Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 394: Bắc Thương Môn


      – Mở cửa Bắc Thương Môn. . .?

      Lời Trầm Thương Sinh vừa dứt, mọi thứ dường như dừng lại. Thái Thương viện trưởng và đám trưởng lão hơi đổi sắc, ánh mắt nghi hoặc. Học ngờ rằng Trầm Thương Sinh lại có thể cầu như thế.

      Bắc Thương Môn được xem như vùng đất ma luyện cuối cùng của Bắc Thương linh viện. Nơi đó tỉ lệ tử vọng quá cao, cuối cùng hội nghị của linh viện cân nhắc lựa chọn, rồi quyết định đóng cửa. Cũng vì lý do đó mà nhiều năm trở lại đây thành tích của linh viện trở nên kém cỏi, lâm vào nguy cơ mất danh hiệu Ngũ Đại Viện.

      Nhiều linh viện mạnh khác cũng có nơi ma luyện cuối cùng như thế, cũng rất quan trọng, vì nó có thể khiến những đệ tử hàng đầu tiếp tục tăng cường sức mạnh. Nhưng dù vậy so với bốn linh viện còn lại, thời gian thành lập của Bắc Thương linh viện có phần trễ hơn, nội tình vẫn bì kịp.

      Mục Trần chưng hửng trước diễn biến như thế này. đến Bắc Thương linh viện khoảng năm, vẫn chưa biết được Bắc Thương Môn kia là cái gì. Nhưng nhìn ánh mắt của mọi người, mơ hồ có thể đoán ra vài thứ đặc biệt.

      – Bắc Thương Môn rất nguy hiểm . . .

      Thái Thương viện trưởng trầm tư hồi lâu.

      – Viện trưởng. . . xin hỏi câu. . .

      Trầm Thương Sinh cười nhạt, khiêm tốn nhưng thẳng thắn nhìn trực diện Thái Thương viện trưởng:

      – Con đường cường giả, có bằng phẳng hay chăng?

      khí trầm lắng, chỉ có giọng của Trầm Thương Sinh văng vẳng. Đám đệ tử nhìn lên bóng người kia giấu được vẻ tôn sùng kính phục. là Trầm Thương Sinh, bá chủ Thiên bảng. Dù cho tại bị che mờ chút vì tỏa sáng của Mục Trần, nhưng địa vị trong lòng những đệ tử vẫn hề thay đổi.

      Thái Thương viện trưởng trầm tư, rồi mỉm cười bất đắc dĩ:

      ngờ bị tiểu tử non nớt dạy dỗ ta…

      Bên cạnh, Chúc Thiên và đám trưởng lão nhe răng cười.

      – Bắc Thương Môn trước nay cũng phải hoàn toàn niêm phong. Nhiều năm rồi chúng ta sửa chữa những chỗ khiếm khuyết, cũng có chút thành quả, nhưng vẫn cực kỳ nguy hiểm như xưa.

      Thái Thương viện trưởng nhìn về phía Trầm Thương Sinh, chợt cười khoát tay:

      – Bất quá ngươi bày tỏ như vậy, nếu ta còn thoái thác, cũng hay cho lắm. Nhưng lần này mở cửa Bắc Thương Môn, phải hạn chế số người tiến vào, chỉ có đệ tử top 10 Thiên bảng mới đủ tư cách, và phải cam đoan tự nguyện.

      Trầm Thương Sinh mừng rơn, cười to lớn:

      – Ta xin tiến vào Bắc Thương Môn!

      – Tính thêm ta vào nữa ..

      Lý Huyền Thông nhanh nhảu cười nhạt góp lời.

      Cách đó xa, Hạc chăm chú nhìn hai người khí độ bất phàm cao, lại quay nhìn sang Tô Huyên, hơi biến sắc nhưng cũng cắn răng mạnh mẽ hét lên:

      – Còn có ta!

      Hạc thình lình hét lớn khiến nhiều kẻ giật mình, ngay cả Tô Huyên cũng kinh ngạc ra mặt, nhưng ánh mắt vẫn thản nhiên chứ biểu gì nhiều. Hành động của trước kia trong Thú Liệp Chiến khiến nàng càng thêm oán ghét, vốn bình thường đối đãi với Hạc cũng như bằng hữu xã giao, nhưng từ đó trở hoàn toàn lạnh nhạt.

      Hạc quay lại nhìn Tô Huyên, thấy ánh mắt hờ hững của nàng, gương mặt càng thêm ảo não. Chuyện khi trước cũng do nghĩ chu đáo, chỉ lòng nôn nóng đánh bại Mục Trần. chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tổn thương Tô Huyên, đó cũng là người con rất thích.

      – Viện trưởng lúc nãy rất đúng, ta nghĩ cũng nên dốc toàn lực bản thân cho Bắc Thương linh viện trong đại tái sắp tới. Nhưng nếu vào Bắc Thương Môn, e rằng ta chẳng đủ tư cách so kè với đám thiên tài siêu đẳng của mấy linh viện khác.

      Hạc chua xót chuyển chủ đề. Thực ra gương mặt cũng ưa nhìn tuấn, chỉ có cái hơi mang vẻ lãnh nham hiểm, trong Bắc Thương linh viên cũng ít nữ sinh mê mẩn tương tư .

      – Thủ lĩnh oai !

      Thành viên môn ngạc nhiên mà hứng chí, kích động khi thấy thủ lĩnh của họ hơi có vẻ khác. Lựa chọn của Hạc khiến cho họ bất giác cũng cảm thấy hãnh diện tự hào.

      – Cái tên này khó khi nào hăng hái như thế chứ.

      Tô Linh Nhi nghi hoặc chẳng tin, đến gần ghé tai Tô Huyên thầm.

      Tô Huyên liếc nhìn Hạc . Lúc nàng nhìn qua cảm giác được, bỗng nhiên cũng đứng thẳng hơn nhiều. Và lúc này thấy trong ánh mắt Tô Huyên dường như cũng có đánh giá chút, còn hờ hững mặc kệ bây như lúc nãy nữa, khiến cho trái tim bỗng dưng đập thình thịch.

      khí Bắc Thương linh viện bị ba người Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông, Hạc khiến cho trở nên sôi động. Nhiều đệ tử tiếc rẻ khi mình chỉ còn cách top 10 xa, bằng cũng có dịp chân chính vì Bắc Thương linh viện mà hăng hái hồi.

      Từ Hoang cũng bị ảnh hưởng bởi khí sôi trào đó, bản thân là cường giả đỉnh cao của Bắc Thương linh viện, dĩ nhiên đâu thể lui bước.

      Thế là trước ánh mắt tự hào ngưỡng mộ của muội muội Từ Thanh Thanh, bước tới bay lên.

      Gần đó, Triệu Thanh Sam và Mộ Phong Dương nhướng mày liếc nhau, bất đắc dĩ chép miệng. Lỡ tranh giành lấy cái top 10, bây giờ lùi bước dân chúng cười cho thúi mũi. Bản thân cũng là kẻ kiêu ngạo, đâu chịu lép vế trước kẻ khác. Sau Từ Hoang, chính là hai người bọn họ lập tức hưởng ứng.

      Rốt cuộc top 10 Thiên bảng ngoài Mục Trần, Lạc Li và Tô Huyên, 7 người còn lại đều lơ lửng bầu trời, khiến cho đám đông đệ tử hứng chí hò reo, nhiệt huyết tranh đấu sôi trào. Bình thường bên trong viện tranh đấu phe phái ra sao, nhưng khi đối với người ngoài, cảm giác đoàn kết lại khiến cho họ vô cùng kiêu hãnh.

      Thái Thương viện trưởng và đám trưởng lão thấy cảnh này chỉ biết thở ra, nhưng cũng thấy vui mừng. Đệ tử vì vinh nhục huy hoàng của linh viện mà chiến đấu, đó chính là thành công lớn của công tác đào tạo.

      Thái Thương viện trưởng phất tay áp chế tiếng ồn, rồi cười ôn hòa:

      – Ba ngày nữa chúng ta mang Mục Trần đến Thánh Linh Sơn. Sau việc đó rồi Bắc Thương Môn lại mở cửa!

      Lời viện trưởng vừa dứt, đám đông đệ tử lại hò reo. Thời gian tới đây, vì danh hiệu Ngũ Đại Viện, Bắc Thương linh viện dốc toàn lực.

      Mục Trần mỉm cười nhìn khí sục sôi kia. Mọi người cố gắng như thế, bản thân ta cũng được tụt lại phía sau. Ít nhất trong chuyện Thánh Linh Sơn trước mắt, phải lấy lại thể diện cho Bắc Thương linh viện!

      Trong cự điện tối tăm đen đúa, khí lạnh lẽo đầy áp lực.

      Ghế chủ tọa trong cự điện, Hắc Long Chí Tôn ngẩng lên, nhìn vào góc u trong điện, mở miệng thản nhiên:

      – Tin tức xác định, Bắc Thương linh viện lần này tham gia Thánh Linh Sơn. Kẻ chính là tên Mục Trần đoạt lấy Đại Tu Di Ma Trụ kia.

      – Hô hô! Bắc Thương linh viện gan to tày trời, kiện này, bọn tiểu tử còn bú ti cũng dám tham gia ư….

      Góc u đó chợt vang lên tiếng cười ma quái, bóng người .

      – Đến cũng tốt, thế kế hoạch của chúng ta có thể thực . Nhiều năm nay nhẫn thế là đủ.

      Hắc Long Chí Tôn cười khẩy.

      – Chuẩn bị chu đáo rồi chứ? Cái con chim già của Bắc Thương linh viện kia phiền phức.

      góc khác lại vang lên tiếng .

      – Ừm, yên tâm! Lão già đó dám đến, tự nhiên có người đối phó. Bây giờ chúng ta cho bọn Bắc Thương linh viện biết, Bắc Thương đại lục này cường đại nhất, vẫn luôn là Long Ma Cung chúng ta!

      – Còn nữa, Đại Tu Di Ma Trụ phải thu hồi lại, đó là chí bảo của Long Ma Cung chúng ta.

      Hắc Long Chí Tôn mỉm cười:

      – Tiểu tử kia đến tham gia Thánh Linh Sơn, còn cơ hội nào tốt hơn….

      Lời xong, vung tay lên khiến gian biến dạng, tạo thành thông đạo. Những tiếng tru kinh dị đáng sợ như vạn quỷ gào thét, rồi cái bóng đen từ nơi đó bước ra.

      Người đó mặc quần áo bình thường, vải bố xơ xác. Đôi mắt buồn bã bám đầu bụi, sau lưng cây thương đen tuyền, những cái bóng đen gào thét bay lượn thân thương, khóc la thảm thiết.

      Bước ra, đứng đó chẳng nhúc nhích, như khối đá lạnh băng.

      – Hình Thiên, ba ngày nữa chuẩn bị đến tham gia Thánh Linh Sơn. Nhiệm vụ của ngươi lần này là lấy đầu Mục Trần của Bắc Thương linh viện, thu hồi Đại Tu Di Ma Trụ trong tay !

      Hắc Long Chí Tôn nhàn nhạt ra lệnh.

      Người kia hờ hững nhìn lên, rồi nhàng gật đầu, sau đó xoay người bỏ , tiếng nào.

      Cung cách quỷ dị khiến người khác lạnh gáy.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 395: Lên Đường


      Bắc Thương linh viện sôi động hơn ba ngày, rồi sau đó mọi người nhận thấy khí trong linh viện có nhiều biến chuyển. Trước nay nhiều thế lực tranh đấu, nhưng nửa năm tới đại tái linh viện đến, khiến cho mọi người trở nên đoàn kết hơn. Đặc biệt sau khi Thái Thương viện trưởng diễn thuyết sâu sắc tình cảnh bi đát của linh viện, khiến cho ít đệ tử nao nao xúc động. Bản thân là thành viên, dĩ nhiên cũng nên vì danh dự của tập thể mà cố gắng dốc sức.

      Do vậy mọi người trở nên hăng hái tu luyện, vài đệ tử vị trí gần top 10 Thiên bảng ngừng phấn đấu, mong muốn bản thân có được tư cách tiến vào Bắc Thương Môn tu luyện. Họ biết nơi đó nguy hiểm rình rập, nhưng chẳng ai tỏ ra sợ hãi lui bước.

      Đến ngày thứ tư, chính là lúc Mục Trần khởi hành rời khỏi Bắc Thương linh viện, để đến tham gia kiện quan trọng nhất giới trẻ Bắc Thương đại lục.

      Khu tân sinh, tiểu lâu, Mục Trần quay sang bên cạnh mỉm cười dịu dàng với Lạc Li:

      thôi!

      Dù danh ngạch tham gia của Bắc Thương linh viện chỉ có , nhưng Lạc Li cũng muốn theo Mục Trần. cũng phản đối, ra ngoài được ở cùng Lạc Li, cầu còn được.

      Lạc Li mỉm cười gật , hai người bay lên như lưu tinh xuyên qua gian, hướng đến tòa cung điện nguy nga ở trung ương linh viện. Thái Thương viện trưởng và các trưởng lão sớm chờ đợi.

      Mục Trần cùng Lạc Li hạ xuống, lướt nhìn qua đám người, bất giác giật mình. Bóng dáng kiều áo quần trắng tinh, dung nhan xinh đẹp và lạnh lùng, chính là Linh Khê.

      Mục Trần tỏ ra kỳ quái khi thấy Linh Khê xuất . Vì thực ra Linh Khê chỉ mang danh trưởng lão, nào có can dự gì vào những chuyện của đệ tử Bắc Thương linh viện.

      Nhận thấy ánh mắt đó của Mục Trần, dáng vẻ lạnh lùng của Linh Khê lại mất sạch, khiến cho vài trưởng lão bên cạnh ngạc nhiên. Tính tình nàng thế nào, bọn họ còn lạ gì, đời nào mới tỏ ra ưu ái mỉm cười với ai.

      Vậy mà gặp Mục Trần lại có vẻ dịu dàng như thế, là chuyện đời hiếm gặp.

      – Lần này ta cũng tháp tùng các ngươi đến Thánh Linh Sơn.

      Linh Khê mỉm cười.

      – Ha hả, trưởng lão Linh Khê thực lực bất phàm, có nàng theo, hẳn là có thể an toàn hơn nhiều.

      Thái Thương viện trưởng cười lớn phá tan bầu khí kỳ quái. Việc Linh Khê chủ động cầu cùng lão cũng tò mò lắm, nhưng từ chối. Có thêm cường lực càng thêm an toàn, tuy rằng Bắc Thương đại lục có mấy kẻ mù mà chọc vào Bắc Thương linh viện, nhưng cẩn tắc vô áy náy.

      Rồi lão lại liếc sang Mục Trần đầy thâm ý. Xưa nay Linh Khê chẳng hề ngó ngàng đến chuyện lớn bé trong linh viện, đột nhiên muốn cùng ắt phải liên quan đến Mục Trần, mà cho kỹ ra chắc chắn là có ý bảo vệ .

      Linh Khê lại chủ động ra tay bảo vệ Mục Trần?

      Việc này chính lão Thái Thương cũng cảm thấy bất khả tư nghị. Với tính cách hờ hững của Linh Khê, dù cho Bắc Thương linh viện có bị phá hủy nàng cũng chẳng mảy may động lòng, chứ đừng đến….

      Nhưng dù có tò mò hay khó hiểu ra sao, lão cũng dại mà tìm hiểu cái uẩn khúc trong mối quan hệ của Mục Trần và Linh Khê, xem ra nó chẳng hề đơn giản dễ hiểu chút nào…

      Mục Trần nhìn thấy ánh mắt của Thái Thương viện trưởng, nhất thời rủa thầm trong bụng, rồi liếc sang Lạc Li. nàng vẫn yên lặng cười tủm tỉm như trước, thậm chí khi thấy Linh Khê liếc mắt đưa tình còn cười chào lại, nhưng bất ngờ lúc cúi đầu môi mấp máy, thanh nhè bay vào tai Mục Trần.

      – Có lực hút lớn nhỉ…

      Mục Trần giật bắn người, tằng hắng tiếng:

      – Đừng nghĩ bậy, Linh Khê tỷ chỉ yên tâm thôi.

      Lạc Li chẳng gì, ánh mắt tỏ ra khó đoán, làm cho Mục Trần nổi hết cả da gà.

      – Mọi người đến đủ, chúng ta khởi hành thôi.

      Thái Thương viện trưởng vung tay, ngắt ngang màn ghen tuông tình tứ của đám trẻ, dẫn đầu bay lên trung. Mạch U điện chủ và trưởng lão Chúc Thiên bay theo. Đối với Thánh Linh Sơn, Bắc Thương linh viện rất coi trong, chỉ viện trưởng ra mặt, hai vị thiên tịch trưởng lão đứng đầu cũng theo đến, đội hình này khá cường hãn.

      – Các ngươi với ta, bằng tốc độ theo kịp.

      Linh Khê bước đến chỗ Mục Trần và Lạc Li, mỉm cười chỉ tay ra. cái lỗ đen bay ra lơ lửng giữa .

      – Vậy phiền trưởng lão Linh Khê rồi.

      Lạc Li khẽ gật.

      – Nếu ngại ta Linh Khê tỷ như Mục Trần đó, sau này gặp lại dì Tịnh còn có thể vài tiếng giúp ngươi.

      Linh Khê thầm đánh giá Lạc Li, chẳng tìm ra tì vết nào. tuyệt mỹ như thế cũng khó trách Mục Trần thích.

      Lạc Li bất giác đỏ mặt, nàng nghe Mục Trần kể lại, dĩ nhiên biết được dì Tịnh mà Linh Khê đề cập chính là mẫu thân Mục Trần.

      – Linh Khê tỷ!

      Lạc Li cười yếu ớt. Nàng thích kết bè kết bạn, nhưng Linh Khê muốn bảo vệ Mục Trần nàng cũng thấy, nên cũng ngại mà tỏ ra hảo cảm.

      Linh Khê cười, nắm tay Lạc Li kéo bay vào trong lỗ đen, Mục Trần thấy vậy vội bay theo.

      Lúc họ bay lên trời, vô số đệ tử đều chăm chú dọi theo, ai nấy đều biết hôm nay là ngày Mục Trần rời khỏi Bắc Thương linh viện, đến Bắc Thương đại lục, đại diện linh viện tham gia Thánh Linh Sơn.

      đỉnh núi, Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông bay ra, cười lớn với Mục Trần:

      – Mục Trần, lần này thể diện Bắc Thương linh viện chúng ta nhờ vào ngươi!

      Mục Trần trịnh trọng gật đầu:

      – Yên tâm, bất kể kẻ nào đến cản, ta cũng dễ dàng đầu hàng.

      Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông cùng cười lớn. Vốn là đệ tử ưu tú nhất của linh viện, việc như thế này nên phải để họ ra mặt, thế nhưng tàn khốc, thời gian tu luyện của họ cũng nhiều, tuổi tác cũng kém hơn đám trẻ tuổi hàng đầu Bắc Thương đại lục kia. Do đó trách nhiệm này họ thể gánh nổi, đành nén lại phức tạp trong lòng để đặt hy vọng vào Mục Trần tỏa sáng tại Thánh Linh Sơn, tạo nên kỳ tích.

      Tất cả đều là thành viên Bắc Thương linh viện, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục.

      Thái Thương viện trưởng dặn dò Mục Trần:

      – Lúc đó chỉ cần dốc hết sức, việc này rất trọng đại nên luôn có hình ảnh truyền tức thời về trong viện, để mọi người đều thấy được biểu của ngươi.

      Mục Trần kinh hãi, rồi bất đắc dĩ cười xòa. Quả làm thế càng khiến chịu áp lực, nhất cử nhất động đều bị mọi người nhìn thấy, nếu dốc toàn lực e rằng thê thảm nhục nhã rồi a.

      thôi!

      Thái Thương viện trưởng vung tay, linh lực trong thiên địa như biển lớn dâng trào, khiến gian trước mặt bị biến dạng dữ dội, rồi hình thành thông đạo lớn. Thái Thương viện trưởng dẫn đầu đoàn người tiến tới thông đạo.

      Đằng sau, mọi người cũng lập tức theo sát, cổng gian há miệng nuốt hết tất cả, trung nhanh chóng yên tĩnh trở lại, mọi người vừa ở đó biến mất tung tích.

      – Chẳng biết lần này đạt thành tích ra sao.

      Trầm Thương Sinh thở dài nhìn theo:

      – Nghe có vài kẻ trong đám kia chạm đến Chí Tôn Tam Nan…

      Lý Huyền Thông gật đầu, lẩm bẩm:

      – Chí Tôn Tam Nan a. . . rất phiền toái!

      Thực lực như thế gần như tiến sát Chí Tôn, mạnh hơn Thông Thiên cảnh nhiều lắm.

      – Ta chấp nhận cho thất bại, cả năm nay những chuyện làm ra khiến ta sửng sốt rất nhiều. Tên tiểu tử trước kia phải dốc sức tiếp ba chiêu của ta, thế mà nay cả ta cũng phải ngước nhìn.

      Lý Huyền Thông đột nhiên cười to.

      Trầm Thương Sinh mỉm cười, ngẩng lên nhìn trung phẳng lặng, lẩm bẩm trong lòng.

      “Mục Trần, mọi người trong Bắc Thương linh viện chúng ta đều nhìn ngươi đó, hãy thể hết sức cho chúng ta xem nào!”

      Đến khi ngươi trở về, bá chủ Thiên bảng chính là ngươi.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 396: Thánh Linh Thành


      Thánh Linh Sơn, tọa lạc tại giáp ranh trung ương Bắc Thương đại lục. Khu vực này gọi là Thánh Linh vực, danh tiếng lừng lẫy.

      Tương truyền Thánh Linh Sơn truyền thừa từ viễn cổ xa xưa, vốn ngọn núi này mấy nổi bật, chỉ từ khi vị Thiên Chí Tôn tạ thế nơi đây, nó lại trở nên bất phàm. sức mạnh cường đại thần bí ngăn cách, linh khí triều tịch đáng sợ bao quanh khiến người ta dám tùy tiện xông vào.

      Chỉ có cách vài năm nó mới yếu chút, và đó chính là lúc giới trẻ tuổi Bắc Thương đại lục lại tổ chức kiện trọng đại hàng đầu.

      Nơi Thánh Linh Sơn có cơ duyên gọi là Thánh Linh tẩy lễ, có sức hấp dẫn vô song với tất cả những ai cố gắng bước đến trình độ Chí Tôn. Đối với những thế lực lớn càng chú ý nhiều hơn, vì trong Đại Thiên thế giới mênh mông vô tận, chỉ Chí Tôn chân chính mới xứng danh là cường giả. thế lực càng có thêm nhiều Chí Tôn, chiến lực tăng cao, áp lực đối với bên ngoài trở nên đáng sợ hơn.

      Để có được Thánh Linh tẩy lễ kia, bao nhiêu thế lực Bắc Thương đại lục đều đỏ mắt hăm he, toàn lực tranh đấu, nhằm để cho thiên tài của mình nhận được cơ duyên đó, bước tiếp con đường Chí Tôn với trụ cột vững chắc.

      Mỗi khi Thánh Linh Sơn bắt đầu, lập tức khiến sóng gió nổi khắp Bắc Thương đại lục, các thế lực hò nhau dốc sức hỗ trợ những thiên tài trẻ tuổi của mình ra sức tranh đoạt.

      ….

      Khi nhóm người Mục Trần đến được Thánh Linh vực, cũng cần đến nửa ngày. Dù vậy tốc độ như thế vẫn khiến Mục Trần sợ hãi chịu nổi. quả là Chí Tôn có khác, nếu chỉ mình dùng tốc độ tối đa bay , cũng cần ít nhất là ngày mới đến được.

      Đoàn người tiến vào Thánh Linh vực, Thái Thương viện trưởng trực tiếp dẫn mọi người đến Thánh Linh thành.

      Thánh Linh thành sừng sững bao năm dưới Thánh Linh Sơn, cổ kính mà đặc biệt. Vị trí nhạy cảm này trung lập, vì chẳng thế lực nào đủ sức cũng như can đảm độc chiếm nó. Làm như thế dễ khiến những thế lực khác vừa mắt mà liên kết tiêu diệt, dễ dẫn đến họa diệt môn.

      Thánh Linh thành hôm nay chính là lúc náo nhiệt nhất nhiều năm qua, vô số cường giả thế lực tứ phương xuất . Thậm chí cả những cường giả độc hành cũng góp mặt, dù cho họ biết tranh đoạt với các thế lực cũng khôn ngoan cho lắm, nhưng vì mục tiêu hấp dẫn, lý trí cũng phải tạm gác qua bên.

      Vì Chí Tôn Tam Nan quá đáng sợ. Thân thể nan, linh lực nan, Thần Phách nan… từng nan khủng bố hơn. Chỉ cần sai lầm hóa thành tro tàn, cả Thần Phách cũng thể trốn thoát, tan nát trong thiên địa.

      Vô số cường giả tan biến ở cửa ải tam nan kia, vĩnh viễn tiêu tán.

      Do đó với họ mà , Chí Tôn Tam Nan đáng sợ hơn cả việc đắc tội những thế lực kia.

      Cân nhắc hai việc, bên trọng bên khinh ràng

      Lúc Mục Trần đến Thánh Linh thành, tòa núi mơ hồ phía xa xa sau thành trì , sương linh khí dày đặc dâng lên khiến người ta cách rất xa cũng cảm thấy áp lực đáng sợ, tiếng sấm rền nổ vang ầm ầm lan đến tận đây.

      Thấy cảnh đó, cũng trợn mắt nghiêm túc. tòa núi từ tít xa tắp thấy mà còn có áp lực lớn hình dung nổi như thế.

      – Chắc chắn là Thánh Linh Sơn.

      Thái Thương viện trưởng mỉm cười lên tiếng:

      – Khu vực này, bất kỳ cường giả Chí Tôn nào cũng thể tới gần, vì có uy áp đáng sợ, có lẽ do vị Thiên Chí Tôn kia trước khi tạ thế để lại. Nhưng cái uy áp đó những người chưa bước đến Chí Tôn cảnh lại phát ra được. Ha ha, có lẽ đó là ưu ái của vị Thiên Chí Tôn kia.

      Thái Thương viện trưởng ngữ khí cảm thán. Chí Tôn chính là cường giả, Thiên Chí Tôn chính là đế vương của Chí Tôn. Đối mặt sức mạnh đó, thực lực của lão chẳng có chút tư cách phản kháng.

      Mục Trần chép miệng. Thiên Chí Tôn, mạnh ! Chỉ là uy áp lưu lại, mà cả Thái Thương viện trưởng cũng dám tới gần.

      – Thánh Linh Sơn này nhìn như xa lắm, nhưng ra bị phong tỏa bởi gian cách ly. Chỉ có thể đợi đến đúng thời điểm, mới có thể phá lối tiến vào trong.

      Thái Thương viện trưởng tiếp:

      – Theo ta tính, ba ngày sau chính là lúc Thánh Linh Sơn bắt đầu. Bây giờ yên tĩnh chờ đợi thôi.

      Mục Trần gật đầu vâng dạ.

      thôi, đến Thánh Linh các, nơi đó chính là chỗ những thế lực hàng đầu Bắc Thương đại lục hội tụ. Có lẽ ngươi gặp được vài thanh niên trẻ tuổi hàng đầu đại lục nay.

      Thái Thương viện trưởng chỉ về lầu các nguy nga nhất trong thành, rồi dẫn Mục Trần và mọi người đến đó.

      Thánh Linh thành tại rất sôi động nhộn nhịp. trung vô số người bay tới bay lui như mắc cửi, thực lực đa số đều bất phàm, khiến cho Mục Trần cảm thấy lo lắng. Bắc Thương đại lục đầy rẫy tàng long ngọa hổ, bất kể là Bạch Long thành hay là Tây Hoang thành ngày trước, so với nơi này đáng nhắc tới.

      Thái Thương viện trưởng dừng lại trước lầu các, rồi ngẩng lên nhìn tầng cao nhất, nhận ra vài dao động quen thuộc. Xem ra đám lão già kia lần này đều ra mặt a.

      – Mục Trần, các ngươi cứ tùy ý tìm chỗ nghỉ ngơi, ta gặp vài người quen.

      Thái Thương viện trưởng dẫn mọi người tiến vào Thánh Linh các, rồi cười bay lên khu vực cao kia. Nơi đó tập trung những chúa tể phương Bắc Thương đại lục, thích hợp với những người trẻ như Mục Trần.

      Thái Thương viện trưởng cùng với Mạch U điện chủ, trưởng lão Chúc Thiên bay lên tầng cao nhất. Nơi đó có thủ vệ mắt lóe hung quang, nhưng với thực lực bất phàm như bọn họ nhìn thấy ba người của Thái Thương viện trưởng cũng chẳng dám ngăn cản, ngược lại khom người cung kính, để họ tiến lên lầu.

      – Chúng ta tìm chỗ nghỉ thôi.

      Mục Trần quay lại cười , rồi tìm đến những chỗ ngồi lầu các. Lúc này ở đây long xà hỗn tạp, chẳng biết có bao nhiêu cường giả thế lực cùng tụ họp, có thể quan sát chút xem những nhân vật khó nhằn nhất Thánh Linh Sơn là những ai.

      Mà khi đó, cũng có ít ánh mắt chú ý lại bọn họ, ngoài Mục Trần cũng đáng chú ý, Lạc Li và Linh Khê là hai vị tuyệt thế mỹ nhân khó gặp. Lạc Li im lặng như đóa hoa trong u cốc, tỏa hương thơm ngát. Linh Khê mang vẻ thông minh sắc xảo, cực kỳ lãnh đạm, khí chất thanh tao cách người ngàn dặm, khiến chẳng ai dám đến bắt chuyện.

      Mỹ nữ luôn là sinh vật khiến cường giả nam nhân chú ý nhất, bất kể nơi đâu.

      Dung nhan tuyệt mỹ của hai nàng khiến cho ít kẻ ngứa ngáy trong lòng, thế nhưng ai cũng biết, kẻ có thể bước vào đây thực lực cường hãn cũng thế lực mạnh mẽ, chẳng ai đủ can đảm quậy phá đùa giỡn, chỉ dám dùng ánh mắt liếc ngang liếc dọc, trong lòng hoang tưởng đủ trò.

      Ba người kia vẫn như thấy biết gì xung quanh, chỉ thào trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng cười đùa khiến người ta ghen tị.

      Đột nhiên lầu truyền lại vài tiếng xôn xao, kéo thu hút chú ý của mọi người, ai nấy đều nhìn ra cửa lớn.

      Mục Trần thấy vậy cũng tò mò nhìn ra, bắt gặp ngay bóng dáng xinh đẹp chậm rãi bước vào.

      thanh tú trẻ tuổi, cao cao mà đầy đặn. Nhuyễn giáp tinh xảo bó sát người vừa vặn, những đường cong chỗ lồi chỗ lõm rất mê hoặc.

      Đôi chân thon thả lộ ra da thịt dưới chiếc váy da màu đỏ cực kỳ gợi cảm.

      mỹ nhân đỏ và nóng rực như lửa.

      Chính Mục Trần cũng tránh khỏi dán mắt vào vẻ kiều hoang dã hỏa bạo của kia, bất giác nhận thấy Lạc Li nhàng liếc sang, vội vã chớp mắt quay lại nhìn nàng trân trân. bất đắc dĩ lắc đầu buồn cười.

      Linh Khê bên cạnh nhìn thấy kia, lại tỏ ra nao nao lạ lùng.

      Vài người tiểu lâu dường như nhật ra hỏa mỹ nữ kia, tặc lưỡi dám nhìn lâu. Họ biết đó lợi hại ra sao, bối cảnh gia thế hùng hậu cỡ nào.

      trẻ bước vào chẳng tỏ ra quan tâm gì, tùy ý liếc nhìn xung quanh, chợt giật mình mừng rỡ, hai mắt mở lớn.

      Ánh mắt nhìn qua hướng bọn Mục Trần, khiến hơi sửng sốt.

      Hỏa mỹ nhân nhanh chóng bước đến, giọng trong trẻo thốt lên.

      – Linh Khê tỷ, sao người cũng ở đây?

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 397: Long Xà Hỗn Tạp


      – Linh Khê tỷ?

      Mục Trần chưng hửng nhìn gợi cảm trước mặt, nàng gọi như vậy khiến cực kỳ kinh ngạc, chẳng lẽ có quan hệ gì với Linh Khê sao?

      Mục Trần nghi hoặc liếc qua, Linh Khê chỉ mỉm cười:

      – Nàng là đại tiểu thư Cửu Hạ thương hội, Hạ Du Nhiên.

      Mục Trần càng thêm cả kinh, quái dị nhìn lại kia. Hạ Du Nhiên? người cực kỳ nổi tiếng trong giới trẻ của đại lục, nghe thực lực còn mạnh hơn nhiều so với Ma Long Tử.

      – Linh Khê tỷ, là lâu lắm gặp. ngờ tỷ cũng đến đây, năm nay Bắc Thương linh viện cũng cử người tham dự Thánh Linh Sơn sao?

      Hạ Du Nhiên rất vui vẻ khi thấy Linh Khê diện ở đây, nàng cười tươi rói khiến người ta tròn mắt hâm mộ.

      Linh Khê gật đầu, rồi chỉ sang Mục Trần:

      – Lần này là tham dự.

      – Hả?

      Hạ Du Nhiên hơi ngạc nhiên, liếc mắt nhìn qua biết chỉ có thực lực Thông Thiên cảnh sơ kỳ. Thực lực này sao cũng tham gia Thánh Linh Sơn?

      Nhưng nàng lại biểu ra, chỉ cười chào Mục Trần:

      – Xin chào, ta là Hạ Du Nhiên, lại ta xem như là học tỷ của ngươi đó.

      – Học tỷ?

      Mục Trần thêm phen kinh ngạc, Hạ Du Nhiên lại từng là đệ tử Bắc Thương linh viện?

      – Mấy năm trước từng đến Bắc Thương linh viện tu luyện năm, rồi vì chuyện nội bộ thương hội mà được triệu hồi trở về, cách nào đó cũng xem như là học tỷ của ngươi.

      Linh Khê giải thích.

      Mục Trần mới vỡ lẽ, cười :

      – Chào Hạ học tỷ, ta là Mục Trần.

      – Lạc Li!

      Lạc Li tiếp lời.

      – Mục Trần?

      Hạ Du Nhiên tròn mắt chớp chớp, liếc ngang liếc dọc đánh giá , lẩm bẩm kinh ngạc:

      – Chẳng lẽ chính là Mục Trần đánh bại Ma Long Tử ở Tây Hoang thành đó sao?

      Mục Trần lại chẳng nghĩ tới việc này đồn đại ra, nhưng cũng gật đầu xác nhận.

      – Khó trách….

      Cửu Hạ thương hội ở Bắc Thương đại lục cũng là thế lực hàng đầu, năng lực tình báo bất phàm. việc diễn ra ở Tây Hoang thành xa xôi nhưng Hạ Du Nhiên vẫn biết tường tận. Ngày đó Mục Trần chỉ mới thực lực Hóa Thiên cảnh hậu kỳ, vậy mà cuối cùng có thể đánh bại Ma Long Tử Thông Thiên cảnh hậu kỳ. Chuyện kỳ thú như thế thậm chí đến trưởng lão trong Cửu Hạ thương hội cũng nghĩ ra, chênh lệch quá lớn như thế. Nhưng dù vậy họ vẫn tin chắc, vì tình báo rất chắc chắn.

      tại Mục Trần còn mạnh hơn lúc giao đấu với Ma Long Tử, chân chính bước vào Thông Thiên cảnh, vậy chiến lực bất phàm của thể khinh thường.

      Nhưng việc thế này Hạ Du Nhiên lại khá vui thích, nàng cũng ở Bắc Thương linh viện tu luyện năm, cũng rất thích nơi này, bây giờ nhìn thấy linh viện trở lại tham dự kiện trọng đại này, khiến nàng cũng vui lây.

      – Ngưỡng mộ đại danh lâu!

      Hạ Du Nhiên chắp tay cười lớn:

      – Yên tâm, Thánh Linh Sơn hôm nay có vấn đề gì cứ tìm ta, ta bảo vệ ngươi!

      Mục Trần cũng cười, khí khái hào sảng của nàng khiến cũng có nhiều hảo cảm với vị “học tỷ” vừa gặp mặt.

      – Linh Khê tỷ, ta ngờ lần này tỷ cũng ra mặt. Ta nhớ trước kia mọi chuyện trong linh viện có đời nào tỷ quan tâm đâu?

      Hạ Du Nhiên thoải mái ngồi xuống bên cạnh, có vẻ như rất thân thiết với Linh Khê.

      Ba giai nhân tuyệt sắc cùng hội lại chỗ, khiến nhóm người bọn họ trở thành nơi người ta chú ý nhất. Người ở đây cũng có nhãn lực cao, nhìn biết thân phận Hạ Du Nhiên càng thêm kiêng dè, tiếng tăm của nàng ở Bắc Thương đại lục cũng rất cao.

      Vả lại nàng còn có thân phận đại tiểu thư Cửu Hạ thương hội, thế chẳng có mấy người có khả năng đắc tội với nàng.

      Cũng nhờ phúc của Hạ Du Nhiên, vài người lúc này bắt đầu chú ý đến Mục Trần. Những nơi này tin tức lan rất nhanh, chỉ lát sau người ta dần biết được thân phận của nhóm người kia, thậm chí tên tuổi cũng biết . Dù sao sau trận chiến Tây Hoang thành, Mục Trần cũng có chút tiếng tăm Bắc Thương đại lục, so ra vẫn còn kém người như Hạ Du Nhiên nhiều, nhưng cũng đến mức vô danh tiểu tốt.

      – Bọn họ là người Bắc Thương linh viện à. . .

      – Hô hô, ngờ vắng mặt nhiều năm, Bắc Thương linh viện lần này cũng dám tới tham gia Thánh Linh Sơn . . . chẳng lẽ sợ những “thiên tài tháp ngà” lại phải bỏ mạng sao chứ?

      – Tên kia đơn giản, Mục Trần cách đây lâu đánh bại Ma Long Tử của Long Ma Cung ở Tây Hoang thành.

      phải chớ? Thực lực của có mạnh mẽ gì, Ma Long Tử theo ta biết đạt tới Thông Thiên cảnh hậu kỳ rồi mà?

      – Bởi thế mới đơn giản, lần này Bắc Thương linh viện tham gia Thánh Linh Sơn hẳn là cử . Ngươi nghĩ coi, nếu có đủ năng lực, Bắc Thương linh viện cho phép tới sao?

      – Vậy cứ chờ xem có năng lực gì….

      “. . . . . .”

      Trong lúc đó, ở góc tối có bình phong che khuất, ánh mắt bí chiếu thẳng đến chỗ nhóm người Mục Trần.

      Chủ nhân của nó hẳn nhiên tầm thường, sau khi thấy Hạ Du Nhiên cũng chẳng có vẻ sợ hãi kiêng dè, mà còn hơi nghiền ngẫm.

      – Tiểu tử kia là kẻ đánh bại Ma Long Tử ư?

      nam tử áo tro thưởng thức chén trà, cười nhạt khẽ . Ngón tay thon dài vẽ vài đường tùy ý mặt bàn, khá quái dị.

      – Nghe là vậy. . .

      Bên cạnh nam tử vận hoàng bào, mỉm cười :

      – Sao? Liễu thiếu nhìn vừa mắt à? Ồ dường như danh nghĩa, Hạ Du Nhiên là hôn thê của ngươi mà, thế nhưng lại chuyện trò rôm rả với tên tiểu tử kia, với tính cách của Liễu thiếu khó chịu cũng dễ hiểu.

      – Ha ha, khó chịu chút.

      Gã áo tro cười nhạt, ánh mắt tối đen. là thiếu chủ Ám Ảnh thương hội, trong ba thương hội lớn nhất đại lục. và Hạ Du Nhiên có hôn ước miệng giữa hai lão nhân gia. Chỉ có điều Hạ Du Nhiên tỏ vẻ chẳng mấy quan tâm, cũng có ý thực thi hôn ước đó. Còn nam nhân dục tính cao ngất, thấy Hạ Du Nhiên vui vẻ bên cạnh nam nhi khác, tự nhiên trong lòng lạnh lẽo.

      – Hay Liễu thiếu ra tay giáo huấn tên kia chút, Thông Thiên cảnh sơ kỳ thôi mà.

      Nam tử áo vàng cười tủm tỉm.

      – Đổng Uyên, cần gì chụp mũ cho ta như thế. Ta đâu có ngu, tuy tiểu tử kia chẳng ra gì, nhưng cũng là người Bắc Thương linh viện, Ám Ảnh thương hội là thế lực hàng đầu nhưng đó là chưa so với Bắc Thương linh viện kia.

      Dù rằng mọi người có thế chế nhạo Bắc Thương linh viện nhiều năm tham dự Thánh Linh Sơn, nhưng ai cũng hiểu Bắc Thương linh viện là quái vật lớn như thế nào. Những thế lực hàng đầu Bắc Thương đại lục, chỉ có Long Ma Cung là đủ sức đối địch. Ở cái nơi thế này nếu ra mặt đối địch Bắc Thương linh viện, Liễu Ảnh cũng chút khả quan. Nhưng nếu vào trong Thánh Linh Sơn, cho dù ở nơi nào, cho dù có giết tên tiểu tử Mục Trần kia Bắc Thương linh viện cũng chỉ có thể căm hận đau khổ mà thôi.

      – Ta còn suy tính làm sao để đoạt được danh ngạch Thánh Linh tẩy lễ ít ỏi kia kìa, người tới năm nay chẳng ít đâu. Long Ma Cung có Ma Hình Thiên, Tây Cực điện có Tây Thanh Hải, Huyền sơn có Chu Tuyên, Thiên Đỉnh thánh tông có Tô Bất Hủ, lại còn Hạ Du Nhiên và thiếu chủ Thiên Nguyên thương hội nhà ngươi…. muốn giết cho hết cũng khó khăn ít.

      – Thánh Linh tẩy lễ ta nhường đâu.

      Vị thiếu chủ Thiên Nguyên thương hội, Đổng Uyên cười lên tiếng, mắt xẹt qua vẻ kỳ lạ:

      – Thân thể nan khủng bố như vậy, linh lực nan nếu có bảo đảm, ta dám rớ tới, do vậy lần này ai cản được ta cả….

      Liễu Ảnh cười, định tán chuyện tiếp, đột nhiên đổi sắc mặt. cảm nhận dao động khiến tim đập thình thịch truyền đến.

      – Hử?

      Đổng Uyên cũng trừng mắt giật mình, quay người nhìn lại cửa lớn, giọng lầm bầm:

      – Tên kia đến rồi!

      Cảm giác lạnh lẽo đột nhiên lan tỏa khiến cho khu vực ồn ào hoàn toàn tĩnh lặng, mọi người biến sắc nhìn ra cửa lớn, dường như ánh sáng nơi đó cũng bị ăn nuốt mất, trở nên u lạ thường. người quỷ dị đứng đó.

      Dường như chẳng ai nhận thấy được xuất từ lúc nào.

      Gã mặc bộ đồ vải thô bình thường, gương mặt mấy thu hút, nhưng ánh mắt buồn thảm sững lại khiến cho kẻ khác nhìn vào mà lạnh gáy.

      Chỉ là người bình thường như vậy, nhưng chung quanh hoàn toàn yên lặng, ít cường giả trẻ tuổi tỏ ra kiêng dè thậm chí sợ hãi.

      Tên kia lặng lẽ đảo mắt nhìn qua mọi người, rồi cất bước tới. Mọi người lập tức dạt ra tránh đường cho nhanh chóng tiếp cận chỗ của nhóm Mục Trần.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 398: Ma Hình Thiên


      Nam tử áo vải thô đứng chắn trước mặt nhóm người Mục Trần, hai con ngươi u tối hề dao động, khiến người ta sởn gai ốc.

      Mục Trần trừng mắt nhìn chằm chằm vào kẻ trước mặt, toàn thân căng thẳng, linh lực trong người vận chuyển hùng hậu. Từ cơ thể kẻ này toát ra cảm giác cực kỳ nguy hiểm, ngay cả Ma Long Tử trước kia cũng thể sánh kịp!

      cũng mơ hồ đoán được thân phận kẻ kia, ánh mắt càng lạnh như băng.

      Bên cạnh Mục Trần, Lạc Li lặng lẽ nắm chặt chuôi kiếm, đối phương nếu có hành động gì, nàng chẳng hề do dự ra tay.

      – Ma Hình Thiên, ngươi muốn làm gì?

      Người lên tiếng trước là Hạ Du Nhiên, ánh mắt cảnh giác đề phòng nhìn nam tử kia.

      Ma Hình Thiên!?

      Sớm biết được thân phận kẻ kia, nhưng tiếng quát của nàng khiến cho người ta chấn động. Lớp trẻ Bắc Thương đại lục nay, Hạ Du Nhiên, Liễu Ảnh là những cường giả hàng đầu, nhưng ai biết, kẻ mà người ta kiêng dè e ngại nhất chính là Ma Hình Thiên của Long Ma Cung.

      Tuy hai năm gần đây, tần suất Ma Hình Thiên xuất ít hơn Ma Long Tử nhiều, nhưng vẫn tồn tại khiến cho nhiều thiên tài trẻ tuổi trầm lắng. Nhiều năm qua vẫn chưa hề nghe thấy chiến bại bao giờ, mặc dù đó chỉ đánh giá những đối chiến cùng thế hệ.

      Do vậy thực ra Ma Hình Thiên có thể xem như là cường giả trẻ tuổi mạnh nhất Bắc Thương đại lục, dù rằng cũng ai đồn thổi hay bàn tán về điều đó, nhưng mọi người ai cũng có đánh giá của riêng mình, tự nhiên hiểu được.

      Hạ Du Nhiên, Liễu Ảnh, Tô Bất Hủ này kia được các đại thế lực hàng đầu bồi dưỡng thành thiên tài xuất chúng, nhưng khi hỏi phải e ngại ai nhất, có lẽ tất cả đều chung câu trả lời: Ma Hình Thiên.

      Hạ Du Nhiên quát to, Ma Hình Thiên vẫn màng tới, chỉ nhìn chằm chằm Mục Trần, thanh hững hờ ngang phè:

      – Nhiệm vụ của ta lần này là giết ngươi.

      Lạc Li mắt lóe sáng lạnh băng, tay run lên, kiếm ngân vang vọng, tia kiếm khí dũng mãnh đâm tới Ma Hình Thiên.

      Ngay khi kiếm khí muốn chạm vào người Ma Hình Thiên, phía ngoài cơ thể xuất lỗ gian chăn nó lại. lắc đầu:

      – Còn yếu chút!

      – Vậy sao?

      Lạc Li trừng mắt giận dữ, định ra tay nữa nhưng Mục Trần giơ tay ngăn lại. cười :

      – Nếu ngươi muốn giết ta ở đây, quả là thần kinh.

      Lời xong, trừng mắt lãnh khốc, ngữ khí sắc như đao:

      – Cút xéo!

      Bất giác ít người trở nên xôn xao, họ tròn mắt ngạc nhiên nhìn lại Mục Trần. ngờ dám dùng khẩu khí như thế chuyện với Ma Hình Thiên.

      Vài góc tối quan sát nơi này, ánh mắt tỏ vẻ thú vị.

      Ma Hình Thiên dường như cũng hơi động dung, có lẽ tính toán tỉ lệ có thể giết chết Mục Trần ngay tại chỗ.

      Rồi đưa chân bước tới, bất quá chân còn chưa chạm sàn, ánh mắt trợn lên nghiêm trọng, khẽ rùng mình. cảm nhận thấy dao động nguy hiểm đột nhiên toát ra từ người con xinh đẹp bên cạnh Mục Trần.

      Bước chân của lập tức khựng lại, gương mặt lần đầu tiên có biểu cảm nghiêm trọng.

      bảo ngươi cút, ngươi nghe hiểu tiếng Việt sao?

      xinh đẹp áo trắng như tuyết hất hàm, gương mặt hờ hững nhưng đôi mắt lạnh băng đáng sợ.

      Ma Hình Thiên trừng mắt, bất chợt gương mặt co giật, vì thấy xinh đẹp kia vừa xong ra tay.

      có chiêu thức gì hoa mỹ, nàng chỉ đưa tay ra, năm ngón tay nắm chặt lại.

      Đột nhiên gian quanh người Ma Hình Thiên sụp đổ, ánh sáng từ gian bắn ra, tạo thành cái lưới ánh sáng bao phủ toàn thân Ma Hình Thiên. Ánh sáng lướt qua tan , để lại đường mảnh màu đen như dây trói.

      Cảm giác nguy hiểm khó hình dung lan vào trí óc Ma Hình Thiên, vội vã nhảy lui, thân thể thoáng mờ ảo rồi trước khi những sợi mảnh màu đen kia co lại, xuất đằng xa chút.

      Mục Trần nhíu mày. Thân pháp của Ma Hình Thiên quỷ dị, khoảnh khắc lúc đó cứ như được chuyển hóa từ thực thể thành hư ảo vậy. Tên này quả nhiên lợi hại, có thể tránh được kích của Linh Khê, dù nàng cũng chưa chân chính ra tay, bởi vì thực lực của nàng hoàn toàn có khả năng nghiền nát Ma Hình Thiên.

      – Hừm!

      Linh Khê bực mình ra mặt khi thể giải quyết gọn gàng Ma Hình Thiên, nhíu mày hài lòng, bất chợt tay vỗ xuống mặt bàn, linh khí thiên địa điên cuồng nổi sóng. Vị trí chỗ Ma Hình Thiên biến dạng dữ dội, như hình thành gian lao tù giam giữ Ma Hình Thiên.

      gian tù lung? Cường giả Chí Tôn?

      Mọi người trong tầng lầu này lập tức chấn kinh, sợ hãi nhìn lại Linh Khê, ánh mắt cực kỳ khó tin. ngờ người con xinh đẹp trẻ tuổi kia lại là Chí Tôn. Từ khi nào mà Bắc Thương linh viện có đệ tử khủng bố như thế?

      Linh Khê bắn ra luồng kình, nén đến tận cùng, như trụ sáng từ đầu ngón tay xuyên qua gian bắn đến giữa trán Ma Hình Thiên, hẳn nhiên là định đoạt mạng.

      Mọi người chấn kinh trước hành động tàn nhẫn và dứt khoát của Linh Khê.

      Ma Hình Thiên bị trói trong gian biến dạng, thân pháp thể thi triển, cau mày nhìn hào quang đoạt mạng bắn tới, nhưng kỳ lạ lại hề có vẻ sợ hãi.

      – Hừ, to gan! Dám ra tay sát thủ với người Long Ma Cung ta hử?

      tiếng quát lạnh lùng vang lên, rồi gian nổ tung, bàn tay khô gầy già cỗi đánh tới, chụp vỡ gian tù lung, đồng thời luồng linh lực mạnh mẽ kém đánh nát luồng công kích của Linh Khê.

      gian chuyển động, kẻ áo đen xuất bên cạnh Ma Hình Thiên, chính là Hắc Long Chí Tôn. Lúc này lãnh nhìn Linh Khê, uy áp Chí Tôn đáng sợ toát ra khiến những cường giả thế hệ trẻ biến sắc.

      Linh Khê bước lên, chắn trước mặt nhóm Mục Trần, hung quang lượn lờ trong mắt, linh lực lóe sáng đầu ngón tay, khí quanh đó như sôi lên sùng sục, ngưng tụ dao động cường đại.

      – Ngươi chính là trưởng lão tinh thông linh trận của Bắc Thương linh viên phải ?

      Hắc Long Chí Tôn nhìn khí sôi trào quanh người Linh Khê, dao động đặc biệt kia khiến nghiêm mặt, nhưng vẫn hờ hững cất tiếng hỏi.

      ra là trưởng lão Bắc Thương linh viện. . .

      – Nhưng sao nhìn có vẻ như hơn chúng ta bao nhiêu tuổi….

      – Cường giả thực lực cỡ đó, biến đổi hình dáng bên ngoài chút đâu phải là khó.

      – Nhưng cảm giác phải….

      Hắc Long Chí Tôn ra thân phận của nàng khiến nhiều người thở phào, nhưng lại cảm giác vẫn còn nhiều uẩn khúc nghi hoặc. Tuổi tác ngang ngửa, lại là cường giả Chí Tôn, là đả kích người ta quá.

      – Nếu ngươi là trưởng lão Bắc Thương linh viện, hôm nay chính ngươi phá hủy ước định!

      Hắc Long Chí Tôn nheo mắt.

      – Ha ha, chúng ta nhắc nhở vị huynh đệ này, bất quá cũng vì cố ý ra tay….

      Mục Trần cười khẩy, gương mặt đầy vẻ tiếc nuối. Khi nãy cố ý khích tướng Ma Hình Thiên, chính là muốn tên kia ra tay để họ có lý do quang minh chính đại tiêu diệt kẻ kia. ngờ Ma Hình Thiên lại khó đối phó như thế, hành động của cũng chỉ là thử thăm dò thực lực phe mình.

      Có điều thứ duy nhất vượt ngoài dự kiến của là thực lực Linh Khê lại mạnh mẽ như vậy.

      – Hừ, tiểu bối có tư cách chuyện sao?

      Hắc Long Chí Tôn lạnh giọng cất tiếng. Đối với Mục Trần dĩ nhiên là ghét cay ghét đắng, trong tay tên tiểu tử đó còn giữ chí bảo của Long Ma Cung nữa!

      – Ha ha, Hắc Long Chí Tôn uy phong quá, lại có thể đấu khẩu với đệ tử Bắc Thương linh viện chúng ta cơ đấy!

      Tiếng cười sang sảng từ đâu đó lại vang lên, gian sau lưng Mục Trần uốn éo, rồi Thái Thương viện trưởng ra, cười khẩy nhìn Hắc Long Chí Tôn.

      Hắc Long Chí Tôn lạnh lùng nhìn Thái Thương viện trưởng, cười gằn:

      – Thái Thương, ngờ các ngươi cũng dám đến tham gia Thánh Linh Sơn. Sao? Năm xưa toi mất thằng đệ tử giỏi nhất còn chưa nhận được bài học ư?

      Thái Thương viện trưởng hờ hững nhìn Hắc Long Chí Tôn:

      – Thánh Linh Sơn lần này còn chưa bắt đầu mà, bây giờ đắc ý có phải sớm quá ? Coi chừng lúc đó rút lưỡi lại được đó.

      – Thế sao? Ta cũng là mỏi mắt mong chờ.

      Hắc Long Chí Tôn cười châm chọc, liếc sang Mục Trần lắc đầu:

      – Đối phó được Ma Long Tử tự cho là thiên tài khó gặp hay sao chứ? Xem ra Bắc Thương linh viện các ngươi càng ngày càng vô dụng. Yên tâm , nếu đến đây, Long Ma Cung lại cho các ngươi nếm mùi vị khi trước.

      Lời vừa dứt, cười khẩy xoay , ai dám ngăn cản.

      Ma Hình Thiên cũng xoay người, để lại ánh mắt quái dị cho Mục Trần. Nhìn như cười, nhưng lạnh lẽo của chẳng khác nào cười nhạo khối thi thể vô hồn.

      Mục Trần nheo mắt nhìn theo, băng hàn lạnh lẽo cũng đọng lại trong mắt. Ma Hình Thiên hổ là siêu ác đứng đầu Huyền Thưởng bảng, còn khó nhằn hơn Ma Long Tử nhiều….

      Thánh Linh Sơn này xem ra trắc trở rồi đây.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :