Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 225: Linh Tàng


      – Mời thêm người?

      Tô Huyên nao nao, nàng do dự chút, :

      tại chỉ còn vì trí, định cho ngươi là may rồi…

      xong, nàng lắc đầu nhìn Mục Trần.

      Mục Trần nghe vậy cũng tiếc rẻ. Vốn định tiến cử Lạc Li, nhưng nếu đủ người đành chịu thôi. nàng này mà mình ở lại Bắc Thương linh viện, quan tâm e rằng lại chui vào trạng thái tu luyện điên cuồng. cũng biết cái trạng thái đó là tốt hay xấu cho nàng nữa.

      – Nhiệm vụ lần này, trừ ta, tỷ tỷ và ngươi, còn có vị xếp hạng 13 Thiên Bảng, học tỷ Lê Thanh, nàng chính là băng mỹ nữ khét tiếng Bắc Thương linh viện đó nha.

      – Còn lại là vị xếp hạng 20 Thiên bảng Quách Hung, những người này đều chọn kỹ, đổi được.

      Tô Linh Nhi bên cạnh cất tiếng .

      ra ta đường đột quá rồi.

      Mục Trần áy náy cười.

      – Ngươi có vấn đề gì, vậy quyết định vậy , ba ngày sau khởi hành, tập hợp ở đây.

      Tô Huyên khẽ gật đầu.

      Mục Trần cũng gật, vậy là phải tạm rời khỏi Bắc Thương linh viện. Đối với Bắc Thương đại lục bên ngoài cũng rất hiếu kỳ, được chuyến cũng tốt.

      Lại thêm vài chuyện cần thiết chuẩn bị cho chuyến với Tô Huyên, hai bên cũng làm quen thêm chút, rồi cũng từ biệt, ở lại lâu nơi hoang vắng chỉ có hai tỷ muội này cũng hay lắm.

      Bất quá ngay khi vừa định rời , liền có tiếng phá gió lao đến, bóng người hạ xuống hòn đảo. Người vừa thân cao cao tóc xanh, khuôn mặt khá dị.

      Thanh niên tóc xanh kia chính là Hạc đệ tứ Thiên bảng, vừa thân liền liếc nhìn Mục Trần, gương mặt tuy cười nhưng sâu trong mắt lại có tia nhìn khó hiểu, cứ như là sát khí.

      – Hì, Tô Huyên, chuyện trước ta đề nghị sao rồi?

      Hạc cười hỏi Tô Huyên.

      Tô Huyên thấy Hạc , gương mặt dịu dàng vẫn cười, nhưng so với Mục Trần lại thêm chút khách sáo xa cách:

      ngại quá, nhiệm vụ đó đều chọn đủ người, Hạc ngươi thực lực mạnh mẽ, nhiệm vụ của chúng ta cũng mấy khó khăn nữa, nếu vậy sao còn tác dụng rèn luyện được đây?

      Mục Trần giật mình. Ra là Hạc tới cũng vì muốn tham gia nhiệm vụ này, bất quá nghe Tô Huyên chuyện bộ dáng đúng là cự tuyệt.

      Nhưng mà Hạc cũng phải người đơn giản, chẳng hề vì câu của Tô Huyên mà bỏ qua, chỉ cười nhạt:

      – Cũng vậy được, nhiệm vụ linh tàng tuy ít nguy hiểm nhất lại thu lợi nhiều nhất, nhưng tình báo ban đầu của linh viện cung cấp cho cũng có biết được linh tàng cấp bậc nào, có bị thế lực hay cường giả nào khác dòm ngó hay … Nếu lúc đó có việc nào vượt ngoài dự kiến, nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm. Có thêm bảo đảm an toàn cũng phải tốt hơn sao?

      Tô Huyên trịnh trọng, mỉm cười:

      – Có lẽ vận khí của chúng ta cũng xấu đến mức gặp linh tàng cao cấp đâu nhỉ?

      – Cẩn tắc vô ưu!

      Hạc cười, rồi nhìn qua Mục Trần, ánh mắt lóe lên kỳ lạ, rồi cũng nhận ra. Dù sao trận tỷ thí ba chiêu hôm đó cũng chưa lâu, Mục Trần cũng để lại ấn tượng cho .

      – Ha ha, vị này chính là học đệ Mục Trần phải , tại hạ Hạc .

      Hạc cười chào Mục Trần. Tô Huyên nhìn thấy chuyển mục tiêu sang Mục Trần, gương mặt hơi đổi sắc.

      – Ra là học trưởng Hạc .

      Mục Trần khẽ liếc sang Tô Huyên, vừa lúc thấy nét biến sắc của nàng, nhưng cũng lanh trí cười khách khí. Dù sao Hạc cũng là tượng đài sức mạnh của Bắc Thương linh viện.

      – Ta cũng vòng vo….

      Hạc tỏ ra chân thành thành thực, ngữ khí thẳng thắn :

      – Ta rất muốn tham gia nhiệm vụ này với Tô Huyên, ta nghĩ chắc là học đệ Mục Trần có chỗ, mong có thể tặng lại cho ta, ta chắc chắn hồi báo.

      Mục Trần nhíu mày, quả nhiên là nhắm tới chỗ của .

      Hạc thấy Mục Trần nhíu mày, cười :

      – Học đệ Mục Trần, ta biết nhiệm vụ lần này có 150v linh trị. Ngươi an tâm, chỉ cần nhiệm vụ này thành công, 150v linh trị ta chia cho ngươi nửa, ngươi chẳng cần làm gì cũng có thể bỏ túi 75v linh trị, cũng tồi chứ nhỉ?

      “Đúng là bỏ được…”

      Mục Trần cười thầm trong lòng. Hạc xem ra rất muốn có vị trí này, đáng tiếc. . . thoáng nhìn qua hai tỷ muội Tô Huyên tuy tỏ vẻ quan tâm bên này, nhưng luôn quan sát. Dường như Tô Huyên mấy hảo cảm với Hạc , nếu tự tiện tặng vị trí này cho tên kia, e rằng khó sống a.

      – Học trưởng Hạc , xin lỗi! Vị trí là do học tỷ Tô Huyên cho ta, ta có quyền tặng lại cho người khác. Nếu học trưởng Hạc có thể thuyết phục học tỷ Tô Huyên, ta có thể hai tay vui lòng trả lại, cũng cần 75v linh trị kia.

      Mục Trần mỉm cười trả lời.

      chuyện cũng khách khí, trực tiếp từ chối mà đá quả bóng khó nhai lại cho Tô Huyên. Với thái độ của nàng, hẳn nhiên Hạc vô phương làm gì được.

      – Gian xảo.

      Tô Huyên liếc Mục Trần, miệng khẽ lẩm bẩm đầy ý cười.

      Hạc dĩ nhiên cũng biết ý thoái thác của Mục Trần, dù rằng vẫn cười đầy mặt, nhưng ánh mắt chứa tia khó chịu thể nhìn ra:

      – Học đệ Mục Trần xem như nể mặt Hạc ta lần , sau này nếu có cần gì ở Bắc Thương linh viện, ta nhất định dốc toàn lực hỗ trợ.

      Mục Trần khẽ lắc đầu, cũng mơ hồ nhận thấy vẻ trầm u ám trong mắt Hạc , khiến hiểu được lý do gì khiến Tô Huyên chẳng mấy thích thú nhìn thấy tên kia xuất ở đây. Người này tâm cơ sâu dày, nhìn bề ngoài dễ tiếp xúc, nhưng ra khó mà sống chung được.

      Hạc thấy Mục Trần liên tiếp cự tuyệt, nụ cười cũng nhạt chút, bất quá cũng là người có lòng dạ, cũng nổi khùng ở chỗ này, cười nhạt:

      – Thôi vậy, ra ta cũng ép người quá rồi. Tô Huyên, lần này ta , mong rằng các ngươi đều thành công quay về. Sau này nếu có cơ hội đừng từ chối ta nữa. Có ta ở bên cạnh có thể bảo vệ ngươi chút.

      Hạc quay lại nhìn Tô Huyên, tỏ vẻ dịu dàng.

      Bề ngoài cực tốt, dịu dàng đằm thắm, lời ngọt ngào đầy dụ hoặc. Bất quá ở đây ai ngốc.

      Tô Huyên mỉm cười gật đầu, cũng gì thêm.

      – Ta trước.

      Hạc cười chào từ biệt Tô Huyên, liếc sang Mục Trần chút, chắp tay, thư thả bay .

      Mục Trần nhìn Hạc rời khỏi, ánh mắt trầm của tên kia khiến lắc đầu. Cái số sao mà hay đắc tội cường giả. Ngũ cường Thiên bảng, trừ Trầm Thương Sinh chưa gặp, giao đấu với Lý Huyền Thông, rắc rối với Hạc , Từ Hoang, chỉ còn lại mỗi Tô Huyên là chưa có chuyện gì.

      – Tai họa từ đâu thế này.

      Mục Trần than thở.

      Tô Huyên cười khẽ:

      hổ là người có thể được Lý Huyền Thông mời chiến. Ta còn lo ngươi dâng vị trí cho đó.

      – Ta liều mạng mới có thể so đấu ba chiêu với học trưởng Lý Huyền Thông, còn chưa đáng gọi cái gì là chiến.

      Mục Trần lắc đầu, hơi nghi hoặc:

      – Học tỷ Tô Huyên, Hạc so thực lực hơn ta nhiều lắm, sao cho cùng? Nhiệm vụ chắc thuận lơi hơn nhiều, vả lại ta thấy rất thích học tỷ Tô Huyên.

      – Trong Bắc Thương linh viện này thích tỷ tỷ ta bao nhiêu người, hay là nhận hết nhé?

      Tô Linh Nhi cạnh khóe.

      – Ít nhất có thể so sánh với Hạc hẳn là nhiều.

      Mục Trần cười .

      Tô Huyên khẽ lắc, nhìn về hướng Hạc vừa bỏ :

      – Hạc tâm kế quá sâu, ta thích. Người như thế cũng thích hợp làm đồng đội đáng tin.

      – Vậy là ta đáng tin hơn….

      Mục Trần cười :

      – Nên mừng hay nên lo đây.

      Tô Huyên cười khúc khích, dịu dàng :

      – Ngươi còn xem , có đáng tin còn phải chứng thực kia.

      Mục Trần cười lớn, rồi vẫy tay chào từ biệt, bay . còn phải chuyện nhiều với Lạc Li trước khi rời khỏi mới được.

      Trong rừng rậm bên ngoài hồ nước, Hạc lạnh lùng nhìn Mục Trần xẹt ngang qua bầu trời, lãnh ý nồng đậm.

      – Thủ lĩnh, Tô Huyên vẫn cho ngươi tham gia nhiệm vụ?

      Bên cạnh Hạc , nột gã thanh niên gầy nhom thấp giọng :

      – Nữ nhân này là mù, có thủ lĩnh hỗ trợ nhiệm vụ gì mà dễ như trở bàn tay. Bất quá thủ lĩnh à, ta thấy nhiệm vụ Thiên cấp của nàng cũng phải lạ, tuy cũng là nhiệm vụ linh tàng, nhưng chắc cũng chỉ là linh tàng bình thường.

      – Ngươi biết cái gì!

      Hạc vung tay lên:

      – Nhiệm vụ của Tô Huyên là ở Bạch Long khâu, chú giải ghi là linh tàng Thông Thiên, nhưng ta tra qua rồi. Mất trăm năm trước Bạch Long khâu từng xuất vị Bạch Long Chí Tôn, vẫn lạc ở Bạch Long khâu, đến nay vẫn chưa có người tìm kiếm. Bây giờ ở đó có linh tàng xuất thế, chắc chắn là do Bạch Long Chí Tôn lưu lại.

      – Vậy đó là linh tàng Chí Tôn?

      Tên gầy kia cả kinh.

      Linh tàng cấp độ đó rất nhiều thế lực thèm thuồng để ý, thể nào là nhiệm vụ Thiên cấp hạ đẳng.

      Hạc cười khẩy, quay nhìn về hồ nước kia, ánh mắt tỏ ra tàn nhẫn.

      – Hừ, bằng vào sức lực mấy người Tô Huyên, căn bản là chiếm được linh tàng. Ta cũng muốn xem thử chúng còn có thể trở về được mấy người. biết điều!

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 226: Bắc Thương Đại Lục


      Sáng sớm ngày thứ hai, Mục Trần sẵn sàng xuất phát. Trước tiểu lâu, dáng ngọc kiều, đôi mắt lưu ly tĩnh lặng nhìn . Đêm trước Mục Trần tình tham gia nhiệm vụ cùng mấy người Tô Huyên cho nàng, tạm chia tay xa nhau thời gian khiến nàng hơi quyến luyến, nhưng ngăn cản . Nàng cũng có thể nhân dịp này tập trung hơn cho tu luyện.

      – Ta .

      Mục Trần tiến đến gần nàng, mỉm cười.

      – Ừm, cẩn thận chút.

      Lạc Li khiêm nhu gật đầu, vươn tay sửa sang quần áo của cho chỉnh tề, bộ dáng trông giống vợ đáng ân cần mà chu đáo.

      – Ta ở đây, nàng tu luyện cũng đừng có quên trời quên trăng như thế. Tuy tu luyện tiến ắt lui, nhưng cũng đừng mang tâm sầu não tu luyện, bằng bất lợi ít.

      Mục Trần nghiêm mặt dặn dò.

      – Biết rồi!

      Lạc Li gật .

      Mục Trần mỉm cười, dông dài, vẫy tay từ biệt, lắc mình mất về mặt bắc Bắc Thương linh viên.

      Hơn 10p sau, hạ xuống nơi hồ nước lớn kia.

      Khi Mục Trần lên đảo, phát thấy ngoài tỷ muội Tô Huyên, Tô Linh Nhi còn có hai người xa lạ.

      nam nữ, nam dáng người cao lớn hùng tráng dị thường, nhìn giống như con tinh tinh, khiến cho người ta bất giác sinh ra cảm giác bị đè nén. Lông mi khá thô, gương mặt cương nghị, mang theo nụ cười thuần khiết ôn hòa, so với cái nét dị của Hạc quả là hơn ít. Ngay cả Mục Trần nhìn thấy lần đầu cũng có khá nhiều hảo cảm.

      Người con diện bộ đồng phục tu luyện bó sát, dáng người cao mà thon thả, cũng khá đầy đặn. Bộ đồ bó làm lộ ra những đường cong mê người. Ánh mắt đăm chiêu, lạnh lùng, mái tóc xoăn xoăn cuồn cuộn như thác nước mang theo nét quyến rũ kỳ lạ.

      Dung nhan nữ tử này sánh kịp Tô Huyên, nhưng dáng vẻ rực lửa cũng dễ khiến nàng hotgirl so bì với Tô Huyên phen.

      Mục Trần nhìn thấy hai người, trong lòng biết ngay chính là hai đồng đội cùng chuyến này, Quách Hung và Lê Thanh.

      Tô Huyên thấy Mục Trần tới cũng mỉm cười, giới thiệu với hai vị kia.

      – Vị này chính là đồng đội cuối cùng của chúng ta, Mục Trần. Tuy chỉ là tân sinh, nhưng cũng đừng xem thường .

      Nghe được cái tên Mục Trần, Quách Hung nhất thời nhìn qua, ánh mắt và gương mặt cũng hơi kinh ngạc như Lê Thanh, đánh giá Mục Trần.

      – A ha, ngươi chính Mục Trần tiếp Lý Huyền Thông ba chiêu phải ? ngờ gầy teo như con heo còi thế này, sao mà ra dáng đàn ông con trai được chứ.

      Quách Hung cười ầm ầm như sấm rền, giọng đinh tai nhức óc khiến Mục Trần cảm thấy như bị tra tấn cái lỗ tai.

      Mục Trần nhoẻn miệng cười.

      – Người Tô Huyên gọi đến, thực lực dĩ nhiên chê được. Nhiệm vụ lần này hy vọng có thể tín nhiệm hỗ trợ nhau.

      Quách Hung tươi cười vui vẻ .

      – Vậy phiền học trưởng Quách Hung chiếu cố.

      Mục Trần có hảo cảm khá tốt với người này, lúc nãy cảm giác trong tiếng cười của Quách Hung rất khí phách, thực lực rất sâu, hơn hẳn những cường giả Dung Thiên cảnh hậu kỳ bình thường. Xem dao động, có lẽ cả Quách Hung và Lê Thanh đều bước vào trình độ Hóa Thiên cảnh, xem như chuẩn Hóa Thiên cảnh. Chỉ cần cơ duyên vừa đến, liền chân chính trở thành cường giả Hóa Thiên cảnh, thực lực bực này trong Bắc Thương linh viện rất mạnh.

      Hành trình nhiệm vụ lần này, xét theo thực lực bề ngoài Mục Trần là yếu nhất, Dung Thiên cảnh sơ kỳ. Ngay cả Tô Linh Nhi cũng gần đạt đến Dung Thiên cảnh hậu kỳ, bất quá Quách Hung vẫn xem thường . Chỉ cách đây chưa bao lâu câu chuyện ước chiến ba chiêu với Lý Huyền Thông truyền khắp linh viện kia, dù thấy tận mắt nhưng cũng đủ khiến thất kinh.

      Lý Huyền Thông là ai, siêu cấp cường nhân đệ nhị Thiên bảng. Dù họ cũng xếp hạng trong top 30, nhưng ràng kém quá xa Lý Huyền Thông. Ba chiêu của tên kia, chưa chắc họ có thể tiếp nổi.

      – Cũng trễ rồi, chúng ta cũng chuẩn bị khởi hành . Còn chi tiết nhiệm vụ này đường ta kỹ hơn.

      Mục Trần, Quách Hung, Lê Thanh đều gật đầu tán thành.

      thôi.

      Tô Huyên cũng dẫn đầu phóng về phía cổng ra ngoài Bắc Thương linh viện, mấy người kia lập tức bám theo.

      Từ khi vào Bắc Thương linh viện, Mục Trần chưa hề bước nửa bước ra bên ngoài, nên đường xá cũng chẳng , chỉ có thể theo Tô Huyên. Nhưng cũng nhờ chuyến này mới ràng hơn Bắc Thương linh viện này rộng lớn mênh mông đến thế nào. Cả bọn bay tốc độc cao đến chừng vài giờ mới nhìn thấy biên giới Bắc Thương linh viện. Đến gần đó, phát trung có những dao động linh khí kỳ lạ, dường như có tồn tại của linh trận.

      Dao động linh trận bậc này rộng lớn như biển núi, cực kỳ phức tạp, Mục Trần vừa nhận ra cũng biến sắc, cả thấy linh lực trong người dường như hỗn loạn, vội áp chế nó lại.

      – Đây là biên giới Bắc Thương linh viện với bên ngoài, có linh trận hộ viện, ra dễ nhưng vào nhất định phải có được “viện dẫn” lấy từ Bắc Thương thành, nếu xông bừa vào bị linh trận hộ viện oanh kích đến chết.

      Tô Huyên thấy Mục Trần kinh hãi cũng khẽ cười khúc khích giải thích cho .

      – Bắc Thương thành?

      Mục Trần tỏ vẻ thắc mắc.

      – Đó là tòa thành bên ngoài Bắc Thương linh viện, là thành trì lớn danh tiếng của Bắc Thương đại lục, cũng chính là lớp phòng vệ đầu tiên bên ngoài linh viện.

      – Nhiệm vụ của chúng ta ở Bạch Long khâu, khu vực trung bộ, khoảng cách chừng ba ngày, chúng ta nên lập tức ngay.

      Tô Huyên với Mục Trần:

      – Mục Trần, ngươi lần đầu tiên ra khỏi Bắc Thương linh viện, cũng phải biết ít tin tức ở Bắc Thương đại lục.

      Mục Trần gật đầu, ra vẻ hứng thú.

      – Bắc Thương đại lục cực kỳ rộnh lớn, Bắc Thương linh viện tọa lạc tại trung tâm đại lục, là thế lực cường đại nhất Bắc Thương đại lục. Bất quá cũng nên có nghĩa là đệ tử Bắc Thương linh viện hành tẩu rèn luyện bên ngoài luôn thuận buồm xuôi gió.

      – Bắc Thương đại lục tàng long ngọa hổ, thế lực đầy rẫy, long xà hỗn tạp, biết bao nhiêu nhân vật cường đại. Bắc Thương linh viện cũng có quy định, mọi đệ tử rèn luyện ở Bắc Thương đại lục chỉ có thể dựa vào bản thân, trừ phi gặp cố tử vong, bằng Bắc Thương linh viện tuyệt đối nhúng tay.

      – Cũng phải linh viện coi thường tính mạng đệ tử, vì nếu có xảy ra chuyện đó, họ tra hung thủ, hình thành nhiệm vụ truy nã, đuổi giết tên đó khắp Đại Thiên thế giới chỗ nương thân.

      – Mặc dù thế hằng năm vẫn có vài đệ tử rèn luyện bên ngoài ở Bắc Thương đại lục vì nhiều nguyên nhân mà gặp chuyện bất trắc. Trong số họ có vài người được linh viện báo thù, nhưng cũng ít người chết cách minh bạch.

      Gương mặt Tô Huyên trở nên nghiêm trọng:

      – Do đó khi ra ngoài hành tẩu ở Bắc Thương đại lục, nhất định phải cẩn thận cảnh giác. Bắc Thương linh viện chúng ta là tháp ngà, ngoài này chính là sát lĩnh địa. Chỉ chút vô ý liền khó mà giữ mạng được.

      Mục Trần gật đầu. Rời khỏi Bắc Thương linh viện dĩ nhiên còn bị hạn chế những quy tắc của nó, nhưng cũng đồng thời được nó che chở nữa. Muốn sinh tồn phải xem năng lực bản thân.

      Tuy rằng Bắc Thương linh viện là thế lực đỉnh cấp, nhưng nó cũng xưng bá Bắc Thương đại lục, có lẽ vì nó phải chí hướng ban đầu. Dù sao họ cũng chỉ tập trung bồi dưỡng đệ tử là chính, theo góc độ nào đó, có lẽ họ cũng cần khóa trình rèn luyện chút lưu tình như Bắc Thương đại lục. Bởi vì nếu chỉ an phận tu luyện tỷ thí hòa bình trong linh viện, đệ tử có tư cách trở thành cường giả chân chính.

      Chỉ có những người vượt qua máu lửa trui rèn, mới có được tâm tính cứng cỏi nhất, con đường tu luyện mới dũng cảm tiến lên mà hề lui bước.

      Cũng vì thế mà nhiều thế lực lớn cũng mấy e ngại Bắc Thương linh viện, khiến cho ít đệ tử trẻ tuổi phải chôn xương nơi phiến lục địa này….

      Mục Trần dần hồi phục dao động trong người, gương mặt tuấn tú tươi cười bất giác biến mất, trở nên sâu lắng khá nhiều.

      Cảm giác cứ như che giấu hào quang chói mắt thời nào đó.

      Huyết Họa giả, thiếu niên khơi dậy hồi đại họa nơi Linh Lộ rốt cuộc được cởi trói, bắt đầu hành động hề kiêng nể.

      Biến hóa của rất , nhưng các cường giả Tô Huyên, Quách Hung, Lê Thanh vẫn phát ra, cảm thấy kinh nghi trong lòng. Mục Trần cho họ cảm giác giống tân sinh vừa mới bước chân ra nơi máu tanh tàn sát rèn luyện, mà cứ như tay lão luyện nếm đủ mùi đời. ! Phải là ngay cả những kẻ lão luyện nhất cũng có được khí khái tiềm của sát thủ thế này.

      “Mục Trần này dường như cũng đơn giản…”

      Trong lòng họ đột nhiện thoáng suy nghĩ tương tự nhau.

      Tô Huyên mỉm cười, phất tay.

      thôi, hướng về Bạch Long khâu.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 227: Bạch Long Thành


      Bạch Long Khâu, tọa lạc tại phía tây trung bộ của Bắc Thương đại lục. Đây là địa vực có dân cư đông đúc, vì nghe trước đây là bãi chiến trường với trận đại chiến kinh thiên động địa. Trong đó có vô số cường giả bỏ mình, thậm chí nghe đồn còn có cả cường giả Chí Tôn.

      Nhưng cường giả này khi chết , đều mang theo tất cả mọi thứ lưu trong người xuống sâu dưới mấy tầng đất. Nhiều năm gần đây người ta hội tụ đến để tầm bảo, lăn lộn ở Bạch Long Khâu. vài người vốn vô danh, nhưng khi may mắn vớ bở linh tàng truyền thừa từ những cường giả bỏ mình kia liền bước lên trời, trở thành người có chút tiếng tăm Bắc Thương đại lục.

      Những việc đó đồn đại ra khiến cho Bạch Long Khâu càng lúc càng nhiều tin đồn. Mà mảnh địa vực này cũng rộng lớn mênh mông dị thường, linh thú rải rác sinh sống, đủ loại bảo vật mọc lên như nấm.

      vùng trời xa xăm nơi nào đó ở Bạch Long Khâu, bỗng dưng có vài bóng người xuyên phá trung bay , hướng về tòa thành to lớn.

      – Tiếp theo chúng ta đến Bạch Long thành. Đây là thành thị to nhất khu vực này. Trong phạm vi vài trăm dặm quanh đây đều cho tay vị Bạch Long thành chủ thực lực Hóa Thiên cảnh quản lý, bản lĩnh rất khá, là bà chủ khu vực này.

      Tô Huyên nhàng cất tiếng bên tai những người trong đội.

      – Chúng ta trước hết hãy thu thập vài tin tức trong Bạch Long thành, mọi linh tàng xuất thế đều có dị động khiến cho ít người bị hấp dẫn tới, cũng nên biết thế lực nào chúng ta cần phải đề phòng.

      Tô Huyên rất có kinh nghiệm với những nhiệm vụ loại này, những tính toán của nàng rất chu đáo, mấy người kia dĩ nhiên ai có ý kiến gì phản bác.

      Tô Huyên thấy vậy cũng khẽ cười, hạ xuống bên ngoài tòa thành nọ.

      Mục Trần cũng theo sát. Đến gần mới thấy to lớn hùng vĩ của tòa thành kia. Nó được xây dựng bằng hắc thạch, cao chừng trăm trượng, chắc chắn vững vàng vô cùng.

      Quy mô thành thị và cả dân cư quả hơn hẳn Mục vực của xa tít tắp. So với tòa thành này, đừng là Bắc Linh cảnh, ngay cả các thành thị ở Bách Linh đại lục cũng chỉ tính là tầm thường.

      Dù sao Mục Phong cũng chỉ mới có thực lực Thần Phách cảnh hậu kỳ, còn thành chủ Bạch Long thành này lại là cường giả Hóa Thiên cảnh. Trình độ cỡ này bỏ và Bách Linh đại lục, có lẽ thành bá chủ.

      Nơi cổng thành khổng lồ, dòng người ra vào như mắc cửi, tiếng huyên náo ồn ào cho thấy đông đúc nhộn nhịp và phồn vinh của tòa thành.

      – Chúng ta vào thành .

      Tô Huyên khẽ vẫy tay dẫn trước vào trong thành. Càng vào trong, người càng lúc càng đông hơn.

      – Chúng ta tìm chỗ nghỉ chân, rồi vào khu giao dịch, nơi đó tin tức tốt nhất, lại còn có hội đấu giá lớn nhất, chúng ta thăm dò vài thứ cần chuẩn bị ở đó.

      Tô Huyên trước hết dẫn đội vào thành tìm chỗ nghỉ chân, sau đó liền dẫn cả bọn đến khu giao dịch trung tâm thành. Ở đây chính là khu vực nhộn nhịp nhất, đủ mọi loại linh cụ, tinh phách, linh quyết đều có bán. Chỉ cần có đủ tiền, bất kỳ thứ gì cũng có thể mua được.

      còn ham vui như Tô Linh Nhi vừa thấy đủ loại đồ vật rực rỡ muôn sắc màu liền hứng chí, bất quá chưa kịp nhào bị Tô Huyên giữ chặt lại, nàng khẽ cười :

      – Chỗ này phần lớn đồ đạc cũng bình thường, vào trong kia có phòng đấu giá, thứ tốt chân chính ở đó kia. Qua đó xem thử, tiện thể nghe ngóng có thế lực và cường giả nào tụ hội ở Bạch Long thành hôm nay.

      Tô Linh Nhi nghe vậy cũng đành lưu luyến mà để Tô Huyên nắm tay kéo .

      Suốt đường vào, nhóm người bọn họ rất gây chú ý cho mọi người, mà việc này chẳng dính gì đến Mục Trần, Quách Hung. Chủ yếu là do nhan sắc khuynh thành của ba Tô Huyên, Tô Linh Nhi, Lê Thanh kia. Mỗi người mỗi vẻ, dịu dàng, xinh đẹp, lãnh ngạo, nhìn qua rất hứng thú.

      Mục Trần và Quách Hung theo sau các nàng cũng chỉ đành tặc lưỡi lắc đầu. Xem ra tới đâu cũng có sắc lang cả đàn a.

      Nhóm năm người qua khu giao dịch, rồi dừng lại ở đại điện khổng lồ, người ra người vào dứt, có hộ vệ trang bị hoành tráng đứng trấn thủ. Những ai muốn vào phòng đấu giá này, chỉ riêng vé vào cửa là mấyy vạn linh tệ người, quả như khu giao dịch của đại gia.

      Tô Huyên nộp tiền vé vào cho cả nhóm rồi dẫn mọi người vào trong. Bên trong rộng rãi, hành lang rộng lớn dẫn đến phòng đấu giá ở cuối với đông đúc những người là người trong đó.

      Mục Trần tiến đến, tìm ghế mà ngồi xuống, quét mắt nhìn ra hàng phía trước, có lẽ ở đó đều dành cho những thế lực và nhân vật hàng đầu.

      Ở đó có vài kẻ lười nhác, hờ hững ngồi chờ đấu giá bắt đầu.

      Mục Trần chợt chú ý đến người thanh niên áo trắng phe phẩy cây quạt, thần thái nhàn nhã, ở bên cạnh là hai bốc lửa đùa giỡn ưỡn ẹo.

      Bên cạnh còn có lão nhân áo xám mặt già đét, lão nhắm chặt hai mắt như giả điếc, ngồi hơi chếch phía trước tên kia ra vẻ bảo hộ.

      – Kia chắc là thiếu chủ Bạch Long thành.

      Tô Huyên chợt giọng .

      – Học tỷ Tô Huyên biết ?

      Mục Trần ngạc nhiên.

      – Tay áo của có tú văn Bạch Long, đó là huy hiệu của Bạch Long thành. Vả lại bên cạnh lão già Hóa Thiên cảnh sơ kỳ bảo vệ, cả Bạch Long thành này ngoại trừ thiếu chủ Bạch Long thành, có lẽ chẳng ai có được đãi ngộ như thế.

      Lê Thanh nhàn nhạt cất tiếng, giọng lạnh lùng nhưng có vẻ rất chán ghét, có lẽ nhìn tên kia làm trò đồi bại với hai nữ tử bên cạnh giữa thanh thiên bạch nhật khiến nàng ta khó ưa.

      Mục Trần giật mình. ra nhận thấy lão già kia bất phàm, nhưng cũng mới tới đây lần đầu, tự nhiên được tú văn Bạch Long thành.

      – Người của Thiên Cương kiếm phái cũng tới đây.

      Tô Huyên khẽ liếc nhìn hướng nọ, bên đó có vài người nữa, đứng đầu là nam tử trung niên áo vàng, khuôn mặt gầy mà sắc bén, dao động linh lực cũng yếu hơn lão nhân áo xám kia. Bên cạnh là hai hàng nam nữ trẻ tuổi, ngực áo đồ có hoa văn hình thanh kiếm vàng.

      – Thiên Cương kiếm phái?

      Mục Trần tò mò nhìn qua, chẳng biết gì những thế lực kia.

      – Trong phạm vị ngàn dặm ở Bạch Long Khâu có ba thế lực mạnh nhất. Bạch Long thành, Thiên Cương kiếm phái và Địa Hành tông, bình thường mà họ đều phòng thủ địa bàn, rất ít khi xuất ở khu vực của đối phương. Bây giờ xuất ở đây, có lẽ vì linh tàng sắp xuất thế.

      Tô Huyên .

      – Đành vậy, linh tàng xuất thế khiến cho nhiều người đều biết, họ đều là mấy con rắn độc sao lại bỏ qua chuyện này được.

      Quách Hung tặc lưỡi. Nếu linh tàng có quá nhiều người chú ý, thu hoạch của bọn họ bị giảm nhiều.

      – Vậy để xem Địa Hành tông có cử người đến hay ….

      Tô Huyên gật gù lẩm bẩm, nhưng nàng còn chưa hết gương mặt trở nên quái dị. Mục Trần liền phát liền quay lại nhìn. Đằng cửa lớn có lão nhân cực kỳ gầy gò trước dẫn đầu đoàn người chậm chạp tiến vào phòng đấu giá, rồi ngồi xuống ở vị trí phía trước nhất trong phòng.

      Mục Trần nghĩ, xem ra đây chính là nhân mã của Địa Hành tông.

      Quả ngờ, vừa vào đây gặp ba phương thế lực mạnh nhất Bạch Long Khâu tề tựu.

      Tô Huyên, Quách Hung, Lê Thanh liếc nhìn nhau, nhíu mày. Xem ra nhiệm vụ lần này khó khăn tầm thường.

      Mục Trần chăm chú quan sát ba phương thế lực kia, ánh mắt đột ngột trở nên ngưng trọng, vì vô tình thấy được lần đầu tiên sau khi tiến vào phòng đấu giá, cả ba cường giả đầu lĩnh của ba thế lực hẹn mà cùng nhìn về phía đài đấu giá, ánh mắt lóe lên.

      – Bọn người kia. ..

      Mục Trần nhướng mày, tự chủ nhìn lên đài đấu giá, ý nghĩ chạy loạn trong đầu.

      – Là háo hức cùng chờ đội đấu giá bắt đầu? Hay là chỗ này có vật gì khiến họ coi trọng sao?

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 228: Linh Trận Tử


      “Baaanng!”

      tiếng chuông cổ kính vang lên, nhất thời khiến mọi người trong phòng đấu giá yên ắng trở lại, ánh mắt hơi có chút mong chờ nhìn lên đài đấu giá.

      Tại đây Bạch Long Khâu, có vô số đội thám hiểm, bọn họ mỗi ngày đều đánh nhau sống chết với những linh thú hung ác ở Bạch Long Khâu, tìm kiếm bảo tàng. Đa số những thu hoạch đó đều chảy về phòng đấu giá này, thành ra ở đây chính là nơi có tỉ lệ xuất những bảo vật tốt nhất trong mấy ngàn dặm quanh đây.

      Rất nhiều người đều mang đến đây, đôi khi vì kiện linh cụ nào đó có thể khiến họ an tâm hơn trong chiến đấu, dễ dàng sống sót hơn.

      Tô Huyên nghe thấy tiếng chuông cũng chú ý, Mục Trần lặng lẽ để tâm chút đến biểu kỳ quái của ba thế lực đỉnh cấp kia.

      Bức màn che đài đấu giá được kéo lên, gã trung niên mập mạp tươi cười ra, chắp tay vái chào tứ phía:

      – Ha ha, chư vị bằng hữu, tại hạ Tất Thắng, chủ tịch đấu giá sư của Cửu Hạ thương hội trú tại Bạch Long thành, trước tiên ta đại diện Cửu Hạ thương hội cảm tạ chư vị đến ủng hộ.

      – Ra là Cửu Hạ thương hội mở đấu giá.

      Tô Huyên cũng lẩm bẩm gật gù.

      – Cửu Hạ thương hội rất nổi tiếng à?

      Mục Trần thấp giọng hỏi.

      Tô Huyên mỉm cười, :

      – Cửu Hạ thương hội là trong ba thương hội lớn nhất Bắc Thương đại lục, ngươi có nổi tiếng ? Thực lực bọn họ rất mạnh, dù trong hang rắn như Bạch Long thành cũng sợ hãi. Ngay cả bá chủ vùng đất Bạch Long Khâu này so sánh với Cửu Hạ thương hội cũng còn xa mới sánh được.

      Mục Trần mới giật mình để ý thấy ngay cả vị thiếu chủ Bạch Long thành lúc này cũng bớt phóng túng nhiều.

      Đấu giá sư Tất Thắng kia cũng ba hoa quá nhiều, nhanh chóng chuyển sang chủ đề chính, vung tay lấy ra kiếm hạp.

      Kiếm hạp bật mở, thanh kiếm có thanh phong lượn lờ thân xuất , thanh quang nồng đậm, hóa thành quang ảnh cự điêu vẫy cánh, tuôn ra những luồng phong nhận sắc bén nghe loẹt xoẹt rất hấp dẫn.

      kiện linh cụ cấp bậc thấp, hơn nữa thân kiếm còn phong ấn tinh phách linh thú, uy lực bất tục.

      – Ha ha, chư vị! Kiếm này tên gọi Thanh Điêu kiếm, phẩm giai trung phẩm. Nó được phong ấn tinh phách Thanh Quang Điêu thực lực Dung Thiên cảnh. Mọi người hẳn là biết, Thanh Quang Điêu tốc độ cực nhanh, đẩy lên tối đa ngay cả cường giả Hóa Thiên cảnh cũng khó mà bắt được. Tốc độ đó được thêm vào kiếm này, khiến cho uy lực nhân lên, mong rằng những vị bằng hữu thạo dùng kiếm chớ nên bỏ lỡ.

      Tất Thắng cười giới thiệu mặt hàng đấu giá.

      – Giá cả đấu giá ban đầu, 150v linh tệ.

      Nghe thấy cái giá mấy là nhàng, trong phòng đấu giá cũng thoáng yên tĩnh, nhưng rồi những thanh đấu giá cũng nhanh chóng vang lên.

      Mục Trần nghe tiếng đấu giá liên hồi mà thở dài tiếng. Rời khỏi Bắc Linh cảnh, cha Mục Phong cho 150v linh tệ, đối với Mục vực chính là lượng tài sản chẳng hề chút nào, rất dư dả. Thế nhưng bây giờ cũng chỉ vừa bằng đúng giá gốc của kiện linh cụ trung phẩm mà thôi.

      Trong phòng đấu giá, những thanh đấu giá dần giảm bớt, cuối cùng Thanh Điêu kiếm đạt giá 190v linh tệ bán cho gã nam tử trung niên gầy nhom.

      Sau kiện vật phẩm thứ nhất được bán thành công, khí của phòng đấu giá cũng trở nên sôi động hơn, dĩ nhiên chính là tài năng của vị chủ tịch đấu giá sư Tất Thắng kia, và những vật đấu giá tiếp theo cũng có chất lượng khá cao, hầu hết là linh quyết, cấp bậc khoảng linh cấp thượng phẩm. Mỗi món hàng đều có giá 100v.

      Linh quyết cấp độ đó với nhiều người ở đây là cực phẩm, nhưng với mấy người như Mục Trần, Tô Huyên cũng chỉ bình thường. Đặc biệt là Mục Trần khi tận mắt nhìn thấy kho tàng cất chứa trong Linh Quyết điện kia, khó mà xem trọng những thứ này.

      – Chẳng có gì thú vị.

      Tô Linh Nhi lầm rầm, hẳn nhiên mấy thích thú với những vật phẩm vừa được đấu giá xong.

      – Chờ chút , đồ vật ở đáy hòm mới trân quý.

      Tô Huyên vội, chỉ cười .

      Mục Trần cũng gật gù tỏ vẻ đồng tình. Nhìn qua đám người của ba thế lực kia, họ cũng yên lặng ngồi đó, chưa hề ra giá lần nào, hẳn nhiên cũng chờ đợi.

      – Ha ha, vật phẩm tiếp theo khá kỳ lạ, vật này do chi đội thám hiểm may mắn tìm được ở Bạch Long Khâu, theo đánh giá của chúng ta, nó là đồ vật do vị Linh Trận sư cao cấp lưu lại.

      Tất Thắng hai tay cẩn thận nâng lên cái hộp ngọc, bên trong có thiết cầu kim loại loang lổ rỉ sét, khiến mọi người nghi hoặc khi nó có mấy dao động linh lực mạnh mẽ.

      – Hà, mọi người đừng khinh thường cái vật xấu xí này. Nếu chúng ta lầm, đây là vật chỉ có những Linh Trận sư khá xuất chúng mới có năng lực chế tạo. Linh trận tử!

      Tất Thắng cười tủm tỉm:

      – Chỉ những Linh Trận đại sư năng lực siêu phàm, mới có thể đem những linh trận phức tạp khủng bố khổng lồ khắc vào trong tiểu cầu kim loại này. Khi đối địch, ném Linh Trận tử ra bên ngoài, lập tức hóa thành linh trận nghênh địch, quả thần diệu dị thường.

      – Hê hê, Tất phì lũ! Đúng là Linh Trận tử chỉ có Linh Trận sư cao cấp mới chế tạo được, nhưng mà cũng phải xem linh trận khắc trong đó cấp bậc ra sao, chứ nếu chỉ tùy tiện khắc vào vài linh trận cấp 1 cấp 2 có tác dụng gì? Vả lại… Linh Trận tử cần có cách đặc biệt để mở, nếu phải là người có hiểu biết về Linh Trận tử dù có đem về cũng chẳng có biện pháp nào dùng được.

      Hàng ghế VIP, lão già dẫn đầu Địa Hành tông đột nhiên cất tiếng. Trong phòng đấu giá mọi người cũng gật gù, ràng Tất Thắng kia cố ý hàm hồ, định đào hầm đặt bẫy người ta sao.

      – Ha ha, vẫn là Đồ lão ca có ánh mắt nham hiểm, hổ là trưởng lão Địa Hành tông.

      Tất Thắng bị vạch trần cũng mấy để bụng, cười mỉm tiếp:

      – Viên Linh Trận tử này xét niên đại khá là lâu đời, linh trận khắc đó ta từng mời vị Linh Trận sư cấp 3 quan sát, nhưng chẳng nhìn ra đầu mối. linh trận này vượt xa cấp bậc của . Thứ này ra lấy về cho vui thôi, nhưng với những người nhãn quang lợi hại, bảo bối khó tìm.

      nhiều, Linh Trận tử giá cả 30v.

      – Xì!!!!

      Những tiếng phản đấu vang lên trong phòng đấu giá. Tên này ngay cả cấp bậc linh trận đó cũng , thế mà dám đẩy giá 30v.

      Bất quá trong phòng đấu giá to lớn này ít người cũng là Linh Trận sư, họ cũng khá hứng thú, lục tục có người ra giá, đến khi được 50v hoàn toàn im lặng.

      – Ô hô, vị bằng hữu này ra giá 50v, còn ai ra giá cao hơn chăng?

      Tất Thắng tủm tỉm hỏi

      Mục Trần nhìn chằm chằm vào khối cầu kim loại kia, ánh mắt thoáng dị thường. Lúc nãy tiến vào trạng thái Tâm Trận để quan sát Linh Trận tử. Trận văn phức tạp đó quả nhiên vượt xa cấp độ 3. phỏng đoán có lẽ thứ khắc Linh Trận tử này đủ sức so được với phần Liên Đồ trận của .

      món đồ tốt!

      Mục Trần xẹt qua ý nghĩ đó trong đầu, cười nhạt cất tiếng:

      – 60v!

      Thình lình giọng văng vẳng trong phòng đấu giá yên tĩnh liền thu hút chú ý mọi người, ngay cả ba thế lực đỉnh cấp cũng phải quay lại nhìn.

      Tên áo trắng ôm ấp hai kia biếng nhác liếc nhìn Mục Trần, thần sắc đột nhiên ngưng trọng, lửa nóng hừng hực bốc lên trong mắt .

      – Cực phẩm a!

      nhìn ngay vào ba vị nữ tử Tô Huyên, Tô Linh Nhi và Lê Thanh bên cạnh. Phong tình vạn chủng, hơn hẳn hai thứ phàm vật ôm ấp lấy .

      – Bạch Long thành khi nào xuất hàng cực phẩm này vậy….

      thương tiếc đẩy hai nàng kia ra, liếm môi lầm rầm, nhìn chằm chằm vào ba , chút che giấu dục vọng.

      – Ngươi nhìn cái gì đó? cần mắt à?

      Tô Linh Nhi nổi giận hét toáng, ánh mắt tràn ngập dục vọng của tên kia khiến nàng nổi nóng. Tính cách nàng vốn nóng nảy bộc trực, trong Bắc Thương linh viện cũng chẳng kiêng nể ai, ánh mắt của tên kia dĩ nhiên khiến nàng để cho mặt mũi.

      Tô Huyên bên cạnh chỉ hờ hững liếc nhìn , lời nào, còn Lê Thanh phóng ngay đôi mắt sắc lạnh ghét căm, sát khí tràn ngập uy hiếp.

      – Ha ha, là cây ớt cay, ta thích.

      Mặc cho Tô Linh Nhi mắng mỏ, cũng giận ngược lại càng liếm môi, vung tay lên, biếng nhạc :

      – 100v linh tệ, Linh Trận tử này thiếu gia ta phải có.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 229: Bạch Long Ngọc Trụ


      – 100 vạn?

      Cái giá vừa ra khỏi mồm tên kia, mọi người đều ngạc nhiên bàn tán. Hẳn nhiên cái giá đó vượt xa giá trị có thể có của Linh Trận tử kia.

      Tên kia quét mắt nhìn qua nhìn lại đám người Mục Trần rồi mới quay lên đài đấu giá.

      Phần lớn người ở đây đều lăn lộn Bạch Long Khâu ít, hẳn nhiên biết tánh tình trăng hoa háo sắc của thiếu chủ Bạch Long thành. Nhiều năm nay biết lại hại bao nhiêu rồi, bây giờ hẳn nhiên là vì ba xinh đẹp kia mà ra ý quấy rối.

      Mục Trần nhíu mày. Vốn nghĩ hẳn thuận lợi đấu giá được, ngờ bị tên kia phá bĩnh. Tài chính của cũng nhiều gì, nếu mà muốn so đấu, hẳn nhiên có biện pháp tranh đoạt.

      Thấy Mục Trần nhíu mày, tên kia nhếch miệng cười, bộ dáng tên ăn chơi trác táng.

      Tô Linh Nhi trừng mi trợn mắt, nổi nóng trước cái vẻ của tên kia. tiểu thành chủ Bạch Long thành nho cũng dám tác oai tác quái trước mặt nàng?

      – 150 vạn!

      Tô Linh Nhi lạnh lùng cất tiếng.

      Lại được dịp ngạc nhiên bàn tán. Mọi người tỏ vẻ hứng thú muốn xem dường như mấy người kia cũng phải đơn giản a.

      Mấy người Thiên Cương kiếm phái, Địa Hành tông cũng quay lại ngạc nhiên nhìn đám Mục Trần. Hai kẻ đứng đầu chợt nghiêm mặt nhìn Tô Huyên, có lẽ nhận ra thực lực của nàng.

      Khiến cho họ kinh nghi, trẻ măng nhưng thực lực cường hãn đến vậy? Có lẽ đơn giản.

      Tên áo trắng nghe trả giá cũng sửng sốt, lại thấy vẻ mặt chờ xem kịch vui của mấy người xung quanh mà tỏ ra tức tối. Ở Bạch Long thành này chưa có ai đủ can đảm nhằm vào như thế.

      – 200v.

      gầm gừ liếc Tô Linh Nhi, quát lên.

      – 250v.

      Tô Linh Nhi nhàn nhạt cất tiếng tăng giá, đôi mắt đầy vẻ châm chọc. Cái bộ dáng này xem ra cho tên kia an lành hạ đài.

      – Ngươi…!

      Tên nọ thực lực nổi cáu, định gầm lên, nhưng bị lão nhân áo xám bên cạnh ấn vai đè xuống.

      – Thiếu thành chủ, cần gây chuyện, những người này phải hạng tầm thường. áo trắng kia thực lực cực mạnh, lão phu cũng thắng nổi. Mục tiêu của chúng ta phải Linh Trận tử này, cũng cần làm loạn, bằng khó ăn với thành chủ.

      Lão mở đôi mắt mờ đục nhè .

      Tên kia nghe vậy, sắc mặt biến ảo khôn lường. ràng ngờ được lần này lại phải chịu mất mặt giữa chốn đông người. Bất quá lời của lão cũng thể nghe, chỉ đành gật đầu tức tối liếc nhìn nhóm người Mục Trần, rồi quay lên.

      – Hừ, tên thiếu chủ Bạch Long thành xíu cũng dám kiêu ngạo trước mặt chị à!

      Tô Linh Nhi đắc ý lẩm bẩm.

      – Nhưng mà trả giá cũng hơi cao quá…

      Mục Trần bất đắc dĩ chép miệng, Linh Trận tử kia dù sao cũng có nhiều thông tin, bỏ 250v linh tệ mua nó cũng hơi phá của.

      – Ai bảo mắt chó của biết rửa cho sạch. Linh trận tử kia ta cho ngươi, ta phải Linh Trận sư, giữ lấy vô ích.

      – Vậy đa tạ! tại đủ tiền, sau này ta trả lại.

      Mục Trần cũng cần làm bộ làm tịch, rất hứng thú với thứ kia, chỉ ngờ hôm nay thiếu người ta ân tình.

      – Ai cần ngươi trả, chúng ta bây giờ là bằng hữu, hỗ trợ nhau là chuyện bình thường phải làm.

      Tô Linh Nhi trợn mắt.

      – Linh Nhi đúng. Linh trận tử này tâm thường, nếu ngươi nghiên cứu thấu đáo chừng là trợ lực lớn cho chúng ta.

      Tô Huyên mỉm cười.

      Mục Trần cũng thêm, cười đáp lại gật đầu.

      Đấu giá vẫn tiếp tục, sau Linh Trận tử cũng có gì quá đặc biệt khiến cho Mục Trần động tâm. Nhưng vẫn thất vọng, vì ba thế lực kia vẫn chưa hề ra tay, bộ dạng chờ đợi thứ đặc biệt.

      Đấu giá dần đến cuối buổi, khí càng lúc càng nóng cháy, Tất Thắng cười tươi như hoa nở, liếc khẽ ba thế lực đằng trước, rồi chầm chậm lấy ra vật trong tay áo.

      Chính ngay lúc đó, nhân mã ba thế lực liền rục rịch có động tác.

      Mục Trần nhìn lại trong tay Tất Thắng là ngọc trụ chừng hai thốn. thân trụ có hình khắc như con bạch long bay lên, mơ hồ có bóng người ngồi xếp bằng ở đầu con Bạch Long.

      Bạch Long ngọc trụ vừa xuất , những tiếng ù ù vang lên, hào quang đại phóng, tiếng long ngâm vang vọng, uy áp khó à dùng từ ngữ để hình dung cũng xuất , như đá tảng tràn ngập phòng đấu giá.

      Sắc mặt rất nhiều người chuyển trắng, linh lực như ngừng vận động, áo lực khiến họ sợ hãi vô cùng.

      – Đó là cái gì?

      là uy áp khủng khiếp!

      . . . . . .

      Phòng đấu giá náo động, mọi người khiếp sợ nhìn Bạch Long ngọc trụ, đây là vật đấu giá trung tâm sao?

      – Đó là cái gì?

      Tô Linh Nhi cũng tò mò nhìn qua. Đấu giá lần này có thứ khiến nàng kinh ngạc.

      – Uy áp linh lực này. . .

      Tô Huyên nheo mắt nhìn vào Bạch Long ngọc trụ, giọng :

      – Có lẽ là đồ vật do cường giả Chí Tôn lưu lại.

      – Chí Tôn?

      Mục Trần, Quách Hung, Lê Thanh lập tức chấn động. Đồ vật Chí Tôn để lại? Ở đây lại có kỳ bảo bực đó?

      – Ha ha, chư vị! Bạch Long ngọc trụ này được khai quật lâu trước đây trong nơi sâu thẳm của Bạch Long Khâu. Sau khi chúng ta xem xét, Bạch Long ngọc trụ rất có thể là di vật của vị Bạch Long Chí Tôn vài trăm năm trước ở Bạch Long Khâu này lưu lại

      Tất Thắng cẩn thận cầm Bạch Long ngọc trụ, .

      – Bạch Long Chí Tôn?

      Phòng đấu giá chấn động, mọi người liền đỏ mắt. Bạch Long Khâu có ít cường giả chôn thây, nhưng nổi tiếng nhất chính là Bạch Long Chí Tôn, người rất mạnh tính trong cả Bắc Thương đại lục. Chẳng qua sau khi chết, ai tìm thấy thứ gì của , chẳng lẽ bây giờ phát ra?

      Di vật của vị cường giả Chí Tôn đủ khiến cho người người điên đảo.

      – Gần đây Bạch Long Khâu thường có nhiều dị tượng phát sinh, có lẽ mọi người đều biết đó là dấu hiệu linh tàng xuất thế, lại cùng lúc với xuất của Bạch Long ngọc trụ này. E rằng linh tàng kia rất có khả năng là do Bạch Long Chí Tôn để lại.

      Tất Thắng ném quả bom cỡ bự khiến phòng đấu giá liền bạo động, mọi người hô hấp dồn dập.

      Dị tượng ở Bạch Long Khâu là tin tức mới, nhưng bọn họ cũng chỉ biết là linh tàng xuất thế, cũng chỉ nghĩ là linh tàng bình thường, cũng nhiều người có ý tìm kiếm bảo tàng. Vì dù sao ở đó cũng từng xuất nhiều linh tàng, cũng chỉ có mấy thứ đồ thường thường bậc trung. Nhưng tại lại khác…

      Linh tàng Chí Tôn, đủ để cho cả Bạch Long Khâu thêm hồi máu tanh.

      Nghe thấy những tiếng huyên náo kia, đám người Mục Trần chưng hửng nhìn nhau.

      phải chỉ linh tàng Thông Thiên sao? Giờ sao lại biến thành linh tàng Chí Tôn?

      Quách Hung ngạc nhiên hỏi.

      Tô Huyên cũng nhíu mày:

      – Xem ra tin tức của chúng ta thiếu sót, lần này phiền toái hơn. Nếu chỉ là linh tàng Thông Thiên chúng ta rất thuận lợi, nhưng với linh tàng Chí Tôn cường giả kéo đến ít, e rằng ba thế lực kia cũng dốc tận binh lực tranh đoạt, khó tránh khỏi đại chiến.

      Bọn họ dù thực lực yếu, nhưng thế người ít ỏi, muốn chống chọi những thế lực cường giả mạnh mẽ ngoan độc kia vẫn là rất khó, lại còn những đoàn thám hiểm thực lực mạnh mẽ, họ cũng chẳng phải là mấy cái giẻ rách.

      – Cũng chắc là linh tàng Chí Tôn đâu… chừng do tên mập kia cố ý để nâng giá.

      Tô Linh Nhi thủ thỉ.

      – Cũng có thể…

      Tô Huyên khẽ gật đầu, nhìn vào Bạch Long ngọc trụ, :

      – Cứ xem diễn biến .

      Quách Hung gật đầu, tại cũng chỉ có thể như thế.

      Mục Trần cũng tập trung nhìn lên Bạch Long ngọc trụ đài, rồi nhìn qua ánh mắt gấp gáp của mấy người của ba thế lực kia. Cái vẻ này tám chín phần tin tức của Tất Thắng kia là , linh tàng xuất ở Bạch Long Khâu quả đúng là thuộc về Bạch Long Chí Tôn….

      – Nhiệm vụ lần này cũng sinh ra chút trắc trở rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :