Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 254: Hắc Ma Trụ


      “Véo!”

      Hắc ám bao phủ thung lũng, bóng Mục Trần xẹt qua trung, bất chợt khựng người lại, chân chấm đất bắn lui lại khoảng.

      “Uỳnh!”

      Thạch quyền đáng sợ từ đâu nện xuống vị trí vừa rời khỏi, đất đá vỡ nát sụp đổ.

      Mục Trần ổn định bước chân, linh lực bột phát, xuyên qua vệ sĩ đá vừa tấn công .

      Lúc này vào khá sâu trong thung lũng, do đó các vệ sĩ đá xuất ngày càng nhiều, công kích mãnh liệt tuôn ra nhiều hơn, Mục Trần cũng dám dây dưa giao đấu, chỉ có thể tận dụng kẻ hở luồn qua ngừng tiến lên.

      Nhưng chỉ được lúc, phía trước có đến 6 vệ sĩ đá bao vây lấy , chân giậm chấn động đất đá, thạch quyền phá phong tấn công.

      Mục Trần thất kinh, mày nhíu chặt, vung tay lên, tên vệ sĩ đá trước đó thu phục được ra làm tấm chắn trước người.

      “Uỳnh!”

      Sáu luồng quyền kình nặng nề đập vào tên vệ sĩ đá, khiến cho thân thể nó rạn nứt, sau tiếng “rầm” rồi nổ tung.

      Mục Trần nhìn thấy cảnh này mà đau lòng, tay đấm rất tốt của cứ thế mà tiêu mất, tổn thất coi như cũng khá lớn.

      biết Bạch Long lệnh bài có công hiệu với bọn này ?

      Mục Trần thaon1g suy nghĩ, ý nghĩ này cũng phải chưa từng nghĩ tới, nhưng lúc nãy gấp tiến lên, mà đám vệ sĩ đá điên cuồng đánh loạn khiến cũng dám đứng lại thử. Còn bây giờ bị đám kia vây kín, tiến lui chẳng được, tình hình cũng còn nhiều lựa chọn.

      cũng chần chừ nữa, bàn tay nắm lại, Bạch Long ngân bài liền ra trong tay, linh lực lập tức được đổ vào khiến nó lóe ra hào quang nhàn nhạt.

      Bạch Long ngân bài sáng lên, đám vệ sĩ đá kia đột nhiên khựng lại chút, nhưng chưa kịp vui mừng thạch quyền lại đánh tới.

      – Vô dụng sao?

      Mục Trần lui gấp, mặt thất vọng thấy , quả nhiên có cách nào dùng Bạch Long ngân bài này điều khiển được đám vệ sĩ đá.

      Bất quá. . . cũng hoàn toàn vô dụng, ít nhất Bạch Long ngân bài khiến chúng nó hành động cứng lại, còn nhanh nhẹn uyển chuyển nữa.

      Ánh mắt lóe sáng, Mục Trần cấp tốc thúc giục linh lực đổ vào Bạch Long ngân bài, hào quang càng lúc càng sáng, bao bọc toàn bộ cơ thể .

      Từ xa nhìn lại như đám sáng trắng le lói, hình dạng.

      Chính lúc đó, sáu tên vệ sĩ đá công kích liền ngừng lại, đôi mắt đỏ rực hung tợn trở nên mờ mịt trống rỗng.

      – Bạch Long ngân bài dường như có thể quấy nhiễu cảm ứng của những tượng đá này!

      Mục Trần hiểu ra, gương mặt mừng rỡ. Mặc dù được như nghĩ có thể điều khiển đám vệ sĩ đá, nhưng có thể khiến chúng thấy được mình, có thể nhanh chóng tiến sâu vào trong.

      lập tức chớp lấy cơ hội tăng tốc, vừa bứt ra liền thoát khỏi vòng vây, đẩy cao vận tốc bay vào trong.

      đường lúc này lại trở nên thuận lợi, hề bị ngăn cản chút nào, đám vệ sĩ đá dọc đường chỉ có cặp mắt mờ mịt vô hồn, chẳng hề tấn công .

      Có hiệu quả quấy nhiễu của Bạch Long ngân bài, Mục Trần chỉ chốc lát vượt qua phòng tuyến vệ sĩ đá, rồi tốc độ dần chậm lại, vì những vệ sĩ đá bắt đầu thưa thớt, rồi còn bóng dáng nữa.

      đến trung tâm thung lũng rồi sao?

      Mục Trần dường như có dự cảm, rồi tiếp tục bước nhanh hơn. Màu đen trước mặt dần rút , nhưng vùng đất đầy rẫy cự thạch đằng trước vẫn có chút u ám, chính giữa bãi đá hỗn độn là cột đá đen cao cả trăm trượng.

      nguy nga lộng lẫy như mấy cột đá chứa những tên vệ sĩ đá khi trước, nhưng chẳng hiểu sao trực giác khiến cho cảm thấy hồi hộp, tim đập thình thịch khi vừa nhìn thấy nó.

      Mục Trần cẩn thận tới gần, càng tới gần, càng cảm ứng phải là đá bình thường. phải đá, phải kim loại, phải gỗ. Chẳng biết hình thành từ lúc nào, thân cột có những dấu vết biết do cái gì để lại, nhìn như vết cào của móng vuốt, hung sát khí lặng yên lan tỏa, khiến cho cả bản thân Mục Trần cũng đỏ ngầu hai mắt.

      Mục Trần hoảng hốt, bước chân tự giác chậm rãi tiến lên, bàn tay nhàng sờ vào cột đá đen hoen ố cổ xưa kia.

      “Ầm.”

      Thình lình trong đầu vang lên tiếng nổ, dường như có vài hình ảnh ra.

      Đó là cái đầm sâu, nước trong đầm đỏ tươi như huyết. Chính giữa đầm là vật hình trụ màu đen, tiềm trong đầm máu như pho tượng tuyệt thế ma thần, cắn nuốt huyết sát khí.

      Phía có vài bóng người mơ hồ. người áo bào trắng, đầu tóc bạc phơ, bộ dáng giống hệt Bạch Long Chí Tôn.

      Đôi mắt nhìn cảnh tượng đầy huyết tinh lóe lên, lộ ra vẻ muốn, rồi bàn tay chậm rãi nắm chặt lại.

      “Ầm!”

      Trong huyết đàm vang lên chấn động, cột máu vươn lên trời cao, đầm nước tung tóe, huyết quang từ trong đầm phóng lên theo huyết trụ, lơ lửng trung.

      trụ đá đen dính đầy máu, ma văn vô tận khởi động, những vết cào khắc nó như khiến nó sắp vỡ.

      Nhưng chính khối ma trụ đó lại toát ra hung sát khí vô tân khiến thiên địa run rẩy, càn khôn thất sắc.

      Ngay cả đầm nước sâu kia cũng bị vơi ít dưới sức ảnh hưởng của hào quang hung ác kia.

      Mục Trần chăm chú quan sát cảnh tượng, sát khí kia như cuốn hút nội tâm , khiến thần trí mơ hồ, lập tức bị khí tức hung lệ chiếm cứ.

      “Kwoork!”

      tiếng hót lanh lảnh vang vọng trong lòng, sóng vang lên kéo Mục Trần bừng tỉnh khỏi trạng thái hung lệ kia.

      Mục Trần thanh tỉnh trở lại, đầu toát mồ hôi lạnh nhìn cột đá đen đầy vết rạn sát trước mặt kia, ánh mắt như nhìn thấy quỷ sứ, vội vã lui lại, hoảng sợ kinh hoàng.

      Cái cột đáng chết này là cái thứ gì? Sao lại có hung sát khí khủng bố đến thế?

      Mục Trần cau mày, nhìn lên đỉnh cột đá, viên linh châu màu trắng lơ lửng đó.

      Bạch Linh Châu trong suốt sáng chói, tỏa ra vầng sáng trắng ngà, xua tan hắc ám, khiến cho lòng Mục Trần cảm thấy bình an chút.

      Bên trong Bạch Linh Châu, khí mù mịt như biển mây, tiếng long ngâm hùng hồn vang vọng, con bạch long uốn lượn trong đó.

      – Đây là. . .

      Mục Trần chăm chú nhìn vào Bạch Linh Châu, nó tản ra dao động kinh người, vừa nhìn biết tuyệt đối là kỳ bảo hiếm có vô cùng.

      Mục Trần liếm môi, ánh mắt phấn khích nhìn Bạch Linh Châu. Hắc Ma trụ rất quỷ dị, Mục Trần căn bản dám chạm vào, còn Bạch Linh Châu lại có tà tính kia, vừa nhìn lại biết là thứ tốt, hẳn nhiên phải lấy món này trước.

      Mục Trần mừng rỡ nhảy lên, giơ tay ra định chộp lấy Bạch Linh Châu.

      “Véo!”

      Thình lình, bàn tay chưa chạm được vào Bạch Linh Châu, từ đâu truyền đến luồng kình phong tàn nhẫn dị thường khiến rùng mình, quay người tung quyền đón đỡ.

      Linh lực hắc ám tuôn ra, hắc viêm bốc lên, thanh thế kinh người.

      “Uỳnh!”

      Linh lực va chạm, lực trùng kích đẩy lui Mục Trần, ổn định thân hình, ánh mắt trầm hướng về nơi phát động công kích xa bên kia, có ba bóng người nhanh chóng lao đến.

      – Hừ! Tiểu tử này đúng là hồn tan, lại còn dám cướp đồ trước mặt chúng ta!

      Người chưa thấy mặt nghe tiếng, chính là Bạch Động thiếu gia, chẳng qua nhìn khá là thê thảm, bên cạnh cũng chỉ còn Khâu lão và lão hộ vệ khác, có lẽ hai lão Hóa Thiên cảnh sơ kỳ kia đường vào đây táng thân dưới thạch quyền của những tên vệ sĩ đá điên cuồng kia.

      Ba người kia ánh mắt kinh nghi nhìn Mục Trần, họ hiểu được vì sao tên kia lại có thể đến đây trước họ.

      Xem tình hình này, chỉ cần đến trễ chút, mọi thứ bảo vật có lẽ bị Mục Trần lấy hết rồi.

      Mục Trần hờ hững nhìn mấy kẻ vừa đến, nhưng trong mắt sát khí chợt lóe.

      Bạch Động trầm nhìn Mục Trần, khóe miệng cười gằn dữ tợn, :

      – Khâu lão, hai người giải quyết gọn ghẽ thằng nhóc này , lúc này đừng cho cơ hội nào nữa.

      Khâu lão cũng gật gù, gã hộ vệ Hóa Thiên cảnh sơ kỳ kia cũng chầm chậm bước tới, ánh mắt như độc xà khóa chặt Mục Trần.

      Đối mặt hai cường giả Hóa Thiên cảnh sơ kỳ, ánh mắt Mục Trần trở nên lạnh lẽo dị thường.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 255: Thực Lực Bạch Hiên


      Khâu lão và gã hộ vệ Hóa Thiên cảnh sơ kỳ tiến tới, ánh mắt tàn độc tập trung vào Mục Trần.

      Chí bảo trước mặt, chỉ cần diệt được Mục Trần, bọn họ yên yên ổn ổn đoạt lấy chí bảo, trở ngại trước mặt phải giải quyết triệt để.

      – Tiểu tử, biết khôn hồn cút , đành phải để mạng lại đây thôi.

      Khâu lão hờ hững cất tiếng. tại có đến hai cường giả Hóa Thiên cảnh sơ kỳ vây công, muốn chém giết Mục Trần cũng khó mà thất bại.

      Mục Trần hề đổi sắc, hai tay siết chặt. Đối diện hai đối thủ Hóa Thiên cảnh sơ kỳ thực khó giải quyết vô cùng, nhưng còn lựa chọn nào khác, đối phương muốn ra tay, cũng cho bọn chúng biết cái gọi là “quả hồng mềm” như cũng dễ nắn đâu.

      – Động thủ!

      Khâu lão nheo mắt, quát lên. Hai người cùng lúc phóng tới, hắc mâu thoáng trong tay, tấn công Mục Trần.

      Mục Trần nhanh chóng lui về phía sau, cửu cấp Phù Đồ tháp liền xuất , phình to thành lớp phòng ngự trước người.

      “Keng keng!”

      Hai người kia ra tay hề nương , linh lực bộc phát tối đa, hắc mâu đánh lên Phù Đồ tháp khiến nó liên tiếp bị đẩy lùi.

      Khí huyết trong người Mục Trần cũng bị chấn đến cuồn cuộn, nhưng tỏ ra kinh hoảng, dùng cửu cấp Phù Đồ tháp tranh thủ chút thời gian quý giá, hai tay kết ấn nhanh như chớp biến ảo khôn lường khiến kẻ khác nhìn mà hoa mắt, linh lực trong người cũng dốc tận khả năng.

      Đối mặt hai đối thủ quá cường hãn, buộc lòng phải sử dụng bản lĩnh tối cường.

      Mục Trần cấp tốc biến đổi ấn pháp, càng lúc linh lực hùng hồn càng dao động mãnh liệt, linh khí thiên địa ào ạt đổ tới người .

      – Cẩn thận, tiểu tử này dùng linh quyết gì đó!

      Dao động linh lực dữ dội đó khiến hai người kia kinh hoảng rùng mình, Khâu lão quát lên:

      – Giải quyết nhanh!

      Trường mâu đâm tới như điện, linh lực tuôn ra đẩy cửu cấp Phù Đồ tháp bay , thân hình nhanh như cắt lao thẳng đến Mục Trần.

      – Hừ!

      Đôi mắt đen dường như càng đen hơn, Mục Trần hừ tiếng, ấn pháp ngưng lại, linh lực cuồn cuộn như sóng dữ trào lên.

      “Oành!”

      gian phía Mục Trần lấp lánh xuất sao trời, hư ảnh bạch hổ ngưng tụ thành hình, chân đạp tinh tú, khí thế sát phạt ngập trời ập tới.

      – Tứ Thần Tinh Túc Kinh, Bạch Hổ Thần Ấn!

      Mục Trần trừng mắt như bạch hổ gầm rú, ấn pháp trong tay đánh ra.

      “Uồm!”

      Thần thú bạch hổ gầm lên hung dữ, rung chuyển đất trời, hóa thành ánh sao sáng bắn xuống bao phủ hai người kia.

      – Là thần quyết!

      Khâu lão và tên kia biến sắc, thất thanh. Họ chẳng ngờ được Mục Trần lại tu luyện thần quyết, mà còn có thể thi triển được!

      Sắc mặt nghiêm trọng, cả hai chẳng dám chần chờ nữa, liên thủ thúc đẩy linh lực tối đa tung ra chưởng hóa thành quầng sáng linh lực khổng lồ vô cùng chắc chắn.

      “Bang!”

      Ánh sao kinh người sa xuống, đập lên quầng sáng vừa hình thành, lực bùng nổ chấn nát tan những khối đá to dưới đất thành hư .

      “Uỳnh!”

      Chỉ chốc lát, quần sáng nổ tung, hai người kia sắc mặt trắng bệch, bị đánh bay cả trăm trượng, rên la đau đớn, máu me đầy miệng.

      Mục Trần thi triển Bạch Hổ Thần Ấn chỉ chiêu đánh bại hai người, nhưng lại thừa thắng truy kích mà chợt lắc mình lao tới Bạch Động.

      Bạch Động vừa bị hung uy của bạch hổ chấn kinh, hiểu được vì sao tên nhóc Dung Thiên cảnh trung kỳ lại khó đối phó đến thế.

      Hai cường giả Hóa Thiên cảnh sơ kỳ, đáng lẽ chỉ cần lật tay là bóp chết mới đúng, sao ngược lại bị đánh vưu đầu mẻ trán? Bản lĩnh đó đủ khiến Bạch Động hết hồn.

      vừa thấy Mục Trần đột nhiên chuyển hướng công kích tới mình, sắc mặt kinh hoảng biến sắc, bất chấp chí bảo trước mặt vội vàng quay đầu bỏ chạy.

      – Còn muốn chạy?

      Nhưng Mục Trần được thế chẳng tha, linh lực vận chuyển thúc đẩy tốc độ, cấp tốc đuổi theo Bạch Động, áp sát tung quyền, sáu đạo Sâm La Tử Ấn như dải lụa đen đánh vào người Bạch Động.

      “Bang!”

      Bạch Động ngạnh kháng kích, nhưng sao có thể đỡ nổi sáu đạo Sâm La Tử Ấn? lúc này phun máu như suối, thê thảm văng ra, chưa kịp bò dậy thanh kiếm sắc lạnh đáng sợ treo ngay cổ họng, khiến cứng người dám nhúc nhích.

      – Tiểu tử, ngươi dám!

      Khâu lão hoảng hốt la lên, bọn họ thấy Bạch Động rơi vào tay Mục Trần, sắc mặt đại biến.

      – Bây giờ quay đầu lập tức lăn khỏi đây.

      Mục Trần hờ hững, từng tiếng .

      Khâu lão nghe vậy cũng nhúc nhích tí nào, ánh mắt độc nhìn Mục Trần. Chí bảo trước mặt, lúc này rời chẳng phải là dâng hai tay cho Mục Trần? Đó chẳng phải là chuyện họ muốn, lại nữa họ cũng gánh nổi hậu quả trừng phạt.

      Mục Trần nhìn ánh mắt hai người kia, mày khẽ nhíu. Xem ra bọn kia xem chí bảo quan trọng hơn cả tính mạng của Bạch Động a.

      – Tiểu tạp chủng! Chí bảo là vật quan trọng nhất của bọn ta, ngươi cứ giết ta , cha ta ắt bằm thây ngươi vạn đoạn! Đồng bọn của ngươi tên cũng thoát!

      Bạch Động tuy sợ hãi, nhưng miệng lưỡi vẫn oán độc như trước.

      – Ờ, ta biết rồi.

      Mục Trần đạm nhạt trả lời, nhưng khi Bạch Động còn ngạc nhiên trước câu trả lời khó lường của Mục Trần, lồng ngực của lãnh chưởng khó tin bay ra ngoài, máu me tung tóe. chưởng đó gần như đoạn tuyệt sinh cơ của , chỉ còn để lại chút khí tàn.

      Khâu lão vội vàng lao lên đón lấy Bạch Động, hơi thở tên kia ngắt quãng vô chừng, hai lão đều biến sắc.

      còn có hơi, các ngươi nếu giúp có lẽ chút hơi cũng còn nữa.

      Mục Trần hờ hững cất tiếng.

      Khâu lão lúc này mới hiểu ra dùng tâm kế, tên kia trọng thương đe dọa tính mạng Bạch Động để ngăn cản hai người.

      – Ngươi….

      Khâu lão sắc mặt hàn vừa định gầm lên, thình lình có tiếng vang như sấm, mọi người liền cảm thấy áp lực khủng bố hình dung nổi thổi vào.

      “Bùm bùm!”

      Những tảng đá lớn quanh đó nổ tung, gian hắc ám sáng lên trở lại, quầng sáng siêu cấp bao phủ bên hoàn toàn tan mất.

      Những tên vệ sĩ đá điên cuồng công kích cũng lập tức sụp đổ.

      Hào quang bắn tới, trong thung lũng đen mọi người mờ mịt nhìn lên trời cao, hai con hắc bạch cự long cắn xé nhau mờ nhạt, uy áp khủng bố trong trung dần dần tan mất.

      Hai phân thân Chí Tôn kia hao sạch linh lực.

      Quầng sáng bao phủ thung lũng đen theo đó cũng tan , các tượng đá mất sức chiến đấu. . .

      Mọi trở ngại lúc này hoàn toàn biến mất.

      Đại chiến thảm thiết trước mặt mọi người khiến cho cường giả và thế lực khắp nơi cũng hơi run sợ, nhưng nhanh chóng khôi phục tinh thần, vô số người từ đâu xuất lao vào trung tâm thung lũng, những tiếng xé gió mạnh mẽ vang lên liên hồi.

      Mục Trần biến sắc nhìn cảnh tượng vừa diễn ra, ngờ được hai phân thân Chí Tôn lại tan ngay lúc này, vậy đường vào đây thông thoáng.

      “Véo!”

      Mục Trần lập tức xoay người lao thẳng Bạch Linh Châu lơ lửng Hắc Ma trụ.

      – Hừ!

      Bất quá, chính ngay lúc chộp được Bạch Linh Châu, thêm lần nữa bị ngăn cản, tiếng hừ ràng vang lên như sấm.

      Mục Trần vội ngẩng lên, Bạch Hiên mặt lạnh lùng nhìn cướp lấy Bạch Linh Châu, quyền kinh tung ra như sóng vỗ, mang theo trọng lực nặng nề công kích Mục Trần.

      Trong lúc nguy cấp, Mục Trần lập tức triệu gọi cửu cấp Phù Đồ tháp xuất , bảo vệ thân mình.

      “Bang!”

      Cửu cấp Phù Đồ tháp trúng đòn nghiêm trọng, hắc ám biến sắc, bị Bạch Hiên quyền đánh bay vào lại cơ thể Mục Trần. mặt tím tái phun máu, lảo đảo bay lui, bàn tay dính máu vịn vào Hắc Ma trụ, cố gắng đứng vững.

      – Tiểu tử, nộp thứ kia cho ta mau!

      Bạch Hiên sắc lạnh như dao quát lên, cấp tốc lao tới Mục Trần, sát khí hừng hực.

      “Véo!”

      Đột nhiên viên ngọc sáng rực rỡ từ xa bắn tới, ngọc châu run lên, sóng nước vô biên cuốn lấy bảo vệ Mục Trần.

      “Uỳnh!”

      Công kích hùng hổ của Bạch Hiên đập vào sóng nước, hoàn toàn bị nó cản lại.

      Bạch Hiên trừng mắt nhìn đằng xa, Tô Huyên cấp tốc bay đến, chắn trước mặt Mục Trần, cẩn thận đề phòng đối thủ.

      – Tiểu tử, giao thứ kia ra cho ta, bằng đừng trách ta đại khai sát giới.

      Bạch Hiên trợn mắt dữ tợn, nhìn Mục Trần như muốn ăn tươi nuốt sống .

      Mục Trần xóa dấu máu, tay cầm Bạch Linh Châu lật lại cất nó vào. Vài giọt máu còn dính tay ít rơi xuống Hắc Ma trụ, lặng yên thấm vào ai hay biết.

      – Xem ra. . . ngươi nghĩ rằng nàng ta có thể chống lại ta sao?

      Bạch Hiên cười gằn nhìn Mục Trần và Tô Huyên, tỏ vẻ châm chọc.

      Mục Trần nheo mắt, trầm nhìn Bạch Hiên, trực giác mách bảo điều gì đó.

      – Các ngươi đều cho rằng thực lực của ta chỉ có thế này thôi à?

      Bạch Hiên lành lạnh cất tiếng, vòng tay màu đen tay trái thình lình vỡ nát thành bụi phấn, lập tức sắc mặt Mục Trần và Tô Huyên đều kịch biến.

      Vì ngay khi đó, cỗ linh lực kinh người toát ra từ cơ thể Bạch Hiên.

      Trình độ của nó đạt tới Hóa Thiên cảnh hậu kỳ!

      Bạch Hiên này vẫn luôn giấu thực lực từ đầu tới cuối!

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 256: Gian Vỡ Nát


      Hóa Thiên cảnh hậu kỳ!

      Mục Trần và Tô Huyên đều biến sắc cả kinh trước Bạch Hiên đột ngột tăng vọt cường độ linh lực, thần sắc trở nên cực kỳ nghiêm trọng, Bạch Long thành chủ nhẫn quá lớn, dù tổn thất thảm trọng trong thạch vệ trận kia, lão vẫn hề hiển lộ tí thực lực chân chính nào.

      Nhẫn nại đến mức người ta phải rùng mình lạnh tim.

      – Thành chủ, thiếu thành chủ bị tiểu tử đánh trọng thương, người chỉ còn hơi tàn!

      Khâu lão gấp giọng báo cáo.

      Nghe lạo ta , ánh mắt trầm của Bạch Hiên lại càng tăng thêm sát khí kinh người, đôi mắt thần chết khóa chặt lấy Mục Trần, thanh khàn khàn mang theo sát ý dữ tợn:

      – Tiểu tử, ngươi nên cầu nguyện lọt vào tay ta . Bằng ta chắc lột da rút gân, để ngươi phải hối hận khi sống thế gian này.

      Thế nhưng đối với uy hiếp của , Mục Trần vẫn sợ hãi, đôi mắt ngưng trọng vẫn chẳng thêm chút nào hoảng hốt. Với hành động ám toán trong đêm rừng hôm trước, biết hai bên thể nào có thiện ý với nhau, cho dù phế Bạch Động, kết cục vẫn chẳng khác gì.

      – Dư nghiệt Long Ma cung mà cũng dám làm càn, sợ ta gọi cường giả Bắc Thương linh viện tới giết sạch bọn mi sao?

      Tô Huyên lạnh lùng đáp trả.

      – Ha ha! Ngươi nghĩ Bắc Thương đại lục là địa bàn của Bắc Thương linh viện các ngươi sao? Năm xưa nếu có việc ngoài ý muốn, Bắc Thương linh viện bị chúng ta diệt từ lâu, ngươi còn có cơ hội ngạo mạn trước mặt ta?

      Bạch Hiên cười to.

      – Nhưng là các ngươi thua.

      Mục Trần cười khẩy, lời nhắc nhở cái gì mới là chuyện xảy ra.

      Gương mặt cười bỗng nhiên tắt , trong tay xuất thanh trường thương đỏ sẫm, hung sát khí kinh người bốc lên. Thanh trường thương này cũng là linh cụ thượng phẩm cực kỳ hung ác.

      – Ngươi thích , vậy ta các ngươi thấy bây giờ bản thân phải đối diện gì, bọn nhãi con!

      Bạch Hiên giận dữ gầm lên, lao vút tới, huyết trường thương run lên, huyết quang ngập trời, như có biển máu từ đâu dâng lên, khí tức huyết tinh tràn ngập thiên địa.

      – Huyết Hải Phệ Linh thương!

      Huyết quang tràn ngập như biển máu mênh mông, ầm ầm đổ xuống Tô Huyên và Mục Trần. Thế công kinh người đó khiến cả hai đều biến sắc, Bạch Hiên vốn có thực lực Hóa Thiên cảnh hậu kỳ, lại còn sử dụng thanh linh cụ thượng phẩm khí thế cực kỳ hung ác, sức mạnh lại như hổ thêm cánh, càng mạnh đến đáng sợ.

      Tô Huyên tỏ ra nghiêm trọng, linh lực ào ạt cũng dũng mãnh tuôn ra, Trọng Thủy Linh Châu cũng phát sáng lấp lánh, sóng nước xanh thẳm ngừng trào ra, linh lực tinh thuần nặng như núi theo sóng nước xoay tròn bảo vệ lấy Mục Trần và Tô Huyên.

      – Hóa Thiên cảnh trung kỳ, cũng đòi cản ta sao?

      Bạch Hiên cười cợt châm chọc phòng ngự của Tô Huyên, thương trong tay run lên, huyết quanh đầy trời ngưng tụ rồi lao như dòng sông máu, đâm vào xoáy nước xanh ngọc.

      “Uỳnh!”

      Linh lực kinh người tác động lên xoáy nước, khiến nó giảm tốc rồi dừng lại. Bạch Hiên quát to, huyết sắc trường thương hoàn toàn xé rách xoáy nước.

      “Uỳnh!”

      Xoáy nước to lớn vỡ tung tóe, gương mặt Tô Huyên cũng lúc trắng lúc xanh, khóe miệng rỉ máu.

      Trường thương tràn ngập sát khí lao thẳng đến Tô Huyên.

      “Véo!”

      thanh trường kiếm lao ra chính diện nghênh đón huyết trường thương.

      “Choang!”

      Tiếng kim loại va chạm, trường kiếm bị đẩy lùi tức khắc, cổ tay Mục Trần tóe máu, theo thân kiếm chảy xuống, mặt cũng trắng bệch.

      – Tỷ tỷ!

      Bất chợt có tiếng la lên thất thanh, đằng xa Tô Linh Nhi, Quách Hung, Lê Thanh cấp tốc lao tới, hạ xuống bên cạnh Mục Trần và Tô Huyên, bọn họ nhìn hai người bị thương mà biến sắc.

      Từ đầu chuyến đến giờ Tô Huyên luôn ổn định, đối thủ nào cản được nàng. Mục Trần bề ngoài có vẻ yếu ớt, nhưng luôn có thủ đoạn bất ngờ xoay chuyển cục diện.

      Bất giác hai người này chính là nhân vật quan trọng và cường hãn nhất trong tiểu đội, thế nhưng tại cả hai đều bị thương.

      ít thế lực và cường giả cũng kéo tới khu vực này, nhưng sau khi cảm nhận thấy thực lực của Bạch Hiên, cả đám đều biến sắc. Thiên Cương kiếm phái, Địa Hành tông cũng dám tiến lên. Tuy họ có đến 4 cường giả Hóa Thiên cảnh sơ kỳ, nhưng muốn động thủ, e rằng khó tránh bị Bạch Hiên tàn sát.

      Chênh lệch giữa sơ kỳ và hậu kỳ trong Hóa Thiên cảnh rất lớn.

      – Tiểu tử, thành đem thứ kia giao cho ta, ngươi được chết nhàng.

      Bạch Hiên lăng đứng giữa trời, huyết quang trang ngập, mắt sắc như đao chậm rãi uy hiếp Mục Trần.

      Mục Trần cười khẩy, Bạch Hiên đúng là mạnh , Hóa Thiên cảnh hậu kỳ, lại còn cây linh cụ thượng phẩm huyết thương, có lẽ trong Hóa Thiên cảnh là vô địch thủ. Nhưng nếu muốn sợ hãi cúi đầu, vậy vẫn chưa đủ.

      Bản lĩnh bảo mệnh có, nào dám ở lại giằng co với Bạch Hiên?

      Mục Trần siết chặt bàn tay, hắc viêm khởi động, định dùng sức mạnh cộng hưởng với Cửu U Tước, có điều cũng chuẩn bị trả giá .

      “Tóc tóc.”

      Máu mũi kiếm của vẫn còn giọt xuống dưới, chân đứng Hắc Ma trụ, mỗi giọt máu rơi xuống đều nhanh chóng biến mất.

      “Rầm rầm”

      Đất đai hơi rung chuyển chấn động, lúc đầu mấy ai để ý, nhưng nó càng lúc càng rung chuyển mạnh hơn, cường giả quanh đó vội vàng nhảy lên tìm kiếm nguồn gốc địa chấn.

      – Nhìn trụ đá màu đen kia!

      Đột nhiên có người phát , mọi người nhìn lại, trong thung lũng lúc này chỉ còn duy nhất cột đá bề ngoài tan nát, nhưng thân cột có huyết văn xuất , mơ hồ cả thiên địa cũng bị nhuốm theo màu đỏ máu.

      Mục Trần cũng nhận ra dị tượng kia, chợt biến sắc, vội nắm lấy cổ tay Tô Huyên quát lên:

      – Rời khỏi cột đá!

      Lời vừa dứt, cùng Tô Huyên lui xa, ba người kia cũng vội chạy theo.

      – Còn muốn chạy?

      Bạch Hiên nheo mắt lạnh lùng, định truy đuổi.

      “Ầm!”

      cộng sáng huyết sắc hướng thẳng lên trời cao, màu sắc ánh sáng như máu ngưng tụ thành, nở rộng bầu trời như biển máu vô tận, khí tức hung sát lan tỏa khắp nơi.

      So với khí tức hung sát kia, thanh huyết thương của Bạch Hiên chỉ như đồ chơi trong tay trẻ con.

      Biến cố thình lình khiến mọi người hoảng hốt, cả Bạch Hiên cũng mặt mày biến sắc, vì cảm ứng được uy áp khủng bố khó hình dung từ trong biển máu cuồn cuộn kia.

      – Cái cột đá này là cái gì? Sao có thể kinh khủng như vậy?

      Bạch Hiên chấn kinh nhìn trụ đá đen duy nhất còn lại trong thung lũng, bề ngoài đầy những vết cào cấu, nhìn qua cứ như sắp bị vỡ ra.

      – Chẳng lẽ. . . cái cột đá này mới là chí bảo trong linh tàng??

      Bạch Hiên rung động thôi. nhận được nhiệm vụ là tìm chí bảo trong linh tàng Bạch Long Chí Tôn, nhưng nó là cái gì hề có thông tin chính xác. Lúc nãy vốn nghĩ Bạch Linh Châu bị Mục Trần cướp được là chí bảo, vì dao động linh lực tỏa ra từ trong đó tuyệt đối là thượng phẩm. Nhưng tại dường như cột đá đen thần bí kia còn kinh người hơn!

      Nhưng mà nó kinh người quá như vậy, cả Bạch Hiên cũng dám mó tay vào.

      Huyết hải trời tràn ngập, gian biến dạng khiến tất cả đều kinh hãi, dường như nó sắp vỡ nát.

      Cột đá khủng bố đến mức cả gian này cũng trấn áp nổi??

      Mọi người đều thất kinh, cái kia là chí bảo gì đây? Chẳng lẽ thần khí xuất thế?

      gian sắp vỡ rồi!

      Tô Huyên liếc nhìn cảnh tượng, sắc mặt cũng khó coi quát khẽ.

      Mục Trần và mấy người kai cũng vội vàng thúc giục linh lực bao bọc để bảo vệ chính mình.

      “Uỳnh!”

      Bạch Hiên cũng chỉ biết cắn răng vận chuyển linh lực bảo vệ bản thân, dám manh động ra tay vội vàng.

      “Choang!”

      gian biến dạng cực hạn, rồi theo tiếng vỡ như gương rơi xuống đất, hoàn toàn vỡ vụn ra, dao động gian cuồng bạo phát tán.

      Lốc xoáy gian từ đâu xuất , nuốt lấy hết thảy mọi người, Mục Trần chẳng kịp làm gì cũng bị nó cuốn vào, biến mất thấy….

      Bạch Long Khâu.

      nơi nào đó sâu trong rừng rậm, trung thình lình xuất những lỗ hổng đen ngòm, theo cái lỗ như lốc xoáy kia phun vô số những thân người cứ như rác rưởi rơi xuống.

      Nhóm của Mục Trần cũng từ đó bị phun ra, còn may bị phân tán với nhau, họ nhanh chóng ổn định thân thể, hạ xuống đỉnh núi.

      – Đều ra ngoài hết rồi.

      Tô Linh Nhi nhìn những bóng người đầy chật khắp núi, cất tiếng .

      – Cột đá đen kia là cái gì mà khủng bố vậy? là khủng khiếp!

      Quách Hung hoảng sợ lẩm bẩm. gian kia chính là do Bạch Long Chí Tôn mở ra, chắc chắn cực kỳ, ngờ bị cột đá đó hoàn toàn phá vỡ.

      Thủ đoạn này có lẽ phải là cường giả đồng cấp với Bạch Long Chí Tôn mới đủ sức làm được.

      Mục Trần tỏ ra ngưng trọng, vì hình ảnh mà thấy lúc trước, biết rằng Hắc Ma trụ kia mới chân chính là chí bảo do Bạch Long Chí Tôn cuỗm mất từ Long Ma cung. Chẳng qua cái thứ đó rất tà môn, dám sờ vào.

      – Chạy nhanh , thừa dịp Bạch Hiên kia còn chưa gặp chúng ta, lập tức rời khỏi đây!

      Mục Trần trầm giọng .

      Bạch Hiên quá lợi hại, tránh được quá tốt, chứ bằng hồi tử chiến khó biết chuyện gì xảy ra.

      Tô Huyên cũng tán thành, nhanh chóng xoay người định rời .

      Nhưng thình lình, Mục Trần nhìn thấy trung trước mặt nứt ra cái lỗ đen, khí tức hung sát ngập trời từ trong đó toát ra, rồi tia huyết quang bắn tới, ập vào mặt , bắn thẳng vào mi tâm Mục Trần.

      Thân thể ngay lúc đó cứng lại, cảm thấy hung sát khí vô cùng khủng bố bùng nổ trong thân thể, mà ngọn nguồn của nó là cây Hắc Ma trụ.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 257: Thái Cổ Hung Khí


      “Ầm!”

      Hung sát khí khủng bố bùng nổ trong thân thể Mục Trần, chỉ khoảnh khắc khiến cho đôi mắt đỏ bừng lên, cảm xúc khao khát điên cuồng giết chóc dũng mãnh lấn át lý trí của .

      Cũng còn may Mục Trần vốn có tâm trí kiên định, trước kinh hãi tột cùng vẫn có thể duy trì được chút minh mẫn, vội vận chuyển Đại Phù Đồ quyết thúc giục linh lực trong cơ thể kháng cự hung sát xâm nhập cơ thể. biết, nếu cứ để hung sát khí xâm chiếm tâm trí, có lẽ bản thân trở thành cỗ máy chỉ biết giết chóc ngừng.

      – Đáng chết!

      Trong lòng phẫn nộ gầm lên, điên cuồng chống đỡ hung sát khí ăn mòn tâm tư.

      Trong khi Mục Trần gặp tai bay vạ gió, Tô Huyên cũng nhìn thấy cả người đỏ máu, thân thể run rẩy, nàng cũng thất kinh.

      – Mục Trần, ngươi làm sao vậy?

      Tô Linh Nhi gấp gáp lên tiếng hỏi.

      – Hung sát khí nặng!

      Tô Huyên biến sắc, nhận ra nguyên nhân:

      – Chẳng lẽ lúc nãy torng linh tàng bị bị hung sát khí xâm chiếm thân thể sao??

      – Làm sao bây giờ?

      Quách Hung cũng tỏ ra lo lắng. Hung sát trong linh tàng kia quá khủng bố, ngay cả gian do Bạch Long Chí Tôn mở ra cũng chịu nổi, Mục Trần nếu bị nó xâm chiếm, vậy dữ nhiều lành ít rồi sao?

      – Rời khỏi đây !

      Tô Huyên nghiến răng quyết định. Mục Trần có vấn đề, chiến lực đội ngũ giảm mạnh, nếu còn nấn ná ở lại bất ổn vô cùng. Vả lại Bạch Long linh châu rơi vào tay Mục Trần, nếu có ai biết khiến ít kẻ rình mò.

      – Được!

      Mấy người kia tán thành, hè nhau dìu Mục Trần hướng về bên ngoài Bạch Long Khâu lao như tia chớp.

      đỉnh núi xa xa, Bạch Hiên xuất , ánh mắt trầm nhìn theo bóng Mục Trần và đồng đội rời .

      Trong lòng cực kỳ nổi giận, nếu đúng Hắc Ma trụ chính là chí bảo, vậy thể hoàn thành nhiệm vụ. gian linh tàng vỡ nát, Hắc Ma trụ cũng mất tung tích, căn bản chẳng có biện pháp tìm được.

      Nhiệm vụ thất bại, nếu cứ như thế này trở về, hình phạt nghiêm trọng dành cho . Nếu có thể tàn sát được đám người Mục Trần, rồi đoạt lấy Bạch Long linh châu trong tay , có thể giảm được nhiều hình phạt.

      Ít nhất có thể giữ được mạng, bằng cả phụ thân là trưởng lão Long Ma cung cũng khó mà bảo vệ được .

      – Còn muốn chạy? Nằm mơ giữa ban ngày!

      lành lạnh khẽ, vừa lắc mình hóa thành tia sáng đuổi theo hướng Mục Trần vừa rời .

      . . .

      Tầng phòng ngự linh lực trong cơ thể Mục Trần nhanh chóng bại lui trước hung sát khí khủng bố, nó bá đạo vô cùng, lấy phương pháp bẻ gãy nghiền nát mà kích phá cơ thể , chiếm lĩnh lấy tâm trí của .

      “Kwoork!”

      Mục Trần sắp chịu hết nổi, tiếng hót lanh lảnh lại vang lên trong lòng , Mục Trần như trút được gánh nặng, Cửu U Tước muốn ra tay.

      “Phừng!”

      Hắc viêm cuồn cuộn như thủy triều từ trong khí hải thổi ra, lao đến thiêu đốt hung sát khí đỏ như máu.

      Cuối cùng ngăn cản được chút thế công kích chiếm đóng của nó.

      Nhưng Mục Trần còn chưa kịp thở ra, giọng Cửu U Tước lại gấp gáp vang lên:

      – Cẩn thận, Ma trụ kia bình thường, ta e rằng bây giờ đủ sức cản được nó.

      – Cái gì?

      Mục Trần chấn kinh, cả Cửu U Tước cũng ngăn nổi? Cái thứ này là cái đồ chơi gì đây?

      – Nếu ta đoán đúng, có lẽ Ma trụ này là kiện Thái Cổ Hung Khí, cực kỳ khủng bố, cường giả Chí Tôn cũng khó mà trấn áp chế phục được!

      Lời Cửu U Tước vang lên mang theo kiêng kị hiếm thấy.

      – Thái Cổ Hung Khí?

      Mục Trần tỏ ra mờ mịt, cái danh xưng lạ hoắc đó lần đầu tiên nghe thấy, bất quá là cái gì nữa cũng tốt trong tình huống thế này.

      – Làm sao đây?

      Mục Trần khổ não hỏi lại, Cửu U Tước cũng ngăn nổi, vậy chỉ còn cách bó tay chịu chết thôi sao?

      Cửu U Tước trầm tư, lúc sau mới :

      – Có lẽ ngươi nên đem khối Thái Cổ Hung Khí kia đưa vào trong khí hải.

      – Cái gì?

      Mục Trần cả kinh, điên cuồng chống cự phải vì ngăn cho Ma trụ chui vào khí hải sao? Cửu U Tước lại còn bảo chủ động đưa nó vào? Lỡ như hung sát khí bùng nổ trong đó, chẳng phải vạn kiếp bất phục .

      – Nếu ta toàn thịnh, có lẽ đủ sức liều mạng với Thái Cổ Hung Khí này. Dù vậy trong khí hải của ngươi ngoài ta ra còn có cái thứ đồ thần bí kia mà.

      Mục Trần ngẩn ra, hai mắt sáng lên:

      – Ngươi là tờ giấy than bí ?

      – Chính nó.

      – Tờ giấy than đó nó là cái gì?

      Mục Trần méo miệng cười khổ, trong cơ thể lại chứa vật mà cũng biết được là cái gì, đến bây giờ mạnh lên cũng chẳng có manh mối nào về nó.

      – Này tờ giấy than bí kia mang theo dao động rất cổ, có mùi như Cổ Thần điển vậy, có lẽ là mảnh Cổ Thần điển.

      Cửu U Tước trầm ngâm .

      – Cổ Thần điển. . . đó là cái gì?

      Mục Trần mờ mịt.

      thứ giống như thần quyết vậy, nhưng mà cường đại hơn, uy lực khủng bố khó lường, hơn nữa có thể ghi lại thần thông nghịch thiên. khi Cổ Thần điển xuất thế, đừng Chí Tôn tầm thường, cả Địa Chí Tôn thậm chí Thiên Chí Tôn cũng bị nó hấp dẫn, vì chính nhờ vào Cổ Thần điển, họ có thể bước thêm bước cao hơn con đường tu luyện.

      Mục Trần rung động, ngay cả cường giả Chí Tôn cũng động tâm? ngờ trong người lại có bí lớn như thế, đáng tiếc chỉ là mảnh rách nát.

      – Thấy cái hoa Mandala trong khí hải của ngươi ? Đó là thần trận phong ấn, nếu ngươi có thể đưa Thái Cổ Hung Khí đến chỗ nó, ta tin hoàn toàn có thể trấn áp phong ấn được.

      Mục Trần mừng rơn, nhìn về đóa hoa Mandala tím kia. Đóa hoa lớn và dị lơ lửng tờ giấy than nọ, hoàn toàn im lặng, chẳng hề tản mát ra chút dao động nào.

      Nhưng Mục Trần biết thứ này lợi hại ra sao. Trước kia Cửu U Tước xông vào khí hải định tác quái, nhưng bị đóa hoa Mandala kia dễ dàng chế ngự.

      – Vậy thử xem !

      Mục Trần là người quyết đoán, nếu cả Cửu U Tước cũng chống lại được Thái Cổ Hung Khí, vậy phải dùng tới vũ khí cuối cùng này. Dù rằng có chút phiêu lưu, nhưng so với ngồi chờ chết vẫn tốt hơn nhiều.

      Có chủ ý, Mục Trần do dự gì nữa, tâm thần vừa động, linh lực chống cự lại hung sát khí nhanh chóng lùi về khí hải, hắc viêm cuồn cuộn của Cửu U Tước cũng theo đó lui về.

      “Ầm!”

      Hung sát khí còn ngăn cản liền điên cuồng lao lên, nguồn của hung sát khí kia, Hắc Ma trụ phát ra những tiếng ù ù đắc thắng, rồi hóa thành tia hắc ám mang theo sát khí ùn ùn lao thẳng vào khí hải của .

      . . .

      “Véo!”

      bầu trời, những tiếng xé gió vang lên, bóng dáng Tô Huyên và mấy người kia như chớp giật lướt qua, tốc độ đẩy lên cao nhất. Mục Trần toàn thân đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt được Quách Hung và Lê Thanh đỡ lấy.

      – Nhanh lên, rời khỏi Bạch Long Khâu còn phải tìm biện pháp tống khứ sát khí ra khỏi cơ thể .

      Tô Huyên lên tiếng giục, nàng luôn chú ý phía sau, dù rằng có bóng người nào đuổi theo, nhưng chẳng hiểu sao nàng lại thấy bất an.

      Bạch Hiên chẳng lẽ buông tha dễ dàng vậy sao?

      Nàng vừa mới nghĩ như thế, sắc mặt đột nhiên đại biến, quát lớn:

      – Cẩn thận!

      “Ầm!”

      tia đỏ sậm như chớp từ ngọn núi phía trước bắn tới Tô Linh Nhi.

      Tô Huyên giơ cao tay, sóng nước xanh thẳm từ Trọng Thủy Linh Châu tuôn ra, hình thành tầng phòng ngự phía trước.

      “Uỳnh!”

      Tia sáng đỏ nện lên sóng nước, khiến nó tan vỡ thành hơi nước trong khí.

      Mọi người đều phải dừng lại, Tô Huyên biến sắc nhìn đỉnh núi phía trước, bóng người như sát thần nắm chặt huyết thương hờ hững nhìn họ.

      – Là Bạch Hiên!

      Quách Hung thất kinh.

      – Ta rồi, đám nhãi nhép các ngươi đừng mong tên nào chạy thoát.

      Bạch Hiên lạnh lùng nhìn nhóm người Tô Huyên, sát khí nồng đậm khiến kẻ khác tim đập thình thịch.

      – Tỷ tỷ, làm sao bây giờ?

      Tô Linh Nhi lo lắng. Bạch Hiên thực lực quá mạnh mẽ, Mục Trần hôn mê, tình trạng bọn họ cực kỳ xấu.

      – Linh Nhi, đem Mục Trần tìm chỗ an toàn nấp , ta và Quách Hung hỗ trợ tỷ tỷ của ngươi.

      Lê Thanh băng hàn nhìn Bạch Hiên, sắp xếp kế hoạch.

      Bằng sức mình Tô Huyên khó mà chống nổi Bạch Hiên, có thêm hai người hỗ trợ, có thể giảm bớt chút áp lực cho nàng.

      Tô Linh Nhi cực kỳ lo lắng. Nàng biết dù có Lê Thanh và Quách Hung tham chiến, cục diện cũng thay đổi nhiều lắm.

      – Bọn ta tận sức chế ngự Bạch Hiên, có cơ hội ngươi đem Mục Trần trước.

      Tô Huyên khẽ thở dài, thấp giọng .

      – Tỷ tỷ!

      Tô Linh Nhi kinh hãi.

      – Đừng nữa, chúng ta còn lựa chọn khác!

      Tô Huyên trở nên cực kỳ nghiêm khắc, vô cùng hiếm thấy quát lên.

      Tô Linh Nhi cắn môi, đôi mắt rưng rưng ôm Mục Trần lùi ra sau, hạ xuống đỉnh núi, bất an lo lắng nhìn vòng chiến bên kia.

      Bạch Hiên hờ hững chờ đợi bọn họ sắp xếp, huyết sắc trường thương trong tay gõ xuống đất, cả tòa núi rung chuyển, thanh tràn ngập sát khí vang vọng thiên địa.

      – Di ngôn xong rồi, vậy chịu chết !

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 258: Trấn Áp


      trung nơi rừng núi, Tô Huyên, Quách Hung và Lê Thanh cùng đứng đó, linh lực hùng hồn bùng lên như cơn lốc, khiến cho biển cây xanh bên dưới phải lắc lư dao động ngừng.

      Trong ba người, Tô Huyên thực lực mạnh nhất, Hóa Thiên cảnh trung kỳ, lại có linh cụ thượng phẩm Trọng Thủy Linh Châu, chiến lực cực cao. Lê Thanh nhờ may mắn trước đó lấy được Long Giao Linh Hoàn, chiến lực cũng . Cuối cùng thành ra Quách Hung là yếu nhất, nhưng linh quyết công pháp tu luyện để phòng ngự là chính, do vậy phòng ngự của khá mạnh, ba người liên thủ chiến lực cực tốt.

      Nhưng mà có thể ngăn cản được Bạch Hiên hay , cả ba người đều ai tự tin. Dù vậy bắt họ ngồi chờ chết là chuyện có khả năng, dù phải liều mạng chắc chắn họ cũng phải đánh tới cùng.

      đám nhãi ranh biết trời cao đất rộng.

      Bạch Hiên lạnh lùng nhìn ba người, cười khẩy khinh thị. Huyết thương nắm chặt trong tay bén nhọn mạnh mẽ, tiến lên, linh lực kinh người phun trào như núi lửa mang theo uy áp dữ dội.

      – Động thủ!

      Tô Huyên ngưng trọng quát khẽ, dẫn đầu xông lên, Trọng Thủy Linh Châu phát sáng rực rỡ, nàng thúc giục vô tận sóng nước nặng hơn cả núi đá xanh thẳm ào ào công kích như thác đổ.

      “Grào!”

      Lê Thanh cũng nhanh chóng sử dụng Long Giao Linh Hoàn, song hoàn bay ra hóa thành xích long xích giao to lớn rít gào, mang theo linh lực kinh người nhắm vào Bạch Hiên.

      Quách Hung cũng hét lớn, linh lực màu vàng đất tuôn ra, tấm chắn vàng sẫm xuất , đó có khắc chữ Trọng Sơn Nhạc, toát ra khí thế vững vàng nặng vô cùng.

      biết tự lượng sức!

      Bạch Hiên nhìn công kích kinh người kia, chỉ cười lạnh, huyết thương rung động, linh lực đỏ sẫm tuôn ra như sông máu chặn đứng công kích của ba người kia.

      “Ầm!”

      Mảng rừng bên dưới tan hoang trước lực nổ kinh khủng, phong bạo linh lực hình thành đáng sợ.

      Đại chiến bùng nổ.

      . . .

      “Ầm!”

      Hắc Ma trụ mang hung sát khí đậm đặc như con mãnh thú hung hãn viễn cổ chui tọt vào khí hải của Mục Trần.

      Cảm giác đau nhức như muốn xé toang khí hải của .

      Luồng khí đỏ sẫm cuồn cuộn ngừng đổ vào khí hải, Hắc Ma trụ vang lên những tiếng ù ù, như công khai tuyên bố nó chiếm cứ nơi đó.

      Thần Phách Mục Trần đứng thẳng quang luân linh lực, gương mặt nghiêm trọng nhìn vào hung sát khí ào ào đổ tới. Phía sau nó, Cửu U Tước cũng đứng dậy đóa hoa Mandala, đôi cánh phần phật hắc viêm luôn đề phòng hung sát khí và Hắc Ma trụ.

      – Ngươi điều động hoa Mandala , ta đến ngăn nó lại.

      Cửu U Tước .

      – Ừm!

      Mục Trần gật đầu, Thần Phách lắc mình đứng lên hoa Mandala, rồi nó ngồi xuống. Mặc dù vẫn chưa thể hoàn toàn điều khiển được hoa Mandala, nhưng dù sao cũng có chút, vẫn có thể khiến nó làm theo ý mình được.

      “Kwoork!”

      Cửu U Tước đập cánh, hót lên thanh thúy, Cửu U Hỏa hừng hực bùng lên, biển hắc hỏa tuôn ra ngăn cản hung sát khí cuồn cuộn từ Hắc Ma trụ tiến tới.

      “phừng phừng!”

      Gặp ngăn chặn, Hắc Ma trụ lập tức phản kháng, những tiếng động vang vọng, biển máu càng lúc càng đậm, dồn dập đánh vào biển hắc viêm, ngừng ăn mòn lẫn nhau.

      Cửu U Tước mặc dù vận chưa hoàn toàn khôi phục thực lực, nhưng có vẻ như Hắc Ma trụ kia cũng ở trong trạng thái toàn thịnh, thành ra thế của cả hai trở nên giằng co, chẳng ai chiếm được thượng phong.

      Nhưng thế giằng co trong cơ thể Mục Trần cũng phải là tốt, hung sát khí quá mức bá đạo, cứ để nó ở lâu trong người khiến thân thể bị tổn thương, phải mau chóng giải quyết cho tốt.

      Thần Phách Mục Trần vẫn tĩnh lặng ngồi đó, tình huống khẩn cấp nhưng bối rối, vì có gấp gáp cũng chẳng ích gì.

      Tâm thần yên tịnh, cách ly với bên ngoài, chìm vào đóa hoa Mandala màu tím.

      cảm giác thần bí dập dờn trong người.

      Đóa hoa Mandala nở ra mang theo hào quang ám tử sắc, xinh đẹp mà diệu kỳ, đồng thời cũng có lực lượng đáng sợ.

      Hào quang ám tử kim dần hình thành những khối tròn lơ lửng quanh đóa hoa, mơ hồ như có thanh cổ xưa cất lên, quanh quẩn trong khí hải.

      Những tiếng cổ xưa đó truyền ra, biển máu hung sát bá đạo cuộn trào theo cái cách lo lắng.

      Hắc Ma trụ trong biển máu cũng phát sáng huyết văn, tiếng cổ xưa kia khiến cho nó cảm thấy thoải mái và bất an.

      Càng như vậy, lại càng khiến nó hung lệ, biển máu dâng cao, Hắc Ma trụ đột ngột bắn ra, thế như chẻ trẻ phá tan tành hắc viêm hải do Cửu U Hỏa hình thành.

      – Cho nó lại đây!

      Cửu U Tước cả kinh, định ngăn cản, nhưng tiếng Mục Trần vang lên khiến nó ngừng lại. Lúc này Thần Phách của mở mắt, mà đôi mắt mang theo màu ám tử kim kỳ dị.

      Thần Phách Mục Trần nhảy ra khỏi hoa Mandala, đóa hoa lập tức bùng lên những sợi tơ sáng màu ám tử giao nhau, dường như may thành cái lưới tím.

      “Vụt!”

      Lưới tím bay vút ra, trùm lấy Hắc Ma trụ. Chính lúc Hắc Ma trụ bị bắt lấy, huyết hải lập tức tan rã.

      “Bang bang!”

      Hắc Ma trụ rung rinh chấn động, huyết văn lên, hình thể biến ảo ngừng, muốn giãy ra.

      Nhưng cái lưới kia đơn giản, nhìn qua chỉ như là những tia sáng, nhưng bên trong nó còn có những ký hiệu thần dị vô cùng kỳ lạ chuyển động, cho Hắc Ma trụ.

      Hoa Mandala chậm rãi chuyển động kéo lưới, Hắc Ma trụ bị bắt trói giãy giụa nổi, nhìn cứ như đóa hoa ăn thịt người bắt được con mồi.

      “Ầm! Ầm!”

      Hắc Ma trụ càng lúc càng điên cuồng chống lại, biển máu lại xuất , dũng mãnh đánh phá. Hung sát khí thái cổ áp bức hoa Mandala phải dừng lại.

      Hiển nhiên, hoa Mandala thần bí, Hắc Ma trụ cũng chẳng kém thần dị.

      – Cửu U Tước, bắn nó!

      Mục Trần vội vàng nhờ đến Cửu U Tước.

      Cửu U Tước gật đầu, đôi cánh vỗ mạnh, hắc viêm liền hội tụ thành cái lông đen, bề ngoài thấy chút hắc viêm nào, nhưng sức mạnh khủng bố lại tiềm trong đó.

      “Véo!”

      Cái lông bắn ra, như tia chớp bắn phá Hắc Ma trụ, khiến nó chấn động rung chuyển, văng đoạn rồi lại bị kéo vào trong hoa Mandala.

      Nhất thời đóa hoa xinh đẹp mềm rũ xuống, quang văn lưu động bắn ra, hóa thành những xiềng xích màu tím quấn chặt lấy Hắc Ma trụ.

      “Rầm Rầm!”

      Hắc Ma trụ giãy giụa điên cuồng, chấn đứt ít xích tím, nhưng số lượng tử xích quá nhiều cuồn cuộn dứt, cuối cùng hoàn toàn phong ấn nó lại, động đậy được nữa.

      Mục Trần và Cửu U Tước đều thở phào nhõm.

      Thần Phách Mục Trần cẩn thận đến gần, Hắc Ma trụ đứng thẳng đóa hoa, xiềng xích quấn chặt lấy kín kẽ, trấn áp phong ấn cách cường hoành mạnh mẽ.

      – Cuối cùng cũng thu phục được nó.

      Mục Trần cười, nhìn vào Hắc Ma trụ, ánh mắt đột nhiên trợn lên, kinh ngạc hét to:

      – Này! Hắc Ma trụ có chữ viết này….

      Những chữ viết cổ kính mà hư hỏng, Mục Trần nhíu mày khó khăn đọc ra.

      – Đại. . . Tu Di. . . Ma Trụ?

      Mục Trần lẩm bẩm:

      – Đại Tu Di Ma Trụ, là tên của nó sao?

      – Ngươi chắc phải biết chứ? Ngươi sống nhiều năm như vậy…

      Mục Trần quay sang nhìn Cửu U Tước, kinh nghiệm của nó dĩ nhiên nhiều hơn vô kể.

      Cửu U Tước trợn mắt:

      – Trong tộc Cửu U Tước, ta cũng mới trưởng thành thôi!

      Mục Trần giật mình cả kinh:

      – Mới vừa trưởng thành lại lợi hại như vậy?

      Cửu U Tước kiêu hãnh ngẩng mặt lên:

      – Ngươi nghĩ chỉ có nhân loại mới có tuyệt thế thiên tài sao?

      Mục Trần sờ sờ cái mũi.

      Cửu U Tước hạ mình nằm xuống, liếc nhìn Mục Trần:

      – Bây giờ lo mà thu dọn tàn cục trong cơ thể ngươi . Hắc Ma trụ tuy bị phong ấn, như mà lượng hung sát khí nó để lại trong cơ thể ngươi ít đâu, đuổi nó ra sớm, thân thể sớm muộn cũng bị nó ăn mất.

      Mục Trần cười, dĩ nhiên tự biết tình huống cơ thể, nhưng lại hoảng hốt. nheo mắt, có vẻ gì đó khá nguy hiểm.

      – Hung sát khí, cũng là loại sức mạnh đó… Cũng hay, giờ ta cũng cần mượn chúng nó chút.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :