Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 294: Càn Quét


      Lúc nhóm người Mục Trần tiến đến gần biển linh quang lập lòe, lực lượng Linh Binh khổng lồ liền cảm nhận được dao động linh khí, rồi nhừng tiếng ù ù vang lên, vô số Linh Binh xoay lại lướt tới, hướng đến chỗ đám người ngoại lai xâm phạm lãnh thổ.

      Linh Binh tuy có linh trí, nhưng cảm ứng với linh khí lại rất nhạy bén, chỉ cần có linh khí khác lạ xuất trong phạm vi cảm ứng, chúng nó điên cuồng tấn công đến khi mục tiêu đó bị tiêu diệt mới thôi.

      Mục Trần nheo mắt nhìn đàn đàn lũ lũ Linh Binh kéo tới, số lượng chừng 100-200, linh lực bồng bềnh mạnh mẽ khiến dám coi thường.

      – Chiến!

      Mục Trần quát lên, linh lực hắc ám như khói đen bùng phát, quyền tung như mưa, vài luồng hắc ám có hắc viêm bao bọc dũng mãnh quét ngang, bất kể Linh Binh nào bị nó chạm phải cũng tức khắc nổ tung.

      Rồi sau đó là những khối linh quang màu đỏ nhạt ngưng tụ thành, bị Mục Trần đưa tay hút hết. Thu hoạch phong phú như vậy so với đường cả nửa ngày lúc trước chỉ có hơn chứ chẳng kém, khiến vui sướng ra mặt.

      Quả nhiên điểm tụ tập chính là nơi thu hoạch linh quang tốt nhất Liệp Thú trường.

      Hơn nữa, linh lực của Mục Trần dung hợp Cửu U hỏa, ngọn lửa này lại cực kỳ hiệu quả trong việc thiêu đốt linh lực, đối với đám Linh Binh ngưng tụ từ linh khí mà thành chính xác là kiếm lửa chém vào băng, khắc chế cực tốt.

      Lao đến phía sau, mấy người kia thấy Mục Trần tung hoành ngang dọc chém giết cả đội Linh Binh vừa lao tới, sắc mặt lập tức kinh hãi sợ sệt. Tuy đám Linh Binh có linh trí thực lực chỉ Dung Thiên cảnh, mọi người ở đây ai cũng đối phó dễ dàng, nhưng mà muốn nghiền nát áp đảo theo dạng tàn sát như Mục Trần căn bản rất khó.

      Mọi người liếc nhìn Mục Trần, rồi lại nhìn sang Lạc Li. Người con luôn theo bên phải Mục Trần, tay nắm trường kiếm chưa hề xuất vỏ, nhưng kiếm khí sắc nhọn vô hình cũng lập tức xé toang những con Linh Binh như thiêu thân lao đến, tốc độ thu hoạch chẳng kém Mục Trần bao nhiêu.

      là lợi hại. . .

      Nhóm của An Nhiên lẩm bẩm than thở, tốc độ chém giết của các nàng so ra ké hai người kia nhiều, khó mà có thể chấp nhận được. Hai tân sinh này quá ư khủng bố.

      Khe núi lúc này huyên náo hơn, ngoại trừ nhóm Mục Trần bên này, ba chi đội khác cũng như mãnh hổ xuống núi, theo ba hướng khác nhau tấn công vào “doanh trại” của đám Linh Binh khổng lồ kia, chia cắt “trận hình” của chúng.

      Họ có lợi thế về nhân số, nên hiệu suất thu hoạch cũng tệ, thế nhưng xét theo số lượng có vẻ vẫn còn kém hơn đội năm người của Mục Trần.

      Tất cả mọi người đều tận sức đánh sâu vào khe núi, vì họ biết trong kia chính là nơi tồn tại của Linh Tướng. Chém con Linh Tướng, linh quang đạt được tuyệt đối sánh ngang 1000 con Linh Binh.

      Càng xâm nhập vào sâu, áp lực đối với nhóm càn quét càng lớn. Vô số Linh Binh như dòng nước vô tận chẳng màng sống chết xông ra, linh lực trùng kích càng lúc càng nặng, khiến cho họ tiêu hao càng lớn.

      Ba chi đội kia rất có kinh nghiệm trong việc càn quét điểm tụ tập. Họ dùng trận trùy hình (hình tam giác nhọn), ngừng thay phiên nhau ở vị trí dẫn đầu trận, người trước vừa thoáng cảm thấy áp lực khó chịu, lập tức đổi ra phía sau cho người ở giữa tiến lên, liên tục tuần hoàn bổ sung cho nhau.

      Mặc dù vậy, tốc độ chém giết vẫn kém hơn hai người Mục Trần và Lạc Li.

      Nhưng dần dà tốc độ bên phía Mục Trần cũng đột ngột chậm lại. Có vẻ như đám Linh Binh cảm nhận thấy phía bên này có uy hiếp lớn nhất, thành ra số lượng lớn tập trung hướng về công kích bọn họ.

      – Bọn họ ở buông lỏng áp lực khiến cho chúng ta thu hút Linh Binh.

      Lạc Li nheo mắt, thào.

      Nàng nhận thấy ba tiểu đội kia bí mật giảm tốc độ, do đó đám Linh Binh giảm cảm nhận linh khí, tự nhiên phải bắt đầu đánh về nơi huyên náo linh khí nồng đậm nhất.

      – Bọn kia đáng giận!

      An Nhiên phẫn nộ, ngờ bọn họ lại thầm giở thủ đoạn.

      Mục Trần chỉ cười nhạt, cả bốn chi đội đều có quan hệ cạnh tranh, cái gọi là hợp tác thực ra là sợi dây bền, mấy người kia thấy mình mạnh, đương nhiên giở thủ đoạn.

      – Bọn họ thích mau mau vào sâu cứ để họ , chúng ta tiêu diệt đám Linh Binh này là được.

      Mục Trần vẫn bình tĩnh .

      cũng chẳng nôn nóng sâu vào trong. Vì cảm nhận dao động linh lực rất mạnh bên trong đó, hẳn nhiên đám Linh Tướng dễ đối phó như Linh Binh, bọn kia muốn bỏ họ lại ăn Linh Tướng cũng chẳng dễ dàng gì.

      An Nhiên thấy Mục Trần vẫn bình chân như vại, gật đầu tán thành, cũng mè nheo cằn nhằn nữa, tiếp tục hỗ trợ theo sát Mục Trần thu lấy linh quang ngưng tụ sau khi Mục Trần và Lạc Li chém giết Linh Binh.

      Quả nhiên ba đội kia lập tức chớp thời cơ, khi áp lực bên này đều dồn hết qua chỗ Mục Trần, bọn họ bất thình lình bùng nổ, mạnh mẽ xuyên qua tầng tầng Linh Binh, tăng tốc hướng vào sâu trong khe núi.

      Mục Trần ở đằng xa chỉ liếc nhìn bóng lưng bọn họ, cũng chẳng mấy quan tâm trách móc. Cái ý tưởng muốn ăn trọn “miếng bánh to” mình là ngây thơ, bình thản đối phó liệp sát Linh Binh cùng với Lạc Li.

      Càng lúc càng nhiều Linh Binh tan nát dưới tay đồ sát của hai người, hóa thành linh quang đỏ nhạt bay lượn quanh họ, tất cả đều bị An Nhiên thu hết.

      – Mục Trần, chúng ta lấy được hơn 800 linh quang!

      Ba kia mừng rỡ báo cáo doanh số, 800 linh quang, thu hoạch cực nhiều a!

      Mục Trần cũng mỉm cười, đảo mắt nhìn ra phía trước, Linh Binh trong khu vực thưa thớt hẳn, phần lớn đều bị bọn họ chém giết.

      “Rầm rầm!”

      Thình linh phía sâu trong kia bộc phát linh lực kinh người, sóng khí bùng nổ lan ra tận bên ngoài này vẫn còn có thể thấy bằng mắt thường, đất đá đứt gãy, những khe nứt lan tràn khắp nơi, đồi núi rung chuyển.

      “Aaaaa!”

      Vài tiếng kêu la thảm thiết vang lên từ trong đó, rồi linh lực cuồng bạo lại bùng nổ, xem ra vòng chiến trong kia đến hồi ác liệt.

      vào trong đó nào.

      Mục Trần thấy vậy cũng vung tay dẫn mọi người bay sâu vào trong. Xem tình thế dường như ba đội kia ác chiến với Linh Tướng.

      Ba đội kia xuyên vào sâu khiến cho đường Linh Binh cũng thưa thớt nhiều, đội của Mục Trần rất dễ dàng lướt qua nhanh chóng, cảnh tượng bên trong ra trong mắt .

      khu vực khá bằng phẳng, ba đội kia bị linh quang lấp lánh bao vây. Trong đám linh quang đó có đến 7-8 con cao lớn dị thường nhưng vẫn mờ ảo mơ hồ.

      Nó cao đến mấy trượng, nhìn có vẻ hùng dũng mạnh mẽ hơn Linh Binh rất nhiều, linh lực dao động từ chúng toát ra sánh ngang cường giả Hóa Thiên cảnh. Đặc biệt là con đứng giữa, độ ngưng tụ của nó đạt tới trình độ Hóa Thiên cảnh trung kỳ.

      – Bảy con Hóa Thiên cảnh sơ kỳ, con Hóa Thiên cảnh trung kỳ.

      Đội hình như thế Mục Trần cũng phải nghiêm túc đối diện. ngờ trong này lại hình thành đám thực lực cao như thế, khó trách cả ba đội kia liên thủ vẫn rất gian nan.

      An Nhiên nhận thấy Linh Tướng đáng sợ thế nào, sắc mặt khẽ biến, quay sang hỏi:

      – Chúng ta làm gì đây?

      – Chờ !

      Mục Trần bình tĩnh mặt lạnh như tiền, đứng khoanh tay nhìn vào trong. Nếu bọn kia thích giành trước, cứ cho chúng làm tiên phong mở đường. Dù sao đám Linh Tướng bảy con Hóa Thiên cảnh sơ kỳ, con Hóa Thiên cảnh trung kỳ phiền toái chút nào, cứ để họ tiêu hao chúng nó, dĩ nhiên là chuyện tốt.

      Vốn vẫn định hợp tác vui vẻ, cùng nhau chia sẻ, nhưng bọn người kia muốn dùng họ làm thế thân để tiến lên, cũng chẳng cần phải khách khí.

      Ba đội kia cũng phát nhóm Mục Trần đến nơi, bị vây công nên thấy cứu viện liền mừng rỡ ra mặt. Bất quá khi thấy khoanh tay đứng nhìn, sắc mặt lại trở nên quá tự nhiên, dĩ nhiên họ cũng hiểu hành động vụ lợi lúc nãy khiến có ác cảm.

      – Mục Trần, chúng ta là hợp tác cơ mà? Sao lại ra tay?

      Trần Bằng căm phẫn nghiến răng, bất chấp mặt mũi quát lên.

      Hai đội kia cũng hơi đỏ mặt, da mặt bọn họ dày như Trần Bằng, chỉ cố gắng chống đỡ công kích của đám Linh Tướng, tiếng nào.

      – Đáng chết! ràng các ngươi muốn bỏ lại chúng ta trước, khiến chúng ta làm con mồi hấp dẫn Linh Binh!

      An Nhiên nổi cáu quát tháo.

      Trần Bằng nghiến răng tức tối, nhưng chẳng được gì nữa. Dù sao cũng là người cao ngạo, chuyên này bị vạch trần, thành ra cũng khó mà cầu viện tên kia nữa:

      – Chúng ta bị đánh bại, các ngươi cũng ăn được đám Linh Tướng này!

      Mục Trần cười hắt ra, chẳng có dấu hiệu gì muốn ra tay, chỉ an tĩnh chờ họ bị đánh tan tác.

      “Rầm rầm!”

      Những chấn động vang dội lại tiếp tục lan ra, thế công cuồng mãnh bùng nổ của tám con Linh Tướng càn quét tứ phía, ba đội kia ngừng có người bị đánh bay .

      Trận hình phòng ngự chắc chắn bắt đầu tan rã.

      “Uỳnh!”

      Con Linh Tướng Hóa Thiên cảnh trung kỳ như cơn lốc cuốn tới chỗ Trần Bằng, đất đá bị cuốn lên ầm ầm, tên kia sắc mặt trắng bệch hộc máu bay lui.

      – Rút!

      Trần Bằng chịu nổi nữa, cố gắng cất tiếng ra lệnh.

      Nghe tiếng quát, đội viên của vội vàng lui lại. Họ hiểu đám Linh Tướng này thể ăn được nữa.

      đội bại lui, hai đội khác cũng nhanh chóng rút , nhưng vẫn còn cách phạm vi công kích của Linh Tướng đoạn, hẳn nhiên cam lòng bỏ qua.

      – Mục Trần! Lúc nãy bọn ta có lỗi, bất quá đám Linh Tướng kia ngươi ăn cũng được, phải liên thủ với chúng ta may ra, mọi người đều có lợi ích.

      Trần Bằng cam lòng tỏ vẻ nhún nhường với Mục Trần, ngũ khí êm dịu hạ mình rất nhiều.

      Đội trưởng hai đội kia tuy ra, nhưng cũng nhìn lại đây, cùng ý tưởng như thế.

      Mục Trần lạnh nhạt nhìn họ, chợt cười lên, nhưng nụ cười mấy thân thiện.

      – Ai chúng ta ăn được?

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 295: Ăn Mình


      Đám người kia nghe được lời mặn nhạt của Mục Trần cũng ngẩn ra, Trần Bằng tin cất tiếng:

      – Các ngươi bất quá chỉ có hai người đủ năng lực đối phó đám Linh Tướng, nhưng khó có thể nào hai người đủ sức 8 con trung kỳ bảy sơ kỳ….

      Giọng lại trở nên trào phúng, tuy thấy lợi hại của Lạc Li, nhưng vẫn tin hai người có thể đối phó đội hình Linh Tướng mạnh mẽ này.

      – Mục Trần, chúng ta cần hỗ trợ sao?

      An Nhiên thấp giọng hỏi, tuy đường đến đây biểu của hai người kia rất kinh người, nhưng đội hình Linh Tướng kia rất đáng ngại.

      Vả lại, đám “đồng đội hợp tác” này luôn ở gần ngay bên cạnh chẳng biết suy nghĩ gì, có khi sơ sẩy bị thương làm cho họ lòng tham trổi dậy, ra tay cướp đoạt thành quả từ đầu đến giờ.

      – Yên tâm !

      Mục Trần cười, quay sang dịu dàng với Lạc Li:

      – Giúp ta ngăn chúng chút được ?

      Lạc Li nhìn Mục Trần, mắt khẽ chớp:

      – Ngươi muốn bố trí linh trận?

      – Hiểu lòng ta quá!

      Mục Trần nháy mắt đá lông nheo, khiến cho Lạc Li bất giác đỏ mặt. Cái tên này lúc nào cũng trêu ghẹo nàng cho được.

      – Được đấy?

      Lạc Li cười trong suốt, dáng người yểu điệu đứng trước mặt .

      Mục Trần mỉm cười, có Lạc Li chống đỡ, rất yên tâm, tuyệt đối tin tưởng nàng.

      Ánh mắt liếc sang ba chi đội kia mang theo chút lạnh lẽo cảnh cáo, rồi hoàn toàn nhắm cả lại, hai tay kết ấn. Ngay lập tức linh ấn ngập tràn từ đâu chui ra, ngưng tụ trong lòng bàn tay.

      – Linh ấn? muốn bố trí linh trận? !

      Ba đám người kia nhìn thấy linh ấn vây quanh Mục Trần cũng kinh ngạc ra mặt. Bây giờ mới nhớ tới còn có thân phận Linh Trận sư.

      Từng đạo linh ấn nhanh chóng lượn lờ quanh người Mục Trần, dao động kinh người toát ra.

      Đám Linh Tướng trong kia cũng phát dao động linh lực bên này, lập tức như gió bão ào ào xông tới, hướng đến tấn công Mục Trần.

      Lạc Li thần sắc tập trung nhìn đám Linh Tướng lao tới, nét mặt lãnh khốc vô tình hề lui bước. Tay nắm chặt chuôi kiếm, dưới ánh mắt lo lắng của đám người An Nhiên dũng mãnh xông lên.

      mình nàng đòi ngăn cản đám Linh Tướng kia sao?

      Ba chi đội kia nhìn thấy vậy liền trợn mắt khó tin. Cả ba đội ngũ liên hợp còn thể chống đỡ được với đám Linh Tướng Hóa Thiên cảnh 1 trung kỳ 7 sơ kỳ kia, nàng muốn động thủ ít nhất cũng phải có thực lực Hóa Thiên cảnh hậu kỳ mới may ra? xinh đẹp động lòng người kia lại có thực lực đáng sợ thế sao?

      “Véo!”

      Lạc Li đâu rảnh quan tâm trả lời thắc mắc của đám người kia, tay nắm trường kiếm đột nhiên chém xuống.

      “Soạt!”

      Kiếm quang sáng lóa xé rách màn đêm u ám, như tia nắng chiếu rọi thế gian, mang theo khí thế sắc bén nhanh như chớp giật bổ vào đám Linh Tướng lao tới.

      “Uỳnh!”

      Đất nứt ra, mấy con Linh Tướng bị kiếm đó đẩy lui cả trăm trượng. Ngoại trừ con trung kỳ, 7 con còn lại mờ thêm chút.

      kiếm của Lạc Li khiến chúng nó bị tiêu hao.

      thể tin được!

      Đám người ba chi đội kia hết hồn hoảng sợ trước công kích bá đạo của váy đen nọ. mái tóc màu bạc, dáng người thanh tao lại có thực lực mạnh mẽ như thế?

      “Đùng!”

      Đám Linh Tướng cũng chỉ là linh khí nên chẳng cảm giác được đau đớn, tiếp tục xông lên tấn công. Lạc Li chỉ đơn giản múa kiếm, kiếm quang ngập trời cắt xé đánh tới, tạo thành tầng kiếm quang hộ tráo, bất kể chúng đánh như thế nào cũng phá nổi.

      Lúc này, Mục Trần ngưng tụ ra cả trăm linh ấn, búng tay cho linh ấn dung nhập vào khí.

      Linh lực tỏa ra bồng bềnh, vô số tia sáng vẽ ra tung, đan xen nhau phức tạp vô cùng, hình thành trận đồ có uy áp đáng sợ.

      Hắc ám tuôn ra hình thành đóa sen đen to lớn, dao động linh lực hung mãnh bùng lên.

      – Là linh trận từng ngăn cản kích của Lý Huyền Thông sao?

      An Nhiên thất thanh thốt lên, nhớ lại trận chiến ba chiêu của Mục Trần và Lý Huyền Thông.

      “Bùm bùm!”

      Mấy con Linh Tướng cũng nhận thấy kinh khủng xuất bầu trời, công kích của chúng nó càng tăng cường cuồn gbạo hơn, đẩy lui hộ tráo kiếm quang của Lạc Li chút.

      Lạc Li vẫn kinh hãi, nhìn đám Linh Tướng từng bước ép sát, tay chậm rãi nắm chặt lại, vỏ kiếm lóe ra tia sắc nhọn.

      – Được rồi!

      Thình lình thanh của Mục Trần vang lên, Lạc Li nghe thấy mỉm cười, tay buông vỏ kiếm.

      Mục Trần lơ lửng , nhìn xuống bầy Linh Tướng tỏ ra bất an nôn nóng, tiếng quát đột ngột vang lên:

      Liên Đồ trận!

      “Rầm rầm!”

      Hắc liên dị cao chậm rãi xoay tròn, hắc ám toát ra khiến khí xung quanh biến dạng.

      “Vút!”

      Tám con Linh Tướng lập tức nhắm hướng đó lao tới. Chúng có linh trí, chỉ cảm nhận được nơi linh trận kia tạo thành uy hiếp lớn cho chúng nó, nhất định phải ngăn lại.

      Mục Trần chỉ hờ hững nhìn chúng nó, ngón tay điểm vao trung, cánh sen mềm mại nở ra, để lộ tim sen ngưng tụ linh lực khủng bố.

      “Chíu!”

      tia hắc ám từ tim sen đột ngột bắn ra, hung hăng công kích bắn vào tám con Linh Tướng như thiêu thân lao tới.

      “Đùng!”

      Chùm tia hắc ám xuyên qua chúng nó, rọi xuống mặt đất, khiến cho khe núi rung chuyển dữ dội, sụp đổ từng mảng lớn.

      Ba đội kia kinh hãi nhìn diễn biến trận đấu, sắc mặt tái xanh vôi ổn định lại thân hình, đưa mắt phức tạp nhìn xuống nơi vừa bị công kích. Bên đó đồi núi hình thành cái động sâu thấy đáy đen ngòm, to lớn vô cùng khiến người ta lạnh gáy.

      Phía cửa động, vốn có tám con Linh Tướng lúc này chỉ còn lại . Bay con Linh Tướng Hóa Thiên cảnh sơ kỳ ngay lập tức bị bắn nổ, hóa thành bảy khối cầu đỏ rực rỡ sáng bóng như ngọn lửa, lơ lửng giữa trung.

      Đó là linh quang của Linh Tướng biến thành!

      Đám người bên này lập tức đỏ mắt tham lam nhìn chòng chọc vào 7 khối cầu đỏ như lửa. Linh lực chứa trong mỗi thứ kia e rằng còn mạnh hơn tất cả số Linh Binh họ có được!

      “phù phù.”

      Hơi thở dồn dập, tim đập thình thịch, chân còn tự chủ định bước tới, nhưng ngay lúc đó ánh mắt lạnh băng khiến họ nổi da gà phóng tới, cảnh tỉnh cả bọn.

      Giữa trung, Mục Trần mặt đổi sắc nhìn họ, tay vẫn siết chặt, cả trăm linh ấn lượn lờ quanh thân.

      Với thực lực của , muốn bố trí linh trận cấp 4 mấy khó khăn nữa.

      Nếu bọn người kia biết phải trái, ngại dạy dỗ đến nơi đến chốn.

      Đám người kia mắt láo liên nhìn linh ấn quanh thân Mục Trần, bất giác lùi chân về. Bọn họ đủ tin tưởng có thể đỡ nổi kích của linh trận cường hãn kia.

      Hơn nữa, lại còn mình ngăn cản công kích của tám con Linh Tướng ở gần đó.

      Cả đám liếc nhau, đều nhìn ra vẻ chua xót trong mắt nhau. Sớm biết Mục Trần khủng bố như thế, vậy hợp tác vui vẻ với cho rồi, để mà còn được chia chút cháo.

      Nhưng tại khiến mất hảo cảm, hiển nhiên thể mơ mộng được chia chác.

      Mục Trần hờ hững quét mắt sang đám người sầu não, rồi nhìn lại con Linh Tướng cuối cùng. Nó có thực lực Hóa Thiên cảnh trung kỳ, nên lúc nãy mới đủ sức chịu được công kích lúc nãy, thế nhưng hiển nhiên cũng trọng thương.

      “Đùng!”

      Con Linh Tướng ảm đạm huyền phù giữa trung, cơ thể nó đột nhiên phát ra những tiếng động lạ, bảy khối cầu đỏ rực ở gần nó lập tức bắn vào người nó.

      Nó cấp tốc hấp thu bảy đạo linh quang kia!

      “Bùm!”

      Bảy đạo linh quang vừa chui vào cơ thể, cỗ linh lực cuồng bạo vô cùng trong cơ thể Linh Tướng bùng phát, sóng khí ba động khiến trong phạm vi khe núi mọi viên đá lớn đều nổ uỳnh thành bột phấn.

      – Thực lực nó tăng lên!

      An Nhiên kinh hãi la lên, con Linh Tướng ngừng tăng cường thực lực đến gần Hóa Thiên cảnh hậu kỳ.

      Mục Trần trầm mặt nhìn biến cố thình lình, nhưng còn chưa kịp hành động, Lạc Li ra tay.

      cột sáng tao nhã xuất giữa , tay nắm chuôi kiếm, tay cầm vỏ kiếm, rồi tia sáng lóe lên.

      “Choang!”

      tiếng kiếm minh vang lên, mọi người đều cảm thấy sức ép khủng bố xuyên quang chân trời, bóng kiếm lấp loáng chớp lên trong thiên địa.

      “Ầm ầm!”

      Đỉnh núi cao ầm ầm đổ sụp, những chỗ bị kiếm quang cắt qua bóng loáng ngọt sớt.

      “Roẹt”

      Lạc Li xuất phía sau con Linh Tướng, trường kiếm lặng yên vào vỏ, tiếng vang nhàng. Con Linh Tướng tăng trưởng thực lực đột nhiên nổ tung, tám khối cầu đỏ rực sáng ngời xuất .

      Lạc Li đưa tay ra, tám khối cầu lơ lửng ban tay, nhảy nhót như đám lửa .

      kiếm của nàng nháy mắt giết chết con Linh Tướng sắp đến Hóa Thiên cảnh hậu kỳ!

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 296: Vương Gia Tam Huynh Đệ


      trung, kiếm khí kinh thiên lặng lẽ tiêu tán, nhưng vết cắt ngọt vẫn còn in đậm đỉnh núi khiến cho cả đám người ở đây đều kinh hãi khiếp sợ.

      chỉ ba đội kia hay là mấy người An Nhiên, mà thậm chí cả Mục Trần cũng tròn mắt kinh dị nhìn xinh đẹp giữa . Uy thế kiếm kình kia quá nhanh, cơ hồ là chỉ nháy mắt ai thấy được chuyện gì xảy ra, ngay cả con Linh Tướng sắp đột phá Hóa Thiên cảnh hậu kỳ cũng kịp phản ứng lập tức bị chém chết…

      kiếm quá ư khủng bố!

      Mục Trần ta thán trong lòng. Lạc Li quả nhiên là thiên tài kinh diễm của Lạc Thần tộc, khó trách Lạc Thiên Thần lại đặt gánh nặng như thế lên vai nàng.

      Ba đội kia chẳng ai thốt nên lời, sắc mặt tái mét nhìn Lạc Li đầy vẻ hoảng sợ. ra lạnh lùng im lặng đứng bên cạnh Mục Trần mới chính là người đáng sợ nhất….

      Lúc nãy vì Mục Trần trừng mắt hù dọa mà dám chính diện ra tay cướp đoạt linh quang do Linh Tướng ngưng tụ thành, bây giờ hoàn toàn còn tâm tư nào dám nghĩ tới nữa. Mục Trần và Lạc Li, hai người có lẽ thừa sức nghiền nát bọn họ.

      Cả đám hai mặt nhìn nhau, nụ cười càng thêm chua xót, lặng lẽ cúi mặt lui lại. Ở đây càng thêm lâu càng khó chịu, rời khỏi sớm chút cho lòng thanh thản vậy.

      Mục Trần liếc nhìn theo bóng họ bỏ , cũng lên tiếng ngăn cản.

      Lạc Li từ cao hạ xuống, đưa tám linh quang cho Mục Trần, mỉm cười :

      – Tám đạo linh quang này, đủ để sánh ngang tất cả Linh Binh ở đây.

      Mục Trần lấy ra đạo linh quang, nó có màu sắc đỏ thẫm, hào quang dao động như ngọn lửa cháy hừng hực, linh lực cường đại toát ra mạnh mẽ.

      Quả nhiên linh quang của Linh Tướng mạnh mẽ hơn Linh Binh rất rất nhiều.

      Đặc biệt là linh quang do con Linh Tướng Hóa Thiên cảnh trung kỳ biến thành, bên tong màu đỏ còn có màu tím nhàn nhạt, khiến cho nó càng thêm mê người, chính là biểu khi linh lực nồng đậm đến mức độ nào đó.

      Ở điểm tụ tập này, có lẽ bảo bối quý giá nhất chính là tám linh quang này.

      Mục Trần tỏ ra hài lòng, lần này chẳng bỏ công chạy tới đây. Điểm tụ tập này giúp và mọi người bội thu.

      – Tám đạo Linh Tướng quang, chúng ta cùng chia nhau .

      Mục Trần nhìn qua An Nhiên, rồi lấy ra ba đạo Linh Tướng quang đưa cho các nàng.

      An Nhiên nhìn khỏa linh quang hừng hực như lửa trong tay, khẽ nuốt nước bọt, thế nhưng bất ngờ nàng lắc đầu:

      – Chúng ta chỉ dẫn đường mà thôi, từ đầu đến giờ chẳng bỏ mấy công sức, đáng nhận linh quang này. Nếu ngươi có dị nghị gì 800 linh quang Linh Binh chúng ta lấy nửa là được.

      Dù rằng rất muốn có Linh Tướng quang, nhưng dù sao các nàng phải hạng tham lam. Việc này Mục Trần và Lạc Li bỏ công sức nhiều nhất, các nàng nhận lấy cũng hơi quá đáng.

      Mục Trần thấy An Nhiên kiên quyết như thế, hơi trầm tư, rồi cũng thu lại mấy khỏa Linh Tướng quang, :

      – 800 khỏa linh quang kia, học tỷ An Nhiên cứ lấy hết , đừng có từ chối nữa. Dù sao chúng ta lần đầu vào Linh Quang giới, rất lạ lẫm với nơi đây, về sau còn phải dựa vào các vị chỉ dẫn.

      An Nhiên tròn mắt do dự, nhưng cũng khách khí cự tuyệt nữa. 800 khỏa Linh Binh quang cũng có giá trị lớn, nhưng so với 3 khỏa Linh Tướng quang kém hơn ít.

      Hai xinh đẹp cùng An Nhiên tỏ ra khá hưng phấn, ngờ Mục Trần khẳng khái hào phóng như thế.

      thôi! Điểm tụ tập này, nên ở lại nữa rồi.

      Mục Trần mỉm cười, bây giờ ở đây chỉ còn lại số ít Linh Binh thưa thớt, Mục Trần còn hứng thú ra tay, tám khỏa Linh Tướng quang hai người bọn họ kiếm được ngang với mấy ngàn Linh Binh.

      An Nhiên cũng tán thành, Mục Trần dẫn theo Lạc Li cùng trước hướng ra khỏi khe núi.

      Nhưng nhanh chóng giảm tốc độ, hạ xuống sườn núi, mắt nhìn phía trước chỗ cửa núi.

      Ở đó lúc này có mấy người thê thảm nằm lăn đất rên la ngớt, ai nấy đều mặt mũi bầm dập, ngay cả ba người đội trưởng như Trần Bằng cũng lê lết quỳ rạp đất, mặt mày xanh mét, nghiến răng căm phẫn nhìn mấy kẻ phía trước mặt.

      khối đá ta, có kẻ ngồi xếp bằng, hai người khác biếng nhác đứng hai bên, nghiêng vai khiêng Yển Nguyệt Đao, cười cợt tủm tỉm nhìn đám Trần Bằng.

      Lúc đám người Mục Trần xuất , ba kẻ kia cũng lập tức nhìn qua. Hai kẻ đứng ra vẻ suy nghĩ, còn tên ngồi vẫn dửng dưng như thế.

      Mục Trần vẫn bình tĩnh đối diện cảnh tượng trước mặt.

      – Là Tam Đao Vương!

      An Nhiên nhì ba người cầm Yển Nguyệt Đao, mặt lập tức biến sắc.

      – Tam Đao Vương?

      Mục Trần hơi giật mình, cũng vì xưa nay chưa hề nghe cái danh xưng này ở Bắc Thương linh viện.

      – Ba người kia là ba huynh đệ Vương gia: lão đại Vương Thống, lão nhị Vương Lôi, lão tam Vương Trọng. Vì họ am hiểu đao pháp, cho nên có ngoại hiệu Tam Đao Vương.

      An Nhiên tỏ ra nghiêm trọng, thấp giọng thậm:

      – Ba huynh đệ bọn họ từng khiêu chiến Lý Huyền Thông, nhưng lại thua, sau đó mai danh tích thời gian, nghe là khổ tu ở Lôi vực, chuẩn bị rửa nhục. năm nay chưa có ai thấy họ ra tay, nhưng thực lực chắc chắn thể coi thường.

      – Từng khiêu chiến Lý Huyền Thông?

      Mục Trần lúc này mới tròn mắt kinh ngạc. Xem ra ba người kia rất tự tin vào năng lực bản thân, bằng nào có ai dám khiêu chiến Lý Huyền Thông.

      – Ba người này là huynh đệ, phối hợp rất ăn ý. Bất kể đối thủ nào họ cũng ba người cùng lên, do đó rất khó đối phó. Chúng ta đừng nên xung đột với họ!

      An Nhiên lo lắng.

      Ba tên kia trải qua cả năm khổ tu, thực lực tăng lên rất nhiều, đấu đá với họ dĩ nhiên rất phiền toái.

      – Chỉ sợ là người ta nhắm vào chúng ta mà tới.

      Mục Trần cười, chẳng bao giờ muốn tìm người khác gây , nhưng có nhiều khi phiền phức lại chủ động tìm tới cửa. Ba tên này ràng lai giả bất thiện, muốn tránh cũng dễ mà tránh.

      – Ha ha, chịu ra rồi sao?

      Mục Trần và An Nhiên chuyện, gã thanh niên da đen cười lớn, hàm răng trắng hếu đầy răng nanh. Cánh tay run lên, Yển Nguyệt Đao to lớn múa may, đao khí cắt xé mặt đất:

      – Chờ các ngươi nửa ngày rồi đó.

      An Nhiên nhăn mặt khó coi, quả nhiên bọn người kia chẳng tốt lành gì.

      – Có việc gì?

      Mục Trần nhíu mày hỏi.

      – Ha ha! Cũng có gì, chỉ là điểm tụ tập này chúng ta nhìn thấy và ưng ý, các ngươi lại nhanh chân trước, ra lễ phép chút nào.

      Tên da đen cười lớn, Yển Nguyệt Đao chĩa vào đám người thê thảm nằm đất:

      – Biết điều ngoan ngoãn hợp tác , đem toàn bộ linh quang kiếm được giao ra. Nếu cảm thấy vui, ta nghĩ mấy tên xui xẻo này đủ làm gương cho các ngươi gạt bỏ cảm xúc đó .

      Mục Trần nhìn chằm chằm vào tên da đen, lát sau nhàng lắc đầu. cũng nhiều lời, lập tức bước lên, Lạc Li mỉm cười theo sát phía sau. An Nhiên và hai người kia cẩn thận đề phòng, linh lực vận chuyển cảnh giác hết sức.

      – Ha ha, thú vị đây!

      Tên da đen nhướng mày cười to, nhìn Mục Trần tiến tới gần, cảm thán :

      – Xem ra ba huynh đệ chúng ta khổ tu bù đầu bù cổ lâu, thành ra lời bây giờ còn uy hiếp được nữa a.

      mặc dù cười, nhưng nụ cười lạnh lùng đầy nguy hiểm.

      “Vù!”

      Yển Nguyệt Đao dựng đứng lên, thân đao lóe sáng, đao phong bắn ra. Ngay lúc đó ánh mắt tên da đen lạnh cực độ, thân đao rung chuyển dữ dội, nổi giận bổ ra đao.

      “Ầm!”

      Đao phong bá đạo xé toạc mặt đất, hào quang hung hãn xuyên phá nhanh như cắt tấn công Mục Trần.

      Thình lình Mục Trần giơ chân giậm mạnh xuống đất.

      Linh lực hắc viêm trào ra, hình thành luồng sáng lao ra chặn đao phong lướt tới.

      “Đùng!”

      Đất đá văng tung tóe, hắc viêm phừng phừng ngăn cản đao phong bá đạo.

      – Vương Thống, các ngươi muốn làm gì?

      An Nhiên thấy đối phương bất ngờ ra tay, cũng nổi giận quát lên.

      Tên ngồi xếp bằng chậm rãi ngẩng lên, chăm chú nhìn Mục Trần, cười nhạt:

      hổ là người có thể tiếp được ba chiêu của Lý Huyền Thông.

      Lời này hẳn nhiên biết về Mục Trần.

      – Chúng ta muốn ra tay với ngươi, chỉ cần giao linh quang ra là được, ai làm khó dễ các ngươi cả.

      Tên Vương Thống nhìn Mục Trần, chợt chỉ tay về phía Lạc Li ở bên cạnh .

      – Bất quá… ngươi phải giao cả nàng cho chúng ta. Yên tâm, chúng ta làm gì nàng cả, chỉ là ta nghe Lý Huyền Thông thích nàng, nên chúng ta muốn dùng nàng đối phó chút.

      An Nhiên biến sắc, rồi trộm nhìn sắc mặt Mục Trần, bất giác lạnh gáy. Gương mặt lúc này mang vẻ lạnh lẽo đáng sợ khiến các nàng cảm thấy tim đập thình thịch.

      Nhìn Mục Trần lời nào, nhưng toát ra vẻ ngoài khiến cho người ta phải lạnh sống lưng, trong lòng hiểu mặc dù Trần Bằng lúc trước thầm giở thủ đoạn cũng khiến nổi giận, nhưng lúc này động đến cơn tam bành.

      Rồng có vảy ngược, chọc cho người ta điên tiết, ba huynh đệ Vương gia này mắc sai lầm thể tha thứ.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 297: Trả Giá


      Ba huynh đệ Vương gia nhìn chăm chú Mục Trần sắc mặt càng lúc càng băng hàn, ánh mắt cũng ngưng trọng thêm chút, tay cũng siết chặt Yển Nguyệt Đao hơn.

      Tên ngồi chính là Vương Thống, khẽ cau mày nhìn đôi mắt lãnh khốc của Mục Trần, ngờ tên nhóc này lại có phản ứng như thế.

      – Khó trách các ngươi luôn là thủ hạ bại tướng dưới tay Lý Huyền Thông!

      Mục Trần nhếch mép, ánh mắt trừng trừng nhìn ba người trước mặt, nét cười bất hảo đầy tính công kích:

      có dã tâm, cũng có thực lực, có lẽ Lý Huyền Thông căn bản cũng xem các ngươi là đối thủ.

      câu của Mục Trần vừa dứt, ba huynh đệ Vương gia lập tức mặt mày khó coi, tay nổi đầy gân xanh, tức tối ra mặt, ánh mắt sắc lạnh đều nhìn thẳng về Mục Trần. Lời của chạm vào vết sẹo khó chịu trong lòng họ.

      Năm xưa ba huynh đệ vào Bắc Thương linh viện lâu, tâm cao khí ngạo cam lòng làm kẻ tầm thường, liên thủ khiêu chiến Lý Huyền Thông lúc bấy giờ là nhân vật đỉnh cấp Thiên bảng. Thế nhưng kết quả ba người bại thê thảm, còn Lý Huyền Thông chẳng tỏ ra hào hứng chiến thắng, chỉ thản nhiên nhìn bọn họ rồi bỏ .

      Cái vẻ bình thản ấy cực kỳ đáng giận, nó chính là thứ kích thích ba huynh đệ bọn họ, từ lúc đó trở họ điên cuồng khổ tu. Bây giờ thực lực đại trướng, thậm chí họ đủ tự tin có năng lực đứng vào top 10 Thiên bảng. Họ tin nếu phải gặp lại Lý Huyền Thông, nhất định có thể trả mối hận.

      – Ngươi muốn chết?

      Tên mặt đen Vương Lôi tính tình nóng nảy nhất, gầm lên đe dọa Mục Trần.

      tên tân sinh chuẩn Hóa Thiên cảnh lại dám năng linh tinh trước mặt chúng ta, xem ra ngươi cho rằng tiếp được ba chiêu của Lý Huyền Thông đủ tự tin rồi sao, buồn cười!

      Vương Trọng cười lạnh châm chọc.

      – Xem ra miệng lưỡi ngươi rất giỏi phản pháo, bất quá lời ra tự nhiên phải gặp vạ miệng, chuẩn bị trả giá . Hy vọng ngươi có thể đối phó được.

      Vương Thống sắc mặt u lãnh, nheo mắt

      “Uỳnh!”

      Lời vừa dứt, tên Vương Lôi nóng nảy chụp lấy Yển Nguyệt Đao sắc bén tiến lên, dao động kinh người bộc phát.

      – Hóa Thiên cảnh trung kỳ?

      An Nhiên nhất thời biến sắc, khó trách ba huynh đệ Vương gia lại ngông cuồng tự đại, ra thực lực tinh tiến đến mức độ này!

      Ba gã Hóa Thiên cảnh trung kỳ, lại còn phối hợp nhuần nhuyễn ăn ý, dù là cường giả Hóa Thiên cảnh hậu kỳ cũng phải khổ chiến phen.

      – Tiểu tử, vốn dĩ chỉ cầm giao linh quang và nàng cho bọn ta bình an vô , nhưng biết phải trái đứng trách ta nặng tay!

      Vương Lôi tay cầm Yển Nguyệt Đao, lắc mình như tia sét xuất , hai tay nắm chắc chuôi đao hét to, lôi quang rực rỡ từ thân tràn ra, mang theo tiếng sấm ầm ầm vang vọng.

      – Lôi Minh Trảm!

      luồng đao phong mang theo tia sét bá đạo đột ngột xả xuống, lôi quang bao phủ khóa chặt mục tiêu là Mục Trần.

      Mục Trần ngẩng đầu lên nhìn lôi quang đánh tới.

      “Ầm!”

      Đao phong chém trúng chỗ đứng của , đất đá rung chuyển, những khe nứt lan tràn dưới đao.

      – Mục Trần!

      An Nhiên thất thanh khi thấy Mục Trần bị trúng đao kia.

      Nhưng Lạc Li lại chưa hề kinh hoảng, tay nàng nắm chặt chuôi kiếm, đôi mắt ngọc tập trung vào hai người còn lại.

      chịu nổi kích của ta, biết ngươi làm như thế nào tiếp được Lý Huyền Thông ba chiêu.

      Giữa trung, Vương Lôi cầm Yển Nguyệt Đao ngạo nghễ đứng cao, nhìn xuống chỗ bụi mù tràn ngập, miệng vênh cao châm chọc. Tên nhóc này ngay cả chiêu thăm dò của cũng trốn được, vậy mà cũng có dũng khí hô to gọi trước mặt .

      – Thế à?

      tiếng cười đầy lạnh lẽo đột nhiên vang lên từ sau lưng Vương Lôi khiến mặt mày kịch biến, Yển Nguyệt Đao lập tức phản xạ vung ngang chém ra sau.

      Linh lực hắc ám mang theo hắc viêm thiêu đốt bốc lên như đám khói đen. dao động nóng cháy cực độ thổi tới, mạnh mẽ đối chiến với đao phong hung hãn.

      “Bang!”

      Tiếng kim loại va chạm vang vọng, tia lửa lóe lên bập bùng, bàn tay cầm Yển Nguyệt Đao của Vương Lôi run lên bần bật, lôi quang bao trùm thân đao bị linh lực hắc ám oanh kích trở nên tán loạn nhiều.

      “Uỳnh! Uỳnh!”

      Nhưng còn chưa kịp kinh ngạc tự hỏi, bóng người như quỷ mị lướt tới trước mặt. Quyền, chỏ, gối, cước… tất cả mọi bộ phận cơ thể tên kia như hóa thành cỗ máy chiến đấu, công kích cận chiến liên miên bất tận tuôn ra.

      Thình lình có thế công cuồng bạo đánh tới khiến cho Vương Lôi thất kinh, phòng ngự chật vật khó khăn, những chỗ người bị đánh trúng liền có linh lực cuồng bạo nóng cháy xâm nhập, tàn phá tứ phía trong người, khiến cho kinh mạch đau nhức chạy loạn.

      Đứng bên dưới, An Nhiên và đám người của ba đội nằm ngồi la liệt kia há miệng nhìn diễn biến cao, hầu như chỉ khoảnh khắc mà Vương Lôi kia đắc ý lại hoàn toàn bị đẩy vào thế hạ phong bị động.

      Chính diện đối chiến, Mục Trần chỉ có thực lực chuẩn Hóa Thiên cảnh lại có thể áp chế hoàn toàn Vương Lôi Hóa Thiên cảnh trung kỳ!

      “Bum!”

      bầu trời, tia sáng bạc lóng lánh ngân lôi và luồng hắc ám va vào nhau, linh lực như sóng cuốn ầm ầm lan ra, cái bóng bạc bị đánh trúng chật vật văng ra, lôi quang tiêu tán, lộ ra gương mặt khó tin của Vương Lôi.

      thực lực Hóa Thiên cảnh trung kỳ lại thể chính diện đánh bại được Mục Trần chuẩn Hóa Thiên cảnh?

      “Vù!”

      thất thần khó tin, cái bóng như quỷ sai đòi mạng kia lại xuất bên cạnh, quyền kình hung hăng đấm tới, linh lực hắc ám phun trào như núi lửa, mang theo sức mạnh cường đại như muốn phá núi dời biển.

      “Bang!”

      Vương Lôi hoảng sợ, vội huơ đao ngăn cản, rồi luồng linh lực siêu bá đạo nóng cháy dũng mãnh đổ tới, đao phong thân Yển Nguyệt Đao nháy mắt tiêu tan.

      Linh lực dâng lên, Vương Lôi hóa thành quang ảnh rơi xuống, nện vào mặt đất. Đất đá rung chuyển, bụi mù cuồn cuộn, đại địa sụp đổ, cái hố sâu xuất và Vương Lôi thê thảm nằm chính giữa trong đó, khóe môi chảy ta tia máu.

      “Phù.”

      Cuối cùng ngụm máu trong miệng phun ra, tin vào mắt mình.

      – Bây giờ biết ta làm cách nào tiếp ba chiêu của Lý Huyền Thông rồi chứ?

      giọng hờ hững truyền tới, gian nan nhìn lên Mục Trần trung xa, bề ngoài cơ thể tên kia có ngân quang nhàn nhạt, con ngươi đen láy sắc lạnh như đao.

      biến sắc, vội vàng bò dậy chạy lui.

      “Vù!”

      Mục Trần lại muốn buông tha, lập tức xông tới trong tiếng long ngâm vang vọng, chắn trước mặt Vương Lôi.

      – Ngươi dám!

      Vương Thống và Vương Trọng thấy Mục Trần áp sát tha, hề nương tay lập tức quát lên. Nhưng chính ngay lúc họ định đồng loạt ra tay tiếng kiếm trong trẻo vang lên, kiếm khí sắc bén khiến tinh thần run rẩy tập trung vào người họ.

      Kiếm khí này sắc vô cùng khiến cả hai đều biến sắc phải quay lại chú ý nhìn. Phía bên kia, Lạc Li giương đôi mắt u tĩnh nhìn chòng chọc vào cả hai, thanh hắc trường kiếm trong tay rời vỏ nửa, kiếm khí từ đó toát ra.

      Vương Thống biến sắc nghiêm trọng. Bọn họ hiểu tên thiếu niên kia và cả này cũng dễ đối phó như họ nghĩ.

      “Uỳnh!”

      tiếng vang trầm đục từ đằng trước vang lên, bóng người thê thảm văng ra, lăn vài vòng rồi va vào tảng đá họ đứng, khiến cho tảng đá nổ tung.

      Vương Lôi đau đớn phun ra ngụm máu nữa, rốt cuộc mặt mày kinh hãi nhìn bóng thiếu niên bên kia chậm rãi tiến tới.

      Bọn họ lần này bước sai bước!

      Tuy cả bọn ai quá xem thường Mục Trần, nhưng thể dự đoán được tên tân sinh kia lại khó nhằn đến mức này.

      – Nếu các ngươi chỉ có chừng đó bản lĩnh, nghe lời ta khuyên đừng tìm Lý Huyền Thông chuốc nhục làm gì, mất mặt lắm!

      Mục Trần lạnh nhạt nhìn ba huynh đệ hai đứng nằm đằng kia, mắt nheo lại, :

      – Đem bản lĩnh ra cho ta, nếu trả giá đắt lắm đấy. Lời này là các ngươi , ta nghĩ các ngươi có thể hiểu .

      Vương Thống mặt hầm hầmm tay siết lại, thanh Yển Nguyệt Đao nữa cũng xuất cắm mạnh lên mặt đất, đao phong bắn lên trời, xé toạc mảng mây.

      – Khẩu khí lớn ! Ta thừa nhận đánh giá sai nhà ngươi, bất quá muốn bọn ta nhận thua, ngươi chưa có tư cách này!

      Vương Thống bước tới, đao phong ngập trời lại càng thêm hung bạo, như muốn xé toang mặt đất nơi đây thành từng mảnh .

      – Ta muốn xem hôm nay ngươi có thể khiến ba huynh đệ chúng ta trả giá đắt thế nào?

      – Vốn thứ này chuẩn bị cho Lý Huyền Thông, nhưng bây giờ phá lệ dùng để chiêu đãi ngươi, để xem tiểu tử nhà ngươi có bản lĩnh đỡ lấy hay ?

      Tay nắm chặt Yển Nguyệt Đao, sau lưng , Vương Lôi đứng dậy, cùng Vương Trọng cả hai mặt mày hung ác, ba người cầm chặt đại đạo. Đao phong bá đạo ngập trời, mơ hồ mang theo tiếng sấm rền quanh quẩn gian.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 298: Chiến Tam Vương


      “Ầm!”

      Phía ngoài khe núi, bầu trời như có lôi vân hội tụ, tiếng sấm ầm ầm quanh quẩn rền vang thiên địa, mang theo dao động cuồng bạo đáng sợ, thanh thế uy mãnh.

      Ba huynh đệ Vương gia có danh tiếng vang dội ở Bắc Thương linh viện, thế nhưng thực lực chân đáng tin, họ có gan khiêu chiến Lý Huyền Thông, chứng tỏ họ cũng là người có chí khí và bản lĩnh.

      Trong tay có bản lĩnh, lại dám làm chuyện như thế sao? Chẳng phải tự chuốc nhục vào mặt à?

      Ba huynh đệ bọn họ năm, khổ tu tăng cường chiến lực, thực lực tinh tiến, vượt rất xa năm trước, khiến cho họ lấy lại tự tin chuẩn bị tiếp tục khiêu chiến Lý Huyền Thông.

      Nếu có thể chiến thắng Lý Huyền Thông, tự nhiên họ trở thành nhân vật nổi tiếng nhất, thành cường giả đỉnh cao trong giới đệ tử của linh viện, như thế năm mới đáng giá.

      Nhưng bây giờ họ vẫn chưa gặp được Lý Huyền Thông, phải đối diện Mục Trần cự kỳ khó giải quyết, nếu cả còn xử lý nổi, làm sao có thể tái khiêu chiến Lý Huyền Thông?

      Do vậy họ phải dốc lực ra tay đánh cho nghiêm túc!

      Để cho kẻ khác biết, muốn khiêu khích ba huynh đệ bọn họ, kết quả chỉ có thê thảm!

      Ánh mắt bắt đầu lạnh lẽo hơn, cả ba đều nắm chặt Yển Nguyệt Đao của mình, thân đao như làm từ lôi điện, có lôi quang lẹt xẹt phát ra cuồng bạo.

      Bọn họ như cộng hưởng với lôi vân trời cao.

      An Nhiên thấy trận thế lôi đình của Vương Thống cũng biến biến sắc, cáu gắt:

      – Vương Thống, các ngươi chẳng biết xấu hổ! Đối phó tân sinh, vậy mà cũng ba người đánh sao?

      Vương Thống vẻ mặt bình thản :

      – Ba huynh đệ ta có thói quen thế nào mọi người đều biết, cho dù đánh với người mạnh hay yếu hơn đều là trận hình ba người cùng lên.

      – Ngươi, vô sỉ!

      An Nhiên nghiến răng tức tối.

      Vương Thống lạnh lẽo nhìn sang Mục Trần, chậm rãi :

      – Chỉ cần ngươi nghe theo điều kiện khi nãy của ta, ta có thể bỏ qua lời ngông cuồng biết trời cao đất rộng của ngươi!

      Mục Trần nhếch miệng cười khẩy, bước tới, lớn giọng:

      – Kỳ ta cũng muốn lời đó với ngươi, làm người thể biết trời cao đất rộng.

      – Ha ha!!

      Vương Thống rốt cục giận dữ cười gằn lên, thêm lời nào nữa, linh lực lập tức vận chuyển, hợp lực khí thế của ba người đều ngưng tụ lại, sóng khí kinh người mang theo uy áp tràn ngập ập tới Mục Trần.

      Lạc Li giọng hỏi:

      – Cần ta lên cùng ?

      – Giúp ta áp trận là được.

      Mục Trần cười , nếu gặp phải đối thủ khó xơi, dĩ nhiên từ chối Lạc Li hỗ trợ, nhưng mà ba tên họ Vương kia còn chưa đủ tư cách.

      – Ừm!

      Lạc Li cười dịu dàng, nàng cố chấp. Nàng biết xưa nay luôn bình tĩnh lý trí, chẳng phải hạng người võ phu hữu dũng vô mưu. Nếu muốn ra tay mình, tức là có chuẩn bị tốt.

      Lạc Li nhàng lùi về phía sau, rời khỏi vòng chiến. An Nhiên và hai kia vội bước lên, lo lắng hỏi:

      – Để Mục Trần đánh mình có được đó?

      – Học tỷ An Nhiên cứ yên tâm.

      Lạc Li mỉm cười trấn an, nàng vẫn luôn dịu dàng nhìn thân ảnh mấy cường tráng nhưng luôn chắn trước mặt chống đỡ công kích phía trước, gương mặt lên nét trìu mến khó , xinh đẹp lạ thường. Đến mức cả ba kia cũng phải cảm thấy thất thần, trong lòng thầm than ghen tị. Khó trách ngay cả học trưởng Lý Huyền Thông cũng phải si mê, phong thái của nàng quá đặc biệt, trong Bắc Thương linh viện này tìm ra người thứ hai.

      Nhưng Lạc Li có người trong tim, vậy Lý Huyền Thông cũng khó mà còn cơ hội nào.

      “Ầm ầm!”

      Linh lực uy áp ngừng trào ra từ cơ thể ba huynh đệ Vương gia, khiến cho đất đá rung chuyển lăn lôn, Yển Nguyệt Đao trong tay họ càng lúc càng nhiều lôi quang lóe lên.

      Lôi vân cao cũng chuyển động, tia sét thình lình đánh xuống làm lóe sáng cả khu vực.

      “Đùng!”

      Chính ngay lúc lôi điện đánh xuống, gương mặt ba em họ Vương trở nên như mãnh thú, trong tiếng gầm cùng lúc lướt , tạo thành trận hình bán nguyệt bao vây lấy Mục Trần.

      Thân thê bọc trong lôi quang, tốc độ bọn họ cực nhanh, từ cao nhìn xuống như ba tia lôi điện bắn , cả khí cũng vang rền tiếng nổ ì đùng.

      – Lôi Đao!

      Cả ba cùng hét to, nhất tề sử đao, nộ lên chém xuống, đất đá bị xé toang, khe nứt tràn lan, ba luồng đao phong như trảm nguyệt chút lưu tình đánh tới Mục Trần.

      Ba luồng đao phong rất tinh diệu, phong tỏa phần lớn đường lui của Mục Trần, buộc phải ngạnh kháng.

      Mục Trần cũng nghiêm túc trở lại, hàn quang lóe lên, thân hình vừa động như con rồng bay lượn trong tiếng long ngâm vang vọng.

      “Véo!”

      Tiếng long ngâm vừa vang lên, ba luồng lôi đao bổ trúng chỗ vừa đúng, đất đá văng tứ tung, nhưng hề thấy bóng dáng Mục Trần.

      – Chạy nhanh !

      Vương Thống khẽ rùng mình. Lúc nãy lúc Mục Trần giao chiến với Vương Lôi, chính là dùng tốc độ này đùa bỡn sao?

      – Bên trái!

      Vương Thống nheo mắt, đột ngột quát lên, cả ba huynh đệ lập tức bùng nổ, đao phong dày đặc trảm xuống phía bên trái trận hình.

      “Đùng!”

      Đất đá lại nổ tung lên, cái bóng mơ hồ tiêu tán.

      Công kích như chớp giật như thế mà Mục Trần vẫn tránh thoát.

      – Cẩn thận! muốn dùng tốc độ đánh bại từng người !

      Vương Thống trầm giọng quát, ra vẻ kinh nghiệm chinh chiến dày dặn, nắm ý đồ Mục Trần. Ba huynh đệ bọn họ phối hợp ăn ý, nhưng bất kể người bị đánh bại, độ ăn ý đó giảm, chiến lực rớt thê thảm. Trong ba người thực lực yếu nhất chính là tam đệ Vương Trọng, lúc nãy Mục Trần xuất bên trái chính là chỗ của Vương Trọng.

      “Vút!”

      Vương Thống vừa mới lên tiếng cảnh giác, cái bóng như quỷ mị lại xuất ngay bên phải.

      – Dám đến thẳng chỗ ta!

      Vương Thống trừng mắt lạnh lùng, thực lực của là mạnh nhất trong ba người, tên Mục Trần lại dám thẳng tiến tấn công , quá ngu xuẩn!

      “Ầm!”

      Mục Trần như quỷ mị xuất , đợi Vương Thống quát lên, hai người kia lập tức bổ đao nhanh như lôi điện trảm xuống Mục Trần.

      “Đùng!”

      Ngay khi đao phong chạm vào người Mục Trần, luồng hắc ám từ cơ thể toát ra, hình thành tòa hắc tháp chỉ trong nháy mắt, lắc lư lay động, ngăn cản toàn bộ đao phong công kích của hai người kia.

      – Lôi Mãng Đao quyết!

      Vương Thống hét to tiếng, Yển Nguyệt Đao trong tay rực rỡ lôi quang, hình thành con rắn sét to lớn, rít lên xông tới Mục Trần.

      – Phá cho ta!

      Mục Trần cũng quát lạnh, đối mặt lôi mãng của Vương Thống chỉ tiến lùi, ấn pháp biến ảo đánh ra.

      Linh lực tuôn ra ào ạt, hóa thành vô số vì tinh tú sau lưng, con bạch hổ chân đạp lên sao trời gầm rú mang theo khí thế sát phạt ngập trời giương nanh múa vuốt lao vào cắn xé lôi mãng.

      Với thực lực tai, Mục Trần thi triển Bạch Hổ Thần Ấn vô cùng nhuần nhuyễn.

      “Grào!”

      Bạch hổ gầm lên, hàm răng nanh nhọn hoắt cắn vào lôi mãng, chỉ thấy lôi đình bị tán loạn xé rách.

      Vương Thống rốt cuộc biến sắc, công kích của ngay cả đối thủ Hóa Thiên cảnh trung kỳ cũng dám dễ dàng ngăn cản, ngờ đối diện Mục Trần lại chịu nổi kích.

      – Tên này có tu luyện thần quyết?

      Vương Thống trầm mặc.

      “Bùm!”

      Bạch hổ sau khi xé xác lôi mãng, thế công giảm, mang theo khí thế kinh thiên lao đến trùng kích vào Yển Nguyệt Đao của Vương Thống, tiếng kim thiết vang lên, Vương Thống bị đánh văng cả trăm thước, đất đá đổ nát.

      – Đại ca!

      Vương Lôi, Vương Trọng nhìn thấy ngay cả Vương Thống chính diện giao phong cũng bị Mục Trần đánh lui, sắc mặt cực kỳ khó coi.

      là lợi hại!

      An Nhiên và cả đám người nằm ngồi la liệt đất của ba đội kia cơ hồ là cùng lúc thốt lên, thần tình kinh sợ. Trần Bằng chấn động thôi, Mục Trần lấy chọi ba lại có thể tận dụng sơ hở đánh lui đối thủ mạnh nhất trong ba người. Năng lực như thế đáng gờm.

      “Đùng!”

      Vương Thống nện chân xuống đất giữ vững thân hình, tay cầm Yển Nguyệt Đao tóe máu, ánh mắt cực kỳ nghiêm trọng.

      – Đừng tưởng rằng chỉ có ngươi mới tu luyện thần quyết!

      Lôi quang trong mắt lóe lên, chân bước tới, thân hình phóng lên cao, lôi quang rực rỡ trong cơ thể tuôn ra, liên kiến với lôi vân trời.

      “Véo!”

      Vương Lôi, Vương Trọng cũng cùng lúc phóng lên cao, toàn lực vận chuyển linh lực, dung nhập vào lôi vân.

      Sấm rền liên tục, thiên địa u ám, chỉ còn lại sấm nổ và cuồng phong.

      em nhà họ Vương Thống buộc phải dùng đến tuyệt chiêu chân chính.

      – Mục Trần! Ngươi có thể cản được chiêu này, ba huynh đệ chúng cam lòng nhận thua!

      Gương mặt Vương Thống lóe lên trong ánh lôi điện, nhuộm thấm khí thế hung ác, tiếng quát lành lạnh vang trong lôi vân, đột ngột tia lôi đình cực lớn từ trời giáng xuống, đánh thẳng vào đại đao cầm nơi tay.

      Hai huynh đệ của lại như lôi thú, cả thân thể đầy hào quang lôi điện.

      Ba người tiến tới, thiên địa biến sắc, như lôi thần chấn nộ, lôi quang chói mắt hình thành ba luồng đao khí lôi điện khổng lồ, đao trận mang theo sét giật liên hồi hung hãn ập tới Mục Trần.

      Cả ba cùng lúc hét to, tiếng thét như sấm rền cả thiên địa.

      – Lôi Thần Cửu Trọng Thiên!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :