Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 319: Kịch Chiến Hạc


      – Cút!

      từ đơn giản ràng phun ra từ miệng Mục Trần, sắc mặt Hạc méo xệch khó coi, ánh mắt như muốn xé xác Mục Trần ra thành từng mảnh. thể nào tưởng tượng được cái tên Mục Trần chẳng đáng đặt vào mắt hôm nào hôm nay lại dám kiêu ngạo như thế. Chẳng lẽ ăn hôi giết được con Linh Vương đủ tư cách leo lên đầu Hạc ta đây sao?

      biết sống chết!

      Hạc mắt như muốn phun lửa, rốt cuộc nhịn nổi nữa, tung quyền đánh ra, linh lực hùng hậu như sóng vỗ liên miên ào tới càn quét Mục Trần.

      “Phừng!”

      Linh lực hắc viêm từ trong cơ thể Mục Trần cũng cuồn cuộn bùng nổ. Đối mặt công kích của Hạc hề lui bước, cũng tung quyền đối kháng, hai cỗ linh lực kinh người trong giây lát chọi nhau .

      “Uỳnh!”

      tiếng vang khủng bố mang theo lực trùng kích mạnh mẽ khuếch tán, phong bạo bắn ra tứ tung.

      Đám khán giả lập tức dạt ra, gương mặt kích động sôi trào. Hai vị nổi danh Thú Liệp chiến rốt cuộc giao chiến.

      Sóng xung kích đánh vào người Mục Trần khiến phải lui lại khoảng, còn Hạc chỉ bước về sau chút. Luận độ hùng hậu linh lực, dù sao Hạc cũng bước vào Thông Thiên cảnh, cho dù Mục Trần có linh lực dung hợp Cửu U Hỏa, xét về chất lượng cao hơn bậc cũng có ưu thế , nhưng khó mà chiếm được thượng phong khi chính diện giao tranh.

      Nhưng Mục Trần biết trước điều này nên chẳng bận tâm, con ngươi đen láy lại thêm vẻ lợi hại tập trung vào Hạc .

      – Xem ra thực lực của ngươi mạnh như mồm mép đó nhỉ!

      Hạc giành được thượng phong sau chiêu đầu, đắc ý cười khẩy. Mục Trần có linh lực khá quỷ dị, hắc viêm có thể đốt cháy linh lực, nhưng thế nào cũng chỉ là Hóa Thiên cảnh sơ kỳ.

      – Đắc ý cũng hơi sớm đó.

      Mục Trần trừng mắt lên, bất chợt làn da toát ra những tia điện bàng bạc, như có lôi đình trong da.

      Tiếng sấm ầm ầm rền vang từ cơ thể .

      – Đây là. . .

      Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông thấy tượng này, ánh mắt lóe lên đầy kinh ngạc, cả hai nhìn nhau, khẽ lẩm bẩm:

      – Lôi Thần Thể?

      là thú vị! Xem ra Mục Trần cũng gặp vị tiền bối nọ trong Lôi vực. Khôgn biết tu luyện Lôi Thần Thể đến đẳng cấp nào rồi?

      Trầm Thương Sinh có vẻ phấn khích, Lôi Thần Thể này cũng lạ gì, vì cũng có.

      Hạc nhìn thấy biến hóa cơ thể Mục Trần, nhíu mày nghiêm trọng. Lúc này vẻ ngoài Mục Trần dường như nguy hiểm hơn lúc nãy chút.

      “Ầm!”

      Mục Trần tiến tới, thân thể màu bạc như lôi đình, tốc độ nhanh như tia chớp lướt lập tức xuất trước mặt Hạc , nắm đấm bạc mang theo linh lực cuồng dã bá đạo hề kiêng nể hướng thẳng vào ngực .

      – Còn dám chống đối?

      Hạc lạnh mặt, tung chưởng chống đỡ, linh lực thúc giục mạnh mẽ, sức mạnh khai sơn phá hải.

      “Đùng!”

      Quyền chưởng chính diện giao đấu, tiếng vang như đao kiếm chém vào nhau, linh lực dữ tợn đẩy bay hai người văng ngược ra cả trăm trượng.

      “Ồ…..”

      Những tiếng kinh ngạc xôn xao lập tức vang lên. Hiệp thứ hai chính diện giao đấu, Mục Trần còn thế hạ phong, hoàn toàn đánh ngang tay với Hạc .

      Mục Trần ổn định lại thân hình, xoa xoa nắm tay. Sau khi sử dụng Lôi Thần Thể, sức mạnh cơ thể của rất tốt, nắm tay như là bằng thép nguội, dù cho linh lực Hạc có hùng hậu so đấu sức mạnh thuần túy Mục Trần vẫn có lợi hơn nhiều.

      Bất quá. . . kẻ kia rất khó đối phó a.

      – Xem ra ngươi cũng mạnh như ta nghĩ.

      Mục Trần mỉm cười châm chọc nhìn về phía Hạc mặt mày tối sầm, tự nhiên là tiếc công sức đả kích đối phương.

      – Vậy à?

      Hạc nheo mắt, đột ngột bay ngược ra, lơ lửng trời cao, linh lực xanh biếc như sóng triều mang theo uy áp kinh người.

      “Oác oác oác!”

      Hạc nhắm hai mắt, linh lực ngập trời đột nhiên bạo động, rồi có thêm tiếng hạc kêu vang vọng thiên địa.

      Mục Trần tỏ ra nghiêm trọng, Hạc muốn ra tay nghiêm túc.

      – Nhanh vậy phải dùng Hạc thần quyết rồi sao?

      Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông lẩm bẩm. Xem ra Hạc cũng thấy Mục Trần khó giải quyết, nên muốn kéo dài lâu, đẩy mạnh chiến đấu nhanh chóng kết thúc.

      Bên dưới, Lạc Li, Tô Huyên cũng tỏ ra lo lắng. Đối thủ của Mục Trần lần này tầm thường, Hạc bây giờ còn mạnh hơn cả Bạch Hiên khi trước, muốn thắng ta cũng phải là chuyện dễ dàng.

      “Ầm ầm.”

      Linh lực hùng hậu nơi chân trời gầm rú như cuồng phong tàn phá tứ phương, Hạc đột nhiên gầm lên, tiếng hét vang khắp thiên địa, rồi thân thể phát sáng cực kỳ chói mắt.

      Hào quang sáng rực chiếu khắp nơi, rồi hình thành bóng hạc ảnh to lớn cả nghìn trượng, che khuất cả mặt trời, thanh thế đáng sợ vô cùng.

      Hạc mở mắt ra, vẻ sắc bén lên, hai tay kết ấn, ấn pháp như hồng hạc thăng thiên, tàn ảnh liên miên mang theo tiếng hạc kêu vang vọng.

      “Oác oác oác!”

      Tiếng hạc quanh quẩn trung, hạc ảnh khổng lồ sau lưng Hạc cấp tốc thu lại, hóa thành chiếc lông vũ màu xanh biếc.

      Lông vũ chậm rãi bay xuống, vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp nhưng lại khiến người ta hoảng hốt, vì mọi người đều nhận ra linh lực đáng sợ chứa trong nó.

      Hạc lạnh lẽo nhìn Mục Trần, miệng cười khằng khặc, thanh dữ tợn cất lên:

      – Hạc thần quyết, Vũ Lạc Trảm Thương Khung.

      Vươn ngón tay ra, nhàng điểm lên chiếc lông vũ xanh biếc bay xuống.

      “Vù ùùùù!”

      Mắt thường có thể thấy làn sóng khí bùng lên lan tỏa ra, tiếng gió vù vù dần tăng mạnh lên, rồi sau đó tràn ngập khắp nơi.

      “Véo!”

      Chiếc lông vũ xanh biếc dũng mãnh bay lên trời cao, chùm sáng xanh biếc bùng lên rực rỡ, hình thành thanh vũ đao khổng lồ, khí thế sắc bén từ vũ đao phát ra rất kinh người.

      Khán giả chấn động nhìn thanh vũ đao xanh biếc, nhìn như cái lông hạc mềm yếu nhưng lại ràng có thể xé nát trung.

      “Phù!”

      Mục Trần thở mạnh hơi, nhìn chằm chặp vào thanh vũ đao lạnh gáy kia, ánh mắt dần trở nên bình tĩnh hơn, hai tay cấp tốc kết ấn.

      Linh lực ngưng tụ sau lưng thành vô số sao trời, bạch hổ xuất , chân bước tinh tú, khí thế sát phạt tỏa ra mạnh mẽ.

      Lý Huyền Thông hơi trừng mắt nhìn con bạch hổ vừa thành hình. Ngày trước ước chiến ba chiêu với Mục Trần cũng từng giao đấu với thần quyết kia, nhưng tại Hạc dốc tận lực, thực lực lại cao siêu hơn hẳn Mục Trần, vậy mà còn muốn dùng thứ đó nghênh địch quá là khờ dại.

      “Uồm!”

      Bạch hổ gầm gừ, thanh thế cũng kém, nhưng ai có thực lực chút đều thấy cấp bậc của Mục Trần quá hạn chế, khí thế của bạch hổ hoàn toàn lép vế trước vũ đao đáng sợ kia.

      Tô Linh Nhi cũng tỏ ra lo lắng, Tô Huyên chỉ hơi nhíu mày.

      – Thần quyết đó rơi vào tay ngươi là phí của trời.

      Hạc hờ hững nhìn, cất giọng lành lạnh:

      – Muốn dùng con bạch hổ này để cản Hạc Thần Vũ Đao của ta, ngươi quá ư ngây thơ! Trảm!

      Hạc cho Mục Trần cơ hội nào, lập tức hạ tay chém xuống.

      “Xoẹt!”

      Vũ đao xanh biếc xoay vòng, rồi hướng thẳng đến Mục Trần chém xuống.

      trung hư vô lập tức bị xé toang, để lại đường xanh biếc, đao phong từ trời cao giáng xuống phủ lấy Mục Trần.

      “Uồm!”

      Bạch hổ rống lên, khí thế sát phạt xông tới mạnh mẽ ngạnh kháng với đao phong.

      “Xoẹt!”

      Nhưng khi vừa tiếp xúc, bạch hổ lập tức bị vũ đao dễ dàng cắt qua, phân thành hai.

      Mọi người biến sắc, thế công của Hạc cường hãn đến vậy?

      Hạc cười khẩy, ánh mắt trào phúng chuẩn bị nhìn thấy tên đáng ghét kia bị đánh cút khỏi Thú Liệp trường….

      Thế nhưng Mục Trần mấy dao động, mắt nhìn thẳng vũ đao đánh tới, hai tay lại lần nữa thi triển ấn pháp!

      Linh lực cuồn cuộn bồng bềnh, tiếp tục hình thành mảng sao trời, lóe lên chút, rồi quang ảnh còn to lớn hơn cả bạch hổ thình lình xuất .

      “Moooo!”

      Thú ảnh khổng lồ vừa , tiếng rống kỳ dị theo đó vang lên, mang theo sóng triều lạnh lẽo như có thể đông cứng linh lực thiên địa tản mát ra xung quanh.

      – Tứ Thần Tinh Túc Kinh. . .

      Giọng khàn đục của Mục Trần cũng đột ngột cất tiếng.

      – Huyền Vũ Thần Ấn!

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 320: Hạc Thần Giáng


      luồng khí tức hàn lan tỏa khắp vùng, nhiệt độ khí đột nhiên hạ xuống lạnh toát, đóng thành băng sương, gió lưu động trong trung cũng trở nên nặng nề chậm chạp.

      Mọi người ai ai cũng kinh ngạc nhìn quang ảnh khổng lồ trong khoảng đầy tinh tú sau lưng Mục Trần. cự thú đầu mình đến chân đen tuyền, như cái mai rùa, có đuôi lại là con cự mãng nhe nanh dữ tợn, lưỡi rắn thụt thò trông rất đáng sợ.

      Nó nằm yên phủ phục trong tinh tú, những con sóng cuốn ra mang theo tiếng ào ào như sóng biển.

      Huyền Vũ Thần Ấn.

      Tứ Thần Tinh Túc Kinh, thần ấn thứ hai. Từ khi nhận được bộ thần quyết này, Mục Trần vẫn luôn nghiên cứu tu luyện, đến nay thành công triệu gọi được thần ấn thứ hai.

      Lúc này, bộ thần quyết bí hiểm bắt đầu bộc phát ánh sáng rực rỡ của nó.

      Mục Trần lăng mà đứng, quay lại nhìn cự thú khổng lồ, vung tay lên, tiếng quát lệnh lạnh băng thốt ra:

      !

      “Moooo!”

      Huyền vũ rống lên, sóng đen từ đâu cuồn cuộn dưới chân nó, mang theo khí tức hàn lạnh toát lướt tới vũ đao chém xuống!

      “Bang!”

      Chỉ va chạm trong khắc, gian như biến dạng, thanh hoàn toàn biến mất, chốc sau mọi người mới cảm thấy đinh tai nhức óc vì thanh kinh khủng đột nhiên bùng phát.

      Mà Mục Trần và Hạc là hai người chịu ảnh hưởng trực tiếp, linh lực trùng kích lợi hại táp thẳng chính diện, khiến cả hai đều mặt mày trắng bệch, rồi bị đẩy ngược bay .

      “Uỳnh.”

      Mục Trần bị bắn ngược nện vào ngọn núi, thân thể lún sâu vào vách núi, đá núi vỡ ra rơi xuống ầm ầm.

      Mục Trần gian nan lắc mình chui ra, xóa vết máu miệng, ngẩng lên nhìn phía đối diện xa xa cách cả nghìn trượng, Hạc cũng mặt mày xanh mét, áo quần tơi tả, cũng vừa đưa tay xóa vết máu môi.

      Bên dưới, khán giả kinh dị xôn xao khi thấy cả hai đều bị đánh bay , hẳn ai ngờ thần quyết cả hai lại ngang tài ngang sức, chẳng phân cao thấp.

      – Mục Trần đúng là lợi hại! Hạc sử dụng đến Hạc thần quyết vẫn làm gì được !

      – Khó trách có thể giết được Linh Vương, Thú Liệp chiến lần này là kẻ nổi bật nhất rồi.

      – Lợi hại a!

      “. . . . . .”

      Mục Trần quả nhiên khó lường, Hạc dù sao cũng là nhân vật hàng đầu, theo lý phải chiến thắng áp đảo mới đúng, thế mà hôm nay chính diện nghênh đấu lại chẳng phân cao thấp, cách nào đó, nghĩa là chiến lực của chẳng tiến lại lùi.

      Tô Linh Nhi luôn theo dõi chiến cục, lúc này thở phào an tâm. Mục Trần quả nhiên có bản lĩnh che giấu, nếu kích khi nãy có thể chân chính kết thúc trận đấu.

      – Hạc ngay cả Hạc thần quyết cũng dùng, vẫn làm gì được Mục Trần, xem còn đánh thế nào được!

      Tô Linh Nhi khinh khỉnh nhận xét.

      Trong mắt nàng, trận này chỉ cần Mục Trần thua xem như thành công rồi.

      Tô Huyên lại lạc quan như thế, vẫn luôn nghiêm túc nhìn Hạc cao:

      – Đừng đánh giá thấp Hạc , dễ đối phó như vậy!

      Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông cao cũng tỏ ra kinh ngạc liếc nhìn Mục Trần. Hẳn nhiên việc tên kia nhận kích vừa nãy của Hạc cho chiếm chút lợi thế nào mà ngạc nhiên.

      – Thần quyết dùng… đơn giản!

      Trầm Thương Sinh tấm tắc tán thưởng.

      – Nghe thần quyết đó lấy được trong Linh Quyết điện. Theo ta đoán, hẳn phải là thần quyết trung phẩm.

      Lý Huyền Thông tiếp lời. từng giao đấu với Mục Trần, nên cũng có biết chút ít về Tứ Thần Tinh Túc Kinh.

      – Trung phẩm?

      Trầm Thương Sinh càng thêm kinh ngạc. Trong Linh Quyết điện, thần quyết trung phẩm chỉ đếm được đầu ngón tay, vả lại làm sao có thể tìm được trong nghìn trùng linh quyết, xem ra vận khí của Mục Trần quá tốt!

      Mặt khác Trầm Thương Sinh cũng biết , thần quyết càng mạnh càng dễ tu luyện, dù có được cũng chưa chắc luyện thành được. Mục Trần lại có thể tu luyện thành công, năng lực của cũng kém.

      – Hạc giải quyết cấp tốc được Mục Trần, đả kích này với .

      Trầm Thương Sinh liếc sang Hạc , mỉm cười tủm tỉm.

      – Tên kia vẫn luôn che giấu thực lực hẳn là muốn đối phó ta. Nhưng nếu chỉ có bản lĩnh như vậy, hẳn cũng đủ can đảm đâu.

      Lý Huyền Thông cười nhạt:

      – Vấn đề là ngờ bị Mục Trần bức bản thân đến mức độ này. Nhưng đối với Mục Trần đó cũng hẳn là tốt.

      Hạc đằng xa nhìn Mục Trần chòng chọc cực kỳ hung ác, đưa tay xé toạc quần áo rách rưới người ném .

      ngờ ngươi có thể tu luyện thành công thần quyết lợi hại như vậy….

      Mục Trần chẳng trả lời, chỉ cười càng thêm cảnh giác cao độ.

      – Vốn muốn giữ lại dành đối phó Lý Huyền Thông, bất quá tại dùng đến nó xong.

      Hạc cười lạnh lẽo.

      Mục Trần nheo mắt, đột nhiên trợn tròn.

      ngực Hạc thình lình xuất từng đạo huyết văn, như được vẽ nên từ máu tươi mà thành ấn ký đỏ sậm. Ấn ký đó rất kỳ dị, dù là vẽ bằng máu nhưng nó lại sống động lưu chuyển, sinh cơ bừng bừng.

      – Đó là. . .

      Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông đều trừng mắt nhìn ấn ký huyết tinh xuất ngực Hạc .

      – Có vẻ là loại tinh huyết linh thú. Dao động này xem ra địa bảng xếp hạng cũng khá cao.

      Lý Huyền Thông phân tích.

      Trầm Thương Sinh nhàng gật đầu:

      – Có hương vị như là tinh huyết Thiên Hạc. . .

      – Địa bảng Vạn Thú Lục thứ 26 Thiên Hạc?

      Lý Huyền Thông dựng đứng lông mày:

      – Hình như ta có thấy bán ở Linh Trị điện, giá trị cũng hơn cả trăm vạn linh trị. Hạc vì muốn đối phó ta mà bỏ vốn ít nhỉ…

      – Nhưng mà bây giờ kẻ may lại là Mục Trần!

      Mục Trần cũng cau mày nhìn đối thủ, biết Hạc định làm gì, nhưng cũng cảm giác được uy hiếp nguy hiểm.

      Hạc cúi nhìn huyết ấn mặt, thình lình cắn đầu ngón tay cho máu chảy ra, nhiễm đỏ cả hai bàn tay, rồi đột nhiên hai tay liên tục biến đổi ấn pháp hoa cả mắt.

      Huyết ấn ngực càng lúc càng đỏ tươi, rồi tiếng kêu vang lên, sau đó huyết ấn lan ra tràn ngập thân thể Hạc .

      Đôi mắt cũng trở nên đỏ ngầu đầy máu, khí tức khiến người ta lạnh toát sống lưng xuất trong thiên địa, nhìn lúc này khác con mãnh thú hình người.

      – Hạc thần quyết, Hạc Thần Giáng!

      Hạc khàn khàn cất tiếng, rồi làn da nứt nẻ, những cái lông vũ đỏ tươi tinh huyết chui ra, phủ khắp người .

      Chỉ nháy mắt thân thể bọc trong bộ lông đỏ như máu, lông vũ sắc như kiếm, khí tức khó mô tả bắt đầu lan ra.

      Hạc trở nên cực kỳ nguy hiểm.

      Khán giả xem chiến cục hít hà sợ hãi trước cảnh tượng vừa xảy ra, bất giác ai nấy đều lui lại vài bước. Thần quyết gì thế này? Sao lại có bí pháp đáng sợ như thế?

      – Mục Trần! Bức ta phải hành động thế này, chỉ có thể trách bản thân ngươi mà thôi. Bây giờ ngươi có thể cút ra ngoài cho ta!

      Đôi mắt đỏ ngầu dữ tợn của Hạc chiếu thẳng vào Mục Trần, huyết quang dâng lên hóa thành bóng hạc khổng lồ giang cánh ra như che lấp cả bầu trời.

      Ánh sáng đỏ máu bộc phát từ cơ thể Hạc bùng lên khiến như khối cầu máu đáng sợ.

      Mục Trần cũng run rẩy hít hơi, rồi đôi mắt đen đột ngột phừng lên tia hắc viêm.

      Hai tay giang rộng, hắc viêm bùng lên, tiếng hót mang theo thanh thế chẳng kém cạnh vang vọng. Hắc viêm phừng phừng chỉ chớp mắt chiếm lĩnh trung bên phía này của .

      Nhất thời mọi chú ý lại tập trung qua phía bên này, nhiệt độ khí vừa bị hạ thấp khi nãy đột ngột tăng cao cách chóng mặt.

      “Kwooork!”

      Tiếng hót lanh lảnh vang lên, đôi cánh đen khổng lồ hừng hực ngọn hắc viêm duỗi ra, che lấp cả núi cao.

      Hắc viêm tràn ngập, rồi con chim đen khổng lồ từ hư vô xuất !

      – Đó là. . .

      Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông càng tỏ ra nghiêm trọng hơn, ánh mắt ràng kinh hãi sợ sệt.

      Cửu U Tước!

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 321: Đá Khỏi Thú Liệp Trường


      Tiếng hót lảnh lót vang khắp khu vực, mọi người cực kỳ chấn động nhìn thấy con chim khổng lồ màu đen trong hắc viêm hừng hực che khuất cả ngọn núi, nhiệt độ tăng cao rệt.

      – Cửu U Tước. . .

      Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông nhất thời cùng thốt lên, ánh mắt kinh dị khó tả, lẩm bẩm:

      có thể biến hóa hình thái linh thú đầy đủ như thế ở trình độ này sao…

      Mọi người ai cũng biết, khi thực lực tăng lên đến Thần Phách cảnh có năng lực luyện hóa tinh phách linh thú, chính tinh phách lực khiến cho cường giả Thần Phách cảnh mượn dùng sức mạnh linh thú.

      Thế nhưng sức mạnh đó chỉ mang đến lợi thế ở Thần Phách cảnh và cao lắm là Dung Thiên cảnh, phải vĩnh viễn. Bởi vì tinh phách linh thú cũng bị tiêu tán theo thời gian, sau khi đột phá thực lực càng tăng cao, tinh phách mà họ từng luyện hóa cũng tương xứng với sức mạnh mới, nên dần dà bị thay thế mất sử dụng nữa.

      Cũng phải là tất cả tinh phách linh thú đó tan biến mất hoàn toàn, hễ có ai luyện hóa tinh phách linh thú đạt tới độ phù hợp tương đối cao, tinh phách lực vẫn tồn tại. Nhưng khả năng xảy ra chuyện này cũng khá , dù sao vốn tự nhiên linh thú có tính bài xích với nhân loại, dù cho nó bị giết, nhưng bản năng phản kháng vẫn còn tồn tại trong tinh phách. Trừ phi linh thú tự nguyện cho con người luyện hóa, tinh phách lực mới có thể tồn tại lâu trong cơ thể người luyện hóa nó.

      Nhưng linh thú kiêu ngạo bất thuần sau khi bị giết lại có thể tự nguyện dâng tinh phách cho con người sao?

      Do vậy, tinh phách lực mới dần dần được sử dụng sau khi tăng lên Dung Thiên cảnh, Hóa Thiên cảnh, Thông Thiên cảnh. . . rồi bị thay thế bằng những năng lự cường đại hơn.

      Cũng vì lý do đó mà Trầm Thương Sinh lại tỏ ra kinh ngạc khi nhìn thấy Mục Trần vẫn còn có thể hóa hình thái đầy đủ mạnh mẽ Cửu U Tước.

      biết Mục Trần luyện hóa tinh phách Cửu U Tước đạt tới độ phù hợp cao mức nào nữa. Nhiều năm nay lần đầu tiên ta nhìn thấy có người Hóa Thiên cảnh biến hóa ra hình thái đầy đủ của linh thú, mà lại là Cửu U Tước nữa!

      Lý Huyền Thông khẽ gật gù nhìn con Cửu U Tước khổng lồ, thần sắc phức tạp. Mục Trần bây giờ so với vài tháng trước quả nhiên biến hóa long trời lở đất.

      quá lợi hại, ngờ lại có thể biến thành hình thái Cửu U Tước đầy đủ.

      Vương Thống kinh thán thất thanh. Khi ở thời điểm Thần Phách cảnh cũng luyện hóa tinh phách linh thú mạnh mẽ, nhưng sau khi đột phá Hóa Thiên cảnh, tinh phách lực tiêu tán gần như còn. Đừng là bây giờ, mà thậm chí khi tinh phách lực còn toàn thịnh cũng cách nào hóa hình ra linh thú sống động như thế kia được.

      Lạc Li bên cạnh chỉ mỉm cười. Nàng dĩ nhiên biết bí mật này của Mục Trần. Cửu U Tước và đâu chỉ có độ phù hợp cao, ngay cả tính mạng cũng kết nối với nhau, huyết mạch tương liên, đâu phải ai cũng có đủ dũng khí mà hưởng thụ thành quả đó.

      Tinh phách lực với nhiều người chỉ là sức mạnh tạm thời của giai đoạn, nhưng với Mục Trần theo cả đời.

      “Kwooork!”

      Hắc điểu ngửa cổ hót vang, hai cánh vỗ vù vù, như hoa phá trường lao tới công kích khối huyết cầu đằng xa.

      “Uỳnh!”

      Sức mạnh đáng sợ trùng kích, thanh như lôi đình tuyệt đỉnh, gian biến dạng.

      “Uỳnh! uỳnh!”

      Linh lực vô cùng cuồng bạo ngừng bắn phá dữ dội, khiến cho đám khán giả chỉ đứng xem mà toát mồ hôi trán.

      Chỉ vài giây sau, cả hai cỗ sức mạnh khổng lồ cao bị hòa thành quang cầu to cả trăm trượng, linh lực điên cuồng bạo động bên trong.

      Giống như bom.

      Là bom, phải nổ!

      Những ý nghĩ vừa ra trong lòng, khối quang cầu hai màu đỏ đen bùng phát trung, mang theo tiếng nổ kinh thiên,

      “Ầmmmmmm!”

      Cuồng phong tán ra, ánh sáng chói mắt tỏa khắp nơi khiến mọi người bất giác nheo mắt lại, luồng sóng kình bộc phát theo phương ngang, đẩy cả nghìn trượng.

      Linh Quang sơn to lớn như cột chống trời cũng bị lực trùng kích đánh cho rung chuyển.

      “Đùng! Đùng!”

      Đột nhiên có hai luồng sáng bị bắn xuống, ghim thẳng vào bình đài rộng lớn bên dưới.

      Đất đai rung chuyển, bình đài đá văng tung tóe, bụi mù mờ mịt để lại hai cái hố sâu đen ngòm.

      Khán giả vội vã bay lên trung, toàn bộ ánh mắt đều chăm chú nhìn vào hai cái hố to kia. Ngạnh đấu kinh thiên vừa nữa, cuối cùng là ai thắng?

      Mọi người đều biết chiêu đó đủ phân thắng bại.

      Bụi mù bên dưới dần tan , hai cái hố sâu thấy đáy dần ra hơn.

      Ai thắng?

      “Vút.”

      tiếng phá gió vang lên, mọi người lập tức nhìn lại miệng hố, bóng người toàn thân đỏ như máu chật vật lảo đảo đứng .

      Kẻ đó áo quần chẳng còn lại mấy mảnh, mái tóc xanh cũng te tua, toàn thân đầy vết thương đáng sợ, máu tươi giọt tóc tóc.

      Đó là Hạc !

      Vài tiếng ngạc nhiên, vài kẻ tiếc nuối. Cuối cùng vẫn là Hạc đứng vững sao?

      Tô Linh Nhi thất sắc hốt hoảng.

      – Ha ha ha ha!

      Hạc nhìn qua cái hố yên tĩnh bên kia, nhất thời sung sướng cười to:

      – Mục Trần! Cho ngươi huênh hoang khoác lác, kẻ cười cuối cùng vẫn là ta!

      Có người tiếc nuối thở dài. Mục Trần vẫn kém chút sao? Nhưng có thể ép Hạc đến mức thê thảm như vậy thực lực rất cao, chỉ cần thêm chút thời gian nữa hoàn toàn vượt mặt Hạc .

      bầu trời, Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông vẫn bình tĩnh nhìn xuống hố sâu thấy đáy, đột nhiên cười khẽ.

      “Kwooork!”

      Tiếng hót thánh thót ràng vang lên, nháy mắt khiến mọi người giật mình nhìn lại bên này.

      Sắc mặt Hạc lập tức kịch biến.

      Đất đá hơi run rẩy, luồng khí nóng từ miệng hố bốc lên, rồi hắc viêm lại tràn ngập, theo đó là con hắc hỏa điểu bay lên cao, phủ bóng xuống mặt đất.

      trung, hắc viêm nổi lên, con chim khổng lồ đập cánh phe phẩy, ánh mắt lợi hại nhìn Hạc đờ mặt ra.

      Lúc này tình trạng mạnh yếu giữa hai người chỉ cần liếc nhìn là biết.

      thể nào…..

      Hạc đờ đẫn nhìn con Cửu U Tước gần như nguyên vẹn chẳng xi nhê gì, lẩm bẩm khó tin. Công kích mạnh nhất của lại hề tạo thành thương tổ gì cho Mục Trần hay sao?

      Hắc viêm đột nhiên co lại, thân hình Cửu U Tước khổng lồ cấp tốc thu lại, hóa thành bóng người cao cao.

      Mục Trần trở lại bản thể, gương mặt hơi tái chút, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời lợi hại, so với thảm trạng te tua của Hạc quá khác biệt. Công kích của Hạc lúc nãy hung hãn vô cùng, nhưng sau khi hóa thân thành hình thái Cửu U Tước, Mục Trần lại có năng lực chịu đòn cực kỳ mạnh mẽ.

      – Hạc , đắc ý sớm quá tốt đâu.

      Mục Trần cười khẩy.

      – Ta tin! Ngươi bây giờ cũng là nỏ mạnh hết đà mà thôi, đừng có giả vờ giả vịt trước mặt ta!

      Hạc trong căm tức đến đỏ mắt, dữ tợn quát lên, lập tức lướt tới Mục Trần!

      Bất kể tốc độ hay áp lực công kích của Hạc đều yếu nhiều, Mục Trần hờ hững búng tay ra, luồng linh lực đen ngòm bắn vào thân thể Hạc .

      “Booom!”

      Hạc văng ngược xuống đất, lăn lông lốc cả mấy vòng, đau đớn phun máu.

      Mục Trần lạnh lùng hề tay, tiếp tục bắn ra luồng linh lực nữa, hung hăng nện vào ngực trong ánh mắt sợ hãi của Hạc .

      “Uỳnh!”

      gian rung chuyển.

      “Veo!”

      luồng hào quang từ trời chiếu thẳng xuống, bao phủ lấy Hạc , sau tiếng “phốc” lập tức tống khứ ra khỏi Thú Liệp trường.

      Mục Trần thở phào hơi, gương mặt càng thêm tái nhợt.

      Trận này cũng thoải mái, nhưng may mà thắng trận.

      Hạc bị đẩy ra ngoài khiến mọi người bất ngờ yên lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Mục Trần, vẻ kinh sợ dần dần ra ràng.

      bầu trời, Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông chỉ cười.

      Vị trí người thứ ba cuối cùng vẫn là Mục Trần.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 322: Áp Lực


      Đại chiến kinh thiên cuối cùng hạ màn, Linh Quang đài bị tàn phá tan hoang, hai cái hố sâu sâu khiến người ta thấy lạnh lẽo.

      Biển người vô số quanh bình đài đều yên lặng nhớ lại đối chiến kinh thiên vừa diễn ra.

      Ánh mắt nhìn tên thiếu niên cao kia mà tỏ ra chút kính sợ. Nếu trước đó người ta luôn xem như tên tân sinh mạnh mẽ, hắc mã nổi tiếng, bây giờ họ hoàn toàn nhìn với con mắt khác, con mắt sùng bái cường giả đỉnh cao chân chính của Bắc Thương linh viện.

      có tư cách xếp hạng thứ ba Thiên bảng.

      Thành tựu cao như thế khiến mọi người sợ hãi, Mục Trần gia nhập Bắc Thương linh viện cũng chỉ khoảng nửa năm, thế nhưng tăng trưởng khiến người ta chấn động.

      Thiên phú quá mức quái thai.

      – Mục Trần thắng rồi!

      Tô Linh Nhi mừng rỡ hề che giấu, tay lắc lắc cánh tay của Tô Huyên, cực kỳ hưng phấn.

      Lê Thanh, Quách Hung cũng cười lớn, ánh mắt lại tỏ ra phức tạp. Tên thiếu niên kia chỉ mới trở về hai tháng thực lực tinh tiến cấp tốc thế này.

      Tô Huyên mỉm cười dịu dàng, ngay cả nàng cũng ngờ rằng Mục Trần thắng Hạc , lại còn là chiến thắng vang dội như thế. Hạc cũng là nhân vật xếp hạng cao lâu a.

      – Xem ra đệ tam Thiên bảng của ta hôm nay giữ được nữa.

      Tô Huyên khẽ cười, nhưng hề tỏ ra tiếc nuối, nàng vốn quá chú trọng cái danh hiệu này, nếu phải Hạc khinh người quá đáng, nàng cũng dễ dàng dâng tặng cho .

      Gần đó, nhóm Vương Thống cũng thở phào cảm thấy nhõm, rồi lại cảm thấy rạo rực trong lòng, ánh mắt hơi biến hóa nhìn Mục Trần. Thời điểm nghe tin và Lạc Li giết chết Linh Vương tuy cũng than thở sợ hãi, nhưng có được cảm giác mãnh liệt như bây giờ.

      Dù sao, chiến lực Hạc cường hãn nổi tiếng, trong Bắc Thương linh viện có thể áp chế tên đó, có lẽ chỉ Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông mới đủ sức.

      Và bây giờ có thêm người thứ ba, mà vẫn còn mang cái danh hiệu tân sinh.

      rung động này hơn xa việc giết chết con Linh Vương, dù thực lực Hạc chưa hẳn mạnh hơn Linh Vương.

      – Mục Trần thắng Hạc , vậy là danh ngạch thứ ba khiêu chiến là của rồi.

      An Nhiên đột nhiên khẽ .

      Vương Thống cũng khẽ biến sắc, hơi e ngại nhìn lên đỉnh núi mây mù lượn lờ. Đó chính là ải trấn thủ giả cuối cùng của Thú Liệp chiến lần này.

      Tam Đại Tướng Hình Điện.

      Ngay cả bá chủ Thiên bảng Trầm Thương Sinh cũng phải kiêng dè, nếu thể vượt qua ải khó đó, tất cả công sức cố gắng của mọi người trong mấy ngày vừa qua đều đổ sông đổ biển.

      Lạc Li cũng tỏ ra ngưng trọng, nàng biết vị trí càng cao, vinh quang càng lớn, áp lực cũng nặng nề kém.

      Thú Liệp chiến là hoạt động mà tất cả đệ tử đều mong chờ cả năm, nhiều người nhẫn nại chịu tịch khổ tu để có thể nhờ Thú Liệp chiến mà bước lên trời, giành lấy vinh quang, nhận lấy Linh Quang quán đỉnh.

      Nhưng tam đại trấn thủ giả chính là tòa núi lớn trước mặt khiến họ thể vượt qua, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông và người mới nổi lên Mục Trần kia.

      mong chờ đó vô hình trung lại mang đến áp lực cực lớn, toàn bộ gánh nặng phải vượt ải của tất cả đệ tử đều đặt lên vai ba người. Nếu cả ba vượt ải thành công, họ trở thành thần tượng tôn sùng và kính nể của vô số đệ tử Bắc Thương linh viện, nhận lấy vinh quang của người chiến thắng, nhưng nếu thua sao?

      Kỳ vọng cao thất vọng càng sâu, đả kích khó lường.

      Lạc Li tay nắm chặt, thần sắc lo lắng nhìn Mục Trần, cái danh ngạch thứ ba kia cũng phải thứ tốt hoàn toàn.

      Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông hạ xuống, đứng bên cạnh Mục Trần, tỏ ra khá kỳ dị nhìn , cười :

      – Chúc mừng ngươi đánh bại Hạc , cũng có nghĩa là vị trí ứng chiến thứ ba là của ngươi. Ta nghĩ ngươi cũng biết nó đại diện cho cái gì.

      Mục Trần gật gù, biết áp lực lớn như thế nào. Nếu thất bại khiến cho vô số người thất vọng.

      Lạc Li thình lình lướt lên , xuất sau lưng Mục Trần, thoáng liếc nhìn hai người kia, gì.

      Lý Huyền Thông tỏ ra phức tạp nhìn chằm chằm Lạc Li, nhưng lại quay sang Mục Trần:

      – Ta nghĩ ngươi còn chưa thực biết tình hình. Tam Đại Tướng, ta và Trầm Thương Sinh thử qua, hai người chúng ta có thể ngăn cản hai người bọn họ, kết quả thắng thua.

      Mục Trần tròn mắt, thắng thua? Vậy là hòa?

      – Dựa theo quy định, đệ tử chúng ta có nhiều lợi thế hơn, chỉ cần ba trận có thể hòa chúng ta thắng. cách khác, ta và Lý Huyền Thông cam đoan hai trận hòa, thắng bại mấu chốt chính là trận thứ ba.

      Mục Trần tỏ ra nghiêm trọng, Lạc Li cũng nhíu mày.

      – Trận thứ ba, ngươi hòa, chúng ta thắng. Nhưng ngươi thua, toàn bộ mọi người trong Thú Liệp trường này tay trắng rời khỏi đây.

      Lý Huyền Thông thản nhiên .

      Mục Trần biến sắc. Nếu như thế, ra áp lực cực lớn lại hoàn toàn đổ hết lên vai . khi thua trận chính là tội nhân muôn thuở, có lẽ ai chỉ trích , nhưng thất vọng khiến họ mất lòng tin nơi .

      Mà kết cục đó còn có vẻ thảm hại hơn cả việc bại dưới tay Hạc .

      Bại bởi Hạc , đó là chuyện cá nhân, nhưng bại trong ải cuối này, chính là thất bại của cả tập thể vô cùng lớn, hoàn toàn đánh đổ hy vọng của tất cả mọi người.

      Trọng trách quá nặng.

      Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông nhìn Mục Trần trầm tư, cũng gì thêm. khí căng thẳng đột nhiên khiến mọi người cũng cảm thấy khác lạ.

      Bên dưới dường như cũng hiểu được cuộc đàm thoại cao, nhiều người thần sắc nghiêm trang nhìn lên quan sát bóng người mang lấy hy vọng của họ.

      năm khổ tu có kết quả mỹ mãn hay , phải hoàn toàn dựa vào ấy người cực mạnh ấy.

      Tô Linh Nhi, Tô Huyên cũng trầm trọng. Vị trí đó rất nặng, nếu phải đặt vào vai tân sinh cũng hơi tàn khốc.

      Lý Huyền Thông nhìn Mục Trần hồi, rồi hờ hững :

      – Nếu ngươi cảm thấy đủ sức, có thể từ bỏ, ai có tư cách đàm tiếu gì cả. Dù sao ngươi vẫn còn danh là tân sinh, nhất thiết phải gánh lấy áp lực này.

      Trầm Thương Sinh cười, gió thổi tóc rối, vỗ vai Mục Trần:

      – Cũng đừng tạo áp lực quá lớn cho mình. Lý Huyền Thông đúng, ta suýt nữa quên ngươi vẫn là tân sinh, nếu cảm thấy chắc buông tay là tốt nhất. Cùng lắm bọn ta dốc tận lực chơi tới cùng với học trưởng Lâm Tranh, chưa chắc ngại .

      Lạc Li vươn tay ngọc nhàng kéo tay Mục Trần, khẽ cười.

      Cho dù tất cả mọi người thất vọng, nhưng ngươi ở trong mắt ta vẫn là hy vọng sáng nhất.

      Mục Trần nhìn đôi mắt và nụ cười đầy thâm ý của Lạc Li, chợt nhắm mắt lại, bàn tay siết chặt tay Lạc Li, thình lình thả lỏng, mở mắt ra.

      Con ngươi đen láy cực kỳ sáng ngời, do dự trong mắt hoàn toàn biến mất.

      Khẽ cười, thanh ôn hòa:

      – Dẫu biết áp lực cực lớn, nhưng cứ thể bỏ qua phải phong cách của ta. Hơn nữa, dũng khí chịu áp lực cũng có, sau này làm thế nào bước tiếp con đường cường giả cái thế?

      Quay nhìn người con có suối tóc trắng tuyệt mỹ, hứa trở thành cường giả cái thế đứng phía trước nàng, đánh tan mọi áp lực tứ phương tám hướng ập tới.

      Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông hơi thất thần kinh ngạc nhìn tên thiếu niên đột nhiên khí thế bừng bừng, nhìn được cười to. Mục Trần quả nhiên đáng tin hơn Hạc .

      Mục Trần cười theo, hai mắt long lên nhìn đỉnh núi mây mù. Áp lực như thái sơn hạ xuống, nhưng càng cười dữ dằn hơn.

      – Hai vị học trưởng, vị trí thứ ba cứ giao cho ta, bất kể thắng bại ra sao, ta cũng toàn lực ứng phó!!

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 323: Trận Chiến Cuối Cùng


      Sắc trời dần tối, dưới chân Linh Quang sơn nguy nga cũng náo nhiệt phi phàm, tại có lẽ toàn bộ đệ tử tham gia Thú Liệp chiến đều tề tựu tại đây.

      Mọi người đều biết chuyện quan trọng nhất bây giờ còn là thu thập linh quang nữa, mà phải chắc chắn thuận lợi thông qua ải cuối cùng, vượt qua ba vị trấn thủ giả mới có thể đạt được cơ duyên Linh Quang quán đỉnh.

      Theo quy định, khiêu chiến ba vị trấn thủ giả chỉ được lần, khi thất bại Thú Liệp chiến năm nay tất cả mọi người hoàn toàn tay trắng ra ngoài, cố gắng bao lâu nay chỉ hoàn toàn vô ích.

      Chiến đấu trình độ này căn bản đến lượt những đệ tử bình thường, do vậy chỉ có thể đặt hy vọng nơi ba người mạnh nhất.

      Dù việc đó là cũng đặt gánh nặng vai người khác, nhưng đó cũng là việc duy nhất họ có thể làm được.

      Linh Quang sơn, trong mái đình vách núi, Mục Trần ngồi xếp bằng nhìn xuống biển người tấp nập bên dưới, họ đều mang theo vẻ mong chờ và kỳ vọng cực lớn.

      Trấn thủ giả quá mạnh, cho dù có liên thủ với Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông, nhưng cả ba đều biết phần thắng cũng cao lắm.

      Đằng sau có vài tiếng chân bước tới, Lạc Li ngồi xuống cạnh Mục Trần, mỉm cười hỏi thăm:

      – Có lo lắm ?

      Mục Trần bất đắc dĩ nhún vai, nếu chỉ là chuyện của riêng , tự nhiên chẳng có gì đáng ngại. Nhưng tại hy vọng của mấy vạn người đều đặt lên vai , có gì đáng lo chỉ là dối mình dối người mà thôi.

      Quay đầu lại, nhìn gương mặt tinh xảo của người con xinh đẹp mà tim còn đập nhanh hơn nữa. chỉ bất quá là gánh vai kỳ vọng tăng cường thực lực của vài vạn đệ tử mà thôi, còn Lạc Li sao?

      Nàng chính là nữ hoàng Lạc Thần tộc, vai nàng là mong chờ sống còn của hàng tỉ con dân Lạc Thần tộc. Là nữ hoàng, nàng phải bảo vệ họ.

      thất bại, mọi người chỉ phí cơ hội sau năm khổ tu mà thôi. Nhưng nếu nàng thất bại, Lạc Thần tộc đối diện cảnh tàn sát diệt tộc, thây chất đầy núi, máu chảy thành sông.

      So với Lạc Li, gánh nặng của chẳng có gì đáng nhắc tới.

      – Vất vả lắm sao?

      Mục Trần vươn tay, nhàng vuốt ve hai má của nàng.

      Lạc Li ngả vào lòng , gương mặt mỉm cười.

      Mục Trần ôm chặt người con trong lòng. biết tính cách của nàng rất bền bỉ kiên định, ngay cả gánh nặng rất dễ khiến người ta sụp đổ như vậy, nhưng đặt đôi vai mềm mại của nàng, vẫn có thể được khiêng lên. Mà như thế càng làm cho đau lòng.

      – Yên tâm , ta thất bại!

      Mục Trần lẩm bẩm, đưa mặt vào mái tóc thơm trắng tinh của nàng.

      Đằng xa, Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông nhìn hai người âu yếm, thần sắc bất đồng.

      – Chẳng hiểu vì sao năm nay lại cho trấn thủ giả khó nhằn như vậy.

      Trầm Thương Sinh thở dài. Nếu độ khó vượt ải chỉ như mấy năm trước, mình cũng đủ sức đối phó.

      Tam Đại Tướng cùng xuất , lần đầu tiên xảy ra trong Thú Liệp chiến.

      – Có áp lực mới có tiến bộ, thể năm nào cũng để cho mình ngươi uy phong cõi chứ?

      Lý Huyền Thông thản nhiên .

      – Sau Linh Quang quán đỉnh lần này, chắc chắn ta có thể giải quyết tốt tên Ma Long Tử kia.

      Trầm Thương Sinh cười, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén khi nhắc tới Ma Long Tử.

      – Tên kia rất mạnh?

      Lý Huyền Thông nhíu mày, chưa từng giao chiến với Ma Long Tử, nhưng kẻ kia có thể khiến Trầm Thương Sinh ra sức lâu nay vẫn chưa thành công, hẳn nhiên phải kẻ đơn giản.

      – Ừ! Dù sao cũng thiên tài được Long Ma Cung dốc lực bồi dưỡng, nhưng vẫn chưa là kẻ mạnh nhất thế hệ trẻ Long Ma Cung. Ma Hình Thiên còn khủng bố hơn, giao chiến đơn độc với , e rằng ta chẳng phải đối thủ.

      – Ma Hình Thiên….

      Lý Huyền Thông nghiêm sắc mặt lẩm bẩm. Tên độc ác được treo thưởng cao nhất Huyền Thưởng bảng, đối với bất cứ đệ tử Bắc Thương linh viện nào cũng là áp lực lớn nhất.

      – Sau Thú Liệp chiến lần này, nếu ngươi rảnh rỗi có thể cùng ta được chứ. Đến lúc đó thử xem hai chúng ta có thể giải quyết luôn cả Ma Long Tử, Ma Hình Thiên hay .

      Trầm Thương Sinh cười cất lời mời. Cả Bắc Thương linh viện, có tư cách khiến cho Trầm Thương Sinh phải mời cũng nhiều.

      Lý Huyền Thông hơi dao động, nhưng chợt ngẩng lên nhìn đỉnh núi:

      – Lo chuyện trước mắt trước , mất Linh Quang quán đỉnh kế hoạch diệt sát đó cũng phải trì hoãn thời gian dài đấy!

      Trầm Thương Sinh gật đầu, nhìn sang thiếu niên đằng xa. Trận chiến sáng ngày mai mấu chốt vẫn phải dựa vào Mục Trần.

      Bóng đêm dần tan, ánh sáng xé toang tầng mây tăm tối, rọi xuống thiên địa. Dưới Linh Quang sơn lại tiếp tục huyên náo, những ánh mắt rực lửa nhìn lên đỉnh núi.

      “Vù.”

      Những tiếng phá gió vang lên, mọi ánh mắt đều tập trung vào giữa từng . Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông, Mục Trần xuất .

      Trầm Thương Sinh ngạo nghễ lăng , từ cao nhìn xuống biển người đông đúc, chậm rãi :

      – Quy định cuối cùngThú Liệp chiến hẳn mọi người đều biết , quan hệ đến lợi ích của tất cả mọi người, bất quá ta câu, vị trí này chúng ta có trách nhiệm phải gánh vác vào người, cho nên bất kể kết quả ra sao chúng ta cũng chịu trách nhiệm. tại nếu ai cảm thấy bản thân đủ sức làm việc này vui lòng đứng ra, chúng ta tặng vị trí đó cho .

      Tĩnh mịch như tờ, mọi người chỉ yên lặng đứng nghe.

      Mục Trần mỉm cười tỏ ý cảm tạ Trầm Thương Sinh. biết Trầm Thương Sinh làm vậy cũng vì , e ngại có người chỉ trích . Mặc dù kết quả còn chưa có, nhưng tâm ý của Trầm Thương Sinh Mục Trần rất cảm kích.

      – Trầm học trưởng xin yên tâm, chúng ta cũng phải hạng được voi đòi tiên, biết phải trái. Các vị là ba người mạnh nhất torng chúng ta, nếu ngay cả các vị cũng thất bại, chúng ta càng có tư cách khiêu chiến. Còn chỉ trích ư, Trần Hạo ta đại diện tất cả mọi người người cam đoan, dù cho ải cuối cùng này có thất bại, ai tỏ ra oán hận các vị!

      Bên dưới có người lướt lên cao, đại diện đáp lời Trầm Thương Sinh.

      – Đúng!

      – Mọng ba vị toàn lực ứng phó, dù thua cũng tiếc!

      – Trầm học trưởng, Lý học trưởng, Mục Trần học đệ cố lên! Cho dù thất bại, các ngươi cũng là lợi hại nhất!

      Có giọng con vang lên phụ họa theo tiếng la hét của mọi người.

      Mục Trần nhìn biển người mênh mông dậy sóng cũng mỉm cười, quay sang hai người kia:

      – Cứ thế này càng được thua!

      – Hết sức là tốt rồi.

      Trầm Thương Sinh cười, ngẩng lên nhìn Linh Quang sơn nguy nga:

      thôi, xem thử Tam Đại Tướng Hình Điện đặc biệt hơn người như thế nào.

      Lời vừa dứt, lướt hóa thành luồng sáng bay lên đỉnh núi. Mục Trần, Lý Huyền Thông, Lạc Li cũng theo sau. Lập tức bên dưới, biển người vô số bay lên như châu chấu, tất cả đều hướng lên đỉnh núi.

      Cảnh tượng cực kỳ phấn khích.

      quảng trường Bắc Minh cũng bắt đầu trở nên xôn xao, khí phấn khích đến cực độ.

      Trận chiến cuối cùng của Thú Liệp chiến sắp bắt đầu.

      Thú Liệp chiến năm nay khải hoàn trở về, hay là tay trắng bước ra, đều phải nhìn vào trận tranh đấu kinh thiên động địa này.

      Ba người mạnh nhất đại diện tất cả ra ứng chiến là ai? Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông tám chín phần mười là ra trận, còn người thứ ba cường giả lâu đời, hay là hắc mã tàng lâu nay?

      Mọi người đều rất mong chờ, ánh mắt dõi theo quầng sáng cao, lúc này cảnh tượng ràng hơn.

      đỉnh núi nguy nga lại chia ra làm ba đỉnh, sừng sững như ba cột chống trời.

      đó là ba người yên lặng tĩnh tọa, gió núi lất phất làm áo bào của họ lay động, uy thế mạnh mẽ bao phủ.

      – Đó là Tam Đại Tướng Hình Điện phải? Khí thế kinh người !

      hổ danh cựu top 3 Thiên bảng, bọn họ có lẽ đều là Thông Thiên cảnh, khủng bố !

      – Ải cuối năm nay quá khó, Tam Đại Tướng thủ quan, ta nghĩ mọi người khó mà xông quan thành công.

      Các đệ tử tỏ ra kinh sợ nhìn lên đó, ánh mắt rất chờ mong được quan khán trận chiến sắp tới.

      Rồi vô số những tia sáng bắn lên đỉnh núi, bao trùm trời đất.

      – Rốt cục tới!

      Có người phấn khích reo lên.

      Trong biển người vô số, có ba luồng sáng phóng ra, cực kỳ đáng chú ý.

      đầu tiên ngoài dự đoán của mọi người là Trầm Thương Sinh, rồi đến Lý Huyền Thông, mọi người lập tức nhìn đến người cuối cùng.

      Nhiều kẻ kinh ngạc há mồm, bất giác khí đọng lại.

      – Đó là. . .

      Diệp Khinh Linh kinh thán tiếng, ánh mắt ngạc nhiên cực kỳ.

      – Dĩ nhiên là Mục Trần!

      Chu Linh reo mừng, cả quảng trường Bắc Minh trở nên chấn động.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :