Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 384: Biện Pháp


      Khu tân sinh.

      Mục Trần nằm ườn tiểu lâu, tay gối sau đầu, mắt trừng trừng nhìn mây trắng bay cao, gương mặt tỏ vẻ khá suy tư.

      Bây giờ rất đau đầu, dĩ nhiên chính là chuyện Thái Thương viện trưởng đặt chỉ tiêu tháng đột phá Thông Thiên cảnh.

      Thực lực tại là Hóa Thiên cảnh hậu kỳ, tuy nhìn qua cách Thông Thiên cảnh còn có bước, nhưng cũng chẳng dễ dàng gì. Theo tính toán của , nếu dốc sức điên cuồng tu luyện, xài đủ loại phương pháp thủ đoạn, cũng phải ba tháng nữa may ra.

      Chứ tháng quá ngắn.

      Mục Trần ngồi dậy, buồn bã vò đầu bứt tai. biết lão viện trưởng làm thế vì muốn an toàn chút, những kẻ có tư cách tham dự Thánh Linh Sơn đều là những kẻ trẻ tuổi mạnh nhất Bắc Thương đại lục, cao hơn hẳn Ma Long Tử. Thực lực Hóa Thiên cảnh hậu kỳ tại tham dự, dù có nhiều thủ đoạn khó lường cũng dữ nhiều lành ít.

      có cách nào hết, phải tìm người giúp thôi!

      Lắc đầu ngao ngán, dõi mắt nhìn về hướng ngọn núi rất xa ở sâu trong trung tâm Bắc Thương linh viện, chính là nơi ở của Linh Khê.

      Trưởng lão mà quen biết trong Bắc Thương linh viện này nhiều, hai người tuy quen biết chưa lâu nhưng chẳng hiểu sao Mục Trần lại cảm thấy tin tưởng nàng ta, có lẽ nàng ta làm thương tổn gì .

      Cảm giác này cũng chẳng hiểu được, dường như vì nàng ta có liên hệ gì đó với

      mẫu thân .

      Linh Khê có bức họa vẽ mẫu thân, nhưng cụ thể như thế nào, cũng đoán ra.

      Cũng chẳng Linh Khê có cách giúp hay , nhưng mà lúc này chỉ đành liều ngựa chết kiếm con ngựa sống thôi.

      Nghĩ vậy Mục Trần liền thi triển thân hình bay lên, hướng thẳng về ngọn núi ấy. Mấy hôm nay Lạc Li lại bắt đầu tu luyện thấy bóng dáng, khiến cũng thấy hơi đơn.

      Mục Trần hạ xuống ngọn núi kia, cánh cổng đình viện thanh tịnh trước kia thường đóng chặt, hôm nay lại nhàng mở ra.

      Mục Trần mỉm cười, bước vào đình viện, rồi gặp được giai nhân xinh đẹp trắng như tuyết ở phòng trúc. Lúc này nàng ta vuốt ve chải máy tóc đen óng mượt, ánh mắt linh động nhìn qua .

      Vẻ mặt nàng còn lạnh lùng xa cách như khi mới gặp, gương mặt tỏ ra dịu dàng, cảm giác động lòng người.

      – Ngươi trở về viện nhiều ngày như vậy cũng tới bái kiến, hôm nay lại đột ngột thông báo mà đến, chắc là có chuyện?

      Linh Khê thản nhiên , thanh thanh thúy như tiếng gió trong cốc, rất dễ nghe.

      Mục Trần xấu hổ mỉm cười, tiến lên:

      – Trước vì ta thụ thương, nên đành phải tĩnh dưỡng….

      Linh Khê nhàng gật đầu, gì nữa.

      Mục Trần cũng quen với cái cách trầm mặc của nàng, cười để phá vỡ khí tịch mịch:

      – À, trước hết phải đa tạ người tặng cho ta quyển trận đồ kia, giúp ta .

      – Ừm.

      Linh Khê gật đầu, ngón tay vấn lấy tóc, thả mái tóc đổ xuống trước ngực, giương mắt nhìn Mục Trần.

      Quả nhiên có việc mới tới tìm nàng.

      Bị nàng ta nhìn như thế, Mục Trần cũng hơi chột dạ, gãi đầu :

      – Có thể giúp ta việc được ?

      !

      Linh Khê khẽ chớp mắt.

      – Có biện pháp nào khiến ta trong tháng tới đột phá đến Thông Thiên cảnh ? Dĩ nhiên để lại hậu quả gì khác.

      – Trong tháng đột phá đến Thông Thiên cảnh?

      Linh Khê ngẩn người, nhíu mày:

      – Người ta tu luyện cả hai ba năm cũng chưa chắc có thể xông quan đột phá, ngươi đòi tháng tới phải làm được, có ngây thơ ngông cuồng qua ?

      Mục Trần méo mặt, cũng chẳng phải do quá nóng lòng, nhưng Thái Thương viện trưởng chỉ cho phép chừng đó thời gian, mặc kệ có được hay cũng phải thử phen. Mà cũng phải vì liều mạng tự đại, vì tin chắc bản thân có căn cơ đủ sức tiến vào Thông Thiên cảnh.

      Linh Khê vẫn nhìn chằm chằm Mục Trần, nếu người khác đến nhờ vả nàng như vậy, e rằng chưa xong bị nàng đuổi ra ngoài, nhưng đối với Mục Trần hiểu sao nàng hề có ý định cự tuyệt.

      Điều này khiến Linh Khê cũng làm sao, nàng cũng chỉ mới biết Mục Trần hai tháng mà thôi, nhưng chẳng biết tại sao thể đối với giống như người khác được…

      Chẳng lẽ vì tu luyện Đại Phù Đồ quyết sao? Hay vì người nữ trong tranh kia lại chính là mẫu thân ?

      Linh Khê mắt long lanh, nhất thời tâm loạn.

      Mục Trần thấy Linh Khê trầm tư, nghĩ rằng nàng ta cũng có biện pháp nào, đành thở dài :

      – Nếu được, thôi vậy, ta xin phép về trước.

      xong định xoay người , Linh Khê chỉ có mình ở đây, ở lại cũng hay lắm.

      – Khoan !

      Giọng Linh Khê ngăn lại.

      Mục Trần ngẩng lên nhìn nàng, mặt trời chiếu xuống, gương mặt như lóng lánh bạch ngọc.

      – Giơ tay ra!

      Linh Khê khẽ .

      Mục Trần hơi sửng sốt, rồi tiến lên đưa tay đặt lên tay Linh Khê. cảm giác mềm mại sảng khoái, như cầm nắm bạch ngọc khiến người ta nỡ buông ra.

      Nhưng lập tức tỉnh lại, kỳ quái nhìn Linh Khê, tính tình người kia vốn dĩ…. phải muốn làm chuyện như vậy chứ?

      – Phát linh lực của ngươi ra đạo.

      Linh Khê giọng .

      Mục Trần càng thêm nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo lời. Linh lực hắc ám tuôn ra, còn mang theo tia hắc viêm.

      Linh Khê thoáng liếc qua, rồi lòng bàn tay nàng cũng xuất tia linh lực, màu sắc cũng tối tăm như thế, nhưng có hắc viêm.

      Mục Trần giật mình. Dao động linh lực này cực kỳ giống với Đại Phù Đồ quyết của . Xem ra Linh Khê cũng tu luyện Đại Phù Đồ quyết.

      Hai luồng linh lực giao vào nhau, rồi nhanh chóng dung hợp lại.

      “Uỳnh!”

      Hai người lập tức cảm thấy luồng linh lực hợp lại kia mạnh hơn mấy lần, dường như chính nhờ dung hợp mà nó biến đổi chất lượng.

      Linh Khê chăm chú quan sát chỗ linh lực dung hợp, thu lại, tay khẽ động rồi khiến cho lượng linh lực đó bắn thẳng vào người Mục Trần.

      Mục Trần khẽ run lên, thân thể hơi hơi chấn động, luồng linh lực dung hợp kia tự động chạy dọc theo lộ tuyến Đại Phù Đồ quyết, chui vào khí hải, bị Thần Phách thu hết.

      Mục Trần lập tức cảm giác được linh lực trong cơ thể nhất thời hùng hồn hơn.

      – Chuyện này. . .

      Mục Trần tròn mắt kinh ngạc, quái dị nhìn Linh Khê. Tại sao linh lực của hai người vừa tiếp xúc lại xuất biến hóa nhiều như thế? Lần trước có thể chữa thương cho , còn lần này lại còn khiến mạnh hơn.

      – Ta cũng biết.

      Nàng cũng khẽ nhún vai.

      – Xem ra giữa chúng ta có gì đó đặc biệt.

      Linh Khê đứng dậy, đột nhiên cười khẽ:

      – Người nữ trong bức họa kia nếu là mẫu thân của ngươi, sao ngươi nghĩ rằng ta là nàng dâu được mẹ ngươi nuôi dưỡng chuẩn bị cho ngươi từ bé?

      Mục Trần sợ hãi vội lui ra sau, suýt nữa co giò bỏ chạy, lát sau trán đầy mồ hôi khó khăn lên tiếng:

      – Chuyện đùa này vui chút nào….

      – Hy vọng vậy .

      Linh Khê gật đầu, rồi quay người vào trong viện:

      theo ta! Có lẽ vì những điều đặc biệt giữa chúng ta, tháng giúp ngươi đột phá Thông Thiên cảnh cũng phải vô vọng.

      Mục Trần nhìn Linh Khê, thở dài bước theo. Câu vừa nữa của nàng dọa sợ run.

      sâu vào trong đình viện, trùng trùng những lớp vải mỏng mông lung, khuất tầm mắt.

      Linh Khê dừng bước, quay lại :

      – Khi ta gọi ngươi mới được vào.

      Mục Trần biết nàng muốn làm gì, chỉ biết gật đầu trong nghi hoặc.

      Linh Khê rảo bước biến mất sau những tấm rèm vải mỏng kia, đứng lại bờ cái ao trong suốt, khẽ cắn môi nhìn bóng của mình in mặt nước. Chợt nàng nhoẻn miệng cười.

      nhàng bước xuống ao, y phục thấm nước ôm chặt lấy thân thể xinh đẹp.

      Linh Khê bước vào trong ao, ngồi xếp bằng, linh lực trong cơ thể trào ra, dung nhập vào nước ao, khiến nó trở nên tối tăm vô tận.

      – Vào !

      Mục Trần chờ bên ngoài, nghe thấy tiếng Linh Khê gọi mới rón rén vào, nhìn thấy nàng ngồi xếp bằng trong ao.

      Tuy cả thân thể nàng đều ngập trong nước ao tối tăm, nhưng phần thân vẫn còn chiếc cổ ngọc trắng ngần và bầu ngực vung tròn được quần áo thấm ướt bó sát lấy.

      Cảnh tượng khiến Mục Trần chết trân hồi.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 385: Dì Tịnh


      Hơi nước từ trong ao bốc lên, nhưng vẫn thể che giấu hết cảnh tượng hấp dẫn đó.

      Linh Khê cũng nhận ra ánh mắt trân trân của Mục Trần, gương mặt trắng như tuyết đỏ lên. Nàng vung tay bắn ra cột nước lao thẳng đến Mục Trần.

      Nước ao lạnh lẽo phun vào người khiến tỉnh lại, vội nhìn chỗ khác, thoáng xấu hổ chẳng biết Linh Khê định làm gì.

      – Tiến vào ao tu luyện, hấp thu toàn bộ linh lực trong này.

      Linh Khê hạ mình xuống, nhưng tiếc là ao sâu, chẳng thể nào che hết cơ thể mỹ miều. Sương trắng bốc lên khiến gương mặt nàng thêm ửng đỏ, khẽ cắn môi, nghiến răng:

      – Giữ con mắt ngươi cho tốt! Bằng cút ra

      Mục Trần gật như gà mổ thóc, lập tức nhảy vào ao, tay chạm vào làn nước lập tức kinh ngạc nhận thấy lượng linh lực hùng hậu trong đó.

      Dao động này, chính là linh lực của Linh Khê. Nàng đem linh lực của chính mình dung hòa vào ao để cho tu luyện.

      Mục Trần run rẩy, khó hiểu nhìn nàng.

      – Sao phải làm thế này?

      Mục Trần thào. Hành động này của Linh Khê chính là dùng linh lực của nàng để giúp , tốc độ tu luyện của nhanh hơn, nhưng như vậy tốc độ của nàng chậm lại. Dù chỉ thời gian ngắn, nhưng mối quan hệ chỉ mới như bèo nước tương phùng có thể hi sinh như thế sao?

      Linh Khê ngồi trong ao, nghe Mục Trần hỏi vậy cũng tỏ ra mông lung mờ mịt. Tại sao nàng lại giúp như thế này? Việc này trong nội tâm nàng hề có chút nào phản đối…

      – Ta cũng biết…. Có lẽ việc này chính là việc ta nên làm.

      Linh Khê giọng :

      – Tuy mất trí nhớ, nhưng sâu trong nội tâm của ta vẫn hề mất. Ta chỉ cảm thấy làm thế này rất tốt.

      Mục Trần im lặng trầm tư. cũng ngồi trong ao, lúc sau mỉm cười :

      – Linh Khê. . . tỷ! Ta có thể gọi như vậy ?

      Linh Khê khẽ run, giương mắt nhìn , nhất thời nên lời. Sâu trong nội tâm dường như có gì đó khiến nàng cảm thấy ấm áp.

      nét cười nhạt ra mặt, nàng khẽ gật.

      – Linh Khê tỷ, yên tâm ! Tuy biết tỷ và mẫu thân có quan hệ thế nào, nhưng ta tin giúp tỷ hồi phục ký ức. Bất kể là kẻ nào khiến tỷ trở thành như thế này, ta cũng giúp!

      Mục Trần cất giọng kiên nghị, ánh mắt sáng ngời.

      Linh Khê ngỡ ngàng nhìn , ấm áp càng khiến cho trái tim băng giá của nàng tan chảy. Tình cảm bao lâu hề xuất , nay lại khiến nàng như muốn khóc. Nàng khẽ cười:

      – Vậy được rồi, xem như bây giờ ta có thêm tiểu đệ. Nhưng mà bây giờ mạnh miệng còn sớm lắm, người còn quá yếu.

      Mục Trần cười khanh khách:

      – Ta cố gắng

      – Thôi được rồi, luyện trước .

      Linh Khê cười khẽ.

      Chẳng biết nước ao này có tác dụng gì, nhưng Mục Trần cũng khách sáo. Ân tình này ghi tạc trong lòng là được, ngoài miệng buông lời chẳng qua chỉ giả dối mà thôi.

      cũng nhàng gật đầu, chậm rãi nhắm mắt, vận chuyển Đại Phù Đồ quyết để tu luyện.

      Nước ao bồng bềnh gợn sóng, nhanh chóng lao vào cơ thể Mục Trần. Linh lực cuồn cuộn trong nước dũng mãnh đổ vào torng người.

      Linh lực đó sau khi vào cơ thể, lập tức dung hợp với linh lực của bản thân Mục Trần. Chỉ chốc lát Mục Trần lấp lánh hắc ám thâm thúy, thẩm thấu vào trong mỗi ngóc ngách cơ thể của Mục Trần.

      Linh lực trong cơ thể cũng theo đó tăng vọt lên!

      Linh lực hùng hậu, dọc theo kinh mạch vận chuyển tốc độ cao, cuối cùng dũng mãnh ập vào khí hải, toàn bộ bị Thần Phách nuốt lấy, hắc ám bao phủ lượn lờ quanh nó huyền ảo dị thường.

      Cảm giác linh lực càng lúc càng mạnh lan tỏa khắp cơ thể .

      Mục Trần đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời, Đại Phù Đồ quyết vận chuyển tốc độ càng lúc càng nhanh hơn, tham lam hấp thu linh lực đổ vào cơ thể.

      Trong ao, Linh Khê nhìn ngắm Mục Trần, nàng cong chân lên, đưa gương mặt xinh đẹp đặt lên hai đầu gối, linh lực trong người ngừng tuôn ra, bổ sung vào trong nước ao.

      Dần dần cảm giác suy yếu len lỏi trong người, nhưng Linh Khê hề ngừng lại, ánh mắt hơi hoảng hốt, hai mắt chợt nhắm lại.

      Cảm giác mê muội mông lung lan ra trong trí não, bất giác trở nên tối đen.

      Ý thức của Linh Khê phiêu đãng trong bóng đêm, bất lực khiến nàng sợ hãi.

      Dường như có gì đó dao động, mơ hồ xuất vài hình ảnh.

      phế tích đầy huyết tinh và chiến hỏa, bé run rẩy bò lui bò tới trong phế tích đầy đá ngổn ngang. Mưa ào ào đổ xuống, khiến bé càng thêm đáng thương.

      Ánh mắt bé hoàn toàn u ám, cảm giác tử vong ập đến. Nhưng nàng hề tỏ ra sợ hãi. bé tuổi , nhưng lạnh lùng tàn nhẫn của cuộc sống nàng nhìn thấy ít, ai để ý, dù nàng có biến mất cũng chẳng ai biết.

      Dường như chưa bao giờ cảm nhận được hạnh phúc.

      Có lẽ nàng như thế mà chết.

      Chẳng biết từ lúc nào mưa ngừng rơi vào người, dường như có ai đó xuất . bé ngẩng lên, nhìn thấy bóng dáng dịu dàng.

      Người đó vươn tay ra, xoa đầu bé. Thân thể lạnh cóng được người đó vuốt ve, dần dần trở nên ấm áp.

      Rồi nàng nhìn thấy người đó đặt xuống đất ít thức ăn, lại xoa đầu bé, và rời .

      Nhìn theo bóng dáng xa dần, chẳng biết sức mạnh từ đâu kéo đến, khiến bé vụt đứng dậy, cầm theo đồ ăn đất, lảo đảo bước theo.

      bé cứ bước, chẳng biết bao lâu, đến khi thể lực hao mòn, ánh mắt dõi theo bóng dáng chẳng thể nào đuổi kịp kia, rồi từ từ ngã xuống.

      Nhưng cơ thể chẳng hề chạm đến mặt đất lạnh lẽo, mà rơi vào vòng tay mềm mại ấm áp.

      à, muốn theo ta sao?

      Bóng người kia xoa đầu, giọng dịu dàng êm ái.

      – ưmmmm….

      bé nắm chặt vạt áo người kia, như người chết đuối vớ được cọng rơm, giữ mãi rời tia hy vọng cuối cùng.

      – Nhưng chỗ ta muốn càng nguy hiểm hơn, ngươi theo ta, họa phúc khó lường….

      Người nữ tử kia thở dài.

      bé cố sức ôm chặt lấy nàng, rúc vào lòng, tham lam hấp thụ cái cảm giác ấm áp. Vì nó dù phải trả giá, nàng cũng cam lòng.

      Rồi bé vững vàng bước theo người nữ tử kia.

      – Ngươi tên là gì?

      – Linh. . . Linh Khê. . .

      cái tên dễ thương

      vậy ư… con gọi ngài như thế nào đây….

      – Hử? Gọi ta là dì Tịnh.

      – Ừm. . . dì Tịnh. . .

      – Linh Khê, ta dạy ngươi tu luyện. Đầu tiên ngươi phải chọn bộ công pháp linh quyết. Cứ chọn , mấy thứ này đều rất lợi hại..

      – Cái này được ?

      bé nhìn những quyển trục đầy hào quang xinh đẹp rực rỡ trước mặt, nhưng do dự lát, lại chọn quyển trục màu đen chẳng mấy thu hút.

      – Hả?

      – Sao vậy? Dì Tịnh, thể chọn nó sao?

      phải. . . công pháp này chia làm hai quyển dương. Quyển này là quyển , quyển dương để lại ở nhà của ta cho tiểu Mục. Nếu ngươi tu luyện nó, sau này rất có hại cho ngươi.

      – Tiểu Mục? Là con của dì Tịnh ư?

      – Ha ha, đúng vậy! tiểu tử rất đáng đó, so với Linh Khê hơn chút….

      bé nhìn vẻ vui tươi tự nhiên của dì Tịnh, trong lòng hơi tò mò:

      – Sao dì Tịnh lại cùng nó?

      Dì Tịnh xoa đầu nàng, vẻ mặt khổ sở:

      – Vì ta muốn bảo vệ nó. . . nên phải rời khỏi nó…

      bé chẳng hiểu gì, chỉ gật đầu:

      – Ta cũng tu luyện nó.

      – Tu luyện nó khiến ngươi gặp nguy hiểm và rất phiền phức….

      sợ! Dì Tịnh thương tiểu Mục như vậy, ta tu luyện công pháp giống của nó, sau này tìm được dẫn đến gặp người.

      bé mạnh mẽ , chỉ cần có thể khiến cho người vui, mọi chuyện bé đều sẵng sàng làm.

      Nữ tử kia thở dài, nhìn ra hướng xa xăm. Đó là nơi nàng phải trở về, địa phương mạnh mẽ nhưng tàn khốc lạnh lẽo. So với nơi đó, nàng muốn ở lại Bắc Linh cảnh bé , cùng trượng phu của nàng, và đứa có thể khiến nàng bỏ hết tất cả….

      Nhưng đôi khi phải lựa chọn, vì nàng muốn đứa được an toàn, chỉ còn có cách rời khỏi đó.

      Trong ao, đôi mi thon của Linh Khê khẽ run lên, mắt chợt mở ra, lệ tràn khóe mi. Nàng nhàng chùi nước mắt, thào lẩm bẩm.

      – Dì Tịnh. . .

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 386: Ký Ức


      Lúc Mục Trần thoát khỏi trạng thái tu luyện, liền cảm thấy linh lực hùng hậu chảy cuồn cuộn trong người, trình độ này hơn hẳn trước kia.

      Chỉ tu luyện có nửa ngày mà hơn công sức nửa tháng của riêng mình . Hiệu quả như vậy khiến người ta thỏa mãn.

      Với tốc độ này, có lẽ trong tháng tới, Mục Trần rất có thể đột phá, chân chính tiến vào Thông Thiên cảnh.

      Mục Trần duỗi lưng, xương cốt lách cách rất thoải mái.

      Thoáng nhìn xuống ao, nước ao vốn đen tối nay trở lại trong suốt, linh lực trong ao hoàn toàn bị hấp thu hết.

      Ngẩng lên chút, sửng sốt thấy Linh Khê tay ôm gối, gương mặt xinh đẹp tái nhợt, thân thể run rẩy.

      – Linh Khê tỷ!

      Mục Trần cả kinh, vội nhào tới ôm lấy Linh Khê kéo lên khỏi ao. Lúc này làn nước khiến cho quần áo ôm sát cơ thể càng thêm hấp dẫn.

      Nhưng Mục Trần chẳng có tâm trạng nào nhìn ngắm, đặt Linh Khê lên bãi cỏ, lấy ra chiếc áo rộng thùng thình phủ lên người.

      – Ta sao, chỉ là linh lực bị hao hết mà thôi.

      Linh Khê nắm lấy chiếc áo, nhìn chằm chằm xuống cỏ, như tránh ánh mắt của Mục Trần. Nhưng rồi lại ngẩng lên nhìn đăm đăm.

      – Sao vậy?

      Mục Trần bị nhìn như thế, giật mình hỏi lại.

      – Nhìn kỹ ngươi chút, quả nhiên rất giống dì Tịnh.

      Linh Khê khẽ cười .

      – Dì Tịnh?

      Mục Trần ngẩn ra, chợt hiểu:

      – Tỷ mẹ của ta?

      Linh Khê nhàng gật đầu:

      – Vừa nãy mơ hồ nhớ lại vài chuyện….

      Nàng mỉm cười:

      ra ngươi chính là tiểu Mục mà dì Tịnh nhắc tới, xem ra ta ôm cây đợi thỏ ở đây lại được việc nhỉ…

      – Này, gọi tỷ tỷ coi nào.

      Linh Khê vươn tay kéo lỗ tai Mục Trần, vẻ mặt vui tươi, ngôn ngữ thân thiết tự nhiên với Mục Trần như người nhà.

      Mục Trần xấu hổ, nhưng cũng tỏ ra kỳ quái, chỉ hơi lo lắng, nghiêng đầu tránh được bàn tay Linh Khê, vội sang chuyện chính, gương mặt gấp gáp.

      – Linh Khê tỷ, tỷ nhớ ra rồi? Vậy tỷ biết mẫu thân ở đâu ?

      Rời khỏi Bắc Linh cảnh, hứa với cha dẫn mẹ về. Có điều thực lực bây giờ vẫn chưa đủ mạnh, chưa thể nào bước ra Đại Thiên thế giới tìm kiếm tung tích mẫu thân, bây giờ nếu có chút manh mối, khiến phấn chấn ít.

      Linh Khê khẽ lắc đầu:

      – Chỉ có ít trí nhớ thôi, nhưng lại là rất lâu khi trước, nhưng dường như nơi dì Tịnh phải hẳn là rất nguy hiểm….

      đến đây, nàng chợt nhíu mày:

      – Dường như chỗ đó ta cũng từng đến, dường như nơi đó chính là chỗ ký ức của ta bị mất, có lẽ ai đó làm gì đó với ta…

      Giọng nàng trở nên cực kỳ lạnh lẽo, ánh mắt tràn ngập hận ý

      Mục Trần cũng nhíu mày, theo cha cho biết, mẹ đến từ thế lực cổ xưa rất cường đại, ngày trước nàng ra chính là lo lắng bọn người ở nơi đó đến tìm gia đình họ, muốn liên lụy hai cha con nên mới phải mình trở về.

      Linh Khê lại đó là nơi rất nguy hiểm, có lẽ chính là quê hương của mẹ.

      Nhưng đến cuối cùng chuyện gì xảy ra khiến cho mẫu thân và Linh Khê phải tách nhau ra, rồi trí nhớ của nàng cũng biến mất?

      cần lo lắng, dì Tịnh rất mạnh, cho dù gặp phiền toái cũng có vấn đề lớn.

      Linh Khê nắm lấy tay Mục Trần, giọng vỗ về:

      – Bây giờ ngươi phải cố gắng tăng cường thực lực. Nếu tại có biết được dì Tịnh ở nơi nào đó cũng cách nào gặp được. chừng còn trở thành gánh nặng cho dì Tịnh.

      Mục Trần nghiêm mặt. Nếu mẹ bị nhốt ở nơi thần bí kia, đúng là tại cũng thể giúp được. Nếu đúng trí nhớ của Linh Khê bị người nơi đó xóa , vậy thực lực này của chẳng thấm vào đâu cả.

      – Linh Khê tỷ, thực lực của tỷ mạnh đến mức nào?

      Mục Trần dò hỏi.

      – Đối phó thiên tịch trưởng lão Bắc Thương linh viện thành vấn đề.

      Linh Khê nhàng miêu tả.

      – Mạnh vậy….

      Mục Trần tròn mắt kinh ngạc. Đây mới đáng gọi là thiên tài quái. Đám trẻ tuổi Bắc Thương đại lục này so với nàng chẳng đáng xu.

      – Năm vị thiên tịch trưởng lãoBắc Thương linh viện đều là Chí Tôn nhất phẩm, mạnh mẽ gì lắm. Thái Thương viện trưởng lợi hại hơn rất nhiều, hẳn là Chí Tôn ngũ phẩm. . .

      Linh Khê lẩm bẩm :

      – Còn trấn viện thần thú Bắc Minh Long Côn ra rất lợi hại, giờ hẳn là Chí Tôn cửu phẩm, mưu đồ đột phá Địa Chí Tôn phải….

      – Nhưng mà so với dì Tịnh vẫn kém rất xa.

      Mục Trần méo mặt. Dù đoán mẫu thân lợi hại đơn giản, nhưng ai ngờ lại đến trình độ ấy. Ngay cả Bắc Minh Long Côn cũng kém xa, khó lường.

      – Cho nên ngươi cũng cần kinh ngạc, ta do chính tay dì Tịnh dạy dỗ. Nếu ngươi từ cũng được dì Tịnh bồi dưỡng, bây giờ còn mạnh hơn cả ta.

      Mục Trần thở dài:

      – Nhưng ta nào có may mắn như vậy, từ khi sinh ra đến giờ chưa hề chân chính gặp được mẫu thân, gì đến chỉ dạy….

      Linh Khê đưa tay vuốt ve gương mặt Mục Trần, nghiêm mặt bảo ban

      – Dì Tịnh phải rời khỏi ngươi vì muốn bảo vệ ngươi, ngươi được trẻ con giận dỗi dì Tịnh.

      Mục Trần cười gật đầu, vừa định gì, thần sắc biến đổi, quay ngoắt lại phía sau. Duẫn nhi ôm cây chổi há mồm đứng chết trân nhìn hai người.

      Mục Trần ho tiếng, đẩy bàn tay Linh Khê đặt mặt mình, bước qua Duẫn nhi.

      – Aaaa, Mục Trần ca ca, ta thấy gì cả, cho Lạc Li tỷ tỷ, đừng giết người diệt khẩu a!

      Duẫn nhi hoảng hồn bỏ chạy.

      Mục Trần tức cười búng cái trán của bé:

      bậy bạ, Linh Khê tỷ giúp ta tu luyện mà thôi.

      Duẫn nhi chớp chớp mắt, nhìn Mục Trần, rồi lại nhìn qua Linh Khê cả người ướt đẫm, còn khoác áo bào của Mục Trần. Có kiểu tu luyện như vậy sao chứ? Nghĩ nàng còn bé lắm à?

      Linh Khê mỉm cười, buông áo Mục Trần ra, gấp lại ngay ngắn, nhưng trả lại , chỉ đứng dậy. Linh lực lóe lên khiến cho nước áo quần bốc hơi hết. Linh lực của nàng cũng hồi phục lại chút.

      Nàng đứng dậy, đến cạnh Mục Trần:

      – Hôm nay tu luyện đến đây thôi, ngày mai lại đến. Cứ tiếp tục thế này hẳn là trong tháng đột phá.

      – Ngày mai tiếp tục? Có căng quá ? Hay là nghỉ ngày .

      Sử dụng hết toàn bộ linh lực trong người, tổn thương cơ thể chút nào. Linh Khê thực lực mạnh mẽ, nhưng Mục Trần cũng muốn nhìn người khác vì giúp mình mà phải trả giá gì đó.

      đúng dịu dàng đó nha, nhưng yên tâm , chừng đó chẳng là gì cả, ta có thể chịu được.

      Linh Khê khẽ cười, nụ cười tự nhiên lại khiến Duẫn nhi trợn mắt nhìn nàng. Trước kia đối đãi với Mục Trần cực kỳ lạnh nhạt, làm gì có chuyện cười lung linh thế này.

      – Thôi được rồi!

      Mục Trần cũng chỉ biết gãi đầu, nữa, bái biệt hai người rời khỏi đình viện.

      Linh Khê nhìn theo , mỉm cười hòa ái. Dì Tịnh, ta tìm được rồi, yên tâm , trước khi tìm được người, ta bảo vệ , để bị chút nào tổn thương…

      – Xong rồi!

      Duẫn nhi thấy Linh Khê như vậy, vẻ mặt sầu não :

      – Linh Khê tỷ tỷ, lẽ người thíc Mục Trần ca ca sao?

      Linh Khê quay lại, ghẹo nàng:

      – Sao? Có vấn đề gì ?

      Duẫn nhi cố thu hết dũng khí :

      – Ngươi như vậy là đúng, Mục Trần ca ca và Lạc Li tỷ tỷ mới là cặp.

      – Tiểu nha đầu ăn cây táo, rào cây sung. Ngươi lại giúp ta sao?

      Linh Khê vươn tay ngắt lấy gương mặt phúng phính của Duẫn nhi, cười lớn.

      – A. . . Linh Khê tỷ tỷ, miễn cưỡng có hạnh phúc.

      – Duẫn nhi, hay là hôm nay ngươi ra quét dọn Linh Trận Ốc nhé?

      – Hả? Đừng đừng, ta sai rồi, Linh Khê tỷ tỷ và Mục Trần ca ca mới xứng đôi!

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 387: Mê Mang


      Nửa tháng tiếp theo, ngày nào Mục Trần cũng đến ngọn núi của Linh Khê tu luyện theo phương thức đặc biệt “hấp dẫn” đó.

      Nhưng thể , lợi ích quá tốt, ngờ linh lực sau khi dung hợp với Linh Khê lại giúp tăng trưởng nhanh như vậy.

      Thời gian trôi qua, phương thức tu luyện này Mục Trần lại thích lắm. Vì mỗi lần tu luyện xong, Linh Khê lại trở nên yếu hơn chút. Phương pháp này tốt cho ngược lại chẳng hay ho gì với Linh Khê.

      Việc như thế khiến cảm thấy hối hận, có lẽ nên tìm đến nhờ Linh Khê hỗ trợ.

      Sau đó cũng vì thấy ổn, Mục Trần cũng giảm bớt tần suất đến chỗ Linh Khê. cũng phải kẻ vô tình, đâu thể nào ngày ngày nhìn thấy Linh Khê xinh đẹp vì mà tiều tụy.

      tiểu lâu ở khu tân sinh, Mục Trần ngồi xếp bằng mái nhà, ánh mắt thất thần nhìn lên trung.

      Sau lưng vang lên vài tiếng bước chân quen thuộc, rồi mùi hương thoang thoảng khiến ấm lòng theo đó kéo đến, nhưng vẫn thất thần nhìn trời cao như vậy.

      Lạc Li đến cạnh Mục Trần, ngồi xuống, ánh mắt lưu ly nhìn chăm chú Mục Trần, giọng hỏi:

      – Sao vậy?

      Hai ngày nay nàng thấy Mục Trần có vẻ yên, thần sắc mờ mịt hoảng hốt, khiến nàng hơi lo lắng.

      Mục Trần nhìn Lạc Li, người con khiến nhớ nhung bao ngày khi trước, người từng vào sinh ra tử cùng ở Linh Lộ. ngả người nằm xuống, gối đầu lên chân nàng, lẩm bẩm:

      – Có chuyện, chẳng biết ta làm đúng hay sai….

      Lạc Li cúi xuống, ánh mắt tròn nghi hoặc nhìn Mục Trần.

      Mục Trần trầm tư chút, rồi lấy hết can đảm kể mọi chuyện với nàng. Từ chỉ tiêu trong tháng đột phá Thông Thiên cảnh, rồi đến chuyện Linh Khê, rồi quan hệ giữa nàng ta với mẫu thân, tất cả giấu Lạc Li chút nào.

      Lạc Li lẳng lặng nghe.

      – Ta có nên nhận giúp đỡ tăng cường sức mạnh dễ dàng như thế ?

      Mục Trần lẩm bẩm. Nhưng nếu có việc này đột phá đến Thông Thiên cảnh rất khó khăn.

      Lạc Li hai mắt chớp chớp, nàng nhìn Mục Trần lúc lâu, mới :

      – Mục Trần, ngươi có vì sao ta thích ngươi ?

      Mục Trần ngẩn tò te, nhìn nàng.

      – Ta thích ngươi, phải vì ngươi bề ngoài đẹp trai, càng phải bản lĩnh thủ đoạn của ngươi, cũng phải thiên phú tu luyện rất tốt. Ta thích ngươi khi còn ở trong Linh Lộ kia, bất kể đối mặt khó khăn gì, dù cửu tử nhất sinh hay vây sát trùng trùng, cuối cùng ngươi vẫn ngạo nghễ với ta… phải sợ, ta dẫn nàng ra ngoài…

      – Ta thích nụ cười trước sau luôn tự tin của ngươi. Trước kia ta vì biến cố Lạc Thần tộc thể lựa chọn mà phải gánh vác trách nhiệm truyền thừa nhiều vạn năm của tộc, cố gắng tu luyện, để bản thân đủ sức gánh vác. Nhưng trong lòng ta có hy vọng gì cả, vì ta tin bản thân mình đủ sức nhận lãnh trách nhiệm đó…

      – Đến khi gặp ngươi trong Linh Lộ, ngươi dạy ta biết phải tin tưởng vào bản thân.

      Lạc Li dịu dàng nhìn , thanh trìu mến như chuông ngân, từng lời tiến vào tâm linh Mục Trần, khiến cho vẻ mê man tan biến, thần trí sáng ngời.

      – Vậy mà bây giờ, người dạy ta tin tưởng bản thân lại tin vào quyết định của mình, vậy ngươi xem, ta làm cách nào thuyết phục được ?

      Lạc Li vuốt ve gương mặt , mỉm cười.

      Bất giác lời ấy khiến cho áp lực của hoàn toàn tan biến, nụ cười khẽ đọng khóe môi.

      Trong Linh Lộ, bao nhiêu lần trải qua sinh tử, lúc đó chẳng thể vận dụng linh lực, lại chút dao động, vì tin bản thân gặp khốn cảnh gì vẫn có thể vượt mọi chông gai tiến lên phía trước!

      Những khốn cảnh đó đều tự mình vượt qua, vậy tại chỉ là bước Thông Thiên cảnh, lại có thể khiến mất tự tin đến vậy? Còn nghĩ phải dựa vào tổn thương người khác để tăng cường sức mạnh bản thân?

      Con đường cường giả cái thế của Mục Trần phải như vậy!

      Mục Trần siết tay lại, nụ cười ngạo nghễ tự tin chiếm trọn gương mặt. Thông Thiên cảnh ư? Ta tự lực đột phá!

      Lạc Li nhìn thấy nụ cười quen thuộc trở lại với Mục Trần, nàng cũng khẽ cười theo. Đây mới chính là nam nhi mà nàng mến, cực kỳ tự tin đối đầu khó khăn, chẳng có gì ngăn cản được .

      – Lạc Li!

      Mục Trần ngồi dậy nhìn người con mến, nữ hoàng tương lai của Lạc Thần tộc.

      Càng nhìn càng thích.

      – Hả?

      Lạc Li nâng lên trong suốt mà linh động mắt to, nhìn thấy Mục Trần.

      – Cám ơn nàng, bất quá ta nhịn được .

      Mục Trần cười, hai tay đặt lên vai Lạc Li, bất ngờ choàng ra sau, kéo nàng nằm ngửa mái nhà.

      Mái tóc dài như ngọc xõa ra, Lạc Li nhìn tên gian xảo Mục Trần đè lên người nàng, thân thể dán sát vào người, sức nóng từ cơ thể khiến nàng đỏ bừng mặt.

      – Há há…

      Mục Trần nhìn gương mặt xinh đẹp gần sát kia, nhất thời cười rộ lên.

      Lạc Li tức giận trừng mắt, chợt cười, :

      cần còn muốn ta an ủi ngươi.

      – Vậy để ta an ủi nàng.

      Mục Trần cúi xuống, hôn lên đôi môi thắm của nàng.

      Lạc Li bất giác cảm thấy đê mê, rồi chỉ có thể vươn tay choàng qua cổ , mặc tình cho muốn làm gì làm.

      Mục Trần hưởng thụ đôi môi mềm kia, vẫn chưa cam lòng, bàn tay lặng lẽ luồn vào trong áo, chộp lấy khối tròn tròn mềm mại.

      – Mục Trần! Mục Trần!

      Ngay khi ngọn tà hỏa bùng lên, bên dưới tiểu lâu vang tiếng gọi dồn dập thất thanh.

      Lập tức khí vi diệu kia bị đánh vỡ, Lạc Li giật mình tỉnh lại, gương mặt mê mẩn như bị lửa đốt, vội đẩy tay Mục Trần ra, đứng dậy sửa lại quần áo xộc xệch, ánh mắt tràn ngập xấu hổ nhìn chằm chằm Mục Trần. Cái tên này ngày càng hư rồi.

      Mục Trần gượng cười, rồi tức tối nghiến răng nhìn xuống dưới tiểu lâu, tỏ vẻ khó chịu với Chu Linh:

      – Chuyện gì?

      Cũng may tên này còn nhớ quy định của ta, có nhảy loạn lên mái nhà, bằng mà thấy cái cảnh khi nãy, có lẽ Mục Trần cũng cam đoan có xuống tay diệt khẩu hay .

      – Duẫn nhi dẫn theo vị trưởng lão tới tìm ngươi. . .

      Chu Linh nhìn thấy sắc mặt khó chịu của Mục Trần, vội tỏ ra vô tội.

      Mục Trần nhất thời sửng sốt. Trưởng lão? Xem ra là Linh Khê tỷ, nàng tới nơi này làm cái gì?

      – Là vị Linh Khê tỷ của ngươi phải ?

      Lạc Li trở lại trạng thái bình thường, nàng đến gần, liếc nhìn Mục Trần, ý tứ khó hiểu.

      Mục Trần gật đầu.

      – Vậy cùng ra gặp , gì người ta cũng đến tận đây.

      Lạc Li mỉm cười.

      Mục Trần cười khổ, rồi nắm tay nàng bay ra khỏi tiểu lâu, hướng đến quảng trường khu tân sinh, từ xa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Linh Khê.

      Quanh quảng trường, thành viên Lạc Thần hội rì rầm bàn tán.

      – Nàng lại là trưởng lão Bắc Thương linh viện chúng ta? phải chứ? Sao trẻ vậy?

      – Nghe vị Linh Trận đại sư đó, thực lực rất khủng bố.

      – Tuổi của nàng dường như hơn chúng ta bao nhiêu, lẽ cũng giống như lão Chúc Thiên?

      – Hẳn là phải, cảm giác khác lắm…

      – Nàng sao lại đến tìm Mục ca? Có phải. . . Há há. . .

      – Ngươi muốn chết a, đại tỷ mà nghe thấy xé xác ngươi mới lạ!

      Mục Trần chỉ biết lắc đầu trước những lời bàn tán đó, hạ xuống trước mặt Linh Khê và Duẫn nhi, cười chào hỏi:

      – Linh Khê tỷ, sao đột nhiên đến Khu tân sinh?

      Linh Khê giương mắt nhìn , thoáng liếc qua Lạc Li bên cạnh, nhàng gật đầu, rồi nhíu mày chất vấn:

      – Sao đến chỗ ta tu luyện?

      Mục Trần cười, chân thành :

      – Linh Khê tỷ, tiếp theo ta có thể tự mình tu luyện, cảm tạ tỷ trước nay vẫn hỗ trợ ta.

      Linh Khê nhíu mày càng dữ:

      – Dựa vào chính mình ngươi? Trong nửa tháng làm sao mà đột phá đến Thông Thiên cảnh? Tại sao lại từ chối ta? Nếu ngươi lo lắng ta bị tổn thương cứ , chừng đó cũng lớn lao gì, chỉ chậm tiến độ tu luyện của ta chừng tháng mà thôi.

      Mục Trần khẽ lắc đầu, giọng :

      – Linh Khê tỷ, ta chỉ là tin vào chính mình mà thôi.

      Linh Khê ngẩn ra, nàng nhìn Mục Trần. Tên thiếu niên mặt mày sáng ngời, cực kỳ tự tin, so với hôm đến tìm nàng, vẻ mặt rất khác.

      – Linh Khê tỷ, ta rất cảm tạ trợ giúp của người, ta biết người giúp ta cũng vì quan hệ với mẫu thân ta, muốn báo đáp tình cảm nhận được từ mẫu thân ta….

      Linh Khê lạnh lùng, cách người ngàn dặm. Mục Trần tự kỷ cho rằng mình có điểm gì hấp dẫn. Có lẽ nếu vì mẫu thân, Linh Khê bây giờ cũng lạnh lùng với như vậy, chứ đừng đến hi sinh thực lực bản thân giúp đỡ .

      Mục Trần thành :

      – Bất quá, Linh Khê tỷ, ngươi đừng nuông chiều ta. Nếu mẹ ta biết ta dùng cách này để tăng cường thực lực, có lẽ rất thất vọng về ta.

      – Hơn nữa. . .

      Mục Trần thở dài:

      – Ta cũng muốn thấy bộ dáng suy yếu của tỷ, như vậy đẹp.

      Linh Khê kinh ngạc, ngờ lời ấm áp đó của lại khiến trái tim băng giá của nàng run lên.

      Nàng trầm tư hồi lâu, rồi cười . Nét cười đẹp cách khác biệt so với Lạc Li, phong thái đáng khiến nhiều đệ tử xung quanh mất hồn.

      Nàng chậm rãi tiến đến, vuốt ve gương mặt Mục Trần, ánh mắt dường như rất quý, thở dài:

      xứng là hài tử của dì Tịnh, lúc trước mà , đúng là vì dì Tịnh, nhưng mà….

      Nàng mỉm cười:

      tại tỷ tỷ thích ngươi.

      Mục Trần tỏ ra xấu hổ.

      – Được rồi, ta ép. Ta tin ngươi có thể làm được, bất quá vẫn cứ tới chỗ ta tu luyện , ta tận lực giúp ngươi, phải theo cách đó.

      Mục Trần lần này vui vẻ nhận lời gật đầu.

      Cùng lúc đó, đại điện trung tâm Bắc Thương linh viện, Thái Thương viện trưởng và năm vị thiên tịch trưởng lão đều có mặt nơi đó. Trước mặt họ có quầng sáng linh lực, ràng hiển thị cảnh tượng ở khu tân sinh.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 388: Thâu Linh


      Đại điện yên tĩnh, Thái Thương viện trưởng xem quầng sáng, cảnh tượng đúng là ở khu tân sinh.

      – Tiểu tử này….

      Thái Thương viện trưởng nhíu mày nhìn Mục Trần, khẽ cười, mang theo hưởng thở phào.

      Từ khi cho Mục Trần chỉ tiêu kia, lão vẫn thầm quan sát Mục Trần. Với năng lực của Mục Trần tại tháng đột phá đến Thông Thiên cảnh quá khó, và nó khiến cho người ta thấy cấp bách vô cùng.

      Lão muốn nhìn xem Mục Trần khi bị ép cấp bách như thế chọn lựa ra sao. Khi Mục Trần tìm tới Linh Khê, lão cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng đến cái phương thức tu luyện kia lão cảm thấy khó chịu vô cùng.

      Con đường cường giả chân chính phải bước qua nhiều chông gai, nhưng bất cứ ai đến cuối cùng đều có tâm tính cứng cỏi, chẳng bao giờ dễ dàng buông bỏ.

      Tu luyện đạo tự thân mới là vương đạo, còn Mục Trần nhờ linh lực của Linh Khê để tu luyện hoàn toàn sai lầm. Có thể khiến cấp tốc tăng trưởng thực lực, nhưng về lâu dài tệ hại vô cùng, trở thành tâm ma trong con đường cường giả của Mục Trần.

      Nếu tiếp tục như thế thành tựu tương lai cũng bị ảnh hưởng cực lớn.

      Vài ngày trước, thậm chỉ cả Mạch U điện chủ cũng bực bội muốn thân ngăn cản hành vi của họ, nhưng Thái Thương viện trưởng ngăn lại. Chuyện thế này nếu Mục Trần có thể tự nhiên tỉnh ngộ, tốt cho tâm tính của , người ngoài nhúng tay hay lắm.

      Mà Mục Trần có thể buông bỏ hấp dẫn này, cả Thái Thương viện trưởng cũng nghĩ rằng có thể sớm bỏ được.

      Nếu Mục Trần chỉ là đệ tử bình thường, có lẽ họ cũng mấy thất vọng. Nhưng tại vượt qua Trầm Thương Sinh, trở thành đệ tử ưu tú nhất Bắc Thương linh viện.

      Do vậy họ rất kỳ vọng vào Mục Trần, và kỳ vọng càng cao, thất vọng cũng càng dễ.

      Nhưng hai ngày nay Mục Trần đột nhiên tạm ngừng tu luyện đó…

      hiếm có, ta còn nghĩ càng lúc càng lún sâu….

      Mạch U điện chủ tấm tắc khen. Với tốc độ của phương pháp kia, có lẽ chỉ vài ngày nữa đột phá đến Thông Thiên cảnh, nhưng đâu có ngờ đến thời điểm này lại mạnh mẽ dừng lại.

      – Nhưng mà Linh Khê cũng quá bừa bãi, lại áp dụng phương pháp này, chẳng biết nàng và Mục Trần có quan hệ ra sao?

      Chúc Thiên nhíu mày.

      Phương pháp của Linh Khê ngoài việc ảnh hưởng tương lai tu luyện của Mục Trần, bản thân cũng bị tổn hại. Chuyện như thế khó mà nghĩ được, huống gì lại xảy ra với nàng Linh Khê lạnh lùng khét tiếng. Mọi chuyện trong linh viện ta chưa bao giờ nhúng tay, chỉnh thỉnh thoảng linh viện cần xây dựng tu bổ linh trận, phải đến Thái Thương viện trưởng thân chinh ra mặt mới nể mặt ra tay….

      Thái Thương viện trưởng cũng lắc đầu, Linh Khê lai lịch vốn thần bí, nhưng chẳng hại gì cho Bắc Thương linh viện:

      – Linh Khê tuổi quá , tuy thực lực rất mạnh, nhưng vẫn còn non kinh nghiệm trong tu luyện đạo. Chuyện này trách nàng được, tiếp theo cứ để Mục Trần đến chỗ nàng tu luyện, ta nghĩ chuyện kia xảy ra nữa.

      – Nếu Mục Trần đột phá Thông Thiên cảnh, cho phép tham gia Thánh Linh Sơn?

      Mạch U điện chủ hỏi.

      – Thông Thiên cảnh sơ kỳ, so với đám sừng sỏ Bắc Thương đại lục kia vẫn chênh lệch . Mục Trần tuy chiến lực cao hơn bình thường, nhưng chuyện này cũng cực kỳ nguy hiểm.

      Chúc Thiên trầm giọng .

      – Còn nửa năm, học viện đại tái cũng khai mạc. Nếu lúc này Mục Trần xảy ra biến cố gì, tổn thất quá lớn.

      Chúc Thiên thở dài:

      – Bắc Thương linh viện chúng ta hai kỳ đại tái liên tiếp bị loại hết tám phần, theo quy tắc như thế là chuẩn. Năm nay nếu vẫn như thế, chắc chắn có kẻ làm khó dễ, đoạt lấy danh hiệu Ngũ Đại Viện từ tay chúng ta. Thánh linh viện bên kia từ lâu cũng nhìn chúng ta vừa mắt, ít linh viện lại như sói đói rình mồi…

      Mấy vị trưởng lão ai nấy đều trầm tư. Trong số Ngũ Đại Viện, Bắc Thương linh viện thành lập trễ nhất, nội tình cũng yếu hơn chút. Trước kia có thể đạt được danh hiệu Ngũ Đại Viện cũng nhờ có Bắc Minh đại nhân. Nhưng nếu tại có thành tích tốt, danh hiệu bị tước mất, Bắc Minh đại nhân cũng năng gì được, mà bọn họ cũng có mặt mũi nào nhờ lão ta uy hiếp kẻ khác…

      Đệ tử chăm chỉ, học viện năng lực. Chỉ câu đó của kẻ khác cũng đủ khiến họ cứng họng.

      – Hừ, Thánh linh viện mấy năm nay vì muốn tuyển nhận đệ tử thiên phú dị bẩm, từ thủ đoạn, thậm chí thầm can thiệp Linh Lộ. Lúc trước bọn họ chấm Cơ Huyền, thầm tương trợ, khiến Lạc Li suýt nữa chết, làm Mục Trần vẽ ra hồ Linh Lộ Huyết Họa, sát phạt kinh hoàng, cuối cùng bị trục xuất khỏi Linh Lộ. .

      Mạch U điện chủ tỏ ra hậm hực, cực kỳ bất mãn với Thánh linh viện.

      – Còn có Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông cũng là mầm xanh tốt. Chuyện Ma Long Tử lần này khiến chúng đả kích cũng ….

      Thái Thương viện trưởng nheo mắt, khoát tay:

      – Thánh Linh Sơn, cứ xem Mục Trần có thể đột phá đến Thông Thiên cảnh trong thời gian còn lại hay . Về phần Trầm Thương Sinh ta cũng có dự tính, cho bọn nó chút thời gian nữa, đám trẻ tuổi hàng đầu đại lục kia là cái thá gì?

      Mạch U, Chúc Thiên gật gù, gì nữa.

      Hôm sau, Mục Trần lại đến chỗ Linh Khê, nàng đợi . Ngay lúc nhìn thấy bóng , nàng nở nụ cười tươi rói.

      – Ta còn nghĩ ngươi đến đó.

      Mục Trần gãi đầu.

      xin lỗi, chuyện lần này là ta quá lo lắng.

      Linh Khê dịu dàng . Nàng có nhiều kinh nghiệm và kiến thức tu luyện như mấy lão bất tử của Bắc Thương linh viện, nhưng gì cũng là cường giả ngang cấp, sau khi yên tĩnh suy nghĩ đêm, nàng cũng nhận biết những tác hại cực đoan của phương pháp kia đối với Mục Trần.

      cầu là ta, xin lỗi hẳn phải do ta mới đúng.

      Mục Trần lắc đầu, việc lần này suýt trở thành phiền toái, nhưng với cũng tốt. Từ khi bước chân vào Bắc Thương linh viện, tốc độ tăng trưởng thực lực quá nhanh, tâm tình háo thắng cũng dao động, hôm nay xem như nhận giáo huấn, rèn luyện tâm tính, để sau này có thể vững vàng tâm trí.

      Linh Khê mỉm cười:

      – Để đền bù, ta dốc toàn lực giúp ngươi, dĩ nhiên phải phương thức trước kia.

      Nhìn thấy Linh Khê cười tươi xinh đẹp, Mục Trần cũng cảm thấy thoải mái:

      có linh lực dung hợp, ra tu luyện như thế ta cũng thích lắm.

      Linh Khê ngẩn ngơ, bất chợt đỏ mặt, mỉm cười lí lắc:

      – Ngươi ghẹo tỷ tỷ sao?

      – Ây da ây da, thôi chúng ta bắt đầu hen.

      Mục Trần vội chuyển đề tài.

      Linh Khê lườm , rồi cất bước hướng ra sau núi. Mục Trần nhanh chóng đuổi kịp, lát sau họ đến bãi đất trống núi.

      Mục Trần ngạc nhiên nhìn trung, bầu trời dường như biến dạng, có thể nhìn thấy những đường ánh sáng đan vào nhau phức tạp, có vẻ như là linh trận.

      Hơn nữa, Mục Trần còn cảm giác thấy linh khí thiên địa nơi đây rất nồng đậm, lá cây xung quanh linh lực ngưng tụ thành giọt sương, màn sương mỏng mờ đục lơ lửng giữa trời.

      – Linh khí ở đây….

      Mục Trần kinh ngạc hỏi Linh Khê.

      – Ngươi hẳn phải biết Bắc Thương linh viện có tòa Tụ Linh trận cấp 8?

      Linh Khê mỉm cười.

      Mục Trần gật đầu. Tụ Linh trận cấp 8, thứ rất trân quý. Có lẽ khắp Bắc Thương đại lục chỉ có mà thôi. Nhưng từ khi bước vào Bắc Thương linh viện đến nay, Mục Trần chưa từng biết nó nằm ở đâu. Chỉ nghe đồn là tòa Tụ Linh trận cấp 8 đó chưa hề mở cửa, lại được cất giấu nơi nào đó ở trung tâm Bắc Thương linh viện.

      Chẳng lẽ đây là nó?

      – Linh khí thiên địa khắp Bắc Thương linh viện đều do tòa Tụ Linh trận cấp 8 này cung cấp. Có thể nó chính là nền tảng dưới cùng của linh viện, thứ quan trọng nhất trong linh viện. Trừ phi có trường hợp đặc biệt, nếu bao giờ mở nó ra.

      Linh Khê giải thích.

      Mục Trần giật mình, khó trách chỉ có tin đồn, chưa hề có ai tiến vào tu luyện ở Tụ Linh trận cấp 8.

      – Vậy chỗ này….

      Mục Trần nghi hoặc. Tụ Linh trận cấp 8 bao giờ mở cửa, vậy Linh Khê thế này là sao?

      – Tụ Linh trận cấp 8 mở ra, nhưng ta có bản lĩnh hút lấy ít linh khí của nó ra ngoài.

      Linh Khê thản nhiên cười.

      – Hút ra?

      Mục Trần tròn xoe, còn có thể làm vậy được sao?

      – Ta ở lại Bắc Thương linh viện lâu như vậy, thứ có thể khiến ta hứng thú cũng chỉ có tòa Tụ Linh trận cấp 8, sau thời gian nghiên cứu, tuy vẫn chưa hoàn toàn thành thạo, nhưng vẫn nắm được vài quy luật. Hút trộm ít linh khí chẳng có gì khó.

      – Làm thế này, hẳn là tu luyện đứng đắn phải ? Ngươi còn gì phản đối nữa?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :