Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 249: Vệ Sĩ Đá


      Thanh ngập tràn sát khí của Bạch Động vang vọng gian, khiến cho ít người chú ý lại, nhưng khi thấy kẻ khiến hùng hùng hổ hổ căm giận biến sắc chỉ là thiếu niên cũng chưng hửng ngẩn người, rồi thở dài thương hại. Thiếu niên kia cũng dám trêu chọc thiếu chủ Bạch Long thành? Hay là chưa biết tên khốn kia có thù tất báo?

      Bất quá có thương cảm thương cảm, nhưng chẳng ai lên tiếng tương trợ. Bạch Long thành là đại thế lực trong phạm vị ngàn dặm quanh Bạch Long Khâu, chỉ có Thiên Cương kiếm phái và Địa Hành tông đủ sức sánh bằng. Còn lại những thế lực khác đều yếu nhược hơn, nếu phải tin tức linh tàng Bạch Long Chí Tôn xuất quá đột ngột, những thế lực cường đại hơn trong Bắc Thương đại lục lập tức phái người tới, căn bản cho ai có cơ hội tranh đoạt. Cũng may lần này chỉ có tam đại thế lực Bạch Long Khâu là mạnh mẽ nhất, họ cũng đủ khả năng chiếm đoạt hết linh tàng Chí Tôn.

      Vì lý do đó, ở trong này lại trêu chọc bọn họ là chuyện khá ngu xuẩn.

      Mục Trần liếc nhìn bộ mặt dữ tợn của Bạch Động, chỉ cười :

      – Ta thấy cái lỗ tai treo bên kia của ngươi cũng đẹp mắt cho lắm, hay là để ta giúp sửa sang lại chút nhỉ?

      Bạch Động tức đến nổ đom đóm mắt, nhiều năm nay ở Bạch Long Khâu chẳng có ai dám cho nếm đau khổ dường đó. lỗ tai bị cắt với là vô cùng nhục nhã, nợ máu đó đủ cho chết thôi.

      – Khâu lão, bắt lấy ! Lần này đừng cho chết thoải mái, nếu còn xuất trước mặt ta, tất nhiên là ông trời muốn bị ta tra tấn sống bằng chết!

      Khâu lão lập tức gật đầu, nhưng ánh mắt có vẻ khá kinh dị nhìn Mục Trần, đối với việc tên kia có đủ khả năng thoát khỏi hồ dung nham, lão cũng giải thích được. Hay là tiểu tử kia có linh cụ đặc biệt gì đó, giúp có thể nấp trong dung nham nóng chảy?

      Lão lắc đầu, chuyện đó bây giờ cũng quan trọng, nếu tên nhóc kia còn sống, vậy lúc này giải quyết thêm lần là được.

      Lão chậm rãi tiến tới, linh lực mạnh mẽ bùng lên, thực lực Hóa Thiên cảnh sơ kỳ lập tức triển khai.

      – Hóa Thiên cảnh sơ kỳ. . .

      Lê Thanh khẽ biến sắc nhìn lão nhân áo xám tiến tới, nàng biết Mục Trần sao lại gặp bọn kia, bất quá dù sao nàng cũng thể bỏ Mục Trần mình chạy trốn.

      – Mục Trần, ta đối phó , ta sử dụng Long Giao Song Hoàn mà chưa chắc yếu hơn lão.

      Lê Thanh khẽ nghiến răng, tại Tô Huyên còn chưa thấy đâu, nàng chỉ có thể tự thân tác chiến.

      Mục Trần nhướng mày, lắc đầu phản bác:

      – Học tỷ Lê Thanh, nếu người ra tay, mấy tên áo trắng đằng sau kia cũng ra tay, lại nữa, bọn họ chính là những kẻ dạ tập chúng ta trong đêm rừng hôm trước, chính là người của Long Ma cung.

      – Cái gì?

      Lê Thanh sắc mặt kịch biến, thần sắc khó tin. Bạch Long thành người là thủ hạ dưới trướng Long Ma cung?

      – Cứ để ta đối phó lão già này trước, ở đây cường giả tụ tập, Bạch Long thành có lẽ cũng dễ dàng để bại lộ thực lực chân chính, ta câu giờ lát, tin chắc học tỷ Tô Huyên cũng ở gần đây, nhanh chóng phát động tĩnh đến trợ giúp chúng ta.

      Mục Trần phân tích.

      – Nhưng mà…..

      Lê Thanh cả kinh, muốn ngăn cản, nhưng nghĩ lại Mục Trần cũng có lắm thủ đoạn, căn bản xét theo vể bề ngoài được. Nếu muốn ra tay, có lẽ cũng đủ sức tự bảo vệ mình.

      – Thôi được, ngươi cẩn thận chút.

      Nghĩ vậy, Lê Thanh bất đắc dĩ cũng đành gật đầu.

      Mục Trần mỉm cười, tiến lên, ánh mắt nguy hiểm nhìn lão nhân áo xám. Cái lão già này lúc trước đánh rớt vào hồ nham thạch dám ra, nếu phải bản thân có Cửu U Hỏa, e rằng chạy trời khỏi nắng. Bây giờ lại gặp, lão già này muốn đánh như vậy nữa e rằng cũng dễ đâu.

      – Tiểu tử nhà ngươi, ra mạng cũng .

      Lão nhân áo xám hờ hững nhìn Mục Trần, tay siết lại, hắc mâu thoáng . Lão ràng có ý nhiều lời tán dóc với Mục Trần, linh lực hùng hậu khiến khí xung quanh hơn dao động, hắc mâu trong tay lão thình lình đâm tới.

      “Vút!”

      Mũi thương sắc bén đột ngột tấn công, nhanh như chớp đâm vào yếu huyệt của Mục Trần.

      Thế công tàn nhẫn như thế khiến cho ít người biến sắc. Lão già này ra tay quá độc ác, dù đối thủ chỉ là thiếu niên Dung Thiên cảnh, động thủ lại hề nương tay.

      Mục Trần cười khẩy, quyền kình nắm lại, trong tiếng quát khẽ đấm tới.

      “Ầm!”

      Linh lực hắc ám như thủy triều cuộn sóng đánh ra, sáu đạo Sâm La Tử Ấn chỉ trong khoảnh khắc ngưng tụ thành hình, linh khí quanh người lập tức trở nên cuồng bạo.

      Sáu đạo Sâm La Tử Ấn vừa xuất liền nối tiếp nhau bắn ra, mạnh mẽ chống đỡ mũi thương sắc nhọn.

      “Bum!”

      Linh lực cuồng bạo nổi lên, dải lụa linh lực như sao chổi màu đen thế như chẻ tre phá vỡ mâu kình bén nhọn, rồi hung hăng theo thế đánh tới lão nhân áo xám.

      Diễn biến kia khiến cho đám người đứng xem lập tức kinh hãi xôn xao. Dưới mắt bọn họ, lão nhân áo xám là cường giả Hóa Thiên cảnh chân chính, lẽ ra công kích của lão Mục Trần chỉ có thể co đầu rút cổ phòng ngự mới phải, sao có thể hề đề phòng lại thi triển thế công kinh người đến thế?

      Với khả năng của bọn họ dễ dàng nhìn ra được chiêu của Mục Trần có uy lực rất mạnh, hắc ấn kia phải là linh quyết mạnh mẽ, bằng chẳng thể nào phá vỡ công kích của lão nhân áo xám dễ dàng đến vậy.

      – Hừ!

      Lão kia nhìn thấy hắc ấn ào ào lao tới mang theo dao động bá đạo, ánh mắt ngưng trọng nhưng chẳng hề sợ hãi, cong chưởng thành trảo vồ xuống.

      – Ma Long Tê Thiên Trảo!

      “Grào!”

      trảo áp xuống, linh lực cuồn cuộn hóa thành hắc long to lớn, long trảo tràn ngập như muốn xé rách trung.

      Long trảo ùn ùn công kích sáu đạo hắc ấn, linh lực xung kích phá nát luồng hắc ấn đen ngòm.

      Dù rằng phá hủy được hắc ắn, thế nhưng linh lực long trảo cũng bị đứt gãy, rồi ầm ầm bạo liệt.

      Lão nhân áo xám liền phóng tới, thân hình như đám khói xuất trước mặt Mục Trần, trường mâu trong tay đâm tới cổ họng .

      Mục Trần lạnh lùng búng tay ra, cửu cấp Phù Đồ tháp thoáng , như tấm chắn vững chắc mạnh mẽ đỡ đòn công kích của trường mâu.

      “Keng!”

      Tiếng kim loại va chạm vang vọng, linh lực cuồng bạo ùn ùn thổi quét, Mục Trần bị đẩy lui khoảng xa, cửu cấp Phù Đồ tháp cũng bị đánh bay.

      Thế nhưng lần này cửu cấp Phù Đồ tháp bị đánh bay trở ngược vào cơ thể , mà lại phình to lên cả trăm trượng, nặng nề phủ bóng đè xuống lão nhân áo xám.

      – Cút ngay cho lão phu!

      Lão ta quát lên, hắc mâu vần vũ múa may, mâu ảnh như hắc long thăng thiên, mạnh mẽ oanh kích liên hồi lên cửu cấp Phù Đồ tháp, chấn nó liên tiếp bại lui bật ngược trở lại.

      “Choang!”

      Thêm mâu đâm tới, lão nhân áo xám đánh bay cửu cấp Phù Đồ tháp cả ngàn thước, mắt lão lóe lên mảnh hàn, lắc mình liền trở nên mơ hồ.

      – Ma Đằng bộ!

      Như ma long bài vĩ, lão xuyên qua gian, chớp mắt tiếp theo xuất ngay phía đầu Mục Trần, ánh mắt tàn độc lại vung trảo muốn xé xác ra.

      “Grào!”

      trảo linh lực cuồn cuộn hóa thành long trảo, xem ra Mục Trần sắp bị tứ phân ngũ liệt!

      – Mục Trần!

      Lê Thanh hoảng hốt la lên, Long Giao Song Hoàn cổ tay phát sáng rực rỡ, chuẩn bị ra tay.

      – Tiểu tử, chết ngay cho ta!

      Lão nhân áo xám gằn giọng hét lớn.

      Mục Trần ngẩng lên, công kích của lão già kia tạo cho chút kinh hoảng, ngược lại chỉ xem thường.

      Lão ta cũng giật mình bất an khi thấy ánh mắt bất thường của .

      – Muốn giết ta, cũng dễ dàng như vậy!

      Mục Trần cười khẽ, tay nắm chặt lại, pho tượng to lớn cổ xưa thình lình xuất , hào quang rực rỡ nháy mắt phình to lên, đầu quyền bằng đá nặng nề đấm vào long trảo.

      “Bum!”

      gian rung chuyển, luồng linh lực cuồng bạo tỏa ra dữ dội dị thường.

      “Chát!”

      Sau đó mọi người kinh ngạc nhìn thấy thân thể lão nhân áo xám run rẩy kịch liệt, máu tươi cuồng phun, thân hình đau đớn bay lui đoạn xa.

      Những người đứng quanh đó trong khu phụ cận thung lũng đen xôn xao huyên náo, vội nhìn lại phía Mục Trần. Chẳng biết từ khi nào lại xuất pho tượng cao chừng mười trượng, hào quang lấp lánh, tư thế vừa tung quyền, chắc chắn chính là quyền đó đánh bay lão nhân áo xám của Bạch Long thành.

      – Là cái tượng đá kia?

      Lê Thanh chấn động, lúc này mới hiểu được lời Mục Trần thu phục là thế nào. Chẳng biết dùng thủ đoạn gì lại làm được, khó trách chẳng hề biết sợ lão già kia.

      “Véo!”

      Lão áo xám bị đánh lui, Mục Trần chân giậm lên vai tượng đá lấy đà lao như đại bàng săn thỏ, ánh mắt lạnh lẽo hướng về Bạch Động.

      Kẻ kia rất hiểm độc ác, khiến cho Mục Trần nhiều lần vui, vậy giải quyết trước cho thống khoái, dù sao cũng trở thành cừu hận chết thôi, cũng lo có tăng thêm chút nữa hay .

      – Ngươi dám…!

      Bạch Động hốt hoảng la hét khi thấy Mục Trần lao thẳng đến chỗ .

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 250: Ép Ra


      Mục Trần lạnh lùng chợt xuất trước mặt Bạch Động, trường kiếm trong tay thoáng , chút nhân từ mang theo hắc viêm hừng hực bao trùm thân kiếm, xuyên phá hướng tới cổ họng Bạch Động.

      đột ngột công kích, Bạch Động biến sắc bất ngờ, thế nhưng thực lực cũng kém, dù chưa đạt tới Hóa Thiên cảnh cũng là Dung Thiên cảnh hậu kỳ, gầm lên tức giận tung ra quyền.

      – Ma Long Băng Thiên quyền!

      Quyền phong đánh ra, linh lực cuồn cuộn ảo hóa thành hắc ma long duỗi thân, khoảng liền bị đánh vỡ. Xem ra linh quyết mà Bạch Động tu luyện cũng hề tầm thường.

      Mục Trần thấy vậy, kiếm phong đâm tới đột ngột chuyển thành quyền thế, sáu đạo Sâm La Tử Ấn ngưng tụ tức khắc, linh khí xung quanh bạo động hung hăng đánh vào Ma Long quyền.

      “Ầm!”

      Lự xung kích khiến cho Bạch Động lúc trắng lúc đỏ, rồi máu tươi phun ra như vòi nước, thê thảm văng ngược .

      Mục Trần toàn lực thi triển sáu đạo Sâm La Tử Ấn, ngay cả công kích của lão già Hóa Thiên cảnh sơ kỳ kai cũng cản được, Bạch Động muốn bằng thực lực Dung Thiên cảnh hậu kỳ mà ngạnh kháng, đầu óc cũng khá kỳ lạ.

      – Muốn giết ta, chỉ sợ ngươi có năng lực này!

      Mục Trần cười lạnh, đôi mắt lộ vẻ tàn nhẫn, tiếp tục lao tới xuất trước mặt Bạch Động, trường kiếm trong tay khoan nhượng nhắm đến cổ họng của tên kia.

      Mọi người xung quanh cũng kinh nghi bất ngờ, thiếu niên kia vậy mà cũng hung ác chẳng kém, cả Bạch Động cũng dám ra tay hạ sát? sợ Bạch Long thành nổi giận sao?

      – Ngươi dám!

      Lão nhân áo xám sắc mặt kịch biến, lớn tiếng hét to, bất quá khoảng cách khá xa, muốn cứu viện cũng kịp.

      Mục Trần giả lơ giả điếc màng tới tiếng quát kia, nhìn Bạch Động kinh hãi, kiếm phong hề dừng lại.

      Mấy tên có thù tất báo này giết bớt tên nào hay tên đó, miễn cho lúc nào đó may xảy ra biến cố.

      “Viu!”

      Kiếm phong bén nhọn chớp mắt đâm sát tới, nhưng ngay khi Bạch Động phải chịu chết dưới kiếm, trong đám người áo trắng của Bạch Long thành có ánh sáng lóe lên.

      “Keng!”

      Kình phong vô cùng hung mãnh xé toạc gian cấp tốc bắn tới kiếm phong, sức mạnh chấn nát nó , Mục Trần cũng bị đánh lui khoảng.

      – Ai?

      trầm giọng quát, mắt quét nhìn vào đám người áo trắng, rồi đột nhiên cao giọng cười lớn:

      – Bạch Long thành chủ, nếu đến đây sao thân ? Làm gì phải trốn trốn tránh tránh, muốn thừa dịp mọi người đề phòng mà ra tay đoạt lấy linh tàng Chí Tôn sao?

      Giọng vang vang trong khu vực, nhất thời làm mấy thủ lĩnh các thế lực quanh đây cả kinh, đặc biệt là mấy người Thiên Cương kiếm phái và Địa Hành tông, sắc mặt kinh nghi bất định. Bạch Long thành chủ lần này tự thân đến sao?

      Lão nhân áo xám kia nghe tiếng quát của Mục Trần, sắc mặt cũng lạnh . Tiểu tử này cố ý ra tay với Bạch Động ư?

      Rốt cuộc trong đám người áo trắng kia, có người đội khăn trùm màu trắng bước ra. kéo mũ trùm xuống, gương mặt trung niên ra, đúng là Bạch Long thành chủ, Bạch Hiên!

      tên nhóc tâm cơ thâm trầm.

      Bạch Hiên cười nhạt, đôi mắt nhìn chằm chằm Mục Trần tràn ngập hung quang. đúng là có ý định thân xuất , ngờ bị Mục Trần ép phải thân.

      – Xem ra Bạch Long thành đối với linh tàng Chí Tôn này bắt buộc phải có a.

      Mục Trần chăm chú quan sát Bạch Hiên, từ cơ thể ta có thể thấy được dao động linh lực mạnh mẽ. Người này có lẽ phải có thực lực Hóa Thiên cảnh trung kỳ, khá lợi hại đây.

      – Bảo bối cỡ này, dĩ nhiên phải dốc toàn lực, bất quá ngươi giúp ta thân, ta cũng phải cảm tạ ngươi phen.

      Lời vừa dứt, ánh mắt Bạch Hiên lạnh lẽo đáng sợ, dao động linh lực cực kỳ kinh người như cơn lũ bùng nổ từ trong cơ thể, thân hình như quỷ mị lao đến Mục Trần.

      Mục Trần khẽ biến sắc, vội vàng lui sau.

      được sao?

      Bạch Hiên cười khẩy, thân hình lại lóe lên đuổi theo Mục Trần, tung chưởng đánh tới, linh lực ào ào như sóng lớn liên miên ngừng.

      Mục Trần vội lui dám tùy tiện đỡ đòn, tinh thần vừa động, vệ sĩ đá đạp lao lên, xuất trước mặt, tung thạch quyền ngạnh đấu với Bạch Hiên.

      “Bum!”

      Sau tiếng va chạm, vệ sĩ đá như túi bông bị đánh bay .

      Mục Trần kinh ngạc, thực lực Bạch Hiên quả nhiên cường hãn, hổ là Bạch Long thành chủ, chỉ quyền lập tức đánh lui vệ sĩ đá.

      – Bằng cái thứ kia bảo toàn được cái mạng cỏn con của ngươi.

      Bạch Hiên mặt đổi sắc tiếp tục ép tới, trảo kình tuôn ra.

      – Ma Long Tê Thiên Trảo!

      Trảo kình hạ xuống, gian như muốn rách ra, Bạch Hiên thi triển Ma Long Tê Thiên Trảo còn hung hãn hơn lão nhân áo xám kia nhiều.

      Chiêu số tàn nhẫn ập xuống đầu, Mục Trần lạnh lùng hợp tay lại, nhưng chưa kịp thúc giục thần quyết, đột nhiên linh quang ngập trời từ phía sau thổi đến, bao phủ lấy người , hình thành hộ tráo linh lực.

      “Roạt!”

      Trảo phong bén nhọn rạch lên hộ tráo, linh lực nổ đùng, nhưng hề tổn hại được nó chút nào.

      – Kẻ nào?

      Bạch Hiên giận dữ quát lên.

      – Bạch Long thành chủ, ngươi cũng xem như là cường giả nổi danh, sao hôm nay lại ra tay ác độc với thiếu niên như thế, nghĩ lại cũng hay lắm đâu?

      giọng dịu dàng nhè cất lên, khiến ánh mắt của mọi người lập tức bị thu hút lại bóng người chầm chậm bay tới. Đó là trẻ xinh đẹp áo quần trắng tinh, dung nhan động lòng người, khí chất thanh cao thoát tục.

      – Tô Huyên!

      Lê Thanh mừng rỡ thấy ba người vừa thân. Cuối cùng cũng tìm thấy được Tô Huyên.

      Bạch Hiên hờ hững nhìn chằm chằm Tô Huyên, ánh mắt toát ra vẻ sắc bén. Khí tức của nàng hề kém gì , xem ra trước mặt chính là đệ tam Thiên bảng của Bắc Thương linh viện, Tô Huyên.

      Đệ tử do Bắc Thương linh viện bồi dưỡng quả vô cùng lợi hại, tuổi trẻ như thế lại có thể đạt đến trình độ kém những tài cao nhất của Long Ma cung.

      – Bắc Thương linh viện, ra cũng khá bản lĩnh.

      Bạch Hiên nhìn Tô Huyên, cười nhạt lên tiếng.

      – Cảm ơn Bạch thành chủ quá khen.

      Tô Huyên mỉm cười, giơ tay phẩy phẩy chút, hộ tráo linh lực bao phủ Mục Trần lập tức tan , nàng nhanh chóng bay đến.

      – Cái tên phá rối nhà ngươi, ít chuyện mà, chỉ nửa ngày thấy mặt là quậy phá đến cả người của Bạch Long thành.

      Tô Linh Nhi trừng mắt giáo huấn Mục Trần.

      – Bọn họ chính là những kẻ tối hôm trước dạ tập chúng ta, là người của Long Ma cung.

      Mục Trần thấp giọng thầm

      – Cái gì?

      Tô Linh Nhi và Quách Hung đều cả kinh, thần tình chấn động. Ngay cả Tô Huyên cũng trừng mắt lên. Bạch Long thành danh tiếng nổi lên dù quá lâu nhưng ở Bạch Long Khâu cũng hơn mười năm, ngờ họ chính là con cờ trong tay Long Ma cung, quả nhiên khó lường, khó trách ngay cả Bắc Thương linh viện cũng tỏ ra kiêng dè.

      Đằng xa, Bạch Hiên nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc của Tô Linh Nhi dường như cũng nhận ra gì đó, khóe miệng nhếch lên cười quỷ dị, rồi xoay người lại trở về chỗ đám người Bạch Long thành. Tô Huyên xuất , muốn giết người cũng còn đơn giản nữa, vả lại còn có việc khác quan trọng hơn.

      Chỉ cần đoạt được thứ kia, muốn giết mấy đứa nhãi con dễ như trở bàn tay.

      Sau khi trở lại, vô số người trong khu vực phụ cận thung lũng đen cũng giương mắt đề phòng nhìn họ, đặc biệt là Thiên Cương kiếm phái và Địa Hành tông. Bọn họ đối diện nhau, thấy ra hiệu gì nhưng dường như đạt thành hiệp nghị nào đó, có vẻ như liên thủ chống cự lại Bạch Long thành.

      Bạch Hiên vô cùng lợi hại, chỉ liếc mắt nhận ra được cục diện, vẫn chỉ cười nhạt, mấy quan tâm.

      – Thành chủ, tình hình bây giờ chúng ta bị tiểu tử kia đặt lên đầu sóng.

      Lão nhân áo xám tỏ vẻ lo lắng.

      – Vài con cào cào mà thôi, có thể có năng lực gì, khi dễ Bạch Long thành ta chống đỡ nổi sao?

      Bạch Hiên cười lơ đãng, chẳng chút nào để ý tới.

      – Cha, rốt cuộc chúng ta tới đây đoạt lấy cái gì vậy?

      Bạch Động giương cặp mắt hung tợn nhìn qua Mục Trần, thấp giọng hỏi.

      Bạch Hiên nghe vậy, nhíu mày:

      – Ta chỉ nhận được mệnh lệnh là cướp lấy vật trân quý nhất trong linh tàng Bạch Long Chí Tôn. Tin tức cụ thể ta cũng chẳng biết gì hơn.

      – Vật trân quý nhất?

      Lão áo xám đưa mắt nhìn vào thung lũng đen, tiếp:

      – Hẳn là ở trong kia, vì đây chính là nơi Bạch Long Chí Tôn nằm xuống!

      – Nhưng mà chỗ này cũng thấy linh tàng bảo khố gì a..

      Bạch Động nghi hoặc than thở.

      Bạch Hiên gắt gao nhìn chằm chằm vào Thung lũng đen, chậm rãi :

      – Bởi vì ở trong này, còn có phong ấn. Bây giờ chúng ta chỉ có thể đợi nhật nguyệt giao hội, khi mà linh khí trong gian này hỗn loạn, phong ấn xuất , lúc đó phá nó , tự nhiên linh tàng xuất .

      – Còn bây giờ… im lặng mà chờ.

      xong, ta nhắm mắt lại, rằng.

      Mà dường như những cường giả và thế lực khác cũng nhận ra những điểm quái dị của Thung lũng đen kia, chẳng ai manh động thiếu suy nghĩ, cũng im lặng chờ đợi.

      Thời gian nhanh chóng trôi qua, bầu trời dần dần tối, linh khí trong khu vực này đột nhiên rung chuyển.

      Chính ngay lúc đó, Mục Trần trợn mắt nhìn vào Thung lũng đen, từng cái cột đá thần bí bắt đầu tỏa hào quang lấp lánh.

      – Linh tàng muốn xuất !

      Bất giác rùng mình, gương mặt cũng trở nên phấn khích

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 251: Chí Tôn Thân


      “Beeeng Beeeng!”

      Trời đất trở nên hôn ám, linh khí tràn ngập thiên địa trở nên hỗn loạn, sương mù xuất lượn lờ vần vũ, toàn bộ linh khí ở vùng phụ cận đều hội tụ vào khu vực này.

      Dị tượng như thế lập tức khiến mọi người phấn khích, sắc mặt chờ mong nhìn cảnh tượng trước mặt, yên tĩnh phòng bị. Địa phương Chí Tôn từng nằm xuống, thể lơ là.

      Tuy cũng chẳng phải là Chí Tôn chân chính xuất , nhưng mấy thứ mà họ thiết kế để lại, thứ nào cũng có thể trở thành uy hiếp trí mạng.

      Mục Trần và đồng đội cũng đề cao cảnh giác, dõi mắt nhìn vào thung lụng đen, hắc trụ khổng lồ đột nhiên tản ra những đốm sáng.

      Hoa văn huyền ảo thân hắc trụ cũng phát sáng, lấp lánh cột đá.

      “Véo!”

      cột sáng hùng dũng bắn lên từ những cột đá đen, ánh hào quang rộng lớn đan xen trong Thung lũng đen, bao phủ che lấp cả thung lũng.

      “Ầm ầm!”

      Phảng phất tiếng lôi đình rung giật, linh khí ùn ùn đổ về Thung lũng đen, khí triều đáng sợ làm cho sắc mặt nhiều người kích biết, tự nhủ cũng may trước đó tự tiên xông vào, bằng bây giờ bị cái lượng khí triều khổng lồ kia ép ra thành cám.

      – Nó muốn che giấu thung lũng….

      Tô Huyên nhìn phía trước, mi khẽ nhíu. Bên đó hào quang tràn ngập, xuất quần sáng siêu cấp sáng chói bắn thẳng lên bầu trời, bao phủ toàn bộ Thung lũng đen, ngăn cách hoàn toàn tầm mắt mọi người.

      – Đây là phong ấn Bạch Long Chí Tôn để lại, để chặn người ngoài rình mò chỗ nằm xuống.

      Mục Trần cũng nhíu mày, cảm nhận ràng dao động linh lực cực kỳ đáng sợ, căn bản phải là thứ có thể phá giải được. Nếu cường hoành xông tới, chết chắc cần suy nghĩ.

      – Linh tàng Chí Tôn quả nhiên dễ mà lấy được.

      Quách Hung méo miệng cười khổ, cực nhọc chặng đường dài đến đây ngờ lại có cái luồng sáng dữ dội như vậy hoàn toàn chặn đứng mọi người.

      – Nhìn xem tình hình trước !

      Mục Trần đề nghị, mấy người kia cũng tán thành.

      Những thế lực và cường giả khác cũng nhận thấy được tình hình tại, sắc mặt cảm thấy cực kỳ khó coi. Cực khổ lê lết cả đoạn đường dài đến đây, lại gặp quầng sáng bao phủ, họ làm sao đoạt được linh tàng Chí Tôn?

      Vô số người chưng hửng nhìn nhau, nhất thời khu vực này trở nên yên tĩnh lạ thường.

      – Các vị, chúng ta đồng loạt ra tay, bắn phá cái quầng sáng này. Tuy là do Bạch Long Chí Tôn để lại, nhưng dù sao trải qua mấy trăm năm tuế nguyệt, vả lại ai điều khiển trận pháp, nhiều người cùng hợp lực chắc chắn có thể loại bỏ cái thứ kia!

      Đột nhiên có trung niên gầy gò trầm giọng lên tiếng.

      Đề nghị của lập tức nhận được ít lời phụ họa. Dù sao ai cũng biết chắc cái luồng sáng này tự nhiên biến mất.

      Tiếng đồng tình càng lúc càng tăng, nhiều người tỏ vẻ đồng lòng hợp tác.

      – Đước, chúng ta đồng loạt ra tay!

      Lần lượt vô số người bay lên, lơ lửng trời cao, linh lực hùng hồn dao động quanh người. Cảnh tượng ngàn vạn linh lực hùng hồn đủ màu sắc có vẻ khá hoành tráng.

      – Chúng ta có nên ra tay giúp họ ?

      Tô Linh Nhi ngứa tay hỏi, tính nàng vốn thích náo nhiệt, tình cảnh vạn người nhất tề khởi công hiển nhiên khiến nàng hứng chí ít.

      Mục Trần bất đắc dĩ lắc đầu, Tô Huyên cũng trừng mắt nhìn Tô Linh Nhi:

      – Bớt lỗ mãng ! Cái quầng sáng này là Bạch Long Chí Tôn lưu lại bảo hộ vật mà để lại, nếu bằng chừng đó người mà phá được, cũng hơi lạ đó. Mấy tên này chẳng kẻ biết Chí Tôn khủng bố ra sao. Mấy kẻ biết được chỉ là châm củi vào lửa mà thôi.

      Tô Linh Nhi bị Tô Huyên giáo huấn phen, chỉ biết chu miệng tiếc nuối, nhưng được gì, chuyện này thể tùy ý nàng được.

      – Ngươi xem mấy tên Bạch Long thành cũng chờ xem hài kịch kìa!

      Mục Trần hất mặt qua bên phía đám người Bạch Hiên, bọn họ cũng thờ ơ lạnh nhạt, gương mặt Bạch Động cười toét cả mồm, như nhạo đám người biết trời cao đất dày kia.

      – Cẩn thận chú ý họ chút, nếu đúng là người Long Ma cung, chắc chắn sớm có chuẩn bị. . . Bạch Long Chí Tôn năm xưa cũng là cường giả Long Ma cung, nhưng biết vì sao lại phản bội bọn họ, Long Ma cung truy sát mà tổn thất thảm trọng, khiến cho Bắc Thương linh viện bắt được thời cơ chính xác, phản công tiêu diệt.

      Mục Trần khẽ gật. Quầng sáng xuất trước mắt, đám người Bạch Hiên dường như chẳng mấy ngạc nhiên, chắc chắn biết từ sớm…

      “Roẹt! Roẹt!”

      Ngàn vạn cường giả ngưng tụ linh lực, rồi trong tiếng quát đồng thanh vang vọng, thiên địa rung chuyển, vạn đạo linh lực như muôn sông quy ra biển xuyên qua trung, thanh thế kinh người, liên miên dứt đánh vào quầng sáng siêu cấp kia.

      Mục Trần ánh mắt cũng là gắt gao nhìn này màn, thượng vạn nhân nhất tề oanh kích, nghĩ đến cho dù là gã thông thiên cảnh cường giả đều chỉ có thể nhượng bộ lui binh, biết này Bạch Long Chí Tôn lưu lại quầng sáng, đến tột cùng có phòng được?

      “Ầm Ầm Ầm!”

      Hợp công kinh thiên ầm ầm đánh tới, nhưng chưa kịp chạm đến, quầng sáng siêu cấp đột nhiên phát tán tầng tầng sóng vỗ, nơi trung tâm ngưng tụ hào quang, hóa thành quang ảnh mơ hồ.

      Hào quang phát sáng rồi thu lại, bóng người ra, là trung niên tóc trắng áo trắng, dáng người cao cao, tuấn lãng như thanh niên, đôi mắt lại có tròng đen, nhìn rất kỳ dị đáng sợ.

      Người đó ngồi nơi trung tâm quầng sáng, hào quang ngưng tụ quanh thân, như con Bạch Long lượn lờ gầm rú.

      Ngay khi người áo trắng kia xuất , cỗ khí tức thể bằng lời dập dờn trong gian, uy nghiêm cường đại tràn ngập.

      Thiên địa linh khí bị khí tức kia ảnh hưởng mà run rẩy.

      – Aida!

      Bóng người kia thở dài nhìn vô số luồng linh lực công kích tới, rồi bàn tay phất .

      Yên lặng tiếng động, những luồng linh lực kia lao đến cách còn khoảng rồi khựng lại, gian hoàn toàn ngưng đọng.

      Đám Mục Trần vừa thấy cảnh đó, sợ hãi hít hà hơi.

      Người áo trắng kia búng tay ra, những luồng linh lực lơ lửng giữa kia bất ngờ bay ngược lại với tốc độ còn cao hơn khi tới, hướng thẳng đến những người phát động công kích.

      “Đùng ầm ầm!”

      Cả vạn người hộc máu tứ tung, khiến cho gian này đột nhiên đẫm máu, lập tức bị chấn lui, kẻ mặt mày tái mét, ánh mắt kinh hãi sợ chết.

      – Đó là. . .

      Có người hoảng sợ thốt ra, người trong quầng sáng kia toát ra khí thế đáng sợ, khiến thanh của càng thêm run rẩy:

      – Đó là. . . Bạch Long Chí Tôn?!!

      Bạch Long Chí Tôn!

      Lời vừa dứt, thiên địa hôn ám tĩnh mịch, đám người công kích lúc nãy bây giờ tái mặt, tâm tình hoảng loạn, hối hận vì lỗ mãng tham gia.

      – Đó là Bạch Long Chí Tôn?

      Tô Linh Nhi khiếp sợ nhìn bóng người kia.

      là Bạch Long Chí Tôn, bất quá chỉ là tàn ảnh linh lực.

      Tô Huyên than tiếng:

      – Chỉ là tàn ảnh linh lực có thể mang đến kình lực thế này, Chí Tôn quả nhiên khủng bố a.

      Mục Trần cũng chầm chậm gật đầu. Đây là sức mạnh của Chí Tôn ư? Quả nhiên xứng đáng là cường giả siêu cấp hùng bá phương đại lục.

      Quang thung lũng đen, vô số người hoảng hốt ra mặt, ai dám tùy tiện ra tay nữa. Bọn họ biết, dù đằng kia phải chân chính là Bạch Long Chí Tôn, nhưng muốn xóa sổ bọn họ cũng dễ như trở bàn tay.

      – Ha ha, chỉ là tàn ảnh sắp tiêu tán mà thôi. Bạch Long Chí Tôn quả có uy phong to lớn.

      Thình lình tiếng cười nhạo vang lên.

      Nghe những lời đó, nhất thời mọi người đều trừng mắt sửng sốt, quay lại tìm kiếm nơi phát ra thanh ngu xuẩn đó, chỉ thấy người vẫn còn nhe răng cười là Bạch Long thành chủ Bạch Hiên chậm rãi bước tới, ánh mắt lạnh băng nhìn tàn ảnh áo trắng kia.

      – Người nầy. . . điên rồi sao?

      Hành động quái gở của Bạch Hiên khiến ai cũng thấy kinh dị. Dù cho Bạch Hiên có thực lực cao cấp trong đám người ở đây, nhưng trước mặt tàn ảnh linh lực của Bạch Long Chí Tôn vẫn như con kiến hôi, dám lớn giọng khiêu khích sao?

      Trong quầng sáng, đôi mắt trắng dã của tàn ảnh kia cũng quay lại nhìn Bạch Hiên, thình lình dao động linh khí trong gian này trở nên bạo động chút.

      – Long Ma cung. . . quả nhiên vẫn phái người đến đây a.

      Người áo trắng thản nhiên lẩm bẩm, thanh vang vọng trung

      – Bạch Long Chí Tôn, ngươi là phản đồ, ta dĩ nhiên cần tỏ ra kính cẩn với ngươi. Đáng tiếc! Chí Tôn đời cũng phải ngã xuống, đáng buồn.

      Bạch Hiên cười khẩy.

      – Giao chí bảo mà ngươi trộm trong cung ra cho ta, hành động của ngươi năm xưa chỉ hại Long Ma cung ta bại trước Bắc Thương linh viện, chiếm được vị trí bá chủ, ngươi chính là tội nhân thiên cổ của Long Ma cung!

      Tàn ảnh thản nhiên nhìn Bạch Hiên. Địa vị của hoàn toàn coi thường cái việc chỉ trỏ cãi cọ như hàng chợ, tuy chỉ để lại tàn ảnh linh lực, nhưng vẫn còn chất chứa đầy đủ uy nghiêm và cao ngạo của Chí Tôn.

      – Hừ!

      Bạch Hiên tức tối, khóe môi cong lên nguy hiểm nhìn đôi mắt vô hồn của Bạch Long Chí Tôn.

      – Xem ra Bạch Long cung chủ gặp ta chẳng mấy hứng thú, vậy ta mời đại nhân vật mà Bạch Long cung chủ cảm thấy hứng thú ra nhé.

      Bạch Hiên nắm tay lại, viên ngọc châu màu đen tản mát linh lực khủng bố xuất .

      “Rắc.”

      Bạch Hiên cười quái dị, bóp nát viên hắc châu kia.

      “Ầm!”

      Chính lúc đó, mọi người cảm thấy cột sáng khủng bố màu đen bắn lên trời, uy áp hùng dũng bao phủ gian.

      cái bóng đen thui xuất , chậm rãi bước ra, linh khí run rẩy.

      – Ha ha, Bạch Long! Mấy trăm năm gặp, lâu lắm rồi a.

      Thân ảnh hắc ám xuất , nhìn về phía tàn ảnh Bạch Long cất tiếng cười vang động.

      Mục Trần và Tô Huyên đều biến sắc, hắc ảnh kia cũng là Chí Tôn?

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 252: Hắc Long Và Bạch Long


      Khi hắc ảnh nọ xuất , linh khí bạo động gào thét, thiên địa lại thêm cỗ khí tức tràn ngập uy áp chiếm cứ.

      Mọi người đều cảm thấy , dường như họ hoàn toàn bị tách biệt khỏi linh khí trong khu vực này, hoàn toàn thể hấp thu chút linh khí nào nữa.

      Dường như toàn bộ linh khí còn lại bị hắc ảnh kia thâu tóm.

      – Đó là. . . phân thân Chí Tôn?

      Đám đông hoảng hốt nhìn bóng người áo đen mang theo uy áp hề kém cạnh Bạch Long Chí Tôn, chân như nhũn ra. Biến cố bất ngờ khiến đầu óc họ mụ mẫm sợ hãi, hoàn toàn mất bình tĩnh.

      Kinh hoàng chiếm trọn hết tâm trí.

      Bọn họ thể hiểu được vì sao Bạch Hiên có thể triệu hồi được phân thân Chí Tôn, vậy chẳng phải là sau lưng Bạch Long thành có vị Chí Tôn?

      Có thể sao? Nếu Bạch Long thành có thực lực như vậy, sao lại co đầu rút cổ ở cái xó xỉnh Bạch Long Khâu nho này?

      Thiên Cương kiếm phái, Địa Hành tông đều kinh hãi. Dường như cái vị thế tam đại thế lực Bạch Long Khâu hẳn là đúng, Bạch Long thành hề đơn giản như những gì họ biết.

      – Vừa rồi tàn ảnh Bạch Long Chí Tôn cái gì đó Long Ma cung?

      – Chẳng lẽ là siêu cấp thế lực mấy trăm năm trước suýt nữa nhất thống Bắc Thương đại lục, mộng trở thành bá chủ, Long Ma cung?

      – Bạch Long thành. . . chính là con cờ Long Ma cung giấu sao?

      “. . .”

      Nhiều người kinh ngạc liếc qua, trong lòng dậy sóng ngừng. Việc này mà truyền ra Bắc Thương đại lục, chắc chắn rúng động ít.

      Bạch Hiên chẳng hề bận tâm đến những người kia nghĩ gì, ngẩng lên kính cẩn đối với hắc ảnh nọ. Chỉ cần hoàn thành được nhiệm vụ lần này, có thể trở về Long Ma cung, có bại lộ thân phận hay cũng chẳng vấn đề gì to tát.

      – Đó là phân thân Chí Tôn. . .

      Tô Huyên ngưng trọng nhìn lên trung, gương mặt dịu dàng che nổi kinh ngạc:

      ngờ được Bạch Hiên còn chuẩn bị con át chủ bài thế này, xem ra bắt buộc phải có linh tàng Bạch Long Chí Tôn.

      Mục Trần, Lê Thanh cũng kinh hãi gật như gà mổ thóc. tàng của Bạch Hiên quá cường đại, cũng may là chỉ dùng để đối phó tàn ảnh Bách Linh Chí Tôn kia thôi.

      – Hắc Long. . .

      Bạch Long Chí Tôn giương đôi mắt trắng dã nhìn vào bóng đen cao, sắc mặt đổi hơi có chút dao động:

      ngờ ngươi dám xuất , sợ mấy tên Bắc Thương linh viện kéo đến sao?

      – Ha ha, chỉ là đạo phân thân mà thôi, bọn họ cũng vô pháp cảm ứng được.

      Kẻ được gọi là Hắc Long cười nhạt, mỉm cười:

      – Bạch Long, chí bảo trong cung bị ngươi giấu mấy trăm năm, bây giờ nên trả lại .

      – Nhiều năm rồi… .các ngươi vẫn nhớ thương ta sao…

      Bạch Long Chí Tôn làm như nhàng thở dài.

      Hắc Long Chí Tôn nheo mắt:

      – Bạch Long, chúng ta từng là tri kỉ, nhưng ngươi lại phản bội chúng ta, nỗi đau diệt tộc ngươi quên rồi sao?

      – Các ngươi bị cừu hận che mắt.

      Bạch Long Chí Tôn lại buông tiếng thở dài.

      – Vì báo thù, để ý thủ đoạn làm gì.

      Hắc Long Chí Tôn cười cợt, rồi tỏ vẻ tiếc nuối thở dài:

      ngờ cả khi ngươi chết cũng tỉnh ngộ. Thôi quên , hôm nay xóa sổ luôn tàn ảnh của ngươi, đoạt lại chí bảo, chúng ta lại lần nữa mưu nghiệp xưng bá Bắc Thương đại lục, đến lúc sức mạnh chân chính cường đại trở lại, chúng ta báo thù.

      Vừa dứt lời, Hắc Long tiến tới, thiên địa run rẩy, linh lực sau lưng sôi sùng sục như hồ núi lửa sắp phun.

      “Grào!”

      Biển lửa linh lực vang lên tiếng long ngâm kinh thiên, đầu cự long dữ tợn gào thét xông ra, thân hình khổng lồ dài ngoằng với năng lực hủy thiên diệt địa.

      Hắc Long Chí Tôn lắc mình dung hòa vào hắc cự long, đột ngột trùng kích vào quầng sáng siêu cấp của Bạch Long Chí Tôn.

      “Ầm!”

      Bị trùng kích, thiên địa bùng lên những luồng lốc xoáy, đất đá thung lũng nứt toác.

      – Heyda.

      Bạch Long Chí Tôn lại thở dài lần nữa, linh lực vô tận dũng mãnh tuôn ra, thân ảnh run lên, hào quang sáng rực, tiếp theo con bạch long xuất , thân thể kém hắc long, vảy trắng lấp lánh chói mắt, long tức hình thành những đám mây phiêu đãng.

      “Grào!”

      Long ngâm đối lại, hai con hắc bạch cự long lao , trung cắn xé lẫn nhau, tuyệt phẩm song long ngạnh đấu sinh ra cuồng phong tàn phá tứ tung.

      Mục Trần run rẩy nhìn song long giao phong đáng sợ tầng trời cao, dù khoảng cách khá xa nhưng linh lực khí lãng vẫn khiến bị áp bức thở nổi.

      Hơn nữa, đây chỉ là đám phân thân của hai vị Chí Tôn, nếu như là bản thể giao đấu, có lẽ phiến gian này lập tức sụp đổ mất.

      – Siêu quầng sáng dường như trở nên yếu .

      Tô Huyên đột nhiên cất tiếng.

      Mục Trần và đồng đội vội nhìn qua, quả nhiên thấy khi chiến đấu trung đến hồi cao trào, quầng sáng bao phủ Thung lũng đen nổi sóng dập dờn, vẻ sáng chói giảm nhiều.

      – Bạch Long Chí Tôn dù sao vẫn lạc, năng lực có thể vận dụng cũng chỉ có hạn, giao đấu cùng phân thân Hắc Long Chí Tôn tiêu hao rất lớn, do vậy quầng sáng kia mới nhanh chóng suy yếu như thế.

      Mục Trần trầm ngâm suy đoán.

      Tô Huyên cũng nhăn trán:

      – Có lẽ lâu nữa quầng sáng kia còn đủ sức ngăn chúng ta xâm nhập vào.

      – Lần này đoạt bảo, mọi người phải cẩn thận chút, Bạch Long thành chuẩn bị kỹ lưỡng, thế bọn họ cưỡi hổ, có thể cắn xé chúng ta bất cứ lúc nào.

      Mục Trần cười, quét mắt quan sát tứ phương:

      – Nhưng mà bọn họ có quá mạnh cũng hay ho gì, những thế lực khác đề phòng họ càng nhiều hơn, có khi còn liên thủ lật thuyền trong mương ấy chứ. Lúc đó chúng ta lại có cơ hội.

      – Cứ xem tình hình , nếu có khả năng đoạt bảo, chúng ta cứ lui trước, bảo toàn tính mạng là quan trọng nhất.

      Tô Huyên giọng thêm.

      Mấy người kia ai nấy đều tán thành. Bảo bối tốt cũng phải có mạng mới dùng được chứ.

      Biến hóa quầng sáng dĩ nhiên chỉ Tô Huyên phát , những thế lực khác lúc này trở nên háo hức, cái bức màng đáng sợ của Bạch Long Chí Tôn bị ngăn cản, bảo khố tiếp theo phải xem khả năng mỗi người.

      Tuy Bạch Long thành giấu tiềm lực khiến mọi người kinh hãi, nhưng đám người Bạch Hiên vẫn đủ khiến bọn họ e ngại. Còn về Long Ma cung, đúng là thế lực cường đại, nhưng tại Bắc Thương linh viện với họ thế như nước với lửa, có lẽ Long Ma cung cũng dám quá phận.

      – Chuẩn bị động thủ.

      Bạch Hiên cũng như mọi người, chăm chú quan sát quầng sáng siêu cấp, thanh trầm thấp tiếp:

      – Kẻ nào cản trở, giết sạch.

      – Dạ!

      Lão nhân áo xám nghe lệnh, ánh mắt trở nên hung lệ.

      Bạch Động hiểm nhìn sang phía Mục Trần. Đợi đến khi vào Thung lũng đen, có cơ hội tuyệt đối tha cho tên tiểu tử khốn nạn kia!

      Quanh Thung lũng đen, mọi người kìm nén kích động trong lòng. Tầng mây cao kia, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng cự long đen trắng rít gào cắn xé lẫn nhau, linh lực khủng bố áp xuống thiên địa.

      Chờ đợi hồi lâu, quầng sáng kia bắt đầu hư ảo mờ nhạt, bộ dáng lung lay sắp đổ, còn rực rỡ đáng sợ như lúc đầu nữa.

      Sắc mặt mọi người đều bắt đầu phấn khích lên, thời điểm sắp tới.

      !

      Bạch Hiên là kẻ đầu tiên quát ra lệnh, dẫn theo nhân mã Bạch Long thành nhanh như chớp phóng , đến gần quầng sáng, tung quyền hung mãnh.

      “Ầm!”

      Linh lực dữ dội từ đầu quyền đánh tới, nhân mã Bạch Long thành quát lên, hắc mâu bạo phóng, nhất tề bắn phá quầng sáng sắp tàn.

      “Choang!”

      Quầng sáng nổi lên những dao động tầng tầng lớp lớp hư ảo, rồi khắc sau xuất những vết nứt kinh khủng.

      “Rốp!”

      Bạch Hiên vừa nhìn thấy khe nứt xuất , lập tức lắc mình chui tọt vào trong.

      Đông đảo những cường giả và thế lực khác thấy họ thành công tiến vào, vội vàng động thân ào ạt xông tới, quầng sáng ngừng bị xé toác ra những lối vào Thung lũng đen.

      – Chúng ta cũng !

      Tô Huyên vung tay dẫn đầu nhóm tiến tới.

      Cái khe đen ngòm quầng sáng như cái miệng cự thú dữ tợn, nuốt lấy tất cả những thứ tiến vào thung lũng tối tăm.

      – Cẩn thận chút.

      Tô Huyên lại nhắc nhở, rồi dẫn trước vào trong. Mọi người cũng yên lặng vận chuyển linh lực bảo vệ quanh người theo.

      Mục Trần rời mắt khỏi khe nứt, ánh mắt tò mò mà hưng phấn. Chí bảo! Thứ mà vị Chí Tôn bảo vệ, vị kia lại cố sức giành lấy, hẳn là ở trong này. Chỉ biết…

      Cái chí bảo đó là thần vật cỡ nào?

      Mục Trần cảm thấy vô cùng hứng thú, cười khẽ, cất bước tiến vào trong.

      —————————

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 253: Trọng Thủy Linh Châu


      Xuyên qua khe nứt, chỉ có cảnh tượng tối đen. Nhanh chóng thích ứng với môi trường mới, Mục Trần hơi trợn mắt nhìn ngó xung quanh, lúc này ở trong Thung lũng đen kia. Trong này khá ngăn cách với bên ngoài, hắc ám tràn ngập, hàn khí lượn lờ.

      Mục Trần nhìn quanh, các thế lực và cường giả khắp nơi kết thành từng đội nhóm đề phòng những kẻ khác, tạo ra khoảng cách an toàn, tránh bị đánh lén.

      Mục Trần đảo qua thung lũng, nheo mắt nhìn phía trước, mơ hồ thấy cột đá đen thui chọc trời, hình dáng như cự thú, chẳng hiểu sao tim đập dồn dập.

      Trong thung lũng cũng xuất cái gì lạ tập kích, đa số mọi người chỉ đề phòng lẫn nhau, chầm chậm bước tới.

      – Sao lại im lặng như thế a…

      Tô Linh Nhi thấp thỏm thào. Cái chỗ này đáng lý phải nguy cơ trùng trùng chứ, sao lại yên tĩnh đến kỳ lạ như vậy?

      Tô Huyên cũng nhíu mày nghi hoặc, nhưng nàng lại gì, linh lực luôn vận chuyển trong người, đề cao cảnh giác.

      Mục Trần vẫn cứ quét mắt lung tung, chợt chú ý cột đá đen to lớn gần đó, chẳng biết sao cảm giác bất an càng lúc càng .

      chăm chú quan sát đội ngũ tiến tới gần cột đá kia.

      Hắc ám lặng yên lan tỏa, vài viên đá vụn lả tả rơi xuống.

      đúng, cẩn thận!

      Mục Trần thình lình giơ tay cản mấy người sau lại, thần sắc ngưng trọng quát khẽ.

      “Uỳnh!”

      Lời vừa dứt, những cột đá đen đột nhiên vỡ ra văng tung tóe, bàn tay khổng lồ từ trong đó thò ra, vỗ xuống những đội ngũ đứng gần, đập nát những người chẳng kịp phản ứng kia thành bãi máu.

      Những tiếng rên la thảm thiết đột ngột vang vọng trong gian u tịch.

      Biến cố thình lình xảy ra khiến cho mọi người kinh hãi thất sắc.

      “Đùng! Đùng!”

      Cột đá to lớn ngừng vỡ ra, những vật thể tối tăm từ trong đó thoát ra, đôi mắt đỏ bừng lạnh lùng dữ tợn nhìn những kẻ xâm phạm.

      Quanh thân những tượng đá kia có dao động linh lực kinh người, mỗi tên đều hề kém cạnh khối vệ sĩ đá mà Mục Trần thu phục được khi trước.

      Mục Trần sợ hãi nhìn những khối đá đen ngòm kia, nơi này quả nhiên vô cùng hung hiểm, giấu nhiều vệ sĩ đá đến như vậy!

      Tô Huyên biến sắc, nàng vội điều động thu trận hình.

      – Chúng ta cùng nhau lên, phá hủy toàn bộ những tượng đá kia!

      Biến cố ngoài dự đoán, nhưng cường giả tiến đến đây cũng ít. Nếm qua trái đắng, họ nhanh chóng tập hợp lại, những tiếng hét to vang lên, linh lực cường hãn bắn , mọi người liên thủ công kích tượng đá.

      Dòng người đông nghịt đổ tới những khối đá đen to lớn, hai đạo binh lùa vào nhau, đại chiến nổ ra, linh lực bắn phá tứ tung.

      Nhưng mọi người vẫn chưa đánh giá đúng những khối đá biết đau đớn mệt mỏi kia, chúng nó được chế tao ra để chiến đấu, nên dù số lượng ít hơn nhiều cũng dễ dàng phá tan tầng tầng phòng ngự của chúng. Những người có thể thoát ra sâu vào trong trở nên rất ít, đồng thời cũng trả giá .

      – Bọn người Bạch Long thành nhanh !

      Lê Thanh đột nhiên lên tiếng.

      Mục Trần nhìn qua, xa xa phía bên phải, nhóm người Bạch Long thành tập hợp lại, như mũi tên xuyên phá phòng tuyến của những vệ sĩ đá. Những kẻ giấu thực lực trong đoàn người cũng hoàn toàn bùng nổ. Ngoại trừ Bạch Hiên và lão áo xám kia, cũng còn có đến bốn luông linh lực đạt tới Hóa Thiên cảnh sơ kỳ!

      Đội hình cường hãn như thế, dĩ nhiên họ chẳng cần phối hợp với ai, tốc độ như thế cao hơn các thế lực khác rất nhiều.

      – Trong bốn gã Hóa Thiên cảnh sơ kỳ kia có hai tên hôm đó dạ tập chúng ta.

      Nhận thấy dao động linh lực quen quen, Tô Huyên nghiến răng :

      – Quả nhiên là Bạch Long thành a.

      – Bọn họ bây giờ cần giấu nữa, chỉ cần chí bảo về tay, mục đích của họ cũng đạt được.

      Mục Trần nhíu mày phân tích.

      thể để bọn chúng dễ dàng đoạt lấy chí bảo!

      Tô Huyên trầm giọng , nếu biết bọn người kia chính là Long Ma cung, với họ là tử địch, nếu để cho Bạch Hiên lấy được chí bảo, ắt cũng buông tha cho quân mình.

      Bốn người kia đều tán thành gật đầu.

      – Cùng ra tay, đuổi theo!

      Tô Huyên nắm chặt tay, khối ngọc châu mượt mà cổ kính xuất , tiếng sóng nước vô tận vang vọng, khá kỳ lạ bí .

      Mục Trần cũng vận chuyển linh lực, năm người cùng nhau tiến lên, nhắm hướng vào xuyên qua hàng phòng ngự của những vệ sĩ đá.

      Linh lực dao động kinh người của nhóm bọn họ bên này khiến cho ba con vệ sĩ đá chú ý, chúng nó giậm bước nhảy tới tấn công.

      – Trọng Thủy Linh Châu, Trọng Thủy Lao!

      Tô Huyên giơ cao viên châu, nó bay vụt ra tạo thành sóng nước xanh thẳm cao cả trăm trượng, hình thành xoáy nước trùng kích bao phủ lấy ba tượng đá.

      “Đùng đùng!”

      Xoáy nước cuốn lấy, lực phá hoại kinh người khiến ba tượng đá Hóa Thiên cảnh sơ kỳ nhúc nhích được chút nào, mà thân thể nó bị sóng nước ăn mòn, xuất những vết nứt dữ dội.

      Mục Trần lắp bắp kinh hãi, lần đầu tiên tận mắt thấy Tô Huyên ra tay, ngờ lợi hại đến vậy, chỉ tùy tay chút đủ sức vây khốn đến ba tên vệ sĩ đá.

      Thiên bảng đệ tam, quả nhiên danh bất hư truyền.

      – Đó là Trọng Thủy Linh Châu của tỷ tỷ, linh cụ thượng phẩm đó! Lúc trước mua hết 300v linh trị trong Linh Trị điện chứ ít đâu.

      Tô Linh Nhi vênh mặt nhìn đôi mắt kinh hãi của Mục Trần, cười khẽ.

      – Ha ha, Trọng Thủy Linh Châu có chứa trọng thủy bên trong, là thứ nước kỳ dị, nặng ngàn cân, đổ xuống núi rung đất chuyển, bất kể dùng để phòng ngự hay tấn công đều là lợi khí. Tô Huyên có thể an ổn ngồi ghế đệ tam cũng thể kể đến viên Trọng Thủy Linh Châu này đó nha.

      Quách Hung bên cạnh cũng phụ họa.

      Mục Trần gật gù liên tục. Ra là vậy, xem ra Trọng Thủy Linh Châu uy lực còn cao hơn cả Long Giao Linh Hoàn trước đó Lê Thanh đoạt được.

      !

      Tô Huyên nhiều lời, sau khi ngọc châu bay về, nàng lập tức dẫn đầu tiếp:

      – Tiếp tục nhanh nào.

      – Vâng!

      Bốn người đồng thanh đáp lời, cả nhóm xuyên qua mấy tượng đá bị phong tỏa trong xoáy nước.

      đám năm người lần lượt thay nhau phát động công kích mạnh mẽ, chia sẻ bớt gánh nặng cho Tô Huyên, cả nhóm nhanh chóng xông thẳng tới, tốc độ giảm chút nào.

      Phía sau họ, thế lực như Thiên Cương kiếm phái, Địa Hành tông cũng theo sát. Bọn họ nhân số đông đúc, vả lại dường như liên hợp với nhau, thực lực bạo tăng.

      Mọi người đều hướng tới phía trước, vượt qua phòng tuyến của đám vệ sĩ đá kia, có lẽ gặp được chí bảo!

      Nhưng với những thế lực khác, họ trả giá cũng . Vô số những tiếng kêu la thảm thiết vang vang thung lũng đen, mùi máu tràn ngập khiến nhiều kẻ biến sắc.

      Nhóm Mục Trần có Trọng Thủy Linh Châu của Tô Huyên tuy có thương vong gì, nhưng đường cũng chẳng kém gian nan, sau đó Mục Trần thậm chí còn phải triệu hồi tên vệ sĩ đá của ra tham chiến, nhưng khối đá của nhanh chóng hư hại lung tung, có vẻ khó mà chịu nổi lâu được. Dù vậy nó cũng hoàn thành nhiệm vụ tranh thủ cho mọi người được khá nhiều thời gian.

      – Bên đám Bạch Long thành chết cũng ít.

      Tô Huyên lại tiếp tục dùng tới Trọng Thủy Linh Châu, sóng nước nặng hơn cả núi chấn vỡ cánh tay của tên vệ sĩ đá đằng trước, nàng ngó qua bên phía bọn người Bạch Hiên. Ngay cả cường giả Hóa Thiên cảnh sơ kỳ cũng bỏ mình người, tổn thất khá nặng nề.

      – Chúng ta sắp đến khu vực trung tâm thung lũng.

      Mục Trần lên tiếng. Càng vào sâu, đám vệ sĩ đá lại càng điên cuồng, liều mạng ngăn cản mọi người tiến tới.

      Dấu hiệu đó cho thấy họ ở rất gần linh tàng.

      – Bạch Long thành có dị động!

      Tô Linh Nhi đột nhiên .

      Mục Trần và Tô Huyên đều giật mình nhìn qua, đột nhiên nhân mã Bạch Long thành chia làm hai đạo, Bạch Động dẫn đội, bốn cường giả Hóa Thiên cảnh sơ kỳ bao gồm cả lão già áo xám theo bảo vệ , còn Bạch Hiên tự mình dẫn nhóm khác đông hơn, mãnh liệt tấn công, có vẻ như là mở đường cho Bạch Động thừa hư mà nhập.

      – Bọn họ cũng biết đông người gây chú ý, bây giờ chia ra đổi để nhanh chóng tiến vào trung tâm hơn!

      Mục Trần nheo mắt .

      thể , Bạch Long thành tính toán rất chính xác, dùng Bạch Hiên làm con mồi, Bạch Động suất lĩnh tiểu đội nhanh chóng vượt qua, biến mất trong tăm tối.

      – Giờ làm gì? Để như vậy họ nhanh chân tới trước!

      Quách Hung sốt ruột .

      Tô Huyên lúng túng. Nàng cũng có thể thử mình trước, nhưng tiểu đội này mà thiếu nàng, có lẽ khó mà bảo vệ an toàn bản thân được.

      – Ta đuổi theo họ, các ngươi nhanh chóng theo sau.

      Mục Trần đột nhiên giọng .

      mình ngươi?

      Tô Huyên cả kinh thốt lên, ngờ liều mạng đến vậy.

      – Yên tâm ! Ta có tự tìm đường chết đâu.

      Mục Trần cười, nhưng giải thích nhiều.

      Tô Huyên thấy Mục Trần rất bình tĩnh, nên cũng tán thành:

      – Vậy ngươi trước, chúng ta thu hút đám tượng đá kia. Nhớ kỹ nếu gặp phải Bạch Động, cứ tạm nhẫn nhịn .

      – Được!

      Mục Trần gật đầu, thêm gì, lắc mình lao như con báo đen, xuyên qua mấy tượng đá to lớn, biến mất trong màn hắc ám.

      sao chứ?

      Tô Linh Nhi lo lắng nhìn theo bóng Mục Trần biến mất.

      Tô Huyên khẽ lắc đầu, giọng :

      – Tuy biết vì sao tự tin như thế, nhưng ta cũng chỉ còn cách tin vào .

      Tô Linh Nhi, Lê Thanh, Quách Hung cũng gật đầu. tại chỉ có thể như vậy, mong rằng bình yên vô .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :