Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 329: Thắng


      Thiên địa biến sắc, khán giả chăm chăm dõi mắt theo vòng chiến khốc liệt cao. Hai đấu sĩ đáng sợ tung ra đòn quyết định, như những ngôi sao chổi xuyên phá trường , đùng đùng đánh nhau.

      tiếng nổ kinh thiên động địa vang khắp cả Thú Liệp trường.

      Cường quang cực kỳ chói mắt như vài mặt trời gộp lại, ánh sáng mãnh liệt phá tan sắc tối trong trời đất, khiến cho mọi người cảm thấy hư ảo khó lường.

      “Ầm!”

      Rồng, hổ, rùa. Ba luồng linh lực hoàn toàn bộc phát, vụ nổ mang đến sóng siêu xung kích phóng ra, gian như muốn sụp đổ.

      Phong bạo kinh người nối liền từ mặt đất lên đến tầng mây, linh lực càng lúc càng cuồng bạo, thậm chí chính phong bạo cũng uốn éo bất ổn, khó có thể duy trì được lâu.

      “Bùm!”

      Phong bạo uốn éo cực hạn, mọi người còn chưa kịp phản ứng, phong bạo nổ kinh thiên đẩy văng tất cả trong phạm vi nghìn trượng.

      cảnh tượng cực kỳ hoành tráng.

      Lực trùng kích kinh khủng đó, Mục Trần và Cổ Thiên Viêm hứng đầu tiên, dù có dốc tận lực phòng ngự, nhưng vẫn bị đánh bay ra ngoài.

      “Rầm! Rầm!”

      Cả hai bị đánh bay hai hướng ngược nhau, xuyên thủng những đỉnh núi xa xa đường bị đánh bay .

      “Uỳnh!”

      Cả hai đều bị đánh lún sâu vào hai vách núi cách nhau rất xa, đá núi sạt lở, vùi lấp tất cả. Đám khán giả cũng bị văng miểng vạ lây, vài người đứng gần nhất chẳng kịp chạy trốn, xui xẻo bị chấn hộc máu ép bẹp dí xuống mặt đất.

      Nhưng cũng may chỉ là dư chấn, bị tổn thương quá nặng. lát sau, phong bạo yếu rồi tan mất.

      Khán giả hỗn loạn cũng phục hồi bình tĩnh, mắt nhìn về đỉnh núi chọc trời chỗ Linh Quang đài, bên đó gần như hoàn toàn bị hủy diệt, đất đá ngổn ngang.

      Hai người ngạnh đấu, suýt nữa là khiến ngọn núi này bốc hơi mất. Cảnh tượng đó khiến cho ít kẻ kinh hãi khiếp sợ, hai người kia cũng phá hoại quá ư khủng bố.

      – Cả hai đâu rồi?

      Có người nhớ tới hai nhân vật chính, vội nhìn ra hai hướng nghịch nhau, nơi hai đỉnh núi đều sụp đổ. Đám đệ tử tham gia Thú Liệp chiến rất lo lắng, Mục Trần thắng bại ra sao quan hệ mật thiết đến Linh Quang quán đỉnh, Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông tại còn chưa ra tay vì cả hai đều đợi kết quả chỗ Mục Trần.

      Chỉ cần Mục Trần đạt được trận hòa, căn bản phần thắng nghiêng về phía các đệ tử. Nhưng nếu Mục Trần thua, ba trận thua , muốn nghịch chuyển rất khó.

      Dù sao, Lâm Tranh và Chu Thanh Sơn đều rất đáng ngại.

      Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông cũng mặt nghiêm mày trọng, mắt quan sát hai ngọn núi đổ nát, với định lực của họ cũng tránh khỏi hồi hộp.

      Lâm Tranh và Chu Thanh Sơn bình tĩnh hơn, nhưng ánh mắt cũng cho thấy họ rất chú trọng đến kết quả.

      Bất giác thiên địa trở nên an tĩnh, khí đầy áp lực.

      khí quảng trường Bắc Minh cũng như thế, mọi người rời mắt khỏi quầng sáng cao, chiến cục vừa nãy khiến cho ai ai cũng rung động, nhưng kết quả mới quan trọng nhất.

      “Rầm rầm”

      Ngọn núi bên kia, đống đá ầm ầm đổ xuống thu hút chú ý của mọi người, luồng sáng đỏ rực bắn lên .

      – Là Cổ Thiên Viêm!

      Có người kinh hô.

      Hào quang đỏ rực tan biến, thân ảnh Cổ Thiên Viêm xuất , người ngợm đầy máu, mặt mày tái xanh, linh lực quanh thân phập phù yếu ớt.

      Đối chiến kinh thiên khi nãy với Cổ Thiên Viêm cũng chẳng dễ dàng thoải mái.

      Đám đệ tử nhìn thấy Cổ Thiên Viêm xuất , bất giác cảm thấy tuyệt vọng. Dù cho trọng thương nhưng vẫn chưa đến mức vô lực tái chiến.

      Còn Mục Trần. . .

      Vô vọng đưa mắt nhìn ngọn núi hề có động tĩnh bên kia, trong lòng thấp thỏm vô cùng.

      Lại tiếp tục yên lặng.

      “Cóc cóc.”

      Vài hòn đá đột nhiên lăn xuống, mọi người tròn mắt, dòng dung nham chảy ra, rồi tia chớp đen mỏng manh bay lên cao.

      Bóng người lảo đảo lắc lư đứng .

      Đó là Mục Trần.

      Thân thể cũng tàn tạ chẳng kém Cổ Thiên Viêm, máu me đầy mình, những vết thương còn thê thảm nghiêm trọng hơn cả Cổ Thiên Viêm.

      Nhưng dù bản thân trọng thương, vẫn đứng thẳng đó, áo quần rách rưới theo gió lất phất, dáng vẻ thê thảm cũng khiến mất nhuệ khí ngút trời.

      Đôi mắt ảm đạm vì thương thế nhìn Cổ Thiên Viêm, sắc thái như sói như hổ bị dồn đến đường cùng.

      Khán giả kinh ngạc nhìn thân ảnh đầy máu vẫn đứng vững trung, im lặng kéo dài vây kín khắp nơi, rồi thình lình bị phá vỡ bởi vô số tiếng reo hò vang dậy.

      Đối mặt công kích mạnh nhất của Cổ Thiên Viêm, Mục Trần vẫn đủ sức chống đỡ!

      bị đánh bại!

      Mọi đệ tử đều kích động reo vang, tay vẫy liên hồi, ánh mắt tôn sùng hướng về Mục Trần khác nào đối với Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông.

      – Quá lợi hại!

      Vương Thống cũng phấn khích, cực kỳ kính cẩn. Biểu của Mục Trần hoàn toàn chinh phục nể trọng của ba huynh đệ bọn họ.

      Họ cũng biết chỉ bọn họ, mà rất nhiều đệ tử Bắc Thương linh viện sau hôm nay cũng tôn sùng Mục Trần kém Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông.

      Cả Tô Huyên, Hạc đều bị bỏ xa.

      Tô Linh Nhi cũng hò reo nhảy nhót, mặt đỏ bừng kích động, tay nắm lấy Tô Huyên. Tình huống lúc nãy khiến nàng đứng tim, nếu mà thất bại, khiến nàng buồn chết mất.

      Tô Huyên cũng gật gù, ánh mắt mỉm cười nhìn Mục Trần. Ai mà ngờ tên tân sinh vài tháng trước vẫn còn vô danh ở Bắc Thương linh viện, nay lại….

      Có lẽ chính là tân sinh tiến bộ nhanh nhất từ xưa đến nay của Bắc Thương linh viện.

      Lạc Li kích động như người khác, nàng chỉ yên lặng nhìn , môi khẽ nhếch lên. Nàng luôn tin chắc thiếu niên mà nàng mến đến lúc tỏa sáng chói mắt.

      Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng thế, sau này cũng khác.

      Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông thở dài, cả hai cũng gật gù tán thưởng, làm hai người phải nhìn với con mắt khác.

      Cổ Thiên Viêm phức tạp nhìn Mục Trần, dù thê thảm te tua, nhưng ánh mắt sáng ngời, tiếng reo hò vang dậy tung hê ngớt. Cổ Thiên Viêm chỉ đành thở dài, trước kia khi còn là đệ tử, bản thân cũng từng được tung hô như thế, được mọi người tán thưởng ca ngợi, nhưng bây giờ, thời thế đổi thay….

      – Cổ học trưởng, chiến thống khoái chưa? Nếu chưa đủ ta vẫn còn có thể phụng bồi tiếp.

      Mục Trần gian nan cười, cất tiếng .

      Cổ Thiên Viêm cười khanh khách, chợt thả lỏng phòng bị, khoát tay:

      – Quên ! Lúc này mà chiến tiếp chỉ khiến cho người khác cười nhạo ta, trước đó ta , nếu ngươi tiếp được chiêu đó của ta, trận này ngươi thắng!

      Sắc mặt Cổ Thiên Viêm chân thành thà, giọng kềm giữ vang vang khắp nơi.

      – Trận này, ta thua!

      Thái độ đó cho thấy đặt Mục Trần ở vị trí ngang hàng, hề đối đãi như tân sinh chỉ có thực lục Hóa Thiên cảnh sơ kỳ.

      – Cổ học trưởng, đa tạ!

      Mục Trần vênh váo láo toét, chỉ gật đầu cảm tạ. Chiến quả thế này liều mạng mới có được, đáng giá.

      Lời của họ vừa dứt, tiếng hoan hô lại lần nữa được dịp vang lên, vô số người kích động sôi trào.

      – Mục Trần thắng!

      – Mục Trần thắng!

      Những thanh vang lên dứt, thậm chí cả quảng trường Bắc Minh, những đệ tử đủ tư cách tham gia Thú Liệp chiến cũng kích động vô cùng, diễn biến chiến đấu vừa nãy khiến họ kinh hồn táng đảm, nhiệt huyết sôi trào.

      Các trưởng lão cũng gật đầu, tỏ ra hài lòng khi được xem trận chiến vừa diễn ra.

      – Viện trưởng, xem ra Bắc Thương linh viện chúng ta lại thêm tiểu nghiệt, đáng mừng!

      trưởng lão cất tiếng vui vẻ chuyện với Thái Thương viện trưởng.

      Thái Thương viện trưởng cũng mỉm cười, nhìn quầng sáng cao, chậm rãi :

      – Thánh linh viện vì Cơ Huyền mà tiếc giở thủ đoạn bỉ ổi, bất quá ta cũng cho chúng biết, Mục Trần của Bắc Thương linh viện chúng ta yếu hơn Cơ Huyền chút nào….

      Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông cũng cười lớn, xoay lại, nhìn hai vị trấn thủ giả Lâm Tranh và Chu Thanh Sơn.

      – Cũng đến lúc của chúng ta rồi…

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 330: Kết Thúc


      Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông nhìn về phía đối thủ của mình, sắc mặt thoải mái hơn trước nhiều, vì đối chiến cấp độ này họ rất tự tin vào năng lực bản thân.

      Dù Lâm Tranh, Chu Thanh Sơn hề đơn giản, ai dám tuyệt đối có thể chiến thắng họ, nhưng có thể thủ hòa lại khó chút nào.

      Ba trận, Mục Trần thắng , dù cho hai người bọn họ có ai sơ sẩy thua trận, kết quả vẫn là hòa mà thắng.

      Nhưng mà cái chuyện đó đương nhiên khó mà xảy ra được. Lúc nãy Mục Trần liều mạng chiến đấu thảm thiết thắng được trận, bất cứ ai trong hai người mà thua, là mất mặt khó coi.

      Lâm Tranh và Chu Thanh Sơn liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ cười mếu, ngờ được cục diện lại trở nên khốc liệt như thế này.

      Quanh Linh Quang sơn, tiếng hoan hô vang dậy cũng dần tan, ánh mắt mọi người lại hưng phấn nhìn hai nơi sắp nổ ra chiến đấu. Có chiến thắng mấu chốt của Mục Trần, gần như ải này họ vượt qua được nửa.

      Tiếp theo Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông chỉ cần sơ sẩy, thắng lợi nhất định là của họ.

      Mục Trần cũng bình tĩnh lại, chuyện tiếp theo còn có phần nào tới nữa, mọi thứ có thể làm cố hết sức.

      Ngay khi thân thể thả lỏng, cảm giác suy nhược lan khắp cơ thể, khiến bất giác lảo đảo xây xẩm mặt mày.

      mùi hương thanh nhã từ đâu bay tới, Lạc Li xuất bên cạnh Mục Trần, chẳng nề hà thân thể đầy máu của , bàn tay trắng nõn đỡ lấy tấm lưng, kéo dựa vào thân hình mềm mại của nàng.

      Lạc Li nhìn những vết thương tan nát của Mục Trần, đó đều do sức mạnh Hắc Thần Lôi tạo thành, khó mà tưởng tượng được những đau đớn Mục Trần phải chịu để trả giá cho sức mạnh.

      sao chứ?

      Lạc Li thủ thỉ hỏi thăm, đôi mắt cực kỳ đau xót. Lúc thấy Mục Trần liều mạng chiến đấu, nàng rất muốn lao lên giúp đỡ , nhưng nàng cũng biết chuyện đó nàng thể nhúng tay. Lòng tự trọng của nam nhi chính là trách nhiệm.

      Trách nhiệm mà Mục Trần nhận lãnh, cần phải dốc sức gánh lấy, và mong muốn bất kỳ ai nhúng tay vào, kể cả nàng.

      Mục Trần cười khẽ, vươn tay bắt lấy eo thon của Lạc Li, cả người dựa vào nàng, hơi run rẩy vì đau nhức. Nhưng cái run ấy rất , người ngoài chẳng ai thấy đượ, chỉ có Lạc Li kề sát bên mới cảm thụ được, khỏi thêm đau lòng.

      – Chuyện tiếp theo còn cần ta nữa.

      Mục Trần nhìn lên cao, kết quả chiến đấu cuối cùng ra sao, còn chịu trách nhiệm nữa.

      – Bước quan trọng nhất ngươi hoàn thành, trận chiến này còn lâu nữa đâu. Chúc mừng ngươi! Từ nay về sau trở thành nhân vật hàng đầu chân chính Bắc Thương linh viện.

      – Thứ đó ta chẳng cần. Nàng vì ta mà gia nhập Bắc Thương linh viện, vốn tiêu phí ít thời gian tu luyện. Tuy ta chẳng làm được gì, nhưng có thể cố hết sức cho nàng bớt hao tổn. Người khác có hay có Linh Quang quán đỉnh ta chẳng màng, nhưng nàng thể có.

      Lạc Li bất chợt run lên, chẳng lẽ bởi vì nàng, mà mới liều mạng như vậy sao?

      – Ta đâu có hao tổn gì. Ngược lại nhiều năm nay, thời gian ở Bắc Thương linh viện này khiến ta vui vẻ hạnh phúc nhất.

      Lạc Li khẽ cười.

      Mục Trần cũng cười, cánh tay ôm chặt lấy người con , như muốn hòa vào thân thể của nàng.

      Tận hưởng cảm giác ôn hương nhu nhuyễn, Mục Trần nhìn lên hai vòng chiến cao, Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông chậm rãi tiến lên.

      “Ầm!”

      Linh lực hùng hậu bùng phát, uy áp cường đại tuôn ra, thiên địa hoàn toàn bị bao phủ.

      Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông đều chuẩn bị dốc toàn lực.

      Lâm Tranh và Chu Thanh Sơn vẫn bình tĩnh đối diện uy áp cường đại.

      – Lâm học trưởng….

      – Chu học trưởng……

      Cả hai cùng lúc ôm quyền quát khẽ:

      – Chỉ giáo!

      “Đùng!”

      Lời vừa dứt, hai người đều lướt tới, linh lực lập tức ngưng tụ.

      Lâm Tranh và Chu Thanh Sơn nhìn hai đối thủ hùng hổ bạo ngược xông tới, từ xa liếc nhau, bất đắc dĩ nhún vai, rồi lắc mình bắn lui, hoàn toàn ngoài dự kiến của mọi người.

      Đối diện thế công của hai người kia, bọn họ lui lại?

      – Chuyện gì thế kia?

      Những tiếng thắc mắc kinh ngạc vang lên. Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông tuy mạnh, nhưng hiển nhiên đủ khả năng khiến hai người kia kinh sợ thối lui.

      Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông cũng nghi hoặc ngừng lại, nhìn hai đối thủ hề có chút chiến ý, mày nhíu lại hiểu.

      Lâm Tranh cười khì:

      cần đánh nữa!

      – Ải cuối cùng này các ngươi vượt qua!

      Chu Thanh Sơn nhún vai cười .

      Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông giật mình sửng sốt, đám khán giả cũng giật bắn người, nhất thời hiểu được tin tức, rồi sau đó là tiếng hoan hô dậy núi.

      Lâm Tranh và Chu Thanh Sơn lại chủ động nhận thua?

      Vậy là mọi người vượt ải cuối thành công, đều nhận được Linh Quang quán đỉnh, công sức thu thập linh qunag chẳng uổng phí!

      – Bỏ cuộc sao?

      Mục Trần cũng kinh ngạc, nhưng cũng quá khó hiểu. Lâm Tranh, Chu Thanh Sơn có thực lực cũng chỉ ngang ngửa Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông, cho dù toàn lực ra tay cũng khó mà thắng được, kết quả này chung cũng chẳng thay đổi được gì.

      Ba trận Mục Trần thắng , hai người kia thủ hòa, nếu thể thay đổi cũng chẳng cần phải đánh nhau sứt đầu mẻ trán làm gì.

      Nhưng Lâm Tranh ràng như vậy vẫn khiến Mục Trần hơi kinh ngạc, vốn nghĩ ít nhất phải đánh trận trước, rồi có chấm dứt cũng chưa muộn, đâu có ngờ chưa đánh đầu hàng…

      Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông trề môi chép miệng, đối với hai người kia thích dây cảm giác rất khó chịu.

      Bọn họ muốn đấu trận thống khoái, nhưng Lâm Tranh lại cho họ cơ hội đó.

      – Vậy là xong được sao?

      Trầm Thương Sinh thả lỏng khí thế, cất tiếng .

      Lâm Tranh cười gật đầu, búng tay bắn ra tia linh lực bay lên cao, nổ tung. gian nơi đó hơi biến dạng, hai lão nhân xuất .

      Hai lão kia vừa thân lập tức lên tiếng:

      – Nếu Lâm Tranh chủ động bỏ cuộc, ải cuối cùng này theo quy định tất cả đệ tử đều thông qua, cơ duyên Linh Quang quán đỉnh đều ban phát cho tất cả mọi người.

      Nghe được hai vị trưởng lão xác nhận cuối cùng, vô số đệ tử mừng rỡ reo hò.

      Hai trưởng lạo kia nhìn qua Mục Trần, Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông, :

      – Ba người các ngươi đại diện tham dự trận đánh cuối cùng, nên có phần thưởng.

      người vung tay lên, ba luồng sáng lao rơi xuống trước mặt ba người, hình thành ba lỗ hổng gian. Bên trong mỗi lỗ hổng là tinh thể trong suốt lấp lánh, dao động linh lực tinh khiết và cường đại.

      Đây là tinh thể Linh Vương, xét độ hùng hậu của linh lực còn mạnh hơn khỏa tinh thể mà Mục Trần nhận được sau khi giết con Linh Vương khi trước.

      – Linh Quang quán đỉnh của các ngươi khác, ba ngày sau hãy đến Hình Điện, có trưởng lão tự thân xuất thủ itến hành Linh Quang quán đỉnh cho các ngươi.

      vị trưởng lão cười .

      Đệ tự chung quanh thần tình hâm mộ, ai cũng hiểu thành quả ba người kia nhận được là xứng đáng, nếu có họ, đám đông ở đây chẳng ai có được tư cách nhận Linh Quang quán đỉnh.

      Mục Trần nhìn vào tinh thể trước mặt, ôm quyền :

      – Hai vị trưởng lão, biết Linh Quang quán đỉnh đặc biệt đó có thể nhường cho người khác được hay ?

      Lạc Li nghe vậy nhất thời sắc mặt thay đổi, nhưng Mục Trần nhanh mắt ngăn lại.

      Hai vị trưởng lão hơi sửng sốt, chợt liếc nhìn Mục Trần và Lạc Li, tỏ ra hiểu chuyện, cười nhạt:

      – Linh Quang quán đỉnh đặc biệt này ra chỉ có các ngươi đủ tư cách nhận được, chỉ cần bất kỳ ai có tinh thể Linh Vương đầy đủ đều có cơ duyên đó.

      Mục Trần sáng mắt, lập tức lấy ra nửa khỏa tinh thể Linh Vương, Lạc Li cũng nhanh tay lấy ra nửa của mình. Cả hai gộp lại, hoàn mỹ nối lại thành khỏa.

      Lạc Li giơ tay đón nhận khỏa tinh thể đầy đủ kia, ánh sáng dịu dàng tỏa ra khiến càng thêm tuyệt sắc.

      – Hai vị trưởng lão, thế này được rồi chứ?

      Mục Trần cười .

      – Mục Trần, Linh Quang quán đỉnh tinh thể càng nhiều càng mạnh, hiệu quả càng cao.

      Hai vị trưởng lão nhìn thấy Mục Trần chẳng chút do dự đưa nửa tinh thể Linh Vương cho Lạc Li, khỏi tỏ ra kinh ngạc, nhắc nhở.

      Mục Trần gì. Linh Quang quán đỉnh rất quan trọng, nhưng làm sao có thể quan trọng bằng Lạc Li?

      Lạc Li nắm lấy tay Mục Trần, ánh mắt dịu dàng trìu mến.

      Hai vị trưởng lão cũng gì thêm về Mục Trần, thanh vang rền khắp nơi.

      – Trận chiến cuối cùng kết thúc, tại ta chính thức tuyên bố, Thú Liệp chiến năm nay, kết thúc tốt đẹp!

      Thình lình bầu trời vô số những tia sáng rực rỡ chiếu rọi xuống, bao phủ mọi người.

      Mục Trần giang tay đón nhận luồng hào quang từ cao, nhìn lại gian rộng lớn ở đây, nhất thời thở phào như trút được gánh nặng.

      Cuối cùng có thể ra ngoài.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 331: Nghỉ Ngơi Và Hồi Phục


      trung quảng trường Bắc Minh.

      Vô số đệ tử mặt mày phấn khích dõi theo quầng sáng khổng lồ dần tiêu tán, đại chiến kích động của Mục Trần và Cổ Thiên Viêm khiến người xem mãn nhãn.

      Kết quả cuối cùng lại vượt ngoài dự đoán, tân sinh Mục Trần chiến thắng khiến cho ải cuối cùng vượt qua nhanh chóng và dễ dàng.

      Nhiều kẻ tấm tắc cảm thán. Những năm gần đây Bắc Thương linh viện có ít nhân vật thiên tài, nhưng hiếm có ai như Mục Trần vậy, thân phận tân sinh lại có thành tựu cực kỳ chói mắt.

      Mọi người ai ai cũng hiểu, từ nay danh vọng của Mục Trần ở Bắc Thương linh viện chẳng hề kém cạnh Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông.

      “Rẹt rẹt!”

      gian cao đột nhiên biến dạng, vô số người từ trong đó ào ạt lướt ra, ánh sáng bao trùm, dao động linh lực kinh người.

      Những người kia vừa xuất chẳng hề dừng lại, ánh sáng đầy trời xuyên trung bay tứ phương tám hướng. Bọn họ cần phải lập tức tìm chỗ tu luyện, đem linh lực hùng hậu của Linh Quang quán đỉnh dung nhập vào thân thể để luyện hóa hấp thu.

      Sau khi hoàn thành luyện hóa, thực lực của bọn họ tăng lên lớn.

      quảng trường Bắc Minh, những đệ tử khác thần tình hâm mộ nhìn đám đông kia, phấn khích mong chờ năm sau có lẽ đến lượt mình có cơ hội nhận được vinh dự đó.

      Trong đám đông phô thiên cái địa, có bốn người hề vội vàng bay , lơ lửng bầu trời, khiến cho nhiều ánh mắt lập tức chú ý.

      – Là Mục Trần, Trầm Thương Sinh ….

      – Gì? Họ được Linh Quang quán đỉnh sao?

      Có người nghi hoặc, vì quanh thân bốn người đó có hào quang chuyển động, linh lực cũng có sực bộc phát hùng hậu.

      – Ngu ngốc! Bốn người đó là cao nhân đỉnh cấp Thú Liệp chiến năm nay, họ ai mà có được Linh Quang quán đỉnh?

      – Chẳng lẽ Linh Quang quán đỉnh còn phân cấp?

      gã tân sinh nghi hoặc hỏi.

      – Đương nhiên, Linh Quang quán đỉnh bình thường chỉ cần vừa rời khỏi Linh Quang giới trong chốc lát, toàn bộ linh quang mà họ có được trong tay tự động hóa thành linh lục dũng mãnh chui vào thân thể bọn họ. Linh lực đó dù tinh khiết, nhưng phần lớn trong đó nếu tập trung nhanh chóng hấp thu bị tiêu tán mất, luyện hóa được bất quá chỉ còn lại 5,6 thành.

      – Nhưng đám người kia lại khác, trưởng lão của linh viện tự tay giúp họ tiến hành Linh Quang quán đỉnh, đãi ngộ này làm sao Linh Quang quán đỉnh bình thường so sánh cho được?

      ra là thế. . .

      Mục Trần nhìn biển người bên dưới, lòng bỗng nhiên cảm thấy thoải mái vô cùng, khí bên ngoài Linh Quang giới tốt, dù rằng trong kia linh lực hùng hậu, nhưng vẫn thiếu cái gì đó.

      – Bốn người các ngươi cứ về nghỉ ngơi trước , ba ngày sau đến Hình Điện nhận Linh Quang quán đỉnh.

      Hai vị trưởng lão cũng ra, cất tiếng với cả bốn người.

      – Vâng!

      Bốn người lập tức y lệnh.

      – Mục Trần, lúc nãy ngươi đại chiến hồi, về nghỉ trước , ba ngày nữa gặp ở Hình Điện.

      Trầm Thương Sinh mỉm cười chuyện với Mục Trần. Chiến đấu lúc đó ngoài dự đoán, vốn nghĩ và Lý Huyền Thông phải dốc lực kịch chiến, ai mà ngờ người vất vả nhất lại là Mục Trần, còn hai người vừa ra trận hết.

      Mục Trần cũng cười, mặt vẫn còn tái mét, bây giờ rất yếu, nhức mỏi trong cơ thể khiến cho chuyện cũng thấy mệt, điều nghĩ nhiều nhất trong đầu bây giờ chính là chăn êm nệm ấm ở nhà.

      – Ta dẫn về trước.

      Lạc Li thấy bộ dáng Mục Trần như vậy, vội từ biệt hai người kia câu, rồi đỡ lấy bay mất dạng.

      Lý Huyền Thông nhìn theo bóng hình xa xa, suy nghĩ thất thần, thần sắc phức tạp.

      – Ngươi thích nàng ta?

      Trầm Thương Sinh bênh cạnh cười tủm tỉm, dễ dàng nhận thấy Lý Huyền Thông rất chú ý Lạc Li.

      Lý Huyền Thông chỉ cười mà miệng méo xệch.

      – Bất quá nhìn người ta tình ý nồng thắm như thế, ta thấy ngươi chẳng có cơ hội nào.

      Trầm Thương Sinh lẩm bẩm. Người con Lạc Li kia quá tuyệt vời, nhưng trước sau vẫn chỉ có duy nhất Mục Trần, chẳng hề liếc mắt nhìn hai người họ, cái điệu bộ đó vướng vào lưới tình dứt ra được.

      Lý Huyền Thông lạnh lùng trừng mắt nhìn Trầm Thương Sinh, cái tên này biết xát muối vào vết thương kẻ khác.

      – Quên , đâu cần phải ôm cây tương tư mà làm gì. Sau khi nhận Linh Quang quán đỉnh, chúng ta còn phải giết Ma Long Tử, lần này hai chúng ta liên thủ giải quyết cho triệt để.

      Trầm Thương Sinh vỗ vai Lý Huyền Thông, ánh mắt lãnh khốc vô tình:

      – Hai năm qua, số huynh đệ Bắc Thương linh viện chúng ta ra ngoài rèn luyện chết trong tay Ma Long Tử có lẽ cũng đến ba mươi.

      Lý Huyền Thông nhíu mày:

      – Nghe Long Ma Cung càng ngày càng ngang ngược.

      – Chuyện này khiến cho viện trưởng cũng đau đầu. Tướng chiến tướng, lính chiến lính. Mấy lão cẩu của Long Ma Cung dĩ nhiên có cao tầng của linh viện chúng ta canh chừng. Còn cái loại như Ma Long Tử chúng ta phải là người giải quyết. Nếu chẳng phải là đệ tử Bắc Thương linh viện vô dụng hay sao?

      Trầm Thương Sinh thản nhiên .

      – Sao? Vậy là phải lập đội giết à?

      Lý Huyền Thông trầm ngâm chút, sau đó khẽ gật đầu:

      – Vậy cứ liên thủ lần , Ma Long Tử kia cũng nên chết rồi.

      – Ha ha, được!

      Trầm Thương Sinh cười lớn tiếng, vỗ vai Lý Huyền Thông, rồi lắc mình bay . Lý Huyền Thông cũng hướng về ngọn núi của mình.

      Đám đệ tử đứng xem bên dưới quảng trường nhìn thấy những vị cường giả hết vẫn còn nấn ná chưa , ít người đưa mắt nhìn lên Thiên bảng, nơi đó vài ngày nữa có lẽ xuất biến hóa kinh thiên.

      Mục Trần được Lạc Li dìu trở về khu tân sinh, vừa vào đến tiểu lâu, sắc mặt của Mục Trần càng thêm tệ hại, phun ra ngụm máu.

      Chiến đấu lần này cũng phải do Cổ Thiên Viêm đả thương, mà do sức mạnh Hắc Thần Lôi hoành hành quá mức khủng bố trong cơ thể. Sức mạnh đẳng cấp ấy phải thứ mà Mục Trần có khả năng điều khiển nổi.

      May mà tu luyện Lôi Thần Thể, sức chịu đựng cũng cao hơn nhiều, nếu có lẽ phải bỏ mạng.

      Lạc Li biến sắc khi thấy thương thế Mục Trần trở nặng, vội đưa vào phòng, đặt ngồi xếp bằng giường. phất tay.

      sao đâu! sống được tới lúc này, chỉ cần tĩnh dưỡng là ổn.

      – Ngươi quá liều mạng!

      Lạc Li ảo não, Mục Trần quả thực là tự chuốc phiền toái. Cái thứ Hắc Thần Lôi ngay cả Cửu U Tước siêu cấp thiên thú cũng phải sợ hãi, thế mà Mục Trần lại còn kích nổ nó.

      Cái hành động ngông cuồng đó vốn tất tử vô nghi, lúc còn ở ngoài Lạc Lị tiện gì, bây giờ vì quá đau lòng mà trách mắng .

      – Ta có Linh Quang quán đỉnh cũng tổn thất gì, hơn nữa ngàn dặm xa xôi đến Bắc Thương linh viện cũng phải vì muốn ngươi bù đắp cho ta.

      Lạc Li cắn môi cằn nhằn.

      tức giận khiến cho Mục Trần bất đắc dĩ gãi đầu, nắm lấy tay của nàng, nhưng Lạc Li xấu hổ rút tay .

      Mục Trần cười, chụp lấy tay ấy, nắm chặt lại cho nàng giãy ra, rồi kéo nàng vào lòng.

      Lạc Li bực bội hừ tiếng, nghiêm mặt tỏ vẻ thích.

      Mục Trần chỉ cười tủm tỉm, nhìn người con cau có, rồi bất giác hành động khiến Lạc Li kinh hoảng, hôn lấy đôi môi hồng thuận của nàng.

      Lạc Li đấm thùm thụp vào ngực , nhưng cuối cùng mềm nhũn cả người, mái tóc trắng tinh như ngân hà xõa xuống giường.

      Hôn hồi lâu.

      Mục Trần lưu luyến buông tha cho đôi môi mọng nước, nhìn đôi má đỏ bừng của Lạc Li, mỉm cười:

      – Ta xin lỗi, khiến nàng lo lắng. Thực ra ta cũng phải bù đắp cái gì, ta chỉ cho rằng, nếu ngay cả chướng ngại như thế này còn vượt qua được, về sau ta làm sao bảo vệ cho nàng?

      Lạc Li tròn mắt, nhìn đôi mắt nhu tình của Mục Trần, thần sắc cũng trầm tĩnh lại.

      – Ta liều chết sống mới thắng lợi vinh quang mang về Linh Quang quán đỉnh, nàng lại còn giận ta? Có nên bồi thường cho ta chứ?

      Mục Trần cười sằng sặc.

      – Bồi thường cái gì?

      Nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của Mục Trần, Lạc Li hơi cảm thấy an toàn cho lắm, hơi giãy ra.

      Mục Trần cười khẩy, bàn tay đột nhiên hạ xuống, xuyên qua lớp áo váy mềm mại, chạm vào làn da mát lạnh như bạch ngọc.

      Lạc Li giật bắn người, đỏ bừng mặt, đôi mắt lưu ly kinh hoảng như nai con sợ cọp.

      Mục Trần xuyên bàn tay qua lớp áo của Lạc Li, chạm vào cái eo thon , khiến cho Lạc Li vội đẩy ra, phát dừng lại. Khẽ nghiêng đầu, nàng thấy Mục Trần dựa vào mình, nhưng đôi mắt nhắm chặt, hơi thở mỏng manh yếu nhược.

      vì quá mệt mà ngủ thiếp .

      Lạc Li cười như mếu, rồi đưa tay vuốt ve gương mặt , kéo vào lòng, hôn lên đôi môi, ánh mắt đầy tình dịu dàng.

      Vuốt ve cái trán của , nàng thầm:

      – Mục Trần, yên tâm ! Ta để bất kỳ kẻ nào xúc phạm ngươi, ta cũng bảo vệ ngươi.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 332: Tân Đệ Tam Thiên Bảng


      Hôm sau, lúc Mục Trần tỉnh lại, cảm giác mỏi mệt đau nhức trong cơ thể gần như tan biến, thoải mái rất nhiều.

      Linh lực lại chảy trong kinh mạch, xoa dịu thương thế do Hắc Thần Lôi tạo thành.

      Tâm thần đảo qua cơ thể, nhìn thấy ít chỗ bị cháy đen, hẳn nhiên trọng thương chưa giảm, nhưng có Lôi Thần Thể nên số kinh mạch bị vỡ kia mới quá phiền phức.

      – Dưỡng thương hai ba ngày nữa có lẽ khôi phục lại được.

      Mục Trần lẩm bẩm, hơi uốn éo cơ thể, mới cảm thấy mềm mại trong lồng ngực. mở mắt ra thấy Lạc Li dụi đầu vào người ngủ sau, khỏi mỉm cười, hôn lên trán người con , rồi lặng lẽ rời khỏi giường, đẩy cửa ra ngoài.

      Bên ngoài tiểu lâu, dương quang ấm áp soi rọi khiến nheo mắt lại.

      Đằng xa có những thanh thao luyện luận bàn truyền tới, trời cao chim chóc bay lượn, hót ríu rít líu lo, quả Bắc Thương linh viện tràn ngập sức sống.

      Mục Trần sải bước chầm chậm, trong khí hải, Thần Phách liên tục hấp thu linh khí thiên địa vào cơ thể, luyện hóa thu nạp.

      Linh lực khô kiệt trong người nhanh chóng hồi phục, chảy xuôi theo kinh mạnh, ngừng chữa trị thương thế.

      Mục Trần hưởng thụ những giây phút thanh nhàn, theo con đường đến quảng trường nơi hồ nước. Quảng trường lúc này đầy ắp những thành viên Lạc Thần hội luận bàn tu luyện.

      – Mục ca!

      Mục Trần vừa xuất , lập tức khiến cho mọi người chú ý, ánh mắt tôn sùng kinh nể nồng đậm gương mặt.

      Mục Trần phất tay chào, tiến đến bình đài ngồi xuống, hai mắt khép lại hấp thu linh lực.

      – Ngươi khôi phục nhanh đấy, mới có ngày sinh long hoạt hổ thế này.

      tiếng cười thanh thúy vang lên khiến Mục Trần mở mắt ra, Diệp Khinh Linh khẽ cười đứng bên cạnh.

      – Chẳng lẽ ngươi muốn thấy ta nằm bẹp ra mới tốt sao?

      Mục Trần cười trả lời.

      Diệp Khinh Linh ngồi xuống bên cạnh:

      – Chúc mừng! Bây giờ chính thức là đại nhân vật hàng đầu Bắc Thương linh viện, ngay cả Hạc cũng so bằng ngươi. Ngươi biết chứ từ sau khi Thú Liệp chiến kết thúc, bọn môn kia hầu như cứ thấy chúng ta là lủi như chuột, chẳng còn chút ngang ngược kiêu ngạo như xưa. Ngươi bây giờ danh vọng chẳng kém Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông chút nào đâu.

      – Ta chỉ muốn thanh tịnh mà thôi

      Mục Trần bất đắc dĩ cười.

      – Thanh tịnh khó lắm nha.

      Diệp Khinh Linh cười thản nhiên, tay nắm lại, tấm da dê xuất trong tay, nàng đưa cho Mục Trần:

      – Thú Liệp chiến kết thúc, Thiên bảng liên tục thay đổi, ngươi trở thành đệ tam Thiên bảng, chỉ xếp sau Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông.

      Mục Trần nhận lấy tấm da dê, mở ra mới biết đây chính là danh sách cường giả Thiên bảng. Vị trí thứ ba chính là tên của .

      Thứ tư vẫn là Hạc , Tô Huyên thứ năm, Triệu Thanh Sam thứ sáu, Từ Hoang vốn thứ năm lại rơi xuống thứ bảy. Top 10 ngoại trừ hai cái tên đầu, còn lại đều có xáo trộn , những vị trí khác lại có những cái tên rất lạ, hẳn nhiên đều là hắc mã bộc phát bước lên trời bùng nổ trong Thú Liệp chiến.

      Vị trí thứ 10 bất ngờ lại là Lạc Li, tuy nàng ít khi ra tay, nhưng có lẽ việc liên thủ chém chết Linh Vương với khiến xếp hạng của nàng cao thêm chút.

      – Đệ tam!

      Mục Trần cười cười, thần sắc bình tĩnh, chẳng tỏ ra mừng rỡ là bao.

      – Heyda, chúng ta đều cùng thời gian gia nhập Bắc Thương linh viện, thế mà ngươi bây giờ là đỉnh cấp cường giả đệ tam Thiên bảng, còn chúng ta chỉ từ từ lâu lắm mới dám leo lên Thiên bảng.

      Diệp Khinh Linh than thở cảm thán. Lúc còn ở Bắc Thương giới, khi mới gặp Mục Trần, thậm chí cả Thần Phách cảnh còn chưa đạt tới, thế mà chưa bao lâu trở thành cao thủ đệ tam Thiên bảng.

      Đem ra so với thiên tài, khiến người ta gặp thiên tai.

      Mục Trần cười, tiếp tục chủ đề đó nữa, hỏi:

      – Duẫn nhi đâu? Lâu rồi dường như thấy nàng ta nhỉ?

      – Con bé kia ra may mắn, thời gian trước tới lui trong linh viện, gặp vị trưởng lão, mà lão ấy lại chủ tu linh trận. Nghe đó là vị Linh Trận đại sư, thấy thiên phú Duẫn nhi rất tốt, nên đem nàng theo dạy dỗ linh trận.

      Diệp Khinh Linh .

      – Linh Trận đại sư?

      Mục Trần trừng mắt kinh ngạc. Linh Trận sư chia thành cấp 1 đến 9, nhưng xét kỹ hơn, khi vượt qua được cấp 5, trở thành Linh Trận sư cấp 6 trình độ đó được gọi là Linh Trận đại sư.

      Linh Trận đại sư, cấp bậc đó mới chính thức chạm tới những huyền bí của linh trận.

      Cấp 5 thăng lên cấp 6, khó khăn chẳng khác nào Thông Thiên cảnh muốn tiến giai Chí Tôn cảnh, chênh lệch cực lớn.

      Mục Trần có thiên phú linh trận cực cao, leo lèo từ cấp 1 lên cấp 4 cự kỳ thuận buồm xuôi gió, nhưng dù vậy cũng dám tự tin vỗ ngực bảo rằng mình dễ dàng vượt qua chướng ngại trở thành Linh Trận đại sư chân chính.

      Cấp bậc đó Mục Trần dám chắc Bắc Thương linh viện cũng có bao nhiêu người, thế nhưng Duẫn nhi vô tình lại được trưởng lão thu nhật, là cơ duyên khiến Mục Trần cũng phải ghen tị.

      Duẫn nhi có thiên phú linh trận cực cao, nàng bị người khác nhìn trúng khả năng cũng lạ, nhưng bản thân cũng đâu có yếu hơn bao nhiêu, lại chẳng có trưởng lão nào dòm ngó thu nhận, xem ra cái bộ dáng đáng rất có lợi nha.

      – Ha ha! Theo lời Duẫn nhi , vị trưởng lão kia tính tình cực kỳ cổ quái, thích ai cũng phải chỉ nhìn thiên phú, hợp khẩu vị, dù cho ngươi thiên phú ngút trời cũng chẳng lọt được vào mắt.

      Diệp Khinh Linh thấy cái vẻ mặt ganh tị của , cười to.

      Mục Trần méo mặt. bây giờ là Linh Trận sư cấp 4, tiến bộ cũng chậm nhiều, hơn nữa còn nhiều trạng thái của linh trận mà chưa biết được, chẳng biết làm thế nào để có thể thành thạo những trạng thái đó.

      VÍ như trạng thái Tâm Nhãn vừa chạm tới, là Linh Trận sư cấp 4 vốn chẳng có khả năng nào bố trí được linh trận cấp 5, nhưng nhờ vào trạng thái Tâm Nhãn kỳ diệu lại có thể bù đắp chênh lệch.

      Nhưng vấn đề là, trạng thái Tâm Nhãn chỉ chập chững bước vào, sử dụng có khi được có khi , lỡ nhưng gặp hồi huyết chiến mà xài linh, chẳng phải là đưa đầu chịu chém hay sao?

      Nếu có vị Linh Trận đại sư chỉ điểm mà , dễ dàng nắm vững trạng thái Tâm Nhãn, nhưng cơ duyên đó dễ mà đạt được.

      Linh Trận đại sư địa vị cực cao ở Bắc Thương linh viện, họ muốn chỉ điểm, có dùng linh trị xin học cũng được.

      – Để ta với Duẫn nhi vài câu, bảo nàng để cử ngươi chút. Thiên phú linh trận của ngươi so với Duẫn nhi còn mạnh hơn, có lẽ vị trưởng lão kia cũng cự tuyệt.

      Diệp Khinh Linh cất giọng an ủi, lòng .

      – Vậy đa tạ!

      Mục Trần mừng rỡ vô cùng, chẳng cự tuyệt làm gì. rất cần việc đó, tu luyện linh trận khác với tu luyện linh lực, phương diện này kiến thức phức tạp, có người chỉ dạy mình tu luyện phải biết bao nhiêu vòng.

      Diệp Khinh Linh khoát tay, thấy Mục Trần sắc mặt vẫn còn xanh xao, muốn quấy rầy nữa, thêm vài câu rồi cũng rời .

      Mục Trần nhìn theo bóng Diệp Khinh Linh rời , chuyện tu luyện linh trận tạm gác lại, cần phải khôi phục thương thế hoàn toàn, để vài ngày nữa đến Hình Điện nhận Linh Quang quán đỉnh.

      Hai ngày tiếp theo, hoàn toàn rời khỏi khu tân sinh, tách biệt để bên ngoài quấy nhiễu.

      Tĩnh dưỡng giúp thương thế mau chóng khôi phục, dù kinh mạch vẫn còn những chỗ bị ám thương, nhưng vết thương loại như vậy chỉ có thể dùng thời gian dài dần dần tiêu trừ, thể gấp gáp.

      Đến ngày thứ ba, khí sắc của Mục Trần hồng hào trở lại, linh lực cuồn cuộn trong cơ thể, mơ hồ còn có tinh tiến.

      nóc tiểu lâu, Mục Trần duỗi lưng cách cách cốp cốp, cảm giảc thư sướng vô cùng, bất giác rên lên tiếng.

      – Ngươi hồi phục rất tốt.

      Giọng dịu dàng của Lạc Li vang lên hài lòng, hôm nay Mục Trần mới chân chính sinh long hoạt hổ trở lại.

      – Cũng được…

      Mục Trần gật đầu, rồi hất mặt về phía trong Bắc Thương linh viện:

      thôi, chúng ta nên đến Hình Điện, Linh Quang quán đỉnh liều mạng mới đoạt được, gì cũng phải hưởng thụ cho sướng mới được.

      Lạc Li khẽ gật, nàng cũng rất hứng thú với Linh Quang quán đỉnh kia.

      Mục Trần vươn tay ra, Lạc Li thẹn thùng đưa tay cho nắm, cả hai tung tăng bay , hướng về phía Hình Điện biến mất.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 333: Hình Điện


      Hình Điện, tọa lạc khu nội vi Bắc Thương linh viện, có địa vị và lực lượng mạnh nhất, vì liên quan lớn đến vấn đề an ninh và phòng vệ của linh viện.

      Thành viên Hình Điện đa số là đệ tử tốt nghiệp nhưng chọn ở lại Bắc Thương linh viện, cứ dần dần tạo thành dòng máu ngừng cho Hình Điện.

      Dĩ nhiên sau khi gia nhập Hình Điện còn thân phận đệ tử, thể tham gia cạnh tranh với các đệ tử, bình thường khó có đệ tử nào gặp được thành viên Hình Điện.

      Trở thành thành viên Hình Điện, những nhiệm vụ phải chấp hành cũng nguy hiểm hơn, quy định cũng nghiêm khắc hơn, vì nơi này hình thành để bảo vệ Bắc Thương linh viện. Kẻ địch mà họ đối mặt cũng phải là bạn học luận bàn, mà chính là những thế lực hung tàn nhất Bắc Thương đại lục.

      So sánh với vẻ hỏa bình yên ả của học viện, trong Hình Điện mang theo nhiều hơn những hương vị thiết huyết nghiêm trang.

      Khu vực nội bộ Hình Điện khí tràn ngập thanh xuân, mà mang nặng vẻ u ám, những cự điện nối tiếp trùng điệp những ngọn núi sừng sững, trung những đội ngũ canh phòng giáp trụ chỉnh tề lướt qua, để lại vẻ nặng nề tiêu điều.

      Khí thế này tuyệt đối hơn xa đệ tử bình thường.

      Mục Trần và Lạc Li cũng cảm thấy nao nao trong lòng. Đây chân chính là lực lượng bảo vệ Bắc Thương linh viện, dù rằng linh viện là bá chủ đại lục, nhưng cũng có nghĩa là có thể lực nào dám khiêu chiến nó. Nơi Bắc Thương đại lục đầy rẫy cường giả, vẫn có những thế lực mạnh mẽ như hổ đói săn mồi rình rập.

      Hình Điện lập ra chính là để khiến những con hổ đó phải run sợ.

      Mục Trần tiến vào khu vực này vẫn bị ai ngăn cản, có lẽ Hình Điện có thông báo. Hai người quan sát lúc rồi hướng đến đỉnh núi cao nhất.

      cự điện đen tuyền sừng sững giữa trời cao, như con mãnh thú yên tĩnh phủ phục nằm đó, khí thế toát ra hung ác.

      quảng trường rộng lớn được làm từ hắc thạch u ám trước cự điện, ánh áng hắt vào dội lên lạnh lẽo sáng choang.

      Hai người hạ xuống quảng trường đá đen, nhìn thấy Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông ở đó từ lâu, lại còn có cả đám người Lâm Tranh.

      Mục Trần đảo mắt nhìn qua Lâm Tranh, chợt nhìn thấy đứng giữa bọn họ là trung niên mặc hắc bào, gương mặt nghiêm nghị, đôi mắt lạnh lẽo tàn khốc.

      ta đứng đó, rằng nhưng uy áp vô hình phả ra khiến cả người kiệt ngạo như Trầm Thương Sinh cũng trở nên ngoan hiền.

      Hơi kinh hãi nhìn trung niên kia, Mục Trần lẩm bẩm thực lực của chắc là khủng bố lắm.

      xin lỗi, chúng ta tới trễ.

      Mục Trần tiến lên trước ôm quyền .

      sao, còn chưa có bắt đầu.

      Lâm Tranh cười xua tay, rồi giới thiệu trung niên hắc bào bên cạnh:

      – Vị này chính là điện chủ Hình Điện, Mạch U điện chủ, cũng là vị thiên tịch trưởng lão của linh viện.

      Mục Trần thất kinh, cũng có chút hiểu biết về cao tầng Bắc Thương linh viện chút. Cả linh viên chỉ có 5 vị thiên tịch trưởng lão, đại hội tân sinh ngày trước gặp được trưởng lão Chúc Thiên dường như cũng là thiên tịch trưởng lão, và bây giờ là vị này.

      – Mục Trần tham kiến Mạch U điện chủ.

      Mục Trần khom người ôm quyền.

      – Ngươi chính là tân sinh đánh bại Cổ Thiên Viêm, Mục Trần?

      Mạch U điện chủ hai mắt đầy u quang nhìn , lợi hại dị thường, như có thể nhìn thấu suốt cả người .

      – Cổ học trưởng nhường nhịn mà thôi, nếu tiếp tục đánh tiếp, ta cũng còn lực tái chiến.

      Mục Trần lắc đầu, cũng tỏ ra thành , lúc ấy nếu còn đánh tiếp, Mục Trần quá lắm có thể thủ hòa, muốn thắng có khả năng, bất luận thủ đoạn có nhiều bao nhiêu chăng nữa, chênh lệch giữa Hóa Thiên cảnh và Thông Thiên cảnh thể nào bù đắp nổi.

      – Tiểu tử kia dễ nhường ngươi vậy sao?

      Mạch U nghe vậy, khẽ cười liếc sang Cổ Thiên Viêm sắc mặt mất tự nhiên:

      – Tiểu tử này ngày thường cuồng ngạo vô song, ngươi có thể khóa chết nhuệ khí của , đó là bản lĩnh của ngươi.

      Mục Trần chỉ có thể cười.

      – Bất quá ngươi tồi, bằng thân phận tân sinh mà làm được những chuyện như thế, xưa nay ngươi là kẻ đầu tiên, ta dám chắc cả Trầm Thương Sinh ngày trước cũng bằng.

      Mạch U đột nhiên tiếc lời tán thưởng Mục Trần.

      Trầm Thương Sinh bên cạnh cũng cười, đúng là thời kỳ tân sinh chỉ cắm đầu khổ tu, năm thứ nhất chẳng hề tham gia Thú Liệp chiến, lấy gì có được chiến tích như vậy.

      – Ngươi là Lạc Li ư?

      Mạch U lại chuyển ánh nhìn sang người con vẫn im lặng bên cạnh Mục Trần.

      – Vâng!

      Lạc Li khẽ gật, dường như thấy Mạch U chú ý đến Lạc Thần Kiếm trong tay nàng, mày liễu khẽ nhíu lại.

      – Ha ha, ta từng thấy thanh kiếm này trong tay phụ thân ngươi…..

      Thần sắc Mạch U mang nhiều vẻ hoài niệm

      Mọi người nghe vậy cũng ngẩn ra, Lạc Li hơi kinh ngạc. Mạch U từng gặp phụ thân? Có vẻ như cũng biết thân phận của nàng.

      Mục Trần ngạc nhiên, nhưng cũng quá kinh hãi. Mạch U là thiên tịch trưởng lão của Bắc Thương linh viện, có hiểu biết về thân phận Lạc Li cũng đúng, chỉ ngờ là từng gặp phụ thân của Lạc Li.

      – Năm xưa ngao du khắp nơi, vô tình gặp gỡ phụ thân của ngươi, lại khi đó ta thiếu mạng, đáng tiếc còn cơ hội trả lại.

      Mạch U thần sắc ảm đạm cất tiếng.

      Lạc Li trầm tư, nàng dĩ nhiên hề biết chút gì về việc này.

      khí nhất thời nặng nề u ám, Lâm Tranh cũng lần đầu tiên thấy Mạch U biểu lộ thần thái như vậy.

      Nhưng Mạch U cũng nhanh chóng bình thường lại, phất tay:

      – Được rồi, các ngươi đến đủ, vậy chuẩn bị tiến hành Linh Quang quán đỉnh .

      vung tay lên, ba vị lão nhân từ trong đại điện ra, đều là trưởng lão của linh viện, nhưng hẳn nhiên có địa vị cao như Mạch U.

      – Ba người các ngươi được ba vị trưởng lão kia giúp tiến hành Linh Quang quán đỉnh.

      Mạch U lại quay sang Lạc Li, :

      – Tiểu nha đầu, Linh Quang quán đỉnh của ngươi ta tự tay chủ trì.

      Lâm Tranh nhất thời giật mình thảng thốt. Mạch U tự mình chủ trì Linh Quang quán đỉnh cho đệ tử? Nhiều năm nay chưa bao giờ có a…

      Linh Quang quán đỉnh, vị chủ trì ra tay thực lực càng mạnh hiệu quả quán đỉnh càng cao. Mạch U chính là torng năm vị thiên tịch trưởng lão, mạnh hơn trong Bắc Thương linh viện này cũng có nhiều người cho lắm.

      Lạc Li hơi do dự chút, nhưng thấy Mục Trần gật đầu tán thành, nàng cũng nhàng đồng ý:

      – Vậy làm phiền Mạch U điện chủ .

      Mạch U khoát tay thở dài:

      – Miễn cưỡng coi như trả lại ân tình, ta cũng chỉ có thể làm như thế này thôi.

      dặn dò mấy người kia:

      – Các ngươi theo ba vị trưởng lão nào.

      Ba người kia gật đầu vâng mệnh, vừa mới động thân đột nhiên lại có giọng già nua yếu ớt vang lên bên tai.

      – Từ từ…

      Giọng thình lình ấy khiến mọi người giật mình sửng sốt, ngẩng nhìn lên cao, cột đá có lão già ngồi đó.

      Lão nhân áo bào rách nát, đầu trụi lủi sợi tóc, mắt lờ đờ như sắp chết, cứ như lão ăn mày thiếu đói mấy năm vậy.

      Mục Trần vừa nhìn thấy lão đầu trọc kia cũng giật mình ngạc nhiên, kia chẳng phải là lão già gặp ở Lôi vực sao? Lôi Thần Thể mà tu luyện cũng do lão ta ban cho đó thôi.

      Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông cũng kinh ngạc chẳng kém, họ cũng từng giáp mặt lão đầu trọc thần bí kia ở Lôi vực.

      Đặc biệt cả sắc mặt Mạch U cũng kinh ngạc, vội cung kính chào:

      – Bắc Minh đại nhân.

      Nhìn thấy thái độ đó, mọi người lại càng thêm kinh hãi. Ở Bắc Thương linh viện lại có người khiến cho Mạch U cung kính đến thế? Lão đầu trọc kia có lai lịch gì vậy chứ?

      – Bắc Minh đại nhân?

      Cả bọn nhíu mày trầm tư, rồi biến sắc cực kỳ, hoảng sợ vô cùng:

      – Chẳng lẽ là trấn viện thần thú của Bắc Thương linh viện chúng ta, Bắc Minh Long Côn?

      Có thể khiến Mạch U tôn kính như vậy, ngoại trừ Thái Thương viện trưởng ra có lẽ chỉ còn vị thần long Bắc Minh Long Côn kia thôi.

      Mục Trần sửng sốt chấn động, thể tin được lão nhân đầu trọc lúc nào cũng như sắp chết lại là thần thú uy mãnh kinh thiên địa đáng sợ kia.

      Lão đầu trọc phất tay, bất thình lình xuất trước mặt Mục Trần, cứ như là di hình hoán ảnh, tốc độ khiến cả đám Mục Trần chẳng kịp nháy mắt.

      Lão đầu trọc nhìn Mục Trần.

      – Tiền bối. . .

      Hoảng hốt vội vã cúi chào, Mục Trần tỏ ra mấy tự nhiên.

      Lão đầu trọc cũng để ý lắm thái độ của , quét mắt nhìn khắp người , ánh mắt khá kỳ lạ, rồi chậm rãi hỏi:

      – Nghe ngươi hấp thu Hắc Thần Lôi?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :