Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 220: Liên Tái


      “Ầm Ầm!”

      Trời đất tăm tối, linh khí điên cuồng hội tụ. Trong đấu trường, mọi người đều hoảng hốt nhìn lên trung.

      Nơi đó, phong vân hội tụ, quang trận vô cùng khổng lồ dần dần ra. Trận đồ cực kỳ phức tạp, mỗi đường ánh sáng như kiệt tác tự nhiên.

      ngờ có thể bố trí được linh trận cấp bậc này…

      Vô số người ngơ ngác nhìn quang trận phức tạp, trong lòng thể tin được. Linh trận này vượt qua cấp 3, lẽ nào Mục Trần này là Linh Trận sư cấp 4?

      Linh Trận sư cấp bậc đó trong số các đệ tử Bắc Thương linh viện dường như chỉ có vài người đầu ngón tay, thế mà Mục Trần lại ở trong số đó?

      – Là trạng thái Tâm Trận. . .

      Tô Huyên lại chú ý đến vấn đề khác, ánh mắt tỏ ra biến ảo khôn lường:

      nắm giữ được phương pháp sử dụng trạng thái Tâm Trận, hơn nữa chỉ là trạng thái Tâm Trận sơ cấp!

      Tô Linh Nhi lúc này hoàn toàn hoảng sợ. Nàng dĩ nhiên biết được trạng thái Tâm Trận quan trọng thế nào đối với Linh Trận sư, chỉ có Linh Trận sư cấp 3 trở lên mới có thể sử dụng được.

      Trạng thái Tâm Trận cũng có ba cấp sơ trung cao. Những đệ tử tu luyện linh trận trong Bắc Thương linh viện này cũng ít người có thể lĩnh ngộ được trạng thái Tâm Trận, nhưng có đẳng cấp trung và cao, chắc chắn nhiều hơn bàn tay.

      – Cái tên này rốt cuộc giấu bao nhiêu bản lĩnh nữa đây.

      Tô Linh Nhi lẩm bẩm cảm thấy tên thiếu niên kia như cái hố sâu đáy, khiến cho người ta chẳng biết đường nào mà lần.

      – Tiểu tử này khá thú vị đây.

      Tô Huyên mỉm cười nhàng. Linh trận cấp độ này có lẽ cả Lý Huyền Thông cũng phải đau đầu, Mục Trần lần này liều mạng, bằng thực lực Dung Thiên cảnh sơ kỳ có thể bức Lý Huyền Thông đến thế này quả rất giỏi.

      Hạc và Từ Hoang cũng bất ngờ kém. Vốn nghĩ chỉ là tên tân sinh mấy đáng chú ý, phần lớn nguyên nhân đến đây để xem Lý Huyền Thông hiển lộ thực lực thăng tiến đến mức nào, ngờ được chính tên tên sinh kia lại khiến họ cảm thấy nguy hiểm.

      Hơn nữa họ càng quên được Mục Trần tại mới chỉ là tân sinh, nếu để tu luyện thêm năm nữa, thành tựu chẳng lẽ vượt qua họ sao?

      Tiểu tử này, thể khinh thường .

      Lý Huyền Thông cũng ngẩng lên chăm chú nhìn vào trung, ánh mắt lóe lên khó hiểu.

      thêm gì nữa, khiến cho người ta cũng biết nghĩ gì trong lòng. Hai bàn tay thò ra khỏi tay áo, linh lực kinh người lượn lờ quanh thân.

      Hiển nhiên còn lãnh ngạo như ban đầu, Mục Trần kia vượt khỏi dự đoán của .

      – Đến đây , cho ta xem bản lĩnh chân chính của ngươi.

      lẩm bẩm trong lòng, ánh mắt sắc bén như xuyên thủng hư bắn vào người Mục Trần.

      “Phù.”

      Mục Trần thở ra hơi, sắc mặt tái nhợt, hai tay kết ấn.

      “Ầm! Đùng!”

      tiếng sét rền vang bầu trời, ánh sáng lóe lên rực rỡ, cấp tốc hình thành đóa hắc liên to cả trăm trượng.

      Hắc liên lơ lửng xoay tròn trong trung, khiến khí xung quanh cũng bị biến dạng.

      Linh trận kia dĩ nhiên chính là Liên Đồ trận. Ngày trước còn ở Bắc Linh cảnh, Mục Trần nhờ vào linh trận này mà cấp tốc miễu sát Liễu Kinh Sơn. Khi đó mới chỉ có thực lực Linh Luân cảnh, khó mà chạ tới uy lực thực của trận đồ này. Dù có mượn được sức mạnh Cửu U Tước cũng chỉ miễn cưỡng thi triển ra, so với bây giờ lĩnh ngộ ra vài điểm huyền diệu của linh trận này.

      Lúc trước nhãn lực nông cạn, cho rằng Liên Đồ trận đẳng cấp chỉ bất quá là linh trận cấp 3 đỉnh phong, nhưng tại là Linh Trận sư cấp 3, mới phát ra hiểu biết của đối với Liên Đồ trận còn quá mức nông cạn.

      Mặc dù Liên Đồ trận này chỉ mới là phần mà thôi. Nếu ngày kia thực lực Mục Trần đủ để bày trận hoàn toàn, nhất định xoay chuyển trời đất.

      tại đối với phần Liên Đồ trận là cực hạn.

      Mục Trần sắc mặt càng lúc càng tái, suy yếu vô cùng. tại dùng đến sức mạnh Cửu U Tước, hoàn toàn chỉ bằng sức mình bố trí Liên Đồ trận.

      !

      vung tay ra, hắc liên rung động, rồi bắn ra như lưu quang. Vừa bay ra, những cánh sen khép chặt cũng từ từ nở rộ.

      Linh lực trong thiên địa càng thêm cuồng bạo .

      Hắc liên nở rộ, tim sen nhắm thẳng vào hướng Lý Huyền Thông. đóa hắc liên, dòng chất lỏng đen ngòm từ tim sen phun ra.

      Hắc ám ùng ục hội tụ ở tim sen bất giác khiến người ta cảm thấy lạnh mình sởn gai ốc.

      “Viu!”

      Hắc ám tối đến cực độ, hắc liên run lên mạnh mẽ, sau đó tia hắc ám thẳng tắp bắn xuống, như con hắc thủy long giương nanh múa vuốt điên cuồng phá hoại!

      “Rầm rầm!”

      Lôi đài vốn tan hoang rốt cuộc thể nhận thêm trùng kích nữa, lúc này nó ầm ầm sụp đổ, nhưng Lý Huyền Thông vẫn vững vàng nhìn luồng ám hắc lao đến, đôi tay hợp lại, thanh vang lên.

      – Thiên Huyền thần quyết, Thiên Huyền La Bàn!

      “Bùm!”

      Thanh quang chói mắt ngập tràn trước mặt Lý Huyền Thông, hào quang ngưng tụ thành la bàn khổng lồ màu xanh. Nó vừa xuất , khí liền đọng lại.

      – Phòng ngự cực mạnh của Lý Huyền Thông, Thiên Huyền La Bàn ư?

      Tô Huyên, Hạc , Từ Hoang nhìn thấy la bàn xanh kia, ánh mắt tỏ ra trịnh trọng. ngờ lại phải sử dụng đến cái này a.

      Thanh quang la bàn ngưng tụ, mạnh mẽ lao lên chống đỡ lấy hắc thủy long gào thét lao xuống!

      “Uỳnh!”

      Ngay lúc va chạm vào nhau, hào quang rực rỡ như vầng liệt nhật bùng nổ sáng bừng lên. Tất cả mọi người ai chịu nổi phải nhắm chặt hai mắt, nhưng vẫn cảm thấy đau đờn nhức nhối.

      “Ầm!”

      Thình lình cơn lốc linh lực xuất khiến cho Tô Huyên cũng biến sắc, vừa xuất liền tàn phá tứ tung, nháy mắt chấn cho lôi đài khổng lồ phải sụp đổ, linh lực hộ tráo ở bốn mặt cũng vang lên những tiếng “rẹt rẹt” như sắp vỡ. Cảnh tượng khiến đám khán giả hoảng hồn, nếu mà bị trúng phải dư lực của phong bạo kia, có lẽ thực lực Dung Thiên cảnh cũng bị xé nát như tương.

      Lốc linh lực điên cuồng gào thét vài phút rồi cũng dần dần tiêu tan.

      Ngay lập tức ánh mắt mọi người đều nóng cháy tìm kiếm trong đống đổ nát.

      Đấu trường bị phá hủy, chỗ đó chỉ còn là cái hố khổng lồ lõm xuống, hai đấu sĩ kia đành phải lăng đứng trung.

      Mục Trần sắc mặt tái nhợt, linh lực quanh người cực kỳ suy yếu, nhưng đôi mắt đen láy vẫn sáng ngời nhìn Lý Huyền Thông ở đối diện, mỉm cười, thanh khàn khàn cất tiếng:

      – Học trưởng Lý Huyền Thông, chiêu thứ ba này có tính là ta tiếp được vậy?

      Lý Huyền Thông sắc mặt kinh ngạc vẫn nhìn chằm chằm vào bàn tay phải của mình, lát say mới ngẩng lên, mở tay ra, vết máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống. bị thương.

      khán đài, gần như toàn bộ khán giả há mồm kinh hãi. Mục Trần khiến Lý Huyền Thông bị thương?

      – Ngươi, tệ.

      Lý Huyền Thông thở ra, nhàng .

      – Ước định ba chiêu, ngươi thắng. Ánh mắt của Lạc Li quả là tốt.

      Lý Huyền Thông cười nhạt. Với khí độ cao thủ như , dĩ nhiên phải là người chấp nhận . Vả lại nơi đây có vô số người nhìn thấy kết quả tỷ thí, công nhận cũng được.

      Biểu của Mục Trần hôm nay chắc chắn khiến Bắc Thương linh viện chấn động hồi.

      tại ta còn lực đối chiến, ra vẫn phải đối thủ của ngươi.

      Mục Trần giọng thào. bây giờ là ngọn đèn sắp tắt, để chống đỡ ba chiêu của Lý Huyền Thông, dốc hết toàn lực.

      – Quy tắc là như thế… Nếu ta và ngươi đồng cấp độ, có lẽ ta phải đối thủ của ngươi.

      Lý Huyền Thông khẽ cười, quay xuống nhìn quanh khán đài, ôm quyền lớn tiếng với biển người kia:

      – Trận chiến này, Lý Huyền Thông ta thua.

      Giọng vang vang trong tai mỗii người, khiến cho đám khán giả miệng vẫn còn tròn to thần tình phhức tạp. Kết quả này hoàn toàn hề nằm trong dự đoán của bất kỳ ai.

      Ai mà ngờ được tân sinh Dung Thiên cảnh sơ kỳ lại thắng khi tỷ thí với Lý Huyền Thông. . .

      – Rất đặc sắc.

      Tô Huyên cười khẽ, lời nhận xét cực chuẩn vang lên, đôi bàn tay mềm mại xinh như ngọc vỗ vào nhau, tiếng lốp bốp lan tỏa đấu trường.

      “Bốp bốp!”

      đốm lửa liền bừng lên đống rơm, tràng pháo tay theo đó nổ ầm lên tán thưởng thôi.

      Trận đấu này dù có kinh hãi, nhưng quả rất đặc sắc.

      góc khán đài, Dương Hoằng mặt xanh mày xám run rẩy nhè , bởi vì cảm nhận thấy sợ hãi từ trong lòng tuôn ra. Mục Trần bây giờ dường như hoàn toàn vượt xa , khiến cho còn có sức phản kháng.

      Chẳng lẽ chỉ có Cơ Huyền mới có thể ngăn cản sao?

      Mộc Khuê và Băng Thanh lẩm bẩm ta thán, nhưng cũng có chút cảm phục. Đối với Mục Trần, hiếu chiến như Mộc Khuê cũng dám sinh ra chiến ý, vì biết ba chiêu khi nãy, bản thân chiêu cũng đỡ nổi.

      thể nào. . .

      Từ Thanh Thanh mặt mày đặc sắc khó coi, biến đổi liên tục, bất giác rụt người lại, sắc mặt tái mét sợ hãi vô cùng.

      bầu trời, Mục Trần chỉ cảm thấy đầu óc lùng bùng, cơ thể mỏi mệt, tiếng ồn khiến choáng váng, thân thể lắc lư rồi đột ngột rơi thẳng xuống.

      “Véo!”

      bóng dáng xinh đẹp từ khán đài vội bay tới đỡ lấy , đôi tay ngọc ôm lấy eo , chính là Lạc Li.

      Nàng ôm Mục Trần, nhìn gương mặt tái mét của mà thấy đau lòng. Bất chợt đôi mắt lưu ly trừng lên nhìn qua Lý Huyền Thông, :

      – Ta tìm ngươi tính sổ!

      Lý Huyền Thông chép miệng cười khổ.

      Lạc Li quan tâm, nàng ôm Mục Trần cấp tốc bay , biến mất thấy đâu.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 221: Lạc Thần Tộc


      Tỷ thí phấn khích ở đấu trường kết thúc trong rung động sợ hãi mà tán thưởng của vô số khán giả quan chiến. Mọi người nhìn vào lôi đài tan hoang hỗn độn cũng hít hà hơi. Họ biết , từ hôm nay cái tên Mục Trần ở Bắc Thương linh viện trở nên vô cùng nổi tiếng.

      Bằng thực lực Dung Thiên cảnh sơ kỳ chống đỡ hai chiêu mạnh mẽ của đệ nhị Thiên bảng Lý Huyền Thông, chiêu cuối cùng lại chủ động công kích khiến cho Lý Huyền Thông chảy máu.

      Chiến tích như thế này ngay cả những lão sinh cũng chỉ biết tán thưởng mà thôi. tân sinh có thể quyết đoán và bản lĩnh như thế thừa đủ cho họ bội phục.

      Dù rằng nó cũng có nghĩa là chiến lực của Mục Trần ngang ngửa Lý Huyền Thông, nhưng ai cũng nghĩ sau năm nữa có lẽ chuyện đó xảy ra.

      Ngày này năm sau, e rằng tam cường Thiên bảng kia, chỗ cho cái tên của .

      Tỷ thí kết thúc, danh tiếng Mục Trần bước lên trời.

      Mấy ngày sau, Mục Trần yên lặng tĩnh dưỡng trong tiểu lâu của mình. So với thương thế gặp phải trong đại chiến ngày trước với Liễu Kinh Sơn, chút mệt mỏi này chẳng là gì, chỉ cần nửa ngày có thể khôi phục lại được, nhưng vẫn ra ngoài để tránh phiền nhiễu.

      Trong phòng, Mục Trần yên lặng ngồi xếp bằng, linh lực chuyển động quanh người, hô hấp trầm ổn vững chắc, cảm giác hùng hồn. Đấu với Lý Huyền Thông trận, cũng có nhiều thu hoạch.

      Chân chính nếm thử thực lực cường giả Hóa Thiên cảnh, sau này nếu có chiến với đối thủ cùng cấp độ đó cũng có thêm ít kinh nghiệm, cảm nhận được mạnh mẽ của họ đến như thế nào.

      Nếu phải thể loại tỷ thí ba chiêu kia, có lẽ muốn đánh nhau với Lý Huyền Thông, Mục Trần chắc chắn phải mượn lực Cửu U Tước mới mong sống sót. Nhưng cũng lại, Lý Huyền Thông dù quấy rối và Lạc Li, nhưng lại có ác cảm gì, tự nhiên có đối thủ như vậy cũng đáng coi trọng. Chỉ cần phải chiến đấu sinh tử, Mục Trần cũng thích mượn sức người khác để giành thắng lợi cho mình. Bản tính vốn cao ngạo, mà đó cũng là tôn trọng với đối thủ chân chính.

      Nhưng nếu đối phương như Liễu Kinh Sơn muốn dồn vào chỗ chết, Mục Trần tự nhiên từ thủ đoạn.

      Mục Trần xếp Lý Huyền Thông vào danh sách những đối thủ tranh chiến, để mong rằng ngày kia có thể giao đấu công bằng, hạn chế gì cả, chân chính đánh bại tên kia.

      Nhưng từ bây giờ tới lúc đó còn có khoảng cách xa, do đó tại cần chú tâm tu luyện, mới có khả năng bám đuổi Lý Huyền Thông.

      Lần tới, cần loại tỷ thí ba chiêu này nữa.

      Mục Trần cười nhạt, nhìn ra ngoài. Trước đó Lạc Li im lặng bỏ , nàng định làm gì cũng dễ đoán, nhưng chỉ đành lắc đầu, chậm rãi nhắm mắt, than thở giùm cho tên xui xẻo kia.

      tòa núi cao ngất ở Bắc Thương linh viện.

      Đứng bình đài ở đỉnh núi, Lý Huyền Thông thở dài nhìn sắc mặt băng hàn nắm chặt hắc trường kiếm trong tay.

      – Thích đánh nhau lắm à?

      Lạc Li lạnh lùng gắt gỏng cạnh khóe Lý Huyền Thông, giọng trong suốt như suối chảy qua mang theo nhiều điểm lạnh lẽo.

      – Nếu còn thích đánh, ta đến tiếp ngươi.

      Lý Huyền Thông vuốt mũi, cười khổ. Chưa kịp lời nào, tia kiếm quang sắc bén phá đánh tới.

      Lý Huyền Thông búng tay cái, chùm linh lực bắn ra định phá hủy luồng kiếm quang.

      “Bùm!”

      Nhưng kiếm quang cắt đôi chùm linh lực đó, kiếm khí bén nhọn đến mức Lý Huyền Thông trợn mắt nghiêm trọng. Lạc Thần quyết của Lạc Li càng ngày càng thành thạo, quả là kỳ tài trăm năm khó gặp của Lạc Thần tộc.

      Lý Huyền Thông bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể lui gấp tránh luồng kiếm. biết nàng nổi nóng, gì cũng chẳng ích lợi chi, mặc cho nàng phát tiết.

      luồng linh lực kinh người bộc phát đỉnh núi, khiến cho những kẻ ở gần đó cũng kinh ngạc. Họ dĩ nhiên biết đó là nơi đặc quyền của Lý Huyền Thông, vậy mà cũng có người dám lên núi gây với ?

      Dù tò mò nhưng chẳng ai đủ gan góc để lên xem, chỉ ở xa xa nhìn vô số kiếm quang như mưa rào tàn phá ngọn núi kia.

      Kiếm quang bay loạn xạ hơn mười phút rồi mới ngừng lại, sau đó lại yên lặng như tờ.

      mảnh đổ nát tan hoang xuất đỉnh núi, những vết cắt bén ngót tung hoành mọi chỗ.

      bình đài, Lý Huyền Thông cũng còn tiêu sái thong thả như trước nữa, áo quần rách nát, đầu tóc xơ xác, có vẻ khá thê thảm. Nhưng đó cũng phải là cố tình để cho Lạc Li tận tình xả giận, mà thực lực của nàng vượt xa dự kiến của .

      – Hết nóng chưa?

      nhìn thân thể te tua của mình, cẩn thận hỏi lại cầm trường kiếm kia.

      Lạc Li hất mái tóc, gương mặt chút đổi sắc :

      – Lý Huyền Thông, ta hy vọng đây là cuối cùng. Chúng ta tuy xem nhau như bằng hữu, bất quá ngươi dám quá đáng, đừng trách ta trở mặt.

      Lý Huyền Thông chỉ đành thở dài:

      – Nếu vượt qua được ngay cả ta, sau này phải làm sao đây? thể chuyện gì ngươi cũng phải gánh hết chứ?

      Lạc Li im lặng, đáp lời.

      Lý Huyền Thông lại thở dài:

      – Gia gia của ngươi còn có thể cố gắng bao lâu chứ? Hai năm? Năm năm?

      Lạc Li bất giác run rẩy, siết chặt chuôi kiếm đến mức ngón tay cũng trắng .

      – Ngươi là hy vọng duy nhất của Lạc Thần tộc, ngươi còn có thể ở cạnh bao lâu nữa. Là hoàng nữ Lạc Thần tộc, là tộc nhân có huyết thống thuần khiết nhất, chẳng phải mọi tộc nhân đều xem ngươi là người kế thừa Lạc Hoàng hay sao? Với tính cách của ngươi, chắc chắn từ bỏ mọi người, lúc đó ngươi tất nhiên phải trở về, rời xa khỏi . Các ngươi vốn có kết quả.

      Lý Huyền Thông chậm rãi .

      – Ta chờ .

      Lạc Li giọng .

      – Chờ từ từ mạnh lên sao? Chưa đến có thể mạnh đến mức đó hay , nhưng dù có thể ngươi phải chờ đến bao giờ? Ba thần tộc kia còn như sói đói rình mồi. Lạc Thần tộc như mặt trời lặn trời tây, hùng sư già, bây giờ chỉ còn lại dư uy mà thôi….

      Lý Huyền Thông thở dài, vô cùng tàn khốc a.

      Lạc Li ngẩng lên nhìn , giọng từng lời, chân thành mà kiên định:

      – Ta tin .

      Lý Huyền Thông khổ não nhìn gương mặt nàng, cũng gì thêm nữa.

      Lạc Li thấy cũng cần thêm gì, giơ tay ngăn lại, bay khỏi bình đài, hóa thành tia sáng biến mất.

      Mấy ngày tiếp theo đúng như mọi người dự đoán. Khắp Bắc Thương linh viện đâu đâu cũng bàn tán kể chuyện tỷ thí ba chiêu của Mục Trần và Lý Huyền Thông. Ngay cả khu tân sinh cũng vẫn còn kích động ngớt, bất đắc dĩ khiến Mục Trần đành phải chui rúc trốn trong tiểu lâu tu luyện.

      Lạc Li chăm sóc vài ngày, thấy ổn mới chịu rời khỏi để đến tu luyện ở Tụ Linh trận. Mục Trần thấy gần đây nàng tu luyện càng lúc càng thêm gấp gáp.

      Việc này, Mục Trần cũng bó tay. Lạc Li cố chấp tu luyện khiến thấy đau lòng, nhưng cũng thể ngăn cản.

      cũng biết, trước tới nay cuộc sống của nàng chỉ có tu luyện, cũng vì trách nhiệm nàng phải gánh vác quá lớn, nên cũng phiền lòng trước tính cách tách biệt khỏi thế giới của nàng.

      Đến sau này gặp lại, thế giới u ám đơn điệu của nàng mới thêm được màu sắc tươi tắn, thêm hình ảnh khiến nàng vui vẻ. Chính vì mà nàng ngàn dặm xa xôi tiến đến gia nhập Bắc Thương linh viện này…

      Thêm đêm trăng mờ, ngồi tu luyện bỗng nhiên mở to mắt, lắc mình liền xuất mái nhà, gặp ngay Lý Huyền Thông đứng chắp tay sau lưng.

      Mục Trần nhìn thấy là Lý Huyền Thông, mày cũng nhíu lại, :

      – Hôm qua ngươi gì với Lạc Li? Sao bỗng dưng nàng lại thêm liều mạng tu luyện.

      Lý Huyền Thông xoay lại, liếc nhìn Mục Trần, thản nhiên :

      là liều mạng tu luyện, chi bằng là giảm bớt gánh nặng cho ngươi.

      – Có ý gì đây?

      Mục Trần chau mày.

      Lý Huyền Thông ngồi xuống, nhìn lên mặt trăng cao, than :

      – Có bao giờ ngươi nghe về Lạc Thần tộc chưa?

      Mục Trần nghe vậy, ánh mắt liền trở nên trịnh trọng.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 222: Tây Thiên Giới


      – Lạc Thần tộc. . .

      Mục Trần lẩm bẩm nhìn Lý Huyền Thông. Trước đây thời gian, vào mua đồ trong Linh Trị điện cũng có nghe lão nhân trong đó thốt lên cái tên Lạc Thần tộc, bất quá chẳng có thông tin gì cả. Đại Thiên thế giới quá rộng lớn, tới Bắc Linh cảnh bé quê , cho dù là Bắc Thương linh viện này cũng chỉ là ngôi sao trong dãy ngân hà vô số kia.

      Có nhiều thứ Mục Trần căn bản thể biết hết, thậm chí là chưa có tư cách để biết.

      – Trong Đại Thiên thế giới có nhiều chủng tộc truyền thừa từ xưa, ví như Băng Linh tộc, Hỏa Linh tộc, họ là những chủng tộc danh tiếng lẫy lừng Đại Thiên thế giới. Còn Lạc Thần tộc, lại là trong số đó. Thời kỳ hoàng kim, thực lực Lạc Thần tộc còn vĩ đại hơn họ bây giờ. Thậm chí cả nội tình của Bắc Thương linh viện này cũng thể là mạnh hơn họ được bao nhiêu.

      Mục Trần trợn mắt kinh ngạc. Băng Linh tộc, Hỏa Linh tộc mạnh mẽ thế nào, cũng biết lắm. Nhưng Bắc Thương linh viện tuyệt đối khủng bố. tại những người mà tiếp xúc chỉ như phần nổi của tảng băng. Vậy mà Lạc Thần tộc của Lạc Li lại có thực lực đáng kinh ngạc thế sao?

      – Đương nhiên. . . đó chỉ là thời kỳ hoàng kim xa vắng…..

      Lý Huyền Thông hoài niệm liếc nhìn Mục Trần:

      – Lạc Thần tộc ở phía cực tây của Đại Thiên thế giới, nơi gọi là Tây Thiên giới. Nơi đó đại lục đông đúc, thế lực như sao trời, trong đó có tứ đại thần tộc là kẻ thống trị Tây Thiên giới. Vô số những thế lực lớn đều tôn họ là vương giả, dựa vào bọn họ để sinh tồn.

      – Tứ đại thần tộc?

      – Ừ, Lạc Thần tộc, đứng nhất. Tứ đại thần tộc sống ở Tây Thiên giới nhiều ngàn năm, bao lần công phạt lẫn nhau, huyết cừu vô số, khó mà rửa sạch. Có thể là kẻ thù truyền kiếp chết ngừng. Lạc Thần tộc từng là kẻ đứng đầu mạnh nhất trong tứ tộc. Ba tộc kia đều bị áp chế, dám gây hấn mạnh mẽ. Chỉ đáng tiếc, năm tháng là số mệnh, khiến cho Lạc Thần tộc bây giờ điêu tàn, đến nỗi cần để cứu vớt nó.

      Lý Huyền Thông cười giễu lắc đầu.

      Mục Trần nhíu mày. “ ”? chẳng lẽ là Lạc Li sao?

      – Vài trăm năm nay, nhân tài của Lạc Thần tộc rơi rớt, phần lớn tộc nhân hạch tâm của Lạc Thần hoàng tộc chỉ như lũ giòi bọ, khiến cho con quái vật khổng lồ chỉ còn là mặt trời buổi chiều tà. Người thân của Lạc Li chỉ biết đắm chìm trong vinh quang quá khứ, chẳng hề biết được Lạc Thần tộc vốn tan hoang.

      Lý Huyền Thông cất giọng giễu cợt.

      – Hơn mười năm trước, phụ thân Lạc Li cũng là người ưu tú trong nhiều năm nay. tiếp nhận kế thừa của Lạc Thần tộc, khiến nó có chút ánh sáng le lói. Đáng tiếc trong trận chiến với Lực Thần tộc, bị vây chặt mà thương mệnh thân vong….

      ngã xuống, Lạc Thần tộc như trọng thương. Gia gia của Lạc Li, Lạc Thiên Thần lại phải rời khỏi thâm sơn, trực tiếp điều hành Lạc Thần tộc khổng lồ. Lão rất tuyệt vọng, trong cả Lạc Thần tộc to lớn như vậy cũng tìm ra được nhân tài đích thực. May mắn Lạc Li dần dần lớn lên lại thể thiên phú ưu việt của phụ thân.

      – Vì thế, từ khi còn là bé con, nàng được Lạc Thiên Thần định là Lạc Hoàng kế nhiệm. Đó cũng là số phận nàng phải nhận lấy truyền thừa khủng bố nhiều ngàn năm của tộc. Cùng với mong chờ của hơn 10tr tộc nhân, nàng trở thành nữ hoàng của tộc, bảo vệ họ khỏi những cuộc chiến tàn khốc ngừng mà sinh tồn ở Tây Thiên giới.

      Lý Huyền Thông híp mắt, nhớ tới vốn phải được vô ưu vô lo vui vẻ đùa chơi, lại chịu giám sát của Lạc Thiên Thần đứng dưới thác Thông Thiên cầm lấy thanh kiếm, thân hình tí hon chống lại thác nước khổng lồ, biết bao lần trọng thương.

      Nàng ôm trường kiếm uất ức mà khóc, ai an ủi, chỉ có gia gia nghiêm khắc với tiếng quát chói tai. Phụ thân nàng chết khi nàng còn quá , chỉ còn lại mẫu thân bệnh tật bầu bạn. Nàng cũng hiểu, nàng thể than thở khóc lóc với mẫu thân, chỉ càng khiến mẫu thân thêm đau lòng, bệnh tật càng thêm nặng nề.

      Khi lần đầu tiên Lý Huyền Thông gặp Lạc Li, đó là lúc bé ôm chặt trường kiếm khóc thút thíc sau tảng đá. Nhưng bản tính quật cường của nàng cầm lại nước mắt, tiếp tục đối diện thác dữ tu luyện.

      mái tiểu lâu, Mục Trần trầm tư, tâm tình bất chợt cũng đau lòng khôn tả.

      – Thời gian Lạc Li ở cạnh ngươi cũng còn nhiều….

      Lý Huyền Thông giọng .

      – Tại sao?

      Mục Trần cả kinh.

      – Vì Lạc Thiên Thần còn bao lâu nữa, nhiều lắm là 5 năm, đại nạn của lão tới. Trước lúc đó, lão nhất định gọi Lạc Li trở về nhận truyền thừa. Vả lại trong thời gian này Lạc Li cũng phải cấp tốc tiến vào Chí Tôn cảnh. Nếu , Lạc Thần tộc tất nhiên bị ba tộc còn lại công chiếm. Với thâm cừu huyết hận của bọn họ, lúc đó Lạc Thần hoàng tộc có lẽ tan cửa nát nhà, thậm chí tộc nhân bình thường của Lạc Thần tộc cũng máu chảy thành sông. Chuyện như thế xảy ra ở Tây Thiên giới có gì lạ cả.

      Lý Huyền Thông thản nhiên .

      – Chí Tôn?

      Mục Trần trợn mắt. Sau Thông Thiên cảnh chính là Chí Tôn cảnh. Chí Tôn phân cửu phẩm, nhất phẩm là thấp, cửu phẩm cao nhất. cửu phâm lại phân thành hai tầng Thiên Chí Tôn và Địa Chí Tôn.

      Chí Tôn cảnh, chính là cường giả chân chính cao cấp tung hoành Đại Thiên thế giới, tuyệt đối có năng lực đứng đầu đại lục. Cửu phẩm Chí Tôn rất khủng bố, nhưng đến Địa Chí Tôn và Thiên Chí Tôn càng kinh hoàng, đó cái tên vang vọng phương trời Đại Thiên thế giới, mỗi người là tuyệt đỉnh cao thủ đương thời.

      Thế mà Lạc Li, phài trong 5 năm đạt tới Chí Tôn cảnh?

      – Với chủng tộc khổng lồ như vậy, để có thể trở thành hoàng tộc, Chí Tôn là cầu thấp nhất. Lạc Thiên Thần tại chính là cường giả Địa Chí Tôn. Bất quá lão từng bị trọng thương quá nặng, tại phải đối diện với đại nạn lâm đầu, đành phải dùng thời gian cuối cùng giở hết mọi thủ đoạn tạo ra hoàng đế ít nhất có thể chống đỡ cục diện cho Lạc Thần tộc sau khi lão còn nữa.

      – Người được chọn cụng chỉ có Lạc Li, nàng là người có huyết thống thuần khiết nhất. Chỉ có nàng mới có thể đón nhận được truyền thừa này, tỉ lệ thành công mới cao chút.

      Lý Huyền Thông chậm rãi tiếp.

      – Tỉ lệ thành công cao chút?

      Mục Trần biến sắc, vậy chẳng lẽ có thể thất bại?

      thế giới có sức mạnh nào mà có, cần phải có mạo hiểm. khi truyền thừa thất bại, Lạc Li hiển nhiên hương tiêu ngọc vẫn. Nhưng chuyện này cũng còn biện pháp khác, thời gian Lạc Thiên Thần còn nhiều. khi giờ đến, Lạc Li nhất định phải quay về Lạc Thần tộc. Mà lúc đó có thể là nửa năm sau, cũng có thể là năm sau. . . nhưng đó là điều chung quy đến.

      Lý Huyền Thông cười trào phúng:

      – Lạc Thần tộc đáng thương, thời đỉnh phong, trong tộc cùng lúc có tượng đài Thiên Chí Tôn, hai Địa Chí Tôn, khiến cho ba thần tộc kia kinh sợ dám tác loạn, uy danh hiển hách Đại Thiên thế giới. Ai có ngờ được, ngàn năm sau chỉ còn lão già sắp chết đau khổ chống đỡ, rồi đặt hết hi vọng cuối cùng lên vai yếu đuối.

      – Bây giờ ngươi biết vì sao Lạc Li luôn phải liều mạng tu luyện chứ?

      Lý Huyền Thông quay nhìn sang Mục Trần, thanh buồn bã.

      Mục Trần chậm rãi gật đầu. Khó trách Lý Huyền Thông bảo rằng bản thân níu chân Lạc Li. Đối với nàng thời gian chính là thứ xa xỉ, nàng vì mà tới Bắc Thương linh viện này. . . Tình cảm sâu nặng.

      Lý Huyền Thông nhìn chằm chằm Mục Trần, khóe miệng chua xót:

      – Tiểu tử nhà ngươi rốt cuộc có gì tốt nhỉ/

      Mục Trần siết chặt bàn tay:

      – Nàng đến lúc đó nhất định phải trở về nhận truyền thừa sao?

      Lý Huyền Thông gật đầu, :

      – Ngươi đừng có nghĩ đến chuyện níu kéo nàng như vậy, nếu nàng vì ngươi mà ở lại, e rằng cũng chẳng vui vẻ gì đâu.

      – Ta ích kỷ như vậy.

      Mục Trần cười giễu.

      nay Lạc Thần tộc suy sụp, nhưng đàn sói vẫn chưa dám lai phạm, vì còn có Lạc Thiên Thần, hùng sư dù già vẫn còn uy, vả lại vì hơn mười năm trước, Lạc Thiên Thần từng làm việc tốt, cứu người trẻ tuổi đến từ hạ vị diện.

      Lý Huyền Thông .

      – Hả?

      Mục Trần ngạc nhiên, hiểu được chuyện này quan hệ gì.

      Lý Huyền Thông ngẩng lên nhìn trăng, gương mặt lãnh ngạo trở nên tôn sùng:

      – Người trẻ tuổi đó bây giờ là bá chủ phương Đại Thiên thế giới, danh tiếng rung trời.

      là ai vậy?

      Mục Trần tò mò hỏi.

      Đôi mắt Lý Huyền Thông phấn khích hừng hực:

      từng xuyên qua Đại Thiên thế giới, ngay cả Hỏa Linh tộc có vị lão tổ Thiên Chí Tôn cảnh cũng ngăn được, để thong thả rời , khiến cho danh vọng vang khắp Đại Thiên thế giới.

      gọi là Viêm Đế, Tiêu Viêm.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 223: Viêm Đế – Đại Chúa Tể


      Xưng hô khí phách đó khiến cho Mục Trần cũng hoảng hồn. Cái tên này phải lần đầu tiên nghe thấy, ngày xưa còn ở Bắc Linh viện cũng từng nghe qua. Có điều lúc đó chỉ mới hơi có cảm giác, còn bây giờ chân chính cảm nhận được khái niệm “cường giả” trong Đại Thiên thế giới của người kia.

      Những ai đột phá được giới hạn của hạ vị diện vào Đại Thiên thế giới đều là những tài kinh thế tuyệt diễm. Tâm tính thực lực tuyệt đối là nhất lưu. Có lẽ vì nguyên nhân hạ vị diện, thượng vị diện khiến họ chỉ đạt đến tầm mức hữu hạn, nhưng khi tiến vào Đại Thiên thế giới, ngay khi thích ứng được, họ như hổ về rừng xanh, rồng ra biển lớn, mang theo khí khái vĩ đại tập hợp thực lực tại Đại Thiên thế giới, tiếp tục hào quang chói lóa.

      Vị Viêm Đế này như thế, vị Võ Tổ thân mình đấu cả Băng Linh tộc cũng như thế.

      cuồng nhiệt trong mắt Lý Huyền Thông cũng giảm dần, thoáng nhìn qua Mục Trần:

      – Việc tốt mà Lạc Thiên Thần tiện tay giúp đỡ, lòng mà , dù cho được hỗ trợ, cũng chẳng sao cả.

      – Ngày trước vị Viêm Đế kia hẳn là vừa phá vỡ giới hạn của hạ vị diện, xuyên qua thông đạo vừa hay xuất lãnh thổ do Lạc Thần tộc cai quản. Vài hạ vị diện tu luyện năng lượng phải là linh khí, như vị Viêm Đế kia, ở hạ vị diện của họ tu luyện loại gọi là đấu khí. Đấu khí sau khi tiến vào Đại Thiên thế giới cũng dần dần đồng hóa thành linh lực tinh khiết. Phần lớn những ai xuyên phá hạ vị diện đến đây đều cảm thấy khó khăn, bản thân là cường giả, ý thức bảo vệ năng lực của mình cho phép những đấu khí mà mình vất vả tu luyện bị đồng hóa cách thể hiểu nổi như vậy.

      – Việc đó khiến cho quá trình đồng hóa gặp xung đột, linh lực đồng hóa gặp phải phản kháng của họ, tạo thành nguy cơ , khiến cho những cường giả kia gặp vấn đề .

      Lý Huyền Thông cười cười, vấn đề này với bọn họ có vẻ hơi buồn cười, nhưng đối với những cường giả kia lại rất đau đầu.

      – Lạc Thiên Thần chính lúc đó gặp Viêm Đế, ra tay giúp đỡ Viêm Đế hoàn tất đồng hóa linh lực. Lạc Thiên Thần thấy Viêm Đế tuổi còn trẻ, nhưng kiến thức rộng rãi cho thấy những người có khả năng phá vỡ hạn chế của hạ vị diện đều là những người có tài năng, mặc dù lúc mới đến Đại Thiên thế giới cũng quá mức lợi hại nhưng tiềm lực vô hạn, hạ mình kết giao với Viêm Đế.

      – Viêm Đế cũng ở lại Lạc Thần tộc quá lâu, nghỉ ngơi hồi phục rồi liền rời , nghe tìm hai vị thê tử. lâu sau Lạc Thiên Thần cũng chẳng nghe tin tức nào về .

      – Mười năm sau, ngày kia mới có tin tức truyền khắp Đại Thiên thế giới về nam nhân tự xưng Viêm Đế đấu trận với lão tổ tông Thiên Chí Tôn của Hỏa Linh tộc. Hỏa viêm ngập trời, đốt cả khối đại lục thành phế tích. Lão tổ Hỏa Linh tộc dốc hết bản lĩnh cũng đả thương được Viêm Đế chút nào, đành phải chắp tay nhận thua, khiến cho người kia thong thả bỏ . Từ đó cái danh xưng Viêm Đế liền vang vọng Đại Thiên thế giới.

      Ánh mắt Lý Huyền Thông lại trở nên nóng cháy. Thiên Chí Tôn! Siêu cấp cường giả tung hoành Đại Thiên thế giới tuyệt đối là cự phách phương. Thế nhưng đối diện Viêm Đế, Thiên Chí Tôn cũng phải chắp tay nhận thua. Nhân vật như thế cũng hổ danh xưng Viêm Đế.

      – Sau khi Viêm Đế sáng tạo Hỏa Vực Vô Tận, vô số cường giả đổ tới như kiến, vì Viêm Đế chỉ có chấp chưởng thiên địa vạn hỏa, hơn nữa tay luyện đan thuật cũng lại tuyệt thế vô song, ít cường giả vì cầu viên đan mà được. Hỏa Vực Vô Tận thừa cơ dựng lên, ngắn ngủi hơn mười năm thế lực khủng bố ở Đại Thiên thế giới.

      Lý Huyền Thông giọng đầy kính nể.

      Mục Trần cũng cảm thán, oai phong Viêm Đế danh bất hư truyền.

      – Có lẽ khi biết được thành tựu này của Viêm Đế, ngay cả Lạc Thiên Thần đều cũng kinh ngạc. Lão ngờ được người trẻ tuổi năm xưa chỉ trong mười năm lại nổi danh đến thế. Bất quá lão cũng là người cao ngạo, cần phải hao hết tâm tư đến Hỏa Vực Vô Tận, có lẽ ngày xưa hỗ trợ chẳng đáng là gì, hai bên ai còn nhớ.

      – Bất quá mười năm trước, ngày mà phụ thân Lạc Li ngã xuống, Lạc Thần tộc gặp nguy cơ đe dọa, trong ngày đại thọ của Lạc Thiên Thần, Viêm Đế phái người gửi thiếp chúc mừng, khiến cho đám sói rình mồi ở bên cạnh đều kinh sợ. Họ ai ngờ được sau lưng Lạc Thần tộc còn có trợ lực lớn như thế.

      – Về sau, nhờ dư uy của Lạc Thiên Thần và Viêm Đế giúp Lạc Thần tộc miễn cưỡng ổn định hơn mười năm.

      Lý Huyền Thông thở dài, :

      – Bất quá đến khi đại nạn Lạc Thiên Thần đến, cục diện đó sụp đổ. Uy danh Viêm Đế tuy vang dội, nhưng Hỏa Vực Vô Tận và Tây Thiên giới quá xa nhau, mà tam đại thần tộc cũng phải là cái đèn hết dầu. Họ có e ngại Hỏa Vực Vô Tận, nhưng khi Lạc Thần tộc hoàn toàn suy thoái, bọn họ chẳng do dự gì mà ra tay.

      – Tình hình Lạc Thần tộc bên ngoài khó can dự, cứu được lúc cũng cứu được lâu dài.

      Mục Trần giọng . Lạc Thần tộc bây giờ ngoại trừ Lạc Thiên Thần và Lạc Hoàng Lạc Li ra, thành viên Lạc Thần hoàng tộc có lẽ khó mà dùng được, thậm chí sâu mọt đục khoét. khi Lạc Thiên Thần xong, mà Lạc Li lại chưa hoàn toàn nắm chắc, vậy Lạc Thần tộc đến hồi bị tiêu diệt.

      Tình hình ở đó xấu tưởng được, nghĩ đến Lạc Li phải tự mình gánh vác, trái tim Mục Trần bỗng dưng thấy đau. Nhưng biết bản thân có tư cách ngăn nàng trở về.

      Mục Trần siết chặt tay. Bản thân thực lực quá yếu, thể trợ giúp cho Lạc Li được bao nhiêu.

      Xem ra, 5 năm tới ở đây phải cấp tốc gia tăng tu luyện, để khi Lạc Li nắm giữ Lạc Thần tộc có thể trợ giúp cho nàng.

      Lý Huyền Thông nhìn bàn tay nắm chặt của Mục Trần, thản nhiên :

      – Ngươi nhiều lắm còn 5 năm, bất quá ta tin lúc đó ngươi đủ sức giúp nàng.

      – Chuyện tương lai ai mà biết trước…

      Mục Trần chỉ cười. chỉ biết có mục tiêu, toàn lực gắng sức, bất kể chướng ngại gai góc đường mà đạp bằng vượt qua.

      Bằng làm thế nào xứng đôi với như thế?

      Lý Huyền Thông nhìn , tên kia cười thản nhiên, ánh mắt lại kiên định. Có lẽ cách nào có thể khiến tên nhóc này rời xa Lạc Li.

      – Ta đáp ứng với Lạc Li, chuyện các ngươi sau này ta nhúng tay nữa, bất quá. . .

      đến chỗ này, ánh mắt dần sắc bén, nhìn chằm chằm Mục Trần, :

      – Ta mong ngươi khiến ta thất vọng, chẳng cầu ngươi giúp được Lạc Li bao nhiêu, chỉ cần ngáng đường làm chậm chân nàng là được. Trọng trách của nàng quá nặng, quá tàn khốc, chỉ thoáng khựng lại chừng kết cục là hủy diệt.

      Mục Trần ngửa đầu nhìn trời đầy sao kia, chậm rãi :

      – Ta còn lo lắng cho nàng hơn cả ngươi. Lý Huyền Thông! ngày nào đó, ta lại đứng ở cạnh nàng. Bất kể thứ gì dám làm tổn hại đến nàng, ta nghiền ra cám!

      Lý Huyền Thông định gì đó, nhưng chỉ khẽ gật đầu:

      – Hy vọng ngươi có thể làm được, ngươi còn có thời gian chút.

      Mục Trần khẽ gật đầu, chợt cười, thần sắc bình tĩnh lại, tỏ ra tò mò hỏi:

      – Vị Viêm Đế kia tại ở cấp độ nào? So với Võ Tổ mình đấu cả Băng Linh tộc ai lợi hại hơn?

      – Viêm Đế hơn mười năm trước có thể khiến vị lão tổ Thiên Chí Tôn Hỏa Linh tộc chắp tay nhận thua, bất quá nhiều năm nay nghe thấy tin tức của . Với thiên phú kia mười năm tu luyện tuyệt đối đứng yên tại chỗ, chừng bây giờ siêu việt Thiên Chí Tôn, trở thành cường giả đứng đầu. Nhưng mà Đại Thiên thế giới rộng lớn vô tận, ta e cả Viêm Đế kia cũng dám xưng đỉnh.

      Lý Huyền Thông cười, :

      – Còn vị Võ Tổ cũng khủng bố cực kỳ. Băng Linh tộc quái vật như thế mà mình cày nát cả tộc. Bất quá Băng Linh tộc cũng rất gian xảo, sau khi bị Võ Tổ đánh cho tan nát trong ngoài, liền chủ động tìm đến hạ hỏa người kia, toàn lực trợ giúp Võ Tổ làm cái gì đó, Võ Tổ sáng lập Võ Cảnh. Bây giờ cũng là thế lực cự phách như Hỏa Vực Vô Tận. nay quan hệ giữa Băng Linh tộc và Võ cảnh rất tốt, kẻ nào dòm ngó gì Băng Linh tộc, có lẽ còn phải cố kỵ Võ cảnh bên cạnh họ.

      – Bọn họ ai lợi hại hơn khó mà được.

      Lý Huyền Thông vuốt cằm, :

      – Bất quá ta cũng rất tò mò, biết Viêm Đế và Võ Tổ giao đấu ai lợi hại hơn.

      Mục Trần thình lình cười lớn. Đại Thiên thế giới rộng lớn vô tận quả nhiên rất phấn khích. còn chưa đủ tư cách tiếp xúc, nhưng tin chắc ngày kia đủ sức đứng ở trung tâm thế giới, trận sống mái với hai vị Chí Tôn siêu đẳng đến từ hạ vị diện kia.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 224: Nhiệm Vụ Thiên Cấp


      Lý Huyền Thông ra về, những tin tức mang đến khiến cho Mục Trần khó mà bình tĩnh. ngờ gánh nặng của Lạc Li so với tưởng tượng của còn nặng hơn nhiều.

      Phần tình cảm của nàng tạm thời gác lại việc trọng yếu để ngàn dặm xa xôi đến Bắc Thương linh viện gặp lại vô cùng cảm động, chân tình của mỹ nhận gì sánh được.

      “Vù.”

      Lát sau, bóng người bay đến, dừng lại tiểu lâu. Mỹ nhân trở về.

      Lạc Li thấy Mục Trần đợi ở đó cũng thấy hơi lạ, nhưng vẫn dịu dàng mỉm cười.

      Mục Trần trìu mến nhìn người con xinh đẹp kia, tình cảm sâu lắng toát ra khiến cho nàng đỏ mặt.

      – Gì thế?

      Lạc Li chùi chùi gương mặt, sẳng giọng hỏi.

      Mục Trần từ từ tiến lên, vươn tay ra ôm lấy vòng eo của nàng, kéo vào lòng.

      Lạc Li mặt càng đỏ lên, mắt đẹp nhanh chóng quét tứ phía, thấy ai mới mặc cho ôm vào người. Cảm giác quen thuộc khiến cho những mệt mỏi sau nhiều ngày tu luyện cũng trở nên thoải mái.

      – Ta xin lỗi!

      Mục Trần đột nhiên giọng .

      Lạc Li giật mình, hỏi

      – Sao lại vậy?

      – Trước đây nàng nếu thích ta khiến nàng chậm chạp tu luyện, ta cứ tưởng nàng chơi, để ta khiến nàng gặp những chuyện phức tạp.

      Mục Trần cảm khái nhớ lại nguyên nhân mà nàng đuổi giết suốt nửa năm trong Linh Lộ, quả là buồn cười.

      Lạc Li ngẩng mặt lên, nhíu mày tỏ vẻ khá bực:

      – Bây giờ ta lại thích ngươi như vậy. Ngươi biết chuyện gì?

      Lạc Li là thông minh, chỉ vừa thấy biểu khác thường của , bằng trực giác nhạy cảm phát ra gì đó, quét mắt nhìn khắp tiểu lâu:

      – Lý Huyền Thông tới đây? gì?

      Mục Trần cười, giơ tay mơn trớn má đào, vuốt ve trong giọng nhu hòa:

      – Đừng trách , chuyện này ta nên biết, vì sớm hay muộn ta cũng ở cạnh nàng, đem mấy tên đáng chết kia giẫm nát dưới chân!

      Lạc Li thở dài, vùi mặt vào ngực , nhàng cắn cái:

      – Đừng chuyện đó nữa!

      Vấn đề ấy quá nặng nề, ngay cả nàng cũng muốn Mục Trần cũng liên lụy.

      Mục Trần cười, ôm chặt lấy nàng:

      – Yên tâm , tại ván đóng thuyền, ta có dại mà buông nàng ra đâu. Cuộc đời này của nàng trốn khỏi ta được.

      – Cái gì mà ván đóng thuyền, khó nghe muốn chết, ta với ngươi có quan hệ gì??

      Lạc Li cười khẽ, trợn mắt dọa .

      – Bị ta ôm vào lòng còn có quan hệ, là đáng đánh.

      Mục Trần cười gian xao, bàn tay ôm eo Lạc Li nhanh chóng hạ xuống, nhàng vỗ mông nàng cái.

      Lạc Li giật mình, mặt đỏ bừng, cắn mạnh vào ngực .

      Mục Trần ôm lấy nàng, ngẩng lên nhìn trời đêm đầy sao, thở dài hơi, thanh trầm thấp mà kiên định bên tai nàng:

      – Lạc Li, bây giờ ta có lẽ rất yếu ớt, chưa đủ sức cho nàng dựa vào. Nhưng cứ tin ta, có ngày ta chân chính đứng trước mặt nàng, nghênh đó mọi cơn sóng dữ, che chắn cho nàng. Bất cứ ai khiến nàng uất ức, bất cứ ai dám khi dễ nàng, ta đều đập thành cám!

      – Lạc Li, nàng phải chờ ta, chờ ta trở thành cường giả cái thế.

      Đôi mắt Lạc Li trở nên rưng rưng, tình cảm ấm áp dành cho nàng lan ra khắp con tim, khiến nàng cảm động vô ngần.

      Nàng vươn tay ngọc cũng ôm lấy hông Mục Trần, khẽ ậm ừ, ngẩng mặt hôn lên miệng .

      – Mục Trần, ta chờ ngươi. Dù ngươi là người bình thường hay cái thế cường giả, ta vẫn chờ ngươi……

      Ngày hôm sau, Tô Linh Nhi đến khu tân sinh tìm kiếm Mục Trần.

      – Có việc gì?

      Mục Trần hơi ngạc nhiên khi thấy Tô Linh Nhi đến cửa tìm mình. nàng chắp tay sau lưng, hứng chí đánh giá tiểu lâu, mỉm cười đầy thâm ý.

      – Có chuyện tốt dành cho ngươi, theo ta chuyến . Tỷ tỷ của ta muốn gặp ngươi.

      – Tỷ tỷ ngươi? Tô Huyên?

      Mục Trần sửng sốt, Tô Huyên tìm ? Dường như chưa bao giờ gặp nàng ta, cũng có quen biết gì.

      – Đúng!

      Tô Linh Nhi gật đầu, :

      – Yên tâm ! có gì hại ngươi đâu, chuyện tốt này người khác cầu còn được đó.

      xong, nàng liền bỏ ra ngoài. Mục Trần hơi do dự nhưng cũng bước theo.

      Hai người rời khỏi khu tân sinh, Tô Linh Nhi dẫn đường đến mặt bắc của Bắc Thương linh viện. Ước chừng nửa giờ sau, Mục Trần cùng Tô Linh Nhi hạ xuống hòn đảo hồ nước lớn.

      Trong gian nhà trúc đảo, nữ tử xinh đẹp duyên dáng dịu dàng nhìn và Tô Linh Nhi hạ xuống.

      – Tỷ tỷ.

      Tô Linh Nhi vẫy chào nữ tử áo trắng kia.

      Mục Trần hơi ngạc nhiên nhìn vĩ nữ tử danh tiếng vang dội Bắc Thương linh viện này. Khí chất dịu dàng, xinh đẹp cực kỳ, mái tóc dài như nhung và thân thể thon thả hoàn mỹ.

      – Tham kiến học tỷ Tô Huyên.

      Mục Trần ôm quyền vái chào.

      cần khách khí như vậy. Lần này mời ngươi tới, chủ yếu vì ta có nhận nhiệm vụ Thiên cấp, muốn xem ngươi có hứng thú hỗ trợ hay ?

      – Nhiệm vụ Thiên cấp?

      Mục Trần sửng sốt, lúng túng trả lời:

      – Ta dường như chưa có tư cách tham gia nhiệm vụ cấp độ này đó?

      Ở đây thời gian, cũng biết Bắc Thương linh viện có tòa Nhiệm Vụ điện, phát hành đủ loại nhiện vụ. Các đệ tử nhận nhiệm vụ rồi hoàn thành có thể nhận được nhiều phần thưởng khác nhau. Đại khái các nhiệm vụ chia làm ba cấp Thiên – Địa – Nhân. Tô Huyên đến nhiệm vụ Thiên cấp chính là cấp bậc cao nhất, chỉ cầu thực lực, mà còn phải có thâm niên kinh nghiệm. Tân sinh như Mục Trần dù thực lực có đủ cũng chưa có tư cách tiếp nhận.

      – Thực lực ngươi hẳn là có, vấn đề thâm niên kinh nghiệm, ta có thể giúp ngươi chút.

      Tô Huyên mỉm cười.

      – Học tỷ Tô Huyên sao lại tìm ta?

      Mục Trần hơi nghi hoặc. Nhiệm vụ Thiên cấp rất hiếm, cũng phải muốn là có thể nhận được. Cấp độ nguy hiểm cao, nhưng thù lao cũng rất phong phú, chỉ cần Tô Huyên đăng tin tìm người hỗ trợ, tin chắc nhiều đệ tử thực lực mạnh mẽ xông đến như kiến.

      Tô Huyên liếc sang Tô Linh Nhi, dĩ nhiên nguyên nhân nàng tìm Mục Trần phần vì Tô Linh Nhi ngừng thuyết phục, hơn nữa cái nhìn của nàng đối với Mục Trần cũng tệ, coi như cũng được.

      – Thấy biểu của ngươi ở đấu trường hôm nọ, ta quyết định tìm ngươi. Những người khác có lẽ thực lực đủ, nhưng ta thích. Nhiệm vụ Thiên cấp này giới hạn 5 người, ngoài ngươi ra chúng ta có 4 người. Nếu nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, mỗi người nhận được 150v linh trị.

      – 150v linh trị? Nhiều vậy?

      Nghe con số trời kia, Mục Trần cũng phải tròn mắt kinh hãi. Phần thưởng của nhiệm vụ Thiên cấp đó sao? 150v linh trị…. chỉ cần bốn năm lần tham gia như vậy mua được tinh huyết Bắc Minh Long Côn.

      – Cũng nhiều đâu, nhiệm vụ của chúng ta lần này chẳng qua chỉ là thiên cấp hạ đẳng, nếu là thiên cấp thượng đẳng, thù lao cao nhất có thể lên tới 800v. Bất quá nhiệm vụ cao cấp đó nhiều năm nay chỉ có người hoàn thành được.

      Tô Linh Nhi cười khẽ.

      – 800v. . .

      Mục Trần le lưỡi run rẩy, méo miệng hỏi lại:

      – Là Trầm Thương Sinh?

      – Đúng! Chỉ có mới làm được.

      Tô Huyên khẽ gật đầu, giọng đầy chất cảm thán. Mặc dù nàng là đệ tam Thiên bảng, thế nhưng nàng biết kém Trầm Thương Sinh ít.

      – Mặt khác, nhiệm vụ Thiên cấp của ta hơi lạ, phải là truy sát, tầm nã hung đồ, mà là nhiệm vụ linh tàng, chính là tìm di tích viễn cổ. Những di tích này bình thường có linh quyết mà tiền nhân để lại, linh cụ, bảo vật, v.v… Nếu Bắc Thương linh viện dùng tới, chúng ta có thể nhận lấy.

      Tô Huyên cười :

      – Do vậy, nhiệm vụ linh tàng rất được người ta ưa thích. Căn bản là Bắc Thương linh viện thu thập tin tức, còn chúng ta hái quả.

      Mục Trần nghe vậy cũng rất hứng thú, bảo tàng gì đó cũng chưa quan tâm lắm, nhưng mà 150v linh trị…. cái này khác à.

      – Học tỷ Tô Huyên. . .

      Mục Trần hơi do dự chút, :

      – Ta rất hứng thú với nhiệm vụ này, nhưng mà mạo muội xin thỉnh cầu được ?

      – Chuyện gì?

      Tô Huyên lại cười hỏi.

      Mục Trần tỏ vẻ hơi ngượng ngùng, :

      – Ta … muốn mời thêm người nữa được ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :