Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 210: Tu Luyện Linh Quyết Thần Cấp


      Bóng đêm dần dày đặc, Mục Trần ngồi xếp bằng giường, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi lên người .

      Mục Trần cúi nhìn viên Linh Liên tử trong tay, hương thơm ngào ngạt và dao động linh lực tinh khiết ngừng phát ra tràn ngập căn phòng.

      Mục Trần nhìn Linh Liên tử lát, rồi há miệng ném vào. Linh Liên tử vừa vào miệng, linh lực tràn đầy dũng mãnh đổ vào cơ thể. Linh lực dù rất nhiều nhưng lại ôn hòa tinh khiết, tạo thành uy hiếp gì với Mục Trần. So với những thứ bảo vật mà từng dùng trước nay quả hơn hẳn trời vực.

      Linh lực ào ạt tuôn vào trong cơ thể, vận chuyển Đại Phù Đồ quyết, ngừng luyện hóa. Linh lực sau khi được luyện hóa và Thần Phách hấp thu, lại trải qua thêm lần ngưng luyện của hỏa chủng, hình thành linh lực hắc viêm hừng hực.

      dao động kỳ lạ theo đó cũng phát ra, khá thần diệu. Mỗi chỗ nó qua, linh lực sôi trào cũng yên tĩnh lại, cảm giác trầm ổn nặng nề dần trở nên ràng.

      ổn định đó khiến cho Mục Trần mừng tả xiết. Linh lực phù phiến khi đột phá Dung Thiên cảnh, nền tảng yếu ớt được chống lên bởi cột trụ vững chắc, loại trừ toàn bộ nguy cơ.

      “Phù!”

      Mục Trần phun ra luồng khí trắng, gương mặt sáng lên lấp lánh, tại xem như chân chính là cường giả Dung Thiên cảnh sơ kỳ.

      Trước đó chỉ là vừa tiến vào Dung Thiên cảnh, cảnh giới còn chưa thuần thục, nhưng có thần hiệu của Linh Liên tử, Mục Trần chỉ trong thời gian ngắn hoàn thành loại luyện hóa cần thiết này, căn cơ cũng tốt hơn Dung Thiên cảnh bình thường khác.

      hổ là báu vật trị giá 20v linh trị.

      Mục Trần tán thưởng thôi, Linh Liên tử tác dụng tăng trưởng linh lực như các loại khác, nhưng khả năng củng cố nền tảng trúc cơ còn quý báu hơn. Bởi vì chỉ có những cường giả căn cơ vững chắc mới có thể tiến xa con đường sức mạnh.

      Hấp thu Linh Liên tử hoàn thành củng cố cảnh giới, Mục Trần suy tư chút, rồi lấy ra quyển trục màu đen.

      Quyển trục ngừng tỏa ra hắc ám, hình thành hư ảnh bốn loại cổ thú gào thét, vang như từ viễn cổ mà thành.

      Quyển trục kia chính là Tứ Thần Tinh Túc Kinh, bộ linh quyết thần cấp này Mục Trần chưa có cơ hội nghiên cứu vì trước đó phải bế quan đột phá, rốt cuộc bây giờ có thời cơ tốt.

      Bộ linh quyết khá quỷ dị, nếu có tờ giấy than thần bí thu hút nó tới, hẳn nhiên Mục Trần có khả năng nào lấy được. Điều đó càng cho thấy nó bất phàm.

      Tuy biết nó là linh quyết ở cấp độ nào nhưng chắc chắn phải cao cường hơn linh quyết chuẩn thần cấp.

      Tính tính thời gian, thời hạn 2 tháng của Lý Huyền Thông chỉ còn khoảng 10 ngày. Trực giác cho biết Lý Huyền Thông kia cũng đùa, đến khi đó nếu đủ năng lực khiến tên kia vừa lòng, có lẽ dùng mọi thủ đoạn bức phải rời xa Lạc Li.

      Mà chuyện đó hẳn nhiên thích chút nào.

      Để chuyện đó xảy ra, Mục Trần phải tăng cường thêm những chiêu. Trong Bắc Thương linh viện cường giả hội tụ, những nhân vật lợi hại của Thiên bảng thể nào coi thường được.

      Nghĩ vậy, Mục Trần càng chăm chú nhìn quyển trục màu đen kia, ánh mắt càng thêm nghiêm trọng, lát sau nắm chặt tay, nhắm mắt lại.

      Hắc ám nhàn nhạt từ quyển trục đen dũng mãnh tiên ra, quấn quanh bàn tay . Đồng thời thân thể run lên khi cảm nhận lượng thông tin khó hiểu tràn vào trong óc.

      Đại não vang lên những tiếng nổ kịch liệt, thần trí thoáng bị lạc , cảnh tượng quanh người biến hóa.

      Mục Trần kinh ngạc nhìn quét xung quanh, phát ra bản thân ở trong vùng gian thấy trời thấy đất. Trước mặt , quyển trục đen to lớn mở ra, hắc ám lan tràn, dòng ký tự khổng lồ đập vào mắt .

      Tứ phương có linh, vị chi thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ. Tứ linh tề tụ, khả trấn càn khôn.

      Giới thiệu chỉ đơn giản, nhưng đủ khiến cho Mục Trần hít thở cũng thấy khó khăn.

      “Grào!”

      Đột nhiên tiếng gầm vang lên, Mục Trần nhìn quanh. Sao trời bốn phương xuất hào quang, hình thành bốn loài linh thú long, hổ, tước, quy.

      Lúc này, tinh thần ngừng biến ảo, như say mê, rồi mơ hồ biến ảo thành những ấn pháp cổ xưa cực kỳ khó hiểu.

      Mục Trần nhìn những ấn pháp kia, khắc sâu nó vào trong trí nhớ.

      Ấn pháp dần dần tan biến, Mục Trần tỉnh táo lại, sao trời biến mất, cũng mở mắt, ánh mắt tràn ngập rung động sợ hãi.

      Ấn pháp kia mang đến uy thế trấn áp thiên địa.

      – Đó là linh quyết thần cấp sao?

      Mục Trần thào, hít sâu hơi, thần sắc trang trọng, hai tay khẽ hợp lại, rồi tạo thành những ấn pháp kia cách vấp váp.

      Ấn pháp biến ảo từng cái, dù rằng có vẻ lạ lẫm và vấp váp, nhưng lại mang đến khí mênh mông từ xa xưa, khiến cho linh khí thiên địa cũng sôi trào.

      Mục Trần vẫn liên tục thay đổi ấn pháp, đến đạo thứ 99, trán toát đầy mồ hôi, linh lực trong người cũng tiêu hao cực lớn.

      “Bùm!”

      Ngay khi ấn thứ 99 kết thúc, linh khí trong phòng trở nên bạo động, hai bàn tay bừng sáng hào quang, mơ hồ nghe thấy tiếng hổ gầm.

      dao động đáng sợ lan tỏa.

      Mục Trần nhìn hào quang như ánh mặt trời, lắc mình cái liền rời khỏi phòng lao ra hồ nước. Ấn pháp đẩy , yết hầu gầm lên như sấm rền:

      – Tứ Thần Tinh Túc Kinh, Bạch Hổ Thần Ấn!

      “Grào!”

      Tiếng hổ gầm kinh thiên vang lên, linh khí cuồn cuộn ngưng tụ. Ánh sáng từ bàn tay của càng lúc càng to, bắn ra tạo thành con bạch hổ khổng lồ gào thét hung hãn chiếu xuống hồ.

      “Tùm!”

      Hồ nước khổng lồ phạm vi mấy ngàn trượng nhất thời chấn động, song nước cuồn cuộn dựng lên, vỗ ầm ầm vào bốn phía.

      Mục Trần nhìn hồ nước bên dưới dần trở lại nguyên trạng, cúi đầu nhìn hai bàn tay của mình, nhíu mày. Uy lực cũng được, bất quá cảm thấy dường như bản thân chưa phát huy được Tứ Thần Tinh Túc Kinh chân chính.

      Dường như nó còn thiếu cái gì đó.

      Rốt cuộc là thiếu cái gì?

      Mục Trần đứng mặt hồ, nhìn bầu trời đêm tĩnh mịch, gió thổi, áo quần phất phới. cứ đứng đó, suy tư.

      Nhớ lại lúc nãy ngưng tụ hình thành bạch hổ, dường như chỉ là con hổ trắng thông thường, căn bản có uy phong khí thế của thần thú.

      Có hình vô thần!

      Dĩ nhiên thể phát huy uy lực chân chính của Bạch Hổ Thần Ấn được.

      Mục Trần hai mắt sáng ngời, nhưng rồi cũng nhanh chóng ảm đạm . Thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ được xưng là linh thú tứ phương, ngay cả chính trong những loài siêu cấp thần cấp chỉ có vài sinh vật siêu cấp mới có thể so sánh được, đâu để quan sát được thần thái của chúng nó đây?

      Mục Trần chán nản lè lưỡi, linh quyết thần cấp kia quả bất phàm, cho dù có chiếm được cũng khó mà tu luyện được.

      Mục Trần thở dài lắc đầu, ngờ chỉ vừa mới tiếp cận tu luyện gặp ngay khốn cảnh, có lẽ chỉ đành mò mẫm từ từ thôi.

      – Hả?

      Bất quá, ngay lúc đó, tờ giấy than thần bí trong người kia lại khiến nảy ra ý tưởng?

      Chính nó thu hút Tứ Thần Tinh Túc Kinh đến với , hai thứ này chắc chắn phải có quan hệ với nhau.

      Mục Trần ánh mắt lóe sáng, tâm thần chìm vào khí hải, gắt gao nhìn vào tờ giấy than. Nó vẫn hề nhúc nhích, thậm chí hào quang cũng có, chỉ giống như vật tầm thường mà thôi.

      Mục Trần suy tư, lát sau tâm thần vừa động, Thần Phách của liền đứng lên, xuất trước tờ giấy than thần bí.

      Thần Phách đứng nghiêm, hai tay hợp lại, ấn pháp cổ xưa biến ảo, giống hệt những ấn pháp mà vừa tập luyện khi nãy.

      Thế nhưng tờ giấy than thần bí vẫn hề có phản ứng gì, khiến cho Mục Trần cũng cảm thấy nản lòng. Đến khi ấn pháp thứ 99 được thi triển, cũng đành thất vọng thở dài.

      “Vù!”

      Thình lình tiếng động khuếch tán ra từ khí hải.

      Thần Phách Mục Trần ngẩng lên, đôi mắt mừng rỡ khôn xiết.

      Vì tờ giấy than kia cuối cùng phát ra hắc ám nồng động, tiếng vù vù vang trong khí hải.

      Cuối cùng ta đúng!

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 211: Hiểu


      Hào quang hắc ám tỏa ra từ tờ giấy than, loáng thoáng ra vài hoa văn cổ kính bề mặt.

      Mục Trần hơi kích động nhìn cảnh tượng này, từ khi có được nó, nhiều năm nay lần đầu tiên thấy động tĩnh lớn như vậy.

      Hắc ám ngừng ngưng tụ, hào quang như ngôi sao trời, cự hổ trắng như tuyết. Tiếng gầm chấn động tinh tú, khí phách vô tận bao trùm, cự hổ trắng như tuyết đạp tinh tú gầm lên, khí thế sát phạt vô biên, linh lực lưu chuyển trong người cũng bị kinh hãi mà trở nên chậm chạp.

      Mục Trần hoảng sợ nhìn bạch hổ kia, trong lòng dậy sóng. Hình ảnh bạch hổ này phải là hổ trắng bình thường, mà chân chính có được khí thế siêu cấp thần thú!

      Tuy chưa phải thực thể, nhưng khí thể cũng đủ chấn thiên động địa!

      Cái thiếu chính là khí thế tứ linh này!

      Trong khí hải, Cửu U Tước vỗ cánh nhìn vào bạch hổ, ánh mắt nghiêm trang và e ngại. Cũng là linh thú, dĩ nhiên cảm nhận uy áp ràng hơn. Uy áp của hình ảnh bạch hổ kia hoàn toàn vượt xa những thần thú bình thường.

      Bạch hổ trong tứ linh quả nhiên hổ danh!

      Mục Trần hít hà hơi, lát sau cũng bình phục lại, bạch hổ tại chỉ là hư ảnh, nhưng khác trước khi hơn chút khí thế bạch hổ chân chính.

      Mục Trần nhắm mắt cảm nhận để thể ngộ khí thế sát phạt của bạch hổ kia.

      cần phải dung hợp khí thế đó vào ấn pháp của mình, khí đó mới có thể thi triển uy lục chân chính của Tứ Thần Tinh Túc Kinh.

      Chẳng qua, muốn hoàn thành bước này dễ.

      cũng thất vọng, dù sao tại mày mò được phương pháp tu luyện Tứ Thần Tinh Túc Kinh, chỉ cần thời gian tin thành công.

      Nghĩ vậy, Mục Trần cũng hấp tấp, ổn định tâm tính rời khỏi khí hải. Hào quang của tờ giấy than kia cũng nhanh chóng tiêu tán, trở lại vẻ yên tĩnh vốn có, để lại ánh mắt kiêng kị thôi của Cửu U Tước.

      hồ, Mục Trần mở mắt, sắc trời tờ mờ sáng, duỗi lưng rồi quay về tiểu lâu.

      Những ngày tiếp đó, chỉ chìm đắm vào suy tưởng cảm ngộ, ngắm nhìn hư ảnh bạch hổ đạp tinh tú gầm rống, khí thế uy mãnh khiến trái tim người ta lạnh ngắt.

      Nhiều ngày liên tục nghiên cứu, việc sử dụng Bạch Hổ Thần Ấn tuy chưa phát huy ra uy lực chân chính, nhưng có nhiều tiến triển hơn lúc đầu mới thử nghiệm.

      Có lẽ theo tiến độ này lâu nữa thành thạo Bạch Hổ Thần Ấn.

      Đó là ngày rất đáng chờ mong.

      Mục Trần yên tĩnh ngồi nóc tiểu lâu, nhưng hề tu luyện, chỉ biếng nhác phơi nắng. Mấy ngày nay ngộ ra được vài thứ, linh lực trong người cũng có vài dao động khác thường. Nhưng may mà dùng viên Linh Liên tử, thành ra dao động đó cũng được an hòa trở lại. biết đó chính là do cảm ngộ quá độ mà thành, do vậy cơ thể cần phải biết nghỉ ngơi đúng lúc.

      Bên cạnh Mục Trần, Lạc Li cũng ngồi xuống, mái tóc dài buộc đuôi ngựa xõa ra như dòng sông bạc rực rỡ, nét ngài tao nhã. tay nàng cầm quyển trục, có lẽ là linh quyết.

      Mục Trần tay chống mặt nghiêng qua nhìn nàng, chép miệng. Nàng quả nhiên rất đẹp, nhìn nàng khiến cho tâm tình cũng ổn định ít.

      “Vù!”

      Thình lình tiếng xé gió phá vỡ khung cảnh thơ mộng, xinh đẹp khác vội vã bay đến đây, chính là Diệp Khinh Linh.

      – Sao thế?

      Mục Trần ngẩng lên nhìn Diệp Khinh Linh, nàng sắc mặt đầy lo lắng.

      – Có chuyện, hôm nay chúng ta dẫn vài người đến tòa Tụ Linh trận cấp 5 tu luyện, gặp đám lão sinh mạnh mẽ dị thường, đuổi người Lạc Thần hội chúng ta ra khỏi Tụ Linh trận, Chu Linh đồng ý lại bị đám kia đánh bị thương, cả Duẫn nhi cũng bị tát.

      Diệp Khinh Linh gấp giọng.

      – Cái gì?

      Mục Trần trừng mắt đáng sợ, kẻ nào dám quá đáng như thế, ngay cả Duẫn nhi bé bỏng cũng dám đánh?

      – Ai ra tay? Lạc Thần hội chưa từng đắc tội với ai, chẳng lẽ là chỗ của tên Mạch Luân, Thanh Hồng hội ư?

      Lạc Li cũng cất quyển trục , mày liễu nhíu lại.

      phải Thanh Hồng hội, bọn này phiền phức hơn, Đại Hoang hội.

      – Đại Hoang hội?

      Mục Trần ngẩn ra.

      – Chính là bang hội của vị đệ ngũ Thiên bảng Từ Hoang tọa trấn?

      Lạc Li cũng có hiểu biết chút về mấy thế lực thế này, cất tiếng hỏi lại.

      – Đúng!

      – Từ Hoang?

      Mục Trần nghe cái tên đó cũng hơi sửng sốt, nhưng liền lập tức trở nên lạnh băng:

      – Trong đám người kia có phải có nữ tử tên gọi Từ Thanh Thanh?

      – Duẫn nhi bị chính xú nha đầu đó đánh!

      Diệp Khinh Linh gật đầu xác nhận, ánh mắt cực kỳ phẫn nộ. Nếu phải Chu Linh ép nàng trở về tìm Mục Trần và Lạc Li, có lẽ nàng cũng liều phen với Từ Thanh Thanh kia.

      – Quả nhiên là ả ta!

      Mục Trần mắt sắc lẹm lạnh băng. Từ Thanh Thanh đúng là được nước làm tới, khi dễ Mục Trần sao?!

      Mục Trần đứng dậy, :

      – Ta có lỗi, việc này ngọn nguồn là do ta, Từ Thanh Thanh hẳn là muốn gây với ta, khiến cho mọi người bị liên lụy.

      Diệp Khinh Linh ngẩn ra, nàng cũng ngờ được Mục Trần lại có chuyện với Từ Thanh Thanh kia, nhưng vẫn :

      – Cũng trách ngươi được, Từ Thanh Thanh rất quá đáng.

      – Dẫn ta .

      Mục Trần với Diệp Khinh Linh, thanh thể giấu được hàn khí, hai người đều thấy Mục Trần có vẻ nóng giận.

      Từ Thanh Thanh kia lúc ở Tụ Linh trận cấp 6 vốn chủ động gây hấn với Mục Trần, nhưng cũng so đo, cũng quan tâm nhiều lắm. Thế nhưng bây giờ lại dám ra tay với thành viên Lạc Thần hội, mà ngay cả bé đáng Duẫn nhi cũng dám đánh!

      – Từ Thanh Thanh dẫn theo ít người, trong đó có bốn người đều là cường giả Dung Thiên cảnh hậu kỳ, cũng có chút tiếng tăm ở Bắc Thương linh viện.

      Diệp Khinh Linh .

      – Ta cũng .

      Lạc Li nhìn thấy ánh mắt của Mục Trần, cũng vội đứng dậy. Dù cho chiến lực Mục Trần hôm nay đại tăng, nhưng đối phương người đông thế mạnh cũng thể coi thường.

      Mục Trần gật đầu, Diệp Khinh Linh liền vội bay dẫn đường.

      Ba người bay nhanh ra khỏi khu tân sinh, rồi vào hướng trong Bắc Thương linh viện. Chừng mười phút sau tốc độ chậm lại, đến trước cổng vào Tụ Linh trận cấp 5.

      Ngay khi cả ba vừa tiến vào trong, lập tức nhìn thấy ngay hai đám người đối diện nhau thạch đài mênh mông. Trong đó khí thế hoàn toàn nghiêng về bên.

      Quanh thạch đài còn có ít người hiếu kỳ vây quanh, họ cũng nhìn ra được bên trái thạch đài là mấy người tân sinh, còn bên phải là thành viên của Đại Hoang hội tiếng tăm lừng lẫy, hai bên hoàn toàn cùng cấp số với nhau.

      Hành vi này cũng có hơi hiếp người quá đáng, nhưng cũng có kẻ nào dám mở mồm ý kiến cái gì. Đại Hoang hội phải là thế lục bình thường ở Bắc Thương linh viện, vì thủ lĩnh của họ chính là Từ Hoang bài danh thứ 5 Thiên bảng, chiến lực rất mạnh, Bắc Thương linh viện này đâu có mấy người dám trêu chọc vào.

      Đứng phía trước của đám người Đại Hoang hội, Từ Thanh Thanh sắc mặt lạnh lùng đắc ý nhìn vào đám tân sinh trừng mắt kinh hoàng.

      Bên phía Lạc Thần hội, Chu Linh có vẻ xanh xao. Lúc trước giao đấu, chỉ vào hiệp bị gã Dung Thiên cảnh hậu kỳ bên kia đánh bại.

      Cạnh Chu Linh, thành viên Lạc Thần hội cũng chỉ biết nghiến răng nhìn Từ Thanh Thanh, phẫn nộ vô cùng.

      – Mục ca tới rồi!

      Thình lình có người kinh hỉ la lên, Chu Linh ngẩng lên nhìn liền thấy ba bóng người lao đến, rồi hạ xuống trước mặt cả bọn, đúng là Mục Trần, Lạc Li và Diệp Khinh Linh.

      – Mục Trần!

      Chu Linh mừng rỡ ra mặt.

      Mục Trần quay sang Chu Linh gật đầu, rồi nhìn qua Duẫn nhi bên cạnh, đôi mắt rưng rưng của bé tấm tức nhìn , gương mặt trắng nõn còn hằn lên dấu tay đỏ hồng.

      – Mục Trần ca ca.

      Duẫn nhi uất ức xoa xoa gương mặt chỗ dấu tay, cánh mũi phập phồng rưng rức khiến cho đôi mắt Mục Trần càng thêm lạnh.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 212: Hai Cái Tát


      Mục Trần xuất nơi thạch đài, ánh mắt đám đông xung quanh liền tỏ ra khác hẳn. Kia là hai người cực kỳ nổi tiếng trong giới tân sinh, Mục Trần và Lạc Li.

      Mục Trần nổi tiếng vì trận đại chiến Dương Hoằng ở đại hội tân sinh, còn Lạc Li vì mới cách đây vài ngày trực tiếp leo lên bách cường Thiên bảng, trong khi chỉ là tân sinh vừa bước vào Bắc Thương linh viện chưa đến nửa năm.

      tại cả hai đều ở đây, chống cự lại Đại Hoang hội . . .

      Dù vậy Đại Hoang hội cũng phải thế lực đơn giản, khắp cả Bắc Thương linh viện này cũng mấy người đủ khả năng vượt qua họ, đẳng cấp cỡ Mục Trần xem ra vẫn chưa đủ lông đủ cánh.

      – A, cuối cùng cũng chịu bò ra.

      Từ Thanh Thanh thấy Mục Trần thân, gương mặt càng thêm lạnh lùng:

      – Ngươi khi dễ lời đe dọa của ta ở Tụ Linh trận khi đó sao? Đắc tội với Từ Thanh Thanh ta mà còn muốn yên lành tại Bắc Thương linh viện này?

      – Là ngươi đánh?

      Mục Trần gương mặt hờ hững chỉ chỉ vào vết đỏ mặt Duẫn nhi, thanh bình thản, cũng tỏ ra bao nhiêu cảm xúc.

      Từ Thanh Thanh khẽ liếc sang ôm gương mặt với cái dấu tay đỏ lừ đó, bộ dáng tội nghiệp đáng nhưng chỉ khiến nàng ta trề môi, thầm nghĩ.

      như vậy biết giả đò dụ dỗ nam nhi”

      – Ta đánh đó sao, ai bảo nha đầu này ngu ngốc dám chống đối ta? Tát cái là rồi đó.

      Từ Thanh Thanh cười lạnh trả lời.

      – Nếu gặp ngươi trong Linh Lộ…

      Mục Trần nhìn chằm chằm Từ Thanh Thanh, gương mặt tuấn dật cười nhạt, nhưng hàn ý tỏa ra sát khí kinh người.

      – Ta giết ngươi ngay lập tức!

      Mục Trần đến đó, con ngươi sắc bén dữ tợn vô cùng.

      Từ Thanh Thanh bất giác giật mình, bất quá thẹn quá hóa giận, the thé quát:

      – Ngươi là cái thá gì? Dám ra vẻ trước mặt ta!

      Mục Trần lạnh lùng, người hơi ngả tới trước, nhưng chưa kịp lao bên cạnh tiến ra trước, như tia chớp, cả Mục Trần cũng chỉ có thể thấy được vài tàn ảnh mơ hồ.

      Lạc Li xinh đêp nháy mắt xuất trước mặt Từ Thanh Thanh, hàn khí cũng toát ra bức người.

      – Ngươi là ai?

      Từ Thanh Thanh trừng mắt lên, nhìn thấy Lạc Li xuất , dung nhan xinh đẹp khiến cả ta cũng phải hâm mộ mà tỏ ra ghen tị, lạnh lùng cất tiếng hỏi.

      Lạc Li thản nhiên nhìn lại, hề mở miệng, tay giơ lên nhanh như cắt quét ngang.

      “Chát!”

      Lạc Li ra tay nhanh như tia chớp, căn bản hề lưu tình, bàn tay trắng nõn nện lên má Từ Thanh Thanh, tiếng vang chát chúa lan tỏa khắp thạch đài sững sờ.

      Từ Thanh Thanh bị tát cái vào mặt, miệng giật giật, mắt trân trân tỏ vẻ mờ mịt, dường như còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

      Nàng bị người ta tát?

      thanh bàn tay chạm vào má vang , khiến cho cả thạch đài tĩnh lặng, mọi người cũng ngơ ngác nhìn diễn biến vừa xảy ra.

      Thành viên Đại Hoang hội đứng phía sau Từ Thanh Thanh cũng ngây dại. Bọn họ biết Từ Thanh Thanh khá điêu ngoa, dựa hơi danh tiếng đại ca của nàng Từ Hoang, tuy trong Bắc Thương linh viện ít người ghét cay ghét đắng, nhưng trước mặt nàng ta đều giấu cảm xúc, nở nụ cười đón chào. ngờ hôm nay Từ Thanh Thanh lại mất mặt nơi đông người như thế, lãnh trọn cái tát trời giáng.

      Kinh ngạc chuyển qua nhìn đứng trước mặt Từ Thanh Thanh, nàng ta dung nhan tinh xảo khiến cả đám cũng thất thần.

      – Ngươi. . .

      Từ Thanh Thanh môi mềm run lên, chậm rãi quay lại, nhìn thẳng Lạc Li trước mặt, giọng điệu khó tin mà phẫn nộ:

      – Ngươi dám đánh ta? Ngươi dám đánh ta?

      – Cái tát vừa nãy là ta đánh cho Duẫn nhi.

      Lạc Li vẫn nhìn lại, sắc mặt hờ hững, rồi đột ngột trở lại lãnh khốc vô tình, bàn tay giơ lên lần nữa, tiếp tục vòng qua.

      “Chát!”

      Thêm tiếng chát chúa vang lên, lần này khiến cho mọi người ai nấy cũng phải run rẩy.

      – Cái tát này, là vì ngươi mắng lúc nãy. Sau này, ngươi mắng câu, ta tát cái.

      Lạc Li thu tay lại, thản nhiên .

      Nhức nhối mặt truyền , khiến cho Từ Thanh Thanh hoàn toàn tỉnh lại, mặt mày méo mó nhìn Lạc Li, bất chợt tay nắm lại, thanh trường kiếm xuất , linh khí quán chú vào, điên cuồng đâm vào cổ họng Lạc Li:

      – Bà giết mày!

      Hắc trường kiếm cũng xuất , bàn tay thon thả của Lạc Li nắm chặt chuôi kiếm, bóng kiếm lên, vỏ kiếm bay theo quỹ đạo kỳ ảo, bổ mạnh xuống cổ tay Từ Thanh Thanh.

      “Bốp.”

      Cổ tay Từ Thanh Thanh lập tức bị bầm tím, trường kiếm rơi xuống.

      Từ Thanh Thanh la thảm, nắm lấy cổ tay, ánh mắt đỏ bừng tức giận, gương mặt càng thêm nhăn nhó khó coi, điên cuồng hét lên:

      – Giết ả cho ta! Mau! Các ngươi mau giết ả cho ta!

      Từ Thanh Thanh hoàn toàn điên tiết. Nhiều năm nay tung hoành khắp Bắc Thương linh viện, nào có ai dám đụng đến nàng, mà nay lại liên tiếp chịu hai tát khiến nàng tức chết được.

      Chuyện này mà truyền ra, nàng là chủ đề cho người ta đàm tiếu, còn gì là thể diện được nữa?

      Đám lão sinh Đại Hoang hội phía sau có vài tên thực lực mạnh mẽ. Từ Thanh Thanh dù sao cũng là muội muội Từ Hoang, hôm nay bị người ta vũ nhục nếu họ ra tay e rằng bản thân phải có chuyện.

      – Vị học muội này, ngươi ra tay nặng quá đó!

      gã khuôn mặt bình thường, thần sắc lạnh lùng tiến lên, linh lực hùng hậu hội tụ trong tay, ưng trảo vung tới chộp vào cổ Lạc Li.

      – Nếu ta là ngươi, đụng tới nàng!

      Thình lình thanh băng hàn vang lên, bóng người xuất sau lưng Lạc Li, quyền kình tung ra, linh lực cuồn cuộn mang theo hắc viêm mạnh mẽ đánh vào trảo của tên kia.

      – Hừ!

      Tên kia thấy vậy cũng biến sắc, linh lực thúc giục càng mạnh hơn, trảo tuôn ra linh lực sắc nhọn như hóa thành tinh thể, bấu vào quyền kình mang theo hắc viêm nọ.

      “Uỳnh!”

      Hai người công kích, dao động linh lực bạo dũng quét tới, tên kia mặt càng thêm đặc sắc, vì cảm nhận sức nóng râm ran từ đầu ngón tay truyền tới, thiêu đốt linh lực của , định xông vào cơ thể .

      Hắc viêm kia dường như có thương tổn nhất định với linh lực.

      Mắt lóe lên, tên kia vội thu quyền, lui hơn mười bước.

      “Ồ…”

      Mọi người nhìn người vừa lui kia nhất thời đều kinh ngạc. Họ đều biết danh tính của , đó là Trần Tụ, thành viên cao tầng của Đại Hoang hội, thực lực Dung Thiên cảnh hậu kỳ, có thừa tư cách xếp hạng bách cường Thiên bảng, ngờ kích liền bị Mục Trần đánh lui.

      – Trần Tụ, phế vật nhà ngươi ngay cả tân sinh cũng làm gì được! Các ngươi lên hết cho ta, lên hết, bắt cả đám chúng nó lại cho, ta muốn giết con tiện nhân này!

      Từ Thanh Thanh điên loạn gào thét, dường như còn giữ được bình tĩnh.

      Trần Tụ thấy Từ Thanh Thanh la khóc om sòm, sắc mặt cũng tốt lắm. Bọn họ là thành viên Đại Hoang hội, chẳng phải nô bộc của nàng ta, nếu vì Từ Hoang có dặn dò, căn bản chẳng xem nàng đanh đá chua ngoa này vào đâu.

      Mục Trần đứng trước Lạc Li, lạnh lùng nhìn Từ Thanh Thanh và đám người Trần Tụ. Tuy bên kia chiến lực rất đáng ngại, nhưng nếu muốn đấu, hôm nay họ chiều tới cùng.

      Lạc Li cũng nắm chặt chuôi kiếm, đôi mắt cũng tỏ ra gì cả, im lặng tao nhã, khiến cho người xung quanh bất giác so sánh với nàng la hét ỏm tỏi Từ Thanh Thanh. Quả là cách biệt chỉ là trời và vực.

      Từ Thanh Thanh khóc lóc om sòm trận, thấy xung quanh chẳng ai đáp lời mình, giận run người, chỉ vào Trần Tụ nghiến răng mắng:

      – Được! Các ngươi ra tay, để ta tự lên, nếu ta bị giết xem các ngươi chuyện với đại ca thế nào!

      Trần Tụ khóe miệng giật giật. Bắc Thương linh viện đâu có cho phép tùy tiện giết người, cũng có ai như con điên kia mở miệng là chém chém giết giết.

      Từ Thanh Thanh chẳng buồn để ý họ nghĩ cái gì, trường kiếm trở lại tay, liều mạng xông ra.

      – Thanh Thanh!

      Thình lình tiếng quát như sấm rền khắp thạch đài, nhưng nghe thấy tiếng quát đó, Từ Thanh Thanh lại tỏ ra mừng như điên dại.

      – Đại ca!

      Từ Thanh Thanh vội ngẩng lên, nhìn thấy quang ảnh cấp tốc bay đến, chỉ vài giây sau dừng lại trung thạch đài, rồi lóe lên hạ xuống bên cạnh nàng ta.

      Chu Linh vừa nghe Từ Thanh Thanh kêu đại ca, nhất thời trong lòng kêu ổn.

      nhìn qua, mang theo vài nét kính sợ đối với nam tử bên cạnh Từ Thanh Thanh. Tên kia mặc áo xám tro, gương mặt mấy tuấn, hơi có vẻ tàn, đôi mắt lợi hại như diều hâu quét ngang khiến cho kẻ khác dám nhìn thẳng.

      Đó chính là siêu cấp cường giả xếp thứ năm Thiên bảng, Từ Hoang!

      Người mạnh như thế cũng thân ở đây sao.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 213: Hai Cường Giả


      Nam tử áo tro xuất thạch đài, khí chợt trở nên nặng nề hơn. Đám khán giả xung quanh cũng nuốt nước bọt, ai đoán được chuyện thế này lại kinh động đến Từ Hoang.

      Nhân vật tầm cỡ kia vốn rất khó gặp vào ngày thường, đặc biệt là ở nơi tầm thường như Tụ Linh trận cấp 5 này.

      Mục Trần cũng dõi mắt quan sát nam tử áo tro vừa xuất , hàn ý trong mắt người kia toát ra lợi hại khiến cũng cảm thấy thoải mái.

      nhìn chằm chằm và Từ Hoang, tỏ ra thận trọng thêm chút. Từ tên kia toát ra khí tức nguy hiểm, người này chắc chắn là kẻ mạnh nhất từng gặp từ khi bước vào Bắc Thương linh viện ngoại trừ Lý Huyền Thông.

      – Thủ lĩnh!

      Trần Tụ thấy người này thân, cũng liền tiến đến chào.

      – Đại ca!

      Từ Thanh Thanh lập tức bổ nhào qua, ôm lấy cánh tay Từ Hoang khóc lóc kể lể:

      – Ngươi phải đòi công bằng cho ta, tiện nhân kia bêu xấu ta trước mặt nhiều người như vậy, còn gì thể diện của ta nữa!

      Từ Hoang nhìn lại hai bên má đỏ au của Từ Thanh Thanh, mày nhíu lại. biết tính tình điêu ngoa của muội muội, bất quá dù gì cũng là muội muội ruột thịt, dù nàng ta có sai, là đại ca cũng phải chống đỡ cho nàng. Đó cũng là lời dặn dò của phụ thân trước khi vào Bắc Thương linh viện.

      – Giải thích .

      Từ Hoang khẽ cau mày nhìn qua đám người Mục Trần, thanh bình thản.

      Mục Trần cũng nhíu chặt chân mày, ngữ khí khách sáo đều đều:

      có chuyện gì phải giải thích, cứ hỏi thủ hạ bên cạnh ngươi, tự nhiên họ . Mặt khác, nếu ngươi bất chấp lý lẽ, cũng phải hai cái tát là xong chuyện.

      xong, sát ý lạnh băng của lại chuyển sang Từ Thanh Thanh.

      Từ Thanh Thanh vừa định gân cổ cự cãi, bất quá nhìn thấy dáng vẻ như muốn ăn thịt người của Mục Trần cũng phát lạnh, miệng run run dám mở ra.

      Đám đông xung quanh cũng chép miệng táp lưỡi. Mục Trần to gan, cũng dám uy hiếp Từ Thanh Thanh trước mặt Từ Hoang.

      Từ Hoang nhìn chằm chằm Mục Trần, sắc bén lóe lên đủ cho người khác hiểu được cũng phải hạng người hiền lành dễ tính.

      – Dám giỡn mặt ta, cả Bắc Thương linh viện cũng đủ bàn tay. Ngươi nghĩ với cái đám tân sinh như ngươi lại có tư cách sao?

      Giọng nặng nề toát ra sức mạnh khiến lòng người bất giác run rẩy.

      – Dù cho ngươi là Lý Huyền Thông, ta cũng như vậy.

      Mục Trần cười nhạt.

      – Vậy à?

      Từ Hoang cười lạnh lùng, hẳn nhiên chẳng xem lời của Mục Trần vào đâu, chỉ vào Từ Thanh Thanh, :

      – Đây là muội muội của ta, dù nàng coi ai ra gì, cố tình gây , cũng là muội muội của ta. Ta có dạy dỗ, còn ngươi có tư cách!

      – Có muội thế này tất có huynh trưởng thế đo.

      Mục Trần nhìn cái cũng hiểu tính cách Từ Thanh Thanh cũng do Từ Hoang chiều chuộng mà ra, hôm nay bị dạy dỗ như thế cũng đúng.

      – Ai đánh? Giao người đó ra đây, ta niệm tình các ngươi là tân sinh cũng quá làm khó.

      Từ Hoang phất tay, dù sao cũng là đại nhân vật nổi tiếng Bắc Thương linh viện, tính toán hơn thua với đám tân sinh cũng hạ thấp thân phận mình qua, dễ khiến người ta đồn thổi bảo ỷ mạnh hiếp yếu.

      Lạc Li lạnh lùng nắm chặt trường kiếm vừa định bước tới, nhưng Mục Trần vươn tay ra ngăn lại.

      – Xem ra học trưởng Từ Hoang là cố ý bất phân thị phi ra mặt cho nàng ta ư?

      Mục Trần cười nhạt, vốn nghĩ Từ Hoang lý lẽ chút, ngờ vẫn ngang ngược bá đạo, khó trách muội muội lại như thế.

      – Ngươi cho rằng thế nào?

      Từ Hoang lãnh khốc nhìn qua Mục Trần.

      Mục Trần lắc đầu cười cười, :

      – Giao người quên , học trưởng Từ Hoang muốn thế nào, chúng ta đều tiếp. Nhưng ta vẫn muốn khuyên câu, tính cách của lệnh muội nên coi sóc kỹ càng chút, Bắc Thương linh viện dù sao cũng còn đỡ, sau này ra ngoài… ha ha, sớm muộn phải thiệt thòi lớn.

      Từ Thanh Thanh nghiến răng căm phẫn. Mục Trần lúc này vẫn cả gan giáo huấn nàng.

      – Tiếp?

      Từ Hoang khẽ cau mày, đôi mắt lợi hại nhìn Mục Trần:

      – Ngươi xác định có thể tiếp được sao?

      “Ầm!”

      Linh lực kinh người từ cơ thể Từ Hoang như cuồng phong bạo vũ tuôn ra khiến cho đông đảo những người xung quanh cũng bị chấn lui chật vật.

      Uy áp linh lực cường hãn khiến co đám đệ tử cũng hít thở khó khăn, sắc mặt kịch biến. Đây là thực lực của cường giả đệ ngũ Thiên bảng ư? là cường hoành mạnh mẽ.

      Mục Trần cũng thần sắc nghiêm trọng, uy áp linh lực khiến cả cũng khó mà hô hấp. Chợt vận chuyển Đại Phù Đồ quyết, tiếng chuông cổ kính vang lên, nhận lấy toàn bộ áp lực.

      Bên cạnh Mục Trần, Lạc Li cũng nghiêm túc, tay nắm trường kiếm tăng thêm sức, đối chọi với áp lực từ phía Từ Hoang, cũng như vậy chưa hề lùi nửa bước.

      – Hóa Thiên cảnh. . .

      Mục Trần tỏ ra nghiêm trọng nhìn Từ Hoang, áp lực loại này từng nếm qua từ Lý Huyền Thông, hẳn nhiên Từ Hoang kia cũng có trình độ tương đương.

      – Giao nàng ra đây, ta làm khó các ngươi. Chuyện hôm nay thế là đủ.

      Từ Hoang chỉ vào Lạc Li, thản nhiên .

      Mục Trần cười lạnh. Hóa Thiên cảnh đích thực lợi hại, bất quá có nghĩa phải ngại. Nếu Từ Hoang dám quá đáng, cũng ngại trực tiếp mượn sức Cửu U Tước nghiền nát tên kia.

      Dù như vậy có nguy cơ bại lộ chuyện liên kết huyết mạch với Cửu U Tước, nhưng muốn giao Lạc Li để đổi lấy bình an, hẳn nhiên là chuyện mơ tưởng.

      – Cứng đầu cứng cổ.

      Từ Hoang thực nổi nóng, còn nhẫn nại chuyện với Mục Trần, tiến lên chuẩn bị ra tay.

      “Đùng!”

      Bất thình lình uy áp cường đại khác từ xa xa ào ào ép tới, bóng người như điện xẹt ngang.

      – Từ Hoang, ngươi đụng tới nàng, ta thích đâu.

      giọng thản nhiên thu hút ánh mắt của mọi người, kẻ vừa đến nhàng hạ xuống bên cạnh Mục Trần và Lạc Li.

      – Lý Huyền Thông?

      Người vừa xuất kia khiến bao kẻ kinh ngạc thôi. Chẳng ai ngờ được chỉ chốc lát mà 2 vị trong số 5 người đứng đầu đều xuất ở đây, đặc biệt là đệ nhị Lý Huyền Thông!

      Khi đệ nhất Trầm Thương Sinh có mặt ở Bắc Thương linh viện, còn ai so sánh được với Lý Huyền Thông?

      – Lý Huyền Thông?

      Từ Hoang cũng ngẩn ra tự hỏi, hẳn nhiên thể đoán được tên kia xuất . Từ Thanh Thanh bên cạnh cũng biến sắc ngừng. Ai nghĩ tới vài tên tân sinh thấp kém lại có quan hệ tới cường giả Lý Huyền Thông!

      Mục Trần cũng kinh ngạc. Tên này lại giúp bọn ta? Nhưng ra cũng dễ hiểu, hết phân nửa là do liên quan tới Lạc Li.

      – Lý Huyền Thông, chuyện này can hệ gì tới ngươi?

      Từ Hoang nhíu mày, dĩ nhiên rất e ngại Lý Huyền Thông.

      – Đừng liên lụy tới nàng, ta cũng thèm quan tâm. Bất quá chuyện hôm nay phải lỗi của họ, cần phải ồn ào quá lớn.

      Từ Thanh Thanh khẽ cắn môi, Lý Huyền Thông ra hẳn nhiên ám chỉ sai là do nàng. Bất quá với nhân vật cấp số như Lý Huyền Thông, nàng có hợm hĩnh ngạo mạn cũng chẳng dám đắc tội, chỉ đành nuốt cục tức kia mà thôi.

      Từ Hoang nhăn mặt, nhìn Lý Huyền Thông chút rồi quay sang Mục Trần, :

      – Lần này ta nể mặt , bất quá tân sinh đôi khi cũng dựa dẫm vào người mãi được. Ta thấy lần sau ngươi có cơ hội này đâu.

      – Vậy ta đợi học trưởng Từ Hoang.

      Mục Trần cười chắp tay, hề sợ hãi.

      Từ Hoang lạnh lùng liếc , gì thêm, rồi vung tay kéo đám người Đại Hoang hội hướng ra ngoài Tụ Linh trận. Từ Thanh Thanh cũng chỉ có thể tức tối giậm chân rồi theo, chuyện hôm nay còn có thể tiếp tục được nữa.

      Sau đó, đám người vây quanh nãy giờ cũng tản , có đại chiến để xem, bọn họ cũng hơi tiếc chút, bất quá có thể trực tiếp diện kiến hai trong số năm vị cường giả siêu cấp Thiên bảng, cũng phải là chuyện mỗi ngày đều có.

      – Đa tạ!

      Mục Trần quay sang cảm ơn Lý Huyền Thông. sợ Từ Hoang, nhưng có thể giữ vài bí mật, tự nhiên là tốt nhất.

      – Nếu vì Lạc Li, ta quan tâm tới.

      Lý Huyền Thông thản nhiên trả lời, ngôn ngữ chút nể tình, khiến cho Lạc Li nhíu mày khó chịu, nắm tay Mục Trần kéo .

      – Mục Trần!

      Lý Huyền Thông nhìn hai người tay trong tay, hậm hực :

      – Thời hạn ta cho ngươi sắp hết, ngươi có đáp án chưa?

      Mục Trần khựng lại, tay vẫn nắm chặt tay Lạc Li, cười nhạt. Rồi giơ bàn tay đó lên hướng về Lý Huyền Thông lúc lắc, ý tứ ràng. Rồi kéo Lạc Li xa, thanh bình tĩnh chậm rãi truyền tới.

      – Học trưởng Lý Huyền Thông, ngươi đem kiếm, ta tiếp chiêu.

      Lý Huyền Thông nhìn theo bóng lưng hai người xa, ngẩng lên nhìn bầu trời xanh thẳm, đôi mắt trở nên sắc bén.

      tiểu tử biết từ bỏ, vậy ta phải xem ngươi có tư cách hay .

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 214: Mời Chiến


      Trong Tụ Linh trận cấp 5, Lý Huyền Thông và Từ Hoang cùng nhau xuất , thế lại có vẻ giằng co nhau liền khiến cho Bắc Thương linh viện cũng lan truyền vài tin tức. Dù sao họ là những người nổi tiếng, nổi hơn Mục Trần biết bao nhiêu, chỉ cần sổ mũi hắt hơi cũng khiến người ta chú ý vô cùng.

      Thập cường Thiên bảng đều là những nhân vật lợi hại phi thường, ai ai cũng biết . Bình thường mà mười người đó ít khi nào ra tay đánh nhau hay gây , bởi vì với họ cũng có gì tốt, đa số cũng có oán thù hờn giận gì cả, mọi chuyện cứ hòa bình nếu có nguyên nhân gì đặc biệt.

      Lý Huyền Thông và Từ Hoang, đệ nhị và đệ ngũ, đều có thực lực Hóa Thiên cảnh. Trình độ đó đừng là Bắc Thương linh viện, đặt vào Bắc Thương đại lục cũng là cao thủ hàng đầu, nhiều tông phái có thể làm trung tầng hoặc cao tầng sơ cấp.

      Hai người họ nếu đánh nhau làm kinh động Bắc Thương linh viện, bất quá chỉ tiếc cuối cùng lại chỉ vài câu rồi kết thúc. Từ Hoang nhìn thấy Lý Huyền Thông xuất , liền dẫn người rút lui, là nể mặt Lý Huyền Thông, nhưng hẳn nhiên cũng có nhiều phần e ngại, tiếp tục nấn ná chẳng ích lợi gì, còn bằng hiên ngang rời .

      Thành ra cái thế giằng co như vậy cũng chẳng có chuyện gì, khiến cho ít người cũng hơi tiếc nuối. Bất quá họ cũng chỉ tiếc có ngày, ngày hôm sau tin tức khác còn bão táp hơn oanh động khắp ngõ ngách trong Bắc Thương linh viện.

      Lý Huyền Thông gửi chiến thư mời chiến Mục Trần.

      (LTC: Chỗ này là mời chiến vì cái thế của thằng LHT là , mạnh hơn. Nếu là MT phát thiệp là khiêu chiến)

      Tin tức này chỉ mấy giờ là ai ai cũng biết, tất cả đệ tử nghe thấy đều vẻ sửng sốt khó tin, có kẻ còn ngoáy kỹ cái lỗ tai biết có phải mình vừa nghe nhầm hay .

      Đệ nhị Thiên bảng Lý Huyền Thông phát thư mời chiến với tân sinh?

      Chuyện gì xảy ra?

      Lý Huyền Thông là ai? Mục Trần lại là người nào?

      kẻ cao cao vút mây, đệ nhị Thiên bảng danh tiếng lừng lẫy. kẻ chỉ vừa bước vào Bắc Thương linh viện được có hai ba tháng, mới ấm chỗ, mặc dù đúng là tại danh tiếng cũng nổi như cồn, nhưng sao có thể sánh ngang với nhân vật cấp số như Lý Huyền Thông đây?

      Cái trận quyết đấu kỳ cục này cũng có thể diễn ra sao? Lại còn do Lý Huyền Thông chủ động mời chiến?

      Cả Bắc Thương linh viện đều trở nên xôn xao kinh ngạc, xem như là chuyện kỳ lạ nhất có thể có trong năm nay. Lý Huyền Thông ít khi ra tay chiến đấu, ngờ lúc này lại chọn đối thủ là tân sinh, muốn hưởng thụ khoái cảm áp đảo tuyệt đối, nghiền nát như cám sao chứ?

      Bất quá có đoán thế nào cũng ích gì, tin tức cũng lan , khiến cho người người càng thêm tò mò về tân sinh Mục Trần. Chẳng biết đắc tội gì với Lý Huyền Thông đến nỗi phải nhận tấm thiếp mời chiến như vậy.

      Trận chiến này e rằng kết quả chỉ là trò khôi hài mấy thú vị. Chiến đấu chênh lệch như thế căn bản có gì hồi hộp.

      Bất quá, có thể khiến cho vị đệ nhị Thiên bảng lâu giao chiến phải động gân cốt cũng tệ, hy vọng vị đệ nhất tân sinh tại vì trận thua này mà bị đả kích đến mức ngóc đầu lên nổi.

      nơi nào đó ở Bắc Thương linh viện, trong đại sảnh, Từ Hoang khẽ cau mày nghe thủ hạ báo cáo tin tức, tỏ ra nghi hoặc lẩm bẩm:

      – Lý Huyền Thông lại hạ chiến thư với Mục Trần? phải mới hôm qua còn giúp phen đó sao?

      Bên cạnh Từ Hoang là gương mặt hả hê sung sướng của Từ Thanh Thanh. Lúc nghe đến chuyện này, nàng ta khỏi khoái chí cười lớn:

      – Đại ca, ta thấy Lý Huyền Thông kia chắc chắn là để ý Lạc Li, mà ả ta lại thích Mục Trần. Ngày hôm qua Lý Huyền Thông ra mặt chẳng qua vì bảo vệ Lạc Li mà thôi, và Mục Trần chẳng có giao tình gì.

      Từ Hoang khẽ gật đầu, cũng có lý, Lạc Li kia cũng khá ưu tú lại xinh đẹp, khí chất thanh tao, cũng có thể xếp vào hàng đệ nhất mỹ nhân Bắc Thương linh viện. Muốn so với nàng chắc có lẽ chỉ có Tô Huyên, chẳng qua so với nàng ta Lạc Li thiếu chút dịu dàng, chút yên lặng, khí chất khác biệt.

      – Mục Trần lần này có lẽ mất hết mặt mũi.

      Từ Hoang thản nhiên bình luận, chiến đấu như thế mấy phấn khích, dùng đầu gối nghĩ cũng biết Lý Huyền Thông đánh như đánh chó, mà Mục Trần vốn lòng dạ cao ngạo, bị áp chế đến như thế e rằng tạo thành đả kích ảnh hưởng đến tu luyện, ám ảnh tiến lên được.

      – Cho đáng kiếp!

      Từ Thanh Thanh nghiến răng tru tréo, nàng rất mong chờ trận chiến áp đảo hai ngày tới, nhất định phải xem cái tên kia bị người ta giày xéo dưới chân, xem có còn vẻ mặt lạnh lẽo khiến nàng nổi nóng nữa thôi.

      Từ Hoang bưng chén trà, nhàng nhấp ngụm, ánh mắt đạm mạc cười.

      – Hai ngày sau, cũng nên xem kịch hay , tuy rằng kết quả cũng mấy khó đoán.

      nơi khác trong Bắc Thương linh viện, hòn đảo , Tô Linh Nhi nhìn chiến thư màu đỏ trong tay cũng cau mày, ra vẻ bênh vực kẻ yếu :

      – Lý Huyền Thông cũng quá đáng, chiến thư thế này mà cũng đưa ra cho được!

      Trước mặt Tô Linh Nhi, người con xinh đẹp, mái tóc nhung xõa xuống, ngồi bên cạnh hồ tẩy rửa viên châu ngọc bóng mượt tỏa ra hào quang nhàn nhạt, mang đầy hoa văn huyền ảo, mơ hồ truyền ra dao động linh lực.

      Nàng nghe thấy giọng cau có của Tô Linh Nhi đằng sau, khẽ quay đầu lại, gương mặt xinh đẹp thanh tú cười, nghi hoặc hỏi:

      – Sao vậy?

      – Tỷ tỷ, Lý Huyền Thông rất quá đáng, hạ chiến thư với Mục Trần!

      Tô Linh Nhi căm tức . Lý Huyền Thông có thực lực thế nào chứ, còn Mục Trần chiến lực ra sao? Chiến thư thế này căn bản chỉ là khi dễ người khác mà thôi.

      – Ồ, sao lại có chuyện này?

      Tô Huyên cũng tỏ ra kinh ngạc, Lý Huyền Thông vốn là người cao ngạo, mấy chuyện ỷ mạnh làm nhục kẻ yếu có khi nào lại nhúng tay vào, lần này thậm chí là trực tiếp hạ chiến thư?

      – Nghe Lý Huyền Thông thích Lạc Li, mà Lạc Li lại mến Mục Trần… Lý Huyền Thông ghen ăn tức ở, thành ra thế này.

      Cái miệng hơn hớt nhắn của Tô Linh Nhi múa may liên hồi giải thích cho tỷ tỷ của nàng.

      Tô Huyên tỏ vẻ kỳ quái liếc nhìn Tô Linh Nhi, cảm giác trong giọng của nàng có cái gì đó, nhưng vẫn truy vấn, chỉ khẽ lắc đầu:

      – Lý Huyền Thông ta cũng biết tính tình của , dù có tranh giành tình nhân cũng dùng cách này, có lẽ làm vậy vì còn nguyên nhân khác chăng?

      – Nguyên nhân gì kệ , phát chiến thư thế này cũng là khinh thị người khác.

      Tô Linh Nhi .

      – Lý Huyền Thông tiến vào trình độ Hóa Thiên cảnh từ lâu, Mục Trần mới chỉ bước chân vào Dung Thiên cảnh sơ kỳ, đánh thế nào đây?

      Tô Huyên nhịn được cười khẽ tiếng, nét cười dịu dàng:

      – Tháng trước phải ngươi cả ngày là hét đòi tìm Mục Trần kiếm chuyện sao? Bây giờ lại giúp cho ?

      Tô Linh Nhi đỏ mặt, vội giải thích:

      – Mục Trần cũng coi như được, trước đó vì biết, sau cũng hòa giải rồi, miễn cưỡng xem như bằng hữu, cũng nên nghĩ cho chút. Vả lại là bên yếu thế, ta giúp , lẽ giúp Lý Huyền Thông à?

      Tô Huyên cầm cổ ngọc mượt mà trong tay, :

      – Chiến thư phát, chuyện định, gì cũng vô ích, trừ phi Mục Trần từ chối ứng chiến, mà có như vậy cũng chẳng ai gì, đó là chuyện hiển nhiên thôi.

      Tô Linh Nhi lắc đầu:

      có đâu. Tên kia nhìn qua ôn hòa, kỳ rất kiêu ngạo. Chiến thư phát, dù biết thất bại cũng ra chiến.

      – Vậy có cách nào khác rồi. Bây giờ chỉ còn có thể chờ hai ngày nữa, chúng ta đến xem chuyện thế nào.

      Tô Linh Nhi cũng đành thở ra, đúng là chỉ còn nước chờ đợi mà thôi, mong rằng có thể vượt qua đả kích này, ra bại trong tay Lý Huyền Thông cũng chẳng có gì xấu hổ.

      Cùng lúc đó, ở nhiều nơi khác, những nhân vật nổi tiếng khác của Bắc Thương linh viện cũng bị chiến thư này làm cho kinh động, tất cả đều ngạc nhiên ra mặt. Cường giả lâu ra tay như Lý Huyền Thông lại chọn tân sinh để chiến?

      Cũng thú vị, xem ra hai ngày nữa hồi náo nhiệt khá lớn.

      – Quá đáng, Lý Huyền Thông khinh người quá mức, Mục ca cần để ý đến , chiến thư này, chúng ta nhận!

      Khu tân sinh của Mục Trần cũng sôi sục, nơi quảng trường, Chu Linh thần tình phẫn nộ cầm chiến thư đỏ thẫm.

      – Đúng, Mục ca! chiến thư này chúng ta nhận, cũng chẳng ai chúng ta nhu nhược nhát gan.

      Đứng giữa mọi người, Mục Trần cũng lật xem chiến thư, thần sắc lại tỏ ra ngạc nhiên mấy. Hẳn nhiên chuẩn bị tinh thần lo liệu những rắc rối mà Lý Huyền Thông báo trước mang tới, chỉ ngờ lại tự ra tay.

      Bên cạnh Mục Trần, gương mặt Lạc Li lạnh băng, nàng định xoay người tìm Lý Huyền Thông, nhưng bị Mục Trần nắm tay kéo lại.

      – Chuyện này nàng đừng nhúng tay vào, cứ để đó ta giải quyết.

      Mục Trần trìu mến nhìn Lạc Li, thanh nhàng nhưng kiên định.

      Lạc Li khẽ cắn môi, Lý Huyền Thông phải là Dương Hoằng, chiến đấu như thế này hoàn toàn chút công bằng, bất quá nhìn thấy ánh mắt của Mục Trần kiên nghị vững vàng như thế, nàng biết căn bản chẳng có cách nào thay đổi cách làm của hay bắt phải nhẫn.

      – Chuyện này xong, ta tìm .

      Lạc Li rốt cục tông trọng quyết định của Mục Trần, nhưng nàng cũng tỏ có những thứ của nàng được chạm tới. Lý Huyền Thông năm lần bảy lượt can dự vào việc của nàng, chạm tới những chỗ nên chạm, tuy rằng có ý xấu.

      Mục Trần bất đắc dĩ mỉm cười, gì thêm, quay sang Chu Linh mặt mày lo lắng kém. biết, có lẽ tại vô số đệ tử ở Bắc Thương linh viện đều chờ xem câu trả lời của .

      Mục Trần vươn hai ngón tay cầm chiến thư, hắc viêm bốc cao, đốt trụi nó thành tro tàn, giọng nhàng vang lên theo tiếng phừng phừng của hắc viêm.

      – Chu Linh, còn đợi gì nữa, truyền tin ra ngoài , chiến thư này, ta nhận!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :