Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 264: Chuẩn Bị


      “Keéet!”

      Cửa phòng tiểu lâu được Mục Trần nhàng đẩy ra, nhìn qua trong phòng sạch chút bụi kia, rồi cất bước lên lầu. Cửa phòng Lạc Li khép hờ, đẩy cửa mở ra.

      Căn phòng u tĩnh phảng phất mùi thơi mê người, Mục Trần đảo mắt nhìn vào trong. Nơi cửa sổ, người con xinh đẹp vận chiếc áo ngủ mỏng manh, đôi chân thon dài duỗi ra sáng bóng.

      Đôi tay tinh tế ôm lấy đùi ngọc, hai má xinh xắn gục lên đầu gối, mái tóc dài trắng tinh xõa ra như ngân hà.

      Nàng dường như ngủ say, khí chất an nhiên yên tĩnh.

      Mục Trần nhìn người con mà ánh mắt thương say đắm, nhàng lặng lẽ đến gần.

      Bất chợt như cảm ứng được, đôi mắt nhắm chặt thình lình mở ra, đôi mắt lưu ly sắc bén trừng lên cảnh giác.

      Nhưng căng thẳng của nàng nhanh chóng biến mất, ngạc nhiên nhìn thấy gương mặt thanh tú của thiếu niên kia, nàng nhoẻn miệng cười, thanh nhàng giấu vẻ vui sướng:

      – Ngươi trở về rồi?

      Mục Trần nhìn vào hai má xinh xinh của Lạc Li, nó còn hồng hào như trước kia mà hơi tái, dù nhiều lắm nhưng cũng khiến lòng giận run, càng thêm căm ghét tên Hạc .

      – Nghe ngươi bị thương?

      Mục Trần tiến tới, đưa tay vuốt ve cái má bầu bĩnh của nàng, nhíu mày .

      có!

      Bàn tay lạnh lẽo của chạm vào má, Lạc Li hơi giật ra, cười khẽ lắc đầu.

      – Với ta cũng dám dối?

      Mục Trần trừng mắt, vòng tay ôm eo nàng, kéo nàng vào lòng.

      – A!

      Lạc Li thở hắt ra, tay nắm lấy cổ áo Mục Trần, xấu hổ chu miệng liếc :

      – Vừa về tới liền bắt nạt người ta…

      Mục Trần nhìn người con ôm trong lòng, cái bộ dáng làm nũng khiến nhũn ra, đâu còn dáng vẻ tĩnh lặng nguy hiểm như đầm sâu khó dò ngày thường.

      Lạc Li thấy Mục Trần nhìn mình chằm chằm, gương mặt đỏ lựng lên đáng , khẽ vặn mình sẵng giọng :

      – Ngươi muốn làm gì?

      – Xa nhau thời gian, ngươi ta muốn làm chi?

      Mục Trần cười trêu, đợi Lạc Li trả lời, cúi đầu hôn lên đôi môi ngọt ngào của nàng.

      Lạc Li bị đánh lén bất ngờ, giật mình cứng người lại, nhưng rồi cũng nhanh chóng thả lỏng cơ thể, cánh tay ôm lấy cổ , mặc cho muốn làm gì làm.

      Mục Trần hưởng thụ đôi môi ngọt ngào hồi, rồi mới buông tha cho người con xinh đẹp kia, nhìn vào gương mặt choáng ngộp đỏ lựng của Lạc Li, khẽ cười :

      ngọt ngào! Ta trịnh trọng thông báo cho nàng, mùi vị này từ nay về sau ta bao hết, thời hạn trọn đời!

      – Vô lại, mơ tưởng!

      Lạc Li đỏ bừng hết cả mặt, xấu hổ trước lời bá đạo của .

      – Muốn ta ức hiếp nữa à?

      Mục Trần cười gian manh, định kiếm chác thêm chút.

      Lạc Li trừng mắt nhìn , rồi tức giận quay đầu chỗ khác.

      Mục Trần cười ấm áp, ngồi chiếc giường con êm ái của Lạc Li, cánh tay ôm lấy eo nàng thả ra, nhìn vào gương mặt xinh xinh hơi tái nhợt, nhíu mày cất tiếng thăm hỏi:

      – Bị thương thế nào?

      Lạc Li khẽ lắc đầu, :

      có gì, chỉ là tiêu hao quá lớn, bọn họ tuy nhân số đông đảo, nhưng muốn động thủ cũng chiếm được cái gì tốt. Thành viên môn kia ra khá lợi hại, vốn cũng bị thế này, nhưng thủ lĩnh môn Hạc có vẻ khó giải quyết, ngươi lại ở đây, ta chiến đấu cũng phải lưu lại chút khí lực đề phòng tên kia.

      Chiến lực Lạc Li ra sao, ngay cả Mục Trần cũng biết , nhưng mà độc chiến xử đẹp đám hảo thủ môn như thế, tuyệt đối phải đạt tới Hóa Thiên cảnh. Chẳng qua Hạc chưa ra tay, nên Lạc Li muốn đề phòng phải để dành chút bản lĩnh, thành ra bị đám loi choi của môn tạo thành vài thương thế.

      – Hạc . . .

      Mục Trần cười nhạt, ánh mắt lóe lên:

      – Tên này muốn làm người, vậy ta xem là người…

      – Ngươi muốn làm gì?

      Lạc Li tỏ ra lo lắng, môn và Hạc phải là những cái tên tầm thường.

      – Bọn họ dám ức hiếp nữ nhân của ta, nếu còn cố nhịn, còn gì là nam nhân?

      Mục Trần hậm hực trả lời.

      Lạc Li đỏ mặt, trừng mắt nhưng khóe môi lại mỉm cười trìu mến.

      – Ta cùng ngươi.

      Lạc Li dịu dàng . Thực lực Hạc yếu, mình Mục Trần khó có thể chiếm được ưu thế.

      Mục Trần lắc đầu, hàn quang lóe lên.

      cần, chuyện lần này để mình ta giải quyết.

      Lạc Li thấy vậy biết Mục Trần có chủ ý, chỉ tỏ ra chút bất mãn vùi đầu vào ngực Mục Trần, như con mèo cuộn mình trong lòng , mi thon khẽ chớp, rồi nhắm lại, tận hưởng cảm giác ấm áp mà ngủ say.

      Mục Trần nhìn người con ngủ say sưa trong lòng, cười nhàng. Nhưng khi ngẩng lên, gương mặt tuấn tú dày đặc hàn khí.

      – Hạc . . . muốn trêu chọc ngươi, bất quá ngươi chủ động tìm tới cửa, đừng trách ta khách khí.

      Đêm xuống, Mục Trần lặng lẽ rời khỏi phòng Lạc Li, lên đỉnh tiểu lâu. nắm chặt tay lại, linh trị bài ra trong tay, rồi màn sáng theo đó xuất , dày đặc những vật phẩm muôn màu ra.

      Mục Trần lướt mắt nhìn qua, tìm kiếm thứ gì đó.

      Lúc này khá tức giận, nếu bản thân làm gì hết, có lẽ chuyện như thế này còn tiếp diễn nhiều. Tên Hạc kia nghĩ rằng chẳng đáng phải e ngại, vậy Mục Trần phải cho bài học nhớ đời.

      Ngay cả Bạch Hiên là cường giả Hóa Thiên cảnh hậu kỳ cũng táng mạng trong tay , tên đệ tử Bắc Thương linh viện Hạc còn chưa đủ tư cách cho phải e ngại.

      Mục Trần lướt mắt hồi, rồi tập trung vào vài thứ khiến chú ý. thu hồi linh trị bài, lắc mình cái hóa thành lưu quang, lao hướng về Linh Trị điện.

      Sáng hôm sau, Mục Trần chuyện với Lạc Li chút rồi đâu mất tích, mấy người Chu Linh theo lời dặn của truyền tin tức về phía môn, rằng sau năm ngày nữa, Mục Trần đăng môn “cảm tạ”.

      môn sau khi nhận được tin tức cũng có động tĩnh, nhưng phần lớn thành viên môn đều cười nhạo. Tuy lúc trước ở đấu trường, Mục Trần khiến cho người ta phải nhớ đến với việc tiếp đủ ba chiêu lại còn khiến Lý Huyền Thông bị thương, nhưng cũng chẳng có ai dại dột cho rằng đủ sức sánh được với top 10 của Thiên bảng, huống chi môn của bọn họ có đệ tứ Thiên bảng Hạc tọa trấn. tên tân sinh Mục Trần, có thể hô sóng gọi gió được sao?

      Bởi vậy, bọn họ xem đó như lời ngông cuồng đùa bỡn, chẳng hề xem trọng. Ai cũng nghĩ rằng, Mục Trần cho là tiếp được ba chiêu của Lý Huyền Thông đủ sức nhảy nhót trước mặt thủ lĩnh Hạc của họ sao chứ?

      Suy nghĩ chờ xem trò vui trong thành viên môn cũng nhanh chóng truyền tin trong Bắc Thương linh viện, lại khiến cho ít người chú ý. Dù sao tại, cả Mục Trần hay Hạc đều là những nhân vật danh tiếng lẫy lừng trong linh viện.

      Đối với vị tân sinh tiếp ba chiêu của Lý Huyền Thông vẫn bất bại, nhiều người bị ấn tượng sâu sắc. Nhưng mà đối thủ lần này là môn, có lẽ Hạc bao giờ đem ra cái gì gọi là ước định ba chiêu. Vậy Mục Trần ứng phó thế nào?

      Chỉ ba ngày, việc Mục Trần muốn đến môn gây chuyện khiến cho linh viện lại huyên náo phen. Thế như nhân vật chính Mục Trần lại hoàn toàn biến mất tăm tích, nhiều kẻ ác mồm bảo rằng đánh tiếng rồi trốn mất biệt.

      Trong Lạc Thần hội, Chu Linh cũng chẳng thấy Mục Trần đâu cả, nhưng vốn rất tin cậy Mục Trần, họ chẳng hề hoài nghi chút nào. Ngay cả Lý Huyền Thông cũng dám khiêu chiến, tuyệt đối có chuyện lâm trận bỏ trốn.

      Mục Trần sở dĩ mất tích, tất nhiên là có lý do của .

      Thời gian mọi người huyên náo ngờ vực cũng nhanh chóng trôi qua….

      Tổng bộ môn nằm ở hướng bắc của linh viện, mảnh đất mọc đầy những lầu các lộng lẫy, tất cả thành viên môn đều ở trong khu vực này.

      Nơi tòa lầu trung ương môn, ít người tập trung trong đại sảnh.

      ghế chủ tọa, Hạc biếng nhác bưng chén trà nhấp môi, bên phải là Dương Hoằng đứng thẳng người, xung quanh cũng có ít thành viên hạch tâm của môn.

      – Thủ lĩnh, ngày mai là ngày thứ năm, Mục Trần kia giở trò gì? Đến bây giờ vẫn chưa lộ diện.

      tên gầy còm đứng gần đó cất giọng hỏi. tên là Trần Hậu, cũng là người có danh tiếng trong Bắc Thương linh viện, Thiên bảng xếp hạng 18, thực lực Hóa Thiên cảnh sơ kỳ, thế nhưng hôm đó cũng bị Lạc Li đánh bại.

      Mọi người bên cạnh cũng gật gù tò mò, thời gian càng gần càng khiến họ cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ tên Mục Trần kia trốn rồi sao?

      Hạc nghe vậy chỉ cười nhạt, tay cầm chén trà tiếp tục nhấp môi, chợt có sương trắng bốc lên, rồi chén sức kia đông cứng lại, thình lình vỡ nát.

      – Đoán làm gì mà đoán, ngày mai thấy chẳng qua là tên tân sinh may mắn đỡ được ba chiêu của Lý Huyền Thông mà thôi, để ta xem có thể làm được gì…

      ngẩng lên, ánh mắt đầy trào phúng.

      – Chỉ cần dám xuất , ta cho hiểu , trong Bắc Thương linh viện này chưa đủ tư cách đứng trước cửa môn của ta mà kêu gào.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 265: Trả Nhiệm Vụ


      trung Bắc Thương linh viện, vài bóng người lướt qua trung, họ nhìn xuống những khu tu luyện, rồi những bóng đệ tử bay tới bay lui đầy trời kia, tâm tình căng thẳng hoàn toàn trở nên bình yên.

      Chân chính trải qua chém giết sát phạt liên miên, mới có thể cảm thụ bầu khí an ổn bình hòa trong Bắc Thương linh viện này. Ở đây họ hoàn toàn cần lo lắng gì cả, họ vẫn là đệ tử Bắc Thương linh viện, luôn được cái ô dù lớn kia che chở hoàn mỹ.

      Tô Huyên nhanh chóng dẫn mọi người bay ngang qua Bắc Thương linh viện, trực tiếp hướng về Nhiệm Vụ điện. Nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, cũng nên mau chóng trả nhiệm vụ để nhận thù lao.

      Nhiệm Vụ điện, tọa lạc ở góc tây bắc của linh viện, núi non chập chùng, tòa đại điện to lớn sừng sững. Quanh điện có những dòng người đông đúc ngừng lui tới.

      Nhiệm Vụ điện trong Bắc Thương linh viện cũng là khu vực rất được ưa chuộng, những đệ tử đến nhận nhiệm vụ ở đây đều có năng lực, thậm chí còn có những cường giả mạnh mẽ tiếp nhận những nhiệm vụ có cầu khá hà khắc.

      Mọi người theo Tô Huyên hạ xuống sân trước Nhiệm Vụ điện, rồi lửng thửng vào.

      Bên trong điện cực kỳ rộng rãi, những quầng sáng thủy tinh ở khắp nơi trong điện, đủ loại nhiệm vụ lên đó.

      Mục Trần đảo mắt nhìn qua, liền bắt gặp vị trí khá dễ gây chú ý. Nơi đó có trụ thủy tinh màu đỏ, phía có những chữ đỏ thẫm như máu.

      Chính màu sắc kinh người kia khiến trụ thủy tinh đỏ trở thành nơi thu hút nhiều ánh mắt nhất, mỗi đệ tử vào đây căm phẫn cũng sợ hãi khi nhìn lên những cái tên chồng chất máu tươi được nêu lên đó.

      – Huyền Thưởng bảng. . .

      Mục Trần nheo mắt lẩm bẩm đọc ra ba chữ sáng chói đỏ thẫm ra phía . Đó chính là danh từ được nghe ít lần từ khi bắt đầu thực nhiệm vụ với Tô Huyên đến nay, Huyền Thưởng bảng.

      Mục Trần nhìn xuống chút, cái tên quen thuộc lại đập vào mắt .

      “Huyền Thưởng bảng đệ nhất danh, Ma Hình Thiên. Phần thưởng 1000v linh trị, linh cụ tuyệt phẩm món, linh quyết thần cấp bộ.”

      “Huyền Thưởng bảng đệ nhị danh, Ma Long Tử. Phần thưởng tám trăm vạn linh trị, linh quyết thần cấp bộ.”

      “Huyền Thưởng bảng đệ tam danh, Huyết Long Nhân Mục Cốt. Phần thưởng 500v linh trị.”

      “Huyền Thưởng bảng đệ tứ danh Quỷ Hùng. Phần thưởng 300v linh trị.”

      “. . . . . .”

      Màu đỏ biểu trưng cho nguy hiểm chết chóc, còn phần thưởng kếch xù khiến cho người xem chớp mắt liên hồi. Nhưng ai cũng hiểu , mặc dù phần thưởng hậu hĩnh cũng có mấy ai đủ tư cách hưởng lấy.

      – Phần thưởng dành cho Ma Hình Thiên cao đến thế, 1000v linh trị. . .

      Mục Trần cũng tránh khỏi cảm thán tiếng. 1000v a! Muốn mua cái gì cũng bỏ túi lập tức, thậm chí cả tinh huyết Bắc Minh Long Côn mua xong cũng còn dư khoản kha khá.

      – Phần thưởng đó đến nay cũng chưa ai lấy được. Hung thần cỡ đó vượt khỏi sức đệ tử chúng ta rồi. Ngay cả mạnh như Trầm Thương Sinh cũng chỉ có thể tìm Ma Long Tử mà thôi.

      Mục Trần khẽ gật đầu. gặp Ma Long Tử, biết tên kia lợi hại thế nào. Ma Hình Thiên còn lợi hại hơn nữa, có lẽ sớm tiến vào Thông Thiên cảnh rồi.

      Thông Thiên cảnh, trong Bắc Thương linh viện cũng dư sức so sánh với các trưởng lão, vài thế lực nhị lưu chính là cường giả độc bá, có thể là tiểu Chí Tôn.

      thôi, chúng ta trả nhiệm vụ, rồi chuyện Long Ma cung xuất chúng ta cũng phải báo lại cho linh viện.

      Tô Huyên giọng , rồi cất bước tiến vào khu vực trung tâm cự điện, có cái trụ thủy tinh lớn, đông đúc đệ tử đứng đó chờ đợi trả nhiệm vụ.

      Ở chỗ này cũng phân ra khu vực nhiệm vụ cao thấp khác nhau, có đãi ngộ khác nhau. Tô Huyên thẳng tới chỗ chính giữa khu vực này, nơi vì lão nhân tóc trắng ngáy khò khò, tiếng ngáy rền rĩ nghe chói tai, nhưng chẳng có đệ tử nào dám tiến tới quấy rầy.

      Tô Huyên cười mỉm, vừa đến nhàng giơ tay nắm lấy râu của lão nhân, rồi giựt mạnh phát.

      – Ai! Ui!

      nằm trong mộng đẹp, lão bị gọi dậy cách thô bạo khiến nhảy dựng lên, ôm bô râu gầm gừ nổi cáu, nhưng khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp dịu dàng cười khúc khích của Tô Huyên, lão chỉ lầm bầm :

      – Lại là ngươi, nha đầu! Trả nhiệm vụ cứ trả nhiệm vụ, lần nào cũng thô bạo với lạo như thế này mới được sao?

      – Hừ, ngươi mỗi lần đều nhàn hạ như thế… nếu là ta phải cắt trụi râu của lão.

      Tô Linh Nhi cũng bước lên, làm nũng cất tiếng.

      – Hai đứa nha đầu các ngươi…..

      Liễu trưởng lão đành bất đắc dĩ trợn mắt lầu bầu:

      – Nhiệm vụ ngươi nhận hôm đó hoàn thành rồi sao? Nhanh vậy! Úi, sao lại có cả tiểu tử Dung Thiên cảnh này?

      Lão đột nhiên chú ý đến Mục Trần, sửng sốt, rồi nghiêm khắc :

      – Nha đầu! Các ngươi lại còn dẫn theo tên tiểu tử này Bắc Thương đại lục? Quậy phá vừa thôi, lỡ như xảy ra chuyện gì phải làm sao? Hai đứa các ngươi chăm lo cho được sao?

      Lão chơi tâm kế câu cuối khiến cho cả hai tỷ muội Tô Huyên nhất thời đỏ mặt.

      – Lão già đáng chết hưu vượn cái gì!

      Tô Linh Nhi nóng mặt đỏ bừng quát.

      – Hé hé!

      Liễu trưởng lão cười quái dị:

      – Đùa tí thôi, bất quá việc này cũng đúng quy định, phần thưởng của nhóc này phải giảm phân nửa. Đừng có nhìn ta, đó là ta còn nể mặt quen biết đó, chứ bằng linh trị mỗi người cũng đừng có nghĩ tới nữa.

      Mục Trần ngạc nhiên. Linh trị giảm phân nửa?

      Vị trí bọn họ đứng chính là nơi trả nhiệm vụ thiên giai, do đó khi Tô Huyên đến khiến cho ít người chú ý, vả lại tỷ muội Tô Huyên vốn nổi tiếng ở Bắc Thương linh viện, dĩ nhiên dễ dàng cho người ta nhận ra.

      Giọng của Liễu trưởng lão hề chút nào càng khiến nhiều người chú ý Mục Trần, ánh mắt cổ quái. Tiểu tử này thực lực mới chỉ Dung Thiên cảnh, lẽ ra đâu có đủ tư cách tiếp nhận nhiệm vụ thiên giai? Sao Tô Huyên lại dẫn theo? Chẳng lẽ bọn họ có quan hệ gì đặc biệt sao?

      – Này, lão già ngươi bớt bậy chút ! Nhiệm vụ chúng ta nhận thông tin chỉ là linh tàng Thông Thiên, vậy mà khi tới Bạch Long Khâu lại là linh tàng Chí Tôn? Mục Trần thực lực Dung Thiên cảnh sao? Bạch Long thành chủ Bạch Hiên còn bị xử đẹp, bọn ta chẳng thể nào trở về!

      Tô Linh Nhi tức máu khi nghe Liễu trưởng lão đòi giảm nửa phần thưởng linh trị của Mục Trần, làm ầm lên.

      Nàng vừa dứt lời, thình lình xung quanh im bặt, cả Liễu trưởng lão cũng nhướng mày sửng sốt, hẳn nhiên chưa tiêu hóa hết quá nhiều thứ Tô Linh Nhi vừa giãy nãy la toáng lên như thế.

      – Linh tàng Chí Tôn?

      – Tiểu tử này giết chết Bạch Long thành chủ? Sao có thể? Ta từng qua Bạch Long Khâu, Bạch Long thành chủ kia có thực lực Hóa Thiên cảnh cơ mà!

      – Chắc xạo rồi?

      Đám người đứng gần đó nhìn nhau tin nổi, lặng lẽ thầm bàn tán linh tinh.

      – Linh tàng Chí Tôn?

      Liễu trưởng lão giật mình định thần lại, ngạc nhiên :

      phải chớ? Tin tức chúng ta điều tra được chỉ là linh tàng Thông Thiên mà thôi a.

      – Bậy bạ! Linh tàng Chí Tôn sờ sờ ra đó chính là vị Bạch Long Chí Tôn chết vài trăm năm trước lưu lại. Vả lại Bạch Long thành chủ cũng chính là quân cờ mật do Long Ma cung dựng lên để nhằm cướp lại chí bảo do Bạch Long Chí Tôn để lại.

      Tô Linh Nhi cáu gắt lại làm thêm tràng thông tin nữa.

      – Bạch Long Chí Tôn? ! Long Ma cung? Ngươi ?

      Nghe đến hai cái tên kia, Liễu trưởng lão lập tức biến sắc, đứng phắt dậy, thần tình kinh nghi.

      – Hừ, còn giả được sao? Thậm chí lúc sau còn có cả tên khốn Ma Long Tử xuất , may mà Trầm học trưởng kịp thời đến cứu viện, chứ làm sao chúng ta còn trở về được!

      Tô Linh Nhi hơi trầm tĩnh lại, nàng tiếp:

      – Chúng ta cố sống cố chết mới trở về được, xét đến cùng chính là do thông tin của các người đúng nên mới ra cớ này. Nếu có Mục Trần, chúng ta chẳng ai về được, ngươi còn dám giảm phân nửa phần thưởng linh trị của , ta tha cho ngươi!

      – Ma Long Tử?

      Đám người xung quanh theo dõi bên này run bắn cả người, hoảng sợ kinh hãi. ngờ Tô Huyên lại gặp phải Ma Long Tử?

      Liễu trưởng lão vẻ mặt hoàn toàn nghiêm trọng, còn vẻ lười nhác nữa, ánh mắt kinh nghi nhìn Mục Trần, rồi quay sang hỏi Tô Huyên:

      – Nàng sao?

      – Ừm! Lời của Linh Nhi mỗi câu mỗi chữ đều là , nếu Liễu lão tin có thể hỏi Quách Hung và Lê Thanh, hay là ít hôm nữa Trầm Thương Sinh trở về, có thể hỏi . Bạch Hiên chính là người Long Ma cung, thực lực Hóa Thiên cảnh hậu kỳ, hơn nữa. . . việc Mục Trần giết cũng là . Nhiệm vụ lần này có công to nhất, nên Liễu lão đừng làm chuyện hồ đồ.

      Bên cạnh, Lê Thanh và Quách Hung cũng đều gật đầu xác nhận.

      Xung quanh lại thêm lần yên tĩnh, ngay cả Liễu trưởng lão cũng khó tin nhìn Mục Trần chằm chằm. có thể bằng thực lực Dung Thiên cảnh chỉ đối phó mà còn giết được Bạch Hiên thực lực Hóa Thiên cảnh hậu kỳ? khó tin!

      Mục Trần bị ánh mắt soi mói đó nhìn vào cũng khó mà tự nhiên được, bất đắc dĩ :

      – Liễu trưởng lão, ta có thể giết Bạch Hiên, vì có vài thủ đoạn đặc biệt chứ phải nhờ thực lực chân chính của ta.

      Nghe xác nhận như thế, đám người xung quanh càng thêm chấn động. Cần gì biết dùng đến thủ đoạn gì, chỉ cần biết kết quả là tiểu tử Dung Thiên cảnh sơ kỳ có thể giết chết gã cường giả Hóa Thiên cảnh hậu kỳ…

      Hóa Thiên cảnh hậu kỳ a! Đệ tử Bắc Thương linh viện có thể đạt tới trình độ đó, chắc cũng chỉ có Trầm Thương Sinh và Lý huyền Thông.

      Liễu trưởng lão nhìn chằm chằm Mục Trần, lát sau mới bình tĩnh lại được, vươn tay ra.

      – Đưa linh trị bài của các ngươi cho ta, thù lao nhiệm vụ trả như bình thường. Bất quá tin tức liên quan nhiệm vụ lần này các ngươi phải báo cho ta biết, để ta còn báo cáo cho Trưởng Lão đoàn.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 266: Xa Luân Chiến


      Khi đám Mục Trần rời khỏi Nhiệm Vụ điện, cả bọn mới thở phào hơi. Nhiệm vụ trả xong, họ mới chính thức là thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

      – Đa tạ khi nãy!

      Tay cầm linh trị bài, khóe miệng mỉm cười, chắp ta cảm tạ Tô Huyên. 150v linh trị, đó là thu hoạch xa xỉ mà lần đầu tiên đạt được, có cái này, khoảng cách đến tinh huyết Bắc Minh Long Côn gần thêm nước lớn.

      – Nhiệm vụ lần này vốn hoàn toàn nhờ có ngươi mà thành công, nếu thù lao bị chia đôi bất công quá rồi.

      Tô Huyên mỉm cười.

      Cả ba người kia cũng đồng ý, nếu có Mục Trần, e rằng bọn họ còn sống trở về hay cũng là vấn đề nan giải, chứ đừng là hoàn thành nhiệm vụ.

      – Mục Trần!

      Lê Thanh đột nhiên gọi , nàng lấy ra linh trị bài của mình, tia sáng đậm từ trong đó bắn ra.

      – Hôm trước ta rồi, đây là thù lao ta trả cho ngươi vì Long Giao Linh Hoàn.

      Mục Trần thấy vậy cũng đành bất đắc dĩ. Lê Thanh bướng bỉnh cứng cỏi lạnh lùng, việc nàng quyết nhớ như in và thể thay đổi, cũng chỉ đành nhận lấy, linh trị bài lên con số hơn 300v.

      – Ha ha, còn có ta nữa. Bạch Hiên là ngươi giết, vậy mà thanh huyết thương thượng phẩm của ta nhặt lấy, giá trị của nó ngươi phải nhận cho ta.

      Quách Hung bên cạnh cười lớn, rồi luồng sáng đậm từ linh trị bài của cũng bay ra.

      Sau khi Mục Trần giết Bạch Hiên, thanh huyết thương linh cụ thượng phẩm của tên kia Mục Trần lấy, mà chuyển qua cho Quách Hung. Vì trong hành trình Bạch Long Khâu này chiếm được Bạch Long Linh Châu, hơn nữa trong khí hải còn trấn áp cả kiện Thái Cổ Hung Khí.

      Do vậy tính ra nhiệm vụ này Mục Trần mới là người có thu hoạch lớn nhất.

      Cũng vì thế mà khi thấy luồng ánh sáng linh trị của Quách Hung, biết phải thế nào. Đại Tu Di Ma Trụ trong cơ thể thể cho mọi người biết được, tại cũng rất cần linh trị, thành ra cũng chỉ đành nhớ kỹ ân tình với mọi người mà thôi.

      – Mục Trần, ngươi cần gấp linh trị sao?

      Mục Trần vừa nhận lấy linh trị của Quách Hung, Tô Linh Nhi cũng lấy linh trị bài của mình ra nơi tay, nhìn dáng vẻ này dường như cũng định giúp đỡ Mục Trần.

      – Đúng là ta cần lượng lớn linh trị, nhưng nhiệm vụ lần này mọi người đều cố gắng ít. Hảo ý của Lê học tỷ và Quách học trưởng ta nhận, sau này có chuyện gì cần các ngươi cứ , ta nhất định đáp lại.

      Mục Trần tỏ vẻ khá áy náy, tuy cần nhanh chóng có được tinh huyết Bắc Minh Long Côn, nhưng nếu tất cả mọi người đều đưa linh trị thù lao cấp cho có hơi kỳ lạ.

      Tô Linh Nhi thấy Mục Trần tỏ vẻ khách khí như thế, cũng đành thở dài:

      – Được rồi! Bất quá nếu ngươi cần gấp số linh trị lớn, có thể đến tìm ta cho vay.

      Mục Trần gật đầu cười, rồi chắp tay từ biệt:

      – Nhiệm vụ hoàn thành, ta cũng về lại khu tân sinh trước.

      Nửa tháng gặp Lạc Li, nhớ đến chịu được, ước ao lập tức được gặp nàng ôm lấy lạnh lùng kia chặt trong lòng.

      – Được, gặp lại sau.

      Tô Huyên cũng chào từ biệt .

      Mục Trần chần chừ nữa, liền bay nhanh về khu tân sinh. Chỉ lát sau nhìn thấy khung cảnh quen thuộc.

      Khu vực hồ nước trung tâm khu tân sinh, đông đảo thành viên Lạc Thần hội ngồi tĩnh tu, trong đó có cả Chu Linh, Diệp Khinh Linh ở trong đó.

      “Vù.”

      trung vang đến tiếng xé gió dồn dập khiến nhiều người chú ý, nhìn qua bóng người vừa xuất ở quảng trường.

      – Là thủ lĩnh Mục Trần!

      – Thủ lĩnh Mục Trần trở lại!

      Đám tân sinh kinh hô mừng rỡ, mọi người liền đứng dậy vui vẻ khôn xiết.

      – Mục Trần?

      Chu Linh và Diệp Khinh Linh cũng tỏ ra mừng vui kém.

      – Ngươi cuối cùng trở lại.

      Chu Linh nhanh chóng bước tới.

      Mục Trần mỉm cười chào lại mọi người, rồi đảo mắt tìm kiếm, cười hỏi:

      – Lạc Li đâu?

      Nhất thời sắc mặt Chu Linh cứng đờ, thành viên Lạc Thần hội xung quanh cũng đột nhiên im lặng trầm mặc.

      – Sao vậy?

      Mục Trần cảm thấy ổn, nhíu mày hỏi tới.

      – Lạc Li ở trong tiểu lâu dưỡng thương….

      Chu Linh ấp a ấp úng trả lời.

      – Dưỡng thương?

      Mục Trần trầm mặt ngay lập tức, nhìn chằm chằm Chu Linh, giọng pha lẫn chút dữ tợn băng hàn

      – Chuyện gì xảy ra?

      Diệp Khinh Linh bên cạnh thở dài :

      – Trong nửa tháng ngươi khỏi, Bắc Thương linh viện cũng xảy ra ít chuyện. Dương Hoằng giải tán Phi Long hội, dẫn theo vài người gia nhập môn.

      môn?

      môn là thế lực do đệ tứ Thiên bảng Hạc xây dựng, danh tiếng trong linh viện cực cao, thực lực cũng cường hãn, cũng gần gần sánh ngang với Huyền bang của Lý Huyền Thông và Thẩm Phán đoàn của Trầm Thương Sinh.

      Chu Linh vội chi tiết.

      – Hạc ?

      Ánh mắt Mục Trần càng lúc càng lạnh:

      – Việc đó liên quan gì đến Lạc Li bị thương?

      – Dương Hoằng sau khi gia nhập môn, nhiều người Lạc Thần hội bị nhắm vào, trước đây còn e ngại ngươi, nhưng bây giờ trở thành người môn, cũng còn sợ ngươi nhiều lắm. Thêm nữa ngươi ra khỏi viện, càng kiêng nể gì, thường xuyên quấy rối khiêu khích chúng ta…

      Chu Linh nghiến răng, ánh mắt căm tức:

      – Sau đó ta nhịn được, mới ra tay đánh với , chỉ tiếc là thực lực tên kia quá lợi hại, bây giờ là Dung Thiên cảnh hậu kỳ, ta đánh lại.

      đến đó, gương mặt tỏ ra xấu hổ.

      chỉ có Chu Linh bị đánh, những người khác tìm Dương Hoằng cho ra lẽ cũng mang thương trở về. Vốn chuyện này chúng ta định cho Lạc Li, vì muốn quấy nhiễu nàng tu luyện, nhưng sau đó Dương Hoằng càng lúc càng quá đáng, chẳng hiểu vì sao dám truyền lời qua đây, buộc chúng ta giải tán Lạc Thần hội.

      Mục Trần trừng mắt, Dương Hoằng kia từ khi nào lại trở nên ngông cuồng như thế?

      – Chuyện càng lúc càng ồn ào, cuối cùng cũng lọt khỏi tai Lạc Li, nàng ra tay. Với thực lực của nàng Dương Hoằng chỉ chống đỡ được vài hiệp thảm bại.

      – Nhưng ai ngờ được, vài ngày sau môn lại cử đến đám cường giả cao thủ, ngay cả mấy người top 20 Thiên bảng cũng có đến ba vị.

      – Lạc Li lại mình nghênh chiến, mười mấy tên cao thủ môn ra tay liên tục đều thất thủ. Nhưng bọn người kia quá đê tiện vô sỉ, thấy thể thắng nổi, lại dùng đến xa luân chiến, mình Lạc Li độc chiến hơn 50 cao thủ môn, thậm chỉ cả ba tên cao thủ top 20 Thiên bảng cũng bị Lạc Li đánh bại.

      – Nhưng sau đại chiến, Lạc Li cũng bị thương, bây giờ còn tĩnh dưỡng. Mấy hôm nay môn dường như sợ hãi thực lực của Lạc Li nên chẳng dám đến khiêu khích, còn Dương Hoằng kia cũng mai danh tích.

      Diệp Khinh Linh căm tức, ràng oán hận Dương Hoằng ít.

      Sắc mặt Mục Trần càng lúc càng đáng sợ, đôi mắt đen liên tục lóe lên mũi nhọn.

      – Mục Trần, xin lỗi, chúng ta quá yếu. Những chuyện này lại phải nhờ đến ra mặt chống đỡ.

      Chu Linh đỏ mặt, những thành viên Lạc Thần hội khác cũng xấu hổ cúi đầu. Tuy Lạc Li độc chiến đông đảo cao thủ môn khiến cho tiếng tăm Lạc Thần hội lên như diều gặp gió, nhưng với những thiên tài xuất chúng như họ mà , đó chẳng khác nào lưỡi dao cứa vào lòng kiêu hãnh của mỗi người.

      Mục Trần khẽ lắc đầu, nheo mắt:

      – Dương Hoằng có lá gan đến khiêu khích chúng ta, làm như vậy ắt phải có người giật dây sau lưng.

      – Có người?

      Diệp Khinh Linh ngẩn ra, chợt biến sắc:

      – Ngươi là thủ lĩnh môn, Hạc ?

      Cũng chỉ có Hạc , mới có thể điều động những cao thủ môn. Bằng với danh vọng của Dương Hoằng tại ai mà thèm quan tâm tới chứ?

      Mục Trần gật đầu, gương mặt càng thêm lạnh. Mọi chuyện chắc chắn do Hạc đứng sau sai khiến, nhưng tên kia sao lại nhắm vào Lạc Thần hội?

      Mục Trần đột nhiên siết tay rôm rốp, nhớ lại lần gặp mặt với Hạc trước khi rời khỏi linh viện. Tên kia muốn vị trí tham gia nhiệm vụ của Tô Huyên, lại bị từ chối. Mục Trần vốn chỉ nghĩ là ấn tượng tốt, ai dè tên Hạc kia lại ghi hận với , lòng dạ quả nhiên cực kỳ hẹp hòi.

      Hạc làm vậy có lẽ cũng vì muốn giáo huấn bản thân , chỉ tiếc là tên kia ngờ rằng sau khi rời khỏi linh viện, trong Lạc Thần hội vẫn còn Lạc Li lợi hại tọa trấn.

      – Hạc . . . . . .

      Mục Trần lạnh lùng gọi ra cái tên kia.

      – Mục Trần, ngươi tính làm sao đây? Nếu muốn đến tìm môn, phải dẫn chúng ta theo, có thê thảm trận nữa cũng phải cho chúng biết Lạc Thần hội có ai yếu mềm!

      Chu Linh cắn răng .

      Mục Trần khẽ lắc đầu, cười :

      – Yên tâm , chuyện này cứ để cho ta giải quyết.

      Việc đó trách Chu Linh và mọi người được, ngay cả bản thân Mục Trần cũng ngờ được Hạc lòng dạ lại hẹp hòi như thế, khó trách Tô Huyên thích .

      – Ngươi định làm gì?

      Chu Linh vội hỏi.

      Mục Trần cười nhạt, cất bước tiến về phía tiểu lâu của , thanh bình thản vang lên.

      – Truyền tin cho môn , năm ngày sau, Mục Trần đăng môn “cảm tạ”.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 267: Chuẩn Bị


      “Keéet!”

      Cửa phòng tiểu lâu được Mục Trần nhàng đẩy ra, nhìn qua trong phòng sạch chút bụi kia, rồi cất bước lên lầu. Cửa phòng Lạc Li khép hờ, đẩy cửa mở ra.

      Căn phòng u tĩnh phảng phất mùi thơi mê người, Mục Trần đảo mắt nhìn vào trong. Nơi cửa sổ, người con xinh đẹp vận chiếc áo ngủ mỏng manh, đôi chân thon dài duỗi ra sáng bóng.

      Đôi tay tinh tế ôm lấy đùi ngọc, hai má xinh xắn gục lên đầu gối, mái tóc dài trắng tinh xõa ra như ngân hà.

      Nàng dường như ngủ say, khí chất an nhiên yên tĩnh.

      Mục Trần nhìn người con mà ánh mắt thương say đắm, nhàng lặng lẽ đến gần.

      Bất chợt như cảm ứng được, đôi mắt nhắm chặt thình lình mở ra, đôi mắt lưu ly sắc bén trừng lên cảnh giác.

      Nhưng căng thẳng của nàng nhanh chóng biến mất, ngạc nhiên nhìn thấy gương mặt thanh tú của thiếu niên kia, nàng nhoẻn miệng cười, thanh nhàng giấu vẻ vui sướng:

      – Ngươi trở về rồi?

      Mục Trần nhìn vào hai má xinh xinh của Lạc Li, nó còn hồng hào như trước kia mà hơi tái, dù nhiều lắm nhưng cũng khiến lòng giận run, càng thêm căm ghét tên Hạc .

      – Nghe ngươi bị thương?

      Mục Trần tiến tới, đưa tay vuốt ve cái má bầu bĩnh của nàng, nhíu mày .

      có!

      Bàn tay lạnh lẽo của chạm vào má, Lạc Li hơi giật ra, cười khẽ lắc đầu.

      – Với ta cũng dám dối?

      Mục Trần trừng mắt, vòng tay ôm eo nàng, kéo nàng vào lòng.

      – A!

      Lạc Li thở hắt ra, tay nắm lấy cổ áo Mục Trần, xấu hổ chu miệng liếc :

      – Vừa về tới liền bắt nạt người ta…

      Mục Trần nhìn người con ôm trong lòng, cái bộ dáng làm nũng khiến nhũn ra, đâu còn dáng vẻ tĩnh lặng nguy hiểm như đầm sâu khó dò ngày thường.

      Lạc Li thấy Mục Trần nhìn mình chằm chằm, gương mặt đỏ lựng lên đáng , khẽ vặn mình sẵng giọng :

      – Ngươi muốn làm gì?

      – Xa nhau thời gian, ngươi ta muốn làm chi?

      Mục Trần cười trêu, đợi Lạc Li trả lời, cúi đầu hôn lên đôi môi ngọt ngào của nàng.

      Lạc Li bị đánh lén bất ngờ, giật mình cứng người lại, nhưng rồi cũng nhanh chóng thả lỏng cơ thể, cánh tay ôm lấy cổ , mặc cho muốn làm gì làm.

      Mục Trần hưởng thụ đôi môi ngọt ngào hồi, rồi mới buông tha cho người con xinh đẹp kia, nhìn vào gương mặt choáng ngộp đỏ lựng của Lạc Li, khẽ cười :

      ngọt ngào! Ta trịnh trọng thông báo cho nàng, mùi vị này từ nay về sau ta bao hết, thời hạn trọn đời!

      – Vô lại, mơ tưởng!

      Lạc Li đỏ bừng hết cả mặt, xấu hổ trước lời bá đạo của .

      – Muốn ta ức hiếp nữa à?

      Mục Trần cười gian manh, định kiếm chác thêm chút.

      Lạc Li trừng mắt nhìn , rồi tức giận quay đầu chỗ khác.

      Mục Trần cười ấm áp, ngồi chiếc giường con êm ái của Lạc Li, cánh tay ôm lấy eo nàng thả ra, nhìn vào gương mặt xinh xinh hơi tái nhợt, nhíu mày cất tiếng thăm hỏi:

      – Bị thương thế nào?

      Lạc Li khẽ lắc đầu, :

      có gì, chỉ là tiêu hao quá lớn, bọn họ tuy nhân số đông đảo, nhưng muốn động thủ cũng chiếm được cái gì tốt. Thành viên môn kia ra khá lợi hại, vốn cũng bị thế này, nhưng thủ lĩnh môn Hạc có vẻ khó giải quyết, ngươi lại ở đây, ta chiến đấu cũng phải lưu lại chút khí lực đề phòng tên kia.

      Chiến lực Lạc Li ra sao, ngay cả Mục Trần cũng biết , nhưng mà độc chiến xử đẹp đám hảo thủ môn như thế, tuyệt đối phải đạt tới Hóa Thiên cảnh. Chẳng qua Hạc chưa ra tay, nên Lạc Li muốn đề phòng phải để dành chút bản lĩnh, thành ra bị đám loi choi của môn tạo thành vài thương thế.

      – Hạc . . .

      Mục Trần cười nhạt, ánh mắt lóe lên:

      – Tên này muốn làm người, vậy ta xem là người…

      – Ngươi muốn làm gì?

      Lạc Li tỏ ra lo lắng, môn và Hạc phải là những cái tên tầm thường.

      – Bọn họ dám ức hiếp nữ nhân của ta, nếu còn cố nhịn, còn gì là nam nhân?

      Mục Trần hậm hực trả lời.

      Lạc Li đỏ mặt, trừng mắt nhưng khóe môi lại mỉm cười trìu mến.

      – Ta cùng ngươi.

      Lạc Li dịu dàng . Thực lực Hạc yếu, mình Mục Trần khó có thể chiếm được ưu thế.

      Mục Trần lắc đầu, hàn quang lóe lên.

      cần, chuyện lần này để mình ta giải quyết.

      Lạc Li thấy vậy biết Mục Trần có chủ ý, chỉ tỏ ra chút bất mãn vùi đầu vào ngực Mục Trần, như con mèo cuộn mình trong lòng , mi thon khẽ chớp, rồi nhắm lại, tận hưởng cảm giác ấm áp mà ngủ say.

      Mục Trần nhìn người con ngủ say sưa trong lòng, cười nhàng. Nhưng khi ngẩng lên, gương mặt tuấn tú dày đặc hàn khí.

      – Hạc . . . muốn trêu chọc ngươi, bất quá ngươi chủ động tìm tới cửa, đừng trách ta khách khí.

      Đêm xuống, Mục Trần lặng lẽ rời khỏi phòng Lạc Li, lên đỉnh tiểu lâu. nắm chặt tay lại, linh trị bài ra trong tay, rồi màn sáng theo đó xuất , dày đặc những vật phẩm muôn màu ra.

      Mục Trần lướt mắt nhìn qua, tìm kiếm thứ gì đó.

      Lúc này khá tức giận, nếu bản thân làm gì hết, có lẽ chuyện như thế này còn tiếp diễn nhiều. Tên Hạc kia nghĩ rằng chẳng đáng phải e ngại, vậy Mục Trần phải cho bài học nhớ đời.

      Ngay cả Bạch Hiên là cường giả Hóa Thiên cảnh hậu kỳ cũng táng mạng trong tay , tên đệ tử Bắc Thương linh viện Hạc còn chưa đủ tư cách cho phải e ngại.

      Mục Trần lướt mắt hồi, rồi tập trung vào vài thứ khiến chú ý. thu hồi linh trị bài, lắc mình cái hóa thành lưu quang, lao hướng về Linh Trị điện.

      Sáng hôm sau, Mục Trần chuyện với Lạc Li chút rồi đâu mất tích, mấy người Chu Linh theo lời dặn của truyền tin tức về phía môn, rằng sau năm ngày nữa, Mục Trần đăng môn “cảm tạ”.

      môn sau khi nhận được tin tức cũng có động tĩnh, nhưng phần lớn thành viên môn đều cười nhạo. Tuy lúc trước ở đấu trường, Mục Trần khiến cho người ta phải nhớ đến với việc tiếp đủ ba chiêu lại còn khiến Lý Huyền Thông bị thương, nhưng cũng chẳng có ai dại dột cho rằng đủ sức sánh được với top 10 của Thiên bảng, huống chi môn của bọn họ có đệ tứ Thiên bảng Hạc tọa trấn. tên tân sinh Mục Trần, có thể hô sóng gọi gió được sao?

      Bởi vậy, bọn họ xem đó như lời ngông cuồng đùa bỡn, chẳng hề xem trọng. Ai cũng nghĩ rằng, Mục Trần cho là tiếp được ba chiêu của Lý Huyền Thông đủ sức nhảy nhót trước mặt thủ lĩnh Hạc của họ sao chứ?

      Suy nghĩ chờ xem trò vui trong thành viên môn cũng nhanh chóng truyền tin trong Bắc Thương linh viện, lại khiến cho ít người chú ý. Dù sao tại, cả Mục Trần hay Hạc đều là những nhân vật danh tiếng lẫy lừng trong linh viện.

      Đối với vị tân sinh tiếp ba chiêu của Lý Huyền Thông vẫn bất bại, nhiều người bị ấn tượng sâu sắc. Nhưng mà đối thủ lần này là môn, có lẽ Hạc bao giờ đem ra cái gì gọi là ước định ba chiêu. Vậy Mục Trần ứng phó thế nào?

      Chỉ ba ngày, việc Mục Trần muốn đến môn gây chuyện khiến cho linh viện lại huyên náo phen. Thế như nhân vật chính Mục Trần lại hoàn toàn biến mất tăm tích, nhiều kẻ ác mồm bảo rằng đánh tiếng rồi trốn mất biệt.

      Trong Lạc Thần hội, Chu Linh cũng chẳng thấy Mục Trần đâu cả, nhưng vốn rất tin cậy Mục Trần, họ chẳng hề hoài nghi chút nào. Ngay cả Lý Huyền Thông cũng dám khiêu chiến, tuyệt đối có chuyện lâm trận bỏ trốn.

      Mục Trần sở dĩ mất tích, tất nhiên là có lý do của .

      Thời gian mọi người huyên náo ngờ vực cũng nhanh chóng trôi qua….

      Tổng bộ môn nằm ở hướng bắc của linh viện, mảnh đất mọc đầy những lầu các lộng lẫy, tất cả thành viên môn đều ở trong khu vực này.

      Nơi tòa lầu trung ương môn, ít người tập trung trong đại sảnh.

      ghế chủ tọa, Hạc biếng nhác bưng chén trà nhấp môi, bên phải là Dương Hoằng đứng thẳng người, xung quanh cũng có ít thành viên hạch tâm của môn.

      – Thủ lĩnh, ngày mai là ngày thứ năm, Mục Trần kia giở trò gì? Đến bây giờ vẫn chưa lộ diện.

      tên gầy còm đứng gần đó cất giọng hỏi. tên là Trần Hậu, cũng là người có danh tiếng trong Bắc Thương linh viện, Thiên bảng xếp hạng 18, thực lực Hóa Thiên cảnh sơ kỳ, thế nhưng hôm đó cũng bị Lạc Li đánh bại.

      Mọi người bên cạnh cũng gật gù tò mò, thời gian càng gần càng khiến họ cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ tên Mục Trần kia trốn rồi sao?

      Hạc nghe vậy chỉ cười nhạt, tay cầm chén trà tiếp tục nhấp môi, chợt có sương trắng bốc lên, rồi chén sức kia đông cứng lại, thình lình vỡ nát.

      – Đoán làm gì mà đoán, ngày mai thấy chẳng qua là tên tân sinh may mắn đỡ được ba chiêu của Lý Huyền Thông mà thôi, để ta xem có thể làm được gì…

      ngẩng lên, ánh mắt đầy trào phúng.

      – Chỉ cần dám xuất , ta cho hiểu , trong Bắc Thương linh viện này chưa đủ tư cách đứng trước cửa môn của ta mà kêu gào.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 268: Đăng Môn


      Tổng bộ môn.

      Hôm nay ở đây náo nhiệt hơn những ngày trước rất nhiều, những lầu các bên ngoài đầy người là người. Xa xa vang lên những tiếng xé gió dồn dập, vô số đệ tử từ nhiều nơi trong linh viện đều hướng về chỗ này.

      Trong năm ngày qua, quan hệ xung đột giữa Mục Trần và môn ồn ào khắp Bắc Thương linh viện. Tên tân sinh đối chiến ba chiêu với Lý Huyền Thông ngày trước quá nổi tiếng, khiến cho cái tên Mục Trần còn mấy xa lạ với các đệ tử nữa.

      Bất quá dù cho Mục Trần tiếng tăm , nhưng trong mắt nhiều người muốn so sánh với nhân vật phong vân chân chính như Hạc vẫn còn khoảng cách .

      Ước định ba chiêu, cho thấy thiên phú và tiềm lực của Mục Trần khá tốt, chứ phải là thực lực chân chính của có thể thắng được Lý Huyền Thông. Bởi vì khi giao chiến chính thức, chắc chắn có cách nào đọ nổi sức mạnh của cường giả như Lý Huyền Thông.

      Hạc ở Bắc Thương linh viện xếp hạng thứ 4 Thiên bảng, như thực lực của được nhiều người đánh giá là thừa sức tiến vào ba hạng đầu, chẳng qua vẫn còn nhẫn nhịn mà thôi.

      Bất luận có vậy hay , nhưng cũng chứng minh cho thấy Hạc rất cường hãn, Mục Trần muốn đăng môn tính sổ với môn, e rằng tự làm xấu mặt mình mà thôi.

      Trước tổng bộ môn là quảng trường rộng lớn, cả nghìn thành viên môn tập trung ở đây, tụm năm tụm ba vui cười tán gẫu, chẳng hề lo lắng khẩn trương, mà thần tình lại có vẻ đùa giỡn trào phúng. Họ mong chờ xem cái tên tân sinh mồm miệng ngông cuồng kia gây phiền phức gì cho họ.

      Hạc yên lặng ngồi ngay ngắn ở ghế chủ tọa, gương mặt đổi, ánh mắt hờ hững nhìn trời mây non nước.

      Phía sau là Trần Hậu và các thành viên hạch tâm Môn cũng đều ở đây. Dương Hoằng đứng vị trí bên cạnh, giờ vẫn hề giảm thái độ nghêng ngang kiêu ngạo với thiên phúc của mình, nhưng dù sao cũng chỉ là tân sinh, chưa thể so sánh được với nhân vật như Hạc .

      Gia nhập, mượn sức và thanh thế môn, hoàn toàn có thể thoát khỏi ám ảnh của Mục Trần, chỉ cần cố gắng tu luyện, nhất định lại có thể vượt mặt Mục Trần!

      Trong đôi mắt Dương Hoằng toát ra ngọn lửa hừng hực. từng ngày nhẫn, chờ đợi đến lúc nào đó đứng vị trí cao nhất Bắc Thương linh viện. Khi ấy bất kể Mục Trần hay Hạc đều bị nghiền nát dưới chân !

      trung bên ngoài quảng trường, đám đệ tử đông đúc liếc nhìn trận địa của môn cũng chép miệng lắc đầu. Xem ra cao thủ hạch tâm môn đều về đủ cả, chờ đợi Mục Trần vác xác tới cửa a.

      Rồi theo đó là những tiếng bàn tán đàm luận linh tinh.

      môn định dọa cho Mục Trần sợ dám tới luôn sao chứ?

      – Khặc khặc! Trong đám kia Hạc bài danh đệ tứ, Trần Hậu và hai tên kia đều top 20, lại còn cả đám top 50…. thực lực môn là bày hết ra mà.

      – Mục Trần lần này đá phải cục sắt rồi a.

      – Tên kia cũng phải người an phận đâu, trước đây nghe có xung đột với cả Từ Hoang, nay lại hiềm khích với Hạc .

      – Bất quá lần này tên tiểu tử hay ăn may kia gặp chuyện xui rồi a….

      Nghe cách họ bàn tán, có vẻ như kết quả chuyện hôm nay ai có dự đoán nào khác.

      kiến trúc xa xa ở đỉnh núi gần đó, có nhóm người nhìn xuống quảng trường, đầu lĩnh chính là Từ Hoang, Từ Thanh Thanh bên cạnh hai mắt nhìn quanh liên hồi, cười khẩy:

      – Tên Mục Trần kia đúng là chuyên gia kiếm chuyện, yên tĩnh chưa lâu lại tìm môn gây phiền phức, nghĩ Hạc là cái gì chứ? Đại ca, ngươi tên kia có dám đến ?

      Từ Thanh Thanh quay sang hỏi Từ Hoang.

      Từ Hoang nhíu mày, đưa mắt nhìn lên, vẫn thấy bóng dáng Mục Trần, thản nhiên :

      – Mục Trần nhất định xuất , đừng coi thường . Nếu cho năm nữa, top 5 Thiên bảng chắc chắn có chỗ.

      Từ Thanh Thanh cảm thấy thích hừ tiếng, tiểu tử kia mơ tưởng top 5 Thiên bảng? Có thể sao? Đối chiến ba chiêu với Lý Huyền Thông lẽ cũng tính là giao chiến được à?

      – Xuất xuất , bất quá. . . có thể đối phó cục diện trước mặt hay , cũng khó .

      Từ Hoang nhìn lại quảng trường đầy rẫy cao thủ môn, cũng rất tò mò, đối diện cái đội hình thấy này, năng lực Mục Trần có thể làm được gì?

      Cách đó xa, Tô Huyên, Tô Linh Nhi, Lê Thanh cũng nghe tiếng mà đến.

      – Tỷ tỷ, Mục Trần sao còn chưa xuất ? Cái tên này cũng là, mới trở về lại kiếm chuyện thị phi, hôm nay đừng mơ Hạc nhường ba chiêu.

      – Nghe việc lần này là do Hạc gây ra, sau khi Mục Trần ra ngoài cùng chúng ta liền phái người đến Lạc Thần hội quấy rối, cuối cùng đám người của họ đều bị Lạc Thần hội Lạc Li đánh bại, bất quá dường như nàng ta cũng bị thương.

      Quách Hung .

      – Mục Trần và Hạc xưa nay đâu có quan hệ gì, xem ra vì danh ngạch tham gia nhiệm vụ lần này mà nên chuyện, khiến cho Hạc ghi hận.

      Lê Thanh nhíu mày, lời về Hạc có vẻ cũng hề có hảo cảm.

      Tô Huyên gật gù, Hạc lòng dạ hẹp hòi nàng biết từ sớm, nhưng ngờ ngay cả việc kia mà lại ghi hận Mục Trần.

      – Tỷ tỷ, lúc đó xuất vấn đề gì, ngươi nên ra tay giúp Mục Trần mới được.

      Tô Linh Nhi ra vẻ chính nghĩa bênh vực kẻ yếu.

      Tô Huyên cũng nhàng gật đầu, :

      – Chuyện này ta cũng có trách nhiệm, tự nhiên để Hạc khi dễ . Bất quá ngươi đừng quá coi thường Mục Trần, bao giờ bắn tên chim, dám làm chuyện này, chắc chắn phải có cơ sở.

      kẻ đối diện Ma Long Tử cũng chẳng ngán, Hạc khiến chịu áp lực nghe được sao chứ?

      Lê Thanh, Quách Hung cũng đồng ý, trải qua thời gian cùng tham giam gia nhiệm vụ, họ cũng biết tên thiếu niên kia có bao nhiêu thủ đoạn đáng sợ.

      Kết quả hôm nay ra sao, bây giờ cũng còn quá sớm.

      – Lạc Thần hội tới kìa!

      Xung quanh bất chợt xôn xao hẳn lên, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn vào tuyến đường dẫn vào quảng trường lớn.

      Vài trăm người lao tới, phần lớn đều là tân sinh, bọn họ vẫn luôn chăm chú nhìn phía trước.

      đầu bọn họ là y phục đen như nhung, gương mặt xinh đẹp và đôi mắt lưu ly trong suốt yên tĩnh như đầm sâu, mái tóc dài trắng tinh như ngân hà vắt ngang eo thanh mảnh.

      Ánh nhìn của mọi người gần như lập tức bị thu hút bởi người con nổi bật kia, ánh mắt hâm mộ và kinh diễm.

      – Nàng ta là Lạc Li ư? Quả nhiên là xinh đẹp, khó trách Mục Trần phải si mê như thế.

      Tô Huyên nhìn thấy người con xuất chúng nọ, nàng cũnng kinh thán thốt lên.

      Tô Linh Nhi chu miệng nhưng hề phản đối, người con kia khiến người ta dễ dàng tương tư, chỉ bởi dung nhan xinh đẹp và khí chất trầm lặng lãnh diễm.

      Đông đảo thành viên Lạc Thần hội được Lạc Li dẫn đầu vào quảng trường khổng lồ.

      Đám Trần Hậu sau lưng Hạc vừa nhìn thấy Lạc Li, ánh mắt bỗng nhiên nhìn chỗ khác trốn tránh, chẳng dám nhìn thẳng. Chuyện hôm trước họ xa luân chiến đối với vốn mất hết mặt mũi, hơn nữa chủ yếu là kết quả của họ lại thất bại thảm hại.

      Lần giao chiến đó cho họ biết, ra trong giới tân sinh lợi hại nhất phải là Mục Trần kia, chính là người con xinh đẹp lộng lẫy mà cường hãn này.

      Hạc cũng chằm chằm nhìn Lạc Li, khí chất và dung nhan ấy khiến ánh mắt hơi dao động. Xưa nay trong Bắc Thương linh viện, người con xuất chúng nhất dĩ nhiên là Tô Huyên, thế nhưng mỹ nhân xinh đẹp trước mặt đây lại còn có vẻ lấn át tuyệt sắc hơn cả Tô Huyên nữa.

      Tiểu tử kia kẻ diễm phúc.

      Hạc nheo mắt lướt qua đoàn người, thản nhiên hỏi:

      – Mục Trần đâu? phải truyền lời qua đây bảo rằng đăng môn lãnh giáo ta sao? Thời gian đến chẳng lẽ lại làm rùa rút đầu?

      đến, tự nhiên xuất , ngươi cứ chờ là được rồi.

      Giọng thanh tao của Lạc Li vẫn bình tĩnh chẳng hề dao động.

      – Chờ? làm cao quá đó nha! nghĩ mình là ai chứ? Có tư cách bắt môn phải chờ sao?

      Ngữ điệu bình tĩnh của Lạc Li khiến cho Hạc nổi đóa. là ai chứ, còn Mục Trần kia là cái gì đây?

      Lạc Li khẽ híp mắt lại:

      – Nếu ngươi cảm thấy đủ kiên nhẫn chờ đợi, ta có thể lãnh giáo ngươi chút, bất quá nên cẩn thận chứ danh hiệu đệ tứ Thiên bảng lại bị người ta lấy mất đó.

      – Ồ…..

      Ngữ khí cuồng vọng của Lạc Li khiến mọi người trong khu vực này kinh ngạc cực kỳ, ánh mắt nhìn nàng thể hiểu nổi, ai mà đoán được người con xinh đẹp lãnh diễm kia lại thốt ra những lời ngạo mạn như thế.

      – Ngữ khí đó cũng khá giống Mục Trần đấy nhỉ!

      Tô Huyên mỉm cười.

      Sắc mặt Hạc tốt như vậy, trầm mặt xuống, chậm rãi đứng dậy:

      – Gió to quá! Muốn thay thứ hạng của ta, phải xem ngươi có tư cách !

      Lời vừa xong, cỗ uy áp linh lực kinh người ầm ầm toát ra, hẳn nhiên nổi cáu.

      Sau lưng Lạc Li, đám người Diệp Khinh Linh khẽ biến sắc.

      Thế nhưng Lạc Li chẳng mấy có phản ứng, mỉm cười bước lên, khom người định xông tới.

      – Thôi nào! Chuyện hôm nay để ta giải quyết mà!

      Nhưng ngay lúc đó, tiếng cười khanh khách vang vọng, giọng quen thuộc ngăn cản Lạc Li, mọi người đổ mắt nhìn về hướng thanh truyền tới.

      Đó là tòa kiến trúc cao ngất bên ngoài quảng trường, thiếu niên chẳng biết ngồi xếp bằng từ khi nào, đôi mắt đen láy lành lạnh nguy hiểm cất giọng cười lớn nhìn đám người Hạc .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :