      – Mau chạy khỏi đây thôi!

      Mục Trần thất kinh, vội vàng chụp lấy khúc xương đen cất . Lúc nãy bị uy áp chấn bị thương nhưng cũng đến nỗi quá nghiêm trọng, dù vậy chiến lực vẫn hao tổn ít, để cho mấy tên kia mà thấy trạng thái suy yếu của mình khó mà toàn mạng tiếp.

      Nghĩ vậy, long ảnh xuất , linh quang ngưng tụ dưới bàn chân, nhanh chóng chạy mất.

      “Ầm ầm!”

      Cùng lúc đó, vùng đất xung quanh, cường giả khắp nơi cũng nhận ra gian cương phong yếu , sắc mặt tất cả đều mừng rỡ háo hức.

      Giữa trung, Hạ Du Nhiên và Liễu Ảnh vẫn giằng co, tập trung vào đối thủ, linh lực ngập trời đối chọi gay gắt, nhưng vẫn chưa chân chính ra tay. Cả hai đều biết đối phương mạnh mẽ, nếu giao đấu bản lĩnh tầm thường thể chiến thắng, nhưng nếu bại lộ năng lực bản thân mà , e phải trả giá , họ còn phải giữ sức đến nơi tẩy lễ, để kẻ khác cướp mất cơ hội.

      Dù vậy cả hai có nổi giận thế nào cũng dám tùy tiện ra tay.

      – Hừ! gian cương phong lập tức tan , đến lúc đó bọn chúng toàn bộ xông lên, tiểu tử kia đừng hòng thoát!

      Liễu Ảnh gằn giọng.

      – Cũng cần ngươi lo!

      Hạ Du Nhiên cười khẩy.

      Liễu Ảnh tức tối muốn gì nữa, đột nhiên vang lên tiếng long ngâm khiến chú ý về phía gió lốc, long ảnh hư ảnh bao ra, long vĩ đung đưa, lóe lên bay ra ngoài nghìn trượng, tốc độ đến cũng phải kinh ngạc.

      “Gràooo!”

      Tiếng long ngâm vang vọng, khi mọi người còn ngạc nhiên biến mất khỏi tầm nhìn.

      Mọi người trân trân nhìn theo long ảnh, chợt giật mình nhìn lại long quyển phong bạo sắp hoàn toàn tan biến trung. Linh tàng bảo khố vốn trong đó hoàn toàn biến mất, cứ như tan biến theo gió lốc vậy.

      Bất giác tất cả mọi cường giả đều chưng hửng im lặng.

      – Long ảnh khi nãy, dường như chính là tiểu tử kia….

      – Chết tiệt, cướp bảo khố mất rồi!

      – Chạy trốn nhanh !

      – Khốn nạn!

      Các cường giả hồi tỉnh lại, hầu như ai nấy đều gầm lên tức giận, mặt mày nổi gân xanh gân đỏ. Đau khổ chờ đợi cả nửa ngày, đến lúc gió lốc tan Mục Trần ôm bảo khố bỏ trốn, mà giận nhất là bọn họ lại đứng trố mắt nhìn bỏn trốn.

      – Đuổi theo, đừng cho thoát!

      Cuối cùng vẫn có kẻ cam lòng, hét lớn dẫn đầu lao theo hướng long ảnh biến mất.

      Hạ Du Nhiên bất giác cũng nhìn theo hướng đó, rồi thản nhiên cười. Tên xấu xa, chạy là lẹ mà, xem cái điệu này là bảo bối vào tay rồi a.

      Nàng đảo mắt nhìn lại Liễu Ảnh, ta cũng tức tối đến xanh mặt. Hôm nay xem như bị Mục Trần đùa qua giỡn lại, chỉ chế phục được mà còn bị người ta thuận lợi đoạt bảo.

      – Chậc chậc, xem ra thất vọng rồi a.

      Hạ Du Nhiên cười châm chọc, linh lực ngập trời cũng thu lại. Mục Trần thuận lợi rời , nàng đâu cần phải dây dưa với tên đáng ghét này nữa.

      Liễu Ảnh hầm hầm liếc nhìn Hạ Du Nhiên:

      – Ta tin tiểu tử kia có thể trốn mãi được, nếu dám đến nơi tẩy lễ ta bắt , buộc phải thành giao thứ kia ra cho ta!

      Lời vừa dứt liền vung tay mang theo cục tức nghẹn họng kia mà xoay người bỏ , hôm nay là mất mặt quá mà.

      Hạ Du Nhiên cười khẩy, lắc mình theo hướng khác bỏ . Vài nhóm người còn ở lại chỉ biết nhìn nhau nên câu, chuyến này chẳng có thu hoạch gì, là rãnh rỗi phí thời gian….

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 407: Tinh Huyết Thiên Chí Tôn


      “Vèo!”

      trung, tia sáng bắn ngang trời, theo tiếng long ngâm mơ hồ hư ảo, bóng người cưỡi long ảnh lướt qua với tốc độ kinh hoàng.

      Mục Trần đứng ở kia long ảnh phía , nhìn phía dưới nhanh chóng lui về phía sau đại địa, trong mắt cũng là có mạt sợ hãi than vẻ, này Long Đằng Thuật tốc độ, là quá nhanh , khó trách năm đó Bạch Long Chí Tôn có thể tá này theo Long Ma Cung mấy vị Chí Tôn vây sát dưới thuận lợi bỏ chạy.

      tại Mục Trần thấu hiểu thêm nhiều về Long Đằng Thuật, đại khái được chia làm ba tầng. Tầng thứ nhất là Long Ảnh, thứ hai Long Đằng, thứ ba Long Độn. Mục Trần bây giờ thực lực đột phá Thông Thiên cảnh, Long Đằng Thuật tinh tiến đến Long Đằng. Lúc này linh lực có thể hóa thành cự long, cưỡi rồng lên trời xuống đất, tốc độ truy tinh đuổi nguyệt.

      Mục Trần tin chắc bằng tốc độ tại chớ đến cường giả Thông Thiên cảnh, ngay cả những kẻ vượt qua thân thể nan cũng khó mà đuổi theo được.

      Đó cũng là nắm chắc của khi quyết định đoạt bảo có thể an tâm rời .

      biết khi nào mới đến được Long Độn …

      Mục Trần hào hứng lẩm bẩm. Long Đằng Thuật khi tu luyện đến Long Độn, bản thân có thể hóa thành cự long, xuyên qua gian, Chí Tôn bình thường theo cũng kịp.

      Mục Trần thích chí thoáng nhìn lại xa xa phía sau, mơ hồ cảm nhận được vài dao động linh lực. Xem ra còn nhiều kẻ chưa chịu từ bỏ, đuổi theo định cướp bảo.

      – Cứ tìm chỗ nào đó khôi phục thương thế trước .

      Mục Trần trầm tư, cũng rất muốn tham tư xem mảnh xương Thiên Chí Tôn kia có tác dụng gì đặc biệt.

      Ý định lóe lên trong đầu, tốc độ Mục Trần đột nhiên tăng vọt, biến mất nơi chân trời. Vài phút sau xuất tại vùng núi non trùng điệp, vung tay tán cự long, thâm nhập vào trong cốc khó chú ý.

      Sâu trong sơn cốc, Mục Trần tìm ra khe núi vừa phải liền chui vào trong đó, lập tức ngồi xuống xếp bằng, nhưng làm gì khác, mà thu lại mọi dao động linh lực, khiến bản thân an tĩnh như khối đá.

      lâu sau đó, trung vùng núi này vang lên những tiếng xé toang khí, nhiều bóng người lướt qua nhìn ngó khắp nơi, rồi thấy động tĩnh gì mà tức tối mắng chửi trận, sau đó tiếp tục xa.

      Trong núi, hai mắt khép hờ của Mục Trần mở ra, miệng nhếch lên cười thầm. cẩn thận lấy ra mảnh xương Thiên Chí Tôn yên tĩnh tối đen.

      Nó hoàn toàn im lặng, chút uy áp đáng sợ nào như khi trước nữa, nhìn qua rất bình thường.

      Mục Trần lật qua lật lại ngắm nghía, nhíu mày bĩu môi. Mặc cho nghịch phá thế nào hắc cốt cũng có dị động gì, quán chú linh lực cũng vô dụng, linh lực vào chạm vào khối hắc cốt liền văng ngược ra.

      Hiển nhiên, mảnh giấy than thần bí phong ấn mảnh xương Thiên Chí Tôn cũng đồng thời ngăn cách dò xét của người khác.

      Mục Trần méo miệng, xem ra phải vận dụng mảnh giấy than kia mới được, thực lực của tại chẳng thể chạm vào bảo bối này.

      “Thôi được, ngươi là chủ, nhờ ngươi!”

      Mục Trần thầm trong lòng.

      Nơi khí hải, mảnh giấy than thần bí trào ra hắc ám, dường như có hào quang lấp lánh, những văn tự cổ xưa mang theo huyền ảo dị thường của thiên địa nhảy nhót lao ra.

      “Viu!”

      chùm sáng bắn ra ngoài, chui ra từ lòng bàn tay Mục Trần, bắn vào hắc cốt.

      Màu sắc khúc xương nhạt , nhanh chóng trở lại vẻ trắng sáng trong suốt như ngọc thạch, hoàn mỹ xinh đẹp. Mà đặc biệt lúc này nó kịch liệt phản kháng, chỉ yên lặng nằm trong bàn tay Mục Trần.

      Mục Trần ngưng thần nhìn lại, ngọc cốt bề mặt sáng bóng chút tì vết, bên trong là giọt huyết tinh kim sắc lấp lánh lăn qua lăn lại.

      ngờ trong ngọc cốt này còn lưu giữ giọt tinh huyết Thiên Chí Tôn?!

      Mục Trần tim đập thình thịch, đây chính là tinh huyết Thiên Chí Tôn a, tuy rất ít nhưng với thứ đồ vật này, cường giả Chí Tôn cũng phải thèm thuồng ganh tị.

      Đây chính là chí bảo a!

      Mục Trần cảm thấy chính hơi thở của mình cũng vô cùng gấp gáp khó hiểu.

      Lúc đó, tờ giấy than trong khí hải của lại phát ra những dao động bồng bềnh.

      Ngọc cốt trong tay Mục Trần chậm rãi bay lên, hào quang từ trong đó phát tán, giọt máu kim sắc từ trong ngọc cốt thẩm thấu ra ngoài, bồng bềnh trước mặt .

      Kim quang nhàn nhạt chiếu rọi khe núi, khiến cho vách đá rực rỡ như làm bằng vàng ròng. Mục Trần gắt gao nhìn vào giọt tinh huyết, tuy nó có dao động kinh người nhưng cảm nhận được sức mạnh dồi dào vô biên trong đó.

      Chừng đó cũng đủ cho gã Chí Tôn phải sợ hãi biến sắc.

      Vả lại trong giọt kim sắc tinh huyết kia còn có tiếng sấm ầm ầm vang ra, có lẽ vị Thiên Chí Tôn kia khi còn sở tại hẳn là tu luyện công pháp đặc biệt thuộc tính lôi điện, do đó máu huyết cũng chứa lôi đình lực hùng hậu.

      “Véo!”

      Đột nhiên giọt tinh huyết bắn thẳng vào cơ thể Mục Trần, kinh hãi nhưng chẳng kịp phản ứng gì.

      Biến cố bất ngờ khiến hoảng hồn, tinh huyết Thiên Chí Tôn quý giá thèm thuồng vô cùng, nhưng với thực lực tại căn bản thể hưởng thụ nổi thứ đồ đó. Chỉ giọt thôi cũng đủ khiến phải nổ banh xác!

      Nhưng giọt kim sắc tinh huyết hề quan tâm đến Mục Trần lo nghĩ cái gì, vẫn tiếp tục len lỏi trong cơ thể , xuyên qua huyết nhục, kinh mạch, rồi mang theo màu hoàng kim ónh ánh lan khắp cơ thể Mục Trần. Cảm giác như rơi vào bồn nước ấm vậy.

      “Rầm rầm!”

      Tiếng sấm sét đáng sợ lại vang lên, nhưng lần này là trong cơ thể Mục Trần. hoảng hồn mặt trắng bệch, cảm nhận sức mạnh bùng nổ trong từng thớ thịt, thân thể như muốn nổ tung ra.

      Sức mạnh quá ư đáng sợ, căn bản đủ sức thừa nhận!

      Lúc cảm thấy tuyệt vọng sợ hãi, giọt tinh huyết kia vẫn dừng lại, nó nhanh chóng xuyên qua máu thịt tiến vào khí hải, bắn vào mảnh giấy than thần bí.

      “Ruỳnh!”

      Kim sắc tinh huyết chui vào mảnh giấy than làm cho nó rung lên, từng hoa văn kim sắc ra, thần bí khó lường.

      Dường như thứ được giấu trong mảnh giấy than kia được tinh huyết Thiên Chí Tôn kích hoạt vận hành!

      Mục Trần rất muốn biết thứ kia là cái gì, nhưng lúc này chẳng dám phân tâm, vì lúc giọt máu kim sắc chui qua thân thể, máu thịt bị lây dính ít phần loang lổ của nó.

      Chính chút xíu dính lại đó đối với Mục Trần vẫn vô cùng đáng sợ.

      Toàn thân lúc này nóng như cái lò lửa, cơ bắp máu thịt như sắp cháy khét tới nơi.

      Những tia lôi đình kim sắc lẹt xẹt trong từng thớ thịt của , khiến nó đau nhức rần rần cực kỳ khó chịu, mặt mày Mục Trần nổi đầy gân xanh gân đỏ vì chịu đựng quá mức.

      Thân thể còn chịu nổi, mảnh giấy than kia lúc này cũng chịu biến hóa, chẳng thể giúp gì được.

      Chỉ có thể dựa vào chính mình!

      Mục Trần nghiến chặt răng, vung tay lên, đóa sen như lôi tương ra. Đây là món đồ khi giúp Bắc Minh Long Côn khi trước thu hoạch được, Lôi Thần Liên, có tác dụng rất tốt để rèn luyện cơ thể. Từ khi có được nó, mỗi lúc tu luyện Lôi Thần Thể đều lấy ra dùng.

      Lúc này tình hình cấp bách, tinh huyết Thiên Chí Tôn rất đáng sợ, phải làm cho cơ thể mạnh mẽ lên, nếu hôm nay phải tan xác nghi ngờ.

      Mục Trần leo lên ngồi Lôi Thần Liên, cố nén lại cảm giác nóng rực, hai tay kết ấn, vận hành phương pháp tu luyện Lôi Thần Thể. Tình hình tại rất nguy hiểm nhưng cũng chính là cơ duyên, nếu có thể hấp thu được tinh huyết Thiên Chí Tôn Lôi Thần Thể của chắc phải có đột phá!

      Nhưng nếu thất bại, vĩnh viễn từ biệt cõi đời này!

      Lúc này chỉ còn cách liều mạng!

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 408: Pháp Thân Chí Tôn


      “Đùng!”

      Tiếng sấm cuồng bạo quanh quẩn trong người Mục Trần, lúc này thân thể máu thịt ánh lên màu kim sắc, cả xương cốt cũng chuyển sang màu vàng, cứ như nội thể hoàn toàn bị hóa thành vàng ròng.

      Màu vàng óng ánh điên loạn cắn xé thân thể Mục Trần, những tia lôi quang kim sắc bắn ra mơ hồ nhưng lại mang theo sức mạnh đáng sợ. Mọi chỗ nó chạy qua, thân thể run lên như sắp vỡ, lúc nào cũng có thể bùng nổ.

      Đau nhức lan ra khắp nơi.

      Thân thể mỗi khi trở nên mạnh hơn đều trải qua biến hóa cực kỳ thống khổ, dù vậy khi thành công mang lại sức mạnh khiến cho người ta ham muốn, chính vì thế mà ít kẻ chẳng ngại khó ngại khổ theo đuổi sức mạnh, quyết tâm bỏ.

      Mục Trần cũng thế, do đó cố sống cố chết vận chuyển Lôi Thần Thể, nội thể lóe hắc lôi, vây quanh kim lôi ý định luyện hóa.

      Nhưng dù cho lôi quang có chứa sức mạnh hắc thần lôi nhưng kim lôi lại mạnh mẽ đáng sợ hơn, hắc thần lôi trước mặt lại có vẻ như mỏng manh yếu ớt hơn. Ngẫm lại, hắc thần lôi dù sao cũng là lôi kiếp khi linh thú thoát linh hóa phàm mà ra, kiếp nạn đó cũng tương đương với Chí Tôn Tam Nan khi nhân loại đột phá Chí Tôn. Còn kim lôi kia lại đến từ vị Thiên Chí Tôn, so sánh hai tồn tại, hắc thần lôi trước mặt kim lôi cũng chẳng hơn lôi đình bình thường là bao.

      Cũng mau là lượng tinh huyết Thiên Chí Tôn xâm nhập vào cơ thể nhiều, chỉ cần cố gắng chịu đựng nổi, vẫn có cơ may luyện hóa hấp thu được.

      Mục Trần dốc tận lực thi triển Lôi Thần Thể, hắc lôi quang chui ra từ mỗi tế bào, liên tiếp ngừng hết lớp này đến lớp khác, nhanh chóng bị kim lôi óng ánh dung hợp ăn mòn. Đồng thời cũng có những đốm sáng li ti màu vàng rơi xuống, được cơ thể hấp thụ toàn bộ.

      Từng thớ thịt hấp thu những mảnh kim quang li ti lại toát ra màu vàng óng ánh rực rỡ, cảm giác mạnh mẽ chạy rần trong từng thớ thịt, toát ra lúc lúc .

      Sau hồi, Mục Trần quen dần với cảm giác đau nhức, tập trung tinh thần vào việc dùng hắc lôi tiêu hao dần dần kim lôi, từng chút hóa giải sức mạnh của nó, rồi hấp thu vào cơ thể.

      Bên ngoài, Lôi Thần Liên lóe sáng, lôi quang lập lòe, từng đợt hắc lôi dũng mãnh tràn vào cơ thể Mục Trần, bổ sung lượng hắc lôi mà cơ thể tiêu hao mất.

      Trong ngoài giáp công, gương mặt Mục Trần dần trở nên thoải mái thả lỏng, tranh đấu trong cơ thể dần nghiêng về phía .

      Thời gian nhanh chóng trôi qua, nháy mắt hết ngày.

      ngày qua, Mục Trần ngồi im hề nhúc nhích Lôi Thần Liên. Hắc lôi như phủ kín lấy Mục Trần, lôi điện lập lòe tản mát sức mạnh kinh người.

      “Đùng!”

      Đột nhiên cơ thể Mục Trần có hào quang kim sắc lóe lên, hắc lôi như tuyết gặp lửa nhanh chóng tan rã.

      Mục Trần ra trần trụi, da dẻ ánh lên kim sắc nhàn nhạt, như lớp màng mỏng bằng vàng bao lấy thân thể . Có vẻ như sức mạnh cơ thể Mục Trần lúc này hơn xa ngày hôm qua!

      Kim quang chớp lóe hồi rồi cũng tan mất. ngực Mục Trần, hắc lôi lóe lên rồi kéo dài ngang ngực, hình thành đường lôi văn!

      Nhị văn lôi thể!

      Sau khi luyện hóa được ít kim huyết dính trong cơ thể, Lôi Thần Thể của có thể tiến hóa đến cấp nhị văn!

      Mục Trần chầm chậm mở mắt, ánh kim quang lóe sáng, lợi hại kỳ bí.

      cúi nhìn lôi văn tan biến ngực, hài lòng ra mặt. Thần quyết luyện thể vốn khó tu luyện, Lôi Thần Thể lại còn là hiểm hiểm trong khó khăn. Từ khi Mục Trần có được phương pháp tu luyện Lôi Thần Thể đầy đủ chưa ngày nào ngưng tu luyện nó, vậy mà đến hôm nay mượn lực tinh chế từ ít tinh huyết Thiên Chí Tôn mới có thể đặt chân đến trình độ nhị văn lôi thể.

      Nhảy khỏi Lôi Thần Liên, vung tay lên thu vào vòng tay. Siết tay lại cảm nhận sức mạnh mới mênh mông như muốn bùng nổ, nhếch miệng cười thầm. Nhị văn lôi thể mạnh , cường hãn chỉ gấp đôi nhất văn, có lẽ ngay cả đám cường giả vượt qua thân thể nan cũng chưa chắc vượt hơn được sức mạnh cơ thể thuần túy của . Lôi Thần Thể quá lợi hại.

      Mục Trần nhìn lên khối xương vẫn còn lơ lửng trước mặt, giọt tinh huyết bên trong bị mảnh giấy than kia hút mất, dù vậy nó vẫn còn chứa sức mạnh rất khổng lồ.

      Mục Trần thu hồi nó vào vòng tay. Ngọc cốt vẫn là xương cốt của Thiên Chí Tôn, sức mạnh trong đó vẫn rất lớn, tại chưa đủ sức luyện hóa được vậy tạm cất , sau này ắt có chỗ dùng.

      – Đúng rồi! Mảnh giấy than…

      Mục Trần lúc này mới nhớ tới thứ quan trọng kia, vội vã đưa tinh thần bay vào khí hải. nhìn thấy mảnh giấy lẳng lặng trôi nổi nơi đó, lúc này nó biến hóa rất lớn so với trước kia, bề ngoài còn đen tối thâm thúy nữa, mà trở nên vàng óng lấp lánh, có hoa văn lan tỏa, cảm giác huyền ảo cổ xưa rất khó tả.

      Mục Trần thoáng nghĩ, Thần Phách liền đứng dậy tiến tới gần tờ giấy vàng, hơi do dự rồi chạm lên nó.

      “Chíu!”

      Chính lúc đó, mảnh giấy sáng ngời chói mắt, những văn tự cổ xưa nhảy múa tràn ra, Thần Phách kinh ngạc say mê nhìn vào chúng mặc dù thể hiểu được.

      Những thanh xa xưa quanh quẩn trong trí não, khiến cho tâm trí mờ mịt như được khai sáng, những tin tức khó hiểu lan vào trong suy nghĩ.

      – Đại Nhật Bất Diệt thân…

      Mục Trần chấn động, ý thức liền tỉnh lại, hít hà hơi, mắt trố thô lố nhìn chữ viết màu vàng kia. Đại Nhật Bất Diệt thân, đây chắc chắn phải là thần thuật tu luyện pháp thân Chí Tôn!

      Và có lẽ là pháp thân Chí Tôn rất khủng bố!

      Pháp thân Chí Tôn, dấu hiệu cho thấy người đó tấn chức Chí Tôn . Chỉ có Chí Tôn mới có thể ngưng luyện ra pháp thân Chí Tôn, nắm giữ thiên địa, búng tay hắt hơi là hủy trời diệt đất. Mục Trần từng nhìn thấy Hắc Long Chí Tôn và Thái Thương viện trưởng thi triển pháp thân Chí Tôn của mình, sức mạnh thiên địa phải run rẩy.

      Sức mạnh tuyệt đối dường như có thủ đoạn nào bù lại được!

      Thế nhưng mà trong Đại Thiên thế giới, pháp thân Chí Tôn cũng có tốt có xấu. Theo biết, tại được xếp vào danh hào pháp thân Chí Tôn, tổng cộng là 99 pháp thân!

      Mỗi pháp thân Chí Tôn trong 99 danh hào này đều cực kỳ uy mãnh, phương pháp tu luyện đều là bí mật bất truyền của chủng tộc hoặc thế lực nào đó. Chính trong những thế lực đó, cũng chỉ có thành viên hạch tâm mới đủ tư cách tu luyện được. Những pháp thân Chí Tôn khác nằm ngoài số 99 danh hào kia có vẻ khá bình thường, hầu hết là do linh lực bản thân tự ngưng tụ, có năng lực đặc thù gì lắm.

      Đối với cường giả Chí Tôn, thứ hấp dẫn tuyệt đối nhất chính là phương pháp tu luyện của 99 danh hào pháp thân Chí Tôn kia.

      Vì nó thậm chí có nhiều cường giả Chí Tôn sẵn sàng tình nguyện nương tựa vào những chủng tộc cường đại, đủ cho thấy nó hấp dẫn ra sao!

      Bây giờ Mục Trần có trước mặt pháp thân Chí Tôn khá kinh khủng.

      Đại Nhật Bất Diệt thân!

      Nhưng theo biết, dường như trong 99 danh hào pháp thân kia chẳng có cái nào tên gọi như thế. Và rồi tin tức tiếp theo từ mảnh giấy khiến giật mình thon thót….

      Đại Nhật Bất Diệt thân, là phần của bản thể đầy đủ, gọi là, Vạn Cổ Bất Hủ thân!

      Mục Trần tròn mắt ngây dại. nhớ , 99 danh hào pháp thân Chí Tôn danh chấn Đại Thiên thế giới Vạn Cổ Bất Hủ thân chính là pháp thân được xếp hạng… thứ tư!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :