Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 240: Chạm Trán


      – Đó là cái gì?

      nham đài, mọi người vì biến cố vừa xảy ra mà chấn động, vội nhìn lại dòng dung nham nóng chảy mới phát ra có vài cái bóng đỏ đỏ xẹt qua xẹt lại.

      Nham thạch lưu chuyển để lộ ra vài dấu vết. Đó là con cự mãng phủ kín vảy đỏ hồng, đầu có cái sừng đỏ lửa. Dung nham nóng chảy hề khiến chúng nó đau đớn chút nào, mà có vẻ rất thoải mái sung sướng.

      Chúng nó bơi lặn trong dung nham, đôi mắt rắt màu xám trắng hung tàn nhìn chằm chặp vào những con mồi nham đài.

      – Là Thôn Viêm Mãng!

      Có người nhận ra chợt kinh hô, kia cũng là loài linh thú, sinh trưởng trong nham thạch, có năng lực điều khiển dung nham. Tác chiến với nó trong dòng dung nham là cực kỳ khó khăn.

      – Mọi bảo vật đều có kẻ bảo vệ. Thôn Viêm Mãng này có lẽ chính là linh thú bảo vệ Hỏa Viêm Linh Liên.

      Mục Trần khẽ lẩm bẩm, nhưng cũng mấy e ngại. Thôn Viêm Mãng tuy khó đối phó, nhưng dễ khiến lui bước.

      – Hừ, chỉ vài con Thôn Viêm Mãng cũng muốn quấy nhiễu ta thu hoạch linh liên?

      giọng trầm trầm cất lên, gã trung niên tráng kiện lắc mình phóng ra dòng dung nham.

      “Phừng!”

      Kình phong nóng cháy từ hồ lửa bắn ra, cuồng bạo dị thường tấn công người kia.

      – Hừ!

      thấy vậy, nắm tay lại, thanh trường đao xuất , đao phong sắc bén thổi ra, bổ xuống những luồng hỏa diễm nóng rực kia.

      “Kang!”

      Tiếng kim loại va chạm với vảy cứng vang lên, vài con Thôn Viêm Mãng bị đánh bay, cơ thể có chút vảy rớt ra, máu tươi hiển , rên xiết đau đớn chui trở lại vào trong nham thạch.

      đao đánh bay đám Thôn Viêm Mãng, giơ tay chụp lấy Hỏa Viêm Linh Liên, moi ra hạt sen trong hỏa viêm rồi cất .

      nham đài, mọi người nhìn kẻ tiên phong vừa đoạt được đóa Hỏa Viêm Linh Liên, nhất thời còn sợ hãi nữa, những cường giả đánh giá thực lực mình ngang ngửa cũng cấp tốc bay ra, đoàn người lập tức theo bước bay vào hồ dung nham.

      Mục Trần cũng theo dòng người tiến vào, thân hình lơ lửng , hướng về khu chính giữa hồ dung nham.

      Hỏa Viêm Linh Liên đúng là rất hấp dẫn, nhưng Hỏa Viêm Tiên Liên lại khiến mong chờ hơn. Nếu có thể lấy được, chỉ tăng cường sức mạnh cho Cửu U Hỏa, mà có lẽ bản thân cũng có thể đột phá lên Dung Thiên cảnh trung kỳ.

      Bản lĩnh , nhưng thực lực bản thân tương đối khá thấp. Nếu phải giao chiến với đối thủ thực lực cao siêu hơn, khó mà sống sót được.

      Mục Trần nghĩ thế, càng thêm thèm thuồng với Hỏa Viêm Tiên Liên, liền đẩy cao tốc độ.

      “Phừng phừng!”

      Hồ nham thạch đột ngột vang lên tiếng “đùng” cực lớn, cột lửa nóng cháy hướng thẳng vào người .

      Mục Trần cả kinh, lập tức dùng Linh Ảnh Bộ hóa ra vài tàn ảnh cấp tốc né được hỏa trụ kinh người, hề giảm tốc chạy .

      tại trong khu vực này trở nên hỗn loạn vô cùng, vô số người lao đến những đóa sen lửa lơ lửng hồ nham thạch, thậm chí có đóa hoa bị đến cả chục người tranh giành, rồi vì tranh đoạt mà diễn ra tranh đấu.

      Hỗn chiến bùng nổ, những con Thôn Viêm Mãng chờ đợi thời cơ tiềm phục trong dung nham liền hành động, ngay khi có kẻ sơ hở, chúng nó liền phát ra công kích hung ác đánh chết con mồi.

      Những tiếng rên la thảm thương vang vọng ngừng, ít kẻ xấu số bị lôi tọt xuống hồ dung nham, mặc dù đủ sức dùng linh lực bảo vệ cơ thể, nhưng khó mà chống cự được với cả bầy Thôn Viêm Mãng đánh úp, những kẻ rơi vào trong đó chỉ còn cách la lên tuyệt vọng.

      Mục Trần hờ hững nhìn những kẻ vì tranh đoạt mà bỏ mạng, cũng giảm tốc chút nào, cũng tranh những đóa Hỏa Viêm Linh Liên với người khác, lấy tốc độ rất cao hướng về khu trung tâm của hồ dung nham rộng lớn.

      Nơi trung ương dung nham, hỏa linh khí cũng cuồng bạo hơn, linh thú sinh sống ở đó cũng hung ác hơn, do vậy rất ít người có ý tưởng vào khu vực đó, khiến cho Mục Trần có cơ hội nhanh chân đến trước.

      Chỉ chốc lát đến khu trung ương, ngừng quét mắt quan sát tìm kiếm Hỏa Viêm Tiên Liên.

      Nhưng mấy kết quả, dòng dung nham nóng chảy thỉnh thoảng có bọt khí bốc lên, nổ bụp rồi tản mát ra độ nóng bất thường.

      có sao?

      Mục Trần nhíu mày, tỏ vẻ thất vọng.

      Thình lình có vài tiếng gió vang tới, vài bóng người cũng bay đến chỗ này, xem ra họ cũng có cùng mục tiêu hướng về Hỏa Viêm Tiên Liên như Mục Trần, quả là những kẻ có hiểu biết.

      Mục Trần nhìn qua, phát thực lực những người này đều tầm thường, chợt nhíu mày lại khi thấy vài gương mặt quen thuộc.

      Đám kia chỉ chừng 5-6 người, kẻ đầu mặc áo trắng, chính là thiếu chủ Bạch Long thành Bạch Động. Bên cạnh chính là lão nhân áo xám và mấy tên lâu la áo trắng.

      Mục Trần phát Bạch Động, tên kia cũng thấy , đột nhiên khóe miệng xuất nụ cười nham hiểm khó lường.

      – Ha hA, vị huynh đệ này, ngươi mình sao? Xem ra bị tách khỏi bằng hữu rồi nhỉ?

      Bạch Động cười khẩy hướng về Mục Trần tiến tới.

      Lão áo xám và mấy tên lâu la cũng nhanh chóng tản ra thành hình cánh quạt hướng về phía .

      Mục Trần thấy vậy, hai mắt trở nên lạnh lẽo, nhưng khóe môi cũng để lại nụ cười nham hiểm chẳng kém, chắp tay tiến tới Bạch Động:

      ra là thiếu chủ Bạch Long thành, sớm nghe tiếng, ngày đó trong đấu giá hội ra ta chưa biết ngươi.

      Bạch Động nghe vậy nhất thời ngẩn người, nhìn cái gương mặt tỏ vẻ hối hận của Mục Trần mà khó tránh khỏi đắc ý, tuy cũng khiến đánh mất ý tưởng giải quyết Mục Trần, nhưng kẻ này thức thời như thế, có lẽ nên cũng bớt cho chút đau khổ.

      – Ha ha, định quan hệ chút mà thôi, ta đường đường là thiếu chủ Bạch Long thành. . .

      Bạch Động cười , nhưng còn chưa hết câu, lão nhân áo xám bên cạnh biến sắc.

      “Vút!”

      Mục Trần nhanh như cắt phóng tới, chỉ nháy mắt áp sát Bạch Động, tay nắm chặt thanh trường kiếm màu xanh, kiếm quang cay nghiệt trực tiếp đâm tới cổ họng Bạch Động

      Hành động ngoài sức tưởng tượng của Mục Trần khiến chính cả Bạch Động lẫn lão xám cũng hề nghĩ tới. Thực lực chỉ có Dung Thiên cảnh sơ kỳ, chỉ tìm đường bỏ trốn, lại còn dám chính diện chủ động ra tay!

      “Xoẹt!”

      Khoảng cách gần sát như thế khó mà tránh được, Bạch Động sững người nhìn kiếm quang đến gần, căn bản thể né nổi.

      “Uỳnh!”

      Thế nhưng ngay khi kiếm của Mục Trần sắp xuyên qua cổ họng của , lão nhân áo xám mạnh mẽ chụp lấy tấm lưng của Bạch Động kéo lui gấp về sau.

      Kiếm quang xẹt ngang gương mặt Bạch Động, để lại dấu máu, rồi thuận đà cắt luôn cái tai rơi xuống, máu tươi tung tóe.

      kích đắc thủ, Mục Trần vội lui gấp, con ngươi đen láy hề dao động, gương mặt tươi cười càng dữ tợn, sắc mặt lạnh băng chút khí khái ôn hòa như khi nãy.

      – Ha ha, thằng ngu nhà ngươi cũng còn may đấy.

      Mục Trần múa may trường kiếm, cười châm chọc Bạch Động vừa bị lấy mất tai.

      – Khốn nạn. . . thằng khốn nạn, thằng tạp chủng…. tai của ta….

      Bạch Động điên cuồng gầm lên chửi rủa, gương mặt đanh ác pha lẫn máu tươi và đau đớn khiến nó cực kỳ khó coi. bàn tay che lỗ tai, tay chỉ vào Mục Trần, rít gào như muốn xé xác Mục Trần.

      ngờ được, bản thân lại bị Mục Trần đùa giỡn thành ra như thế này!

      – Khâu lão! Bắt cho ta, bắt sống , đừng giết vội, ta muốn rứt tay chân ra xắt thành từng mảnh!

      Bạch Động gầm lên, ánh mắt đỏ ngầu căm hờn.

      – Tiểu tử, tuổi còn gian dối tàn nhẫn như vậy, khiến ta thể coi thường được a.

      Lão trầm nhìn Mục Trần, cuối cùng vì sao bốn sát thủ Long Ma vệ vây sát lại bị giết. Tên nhóc này so ra còn kém Bạch Động vài tuổi, nhưng gian manh như cáo, xuống tay rất tàn nhẫn độc ác, đệ tử bình thường của Bắc Thương linh viện sao có thể như vậy?

      – Giết tới cửa rồi, lẽ bảo ta mời các ngươi uống trà, rồi đếm 1 2 3 bắt đầu đánh ta sao?

      Mục Trần cạnh khóe châm chọc.

      Lão áo xám nheo mắt cười khẩy:

      – Bất quá cũng thế thôi, dù sao kết cục của ngươi vẫn đổi, lần trước để ngươi trốn thoát, lần này may mắn vậy đâu.

      Mục Trần trợn mắt:

      – Lần trước?

      Nhìn chằm chằm vào lão già kia, dần dần trở nên kinh nghi và lạnh lẽo hơn.

      ra đám người tối hôm đó do các ngươi phái tới… cách khác, Bạch Long thành ra chính là Long Ma cung phải ?

      Mục Trần tỏ ra chấn động, ngờ Long Ma cung nấp lại đường đường ló mặt xây dựng thế lực cường đại như vậy, ngay cả Bạch Long thành cũng bị họ thầm chiếm lĩnh.

      thằng nhóc thông minh.

      Lão áo xám cười nhạt, ngờ chỉ lỡ mồm tí chút, lại bị tên thiếu niên kia phát ra ngay. Nhưng cũng hề gì, trước khi chết có biết thêm nhiều hơn cũng quan trọng.

      – Động thủ, giết !

      Lão áo xám vung tay lên, mấy tên lâu la áo trắng cũng hằn học sát khí, dáng vẻ khác mấy bốn tên sát thủ gặp kia!

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 241: Hỏa Viêm Tiên Liên


      Mệnh lệnh tràn ngập sát khí của lão áo xám vang lên, những tên áo trắng bên cạnh liền phóng ra, tay nắm chặt hắc mâu, mâu ảnh cấp tốc bắn tới phong tỏa mọi hướng quanh người Mục Trần.

      Mục Trần vũ động trường kiếm trong tay, linh lực hắc ám tuôn ra ào ạt, hắc viêm lóe lên trong kiếm quang, chống đỡ mưa mâu ảnh.

      “Keng keng cheng cheng!”

      Kiếm quang mâu ảnh múa may hoa mắt, hắc viêm bốc lên thiêu đốt hết tất cả, mấy tên áo trắng này thực lực cũng mạnh như bốn tên sát thủ lần trước, chỉ là Dung Thiên cảnh trung kỳ, thế nhưng giao chiến rất nhuần nhuyễn, trận hình ăn ý vô cùng, e rằng cả cường giả Dung Thiên cảnh hậu kỳ mà bị họ vây công chỉ trong giây lát phải nằm xuống dưới rừng mâu đen ngòm.

      Mục Trần khẽ liếc lão già đứng quan chiến, ánh mắt lão chăm chú khóa chặt vào bản thân mình. Lão kia mới chính là kẻ khiến e ngại. Hóa Thiên cảnh sơ kỳ, đối với chính là áp lực khá lớn, nếu đột ngột bùng nổ ra tay, có lẽ khiến Mục Trần gặp uy hiếp trí mạng.

      Bây giờ ở đây có ai hỗ trợ, lại thể mượn địa lợi để bày binh bố trận đặt bẫy, do vậy cục diện có vẻ mấy sáng sủa.

      Trong khu vực trung tâm hồ dung nham cũng có nhiều người nhìn thấy Mục Trần giao phong với Bạch Long thành, bất quá họ cũng chẳng quan tâm lắm, đều chủ động lui lại, tỏ vẻ nhúng tay vào tranh chiến của hai bên.

      – Phải tìm cơ hội bỏ chạy trước.

      Mục Trần suy nghĩ, bây giờ vẫn còn ở bên ngoài linh tàng, nếu giở hết thủ đoạn ngạnh đấu với đám Bạch Động cũng phải thượng sách, ai biết chừng Bạch Long thành còn có nhân mã chi viện hay , vả lại còn phải cẩn thận những thế lực biết xung quanh như hổ đói rình mồi.

      – Muốn chạy trốn sao?

      chỉ mới thoáng suy nghĩ, lão già kia đoán được ý đồ, cười gằn lợi hại, hai mắt lóe lên, bàn tay khô gầy siết chặt, linh lực hội tụ hóa thành thanh trường mâu, khí thế uy dũng.

      – Lão già kia muốn ra tay!

      Mục Trần biến sắc, lập tức bạo lui.

      Lão nhân áo xám cười lạnh, tiến lên vài bước, thân hình mơ hồ như ảo ảnh lướt qua trung đuổi theo Mục Trần.

      Mục Trần trợn mắt, thúc giục Linh Ảnh Bộ hết cỡ vẫn bị lão già này dễ dàng đuổi theo, linh quyết thân pháp mà lão tu luyện hơn xa Linh Ảnh Bộ của .

      – Hắc Long mâu!

      Hắc mâu trong tay lão bộc phát hào quang rực rỡ, mâu phong bắn tới, linh lực hùng hồn hóa thành hắc long giương nanh múa vuốt mang theo khí thế hãi người hung hăng lao tới Mục Trần.

      Kình phong kinh người khiến Mục Trần dám khinh thường, tay giơ lên gọi ngay cửu cấp Phù Đồ tháp ra, bành trướng cấp tốc, hình thành cái khiên vững chắc chắn trước mặt.

      “Bang!”

      Trường mâu đâm mạnh lên thân tháp, khiến nó chấn động rung chuyển. Tiếng kim thiết vang vọng, dư chấn lan tới cơ thể Mục Trần làm khí huyết của nhộn nhạo.

      – Cái gì?

      Lão nhân áo xám kinh ngạc thốt lên, công kích của lão dù là cường giả Dung Thiên cảnh hậu kỳ cũng dám đỡ, ngờ bị hắc tháp quỷ dị kia cản được.

      – Các ngươi phong tỏa khu này cho ta, ta cũng muốn xem có thể ngoan cố chống cự bao lâu nữa.

      Lão quát lạnh ra lệnh, ánh mắt trở nên sắc bén, linh lực hùng hậu trong người vận chuyển nhanh chóng. Khí thế cường giả Hóa Thiên cảnh bùng nổ, hắc mâu trong tay trở thành rừng mâu đâm tới, khí cũng bị thủng lổ chổ, dung nham bên dưới cũng sôi trào ùng ục.

      Mục Trần lo lắng nhìn công kích của lão càng lúc càng cuồng mãnh, Linh Ảnh Bộ tận lực né tránh, thỉnh thoảng nhờ vào lực phòng ngự cường đại của cửu cấp Phù Đồ tháp may mắn cản đỡ.

      Nhưng hoàn toàn bị áp chế.

      – Khâu lão! Nhớ đừng giết , ta cho chết dễ dàng như thế!

      Bạch Động hung hãn nhìn Mục Trần rơi vào hạ phong, điềm nhiên nhắc nhở Khâu lão.

      – Thiếu thành chủ yên tâm, lão phu để thoát đâu.

      Khâu lão cười gằn nguy hiểm, mắt lóe hào quang, thế công tiếp tục dồn dập hơn.

      Mục Trần bị chấn vội lui sau, lão già này cứ dây dưa dồn ép , khiến cơn tức dần dần dâng lên tới cổ.

      Hóa Thiên cảnh sơ kỳ đúng là phải khiến chịu áp lực , nhưng muốn chơi tới cùng mà , Mục Trần chắc chắn đủ sức khiến lão già này chịu nổi trước.

      – Lão già kia, ngươi muốn chơi, ta chơi với ngươi tới cùng!

      Mục Trần lạnh giọng gầm lên, hai tay kết ấn, tốc độ cực nhanh biến đổi, luồng linh lực kinh người dao động ào ạt tuôn ra.

      – Hử?

      Lão nhân áo xám giật bắn người trợn mắt nhìn cỗ dao động linh lực đáng sợ. Tiểu tử này quả nhiên giấu vài thủ đoạn, khó trách đủ sức giết chết cả bốn sát thủ Long Ma vệ.

      Mục Trần sắc mặt tàn nhẫn, bất quá chuẩn bị ra tay thi triển Tứ Thần Tinh Túc Kinh, thần sắc khẽ động, ánh mắt khẽ liếc xuống hồ dung nham bên dưới, thoáng vẻ kinh hỉ.

      Mục Trần chỉ hơi phân thần, ấn pháp liền ngừng lại trong giây lát.

      – Tiểu tử! Đối chiến với lão phu còn dám phân thần, biết sống chết!

      Nháy mắt đó cũng bị lão già kia thấy được, cười gằn, lập tức chớp lấy cơ hội xuất phía Mục Trần, hắc mâu bổ xuống cường hoành cuồn cuộn như sóng lớn đập vào người Mục Trần.

      Cửu cấp Phù Đồ tháp xuất , phình to.

      “Bang!”

      kích hung hãn đánh lên Phù Đồ tháp, hào quang tháp liền nhạt , cấp tốc thu lại bay ngược vào trong cơ thể Mục Trần.

      Mà chân thân Mục Trần dường như cũng vì thế bị trọng thương, bị đánh bay thẳng xuống dưới, trong tiếng “phừng” rơi vào hồ dung nham nóng chảy.

      Nham thạch nóng chảy cuồn cuộn phủ lại, bóng dáng Mục Trần hoàn toàn biến mất.

      Giữa trung, lão nhân áo xám kinh nghi bất định nhìn xuống vị trí hồ dung nham mà Mục Trần vừa rơi vào đó, tên nhóc kia chỉ như vậy chết rồi sao?

      Bạch Động hớt hải bay đến, sắc mặt tức tối:

      – Tiểu tử kia nhất định chết dễ chết như vậy, vớt lên cho ta, ta muốn nghiền xương ra cám!

      Lão nhân áo xám lắc đầu:

      – Thiếu thành chủ, trong hồ dung nham này có hỏa độc, rơi vào đó dù có linh lực ngăn được dung nham đốt cháy cơ thể cũng bị hỏa độc ăn mòn. Tiểu tử kia tất tử vô nghi.

      Bạch Động nhăn nhó, cực kỳ khó chịu. hận Mục Trần thấu xương, thể nào dễ dàng để tên kia chết cách thoải mái nhàng như thế, phải tra tấn mới hả được căm hận.

      – Chúng ta ở lại canh chừng chút, nếu thực còn sống, ắt thể ở trong đó lâu. khi xuất bắt lấy.

      Lão nhân áo xám quét mắt nhìn quanh hồ dung nham nóng chảy.

      Bạch Động gật đầu, nghiến răng:

      – Cẩu tạo chủng, ngươi đừng có chết nhanh như vậy!

      Bọn họ liền tản ra trong khu vực, dò xét bề mặt dung nham nóng chảy, thế nhưng cả mười phút vẫn thấy bóng dáng Mục Trần chui ra.

      – Tiểu tử kia nhất định chết ở trong đó.

      Lão nhân áo xám khẳng định. Thời gian lâu như thế, ngay cả chính lão ở trong đó cũng chết chứ đừng thằng nhóc Dung Thiên cảnh sơ kỳ.

      Bạch Động oán hận vùng vằng cam.

      – Thiếu thành chủ, chúng ta trước hết tìm cách hợp lại với thành chủ, đoạt lấy món đồ của Bạch Long Chí Tôn mới là việc quan trọng nhất.

      Lão nhân áo xám .

      Bạch Động chỉ đành gật đầu, nhìn lại dòng dung nham lưu động nóng bỏng, tức tối dẫn người rời .

      Họ rời , hề biết rằng, Mục Trần sau khi rơi vào hồ dung nham, quanh thân liền có hắc viêm bốc lên. Cửu U Hỏa hộ thể, dung nham ở đây chẳng tạo ra chút uy hiếp nào, kể cả hỏa độc cũng xuyên qua nổi Cửu U Hỏa thiêu đốt.

      Mục Trần xuyên qua dòng chảy dung nham, ngừng cảm ứng xung quanh. Lúc nãy, Cửu U Tước đột nhiên lên tiếng, bảo rằng trong dòng dung nham này có vài dao động kỳ lạ.

      Với cảm ứng của nó, rất có thể chính là Hỏa Viêm Tiên Liên!

      Do đó Mục Trần lựa thế chui xuống hồ nước, vừa tránh được dây dưa với lão già kia, lại còn thừa thời gian để tìm kiếm Hỏa Viêm Tiên Liên.

      – Lão già, cứ để cho ta gặp lại, cũng nên cho ngươi nếm thử thủ đoạn của ta.

      Mục Trần gầm gừ đe dọa, nếu phải có điều suy tính trong lòng, nào để mình bị áp chế như thế. nếu dùng ra vài bản lĩnh nữa, có tiêu hao cực lớn, lão kia chết cũng bị lột da.

      Mục Trần suy nghĩ như vậy trong đầu, nhưng vẫn ngừng cảm ứng tìm kiếm. Khi càng lặn sâu xuống hồ dung nham, cảm giác nóng bỏng áp tới làn da, có vẻ như muốn xuyên qua của lớp bảo hộ Cửu U Hỏa.

      Nếu cứ tiếp tục như thế, dù Cửu U Hỏa hộ thân cũng khó kéo dài được lâu.

      – Phía dưới bên phải 200m.

      Giọng Cửu U Tước đột ngột vang lên.

      Mục Trần chấn kinh, vội vàng lao theo hướng đó, chỉ vài giâu sau giảm tốc lại, ánh mắt mừng rỡ nhìn đằng trước.

      Trong dòng nham thạch cuồn cuộn đỏ sậm, đóa hoa sen to chừng trượng phiêu đãng, những vầng hào quang bảy màu phát sáng khiến nó hoàn toàn tách biệt khỏi dung nham.

      Mùi hương kỳ dị tản ra, theo cái nóng dung nham lan tỏa, khiến Mục Trần cảm giác nóng bức da dường như được tiêu trừ mất.

      phấn khích nhìn đóa sen rực rỡ, đó chính là thứ mà khổ cực tìm kiếm, Hỏa Viêm Tiên Liên!

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 242: Luyện Hóa Hạt Sen


      là Hỏa Viêm Tiên Liên!

      Mục Trần mừng rỡ nhìn đóa sen bảy màu trong phiêu du trong dòng dung nham, ánh mắt pha chút sợ hãi. quả nhiên đoán lầm, hỏa linh lực nơi này nồng đậm như thế, sinh ra rất nhiều Hỏa Viêm Linh Liên, chắc chắn phải có ít nhất trong số đó tiến hóa thành công. Chỉ ngờ bảo vật này mặt hồ nóng chảy như đồng loại, mà tách biệt ở riêng lãnh địa sâu bên trong.

      Địa phương này nóng đến mức kim thiết cũng bị nóng chảy hòa tan, lại còn tràn ngập hỏa độc, cường giả Hóa Thiên cảnh cũng dám tùy tiện xâm nhập. Còn may Mục Trần có Cửu U Hỏa hộ thể, nếu cũng chỉ đành bó phép cho dù có biết được Hỏa Viêm Tiên Liên nấp trong này. Lúc đó cũng chỉ biết ta thán buồn bực trở ra.

      Mục Trần liếm môi, dám trù trừ, lắc mình lao đến đóa Hỏa Viêm Tiên Liên.

      Thình lình dung nham bên dưới cuồn cuộn nổi lên, luồng hào quang đỏ sẫm xuyên qua nham thạch với tốc độ chớp mắt lao tới tấn công .

      Mục Trần cả kinh, bàn tay run lên, cửu cấp Phù Đồ tháp lập tức ra bao phủ lấy cơ thể .

      “Bang!”

      Luồng hào quang đỏ đậm hung hăng va vào cửu cấp Phù Đồ tháp khiến thân tháp chấn động, hắc ám tuôn ra, nhạt màu nhanh chóng, rồi bị chấn quay trở về cơ thể Mục Trần.

      “Hự!”

      Cửu cấp Phù Đồ tháp chui tọt vào cơ thể, Mục Trần hộc máu, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, đôi mắt kinh hãi nhìn vật thể vừa tấn công mình.

      con xích xà lớn lắm, dáng vẻ cũng chẳng mấy uy mãnh, thân thể phủ kín vảy đỏ, cái sừng lửa bốc cháy ngùn ngụt đầu nó, ánh lửa ám kim, dung nham tuôn ra từ cái sừng của nó.

      Hình dáng con xích xà này hơn Thôn Viêm Mãng lúc nãy nhiều lắm, vẻ cường hãn cũng kém hơn mấy lần, nhưng từ cơ thể nó toát ra khí thế khiến Mục Trần cảm thấy còn nguy hiểm hơn cả lão già áo xám kia.

      – Là Thôn Viêm Mãng vương?

      Mục Trần kinh nghi thốt lên tên gọi của con xích xà kia, trong lòng than khổ. sao lại quên mất Hỏa Viêm Tiên Liên quý hiếm như thế nào có dị thú bảo vệ. Ở phía chỉ là Hỏa Viêm Linh Liên bình thường có rất đông Thôn Viêm Mãng, huống chi là cực phẩm Hỏa Viêm Tiên Liên.

      Khí thế của con Thôn Viêm Mãng này thừa sức sánh ngang cường giả Hóa Thiên cảnh trung kỳ, hơn nữa ở địa bàn dung nham nóng chảy, đừng là Mục Trần, cho dù là Tô Huyên cũng dám gây chuyện với nó.

      “Xiii”

      Thôn Viêm Mãng vương giương đôi mắt tam giác hung tàn ngắm nghía Mục Trần. Thực lực của nó mạnh đến thế này bắt đầu có trí tuệ thấp, cái vẻ mặt của nó nhìn Mục Trần khác nhìn con chuột, với thực lực của , trước mắt nó chỉ là món đồ ăn ở trong bụng.

      Mục Trần dám nhúc nhích, nhìn thoáng qua Hỏa Viêm Tiên Liên gần trong gang tấc, rồi nhìn lại Thôn Viêm Mãng vương, cắn răng quyết đoán lui gấp.

      Với thực lực tại hiển nhiên có cách nào quần thảo với Thôn Viêm Mãng vương trong vùng dung nham cuồn cuộn này, còn do dự nữa ở lại đây luôn là cái chắc.

      “Vù!”

      Nhưng vừa chuyển mình, Thôn Viêm Mãng vương đâu dễ dàng buông tha, đuôi rắn vung lên, linh lực thổi quét kinh người khiến cho dung nham xung quanh đổ dồn lại đè nén Mục Trần. Tốc độc của chậm lại tức khắc, rồi di chuyển được nữa.

      Thôn Viêm Mãng vương này lại có thể thao túng dung nham nóng chảy nhuần nhuyễn đến vậy!

      Mục Trần toát mồ hôi lạnh, Cửu U Hỏa bảo vệ cơ thể, vừa nhìn lại thấy Thôn Viêm Mãng vương xuyên qua dung nham lao thẳng đến.

      – Đáng chết!

      Mục Trần biến sắc, linh lực trong người vận chuyển chuẩn bị liều mạng.

      Thình lình chấn động cực mạnh từ trong cơ thể truyền ra, tiếng hót lanh lảnh vang lên.

      “Kwoooork!”

      Tiếng hót trong suốt vang lên, cỗ khí thế cao ngạo, tôn quý và cường đại thể che giấu.

      Thôn Viêm Mãng vương lao tới lập tức khựng lại, đôi mắt đanh ác lại trở nên sợ hãi kinh hoảng tột độ, như gặp phải cái gì đó rất đáng sợ khủng bố.

      Ngay lập tức nó quay đầu định bỏ trốn.

      “Ầm”

      luồng hắc viêm từ trong người Mục Trần tuôn ra, hóa thành con hắc tước to chừng trượng, đôi mắt sắc bén lãnh ngạo nhìn con rắn quay đầu bỏ trốn, há mỏ phun ra hắc viêm nóng rực xuyên phá dung nham, bao vây Thôn Viêm Mãng vương cho chạy trốn.

      “Xèo xèo!”

      Bị công kích, Thôn Viêm Mãng vương đau đớn giãy giụa, phát ra những tiếng rít nhức óc

      Hắc tước chẳng quan tâm đến tiếng rên la của nó, chu mỏ hút lấy, lập tức Thôn Viêm Mãng vương bị hắc viêm bao bọc hóa thành luồng hắc ám chui vào miệng hắc tước.

      Mục Trần kinh ngạc nhìn biến cố vừa diễn ra, chăm chú nhìn hắc tước hình thể tao nhã kia, cất giọng hỏi:

      – Cửu U Tước?

      Hắc tước liếc nhìn Mục Trần, cái đôi mắt đó ngoài Cửu U Tước ra còn ai vào đây được.

      – Ngươi có thể rời khỏi thân thể ta?

      Mục Trần kinh nghi tò mò hỏi, dường như Cửu U Tước hồi phục ít sức mạnh rồi.

      – Chẳng qua là linh lực huyễn hóa ra hình thể thôi.

      Cửu U Tước vỗ cánh, giọng trầm trầm vang lên trong lòng Mục Trần:

      – Vả lại ta đâu có muốn bị ngươi liên lụy mà chết.

      Mục Trần bất đắc dĩ cười, cả hai có kết nối huyết mạch, nếu bị Thôn Viêm Mãng vương giết chết, Cửu U Tước cũng chết theo.

      Hắc tước đột nhiên phẩy cánh, phun ra luồng hắc viêm, lẩm bẩm:

      – Có cái gì đó trong cơ thể Thôn Viêm Mãng vương bị tiêu hóa.

      Mục Trần hơi ngạc nhiên nhận lấy thứ kia, hắc viêm tan , để lộ vật to bằng bàn tay, là ngân bài làm bằng bạc trắng, khắc hình con bạch long phi thăng, hào quang dị thường.

      – Đó là cái gì vậy?

      Mục Trần lật qua lật lại ngân bài khắc hình bạch long, nhưng chẳng thấy được gì quái lạ, suy tư hồi cũng đành phải cất vào.

      Với hình khắc đó, chắc chắn là đồ dùng của Bạch Long Chí Tôn, nhưng tại sao lại ở trong bụng Thôn Viêm Mãng vương có thánh mới biết.

      Cất ngân bài, trở lại chỗ Hỏa Viêm Tiên Liên, hạ xuống lá sen.

      Trong đóa sen, hỏa linh lực tinh khiết bốc cao. Ở chính giữa tim sen là hạt sen lặng yên lơ lửng.

      Hỏa linh lực hội tụ nồng đậm bên trong hạt sen, khiến bề ngoài của nó bóng bẩy xinh đẹp.

      – Hỏa Viêm Tiên Liên này hạt sen là của ngươi, ngươi hấp thụ nó xong hoa sen đưa cho ta nuốt lấy.

      Cửu U Tước tỏ vẻ thích thú nhìn hoa sen, cực phẩm bảo vật như thế này chính là thứ nó cần.

      Mục Trần cũng có ý kiến gì. Hạt sen là nơi ngưng tụ linh lực tinh khiết nhất, dù biết hoa sen cũng đơn giản, nhưng linh lực cũng rất cuồng bạo, muốn hấp thu phải tốn rất nhiều công sức, mà linh tàng có lẽ có nhiều thời gian như vậy, chi bằng cứ theo lời cho con Cửu U Tước.

      – Ngươi mau chóng luyện hóa hạt sen , hỏa viêm tiên liên có thể ngăn cách hỏa độc xâm nhập, ngồi lên nó tu luyện cũng dễ dàng hấp thu linh lực hạt sen hơn. Nhân lúc hóa thân của ta còn chưa tan có thể hộ pháp cho ngươi lát, tranh thủ .

      Hắc viêm thân Cửu U Tước chuyển động, thân hình nó thu lại cỡ chừng bàn tay, đậu lên hoa sen.

      Mục Trần gật đầu, câu giờ nữa, vội đoạt lấy hạt sen màu sắc rực rỡ.

      Mục Trần nắm lấy hạt sen, hỏa linh lực xung quanh nhất thời hỗn loạn rồi ào ạt đổ tới Mục Trần, vận chuyển Đại Phù Đồ quyết cấp tốc hấp thu.

      Hạt sen trong tay tỏa hào quang nhàn nhạt, ấm áp khiến cảm thấy thoải mái, ít hỏa độc xuyên qua Cửu U Hỏa chui vào người cũng bị tiêu trừ hoàn toàn.

      – Vật tốt…

      Mục Trần cảm thán khen tiếng, rồi ngồi lên hoa sen, bình phục linh lực nhộn nhạo trong người, rồi mở bàn tay ra, vận chuyển Đại Phù Đồ quyết hút lấy linh lực bốc lên từ trong hạt sen.

      Hỏa linh lực tinh khiết tuôn ra, hóa thành luồng linh lực bao phủ lấy Mục Trần, chui vào miệng, mũi.

      Làn da Mục Trần cũng trở nên đỏ rực, linh lực trong người nhanh chóng tăng cao nhiệt độ!

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 242: Luyện Hóa Hạt Sen


      là Hỏa Viêm Tiên Liên!

      Mục Trần mừng rỡ nhìn đóa sen bảy màu trong phiêu du trong dòng dung nham, ánh mắt pha chút sợ hãi. quả nhiên đoán lầm, hỏa linh lực nơi này nồng đậm như thế, sinh ra rất nhiều Hỏa Viêm Linh Liên, chắc chắn phải có ít nhất trong số đó tiến hóa thành công. Chỉ ngờ bảo vật này mặt hồ nóng chảy như đồng loại, mà tách biệt ở riêng lãnh địa sâu bên trong.

      Địa phương này nóng đến mức kim thiết cũng bị nóng chảy hòa tan, lại còn tràn ngập hỏa độc, cường giả Hóa Thiên cảnh cũng dám tùy tiện xâm nhập. Còn may Mục Trần có Cửu U Hỏa hộ thể, nếu cũng chỉ đành bó phép cho dù có biết được Hỏa Viêm Tiên Liên nấp trong này. Lúc đó cũng chỉ biết ta thán buồn bực trở ra.

      Mục Trần liếm môi, dám trù trừ, lắc mình lao đến đóa Hỏa Viêm Tiên Liên.

      Thình lình dung nham bên dưới cuồn cuộn nổi lên, luồng hào quang đỏ sẫm xuyên qua nham thạch với tốc độ chớp mắt lao tới tấn công .

      Mục Trần cả kinh, bàn tay run lên, cửu cấp Phù Đồ tháp lập tức ra bao phủ lấy cơ thể .

      “Bang!”

      Luồng hào quang đỏ đậm hung hăng va vào cửu cấp Phù Đồ tháp khiến thân tháp chấn động, hắc ám tuôn ra, nhạt màu nhanh chóng, rồi bị chấn quay trở về cơ thể Mục Trần.

      “Hự!”

      Cửu cấp Phù Đồ tháp chui tọt vào cơ thể, Mục Trần hộc máu, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, đôi mắt kinh hãi nhìn vật thể vừa tấn công mình.

      con xích xà lớn lắm, dáng vẻ cũng chẳng mấy uy mãnh, thân thể phủ kín vảy đỏ, cái sừng lửa bốc cháy ngùn ngụt đầu nó, ánh lửa ám kim, dung nham tuôn ra từ cái sừng của nó.

      Hình dáng con xích xà này hơn Thôn Viêm Mãng lúc nãy nhiều lắm, vẻ cường hãn cũng kém hơn mấy lần, nhưng từ cơ thể nó toát ra khí thế khiến Mục Trần cảm thấy còn nguy hiểm hơn cả lão già áo xám kia.

      – Là Thôn Viêm Mãng vương?

      Mục Trần kinh nghi thốt lên tên gọi của con xích xà kia, trong lòng than khổ. sao lại quên mất Hỏa Viêm Tiên Liên quý hiếm như thế nào có dị thú bảo vệ. Ở phía chỉ là Hỏa Viêm Linh Liên bình thường có rất đông Thôn Viêm Mãng, huống chi là cực phẩm Hỏa Viêm Tiên Liên.

      Khí thế của con Thôn Viêm Mãng này thừa sức sánh ngang cường giả Hóa Thiên cảnh trung kỳ, hơn nữa ở địa bàn dung nham nóng chảy, đừng là Mục Trần, cho dù là Tô Huyên cũng dám gây chuyện với nó.

      “Xiii”

      Thôn Viêm Mãng vương giương đôi mắt tam giác hung tàn ngắm nghía Mục Trần. Thực lực của nó mạnh đến thế này bắt đầu có trí tuệ thấp, cái vẻ mặt của nó nhìn Mục Trần khác nhìn con chuột, với thực lực của , trước mắt nó chỉ là món đồ ăn ở trong bụng.

      Mục Trần dám nhúc nhích, nhìn thoáng qua Hỏa Viêm Tiên Liên gần trong gang tấc, rồi nhìn lại Thôn Viêm Mãng vương, cắn răng quyết đoán lui gấp.

      Với thực lực tại hiển nhiên có cách nào quần thảo với Thôn Viêm Mãng vương trong vùng dung nham cuồn cuộn này, còn do dự nữa ở lại đây luôn là cái chắc.

      “Vù!”

      Nhưng vừa chuyển mình, Thôn Viêm Mãng vương đâu dễ dàng buông tha, đuôi rắn vung lên, linh lực thổi quét kinh người khiến cho dung nham xung quanh đổ dồn lại đè nén Mục Trần. Tốc độc của chậm lại tức khắc, rồi di chuyển được nữa.

      Thôn Viêm Mãng vương này lại có thể thao túng dung nham nóng chảy nhuần nhuyễn đến vậy!

      Mục Trần toát mồ hôi lạnh, Cửu U Hỏa bảo vệ cơ thể, vừa nhìn lại thấy Thôn Viêm Mãng vương xuyên qua dung nham lao thẳng đến.

      – Đáng chết!

      Mục Trần biến sắc, linh lực trong người vận chuyển chuẩn bị liều mạng.

      Thình lình chấn động cực mạnh từ trong cơ thể truyền ra, tiếng hót lanh lảnh vang lên.

      “Kwoooork!”

      Tiếng hót trong suốt vang lên, cỗ khí thế cao ngạo, tôn quý và cường đại thể che giấu.

      Thôn Viêm Mãng vương lao tới lập tức khựng lại, đôi mắt đanh ác lại trở nên sợ hãi kinh hoảng tột độ, như gặp phải cái gì đó rất đáng sợ khủng bố.

      Ngay lập tức nó quay đầu định bỏ trốn.

      “Ầm”

      luồng hắc viêm từ trong người Mục Trần tuôn ra, hóa thành con hắc tước to chừng trượng, đôi mắt sắc bén lãnh ngạo nhìn con rắn quay đầu bỏ trốn, há mỏ phun ra hắc viêm nóng rực xuyên phá dung nham, bao vây Thôn Viêm Mãng vương cho chạy trốn.

      “Xèo xèo!”

      Bị công kích, Thôn Viêm Mãng vương đau đớn giãy giụa, phát ra những tiếng rít nhức óc

      Hắc tước chẳng quan tâm đến tiếng rên la của nó, chu mỏ hút lấy, lập tức Thôn Viêm Mãng vương bị hắc viêm bao bọc hóa thành luồng hắc ám chui vào miệng hắc tước.

      Mục Trần kinh ngạc nhìn biến cố vừa diễn ra, chăm chú nhìn hắc tước hình thể tao nhã kia, cất giọng hỏi:

      – Cửu U Tước?

      Hắc tước liếc nhìn Mục Trần, cái đôi mắt đó ngoài Cửu U Tước ra còn ai vào đây được.

      – Ngươi có thể rời khỏi thân thể ta?

      Mục Trần kinh nghi tò mò hỏi, dường như Cửu U Tước hồi phục ít sức mạnh rồi.

      – Chẳng qua là linh lực huyễn hóa ra hình thể thôi.

      Cửu U Tước vỗ cánh, giọng trầm trầm vang lên trong lòng Mục Trần:

      – Vả lại ta đâu có muốn bị ngươi liên lụy mà chết.

      Mục Trần bất đắc dĩ cười, cả hai có kết nối huyết mạch, nếu bị Thôn Viêm Mãng vương giết chết, Cửu U Tước cũng chết theo.

      Hắc tước đột nhiên phẩy cánh, phun ra luồng hắc viêm, lẩm bẩm:

      – Có cái gì đó trong cơ thể Thôn Viêm Mãng vương bị tiêu hóa.

      Mục Trần hơi ngạc nhiên nhận lấy thứ kia, hắc viêm tan , để lộ vật to bằng bàn tay, là ngân bài làm bằng bạc trắng, khắc hình con bạch long phi thăng, hào quang dị thường.

      – Đó là cái gì vậy?

      Mục Trần lật qua lật lại ngân bài khắc hình bạch long, nhưng chẳng thấy được gì quái lạ, suy tư hồi cũng đành phải cất vào.

      Với hình khắc đó, chắc chắn là đồ dùng của Bạch Long Chí Tôn, nhưng tại sao lại ở trong bụng Thôn Viêm Mãng vương có thánh mới biết.

      Cất ngân bài, trở lại chỗ Hỏa Viêm Tiên Liên, hạ xuống lá sen.

      Trong đóa sen, hỏa linh lực tinh khiết bốc cao. Ở chính giữa tim sen là hạt sen lặng yên lơ lửng.

      Hỏa linh lực hội tụ nồng đậm bên trong hạt sen, khiến bề ngoài của nó bóng bẩy xinh đẹp.

      – Hỏa Viêm Tiên Liên này hạt sen là của ngươi, ngươi hấp thụ nó xong hoa sen đưa cho ta nuốt lấy.

      Cửu U Tước tỏ vẻ thích thú nhìn hoa sen, cực phẩm bảo vật như thế này chính là thứ nó cần.

      Mục Trần cũng có ý kiến gì. Hạt sen là nơi ngưng tụ linh lực tinh khiết nhất, dù biết hoa sen cũng đơn giản, nhưng linh lực cũng rất cuồng bạo, muốn hấp thu phải tốn rất nhiều công sức, mà linh tàng có lẽ có nhiều thời gian như vậy, chi bằng cứ theo lời cho con Cửu U Tước.

      – Ngươi mau chóng luyện hóa hạt sen , hỏa viêm tiên liên có thể ngăn cách hỏa độc xâm nhập, ngồi lên nó tu luyện cũng dễ dàng hấp thu linh lực hạt sen hơn. Nhân lúc hóa thân của ta còn chưa tan có thể hộ pháp cho ngươi lát, tranh thủ .

      Hắc viêm thân Cửu U Tước chuyển động, thân hình nó thu lại cỡ chừng bàn tay, đậu lên hoa sen.

      Mục Trần gật đầu, câu giờ nữa, vội đoạt lấy hạt sen màu sắc rực rỡ.

      Mục Trần nắm lấy hạt sen, hỏa linh lực xung quanh nhất thời hỗn loạn rồi ào ạt đổ tới Mục Trần, vận chuyển Đại Phù Đồ quyết cấp tốc hấp thu.

      Hạt sen trong tay tỏa hào quang nhàn nhạt, ấm áp khiến cảm thấy thoải mái, ít hỏa độc xuyên qua Cửu U Hỏa chui vào người cũng bị tiêu trừ hoàn toàn.

      – Vật tốt…

      Mục Trần cảm thán khen tiếng, rồi ngồi lên hoa sen, bình phục linh lực nhộn nhạo trong người, rồi mở bàn tay ra, vận chuyển Đại Phù Đồ quyết hút lấy linh lực bốc lên từ trong hạt sen.

      Hỏa linh lực tinh khiết tuôn ra, hóa thành luồng linh lực bao phủ lấy Mục Trần, chui vào miệng, mũi.

      Làn da Mục Trần cũng trở nên đỏ rực, linh lực trong người nhanh chóng tăng cao nhiệt độ!

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 243: Đột Phá


      Phía hồ dung nham nóng bỏng, vô số bóng người ngừng lướt qua, tuy rằng Hỏa Viêm Linh Liên phần lớn đều bị người ta giành lấy, bất quá hồ nham thạch nóng chảy rất lớn, có thể vẫn còn sót lại đâu đó, ít người vẫn còn ôm mộng ở lại tìm kiếm mong có chút thu hoạch.

      tảng đá cứng, người áo trắng ngồi xếp bằng, hai mắt chăm chú quan sát mọi động tĩnh nơi mặt hồ dung nham.

      tùy tùng Long Ma vệ được Bạch Động bảo ở lại canh chừng. Tên kia hận ý với Mục Trần rất sâu, dù chính mắt thấy kẻ ghét bị đánh rớt vào hồ dung nham nhưng muốn cho tên kia chút cơ hội nào, do vậy trước khi cũng để lại người theo dõi khu vực này, nếu phát Mục Trần trở ra liền truyền tin về.

      Chẳng qua với việc làm đó của Bạch Động, ngay cả lão nhân áo xám cũng nghĩ là sáng suốt. Vì chính bản thân lão mà lọt vào đó cũng chịu nổi 5 phút, mà lúc nãy cả bọn ở lại canh chừng cũng hơn 10 phút mới bỏ , thời gian đó Mục Trần chỉ còn lại tro tàn mà thôi.

      Hiển nhiên, vị Long Ma vệ ở lại cũng ôm ý tưởng đó, nhưng vẫn thể cãi lệnh Bạch Động, đành chịu khó ngồi lại nhìn ngó quanh quất.

      thằng nhóc Dung Thiên cảnh sơ kỳ rớt vào đây còn sống được hay sao?

      Long Ma vệ thở dài tự giễu, chỉ đành tiếp tục đảo mắt qua hồ dung nham. Bất chợt đứng bật dậy, miệng há hốc, hai mắt kinh ngạc.

      chỉ riêng , nhiều người lục lọi tìm tòi quanh quẩn khi vực này cũng kinh ngạc nhìn vào chỗ nơi hồ dung nham.

      Nơi đó, có cơn lốc dung nham cuộn trào, Thôn Viêm Mãng trong hồ cũng bỏ chạy tứ tán.

      “Đùng!”

      cột nham thạch từ lốc xoáy bắn lên, dung nham rơi xuống lả tả, bóng người bọc trong hắc viêm xuất giữa trung.

      Hắc viêm dần tan , lộ ra gương mặt thiếu niên tuấn tú, gương mặt có vẻ quen thuộc khiến mấy người xung quanh trợn mắt.

      – Là tên tiểu tử bị người của Bạch Long thành đánh rơi vào hồ dung nham!

      sao lại còn sống?

      thể tin được…

      Mọi người kinh hãi ta thán, nhìn Mục Trần như thấy quỷ hồn, ai tin nổi có thể trở về từ thế giới nóng rực chết người kia.

      Mục Trần duỗi thân, nhắm mắt cảm nhận hùng hồn của linh lực trong người, đôi mắt thấy hưng phấn vô cùng.

      Hỏa Viêm Tiên Liên mang đến linh lực tinh khiết giúp tăng trưởng thực lực, nhàng bước lên Dung Thiên cảnh trung kỳ. Vả lại Cửu U Hỏa trong linh lực của có vẻ mạnh mẽ hơn xưa rất nhiều.

      Luyện hóa hấp thu hạt sen, ưu đãi lớn nhất vẫn là tinh tiến của Cửu U Hỏa.

      Mục Trần cười hài lòng, ngẩng lên nhìn xung quanh. Đám người Bạch Động bỏ mất, họ cũng chẳng có thời gian chờ ở đây.

      – Đợi lúc gặp lại, ta cho các ngươi thoải mái như thế.

      Đôi mắt đen của Mục Trần toát ra vẻ lạnh căm, vừa định rời , đột nhiên giật mình quay nhìn về tảng đá. Ở đó có người áo trắng kinh hãi nhìn chằm chằm.

      – Vậy mà cũng để lại người theo dõi ta?

      Mục Trần vừa thấy tên áo trắng kia, sắc mặt liền trở nên hung ác.

      Tên Long Ma vệ giật mình biến sắc, do dự xoay người bỏ chạy. lãnh giáo qua lợi hại của tên kia, với thực lực Dung Thiên cảnh trung kỳ của mình chắc chắn phải là đối thủ của Mục Trần, việc gấp nên làm là báo tin cho Bạch Động, Mục Trần còn sống trở về.

      “Phốc!”

      Nhưng chẳng kịp chạy bao xa, tiếng xé gió vang lên đến sát sau lưng.

      – Nếu bảo ngươi ở lại, vậy ở lại đây vĩnh viễn luôn !

      Sát khí lạnh băng trong lời của Mục Trần chui vào tai tên Long Ma vệ kia.

      “Vù!”

      Long Ma vệ biến sắc, hắc mâu thoáng , tàn nhẫn đâm về phía sau.

      bàn tay bao trùm hắc viêm xuyên qua hắc mâu, nhanh như cắt chạm vào lưng áo của tên Long Ma vệ.

      “Uỳnh!”

      Lưng áo của nháy mắt hóa thành tro, dấu tay đen ngòm xuất lưng khiến hộc máu. Hắc viêm bá đạo dũng mãnh chui vào cơ thể , nướng kinh mạch của đến biến dạng

      “Aaaaaaa!”

      Tên Long Ma vệ kêu lên thảm thiết.

      Mục Trần lạnh lùng đoạt lấy trường mâu, bồi tiếp phát mạnh vào lưng tên kia, kình phong hung mãnh đánh rơi xuống hồ dung nham đỏ rực.

      “Áááá!”

      Long Ma vệ rơi xuống biển lửa, đau đớn khiến rên siết kinh hoàng, nhưng nhanh chóng im bặt, làn khói bốc lên hóa thân thể của thành tro.

      Mục Trần phất tay ném thanh hắc mâu vào hồ dung nham, phủi tay xoay người bỏ .

      Mấy người kinh ngạc xung quanh cũng toát mồ hôi lạnh đầy người, nhìn Mục Trần với ánh mắt e ngại vô cùng. ai ngờ được tên thiếu niên tuổi trẻ kia lại ra tay tàn nhẫn hung ác mà hề biến sắc như thế.

      Thiếu niên kia có vẻ cũng độc ác lắm đa, mấy người Bạch Động chọc vào , e rằng cũng phải đau đầu lắm đây.

      Bọn họ cảm thán trong lòng, nhưng rồi cũng nhanh chóng tiếp tục việc tìm kiếm Hỏa Viêm Linh Liên còn sót lại của mình.

      Mục Trần rời khỏi hồ dung nham mênh mông kia, trước mặt lại xuất cự điện lồ. Nơi cổng vào cự điện có vô số người ánh mắt lang sói cấp tốc bay vào, háo hức tìm bảo bối.

      Chỗ này còn hỗn loạn hơn hồ dung nham kia, chỉ cần có ai đó phát ra vật gì, căn bản chẳng quản ngươi là người của ai hay từ đâu tới, lập tức có vô số công kích công khai hoặc ngấm ngầm hướng vào người.

      Mục Trần đảo mắt nhìn quanh, nhưng chẳng hứng thú gì. Phía bên ngoài này làm gì xuất được bảo bối chân chính, có lẽ đám Bạch Động cũng ở lại đây được, cần phải quá lo.

      Nghĩ vậy, lắc mình xuyên qua đại điện hỗn loạn, thỉnh thoảng có vài thằng ngu lao tới cản đường, chỉ chưởng đánh văng xuống lún đất, ra tay cực mạnh hề nể nang chút nào. Thành ra sau đó chẳng kẻ nào muốn rước họa vào thân.

      Vượt qua đại điện, lại đến hành lang sâu hun hút, hai bên hành lang có nhiều thạch thất cổ kính, nhiều người vội vàng xông vào, thỉnh thoảng vài tên hét lên mừng rỡ, dường như tìm được gì đó hay ho, nhưng ngay sau đó là tiếng đao kiếm vang vọng.

      Mục Trần bị mấy thứ đó phân tâm, lập tức đường vào sâu hơn. tốn kha khá thời gian ở hồ dung nham kia, bây giờ phải nhanh chóng vào.

      Trước hết cần tập hợp lại với đồng đội, dù sao có tổ đội ở cái địa phương hổ sói đầy rẫy này cũng an toàn hơn.

      – Hy vọng mọi người có chuyện gì.

      Mục Trần cấp tốc bay , mày hơi nhíu lại. Thực lực Tô Huyên có tư cách để lo, Lê Thanh và Quách Hung cũng thừa sức tự bảo vệ mình, duy chỉ có Tô Linh Nhi yếu nhất. Nếu nàng bị lạc với tính tình hoạt bát bộp chộp đó, e rằng khó tránh khỏi nhiều việc đáng ngại.

      Tô Linh Nhi tính tình có hung dữ, nhưng tâm cũng tốt, Mục Trần cũng muốn thấy nàng có chuyện gì.

      nhanh chóng xuyên qua hành lang đến mấy dặm, thỉnh thoảng ngang qua nhiều thạch thất có linh khí dao động mạnh mẽ, nhưng chỉ thoáng nhìn qua rồi bỏ , chưa có thứ gì khiến muộn động tay chân.

      – Chắc sắp ra ngoài rồi.

      ngừng sâu vào, Mục Trần cũng nhận thấy số lượng đại điện thạch thất càng lúc càng ít , nhưng quy mô lại to lớn hùng vĩ hơn.

      Mục Trần lại xuyên qua hành lang, có tòa thạch điện rộng rại xuất phía trước, cổng lớn bị đánh phá tan nát, dường như có vài bóng người ở trong đó, linh lực cuồng bạo và hùng hậu toát ra.

      Thoáng nhìn qua thạch điện hỗn độn, do dự suy nghĩ chút, chưa vội tiến vào mà định bỏ luôn.

      Nhưng ngay lúc đó, tiếng quát cuồng tiếu vang lên khiến khựng lại.

      – Ha ha, mỹ nhân! Ngươi nên ngoan ngoãn giao thứ đó cho ta, chuyện khi trước ngươi đắc tội Sư Hổ đoàn chúng ta bỏ qua,, nếu …. he he, ngươi rơi vào tay chúng ta rồi… trắng nõn mượt mà mềm mại…. ha ha! Đừng trách chúng ta nha.

      – Nằm mơ à!

      Sau giọng cuồng tíu tục tĩu kia là tiếng trong trẻo lạnh lùng, thanh tràn ngập lửa giận và căm ghét.

      – Nếu vậy đừng trách bọn ta. Các huynh đệ, bắt lấy băng nữ xinh đẹp này cho ta!

      Giọng kia lại vang lên.

      Bên ngoài thạch điện, Mục Trần sững người lại, vì giọng lạnh lẽo trong trẻo kia với rất quen thuộc, chính là Lê Thanh học tỷ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :