Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 354: Linh Trận Ốc


      Cũng vì câu đó của Linh Khê mà trong năm ngày kế tiếp, cuộc huấn luyện ma quỷ lại thêm gian khổ, 30 linh trận cấp 4 tra tấn chết sống lại, thê thảm tàn tạ.

      Nhưng cũng nhờ đó mà Mục Trần càng thêm được ma luyện, ba ngày đầu thất bại, nhưng đến ngày thứ tư có thể miễn cưỡng chịu đựng được, phá trận. Và kết quả cuối cùng là kiệt sức mê man bât tỉnh, để Duẫn nhi đưa trở về khu tân sinh.

      Ngày thứ năm, Mục Trần tĩnh dưỡng suốt ngày mới hồi phục, tỉnh dậy khiếp sợ vẫn còn mặt. 30 linh trận cấp 4, dù chỉ là huấn luyện cũng đủ khiến những cường giả Thông Thiên cảnh cũng phải xanh mặt bỏ trốn.

      Kết quả này cũng có nghĩa là Mục Trần đủ sức chiến đấu với 30 linh trận cấp 4, vì huấn luyện và thực chiến rất khác nhau, đối thủ chỉ bày ra linh trận rồi để đó mặc cho ngươi tìm kiếm quỹ đạo.

      Dù vậy, nếu trong thực chiến Mục Trần gặp phải vài ba linh trận cấp 4 tuyệt đối mấy tốn sức phá trận nhanh chóng, lại chẳng phải tiêu hao gì cả.

      Và hiểu biết về linh trận của cao hơn, rộng hơn nửa tháng trước nhiều lắm.

      Đến ngày thứ sáu, tiếp tục đến tiểu viện của Linh Khê.

      Lúc Mục Trần vừa đến, trước phòng trúc, Linh Khê ngồi đài trúc, tay chống cằm, mắt nhìn xuống đất, thẫn thờ xa xăm, hoàn toàn khác vẻ lãnh cảm thường ngày.

      Linh Khê vốn dung nhan cực kỳ xinh đẹp, chẳng qua cái vẻ chảnh và kiêu ngạo khiến Mục Trần chẳng dám gì khác. Còn giờ thấy nàng như thế, cũng hơi sửng sốt.

      Linh Khê cũng chợt nhận ra đến, ánh mắt tập trung trở lại, vẻ lạnh lùng mọi ngày lại toát ra.

      – Mục Trần ca ca, ngươi tới rồi sao? Thương thế khỏe rồi à?

      Trong phòng trúc, Duẫn nhi thấy Mục Trần, gương mặt vui vẻ chào đón.

      Mục Trần cười chào Duẫn nhi, rồi thi lễ tham kiến Linh Khê:

      – Trưởng lão Linh Khê.

      Linh Khê thản nhiên nhìn Mục Trần:

      – Ta trước, Linh Trận Ốc cực kỳ nguy hiểm, huấn luyện mấy ngày nay ngươi có trọng thương bất quá cũng là trong phạm vi chịu đựng cực hạn của ngươi. Nhưng khi tiến vào Linh Trận Ốc khác, sơ ý cái bỏ mạng lại đó, mà thời điểm ấy ta ra tay cứu ngươi, nó là chọn lựa sinh tử của ngươi, ta liên can.

      Mục Trần thần sắc nghiêm túc:

      – Tiến vào Linh Trận Ốc có thể khiến ta mở ra Tâm Nhãn sao?

      Linh Khê chẳng chút khách khí:

      – Ngươi cho rằng có thể ?

      Mục Trần cười khổ.

      – Ngươi chạm tới trạng thái Tâm Nhãn, chẳng qua quá chậm chạp nên thể mở ra. Chỉ thiếu bước cuối cùng, có lẽ trong lúc sinh tử mới có thể đột phá, huấn luyện bình thường có nguy hiểm cũng chẳng khiến ngươi đạt được trình độ ấy.

      Linh Khê lạnh lùng tiếp.

      – Dĩ nhiên ngươi cũng cần phải lựa chọn như thế, nhưng ta chỉ cho ngươi nửa tháng nữa, nếu đến hết thời hạn vẫn chưa thể mở ra Tâm Nhãn, mọi chỉ dạy của ta hết.

      Linh Khê giọng đều đều chẳng chứa bao nhiêu tình cảm trong đó.

      Tính cách vốn lạnh lùng, nàng cũng chẳng có liên can gì đến Mục Trần, nếu phải vì Thái Thương viện trưởng và Duẫn nhi, căn bản nàng chẳng cho cơ hội nào. Bây giờ giúp đỡ nửa tháng, xem như nàng tận tâm.

      Mục Trần cũng biết tính cách của nàng, nên cũng chẳng tỏ ra căm tức, chỉ trầm tư lát rồi gật đầu.

      – Ta chọn tiến vào Linh Trận Ốc.

      cũng cảm thấy được dường như luôn thiếu bước, mà cho dù có cố gắng thế nào cũng khó vượt qua được. Có lẽ đúng như Linh Khê nhận định, cần phải trải qua thời khắc sinh tử, mới có thể chân chính mở Tâm Nhãn.

      Biết việc đó cực kỳ nguy hiểm, nhưng dũng khí xưa nay Mục Trần thiếu. Nếu biết tiến thủ, từ trong Linh Lộ kia ngã xuống rồi, đâu thể có được ngày hôm nay.

      Chọn lựa của Mục Trần khiến Linh Khê cũng gật gù, rồi bình thản xoay người bước .

      theo ta!

      Mục Trần lập tức bước theo, Duẫn nhi cũng vội vàng bám sát, gương mặt cực kỳ lo lắng. đáng sợ của Linh Trận Ốc nàng biết , ở đó nếu có vấn đề gì thực khó mà giữ mạng được.

      Ba người xuyên qua đình viện u tĩnh, đến nơi khá trống trải, đằng trước có căn thạch thất phủ kín rêu xanh, mang lấy vẻ cổ xưa.

      Linh Khê dừng trước thạch thất, tay kết ấn, luồng linh lực sáng lên bao phủ lấy thạch thất cũ kỹ.

      “Ruỳnh ruỳnh!”

      Tòa thạch thất đột nhiên rung chuyển, sau đó nhanh chóng bành trướng phóng to ra, nháy mắt hóa thành thạch điện to lớn, bờ tường bên ngoài thạch điện mơ hồ xuất những hoa văn huyền ảo lóe ánh sáng nhàn nhạt.

      – Đây là. . .

      Mục Trần nhìn chằm chằm vào tòa thạch điện, mắt trợn trừng, cực kỳ kinh hãi:

      – Đây là linh cụ?

      Tòa thạch điện này, Mục Trần nhận ra dao động linh lực đặc thù của linh cụ.

      – Hì hì, Linh Trận Ốc này phải là linh cụ bình thường đâu. Linh Khê tỷ tỷ , nó từng là kiện chuẩn thần khí, chẳng may bây giờ bị hư hại, phẩm giai bị rớt xuống, trở thành tuyệt phẩm linh cụ. Nhưng dù vậy những linh trận cực kỳ cường đại chứa trong đó, cường giả Chí Tôn bị nhốt vào cũng khó mà thoát thân.

      Duẫn nhi đắc ý cười .

      – Chuẩn thần khí?

      Mục Trần trợn mắt kinh hãi, quái dị nhìn sang Linh Khê. Nàng là ai đây chứ? Ngay cả chuẩn thần khí mà cường giả Chí Tôn cũng phải tham lam mà nàng lại có. Kiếm trong số các trưởng lão Bắc Thương linh viện, e rằng cả Mạch U, Chúc Thiên những thiên tịch trưởng lão cũng khó mà có được.

      Hơn nữa, nhân vật đáng sợ nào lại có thể đánh rớt phẩm kiện chuẩn thần khí thành tuyệt phẩm linh cụ?

      Mục Trần cắn lưỡi, Linh Khê này là càng biết nhiều càng thần bí.

      Linh Khê ngó ngàng gì đến chuyện tỉ tê tâm của hai người phía sau, chỉ nhìn tòa thạch điện đổ nát, ánh mắt mờ mịt mông lung, lát sau mới khẽ thở dài, vung tay lên. Cửa đá đóng chặt ầm ầm mở ra, dao động linh lực đáng sợ ào ào tuôn ra ngoài.

      – Chuẩn bị vào , Linh Trận Ốc ta chỉ mở tầng , nhưng chừng đó cũng đủ để ngươi bị xóa sổ rồi. Cho nên ngươi phải chuẩn bị tinh thần , vẫn là câu đó, dù ngươi gặp tử cảnh, ta cũng cứu. Mọi thứ đều chỉ có thể dựa vào chính mình.

      Linh Khê thản nhiên .

      Mục Trần hít sâu hơi, thần sắc tập trung. Đối mặt thứ có thể giam khốn cả Chí Tôn, chỉ cần thoáng giây phân thần e rằng bị xóa sổ vĩnh viễn.

      Nhưng thời điểm này dù có núi đao biển lửa cũng phải xông vào.

      Mục Trần kiên định bước tới, vào cổng đá. Hào quang chuyển động, nuốt lấy thân thể .

      “Ầm ầm.”

      Cổng đá nặng nề khép lại, đóng chặt, hào quang thu lại.

      Duẫn nhi trộm nhìn gương mặt lạnh nhạt của Linh Khê, thào hỏi:

      – Linh Khê tỷ tỷ, Mục Trần ca ca nếu lỡ có chuyện gì hay, ngươi nhất định cứu sao?

      Linh Khê liếc sang bé, ngữ khí vô tình:

      – Tự muốn vào, tự chịu trách nhiệm. Nếu dám lỗ mãng bỏ mạng cũng đáng. Trình độ như vậy mà có hậu quả gì ta cũng tiếc.

      Duẫn nhi nghe lời lẽ lạnh lùng của Linh Khê bất giác cũng đỏ mặt tức giận:

      – Linh Khê tỷ tỷ ràng rất thiện lương, sao lại phải như vậy, đáng thất vọng.

      Linh Khê nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Duẫn nhi, gương mặt trở nên phức tạp, xoa dịu bé:

      – Có lẽ ta từng như vậy, nên bây giờ thích cái cảm giác đó. Lạnh lùng chút, vô tình chút, mới có thể tự bảo vệ mình được…

      . . . . . .

      Khi Mục Trần bước vào cổng đá, cảm thấy gian quanh thân biến hóa, rồi khi tỉnh táo lại thấy mình đứng giữa khoảng tinh tú vô tận.

      Sao trời trải dài thành ngân hà, bất giác khiến người ta mờ mịt sợ hãi.

      Mục Trần đứng giữa những tinh tú, bỗng nảy sinh cảm giác nguy hiểm. Ngẩng lên nhìn sao trời biến hóa chung quanh, tinh tú gào thét ngưng tụ thành những hình thái khác nhau, tầng tầng chồng lên nhau, ánh sao tràn ngập như tòa linh trận khổng lồ.

      Linh trận hình thành từ tinh tú kia linh lực cực kỳ hùng hậu, dao động mạnh mẽ hơn cả hình thái song liên của Liên Đồ trận của .

      Mục Trần khẽ biến sắc, linh trận này chắc chắn phải cấp 5 trở lên, Thông Thiên cảnh trung kỳ cũng dám đón đỡ.

      Linh Trận Ốc quả nhiên nguy hiểm cực kỳ!

      có thể vượt ải này ?

      Mặt mày nghiêm trọng, Mục Trần cũng chẳng dám khẳng định.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 355: Áp Lực Sinh Tử


      “Vù vù.”

      Linh lực hùng hậu mà cuồng bạo trong gian đầy tinh tú thổi quét khắp nơi, linh trận khổng lồ bắt đầu vận hành, ánh sao lấp lánh khiến kẻ khác run rẩy.

      Mục Trần cảnh giác cao độ, dám lơ là. Linh trận cấp bậc này chỉ cần sơ sẩy khó mà toàn mạng rời khỏi Linh Trận Ốc này.

      Ánh mắt nhạy bén quét nhìn linh trận phức tạp, ý đinh tìm ra quỹ đạo, nhưng cũng nhanh chóng từ bỏ. Linh trận nơi này hề đơn giản như vậy, vì nó đầy sát khí chân chính.

      Vả lại linh trận này cũng được điều khiển, nhưng phải do Linh Khê điều khiển. Linh Trận Ốc đạt đến cấp bậc tuyệt phẩm, nó được cất chứa trong đó ít ý thức đơn giản, có thể tự động vận hành, phát huy uy lực tối đa có thể của linh cụ này.

      Do vậy, Mục Trần chẳng thể nào dễ dàng tìm ra tâm trận như mấy hôm trước nữa.

      “Ầm!”

      Linh trận vận hành thanh thế rất dữ dội, tia sáng sao ngưng tụ bắn tới, ngờ hình thành viên vẫn thạch khổng lồ đáng sợ, với tốc độ kinh khủng từ cao bắn xuống Mục Trần.

      Sức gió dữ dội khiến cho áo quần của bay phần phật, Mục Trần mặt mày nghiêm trọng, lập tức kết ấn, thân hình lui nhanh, linh lực hùng hậu vận chuyển hình thành mảng tinh tú khác sau lưng, bạch hổ xuất .

      “Uồm!”

      Bạch hổ gầm lên, chân bước tinh tú, ánh sao lóe lên xông tới đỡ đòn của viên vẫn thạch.

      “Đùng!”

      Tinh tú khắp trời như rung chuyển, linh lực cuồng bạo trùng kích tứ phương, dễ dàng chấn nổ Bạch Hổ.

      Mục Trần trúng phải đòn công kích nghiêm trọng, thân hình văng sung đạn pháo, máu dâng lên cổ nhưng cố nén nhịn phun ra, ánh mắt cực kỳ kinh sợ. Linh trận này quả nhiên khó đối phó.

      “Ầm ầm ầm!”

      Công kích đầu tiên vừa mở màn, tòa linh trận triệt để bùng nổ, hào quang biến ảo muôn vàn, tinh quang lấp lánh, tiếp tục ngưng tụ thành vẫn thạch.

      Mục Trần cau mày, linh trận kia phải nhanh chóng phá nó, bằng thế nào cũng bán sống bán chết.

      – Nhìn ngươi ra, vậy đập nát ngươi luôn!

      Mục Trần mắt lóe sáng. Mấy hôm trước vì trong kỳ huấn luyện của Linh Khê cho cường hoành phá trận, nên Mục Trần phải gắng nhịn mà luyện tập. Còn bây giờ nếu cố chấp e rằng phải bỏ mạng mất.

      Linh trận này nếu để nó vận hành hết chu kỳ, e rằng uy lực chân chính phải ngang ngửa Thông Thiên cảnh trung kỳ, mạnh hôn cả Huyết Thí kia. Do đó Mục Trần phải mau chóng tiêu diệt nó trước.

      Chủ ý định, Mục Trần chần chừ nữa. Linh lực hắc viêm tràn ngập mà ra ngoài, lại hóa thành tinh tú, nhưng có khác là lần này chi chít hơn rất nhiều, và ba hình thái thần thú to lớn cùng lúc thành hình.

      – Tứ Thần Tinh Túc Kinh, bạch hổ thần ấn!

      – Huyền vũ thần ấn!

      – Chu tước thần ấn!

      Mục Trần dốc toàn lực ra tay, ba thần ấn đồng thời thi triển, linh lực ngập trời trong tiếng gào thét của ba cự thú, uy thế khủng bố đáng sợ.

      “Véo! Véo!”

      Vẫn thạch cũng nhanh chóng thành hình rồi dữ dội oanh kích Mục Trần.

      Mục Trần lạnh lùng kết ấn, quyền tung ra.

      “Bình!”

      Ba quang ảnh thần thú mang theo linh lực cuồng bạo, như tuyệt thế mãnh thú dũng cảm công kích vẫn thạch đầy trời.

      “Bùm! Bùm! Bùm!”

      Vẫn thạch nhanh chóng nổ tung, ba thần thú thế như chẻ tre càn lướt qua, rồi đập vào linh trận khổng lồ kia. Linh lực tàn phá tứ tung khiến linh trận rung chuyển kịch liệt, rồi cũng nổ tung theo.

      Những đốm sáng đầy trời rơi xuống, Mục Trần thở phào nhõm, may mắn phá được linh trận kia.

      Nhưng chỉ ngắn ngủi giây sau, sắc mặt cực kỳ khó coi.

      nhìn thấy linh lực hùng hậu ngưng tụ chính ngay chỗ linh trận bị phá nát, lại tòa linh trận khác hình thành. Linh trận này giống cái khi nãy nhưng dao động linh lực cũng mạnh kém.

      Hơn nữa, Mục Trần còn nhìn thấy bên ngoài nó có tòa linh trận khác nữa còn khổng lồ hơn dần thành hình.

      – Óe!

      Cảnh tượng khiến sợ hãi, sắc mặt trắng bệch. Linh Trận Ốc lại có thể tự bố trí linh trận, cái món đồ chơi này kinh khủng, đẳng cấp bố trí linh trận như thế chẳng khác nào Linh Trận sư lão luyện.

      Vả lại trình độ còn cao hơn cả , chừng ngang ngửa cấp bậc Linh Trận đại sư chừng.

      – Linh cụ kinh khủng.

      Mục Trần run rẩy, Linh Trận Ốc quá cường đại, ai có được nó quả thực giống như có tên Linh Trận đại sư cực kỳ trung thành, chẳng có cảm xúc phản kháng, cứ tùy theo sắp đặt của ngươi mà chiến đấu hết lực.

      Khó trách Duẫn nhi người có được nó thừa sức vây khốn Chí Tôn. Lúc nãy Mục Trần còn hơi nghi ngờ, nhưng bây giờ chẳng dám tin.

      – Xem ra cách này căn bản thể thực được.

      Mục Trần sắc mặt nghiêm trọng. Như lời Linh Khê , Linh Trận Ốc này chỉ mới mở ra tầng , mà thừa sức đối phó với . Nếu dám ngạnh đấu e rằng chẳng phải đối thủ của nó.

      Cương được, vậy phải tìm cách khác.

      Mục Trần nhằn mày, lát sau nghĩ. Cách duy nhất có thể tìm đường ra khỏi Linh Trận Ốc này, chỉ có mở được Tâm Nhãn .

      Mà thời gian có thể cố gắng nhiều, nếu được chắc chắn chỉ còn đường chết.

      đường nào được a!

      Mục Trần thào lẩm bẩm, nhưng ánh mắt chẳng chút sợ hãi mà sáng ngời lạ thường, chăm chú quan sát linh trận khổng lồ vận hành, rồi nhắm hai mắt lại.

      Lại tiến vào trạng thái Tâm Trận, tìm cảm giác huyền diệu.

      “Rầm rầm!”

      Linh trận kia bắt đầu vận hành, từng luồng linh lực như hồng thủy cự long ầm ầm lao tới như muốn nghiền nát Mục Trần.

      Mục Trần cố gắng thi triển Long Đằng Thuật tránh né công kích, nhưng quá nhiều thỉnh thoảng né được hết, đành phải vận sức đỡ lấy. Chỉ lát sau, lôi thể của có máu thấm ra ngoài.

      Nhưng Mục Trần nao núng trước thương thế ngày nhiều thêm của mình, tâm tình như hồ sâu đáy, tĩnh lặng và tách biệt, chìm sâu vào tâm linh của mình.

      Bên ngoài Linh Trận Ốc, Duẫn nhi mặt tái mét nhìn quầng sáng cao, nó hiển thị hình ảnh từ trong tầng , công kích đáng sợ của linh trận đập vào bóng người bé của Mục Trần. Mỗi lần công kích trúng đích, thân thể run lên, máu văng tung tóe.

      Bên cạnh bé, Linh Khê cũng chăm chú theo dõi quầng sáng, thần sắc rất bình thản, cứ như chẳng hề liên quan gì đến nàng.

      “Bang!”

      Mục Trần bị luồng linh lực đánh trúng, vết thương khá nặng xé toang lồng ngực , máu đổ cuồn cuộn, hắc lôi tuôn ra ào ạt nhằm chữa trị vết thương kinh khủng cho .

      Linh lực quanh thân Mục Trần chợt trở nên mỏng manh nhiều, sinh cơ của cũng bị đe dọa.

      Tâm thần nhận ra cảm giác mệt mỏi và mùi vị tử vong.

      Cảm giác huyền diệu kia xuất , nhưng vẫn chưa thể mở ra Tâm Nhãn.

      Còn thiếu chút!

      Mục Trần căm phẫn gào lên trong lòng, như thế này Tâm Nhãn vẫn thể hoàn thành!

      Còn chưa đủ! Tử vong uy hiếp còn chưa đủ!

      Mục Trần mãnh liệt mở mắt, đôi mắt đen điên cuồng, thân thể trọng thương nhưng vẫn chưa đủ!

      nghiến răng lao lên, chủ động cắm đầu vào luồng linh lực quét tới.

      Duẫn nhi hoảng hốt hét lên khi thấy điên cuồng như thế.

      Linh Khê vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt tập trung hơn nhiều.

      “Đùng!”

      Luồng linh lực kia đập vào người Mục Trần, máu tươi tuôn ra xối xả, bị bắn văng , lồng ngực lõm vào lỗ, linh lực quanh thân càng lúc càng yếu ớt, như có thể tiêu tán bất kỳ lúc nào.

      Ý thức của trầm xuống, đầy cảm giác tử vong, tâm thần chìm trong bóng tối.

      Thình lình trong bóng đêm có cái gì đó chuyển động, con mắt mới sinh ra, chậm rãi mở.

      Linh Trận Ốc hề ngừng lại, gào thét ào ào tiếp tục công kích như trút nước xuống người Mục Trần.

      – Linh Khê tỷ tỷ, mau cứu !

      Duẫn nhi vội la lên, chụp lấy vạt áo Linh Khê van xin.

      Linh Khê thở dài than , tay giơ lên.

      Nhưng chưa kịp ra tay, đột nhiên thân thể Mục Trần bộc phát ra hắc ám dày đặc, rồi nhanh chóng ngưng tụ thành tòa hắc tháp to lớn bảo vệ lấy cơ thể .

      “Bùm! Bùm!”

      Những công kích hung hãn hoàn toàn bị hắc tháp chặn lại, ánh sáng rực rỡ vô cùng.

      – Gì kia?

      Duẫn nhi giật mình sửng sốt, rồi thở phào nhõm. ra Mục Trần ca ca cũng có chuẩn bị rồi.

      – Linh Khê tỷ tỷ…

      Duẫn nhi nhìn qua Linh Khê, lại kinh ngạc vì nàng ta ngơ ngác nhìn hắc tháp, thân thể run run, vẻ mặt này chưa bao giờ xuất gương mặt lãnh cảm của nàng.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 356: Bức Họa


      “Uỳnh!”

      Trong Linh Trận Ốc, hắc tháp to lớn ra, bao phủ Mục Trần trong đó, đồng thời chống đỡ toàn bộ linh lực công kích tới.

      Linh lực hung mãnh trùng kích từ bên ngoài vào hắc tháp, khiến cho tháp rung chuyển đùng đùng.

      “Ầm ầm ầm.”

      Công kích bị ngăn cản, linh trận lại biến đổi, tòa linh trận ở vòng ngoài cùng vận chuyển, dao động linh lực mạnh mẽ đáng sợ đủ đánh chết cường giả Thông Thiên cảnh bùng phát.

      Linh Trận Ốc cảm nhận được lực phòng ngự mạnh mẽ của hắc tháp, nó liền thúc giục lực lượng mạnh hơn, để loại trừ vật thể bị nhốt bên trong nó.

      Hắc tháp kia dường như cũng nhận thấy nguy hiểm, thân tháp lay động, những lỗ đen gian xuất , hình thành tầng tầng phòng ngự.

      “Ầm Ầm!”

      Tòa linh trận to lớn nhanh chóng hoàn chỉnh, trong lúc nó vận chuyển, linh lực như cự long giương nanh múa vuốt lao tới, gian biến dạng.

      Dưới con cự long đó, hắc tháp to lớn nhìn cũng có vẻ bé.

      Đột nhiên lúc này bên trong tháp Mục Trần lại mở mắt, đôi mắt trong suốt như thủy tinh, vô cùng quỷ dị mà thần kỳ.

      Ánh mắt nhìn xuyên qua hắc tháp, tập trung vào con cự long dữ tợn lao đến, sức mạnh của nó căn bản cường giả Thông Thiên cảnh tầm thường thể chống đỡ được.

      Nếu để mặc nó đánh lên hắc tháp, e rằng ngay cả tháp này cũng phải vỡ nát.

      Đôi mắt trong như thủy tinh của Mục Trần lóe sáng, bật dậy, hắc tháp nhanh chóng thu lại rồi chui vào thân thể .

      Mục Trần ra mồn trước con cự long đáng sợ, hoàn toàn có gì che chắn.

      Đôi mắt ấy tập trung vào cự long, dần dần nhìn thấy nó như biển cả linh lực có vô số những dòng sông đổ về ….

      Mục Trần vận chuyển linh lực bùng nổ, thân hóa thành luồng sáng lao thẳng vào con cự long rực rỡ kia.

      Duẫn nhi sắc mặt xanh mét nhìn thấy cảnh tượng ấy, nàng biết con cự long kia chính là linh trận cường đại nhất trong tầng của Linh Trận Ốc, ngay cả cường giả Thông Thiên cảnh đối đầu cũng nhất định bị đánh thành tro tàn, thi cốt vô tồn.

      – Linh Khê tỷ tỷ, mau cứu. . .

      Duẫn nhi vội la lên, luýnh quýnh kéo tay Linh Khê.

      Linh Khê ngơ ngác, bị Duẫn nhi lắc mạnh liền tỉnh lại, áp chế rung động trong lòng, nhìn lại quầng sáng thấy Mục Trần lao thẳng vào cự long, sắc mặt kịch biến, lập tức giơ tay lên bắn luồng linh lực về phía Linh Trận Ốc, quát lên nổi giận:

      – Dừng lại cho ta!

      “Bùm.”

      Lập tức trong Linh Trận Ốc, linh lực hùng hậu tiêu tán tức , linh trận khổng lồ vận hành ngay tức khắc dừng lại.

      Mà bóng dáng của Mục Trần cũng thấy đâu, chẳng lẽ bị đánh thành tro tàn?

      Duẫn nhi lảo đảo sắp xỉu, thân thể run rẩy ngừng, mặt mày xám ngoét.

      Linh Khê bên cạnh mông lung mờ mịt, cảm giác khó hình dung từ trong lòng bộc phát ra, nàng cảm thấy dường như mình vừa làm việc cực kỳ sai lầm, việc rất quan trọng với nàng.

      Hắc tháp khi nãy bảo vệ Mục Trần, chẳng phải là hắc tháp trong tranh kia sao? Sao lại có được?

      Nàng mất rất nhiều ký ức, nhưng hắc tháp này rất quan trọng với nàng…

      Tay nắm chặt lại, móng tay cắm vào da thịt đau nhức, mà nàng cũng phát ra, như hoảng hốt thất thần, như mất hồn mất phách.

      Hai như hóa đá đứng trước thạch thất cũ kỹ, chẳng lời nào, gió thổi qua mang đến cái lạnh thấu xương.

      “Uỳnh uỳnh uỳnh.”

      Thình lình cánh cổng đá nặng nề của thạch thất bị đẩy ra chậm rãi, bóng người te tua đầy máu chật vật bò ra.

      Mờ mịt ngẩng lên nhìn, cả hai đều sững sờ trước Mục Trần mặt mày tái xanh ở đó.

      – Mục Trần ca ca, ngươi còn sống!

      Duẫn nhi bừng tỉnh, mừng rỡ hét lên, phóng qua như bay qua chỗ . Mục Trần hoảng hồn giơ tay ngăn lại, nhưng chẳng đủ sức khiến cho cả người bé va vào , vết thương dữ tợn ngực bật máu tung tóe, đau khổ nhăn nhó. là xui xẻo.

      – A, Mục Trần ca ca, ta xin lỗi, ta xin lỗi, ngươi sao chứ?

      Duẫn nhi lúc này mới phát Mục Trần bị thương rất nặng, vội lui lại hốt hoảng rối rít.

      Mục Trần yếu ớt khoát tay, còn may có tu luyện Lôi Thần Thể, bằng cái xác này chẳng thể nào mò ra đây cho được.

      “Véo!”

      Linh Khê như quỷ mị xuất ngay trước mặt Mục Trần, ánh mắt lạnh lùng thường ngày lại hóa dịu dàng nhu tình, gắt gao nhìn Mục Trần.

      – Trưởng lão Linh Khê, đừng đùa ta . . .

      Mục Trần bị nàng dọa vội lui lại, mặt xanh mét hoảng sợ. thực rất sợ Linh Khê này, suýt nữa phải táng thân trong cái Linh Trận Ốc kia, nếu phải thời khắc mấu chốt may mắn mở được Tâm Nhãn bây giờ lành ít dữ nhiều.

      Linh Khê liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Mục Trần, bỗng dưng tỏ ra xấu hổ, hơi do dự, rồi vươn tay ra chụp lấy cánh tay Mục Trần, truyền vào linh lực ôn hòa tràn đầy vào cơ thể, chữa trị thương thế cho .

      Mục Trần kinh hoảng mà cũng kinh ngạc. Tiếp xúc Linh Khê gần cả tháng, lần đầu tiên thấy nàng lạnh nhạt như vậy.

      Nhưng như vậy khiến cũng rất thoải mái.

      Duẫn nhi cũng kinh ngạc nhìn Linh Khê, bé hiểu biết Linh Khê khá nhiều, và nàng ta rất ưa sạch , đừng là chạm đến nam nhân, đôi khi cả cũng muốn . Mấy ngày trước Mục Trần đến huấn luyện, suýt nữa là nàng đuổi về luôn, còn may chịu khó ở chờ lâu chút.

      Vả lại sau đó Mục Trần tập luyện đến sức cùng lực kiệt mê man bất tỉnh, nàng ta cũng bảo Duẫn nhi đem về chứ tự mình làm.

      Nhưng còn tại, Linh Khê lại chủ động chữa trị chó Mục Trần, khiến bé mắt tròn mắt dẹt.

      khí yên tĩnh quỷ dị giữa ba người, Mục Trần đành miễn cưỡng hưởng thụ cái dịu dàng hiếm thấy của Link Khê. Lát sau đau nhức trong cơ thể đỡ hơn, ho tiếng, :

      – Trưởng lão Linh Khê, cũng tốt rồi.

      Linh Khê nghe thấy mới buông tay ra, lùi lại, nàng nhìn chằm chằm Mục Trần, :

      – Ngươi mở được Tâm Nhãn?

      Mục Trần gật đầu xác nhận:

      – Ngay thời khắc cuối cùng.

      Vẻ mặt vui sướng hãnh diện, tu luyện gian khổ thừa sống thiếu chết, rốt cuộc có thể chân chính có trạng thái Tâm Nhãn.

      Thành quả này khiến năng lực linh trận của tăng cao.

      Linh Khê cũng gật gù, ánh mắt nhìn Mục Trần bỗng long lanh, gượng cười :

      – Thời gian qua phiền nhiễu trưởng lão Linh Khê rồi, Mục Trần ta tạ ơn, hôm nay ta thương thế , có lẽ nên về trước nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

      xong định đứng dậy muốn rời khỏi, nhưng chưa kịp bị Linh Khê chắn trước mặt, ánh mắt gắt gao nhìn Mục Trần, còn cái vẻ lạnh lùng nữa.

      – Ta muốn hỏi ngươi vấn đề.

      Giọng Linh Khê có vẻ gấp gáp.

      – Duẫn nhi, ngươi ra ngoài trước .

      Linh Khê lập tức bảo Duẫn nhi rời khỏi.

      Duẫn nhi nghi hoặc gật đầu, chợt đảo mắt, lặng lẽ :

      – Linh Khê tỷ tỷ, Mục Trần ca ca có người rồi nha….

      xong nàng lấm lét chạy mất, cứ sợ bị Linh Khê cốc đầu.

      Linh Khê chợt giật mình vì lời lẽ của bé, gương mặt trắng như tuyết chợt đỏ lên như than. xấu hổ, chẳng biết tại sao Duẫn nhi lại nghĩ lung tung như vậy.

      Mục Trần cũng hơi ngại ngùng, nhưng biết tuyệt đối có chuyện bà Linh Khê rắc rối mờ mịt này lại có thể thích .

      Thậm chí cả hảo cảm cũng chưa chắc có nữa là.

      – Trưởng lão Linh Khê. . . người muốn hỏi cái gì?

      Mục Trần cất tiếng trước, nàng gắt gao nhìn , chẳng hề chớp mắt.

      Lát sau nàng mới hỏi, giọng run run:

      – Ta muốn hỏi vì sao ngươi lại có tòa hắc tháp kia ở trong cơ thể?

      – Hắc tháp?

      Mục Trần ngẩn ra, nàng chính là cửu cấp Phù Đồ tháp, bất ngờ trở nên cảnh giác. Cửu cấp Phù Đồ tháp vì tu luyện Đại Phù Đồ quyết mới có, mà Đại Phù Đồ quyết là do mẫu thân để lại cho , việc này quan hệ mật thiết đến mẫu thân. Theo lời phụ thân , mẫu thân là người khó lường, gia cảnh cực kỳ thâm sâu lợi hại. Do vậy thể dễ dàng cho người khác biết lai lịch của tin tức này.

      – Đó chỉ là món linh cụ phòng ngự thôi, cũng có gì thần kỳ đặc biệt.

      Mục Trần cũng nhìn thẳng Linh Khê, chậm rãi trả lời.

      Linh Khê nhìn Mục Trần, thần sắc của nàng cho thấy nàng chẳng hề tin lời vừa .

      Mục Trần cũng quan tâm nàng có tin hay , chỉ cười :

      – Trưởng lão Linh Khê, ta có thể rồi chứ?

      Linh Khê hơi biến sắc, chợt cắn môi, vươn tay chụp lấy bàn tay Mục Trần, rồi kéo vào trong đình viện.

      Mục Trần định giãy ra, nhưng căn bạn thể thoát khỏi, đành bất đắc dĩ phải bước theo. cũng tò mò muốn biết Linh Khê hôm nay muốn làm cái gì!

      Phía xa xa, Duẫn nhi lấp ló liền nhìn thấy Mục Trần bị Linh Khê mạnh mẽ lôi , nhất thời gương mặt trở nên phấn khích, rồi luýnh quýnh tay múa may chụp lấp khuôn mặt nhắn.

      – Nguy rồi. . . có nên cho Lạc Li tỷ tỷ đây…

      “Kéééét!”

      Cửa phòng trúc mở ra, Linh Khê kéo vào trong, vung tay đóng chặt cửa lại rồi mới buông tay Mục Trần. Nàng tiến đến trước chỗ ngồi, ngẩng mặt lên nhìn bức tranh tường.

      Mục Trần xoa xoa cổ tay bị nắm đến đỏ dấu, đưa mắt quan sát chung quanh, rồi cũng nhìn lên bức tranh đó.

      Chợt khựng lại, gương mặt Mục Trần cứng đờ còn cảm xúc.

      Ánh mắt nhìn rời bức tranh kia.

      bức tranh cổ, với tòa hắc tháp chín tầng. Nhưng Mục Trần chẳng mấy quan tâm đến tòa hắc tháp đó, ánh mắt nhìn chăm chú vào đỉnh tháp, người nữ ngồi xếp bằng.

      Hình vẽ đó cũng , mơ hồ nhìn thấy mái tóc dài phiêu đãng, khí tức an hòa mềm mại.

      Lúc Mục Trần nhìn thấy những nét vẽ mơ hồ đó, trái tim như bị sét đánh, tình cảm khó hình dung từ đâu trong tâm khảm bùng lên, tiềm nỗi nhớ nhung vô hạn…

      Trong ký ức mơ hồ, lên bóng hình xinh đẹp dịu dàng, nắm lấy bàn tay bé bỏng, để lại nụ cười êm ái.

      Gương mặt ấy nằm sâu trong nội tâm , mười mấy năm…

      Đôi mắt bất giác thấm lệ ươn ướt, Mục Trần run rẩy mất tự chủ, giọng nấc nghẹn ngào bị đè nén mười mấy năm bật lên.

      – Mẹ. . .

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 357: Quan Hệ


      tiếng gọi khó khăn cất lên, rồi phòng trúc trở nên yên tĩnh vô hạn.

      Linh Khê cực kỳ kinh ngạc quay đầu nhìn Mục Trần, hoài nghi biết nàng có nghe lầm hay . Người nữ trong tranh này lại là mẹ của Mục Trần?

      Chẳng hiểu sao trong lòng nàng xuất cảm giác cực kỳ phức tạp, chẳng thể thành lời, như làm cho trái tim nàng sụp đổ.

      – Ngươi nàng là mẹ của ngươi?

      Linh Khê chỉ vào hình trong tranh, nhíu mày hỏi lại.

      Mục Trần mắt long lanh nhìn chằm chằm Linh Khê, thần sắc kích động:

      – Trưởng lão Linh Khê, bức tranh này làm sao người có? Ngươi biết người nữ trong tranh này sao?

      Bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên thấy tin tức có liên quan đến mẫu thân. Dù hình trong tranh rất mơ hồ, nhưng trực giác chân đáng tin, chắc chắn đó chính là mẫu thân.

      Linh Khê nghe vậy, ánh mắt lại trở nên mờ mịt, lắc đầu:

      – Ta cũng biết. Ta chỉ biết nàng rất quan trọng với ta, nhưng dường như trí nhớ của ta có vấn đề, nhiều thứ ta quên. Nàng, ta cũng quên…. Nhưng mà, sao nàng lại là mẫu thân của ngươi?

      – Tuy từ ta gặp mẹ, nhưng ta dám khẳng định nhận sai người.

      Mục Trần quả quyết, đó là cảm giác huyết thống, tuyệt đối sai lầm. Dù từ đến lớn chưa bao giờ được gặp mẫu thân, nhưng trong tâm trí luôn có hình ảnh dịu hiền.

      – Ngươi cũng chưa gặp nàng?

      Linh Khê chẳng hiểu sao lại thở phào, nhưng cảm giác đó khiến nàng càng thêm phức tạp, cảm giác giống như hai đứa trẻ tranh giành viên kẹo thích nhất với nhau, luôn muốn mình sở hữu nó.

      Mục Trần gật đầu, giọng :

      – Lúc ta còn sơ sinh, mẹ ta mất.

      Chuyện của bao giờ quá nhiều cho người khác, đặc biệt là chuyện gia đình càng nên cho người ngoài.

      – Trưởng lão Linh Khê, ngươi nhớ chút nào về tin tức của nàng sao?

      Mục Trần gấp gáp hỏi Linh Khê, khó khăn lắm mới có được đầu mối liên quan đến mẫu thân, thể nào dễ dàng từ bỏ.

      Linh Khê ngồi đệm cỏ, nhìn chăm chú vào nữ tử trong tranh:

      – Trí nhớ của ta chỉ còn lại những việc trong 5 năm nay, những việc trước đó rất mơ hồ, ta nghĩ có ai đó động chạm vào ký ức của ta.

      Giọng chợt trở lại lạnh băng, hận ý tràn ngập. Có vẻ như nếu nàng biết được ai đó làm gì với ký ức của nàng, nhất định tự tay giết !

      – Nhưng dù vậy ngẫu nhiên ta cũng có thể cảm ứng được vài mảnh ký ức. Rất lâu trước đây, ta hẳn là ở cùng với nàng ta… Ta cũng có thể biết, nàng là người rất quang trọng với ta, nên bất kể ra sao ta cũng phải khôi phục trí nhớ.

      Linh Khê thần sắc hoảng hốt, mờ mịt nhìn người nữ trong tranh, giọng lẩm bẩm.

      Mục Trần sửng sốt nhìn Linh Khê. Trước đây nàng từng ở cùng mẹ? Vậy quan hệ giữa hai người là thế nào?

      Linh Khê đột nhiên quay lại, ánh mắt nhìn cũng cổ quái kém.

      Mục Trần gượng cười, chợt mặt mày xám ngắt:

      – Đừng ngươi là tỷ tỷ nhiều năm thất lạc của ta chứ? Ta với tía chắc chịu nổi cái tin sét đánh này đâu!

      Nghe bâng quơ như vậy, nhưng Linh Khê lại cho là :

      – Chúng ta nên lấy máu thử xem?

      Mục Trần lắc đầu quầy quậy:

      – Đừng có đùa, vô ích thôi.

      Linh Khê nhìn thấy cái bộ dáng hoảng sợ toát mồ hôi của Mục Trần, bất giác cười khẽ, gương mặt lạnh lùng trở nên xinh đẹp lạ thường.

      – Được rồi, đùa với ngươi nữa, giờ làm gì cũng được, nhưng tình hình thế nào sau này có cơ hội tìm đáp áp cũng được.

      Mục Trần khẽ gật đầu, trong lòng cảm thấy bất an. Nếu Linh Khê đúng, mẹ và nàng ở cùng nhau, nhưng sau đó sao lại rời , mà trí nhớ của nàng cũng bị xóa mất? Chẳng lẽ nàng gặp đại nạn gì hay sao, bây giờ mẹ có khỏe ?

      – Bây giờ ngươi cho ta biết tòa hắc tháp kia được chứ? Nếu ta nhớ lầm, nàng cũng làm được như vậy….

      Linh Khê khẽ hỏi.

      Mục Trần trầm tư hồi, rồi cũng đồng ý. Trực giác cho biết Linh Khê này đáng tin, có lẽ vì nàng ta có quan hệ với mẫu thân, nên khá tin cậy.

      – Ta tu luyện bộ công pháp linh quyết tên là Đại Phù Đồ quyết. Đó là quà của mẹ trước khi để lại cho ta, hắc tháp kia là do tu luyện công pháp thành mà gọi ra.

      Mục Trần gãi đầu:

      – Bất quá uy lực của nó lớn như tưởng tượng, chỉ là phòng ngự rất mạnh, có thể bảo vệ ta.

      – Đại Phù Đồ quyết?

      Linh Khê trừng mắt bật dậy, thần sắc dao động. Cái danh từ này nàng cảm thấy quen thuộc khó hiểu.

      Nàng qua lại, chợt tiến đến trước mặt Mục Trần, vươn tay cầm lấy tay , đối chưởng hai bàn tay dán vào nhau.

      Tay của nàng trắng và xinh xắn, hơn tay của Mục Trần chút.

      – Đừng phản kháng.

      Linh Khê giọng dặn dò, rồi cỗ linh lực hùng hậu theo bàn tay nàng đổ vào người Mục Trần, tiến vào kinh mạch, chạm vào linh lực của Mục Trần.

      Mục Trần thất kinh. Chuyện này cực kỳ nguy hiểm, hai luồng linh lực bất đồng nếu chạm vào nhau bài xích cực mạnh, dẫn đến bùng nổ, tạo thành thương tổn cực lớn cho chủ thể.

      Mục Trần vừa định rút linh lực của mình về, hai cỗ linh lực tiếp xúc với nhau, và nảy sinh chuyện khiến chấn động.

      Hai cỗ linh lực tiếp xúc, giao hòa lại với nhau.

      Linh lực giao hòa, rồi ùn ùn đổ vào cơ thể, Mục Trần kinh ngạc phát thương thế trước đó được luồng linh lực giao hòa kia chữa trị nhanh kinh khủng.

      Chỉ ngắn ngủi vài giây, thương thế của gần như khỏi hẳn. Tốc độ trị thương này khiến kinh ngạc thất thần, cho dù Lôi Thần Thể có thành tựu chút cũng phải tĩnh dưỡng cả ngày mới khỏe lại được, thế nhưng bây giờ….

      Mục Trần khó tin nhìn Linh Khê, trong lòng càng thêm mê muội. Tại sao lại như vậy?

      Lúc thương thế khôi phục, luồng linh lực giao thoa mới tách ra, theo kinh mạch trở về cơ thể Linh Khê.

      Nàng khẽ run lên, da thịt dường như ửng đỏ chút, nàng thu tay lại, nhíu mày.

      – Tại sao có thể như vậy?

      Mục Trần kinh ngạc hỏi lại. Linh lực của và Linh Khê dung hợp, sao lại có lực khôi phục cường đại đến thế?

      Linh Khê giọng :

      – Ta dường như cũng tu luyện Đại Phù Đồ quyết.

      Mục Trần chấn kinh. Linh Khê cũng tu luyện Đại Phù Đồ quyết? Xem ra mọi lời nàng đều là .

      Nhưng chẳng lẽ bất cứ ai tu luyện Đại Phù Đồ quyết linh lực đều có thể giao thoa? thể nào! Dù cho tu luyện linh quyết giống nhau, linh lực mỗi người tu luyện được cũng có khác biệt, thể giao thoa hoàn mỹ như thế.

      Vậy tại sao?

      suy tư hồi lâu cũng hiểu ra làm sao. Giữa hai người dường như có bí gì đó, mà chắc là phải liên quan đến mẫu thân của Mục Trần.

      Mục Trần ngẩng lên nhìn người nữ trong tranh, khẽ thở dài. Mẹ, có chuyện gì thế này….

      – Quên , đừng có tư lự. Bí sớm muộn có ngày sáng tỏ. Trí nhớ của ta tuy bị người khác giở trò, nhưng thực lực ta càng tăng lên, trí nhớ càng trở lại nhiều. Đến khi trí nhớ khôi phục lại hoàn toàn, chắc chắn ta biết có chuyện gì xảy ra.

      Linh Khê giọng khuyên nhủ.

      Mục Trần gật đầu, nhưng rồi lại cảm thấy mấy tự nhiên. Gần tháng qua quen với Linh Khê lạnh lùng, bỗng dưng lại trở nên dịu dàng thân thiết, khó mà thoải mái.

      – Mặt khác, Đại Phù Đồ quyết đơn giản như ngươi tưởng. Hắc tháp kia yếu như ngươi nghĩ, chẳng qua ngươi chưa luyện đến nơi đến chốn mà thôi.

      Linh Khê còn cảnh báo:

      – Còn nữa, hắc tháp này tốt nhất cố gắng đừng dễ bại lộ. Tuy trí nhớ ta kém nhiều, nhưng ta biết thứ này liên quan đến vài nguy hiểm đáng sợ, nếu ngươi để người ta phát ra, có lẽ có phiền toái lớn.

      Mục Trần gãi đầu khó hiểu, cái vẻ quan tâm của Linh Khê tự nhiên lại khiến hơi sợ hãi.

      – Ừm.

      Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác vâng dạ cho qua chuyện.

      thôi, ra ngoài .

      Linh Khê nhìn lại bức tranh tường lần nữa rồi cất bước.

      Mục Trần gật đầu, ánh mắt nhớ nhung nhìn người nữ trong bức tranh, rất muốn cuốn nó lại đem về, nhưng có vẻ Linh Khê cũng rất coi trọng nó, khó mà đoạt của nàng được.

      – Mẹ, ta với cha, nhất định tìm được người.

      Lẩm bẩm hồi, hít hơi sâu rồi xoay người rời khỏi phòng trúc.

      Hai người bước ra, khí vẫn yên lặng như thế. Đối với hai người đây là kiện chấn động ảnh hưởng rất lớn đến cả hai, vốn chẳng quen chẳng biết, bất giác lại trở nên có quan hệ dây dưa…

      ai ra, nhưng khi nhận thấy linh lực giao thoa hoàn mỹ, cả hai đều biết quan hệ giữa hai người đơn giản.

      – Linh Khê. . . trưởng lão.

      Mục Trần lên tiếng trước, xưng hô hơi gượng gạo.

      – Gọi ta là Linh Khê .

      Linh Khê do dự chút, rồi .

      Mục Trần nghe vậy, hơi chần chờ, rồi gật đầu tiếp:

      – Hôm nay đến đây thôi, ta về trước.

      Linh Khê khẽ gật.

      Mục Trần gì thêm, vừa bước chợt thần sắc biến đổi, nhìn về hướng kia. cột sáng đỏ sậm bắn lên trời, rồi tiếng chuông dồn dập ngân vang khắp Bắc Thương linh viện.

      Tiếng chuông ngân dồn dập thình lình vang lên làm cho Mục Trần sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía đó, nhíu mày định hướng chút. Hướng đó là Nhiệm Vụ điện, xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 358: Huyết Minh Chúng


      Cột sáng đỏ sậm bắn lên cao, mọi đệ tử trong linh viện đều nhìn thấy , kèm theo tiếng chuông dồn dập quanh quẩn thiên địa.

      Gần như tất cả đệ tử Bắc Thương linh viện đều chú ý động tĩnh này, vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn lên, thần sắc nghi hoặc.

      – Đó là cái gì. . .

      Mục Trần kinh ngạc nhìn cảnh tượng lần đầu tiên mới thấy.

      – Là Huyết Minh Chung. . .

      Linh Khê nhíu mày trả lời.

      – Huyết Minh Chung?

      Mục Trần ngẩn tò te.

      – Là linh cụ đặc biệt của Bắc Thương linh viện, mua ở Linh Trị điện, giá khá đắt, mà đệ tử bình thường cũng có quyền được mua. Nó có công dụng cảnh báo thông tin, khi ai đó lâm vào nguy cơ sinh tử có thể bóp nát chuông mẹ, chuông con trong Bắc Thương linh viện cũng nổ, tạo thành động tĩnh như thế, khiến cho mọi người biết mà đến ứng cứu.

      Linh Khê tỉ mỉ giải thích.

      – Cầu cứu?

      Mục Trần kinh ngạc, chẳng lẽ có đệ tử rèn luyện ở Bắc Thương đại lục gặp nguy hiểm sinh tử?

      – Huyết Minh Chung, chỉ có đệ tử top 10 Thiên bảng mới được mua. Xem ra lần này có ai đó trong top 10 gặp phiền toái lớn.

      Linh Khê .

      – Top 10 Thiên bảng?

      Mục Trần nhíu mày, suy nghĩ chút, rồi sắc mặt kịch biến.

      – Là Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông!

      giờ top 10 Thiên bảng đều ở trong Bắc Thương linh viện, chỉ có Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông lập đội truy sát Ma Long Tử, cả tháng nay chẳng chút tin tức nào, hai người họ lại gặp phiền toái?

      Mục Trần sắc mặt nghiêm trọng, Ma Long Tử lợi hại thế sao? Ngay cả Trầm Thương Sinh liên thủ với Lý Huyền Thông cũng đối phó được ?

      – Phiền phức rồi đây….

      Mục Trần trầm giọng thào, Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông là hai đệ tử ưu tú nhất của Bắc Thương linh viện, nếu họ có cố gì chỉ ảnh hưởng thanh danh của linh viện, mà còn khiến cho đệ tử phải khủng hoảng ít.

      Mục Trần nhìn chằm chằm vào cột sáng đỏ sậm kia, bắt đầu cảm thấy khí hoảng hốt lan tràn khắp linh viện.

      rối loạn bắt đầu bao trùm.

      Động tĩnh đó cũng lập tức làm kinh động cao tầng của Bắc Thương linh viện, nhiều vị trưởng lão thân, linh lực hùng hậu trấn an khí rối ren trong linh viện.

      Cùng lúc đó, đại điện trung tâm của linh viện, khí cũng rất nghiêm trọng, Thái Thương viện trưởng ngồi ghế chủ tọa, bên dưới có rất nhiều trưởng lão.

      – Viện trưởng, sao lại thế này?

      Hình Điện chủ Mạch U trầm giọng .

      – Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông đãxảy ra chuyện gì sao? Thực lực hai người bọn họ, tuy Ma Long Tử có lợi hại cũng khó mà tạo thành uy hiếp quá lớn, lẽ nào do bọn trưởng lão Long Ma Cung ra tay? Bọn chúng ép chúng ta tuyên chiến sao?

      trưởng lão cất lời nóng giận, sát khí ngùn ngụt.

      Thái Thương viện trưởng vẫn trầm tĩnh, lắc đầu:

      – Dựa tin tức theo huyết minh tử chung đưa về, phải do trưởng lão Long Ma Cung ra tay, bọn họ càng lúc càng ngang ngược nhưng vẫn chưa dám chính diện khiêu chiến Bắc Thương linh viện chúng ta.

      – Vậy tại sao lại thế này?

      Mạch U nhíu mày. Trầm Thương Sinh liên thủ với Lý Huyền Thông, ở Bắc Thương đại lục cũng đủ tính là cường giả nhất đẳng. Nếu phải do bọn trưởng lão chính của Long Ma Cung, ai có thể uy hiếp họ được?

      – Là Ma Long Tử. . .

      Thái Thương viện trưởng thản nhiên trả lời:

      – Lần này Trầm Thương Sinh liên thủ với Lý Huyền Thông săn Ma Long Tử, nhưng là kẻ quỷ kết đa đoan, ra vẻ yếu thế rồi thầm gọi bọn ác bá bị chúng ta truy nã từ hạng 3 đến hạng 10 tề tựu lại, xoay chuyển cục diện, khiến cho Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông bị rơi vào vòng vây mai phục, tình hình sau đó .

      Đám trưởng lão nghe mà biến sắc. Ma Long Tử quả nhiên độc, có thể gọi bọn người kia liên thủ, xem ra sớm có dự tính.

      Top 10 truy nã Huyền Thưởng bảng chẳng kẻ nào là đơn giản, bọn họ ở Bắc Thương đại lục cũng là cường giả vang dội phương.

      Bây giờ tề tựu lại, đội hình cực kỳ đáng ngại, Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông dùng đến Huyết Minh Chung cầu cứu cũng dễ hiểu.

      – Viện trưởng, vậy bây giờ làm sao? Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông tuyệt đối thể xảy ra chuyện gì, nếu đại tái linh viện nửa năm sau, thực lực Bắc Thương linh viện chúng ta giảm mạnh, vị trí Ngũ Đại Viện của chúng ta bị bọn khác tranh nhau giành lấy.

      Có trưởng lão trầm giọng .

      – Hay là phái trưởng lão ra tay cứu viện ?

      Có người đề nghị.

      được, Bắc Thương đại lục long xà hỗn tạp, dù địa vị Bắc Thương linh viện chúng ta ai lay động được, nhưng mấy thế lực hàng đầu luôn nhòm ngó chúng ta. Vả lại chúng ta và Long Ma Cung từng có giao ước, song phương được điều động trưởng lão ra trận. Nếu chúng ta cử trưởng lão , Long Ma Cung cũng ngồi yên. Việc này chắc chắn bọn họ cũng rình rập, chừng còn đợi chúng ta ra tay.

      Cũng có người khác lại phản đối.

      – Vậy làm thế nào? Trơ mắt nhìn họ phải chết sao?

      – Đúng vậy, việc phải may chóng giải quyết. Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông buộc phải dùng Huyết Minh Chung, tình hình chắc chắn cực kỳ nguy cấp.

      “. . . . . .”

      Thái Thương viện trưởng yên lặng nhìn đám trưởng lão nghị luận, chợt phất tay áp chế toàn bộ thanh , quay sang Mạch U, :

      – Việc này Hình Điện xem phải làm sao?

      Mạch U trầm tư:

      – Chuyện này, trưởng lão nên ra tay, nếu bọn họ lấy cớ chúng ta ỷ già đánh trẻ, nếu có thể để cho những người trẻ tuổi giải quyết là tốt nhất.

      – Hình Điện Tam Đại Tướng đều ở trong viện phải ?

      Thái Thương viện trưởng chậm rãi .

      – Lâm Tranh và hai người kia đều ở điện. Nhưng tại tình hình khẩn cấp, đội ngũ tinh nhuệ nhất có thể phái ra trong số những tài trẻ tuổi của Hình Điện cũng đủ, dù sao Ma Long Tử gom chín người trong top 10 Huyền Thưởng bảng…

      – Vậy ngươi định?

      Mạch U do dự rồi :

      – Có lẽ chúng ta nên chọn theo vài đệ tử theo, nhưng cần nhiều, thực lực phải mạnh.

      – Trong số đệ tử ư?

      Thái Thương viện trưởng mỉm cười, gật đầu:

      cách tốt, vả lại vừa may cũng có người, vốn muốn an tĩnh tu luyện thời gian, nhưng bây giờ phải gọi ra trận thôi. Vậy , việc này giao cho Hình Điện, cần phải cứu hai người kia trở về, ta luôn quan sát Long Ma Cung, nếu bọn kia dám nhúng tay, ta ngăn cản.

      – Ma Long Tử kia muốn chơi, vậy cứ cho đám trẻ của chúng ta chơi với hồi, xem ai hơn ai cho biết.

      – Dạ!

      Mạch U lập tức cung kính lĩnh mệnh.

      . . .

      Cả Bắc Thương linh viện vẫn con kinh hoàng, nơi nơi đều đầy người bàn chuyện với nhau, chỉ thời gian ngắn mà ai ai cũng đoán ra chân tướng.

      Dù sao cũng chỉ có mười người của Bắc Thương linh viện đủ tư cách mua Huyết Minh Chung, mà tại có mặt trong viện chỉ có hai người.

      Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông.

      Mục Trần bái biệt Linh Khê, định rời .

      – Khoan .

      Linh Khê đột nhiên lên tiếng.

      Mục Trần nghi hoặc quay lại. Linh Khê hơi chần chờ, rồi vung tay bắn quyển trục màu vàng đến cho Mục Trần, :

      – Đây là linh trận cấp 5, sức mạnh công kích ngang với cường giả Thông Thiên cảnh hậu kỳ. Nếu ngươi có Tâm Nhãn, có lẽ vừa đủ sức bố trí được.

      Mục Trần hiểu sao Linh Khê đột nhiên cho quyển trận đồ cấp 5, nhưng ngu gì mà từ chối, tiện tay chụp lấy. Sức công phá Thông Thiên cảnh hậu kỳ, còn lợi hại hơn cả Song Liên Đồ trận của nữa. Bây giờ đây chính là thứ mà cần.

      – Đa tạ.

      Mục Trần cười cảm tạ, rồi nhanh chóng mất.

      Linh Khê nhìn Mục Trần rời , khẽ thở dài, ánh mắt phức tạp.

      Mục Trần trở lại khu tân sinh, quảng trường chỗ đó lúc này chật kín người, cột sáng đỏ sậm thẳng lên trời sáng rực khiến mọi người ai nấy đều thần sắc nghiêm trọng.

      Diệp Khinh Linh và Chu Linh cũng có mắt, ngay cả Lạc Li cũng bị kinh động. Mục Trần cười chào tất cả, rồi hạ xuống chỗ Lạc Li.

      – Mục Trần, ngươi có biết chuyện gì phát sinh ?

      Diệp Khinh Linh vội cất tiếng hỏi.

      Mục Trần lắc đầu, đột nhiên thần sắc khẽ động, trung xa có bóng sáng lao tới, xuất trung quảng trường.

      – Là Mạch U điện chủ.

      Mục Trần nhất thời ngẩn người.

      Giữa trung, Mạch U thân, rồi nhìn xuống dưới, tập trung vào Mục Trần:

      – Mục Trần, từ giờ trở , ngươi tạm thời gia nhập Hình Điện, theo Lâm Tranh rời học viện chấp hành nhiệm vụ!

      Mọi người bên dưới nhất thời kinh ngạc, đám đệ tử chẳng hiểu đầu đuôi ra sao. Cái gì gọi là tạm thời gia nhập Hình Điện? Hình Điện phải chỉ có học trưởng tốt nghiệp mới đủ tư cách gia nhập sao?

      Nhiều đệ tử cũng nhạy bén lập tức nghĩ tới cột sáng màu đỏ kia xuất , Hình Điện lại có động thái như vậy, chắc chắn là có liên quan.

      Mục Trần cũng nhanh chóng hiểu ra, nhiệm vụ kia chắc chắn phải là giải cứu Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông.

      – Vâng!

      chẳng do dự lập tức đáp lời. Đối với Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông đều có hảo cảm, bọn họ gặp nạn dĩ nhiên phải ra sức giúp đỡ, tuy biết nhiệm vụ lần này chắc chắn cực kỳ nguy hiểm.

      – Ta cũng !

      Mục Trần vừa dứt lời, giọng thanh thúy như ngọc vang lên bên cạnh, Lạc Li tiến lên đứng sát cạnh Mục Trần, giương mắt nhìn Mạch U trời.

      Mạch U thấy thế, hơi trầm ngâm, rồi cũng gật đầu. Thực lực Lạc Li yếu hơn Mục Trần, có thêm nàng cũng thêm sức mạnh, dù sao đối phương lần này cũng khá đông đảo.

      Mạch U vung tay lên, lướt xa, giọng vang vang vọng lại.

      – Hai người các ngươi lập tức đến Hình Điện, theo Lâm Tranh chuẩn bị xuất phát.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :