Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 235: Tên Lưu




      – Tiểu tử vô liêm sỉ, đáng chết!

      Trong rừng rậm rạp giữa đêm tối, hai gã áo đen nghiến răng tức tối nhìn thiếu niên thân đầy máu nhìn họ tươi cười, sát khí bốc lên ngùn ngụt.

      Bọn họ thể nào tưởng tượng được cục diện lại trở thành như thế này!

      tên tiểu tử Dung Thiên cảnh sơ kỳ, phải trở thành con mồi vặt vãnh tùy tay giết chết sao? Sao lại biến họ thành như vậy? Bốn vị Long Ma vệ kinh nghiệm ám sát cực kỳ phong phú, đôi tay nhuốm máu biết bao nhiêu sinh mệnh, nhưng tối nay liên thủ giết thiếu niên lại bị triệt hạ hai người, trọng thương người.

      Trả giá như thế này, cho dù phái họ ám sát cường giả Hóa Thiên cảnh, cũng thảm như vậy.

      – Có vẻ ngoài ý muốn nhỉ?

      Hắc ám lập lòe nơi mũi kiếm, Mục Trần cười cười. Cái nét cười trong bộ dạng máu me khắp người của có vẻ khá dọa người.

      – Những kẻ mà ta từng giết trong Linh Lộ, các ngươi so ra đều kém hơn nhiều.

      Mục Trần cười khẩy, trường kiếm chỉ về hai người kia:

      – Tiếp theo, chúng ta nên chấm dứt cái trò đuổi giết buồn cười này chứ, phải ?

      – Cũng nên kết thúc, bây giờ chúng ta cho ngươi thời gian chạy trốn nữa!

      Gã đứt tay trầm đáp lời. Hai người tách ra trái phải, phong tỏa đường lùi của Mục Trần. đường truy sát họ nếm đủ thủ đoạn quỷ quái của tên nhóc kia, khó mà phòng bị. Nếu còn để cho cơ hội như vậy khó mà biết còn toàn thây trở về hay .

      – Thế à?

      Mục Trần cười, bàn tay càng lúc càng siết chặt thanh kiếm. Linh lực hùng hậu tuôn ra, như cột khói đen bốc lên trong rừng sâu.

      – Giết !

      Hai bóng đen nhiều lời tán dóc, mắt lạnh căm cùng lúc xuất chiêu, hắc mâu như rắn độc mang theo kình phong bén nhọn tấn công Mục Trần.

      Mục Trần lao lên, kiếm quang chuyển động, hắc viêm phừng phừng, đối mặt công kích liên hoàn của hai người lại lui nửa bước.

      “Keng keng!”

      Bóng ảnh ba người luân phiên đổi chỗ cho nhau, linh lực cuồng bạo bùn nổ, cây cối xung quanh gãy đổ, đất đai bị xới tung, lá khô đất rừng bốc cháy, gốc đại thụ to lớn khổng lồ ầm ầm sụp xuống.

      Mục Trần phát ra thế công tàn nhẫn, thêm nữa hoàn toàn chăm chăm tấn công vào kẻ bị thương kia. Còn tên bị chặt đứt ngón tay, hầu như chỉ đón đỡ phòng ngự. Bộ dáng xem ra định toàn lực chém chết kẻ nguyên vẹn trước.

      Bất quá tên kia cũng đơn giản, thực lực Dung Thiên cảnh hậu kỳ thi triển nhuần nhuyễn lưu loát, công kích cũng sắc bén thuần thục, chiêu chiêu công kích đều hướng về yếu huyệt của Mục Trần.

      Kiếm quang và mâu ảnh gào thét, linh lực ào ạt gây nên những vụ nổ kinh thiên vang động cánh rừng.

      “Keng!”

      Mục Trần hờ hững đâm tới kiếm, hắc viêm mang theo linh lực cuồn cuộn như dải lụa đen láy bắn vào ngực người kia, nhưng bị giơ trường mâu xoay vòng đỡ được.

      – Dung Thiên cảnh sơ kỳ cũng dám chính diện giao phong với ta? Nằm mơ!

      Kẻ kia khinh thường cười lạnh.

      Mục Trần vẫn chú ý, kiếm vừa thu lại quyền nhanh như cắt tiếp đến.

      “Ầm!”

      Linh lực chấn động, hắc ám như lốc xoáy ngưng tụ quanh quyền kình của Mục Trần, sáu đạo hắc ắn trong khoảnh khắc xuất .

      Sáu Sâm La Tử Ấn vừa , linh khí thiên địa lập tức bạo động, hắc ấn bắn ra như sao chổi xuyên màn đêm.

      “Bùm!”

      Mặt đất bên dưới bị ngọn sao chổi kia ảnh hưởng, hình thành đường nứt chạy theo cái đuôi hắc ám.

      Ánh mắt kẻ kia lập tức trở nên hoảng sợ, công kích này khiến có cảm giác nguy hiểm trí mạng.

      – Hắc Sát Long mâu!

      Dốc tận linh lực, bàn tay run lên, trường mâu của quăng ra hóa thành con hắc long to chừng mười trượng giương nanh múa vuốt lao .

      “Uỳnh!”

      Ngọn sao chổi Sâm La Tử Ấn hề dựng lại, phá nát hắc long mâu rồi như chẻ tre tiếp tục xông tới

      “Bùm!”

      Ngay trong khoảng khắc hắc long tan nát, tên áo đen chẳng kịp phản ứng bị Sâm La Tử Ấn mãnh kích đóng dấu lên ngực.

      “Hự!”

      tiếng rên khó nhọc cất lên, đất đai rung chuyển, thân thể tên kia nằm trong cái hố sâu, vùi trong cát đá, nháy mắt khí tuyệt.

      Sáu đạo Sâm La Tử Ấn đủ sức ngăn cản được công kích mạnh nhất của Lý Huyền Thông, nay đem ra dùng trong nháy mắt hạ sát cường giả Dung Thiên cảnh hậu kỳ.

      “Phù.”

      Mục Trần thở sâu, hơi khựng người lại, công kích đó đối với khá tiêu hao.

      Lăng đứng giữa trời, tay khẽ lúc lắc, cửu cấp Phù Đồ tháp thoáng ra, bay về phía sau, cản lại kích của bóng đen bị chặt ngón tay.

      Mục Trần chậm rãi xoay lại, sắc mặt hờ hững nhìn tên áo đen hoảng sợ. cười nhạt, :

      – Xem ra lần này các ngươi chọn sai đối thủ rồi, ngươi còn muốn phản kháng sao?

      Tên áo đen khẽ run rẩy, khí thế hung ác biến mất, chỉ còn lại vẻ kinh hãi tràn ngập. việc tối nay quá mức khó lường.

      – Ngươi là ai?! Thiên bảng Bắc Thương linh viện có ai như ngươi cả!

      Tên áo đen lo lắng cất tiếng hỏi.

      Mục Trần nghe vậy, nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng khóa chặt người trước mặt:

      – Nghe ngươi , dường như hiểu rất tin tức Bắc Thương linh viện chúng ta? Ta biết các ngươi là quỷ quái phương nào?

      Tên áo đen kinh hoảng, ngờ chỉ câu đầu tiên khiến thiếu niên kia nổi lên lòng nghi ngờ, tên nhóc này quá khó chơi.

      được, tối nay việc khó thành, chỉ còn cách quay về báo cáo, đánh giá thực lực mục tiêu sai rồi!

      Tên áo đen nhủ thầm, thình lình ném mâu về phía Mục Trần, còn gấp gáp bắn lui.

      Phù Đồ tháp phình to, trở thành tấm chắn chống đỡ trường mâu, ánh mắt hờ hững nhìn cái bóng đen bỏ trốn vào rừng thẳm. búng tay cái, cửu cấp Phù Đồ tháp lại to lên, tầng thứ nhất bộc phát kim quang, con kim long gầm rú bắn ra, xuyên phá rừng rậm, hung hăng đánh mạnh lên thân thể tên áo đen chưa kịp cuốn gói khuất.

      “Bình!”

      Lực trùng kích cuồng bạo khiến cho cây cối xung quanh cũng nổ nát tan. Tên áo đen phun máu phì phèo, thế trốn chạy đột ngột bị lực đẩy mạnh mẽ bắn quay về rơi xuống dưới chân Mục Trần.

      “Xoẹt.”

      Thanh trường kiếm kề ngay vào cổ họng, Mục Trần khẽ:

      – Bây giờ cho ta biết, các ngươi từ đâu mà tới??

      – Muốn cạy tin tức từ trong miệng ta à, nằm mơ!

      Tên áo đen tức tối cười gằn:

      – Tiểu tử, chớ vội đắc ý, các ngươi người cũng thoát được!

      Mục Trần nheo mắt lạnh lùng, trường kiếm lấp loáng ánh xanh ngọc, cắt qua cổ họng tên áo đen. Từ ánh mắt tên kia cho thấy Mục Trần moi được thông tin gì, vậy có giữ lại cũng vô ích.

      “Phù.”

      nhàng giải quyết xong tên cuối cùng, Mục Trần ngồi xuống tĩnh tâm. Tối nay đấu trí đấu lực cũng khiến mỏi mệt vô cùng.

      “Vù!”

      Nhưng ngay lúc đó, những tiếng xé gió từ xa vọng lại, Mục Trần cả kinh vội vàng nắm lại trường kiếm, nhưng nhanh chóng cũng thả lỏng người, vì người đến chính là Tô Linh Nhi.

      – Mục Trần!

      Tô Linh Nhi hạ xuống bãi đất này, liếc nhìn liền thấy Mục Trần cả người đầy máu, mặt mày tái mét vội vàng chạy tới.

      – Ta sao.

      Mục Trần khoát tay.

      Sau lưng Tô Linh Nhi, ba người Tô Huyên, Quách Hung, Lê Thanh cũng theo tới sát, vẻ mặt ai nấy đều khẩn trương, khi thấy Mục Trần còn sống mới thở phào.

      Lúc này nhìn lại, bọn họ mới thấy hai thi thể ở ngay cạnh, ở gần đằng kia. Vẻ mặt cả ba đều chấn động quay sang Mục Trần:

      – Ngươi giết sạch hai kẻ này sao? Còn hai tên nữa đâu? Linh Nhi có bốn người mà?

      – Đều chết.

      Mục Trần lắc người đứng dậy, nhìn vào tấm thân máu me của mỉm cười bất đắc dĩ.

      – Đều chết?

      Tô Huyên, Tô Linh Nhi, Quách Hung, Lê Thanh. Bốn người gương mặt, ánh mắt khó tin nhìn :

      – Đều do ngươi giết?

      Mục Trần ra vẻ vô tội quay nhìn tứ phía:

      – Ở đây còn ai khác nữa à?

      Cả bốn người ai được lời nào, mắt nhìn Mục Trần đều tỏ ra quái dị. Như Tô Linh Nhi kể, những kẻ truy sát họ chính là bốn sát thủ Dung Thiên cảnh hậu kỳ, mỗi người đều có thủ đoạn tàn nhẫn, kinh nghiệm phong phú. Những kẻ đó ngoại trừ Tô Huyên ra, e rằng cả cường giả chuẩn Hòa Thiên cảnh như Quách Hung, Lê Thanh cũng chỉ có thể tránh lui, khó mà chém giết được.

      Thế nhưng, với Mục Trần, cả bốn đều là những cái xác hồn?

      – Lợi hại!

      Quách Hung cảm thán cất tiếng. Hẳn nhiên việc Mục Trần dùng chính thực lực Dung Thiên cảnh sơ kỳ của hạ sát bốn kẻ kia, Quách Hung hoàn toàn bội phục.

      Lê Thanh chỉ giương đôi mắt kinh ngạc nhìn Mục Trần rời.

      – Ha ha! Xem ra lần này tìm ngươi làm đồng đội, quả là quyết định sáng suốt.

      Tô Huyên thản nhiên cười đùa, thích thú nhìn trêu chọc Mục Trần.

      – Mọi người đừng giễu cợt ta, bất quá là lấy mạng đổi mạng thôi, có gì đặc biệt. Chỉ là so với bọn họ, ta ác hơn chút mà thôi.

      Mục Trần lắc đầu, tiếp:

      – Biết bọn họ là ai ? Sao lại công kích chúng ta? Đội hình cỡ này phải mấy thế lực tầm thường đâu.

      Tô Huyên vung kiếm cắt qua cái áo của xác chết bên cạnh, lộ ra bộ ngực mang hình xăm, đường nét như vẽ cung điện, bên dưới là con cự long oằn mình gánh lấy, loại sát khí tỏa ra tràn ngập.

      Nhìn chằm chằm vào hình xăm nọ, đôi mắt Tô Huyên lóe lên.

      – Quả nhiên là Long Ma cung!

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 236: Long Ma Cung




      – Long Ma cung?

      Mục Trần tò mò lặp lại cái danh từ Tô Huyên vừa , nhíu mày. hoàn toàn xa lạ với cái tên đó, mà dường như cả bọn thẳng đường đến đây, thậm chí còn nghe đến chứ đừng là đụng chạm gì tới Long Ma cung?

      là Long Ma cung?

      Quách Hung và Lê Thanh hơi biến sắc:

      – Khó trách lại mang đến đội hình như vậy, mỗi người đều có thủ đoạn tàn nhẫn, ra là chúng.

      Tô Huyên khẽ gật:

      – Nhóm người khi nãy chặn đánh chúng ta, có hai gã Hóa Thiên cảnh sơ kỳ và ba gã chuẩn Hóa Thiên cảnh, đội hình cường hãn như thế, trong vòng phụ cận ngàn dặm quanh Bạch Long Khâu có thế lực nào đủ sức phái ra được.

      Nàng nhìn thấy Mục Trần nhíu mày, mỉm cười :

      – Ngươi mới đến Bắc Thương linh viện, biết Long Ma cung này vài trăm năm trước từng xưng bá khắp Bắc Thương đại lục, là thế lực cường đại bậc nhất.

      – So với Bắc Thương linh viện còn mạnh hơn?

      Mục Trần sửng sốt.

      – Cũng hẳn. Bắc Thương linh viện chúng ta tọa lạc ở Bắc Thương đại lục, nhưng chưa bao giờ có tâm xưng bá, vả lại cục diện đại lục cũng nhúng tay quá nhiều. Cũng vì thế mà Long Ma cung thừa cơ dựng cờ xưng hùng, trở thành bá chủ.

      Quách Hung cười :

      – Bất quá này bọn Long Ma cung sau khi thành bá chủ lại thỏa mãn, Bắc Thương linh viện ở trung ương đại lục lại là cái gai trong mắt, muốn nhổ để chân chính độc chiếm đại lục, lập nơi đó thành đại bản doanh để có thể tấn công những đại lục kề bên.

      Mục Trần chép miệng líu lưỡi. Dã tâm của Long Ma cung này quá lớn, xưng bá Bắc Thương đại lục lại còn dám dòm ngó đến Bắc Thương linh viện.

      – Vì thế năm xưa khi Long Ma cung bắt đầu tấn công Bắc Thương linh viện, trận chiến kinh thiên động địa ấy có vô số cường giả ngã xuống, toàn Bắc Thương đại lục đều bị bao phủ trong khói lửa chiến tranh.

      Mục Trần thần sắc chấn động, Long Ma cung năm xưa có thể xưng bá Bắc Thương đại lục, thế lực tất nhiên cực kỳ khủng bố, vậy mà Bắc Thương linh viện vẫn mảy may suy suyễn tọa trấn vững vàng, nội tình cũng sâu dày lường được.

      Hai đại kình địch đại chiến, cuộc chiến cỡ này tuyệt đối là hủy thiên diệt địa.

      – Cuộc chiến kia kéo dài đến mấy năm, cuối cùng Bắc Thương linh viện giành thắng lợi hạ màn, Long Ma cung tan tác bỏ trốn, uy thế giảm mạnh. Những thế lực bị Long Ma cung thâu tóm cũng tỏ thái độ, vị thế bá chủ hoàn toàn tan thành mây khói.

      Tô Huyên nhìn vào thi thể lạnh lẽo đất:

      – Bất quá rết trăm chân tuy thua nhưng vẫn chưa bị tận diệt, chúng vẫn thân ở Bắc Thương đại lục, nghỉ ngơi dưỡng sức chờ đợi thời cơ.

      – Nhiều năm gần đây, những đệ tử Bắc Thương linh viện ra ngoài trèn luyện thường xuyên bị công kích, mà dường như phân nửa là do bọn Long Ma cung ra tay, phân nửa còn lại cũng có mùi của bọn chúng.

      – Mỗi năm, ít đệ tử bỏ thây dưới tay bọn sát thủ của Long Ma cung.

      Sắc mặt lãnh khốc , Tô Huyên dù có dịu dàng cũng khó tránh được căm giận, phải là hận Long Ma cung đến tận xương tủy.

      – Bắc Thương linh viện thi hành biện pháp gì sao?

      Mục Trần nhíu mày hỏi.

      – Ngươi cũng biết sau khi rời khỏi Bắc Thương linh viện, mọi chuyện dễ dàng, đó cũng là loại rèn luyện. Chỉ những người vượt qua được cái rèn luyện sát phạt này mới có thể trở thành cường giả chân chính.

      Tô Huyên chậm rãi giải thích:

      – Bắc Thương đại lục rất nguy hiểm, học viện biết từ lâu. Nhưng cũng vì thế họ mới ngừng cho phép đệ tử ra đây rèn luyện. Thế giới này muốn được cường đại, có thể trả giá gì sao?

      – Mặt khác, trong Nhiệm Vụ điện có bảng đặc biệt, gọi là Huyền Thưởng bảng. Những cái tên đó hung danh vang dội, ít đệ tử ra ngoài rèn tập đều chết trong tay họ. Đó cũng là những cái tên bị Bắc Thương linh viện truy nã treo thưởng, nếu ai có thể đem đầu họ về, nhất định nhận được phần thưởng cực lớn.

      – Huyền Thưởng bảng?

      Mục Trần trong lòng nao nao, cái bảng này chưa bao giờ nghe , hẳn nhiên chỉ những đệ tử có thực lực cấp độ nào đó mới đủ tư cách nhìn tới những cái tên hung ác viết Huyền Thưởng bảng kia.

      – Những hung thần ác sát Huyền Thưởng bảng này đều là nhân vật độc địa, thậm chí ở chính trong Bắc Thương đại lục cũng phải là người vô danh. Những nhiệm vụ truy sát đó phần thưởng tuy lớn, nhưng là nhiệm vụ khó nhằn nhất.

      Quách Hung bên cạnh liếm môi:

      – Ta nhớ năm trước, có đại oanh động cả Bắc Thương linh viện. Đó là ngày Trầm Thương Sinh xuất quan, vào trong Nhiệm Vụ điện nhận nhiệm vụ huyền thưởng, mục tiêu chính là đệ tam siêu cấp hung đồ, tuyệt thế thiên tài của Long Ma cung, Huyết Long Ma – Dư Uyên.

      – Huyết Long Ma, Dư Uyên. . .

      Mục Trần lẩm bẩm lặp lại.

      – Dư Uyên kia cực kỳ lợi hại, lúc trước Bắc Thương linh viện có đội ngũ hơn 20 người ra ngoài, trong đó có hai người Hóa Thiên cảnh sơ kỳ, những người còn lại yếu nhất cũng là Dung Thiên cảnh hậu kỳ. đội hình tầm cỡ như thế, nhưng khi gặp phải Dư Uyên, cuối cùng chỉ còn lại vị học tỷ được mọi người liều mạng bảo hộ an toàn trở về.

      – Sau đó, nhiều cường giả lợi hại Thiên bảng cũng nhận nhiệm vụ truy sát , nhưng tất thảy đều thất bại, trong đó có hai người bị Dư Uyên phản sát, khiến cho hung uy của Dư Uyên càng tăng thêm. Thời gian sau cũng ít có đệ tử nào dám dòm ngó tới nhiệm vụ treo thưởng lấy đầu .

      Thần sắc Quách Hung đột ngột chuyển biến tôn sùng:

      – Sau đó đến lượt Trầm Thương Sinh ra tay.

      – Ngày đó Trầm Thương Sinh vẫn chưa là đệ nhất Thiên bảng, thậm chí còn chưa lọt vào được thập cường, nhưng khi xuất quan đột ngột bùng nổ, thân thương lực leo thẳng lên đệ nhất.

      – Còn cảnh tượng sau đó mới đáng rung động, đến Nhiệm Vụ điện nhận lấy lệnh tróc nã Dư Uyên, mười ngày sau tay vác thương trở về, tay kia cầm theo cái đầu máu của Dư Uyên đạp tiến vào Nhiệm Vụ điện lĩnh thưởng.

      Quách Hung trở nên kích động phấn khích, nhớ tới cảnh tượng sảng khoái kia mà cũng rung động.

      Giây phút đó mọi người đều ngơ ngẩn nhìn lên, cường giả vác trường thương nhưng pho tượng chiến thần bất bại lãnh ngạo tráng lệ. Chỉ có thể là… ĐỈNH!

      Mục Trần nhìn đôi mắt rực lửa của Quách Hung, rồi lại nhìn sang mọi người. Thậm chí cả nương lạnh lùng Lê Thanh cũng có vẻ thất thần. Vị học trưởng Trầm Thương Sinh kia dường như có địa vị cực cao ở Bắc Thương linh viện này.

      Điều này khiến cho cảm thấy tò mò, nhân vật truyền kỳ kia biết bây giờ lợi hại cỡ nào, so với Lý Huyền Thông mạnh hơn bao nhiêu?

      – Trầm Thương Sinh, tên đó rất lợi hại.

      Tô Huyên cũng là giọng cảm thán. Bắc Thương linh viện là nơi thiên tài tập hợp. Hạc , Từ Hoang cũng rất xuất sắc, lại còn đông đảo những kẻ thầm tiềm phục, đợi ngày bùng nổ trở thành nhân vật nổi tiếng, nhưng bất luận thế nào cũng chưa hề lay chuyển được vị chiến thần lãnh ngạo chót vót đỉnh Thiên bảng kia.

      Huyền Thưởng bảng, phần lớn đều là người Long Ma cung, chỉ có bọn chúng mới sát hại đệ tử Bắc Thương linh viện mà từ thủ đoạn nào.

      Tô Huyên quay sang Mục Trần, :

      – Giờ hẳn là ngươi hiểu được huyết cừu giữa chúng ta và Long Ma cung rồi chứ?

      Mục Trần khẽ gật đầu. Long Ma cung đúng là thể coi thường. Bắc Thương linh viện sở dĩ vẫn để tình hình này diễn ra, ngoại trừ việc tạo môi trường rèn luyện cho đệ tử, có lẽ thực ra cũng vì thể nhổ tận gốc Long Ma cung được.

      – Lúc này đây, chúng ta cũng bị Long Ma cung chú ý tới. Theo ta được biết, Bạch Long Chí Tôn chết kia từng là đại nhân vật trong Long Ma cung, có điều về sau phản bội. Lần này linh tàng Chí Tôn xuất thế, rất có Long Ma cung cũng phái cường giả đến, đến lúc đó. . . chúng ta phải cẩn thận thêm chút.

      Bốn người đồng loạt gật đầu, cảm giác nhiệm vụ này trở nên khá nguy hiểm, dễ mà hoàn thành.

      – Chúng ta thôi, nhân đêm tối mà . Long Ma cung vừa bị hạ nhục, tốt nhất mau chóng thoát khỏi truy tung của họ.

      Tô Huyên .

      Mọi người liền tán thành, nhanh chóng đề cao cảnh giác tiến sâu vào Bạch Long Khâu.

      Cùng lúc đó, sườn núi xa xa, sắc mặt Bạch Động hầm hầm khó coi.

      – Phế vật, phế vật! Bốn tên phế vật! Dung Thiên cảnh hậu kỳ vậy mà cũng giải quyết được đứa con Dung Thiên cảnh hậu kỳ và thằng nhóc sơ kỳ!

      Bạch Động quát tháo ầm ầm nhìn vào bốn khối ngọc phiến vỡ nát. Đó chính là dấu hiệu cả bốn người kia đều chết.

      Bên cạnh Bạch Động, lão nhân áo xám sắc mặt cũng kinh nghi bất định:

      thể nào, hai người bọn họ làm sao mà giết được bốn Long Ma vệ?

      Đối với chiến lực của Long Ma vệ lão biết rất . Bốn người kia liên thủ lại, dù chính bản thân lão cũng phải tốn thời gian mới giải quyết được, vậy mà bây giờ lại chết nguyên nhân trong tay hai thiếu niên mặt búng ra sữa?

      Bạch Động tức giận nghiền nát ngọc phiến, ánh mắt trầm nhìn vào rừng sâu.

      – Truyền tin cho cha ta, xem ra chúng ta cũng cần lo bị bại lộ, chỉ cần đoạt được đồ vật kia, tất cả đều rút khỏi đây. Bất quá trước khi rút , phải đem mấy thứ chướng ngại ngứa mắt kia phá bỏ bớt thôi!

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 237: Sư Hổ Đoàn




      Bầu trời dần dần sáng hơn, Bạch Long Khâu rộng lớn mênh mông thoát khỏi màn đêm tăm tối, trở lại với ánh mặt trời rực cháy. Khi trời sáng , trong sơn mạch có nhiều tiếng xé gió vang lên, mơ hồ nhìn thấy vô số bóng người như châu chấu nhảy nhót xuyên qua những tán cây. Mọi người dường như đều cùng hướng về chỗ sâu thẳm trong Bạch Long Khâu.

      Nơi đó, là nơi linh tàng Chí Tôn sắp thế!

      Bạch Long Khâu nhanh chóng trở nên ồn ào náo động, liên tiếp những tiếng linh thú phẫn nộ gầm gừ đối mặt những kẻ xâm nhập lãnh thổ của chúng. Chúng nó hề sợ hãi, hề nương tay, linh lực bạo phóng lên , oanh kích những kẻ mau xuyên qua rừng núi.

      “Á!”

      Thỉnh thoảng có những tiếng thét thảm thương vang lên trong sơn mạch, đó là những kẻ yếu ớt may bị linh thú xé xác, mà cũng có khá nhiều linh thú bị đám cường gia kia ra tay miểu sát, thân hình khổng lồ đẫm máu nóng ầm ầm ngã xuống khiến đất đai rung chuyển.

      Huyết tinh ngập trời, sơn mạch nhuộm máu.

      Trong rừng rậm, nhóm 5 người của Mục Trần cũng bay . Bạch Long Khâu hoàn toàn bất đồng so với đêm đen tĩnh lặng tối qua, vô số thế lực và cường giả tiềm tàng trong đó đều xuất , những luồng linh lực hùng hồn dao động khắp nơi, họ cũng bị linh tàng Chí Tôn hấp dẫn đến.

      – Chúng ta đẩy cao tốc độ hơn .

      Tô Huyên quan sát bốn phía, nàng dịu dàng thúc giục mọi người trước tình cảnh Bạch Long Khâu trở nên bạo động.

      Nàng vừa xong, tốc độ đội ngũ liền được đẩy cao, xuyên qua những đại thụ trong rừng thẳm xanh mướt.

      “Grào!”

      Thình lình tiếng rống hướng bên phải khiến bọn họ chú ý, con cự thú đỏ rực nhìn chằm chằm bọn họ. Trong miệng nó còn dính lại cái chân lủng lẳng, hẳn nhiên là kẻ xấu số nào đó bị nó nhai nát. Con thú vừa thấy nhóm người xâm nhập vào lãnh địa liền gào lên, mùi vị huyết tinh theo đó ập vào mặt mọi người.

      con linh thú Dung Thiên cảnh trung kỳ cũng dám ngăn cản?

      Mục Trần cười , tay nắm lại, cửu cấp Phù Đồ tháp thoáng bắn ra, hắc tháp phình to trở thành tòa tháp khổng lồ với sức nặng đáng sợ như trái núi đè xuống đầu con cự thú đỏ rực.

      “Đùng!”

      Đất đai rung chuyển, đổ sụp. Cửu cấp Phù Đồ tháp hung hãn nện xuống, cự thú kia chưa kịp gào lên tiếng nữa bị đè dẹp lép chết tươi.

      Tô Huyên trừng mắt kinh ngạc. Huyết Linh thú mặc dù là Dung Thiên cảnh trung kỳ, nhưng lực phòng ngự nào có kém cỏi, ngờ được Mục Trần chỉ duy nhất chiêu cấp tốc dọn dẹp.

      – Ồ? Có bảo bối!

      Tô Linh Nhi nhìn ra phía sau Huyết Linh thú kia, ở nơi viên đá kia xuất ngọn cỏ đỏ sậm lung lay, mùi thơm thoang thoảng bay ra theo mùi máu.

      – Huyết Thảo Linh Chi?

      Tô Linh Nhi nhìn thấy nó, đôi mắt sáng ngời. Bảo vật này khó mà gặp được, rất có ích cho tu luyện của nàng.

      “Véo.”

      Nàng cấp tốc bay xuống tảng đá, khom người định hái nhanh đóa Huyết Thảo Linh Chi.

      “Vù!”

      Ngay lúc đó, tiếng xé gió vang lên mang theo kình khí bén nhọn bắn đến.

      – Cẩn thận!

      Tô Huyên trợn mắt, phẩy tay cái. luồng linh lực như lụa bắn ra chấn vỡ luồng hào quang đánh lén Tô Linh Nhi.

      Quách Hung và Lê Thanh lập tức vào vị trí chiến đấu, lạnh lùng nhìn nơi xuất phát công kích ám toán kia. Cánh rừng bên đó có chừng 20 người nhanh chóng hạ xuống bãi đá kia.

      Mấy người ai ai cũng lăm lăm đao kiếm, ánh mắt càn rỡ, khí sắc hung ác, vừa thấy biết phải người lương thiện, hẳn là chi đoàn thám hiểm khá mạnh.

      Đứng đầu bọn họ là hai gã nam tử chừng 30, hình dáng vẻ mặt khá giống nhau, có lẽ là huynh đệ, ánh mắt cũng hung tàn ác độc chẳng kém.

      – Các ngươi muốn gì?

      Quách Hung nhìn chằm chằm vào đám người bất hảo vừa tới, lạnh giọng quát hỏi.

      Mục Trần cũng nhìn qua, khẽ cau mày. Đoàn thám hiểm này thực lực cũng tệ, hai tên đầu lĩnh đều có thực lực chuẩn Hóa Thiên cảnh, còn lại trong đám người có đến tám kẻ Dung Thiên cảnh, đám còn lại đều có năng lực Thần Phách cảnh.

      Đoàn thám hiểm cấp độ như vậy, có lẽ cũng là nhất lưu.

      – Hé hé, các vị, Huyết Thảo Linh Chi này chúng ta me cả ngày, bây giờ vất vả lắm mới dụ được đám linh thú quanh đây hết, các ngươi cứ thế thuận tay hái cũng hơi quá đáng rồi đấy?

      tên nam tử gầy còm cất tiếng cười , con mắt đanh ác di chuyển khắp nơi thân thể ba đối diện.

      – Bảo vật, người nào có khả năng đoạt lấy, các ngươi đứng ngó cả ngày, chỉ có thể các ngươi đủ tài cán.

      Tô Linh Nhi căm giận đáp lời, bọn người kia vừa nhìn thấy khó ưa, kẻ nào mà tin được lời chúng , chỉ có ngu mà thôi.

      – Ngươi …. tiểu nha đầu muốn chết?

      – Tiểu nương tử tuổi bé lại điêu ngoa như thế, xem ca ca đến giáo huấn ngươi!

      Đám người kia vừa nghe nàng phản pháo, cả đám liền gầm lên hung ác, ngôn ngữ tục tĩu bẩn thỉu liền ném qua tiếc lời.

      – Cút!

      Mục Trần ánh mắt lạnh băng quát lên. cũng lười chuyện vô nghĩa với bọn này.

      – Tiểu tử to gan!

      tên đầu lĩnh hai mắt hàn liếc nhìn Mục Trần, từ tốn :

      – Sư Hổ đoàn lăn lộn Bạch Long Khâu nhiều năm, ngay cả tam đại thế lực cũng dám buông lời xấc xược như vậy.

      dĩ nhiên nhìn ra thực lực Tô Huyên kinh người, nhưng bọn nhân thủ áp đảo, mỗi người đều có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nếu muốn giao chiến, tin mấy tên nhóc thanh thiếu niên da trắng thịt trơn này có thể vượt qua được.

      – Tiếc là ta phải người của tam đại thế lực.

      Mục Trần hờ hững trả lời.

      – Vậy mà cũng dám láo, tiểu tử có tin đại gia cắt ngươi ? Dung Thiên cảnh sơ kỳ cũng bày đặt kêu gào, linh tinh biết sống chết!

      (cái chữ 剁 nó dịch sang tiếng là “cut” hoặc là “chop”, biết là chặt cái gì hay cắt cái gì, thôi dịch là cắt cho nó dễ hiểu ^,….,^ )

      gã mặt sẹo lạnh lùng quát lên, thần sắc nhăn nhúm hung ác.

      Mục Trần trợn mắt, nhiều lời, “phốc” tiếng liền như đại bàng tung cánh sà xuống bắt mồi, linh lực hắc viêm bốc lên, dao động linh lực cuồng bạo toát ra.

      – Tìm chết!

      Gã mặt sẹo quát chói tai, là cường giả Dung Thiên cảnh trung kỳ, nào có thể sợ Mục Trần chỉ mớinhư thế nào sợ trước mắt này bất quá Dung Thiên cảnh sơ kỳ?

      tiến lên, cong ngón tay vung trảo, linh lực chuyển động, trảo phong bén nhọn như ưng trảo xé toang khí hung hăng phá hướng tới Mục Trần.

      “Bình!”

      Quyền trảo mạnh mẽ ngạnh đấu, linh lực bùng phát, gã mặt sẹo biến sắc, rồi hét thảm, ngón tay vang lên tiếng gãy giòn giã, thân thể bị chấn văng ngược lại.

      “Soạt.”

      Mục Trần nhanh tay chụp lấy cánh tay , giữ thân hình lại cho bay , rồi mạnh mẽ quật xuống, thân thể tên kia gục ngã nện vào đá. Mục Trần lại tiếp tục tung cước đá vào vết sẹo gương mặt gã, chỉ cước khiến cho gã mặt sẹo quay mòng mòng bay hơn trăm mét, va vào gốc đại thụ, chẳng kịp kêu la tiếng nào.

      Mục Trần ra tay nhanh gọn thần tốc, đến khi cả đám người phản ứng lại được, gã mặt sẹo ngất , mặt mày đầy máu thê thảm.

      – Tiểu tử dám làm càn!

      trong hai thủ lĩnh Sư Hổ đoàn giận dữ gầm lên, tiến tới, linh lực bùng nổ tung quyền, linh lực hùng hồn hóa thàng sư tử gào thét, dao động linh lực kinh người đánh tới.

      “Uỳnh!”

      Đất đá cũng bị chiêu này của tên thủ lĩnh tác động đến đứt gãy, thanh thế kinh người.

      Mục Trần nhìn thấy thế công hung mãnh, ánh mắt vẫn lạnh băng, tay siết chặt lại, linh lực hắc viêm bùng lên, tung quyền đáp trả.

      Sáu đạo Sâm La Tử Ấn cấp tốc ngưng tụ, linh lực như sao chổi bay ra.

      “Bùm!”

      Lại thêm lần ngạnh đấu hung mãnh, khí lãng thổi ào ạt khiến cho đất đai rung chuyển, đá cứng cũng chịu nổi nát tan thành bụi, bốc lên mù mịt.

      Đám người Sư Hổ đoàn kia vội lui sau, nhưng hai mắt vẫn tập trung nhìn phía trước, nơi linh lực thổi ra, hai người đều run lên bần bật.

      Sau đó, vai của tên thủ lĩnh run rẩy dữ dội, đôi chân giậm đất bước lui mười mấy bước, vết chân sâu đến nửa xích.

      Còn tên thiếu niên kia chỉ lui sau chưa đến hai bước.

      thể nào?

      Đám người kinh hô thất thố. thiếu niên Dung Thiên cảnh sơ kỳ lại chỉ quyền chấn lui cấp tốc vị thủ lĩnh chuẩn Hóa Thiên cảnh sao?

      Gã thủ lĩnh Sư Hổ đoàn còn lại cũng kinh nghi bất định. Mục Trần bày ra chiến lực siêu việt hơn hẳn thực lực bề ngoài.

      Mà cũng riêng gì đối phương bị chấn động, ngay cả đồng đội của là Quách Hung, Lê Thanh cũng kinh dị nhìn rời. Dù rằng cũng biết đêm qua Mục Trần mình hạ sát bốn tên sát thủ Dung Thiên cảnh hậu kỳ, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến chiến lực của chính diện đẩy lui đối thủ cấp độ ngang ngửa với mình, cả hai khỏi bồi hồi dao động.

      Mục Trần hờ hững nhìn đám Sư Hổ đoàn, đối diện ánh mắt của , đám lâu la chẳng còn có gan nhục mạ châm chọc, có vẻ hơi trốn tránh đôi mắt bén nhọn của . Ngày thường họ vốn hung ác, nhưng đôi mắt thiếu niên kia còn hung ác hơn bội phần, khi ra tay nhất định cũng hề nương .

      – Bây giờ lăn được chưa?

      Mục Trần chậm rãi cất tiếng.

      Phía sau Mục Trần, Tô Huyên vươn tay ra, viên ngọc châu mượt mà cổ kính xuất trong lòng bàn tay, dao động linh lực kinh người tản mát, đôi mắt đẹp cũng lạnh băng mà bốc lửa.

      Hiển nhiên, nàng cũng nổi giận.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 238: Linh Tàng Xuất Thế




      khu đất đầy đá tảng, đội ngũ của Mục Trần lạnh lùng đứng đó. Tô Huyên, Quách Hung, Lê Thanh đều có linh lực dao động bồng bềnh, luôn sẵn sàng ra tay.

      Sắc mặt hai tên thủ lĩnh đối diện biến ảo liên tục, ánh mắt nhìn kỹ Mục Trần lẫn Tô Huyên, đều tỏ ra kiêng dè.

      Tô Huyên ràng mạnh mẽ hơn xa bọn . Nếu như động thủ, e rằng cả hai có liên thủ cũng khó mà thắng được, huống gì trước mặt còn tên thiếu niên gương mặt có vẻ ôn hòa, nhưng đôi mắt lại tàn nhẫn ác độc. Giao chiến có lẽ họ phải trả giá đắt.

      tại linh tàng Chí Tôn sắp xuất thế, tiêu hao khí lực ở đây phải là việc khôn ngoan.

      Dù có muốn phanh thây xẻ thịt đám người này, họ cũng phải tìm đoàn thám hiểm nổi danh khắc ở Bạch Long Khâu mới đủ sức.

      Hai tên thủ lĩnh Sư Hổ đoàn liếc nhìn nhau, ánh mắt trầm. tên :

      – Núi đổi sông dời, Sư Hổ đoàn cũng bỏ qua. !

      Lời vừa dứt, hai người dẫn đám người Sư Hổ đoàn đằng đằng sát khí bỏ , nhanh chóng mất hút khỏi tầm mắt Mục Trần.

      Tô Linh Nhi thấy bọn kia bỏ chạy, tức tối hừ giọng. Rồi quay qua nhìn Mục Trần cười mỉm chi:

      ngờ lúc ngươi phát nộ lại tuấn khí phách đẹp trai thế…

      Mục Trần chưng hửng nhướng mày, Tô Huyên phía sau cũng thu lại viên ngọc châu kia, đôi mắt tinh nhạy nhìn Mục Trần, cười :

      – Linh Lộ Huyết Họa giả, danh bất hư truyền!

      Nghe mấy từ đó, dường như cũng có biết nhiều thứ về Mục Trần, bất quá cũng tỏ ra ngạc nhiên. Cường giả như Tô Huyên chọn làm đồng đội, hẳn nhiên phải điều tra thân phận của .

      – Chúng ta cũng thôi, có vẻ sắp đến nơi rồi.

      Mục Trần cũng muốn ở lại đây lâu, cũng rất háo hức mong chờ được thể nghiệm cái gì gọi là linh tàng Chí Tôn.

      Tô Huyên phản đối, nàng nhanh chóng dẫn đầu trước.

      Chặng đường tiếp theo gặp phải bất trắc gì, thỉnh thoảng cũng có linh thú xuất khá mạnh mẽ, nhưng năm người liên thủ liền nhanh chóng giải quyết, chừng nửa giờ sau, bọn họ tiến đến địa điểm rộng rãi trong sơn mạch.

      Nơi đó mây mù lượn lờ, ngọn núi cao lớn sừng sững, những ngọn thác từ cao ầm ầm trút dòng nước bạc xuống, cảnh tượng kỳ vĩ.

      Mục Trần sơ lược quan sát ngọn núi xanh rờn, rồi nhìn ra xung quanh, khắp nơi đều có đầy người đứng chờ đợi, phía xa xa lại có vô số bóng ảnh bay đến như rừng, trận hình cực kỳ đồ sộ.

      – Sao nhiều người như vậy….

      Quách Hung nhịn được than thở, xem cái kiểu này chắc mọi cường giả và thế lực hơi có chút năng lực trong phạm vi mấy nghìn dặm quanh Bạch Long Khâu đều tề tựu ở đây mất rồi. Lực hấp dẫn của linh tàng Chí Tôn quả thực quá lớn a.

      – Đây là nơi năm xưa Bạch Long Chí Tôn nằm xuống.

      Tô Huyên chỉ về phía trước, phía núi, năm ngọn thác bạc tuôn nước tung tóe xuống cái hồ lớn rộng vô cùng, mặt hồ trong suốt như gương, phản chiếu bóng ảnh mọi người lăng đứng đó.

      – Ồ?

      Mục Trần tò mò nhìn qua, nhưng thấy có điểm gì đặc biệt.

      – Nhìn ra phải ? Mấy trăm năm qua, biết có bao nhiêu cường giả tới đây dò xét, nhưng chẳng ai có thu hoạch. Có lẽ vì giờ chưa tới, cường giả thực lực cao cường như thế, có tâm che giấu bảo vật, khó mà gọi linh tàng ra trước thời gian.

      Mục Trần khẽ gật đầu, cường giả cấp bậc đó là bá chủ phương, kinh sợ tứ phía, lãnh đạo triệu dân. Linh tàng mà họ để lại dĩ nhiên cũng đơn giản.

      – Bây giờ cứ ngồi chờ linh tàng xuất thế , ta nghĩ cũng nhanh thôi.

      Tô Huyên đăm đăm nhìn vào năm vách núi dựng đứng với năm dòng thác bạc đỗ xuống lộng lẫy.

      Nhóm năm người yên lặng ngồi xuống tu luyện nơi thanh sơn. Thời gian dần trôi, cường giả và thế lực góp mặt đến nơi đây càng ngày càng đông, tiếng ồn ào râm ran khắp nơi khiến cho rừng núi vốn tịch mịch lại trở nên huyên náo.

      Mục Trần tĩnh tọa đỉnh núi, đôi mắt khẽ động mở ra, nhìn về nơi có tiếng xé gió vang lên. Bên đó có luồng linh lực mạnh mẽ dao động.

      Hai đoàn người nhân số đến cả trăm tiến đến, hạ xuống ngọn núi.

      Hai toán nhân mã cũng lạ mặt với Mục Trần, chính là Thiên Cương kiếm phái và Địa Hành tông. Lúc này đội hình của họ hùng hậu hơn nhiều, gọi thêm viện binh tới.

      Hai đám người đông đúc lại có năng lực mạnh mẽ lập tức gây chú ý cho đám đông ở sẵn đây. Có vài thủ lĩnh các thế lực nhíu mày khó chịu, xem ra Thiên Cương kiếm phái và Địa Hành tông đều bỏ vốn lớn liều mạng chuyến này.

      – Thiên Cương kiếm phái và Địa Hành tông, đều phái ra hai gã trưởng lão Hóa Thiên cảnh sơ kỳ. . .

      Lê Thanh nhìn qua, đôi mắt vẫn lãnh ngạo như cũ. Thiên Cương kiếm phái và Địa Hành tông trong Bắc Thương đại lục vẫn chưa được xem là thế lực nhất lưu, nhưng dù sao họ cũng có số má ở Bạch Long Khâu, lúc vội vàng vẫn có thể điều động lực lượng. Đến lúc linh tàng Chí Tôn tung ra bảo bối, họ là trong những đội ngũ dễ dàng cướp lấy nhất.

      Tô Huyên cũng gật gù, nàng cũng cảm thấy hơi lo lắng. Vốn thông tin rằng chuyến thi hành nhiệm vụ này chỉ là linh tàng Thông Thiên, do đó đội hình cũng chỉ được tổ chức theo quy định linh tàng Thông Thiên, cuối cùng lại thành ra linh tàng Chí Tôn. . .

      – Làm hết sức thôi. Chỉ cần chúng ta lấy được món bảo bối nào đó trong linh tàng đủ chứng minh chúng ta đến đây, vậy là hoàn thành nhiệm vụ. Những bảo bối khác tùy tình hình mà quyết định.

      Cả nhóm đều đồng tình. Tình hình tại cũng đành phải thế thôi, thực lực của họ ở chỗ này, ngoài Tô Huyên chẳng ai xuất chúng.

      “Véo véo!”

      Những tiếng xé gió lại vang lên, linh lực dao động hùng hậu khiến mọi người lại chú ý đến đoàn người vừa tới, nhân số cũng cả trăm, hạ xuống phủ hết đỉnh núi.

      – Là người của Bạch Long thành.

      Mục Trần nhìn về phía kia, đầu là vị thiếu chủ Bạch Long Thành, Bạch Động. Bên cạnh là lão nô bộc áo xám, cả trăm người theo ai ai cũng áo trắng mang long văn phi thăng, yên lặng chỉnh tề đứng sau lưng Bạch Động, quét mắt quan sát xung quanh, sát khí lượn lờ.

      Mục Trần nhìn toán lâu la áo trắng kia, mày nhíu lại khó chịu. Linh lực dao động của họ cũng phải mạnh, nhưng lại khiến cảm giác thoải mái cho lắm.

      – Là cái tên đáng khinh kia.

      Tô Linh Nhi thấy Bạch Động, ánh mắt liền tỏ chán ghét.

      Tô Huyên đảo mắt lướt qua đám người. Bạch Long thành cử tới lực lượng cũng khác đông, nhưng mạnh nhất cũng chỉ là lão nhân áo xám, Hóa Thiên cảnh sơ kỳ. So với Thiên Cương kiếm phái và Địa Hành tông vẫn yếu hơn chút. Thế nhưng hiểu sao nàng cảm thấy Bạch Long thành dường như còn nguy hiểm hơn.

      – Hê hê!

      Bạch Động cũng thấy mọi người, nhoẻn miệng cười quỷ dị, nhưng vẫn buông lời khiêu khích.

      Mục Trần cũng mấy chú ý họ nữa, tập trung tinh thần vào hồ nước kia, chờ đợi linh tàng xuất thế.

      Thời gian chờ đợi nhanh chóng trôi qua, chỉ thoáng chốc mà bóng đêm lại bao phủ, vầng trăng tròn vành vạnh treo bầu trời, ánh trăng buốt giá tràn ngập vùng hồ.

      Mọi người đều tĩnh khí, ngay cả chuyện cũng ít, mọi ánh mắt đều quét nhìn khắp nơi, pha chút chờ mong.

      Cái lạnh ban đêm càng lúc càng lạnh, nhưng khu vực này vẫn chẳng có động tĩnh gì.

      vài người thiếu kiên nhẫn tức giận lên tiếng mắng chửi, thỉnh thoảng vang lên trong đêm tối.

      Mục Trần yên lặng nhìn bóng trăng trong hồ nước, đột ngột trợn mắt, vầng trăng mặt hồ đột nhiên xuất hào quang kỳ lạ.

      Dường như nó thẩm thấy ra từ trong hồ nước, hình thành sương mù nhàn nhạt mặt hồ.

      – Có động tĩnh !

      Vô số người cũng phát ra động tĩnh, những tiếng hô mừng rỡ vang lên, dị tượng lại xuất !

      Vô số bóng ảnh kích động lấy tốc độ nhanh nhất tụ hội mặt hồ.

      Bóng trăng trong hồ càng lúc càng sáng rực, hào quang hội tụ, ngưng hình thành quang ảnh nhàn nhạt.

      Bóng ảnh mơ hồ, thân bào phục màu trắng, áo bào của cũng có con bạch long sống động chiếm cứ, uy áp đáng sợ lan tỏa khắp thiên địa.

      “Grào!”

      Tiếng long ngâm theo đó xuất , vang vọng hồ. Mặt hồ ầm ầm chấn động, sương mù mờ mịt hình thành con bạch long uốn lượn quanh thân thể quang ảnh.

      – Đó là. . .

      Những người ở đây nhìn quang ảnh kia và bạch long mà mừng rỡ như điên.

      – Bạch Long Chí Tôn!

      Tô Huyên siết chặt tay, đôi mắt cũng tỏ ra sợ hãi, cả vui sướng, cả thở dài.

      Lần này linh tàng xuất thế, quả nhiên là linh tàng Chí Tôn!

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 239: Hỏa Viêm Linh Liên


      hồ nước trong veo, hào quang ngưng tụ thành hình tướng bạch long uốn lượn quanh người thân ảnh hư ảo. Chính xuất kia khiến Bạch Long Khâu như bị kích nổ.

      Vô số người ở đây mắt chuyển sang màu đỏ ngầu, hơi thở gấp gáp nhìn chằm chặp rời quang ảnh kia, vẻ mừng rỡ cũng pha lẫn trong đó.

      LInh tàng này là linh tàng của Bạch Long Chí Tôn!

      Phần lớn bọn họ lặn lội đến đây, cũng chỉ vì vài tin đồn phong phanh về linh tàng Chí Tôn, chẳng ai khẳng định được. Thành ra đa số đều chỉ mang tâm cầu may, nhưng quả đến đây uổng công.

      Vô số người tham lam liếm môi. Linh tàng Chí Tôn a! Tin tức này cả mấy thế lực lớn cũng phải tâm động, nhưng cũng may lần này tin tức quá gấp, mới chỉ truyền ra được trong phạm vi lớn, đợi đến khi mấy thế lực nhất lưu của đại lục hay tin, có lẽ linh tàng Chí Tôn chỉ còn lại mảnh phế tích sạch .

      là Bạch Long Chí Tôn. . .

      Bạch Động trừng mắt nhìn quang ảnh kia, ánh mắt ác độc kích động.

      – Đây là vị Bạch Long Chí Tôn ư?

      Mục Trần tò mò nhìn xuống, thấy lắm dung mạo quang ảnh kia, nhưng với bạch long uốn lượn kia, dù rằng mất, vẫn có thể kinh sợ quần hùng, khí thế khiến người ta tôn sùng.

      “Bùm.”

      Thình lình Bạch Long Chí Tôn giơ tay lên, bạch long gào thét, ánh sáng lấp lánh lóe lên bắn ra dũng mãnh từ thân thể nó, chói chang chiếu sáng cả hồ nước.

      Trong đó có năm tia sáng chói lòa nhất, dần dần phình to thành cột sáng, bắn về năm vách núi chọc trời.

      “Xoẹt.”

      Cột sáng chiếu vào ngọc thác, nước liền bị ngăn lại, ánh sáng đặt lên vách đá.

      “Uỳnh.”

      Vách núi nứt ra, cự thạch rơi xuống liên tiếp, mọi người liền thấy được giấu sau cự thạch là năm phù ấn xuất .

      – Đó là. . .

      Vô số người kinh hãi nhìn ký hiệu giấu trong vách đá sau thách nước.

      Thình lình năm ký hiệu kia sáng trưng, lại như vật sống tách ra khỏi vách núi, cùng nhau hội tụ lại trung của hồ nước.

      “Grào!”

      Năm ký hiệu ngưng tụ, bạch long gào lên, bay thẳng vào bên trong những ký hiệu, hào quang đại phóng, gian bắt đầu biến dạng, hình thành cơn lốc xoáy khổng lồ.

      Hưu!

      cột sáng đâm thủng bầu trời xuất từ trong lốc xoáy, con bạch long phi thăng, tiếng long ngâm vang trăm dặm, cảnh tượng đồ sộ đứng bất kỳ đâu ở Bạch Long Khâu cũng thấy .

      – Linh tàng Chí Tôn. . . xuất thế.

      Mọi người thấy cảnh này, trái tim tự giác đập dồn dập. Linh tàng Chí Tôn chôn giấu mấy trăm năm ở Bạch Long Khâu rốt cuộc ra!

      !

      Những tiếng gầm của các thủ lĩnh vang lên, vài người dẫn đầu phóng , dẫn theo biển người ào ạt vọt vài luồng hào quang lốc xoáy.

      Mục Trần cũng hai mắt hừng hực, rất hứng thú với linh tàng Chí Tôn này, hy vọng nhờ cơ duyên lần này khiến bản thân cường đại hơn.

      Từ khi được Lý Huyền Thông cho biết thêm vài điều về Lạc Li và Lạc Thần tộc của nàng, biết tại chỉ có thể bất lực nhìn Lạc Li thân mình dấn thân gánh vác hàng tỉ tộc nhân của nàng.

      bây giờ yếu nhớt, chỉ là Lý Huyền Thông cũng dễ dàng ngăn cản được. nhất định phải mạnh lên.

      kia đợi ở tiểu lâu, với nàng, nhất định trở thành cường giả cái thế.

      Con đường lớn này còn phải rất xa, nhưng may mà vẫn còn chút thời gian.

      – Chúng ta cũng thôi.

      Mục Trần hít hơi khí lạnh đêm trăng, đôi mắt chứa bóng hình của ai đó, vẻ mặt kiên nghị quyết tâm. Con đường này rất gian nan, nhưng đời này có những thứ đáng giá để ta cố gắng theo đuổi.

      Tô Huyên gật đầu, nhắc nhở:

      – Mọi người cẩn trọng thêm chút, linh tàng Chí Tôn cũng khác long đàm hổ huyệt, muốn lấy được những thứ cường giả Chí Tôn để lại cũng dễ dàng đâu.

      Dứt lời, nàng dẫn đầu trước, bốn người theo sát sau lưng, cả nhóm hòa vào dòng người đông như biển lúa nhấp nhô chui vào vòng xoáy linh lực trung.

      Khi vừa chạm vào vòng xoáy, Mục Trần cảm giác dao động gian hỗn loạn, trước mặt tối sầm rồi ngay lập tức sáng trở lại, sức nóng hầm hập đập vào mặt.

      Mục Trần mở trừng hai mắt, kinh ngạc gương mặt. Trước mặt hồ dung nham đỏ rực nóng chảy, đứng bình đài nóng hừng hực, ngừng có những tia sáng lóe lên, rồi vô số người từ trong đó ra.

      Mục Trần đảo mắt nhìn quanh, phát mấy đồng bạn đều mất tăm tích.

      – Do vòng xoáy hào quang kia truyền tống tùy tiện sao?

      Mục Trần nhíu mày suy nghĩ, linh tàng Chí Tôn quả nhiên khó lường, việc nó tự hình thành gian làm cho người ta than thở. cũng biết muốn mở gian ở Đại Thiên thế giới này khó khăn ra sao.

      Cường giả Thông Thiên cảnh cũng bất lực.

      Đại Thiên thế giới chính là nơi giao hội của hàng vạn hàng nghìn vị diện, gian chắc chắn khó mà tưởng tượng được. Thậm chí cả những cường giả có thể dễ dàng xé rách gian để tiến vào Đại Thiên thế giới ở đây cũng khó mà tạo thành khe nứt.

      Mục Trần lắc đầu, bọn họ tạm thời bị chia cắt, tin rằng sau đó cũng gặp lại nhau. Chỉ cần phải gặp phiền phức quá lớn mọi người vẫn an toàn. Bây giờ cần dựa vào bản thân.

      Ngẩng lên quan sát xung quanh, dường như quanh quẩn bình đài này cũng có nhiều thanh ồn ào vang dậy.

      – Có lẽ tốt hơn hết nên rời khỏi đây.

      Mục Trần tiến lên chút, nhìn về hướng dòng chảy dung nham, nơi đó hẳn có lối sâu vào linh tàng.

      – Ồ? Đó là cái gì?

      Thình lình tiếng hô lớn của đám đông xung quanh khiến giật mình nhìn lại.

      Giữa hồ dung nham rực lửa, đóa hoa sen đỏ lơ lửng xoay tròn, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt ở tim sen. Trong ngọn lửa dường như còn có hạt sen to bằng ngón tay cái.

      Dao động linh lực kinh người lan tỏa trong gian nóng bỏng.

      – Đó là. . .

      Mục Trần ngẩn ra, rồi trợn tròn mắt lên

      – Cái đó. . . là Hỏa Viêm Linh Liên?”

      Hỏa Viêm Linh Liên, thứ bảo vật rất hiếm. Hạt sen ngưng tụ từ ngọn lửa linh lực thuần khiết nhất trong thiên địa, có tác dụng rèn gân luyện cốt, nung nấu tinh huyết, cực kỳ có ích cho người tu luyện.

      Bảo vật như thế là vô giá trong những khu đấu giá, thế mà lại may mắn nhìn thấy nó lơ lửng trong hồ nham thạch này.

      – Đó là Hỏa Viêm Linh Liên?!!!

      Mục Trần có thể nhận ra nó, dĩ nhiên nhiều kẻ xung quanh cũng chẳng kém, nhiều tiếng la lớn vang lên, rồi những ánh mắt tham lam ào ào xông tới. ngờ vừa đặc chân vào linh tàng liền gặp chí bảo.

      Mục Trần liếm môi, đảo mắt nhìn quanh, kinh hãi khi thấy chỉ có viên Hỏa Viêm Linh Liên mà rất nhiều lượn lờ quanh đây, trống ngực bỗng nhiên đập thình thịch.

      Theo kiến thức của , Hỏa Viêm Linh Liên khó mà hình thành sinh trưởng số lượng lớn, nếu như có cả đầm như vậy, sinh ra khả năng rất cao xuất loại cực phẩm còn hiếm có hơn.

      Chính là Hỏa Viêm Tiên Liên.

      Đó là do Hỏa Viêm Linh Liên tiến hóa, với những người tu luyện linh quyết thuộc tính hỏa, chính là tối cường chí bảo. Mục Trần dù phải tu luyện linh quyết có thuộc tính, nhưng cơ thể cũng có dung hợp Cửu U Hỏa, nếu có thể đạt được vật kia, chắc chắn rất có ích.

      – Nơi này có nhiều Hỏa Viêm Linh Liên sinh trưởng, nhất định có cơ hội tiến hóa thành công!

      Hai mắt Mục Trần hừng hực nóng cháy, muốn bay ra tìm kiếm biến cố khiến khựng lại.

      Thình lình có tên tráng niên cười hô hố phóng tới viên Hỏa Viêm Linh Liên gần nhất, khoái trá :

      – Ha ha, nhiều Hỏa Viêm Linh Liên như vậy, lão tử là vận khí quá tốt!

      “Vút.”

      vừa xuất bên cạnh Hỏa Viêm Linh Liên, mừng rỡ cười lớn định giơ tay chụp lấy, dòng nham thạch bên dưới đột nhiên có bóng lửa tung ra, cuốn lấy đôi chân , kéo xuống nham thạch nóng cháy.

      “A!”

      Tên kia chỉ kịp kêu thảm tiếng, để lại vệt khói trắng nhàn nhạt rồi mất tích.

      Vừa định ra tay tranh đoạt Hỏa Viêm Linh Liên, đám người kia và cả Mục Trần kịch biến. Dung nham còn có hung thú tiềm ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :