Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 389: Học Trưởng Kiêu Hãnh


      Ngẩng lên nhìn trung, từng đường sáng đan xen lại cực kỳ phức tạp, khiến Mục Trần hoa mắt chóng mặt, hoảng sợ cúi mặt xuống. Thành tựu linh trận như vậy mà vẫn thể nhìn thẳng vào quỹ đạo của linh trận kia, chẳng biết nó mạnh mẽ đến mức nào.

      Linh Khê hỗ là Linh Trận đại sư, thành tựu của so với nàng chênh lệch quá lớn.

      – Cách này dĩ nhiên vấn đề gì.

      Mục Trần cười . Thiên địa linh khí có hùng hậu đến mức nào, đều là ngoại vật. Hấp thu được hay phải xem bản lĩnh của , khác hẳn với việc chẳng cần làm gì vẫn có linh lực bổ sung liên miên cuồn cuộn tăng trưởng thực lực nhanh chóng.

      – Vậy hôm nay bắt đầu, ngươi vào trong đó tu luyện , ta mở linh trận, xé lỗ của Tụ Linh trận cấp 8 kia, dẫn ra ít linh khí.

      Linh Khê :

      – Còn có thể đột phá Thông Thiên cảnh hay , phải xem chính ngươi…

      – Ừm, làm phiền Linh Khê tỷ.

      Mục Trần gật đầu, ánh mắt kiên định. Thông Thiên cảnh mà tự lực xông qua, tư cách nào hoàn thành lời hứa với Lạc Li, trở thành cường giả cái thế, bảo hộ cho nàng, đạp bằng chông gai?

      – Bắt đầu .

      Linh Khê tay hợp lại kết ấn, mấy luồng hào quang theo đó bắn ra, xông lên cao hướng thẳng vào những đường sáng đan xen.

      “Ầm!”

      tiếng nổ trầm thấp vang trung, ánh sáng chói mắt bắn ra, rồi hình thành luồng lốc xoáy khổng lồ.

      Lốc xoáy như cái phễu cắm phần đáy vào gian hư vô, từ nơi đó ùn ùn trào ra linh lực cực kỳ hùng hậu, như núi lửa sắp phun trào.

      Mục Trần hít hơi lấy can đảm, lắc mình bay đến ngọn núi ngay phía dưới lốc xoáy kia, ngồi xếp bằng.

      Linh Khê vung tay lên, khiến cho lốc xoáy chuyển động xoay tròn. Linh khí nơi đó lập tức dày đặc hơn, làn sương bốc lên.

      Bên trong lốc xoáy, linh lực hùng hậu như hồng thủy đổ ra, bao phủ lấy ngọn núi, hoàn toàn che khuất bóng dáng Mục Trần.

      Linh Khê hài lòng phủi tay, rồi liếc nhìn nơi xa xôi nào đó, xoay người bỏ .

      ngọn núi tít xa xa, nhóm người của Thái Thương viện trưởng chỉ biết méo miệng nhìn cảnh tượng bên này.

      – Linh Khê lại hút lấy phần linh khí trong tòa Tụ Linh trận cấp 8…

      Mạch U điện chủ lắc đầu chép miệng. Tụ Linh trận cấp 8 chính là nền tảng của Bắc Thương linh viện. Năm xưa thành lập linh viện, Bắc Minh đại nhân phải trả giá rất cao để trao đổi với thế lực thần bí trong Đại Thiên thế giới. Ai mà ngờ linh trận cấp độ như vậy vẫn bị Linh Khê nhàng xé ra đường, là lợi hại a.

      – Bỏ !

      Thái Thương viện trưởng mỉm cười, chẳng mấy quan tâm đến Tụ Linh trận cấp 8 kia, chỉ chăm chú quan sát cột sáng linh lực như thác đổ xuống kia, lẩm bẩm:

      – Bây giờ chờ. Ta muốn xem cuối cùng có thể dùng nửa tháng còn lại tự mình đột phá hay

      Có lẽ linh viện của lão lại sinh ra nghiệt khó có.

      . . .

      Động thái của Linh Khê lần này tạo ra , cột sáng khổng lồ trời cao giáng xuống chiếu sáng khắp Bắc Thương linh viện, khiến cho vô số đệ tử thất sắc kinh hãi.

      Nhưng bọn họ cũng nhanh chóng biết được nguyên nhân, rồi lại trở nên kinh ngạc. Mục Trần lại muốn đột phá Thông Thiên cảnh ư?

      Tên kia. . . đúng là biến thái a.

      Vô số đệ tử sợ hãi than thở. Mục Trần vẫn chưa ở Bắc Thương linh viện được tròn năm, vậy mà tiến bộ vượt bậc khiến cho lão sinh phải cúi mặt xấu hổ. Nhưng nghĩ lại tên ác bá như Ma Long Tử còn phải bại dưới tay Mục Trần, cái tên này chẳng thể nào xét theo lẽ thường được, đâu cần phải so sánh với cái thứ như thế, cần gì tự làm khổ lòng làm chi.

      thế giới này có nhiều kẻ giống người cho lắm.

      đỉnh núi kia, Lý Huyền Thông giương mắt nhìn luồng sáng chói mắt, rồi lại nhìn về hướng khu tân sinh. khiến thể quên được ở đó, nhưng biết bản thân chẳng có cơ hội nào.

      Lý Huyền Thông thần sắc phức tạp, thiếu niên trước đây chẳng xem vào đâu, vậy mà chưa đầy năm sau bay cao đến mức vượt qua cả . Mọi thứ chứng minh ánh mắt của người con kia xuất chúng.

      Lý Huyền Thông là người kiêu hãnh, thiên phú hề kém cạnh. Phương diện nào đó xem như tình địch của Mục Trần. Tên kia đúng là có tiềm lực đủ khiến cho Lạc Li ái mộ, nhưng cái cảm giác bị qua mặt như thế chẳng hay ho.

      – Ha ha, xem ra chúng ta đều bị vượt qua mất rồi.

      Đằng sau có tiếng cười vang lên, Lý Huyền Thông quay lại thấy Trầm Thương Sinh thong dong ngồi tảng đá to. Diện mạo của tuấn như Lý Huyền Thông, sắc sảo như Mục Trần, nhưng khí độ tuyệt hảo.

      Trầm Thương Sinh vốn có danh vọng tuyệt đối ở Bắc Thương linh viện hội. Cho dù Mục Trần đánh bại Ma Long Tử uy danh hiển hách, nhưng danh vọng đó vẫn thể lấn áp bá chủ Thiên bảng. Vì điều đó phải do thực lực, mà bản thân Trầm Thương Sinh chính là người có nhân cách rất thu hút.

      Lý Huyền Thông cũng nhảy qua ngồi xuống tảng đá đó, thản nhiên :

      – Sao? Bá chủ Thiên bảng Bắc Thương linh viện chúng ta suy sụp rồi à? Chẳng giống ngươi chút nào.

      – Mục Trần… tên nhóc này rất lợi hại.

      Trầm Thương Sinh nhìn ra cột sáng tận trời kia, cười lớn:

      – Nhìn khắp Bắc Thương linh viện xưa nay, trong vòng năm mà có được thành tựu như vậy, đếm quá mười ngón tay. Ta nhớ vị gần nhất cũng cách đây trăm năm. Tên của là Tần Chiến Thiên. Năm xưa đại tái linh viện, vô số thiên tài khắp các linh viện khác đều phải phủ phục dưới chân . Ngay cả thánh tử của Thánh linh viện năm ấy cũng bại trong tay . Bách chiến bách thắng, ai cản nổi! Đó là năm mà Bắc Thương linh viện chúng ta kiêu hãnh nhất trong trăm năm nay.

      – Tần Chiến Thiên ư? Nghe giờ cũng là cự phách phương Đại Thiên thế giới, thực lực chống trời.

      Trầm Thương Sinh hào khí ngút trời, cười :

      là mục tiêu của ta, ngay lúc tiến vào Bắc Thương linh viện ta đặt mục tiêu phải được như ! Cho nên. . .

      Trầm Thương Sinh nhếch mép nhìn sang Lý Huyền Thông.

      – Ta xin phép viện trưởng, vào Bắc Thương Môn tu luyện!

      Lý Huyền Thông chấn kinh, nhìn lại Trầm Thương Sinh:

      – Bắc Thương Môn? Cái nơi bao nhiêu đệ tử nổi điên vì thể chịu nổi áp lực đó ư?

      Nơi đó hung danh nổi tiếng khắp Bắc Thương linh viện. Năm xưa có nhiều đệ tử ưu tú tiến vào, nhưng rồi áp lực quá lớn khiến tinh thần bấn loạn, đến nỗi Bắc Thương linh viện phải đóng cửa vô thời hạn. Dường như cũng vì lý do đó mà nhiều năm nay thành tích của Bắc Thương linh viện trong đại tái thường khá thấp.

      Và bây giờ Trầm Thương Sinh muốn đến chỗ đó tu luyện?

      Trầm Thương Sinh cười :

      – Nếu chừng đó mà cũng e ngại, còn đến vượt qua Tần Chiến Thiên làm gì. Lý Huyền Thông, ta muốn đến đại tái linh viện, ganh đua cao thấp với bọn thiên tài khắp nơi, ngươi sao? Chẳng lẽ cứ bình bình ổn ổn chờ Mục Trần chân chính vượt mặt sao?

      Lý Huyền Thông trầm tư, hai tay gác sau đầu ngả lưng ra, ánh mắt đột nhiên lóe lên.

      – Bắc Thương Môn à? Cũng tốt, ta cũng rất muốn biết cái chỗ đó đáng sợ ra sao. Ngươi dám , tự nhiên ta cũng dám . Muốn ta làm kẻ muôn thuở về nhì, Trầm Thương Sinh ngươi còn chưa đủ! Hơn nữa, như thế nào cũng thể để tên Mục Trần kia mình uy phong thần vũ ở đại tái linh viện được!

      – Ha ha, hay lắm!

      Trầm Thương Sinh đứng dậy cười to.

      – Đến khi chúng ta trở ra từ Bắc Thương Môn, giáo huấn tên tiểu tử Mục Trần chút. Tuy cứu chúng ta, nhưng phải cho hiểu, qua mặt học trưởng phải là chuyện dễ dàng!

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 390: Thông Thiên Cảnh


      Linh lực chói mắt và rực rỡ từ trời giáng xuống như chiếc cột thông thiên. Đầu nối với lốc xoáy khổng lồ, trung nơi đó mờ ảo mông lung vì linh lực quá nồng nặc.

      Mấy hôm nay nó chính là nơi chú ý nhất đối với mọi người ở Bắc Thương linh viện.

      Nhiều đệ tử mỗi ngày nhìn sang đó tò mò háo hức. Mười ngày qua, chỉ tiêu mà Thái Thương viện trưởng dành cho Mục Trần lan khắp nơi.

      Ai ai cũng biết nếu Mục Trần có thể đột phá trong thời hạn tháng, được phép tham gia Thánh Linh Sơn. Việc này nhiều lão sinh cũng biết, vì nó chính là khúc mắc trong lòng mọi người. Bản thân là thành viên của bá chủ Bắc Thương đại lục, vậy mà kiện trọng đại nhất của giới trẻ Bắc Thương đại lục lại tham dự, cách nào đó cũng khiến họ cảm thấy xấu hổ khó hiểu. Đám thế lực cỏn con kia có thể so với linh viện của họ được sao, bao nhiêu năm nay Bắc Thương linh viện có bao thế hệ cường giả trở về với gia tộc của họ, thanh danh hiển hách, khiến gia tộc trở thành cự phách phương.

      Bao nhiêu Chí Tôn từ Bắc Thương linh viện bước ra Đại Thiên thế giới, tỏa sáng chói mắt, đám thế lực đó bồi dưỡng ra được bao nhiêu chứ?

      Nếu tất cả Chí Tôn đều quay về Bắc Thương linh viện, cả Bắc Thương đại lục có lẽ chỉ biết co vòi run rẩy.

      Năm nay Mục Trần muốn tham gia Thánh Linh Sơn, gần như tất cả đệ tử đều ủng hộ. Dù có vài người cũng hoài nghi Mục Trần càn rỡ kiêu ngạo, dù có đột phá Thông Thiên cảnh, khi so sánh với đám người kia vẫn chênh lệch hề .

      Đám người đó so với Ma Long Tử nhiều khi còn khó nhằn hơn nữa.

      Nhưng thế nào họ cũng rất tò mò muốn biết nơi thâm sơn kia, tên đệ tử từ khi bước vào Bắc Thương linh viện hoàn toàn bước đường thẳng lên trời kia có thể tạo thêm được điều kỳ thú gì nữa.

      Tiếp tục ba ngày nữa trôi qua.

      Thời hạn tháng chỉ còn 2 ngày cuối cùng!

      Khu tân sinh.

      Quảng trường có cái hồ kia, thành viên Lạc Thần hội ngày thường đều tu luyện, nhưng hôm nay ai hoạt động, tất cả tập trung nhìn vào cột sáng linh lực kia.

      Hai ngày cuối cùng Mục Trần vẫn chưa có động tĩnh gì khác, chẳng hề thấy dấu hiệu đột phá nào cả.

      ít thành viên Lạc Thần hội trong lòng cảm thấy phập phồng lo âu. Bây giờ toàn bộ đệ tử Bắc Thương linh viện đều chú ý chuyện này, nếu Mục Trần thể đột phá đến Thông Thiên cảnh đúng thời hạn, ít người thất vọng, danh tiếng cũng tổn hại.

      – Lạc Li, chỉ còn hai ngày thôi. Mục Trần có thể thành công ?

      Diệp Khinh Linh lo lắng quay sang bàn chuyện với Lạc Li.

      Lạc Li cười nhạt:

      – Thành công hay cũng vậy thôi, tu luyện cũng phải cứ ép là được.

      Lạc Li ra cũng khá bất mãn với cái kỳ hạn mà Thái Thương viện trưởng đưa ra. Thời gian trước bị dao động tâm tình cũng vì quá gấp gáp, suy nghĩ có phần lệch lạc, lão Thái Thương viện trưởng phải chịu trách nhiệm.

      Lạc Li cũng hiểu được sau chuyện đó tâm tình Mục Trần bình ổn trở lại. Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là thiếu nữ mới lớn, lại là người hay lo lắng, nên vẫn cảm thấy ghét người khiến cho người trong mộng của mình gặp khó khăn.

      – Nhưng mà người khác nghĩ như thế….

      Diệp Khinh Linh thở dài.

      – Tu luyện phải tự mình là chính, để ý người ta nhòm ngó làm gì. Hơn nữa phải còn hai ngày nữa sao? đến giây phút cuối cùng mà kết luận vẫn là võ đoán.

      – Biết sao được.

      Diệp Khinh Linh than .

      Lại thêm ngày nữa lặng lẽ trôi qua, dường như khí trong linh viện trở nên áp lực, ai nấy dù có tu luyện cũng bớt chút thời gian chú ý nhìn xem cột sáng linh lực kia.

      Ngày cuối cùng, hạn chót đến.

      Mặt trời chói chan chiếu rọi chân trời, ánh nắng ấm áp dương soi sáng khắp Bắc Thương linh viện. Gần phân nửa số đệ tử Bắc Thương linh viện hôm nay tạm ngừng tu luyện, ai ai cũng muốn chứng kiến Mục Trần kia có tạo nên kỳ tích hay . ngọn núi yên tĩnh, Linh Khê ngồi bậc thêm, tay chống cằm hờ hững nhìn cột sáng.

      Bên cạnh nàng, Duẫn nhi thở dài, gương mặt khá lo lắng:

      – Linh Khê tỷ tỷ, Mục Trần ca ca có thể thành công ?

      Linh Khê mỉm cười vuốt ve gương mặt phụng phịu của bé:

      – Ta cũng biết đâu.

      Linh lực nơi đó quá đậm đặc, hoàn toàn che khuất mọi dao động linh lực của bản thân Mục Trần, chẳng thể nào cảm ứng ra được.

      Duẫn nhi chu miệng nhìn lên trời, chắp tay thầm mong mặt trời chậm lại chút.

      Nhưng lời cầu nguyện của bé chẳng chút hiệu quả, mặt trời vẫn cứ từ tốn trôi , sáng sớm nhanh chóng chuyển sang trưa, rồi trở thành hoàng hôn. Ánh chiều tà phủ lên tầng đỏ lên linh viện.

      Cột sáng linh lực kia vẫn hề thay đổi.

      Vô số đệ tử dõi mắt nhìn theo mặt trời dần dần hạ xuống sau núi, bất giác thở ra. Có lẽ năm nay Bắc Thương linh viện vẫn chưa có duyên với Thánh Linh Sơn…

      Mặt trời khuất sau núi, gian trở nên màu u tối.

      – Hei da!

      Có những tiếng thở dài tiếc nuối, có những người nhún vai chẳng sao cả, tất cả đều lục tục giải tán sau nhiều ngày háo hức quan sát.

      “Ầmmmmm!”

      Chính lúc đó, tiếng động rất lớn vang vọng trung, cột sóng linh lực bùng phát lan tỏa khắp tứ phương.

      Mọi người giật mình ngẩng lên chấn động. Cột sáng linh lực kia bồng bềnh vững, linh lực khuếch tán càng lúc càng dữ dội.

      – Có động tĩnh rồi!

      Trong khu tân sinh, bỗng dưng những tiếng hoan hô mừng rỡ vang lên, đám đông thành viên Lạc Thần hội kích động vô cùng.

      Lạc Li yên lặng nhìn cột sáng đột nhiên toát ra dao động cường đại, bàn tay trong áo siết chặt.

      đỉnh núi kia, Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông cũng chấn động trước cảnh tượng vừa xảy ra.

      hòn đảo , Tô Huyên, Tô Linh Nhi mỉm cười mừng rỡ, ánh mắt long lanh quan sát diễn biến.

      Ở những nơi khác, Hạc , Từ Hoang, Triệu Thanh Sam và những nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trong giới đệ tử Bắc Thương linh viện cũng chấn động.

      “Ầm! Ầm!”

      Sóng linh lực cuồng bạo ngọn sau tiếp ngọn trước, nhưng hồng thủy vỡ bờ đáng sợ vô cùng, ánh sáng rực rỡ khiến màn đêm hoàn toàn bị xua tan.

      thanh hùng hậu như hổ gầm rồng ngâm đột nhiên vang vọng!

      Cột sáng linh lực rung chuyển kịch liệt, rồi tia sáng chói mắt từ đáy cột sáng bắn lên, xuất trời cao.

      Bùm!

      Cột sáng linh lực hoàn toàn nổ tung thành vô số đốm sáng, rồi hình hài xíu xuất giữa ánh sáng rực rỡ đó, hình dáng giống hệt Mục Trần, chính là Thần Phách của .

      Lúc này đây nó ngưng tụ rất đẹp, mang lại cảm giác rất cường đại.

      Thần Phách chậm rãi mở mắt, ánh mắt như sao sáng, huyền ảo dị thường.

      Tay giơ lên, nó há mồm hút lấy những đốm sáng đầy trời kia, hoàn toàn bỏ sót chút nào.

      Ánh sáng quanh thân nó càng lúc càng ngưng , kim quang thoáng .

      Thần Phách dũng mãnh phóng lên cao, như tia sáng bắn xuyên chín tầng mây, chẳng chút nào bị thương tổn trước sức ép của linh khí xung quanh, như có năng lực thông thiên triệt địa.

      Mọi người nhìn thấy cảnh tượng kia đều ồ lên ngạc nhiên, rồi hoan hô dậy đất. Ai nấy đều thấy Thần Phách rời khỏi thân thể, ngao du thiên địa mà bất diệt, chính là Thông Thiên!

      Hiển nhiên, Mục Trần chân chính đột phá cảnh giới cuối cùng của Tam Thiên cảnh, Thông Thiên cảnh!

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 391: Hình Linh Chiến Tượng
      Tối nay Bắc Thương linh viện nhất định yên tĩnh, dù đêm buông xuống nhưng vẫn ồn ào huyên náo, các đệ tử bàn tán với nhau về việc Mục Trần vừa mới đột phá.

      Vốn tưởng chừng như Mục Trần thất bại khi kì hạn tháng chấm dứt, nhưng đến lúc cuối cùng lại có thể thành công, khiến cho nhiều người kinh tâm động phách.

      Đại điện trung ương linh viện, Thái Thương viện trưởng cũng nhìn quầng sáng trước mặt, theo dõi chi tiết mọi diễn biến đột phá của Mục Trần vừa diễn ra.

      – Tiểu tử này ngờ lại đột phá như thế, lợi hại!

      Mạch U điện chủ tấm tắc khen. Yên lặng hơn nửa tháng, đến đêm cuối cùng trình diễn hồi nghịch chuyển vận mệnh, khiến cho chính lão cũng kinh ngạc.

      Chúc Thiên gật gù, Mục Trần xứng danh kẻ có thể tranh hùng với Cơ Huyền trong LInh Lộ, thiên phú bất phàm.

      – Viện trưởng, Mục Trần giờ Thông Thiên cảnh, chuyện Thánh Linh Sơn tính sao?

      Mạch U quay sang hỏi.

      Thái Thương viện trưởng gõ gõ tay ghế, mặt nghiêm túc. Mục Trần hoàn thành chỉ tiêu, lão cũng bất ngờ, nhưng bây giờ cũng vì thiên phú kinh diễm của Mục Trần khiến lão trở nên chần chừ. Đệ tử ưu tú thế này nếu dùng nửa năm để được chỉ bảo đặc biệt, đại tái linh viện phát dương quang đại vinh quang của linh viện. Còn Thánh Linh Sơn, nếu có gì bất trắc, là.

      Chúc Thiên gì, hầu như ai cũng hiểu tâm tình của viện trưởng.

      – Nếu cho phép cũng nên với , chắc Mục Trần hiểu, thực lực tại thích hợp để tham gia Thánh Linh Sơn.

      trưởng lão trầm ngâm .

      – Nếu thế khiến tinh thần đệ tử xuống dốc thảm hại. Ước định với Mục Trần truyền khắp linh viện, nếu chúng ta bội ước tốt chút nào.

      Mạch U điện chủ lắc đầu.

      – Nhưng so ra vẫn tốt hơn mất đệ tử hàng đầu….

      – Cũng phiền phức nhỉ…

      Năm vị thiên tịch trưởng lão lên tiếng thảo luận, nhất thời thống nhất ý kiến. Họ cũng muốn Bắc Thương linh viện tham gia Thánh Linh Sơn, cũng phải xứng với danh xưng bá chủ Bắc Thương đại lục của mình.

      Mục Trần muốn tham gia, nếu có biểu xông xáo ở Thánh Linh Sơn, thế thể diện của Bắc Thương linh viện được nở mày nở mặt.

      Nhưng đó cũng là mạo hiểm có thể khiến mất đệ tử đứng đầu như Mục Trần.

      Nên hay nên?

      Thái Thương viện trưởng yên lặng trước năm vị trưởng lão tranh luận, rồi lát sau giơ tay lên cắt ngang:

      – Trước đó ra điều kiện cho Mục Trần, bây giờ thỏa điều kiện, chúng ta có lý do gì ngăn cản .

      – Vậy…

      Năm vị thiên tịch trưởng lão đều nhìn sang Thái Thương viện trưởng. Ý của lão tức là cho phép?

      – Bất quá. . .

      Thái Thương viện trưởng trầm ngâm:

      – Chuyện này cực kỳ nguy hiểm, nên thể hàm hồ qua loa. Mạch U, thông báo cho Mục Trần, ngày mai đến Hình đài, nếu có thể vượt qua khảo nghiệm, thoải mái tham dự Thánh Linh Sơn!

      Hôm sau.

      Tin tức khảo nghiệm cuối cùng dành cho Mục Trần khiến linh viện lại thêm ngày sôi nổi.

      Khu tân sinh.

      Nghỉ ngơi và hồi phục đêm, Mục Trần cùng Lạc Li đến quảng trường, đông đảo thành viên Lạc Thần hội vui vẻ mừng rỡ, tung tăng tíu tít huyên náo vô cùng.

      Diệp Khinh Linh giơ tay bảo mọi người im lặng, nhíu mày lớn:

      – Sao lại còn khảo nghiệm nữa? phải ngươi đạt đến Thông Thiên cảnh rồi sao? Chẳng lẽ viện trưởng đổi ý?

      – Viện trưởng cũng vì lo cho an toàn của ta, đám người tham dự Thánh Linh Sơn cũng là mấy tên cường giả trẻ tuổi hàng đầu Bắc Thương đại lục, mạnh hơn Ma Long Tử cũng ít.

      Mục Trần cười nhạt, tỏ ra giận dữ bức xúc.

      – Khảo nghiệm hôm nay e rằng đơng giản, ngươi nên cẩn thận.

      Lạc Li bên cạnh khẽ .

      – Ừm, thôi. Để xem Thái Thương viện trưởng ra đề thế nào đây.

      Mục Trần gật đầu, rồi nắm tay Lạc Li bay lên , hướng về Hình đài. Lập tức thành viên Lạc Thần hội nhất tề bay theo, cảnh tượng vô cùng khí thế.

      Lúc bọn họ rời khỏi khu tân sinh, nhiều khu vực khác liền chú ý. Những đệ tử đó cũng bay lên theo, háo hức xem náo nhiệt.

      Mục Trần đến Hình đài, ngạc nhiên khi thấy nơi đó đầy ắp người là người, biết chờ đợi từ khi nào. Trong số đó khá đông những gương mặt quen thuộc. Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông, Tô Huyên, Hạc …. những đệ tử hàng đầu Bắc Thương linh viện cũng có mặt.

      – Mục Trần, cố lên! Chúng ta ủng hộ ngươi!

      Tô Linh Nhi bên cạnh Tô Huyên vẫy tay cười chào.

      – Mục Trần ca ca!

      tiếng trong trẻo trẻ trung gần đó cũng vang lên, Duẫn nhi cũng có mặt, bên cạnh nàng là người con lạnh lùng xinh đẹp Linh Khê.

      Linh Khê liếc nhìn Mục Trần, chỉ để cho thấy nét cười mỉm chi duyên dáng như hoa quỳnh.

      Mục Trần chỉ nhe răng cười, đáp lại ai cả, đưa mắt nhìn lên Hình đài to lớn. đài, Thái Thương viện trưởng và vài vị trưởng lão đứng đó.

      Mục Trần lắc mình hạ xuống bình đài, ôm quyền cung kính:

      – Mục Trần tham kiến viện trưởng, chư vị trưởng lão.

      Thái Thương viện trưởng khẽ gật đầu, mỉm cười :

      – Mục Trần, trước tiên chúc mừng ngươi thành công tiến vào Thông Thiên cảnh. Tuy ta ngươi có thể tiến vào Thông Thiên cảnh liền cho phép ngươi tham gia Thánh Linh Sơn, nhưng ta hy vọng ngươi có thể hiểu được đối thủ lợi hại ra sao.

      Mục Trần thần sắc trịnh trọng, chậm rãi :

      -Ta hiểu! Viện trưởng, nếu còn khảo nghiệm gì cần thiết, ta cũng có thể nhận.

      Thái Thương viện trưởng hài lòng gật đầu:

      – Khảo nghiệm này chỉ đơn giản là đánh giá chiến lực.

      Lão vung tay lên, ba luồng sáng ám kim bắn ra, tiếng vang ầm ầm cùng sức nặng của vật đó khiến bình đài rung chuyển chút.

      Ba tên khổng lồ màu ám kim, cứng cáp vô song, hoa văn phủ khắp thân thể, nhiều chỗ có vẻ như bị hỏng, dường như trải qua vô số trận chiến. Chúng nó yên tĩnh lặng lẽ đứng đó, dao động linh lực lạnh lẽo và mạnh mẽ tản mát đáng sợ.

      – Cái này. . .

      Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông biến sắc, thất thanh:

      – Hình Linh Chiến Tượng?

      Biển người chen chúc cũng vang lên những tiếng kinh hô thảng thốt, nhiều lão sinh thần sắc chấn động. Hình Linh Chiến Tượng chính là loại tượng chiến đấu do Hình điện đặc chế. Cả Hình điện cũng chỉ có 18 bộ, mỗi bộ Hình Linh Chiến Tượng có chiến lực Thông Thiên cảnh hậu kỳ, hề có cảm giác, thân thể rắn chắc, nếu đánh nhau sống chết cường giả Thông Thiên cảnh hậu kỳ cũng phải đau đầu.

      Vậy mà tại Thái Thương viện trưởng mang ra đến ba bộ, muốn làm gì?

      Diệp Khinh Linh và thành viên Lạc Thần hội sắc mặt khó coi, cả Lạc Li cũng nghiêm mặt trừng mắt.

      Ba tòa Hình Linh Chiến Tượng, tương đương với ba gã cường giả sức mạnh ngang ngửa Ma Long Tử.

      – Mục Trần!

      Thái Thương viện trưởng chỉ tay về phía ba bộ Hình Linh Chiến Tượng, trầm giọng :

      – Đánh bại chúng nó, ngươi có ngay tư cách tham gia Thánh Linh Sơn. Nếu dù cho ngươi mắng ta thất tín, cũng đừng hòng bước chân đến Thánh Linh Sơn. Đây là khảo nghiệm cuối cùng, ngươi có dám tiếp?

      Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía .

      Mục Trần sắc mặt mấy dao động, chậm rãi bước tới.

      “Ồ…..”

      Hành động của chính là câu trả lời chắc chắn nhất, khiến cho vô số đệ tử hào hứng.

      tiếp !

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 392: Ma Trụ Tái


      Mục Trần bước tới, khí trở nên căng thẳng, mọi người ai nấy đều tập trung nhìn .

      Đằng kia là ba bộ Hình Linh Chiến Tượng.

      Ngay cả Ma Long Tử nếu gặp phải ba bộ chiến tượng này cũng chỉ có cách quay đầu trốn như chuột. Mục Trần tuy đột phá, nhưng thể nào có đủ sức ba chiến tượng này chứ? Bọn chúng biết sợ hãi, hề lui bước, muốn đánh bại quá ư khó khăn.

      Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông cũng nghiêm mặt. Ba bộ chiến tượng đó khiến họ cũng thấy áp lực cực lớn, khảo nghiệm cuối này Thái Thương viện trưởng chẳng chút nương tay.

      qua được ?

      Hai người liếc nhau, thấy được nghi vấn trong mắt đối phương.

      Hình đài, Mạch U điện chủ và đám trưởng lão tròn mắt nhìn Mục Trần. Tiểu tử can đảm, khảo nghiệm như vậy cũng dám nhận.

      Thái Thương viện trưởng gật đầu:

      – Ngươi dám tiếp, ta còn thêm gì nữa, lấy kết quả mà quyết định.

      – Dạ!

      Mục Trần cung kính đáp.

      – Vậy bắt đầu !

      Thái Thương viện trưởng vung tay lên, dao động vô hình bắn ra.

      “Ầm!”

      Thình lình ba bộ chiến tượng mở trừng mắt, ánh sáng ám kim lóe lên, thân hình cứng rắn sáng rực hoa văn, dao động cường đại bộc phát.

      “Đùng!”

      Cả ba nhìn thẳng Mục Trần, chợt giơ chân cất bước, cả tòa bình đài rung chuyển dưới bước chân của chúng, những tiếng ầm ầm ngớt vang vọng.

      Thể hình lồ, nhưng tốc độ hoàn toàn hề chậm chạp, chỉ vài giây tiến đến vị trí trước mặt Mục Trần, đầu quyền lóe kim quang, sức mạnh vô song táp đến.

      “Gràooooo!”

      Long ảnh xuất , long ngâm vang rền, thân thể Mục Trần đung đưa quỷ dị lướt mất.

      “Ầm!”

      Ba khối thiết quyền đập vào nền đài, bề mặt được chế tạo từ kim loại đặc biệt nứt toác ra. Bọn chúng công kích thất bại, chẳng hề biểu lộ thần thái nào, lập tức truy đuổi, công kích đáng sợ liên miên áp tới Mục Trần.

      Đối diện công kích bão táp của chúng, Mục Trần ngừng lui sau, hoàn toàn tránh đối đầu trực diện. Long ảnh lóe lên tránh né từng quyền kình như đại pháo oanh tạc.

      Thực lực Mục Trần tăng cao, đột phá khiến tốc độ tăng trưởng cực lớn. Nhưng nếu chỉ tránh né thế này thể nào được tính là vượt qua khảo nghiệm.

      Đám đông đệ tử im phăng phắc dõi theo từng công kích của ba khối thiết tượng, những nắm đấm khiến người ta thót tim nện xuống sàn đấu, nhiều kẻ tay nắm chặt, sợ hãi run run.

      “Ầm!”

      Đột nhiên con chiến tượng bộc phát mắt kim quang, hoa văn thân thể trở nên chói mắt, tốc độ nó cũng đột ngột thăng tiến, cấp tốc đuổi theo Long Đằng Thuật của Mục Trần.

      Cái bóng khổng lồ của nó phủ xuống Mục Trần, áp lực dữ dội ập đến.

      “Uỳnh!”

      Quyền kình sáng như mặt trời, sức mạnh phá trời vỡ đất, nhanh như sao sa đấm tới Mục Trần.

      “A!”

      Khán giả biến sắc kinh hô. Diệp Khinh Linh, Duẫn nhi, Tô Linh Nhi nhăn mặt lo lắng, bị chiến tượng đánh trúng quyền, e rằng thân thể khác đậu hủ là bao.

      Còn Mục Trần thoáng ra, ánh mắt sắc bén lóe lên.

      “Rẹt!”

      Lôi điện chớp lóa, toát ra khỏi cơ thể Mục Trần, bao phủ lấy bên ngoài của , khiến như cao thêm đoạn.

      Lôi Thần Thể!

      Mục Trần gồng mình chút tránh né, cũng tung ra quyền đầy lôi điện, sức mạnh cũng kinh người kém.

      Hai quyền, bé tí khổng lồ hung hăng va chạm.

      “Bang!”

      Tiếng kim loại vang lên, luồng sóng xung kích nổ tung bắn ra khắp nơi. Tượng đá khổng lồ bước lui đoạn, ngã uỳnh đặt mông xuống mặt đất.

      Đám khán giả há mỏ tròn mắt, Mục Trần mạnh mẽ đối chiến chỉ quyền đánh cho chiến tượng văng ngược lại? Sức mạnh của còn đáng sợ hơn nữa sao?

      Mục Trần lắc lắc cổ tay, ánh mắt nghiêm túc. Chiến tượng quả nhiên lợi hại, nếu chưa đột phá quyền khi nãy khiến gãy tay trọng thương, thế nhưng mà bây giờ mạnh lên mới phải gặp khảo nghiệm cỡ này chứ.

      – Cứ tiếp tục thế này giải quyết được bọn nó.

      Mục Trần tính toán nhìn ba bộ chiến tượng. Bọn nó bị đau, sợ hãi, chiến đấu liên tục cho đến khi tan nát mới thôi. thể lấy khí thế đem ra áp đảo, chỉ có thể ngạnh đấu. chọi ngại, nhưng chọi ba …. E rằng chiêu thức tầm thường thể giải quyết được.

      Vậy dùng chiêu hiểm ác !

      “Uỳnh!”

      Ba bộ chiến tượng lại liên tiếp xông lên, quyền phong như mưa công kích tới.

      Mục Trần bắn lên trời cao, song chưởng hợp lại, quát lên chói tai. cột sáng huyết sắc từ đỉnh đầu bắn lên, thanh ma trụ sừng sững đứng giữa trời.

      Ma trụ vừa xuất , sát khí cuồn cuộn ngập thiên địa, nó run run như con ngựa bất kham, nhưng phản kháng chỉ được chốc lát, những hoa văn màu tím lóe lên, áp chế hoàn toàn.

      – Đó là. . . Đại Tu Di Ma Trụ? !

      Thái Thương viện trưởng và đám trưởng lão biến sắc, mắt lóe lên chấn động. Với nhãn lực của bọn họ dĩ nhiên dễ dàng nhận ra đó phải hư ảnh, chính là bản thể Đại Tu Di Ma Trụ!

      Nhưng với thực lực tại làm cách nào Mục Trần khắc chế được Đại Tu Di Ma Trụ?!

      – Đại Tu Di Ma Trụ kia dường như bị cái gì đó phong ấn!

      Thái Thương viện trưởng tinh tế nhất, nhìn ra được hoa văn màu tím kia đồng nhất với ma trụ, chính nó khiến cho ma trụ thể theo điều khiển của Mục Trần.

      Phát đó càng làm cho Thái Thương viện trưởng kinh ngạc, dần lấy lại tinh thần, thoáng nhìn lại Mục Trần. Trong người cũng có vài bí mật hấp dẫn, mới có thể phong ấn được Đại Tu Di Ma Trụ kia!

      “m!”

      Ba bộ chiến tượng chẳng vì xuất của Đại Tu Di Ma Trụ mà kinh hoảng, chân nện xuống đất tiếp tục bay lên công kích.

      Mục Trần nhìn xuống ba luồng kim quang bay lên, môi nhếch lên cười khẩy. Lần đầu tiên gọi Đại Tu Di Ma Trụ ra dùng. Dù nó bị trấn áp, nhưng Thái Cổ Hung Khí chắc chắn phải thứ sức mạnh tầm thường, lợi khí như thế hoàn toàn thừa sức trấn áp đối thủ Thông Thiên cảnh hậu kỳ.

      Hai tay làm động tác ôm phía trước, hắc ma trụ xoay xuống, sát khí ào ạt như thiết bảng chống trời hùng dũng nện vào ba luồng kim quang.

      “Bang!”

      Tiếng sắt thép vang lên kinh thiên, hắc ma trụ đập xuống, ba con chiến tượng giơ tay định chống phá, nhưng Thái Cổ Hung Khí quá ư hung hãn, sau tiếng uỳnh kim quang bầu trời biến mất tăm tích, người ta nhìn lại chỉ kịp thấy ba cái lỗ sâu hoáy khổng lồ ở mặt đất bên dưới!

      Ma trụ sừng sững cắm thẳng Hình đài, sau khi đánh lút ba bộ chiến tượng, sát khí ngập trời vẫn chút sứt mẻ.

      Mọi người tròn to đôi mắt.

      Mục Trần nhàng hạ xuống, đứng lên Đại Tu Di Ma Trụ. Ba bộ chiến tượng bị đè xuống lòng đất thể bò dậy, phấn khích nhìn sang hướng Thái Thương viện trưởng, ôm quyền cười :

      – Viện trưởng, khảo nghiệm này xong chưa?

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 393: Viện Trưởng


      Toàn trường im lặng.

      Quanh Hình đài, nhiều đệ tử há miệng còn chưa ngậm lại được, trong đầu vẫn còn vương vấn hình ảnh diễn biến khi nãy. Ma trụ đứng thẳng, sát khí ngập trời, dao động đáng sợ tê gáy phán tán ra, bên dưới ma trụ là ba bộ chiến tượng bị đè bẹp thể cục cựa.

      Cuộc chiến kết thúc cực nhanh ngoài dự kiến.

      Vốn còn tưởng khi ma trụ kia xuất hồi kịch chiến phấn khích, nào dè đâu chỉ đòn đè bẹp ba chiến tượng kia.

      Nhìn xuống dưới đáy hố kia mà mọi người thất thần, ba con chiến tượng Thông Thiên cảnh hậu kỳ …..

      – Lợi hại quá!

      ít những thiếu niên thiếu nữ hai mắt long lanh nhìn Mục Trần.

      – Mục ca dũng mãnh!

      Thành viên Lạc Thần hội hãnh diện gào to, kích động vô cùng.

      Lạc Li mỉm cười nhàn nhạt.

      Đằng kia, Tô Linh Nhi nghe thấy những tiếng hoan hô, ánh mắt nhìn thiếu niên kia cũng rung rinh, mặt hơi đỏ lên.

      – Sao vậy? Động tâm ư?

      Tô Huyên trêu đùa.

      Tô Linh Nhi đỏ mặt, giật mình nhìn qua Lạc Li, chu miệng trề môi. Tình địch như thế chẳng chút nắm chắc.

      – Cái tên này lợi hại, trước kia tháp tùng chúng ta thực nhiệm vụ, đối diện cả Bạch Hiên cũng cực kỳ nguy hiểm. Vậy mà bây giờ ba con chiến tượng Thông Thiên cảnh hậu kỳ lại dễ dàng bị nghiền nát.

      Tô Huyên thở dài cảm thán. Mục Trần tiến bộ quá nhanh khiến nàng cảm thấy kinh hãi.

      bây giờ có năng lực vấn đỉnh Thiên bảng, nhưng sao làm vậy nhỉ, dễ dàng trở thành người nổi tiếng nhất linh viện chúng ta cơ mà.

      Tô Huyên dịu dàng cười:

      – Vì chẳng màng đến cái danh hiệu bá chủ Thiên bảng kia, hơn nữa có lẽ cũng muốn cướp lấy vị trí của Trầm Thương Sinh. Đám nam nhi lúc nào cũng có chút đồng cảm, đặc biệt là những nam nhi ưu tú như họ.

      Tô Linh Nhi khẽ gật, gì nữa.

      Còn phía xa xa, Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông trầm tư yên lặng, họ kinh nghi nhìn kỹ bóng người đứng ma trụ, thần sắc khó hiểu.

      – Xem ra hôm nay chính thức bị qua mặt.

      Trầm Thương Sinh thở dài, rồi cười sang sảng.

      Lý Huyền Thông nhàng gật đầu. Họ đều biết nếu là hai người bọn họ đơn độc chiến đấu với ba bộ chiến tượng kia, bây giờ bại thê thảm, chứ đâu thế lấy chiến tích lừng lẫy oai vệ như thế.

      Có lẽ, bá chủ Thiên bảng cũng phải đổi chỗ .

      và Trầm Thương Sinh cạnh tranh với nhau từ khi bước vào linh viện, nhưng lại chẳng ngờ có ngày bị tân sinh vượt mặt cả hai.

      Dù việc này đoán ra từ trước, nhưng đến thời điểm này trong lòng vẫn cảm thấy phức tạp vô cùng.

      – Có điều ta vì thế mà đầu hàng.

      Trầm Thương Sinh cười nhạt, ánh mắt kiên định.

      Lý Huyền Thông cũng mỉm cười, mười ngón tay đan vào nhau, ánh mắt cũng suy tính gì đó.

      Hình đài, Thái Thương viện trưởng ánh mắt cổ quái, nghĩ cũng hề nghĩ tới Mục Trần lại có thể uy phong vượt ải khảo nghiệm cuối cùng như thế này.

      Thái Thương viện trưởng nhìn chằm chằm Mục Trần, rồi cười :

      – Chúc mừng ngươi! Vượt qua khảo nghiệm cuối cùng, ta chấp nhận cho ngươi đại diện Bắc Thương linh viện chúng ta tham gia Thánh Linh Sơn, so tài cao thấp với những thanh niên ưu tú trẻ tuổi hàng đầu của Bắc Thương đại lục.

      Thái Thương viện trưởng vừa dứt lời, những tiếng hò reo hoan hô vang lên từ phía đám đệ tử. Nhiều năm rồi Bắc Thương linh viện mới lại cử đại diện tham dự kiện trọng đại nhất giới trẻ Bắc Thương đại lục a!

      – Mục ca, cố lên! Xử cái đám gọi là thiên tài kia , cho chúng nó biết thế nào là đệ tử Bắc Thương linh viện!

      – Mục Trần, các học tỷ đều ủng hộ ngươi!

      – Làm vinh danh Bắc Thương linh viện đó nha!

      Đủ loại cổ vũ phấn khích vang lên, mọi người ai nấy đều kích động.

      Thái Thương viện trưởng cười xòa, thần sắc liếc nhìn chút, thấy ngay vài kẻ trầm tư trong đám đệ tử. Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông, Hạc và những đệ tử hàng đầu, họ đều là những nhân vật uy vọng cao vút, thế nhưng bây giờ hoàn toàn bị che khuất bởi ánh sáng rực rỡ của Mục Trần.

      Ngoài Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông có vẻ tốt, dường như người khác lại chịu đả kích ít.

      Thái Thương viện trưởng giơ tay vẫy, thanh dần dần giảm lại, lão chậm rãi :

      – Các đệ tử, biết các ngươi có biết tình hình của linh viện chúng ta nay ?

      Đám đông đệ tử bất giác giật mình, Thái Thương viện trưởng đổi chủ đề này khiến tất cả chưng hửng mờ mịt.

      – Bắc Thương linh viện chúng ta trong những kỳ đại tái linh viện trước, thành tích chỉ kém nhất trong Ngũ Đại Viện, mà thậm chí nhiều linh viện hàng đầu khác đều vượt qua chúng ta. Năm nay nếu như tiếp tục như vậy, danh hiệu Ngũ Đại Viện của chúng ta bị tước mất.

      Đám đông đệ tử giật mình khiếo sợ, chợt cảm thấy trong lòng xốn xang. Bản thân là thành viên Ngũ Đại Viện khiến họ đắc chí, chẳng hề biết được tình cảnh nguy hiểm của Bắc Thương linh viện.

      – Điều đó phải nghĩa là thiên phú của đệ tử chúng ta kém, mà là Bắc Thương linh viện dùng những phương cách cực đoan để huấn luyện. Ở đây bất cứ đệ tử nào cũng có điều kiện tu luyện như nhau, dù có bối cảnh gia thế ra sao, bước vào đây phải là đệ tử Bắc Thương linh viện. Chúng ta hề ưu đãi cho vì thân phận của , cũng có thiên tư ưu tú hơn người mà ưu đãi giúp vượt trội những đệ tử khác. Chính vì thế mà thách tích của chúng ta tự nhiên thua kém.

      Thái Thương viện trưởng tay chắp sau lưng, trong mắt vô số đệ tử phong thái rất đạo mạo, thanh hùng hậu vang trong tai mỗi người.

      – Ta biết Bắc Thương linh viện phải là nơi cuối cùng các ngươi thuộc về. Phần lớn sau khi tu luyện đến lúc nào đó đều rời , đến những vùng đất mạnh mẽ hơn nữa, để tôi luyện, để chinh chiến. Nhưng ta hy vọng mỗi người sau khi rời khỏi vẫn hãnh diện vì thân là đệ tử Bắc Thương linh viện. Chỉ cần các ngươi quên mình là thành viên nơi đây, sau này các ngươi có trải qua bao nhiêu chuyện, trở về Bắc Thương linh viện là nơi che chở cuối cùng cho các ngươi, hậu thuẫn cho các ngươi!

      khí linh viện im phăng phắc, tất cả đệ tử hay đạo sư, trưởng lão đều im lặng chăm chú lắng nghe.

      Vài thiếu nữ tâm tính mềm yếu hơi đỏ đôi mắt, kiêu hãnh vì bản thân là thành viên Bắc Thương linh viện, cũng chính vì vị viện trưởng uy nghi kia khiến họ cảm thấy ấm áp.

      Mục Trần cũng tròn mắt kinh ngạc nhìn Thái Thương viện trưởng. Miệng khẽ cười, cảm thấy may mắn vì khi trước chọn tu luyện ở Bắc Thương linh viện. Viện trưởng cam đoan dốc tất cả linh viện để làm hậu thuẫn cho đệ tử, phải đâu cũng gặp được.

      Thái Thương viện trưởng thần sắc ôn hòa, chậm rãi tiếp:

      – Ta hy vọng mọi người cũng phải nhớ kỹ, tinh thần của Bắc Thương linh viện khi đối diện bất cứ thứ gì, bao giờ dễ dàng đầu hàng. Có lẽ sau lần đại tái linh viện sắp tới, chúng ta còn kiêu ngạo xưng danh là trong Ngũ Đại Viện nữa, nhưng bao giờ cúi đầu!

      Hạc , Từ Hoang, Triệu Thanh Sam và đám đệ tử hàng đầu Bắc Thương linh viện khẽ run lên, ánh mắt lóe sáng, lợi hại.

      “Bốp bốp bốp!”

      Những tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc vang lên như sấm, vô số đệ tử kích động, lần đầu tiên thấy vị viện trưởng nghiêm khắc kia lại khích lệ lòng người đến vậy.

      Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông cũng mỉm cười, rồi bay lên khiến người ta chú ý.

      – Viện trưởng. . .

      Trầm Thương Sinh cười :

      – Chúng ta đương nhiên dễ dàng đầu hàng, nhưng chúng ta cũng mong viện trưởng có lòng tin vào chúng ta. Chúng ta mến nơi đây, sẵn sàng chiến đấu cho nó, nhưng cần phải được trợ giúp.

      – Ví dụ?

      Thái Thương viện trưởng nghi hoặc.

      – Ví như. . . mở lại Bắc Thương Môn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :