Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 244: Giao Long Linh Hoàn


      Thạch điện rộng lớn hùng vì, nhưng vì năm tháng khiến nó phai tàn, trở thành phế tích, đổ nát và hoang tàn. Nhiều cột đá nằm ngang dọc, tản ra cảm giác tang thương nao lòng.

      Trong thạch điện lúc này đầy những thân ảnh rải rác khắp nơi, nhưng duy ở trung ương thạch điện có mười mấy người hội tụ thành nhóm, dáng vẻ kiêu ngạo càn rỡ, những người khác cũng dám đụng chạ đến họ, vì ai cũng biết đó là Sư Hổ đoàn khét tiếng Bạch Long Khâu, trong những đoàn thám hiểm có thực lực khá cao. Ngay cả hai vị thủ lĩnh chuẩn Hóa Thiên cảnh cũng ở đó.

      Phía cuối thạch điện là hai tượng đá cao hai trượng, vỡ nát, gương mặt trừng trừng hung hãn, trông sống động như .

      Cổ tay của hai tượng đá đều có cái lỗ hổng to.

      Phía dưới tượng là lạnh lùng mà xinh đẹp, gương mặt nổi giận phừng phừng.

      – Tiểu mỹ nhân, chịu giao món đồ đó cho chúng ta, đừng trách đại gia thương hoa tiếc ngọc.

      tên Sư Hổ đoàn cợt nhả trêu chọc, ánh mắt cũng càn rỡ lướt lên lướt xuống dáng người thon thả xinh đẹp của nàng, tà hỏa nổi lên đầy đầu óc.

      kia chính là Lê Thanh, nàng nghiến chặt răng lạnh lùng :

      – Hừ, là các ngươi quá đáng, ta phát ra linh cụ, các ngươi cướp cái còn thỏa mãn?

      Hận thể đập chết mấy tên càn rỡ kia, nàng hiểu rằng thực lực bản thân chỉ là chuẩn Hóa Thiên cảnh, ngang ngửa thủ lĩnh Sư Hổ đoàn. Nhưng họ có đến hai cường giả, nhân thủ còn lại cũng ít, nếu đánh nhau với chúng bây giờ khó mà chiếm thượng phong.

      gã trung niên Sư Hổ đoàn giơ cánh tay lên, ở đó có chiếc vòng màu đỏ sậm. Chiếc vòng hình con giao long, đầu chạm vào đuôi, tạo thành vòng tròn hoàn mỹ, linh lực hùng hồn tuôn ra, mang theo tiếng giao long gầm khe khẽ.

      Hào quang của Giao Linh Hoàn bao phủ lấy gã trung niên nọ.

      Đám đông chú ý đến Giao Linh Hoàn, ánh mắt cũng giấu được vẻ thèm thuồng. Lúc trước có dị tượng trong thạch điện này, Lê Thanh xông lên trước phát điểm mấu chốt cổ tay hai pho tượng, kiếm chém nó thành bụi.

      Hào quang đại phóng, bụi đất tan , ra hình tướng hai linh vật hỏa giao và hỏa long. Long khiếu giao ngâm vang rền thạch điện.

      Dị tượng đó tuyệt đối là linh cụ cao cấp, mọi người đoán có thể Giao Long Linh Hoàn chắc chắn phải là đẳng cấp thượng phẩm.

      Linh cụ thượng phẩm!

      Bốn chữ đó đủ để khiến người ta điên cuồng. Trong Bạch Long thành bán kiện linh cụ trung phẩm đấu giá cũng hơn trăm vạn linh tệ, còn linh cụ thượng phẩm, khả ngộ bất khả cầu. khi nó xuất , tất nhiên khiến rất nhiều thế lực tranh đoạt. Vậy mà bây giờ xuất liền cặp Giao Long Linh Hoàn dĩ nhiên chấn động .

      Khi mọi người còn ngây ngốc Lê Thanh nhanh chóng hành động trước, hề gặp trở ngại gì đoạt lấy cặp Giao Long Linh Hoàn.

      Nhưng ngay lúc đó, hai gã thủ lĩnh Sư Hổ đoàn cũng lao lên cướp giựt, hai tên liên thủ giành được cái Giao Linh Hoàn.

      Họ cướp được Giao Linh Hoàn lại còn chưa thỏa mãn, cả hai đều thấy linh cụ thượng phẩm này là cặp, tức là chỉ có dùng chung cả hai lúc mới phát huy được uy lực tối đa của nó, thành ra họ muốn cướp luôn cả Long Linh Hoàn trong tay Lê Thanh.

      Tên trung niên cầm Giao Linh Hoàn mà thích rời tay, nhìn Lê Thanh cười :

      – Đưa Long Linh Hoàn cho ta, chúng ta đảm bảo thương tổn tới ngươi.

      là Trình Hổ, trong hai thủ lĩnh Sư Hổ đoàn, tiếng tăm vang lừng Bạch Long Khâu.

      Lê Thanh nghiến răng, đôi mắt phun lửa. Mấy tên Sư Hổ đoàn này được nước lấn tới.

      – Muốn đoạt Long Linh Hoàn trong ta ư, cứ đến thử xem!

      Lê Thanh lạnh giọng, tay xuất chiếc vòng, chỉ khác là hình hỏa long, linh lực cuồng bạo khiến linh khi xung quanh nó cũng hơi chấn động.

      – Ha ha, bằng vào sức mình ngươi lại muốn chống đối Sư Hổ đoàn chúng ta ư?

      Trình Hổ cười gằn, nhàn nhã đáp lời nữa, trong mắt họ chỉ có lợi ích, mấy chuyện cải vã linh tinh nhảm nhí có ích gì?

      – Đại ca, chúng ta cùng lên, bắt nàng lại xem lúc đó còn mạnh miệng được ?

      Tên thủ lĩnh kia là kẻ từng giao đấu với Mục Trần, Trình Sư lên tiếng.

      Nếu Giao Long Linh Hoàn chỉ là bộ linh cụ trung phẩm, có lẽ bọn họ cũng phí sức làm gì. Dù cấp độ đó họ cũng khá tham muốn, nhưng nhất định phải có. Còn thượng phẩm lại hoàn toàn khác biệt.

      Tuy chỉ kém phẩm, nhưng trong hai phẩm đó là cách biệt khó có thể so sánh được. Nếu cả hai huynh đệ đều có được bộ linh cụ thượng phẩm này, đối mặt cường giả Hóa Thiên cảnh sơ kỳ bọn họ cũng tự tin có thể giết chết bằng phối hợp ăn ý.

      Linh cụ trung phẩm, trong Bạch Long Khâu chỉ cần là thế lực kha khá chút là có được vài thứ. Thượng phẩm, người có được có lẽ tính ba đại thế lực chỉ đếm đầu ngón tay.

      thượng phẩm còn có tuyệt phẩm, nhưng linh cụ cấp độ đó lại vượt quá tưởng tượng của em Sư Hổ. Nghe linh cụ đó có thể sinh ra linh trí, huyền diệu vô cùng, có năng lực bài sơn đảo hải. Đừng là Bạch Long Khâu, cả Bắc Thương đại lục, có thể có được tuyệt phẩm linh khí e rằng chỉ có vài tuyệt thế cường giả mới có được.

      – Ừm.

      Trình Hổ lập tức tán thành, ánh mắt bất hảo nhìn Lê Thanh.

      Những kẻ đứng xung quanh thấy hai người Sư Hổ liên thủ đối phó Lê Thanh cũng trề môi thầm rủa bọn người chẳng biết liêm sỉ.

      Lê Thanh biến sắc, tay àng nắm chặt Long Linh Hoàn, hạ quyết tâm dù có lưỡng bại câu thương cũng để đối phương thuận lợi cướp lấy!

      – Lên!

      Trình Sư Hổ đồng loạt xông lên theo tiếng quát chói tai, trái phải hướng tới tấn công Lê Thanh, linh lực mạnh mẽ khiến ít người xung quanh cảm thấy áp lực nặng nề.

      Lê Thanh nghiến răng, trong đầu định sử dụng Long Linh Hoàn đối địch mặc dù cũng chưa quen dùng.

      – Ha ha, Sư Hổ đoàn như thế nào cũng coi như thế lực nổi danh Bạch Long Khâu, sao lại hành động hợp nhãn thế này hử?

      Thình lình giọng châm chọc sang sảng vang lên trong đại điện.

      – Đứa nào dám..?

      Hai tên thủ lĩnh sững người lại, nổi giận nhìn về hướng thanh truyền ra, chỗ cổng lớn sụp đổ của thạch điện là thiếu niên cao cao tuấn tú, miệng cười chế giễu nhìn chòng chọc vào hai người.

      – Là tiểu tử kia!

      Nhìn thấy , em Trình Hổ vội liếc ra sau lưng Mục Trần, nhưng thấy bóng dáng Tô Huyên đâu cả, lúc này mới mừng thầm. Chỉ cần bức người kinh khủng kia, họ cũng mấy e ngại.

      – Mục Trần?

      Lê Thanh mừng rỡ khi thấy Mục Trần, bất quá khi nhìn kỹ lại chỉ có mình lại tỏ vẻ khá lo âu.

      Dù rằng chiến lực Mục Trần cao hơn thực lực, nhưng mấy tên Sư Hổ đoàn kia cũng phải nhân vật tầm thường.

      – Tiểu tử, ta khuyên ngươi mau cút khỏi đây , chớ có chuốc vạ vào thân.

      Trình Hổ nheo mắt chậm rãi cất tiếng.

      Mục Trần nghe vậy chỉ cười, chân điểm rồi thân hình xuyên qua đám người rải rác trong thạch điện, hạ xuống bên cạnh Lê Thanh, chẳng hề quan tâm đến ánh mắt hàn lạnh lẽo của Trình Hổ, gương mặt khá thoải mái:

      – Học tỷ Lê Thanh ổn cả chứ?

      Lê Thanh thấy chẳng quan tâm cục diện tại vẫn lướt tới cạnh nàng cũng tỏ vẻ cảm kích, lắc đầu:

      sao! Chúng ta liên thủ lao ra ngoài , đợi gặp lại Tô Huyên, bọn khốn kia cũng chẳng dám động tay chân gì đâu,

      Mục Trần gật đầu, chợt :

      khẳng định phải , bất quá đồ vật của học tỷ Lê Thanh cũng phải lấy lại trước mới được.

      xong, quay lại nhìn đám người Trình Hổ, giơ tay ra:

      – Tạp chủng Sư Hổ đoàn mau mau giao đồ ra, rồi cả lũ bọn bây cút khuất mắt.

      Mấy kẻ đứng gần đó đều trợn mắt mà phấn khích. Tiểu tử ngông cuồng, cố ý phá rối sao? Thốt ra những lời như vậy, đám Sư Hổ đoàn này còn có thể buông tha được à?

      Liếc mắt qua bên kia, quả nhiên sắc mặt huynh đệ Trình Hổ xám ngoét, sát khí lượn lờ trong mắt.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 245: Song Long Trấn


      – Tiểu tử! Ngươi tự tìm đường chết!

      Nơi thạch điện đổ nát, Trình Hổ nghiến răng hung dữ nhìn Mục Trần, bọn họ ngờ tên nhóc kia lại có thể ngông cuồng như vậy. Xuất mình, vậy mà cũng biết thân biết phận.

      – Thủ lĩnh, giết thằng nhãi này !

      tên Sư Hổ đoàn hùng hổ quát lên. Tên nhóc nhãi nhép dám miệt thị uy danh Sư Hổ đoàn, khoác lác vừa thôi chứ?

      Trình Sư Trình Hổ liếc nhìn nhau, Trình Sư gật đầu, rồi chầm chậm tiến lên, sức ép linh lực bao phủ, ngữ khí điềm nhiên đe dọa:

      – Tiểu tử, nghé con mới đẻ có khí thế cũng tốt, bất quá ta cho ngươi bài học, bình thường kết cục của những đứa đó khá thê thảm.

      Bàn tay nắm lại, thanh trường đao xuất , sát khí đầy huyết tinh toát ra nồng nặc, kiện linh cụ uy lực tồi.

      Lê Thanh gương mặt phát lạnh, định tiến lên nhưng Mục Trần giơ tay cản lại.

      – Để ta lên là được.

      cười. Lê Thanh lo lắng nhìn thấy nụ cười của , chẳng hiểu sao lại thấy an lòng. Tên này cũng phải là kẻ tính tình thích thể với cái đầu nóng, chẳng làm chuyện gì mà nắm chắc.

      Nếu vừa thân chọc giận đối phương, hẳn nhiên phải vì ngu ngốc, mà vì chẳng ngại gì đối phương.

      e ngại, tự nhiên cần nể mặt.

      – Cẩn thận chút, ta giúp ngươi trông chừng tên Trình Hổ.

      Lê Thanh thấp giọng .

      Mục Trần gật đầu, chậm rãi tiến lên. Linh quang lóe sáng, thanh trường kiếm màu xanh thoáng .

      – Đơn đấu? Cũng quyết đoán đấy nhỉ.

      Trình Sư thấy Mục Trần tự thân tiến lên, giận dữ cười gằn. Tiểu tử này là cuồng tưởng tượng được, chỉ là Dung Thiên cảnh mà cũng dám lăn tăn với chuẩn Hóa Thiên cảnh sao chứ. Ngại sống lâu quá đây mà!

      Những người khác xung quanh kinh dị nhìn cặp đơn đấu kia, vì sao thiếu niên kia lại ngu xuẩn như vậy.

      – Bất quá dám lên, tự mình trả giá chút .

      Nhiều năm nay trong tay Trình Sư nhuốm máu ít sinh mệnh, dĩ nhiên chẳng hề có tâm nhân từ nương tay dù Mục Trần trẻ người non dạ. Đôi mắt toát lên lãnh khốc vô tình, linh lực mạnh mẽ bồng bềnh, những tiếng gầm như sư tử làm rung chuyển thạch điện.

      – Tiểu tử, chịu chết !

      Thân hình vừa lóe lên xuất trung trước mặt Mục Trần, đôi mắt lạnh lùng sắc lẹm bổ đao xuống. Linh lực trong cơ thể như triều dâng, đao phong to lớn chém xuống khoan nhượng. Đao chưa hạ hết, mặt đất bị chấn đến đứt gãy.

      Trình Sư ra tay hoàn toàn tàn nhẫn, lộ bản sắc hung ác.

      Mục Trần hít sâu hơi, đôi mắt cũng lãnh khốc chẳng kém, tay nắm chặt trường kiếm, linh lực trong cơ thể vận chuyển điên cuồng, hắc ám tuôn trào ra ngoài bao phủ thân thể, nhiệt độ trong đại điện theo đó nóng lên.

      “Ha!”

      Mục Trần quát lên khí thế, trường kiếm đâm tới, hắc viêm hừng hực, kiếm quang hề né tránh tấn công chính diện đao phong của Trình Sư.

      “Uỳnh!”

      Ánh đao kiếm chém nhau liên miên, tiếng vang rền khiến mọi người đau óc nhức tai, những khối đá đổ nát quanh đó bị dư quang của đao kiếm chém ra làm mấy mảnh, mọi người vội vã tránh lui xa, e sợ bị lạc đạn bất đắc kỳ tử.

      “Ầm ầm.”

      Cột đá đổ sập, bụi mù bốc cao. Mọi người nhìn qua, trong cơn bão bụi là hai người lăng đứng cách nhau khoảng như thú săn rình con mồi sơ hở.

      – Tiểu tử này lại có thể tiếp được đao của nhị thủ lĩnh?

      tên Sư Hổ đoàn kinh ngạc ra mặt. đao kia của Trình Sư đủ sức chém trong thương cường giả Dung Thiên cảnh hậu kỳ, nhưng bây giờ lại bị thiếu niên nọ ngăn cản được chỉ với kiếm.

      – Khó trách dám ngông cuồng lộng ngôn, cũng có chút bản lĩnh. Bất quá chọc giận nhị thủ lĩnh có thủ đoạn gì cũng khó tránh khỏi cái chết.

      Tên khác lại tỏ vẻ xem ra gì cười nhận xét.

      Trình Hổ nheo mắt nhìn thiếu niên kia, mày nhăn lại. Linh lực tên nhóc đó khá kỳ lạ, dù hùng hậu như Trình Sư, nhưng hắc viêm thiêu đốt rất bá đạo. Lúc nãy ngạnh đấu, đao phong của Trình Sư phần lớn bị hắc viêm kia đốt cháy rụi.

      Lê Thanh thấy Mục Trần bị áp chế cũng bớt mối lo trong lòng, tay nắm chặt Long Linh Hoàn. khi bọn Trình Hổ có hành động gì, nàng lập tức cản lại.

      Mọi người trong thạch điện đều bị vòng chiến của Mục Trần vs Trình Sư hấp dẫn, ai thấy được nơi cuối thạch điện, thân tượng đá đổ nát nọ xuất tia hào quang cực nhạt.

      – Có bản lĩnh đấy!

      Trình Sư siết tay cầm trường đao, ánh mắt tỏ vẻ nghi ngại. Vốn nghĩ đao cường hãn là có thể lập tức áp chế tên nhóc Dung Thiên cảnh này, nhưng ngờ linh lực của khá cổ quái, hắc viêm chứa trong đó rất quỷ dị, cả đao phong cũng bị đốt bốc hơi sạch.

      Mục Trần tay nắm trường kiếm, thở ra. Đối với kiếm đỡ lấy đao phong hung hãn của Trình Sư mà rơi xuống hạ phong, cũng kinh ngạc ít. Xem ra thực lực tăng lên Dung Thiên cảnh trung kỳ giúp ích . ràng tinh tiến nhiều nhất vẫn là Cửu U Hỏa. Trước khi luyện hóa Hỏa Viêm Tiên Liên, nó cũng cường đến vậy.

      – Chuẩn Hóa Thiên cảnh, chưa đủ sức ra oai trước mặt ta đâu.

      Mục Trần cười, nhưng đôi mắt sắc lẹm lại toát ra tàn nhẫn đáng sợ. tại thân ở trong linh tàng Chí Tôn, cũng nên dây dưa với bọn người Trình Sư, do vậy trận đấu loại này phải đánh nhanh thắng nhanh.

      Nghĩ vậy, vươn tay ra, hắc ám hội tụ, cửu cấp Phù Đồ tháp lập tức xuất .

      Vừa , Cửu cấp Phù Đồ tháp bành trướng to lên trăm trượng, thân tháp có hắc viêm lượn lờ, dao động kinh người tản mát.

      “Grào!”

      Tầng thứ nhất cửu cấp Phù Đồ tháp phát sáng, kim quang lóe ra, con kim long to lớn lao ra uốn lượn, gào lên kinh khủng, sóng khiến mọi người giật mình, thạch điện rung chuyển.

      Trình Sư cũng rùng mình trước biến cố. Tiểu tử này đơn giản, thể khinh thường .

      Tay siết chặt trường đao, linh lực vận chuyển cực hạn, hùng hồn như sóng thần ào ạt cuộn trào uy áp bao phủ thạch điện.

      Mục Trần hờ hững nhìn kim long vần vũ quanh cửu cấp Phù Đồ tháp, vẫn chưa dừng lại, hai tay hợp với nhau thành ấn pháp quái lạ.

      “Đùng!”

      Ngay lúc ấn pháp thành hình, cửu cấp Phù Đồ tháp vang lên tiếng động kinh thiên, kim quang từ tầng thứ nhất lan đến tầng hai.

      Lại thêm tiếng rống gầm vang trời, thêm con kim long to lớn lao ra, uốn lượn xoay quanh cửu cấp Phù Đồ tháp.

      Hai con kim long gầm rú quần thảo, linh khí trong thạch điện đều điên cuồng lao đến chúng nó, cảnh tượng chấn kinh tất cả mọi người.

      Kim long thứ hai xuất , Mục Trần vui mừng ra mặt. Cửu cấp Phù Đồ tháp tổng cộng chín tầng, ngờ mỗi tầng là kim long. Trước đây hăn chỉ đủ sức sử dụng kim long tầng thứ nhất, nhưng tại thực lực tăng tiến, có thể triệu gọi kim long ở tầng hai.

      Đôi mắt Mục Trần háo hức nhìn vào cửu cấp Phù Đồ tháp, Đại Phù Đồ quyết do mẫu thân để lại cực kỳ bất phàm, huyền diệu tới mức khi thực lực của càng tăng cao, uy lực của nó càng thể ra cường hãn hơn, đầy đủ hơn. Chẳng biết đến khi tu luyện đến đại thành, Đại Phù Đồ quyết có uy lực đáng sợ thế nào đây?

      Tưởng tượng đến lúc đó, Phù Đồ tháp xuất , chín rồng cùng bay, cảnh tượng hùng tráng khiến Mục Trần khỏi chờ mong.

      – Tiếp theo, mượn ngươi để tế tháp đệ nhị tầng nào!

      Mục Trần cười khẩy nhìn Trình Sư biến sắc trước động tĩnh kinh người của cửu cấp Phù Đồ tháp, lời vừa dứt, tâm thần vừa động, hai chú kim long mang theo cái bóng khổng lồ dữ tợn đè xuống thân hình Trình Sư.

      – Cửu cấp Phù Đồ tháp, Song Long trấn!

      “Rầm!”

      Nền đá của thạch điện lập tức sụp xuống, dư chấn khiến nhiều người xung quanh thực lực cao mấy phải hộc máu bay lui, những cột đá tảng đá gần đó cũng nổ tung.

      – Thiên Sư trảm!

      Trận địa song long Phù Đồ tháp kinh khủng như vậy, chưa đánh trúng khiến xung quanh đau khổ như thế, Trình Sư hoảng sợ ra mặt, dốc tận linh lực trong người thét lên tiếng, trường đao dùng hết sức lực trảm ra.

      “Đùng!”

      Linh lực ùn ùn tuôn ra hóa thành hùng sư sáng ngời, đao phong sắc bén tràn ngập thân thể nó, lấy tốc độ kinh người bổ xuống tòa Phù Đồ tháp.

      “Bang!”

      Hùng sư vs song long, luồng khí lãng kinh thiên động địa bùng nổ vang rền.

      “Uỳnh!”

      Cả thạch điện lúc này hoàn toàn bị san phẳng, bụi mù mờ mịt, Trình Sư biến sắc, hùng sư gầm lên đau đớn rồi bị Phù Đồ tháp mạnh mẽ nghiền nát nổ tung.

      “Véo!”

      Phù Đồ tháp đánh tan hùng sư, thế tiến cũng giảm, nhanh như tia chớp đập vào người Trình Sư chẳng kịp tránh né.

      “Hự!”

      Trình Sư trúng đòn nghiêm trọng, mặt xanh như tàu lá, thân hình đập lên mặt đất, nảy lên đập xuống lê đoạn dài va vào bức tường thạch điện, máu phun như mưa.

      Lê Thanh nhìn thấy chiến đấu chỉ nháy mắt phân thắng bại cũng mồm chữ O mắt chữ A nhìn Mục Trần. Tên tân sinh này lợi hại thế ư?

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 246: Uy Hiếp


      Bụi mù dần tan khỏi thạch điện, mọi người kinh ngạc nhìn Trình Sư thê thảm hộc máu, đặc biệt là đám thành viên Sư Hổ đoàn sắc mặt biến đổi cực kỳ, ngây dại ngoài dự kiến.

      Thủ lĩnh Trình Sư thực lực chuẩn Hóa Thiên cảnh lại thua dưới tay thiếu niên Dung Thiên cảnh chỉ trong chiêu duy nhất?

      – Chuyện gì xảy ra….?

      Miệng lưỡi khô quắt khó hiểu, gương mặt còn chút máu, đâu còn dáng vẻ khoác lác huênh hoang vừa nãy. Ánh mắt cả bọn nhìn Mục Trần lúc này trở nên sợ sệt hơn nhiều.

      Giữa trung, Mục Trần vẫn hờ hững nhìn Trình Sư bị đánh hộc máu văng , thình lình mắt lóe sáng, lắc mình lao tới tên kia.

      Dường như muốn ném đá thêm xuống giếng.

      – Ngươi dám…!

      Trình Hổ thấy Mục Trần làm tới buông, tức giận hét lớn, Giao Linh Hoàn tay phát ra linh quang ngập trời, trong tiếng giao long ngân nga, con Xích Giao rực lửa to cả trăm trượng lao tới Mục Trần.

      Cảm nhận Giao Linh Hoàn thế tới điên cuồng, Mục Trần cũng biến sắc kinh dị. Uy lực của kiện Giao Linh Hoàn kia quả nhiên rất mạnh, cũng cảm thấy tê da đầu sởn gai ốc. Linh cụ thượng phẩm và trung phẩm cách biệt lớn đến như thế sao?

      – Hừ!

      Nhưng ngay lúc đó, Lê Thanh vẫn sẵn sáng từ nãy giờ cũng vung tay lên, Long Linh Hoàn cũng bắn ra, hóa thành Xích Long khổng lồ, hào quang rực lửa ào ào ngăn cản Xích Giao.

      “Đùng đùng!”

      Xích Long vs Xích Giao giữa trời, linh lực phát tán mạnh mẽ, thạch điện vốn là phế tích vừa chịu đòn Song Long trấn uy mãnh phá hoại lại thêm đợt rung chuyển chấn động ngớt.

      Mục Trần ngẩng lên nhìn long giao tranh đấu, ánh mắt tỏ ra nghiêm trọng. Từ xưa đến nay ít dùng linh cụ để chiến đấu, nên cũng cảm nhận được nó mạnh mẽ bao nhiêu. tại chính mắt chứng kiến uy phong của linh cụ thượng phẩm, mới phát ra thứ gọi là linh cụ này có thể tăng thêm chiến lực nhiều đến bao nhiêu.

      Nếu lúc nãy Trình Sư lấy món linh cụ thượng phẩm kia đối chiến, tuyệt đối Mục Trần dễ dàng đánh bại tên kia như thế, thậm chí bị tên kia quấn lấy, lúc đó đối phương bằng lượng linh lực hùng hậu vượt xa có thể dễ dàng kéo dài rồi đánh bại khi kiệt sức.

      Mục Trần nheo mắt suy nghĩ. Có lẽ sau này nên xem thường linh cụ nữa, nếu được phải tìm vài món linh cụ tốt tốt hộ thân mới được, để lỡ như có gặp những đối thủ nắm giữ linh cụ thượng phẩm cũng quá bị động.

      Ý niệm đó lên trong đầu, Mục Trần giảm tốc lao gấp đến chỗ Trình Sư mặt mày trắng bệch.

      – Cản lại!

      Trình Hổ phẫn nộ quát lên, bị Lê Thanh ngăn cản, khó mà phân thân được.

      – Vâng!

      Những thành viên Sư Hổ đoàn còn lại vội vàng đáp lời, cấp tốc lao hướng về Mục Trần để cứu thủ lĩnh.

      – Cút!

      Mục Trần lạnh lùng gầm lên, thanh trường kiếm mang theo linh lực hắc viêm đâm tới liên hồi, bóng kiếm bao trùm phủ lấy những thành viên Sư Hổ đoàn.

      Đám thành viên này thực lực cao lắm cũng là Dung Thiên cảnh, tự biết đủ khả năng chống đỡ công kích của Mục Trần, kiếm ảnh hắc ám nhanh chóng xuyên phá phòng ngự của họ, chấn cho cả đám phải hộc máu bay lui.

      Mục Trần như sói lạc bầy dê, tả xung hữu đột phá tan vòng vây của mười mấy người, lắc mình lóe lên lập tức ở bên cạnh Trình Sư kinh hãi tột độ.

      – Ngươi muốn làm gì?

      Trình Sư quát lớn, dù khó mà che giấu được sợ hãi, nhưng vẫn mạnh miệng để trấn áp nỗi sợ. Thằng nhóc thiếu niên này thực lực chỉ là Dung Thiên cảnh, sao lại hung hãn đến như thế?

      Mục Trần cười nhạt, bàn tay run lên chút, kiếm quang hướng về cổ họng Trình Sư, dao động nóng bỏngs ắc bén khiến cứng người dám cử động.

      – Ta , tên kia. . .

      Mục Trần nắm đầu Trình Sư, cười tủm tỉm gọi Trình Hổ bên này:

      biết cái mạng của huynh đệ này trong lòng ngươi cân nặng bao nhiêu nhể?

      – Tiểu tử, ngươi dám đả thương , Sư Hổ đoàn là sinh tử địch với ngươi, chết ngừng!

      Trình Hổ phẫn nộ gầm lên, hai tay nắm chặt lại, ánh mắt điên cuồng.

      – Mấy lời lảm nhảm vô nghĩa đó miễn giùm !

      Mục Trần cười, lắc đầu, rồi ánh mắt trở nên băng hàn lạnh lẽo:

      – Nộp Giao Linh Hoàn cho ta, đổi mạng huynh đệ của ngươi.

      – Ngươi…!

      Trình Hổ cáu tiết, ánh mắt nhìn chằm chằm Mục Trần như muốn ăn tươi sống nuốt.

      Mục Trần cười khẩy, trường kiếm kề sát cổ họng Trình Sư, vệt máu vừa chảy ra liền bị hắc viêm đốt cháy bốc hơi nghi ngút.

      Trình Sư mặt mày trắng bệch, yết hầu nóng rực khiến dám động đậy.

      Trình Hổ giận run người, trừng mắt gắt gao rời khỏi Mục Trần, đám thành viên Sư Hổ đoàn cũng dám tới gần.

      Trong thạch điện, mọi người thấy Mục Trần bắt Trình Sư làm con tin cũng táp lưỡi sợ hãi. tên hung hãn, ngay cả nhị thủ lĩnh Sư Hổ đoàn cũng bị đùa giỡn trong tay.

      Lê Thanh thu lại Long Linh Hoàn, lướt đến bên cạnh Mục Trần, ánh mắt cảnh giác nhìn Trình Hổ run rẩy vì tức giận.

      – Xem ra trong lòng ngươi, tính mạng huynh đệ cũng bằng kiện Long Linh Hoàn.

      Mục Trần nhìn thấy sắc mặt tình bất định của Trình Hổ, cười khẩy trêu ghẹo.

      Lời của cũng khá độc địa, câu đó cũng khiến cho Trình Sư cũng run bắn người, thành viên Sư Hổ đoàn lập tức nhìn lại Trình Hổ. Nếu Trình đại gia ngay cả thân huynh đệ Trình Sư cũng thèm để ý, vậy đám thành viên bình thường có là gì?

      Trình Hổ thấy ánh mắt nghi ngại của mọi người cũng chỉ biết hung tợn nhìn Mục Trần. Tên tiểu tử tuổi bao nhiêu lại có tâm tư tàn nhẫn và mưu mẹo gian xảo. Cục diện ly gián bày ra thế này, nếu bản thân chịu nộp GIao Linh Hoàn, có lẽ sau này Sư Hổ đoàn mau chóng tan rã.

      – Được, ta đưa Giao Linh Hoàn cho ngươi! Thả ra trước!

      Trình Hổ cắn răng đến nghẹn họng buông ra vài lời.

      – Việc đó ngươi chọn được, nộp Giao Linh Hoàn .

      Trình Hổ hai mắt đỏ ngầu, vung tay lên, Xích Giao uốn lượn đầu nhanh chóng thu lại, hóa thành chiếc vòng đỏ rực trong tay .

      “Véo.”

      mân mê Giao Linh Hoàn, ánh mắt đau lòng cam, nhưng cũng đành ném ra.

      Mục Trần cong tay hút lấy. Linh hoàn vừa chạm vào tay, nhất thời cảm nhận được cỗ dao động kinh người bồng bềnh trong tay, cảm giác như khó nắm giữ được, kìm lòng được tán thưởng tiếng. hổ là linh cụ thượng phẩm, cường hãn.

      – Nè!

      Mục Trần cầm Giao Linh Hoàn đưa sang cho Lê Thanh bên cạnh.

      Lê Thanh ngẩn người, ngờ được Mục Trần lại đưa Giao Linh Hoàn cho nàng. Dù sao là chiến lợi phẩm vất vả giành được, kiện linh cụ thượng phẩm, đem về bán trong Linh Trị điện ít nhất cũng trăm vạn linh trị, giá trị hề .

      – Đó là phần của ngươi, ta muốn lấy.

      Lê Thanh tỏ vẻ từ chối, dù biết Long Giao Linh Hoàn là hai kiện linh cụ cùng bộ, nhưng thứ kia Mục Trần đánh mới đoạt được.

      Mục Trần cười lắc đầu, tiện tay ném Giao Linh Hoàn cho nàng.

      Lê Thanh tùy tiện như thế nhất thời hốt hoảng giơ tay ra chụo lấy, ánh mắt khó chịu sẵng giọng:

      – Ngươi làm gì vậy?

      Dung mạo của nàng vốn là xinh đẹp, chẳng qua ngày thường lạnh băng, bây giờ lại tỏ vẻ oán trách khiến cho Mục Trần hơi sửng sốt, chợt cười :

      – Học tỷ Lê Thanh, ngươi cười rất là đẹp.

      Lê Thanh giật mình đỏ mặt, ra vẻ cáu kỉnh khôi phục lại dáng vẻ lạnh băng, đeo cặp Long Giao Linh Hoàn vào hai bên cổ tay.

      – Xem như lần này nợ ngươi ân, sau khi xong nhiệm vụ trở về, ta trả ngươi 100v linh trị.

      Mục Trần cười cười, :

      cần.

      – Ta thích thiếu ai ân tình cả, nếu ngươi muốn lấy lại cái này .

      Lê Thanh cương quyết .

      Mục Trần chép miệng bất đắc dĩ. nàng học tỷ Lê Thanh lúc bướng bỉnh cũng rất đáng , tiếc là có người rồi.

      – Ngươi còn thả người?

      Trình Hổ mắt phun lửa liếc nhìn Mục Trần và Lê Thanh liếc mắt đưa tình, lạnh lùng quát lớn.

      – Được thôi…

      Mục Trần nắm cổ áo Trình Sư, bất chợt vỗ chưởng vào lưng , kình lực vừa tuôn đẩy Trình Sư tự giác bay , sắc mặt càng thêm tái xanh.

      Trình Hổ vội vàng đỡ lấy Trình Sư, nhìn thấy sắc mặt khó coi cực kỳ của thằng em, biến sắc:

      – Ngươi vừa làm cái gì?

      – Ta thả vài thứ này kia vào người thôi. Yên tâm! chết được đâu, bất quá nửa canh giờ thể vận dụng linh lực .

      Mục Trần nhún nhún vai, tỏ vẻ hề có thành ý cười cười :

      xin lỗi, các ngươi người đông thế mạnh, ta đành phải cẩn thận chút, đắc tội vậy!

      Trình Hổ cay nghiệt oán hận nhìn Mục Trần, nhe răng cười dữ tợn:

      – Tiểu tạp chủng, ngươi cho rằng như thế là xong sao?

      Mục Trần nghe vậy, trừng mắt.

      Bên ngoài thạch điện đột ngột vang lên những tiếng bước chân dồn dập, rồi lượng người đông nghẹt như thủy triều tiến vào, trong đó có vài người là thành viên Sư Hổ đoàn, số người còn lại áo quần khác nhau, nhưng trước ngực lại có cùng huy hiệu giống hệt nhau.

      – Là người Cửu Đao đoàn!

      – Cửu Đao đoàn kai và Sư Hổ đoàn chính là minh hữu, tên nhóc này xong rồi, quả nhiên là gian xảo, tên Trình Hổ vốn sớm đưa người tìm viện binh.

      Những tiếng cảm thán bàn tán xung quanh chui vào tai Mục Trần khiến nhíu mày. có thể thấy giữa đoàn người Cửu Đao đoàn kia có hai kẻ tới, chắc chắn là thủ lĩnh. Thực lực bọn họ cũng tới trình độ chuẩn Hóa Thiên cảnh.

      – Ha ha, Trình Hổ huynh! Ta vừa gặp truyền tin của ngươi lập tức dẫn người đến ngay.

      Hai gã thủ lĩnh kia vừa đến liền cười to chào hỏi Trình Hổ.

      – Đa tạ hai vị huynh đệ.

      Trình Hổ cũng khách khí đáp lại lời chào, rồi sắc mặt hung ác nhìn Mục Trần, cười lành lạnh:

      – Thằng nhãi con, bây giờ xem ngươi đánh làm sao?

      Mục Trần trở nên lạnh lẽo, hắc viêm lượn lờ quanh thân.

      Lê Thanh cũng nắm chặt Long Giao Linh Hoàn, chuẩn bị dốc toàn lực ra tay.

      “Rắc, uỳnh!”

      khí trong thạch điện giương cung bạt kiếm, thình lình vang lên vài tiếng động lạ khiến mọi người giật mình, tất cả nhìn lại phương hướng phát ra tiếng động, đó là vị trí cuối thạch điện.

      Tất cả đều biến sắc.

      Mục Trần cũng quay lại nhìn, trợn mắt kinh ngạc. Ở bên đó, cái tượng đá đổ nát hư hại lúc này phát sáng rực rỡ, hoa văn thân tượng hình thành trận pháp cực kỳ phực tạp, linh lực dao động vô cùng khủng bố toát ra từ bức tượng to lớn.

      Đôi mắt tượng đá chầm chậm mở ra, hờ hững vô tình nhìn vô số những con người lúc nhúc trong thạch điện.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 247: Thạch Tượng Thủ Vệ


      “Đùng đùng!”

      Hào quang rực rỡ lấp lánh, ở những chỗ hư hại thân tượng đá nhìn thấy ánh sáng lan , dường như được khắc trong đó là linh trận phức tạp ở đẳng cấp cao.

      Mọi người ngạc nhiên trước biến cố ai ngờ tới, lát sau định thần lại trở nên kinh hãi vô cùng.

      Tượng đá này sống lại?

      Mục Trần cũng trợn mắt nhìn tượng đá cũ kỹ cổ kính kia, nó mở to đôi mắt lãnh tĩnh hề có cảm xúc, chỉ có linh quang thoáng .

      Nó chậm rãi cúi đầu, nhìn xuống những con người đông đúc trong điện, thanh hờ hững trống rỗng vang lên:

      – Kẻ quấy nhiễu long mộ, giết tha!

      Giọng vô tình của nó vang lên, tay nó giơ ngang, chụp lấy trụ đá bên cạnh, quét tới phía trước, lực công kích đáng sợ nặng nề như tòa núi ập xuống.

      “Bang bang!”

      Mọi thứ đằng trước tượng đá đều bị đập nát, những người may nằm trong tầm quét của chiếc cột trực tiếp bị đánh bay tít tắp, văng vào những bức vách của thạch điện, phun máu xối xả.

      Tượng đá đột nhiên bạo khởi công kích khiến đám đông hoảng hốt bỏ chạy, sợ hãi nhìn lại tượng đá sau lưng, ánh mắt khác nhìn thấy ác thần.

      Mục Trần cũng kinh ngạc, linh lực trong người liền vận chuyển cấp tốc, tình hình cũng có gì đó hợp lý. Bất quá cũng tốt, tượng đá này quậy phá khiến họ đủ thời gian thừa loạn bỏ chạy.

      – Chuẩn bị thôi.

      Mục Trần quay lại thầm với Lê Thanh. Nàng nghe vậy liền đồng ý.

      Cái tượng đá biết thức tỉnh từ khi nào thình lình giết chóc chút tay, mỗi bước của nó là cột đá đầy nguy hiểm càn quét khắp nơi, bất kể ai bị đánh trúng tan thây nát thịt cũng tàn phế.

      Sư Hổ đoàn và Cửu Đao đoàn đông người nhất, bỗng dưng lại trở thành kẻ bị nạn thảm thương nhất, đám người bị cột đá quật trúng nát thành cám.

      – Trình Hổ huynh, tượng đá này sao lại thế?

      Hai gã thủ lĩnh Cửu Đao đoàn biến sắc, gấp gáp hỏi. Bọn họ đến đây chẳng qua vì nghe có linh cụ thượng phẩm xuất , vừa vội vã chạy tới, linh cụ thượng phẩm đâu thấy, lại gặp ngay cái tượng hung thần điên loạn.

      – Hai món linh cụ thượng phẩm rơi vào tay hai người kia, đừng để họ chạy thoát.

      Trình Hổ cũng tức nghẹn họng, vất vả đợi viện binh đến, chưa kịp làm gì lại xảy ra chuyện này, nhưng vẫn chịu buông tha, chỉ tay vào Mục Trần và Lê Thanh, quát khẽ.

      – Chúng ta cứ để em rút trước , ba người chúng ta cùng nhau giải quyết bọn họ!

      Hai gã thủ lĩnh Cửu Đao đoàn hơi do dự, tượng đá kia tung hoành tàn sát, nếu lỡ may dính vào phiền phức.

      – Hai vị, cái thằng nhóc kia đánh nhị đệ của ta trọng thương, còn dám bắt để uy hiếp ta. Đến khi bắt được họ, linh cụ thượng phẩm ta cần, chỉ cần thằng nhãi ranh kia giao cho ta, ta phải nghiền nát xương.

      Trình Hổ nghiến răng.

      Nghe vậy, hai gã thủ lĩnh Cửu Đao đoàn sáng rực hai mắt, cười to:

      – Được, vậy cứ theo lời Trình Hổ huynh, bắt tiểu tử kia trước.

      Trình Hổ rủa thầm trong lòng, nhưng tỏ ra chút nào, liền ra lệnh cho binh mã rút , còn với hai thủ lĩnh Cửu Đao đoàn hộ vệ người của mình, nhưng lao thẳng đến chỗ Mục Trần và Lê Thanh.

      Lê Thanh liền phát thấy ba người họ hùng hổ lao tới, thạch điện hỗn loạn vô bì, tượng đá thủ vệ đánh giết ngừng, mọi người chật vật bỏ trốn nhưng Trình Hổ chạy trốn mà trực tiếp xông tới truy kích, xem ra khó kiềm chế nỗi hận với Mục Trần.

      – Hừm!

      Nàng nhìn thấy ba người cùng nhau công tới lại chút nào sợ hãi, Long Giao Song Hoàn bộc phát hào quang mãnh liệt, xích long xích giao lao ra ầm ầm, sức mạnh kinh thiên áp bức đến ba kẻ lao tới, đất đá trong điện lại càng thêm tan hoang.

      Long Giao Song Hoàn sau khi đến gần nhau, uy lực lại đại tăng, thanh thế khiến cả Mục Trần thêm lần kinh ngạc, trọng thị đối với linh cụ thượng phẩm càng tăng thêm.

      – Đáng chết!

      Trình Hổ hoảng hồn nhìn thấy Xích Long và Xích Giao ầm ầm lao tới, mặt biến sắc. Cả ba người khựng lại, linh lực tuôn ra dám trễ nãi, mạnh mẽ chống đỡ Long Giao công kích.

      “Đùng!”

      cú va chạm kinh hoàng khiến nhiều kẻ xui xẻo phải trốn chạy khỏi tượng đá ở khu vực gần đó bị chấn hộc máu văng .

      Xích Long Xích Giao gầm lên hung tợn, nhưng bị ba người kia liên thủ ngăn lại. Dù vậy họ cũng chẳng thoải mái gì.

      Lê Thanh vừa thử dùng uy lực của Long Giao Song Hoàn, ngờ nó cường đại như thế, gương mặt liền tỏ ra vui mừng. Dùng cái này có lẻ cả cường giả Hóa Thiên cảnh sơ kỳ nàng cũng dễ dàng đánh bại. Linh cụ thượng phẩm quả nhiên bất phàm.

      Mục Trần hít hà than thở, nếu bây giờ phải đối địch Lê Thanh, nếu mà dùng đến bản lĩnh tối cường của mình, e rằng khó mà chiếm được thượng phong.

      Nhưng mà Long Giao Song Hoàn đưa cho Lê Thanh, Mục Trần dĩ nhiên thể đòi lại. Vả lại bây giờ cũng còn ở trong linh tàng Chí Tôn, tin nơi đây chỉ có duy nhất bộ linh cụ thượng phẩm mà thôi.

      “Rầm!”

      Thình lình cảm thấy bất an, ánh mắt nhìn lại tượng đá càn quét mọi người đằng kia, thấy nó cũng hướng cặp mắt vô hồn nhìn lại Long Giao Song Hoàn hai cánh tay Lê Thanh.

      Quả Long Giao Song Hoàn vốn do tượng đá kia thủ hộ, hẳn nhiên dễ dàng nhận ra dao động quen thuộc. Mặc dù nó có trí tuệ, nhưng chính vì thế nên dao động quen thuộc càng dễ thu hút nó hơn nữa.

      “Uỳnh!”

      Tượng đá ôm chiếc cột cực lớn, đột nhiên chuyển hướng nện bước lao tới chỗ Mục Trần, hai tay ôm cột đá múa may vang lên những tiếng động đáng sợ, mạnh mẽ nện xuống công kích Lê Thanh.

      Cái bóng thình lình từ cao ập xuống khiến Mục Trần biến sắc, bất chất tất cả lao tới ôm eo Lê Thanh, cấp tốc giậm đất bắn lui.

      “Bùm!”

      Cột đá nặng nề phá hủy nền đá ngay chỗ họ vừa đứng khi nãy, đất đá văng lên tung tóe, Mục Trần nhìn thấy mà nổi da gà. Lúc nãy nếu bị đánh trúng, chết cũng trọng thương.

      Tượng đá này thực lực quá mạnh, có lẽ chỉ có cường giả Hóa Thiên cảnh chân chính mới đủ sức chống cự.

      – Buông ra!

      Mục Trần thất thần cảm thán, đột ngột tiếng quát lạnh băng pha lẫn xấu hổ vang lên bên tai, quay lại nhìn gợi cảm kia, đôi mắt phẫn nộ trừng lên nhìn .

      – Tình thế ép buộc, ép buộc tình thế….

      Mục Trần luống cuống giải thích, cấp tốc buông nàng ra. Lê Thanh dường như rất thích người khác phải, nhưng mà lúc nãy nghĩ nhiều vậy được.

      Lê Thanh cũng biết Mục Trần phải cố ý lợi dụng, nên cũng truy cứu nhiều, chỉ trừng mắt cảnh cáo tiếng rồi chăm chú quan sát tượng đá. Nó sau kích thất bại, lại giơ cột đá lên, hung hãn tấn công ba người bọn Trình Hổ đứng gần nhất.

      Trình Hổ dám miễn cưỡng chống đỡ, cả ba vội vã tránh né khổ sở, suýt nữa cũng bị cột đá đập vào người.

      – Chúng ta nhanh !

      Mục Trần thấy tình hình thoải mái hơn, vội vàng . Bất chợt nhíu mày, trong tay lại xuất khối ngân bài mang theo hoa văn Bạch Long, lúc này nó trở nên nóng cháy.

      – Sao lại thế này?

      Mục Trần nhận thấy dị tượng khối ngân bài cũng sửng sốt. Bất quá nhíu mày suy nghĩ, cất vào tay áo, chưa làm điều gì khác.

      Nhưng vừa cất ngân bài vào, quay đầu lại, tượng đá kia khựng lại chút, rồi quay phắt lại, giậm bước ầm ầm chạy thẳng tới chỗ .

      mau!

      Mục Trần kinh hãi biến sắc, quát lên. và Lê Thanh lập tức bỏ chạy, chỉ chốc lát ra khỏi thạch điện hoang tàng.

      Dù rằng cả hai chạy xa tít tắp, nhưng tượng đá nọ lại có ý buông tha, vẫn nện bước ầm ầm chạy theo, sát khí nhiếp người.

      Trình Hổ thấy tượng đá kia buông tha bám lấy nữa cũng mừng rỡ thở phào.

      – Trình Hổ huynh, tượng đá này quá mạnh mẽ, chúng ta sợ rằng khó mà đối phó nổi, vất vả lắm mới thoát được, ta thấy hay là bỏ . Tiểu tử kia chẳng biết vì sao lại bị nó đeo bám, chết là cái chắc.

      tên thủ lĩnh Cửu Đao đoàn thở ra hơi hổn hển . Vừa nãy suýt nữa bị đập thành thịt nát, bây giờ cũng còn lòng dạ nào tranh đoạt đồ vật kia nữa.

      Trình Hổ nghe thấy cũng hơi do dự, nhưng chỉ đành bất đắc dĩ đồng ý:

      – Vậy trước tạm tha cho , chúng ta chỉnh đốn nhân mã chuẩn bị vào nơi sâu nhất của linh tàng. Ta nghĩ ở đó có bảo bối cực tốt, chúng ta liên thủ dù có gặp phải tam đại thế lực cũng tranh được ít nhiều.

      – Được!

      Hai gã kia cũng lập tức tán thành, rồi cả đám người rời khỏi thạch điện, triệu tập lại lâu la, nhanh chóng hướng về cuối linh tàng cất bước.

      khu vực nọ, sắc mặt Mục Trần khá khó coi, phát dường như tượng đá nọ có khả năng truy tung , dù có trốn đâu, đổi hướng bao nhiêu lần vẫn bị bám sát bỏ.

      – Mục Trần, chuyện gì xảy ra đây?

      Lê Thanh cũng mặt xanh mặt vàng, nàng cũng vì sao tượng đá lại chạy theo hai người.

      – Dường như nó chỉ chạy theo ta, ngươi tách ra trước .

      Mục Trần trầm ngâm .

      – Được, ta theo sát phía sau.

      Lê Thanh tán thành, nhanh chóng tách ra hướng khác.

      Quả nhiên tượng đá hề quan tâm tới Long Giao Song Hoàn tay Lê Thanh, vẫn mực theo bước Mục Trần.

      – Chết cha!

      Mục Trần đau khổ thầm rủa, quả nhiên con quái này đuổi theo , nhưng mà sao kỳ vậy? chưa từng giao đấu với nó, lại nữa Long Giao Song Hoàn cũng ở trong tay mà.

      – Sao lại thế này?

      Mục Trần cau mày, ánh mắt lóe sáng, lát sau tinh thần vừa động, lấy ra ngân bài Bạch Long cầm trong tay.

      vuốt ve ngân bài nóng cháy, hai mắt trừng trừng, dường như hiểu ra gì đó.

      Chẳng lẽ ngân bài này hấp dẫn con tượng đá kia sao?

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 248: Thung Lũng Đen


      “Ầm Ầm!”

      Đất đai rung chuyển chấn động, tượng đá cổ xưa cao lớn nện bước chạy như gió, mọi thứ chướng ngại vật dưới chân đều bị nó nghiền nát, đường nó qua, mọi thứ nát tan hỗn độn.

      Dọc đường nhiều người kinh hãi khi tận tai nghe mắt thấy cảnh tượng đáng sợ kia vội vàng tránh lui, căn bản chẳng ai dám ngăn cản, mặc cho tượng đá nọ lướt qua.

      Linh lực hắc ám bao phủ hoàn toàn thân thể Mục Trần, tốc độ càng lúc càng tăng, ánh mắt lóe lên, ngân bài trong tay càng lúc càng nóng cháy.

      Vừa nãy thăm dò, rốt cuộc xác định đuọc nguyên nhân tượng đá đuổi theo chính là do ngân bài tác dụng này.

      – Ngân bài này là cái gì mới được chứ?

      Mục Trần nghi hoặc, thứ này giấu rất tốt, ở tận trong cơ thể Thôn Viêm Mãng vương, nếu phải may mắn tìm thấy Hỏa Viêm Tiên Liên, lại may mắn có Cửu U Tước khủng bố áp bức cấp tốc nuốt mất con rắn, căn bản chẳng thể nào phát được.

      giấu kín bưng như thế, chắc chắn nó phải thứ bình thường, lại có hoa văn Bạch Long, nghĩa là cũng là vật do Bạch Long Chí Tôn để lại.

      – Cứ trốn như thế này cũng phải biện pháp tốt.

      Mục Trần trầm tư, tại còn phải nhiều trong linh tàng Chí Tôn đoạt bảo, nếu có biện pháp thoát khỏi tượng đá kia được, phải tìm cách giải quyết nó trước.

      Mục Trần cắn răng siết chặt ngân bài, chỉ có cách thử xem.

      Nghĩ vậy chần chờ nữa, thân hình bắn lên đài cao, xoay lại nhìn chằm chặp vào tượng đá hùng hổ kia.

      “Rầm rầm!”

      Tượng đá nhanh chóng phóng những bước dài nặng nề chạy tới, khí thế khủng khiếp khiến cho nền đất đứt gãy rung chuyển.

      Tượng đá hùng hổ càng lúc càng gần, giơ cao ngân bài trong tay, chẳng cần biết nó có tác dụng gì, trực tiếp rót linh lực vào trong .

      Nhưng có quán chú linh lực vào, ngân bài kia cũng chút thay đổi, tượng đá vẫn hung mãnh lao tới, tư thế như vậy nếu Mục Trần bị húc trúng sứt đầu cũng mẻ trán.

      phải vô dụng vậy chứ?

      Mục Trần toát mồ hôi hột, trong lòng giật thót mấy cái nhưng vẫn thu tay lại, ngược lại linh lực trong cơ thể càng cấp tốc cuồn cuộn đổ vào ngân bài.

      “Uỳnh!”

      Tượng đá giậm mạnh xuống đất lấy đà bật nhảy cao lên , cái bóng to lớn bao phủ lấy đài cao Mục Trần đứng, nhanh chóng hạ xuống.

      Mục Trần cứng người, chân gập lại, chuẩn bị nhảy tránh.

      “Oooong!”

      Đột nhiên ngân bài rung lên, Bạch Long nó sáng ngời lạ thường, tiếng long ngâm vang ra, bạch quang phóng tới, chiếu lên thân thể tượng đá to lớn kia.

      Mục Trần nhất thời ngạc nhiên nhìn thấy tượng đá to lớn trung sắp hạ thân hình khổng lồ xuống đất nhanh chóng bị thu lại, chỉ mấy cái chớp mắt trở thành cái tượng như bàn tay rơi xuống chỗ Mục Trần.

      Mục Trần liền vươn tay ra bắt lấy nó, tượng đá lập tức đứng trong tay .

      – Cái vụ này….

      Mục Trần ngạc nhiên khó hiểu nhìn tượng đá chỉ to bằng bàn tay, mơ hồ xuất quang văn lấp lánh khắp thân thể, hẳn nhiên chính là bức tượng nãy giờ vẫn đuổi theo tha.

      Mục Trần chưng hửng liếc qua ngân bài, ánh mắt kinh dị. Xem ra cái tượng đá này cũng là loại linh cụ, nhưng chỉ có thứ như miếng ngân bài trong tay đây mới có thể điều khiển sử dụng hay cách nào đó là thu phục được.

      – Ngân bài này có vẻ khó lường a.

      Mục Trần chép miệng, cất ngân bài vào. Bàn tay sờ sờ mân mê cái tượng đá , linh lực lập tức được rót vào trong nó.

      “Bùm.”

      Linh lực dũng mãnh tiến vào, tượng đá bộc phát hào quang chói mắt, lập tức bành trướng phóng to lên, chỉ trong tích tắc trở lại thành pho tượng to lớn như cũ.

      Nhưng lúc này nó xuất lại hung hăng tấn công Mục Trần nữa, chỉ yên tĩnh đứng bên cạnh , như vệ sĩ trung thành.

      Mục Trần vui mừng nhìn tên vệ sĩ đá yên tĩnh bên cạnh, dường như biết được chút thủ pháp khống chế cái tượng này.

      “Uỳnh!”

      Mục Trần điều khiển vệ sĩ đá tung ra quyền, lập tức cây cột kế bên trở thành đá vụn, sức mạnh hung hãn như thế, đoán chừng cường giả Hóa Thiên cảnh sơ kỳ cũng dám đỡ.

      Cái này quả thực chính là cỗ máy chiến đấu thuần túy.

      – Lợi hại nha!

      Mục Trần mừng rỡ tán thưởng. hổ là linh tàng Chí Tôn, tượng đá bị năm tháng ăn mòn mấy trăm năm vẫn còn sức mạnh to lớn như vậy. Danh xưng Chí Tôn quả nhiên khó lường.

      Lần này vào đây tuy chưa lấy được kiện linh cụ thượng phẩm nào, nhưng lại thu được vệ sĩ đá kỳ lạ, khiến hoan hỉ thôi. Lần sau nếu có gặp lại Bạch Động, Mục Trần cho đám kia chút ngạc nhiên.

      “Véo!”

      Tiếng xé gió vang lên gần đó, Mục Trần vội lật tay thu vệ sĩ đá lại, cất vào Giới Tử Xuyến.

      Lê Thanh xuất trong tầm mắt, nàng vội vàng bay đến, thấy Mục Trần bình yên vô cũng thở phào, ánh mắt đảo quanh nhìn ngó tứ tung, hơi ngạc nhiên hỏi:

      – Bức tượng kia đâu?

      – Bị thu phục rồi!

      Mục Trần cười.

      Lê Thanh cả kinh, Mục Trần vậy mà giải quyết được cái tượng đá đáng sợ kia? Tên tân sinh này còn giấu những năng lực bậc nào đây?

      Ánh mắt quái dị liếc nhìn Mục Trần, bất quá cũng hỏi kỹ làm thế nào mà thu phục cái tượng kinh dị kia, dù sao ai cũng có những bí mật, nên soi mói quá nhiều những điều riêng tư.

      – Nếu giải quyết rồi, chúng ta cũng nhanh chóng vào trong linh tàng Chí Tôn sâu hơn chút , tụ họp lại với Tô Huyên.

      Lê Thanh đề nghị, tại cường giả và thế lực khắp nơi đều hướng về nơi sâu nhất trong linh tàng, nếu họ còn chậm chạp e rằng kiện nóng phải bỏ lỡ thôi.

      Mục Trần tán thành. lúc này cực kỳ phấn khích với mọi thứ xảy ra trong linh tàng Chí Tôn. Chưa đến đâu gặp được Hỏa Viêm Tiên Liên, Long Giao Song Hoàn, vệ sĩ đá… mấy bảo bối trân quý như thế. Nếu vào sâu trong kia, bảo bối khác còn kinh người ra sao nữa đây?

      Nếu mà đoạt được càng nhiều, chiến lực của càng tăng cao hơn nữa, đến lúc đó có chạm trán cường giả Hóa Thiên cảnh, cũng vui vẻ tiếp chiêu chẳng hề sợ hãi.

      Hai người cũng chần chừ gì nữa, lập tức tìm kiếm con đường chuẩn rồi tăng tốc tối đa nhanh chóng tiến vào trong.

      Dọc đường , họ vẫn gặp rất nhiều nơi đao chạm kiếm vang, nhưng bận tâm dừng lại chút nào. Chừng nửa giờ sau, hai người bắt gặp rất nhiều thạch điện to lớn nối tiếp nhau, hành lang rộng lớn đến mức trở thành đại mạc mênh mông.

      trung, vô số bóng ảnh xuyên gian như tia chớp hướng về đại mạc.

      Mục Trần và Lê Thanh liếc nhìn nhau, hai người cũng lập tức thi triển thân pháp lao . lát sau, họ giảm dần tốc độ xuống.

      Vì nơi xa xa trong tầm mắt, trung tâm đại mạc xuất thung lũng đen khổng lồ, quanh thung lũng có vô số người đứng chờ.

      Linh lực mạnh mẽ dao động lan tỏa, khiến cho linh khí khu vực này đều bị chấn động.

      Cường giả mọi nơi đều tề tựu ở đây.

      Mục Trần vừa thấy vô số cường giả tập hợp, ánh mắt liền tỏ ra kinh ngạc. Bọn người kia là nhanh tay nhanh chân.

      Hai người xuyên qua giữa trung, đến gần thung lũng đen. Đến gần đó, họ mới phát ra trong trung tâm thung lũng có những cột đá đen đứng sừng sững.

      Những cột đá kia cao tới nghìn trượng, mỗi cái đều có hoa văn lấp lánh, nhưng vì năm tháng phai nhạt, khiến chúng cũng còn ràng nữa.

      Thung lũng mênh mông tỏa ra khí tức khiến mọi người hiểu vì sao tâm linh lại cảm thấy run rẩy, cảm giác cứ như kẻ dưới gặp bề mà run sợ.

      Nó khiến cho linh khí trong thiên địa tuy dao động nhưng lại có cảm giác bình ổn, giống như uy áp khí thế khiến ai dám phạm thượng.

      Đó là uy nghiêm Chí Tôn.

      Mọi cường giả ở đây đều tỏ ra trịnh trọng, cái loại khí tức kia với họ tại quá mức cường đại, bất quá nó cũng chỉ là thứ gì đó còn lại, nến chân chính là Chí Tôn xuất , có lẽ mọi người ở đây chẳng ai đủ dũng khí ra tay.

      Vì đó là áp chế tuyệt đối.

      Trong mắt Chí Tôn, mọi người ở đây chẳng khác gì bụi đất.

      Mục Trần cũng cảm thấy ràng khí tức Chí Tôn trong thiên địa, hít hơi sâu, hai bàn tay siết chặt, ánh mắt rực lửa.

      Chí Tôn.

      Danh xưng cường đại.

      Đến ngày nào đó có thể tiến vào giai cấp ấy, tin chắc đủ sức đứng cạnh Lạc Li, chống đỡ mưa sa gió táp cho nàng.

      Khi đó, có đủ khả năng tìm mẫu thân, hoàn thành lời hứa với phụ thân, trở lại Bắc Linh cảnh chỉ mình.

      Tuy vẫn còn rất xa mới bước đến tầng cao ấy, nhưng tin sớm muộn đạt tới!

      Mục Trần và Lê Thanh hạ xuống khu vực bên cạnh thung lũng. Chân vừa chạm đất, cả hai liền phát đằng xa có ánh mắt hung ác oán độc khóa chặt lấy Mục Trần.

      Bản thân Mục Trần lập tức nhận ra ánh mắt nọ, nhíu mày quay lại nhìn. Phía bên đó là đoàn hơn mười người, toàn bộ đều áo trắng. Đằng trước là Bạch Động và lão nhân áo xám.

      Mục Trần nhìn thấy ánh mắt oán hờn của Bạch Động, chỉ cười nhạt. Quả nhiên gặp lại.

      Bạch Động nghiến răng nhìn nụ cười nhạt của Mục Trần, đôi mắt càng thêm hung ác dữ tợn, nhoẻn miệng cười tàn nhẫn.

      Bạch Động lập tức bước tới, ánh mắt độc địa như ác quỷ khóa chặt Mục Trần, thanh tràn ngập sát ý vang vọng trong vùng.

      – Tiểu tạp chủng, ngươi quả nhiên còn sống! Cũng tốt, ta còn sợ ngươi chết quá dễ dàng, bây giờ ta bắt ngươi lại, băm vằm tứ chi ngươi ra!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :