Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 259: Chết – Đại Chúa Tể


      “Ầm!”

      Linh lực hung hãn đánh vào khiến núi rừng tan hoang, rừng cây bên dưới trở thành bình địa.

      “Choang!”

      trung, luồng huyết quang tung hoành ngang dọc. Huyết quang lướt qua, bất kể là dòng nước xanh thẳm hay xích long xích giao cũng đều bị đánh lui, thể địch lại.

      Sắc mặt Tô Huyên và Lê Thanh lúc này đều lúc trắng lúc xanh. Đặc biệt là Lê Thanh, lồng ngực phập phồng thở dốc liên hồi, tuy có Long Giao Linh Hoàn cũng là linh cụ thượng phẩm, nhưng thực lực của nàng cũng còn khá kém, chênh lệch vớ Bạch Hiên quá lớn. Nếu phải có Tô Huyên gánh phần lớn áp lực, e rằng nàng sớm bị đánh tan tác.

      Nhưng dù vậy cục diện vẫn càng lúc càng bất ổn.

      – Các ngươi còn có thể chống đỡ bao lâu?

      Trong dòng sông huyết quang cao, Bạch Hiên nắm chặt huyết thương trong tay, thế công liên hồi đánh ra, giọng điệu châm chọc hai liên tiếp bị đánh lui.

      Tô Huyên nghiến răng thúc giục Trọng Thủy Linh Châu, chống đỡ công kích hung mãnh của Bạch Hiên.

      – Chơi đủ rồi, ta muốn tiếp tục lãng phí thời gian với các ngươi!

      Bạch Hiên lạnh lùng, mất kiên nhẫn, dù răng cục diện căn bản hoàn toàn là chiều thuộc về , nhưng nhanh chóng giải quyết để tránh đêm dài lắm mộng.

      “Ầm!”

      Linh lực dồi dào cuồn cuộn nổi lên, thiên địa trở nên hôn ám, huyết thương siết chặt trong tay, hai mắt Bạch Hiên trở nên hung ác.

      Huyết quang lượn lờ quanh thân , bốc lên cao hình thành con cự huyết mãng trăm trượng, hung lệ dữ tợn.

      – Huyết Mãng Trấn Hồn!

      Tiếng quát chói tai lãnh khốc vang lên, huyết mãng thè lưỡi đe dọa rồi rít lên như sấm, cự mãng dung nhập vào huyết thương ào ào lao tới chỗ Tô Huyên.

      Khí thế công kích đáng sợ!

      – Trọng Thủy Sơn!

      Tô Huyên ngưng trọng thúc giục linh lực, khẽ kêu lên, sóng nước dũng mãnh tuôn trào, hình thành tòa núi xanh thẳm, gian biến dạng như bị trọng lực nghìn cân kia áp bức mà thành.

      – Long Giao Linh Hoàn, Long Giao Sát!

      Lê Thanh cũng toàn lực thúc giục Long Giao Linh Hoàn, song hoàn gào thét mang theo linh lực rực lửa xoắn lấy nhau, luồng năng lượng xoắn với thanh thế tuyệt đẹp theo sau bắn tới.

      “Oành!”

      Thế công kinh người va chạm bùng nổ, linh khí thiên địa cuồng bạo hình thành lốc khí đáng sợ, gió hú gió quật dữ dội.

      – Bằng sức các ngươi, cũng chống lại ta?

      Bạch Hiên cười khẩy, bàn tay nắm lại, sát khí tăng vọt, huyết mãng bành trướng.

      Huyết mãng hung hăng lao vào thủy sơn, trùng kích mạnh mẽ xé toạc nó ra, theo tiếng “bang” cực lớn hoàn toàn phá vỡ thủy sơn.

      Chấn vỡ thủy sơn, huyết mãng thế tiến giảm, vẫn mang cỗ sát khí nồng đậm đánh vào song long giao.

      “Bùm!”

      Song hoàn bị đánh bật ngược ra, màu sắc ảm đạm, trở về tay Lê Thanh.

      “Hự!!”

      Trúng đòn nghiêm trọng, Lê Thanh và Tô Huyên cùng lúc thổ máu chấn thương, văng , hơi thở hổn hển uể oải.

      Huyết mãng đánh tan thế phòng ngự liên hợp của hai người, vẫn còn dư lực hung mãnh lao tới truy sát.

      – Trọng Sơn Thuẫn!

      Quách Hung lao lên, trong tiếng gầm tạo thành tấm chắn vững chắc, hoa văn sơn nhạc bề mặt thuẫn.

      “Bùm!”

      Huyết mãng đũng vào quang thuẫn, tiếng nổ vang vọng kinh thiên, Quách Hung bị chấn lui đoạn, tay cầm thuẫn bị đánh tóe máu, chảy xuống tí tách.

      Nhưng vẫn kiên cường chống đỡ quang thuẫn, thân hình bị đánh lui đến khi cách hai chừng thước được ổn định lại, linh lực huyết mãng tiêu tan hết.

      thở hồng hộc, cánh tay run rẩy, đầu đầy mồ hôi lạnh quay qua nhìn hai mặt trắng như tờ giấy, cắn răng hỏi:

      sao chứ?

      Tô Huyên và Lê Thanh đều gượng cười, thực lực Bạch Hiên quá mạnh, họ liên thủ cũng chống đỡ được quá lâu.

      – Các ngươi , ta ngăn lại.

      Quách Hung nghiến răng, giọng đầy cương quyết.

      mình ngươi cản nổi.

      Tô Huyên siết chặt tay tức tối, truyền tiếng quát khẽ chỉ cho riêng Tô Linh Nhi đứng đỉnh ngọn núi xa xa:

      – Mang Mục Trần !

      – Tỷ tỷ!

      Tô Linh Nhi đỏ mắt suýt khóc, nàng giẫm chân cam lòng, muốn bỏ chạy rời khỏi bọn họ.

      – Đừng làm cho cái chết của chúng ta vô giá trị!

      Tô Huyên lạnh lùng .

      Tô Linh Nhi lần đầu tiên nhìn thấy Tô Huyên như vậy, nước mắt cầm được chảy xuôi xuống gò má, đành cắn răng đỡ lấy Mục Trần, chuẩn bị bỏ trốn.

      – Ha ha, xả thân cứu người, là đại nghĩa, chẳng qua tác dụng gì. Bằng sức các ngươi, ngăn được ta sao?

      – Vậy cứ thử xem!

      Quách Hung quật cường chẳng sợ.

      Bạch Hiên lãnh khốc vô tình, vừa lắc mình như quỷ mị xuất trước mặt Quách Hung, huyết thương mang theo khí thế hung ác cuồn cuộn đâm tới.

      Quách Hung kinh hãi, quang thuẫn có lực phòng ngự mạnh mẽ lập tức thành hình.

      “Choang!”

      Hoa lửa bắn ra, quang thuẫn nhanh chóng nứt nẻ trong ánh mắt hoảng sợ của Quách Hung.

      – Phá!

      Cánh tay Bạch Hiên rung lên, quang thuẫn lập tức nát tan dưới mũi thương như vuốt rồng, rồi nó nhanh như chớp thuận đà đâm tới ngực Quách Hung.

      “Véo!”

      luồng sóng xanh thẳm quét tới đánh vào đầu thương, khiến nó bị đổi hướng, xuyên qua bả vai Quách Hung.

      Quách Hung rống lên đau đớn, vội vã lui lại. vai máu tuôn xối xả, suýt nữa là lấy luôn cả cánh tay của .

      Tô Huyên và Lê Thanh vội vàng lao lên bảo vệ phía trước Quách Hung, đau đáu nhìn Bạch Hiên cười cợt bọn họ, như con mèo vờn ba con chuột con.

      – Tiểu nương kia, ngươi mà chạy tỷ tỷ ngươi chết trong tay ta đó.

      Bạch Hiên cười tủm tỉm nhìn Tô Linh Nhi do dự chưa chịu , giọng điệu tàn nhẫn.

      Tô Linh Nhi khựng lại, cắn môi đến chảy máu, đôi mắt ràn rụa đầy nước, thế nhưng nàng quyết định phải xông ra, có ở lại đây cố gắng của tỷ tỷ chỉ là vô ích mà thôi.

      Bạch Hiên thấy Tô Linh Nhi ngừng bước, hừ tiếng giận dữ, huyết thương rung lên, công kích phô thiên cái địa bao phủ lấy ba người kia.

      Tô Huyên và hai người kia dưới công kích bùng nổ của Bạch Hiên vô cùng hung hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xuyên thủng.

      – Ha ha, tỷ tỷ của ngươi sắp chết rồi.

      Giọng cười ma quái của Bạch Hiên vang xa, khiến cho bé nghe thấy mà run rẩy ngừng.

      Tô Linh Nhi mạnh mẽ chùi nước mắt, quát to trả lại:

      – Bạch Hiên! Ta nhất định bỏ qua ngươi!

      – Vậy à? Lát nữa giết xong tỷ tỷ của ngươi, ta cũng giải quyết ngươi luôn.

      Bạch Hiên hờ hững nhìn ba người đau khổ chống đỡ trước công kích của , chợt huyết thương mãnh liệt gia tốc, đâm xuyên tới mang theo sức mạnh hướng vào thân thể cả ba người.

      “Phụt!”

      Cả ba người đều phun máu văng ra, thê thảm vô cùng.

      – Ngươi bước thêm bước, tỷ tỷ của ngươi lên tiên ngay lập tức!

      Bạch Hiên hờ hững cười, huyết thương chút lưu tình đâm tới cái cổ trắng ngần của Tô Huyên.

      Nghe thấy lời đe dọa kia, Tô Linh Nhi lập tức sững người lại, vết máu đôi môi lại chảy xuống.

      – Bạch Hiên, ta tìm ngươi báo thù! Ta nhất định giết ngươi!

      Trái với suy nghĩ của Bạch Hiên, Tô Linh Nhi lao đến tấn công , ngừng run rẩy, trong tiếng nấc nghẹn căm phẫn và đôi mắt đỏ hoe gầm lên cay đắng, nàng vẫn bỏ chạy.

      “Uỳnh!”

      Thình lình cánh tay khỏe khoắn chắn trước người nàng khiến nàng sửng sốt nhìn lại, chính là cánh tay của tên “thương binh” Mục Trần được nàng dìu .

      Gương mặt đỏ bầm, cả đôi mắt đen thường ngày cũng mang màu đỏ huyết, thần sắc của tràn ngập hung sát khí dữ tợn khó hình dung.

      Huyết văn cơ thể lan tỏa, trải khắp người, làn da như có máu thấm ra, cực kỳ khủng khiếp.

      Mục Trần lúc này trông cứ như tu la hung thần hiếu sát, khiến kẻ khác nhìn mà rùng mình kinh sợ.

      – Mục Trần. . . ngươi. . .

      Tô Linh Nhi hoảng hốt run rẩy, chợt nàng nấc lên đau khổ:

      – Ngươi phải quay lại cứu tỷ tỷ, bằng họ bị Bạch Hiên hại chết, mau cùng ta .

      Đôi mắt hung tàn đầy sát khí của Mục Trần dường như dao động chút, nhìn vào bàn tay tràn ngập huyết văn, rồi dùng nó lau nước mắt ràn rụa má người con .

      Gương mặt đáng sợ đó lại lộ ra vẻ quen thuộc khiến Tô Linh Nhi quên tình cảnh khó khăn, câu buông.

      – Yên tâm , ta hứa với ngươi, chúng ta ai phải chết!

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 260: Hung Thần Lực


      ngọn núi, Tô Linh Nhi nhìn hung thần ác sát Mục Trần, biết vì sao có bộ dạng này, nhưng nàng vẫn cảm thấy bình an chút:

      – Ngươi muốn làm gì?

      Cục diện định, Bạch Hiên thực lực quá mạnh, ngay cả tỷ tỷ Tô Huyên cũng đối phó nổi, huống gì Dung Thiên cảnh Mục Trần?

      – Ngươi đưa mọi người trước, cách xa ta chút, đừng tới gần, hiểu ?

      Đôi mắt đỏ ngầu như máu hơi yếu chút, thanh Mục Trần khàn khàn khó hiểu, dường như mang theo sát khí hung hãn dày đặc, khiến Tô Linh Nhi bất giác sởn gai ốc.

      Tô Linh Nhi bị dọa bất giác lui sau chút, huyết văn người Mục Trần lóe lên ngừng.

      Ngơ ngác nhìn khí thế hung ác của , nàng chỉ biết mờ mịt gật đầu.

      Mục Trần thêm gì nữa, lắc mình nhanh như chớp lao trung, giọng khàn khàn trầm thấp mà uy hiếp vang ra:

      – Bạch Hiên, đồ ngươi muốn ở trong tay ta, có lấy lại được hay phải xem bản lĩnh của ngươi.

      – Ha ha, rốt cục vẫn quay đầu lại a.

      Bạch Hiên cười nhạt, ánh mắt sắc bén nhìn Mục Trần.

      – Mục Trần, ngươi…

      Tô Huyên lo lắng la lên. Khó khăn lắm mới tranh thủ chút thời gian cho Tô Linh Nhi chạy , sao Mục Trần trở lại?

      Nhưng đôi mắt đỏ ngầu của Mục Trần dường như để ý tới họ, thần thái càng lúc càng yếu, rốt cuộc hoàn toàn tiêu tán.

      Bàn tay siết chặt của chậm rãi thả lỏng.

      Nhìn vào cơ thể , hung thần lực huyết tinh điên cuồng chạy theo kinh mạch, phóng thích ra sức mạnh khủng bố. Mỗi khi nó chảy qua cơ thể , kinh mạch đều run lên chút, cảm giác đau nhức do bị ăn mòn lan tỏa.

      Nhưng chính cái cảm giác đau nhức đó giúp cho thần trí của Mục Trần vẫn còn giữ lại chút tỉnh táo, bị hung sát khí ăn mòn hết thảy.

      – Quả thực là tên điên. . .

      Trong khí hải, Cửu U Tước thấy như vậy cũng thể lắc đầu. Hành động của Mục Trần nghi ngờ gì là đùa với lửa, hung thần lực bá đạo tuyệt luân ăn mòn thần trí con người, đến khi thần trí hoàn toàn bị che lấp, chân chính trầm luân trong cơn giết chóc ngừng nghỉ, khó có thể tỉnh lại. Lúc ấy chỉ còn là con rối vô hồn.

      Hung thần lực cực kỳ cường đại, nhưng nguy hiểm chẳng kém, chỉ sơ ý hại người hại mình. Cái tên này đúng là chuyện gì cũng dám làm.

      Ngay khi thần thái trong mắt Mục Trần biến mất, hơi thở của dường như cũng hoàn toàn mất theo, cứ yên lặng đứng trung, hề động đậy.

      Hoa văn huyết sắc như bầy sâu bám làn da Mục Trần, lấp lánh mang lại cảm giác kinh dị đáng sợ.

      – Hừ, còn giả thần giả quỷ trước mặt ta, biết sống chết!

      Bạch Hiên liếc nhìn Mục Trần quỷ dị, ánh mắt ngưng trọng, nhưng miệng vẫn cười khẩy. chẳng quản lý do vì sao Mục Trần lại trở thành như thế, nhưng tại thực lực của là Hóa Thiên cảnh hậu kỳ, trong tay lại có linh cụ thượng phẩm, chiến lực trong Hóa Thiên cảnh có thể là hàng đầu. Muốn dọn dẹp tên thiếu niên Dung Thiên cảnh, còn dễ như trở bàn tay?

      – Chết !

      Bạch Hiên phóng tới, huyết thương bao trùm trong linh lực cuồng dã xé toạc trung, nhanh như chớp đâm vào Mục Trần.

      – Mục Trần cẩn thận!

      Tô Huyên kinh hoảng la lên nhắc nhở.

      Nhưng Mục Trần hề nhúc nhích, đến khi mũi thương sắp chạm vào ngực, thình lình vươn tay chụp lấy mũi thương.

      “Xoẹt xoẹt!”

      Huyết thương sắc bén cắt da thịt của bàn tay Mục Trần, máu tươi xuống, huyết văn da càng thêm đậm màu.

      Bạch Hiên hơi biến sắc, cảm giác bất an mơ hồ hình thành trong tâm .

      Dường như Mục Trần hoàn toàn khác trước.

      Tay bắt lấy mũi thương, ngẩng lên, đôi mắt đầy tơ máu đỏ rực, dường như trong đôi mắt ấy là biển máu cuộn trào, hung sát khí ngập trời.

      Huyết văn lên gương mặt quỷ dị mà đáng sợ, như tu la hiếu sát.

      “Ầm!”

      cỗ hung sát khí ngập tràn từ trong cơ thể Mục Trần bùng phát, khiến trung ở đây liền hóa thành màu đỏ sậm.

      Làn da Mục Trần lặng lẽ nứt ra lằn máu, huyết sát lực quá mức cường đại bá đạo, thân thể bây giờ khá là cường hãn, nhưng vẫn khó mà chịu nổi.

      – Cái này. . .

      Cả Bạch Hiên lẫn đám người Tô Huyên đều khiếp hãi khi thấy dị tượng bất ngờ xuất , dường như cảnh này khá quen thuộc.

      Thân thể run rẩy, đôi mắt càng thêm hoảng sợ khi nhớ lại cách đó chưa bao lâu, cảnh tượng trong gian linh tàng lúc Hắc Ma trụ phá phong ấn hủy diệt gian, tượng chẳng phải cũng giống hệt thế này hay sao?

      Chẳng qua khi đó hung thần lực cường hãn khủng bố hơn bây giờ nhiều.

      Nhưng tình huống đó sao lại xuất vì Mục Trần?

      Tô Linh Nhi cũng đến bên cạnh ba người kia, nhanh chóng đỡ họ dậy, nhớ kỹ lời Mục Trần dặn dò, nàng liền kéo ba người kia nhanh chóng lui .

      Họ vừa lui ra khoảng khá xa, gương mặt đầy huyết văn của Mục Trần khẽ nhếch lên cười, nét cười hung tợn dữ dằn như hung thần đòi mạng, khiến cho cường giả mạnh mẽ như Bạch Hiên cũng sợ cử động nổi.

      – Giả thần giả quỷ!

      Bạch Hiên lạnh lùng hét lên, huyết thương rút ra khỏi tay Mục Trần, kéo theo vòi máu đỏ. Thương ảnh dày đặc bao trùm tấn công Mục Trần.

      “Ầm!”

      Hung sát khí bùng phát, hình thành lớp giáp đỏ da Mục Trần, hoàn toàn để mặc Bạch Hiên tùy ý đâm tới.

      “Xoẹt xoẹt!”

      Thương kình kinh người khi gặp phải tầng giáp hung sát khí kia, linh lực dường như bị nó ăn mòn phần lớn, dù vậy kình phong dư lại vẫn cắt xé thân thể Mục Trần, để lại vài dấu máu nhàn nhạt.

      Nhưng điều đó chẳng khiến lui bước, mà ánh mắt càng lúc càng hung tợn, gần lên, tay siết lại, hung sát lực cuồn cuộn vọt tới, hóa thành thanh huyết thương đỏ máu giống hệt.

      Thân thương rung động mang theo hung sát ào ào đập vào sát khí linh lực của Bạch Hiên, ngọn núi gần đó bị đánh nứt ra những khe lớn, ngừng đổ sụp.

      đỉnh núi xa xa, Tô Huyên và những người khác kinh hãi nhìn bóng người đỏ máu đằng kia, họ phát Mục Trần đủ mạnh để chống lại Bạch Hiên!

      – Thực lực của sao lại tăng vọt nhiều như thế?

      Quách Hung kinh ngạc cảm thán.

      – Sức mạnh này khác sát khí Hắc Ma trụ trong linh tàng kia, có lẽ Mục Trần bị sát khí nhập thể.

      Tô Huyên tinh tế nhận định.

      – Vậy Mục Trần….?

      Tô Linh Nhi lo lắng thất thanh.

      – Ta nghĩ, lúc này chính là mượn cái sức mạnh đó đối chọi với Bạch Hiên, đồng thời đại chiến như vậy giúp đẩy lượng hung sát khí trong cơ thể ra ngoài. Nhưng việc này khá nguy hiểm, hung sát khí kia quá dữ dội, nếu lợi dụng tốt có khi lại bị phản phệ, bị nó chiếm mất thần trí, khi ấy chỉ còn biết điên cuồng giết chóc.

      Tô Huyên khẽ thở dài, đôi mắt mông lung nhìn đằng xa kia, lẩm bẩm:

      – Bây giờ chỉ còn có thể dựa vào mà thôi….

      “Choang!”

      Hai thanh huyết thương va chạm tóe lửa, khí lãng cuồn cuộn nổ ra, gian biến dạng.

      Sắc mặt Bạch Hiên xanh mét lại pha thêm tia kinh nghi bất định. thể tin được, Mục Trần chẳng những có thể đấu với hơn mười hiệp, vẫn hề có dấu hiệu rơi xuống hạ phong.

      Sức mạnh của tên kia dường như bì kịp với .

      Biến hóa lạ lùng khiến Bạch Hiên khó tin. Nhưng cũng là nhân vật tầm cỡ, suy nghĩ chút liền đoán được vài điều.

      – Là mượn hung thần lực xâm nhập cơ thể kia sao?

      Ánh mắt lóe lên, nhìn vào huyết văn khắp người Mục Trần, ánh mắt chút cảm xúc nhân loại, chỉ có hiếu sát điên cuồng. Hằn cười gằn cất tiếng:

      – Ngươi tại và con dã thú chỉ biết giết chóc có gì khác nhau?

      Mượn lực hung sát khí, trở thành con rối cho sát khí.

      – Ngươi thống khổ như vậy, thế để ta giải thoát cho ngươi!

      Bạch Hiên gầm lên, linh lực hùng hậu thành hình, hóa thành cự thú đỏ thẫm, khí thế hung ác bộc phát rung trời.

      – Huyết Ma Thú, Huyết Hải Dong Luyện!

      Bạch Hiên hét lên, cự thú màu đỏ hóa thành biển máu tràn ngập chân trời, mùi vị huyết tin lan tỏa trong vùng.

      Sức phá hoại như sóng thần thổi quét, biển máu lướt qua, cả ngọt núi đều bị cuốn sạch .

      chết !

      Bạch Hiên nhe răng cười, thấy Mục Trần ngẩng lên, huyết văn gương mặt cũng tỏ vẻ trào phúng, đôi mắt hung thần lại xuất dao động kỳ lạ.

      “Gào!”

      Hung sát khí vô cùng vô tận từ cơ thể phun ra, hóa thành những ngôi sao đỏ máu, rồi con bạch hổ xuất , có điều đôi mắt bạch hổ lúc này cũng nhuốm màu huyết tinh.

      Bạch Hổ Thần Ấn, vốn mang theo khí thế sát phạt vô tận, kết hợp với hung sát khí càng thêm hung tợn bá đạo. Khí thế đó khiến thiên địa cũng phải run rẩy.

      Mục Trần đứng lưng chừng , như hung thần quang lâm, lơ lửng phía trước bạch hổ, gương mặt cười châm chọc.

      – Chết, là ngươi mới đúng!

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 261: Huyết Đấu Thảm Thiết


      Bạch hổ chân đạp tinh tú, hai mắt đỏ sậm khát máu hung tàn. Khí tức hung ác sát phạt hội tụ lại khiến cho thiên địa trong phạm vi trăm dặm phải rung chuyể, vạn thú run rẩy.

      Xa xa ngọn núi nọ, Tô Huyên cũng thần tinh kinh hãi, phải chưa từng thấy Mục Trần thi triển Bạch Hổ Thần Ấn, lúc trước chiêu thức lợi hại đó của cả được công kích lợi hại của Lý Huyền Thông.

      Nhưng lúc này Bạch Hổ Thần Ấn của hơn xa khi trước.

      “Uồm!”

      Bạch hổ gầm lên, ánh sáng bộc phát, gian biến dạng, nó lao tới biển máu hung hãn sợ hãi.

      “Bùm!”

      Bạch hổ công kích biển máu, linh lực lốc xoáy lan tỏa khiến núi rừng cũng hóa thành đất bằng, núi non quanh đó lại thêm dịp sụp đổ kinh hoàng.

      Biển máu như bông tuyết chạm vào dung nham, nhanh chóng bốc hơi tan rã.

      Bạch Hổ Thần Ấn của Mục Trần trứ danh sát phạt, lại kết hợp với hung sát khí khủng bố, uy lực hung mãnh vô cùng, sức mạnh đáng sợ khó hình dung.

      thể nào!

      Bạch Hiên sắc mặt kịch biến, khó tin thốt lên. Sát chiêu của lại chịu nổi đòn trước công kích của Mục Trần!

      – Cái tên đáng chết còn giữ lại chút thần trí?

      Bạch Hiên nghiến răng tức tối, tên tiểu tử quái thai, bị hung thần lực khủng bố xâm thực vẫn còn có thể điều khiển bản thân?

      – Đỡ!

      gào lên, huyết thương vũ động, linh lực hùng hậu tuôn ra quán chú vào huyết hải, định dùng chiến thuật “lấy thịt đè người”, lấy linh lực dồi dào của bản thân áp chế công kích của Mục Trần.

      “Uồm!”

      Trước chống đỡ đó, bạch hổ rống lên giận dữ, đôi mắt càng thêm huyết tinh nồng đậm. Bất chợt thân hình bạch hổ thu lại thành quang ấn chừng trượng, thế nhưng khí tức sát phạt vẫn khủng bố như cũ.

      Quang ấn lướt qua, nơi nơi trong biển máu liền bốc hơi, khí tức sát phạt biến nó thành chiến trường tu la.

      “Roạt! Roạt!”

      Biển máu ngừng tan mất, Bạch Hổ Thần Ấn như sát tinh thể ngăn cản xé toang biển máu, lao đến Bạch Hiên.

      – Ta tin, hôm nay giết được ngươi!

      Bạch Hiên đỏ mắt nhìn Bạch Hổ Thần Ấn thế tiến dồn dập, đường đường là cường giả Hóa Thiên cảnh hậu kỳ, tại sao lại chật vật trước mặt tên Mục Trần Dung Thiên cảnh trung kỳ kia chứ?

      – Bát Hoang Huyết Chiến Quyết, Huyết Hồn Chiến Mâu!

      Bạch Hiên kết ấn, hét to lên, linh lực ngưng tụ thành thanh chiến mâu cao trăm trượng, huyết tinh ngập tràn, khí thế thảm thiết.

      linh quyết công kích có uy lực cực lớn.

      Chiến mâu vừa , xuyên phá trời cao, khí tức nồng đậm thảm thiết ngang nhiên va chạm với Bạch Hổ Thần Ấn!

      “Uỳnh!”

      Tiếng vang kinh thiên theo khí lãng kinh người tỏa ra, Mục Trần và Bạch Hiên đều chịu đòn nghiêm trọng văng ngược ra, nện vào hai vách núi đối diện nhau.

      – Hự!

      Bạch Hiên ói máu, tim đập thình thịch, trong lòng tràn ngập phẫn nộ. Bên kia Mục Trần lại tiến ra từ cái khé núi, thân thể nhuốm đầy máu, chảy xuống như suối. Nhìn như kẻ tắm máu điên cuồng, đôi mắt đỏ rực như hung thần.

      Dường như phát ra thương thế bản thân, đau nhức cũng chẳng màng, như cỗ máy giết chóc biết đau đớn mệt mỏi.

      – Tên nhóc khốn nạn!

      Bạch Hiên trừng mắt lãnh khốc, trong lòng gầm . Mục Trần bây giờ toát ra khí thế cả cũng cảm thấy sợ hãi.

      Mục Trần tùy ý cho máu tươi đổ xuống, đôi mắt hiếu sát vẫn nhìn chằm chặp Bạch Hiên, le lưỡi liếm máu tươi gương mặt, nở nụ cười đanh ác điên cuồng đáng sợ.

      “Véo!”

      Ánh mắt khóa chặt mục tiêu, cấp tốc lao tới.

      – Thằng nhãi, tao giết mày!

      Bạch Hiên cũng điên cuồng gào lên, linh lực hùng hậu bộc phát, quyền kình hung hăng đánh tới Mục Trần, ra tay cực kỳ tàn nhẫn.

      Chiêu chiêu hung ác, hai người đánh nhau liên hồi mấy chục hiệp, thân thể trúng đòn vô cùng nghiêmt rọng, Mục Trần cả người máu me kinh hoàng, bị đánh văng tứ tung.

      Bạch Hiên cũng thê thảm chẳng kém, áo quần nát bét, dấu tay xuyên qua lồng ngực, gần như đâm thủng trái tim .

      Đồng đội của Mục Trần lạnh run nhìn cảnh tượng hai con người điên cuồng chiến đấu giết chóc lẫn nhau.

      Chẳng qua, Mục Trần bị hung thần lực ăn mòn thần trí, còn Bạch Hiên bị bức đến mức cũng điên cuồng gần như vậy.

      Đối diện thế công chẳng ngại sống chết của Mục Trần, nếu tỏ ra giống như vậy, có lẽ Bạch Hiên chết từ sớm.

      Nhưng dù vậy vẫn kiên trì được quá lâu.

      Dù có hung ác bao nhiêu, vẫn còn là con người, vẫn còn sợ hãi, khác xa với Mục Trần tiến vào trạng thái hung thần chỉ biết giết chóc, chút cảm xúc….

      “Uỳnh!”

      Hai bóng người phun ra đống máu rồi văng ngược lại. Bạch Hiên run rẩy nghiến răng:

      – Thằng nhãi con, thằng điên. . .

      Nhìn thân thể nát bét với những vết thương cực sâu và trí mạng, cơn đau khiến run lên, đôi mắt còn tàn nhẫn nữa, mà hoàn toàn bị lấp bởi kinh hãi.

      thể lao vào như vậy nữa, tên điên này sớm muộn cũng bị hung thần lực chiếm mất thần trí, tất tử vô nghi, cần phải liều mạng với !

      Bạch Hiên lo sợ. Cục diện tại hoàn toàn vượt khỏi tầm tay, nghĩ bản thân bị Mục Trần bức bách đến thế này.

      Cắn răng lui gấp, trong tay xuất ngọc phiến màu đen, siết tay bóp nát ngọc phiến.

      luồng hắc ám trôi lặng lẽ.

      “Vút!”

      Nhưng chính lúc lui lại, Mục Trần điên cuồng lướt tới, công kích hung ác bao phủ lấy tất cả những yếu huyệt người Bạch Hiên.

      Bạch Hiên muốn liều mạng, chống đỡ yếu ớt, liên tiếp bại lui. Nhưng nhanh chóng nhận thấy thế lui hề có tác dụng, vì Mục Trần hoàn toàn điên cuồng chém giết.

      – Tiểu tử, ta giết ngươi!

      Bạch Hiên bị bức đến nổi cơn tam bành, cục diện vốn hoàn toàn làm chủ lại biến thành lui cũng xong. nhanh chóng chớp lấy cơ hội, huyết thương như điện đâm tới hòng xuyên thủng ngực Mục Trần.

      Mục Trần lại tránh né, thân hình chỉ hơi nghiêng chút, mặc cho trường thương xuyên qua vai, vẫn thẳng tiến áp sát Bạch Hiên.

      Bạch Hiên nhìn thấy đôi mắt hiếu sát gương mặt đầy máu của Mục Trần, run rẩy cất tiếng:

      – Tên điên!

      Cách chiến đấu cần mạng đó hoàn toàn đánh tan chiến tâm của Bạch Hiên.

      “Véo!”

      Song chỉ vươn ra, huyết quang ngập tràn, Mục Trần lập tức bắt lấy khoảng khắc Bạch Hiên hơi thất thần kia mà đâm tới.

      Bạch Hiên lạnh cả sống lưng, hai tay giao nhau che trước cổ họng.

      Ánh mắt lóe lên, hung thần lực trong cơ thể Mục Trần dồn hết vào song chỉ tiến lên, ngón tay như hóa thành tinh thể đỏ thẫm.

      Giây phút đó, Bạch Hiên chỉ kịp cảm thấy bất ổn, nhưng kịp lui bước, chỉ kình của Mục Trần đâm thẳng vào hai bàn tay của .

      Đau nhức lan tỏa, song chỉ như máu xuyên phá đôi bàn tay của . Hung uy cũng giảm, lại đâm tiếp vào cổ họng Bạch Hiên.

      “Xoẹt!”

      tiếng động vang lên theo ánh sáng đỏ xuyên ra đằng sau cổ Bạch Hiên.

      Thân thể Bạch Hiên khựng lại, đôi mắt mở to, vẫn còn lưu lại vẻ khó tin kinh hãi, môi run run muốn gì đó, nhưng thể cất tiếng.

      Ngón tay Mục Trần xuyên qua cuống họng Bạch Hiên, đôi mắt ngẩng lên nhìn đối thủ gần tuyệt khí, huyết tinh đỏ ngầu trong mắt rút , để lại đôi con ngươi linh động đen láy.

      – Ai với ngươi thần trí của ta bị chiếm cơ chứ? Ta chỉ sử dụng hung thần lực kia thôi.

      Gương mặt đầy máu của Mục Trần lành lạnh cất tiếng, nét cười đáng sợ đọng môi .

      – Muốn giết ta, phải trả giá đắt….

      Mục Trần đặt tay lên mặt Bạch Hiên, đẩy rút tay ra. Bạch Hiên chỉ còn thoi thóp rơi thẳng xuống ngọn núi bên dưới. Thân thể Mục Trần hơi lắc lư, cũng rơi theo xuống dưới.

      “Uỳnh!” “Uỳnh!”

      Hai người cùng lúc chạm đất, thân thể trọng thương của Mục Trần lại phun tiếp ngụm máu. Bạch Hiên mặt mũi đầy máu me, thân thể run run, đôi mắt mờ đục nhìn , giọng yếu ớt truyền ra.

      – Các ngươi… ai… chạy thoát!

      Mục Trần nhíu mày nhìn Bạch Hiên dần dần mất sinh cơ. Cái tên này chết mà còn khiến cho người ta bất an. ai chạy thoát? Bây giờ ngươi còn thủ đoạn gì chứ?

      lắc đầu, trực giác cũng cho thấy an tâm, nhưng tại cũng nhúc nhích nổi, cơn đau ỉ trong cơ thể cho biết trọng thương cực kỳ nghiêm trọng.

      tại hoàn toàn mất sạch chiến lực.

      “Véo! Véo!”

      Đám Tô Huyên nhanh chóng lướt tới, hạ xuống ngọn núi. Cả bốn người đều kinh hoàng nhìn Bạch Hiên trợn mắt nằm gần Mục Trần nhúc nhích, lúc sau mới hồi tỉnh lại.

      Người nầy, lại có thể giết Bạch Hiên nhanh như vậy….

      Đó là cường giả Hóa Thiên cảnh hậu kỳ a!

      – Ngươi sao chứ?

      Tô Linh Nhi vội vàng tiến tới, cẩn thận dìu dậy.

      – Mau rời khỏi đây!

      Mục Trần cố gắng dùng chút khí lực còn sót lại, giọng khàn khàn cất tiếng.

      Tô Huyên nghe thấy liền cả kinh, nhưng chất vấn gì , đỡ Mục Trần định cất bước chạy ra ngoài.

      Nhưng chưa kịp động thân, tiếng cười khẽ từ đâu vang lên khiến mọi người lạnh gáy.

      – Ha ha, là lợi hại, ngay cả Bạch Hiên cũng bị các ngươi giết. Đệ tử Bắc Thương linh viện quả nhiên danh bất hư truyền a. . .

      Tô Huyên ngẩng lên, nhìn thấy cành vây vắt vẻo bên vách đá có thanh niên vận hắc bào, lưng đeo trường kiếm mỉm cười nhìn họ.

      Dáng vẻ bình phàm, nhưng mi tâm của tên kia có hoa văn hình ma long. Lúc cười, con ma long đó chợt trở nên dữ tợn.

      Tô Huyên sắc mặt kịch biến khi thấy thanh niên nọ.

      – Ma Long Tử?

      Ma Long Tử, Huyền Thưởng bảng, bài danh đệ nhị.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 262: Viện Binh


      Ma Long Tử.

      Cái tên gọi đó Mục Trần vài hôm trước cũng được Tô Huyên kể lại những chuyện Huyền Thưởng bảng. Đối với những đệ tử ra ngoài rèn luyện ở Bắc Thương đại lục, nó khác gì tên ác ma khiến người ta nghe thấy liền sợ hãi.

      Nghe người này có thiến phú tu luyện siêu tuyệt, lại tàn nhẫn vô tình, được Long Ma cung toàn lực bồi dưỡng. Những năm gần đây, phàm là những người Bắc Thương linh viện gặp ai giữ được mạng, thủ pháp khá hung tàn, kẻ bị giết đều bị cắt đầu, cắm ba cây nhang đẫm máu rồi treo lên chính thi thể của người đó.

      Cao tầng Bắc Thương linh viện cực kỳ tức giận, từng phái Hình Phạt đội truy sát, nhưng mỗi lần truy sát , tuy có thể khiến bị thương, trả giá lại . Mà đặc biệt là mỗi khi đào thoát, lúc xuất lại càng thêm khó chơi.

      Nếu người mà đệ tử Bắc Thương linh viện khi ra ngoài rèn luyện sợ gặp phải nhất, có lẽ chính là Ma Long Tử .

      Tô Huyên tái mặt nhìn thanh niên lưng đeo kiếm đứng nhánh tùng, cười nhưng nụ cười lại mang theo cái lạnh buốt xương.

      ai ngờ được, mọi người lại gặp tên sát tinh này ở đây!

      Tuyệt đối là kẻ còn khủng bố hơn cả Bạch Hiên!!

      Tô Huyên cắn răng đau đớn, cảm thấy bất lực vô cùng. Gặp Bạch Hiên còn có thể liều mạng mà chiến, nhưng Ma Long Tử đừng là chiến, cả cơ hội chạy trốn cũng khó mà có được.

      – Xem ra chúng ta khó thoát đại nạn.

      Quách Hung đau khổ than thở, giọng tuyệt vọng vô cùng.

      Mục Trần gian nan vươn tay lên xóa dấu máu miệng, nén đau nhìn lên, trong lòng cũng cảm thấy khó khăn. Trạng thái tại của cực thảm, chỉ cần thêm lần nữa, e rằng trả giá thảm trọng.

      Vả lại huyết sát lực trong cơ thể bị dùng gần như còn gì, muốn ra tay nữa, đành phải dựa vào sức mạnh Cửu U Tước.

      Nhưng khi đó, thân thể trọng thương càng thêm nghiêm trọng.

      Dù vậy, nếu còn biện pháp khác, cũng chỉ có thể làm như thế, có trả giá thế nào cũng tốt hơn là bỏ mạng.

      – Ha ha! Sao ai cũng làm cái mặt như thế? Có thể giết Bạch Hiên, các ngươi cũng coi như lợi hại đó chớ, trong Bắc Thương linh viện có lẽ phải là người vô danh đâu nhỉ? biết Thiên bảng xếp hạng bao nhiêu ấy nhỉ?

      Xa xa, Ma Long Tử mỉm cười nhìn mọi người, ôn hòa hỏi.

      – Mặc xác thằng cha mày!

      Quách Hung nổi khùng chửi rủa, đối với tên hung danh tay dính đầy máu tươi biết bao nhiêu đệ tử Bắc Thương linh viện, dĩ nhiên là ghét cay ghét đắng.

      – Rất gan dạ, bội phục!

      Ma Long Tử cười lớn tán thưởng Quách Hung, chợt ngón cái quay ngang, đâm tới.

      – Cẩn thận!

      Tô Huyên biến sắc, Trọng Thủy Linh Châu lại bộc phát hào quang chói mắt, sóng nước xanh thẳm tuôn ra, hình thành phòng ngự hình vuông trước mặt.

      “Vút!”

      Tiếng xé gió rất vang lên, tia hắc ám xuyên qua làn nước, đánh lên cánh tay Quách Hung, để lại lỗ máu ràn rụa.

      Quách Hung đau đớn tái mặt, nhưng kiên cường rên la tiếng nào, đôi mắt dữ tợn nhìn chòng chọc Ma Long Tử.

      Mục Trần ho khù khụ, ánh mắt phát lạnh, nhìn tên Ma Long Tử cất tiếng :

      – Vị bằng hữu này, đừng nên làm gì quá đáng. Nếu muốn ép vào đường cùng, cứ tin ta, khi ta chết cũng có thể kéo theo ngươi xuống mồ.

      Tô Huyên cả kinh nhìn Mục Trần, nếu ai đó buông lời như vậy với Ma Long Tử, chắc chắn nàng cho rằng kẻ ấy não phẳng, nhưng với kẻ vừa cấp tốc chém giết Bạch Hiên, nàng hề có suy nghĩ ấy.

      thiếu niên thực lực mạnh, nhưng thủ đoạn đủ cho nàng phải kinh hãi đáng sợ.

      Xa xa, Ma Long Tử nhíu mày, thản nhiên nhìn qua Mục Trần:

      – Bạch Hiên chính là do ngươi giết à? là lợi hại a, thực lực Dung Thiên cảnh trung kỳ lại có thể làm được như thế, khó tưởng tượng được à. Bất quá, ngươi nghĩ như vậy đủ tư cách uy hiếp ta sao?

      cười rộ lên, ma long mi tâm uốn éo duỗi ra, ánh mắt dữ tợn.

      – Vậy cứ tới thử xem!

      Mục Trần cũng nheo mắt, giãy ra khỏi tay Tô Linh Nhi, chậm rãi bước tới, sâu trong đôi mắt, hắc viêm lượn lờ. Thậm chí bên ngoài thân thể cũng có hắc viêm xuất .

      Nhiệt độ trong trời đất trở nên nóng hơn chút.

      – Mục Trần!

      Tô Huyên kinh ngạc cất tiếng, mang theo chút lo lắng. cần biết Mục Trần còn có bản lĩnh gì, nhưng tại trọng thương, hồi thảm chiến mới vừa kết thúc hẳn khiến cho cơ thể rất nhiều áp lực

      Mục Trần khoát tay, đôi mắt hừng hực hắc viêm vẫn nhìn thẳng Ma Long Tử. Bây giờ cả bọn còn đường nào để lui? Kẻ trước mắt cũng chẳng phải người gì lương thiện.

      Ma Long Tử nheo mắt nhìn Mục Trần thân trong hắc viêm phừng phừng, chân mày dựng lên, nét cười gương mặt tan . cũng cảm thấy người tên thiếu niên kia cảm giác nguy hiểm mơ hồ.

      – Tiểu tử thú vị, ta càng muốn xem thử ngươi có bản lĩnh gì.

      Ma Long Tử cười, tính tình của vốn hung tàn, lời của Mục Trần hẳn nhiên thể khiến kinh sợ mà lui bước.

      Mục Trần than trong lòng, chung quy vẫn tránh được.

      Hắc viêm thiêu đốt bên ngoài cơ thể Mục Trần, còn bên trong nhức nhối khó chịu khiến toát mồ hôi, nhưng cũng rên tiếng nào, tiến lên đứng vững thủ thế.

      Ma Long Tử cười lớn, vươn tay nắm lấy trường kiếm đeo lưng, lắc tay cái, tiếng kiếm ngân vang khắp bầu trời, kiếm khí kinh người hề báo trước bắn lên trời cao.

      Tay chỉ nắm lấy trường kiếm, còn chưa chân chính ra tay có kiếm khí ngưng tụ khắp trời, cắt nát cây tùng đứng dưới chân.

      – Long Lân Kiếm này, bọn đệ tử Bắc Thương linh viện mấy người được ta dùng qua. Hôm nay ngươi khiến ta phải dùng tới nó, coi như xem trọng nhà ngươi.

      Ma Long Tử chậm rãi nâng kiếm, chỉ về Mục Trần, kiếm khí tràn ngập, mơ hồ có tiếng long ngâm vang vọng.

      Tô Huyên tái mặt. Ma Long Tử muốn thi triển đòn sát thủ, trực tiếp dùng Long Lân Kiếm trảm sát Mục Trần.

      – Các ngươi lui .

      Mục Trần giọng .

      Tô Huyên nghiến răng, nhưng chỉ đành gật đầu, dẫn ba người kia lui lại.

      Ma Long Tử chầm chậm bay lên , cười . Bàn tay nắm lấy thanh kiếm, thân kiếm như được đúc từ phiến long lân. Thình lình nhát kiếm nhàng quét ngang.

      – Long Lân Kiếm quyết, Trảm Long!

      kiếm xẹt qua, hề có tiếng động. Mục Trần nhìn thấy cả mảng khí bị kiếm khí kia xé toạc, hóa thành long ảnh với tốc độ kinh người chém tới.

      kiếm đó căn bản thể tránh né.

      Mục Trần siết chặt tay, vận dụng sức mạnh Cửu U Tước chuẩn bị đón đỡ.

      “Viu!”

      tiếng kim loại ngân vang, chớp mắt từ trung sau lưng thanh trường thương màu ám kim từ đâu xuyên gian phá tới, như sao chổi cắm lên long ảnh kiếm khí đáng sợ kia.

      “Đùng!”

      tiếng nổ dữ dội vang vọng, gian biến dạng.

      Mục Trần vừa vận sức manh Cửu U Tước cũng bị biến cố này khiến cho chưng hửng ngây ngốc. Ai ra tay?

      Kim Thương sau khi đánh tan bóng kiếm, nó xoay tròn rồi quay lại trung, dựng thẳng lơ lửng cao, dao động uy mãnh, chiến khí bệ vệ toát ra.

      Kim thương chừng hai trượng, dáng vẻ rất đẹp, mũi thương nhưng đóa sen, cánh sen hợp lại tạo thành mũi nhọn sắc bén, kim quang tràn ngập.

      – Đó là. . .

      Tô Huyên vừa nhìn thấy kim thương kia cũng ngẩn ra, ánh mắt mừng rỡ khó giữ lại được, nàng thốt lên:

      – Thiên Liên Chiến Thần Thương!

      Ma Long Tử cũng nhận biết kim thương kia, ánh mắt liền phát lạnh, đảo quanh khắp trung cười :

      – Thiên Liên Chiến Thần Thương! Trầm Thương Sinh, ngươi đúng hồn tan.

      – Trầm Thương Sinh?

      Mục Trần chấn động, chính là nhân vật truyền kỳ của Bắc Thương linh viện, đệ nhất Thiên bảng Trầm Thương Sinh?

      “Ào!”

      tiếng gió dữ dồn dập vang lên, sau đó luồng kim quang như điện xẹt bắn tới, từ đâu xuất trung nơi này.

      Bóng người kia vừa , Kim Chiến Thương ngân lên vài tiếng, rồi bắn ngược quay về trong bàn tay rắn chắc.

      Mục Trần nhìn lên, kim quang tan , thanh niên khác cũng bận hắc y đứng đó, tóc đen xõa ra, gương mặt cương nghị, ánh mắt trầm tĩnh mà thong dong.

      Kim Chiến Thương trong tay, khí thế bệ vệ hùng tráng khiến kẻ khác phải chú ý.

      – Quả nhiên là học trưởng Trầm Thương Sinh.

      Quách Hung vừa thấy kẻ kia, ánh mắt liền trở nên phấn khích kinh hỉ.

      Tô Huyên cũng thở phào nhõm. Cảm giác thoát khỏi cái chết trong đường tơ kẽ tóc lạ lùng. ai đoán được vị học trưởng bí Trầm Thương Sinh lại kịp lúc xuất giải cứu họ.

      Thanh niên cầm Kim Chiến Thương nở nụ cười nhạt gương mặt kiên nghị.

      – Ma Long Tử, muốn giao đấu đến tìm ta, gây khó dễ cho đàn em của ta làm gì…

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 263: Trầm Thương Sinh


      Bầu trời trong xanh, người thanh niên với Kim Chiến Thương trong tay khí thế ngút trời.

      Mục Trần cũng tỏ ra hâm quan sát người kia, từ ngày bước chân vào Bắc Thương linh viện, nghe đủ mọi loại cổ tích truyền kỳ về nhân vật đệ nhất hào này. Có lẽ chỉ có ta mới là bá chủ trong lòng đệ tử Bắc Thương linh viện.

      Đệ nhất Thiên bảng, cho đến nay ai thay thế được.

      ngờ, vị cường giả huyền thoại lại thình lình xuất trước mặt .

      Đằng xa kia, Ma Long Tử sắc mặt bình thàn nhìn qua Trầm Thương Sinh, tay siết lấy thanh Long Lân Kiếm, cười :

      – Ngươi đuổi theo ta hai tháng, còn chưa thấy phiền sao?

      – Ta nhận nhiệm vụ truy sát ngươi, cắt đầu ngươi đem về, làm sao hoàn thành nhiệm vụ đây?

      Trầm Thương Sinh hất hàm đáp lời.

      – Ngươi giết được ta đâu!

      Ma Long Tử lắc đầu, biếng nhác tiếp:

      – Tuy ngươi rất lợi hại, bất quá ngay cả Hình Phạt đội của các ngươi truy sát ta còn xong, bằng sức mình ngươi sao mà làm được?

      – Bám đuổi ngươi, ít nhất ngươi dứt ra được đâu thể nào chém giết đệ tử Bắc Thương linh viện nữa…

      Trầm Thương Sinh mỉm cười, ánh mắt lấp lánh:

      – Hơn nữa, ta tin đến lúc ta có cơ hội, ngươi vừa sơ sẩy, cái mạng đó là của ta.

      Ma Long Tử nheo mắt, con ma long trán trở nên dữ tợn, giọng :

      vậy, chẳng phải là xử lý ngươi trước mới là biện pháp bớt phiền não?

      – Nghĩ ra rồi à, chiến trận nào.

      Kim Chiến Thương chỉ thẳng Ma Long Tử, đôi mắt Trầm Thương Sinh tràn ngập chiến ý.

      Ma Long Tử hờ hững nhìn Trầm Thương Sinh, vạn đạo kiếm quang thành hình quanh người.

      Kim Chiến Thương rung động, kim quang lóe sáng, Trầm Thương Sinh lúc này như trở thành khối cầu vàng chói, chiến ý cao vút như chiến thần hàng lâm.

      – Nghĩ ta giống như thằng ngu Dư Uyên, tốt cho ngươi đâu.

      Ma Long Tử cười khẽ, nhưng kiếm phong băng hàn lạnh lẽo. tiến tới, trường kiếm rung lên, kiếm quang phô thiên cái địa.

      Mỗi bóng kiếm như thực chất, kiếm khí dâng lên như xé tan trung.

      – Long Lân Kiếm quyết, Vạn Kiếm Liệt !

      Vạn kiếm cùng ngân, hóa thành cơn mưa kiếm dày đặc trút xuống Trầm Thương Sinh.

      Mục Trần sửng sốt nhìn thế công kinh người kia, thực lực Ma Long Tử quả nhiên cường hãn, phỏng đoán có lẽ tên kia có trình độ Thông Thiên cảnh.

      Tuổi trẻ như thế chạm đến Thông Thiên cảnh, thiên phú của tên kia quả quái đản, thế giới này quả nhiên tàng long phục hổ.

      Dù là đối thủ sống còn, Mục Trần cũng nhịn được mà tán thưởng. Ma Long Tử kia bề ngoài có vẻ chỉ lớn hơn 4-5 tuổi, ngờ lại được xếp vào hàng sát thủ nguy hiểm thứ hai Huyền Thưởng bảng , lại cả Hình Phạt đội cũng phải liên tiếp thất thủ.

      Trầm Thương Sinh ngẩng lên nhìn cơn mưa kiếm ngập đầu, tay nắm chặt lại, Thiên Liên Chiến Thần Thương tỏa ánh vàng chói lóa, cánh tay rung lên, thương đấm tới.

      – Thiên Liên Vũ!

      Kim quang lóe sáng, đóa hoa sen đầu thương nở ra, rồi phình to lớn lên đến mấy trăm trượng.

      “Vù vù!”

      Kim liên vừa xuất liền nở ra, nó xoay tròn với tốc độ cực cao, vô số cánh sen kim sắc bắn ra tới tấp.

      Vô số những công kích mà uy mãnh ào ạt như cơn mưa vàng dữ dội, xinh đẹp mà mạnh mẽ vô song.

      “Bùm bùm!”

      Mưa cánh sen thống khoái đối chiến với vạn đạo kiếm ảnh, trời rung đất chuyển.

      Trong thanh nổ bùm liên tiếp ngừng, vô số những luồng sóng khí do các vụ va chạm bùng lên, đồi núi bên dưới vốn nguyên vẹn nay lại bị phá hủy tan hoang hơn nữa, những ngọn núi bị sức ép khiến nó sụt lún, đá lớn lăn xuống ầm ầm.

      Hai luồng sức mạnh nghiền nát lẫn nhau, bên nào chiếm thượng phong, giằng co chừng nửa phút tan , trời đất trở lại bình an yên tĩnh.

      hỗ danh đệ nhất Thiên Bảng Bắc Thương linh viện, khó trách cả Dư Uyên cũng táng thân trong tay ngươi. Việc hôm nay ta tạm buông tha, lần sau gặp e rằng các ngươi có may mắn này đâu.

      Ma Long Tử thấy công kích vạn kiếm của mình tan, tán thưởng chữa thẹn, quay sang đám Mục Trần cười khẽ vài lời lấy lại mặt mũi rồi cấp tốc biến mất nơi chân trời, thanh vẫn còn vang vọng trong khoảng rừng núi này.

      Ma Long Tử cực nhanh, vì biết khi có Trầm Thương Sinh ở đây, khó mà chiếm được lợi thế gì, miễn bàn tới việc đánh chết mấy người Mục Trần. Nếu thế cho khỏe chẳng cần ở lại tốn sức làm gì.

      Trầm Thương Sinh nhìn theo hướng Ma Long Tử rời , nhưng cũng truy đuổi, nắm tay lại cất Kim Chiến Thương, rồi xoay lại nhìn Mục Trần lơ lửng trong trung giữa luồng hắc viêm quỷ dị hừng hực.

      Trầm Thương Sinh nheo mắt nhìn vào đám hắc viêm cơ thể Mục Trần, ánh mắt ràng toát ra vẻ kinh dị, chẳng hiểu sao trực giác lại bảo rằng kẻ kia có mùi nguy hiểm.

      Mục Trần cũng nhận thấy ánh mắt Trầm Thương Sinh nhìn mình, vội thu hồi hắc viêm vào trong người, lộ ra thân thể đầy thương tích máu me.

      – Đa tạ Trầm học trưởng!

      Mục Trần ra vẻ kính cẩn ôm quyền cảm tạ Trầm Thương Sinh, hơi gian nan khẽ cười. Hôm nay may mà có Trầm Thương Sinh xuất đúng lúc, nếu phải huyết chiến thêm trận, chẳng biết còn mạng mà về hay .

      – Bạch Hiên là do ngươi giết à?

      Trầm Thương Sinh liếc nhìn thi thể Bạch Hiên ở dưới núi đằng xa kia, giọng cất chứa đầy kinh ngạc.

      Với trình độ của Trầm Thương Sinh, dĩ nhiên thừa sức nhìn ra được Mục Trần chỉ có thực lực Dung Thiên cảnh trung kỳ, so với Bạch Hiên chênh lệch biết dùng từ gì để nữa. Vả lại mới trước đó, tên kia còn dám thẳng lưng ưỡn ngực hiên ngang đối diện Ma Long Tử, can đảm mức ấy quả thực đơng giản.

      Mục Trần chỉ khẽ gật đầu, chi tiết tỉ mỉ. ra có thể giết được Bạch Hiên chính là nhờ vào hung sát lực do Đại Tu Di Ma Trụ còn để lại trong người mà thôi.

      – Mục Trần là tân sinh vừa đến linh viện mấy tháng trước, nhưng ngươi cũng đừng nên xem thường , nếu lần này , e rằng chúng ta chẳng thể thoát thân.

      Ngọn núi bên dưới vang lên thanh dịu dàng, Tô Huyên và mấy người kia bay lên.

      – Tân sinh?

      Trầm Thương Sinh tròn mắt, ngạc nhiên quay lại nhìn Mục Trần, méo miệng than thở:

      ngờ năm nay trong viện lại xuất tân sinh ưu tú đến thế, xem ra sau này khá náo nhiệt đây.

      – Chỉ nhờ vào vài thủ đoạn thôi mà.

      Mục Trần cười .

      – Thủ đoạn cũng là sức mạnh, chiến đấu sinh tử còn sống mới là kết quả quan trọng.

      Trầm Thương Sinh nghiêm mặt .

      Mục Trần cũng gật gù đồng ý. Đánh nhau ngươi chết ta sống dĩ nhiên phải dốc hết bản lĩnh, thủ đoạn có chính có tà cũng chẳng cần quan tâm gì.

      Bên cạnh, Quách Hung hai mắt hâm nhìn Trầm Thương Sinh, trong lòng nghĩ đến cơ hội gặp được vị cường nhân đệ nhất Thiên bảng khiến kích động vô cùng.

      – Ta thấy ngươi thương thế rất nặng, viên Sinh Huyền Nguyên đan này có ích cho ngươi.

      Trầm Thương Sinh vươn tay ra, trong lòng bàn tay là hộp ngọc tinh xảo, bên trong chứa viên đan dược trắng ngà tỏa hào quang nhàn nhạt, vòng sáng trắng , hương đan nồng đậm khiến mọi người cảm thấy nao nao.

      Mục Trần khẽ giật mình, đan dược vừa thấy biết phải vật tầm thường, chắc chắn có ích lợi lớn với những người bị trọng thương, nhưng quà tặng quá nặng, nhất thời khiến do dự.

      Nhưng nhanh chóng vươn tay nhận lấy, ôm quyền cảm kích:

      – Đa tạ học trưởng ban dược, ân tình tặng đan Mục Trần xin nhớ kỹ, về sau có cơ hội hoàn lại ân tình này.

      tại vô cùng cần đan dược chữa thương, từ chối lại hóa ra làm cao sỉ diện, còn bằng đưa tay nhận ngay cho nó khỏe, trong lòng khắc ghi ân nghĩa rồi về sau có cơ hội đáp lại mới phải lẽ.

      Trầm Thương Sinh chỉ mỉm cười, cũng tỏ ra khá hài lòng với biểu của . Còn cái ân tình của Mục Trần muốn trả, cũng chẳng cần phải gì nhiều, vì dù sao thực lực Mục Trần bây giờ cũng khó mà trả nổi ân tình cho .

      – Lần này làm phiền ngươi!

      Tô Huyên cảm kích cất tiếng với Trầm Thương Sinh, cục diện như thế nếu phải Trầm Thương Sinh đến đúng lúc, e rằng cả đội phải phơi thây lại đây.

      Tuy nàng biết Mục Trần có bản lĩnh gì đủ sức ngăn cơn sóng dữ hay , nhưng dù có cũng phải trả giá , nàng cũng chẳng muốn vì cứu mọi người mà trả giá thảm trọng.

      Trầm Thương Sinh lắc đầu:

      – Hai tháng nay ta luôn truy sát Ma Long Tử, lúc nãy dường như nhận được truyền tin của Long Ma cung nên mới chạy tới đây, ta theo sát ngờ lại gặp mọi người.

      Quách Hung bên cạnh nghe mà nuốt nước bọt. Truy sát Ma Long Tử, cái hành động điên rồ đó chắc chỉ có Trầm Thương Sinh mới đủ can đảm thực .

      – Các ngươi kế tiếp định làm gì?

      Trầm Thương Sinh hỏi lại Tô Huyên.

      – Nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành, kế tiếp phải trở về Bắc Thương linh viện.

      Tô Huyên kể , lần này ra ngoài cũng hơn nửa tháng, hành trình cũng khá hung hiểm, hôm nay trở về cũng phải điều dưỡng cho tốt mới được.

      – Ta hộ tống các ngươi đoạn, học đệ Mục Trần trọng thương, chiến lực của mọi người giảm nhiều, vả lại tên Ma Long Tử tâm ngoan thủ lạt, thủ đoạn gian xảo khó phòng bị, chừng bí mật quay lại truy sát.

      Trầm Thương Sinh trầm ngâm.

      – Vậy đa tạ!

      Tô Huyên, Quách Hung đều thở phào. Có Trầm Thương Sinh trong đội, hành trình trở về chắc chắn an toàn tuyệt đối.

      Mục Trần cũng cười, mắt nhìn về phía, cuối cùng cũng được trở về.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :