Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 25: Tinh Phách Linh Thú


      Lửa trại bùng lên, tia lửa ấm áp chiếu rọi thân thể mềm mại của Đường Thiên Nhi, nhưng nàng ngược lại cảm thấy lạnh lẽo, cái lạnh đó, đến từ Linh Lộ mà Mục Trần miêu tả cho nàng nghe.

      – Xem ra Linh Lộ tốt đẹp như ta nghĩ, còn may ta bị chọn, chứ e răng xương cốt cũng còn.

      Đường Thiên Nhi run run , tim đập gấp gáp. Nàng tưởng tượng nổi, nơi mà ngay cả lòng tin cũng hề tồn tại, phải nơm nớp lo sợ đề phòng như thế nào?

      – Vốn là cái chỗ tốt đẹp gì.

      Mục Trần cười nhạt, ngẩng đầu lên nhìn thấy Mạc sư đập tay thu hút chú ý của mọi người. Đông đảo đệ tử đều đưa mắt nhìn qua.

      – Bắc Linh Nguyên tu hành chính thức bắt đầu, ở đây là doanh trại của chúng ta, ngày mai các ngươi từ đây xuất phát vào Bắc Linh Nguyên tu hành, chính diện giao phong với linh thú. Do đó hôm nay ta có vài điều nhắc nhở mọi người. Linh thú chia làm ba cấp cao – trung – sơ, bên ngoài Bắc Linh Nguyên phần lớn đều là linh thú sơ cấp, nhưng ta nghĩ các ngươi cũng phải liên thủ mới mong đối phó được chúng nó.

      Mạc sư đảo mắt nhìn quanh, giọng trầm trầm quanh quẩn những chiếc lều trong doanh trại, mỗi đệ tử đều im lặng và chú ý lắng nghe. Bọn họ đều hiểu , đây phải là đợt diễn tập hay cái gì đại loại như thế, mà là chiến đấu chân chính, sơ ý chút là trở thành thịt tươi trong miệng linh thú ngay tức khắc.

      – Linh thú sơ cấp có thực lực ước chừng Linh Động cảnh, trung cấp là Linh Luân cảnh, linh thú cao cấp lại có thể so với cường giả Thần Phách cảnh. Sâu trong Bắc Linh Nguyên này có linh thú cao cấp, ta khuyến cáo các ngươi, tuyệt đối được phép quá sâu vào Bắc Linh Nguyên!

      Giọng của lão chuyển thành nghiêm khắc, mỗi lời đều như sắt đá. Linh thú cao cấp ở sâu trong Bắc Linh Nguyên, ngay cả lão muốn đối phó cũng rất phiền toái, những đệ tử non nớt thường ngày quen chăn ấm đệm êm trong học viện, chẳng khác nào cừu non sức phản kháng.

      Mọi người gật gù liên tục như gà mổ thóc, chẳng tên nào đủ can đảm lấy cái mạng ra đùa. Đừng đến linh thú cao cấp, ngay cả linh thú trung cấp, bọn họ cũng do dự vắt giò lên cổ mà biến cho xa.

      – Lần này tu hành, ba tiểu đội có thành tích tốt nhất nhận được mỗi thành viên quả Uẩn Linh đan.

      Mạc sư dịu giọng trở lại, ánh mắt nhìn các đệ tử mang theo nét cười vui vẻ, tiếp:

      – Để đạt thành tích cao nhất, cần phải hợp tác nhuần nhuyễn với đồng đội. Thực lực tại của các ngươi chỉ có hợp tác mới có thể thong dong thoải mái ở cái nơi hỗn tạp Bắc Linh Nguyên này!

      – Yes, sir, ma’am!

      Đệ tử lúc nhúc đồng thanh trả lời.

      – Sau khi liệp sát linh thú, nên quên thu hoạch tinh phách, linh phách sơ cấp khiến những cường giả Thần Phách cảnh chú ý, chỉ dùng để đánh giá thành tích của các ngươi.

      Mục Trần khẽ gật đầu, cường giả Thần Phách cảnh có năng lực luyện hóa tinh phách, nhưng với thực lực của họ, những linh thú sơ cấp tầm thường dĩ nhiên chẳng có gì hấp dẫn.

      – Mạc sư, ngài cũng là cường giả Thần Phách cảnh, ngài luyện hóa thú phách gì a?

      Có đệ tử tò mò cất tiếng hỏi, đối với cường giả Thần Phách cảnh, năng lực luyện hóa thú phách hấp dẫn như vậy, dĩ nhiên khiến các đệ tử rất hứng thú.

      Mạc sư nghe vậy, hơi do dự chút, chợt tay kết ấn, cỗ linh lực mạnh mẽ trong cơ thể bùng lên, kim quang ngưng tụ sau lưng, hóa thành con kim cự lang ngửa đầu hú vang. Bên ngoài bộ lông kim cự lang dường như có thêm những hoa văn như sấm sét, uy vũ bất phàm.

      – Wow… Woa…. Ui chu choa!…

      Trong doanh trại liên tiếp vang lên những tiếng xuýt xoa kinh ngạc và hâm mộ, thậm chí doanh trại tây viện bên kia nghe thấy lạ cũng đưa mắt nhìn qua, rồi cũng rung động cảm thán nhìn kim cự lang sau lưng Mạc sư.

      Tịch sư bên này vừa thông báo quy định xong nhìn thấy thế, bĩu môi. Thân thể run run, linh lực cường đại bộc phát ra, sau lão xuất cự sư tử màu đen, lưng hắc cự sư kia có cái mai rùa màu xám.

      Mọi ánh mắt của các đệ tử đều bị thu hút bởi hai tinh phách linh thú được hai cường giả Thần Phách cảnh triệu hồi ra, hấp dẫn vô cùng, lực lượng này đủ khiến nhiều người thèm rớt nước mắt, à nước miếng.

      – Ta luyện hóa tinh phách linh thú cao cấp Kim Lôi Lang, địa bảng Vạn Thú Lục xếp hạng thứ 382, Tịch sư luyện hóa tinh phách linh thú cao cấp Thạch Quy Sư, địa bảng Vạn Thú Lục xếp hạng 390.

      Mạc sư nhìn thấy Tịch sư xung động, cũng mỉm cười vung tay lên, cự lang tiêu tán mất.

      – Linh thú lợi hại uy dũng thế mà địa bảng xếp hạng hơn 300 gần 400 kia đấy? Vậy những linh thú xếp hạng top 100 chẳng phải càng biến thái hơn sao? Còn những linh thú huyền thoại của thiên bảng Vạn Thú Lục… chắc phải có thực lực nghịch thiên…

      Nhiều đệ tử sợ hãi than thầm thôi, địa bảng xếp hạng 300 lợi hại đến thế, thiên bảng còn khủng bố hơn nhiều a!

      – Có thể được xếp vào 100 vị trí đầu của địa bảng Vạn Thú Lục, đều là những linh thú hề đơn giản. Thực lực của chúng siêu việt rất xa cường giả Thần Phách cảnh, có thể sánh với cường giả Tam Thiên cảnh. Do vậy chúng nó thường được gọi là thiên cấp linh thú, hay ngắn gọn là thiên thú.

      tới đó, Mạc sư đột nhiên liếc nhìn Mục Trần. hiểu ngay ý của lão, vì cha luyện hóa Viêm Long Điêu kia, chính là linh thú hạng 85. Nghĩa là Viêm Long Điêu hẳn đạt tới trình độ thiên thú. Bình thường mà , cường giả Thần Phách cảnh muốn luyện hóa tinh phách linh thú thực lực cao hơn hẳn bản thân, là chuyện cực kỳ khó khăn hiếm gặp. Mà Mục Phong cha có thể, vốn là đại cơ duyên. Cũng vì thế mà chiến lực của Mục Phong đặt trong Bắc Linh cảnh chín vị vực chủ, tuyệt đối là tam cường.

      Dù sao tiến vào Thần Phách cảnh, bản lĩnh lớn nhất chính là luyện hóa tinh phách linh thú, chiến lực , dĩ nhiên ai luyện hóa được linh thú càng mạnh, chiến lực càng cường hãn.

      – Về phần những sinh vật trong thiên bảng Vạn Thú Lục…..

      Lão dừng lại chút, liếc mắt nhìn bọn trẻ, cười xòa:

      – ….e rằng những nhân vật siêu cấp chí tôn của Đại Thiên thế giới, cũng dám ra tay đắc tội với chúng.

      – Thôi, cũng khuya rồi, các ngươi tạm nghỉ, sáng sớm ngày mai khởi hành, tiến vào Bắc Linh Nguyên!

      Mạc sư cũng cảm thấy đủ, ra lệnh cho những thiếu niên thiếu nữ còn hưng phấn thôi phải giải tán.

      Mọi người nghe thấy, mới đem theo chút hưng phấn còn lại kia lục tục bước về lều. Mục Trần cũng về lại lều của , nhắm mắt tu luyện, lại tiếp tục thử luyện ra Sâm La Tử Ấn đạo thứ hai.

      đêm yên tĩnh trôi qua.

      Sáng sớm, mặt trời chiếu những tia nắng đầu tiên xuống những tán lá, trong doanh trại những đệ tử chuẩn bị chu đáo, sắc mặt hào hứng phấn khích nhìn vào cánh rừng rậm mênh mông trước mặt.

      Mục Trần đứng cạnh Đường Thiên Nhi, ánh mắt quét qua chung quanh, chợt nhìn thấy Đàm Thanh Sơn xa xa. Bên cạnh tên kia, ngờ là Mặc Lĩnh, cái điệu này hai người đó là đội a. Điều đó khiến Mục Trần cũng thoáng kinh ngạc, Mặc Lĩnh thực lực vốn có Linh Động cảnh hậu kỳ, nếu muốn tìm người lập tổ đội, dĩ nhiên có ít lựa chọn tốt hơn Đàm Thanh Sơn nhiều.

      – Mục Trần, ngươi và Thiên Nhi đội à? Ha ha ha, ta cùng Thanh Sơn. là người mới, mà chỗ này hơi nguy hiểm, cũng nên chiếu cố chút.

      Mặc Lĩnh cũng nhìn thấy Mục Trần, cùng Đàm Thanh Sơn tiến qua cười .

      Mục Trần mỉm cười gật đầu, nghe lời của Mặc Lĩnh, có vẻ như tên đó muốn tạo quan hệ giao hảo với . Xem ra chiếu cố Đàm Thanh Sơn chỉ là cái cớ, hơn phân nửa là vì muốn kết giao với mình.

      – Cũng nhờ Mặc Lĩnh học trưởng suy nghĩ chu đáo.

      Mục Trần cười , đối với Mặc Lĩnh cũng có ác cảm, kết giao cũng có vấn đề.

      Hai người cười với nhau chút, đột nhiên ngưng lại. Bên phải cả bọn, từng toán người đột nhiên tách ra, vài bóng dáng quen thuộc xuất trong tầm mắt của Mục Trần. Người dẫn đầu, chính là kẻ tháng trước bị đánh bại ở viện thí, Liễu Dương.

      Liễu Dương nhìn chằm chằm Mục Trần, ánh mắt rất thâm độc. Trận đối chiến viện thí đó ảnh hưởng danh tiếng của . Khi tiến vào thiên giới, tuy có đại ca Liễu Mộ Bạch che chở, nhưng nhiều kẻ vẫn ngầm cười nhạo sau lưng, khiến cho tràn ngập căm giận trong lòng.

      Mục Trần chỉ liếc Liễu Dương cái rồi nhìn sang bên cạnh . thanh niên dáng người cao ráo cường tráng, kẻ kia cũng dùng ánh mắt thích thú nhìn Mục Trần.

      – Ngươi là Mục Trần kia ư? Gần đây danh tiếng vang dội a.

      Thiếu niên áo vàng tủm tỉm cười, vẻ lơ đãng hỏi.

      – Trần Thông, các ngươi muốn gì?

      Mặc Lĩnh nhìn thấy hai kẻ này, mày ưng nhíu lại, trầm giọng .

      Mục Trần sắc mặt lại bình tĩnh. Trần Thông? Cái tên này ở Bắc Linh Viện cũng khá là nổi tiếng, tuy kém Liễu Mộ Bạch chút, nhưng cũng xếp thứ ba tổng bảng Bắc Linh Viện, thực lực Linh Động cảnh hậu kỳ, giống như Mặc Lĩnh là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của viện.

      – Trước kia đều tự mình uy phong tác quái, sao bây giờ phải dẫn theo người mới dám đến?

      Mục Trần liếc Liễu Dương cái, cười .

      Nghe chế nhạo, sắc mặt Liễu Dương giận đến xanh mét, lãnh cất tiếng:

      – Cứ tự đắc , đừng cho chúng ta gặp ngươi trong Bắc Linh Nguyên, bằng tự chịu!

      Mục Trần cười, lắc đầu:

      – So với đại ca của mình, ngươi kém quá xa.

      – Ha ha ha, quả nhiên kiêu ngạo a, làm quen chút ? Ta là tây viện Trần Thông, từ lâu muốn biết người duy nhất ở Bắc Linh cảnh có tư cách tham gia Linh Lộ.

      Kia Trần Thông vươn tay ra, cười khinh khỉnh.

      – Chúng ta .

      Mục Trần mỉm cười, lười để ý tới hai tên này, lách qua bên cạnh Trần Thông, chợt dừng lại chút, nhìn về bên xa, thân ảnh áo trắng tuấn, Liễu Mộ Bạch thản nhiên nhìn bên này.

      Hai ánh mắt giao nhau, mơ hồ có hàn ý lưu động trong gian, khiến cho những đệ tử chung quanh như ngậm tăm.

      – Nếu thấy ta vừa mắt, tự tới , đừng có đưa tới mấy kẻ này, là ngứa mắt.

      Mục Trần nhàng cười, hề dừng lại, dẫn nhóm Đường Thiên Nhi rời khỏi doanh trại, nhanh chóng tiến vào Bắc Linh Nguyên.

      Liễu Mộ Bạch híp mắt nhìn Mục Trần xa, ánh mắt xẹt qua tia sắc bén.

      – Tên khốn!

      Liễu Dương nghiến răng nghiến lợi.

      Trần Thông nhếch miệng cười, ánh mắt cũng khẽ nheo lại.

      sao, cứ cho tự đắc chút , trong Bắc Linh Nguyên có cơ hội gặp, lúc đó nếu ai nhìn thấy, ta dạy dỗ nên biết chữ lễ phép viết như thế nào, là là tiểu tử biết kính trọng học trưởng a.
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 26: Thợ Săn Lão Luyện


      – Bọn tây viện kia rất đáng ghét.

      Dưới bóng cây trải rộng trong rừng rậm, gương mặt Đường Thiên Nhi giận tím tái, bọn người kia nhiều lần kiếm Mục Trần gây chuyện, cái tượng đất cũng nhịn được nộ nữa là.

      bị người ta ghen tị chỉ là hạng tài trí tầm thường.

      Mục Trần cười , ánh mắt thoáng nhìn hướng xa xa phía sau, :

      – Bất quá ta thấy Liễu Mộ Bạch đúng là ghen ghét với ta ít chút nào a. Trước tới nay ta cũng đâu có mấy khi cùng xuất ?

      – Liễu Mộ Bạch?

      Đường Thiên Nhi nhíu mày liễu:

      đối phó ngươi sao?

      – Bằng ngươi cho rằng với cái loại Liễu Dương mới thăng lên thiên giới sao lại có Trần Thông ra mặt giúp ? Phía sau thể thiếu tay chân Liễu Mộ Bạch động vào, người này. . . thực ra so với mấy tên biến thái của Linh Lộ cũng khá giống, nhưng mà cái trình vẫn còn kém hơn.

      Mục Trần thản nhiên.

      – Kẻ đó cũng đáng ghét.

      Đường Thiên Nhi lạnh băng, chợt lo lắng:

      – Liễu Mộ Bạch cũng dễ đối phó đâu, Liễu Dương so với , vốn cùng cấp bậc, từ khi vào Bắc Linh Viện tới nay, Liễu Mộ Bạch vẫn luôn giữ chắc danh hiệu đệ nhất Bắc Linh Viện, mấy năm nay hình như chưa bao giờ thua trận nào.

      – Đúng vậy, Mục Trần, ngươi nên cẩn thận nhiều hơn chút. Liễu Mộ Bạch kia ta nhìn thấu, ta từng giao thủ với , nhưng thảm bại. Mà lần đó hề dùng đến thực lực chân chính.

      Mặc Lĩnh bên cạnh lời càng thêm trịnh trọng.

      – Mặc Lĩnh học trưởng thực lực là Linh Động cảnh hậu kỳ, nếu dễ dàng đánh bại ngươi, vậy…

      Đàm Thanh Sơn hơi kinh ngạc, phân tích.

      Mặc Lĩnh chậm rãi gật đầu:

      – Liễu Mộ Bạch rất có thể tiến vào Linh Luân cảnh, kẻ đó… rất lợi hại a.

      Đường Thiên Nhi càng thêm nghiêm mặt. Nếu như vậy, phiền toái quá lớn, Linh Luân cảnh và Linh Động cảnh chênh lệch thực quá xa.

      Nghĩ vậy, nàng nhìn qua Mục Trần, nhưng thiếu niên kia vẫn nét bình tĩnh như có chuyện gì xảy ra, khóe miệng vẫn mang nét cười nhu hòa. Cái vẻ điềm tĩnh trấn định này cũng khiến cho Đường Thiên Nhi, Mặc Lĩnh, Đàm Thanh Sơn bất giác an tâm hơn nhiều.

      Biểu thong dong của như có ma lực, làm cho người ta tự chủ tin rằng có thể làm ra những chuyện mà người thường thể nghĩ bàn.

      – Linh Luân cảnh tuy lợi hại, bất quá cũng phải là cái gì mà thể chạm vào được. Dù cũng phiền toái , nhưng Liễu Mộ Bạch muốn muốn động thủ mà , e rằng cũng chẳng có kết cục tốt đẹp đâu.

      Mục Trần giọng , ngôn ngữ đều đều như có gì, có điều bất kể Linh Lộ hay Đại Thiên thế giới, kẻ nào có tâm tư đụng chạm đến , kết quả thế nào cũng phải trả giá .

      – Quên , chuyện đó nữa, Bắc Linh Nguyên tu hành bắt đầu, chúng ta cũng làm việc thôi. Hai vị tại, xem như là đối thủ cạnh tranh của chúng ta nha.

      Mục Trần tủm tỉm cười liếc mắt nhìn hai người Mặc Lĩnh.

      – Vậy chúng ta đây…. tiên hạ thủ vi cường!

      Còn tưởng hai tên đó ra tay đánh lén, nào ngờ Mặc Lĩnh và Đàm Thanh Sơn liếc nhau, co giò phóng về trước bỏ chạy nhanh như thỏ. tại họ vẫn còn ở bên ngoài Bắc Linh Nguyên, linh thú rất thưa thớt, phải vào trong chút mới dễ gặp hơn.

      Mục Trần nhìn hai vị kia vắt giò lên cổ chạy mất, cũng nhịn được cười lớn, nhàng xoa xoa tay, trong con ngươi đen láy dũng mãnh trào ra phấn khởi vô tận.

      lâu lắm quên mất cái khí vị khi làm thợ săn a, nếu mà còn động thủ, e là phải lục nghề mất.

      – Chúng ta cũng thôi.

      Mục Trần vung tay gọi Đường Thiên Nhi, cả hai nện bước nhanh. Bất quá cũng chưa định ra lộ tuyến của đội, cứ tới trước. Kinh nghiệm rèn luyện trong Linh Lộ, khiến cho hiểu cách thức tìm ra tung tích linh thú.

      Hai người nhanh hơn, mười phút sau cũng dần xâm nhập Bắc Linh Nguyên, thỉnh thoảng xa xa chung quanh vang lên đủ loại tiếng rống của linh thú.

      Đường Thiên Nhi bám sát phía sau Mục Trần, hai má xinh đẹp lộ vẻ khẩn trương. Nàng hiểu tại nơi nguy hiểm này, nếu lạc vào ở linh thú, bị chúng nó bao vây có kết cục thế nào.

      Lúc nàng còn lo lắng quan sát chung quanh, Mục Trần phía trước đột ngột dừng lại, nàng chưa kịp phản ứng liền tông phải , thân thể mềm mại lả lướt dán sát vào lưng Mục Trần. Cái loại tiếp xúc gây ra cái cảm giác mềm mại thế này, khiến cho Mục Trần nhịn được trợn mắt nhìn, còn Đường Thiên Nhi phía sau lại cúi đầu đỏ bừng mặt, vội vàng lui lại, nhưng Mục Trần nắm chặt tay nàng.

      – Suỵt.

      Đường Thiên Nhi hoảng hốt còn chưa kịp giãy giụa, Mục Trần nhàng đưa ngón trỏ lên miệng, ánh mắt xuyên qua cây cối, nhìn thẳng phía trước. Đường Thiên Nhi cũng nhìn theo, tại bãi đất trống phía trước, hai con vật toàn thân màu đỏ, trán có cái sừng màu đen, nhìn giống như hổ, lại giống heo nhàn nhã bước , những tiếng gầm gừ khe khẽ ngừng phát ra.

      – Là linh thú sơ cấp, Huyết Trư Hổ. (LCT: Óe, hổ máu heo à?? cũng sao, còn đỡ hơn hổ máu dê xD)

      Mục Trần giọng , hai con Huyết Trư Hổ xem ra thực lực cũng có Linh Động cảnh trung kỳ, bất quá loại linh thú này da dày thịt béo, thừa sức chống đỡ kích toàn lực của cường giả Linh Động cảnh hậu kỳ, hơn nữa khi chúng nó phát điên, còn hung ác khác thường hơn.

      – Mỗi người con, có vấn đề gì ?

      Mục Trần quay nhìn Đường Thiên Nhi hội ý, gương mặt bỗng dưng hơi tái, nhưng cũng quật cường gật đầu, có lẽ nàng này vẫn là lần đầu tiên giao phong với loài linh thú hung tàn như thế.

      phải sợ, có ta ở đây.

      Mục Trần mỉm cười an ủi.

      – Ừ.

      Đường Thiên Nhi khẽ cắn môi, hai tay nắm chặt, thanh đoản kiếm xuất , nàng cũng muốn làm kẻ vướng chân Mục Trần, vì thành tích của hai người, nàng phải cố gắng.

      – Lên!

      Mục Trần khẽ quát , dẫn đầu xông ra.

      “HoooRoooaarar!”

      Mục Trần vừa thân, hai đầu Huyết Trư Hổ ngay lập tức phát đỏ mắt gầm rống phóng qua, cơ thể toát ra hào quang huyết sắc đậm đặc.

      “Rầm rầm rầm rầm..”

      con nện bước rung chuyển đất rừng, như đạo huyết quang sấm chớp lao đến Mục Trần, con thú kia vừa định chạy theo, đám đá vụn bén ngót có linh lực bao bọc hung hăng oanh tạc cái mũi của nó, khiến nó phải dừng lại, đưa ánh mắt đỏ ngầu nhìn về thân ảnh bé yếu ớt bên này, lại rống lên dữ tợn lao qua tấn công.

      Mục Trần nhìn chăm chú đầu Huyết Trư Hổ tập trung công kích chính mình, ánh mắt hề kích động, nhưng tràn ngập hưng phấn, bàn chân giẫm đất, thẳng tắp lao lên.

      người thú lao vào nhau, cuồng phong thổi quét lá khô đầy đất. Lúc hai bên sắp va chạm với nhau, Mục Trần mạnh mẽ nghiêng người bước qua, tay phải nắm chặt thanh trủy thủ, linh lực ám hắc quấn quanh bao bọc lấy.

      Tay phải vẽ thành đường cong tinh tế, hướng qua cơ thể Huyết Trư Hổ, hắc ám ra, hàn quang xuyên qua hai mắt linh thú, máu tươi bắn ra tung tóe.

      “Uỳnh!”

      Thân thể Huyết Trư Hổ nện dữ dội vào thân đại thụ phía sau, khiến cho thân cây đứt gãy rồi ẩm ầm đổ sụp xuống, đất đai rung lên hồi. Huyết Trư Hổ cũng điên cuồng rống thảm, đôi mắt đỏ ngầu của nó bị Mục Trần chọc mù .

      “HoooRoooaarar!”

      Đau nhức khiến Huyết Trư Hổ trở nên điên cuồng, ngửi mùi trong khí định hướng, cuồng bạo tấn công lần nữa về phía Mục Trần, lông cơ thể cứng như gai nhọn dựng thẳng lên, lao như tòa thành thép.

      Đối mặt Huyết Trư Hổ điên loạn, Mục Trần lại có vẻ thong thả, giẫm chân nhảy cao tại chỗ, tùy ý Huyết Trư Hổ lướt qua lướt lại. Mà mỗi lần như thế, lưỡi sắc bén của trủy thủ lại vương thêm loạt máu tươi đỏ thẫm.

      Máu tươi vương vãi, tốc độ Huyết Trư Hổ càng lúc càng chậm, bắt đầu kiệt sức. Mục Trần thừa lúc nó còn lảo đảo, nhanh như cắt lao vào, hàn quang lóe sáng, trủy thủ có linh lực bao bọc, sắc bén đến mức chỉ nhìn khiến người ta lạnh gáy, nhanh như sấm chớp xuyên vào cổ họng Huyết Trư Hổ.

      Máu tươi nóng hổi theo trủy thủ cuồn cuộn chảy ra, Huyết Trư Hổ phát tiếng gầm nho thê lương, thân thể khẽ giãy giụa chốc, rồi lặng yên nằm đó còn nhúc nhích.

      Mục Trần bình tĩnh rút trủy thủ ra, đẩy cái xác Huyết Trư Hổ to lớn qua bên, ra tay lão luyện, ngay cả những người thám hiểm vào sinh ra tử với nghề liệp sát linh thú cũng bằng. Bản lĩnh cỡ này, phải những tên thiếu niên chưa ra đời có thể có được.

      Giải quyết nhanh chóng đầu Huyết Trư Hổ, Mục Trần nhìn qua phía Đường Thiên Nhi, có vẻ chật vật khó khăn. Tuy cơ thể Huyết Trư Hổ ít vết máu, nhưng vốn da dày thịt béo như Huyết Trư Hổ, chút vết thương đó có mấy tác dụng.

      “HoooRoooaarar!”

      giằng co với Đường Thiên Nhi, Huyết Trư Hổ có lẽ nhận thấy đồng bạn chết, gầm lên thê lương, đôi mắt càng đỏ bừng lên, thân hình vốn to lớn, lại càng phìng to hơn nữa.

      – Phát cuồng?

      Mục Trần thấy thế, nhíu mày.

      – Á.

      Đường Thiên Nhi hốt hoảng thét lên, đoản kiếm chém vào Huyết Trư Hổ phát cuồng kia, cũng bị phản chấn rời tay, nàng vội nhảy lui về sau mấy bước. Sau đó nàng chỉ cảm thấy cái bóng to lớn bao phủ lấy cơ thể, mùi tanh hôi đập vào mặt, Huyết Trư Hổ nhảy lên rất cao, như tảng đá to lớn hung hăng ép xuống bên dưới.

      Nhìn cái bóng đen cực kỳ nặng nề kia, Đường Thiên Nhi mặt tái mét, thân thể sợ hãi đến mức nhúc nhích được.

      “Phốc.”

      bóng người lao qua, tay ôm lấy cái eo mảnh khảnh tinh tế của nàng, trủy thủ trong tay hướng lên trời, linh lực ám hắc phóng lên, như mũi nhọn u ám xuyên tới cái bụng to như cái trống của Huyết Trư Hổ cao.

      “Phụp.”

      Máu tươi lập tức đổ xuống mang theo nội tạng tanh tưởi trào ra.

      Mục Trần ôm Đường Thiên Nhi lăn qua vài vòng, tránh được sức nặng vài trăm cân của Huyết Trư Hổ. Sau khi rơi xuống đất nảy lên cái, rốt cuộc thể động đậy, hiển nhiên mất sinh cơ.

      – Phù.

      Mục Trần nhìn thấy hai đầu Huyết Trư Hổ được giải quyết gọn ghẽ, cũng thở ra hơi, chợt cảm thấy ôm trong lòng khẽ cục cựa, mới buông nàng ra, cười hỏi:

      sao chứ?

      Đường Thiên Nhi đỏ mặt lắc đầu, ánh mắt nhìn qua hai đầu Huyết Trư Hổ bất động, đôi mắt đẹp nét sợ hãi. Nàng hiểu , có thể nhanh chóng giải quyết hai linh thú sơ cấp này, tất cả công lao đều từ Mục Trần mà ra.

      – Sao ngươi có thể lợi hại như vậy, ta giằng co với nó như vậy cũng chưa tổn thương nặng đến nó được.

      Đường Thiên Nhi cảm thán thốt lên.

      – Nhằm vào chỗ yếu hại đánh kích là được, cứ liệp sát dần quen.

      Mục Trần mỉm cười, đứng dậy tới thi thể hai đầu Huyết Trư Hổ, trủy thủ rạch mở cái đầu chúng ra, hai luồng sáng tràn ngập màu máu to chừng nắm tay chậm rãi lơ lửng. Bên trong luồng sáng hình thể Huyết Trư Hổ mơ hồn có linh lực dao động cuồng bạo phát ra.

      Đó là tinh phách linh thú.

      Mục Trần cầm lấy hai khỏa tinh phách linh thú, đưa cho Đường Thiên Nhi. Nàng tò mò tiếp nhận, lật qua lật lại xem tới xem lui, có vẻ như đối với chiến lợi phẩm đầu tiên rất vừa ý.

      Mục Trần thấy thế, khỏi mỉm cười, lau vết máu trủy thủ, ánh mắt nhìn vào sâu trong rừng, khẽ liếm môi. Dường như huyết tinh lúc nãy khơi dậy khơi dậy ham muốn mà đè nén bấy lâu.

      thôi, lúc này chỉ mới là bắt đầu…

      Mục Trần hất đầu với Đường Thiên Nhi, cả hai cất bước. Thực lực linh thú cỡ này vẫn chưa đủ thách thức a…..
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 27: Cướp




      “Uỳnh!”

      Đất đá phủ đầy lá khô trong rừng bỗng rung lên, tiếng gầm vang ra xa xa, nhìn lại theo tiếng gào hung bạo đó, là con gấu lớn màu vàng đất cao mấy thước, vung vẩy hai bàn tay đầy vuốt cực lớn như thiết chùy, điên cuồng vồ tới thân hình bé xinh đẹp trước mặt nó.

      Đối mặt móng vuốt cự hùng, thân ảnh xinh xắn kia lui về sau, đoản kiếm bao bọc linh lực như linh xà xuất động, xẹt qua xẹt lại trước bộ lông có hoa văn màu trắng ngực, để lại những vết máu đỏ thẫm.

      “Gràooooo!”

      Lồng ngực đau đớn, khiến cho cự hùng càng thêm cuồng dã, móng vuốt tràn ngập linh lực vàng sẫm, chưởng đánh ra lưu lại những cái rãnh sâu hoáy dưới mặt đất. Nếu kia mà tránh được, tuyệt đối chắc chắn trọng thương với duy nhất kích này.

      Bất quá còn may kia khá nhanh nhẹn, né tránh ngừng, rồi nhân dịp cự hùng sơ hở mà lưu lại vài dấu cơ thể cự hùng.

      Hai cái bóng to ngừng giằng co. Khoảng 10 phút sau, dường như cự hùng còn cầm cự nổi trước lượng máu mất quá lớn như vậy, cơ thể khổng lồ hùng tráng như đá núi ầm ầm ngã xuống.

      xinh đẹp nhìn thấy cự hùng ngã vật ra giãy chết, cũng thở dài nhõm như trút gánh nặng, tay lau mồ hôi trán, hổn hển quay đầu lại. Cách đó xa, dưới tán cây đại thụ có thiếu niên cao ráo tủm tỉm cười quan sát nàng.

      – Cũng tệ lắm.

      Mục Trần bước tới, thoáng nhìn thi thể cự hùng to đùng kia, rồi chỉ vào chỗ hoa văn màu trắng lúc này đầy những vết máu, :

      – Ngươi ra tay vẫn chưa quyết đoán, đây là vị trí yếu hại nhất, chỉ cần sơ hở có thể giết chết, lúc nãy ngươi phí công vô ích quá nhiều, nếu Sơn Nhạc Hùng này mạnh hơn chút nữa, e rằng kẻ bị vắt kiệt sức trước là ngươi.

      Đường Thiên Nhi nhìn qua chỗ cách đó xa, mặt đất cũng có đầu Sơn Nhạc Hùng nằm chết. ngực nó chỗ bạch văn, chỉ có duy nhất lỗ máu to tướng. Vị trí đó cực kỳ chính xác, ngay tim Sơn Ngạc Hùng. Dĩ nhiên là kích giết chết.

      Đó là chiến tích của Mục Trần, Đường Thiên Nhi cũng thấy kích sắc bén, tàn nhẫn, tinh chuẩn, chút do dự. . . Cái tư thái kinh tâm động phách liệp sát linh thú mà vẫn thong dong, hơn xa bộ dáng chật vật gian nan của nàng.

      – Ngươi quả là biến thái, ta sao có thể so với ngươi!

      Đường Thiên Nhi chu miệng giận dỗi. Nàng thường xuyên liệp sát linh thú, nhưng có thể nhận thấy được, bản lĩnh của Mục Trần yếu hơn bọn người thám hiểm giả thường lăn lộn vào sinh ra tử. Như thế bản thân nàng so thế nào cho được?

      Bất quá mặt ngoài giận dỗi, trong lòng lại bội phục. đường đến đây, có Mục Trần chỉ điểm, nàng thoát khỏi sợ hãi ban đầu khi đối mặt linh thú hung ác lại có thực lực ngang bằng hoặc cao hơn chút. tại nàng có thể mình kiến giết chết linh thú có thực lực khoảng Linh Động cảnh trung kỳ. Nhưng có vẻ trong mắt của Mục Trần kia, gương mặt trước sau vẫn cười nhàn nhạt nhu hòa, bình tĩnh thong thả, tràng chiến đấu hung hiểm kinh hãi của nàng lại bình thường đáng kể.

      Đường Thiên Nhi đảo mắt, nhìn thiếu niên ngồi cạnh thi thể Sơn Nhạc Hùng thu lấy tinh phách, vết máu lốm đốm bắn lên người. Gương mặt thiếu niên ngây ngô nhưng khí chất lại hơn hẳn thiếu niên, khiến cho nàng khẽ cười đỏ ửng mặt.

      – Hôm nay thu hoạch , mới chút được tám viên sơ cấp tinh phách.

      Mục Trần cất tinh phách Sơn Nhạc Hùng, đứng dậy khẽ cười chuyện với Đường Thiên Nhi.

      Nghe thấy thành tích bất phàm như thế, Đường Thiên Nhi cũng mỉm cười ra mặt. Thu hoạch hôm nay rất đáng hài lòng.

      thôi, tiếp tục, thành tích chỉ là việc . Cơ hội tôi luyện thế này vẫn nên tận dụng tốt.

      Mục Trần cười, vừa muốn vào sâu thêm, đột nhiên chân mày nhíu lại, nhìn về hướng bên phải.

      – Sao vậy? Truyện được copy tại

      Đường Thiên Nhi thấy thế, khỏi thắc mắc.

      – Bên kia có động tĩnh, xem .

      Mục Trần suy nghĩ, vẫy tay gọi Đường Thiên Nhi nhanh hơn về hướng đó. Nàng thấy vậy cũng vội đuổi theo.

      . . .

      Rừng rậm, hơn mười đệ tử Bắc Linh Viện gom lại chỗ, nhưng lúc này sắc mặc xanh mét căng thẳng nhìn phía trước. Bên đó có hơn mười người ra vẻ biếng nhác dựa vào thân cây, ánh mắt họ có vẻ trêu chọc những đệ tử này.

      Hành động của đám người có vẻ biếng nhác, nhưng lại khiến người ta sinh ra cảnh giác. Ánh mắt sáng ngời rất lợi hại, như có mùi vị huyết tinh toát ra.

      Đúng là đội thám hiểm.

      – Các ngươi muốn gì?

      Trước nhóm đệ tử Bắc Linh Viện, có vài gương mặt khá quen thuộc. Mặc Lĩnh, Đàm Thanh Sơn, thậm chí ngay cả Khương Lập, Đằng Dũng cũng ở đây, sắc mặt cả bọn đều giống những đệ tử Bắc Linh Viện khác, phẫn nộ mà kiêng dè.

      Dù sao họ cũng chỉ là những thiếu niên mười mấy tuổi, đối mặt linh thú hung ác còn kinh khiếp, huống chi trước mặt là đội thám hiểm, đao của họ cũng thường xuyên liếm máu người. Cái vẻ lơ đãng mà hung ác tàn độc, thừa đủ để cho cả đám rét run.

      – Các ngươi là những tên nhóc lông mọc chưa đủ đó à… (LCT: ý là lông cánh ấy, nghĩa là chim non ấy XD)

      gã mặc giáp da tủm tỉm cười , tỏ vẻ miễn cưỡng:

      – Ta phải rồi sao, đem tinh phách linh thú trong tay ra đây cho ta.

      – Ngươi muốn cướp?

      gã thiếu niên phẫn nộ quát.

      – Thông minh!

      Thanh niên kia cười to, những đồng bọn của cũng cười vang, dĩ nhiên họ thấy việc này cũng là kiểu lạc thú.

      – Chúng ta là đệ tử Bắc Linh Viện, hai vị đạo sư thực lực Thần Phách cảnh ở đây!

      Có đệ tử đem Mạc sư Tịnh sư ra dọa, định khiến cho những người kia sợ hãi mà lui.

      – Ta biết chứ, các ngươi tới đây tu hành chứ gì? Vậy đạo sư của các ngươi có gặp cướp cũng là loại tu hành ?

      Thanh niên bĩu môi cười :

      – Chỉ cần giết các ngươi, hai vị đạo sư kia cũng thèm để ý.

      – Thành ra… giao hết ra đây, đừng có khiến cho ta động thủ… ta vốn rất thô bạo a!

      Thanh niên kia nhếch miệng cười, khoe cái răng nanh nhọn hoắt như dã thú khiến kẻ khác phát lạnh.

      – Ngươi…

      Mặc Lĩnh nhịn được nổi giận, nắm chặt tay.

      – Muốn động thủ à? Lên, lên… Ngươi cũng có thực lực Linh Động cảnh hậu kỳ như ta, cũng nên thử xem chúng ta ai lợi hại hơn?

      Thanh niên kia nhìn Mặc Lĩnh, càng cười lớn hơn, trong tiếng cười mang theo khí vị tanh tưởi.

      Mặc Lĩnh nhìn thấy thanh niên như đầu báo nhăm nhe nhìn con mồi, trong lòng cũng lạnh run. Tuy đều là Linh Động cảnh hậu kỳ, nhưng khí thế của ta phải loại mà bản thân có thể so sánh. Hơn nữa sau lưng kẻ kia còn có đồng bọn, cũng tỏ ra yếu hơn chút nào.

      Mặc Lĩnh căm tức, lát sau bàn tay nắm chặt khẽ buông lỏng, nhăn nhó. Bất đắc dĩ nhìn bọn người Đàm Thanh Sơn, Khương Lập… lắc đầu.

      Bọn Đàm Thanh Sơn cũng chỉ có thể thở dài. Họ hiểu tại đứng trước mặt đội thám hiểm giả này căn bản cùng cấp bậcm trước mắt chỉ có thể nhẫn, coi như may, miễn cho tai ương lớn hơn.

      – Thức thời như thế mới là trẻ ngoan chứ a.

      Nhìn thấy hành động của đám nhóc bên kia, tên thanh niên này mới cười hài lòng, mang theo vẻ trào phúng tràn ngập. Đệ tử Bắc Linh Viện ư? là đáng cười mà.

      – Các ngươi làm gì vậy?

      Ngay lúc đó, đột ngột câu hỏi từ sau lưng vọng tới, cả bọn quay đầu lại nhìn, thấy Mục Trần và Đường Thiên Nhi đứng cách đó xa nhìn lại.

      – Mục Trần?

      Mặc Lĩnh nhìn thấy Mục Trần, phản ứng đầu tiên là vui vẻ, nhưng chợt nghĩ lại, vội ra dấu cho tên kia ý bảo nhanh chóng chạy tránh xa chỗ này.

      – Sao vậy?

      Thế nhưng Mục Trần giống như thấy họ ra dấu, ngược lại còn đưa cái nục cười ngu ngốc cùng với Đường Thiên Nhi bước tới.

      – Hê, lại có chú dê béo a.

      Thanh niên kia cười càng nhìn Mục Trần, chợt ánh mắt thấy Đường Thiên Nhi bên cạnh, sáng ngời lên, miệng huýt sao, trêu ghẹo:

      – Lại còn có tiểu mỹ nhân a!

      Đường Thiên Nhi nổi đóa trừng mắt nhìn thanh niên bên kia, chẳng qua nét giận càng thêm phong tình, ngược lại còn khiến tên kia ngẩn ngơ.

      Mặc Lĩnh thấy Mục Trần thản nhiên bước tới, lắc đầu thầm than, rồi mới tóm lược tình chút.

      – Cướp? Các ngươi đúng là may.

      Mục Trần nghe xong, nhịn được cũng cười, .

      phải bây giờ ngươi cũng vậy sao?

      Khương Lập trợn mắt, lúc nào rồi còn cười được.

      – Này, tiểu tử kia, nếu đến cũng lấy tinh phách linh thú ra giao cho ta . Còn nữa, bảo tiểu mỹ nhân đem qua đây, dù sao cũng thể trọng tiền khinh mỹ nữ được a..

      Thanh niên nọ ngoắc ngoắc, cười nhạo.

      – Của ta cũng muốn?

      Mục Trần nhướng mày tỏ vẻ kinh ngạc.

      – Ai bảo ngươi ngu ngốc chạy tới, cám đám nhóc tụi bay đúng là bản lĩnh a, thiên phú là làm cho ta hâm mộ. Nhưng mà thực ra muốn đánh nhau, chờ vài năm nữa bé.

      Thanh niên kia tỏ vẻ như bất đắc dĩ lắm phải giải thích.

      – Ta có viên tinh phách linh thú, cho ngươi .

      Mục Trần gãi đầu, lấy ra viên tinh phách bước tới bên kia.

      – Lãng tai à nhóc? Ta ngươi bảo tiểu mỹ nhân đem qua đây, cái tên tiểu tử đáng ghét.

      Tên kia nhíu mày lải nhải.

      còn lải nhải, Mục Trần tới trước mặt, nắm tay đưa tinh phách qua.

      Thanh niên giơ tay định chộp lấy tinh phách linh thú, bàn tay bên này bất mãn định vỗ đầu Mục Trần. Bất quá bàn tay chưa kịp chạm vào tinh phách, con ngươi đen láy của Mục Trần chợt phát lạnh.

      Lật bàn tay ra, luồng hắc ám xuyên phá gian xảo quyệt tàn nhẫn vẽ vòng cung đâm vào lòng bàn tay tên cướp, máu tươi tung tóe.

      Biến cố phát sinh như chớp, kẻ nào kịp phản ứng, thậm chí sau tên cướp kia có ít đồng bọn kinh ngạc trố mắt nhìn máu tươi tung tóe.

      Dưới vo vàn ánh mắt ngạc nhiên, thiếu niên khôi ngô ngẩng đầu cười.

      – Ái da xin lỗi a, đột nhiên ta lại muốn cho nữa.
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 28: Hợp Tác


      Trong rừng cây rầm rạp, tên cướp nọ cũng ngạc nhiên nhìn lòng bàn tay đầy máu. Phải vài giây sau, đau đớn truyền ra khiến bừng tỉnh, khuôn mặt cười nhạo cũng trở nên nhăn nhó hầm hè.

      Đám người Mặc Lĩnh đứng xa xa cũng trợn mắt há mồm, ngờ Mục Trần cả gan gây khó dễ, hạ thủ lại hung tàn như thế.

      – Tiểu tử, muốn chết?

      Tên cướp khẽ run lên, sắc mặt dữ tợn.

      Mục Trần thản nhiên nhìn , phân trần:

      – Là thám hiểm giả có kinh nghiệm, ngươi còn biết đến cái chuyện lật thuyền trong mương nó ra làm sao a?

      – Ha ha ha, giỏi cho tiểu tử.

      Nghe , tên cưới giận dữ đột ngột cười lớn, những đồng bọn sau lưng vừa rút đao tiến lên bị phất tay ngăn lại. Tùy tay xé áo băng lại vết thương trong lòng bàn tay, ánh mắt ác độc tập trung vào Mục Trần, :

      – Vậy chuyện kế tiếp ra sao, ngươi hẳn là cũng biết chứ?

      – Đánh phải ?

      Mục Trần cười .

      – Khá, ngươi dám ra tay đột ngột, lại khiến ta phẫn nộ lắm, ngược lại còn thích cái dũng khí của ngươi, kẻ thiên phú ngút trời mà có huyết tinh cũng chỉ là phế vật, ngươi khác đám cừu bên kia.

      Thanh niên vẫn tập trung hai mắt rời Mục Trần:

      – Ta tên gọi Lâm Trung, thích là thích, nhưng răng đền răng, tại cho ngươi cơ hội. Thắng ta, ngươi và bạn bè tự nhiên rời , ta so đo đao này với ngươi. Còn mà thua, để lại ngón tay, coi như giáo huấn .

      – Đương nhiên, ngươi có thể đáp ứng, bất quá ngươi và mấy tên nhóc kia hôm nay e là phải chịu khổ da thịt chút. Mặc dù thể giết các ngươi, nhưng tin ta , ta có đủ trò cho các ngươi ăn khổ.

      – Còn lựa chọn khác ?

      Mục Trần nhún vai.

      – Ngươi ?

      Lâm Trung trợn mắt.

      – Vậy à, thôi … ra tay !

      Khi vừa thốt ra, hai mắt nhíu lại, bước mạnh mẽ tung ra, song chỉ uốn khúc, linh lực ám hắc bao phủ ngón tay, kình phong sắc bén kì lạ nhanh như chớp đâm tới cổ họng Lâm Trung.

      – Còn muốn lên?

      Bất quá Lâm Trung kia giống như những đệ tử thiếu thực chiến của Bắc Linh Viện, hơn nữa vừa mới ăn khổ, đề cao cảnh giác với Mục Trần. Do vậy khi vừa ra tay, Lâm Trung có chút kinh ngạc nhưng chút hoảng sợ, cánh tay giơ lên đồng thời khởi động linh lực, chắn ngang cổ họng.

      “Kình!”

      Song chỉ đâm vào cánh tay Lâm Trung, như đoản kiếm đâm vào khối thép, chấn ngón tay run rẩy. Thực lực Lâm Trung quả là có cân lượng, đạt đến cực hạn Linh Động cảnh, tiến thêm bước nữa trở thành cường giả Linh Luân cảnh.

      Ý nghĩ xẹt qua trong đầu, Mục Trần ra tay dừng lại, ngón tay co ra, hóa chỉ thành quyền, linh lực bọc lấy nắm tay, hung hăng đánh vào thái dương của Lâm Trung.

      “Chát chát!”

      Lâm Trung cũng đột nhiên xuất chưởng, chống đỡ hai quyền của Mục Trần, hai nguồn linh lực đối cứng, khí lãng khuếch tán, khiến cho lá khô dưới đất rừng cuồn cuộn tung bay.

      Ngạnh đấu, Mục Trần nhất thời bị đẩy lui mấy bước, Lâm Trung cũng lui sau bước, ánh mắt hơi kinh hãi. Nháy mắt tiếp xúc, nhận thấy bá đạo trong chứa trong linh lực ám hắc nọ, linh quyết mà tiểu tử trước mặt tu luyện bình thường.

      – Tiểu tử thú vị!

      Lâm Trung quát lạnh, linh lực hùng hồn phóng ra, song chưởng như đao, quét thành đường cong chút lưu tình trảm tới những chỗ yếu hại quanh thân Mục Trần.

      Đường Thiên Nhi, Mặc Lĩnh… đứng sau nhìn thấy thế công của Lâm Trung, cũng lạnh run toát mồ hôi, những người kia quả là những tên liều mạng a.

      Bất quá đối mặt thế công sắc bén đó, Mục Trần chưa hề tỏ ra sợ hãi, nhàng di chuyển, đôi mắt vẫn luôn tập trung vào thế công của Lâm Trung, ngẫu nhiên tung ra vài quyền ngạnh chiến cùng đao phong, nhưng vừa chạm liền lui ngay, từng bước từng bước bị bức lùi lại, dù vậy Lâm Trung vẫn chưa làm gì được .

      Phía bên đồng bọn Lâm Trung, những tên này vốn ôm suy nghĩ đứng xem biểu diễn, nhưng sắc mặt càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, thoáng liếc nhau, đều thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đồng bọn.

      – Tiểu tử này tồi a, thực lực Linh Động cảnh trung kỳ vậy mà vẫn cầm cự đến giờ Lâm Trung cũng làm gì được.

      Phía sau cùng của nhóm người này, có trung niên cường tráng cũng nhìn chằm chằm hai người giao thủ, ánh mắt nghiêm nghị. Lát sau chậm rãi phân tích:

      thiếu niên lợi hại, nhìn thấu hết tất cả thế công của Lâm Trung, lúc nào ra tay cũng là lúc nháy mắt Lâm Trung hết lực, bề ngoài nhìn như liên tiếp bại lui, nhưng có lẽ Lâm Trung tức đến hộc máu.

      – Cái gì?

      Những thám hiểm giả đều cả kinh, thiếu niên kia có thể nhìn thấu thế công của Lâm Trung? Nhãn lực gì thế này? Lâm Trung đâu phải như mấy tên nhóc trong học viện kia…

      – Đội trưởng, ngươi nhìn lầm chứ?

      Nam tử cường tráng liếc nhìn bọn họ:

      – Nếu thiếu niên đó cũng có thực lực Linh Động cảnh hậu kỳ, ai trong các ngươi có thể làm đối thủ. Chỉ biết Bắc Linh Viện đào đâu ra tên đệ tử lợi hại như vậy từ khi nào.

      thể nào!

      – Lâm Trung nhịn nổi nữa rồi

      Nam tử cường tráng cười nhạt.

      Nghe thế, ánh mắt bọn họ đều quay lại nhìn, sắc mặt Lâm Trung đỏ lên, nắm tay có ngân quang lóe sáng, trong khí như truyền ra tiếng sấm mơ hồ gầm rú.

      vận dụng đến Lôi Bạo quyền? Đòn sát thủ của Lâm Trung a! Quả nhiên bị bức ép đến hung hãn rồi.

      – Tiểu tử, tiếp chiêu!

      Lâm Trung đỏ mặt lên, ngân quang nắm tay càng lúc càng rực rỡ, dao động cuồng bạo dữ dội khuếch tán.

      Mục Trần nhìn ngân quang nắm tay đối thủ, ánh mắt cũng run rẩy, tay phải nắm chặt.

      “Phốc!”

      Lâm Trung co chân, rồi đột nhiên phóng ra tung quyền, khí lãng cuồn cuộn quét , tiếng vang ầm ầm như sấm.

      – Lôi Bạo quyền!

      quyền cuồng bạo, mang theo lực phá hoại kinh người công kích Mục Trần. Lá khô bị cuốn theo khí lãng, tạo thành cơn lốc lá khô cuồn cuộn xoáy qua.

      Nhìn quyền kinh người đó, nhóm Đường Thiên Nhi kinh hãi thất sắc.

      Mục Trần hít sâu hơi, lòng bàn tay cũng bộc phát linh lực hắc ám. Thân thể cong lại như trường cung, rồi bắn ra như tên, hắc ám bọc lấy nắm tay, cũng tung ra quyền!

      – Sâm La Tử Ấn!

      Hắc ám ngưng tụ thành hắc ấn, mang theo linh lực bá đạo, chính diện đối cứng dưới con mắt kinh ngạc của mọi người ở đây.

      “Đùng!”

      Tiếng nổ kinh khủng vang lên, vị trí hai người đặt chân, mặt đất cũng bị chấn tạo ra những vết nứt lan rộng dần, cỗ khí lãng va chạm thổi tung lá khô bay tứ tan.

      gương mặt cả hai, lúc này đều trắng bệch, khí lãng chợt bùng nổ mạnh mẽ, đẩy lui cả hai, lảo đảo suýt té.

      Ngạnh chiến, khó phân cao thấp!

      Mọi người chung quanh đều há mồm.

      – Ngươi!

      Lâm Trung ổn định hai chân, sắc mặt biến đổi ngừng nhìn Mục Trần. Kết quả trận này khiến cũng khó tin, đồng bọn lúc này bắt đầu tiến lên, ánh mắt bất hảo nhìn Mục Trần.

      Mục Trần thấy thế, cũng cười lạnh, song chỉ khép lại, hạt châu đỏ rực xuất , dao động cực kỳ cuồng bạo phát ra.

      – Sao? Ỷ đông hiếp yếu?

      Đồng bọn của Lâm Trung nhanh chóng nhận ra cỗ linh lực cuồng bạo tay Mục Trần, thất thanh hô:

      – Phá Linh châu?

      ai dám tiến lên bước, đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn Mục Trần. Khó trách tiểu tử này căn bản hề sợ bọn họ, ra có bản lĩnh này. Nhìn dao động linh lực trong Phá Linh châu kia, có lẽ thừa sức trọng thương cường giả Linh Luân cảnh.

      khí đột ngột căng thẳng, nhóm Đường Thiên Nhi, Mặc Lĩnh cũng nhanh chóng chạy ra sau lưng Mục Trần, cảnh giác nhìn những tên thám hiểm giả.

      – Dừng tay!

      tiếng quát nặng nề vang lên từ phía sau bọn Lâm Trung, nam tử cường tráng chậm rãi bước lên, nhíu mày :

      – Các ngươi làm gì đó? Thua người thua trận, làm thế này phải bôi tro trát trấu lên mặt mũi Bạo Lôi đội chúng ta sao?

      Nam tử cường tráng mới quay qua Mục Trần, cười :

      – Vị tiểu huynh đệ này, ngươi rất lợi hại, việc hôm nay chấm dứt, trước đó nếu có đắc tội bạn bè của ngươi, mong thông cảm cho.

      – Khách sáo rồi.

      Mục Trần cười, nhoáng lên cái thu lại Phá Linh châu cất . Ngay lúc đó cũng thấy nam tử kia mới bớt căng thẳng, dĩ nhiên là e ngại Phá Linh châu này.

      – Tiểu tử ngươi bản lĩnh.

      Lâm Trung sắc mặt biến ảo cũng hồi phục lại, nhìn Mục Trần, khẽ liếm môi .

      Mục Trần mỉm cười, cũng gì thêm:

      – Vậy kết thúc ở đây .

      vừa định dẫn mọi người , chợt.

      – Chờ chút!

      Nam tử cường tráng thấy vậy, vội quýnh lên, tiến tới vài bước gọi.

      Mục Trần cảnh giác dõi theo , bàn tay thu vào tay áo, chuẩn bị lấy Phá Linh châu ra lại:

      – Còn chuyện gì?

      Nhìn ánh mắt của , nam tử kia hơi do dự chút, mới :

      – Vị tiểu huynh đệ này, ta định hợp tác với ngươi chút, biết ngươi có hứng thú?

      – Hợp tác?

      Mục Trần nghe thấy, nhíu mày.
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 29: Ngọc Linh Thụ


      Mục Trần hơi ngạc nhiên đưa mắt nhìn vị nam tử nọ. Gương mặt chữ điền, lông mi lưa thưa, có vẻ cộc cằn, nhưng Mục Trần kinh ngạc chính là dao động linh lực của , trình độ này là thực lực Linh Luân cảnh.

      Chiến lực của đội thám hiểm cũng kém chút nào a.

      – Ha ha ha, tiểu huynh đệ, ta là Bạo Lôi đội trưởng, Lôi Thành.

      Nam tử kia cười tự giới thiệu, vươn tay ra.

      – Đệ tử Bắc Linh Viện, Mục Trần.

      Mục Trần mỉm cười bắt tay chút, thần sắc đổi thu tay lại. Bàn tay Lôi Thành thô ráp, tay có ít vết chai, xem ra rất am hiểu đao pháp.

      – Ta chỉ là đệ tử tầm thường ở Bắc Linh Viện, chỉ e khó có năng lực giúp đỡ chuyện gì, hợp tác? Hay là quên .

      Mục Trần lắc đầu, tuy còn chưa biết Lôi Thành muốn hợp tác cái gì, nhưng biết những đội thám hiểm cũng phải kẻ hiền lành, ân oánh lung tung, vô duyên vô cớ dính vào, e rằng phiền toái liên miên.

      Lôi Thành thấy Mục Trần cự tuyệt, ánh mắt nhìn quanh, chợt thấp giọng :

      – Mục Trần tiểu huynh đệ, dám giấu, đột ngột muốn ngươi hợp tác, chính vì thấy ngươi có Phá Linh châu.

      – Đội Bạo Lôi chúng ta hai ngày nay ở Bắc Linh Nguyên tìm thấy sơn cốc, trong đó có vài thứ cũng hay.

      Mục Trần thần sắc bất động, mỉm cười.

      Lôi Thành nhìn ra, biết thiếu niên này đơn giản. Thông thường tuổi niên thiếu khá tò mò, nhưng Mục Trần nghe lại hề tỏ ra hứng thú, hiển nhiên khống chế tâm tình rất tốt.

      – Trong sơn cốc đó, bọn ta tìm thấy gốc Ngọc Linh thụ kết quả.

      Lôi Thành biết Mục Trần chưa thấy thỏ chưa giương vuốt ưng, suy tư chút rồi giọng .

      – Ngọc Linh thụ?

      Ánh mắt Mục Trần rốt cuộc cũng nhàng lóe lên nhìn Lôi Thành:

      – Kết quả? Ngọc Linh quả?

      Ngọc Linh thụ, loại thiên tài địa bảo khá quý hiếm, đối với người ta thân cây có hấp dẫn quá lớn, nhưng cho ra trái tràn ngập linh lực ôn hòa, đối với những người tu luyện thực lực dưới Thần Phách cảnh rất có ích.

      Trước mắt Mục Trần muốn tu luyện đạo hắc ấn thứ hai, nhưng vì linh lực còn thấp, nên ắt phải mượn ngoại vật để thực , Ngọc Linh quả này lại vừa khéo là thứ có thể dùng.

      – Tuy chưa tới gần, nhưng chúng ta dò xét. Ngọc Linh thụ kia có khá nhiều quả.

      Lôi Thành gật đầu, .

      – Có linh thú bảo hộ?

      Mục Trần hỏi.

      – Đúng, chính là vì đám súc sinh đó. Trong sơn cốc có ít nhất 100 con Hỏa Linh Viên, nhưng phiền toái nhất chính là, trong chúng nó có con Hỏa Linh Viên Vương, thực lực đạt đến linh thú trung cấp, ước chừng Linh Luân cảnh trung kỳ, so với ta còn mạnh hơn bậc.

      – 100 Hỏa Linh Viên? Hỏa Linh Viên Vương?

      Mục Trần ngẩn người, tuy Hỏa Linh Viên là linh thú sơ cấp, nhưng trong đó vài con trưởng thành có thể đạt thực lực Linh Động cảnh hậu kỳ. Số lượng đông đảo cùng gom lại chỗ như thế, đối phó dễ chút nào, mà lại còn con Viên Vương.

      – Hỏa Linh Viên Vương chỉ khó đối phó, mà khả năng thống ngự chỉ huy bầy Hỏa Linh Viên lại khá xuất sắc.

      Mục Trần giọng , tuy Hỏa Linh Viên số lượng nhiều, nhưng dù sao cũng có trí tuệ cao lắm, ô hợp cũng quá khó đối phó, nhưng nếu có Hỏa Linh Viên Vương chỉ huy lại khác. Nó vốn có được ít trí tuệ, dù giảo hoạt khôn lanh nhưng chỉ huy 100 con Hỏa Linh Viên lập trận cùng nhau tấn công, e răng Bạo Lôi tiểu đội này vừa gặp bị xé .

      Lôi Thành kinh ngạc nhìn Mục Trần, ngờ thiếu niên tuổi này lại có hiểu biết về linh thú thua những tay chuyên liệp sát linh thú kinh nghiệm đầy mình như .

      – Ừ, bất quá cũng lo, chúng ta có cách làm cho số Hỏa Linh Viên mê man, trước mắt có thể đối phó được. Nhưng đầu Hỏa Linh Viên Vương kia, nhờ tiểu huynh đệ hợp tác, đến lúc đó liên thủ với ngươi, tìm cơ hội dùng Phá Linh châu nổ chết nó.

      – Phá Linh châu của ta có thể trọng thương linh thú trung cấp, nhưng đánh chết hơi khó.

      Mục Trần trầm ngâm .

      sao, nếu đánh nó trọng thương cũng đủ, phần thắng của chúng ta liền lớn hơn.

      Lôi Thành tự tin cười, dù sao cũng có thực lực Linh Luân cảnh sơ kỳ, dù đánh nổi Hỏa Linh Viên Vương lúc nó toàn thịnh, nhưng khi trọng thương, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.

      – Nếu vậy…

      Mục Trần mỉm cười, nét cười gian xảo như tiểu hồ ly:

      – …Chúng ta cũng nên thảo luận thù lao chút ? Ngươi thấy đó, để hoàn thành nhiệm vụ này, ít nhất ta cũng hao hết viên Phá Linh châu, món này dĩ nhiên giá cả rẽ, thậm chí có tiền cũng chưa chắc có được.

      Lôi Thành méo mặt, ngờ tên nhóc lại chủ động, nên cũng có tâm tư lừa gạt thiếu niên này nữa:

      – Tiểu huynh đệ ngươi ra giá , nếu thấy ổn, ta dĩ nhiên phản đối.

      Mục Trần suy nghĩ chút, :

      – Ngọc Linh quả ta phải lấy ba phần, chia chác thế này tính quá phận, ta biết chủ lực là Bạo Lôi tiểu đội, nên phần nhiều cho các ngươi.

      – Ngươi có rất có tính toán a.

      Lôi Thành nhếch miệng, bất quá ăn chia thế này cũng công bằng, phần lớn cũng thuộc về họ.

      – Cứ làm như vậy .

      – Ta cũng cần dẫn theo vài đồng đội, có vần đề gì chứ?

      Mục Trần cười , tuy chỉ trao đổi qua loa, Lôi Thành cũng cho thấy người này tệ, nhưng tâm đề phòng người khác thể có, mình theo họ cũng phải là chuyện khôn ngoan.

      – Cũng được, bất quá ngươi biết Hỏa Linh Viên thực lực ra sao, nếu có năng lực tự bảo vệ mình, theo chỉ tổ vướng chân.

      Lôi Thành sẵng giọng trả lời.

      Mục Trần gật đầu, mới xoay người lại, bạn bè cũng biết Mục Trần bàn luận cái gì với Lôi Thành, bất quá nhìn khí cũng có vẻ hữu hảo, đánh tiếp tốt rồi.

      – Chuyện kế tiếp có chút nguy hiểm, nhưng ưu đãi của nó , ta muốn cùng Bạo Lôi tiểu đội cùng thực nhiệm vụ, các ngươi nếu có hứng thú có thể theo, thù lao khiến mọi người hài lòng. Nhưng có hai điều kiện phải tuân theo, thứ nhất phải hoàn toàn nghe lệnh của ta, thứ hai phải có thực lực Linh Động cảnh trung kỳ, có ai muốn ?

      Mục Trần nhìn đám bạn, chậm rãi .

      Bọn Mặc Lĩnh nhướng mày sửng sốt, Mục Trần lại hợp tác với đám người này?

      – Ta .

      Đường Thiên Nhi bước lên, giơ tay mỉm cười.

      – Ta cũng .

      Mặc Lĩnh nghĩ nghĩ, cũng gật đầu, có thực lực Linh Động cảnh hậu kỳ, vô cùng thích hợp. tin vào nhãn lực của Mục Trần, tên kia thù lao hậu hĩnh, vậy sai được.

      Đàm Thanh Sơn hơi tiếc, nhưng cũng có biện pháp, thực lực chỉ có Linh Động cảnh sơ kỳ, cũng chỉ gây phiền toái.

      Khương Lập và Đằng Dũng đảo mắt nhìn nhau, do dự lúc mới cắn răng tiến lên:

      – Chúng ta cũng .

      Sau đó, lại có thêm ba gã thực lực Linh Động cảnh trung kỳ tham gia. Đội hình của Mục Trần cả thảy 8 người, chiến lực cũng tồi, có biến cố gì đường sống cũng khá cao.

      – Thanh Sơn, dẫn những người khác về doanh trại trước, báo với Mạc sư chúng ta theo Bạo Lôi tiểu đội làm nhiệm vụ, báo với lão cần lo lắng.

      Mục Trần dặn dò Đàm Thanh Sơn, thanh cũng , để cho đám người Lôi Thành cũng nghe rành mạch.

      – Cái tên nhóc này so với chúng ta còn lão luyện hơn. Bắc Linh Viện đào đâu ra tên nhóc này vậy nhỉ?

      Lôi Thành khẽ tắc lưỡi lắc đầu, lời của tên nhóc kia dĩ nhiên là cố ý. Nếu mà họ có xảy ra chuyện gì, vị cường giả Thần Phách cảnh kia tuyệt đối khiến Bạo Lôi tiểu đội vô phương thoát khỏi Bắc Linh Nguyên.

      Đàm Thanh Sơn gật đầu, vẫy chào Mục Trần rồi dẫn những người khác quay đầu rời .

      – Chúng ta cũng thôi.

      Mục Trần quay lại cười với Lôi Thành.

      – Ừ, .

      Lôi Thành gật đầu, phất tay gọi thành viên Bạo Lôi tiểu đội, dẫn đường phía trước, đoàn người nhanh chóng tiến sâu vào núi rừng rậm rạp, nhanh chóng biến mất.

      Trong lúc di chuyển, Mục Trần mới chuyện Ngọc Linh thụ cho đồng đội nghe. Bọn họ vừa nghe thấy Ngọc Linh quả, ánh mắt liền sáng rực, dĩ nhiên đều biết công dụng của nó.

      – Hê hê, vẫn là Mục Trần có nghĩa khí, chuyện tốt thế này cũng quên chúng ta.

      Mặc Lĩnh hưng phấn .

      Khương Lập và Đằng Dũng bên cạnh lại hơi đỏ mặt. Thái độ của hai người trước kia với Mục Trần chẳng có điểm tốt, bây giờ lại hưởng cái ân tình lớn như vậy, tự nhiên trong lòng sinh ra chút mất tự nhiên.

      – Nghĩ là cho các ngươi đến lấy sao? Đến lúc đó mà nghe lệnh của ta, e rằng mạng cũng khó giữ.

      Mục Trần khẽ cười.

      – Yên tâm, nhất định nghe ngươi sai bảo!

      Mặc Lĩnh cười , ngay cả Khương Lập, Đằng Dũng cũng gật như gà mổ thóc.

      Mục Trần thấy vậy cũng chỉ cười, chú ý chạy .

      Đoàn người lướt qua những cây cối rậm rạp, đường gặp vài linh thú ngăn cản, nhưng nhóm Mục Trần còn chưa kịp ra tay bị Bạo Lôi dọn dẹp sạch . Ra tay nhanh nhẹn gọn gàng khiến bọn Mặc Lĩnh nhìn mà líu lưỡi, nghĩ cũng may trước kia có quá kiêu ngạo, ăn khổ ít trước khi Mục Trần tới.

      Cấp tốc di chuyển, khoảng nửa giờ sau cây cối cũng ít dần, những tiếng thù rống thỉnh thoảng vang lên, đến khu vực này cả Bạo Lôi tiểu đội cũng giảm tốc độ bắt đầu cẩn thận nhiều hơn.

      Đội ngũ gần 20 người xuyên qua những cây cối thưa thớt, tầm mắt trước mặt đột nhiên trống trải, những khối đá vụn rải rác đường, trước mặt xuất sơn cốc , vang vọng những tiếng vượn hú vượn hót truyền ra lanh lảnh.

      Nhìn sơn cốc kia, Lôi Thành cũng dừng bước, nghiêng đầu nhìn Mục Trần, báo cho biết đến địa điểm cần làm việc.

      Ngọc Linh thụ, chính là ở trong tiểu sơn cốc này.
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :