Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 314: Giết Linh Vương


      Kiếm khí như sóng nước bồng bềnh, sắc bén khiến người ta hoảng sợ run rẩy, cảm giác cứ như lọt vào mê trận kiếm, sơ sẩy động thân bị cắt thành từng mảnh.

      Mục Trần kinh ngạc nhìn người con mình . Thực lực Lạc Li hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của . Ngẫm lại lại cười tự giễu, thiên phú của nàng hề yếu hơn , mà tu luyện lại còn cố chấp hơn cả . Nếu như phải bản thân còn có năng lực Linh Trận sư, nếu phải đối chiến cũng dám vỗ ngực khẳng định có thể áp chế nàng.

      Lạc Li nhìn con Linh Vương hung bạo ầm ầm lao tới, đôi mắt lặng lẽ nhắm lại, rồi trường kiếm thình lình chém xuống.

      “Xoẹt xoẹt xoẹt!”

      Mặt đất phía trước, kiếm khí đầy trời hội tụ vào trường kiếm, rồi tập trung ở ngay mũi kiếm.

      Mũi kiếm chỗ, sóng gợn nhộn nhạo, trường kiếm giống như nước gợn biến thành, đạo xanh thẳm ánh sáng, rồi đột nhiên thổi quét mà ra.

      Luồng sáng xanh thẳm nhanh đến mức người ta chỉ có thể cảm nhận thấy nó, đôi mắt chỉ nhìn thấy tia chớp lóe lên, rồi tiếng kiếm minh thanh thúy vang lên, gian như bị cắt làm đôi, thể khép lại.

      Nhiệt độ dường như chớp mắt giảm xuống.

      Lông tóc Mục Trần đột nhiên dựng ngược lên, cảm giác nguy hiểm cực độ xuất trong lòng.

      kiếm của Lạc Li quá huyễn lệ, nhưng sức mạnh đáng sợ khiến cho người ra lạnh gáy.

      Luồng kiếm khí xanh thẳm kia chẳng biết từ lúc nào chém dọc thân hình Linh Vương, rồi từ đó xuyên qua.

      Rất xa phía sau Linh Vương, ngọn núi bị cắt đôi.

      “ầm ầm!”

      đòn công kích sắc lẹm, Linh Vương khí thế hung hãn lao đến hai người, dường như bị chút thương tổn nào.

      Lạc Li mỉm cười mặt tái nhợt, kiếm tra vào vỏ, xoay người quay lại nhìn Mục Trần.

      Mục Trần cầm lấy tay của nàng kéo qua, nhìn thấy vết máu đỏ thẫm khỏi đau lòng. Mau chóng lau khô , trách mắng:

      – Cần gì liều mạng như thế, ta có thể giải quyết được nó.

      Lạc Li mỉm cười, trả lời, dịu dàng nhìn vẻ đau lòng của Mục Trần.

      Cả hai chẳng ai chú ý tới con Linh Vương vẫn hùng hổ xông tới.

      Thình lình khi Linh Vương đến gần, thân thể khổng lồ cũng đột nhiên nứt ra làm hai, ngã rầm xuống hai bên ngọn núi.

      Đá chạy cát bay, đất đai rung chuyển rồi chầm chậm ngừng lại.

      Hờ hững nhìn hai nửa bị cắt đôi của Linh Vương, Mục Trần thấy thân thể nó nhanh chóng bị tinh thể hóa, rồi cấp tốc thu lại, chỉ chốc lát hóa thành hai khối sáng chói mắt như mặt trời ban trưa, chiếu rọi khắp thiên địa.

      Linh lực khủng bố tản mát ra, mơ hồ nhìn thấy hai nửa của khối tinh thể chính là khối mà khi trước Linh Vương ăn mất, chẳng những vậy màu sắc còn đậm hơn, linh lực còn khủng bố hơn nữa.

      Đây là Linh Vương quang, cũng có thể gọi là tinh thể của nó.

      Xa xa đám người Triệu Thanh Sam bị hào quang chói mắt khiến cho thất thần, kinh ngạc. Rồi vẻ tham lam bừng lên chiếm lấy tâm trí và đôi mắt.

      Kia chính là Linh Vương quang a, nếu có thể cướp được, lần này Linh Quang quán đỉnh cực độ hoàn mỹ!

      Thậm chí có thể chạm tới ngưỡng cửa Thông Thiên cảnh chừng!

      Triệu Thanh Sam và Mộ Phong Dương đều đỏ mắt, hầu kết chạy loạn, cả hai liếc nhìn nhau, rồi nghiến răng xông tới. Mọi thứ như lý trí, sợ hãi, kinh ngạc… đều hoàn toàn đánh mất. Đại chiến thảm liệt giữa Mục Trần và Lạc Li với Linh Vương tuy rất khủng khiếp, chứng tỏ hai người lợi hại, nhưng bây giờ cả hai đều tiêu hao rất nhiều, đây chính là cơ hội ngàn vàng!

      Từ Hoang cũng ngây ngất nhìn ánh sáng chói mắt kia, thế nhưng lao lên động thủ, chỉ khẽ thở dài, lạnh lùng nhìn đám Triệu Thanh Sam như thiêu thân lao vào lửa. Dù sao cũng từng có xích mích với Mục Trần, cũng biết được tên thiếu niên này rất khó đối phó, hai tên kia muốn đoạt lấy đồ của , e rằng đó phải là chuyện nên làm của kẻ sáng suốt.

      Có lẽ tại Mục Trần và Lạc Li đều tiêu hao rất lớn, nhưng với tính cách của ta, có chuẩn bị gì ở đằng sau lòng có tặng Từ Hoang quyển thần quyết cũng dám tin.

      Đằng kia, tay Mục Trần nắm Lạc Li càng lúc càng chặt, con ngươi đen láy lãnh khốc vô tình nhìn hai người lao tới, khóe miệng cong lên nguy hiểm.

      Lạc Li cũng nhận thấy hành động của hai kẻ kia, gương mặt cũng đầy hàn ý.

      – Cuối cùng cũng xem tuồng đủ rồi sao?

      Mục Trần cười lớn.

      Triệu Thanh Sam và Mộ Phong Dương bốn mắt lóe lên, cũng dám xem thường Mục Trần. ta trước đó khiến Linh Vương phải trọng thương, khiến cho cả hai cảm thấy áp lực cực lớn, dám bừa bãi công kích như trước nữa.

      – Đoạt linh quang, chia ra!

      Triệu Thanh Sam quát khẽ, rồi hướng về nửa khối linh quang bên trái, để Mộ Phong Dương tách ra hướng về bên phải.

      Mục Trần lạnh lùng quan sát hành động của họ, bất chợt nắm tay lại, khối thiết cầu hoen gỉ xuất . búng tay bắn khối thiết cầu văng ra, ánh sáng rực rỡ thình lình bộc phát hình thành linh trận cực lớn cấp tốc ngưng tụ, kéo dài ra bao phủ lấy vị trí hai nửa khối linh quang.

      Biết đám rình mồi đằng xa lâu, làm thế nào lại có thể dốc hết tất cả lưỡng bại câu thương với Linh Vương cho được?

      “Xoẹt.”

      Triệu Thanh Sam và Mộ Phong Dương cấp tốc khựng lại, tim đập thình thịch nhìn linh trận lan tỏa bao phủ, uy áp hề yếu hơn linh trận trước đó!

      Liều mạng xông vào, e rằng bị linh trận kia vây lấy, cấp độ linh trận này cả hai ai đủ lòng tin có thể chống đỡ được.

      – Tên khốn nạn này!

      Mộ Phong Dương nghiến răng tức tối, ngờ được Mục Trần lúc này vẫn còn có chuẩn bị.

      !

      Triệu Thanh Sam cắn chặt răng lập tức quyết định. Mục Trần có kế sách ngăn cản, họ căn bản còn cơ hội.

      Mộ Phong Dương dứt khoát như Triệu Thanh Sam, hơi do dự chưa biết có nên hay .

      đến đây, vậy đừng nữa!

      Mộ Phong Dương vừa mới xoay lại, giọng Mục Trần truyền tới, lạnh lẽo nổi gai ốc. hoảng sợ khi thấy linh trận to lớn dường như tập trung bao phủ lại chỗ , kinh hoảng đến hồn phi phách lạc, chiến ý tắt ngúm, vội tăng tốc.

      – Hừ!

      Mục Trần nổi giận, lắc mình mang theo tiếng long ngâm rồi biến mất, đến khi xuất ở sau lưng Mộ Phong Dương.

      – Cút ra ngoài!

      Thân thể Mục Trần đột nhiên lôi quang ngập tràn, làn da chuyển sang màu bạc như kim loại, quyền kình cực tốc đánh ra.

      “Rầm!”

      Bạch hổ thoáng , như ngưng tụ trong quyền phong của Mục Trần, nặng nề đánh tới Mộ Phong Dương kịp phòng bị.

      – Ngươi ….

      Kình lực kinh người áp tới sau lưng khiến Mộ Phong Dương mặt mày tái mét, thời điểm này cả xoay người cũng thể tránh kịp, chỉ có thể gọi ra bộ giáp bảo vệ cơ thể.

      “Bang!”

      Tia lửa lóe lên khắp nơi, tiếng kim loại va chạm nặng nề, thân hình Mộ Phong Dương mang theo vòi máu như diều đứt dây rơi xuống đất, đục thủng lỗ to và sâu mặt đất.

      Mộ Phong Dương thê thảm nằm trong hố, áo giáp đầy vết nứt. Bộ giáp này trước đó chịu cái vỗ của Linh Vương nhằm hãm hại Mục Trần vốn nứt vỡ sắp hỏng mất, bây giờ lại phải chịu quyền cuồng bạo của chính Mục Trần, nó đến cực hạn.

      Mộ Phong Dương thở ra yếu ớt, máu tuôn từ cả mồm lẫn mũi, mắt hoảng sợ nhìn bóng người cao, thể tưởng tượng Mục Trần ra tay độc ác như thế, đánh là đánh ngay.

      – Dọn dẹp các ngươi mà dùng linh trận, phí mất.

      Mục Trần cười khẩy, tay vươn ra, khối sắt hoen gỉ trở lại trong tay .

      Mục Trần hạ xuống chút, ngón tay cong lại thành trảo, hút lấy khối đá khá to, gương mặt dữ tợn ném thẳng nó xuống chỗ Mộ Phong Dương trọng thương.

      !

      Mộ Phong Dương sợ hãi hét lên, khối đá nặng nề mang theo linh lực nện vào hố khiến mặt đất rung lên cái, tia sáng từ trời cao chiếu xuống, xuyên qua khối đá, đem Mộ Phong Dương trọng thương hôn mê đưa ra ngoài.

      Khi Mục Trần giải quyết gọn ghẽ Mộ Phong Dương, Triệu Thanh Sam trốn biệt tăm. Mục Trần chỉ lướt nhìn qua hướng tên kia bỏ chạy, rồi cũng có ý truy kích. tại tiêu hao quá nhiều, muốn đánh Triệu Thanh Sam văng khỏi Linh Quang giới có lẽ cũng được, nhưng phải dùng tới viên Linh Trận Tử này cũng rất luyến tiếc.

      Đứng giữa liếc về phía, nơi đó còn có vài người nhìn lại , khi họ thấy ánh mắt chú ý vào mình, nhất tề sợ hãi lui lại vài bước.

      Từ Hoang thở dài nhìn thiếu niên khí thế khiếp người đằng xa, khoát tay:

      thôi.

      Phía sau , Từ Thanh Thanh và tùy tùng đều im lặng. Nàng nghiến răng nhìn bóng người kia, trong lòng đầy cảm xúc khó hiểu. Ai mà ngờ được, ngay cả vị đại ca mà nàng kính nể nhất bây giờ cũng dám đối diện với tên kia.

      Nhưng nàng cũng thể thừa nhận, bây giờ mạnh hơn mấy tháng trước rất rất nhiều.

      Có lẽ, trong lần Thú Liệp chiến này, hắc mã đáng sợ và nổi tiếng nhất phải là Triệu Thanh Sam, mà chình là Mục Trần đằng kia!

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 315: Chấn Động


      bầu trời, Mục Trần nhìn đám người Từ Hoang lục tục rút , trong lòng thở phào nhõm. Cũng may khi trước màn giết Linh Vương khiến mất kẻ kia kinh hồn tán đảm, chứ nếu bây giờ khó mà khiến bọn người kia kinh sợ thoái lui.

      Mục Trần xoay lại, vung tay hút lấy hai khỏa tinh thể trong suốt, đẩy tay đưa nửa bay đến chỗ Lạc Li.

      – Mỗi người nửa!

      Lạc Li cười mỉm chi, khẽ gật, đưa tay nhận lấy rồi cất nửa khỏa tinh thể. Đối với nàng thứ này rất có ích, có lẽ Linh Quang quán đỉnh lần này giúp nàng rất nhiều.

      thôi! Mau rời khỏi đây, đại chiến lúc nãy quá kịch liệt, chúng ta phải tìm chỗ yên tĩnh hồi phục lại .

      Mục Trần cất nữa tinh thể còn lại, cất tiếng .

      Lạc Li gật đầu tán thành, hai người do dự, định hướng chút rồi lắc mình bay , chỉ chớp mắt còn thấy đâu nữa.

      Dãy núi hoang tàn trở lại với vẻ yên tĩnh vốn có, chỉ có đất đá ngổn ngang mới có thể khiến mọi người biết nơi đây từng diễn ra trận chiến kinh thiên động địa như thế nào.

      Nhưng Mục Trần rời , lại biết chuyện hai người bọn họ liệp sát Linh Vương tạo nên cơn sóng chấn động kinh khủng.

      Bắc Thương linh viện, quảng trường Bắc Minh.

      Mấy ngày nay quảng trường rộng lớn này lúc nào cũng chật ních, vô số đệ tử tập trung ở đây chăm chú dõi mắt lên trung của quảng trường.

      tấm màn sáng rực cao, hình ảnh ba tòa núi lớn trong mây mù như như , ba người yên tĩnh ngồi đó, áp lực vô hình tràn ngập khiến cả đệ tử ở quảng trường này cũng cảm thấy mấy tự nhiên.

      Bọn họ đều biết đó chính là điểm cuối cùng của Thú Liệp chiến. Nơi đó diễn ra trận đại chiến giữa tất cả đệ tử tham gia với trấn thủ giả của Thú Liệp chiến lần này.

      Đấy chân chính là ải khó vượt nhất.

      Chỉ khi những người tham gia đến được nơi đó, các đệ tử bên ngoài này mới có thể được xem trận đại chiến kinh thiên cuối cùng.

      Còn trước lúc ấy, bọn họ có cách nào nắm được tin tức gì trong Thú Liệp trường.

      Bất quá, luôn luôn có vài ngoại lệ.

      Quầng sáng mấy ngày nay có động tĩnh gì, đột nhiên lại trở nên nhộn nhạo bồng bềnh, khiến cho vô số đệ tử kinh ngạc dám rời mắt.

      – Chuyện gì thế?

      – Chẳng lẽ đến ải cuối nhanh vậy sao?

      Đám đông thần tình nghi hoặc xôn xao bàn tán, hẳn nhiên chẳng ai biết biến cố này là lý do gì.

      Trước quảng trường, hàng ghế chủ tọa, vị Thái Thương viện trưởng ngồi giữa, hai bên là số trưởng lão, bọn họ cũng kinh nghi nhìn quầng sáng cao.

      Trong Thú Liệp trường có trưởng lão chuyên trách giám sát, bình thường phải có người đến ải cuối cùng, có tin tức vô cùng quan trọng khác mới thông báo ra bên ngoài.

      Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, quầng sáng dao động ngưng tụ lại, hóa thành hình ảnh ràng. Đó là dãy núi hùng vĩ bát ngát, thế nhưng lúc này rung chuyển trước thân hình khổng lồ sáng chói sừng sững, dao động linh lực toát ra cực kỳ đáng sợ.

      – Đó là. . . Linh Vương?

      Chính ngay lúc đó, vị trí những trưởng lão hàng đầu đều thốt lên kinh ngạc, thần sắc kịch biết. Lời thốt ra khiến cho đám đệ tử tham gia Thú Liệp chiến bên dưới hoảng hồn, dù họ chưa bao giờ tận mắt thấy, nhưng cũng có hiểu biết về Thú Liệp chiến, hiểu hai từ Linh Vương đại diện cho cái gì.

      ngờ có thể dẫn Linh Vương ra ngoài?

      Vài trưởng lão kinh ngạc đến mức đứng phắt dậy, nhưng lại nhíu mày:

      – Sao con Linh Vương này có vẻ hơi yếu?

      – Nó mới sinh ra chưa bao lâu.

      Thái Thương viện trưởng đạm nhạt giải đáp, cười nhìn lên tên khổng lồ trong quầng sáng cao.

      Trưởng lão kia giật mình, nhưng cũng tỏ ra rất hứng thú. Dù rằng là Linh Vương mới ra đời, nhưng thực lực đệ tử nay cũng phải dễ đối phó, chẳng biết là tên nhóc xui xẻo nào bị nó gặp phải…..

      Hình ảnh quầng sáng càng hơn, đỉnh núi đằng trước Linh Vương có hai người đứng đó, gương mặt ra khiến vô số kẻ kinh hô bùng nổ.

      – Là tên Mục Trần kia!

      bên cạnh chắc là Lạc Li đó, hạng 15 Thiên bảng, chỉ hai người mà dám khiêu chiến Linh Vương?

      Nhanh chóng có người nhận biết họ, cả quảng trường ồn ào ghê gớm, ai là kinh ngạc, việc diễn ra hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng.

      góc kia của quảng trường, Diệp Khinh Linh, Chu Linh và thành viên Lạc Thần hội há mồm nhìn hai người kia, mặt mày cổ quái. Bọn họ biết Mục Trần trong Thú Liệp trường đời nào an phận, nhưng đâu có ngờ được lại kéo Lạc Li quậy Linh Vương. . .

      thứ tồn tại có thể sánh ngang cường giả Thông Thiên cảnh đó nha!

      Quầng sáng chớp động, đại chiến bùng nổ, hình ảnh lấp loáng, đất rung núi chuyển, hai bên ra tay vô cùng thảm liệt.

      Hình ảnh ngừng mang đến tin tức chiến đấu, những đệ tử kinh nghi bất định quảng trường lúc này hoàng toàn trở nên im lặng như tờ, vẻ mặt kinh hãi sợ sệt.

      Vì họ nhìn thấy Linh Vương cường đại bại lui.

      Rồi đến hình ảnh cuối cùng, Lạc Li chém ra kiếm, ánh kiếm xanh thẳm xuyên qua Linh Vương, cắt nó ra làm đôi, ầm ầm đổ xuống.

      Quầng sáng ngừng trình chiếu hình ảnh chiến đấu, mà cả quảng trường im phăng phắc tiếng động.

      Linh Vương khổng lồ dữ dằn kia lại bị Mục Trần và Lạc Li liên thủ liệp sát!

      đài cao, tất cả trưởng lão đều kinh ngạc, ánh mắt Thái Thương viện trưởng cũng rời khỏi quầng sáng, nhìn vào hình ảnh người con xinh đẹp kia, giọng lẩm bẩm:

      – Tiểu nương kia. . . là tộc nhân Lạc Thần tộc? Kiếm trong tay nàng có lẽ nào là Lạc Thần Kiếm? Ta nhớ lầm nó là chí bảo của Lạc Thần tộc mà…?

      – Viện trưởng, gia gia của nàng hẳn chính là Lạc Thiên Thần.

      trưởng lão tóc trắng bên cạnh Thái Thương viện trưởng cất tiếng, nhìn gương mặt chính là lão bán hàng mà Mục Trần và Lạc Li gặp ở lần đầu tiên đến mua hàng tại Linh Trị điện.

      – Cháu nội của Lạc Thiên Thần ư?

      Thái Thương viện trưởng kinh ngạc càng dữ dội, nhịn được cười to:

      – Lão già kia sao lại để cháu bảo bối của đến Bắc Thương linh viện của chúng ta tu luyện?

      – Tiểu nương này thiên phú cực kỳ tốt, tuổi có thể sử dụng được Lạc Thần Kiếm, đơn giản a….

      Thái Thương viện trưởng đột nhiên nhìn sang chút, chú ý đến Mục Trần, khẽ hỏi:

      – Tiểu tử kia tên là Mục Trần ư? Ha ha, cái tình trong Linh Lộ là do bày ra phải ?

      Lão nhân bên cạnh cười :

      – Chuyện đó chấn động , Thánh linh viện đòi phải trừng phạt loại bỏ , cuối cùng nhờ có viện trưởng mà chỉ bị đuổi ra khỏi Linh Lộ mà thôi.

      Thái Thương viện trưởng cười nhạt:

      – Tiểu tử này là thiên tài khó gặp, bồi dưỡng thêm chẳng kém Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông. . . Chuyện lúc trước ràng là Thánh linh viện phá hủy vài quy định, thầm bí mật trợ giúp tên tiểu tử Cơ Huyền kia. Chúng nghĩ rằng có thể giấu được mọi người sao? Kết quả như thế cũng là tự gieo gió gặt bão thôi.

      Lão tóc trắng gật đầu:

      – Bọn họ ưng ý thiên phú của Cơ Huyền, định dùng để lần tỷ thí Ngũ Đại Viện sắp tới áp chế Bắc Thương linh viện chúng ta, giành lấy cơ hội đại viện đứng đầu.

      Thái Thương viện trưởng nheo mắt nhìn thiếu niên trong quầng sáng, cười cợt lẩm bẩm:

      – Cơ Huyền đúng là kỳ tài ngút trời, nhưng Mục Trần này cũng phải là kẻ kém cỏi…..

      Cùng lúc đó, bên trong Thú Liệp trường cũng hề yên tĩnh, vì giọng vang vọng khắp cả Linh Quang giới, truyền tin tức nóng hổi.

      – Vùng tây bắc, điểm tụ tập cực độ nguy hiểm, Linh Vương bị trảm sát, người giết: Mục Trần, Lạc Li!

      Tin tức được linh lực lan truyền khắp nơi, khiến cho vô số kẻ biến sắc.

      Linh Vương, bị trảm sát?

      Toàn bộ Thú Liệp trường đều chấn động cực kỳ, mọi người đều tỏ ra khó tin, nhiều năm rồi ngờ có Linh Vương bị đệ tử giết chết?

      Mục Trần và Lạc Li còn chưa vào linh viện tròn năm, phải vẫn còn cái danh tân sinh hay sao? Trình độ bọn họ có thể làm được chuyện kinh thiên này?

      Vô số người kinh ngạc khó hiểu, nếu phải tin tức kia cứ lặp lặp lại khắp nơi, họ còn ngỡ rằng vừa rồi hai lỗ tai của mình nghe lầm.

      Thở dài hơi, xem ra con hắc mã đen nhất Thú Liệp chiến xuất rồi….

      nơi rất sâu torng Thú Liệp trường, cánh đồng hoang vu có người bước chầm chậm đất, vai vác trường thương, Linh Binh đông nghìn nghịt đằng trước mặt hùng hổ lao tới, chỉ cười mặc cho dòng Linh Binh bao phủ.

      “Rầm!”

      Kim quang rực rỡ cực kỳ bá đạo như sóng lớn càn quét, Linh Binh và lượng lớn Linh Tướng chỉ trong khoảnh khắc nổ tung, chỉ còn lại linh quang lơ lửng đầy trời.

      Người kia vung tay lên, thu hết toàn bộ linh quang, ngẩng lên, tóc xõa ra, khí phách bệ vệ hiên ngang mà lãng tử hoang dã, cực kỳ thu hút.

      Chính là Trầm Thương Sinh.

      dõi mắt nhìn ra hướng tây bắc, cười. Mục Trần, quả nhiên là học đệ thú vị, nhưng biết ải cuối cùng có bước lên Linh Quang đài đây?

      đỉnh núi nọ, Lý Huyền Thông khoanh tay đứng cao, cũng nhìn về phía tây bắc, gương mặt tuấn mấy thay đổi. lát sau xoay người bỏ , hề cất lên tiếng nào.

      “Uỳnh!”

      Hạc dũng mãnh nện cước phá nát khối đá lớn, mắt long lên, đám người phía sau im như thóc, dám ho tiếng.

      – Có thể giết Linh Vương, đúng là có bản lĩnh…

      Hạc cười lạnh, xoay người , thanh lãnh khốc cất lên.

      – Cũng tốt, bớt cho ta chút phiền toái. Đến lúc đó, Linh Vương quang trong tay ngươi ta cũng vui lòng mà nhận giúp.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 316: Đột Phá


      Linh Vương bị giết mang đến làn sóng sôi nổi nóng cháy lan khắp Thú Liệp trường. Có người sợ hãi chép miệng, có người thần tình hâm mộ, cũng có kẻ hoài nghi, nhưng dù thế nào hai cái tên Mục Trần và Lạc Li trở thành hắc mã tỏa sáng chói mắt nhất Thú Liệp chiến năm nay.

      Trong Thú Liệp chiến ngập tràn hắc mã, họ lại lấy được vị trí nổi tiếng nhất, dù rằng cả vị tiếng tăm cực thịnh trước đó, Triệu Thanh Sam, bây giờ cũng thể vượt qua nổi.

      Trong lúc đó, tung tích của Mục Trần và Lạc Li lại hoàn toàn biến mất, qua ngày ai thấy bọn họ ở đâu cả.

      Có người phỏng đoán, hai người thương thế quá nặng, họ có bản lĩnh cao cường nhưng để có thể giết được con Linh Vương, trả giá ắt .

      nơi hẻo lánh nào đó trong Linh Quang giới, đỉnh núi chơ vơ giữa trời, Lạc Li hiên ngang đứng sơn đỉnh, ánh mắt lợi hại đảo khắp tứ phương, thấy có động tĩnh gì lạ mới nhìn lại Mục Trần ngồi xếp bằng tảng đá, linh lực lượn lờ quanh người, hai mắt nhắm nghiền.

      phải như mọi người võ đoán, cả ngày hôm nay hai người biến mất phải vì trọng thương, bọn họ chiến đấu với Linh Vương tiêu hao rất lớn, nhưng thương thế chỉ buổi là hoàn toàn khỏi hẳn.

      Sở dĩ họ phải thân , vì sau trận đại chiến đó, dường như Mục Trần bị vây trong trạng thái đột phá.

      Sau khi khổ tu trong Lôi vực, Mục Trần có vẻ tinh tiến thực lực, nhưng chưa hề có dấu hiệu đột phá Hóa Thiên cảnh, thành ra chỉ tính là thực lực chuẩn Hóa Thiên cảnh, so sánh chênh lệch .

      Chỉ khi chân chính trở thành cường giả Hóa Thiên cảnh mới cảm nhận ảo diệu của cảnh giới, chân chính có được sức mạnh Hóa Thiên cảnh.

      ngờ được sau đại chiến kinh thiên đó, cảm giác kỳ diệu tự nhiên lại sinh ra khiến cho Mục Trần mừng rỡ như mở cờ trong bụng.

      Đột phá khả ngộ bất khả cầu, quan hệ tới trình độ mạnh mẽ của linh lực. Bởi vì nếu chỉ luận độ mạnh mẽ của linh lực, từ lâu Mục Trần có thể sánh ngang thậm chí vượt hơn nhiều cường giả Hóa Thiên cảnh, nhưng đột phá được chướng ngại kia, linh lực cũng chỉ xem như hùng hậu hơn Dung Thiên cảnh mà thôi.

      Chỉ bước nhưng muốn tiến tới cũng dễ như vậy.

      tảng đá, Mục Trần hoàn toàn yên lặng, mặc cho linh lực phập phù ổn định, nhưng hô hấp của vẫn đều đều như vậy, chút ảnh hưởng.

      Còn trong cơ thể, linh lực lại ào ào như đàn bò chạy loạn, cũng hề khống chế, cứ mặc cho linh lực tự nhiên chuyển động.

      Trong khí hải, Thần Phách lấp lánh, hào quang chuyển động ngừng, dao động kỳ lạ mơ hồ toát ra.

      Thần Phách chậm rãi mở mắt, ánh mắt như trời đêm thâm thúy, hai tay cũng giang ra như muốn ôm lấy đất trời.

      “Ầm ầm.”

      Bên ngoài như có những tiếng động vang rền, cuồng phong gào thét.

      Bên ngoài cơ thể Thần Phách càng lúc càng sáng hơn, rồi từng chút di chuyển lên , đến khi chạm trần khí hải.

      cảm giác tắc nghẽn xuất , khiến Thần Phách khó có thể nhúc nhích thêm được.

      Thần Phách an nhiên bất động, ngụp lặn trọng cảm giác cộng hưởng kỳ dị. Thình lình lực hút dữ dội kéo lấy Thần Phách thoát khỏi khí hải, thoát khỏi luôn cả phạm vi thân thể.

      luồng hào quang từ trong bụng Mục Trần sáng lên, xuyên qua cơ thể bay lên đỉnh đầu.

      Tia sáng trong suốt từ đỉnh đầu Mục Trần bắn thẳng lên trời cao, hào quang kỳ dị lại có dao động linh lực gì, nhưng khiến kẻ khác nhìn thấu.

      – Thần Phách ly thể, hòa nhập thiên địa. . .

      Lạc Li nhìn thấy cảnh tượng này, khóe môi khẽ cười vui sướng. Có thể thành công bước đó vậy chứng tỏ Mục Trần chân chính trở thành cường giả Hóa Thiên cảnh.

      Cái gọi là Hóa Thiên cảnh, chỉ khi Thần Phách thoát ly thân thể, hòa nhập vào thiên địa, lúc nào cũng có thể nấp chân thân, khiến kẻ khác khó lòng tra xét ra. Thậm chí cho dù bị công kích cũng có thể hòa nhập vào thiên địa, giảm bớt thương thế, cũng vì đó mà cường giả Hóa Thiên cảnh có năng lực chịu đòn hơn xa so với Dung Thiên cảnh, phải vì cơ thể mạnh mẽ hơn nhiều, mà chính là thủ đoạn hóa nhập thiên địa, hóa giải phần lớn công kích.

      Đỉnh đầu Mục Trần bắn ra hào quang trong suốt, Thần Phách ra, theo cột sáng đó bắn lên cao.

      Trước đây Mục Trần đột phá Dung Thiên cảnh, Thần Phách chỉ có thể rời khỏi thân thể thời gian rất ngắn, lại thể xa. Bây giờ tiến vào Hóa Thiên cảnh, Thần Phách trở nên tự do hơn, ràng buộc của thân xác càng lúc càng thấp hơn.

      Thần Phách xếp bằng trong cột sáng, tay giang ra như bay lượn trong thiên địa, gương mặt say mê hứng khởi.

      Cơ thể Mục Trần tỏa hào quang sáng rực, Lạc Li nhìn lại mắt thường thấy ngồi ở đó, nhưng cảm nhận bằng linh lực nơi đó hoàn toàn trống trơn, phải cố gắng tìm kiếm chút mới có manh mối.

      Mục Trần thành công.

      bầu trời, cột sáng mờ dần, Thần Phách lướt xuống, từ đỉnh đầu chui trở lại vào người, tiến thẳng về khí hải.

      Đôi mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra, ánh mắt sáng lóe như ánh mặt trời, chợt ra rồi tan biến.

      – Aaaaaaaa!

      Mục Trần ngẩng lên, dốc đổ tâm thần trút hết cảm giác vui sướng cùng cực, hét lên sảng khoái, tiếng vang như sấm rền thiên địa.

      đứng dậy, cảm giác thân thể trở nên nhàng hơn nhiều, linh lực trong cơ thể tăng trưởng quá ràng, nhưng biết mình mạnh hơn nhiều lắm.

      Cộng hưởng với thiên địa càng lúc càng sâu, dễ dàng hấp thu linh lực thiên địa hơn nữa.

      Chuẩn Hóa Thiên cảnh và Hóa Thiên cảnh, Mục Trần vứt bỏ được chữ thừa ra kia.

      – Chúc mừng…. cường giả Hóa Thiên cảnh thực lực.

      Lạc Li mỉm cười bước tới, gương mặt xinh đẹp cười thôi.

      – Mới Hóa Thiên cảnh. . . còn xa chưa đủ cường a.

      Mục Trần cười đáp lại, hứa với nàng, trở thành cường giả cái thế, bây giờ còn quá sớm.

      – Chúng ta cũng thôi, tính thời gian có lẽ Thú Liệp chiến cũng sắp kết thúc.

      Lạc Li .

      Mục Trần gật đầu, ở cửa ải cuối cùng còn có trấn thủ giả, dù cho có tinh thể Linh Vương, mà thể xông quan phá ải khỏa tinh thể này cũng chỉ để vứt sọt rác. Mà tất cả đệ tử tham gia Thú Liệp chiến cũng phải trắng tay trở về.

      Mục Trần tặc lưỡi chép miệng, bất giác cảm thấy áp lực. Tuy chưa biết lắm ba vị trấn thủ giả kia, nhưng đoán thực lực của họ còn mạnh hơn con Linh Vương kia. Dù sao họ chỉ có linh lực hùng hậu, mà còn trí tuệ khôn ngoan, kinh nghiệm tác chiến phong phú và các thủ đoạn cường đại.

      Đó là áp lực lớn nhất của tất cả đệ tử tham gia Thú Liệp chiến.

      Mục Trần cảm thán phen, rồi nắm tay Lạc Li, cả hai lướt lên cao, định hướng chút rồi bay thẳng về hướng đông nam.

      Ước chừng giờ sau, hai người giảm tốc độ, hạ xuống đỉnh núi. Ở đó có mấy người chờ họ, chính là đám Vương Thống, An Nhiên. Chỗ này chính là địa điểm tập họp bọn họ định ra từ trước.

      Khi Vương Thống thấy hai người kia xuất , thở phào trút được gánh nặng. Cả đám người chờ hai kẻ kia hết ngày nay.

      – Các ngươi cuối cùng cũng xuất , các ngươi mà đến, ta nghĩ các ngươi có chuyện gì đó cũng nên…..

      Vương Thống vuốt mồ hôi trán.

      Mục Trần cười:

      – Tĩnh dưỡng chút, làm chậm thời gian mất rồi.

      – Các ngươi bây giờ là danh nhân Thú Liệp trường rồi, chẳng biết bao nhiêu kẻ săn lùng các ngươi.

      Vương Thống lẩm bẩm.

      – Sao?

      Mục Trần ngẩn ra.

      – Các ngươi chém giết Linh Vương, chuyện đó truyền khắp Thú Liệp trường. Tất cả mọi người đều biết các ngươi có tinh thể Linh Vương trong tay, nếu mà đoạt được Linh Quang quán đỉnh lần này là tốt nhất rồi còn gì…

      An Nhiên cười khúc khích.

      – Do đó tai ít người tìm kiếm các ngươi, mà cả ngày nay thấy hai người đâu, bọn ta tưởng các ngươi tiêu rồi chứ!

      Mục Trần nhíu mày, ngờ lại phiền phức như thế, nhưng khoát tay:

      – Quên ! Nếu thực có kẻ đui mù nào tới, đừng có trách ta khách khí.

      xong, búng tay ra, vài khỏa tinh thể màu tím bay tới đám người kia.

      – Đây là Linh Tướng quang Hóa Thiên cảnh hậu kỳ, mọi người cất .

      Mục Trần cười . Thời điểm dưới lòng đất, lấy được mười mấy khỏa, giờ cũng tiện tay chia cho đồng đội chút.

      – Hé hé, vậy đa tạ!

      Vương Thống khách khí, linh quang cấp độ này rất khó tìm, tội gì mà nhận.

      – Chúng ta cũng thôi, đến Linh Quang đài.

      Mục Trần phất tay, thuận miệng hỏi:

      – Có tin gì hay hay quan trọng ?

      Vương Thống nhếch miệng cười :

      – Đúng rồi! Nghe đệ tứ Thiên bảng Hạc khiêu chiến đệ tam Tô Huyên, lôi đài ở ngay chân núi Linh Quang sơn, có lẽ bây giờ phần lớn mọi người tề tựu ở đó.

      Mục Trần trừng mắt. Cái tên kia, quả nhiên thể nhịn được nữa rồi sao?

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 317: Linh Quang Sơn


      đến những ngày này, khí Thú Liệp chiến bùng nổ sôi động vô cùng, vô số người ra sức càn quét những điểm tụ tập, những người khác có thu hoạch kha khá cố gắng nhanh chóng tập trung ở trước ải cuối cùng của kiện. Họ biết dù có liều mạng thu hoạch được nhiều bao nhiêu, nhưng nếu vượt qua ải kia mọi thứ cũng chỉ là đồ vất .

      Mà trấn thủ giả của ải cuối năm nay, lại chính là cựu top 3 Thiên bảng ngày nào của Bắc Thương linh viện, cái thời mà cả Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông cũng chỉ mới là tân sinh, phải luôn ngước nhìn bọn họ.

      Xưa nay Thú Liệp chiến chỉ có trấn thủ giả. Thế nhưng năm nay lại khó khăn hơn nhiều. Đối diện Tam Đại Tướng, ngay cả Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông liên thủ có qua được hay cũng chưa biết chừng.

      Đa số mọi người đều tỏ ra lo lắng, nhưng đến nước này cũng còn cách khác, có lo thêm cũng chẳng ích lợi gì, cứ đợi đến lúc trận đại chiến kia nổ ra rồi hẵng hay.

      Mục Trần dẫn đầu mọi người di chuyển đến cửa ải cuối cùng, dọc đường hề dừng lại, thậm chí có phát những điểm tụ tập rất khá nhưng cũng bỏ qua. Đối với họ tại, thu hoạch cũng xem như rất tốt.

      Đẩy cao tốc độ, chỉ ngày sau họ đến được nơi cần đến, đập vào mắt họ là khí náo nhiệt phồn thịnh như kinh thành của quốc gia lớn.

      trung, những tiếng gió vang lên dứt, mọi người đều đổ về hướng giống nhau.

      đỉnh núi đơn bạc sừng sững giữa trời, Mục Trần nheo mắt nhìn biển người đông nghịt cao, ánh mắt lóe lên khó hiểu.

      Tin tức thu thập dọc đường càng lúc càng ràng, biết nguyên nhân vì sao Hạc lại muốn tranh vị với Tô Huyên. Tô Huyên vốn tính tình dịu dàng, chẳng ham tranh đấu, dù nàng có vị trí thứ ba Thiên bảng nhưng cũng chẳng mấy quan tâm. Nếu ai đó có đủ thực lực, muốn cướp lấy nàng có thể chủ động tặng cho.

      Do vậy Hạc khiêu chiến chẳng phải vì mơ tưởng đến lợi ích vị trí thứ ba của Tô Huyên.

      ra muốn mượn cái hành động này để bức Mục Trần biến mất hai ngày qua phải lộ mặt ra. Mục Trần hủy tổng bộ môn khiến mất mặt, giờ lại còn đoạt được tinh thể Linh Vương, như thế thừa đủ cho Hạc phải ra tay.

      – Muốn đối phó ta mà.

      Mục Trần cười nhạt.

      – Hạc lập lôi đài ở chân núi Linh Quang Sơn khiêu chiến học tỷ Tô Huyên, chắc chắn là muốn dụ ngươi qua đó, xem ra cũng rất ngại ngươi bày bố linh trận đặt bẫy như lần trước.

      Lạc Li mỉm cười phân tích.

      Mục Trần gật đầu, Hạc đúng là cẩn thận, ngại linh trận cường hản của Mục Trần bí mật bố trí, nên tiên hạ thủ vi cường, lấy Tô Huyên làm mồi để câu con cá lớn. Làm vậy Mục Trần thể chờ thêm mấy ngày để bố trí linh trận được.

      – Tên kia gian xảo.

      Vương Thống chép miệng. Ân oán giữa Mục Trần và Hạc cũng biết, tỏ ra có vẻ lo lắng:

      – Hay là để ba huynh đệ chúng ta đến Linh Quang sơn trước xem thế nào. Còn Tô Huyên dù sao nơi này cũng là Linh Quang giới, nhiều lắm cũng chỉ trọng thương hạ đài, nguy tới tính mạng đâu.

      Mục Trần lắc đầu, nhìn về phía Linh Quang sơn:

      cần đâu! Ở đó là điểm cuối, Hạc muốn chờ ta, trận đó thể tránh được.

      Tuy cũng biết Hạc vẫn luôn nhẫn nhịn che giấu thực lực, nhưng bây giờ bản thân cũng tinh tiến hơn rất nhiều so với tháng trước lên tổng bộ môn. Lúc này Hạc muốn áp chế có lẽ cũng dễ dàng đâu.

      thôi!

      Mục Trần gì thêm nữa, dẫn đầu trước, mọi người lập tức theo sau.

      Nơi chân núi kia, người người tấp nập, tòa núi nguy nga vạn trượng đâm thủng tầng mây, tiêu diêu tự tại, cảnh tượng mờ ảo.

      Ngọn núi này chính là Linh Quang sơn.

      Đỉnh núi được tọa trấn bởi Tam Đại Tướng của Hình điện.

      Dưới chân núi là bình đài rộng lớn, tràn ngập những cái đầu lúc nhúc, đông vô số, thanh náo nhiệt vang khắp nơi khiến cả mây mù cũng muốn tan .

      tại chính giữa bình đài còn có lôi đài lớn được lập nên, khu vực hoàn toàn trống trải khác biệt vô cùng với biển người xung quanh.

      Mọi ánh mắt đều hướng về lôi đài kia, có hai người xếp bằng đối diện nhau, nam nữ. Nam tử tóc dài màu xanh dị, nữ tữ áo quần trắng tinh, xinh đẹp dịu dàng.

      Hai người đều là nhân vật nổi bật hàng đầu Bắc Thương linh viện, thế giằng co dễ dàng trở thành trung tâm của mọi chú ý.

      – Hạc , ngươi đợi ngày, sao còn chưa động thủ?

      Tô Huyên nhăn mày lạnh giọng , thanh đầy ý tứ châm chọc. Thông minh trí tuệ của nàng thừa sức hiểu được nguyên nhân nào Hạc tới tìm nàng.

      Hạc cười nhạt, :

      – Tô Huyên, ngươi trước giờ vẫn che chở cho sao, lại trốn tránh chịu ló mặt ra, ta thấy ánh mắt của ngươi cũng tốt đâu.

      Tô Huyên nhíu mi cười dài:

      – Hạc , sao có thể toạc ra như thế nhỉ, vậy ngươi dùng ta để bức Mục Trần thân? Chẳng lẽ sợ linh trận của sao chứ?

      Hạc trừng mắt dữ tợn, nhưng giọng vẫn đạm nhạt:

      – Ngươi rất quan tâm tới , trước kia ta chấp tên tân sinh, còn bây giờ mà dám mò ra, ta cho hiểu tổng bộ môn của ta phải là thứ gì mà có thể phá hủy.

      có thể giết Linh Vương, ngươi có thể ?

      Tô Huyên mỉm cười châm chọc.

      Hạc siết chặt tay, giọng vẫn hờ hững:

      – Chẳng qua là con Linh Vương mới sinh mà thôi, vả lại trước đó nó còn bị đông người vây công, là kẻ cuối cùng hưởng lợi, có gì mà đắc ý?

      Hai người lời qua tiếng lại gay gặt, nhưng Hạc vẫn có vẻ gì sắp ra tay. Mọi người xung quanh cũng ai thắc mắc gì, vì mơ hồ cũng nhận ra mục đích của , ràng phải là Tô Huyên, chính là Mục Trần. . .

      Nếu trước khi cái tin tức Mục Trần giết chết Linh Vương kia truyền ra, Hạc lại xem Mục Trần là đối thủ trực tiếp, người ta nghi hoặc.

      Nhưng tại tên kia danh tiếng trong Thú Liệp chiến còn vang dội hơn cả Hạc , là kẻ đầu tiên trong nhiều năm nay giết được Linh Vương.

      Gần đó, Tô Linh Nhi lo lắng nhìn hai người lôi đài, bên cạnh còn có Lê Thanh và Quách Hung.

      muốn dụ Mục Trần ra đây, đánh bại tên kia rồi cướp lấy Linh Vương quang đây mà.

      Quách Hung bực bội .

      – Vậy phải làm sao?

      Tô Linh Nhi nghe vậy, nhất thời gấp gáp. Lúc trước Tô Huyên với nàng, thực lực Hạc bây giờ rất mạnh, ngay cả tỷ tỷ cũng chưa chắc là đối thủ, Mục Trần nếu tới đây chẳng phải chui đầu vào rọ?

      – Chỉ có thể nhìn thôi!

      Lê Thanh và Quách Hung đều thở dài chẳng biết làm sao.

      Tô Linh Nhi giẫm chân nghiến răng, lần đầu tiên cảm thấy tên Hạc vô cùng đáng căm giận.

      Lưng chừng ngọn núi, hai nhánh đại thụ chọc trời, có hai người đứng đó, tầm mắt xuyên qua mây mù nhìn xuống đám đông bên dưới.

      – Thực lực Hạc tăng lên rất nhiều a, Tô Huyên chắc chắn phải đối thủ của .

      Lý Huyền Thông cất tiếng:

      biết Mục Trần có xuất hay ?

      Trầm Thương Sinh cười, nhìn lên đỉnh núi cao vút, lẩm bẩm:

      – Ba tên kia. . . cũng rất mạnh, hai người chúng ta phải 2vs3 e rằng chịu nổi a.

      – Tam Đại Tướng.. đứng đầu hẳn là học trưởng Lâm Tranh. Ta có thể đối phó, bất quá cũng chỉ có thể cầm hòa.

      Trầm Thương Sinh nhún vai, thở dài.

      Lý Huyền Thông trừng mắt, liếc nhìn Trầm Thương Sinh. có thể thủ hòa với Lâm Tranh? Tên kia là kẻ mạnh nhất trong ba người, là cựu đệ nhất Thiên bảng.

      – Ta cũng có thể đối phó người, thắng khó, nhưng cũng dễ thua.

      – Nhưng còn người kia… Dù cả ba trận đều hòa cũng tính là chúng ta thắng, nhưng có vẻ như tìm ra kẻ có năng lực đó. Hạc . . . cũng được.

      – Còn hai người nữa rất đáng để chọn.

      Lý Huyền Thông nhìn về phương xa, chậm rãi :

      – Mục Trần và Lạc Li, nhưng chuyện thế này hẳn nhiên nên để nam nhân đứng ra giải quyết.

      – Mục Trần à. . .

      Trầm Thương Sinh xoa xoa cằm, mắt nhìn lại bình đài:

      – Vậy để xem có xuất , nếu có thể đánh bại Hạc , người thứ ba , ta nghĩ cũng có ai phản đối. Nhưng nếu bại dưới tay tên kia, vậy cách nào khác, việc đó phải cho Hạc thử xem.

      Lý Huyền Thông khẽ gật đầu, việc này quan hệ đến quyền lợi của tất cả đệ tử ở đây, dù cho thích Hạc , nhưng nếu Mục Trần thực bại, vị trí thứ ba tránh khỏi phải là Hạc .

      Đột nhiên ngẩng lên, Lý Huyền Thông khẽ :

      đến rồi.

      Trầm Thương Sinh cũng gật đầu, hưng phấn nhìn ra xa, vài bóng người đáng bay đến re trong mắt:

      – Để xem bây giờ và Hạc , ai đủ tư cách nhận lấy trọng trách này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 318: Vị Trí Thứ Ba


      Dưới chân Linh Quang sơn, những tiếng huyên náo vang khắp nơi, mọi ánh mắt đều chăm chú nhìn vào hai người lôi đài. là đệ tam, là đệ tứ Thiên bảng. Hai nhân vật danh vọng trọng thị trong Bắc Thương linh viện, những cường giả thành danh lâu này, đám hắc mã cũng đủ khả năng lay động địa vị của họ trong Thú Liệp chiến.

      Nhưng tại họ đối đầu giằng co nhau, điều này khiến cho người ta dễ dàng sôi trào.

      Đột nhiên Tô Huyên đứng lên, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Hạc , miệng cong lên châm chọc:

      – Hạc ! Kế hoạch của ngươi tồi, nhưng ta cho ngươi dễ dàng đắc thủ như vậy.

      – Ngươi sao? Ngươi có thể đánh bại ta sao chứ?

      Hạc cười khẩy.

      – Ta biết tính cách của Mục Trần, ngươi cất công bày bố, nhất định đến, vậy trước khi tới ta tiêu hao chút linh lực của ngươi vậy.

      Tay nắm chặt, viên châu ra, tiếng sóng vỗ ì oạp vang lên.

      – Ta đủ thực lực chiến thắng ngươi, nhưng dây dưa với ngươi hồi cũng khó!

      Hạc sắc mặt trở nên khó coi, ngờ Tô Huyên lại chủ động ra tay trước.

      Vì để cho Mục Trần thuận lợi chút, nàng lại có thể đánh trận khiến phải tiêu hao!

      – Rượu mời uống!

      Hạc hai mắt lạnh lùng, tay siết lại, sắc mặt trở nên đanh ác.

      – Ngươi cũng đánh giá cao quá, bất kể ngươi làm cái gì, chẳng khác gì thằng hề nhảy nhót trước mặt ta.

      Hạc cười gằn, đột nhiên linh lực hùng hồn như biển lớn bùng lên, khí thế che lấp nửa bầu trời, uy áp đáng sợ khiến phần lớn người ở đây biến sắc.

      – Uy áp này. . .

      – Hạc đột phá đến Thông Thiên cảnh rồi sao?

      Những tiếng kinh hãi vang lên, ít đệ tử ưu tú tỏ ra hết hồn hoảng sợ nhìn Hạc .

      Gần đó, Tô Linh Nhi cũng tái mặt, khó trách tỷ tỷ nàng phải là đối thủ của Hạc , nhận ra thực lực tên kia mạnh đến mức độ này!

      Lê Thanh và Quách Hung sắc mặt cũng rất khó coi, Hạc tàng thực lực quá tốt.

      Tô Huyên nhìn khí thế ngập trời của Hạc , viên châu trong tay lóe lên, chậm rãi :

      – Giấu kỹ bao lâu như thế, ra cũng chỉ mới nửa bước vào Thông Thiên cảnh mà thôi! Như thế này mà đòi so sánh với Lý Huyền Thông ư?

      – Còn dám mạnh miệng?

      Hạc trừng mắt, tay vỗ xuống, luồng linh lực xanh biếc chút lưu tình đánh xuống Tô Huyên.

      “Ầm ầm.”

      Tô Huyên giơ tay lên, luồng sóng xanh thẳm từ viên ngọc châu ào ra, hình thành con sóng lớn bao bọc lấy nàng.

      “Uỳnh!”

      Sóng nước bị linh lực trùng kích, Tô Huyên tái mặt bị đánh lui đoạn, dòng nước bảo vệ cơ thể bị đánh tan tác. Nàng tại cũng là cường giả Hóa Thiên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, cảnh giới cách Hạc cũng xa, nhưng chênh lệch giữa hai người cũng .

      – Để xem ngươi đỡ được mấy lần!

      Hạc ra tay có ý định nương , linh lực hùng hậu lại hóa thành cự chưởng khổng lồ đập mạnh xuống.

      Viên châu trong tay Tô Huyên lại lóe sáng, sóng nước mạnh mẽ bắn ra hình thành bức tường nước chắn trước mặt.

      “Bùm!”

      Cự chưởng vỗ vào tường nước, sóng khí bắn ra bồng bềnh, tuy tường nước chưa hoàn toàn tan vỡ, nhưng lại ít.

      Tô Huyên thực lực bì kịp Hạc , nếu có Trọng Thủy Linh Châu, có lẽ khó mà chống đỡ được công kích của Hạc .

      Nhưng bại cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

      Linh lực quán chú vào Trọng Thủy Linh Châu, Tô Huyên cắn răng duy trì tường nước, cố kéo dài thời gian.

      “Uỳnh uỳnh.”

      Chấn động ngày càng mãnh liệt và dồn dập, Tô Linh Nhi bên ngoài cực kỳ hoang mang lo lắng cho tỷ tỷ của mình.

      “Đùng!”

      Nhưng chính lúc Tô Huyên sắp chịu nổi nữa, tia linh lực từ chân trời xa như chớp giật bắn tới, đánh thẳng vào cự chưởng khiến nó nổ tan tành.

      – Hạc ! Ngươi càng sống càng ra gì, danh hiệu đệ tứ Thiên bảng bị ngươi bôi nhọ mất rồi!

      Biến cố thình lình xảy ra theo sau đó là tiếng cười khẩy châm chọc, lại như tiếng sấm ầm ầm vang khắp vùng.

      Mọi người giật mình ngẩng lên, đằng xa có vài bóng người bay đến, chỉ chốc lát sau xuất bầu trời bên này, kẻ đầu chính là Mục Trần!

      – Mục Trần, đến rồi!

      là người giết Linh Vương đó sao?

      – Kỳ này có trò hay rồi.

      khí trong vùng tự nhiên càng thêm náo nhiệt, mọi người ồn ào bàn tán, đến bây giờ Mục Trần là kẻ được nhắc đến nhiều nhất trong Thú Liệp chiến. Đại chiến giữa kẻ mới nổi và cường giả lâu Hạc kịch liệt thế nào?

      – Mục Trần, cuối cùng cũng dám ló mặt ra ư?

      Hạc lành lạnh nhìn kẻ mới đến, giọng điệu ghét cay ghét đắng.

      – Ha ha! Ta nghĩ được ngươi lại kiêng dè ta như thế, lại có thể dùng thủ đoạn để ép ta phải tới.

      Mục Trần cười nhạt, cố tình phanh phui phỉ nhổ danh tiếng của Hạc

      Hạc lạnh mặt nhìn Mục Trần, nhưng lại cười nhạt:

      – Ngươi tự đề cao mình quá đó, nhưng cũng vậy thôi, nếu đến rồi bớt cho ta phải phiền toái lùng sục ngươi. Đem tinh thể Linh Vương nộp ra cho ta, rồi tự mình xách đít cút khỏi Linh Quang giới, chuyện ngươi phá hủy tổng bộ môn ta bỏ qua.

      Mục Trần phì cười, tay nắm lại, khỏa tinh thể trong suốt rực rỡ xuất , ánh sáng chói mắt như mặt trời ban trưa.

      Tinh thể lơ lửng bàn tay, miệng cong lên châm chọc:

      – Tinh thể đúng là ở trong tay ta… thế nhưng mà nộp cho ngươi? Ngươi là cái thá gì?

      Vốn huyên náo, đột nhiên mọi người trở nên yên lặng tĩnh mịch. ai ngờ Mục Trần lại chuyện với giọng điệu như vậy khi đối diện Hạc . hề khách khí, chút nể mặt….

      Hạc trừng mắt gì, nhưng dáng vẻ như muốn nuốt sống Mục Trần. Lát sau mới lành lạnh cất tiếng:

      – Để xem đến lúc bò ra dưới chân ta, ngươi còn cả gan những lời đó hay ?

      Hai tay đột nhiên nắm lại, linh lực xanh biếc hùng hậu bao phủ chân trời, uy áp tràn ngập.

      còn nhẫn nhịn được nữa, rất muốn giày xéo Mục Trần dưới chân!

      Mục Trần cũng trở nên lãnh khốc vô tình, phất tay để cho đám người Lạc Li nhàng lui xuống. tại Hạc thực lực rất mạnh, nhưng bất quá cũng phải là đối phó được.

      Tô Huyên cũng rời khỏi lôi đài, Tô Linh Nhi vội vàng chạy đến đỡ lấy, lo lắng nhìn lên:

      – Tỷ tỷ, Mục Trần mình đối phó Hạc , có được ?

      Thực lực Hạc đại tăng, cả Tô Huyên cũng đối phó nổi, dù cho Mục Trần chiến lực vượt xa thực lực, nhưng Tô Linh Nhi vẫn tránh khỏi lo lắng.

      Lần trước Mục Trần có thể an toàn rời khỏi môn, cũng vì chuẩn bị kỹ càng, vả lại lúc đó Hạc muốn bại lộ thực lực, mới an nhiên vô . Còn bây giờ Hạc còn cố kỵ gì cả.

      – Tính tình Mục Trần ngươi còn chưa hiểu sao? Nếu xuất , Hạc dễ đánh bại .

      Khi Mục Trần chỉ mới có thực lực Dung Thiên cảnh, có thể chém giết Bạch Hiên Hóa Thiên cảnh hậu kỳ, huống gì bây giờ chân chính bước vào Hóa Thiên cảnh.

      Tô Linh Nhi nghe vậy cũng an tâm gật gù, ánh mắt lại nhìn lên trung.

      “Véo.”

      Thình lình có hai luồng sáng mạnh mẽ đột ngột xuất phá tan khí giương cung bạt kiếm chuẩn bị nổ ra đại chiến.

      – Là Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông!

      Hai người kia vừa xuất , lập tức có người nhận biết, những tiếng reo mừng vang dậy, đầy hưng phấn và tôn sùng. Hai người kia chính là cứu tinh cho cửa ải cuối cùng, có họ công sức mấy ngày nay hoàn toàn chỉ phí công.

      Trong Bắc Thương linh viện tại, chỉ có hai người này mới là thần tượng thể thay đổi trong lòng mọi người!

      – Ha ha, rất náo nhiệt a.

      Trầm Thương Sinh đứng , tóc dài xõa ra, gương mặt kiên nghị, khí phách bệ vệ, vững chắc mà cuồng ngạo, khiến người ta cực kỳ ái mộ.

      Lý Huyền Thông bên cạnh tuấn nho nhã, mặt lạnh như tiền, hai tay chắp sau lưng, rất thong thả.

      – Các ngươi khoan đánh !

      Trầm Thương Sinh khoát tay với Mục Trần và Hạc , rồi nhìn xuống mọi người, tay chỉ lên đỉnh núi:

      – Mọi người hẳn ai ai cũng biết, Tam Đại Tướng trấn thủ ở đây, hôm qua ta và Lý Huyền Thông có thử vượt ải, rất vui báo cho mọi người tin, hai người chúng ta đối phó nổi.

      Nháy mắt mọi tiếng chuyện im bặt, mọi người tái mặt . Tam Đại Tướng mạnh đến vậy sao? Cả Trầm Thương Sinh liên thủ với Lý Huyền Thông cũng đối phó nổi?

      Nếu vậy chẳng lẽ thành quả Thú Liệp chiến lần này đều bỏ , mọi người đều thất bại tay trắng trở ra ư?

      Cố gắng cả nửa tháng nay, mọi thứ lại trôi hết xuống biển?

      Mục Trần nhíu mày, cũng ngờ ngay cả Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông cũng đủ sức đối phó, mà nếu vậy chẳng phải khối tinh thể trong tay cũng chẳng khác nào viên đá cuội hay sao?

      – Nhưng mà đừng có tuyệt vọng, quy tắc lần này phá ải, chúng ta có thể phái ra tối đa đến ba người…

      Trầm Thương Sinh cười :

      cách khác, ngoại trừ hai chúng ta, còn lại vị trí, đương nhiên nó chỉ dành cho người mạnh nhất.

      Lời xong, nhìn qua Mục Trần và Hạc .

      – Người lấy được vị trí đó có gì tốt đây?

      Mục Trần cười .

      Trầm Thương Sinh giang tay chỉ xuống biển người bên dưới:

      – Đại diện cho vô số kỳ vọng của mọi người, ngươi nhận lấy cảm kích của họ. Đó là thứ danh vọng, nếu ngươi có thể thông qua, sau này danh tiếng và địa vị của ngươi ở Bắc Thương linh viện thấp hơn hai ta.

      Mục Trần trề môi nhún vai, chẳng qua tâm.

      – Mặt khác. . . theo quy định, nếu có thể vượt ải thành công, mỗi người chúng ta nhận viên tinh thể Linh Vương chân chính. “Chân chính” nga, chớ chẳng phải viên tinh thể của Linh Vương mới sinh ra trong tay ngươi đâu. Khi đó Linh Quang quán đỉnh của chúng ta rất cao cấp.

      Trầm Thương Sinh vân vê cằm, đưa mắt khích tướng nhìn Mục Trần và Hạc . Lời vừa dứt, ánh mắt cả hai người kia lập tức sáng lên.

      – Vị trị thứ ba này, để cho ta.

      Hạc tiến lên, lạnh lẽo nhìn Mục Trần.

      Mục Trần cười, chậm rãi :

      – Cút!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :