Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 205: Thiên Linh Liên


      Linh lực dao động cuồn cuộn tuôn ra, cuồng phong xuất thổi đến cây cối lắc lư điên cuồng, cát bay đá chạy, người xem mở được mắt.

      Nhưng vẫn có vài người thực lực mạnh mẽ quán chú linh lực vào hai mắt, tiếp tục quan sát vị trí hai cỗ linh lực cuồng bạo trùng kích vào nhau.

      “Rầm rầm!”

      bầu trời, linh lực bùng nổ, sóng xung kích lan tỏa cả nghìn trượng, cả Mục Trần lẫn Hoắc Phong đều bị chấn văng ngược ra.

      “Bộp bộp.”

      Mục Trần liên tiếp điểm chân xuống, thân hình dừng lại đỉnh núi, tay áo rách te tua, thần sắc nghiêm trọng. Hoắc Phong thực lực quả nhiên lợi hại, xứng đáng là cường giả bách cường của Thiên bảng.

      Phía xa xa, Hoắc Phong cũng đáp lên thân cây khổng lồ chọc trời, cũng khác Mục Trần, tay áo cũng nguyên lành, sắc mặt cũng thể bình tĩnh. ngờ được thực lực Dung Thiên cảnh hậu kỳ của lại thể áp chế được Mục Trần, mà chỉ có thể đánh ngang tay phân cao thấp.

      Tự mình ra tay mới cảm nhận được đệ nhất tân sinh năm nay chút nào tầm thường, khó trách chẳng nể lời ra gì.

      – Tại sao có thể như vậy. . .

      Mạch Luân sắc mặt biến ảo khó lường, ánh mắt cực kỳ khó tin, hẳn nhiên chẳng đoán ra được vì sao Hoắc Phong cũng thể đánh bại Mục Trần.

      Tên tân sinh này sao tiến bộ chóng mặt thế?

      Xa hơn, Tô Linh Nhi chưng hửng trước diễn biến vừa rồi, ánh mắt vô cùng kinh ngạc, thể ngừng nhìn lên nhìn xuống thân thể Mục Trần. Cái tên đáng ghét kia lại có thể ngạnh chiến với Hoắc Phong như thế sao….

      Từ Thanh Thanh cũng hơi kinh ngạc, liếc nhìn Mục Trần nhiều hơn chút, trề môi gì, nhưng vẻ khinh thường trong mắt cũng giảm nhiều.

      – Còn muốn đánh nữa sao?

      Mục Trần thản nhiên cười với Hoắc Phong.

      Hoắc Phong cau mày, trải qua những phút giao đấu vừa rồi, biết vẫn có thể đánh bại Mục Trần, nhưng có lẽ phải dốc tận lực mới có khả năng. tại linh triều sắp xuất , còn phải bảo tồn thực lực mới có khả năng tranh đoạt Thiên Linh Liên. Đám đông đằng kia tên này cũng thèm thuồng chờ chực, nhiều tên lợi hại đến mức cả cũng phải dè chừng, nếu để tiêu hao quá lớn, hẳn nhiên đủ năng lực tranh với bọn nó.

      – Ta còn tìm ngươi.

      Hoắc Phong cũng là người quyết đoán, trong lòng định do dự nữa, dao động linh lực hùng hậu nhanh chóng tan .

      Mọi người nghe cũng hiểu lúc này Hoắc Phong và Mục Trần tạm dừng giao chiến, xem ra thực lực Mục Trần bày ra cũng khiến cường giả như phải e ngại.

      Mục Trần cười, mục đích đạt được, dĩ nhiên Hoắc Phong còn cái kiểu hống hách như vậy với nữa. Cũng may vừa lúc đột phá đến Dung Thiên cảnh, bằng chắc cũng phải thê thảm với Hoắc Phong này.

      Mạch Luân nghe xong mấy lời kia biến sắc, nhưng cũng chẳng dám nhặng xị gì thêm, chỉ có thể nghiến răng căm tức. Thực lực Mục Trần bây giờ hơn xa , bản thân còn là đối thủ của tên kia nữa.

      Mục Trần hờ hững liếc nhìn Mạch Luân, khiến cho tên kia toát mồ hôi, vộ vàng lảng chỗ khác, dám nhìn thẳng Mục Trần nữa.

      Hoắc Phong trừng mắt nhìn Mục Trần, rồi cũng quay đầu . Đằng xa kia linh khí tràn ngập, triều tịch vang lên tiếng ầm ầm vang động, thiên địa bắt đầu cuồng bạo hơn.

      Linh khí triều tịch mang đến động tĩnh lớn khiến mọi người đều háo hức, tỏ ra phấn khích và mong chờ vô cùng.

      Linh Liên tử hấp dẫn quá lớn, cho dù dùng được đem đến bán ở Linh Trị điện ít nhất cũng thu được 20v linh trị viên, món hời hề chút nào, đủ để cho họ thân mình tu luyện ở những nơi như Tụ Linh trận cấp 6 này suốt cả tháng ròng.

      Mục Trần cũng nhìn sang phương đó, cũng rất thích thú với Linh Liên tử, thực lực vừa đột phá đến Dung Thiên cảnh, linh lực trong cơ thể còn nhiều phù phiếm, nếu có thể đoạt được viên Linh Liên tử mà , lập tức củng cố được cảnh giới, ngưng luyện linh lực vững vàng.

      “Rầm rầm!”

      Linh lực triều tịch càng lúc bộc phát những tiếng ầm ầm càng dữ dội, như biển sấm rung chuyển, chấn động thiên địa.

      Linh khí triều tịch bành trướng hết cỡ, chuẩn bị bùng nổ.

      Tất cả mọi người lập tức điều động linh lực bảo vệ cơ thể, ra vẻ cực kỳ cẩn thận đề phòng. Uy lực bùng nổ của linh khí triều tịch rất khủng bố, chỉ cần chút sơ ý có lẽ phải nhận lấy trọng thương mà bỏ cuộc.

      Đám đông vô số thế nhưng lại an tĩnh cực kỳ, gian nơi đây chỉ còn lại những tiếng ầm ầm vang động của linh khí triều tịch gây ra.

      Những vòng khí lãng triều tịch liên miên trung điệp, sắc thái huyễn lệ vô cùng.

      “Ầm!”

      Linh khí trùng điệp thình lình đến cực hạn, rồi ngay trong tiếng Ầm Ầm vọng, nó lại đột ngột biến mất, rồi cũng đột ngột bùng lên kinh khủng cách vô cùng bất ngờ và đáng sợ!

      Tiếng động kinh thiên làm rung chuyển cả Tụ Linh trận!

      “Ầm! Ầm!”

      Linh triều như sóng nước nhiều màu huyễn lệ thổi qua tất cả, nơi nó qua, mọi đỉnh núi đều bị nghiền nát.

      Mặt đất rung chuyển!

      Nhìn linh triều lan tới, vô số người vội vàng nhảy lên, thi triển tốc độ tốt nhất của mình lui g8áp, tránh bị cuốn vào sóng triều dữ dội đáng sợ.

      Mục Trần cũng theo đám đông lui lại, nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào linh triều khổng lồ kia, hòng tìm kiếm Linh Liên tiềm tàng ở trong đó.

      Người đông nghìn nghìn đầy trời lui gấp nhưng cũng kịp với luồng linh triều đuổi tới.

      “Véo!”

      Mục Trần nhanh nhẹn tránh luồng linh triều từ cao giáng xuống, dù chạm vào nhưng cảm tưởng giọt linh khí kia nặng tựa ngàn cân, vài giọt phẩy trúng cơ thể liền khiến cảm giác như đeo chì. Nếu mà bị luồng sóng linh triều kia bao phủ, chắc chắn phải trọng thương.

      Linh Liên tử cũng dễ có chút nào a.

      “A!”

      có nhiều tiếng la thảm vang lên, ít những tên xui xẻo bị linh triều đánh trúng, miệng mồm phun máu văng , người ngợm cũng bị lõm vào ở chỗ tiếp xúc, hẳn nhiên trọng thương chút nào.

      Nghe tiếng hét thảm làm gương đó, Mục Trần liền tập trung chút phân tâm tránh né linh triều, đồng thời luôn dõi mắt nhìn vào trung tâm.

      Bất quá, muốn giữa những đột sóng linh lực ngập trời tìm ra gốc Thiên Linh Liên chưa biết hình dáng ra sao cũng phải là chuyện dễ, tìm đỏ con mắt nãy giờ vẫn thấy chút tung tích của Thiên Linh Liên.

      “Véo!”

      Đột nhiên tiếng xé gió vang lên, vội lắc mình tránh được ngọn roi đỏ rực xẹt ngang người.

      Nhìn thấy thứ vũ khí quen thuộc đó, Mục Trần nhướng mày biết ngay đó là ai, xem ra bị nàng phát rồi.

      Quay lại nhìn, quả nhiên bắt gặp ngay đôi mắt xinh đẹp phẫn nộ của nàng, bất đắc dĩ :

      – Ngươi còn chưa chịu để ta yên?

      – Tên khốn! Lưu manh!

      Tô Linh Nhi quát lên mắng chửi giòn tan.

      Mục Trần lắc đầu, lúc này cũng nên tranh chấp với nàng, xoay người định qua chỗ khác.

      – Ngươi …

      Tô Linh Nhi thấy Mục Trần thèm ngó ngàng tới nàng càng thêm căm tức, trường tiên như hỏa mãng lại vụt ra.

      Nhận thấy kình phong đến từ phía sau, Mục Trần lách qua né sát công kích của ngọn roi, khiến nó đánh lên luồng linh triều.

      “bùm!”

      Ngọn sóng linh lực kia ngờ lập tức bị đánh tan.

      Mục Trần liếc nhìn luồng sóng vừa bị đánh tan, bất chợt con ngươi trừng lên, tập trung nhìn kỹ lại. thấy nơi luồng sóng bị đánh gãy có tia sáng xanh biếc lên, dao động linh lực vô cùng tinh khiết lan tỏa mang theo mùi hương mê người.

      Mục Trần ngửi thấy mùi hương thơm ngát, mắt liền sáng bừng lên, là Thiên Linh Liên!

      Thiên Linh Liên vừa xuất , luồng sáng xanh biếc bắn thẳng lên trời cao.

      “Véo véo véo!”

      Ngay lập tức ánh mắt của vô số người ở đây liền chú ý đến, rồi cũng chẳng chậm trễ chút nào liền đổ xô lao tới trong những tiếng xé gió ngút trời.

      Biển người đông nghịt lao đến chẳng màng tới linh triều ầm ầm gào thét.

      “Vù!”

      Mục Trần cũng dám do dự, lắc mình xông tới vị trí Thiên Linh Liên.

      “Vút!”

      Thình lình luồng kình phong cực kỳ sắc bén từ đâu đánh tới, nhắm thẳng vào yếu huyệt ngực .

      Công kích vô cùng tàn nhẫn, trước đó Tô Linh Nhi chỉ tấn công như có vẻ quấy nhiễu , nhưng với công kích này là định lấy mạng người a.

      Mục Trần tỏ ra trầm, lật tay đánh trả, hắc viêm chứa trong linh lực hắc ám thiêu đốt đẩy lui thanh trường kiếm màu bạc.

      Trường kiếm văng ngược lại trở về tay của xinh đẹp lao tới.

      Đó là Từ Thanh Thanh!

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 206: Từ Thanh Thanh


      Mục Trần lạnh lẽo nhìn người con xinh đẹp với kiếm bạc trong tay, môi nàng khẽ nhếch, cười duyên:

      – Đa tạ các ngươi tìm ra Thiên Linh Liên nhanh thế, chuyện tiếp theo để cho ta .

      – Muốn Thiên Linh Liên? dễ dàng như vậy đâu!

      Tô Linh Nhi cũng băng hàn, nàng và Từ Thanh Thanh oán hận chất chứa lâu, rắc rối với Mục Trần so ra tính là gì. Do vậy nàng tiếp tục làm khó Mục Trần mà chuyển mục tiêu sang Từ Thanh Thanh.

      – Chuyện đó cũng do ngươi định.

      Từ Thanh Thanh giơ cao tay lên:

      – Lên!

      Mệnh lệnh vừa ban ra, phía đằng sau nàng liền có mười mấy người khí tức cường hãn, hẳn nhiên là binh lực mà Từ Thanh Thanh chuẩn bị trước cho việc cướp đoạt Thiên Linh Liên.

      Mười mấy người kia phóng ra, khí thế như hồng thủy lao thẳng tới chỗ Thiên Linh Liên, thế nhưng mọi người chẳng ai ngăn lại mà còn vội vàng né đường ra.

      – Hừ!

      Tô Linh Nhi hậm hực cũng vung tay lên, phía sau nàng cũng có đám người xông lên ý đồ ngăn cản binh lực của Từ Thanh Thanh.

      Hai đám người áp sát vào nhau, linh lực dao động cuồng bạo thổi quét tứ tung, hồi hỗn chiến kịch liệt bùng nổ.

      “Choang!”

      Trường kiếm bạc đâm tới ngọn roi đỏ rực, kiếm xoay chút, kiếm quang xuyên qua tầng phòng ngự của hỏa tiên đâm thẳng vào bộ ngực no tròn của Tô Linh Nhi.

      Tô Linh Nhi nhìn thế công tàn nhẫn của Từ Thanh Thanh mà tức giận, tay buông ngọn roi đánh ra luồng linh lực đỏ rực, ngăn cản mũi kiếm.

      – Từ Thanh Thanh, ngươi và ta thực lực đều tương đương, muốn lấy Thiên Linh Liên cũng dễ dàng như vậy!

      Tô Linh Nhi lạnh lùng , nàng rất ghét Từ Thanh Thanh, hôm nay cho dù nàng chiếm được Thiên Linh Liên cũng tuyệt đối để nó rơi vào tay Từ Thanh Thanh.

      – Ô hố, vậy à?

      Từ Thanh Thanh cười quỷ dị, ánh mắt lạnh băng, trường kiếm nắm chặt, linh lực kinh người từ trong cơ thể bộc phát ra.

      Trình độ linh lực của nàng ta chân chính đạt tới Dung Thiên cảnh hậu kỳ!

      – Ngươi đột phá?

      Tô Linh Nhi biến sắc. Nàng và Từ Thanh Thanh trước đó đều tiếp cận đến Dung Thiên cảnh hậu kỳ, nhưng dù sao cũng chưa chân chính đột phá, ngờ được nàng lại sau Từ Thanh Thanh bước.

      – Hừ, biết ngươi đến quấy rối, ta sao có thể chuẩn bị đại lễ cho ngươi?

      Từ Thanh Thanh cười khẽ, đôi mắt lạnh ác độc, vung tay lên, hào quang bàng bạc chói mắt của trường kiếm tăng vọt, hóa thành kiếm quang ngập tràn sắc bén.

      – Thanh Phong Kiếm quyết!

      Từ Thanh Thanh quát lên dũng mãnh, kiếm bạc rung lên, xuyên phá từng , như lôi điện đâm thẳng hướng Tô Linh Nhi.

      Tô Linh Nhi cũng hề chậm, vung hỏa tiên bộc phát xích quang đầy trời, hóa thành hỏa mãng khổng lồ phòng ngự.

      “Bang!”

      Thanh phong kiếm quang gào thét chém vào hỏa mãng trường tiên, Tô Linh Nhi sắc mặt trắng bệch, trường tiên đột nhiên nhạt màu lửa, hẳn nhiên nội thương.

      Tô Linh Nhi nghiến răng, vội thu hồi hỏa trường tiên, nhanh chóng lắc mình lui sau.

      Từ Thanh Thanh nhìn Tô Linh Nhi bị đánh lui cũng đắc ý cười khẩy.

      “Ầm!”

      luồng sóng triều khổng lồ đột ngột xuất sau lưng Tô Linh Nhi, mang theo cái bóng to lớn bao phủ lấy hoa dung thất sắc ầm ầm đổ xuống.

      Tình thế đó nếu bị cuốn vào, Tô Linh Nhi ít nhất phải trọng thương.

      Tô Linh Nhi mặt tái mét, phạm vi linh triều quá lớn, căn bản sức của nàng trốn thoát, ra Từ Thanh Thanh từ đầu bức nàng phải lui về hướng này.

      – Nữ nhân độc ác!

      Tô Linh Nhi nghiến răng mắng thầm, cũng chỉ có thể thúc đẩy linh lực bảo vệ cơ thể, mạnh mẽ chịu đựng ngọn sóng lớn đánh xuống.

      “Véo!”

      Thình lình ngay lúc đó, tiếng xé gió vang lên, Tô Linh Nhi tuyệt vọng cảm thấy bóng người bắn xéo qua vươn tay ôm lấy eo thon của nàng, màn ám bao phủ mang theo ngọn lửa đen nóng rực.

      Biến cố xuất khiến Tô Linh Nhi cả kinh, định thần nhìn lại chỉ thấy được gương mặt tuấn tú của Mục Trần, bất giác nàng phản ứng giãy giụa kịch liệt.

      muốn chết đừng có lộn xộn!

      Mục Trần quát lên.

      Tuy và Tô Linh Nhi có xích mích, nhưng thể trơ mắt nhìn nàng bị sóng lớn cuốn . Vả lại so với Từ Thanh Thanh đáng ghét kia, Tô Linh Nhi ít ra cũng phải người nhẫn tâm như vậy.

      Tô Linh Nhi nghe vậy cũng giật mình, nhìn qua linh triều xoắn tới kinh hoàng, hoảng hốt la lên ôm chặt lấy cổ Mục Trần, nép mình vào Mục Trần như con mèo .

      “Đùng!”

      Sóng lớn cuốn tới đập mạnh vào Mục Trần, thân thể như trúng đòn nghiêm trọng, bất quá vẫn nghiến răng chịu đựng, hắc viêm hừng hực bốc lên, thiêu đốt linh triều bốc hơi phần nào. hét lớn, hóa thành ngọn lửa đen hắc ám xuyên qua linh triều khổng lồ.

      Linh lực hắc ám dần bị tan , Mục Trần mặt nhăn càng dữ, linh triều quá mạnh, dù rằng có Cửu U Hỏa đốt phần lớn linh lực trùng kích thế nhưng khí huyết vẫn bị chấn đến nhộn nhạo, thân thể đau nhức từng cơn.

      Mục Trần lạnh nhạt buông tay khỏi trong lòng, :

      – Lần này giúp ngươi, chuyện khi trước còn nợ nần nữa.

      – Ngươi…

      Tô Linh Nhi trừng mắt dựng mày, định bảo rằng “nào có dễ dàng thế”. Bất quá thấy Mục Trần nhăn nhó như vậy cũng nuốt lại lời . ràng linh triều kia mạnh mẽ nặng nề vô cùng, lúc nãy ngại đỡ giúp nàng kích cũng khiến dễ chịu gì.

      – Ngươi sao chứ?

      Tô Linh Nhi do dự chút, thào hỏi thăm.

      Mục Trần lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Thiên Linh Liên trôi nổi bồng bềnh theo linh triều. Bốn phía có vô số người lao lên, nhưng cứ hễ đến gần chút liền bị kẻ khác ngăn cản, hỗn loạn vô cùng. Thỉnh thoảng còn có kẻ may bị linh triều quay cuồng phủ trúng khiến cho hộc máu văng ra.

      – Chúng ta hợp tác lần .

      Mục Trần quay sang Tô Linh Nhi:

      – Từ Thanh Thanh ta ngăn cản giúp ngươi, ngươi đoạt lấy Thiên Linh Liên, đến lúc chia nhau, sao?

      Những nơi như thế này, nếu tùy tiện chém giết hẳn trở thành mục tiêu , cứ như lần ở Bắc Thương giới là biết. Nhưng Tô Linh Nhi lại khác, nàng ta có ô dù che chở, vả lại dung nhan cũng xinh đẹp, ít sứ giả cam tâm hộ hoa, khả năng thành công cao hơn nhiều.

      Và thêm nữa Tô Linh Nhi còn có lâu la giúp đỡ, phiền toái với nàng cũng ít hơn nhiều.

      Tô Linh Nhi nghe vậy cũng ngẩn ra bất ngờ, hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Bây giờ Từ Thanh Thanh đột phá tới Dung Thiên cảnh hậu kỳ, thực lực cao hơn nàng chút, bản thân cũng khó ngăn cản được.

      – Hé hé, là hay nha. Vừa ra tay là hùng cứu mỹ nhân, Tô Linh Nhi, mị lực của ngươi đâu!

      Từ Thanh Thanh nhìn thấy Mục Trần ra tay cứu được Tô Linh Nhi, mặt càng thêm lạnh, nghiến răng cười châm chọc.

      – Nè nè, cái tên Mục Trần kia, ta khuyên ngươi đừng có nhiều chuyện, tên tân sinh nho như ngươi còn chưa có tư cách làm hùng ở đây!

      Từ Thanh Thanh quay sang khích bác Mục Trần.

      – Cũng cần ngươi lo lắng giùm ta.

      Mục Trần cười nhạt, chợt phất tay ý bảo Tô Linh Nhi mau . Nàng ta cũng gật đầu nhanh chóng lao về phía Thiên Linh Liên bên kia.

      Từ Thanh Thanh thấy thế, mặt cười liền nghiêm lại, lắc mình phóng ra, nhưng được bao xa liền bị Mục Trần ngăn lại trước mặt.

      gã tân sinh Dung Thiên cảnh sơ kỳ cũng dám chắn đường ta? Ngươi nghĩ mình là ai?

      Từ Thanh Thanh giận dữ trừng mắt nhìn Mục Trần.

      “Viu!”

      Lời kiêu ngạo, nàng ra tay cũng chút nhân nhượng, tàn nhẫn vô cùng, kiếm bạc cấp tốc đâm ra bao phủ những yếu huyệt người Mục Trần.

      Linh lực hắc ám trào ra, Mục Trần búng tay bắn đám hắc viêm xuyên phá kiếm phong, đánh tan những luồng kiếm quang ác độc.

      Mục Trần vẫn bình thản như nước nhìn vẻ giận dữ cáu gắt của Từ Thanh Thanh, cái vẻ trái ngược cứ như thể Mục Trần chẳng coi nàng ta ra gì.

      tên tân sinh cũng dám coi thường Từ Thanh Thanh nàng như vậy?

      – Ta giết ngươi!

      Nàng nghiến răng gầm lên, linh lực hề chần chừ bạo bắn ra, hai tay hợp lại, kiếm bạc bộc phát kiếm quang sáng lóa.

      Kiếm khí hàn bén nhọn lan tỏa.

      Tô Linh Nhi lao cũng nhận ra dao động kinh người kia sắc mặt liền kịch biến quay lại nhìn. Nữ nhân kia điên rồi, định giết luôn Mục Trần hay sao?

      – Cửu Thiên Linh Kiếm quyết, Tru Linh!

      bầu trời, Từ Thanh Thanh lạnh lẽo khóa chặt mục tiêu, tay run lên, trong tiếng quát lãnh ngạo vang vọng đạo kiếm quang trăm trượng chém xuống, sắc bén tuyệt luân thề trảm Mục Trầm ra làm hai nửa.

      Dưới trảm đó, cả linh triều khổng lồ cũng bị cắt ra làm đôi!

      Sát khí ngập tràn

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 207: Cửu Cấp Phù Đồ Tháp


      Ầm Ầm!

      Kiếm quang hùng dũng từ chân trời bổ xuống, hàn khí bức người với khí thế cắt rừng xẻ núi rạch trung, chém xuống đầu Mục Trần.

      Từ Thanh Thanh tấn công chút lưu thủ, nếu ngăn cản được ắt phải trọng thương.

      Đám đông nhìn thấy công kích sắc bén kia cũng biến sắc, nữ nhân nọ là độc ác, Mục Trần kia và nàng dường như cũng chẳng có ân oán gì thế mà ra tay chút nương tình.

      Tô Linh Nhi cũng lo lắng ra mặt, nhưng lúc này muốn cứu viện cũng còn kịp nữa, chỉ có thể cầu nguyện cho tên kia bị Từ Thanh Thanh kích đánh chết.

      Còn Mục Trần chỉ ngẩng lên nhìn kiếm quang dữ dội chém xuống, ánh mắt cũng lãnh liệt mạnh mẽ.

      Chậm rãi giơ bàn tay lên, hắc ám ngưng tụ, hóa thành hắc tháp nho , cổ kính, dao động linh lực mấy mạnh mẽ đặc biệt.

      – Đó là linh cụ à? Dao động linh lực sao lại mỏng manh như thế, có lẽ là kiện linh cụ hạ phẩm, bằng cái đó mà muốn đỡ công kích của Từ Thanh Thanh, chán sống rồi a!

      Có người nhìn thấy hắc tháp xuất trong tay Mục Trần cũng trợn mắt lẩm bẩm.

      Mục Trần nhanh chóng quán chú linh lực vào tiểu hắc tháp, búng tay bắn ra, hắc theo bạo lược lao lên.

      “Uỳnh uỳnh uỳnh!”

      Tiểu tháp lao ra nhanh chóng to lên, hóa thành cự tháp cao chừng mười trượng, lơ lửng nơi chân trời, thân tháp có hoa văn ám kim thần bí.

      “Xoẹt!”

      Kiếm quang hung hãn chém tới, mạnh mẽ bổ vào hắc tháp, vang lên tiếng kim tiếng rền rĩ, khí lãng bùng phát ngút trời.

      Vô số người phóng mắt nhìn qua, hắc tháp sau khi nhận trảm của Từ Thanh Thanh lại hề bị chém thành hai nửa, mà hắc ám thân tháp lan ra, chặn đứng mũi kiếm.

      Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều kinh dị, hắc tháp trông tầm thường thế kia lại có thể lợi hại khó ngờ.

      thể nào?

      Từ Thanh Thanh sắc mặt kịch biến, chiêu này của nàng tuyệt đối đủ sức đánh hạ bất kỳ kẻ nào thực lực dưới Dung Thiên cảnh hậu kỳ, sao lại có thể bị hắc tháp nho này của Mục Trần cản lại?

      Kỳ kinh ngạc chỉ có Từ Thanh Thanh và đám đông, mà ngay cả Mục Trần cũng ngạc nhiên chẳng kém. Hắc tháp này chính là hắc tháp vừa xuất khi đột phá lên Dung Thiên cảnh, bản thân cũng hiểu nó lắm, chỉ biết là nó có quan hệ tới Linh Mạch bị phong ấn trong người, nó có uy lực gì cũng hề biết.

      Nhưng tại có thể nhận thấy lực phòng ngự cường đại kinh người của nó rồi a.

      – Hắc tháp này lẽ chỉ dùng làm khiên thôi sao?

      Mục Trần thầm, cảm thấy hắc tháp này đơn giản, hẳn là chỉ có tác dụng duy nhất như thế.

      “Ào!”

      Hắc tháp đột ngột bùng phát vô số tia hắc ám, trong đó có tia xuyên qua trung bắn về phía Mục Trần.

      Biến cố bất thình lình khiến Mục Trần cả kinh, chẳng kịp né tránh bị nó bắn trúng. Sau đó cảm giác như có gì đó rất kỳ diệu mở ra trong người.

      – Chuyện này…

      Mục Trần hấp thu thông tin kỳ diệu kia, lát sau gương mặt tỏ ra kinh dị, dường như nhận biết phương pháp điều khiển hắc tháp nọ.

      – Cửu Cấp Phù Đồ tháp.

      Mục Trần nhìn chằm chằm hắc tháp kia, miệng lẩm bẩm cái tên lạ lẫm. Rồi thở ra hơi, hai tay kết thành ấn pháp kỳ lạ.

      Linh lực trong cơ thể lấy tốc độ kinh người tan biến.

      Nhưng bên ngoài, hắc tháp bộc phát hào quang vạn trượng, tầng đen sẫm liền hóa thành kim sắc rực rỡ.

      Kim văn cổ kính chiếm cứ ở tầng lấp lánh, con rồng vàng phóng lên, linh lực cực kỳ đáng sợ bùng nổ khiến linh khí thiên địa ngập trời cũng bị chấn động dữ dội.

      – Phù Đồ trấn!

      Mục Trần biến đổi ấn pháp, Cửu Cấp Phù Đồ tháp dựng thẳng lên, hắc ám tỏa ra, kim long mang theo cái bóng to lớn và dao động linh lực kinh khủng áp xuống vị trí của Từ Thanh Thanh kinh hãi sợ sệt.

      Mục Trần đột nhiên bạo khởi thế công kinh người khiến cho cả Từ Thanh Thanh lẫn mọi người kinh biến. Nàng ta liền lui gấpm nhưng phát thể thoát khỏi phạm vi che phủ của Cửu Cấp Phù Đồ tháp liền thúc đẩy linh lực, trường kiếm bạc như mãng xà uốn lượn đâm lên hắc tháp ép xuống.

      “Cheng!”

      Kiếm quang va chạ với Cửu Cấp Phù Đồ tháp lập tức nhạt , thân kiếm thậm chí còn xuất những vết nứt rất .

      Linh cụ bị thiệt hại nặng, sắc mặt Từ Thanh Thanh đột nhiên trắng , rồi hộc máu bắn lui tê tái.

      Trường kiếm bạc như rên rỉ, linh lực ảm đạm bay về nằm lại trong tay Từ Thanh Thanh, thân kiếm đầy vết nứt, kiện linh cụ trung phẩm bị Cửu Cấp Phù Đồ tháp chấn thành thành phế phẩm!

      Khu vực này đột nhiên trở nên yên tĩnh, đám người tranh đoạt Thiên Linh Liên cực kỳ chấn động. Đặc biệt là Hoắc Phong lúc trước vừa giao đấu với Mục Trần lại càng đặc sắc, ngờ tên tân sinh kia còn giấu thủ đoạn hãi người như thế. Nếu đổi Từ Thanh Thanh là , bị hắc tháp đè xuống cũng chật vật chẳng kém.

      Mục Trần thấy Từ Thanh Thanh bị đánh bay, tay lật lại, Cửu Cấp Phù Đồ tháp liền bay về tay , rồi biến mất tăm.

      Trong lòng kinh ngạc cũng chẳng . Cửu Cấp Phù Đồ tháp lợi hại vượt xa tưởng tượng của bản thân . Vả lại, dựa theo thông tin mà nhận được khi nãy, Cửu Cấp Phù Đồ tháp có đến chín tầng, mà vừa rồi chỉ điều khiển tầng thứ nhất, nếu ngày kia có thể thúc giục chín tầng lượt uy lực nghịch thiên mức nào chứ?

      Hơn nữa, dường như Cửu Cấp Phù Đồ tháp này có năng lực đặc biệt quỷ dị, như lúc nãy lập tức biến thanh trường kiếm trung phẩm linh cụ trở thành phế phẩm. Nếu chỉ là linh cụ va chạm với nhau bình thường thể xảy ra chuyện này.

      Cửu Cấp Phù Đồ tháp đối với những thứ như linh cụ kia dường như có tính khắc chế vậy, thậm chí có thể là sát thủ của linh cụ.

      – Ngân Long kiếm của ta. . .

      Từ Thanh Thanh rên rỉ nhìn thanh trường kiếm bạc ảm đạm vô quang trong tay, mắt cũng ngây dại, gương mặt càng thêm lãnh đáng sợ, nàng gằn lên từng tiếng:

      – Mục Trần, ta muốn bằm thây ngươi!

      – Lữ Lũng, Liễu Kiêu, giết cho ta!

      Nàng the thé gầm gừ, gương mặt xinh đẹp cũng vì nổi giận mà nhăn nhó khó coi.

      Cách đó xa liền có hai bóng người nhanh chóng lao đến, hàn nhìn Mục Trần. Thực lực hai người đều là Dung Thiên cảnh hậu kỳ, dù rằng chưa đủ sức tiến vào bách cường Thiên bảng, nhưng cũng là nhân vật lợi hại.

      Mục Trần nhíu mày. Từ Thanh Thanh là kẻ biết điều, nữ nhân như thế chỉ khiến cho người ta ghét.

      “Rầm!”

      Bất quá, chính ngay lúc hai người kia muốn ra tay, dao động linh lực kịch liệt truyền ra, thanh quang ngập trời bắn lên cao, lập tức thu hút chú ý của mọi người. Trong sóng lớn cuồn cuộn, đóa Thiên Linh Liên mềm mại bung cánh nở ra.

      Mùi thơm ngây ngất tràn ngập gian, khiến người nào ngửi được liền cảm thấy khoan khoái trong lòng, linh lực trong cơ thể trở nên yên ổn hiền hòa.

      – Thiên Linh Liên sắp bùng nổ!

      Có người kinh hô tiếng.

      Mục Trần liền tập trung nhìn sang, trong đóa Thiên Linh Liên kia, gương sen căng tròn tỏa hào quang chói mắt, trông cứ như viên bảo thạch lấp lánh.

      Hoa sen nở ta, có dấu hiệu như sắp phun trào. Thiên Linh Liên chín đến mức sắp tự động bùng nổ.

      Ánh mắt mọi người liền trở nên nóng rực, khi Thiên Linh Liên phun ra, nhất định cục diện trở nên hỗn loạn kinh người, muốn giành lấy viên Linh Liên tử phải xem vận khí mỗi người thôi.

      – Chuẩn bị đoạt Linh Liên tử!

      Từ Thanh Thanh thấy vậy cũng nghiến răng nén hận, hậm hực bỏ qua Mục Trần, tập trung về mục tiêu chính.

      Mục Trần cũng chẳng quan tâm tới nàng ta nữa, ánh mắt cũng chăm chú dán chặt vào Thiên Linh Liên rực rỡ cao.

      Cơ hồ mọi ánh nhìn đều hội tụ vào điểm, và càng lúc càng trở nên cháy bỏng.

      “Bùm!”

      Thiên Linh Liên rốt cục nở hết cỡ, chùm sáng xanh biếc dựng thẳng lên trời, nhuộm màu ngọc bích. Đồng thời đóa Thiên Linh Liên cũng nứt ra.

      cơn gió lốc linh lực đột ngột bùng phát, chấn vỗ nát từng đạo linh triều, rồi từng đám đốm sáng nho màu ngọc lấy tốc độ đáng kinh ngạc bắn ra tứ phía.

      Khắp khu vực này lập tức trở nên bạo loạn, vô số người cùng lúc lao lên, đỏ mắt huơ tay huơ chân.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 208: Tranh Đoạt Linh Liên Tử


      Khắp thiên địa chỗ này đều bạo động, quang hoa xanh biếc bắn tám hướng, tốc độ kinh hoàng, vô số bóng người cũng điên cuồng lao lên, ý đồ tranh đoạt.

      “Bang bang!”

      Bất quá những người này chỉ thử dò xét lực nổ của Thiên Linh Liên trùng kích mà thôi. Linh Liên tử như tên bay đầy trời, vài tên hấp tấp lao lên trước giơ tay ra, nhưng chưa kịp chụp lấy bị hạt sen bắn xuyên qua lòng bàn tay, để lại lỗ máu đau đớn.

      Những tiếng kêu thảm vang lên liên tiếp, những tên đó ôm lấy bàn tay máu ròng ròng, tru lên dứt.

      Nhìn thấy tình hình bi thảm của mấy tên xui xẻo đó, phần đông đám người mới bình tĩnh lại chút, dám ỷ y dùng sức chộp tới nữa, vận chuyển linh lực tạo thành những cự chưởng to lớn gián tiếp tranh đoạt.

      “Phụp phụp!”

      Thế nhưng cự chưởng cũng thể trụ nổi trước thế tiến vũ bão của đám quang hoa xanh biếc. Nó xẹt ngang gian, chỉ chớp mắt xa tít.

      Linh Liên tử kia cũng dễ tranh đoạt chút nào.

      Mục Trần nhìn vào khu vực hỗn loạn nọ cũng kinh ngạc trước sức công phá của Linh Liên tử, cũng may phải là trong những kẻ tiên phong lao lên chộp lấy.

      “Vù!”

      tiếng gió dồn dập gần đó, Mục Trần ngẩng lên liền thấy luồng sáng đột phá phòng tuyến phong tỏa của đám người phía trước, lao thẳng đến chỗ .

      Mục Trần vội vã bắn ra luồng hắc viêm, hòng chặn lại thế tiến của quang hoa xanh biếc.

      “Uỳnh!”

      Linh lực bùng nổ, luồng quang hoa vẫn như cũ xuyên qua, hề giảm tốc bay về phía xa.

      – Xem ngươi có thể chạy đâu?

      Mục Trần cười, bàn tay nắm chặt lại, Cửu Cấp Phù Đồ tháp lần thứ hai ra. vung tay lên, hắc tháp cấp tốc bắn ra xuất trước đường của quang hoa, hắc ám bừng lên bao phủ nuốt trọn lấy nó.

      “Đùng!”

      Quang hoa chui tọt vào trong Cửu Cấp Phù Đồ tháp, thân tháp rung chuyển chấn động, bị đẩy lui vài trăm trượng nhưng nhanh chóng ổn định lại. Hào quang lóe lên, nó cấp tốc quay về chỗ của Mục Trần.

      Mục Trần vươn tay ra, hắc tháp đậu xuống. Hắc ám tỏa ra rồi tan mất, vật hào quang xanh biếc xuất trong tay. Hào quang dần nhạt , để lạt hạt sen xanh như hạt ngọc, căng tròn mượt mà, mùi hương thơm phức lan theo dao động linh lực tinh khiết vô cùng.

      – Đây là Linh Liên tử ư?

      Mục Trần nắm trong tay mới nhận thấy linh lực trong người an tĩnh hơn nhiều, khí huyết bị những dao động mạnh mẽ chấn cho rung chuyển nhộn nhạo cũng được điều hòa trở lại.

      – Quả nhiên là kỳ vật.

      Mục Trần mừng rỡ ra mặt, cất giọng tán thưởng. Xem ra Linh Liên tử đúng là có tác dụng thần hiệu củng cố nền tảng trúc cơ như tin tức có được.

      Đám đông xung quanh cũng thấy được Mục Trần đoạt được viên Linh Liên tử, ánh mắt hâm mộ cũng có, ghen tị cũng có, bất quá cũng ai ra tay giựt lấy của . Lúc nãy giao đấu với Từ Thanh Thanh thực lực cũng khiến cho bọn họ hiểu , tên tân sinh vào Bắc Thương linh viện tới mấy tháng kia cũng phải là quả hồng mềm.

      Hỗn loạn vẫn tiếp diễn, sau Mục Trần cũng có vài người may mắn thừa dịp ai ngăn cản cũng cướp được viên Linh Liên tử cho mình, đón nhận vô số ánh mắt thèm thuồng xung quanh.

      Mục Trần cất ngay viên Linh Liên tử trong tay, lại nhìn về những chỗ khác, ánh mắt cũng tham lam nóng rực. Cơ hội hiếm có thể bỏ lỡ a.

      Cửu Cấp Phù Đồ tháp vừa may có thể dễ dàng giành lấy Linh Liên tử, nhờ vào đặc tính kỳ diệu của nó cần phải lo đến lực trùng kích của Linh Liên tử.

      Nghĩ thế, cũng do dự gì, lắc mình bay đến nơi khácm Cửu Cấp Phù Đồ tháp lại tiếp tục xuất , hắc ám tuôn tràn, quỷ dị mà thần bí.

      Mục Trần cẩn thận tìm mục tiêu, cũng dại tranh đoạt những khỏa Linh Liên tử bị nhiều người dòm ngó tranh giành, tập trung vào những khỏa Linh Liên tử xuyên phá những tầng trở ngại của mọi người.

      Nhanh chóng lại tìm thấy mục tiêu của mình. Cửu Cấp Phù Đồ tháp trong tay lập tức lao , hóa thành cự tháp chụp xuống luồng quang hoa xanh biếc.

      “Bình bình!”

      Hào quang kia bị Cửu Cấp Phù Đồ tháp vây khốn, nó điên cuồng đánh loạn khiến thân tháp rung chuyển kịch liệt, nhưng chẳng mấy chốc phản kháng tiêu tan.

      Mục Trần thu tay lại, Cửu Cấp Phù Đồ tháp lần thứ hai mang theo viên Linh Liên tử bay trở về trong tay .

      Đám người gần đó đều đỏ mắt ganh tị, bọn họ liên thủ cũng khó mà cản được thế tiến như tên bắn của Linh Liên tử thế nhưng trước mặt Mục Trần lại dễ dàng vô cùng.

      Thiên Linh Liên bắn ra chừng hơn mười viên Linh Liên tử, vậy mà người này mình đoạt được hai viên!

      Mục Trần chẳng quan tâm đám người kia, dù sao Linh Liên tử hiếm có vô cùng, bán ở Linh Trị điện có thể được 20v linh trị, cơ hội kiếm linh trị tốt như thế sao bỏ qua được?

      Vì thế cất ngay viên Linh Liên tử thứ hai, lại quét mắt nhìn ra, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu khác.

      “Vù!”

      Nhưng ngay lúc đó, vài đạo kình phong sắc bén đột nhiên công kích tới những yếu huyệt người.

      Mục Trần khẽ biến sắc, Cửu Cấp Phù Đồ tháp bay ra sau, biến lớn bảo vệ thân thể.

      “Bang! Bang!”

      Những tiếng kim thiết vang lên, Cửu Cấp Phù Đồ tháp cũng bị đẩy lui đoạn, bất quá cản được toàn bộ công kích đánh lén.

      Mục Trần xoay lại, gương mặt lạnh lùng nhìn, biết ngay là đám Từ Thanh Thanh, Lữ Lũng, Liễu Kiêu.

      – Giao Linh Liên tử ra hết đây cho ta, ta bỏ qua xúc phạm của ngươi!

      Từ Thanh Thanh giơ tay hất hàm .

      Mục Trần nhướng mày, cảm thấy tức cười lắc đầu, giọng cũng tỏ ra ghét cay ghét đắng:

      – Nộp cho ngươi? Ngươi là cái đinh gì?

      Nghe ngữ khí của Mục Trần như vậy, Từ Thanh Thanh mặt cũng xanh mét, nghiến răng:

      – Giết !

      Lữ Lũng và Liễu Kiêu nghe lệnh, sắc mặt bất hảo nhìn Mục Trần, tuy bọn họ cũng dự định ra tay sát thủ, nhưng đánh cho Mục Trần vài đòn hiểm chút cũng phải thể.

      Mục Trần càng lạnh lùng hơn, nếu bọn kia muốn đùa với , hôm nay phá lệ phụng bồi hồi.

      – Từ Thanh Thanh! Làm gì đấy? Ỷ đông hiếp ít à?

      Thình lình tiếng quát lanh lảnh vang lên, Tô Linh Nhi dẫn theo mấy người bay đến, xuất trước mặt Mục Trần.

      – Tô Linh Nhi, chuyện này liên quan tới ngươi, ta khuyên ngươi bớt lo chuyện bao đồng !

      Từ Thanh Thanh căm tức quát lại.

      – Đâu có chuyện đó được.

      Tô Linh Nhi nhìn thấy Từ Thanh Thanh sắc mặt khó coi cười tươi như hoa, quay lại với Mục Trần:

      – Ngươi đoạt lấy Linh Liên tử , bọn ta giúp ngươi ngăn họ lại.

      Mục Trần nghe vậy chỉ hơi do dự, rồi gật đầu. Đấu đá với Từ Thanh Thanh chỉ tổ lãng phí thời gian.

      – Phiền ngươi!

      Mục Trần cười đáp lời Tô Linh Nhi, chợt thân hình bạo lui.

      – Ngươi….

      Từ Thanh Thanh sắc mặt càng khó coi hơn, quát lên phẫn nộ:

      – Các ngươi cút ngay cho ta!

      Nàng lập tức xông lên, nhưng sau đó cả hai tên Lữ Lũng và Liễu Kiêu theo sát hỗ trợ cũng bị đám người Tô Linh Nhi ngăn cản lại, hỗn chiến kịch liệt.

      Trong lúc Tô Linh Nhi bám trụ Từ Thanh Thanh, Mục Trần lại tìm mục tiêu khác, bất quá số lượng Linh Liên tử cũng ít, dưới tranh đoạt của đám người đông hơn kiến cỏ mục tiêu của càng khó tìm hơn.

      bay vòng vòng quan sát hơn mười phút mới có cơ hội đoạt thêm viên Linh Liên tử nữa, rồi hồi hỗn loạn tranh đoạt cũng dần yên tĩnh lại, Linh Liên tử bị đoạt hết sạch.

      Mục Trần nhìn lên trung yên tĩnh, miệng mỉm cười đắc ý. Ba viên Linh Liên tử, thu hoạch tồi chút nào, cứ nhìn đám người đỏ mắt xung quanh là hiểu.

      Triều tịch mãnh liệt cũng nhanh chóng tan biến, trung sặc sỡ màu sắc cũng trở lại bình thường.

      Vòng chiến của Tô Linh Nhi bên kia cũng nhanh chóng ngừng lại. Từ Thanh Thanh mặt mày xanh xám tức giận, dĩ nhiên nàng ta chẳng có được thời gian tranh đoạt Linh Liên tử, viên cũng có.

      – Tiểu tử Mục Trần kia, ngươi đoạt lấy ba viên Linh Liên tử, giao cho ta viên, ta so đo chuyện hôm nay nữa. Bằng ta mách với đại ca, sau này đừng có mong bước bước ở Bắc Thương linh viện này!

      Từ Thanh Thanh nghiến răng quát tháo với Mục Trần.

      – Hô hô, sợ ngươi sao? Bảo đại ca ngươi tìm tỷ tỷ của ta .

      Tô Linh Nhi cười khẩy châm chọc.

      Từ Thanh Thanh hung hăng liếc qua Tô Linh Nhi, ánh mắt băng hàn đảo lại Mục Trần, rồi trợn mắt khi nghe tên kia cất tiếng trong giọng cười nhạt:

      viên 50v linh trị.

      Đám người chung quang trố mắt sửng sốt. 50v linh trị? Tên này điên à? Linh Liên tử có hiếm hơn cũng có cái giá đó, cái này là muốn chọc cho Từ Thanh Thanh tức chết đây mà.

      Mọi người nhìn qua nàng kia, quả nhiên thấy Từ Thanh Thanh giận run người. Trong Bắc Thương linh viện, nhiều năm nay chưa bao giờ nàng gặp kẻ dám giỡn mặt với mình như thế.

      – Ngươi chờ đó! Việc này Từ Thanh Thanh ta tuyệt đối bỏ qua!

      Từ Thanh Thanh phẫn nộ dồn dập, để lại câu đầy hận thù, rồi vung tay kéo đám người của mình bỏ .

      Mục Trần thấy Từ Thanh Thanh mất cũng chỉ cười khẽ. Mình đúng là có cái số đắc tội người ta mà.

      Đại ca của Từ Thanh Thanh kia hẳn tên là Từ Hoang nhỉ? Đệ ngũ Thiên bảng, lại đụng tới ổ kiến lửa lợi hại. Bất quá cũng đáng lo lắm, vốn dĩ có chuyện với đệ nhị Lý Huyền Thông, thêm tên đệ ngũ cũng chẳng khác mấy.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 209: Cao Thủ Thiên Bảng


      Mục Trần cũng chỉ cười trừ trước uy hiếp của Từ Thanh Thanh, quay sang Tô Linh Nhi, cười khách khí:

      – Linh nhi học tỷ, tình lần này, đa tạ!

      – Cái gì mà Linh nhi học tỷ chứ, khó nghe muốn chết. Ta cũng lớn tuổi hơn ngươi!

      Tô Linh Nhi trừng mắt phì cười.

      Mục Trần cười mỉm, cũng tranh luận hơn thua với nàng. Tiếp xúc với Từ Thanh Thanh điêu ngoa tàn nhẫn, tự dưng lại thấy bé Tô Linh Nhi đáng như tiểu tiên nữ vậy.

      – Này, viên Linh Liên tử này của ngươi, xem như lòng thành của ta.

      Mục Trần xòe tay ra, hạt sen tròn tròn mượt mà xanh biếc toát ra linh lực tinh khiết nằm gọn trong tay.

      – Cho ta?

      Tô Linh Nhi hơi ngạc nhiên, nghĩ lại hào phóng như vậy. Dù rằng viên sau cùng này đoạt được cũng do nàng hỗ trợ ngăn cản Từ Thanh Thanh, bất quá cũng chỉ là ganh ghét kia, chứ cũng phải nhiệt tình giúp đỡ.

      – Đương nhiên, xem như chuộc lỗi chuyện trước kia.

      Mục Trần cười khẩy.

      – Ngươi…

      Tô Linh Nhi nhất thời đỏ mặt, ánh mắt có cả giận dữ lẫn xấu hổ:

      – Chuyện kia được , ngươi tốt nhất phải quên béng hết cho ta, bằng ta đời nào tha cho ngươi!

      Mục Trần cười bất đắc dĩ gật đầu, cũng chọc ghẹo gì thêm, đưa Linh Liên tử cho nàng.

      Tô Linh Nhi trân trân nhìn hạt sen ngọc bích, vươn tay nhận lấy. Bất chợt bàn tay chạm lấy tay của Mục Trần khiến nàng giật mình như bị sét đánh phải rụt tay lại.

      Tô Linh Nhi mâm mê hạt sen như ngọc kia, ánh mắt vui sướng, nhướng mày cười lớn:

      – Ta vốn đại lượng nhớ những chuyện cỏn con, xem ngươi cũng được, so đo chuyện cũ với ngươi nữa.

      Mục Trần cười :

      như vậy, ta trước!

      ở Tụ Linh trận này ngồi tu luyện cũng hết tháng rưỡi, cũng phải ra ngoài thôi.

      chung , ta ở đây cũng phát ngán rồi.

      Tô Linh Nhi cười thản nhiên.

      Mục Trần cũng cự tuyệt, lắc mình hóa thành quang ảnh hướng về cổng ra khỏi Tụ Linh trận lao . Tô Linh Nhi và đám người theo cũng vội đuổi kịp.

      Dọc đường hai người cười trò chuyện, bỗng dưng lại cảm giác quen thân rất nhiều, còn khúc mắc như trước kia nữa, hoàn toàn gạt bỏ thành kiến, nhận thấy đối phương cũng là người đáng kết giao bằng hữu.

      Bên ngoài Tụ Linh trận, cảnh tượng quen thuộc xuất trong mắt Mục Trần, bóng người bay qua bay lại đông đúc nhộn nhịp khiến cũng thở dài. Ở trong Tụ Linh trận nơi nơi đều là những người tu hành, cảm giác tĩnh mịch giống như bên ngoài Bắc Thương linh viện này. Dù sao ở đây cũng thoải mái hơn chút.

      – Ta về khu tân sinh, có thời gian ghé qua chơi.

      Mục Trần cáo biệt Tô Linh Nhi, tại tràn đầy nhung nhớ Lạc Li, dù chỉ mới gặp hơn tháng.

      Tô Linh Nhi khẽ gật, cũng nhiều nữa, nàng cũng phải trở về, nhiều ngày nay cũng khá mệt mỏi.

      Mục Trần xoay người bay về khu tân sinh, Tô Linh Nhi ngưng thần nhìn theo hồi, rồi cũng xoay hướng khác.

      . . .

      Mục Trần trở lại khu tân sinh khiến cho đông đảo tân sinh xôn xao bàn tán, trong lòng phấn khích.

      – Mục ca, tu luyện xong trở về rồi sao?

      – Xem khí thế Mục ca có vẻ như lại tăng lên nha, hổ danh là đệ nhất tân sinh chúng ta!

      – Hứ, chỉ biết nịnh hót, bất quá Mục ca là càng ngày càng xuất sắc, Lạc Thần hội có tọa trấn, sau này nhất định cũng tỏa sáng Bắc Thương linh viện này.

      “. . . . . .”

      Mục Trần nghe được đủ loại nịnh đầm ca tụng ở xung quanh, mặt cũng nhịn được cười. Họ đùa giỡn kiểu này bất giác cũng thấy lo.

      – Thôi! Tránh ra hết cho ta!

      tiếng la lớn truyền tới, đám đông dạt ra để lộ thân ảnh của Chu Linh, nhìn thấy Mục Trần mà kinh dị.

      – Ngươi đột phá đến Dung Thiên cảnh?

      Mục Trần còn chưa kịp trả lời, tấm tắc:

      – Lợi hại nha a.

      Mục Trần lúc còn thực lực Thần Phách cảnh hậu kỳ dánh đánh nhau với cả cường giả Dung Thiên cảnh trung kỳ, bây giờ mà đột phá tới Dung Thiên cảnh, chẳng phải ngay cả Dung Thiên cảnh hậu kỳ cũng ngại?

      Mục Trần nhướng mày nhìn Chu Linh, rồi dời mắt lên trung, người con vái đen xinh đẹp mỉm cười nhìn , nét đẹp thanh tao ưu nhã hề thay đổi.

      Dù cho nàng ở nơi nào, đều nổi bật khiến người ta khó mà bỏ qua. Ngay cả quảng trường này cũng vậy, dù rằng mọi người đều quen biết nàng, vẫn tránh khỏi đem ánh mắt quý trọng nhìn nàng.

      Mục Trần cũng nhìn nàng, tâm tình cũng an bình trở lại. Ở cùng nàng, cho dù là trời sập cũng có thể cảm thấy yên bình.

      Chu Linh thấy hai người nhìn nhau âu yếm, bất đắc dĩ nhún vai. Cái chuyện tình cảm tốt nhất nên chen vào giữa…

      Mục Trần chầm chậm tiến lên, chẳng màng đám đông liền nắm chặt bàn tay mềm mại mát mẻ của Lạc Li. Hai má nàng đỏ lên, nhưng giãy ra.

      Đám đông thấy nàng đỏ mặt, nhất thời ai oán. Bình thường xinh đẹp im lặng như chẳng hề tồn tại, thế nhưng chỉ có ở cùng Mục Trần mới tỏ ra dáng vẻ thiếu nữ động lòng người như thế.

      tình khỏi khiến người khác ghen tị a.

      – Tu luyện trong Tụ Linh trận gặp phiền phức gì chứ? Tô Linh Nhi kia lúc trước hùng hổ đến tìm ngươi, nhưng bị ta ngăn lại phải trở về, có lẽ sớm quay lại.

      Lạc Li giọng .

      – Ừ, gặp rồi, cũng sao, giờ xem như là bằng hữu .

      Mục Trần cười, rồi mở tay Lạc Li ra, đặt vào đó viên Linh Liên tử tròn lẵng mượt mà:

      – Đây là ta lấy được trong Tụ Linh trận, cho nàng viên.

      – Đây là Linh Liên tử phải ?

      Chu Linh bên cạnh thốt lên, ánh mắt sáng rực. Cái thứ này mấy hôm nay để ý nhiều lắm trong Linh Trị điện, hiếm có và đắt đỏ vô cùng.

      Mục Trần cười gật đầu, :

      – Tiếc là chỉ có hai viên, nếu cũng cho ngươi viên.

      Chu Linh hít hà hơi tiếc nuối:

      – Xem ra ngươi tu luyện trong Tụ Linh trận kia lại an phận, bất quá Lạc Li của chúng ta cũng hiền lành gì, tại cũng là cao thủ Thiên bảng.

      – Thiên bảng?

      Mục Trần ngẩn người, kinh ngạc nhìn qua Lạc Li. Có thể tiến vào Thiên bảng bách cường, hẳn nhiên phải có được ít nhất là thực lực Dung Thiên cảnh hậu kỳ, Lạc Li mạnh đến thế sao?

      Mục Trần quay đầu nhìn lên tấm bia đá rực rỡ nguy nga kia, ánh mắt lướt lên xuống liền thấy ngay cái tên quen thuộc.

      Lạc Li, Thiên bảng thứ 83, tân sinh.

      – Nàng vậy mà cũng lên Thiên bảng?

      Mục Trần hơi ngạc nhiên, vì vốn tính tình của Lạc Li đâu có thích hiển lộ thực lực bản thân.

      – Lạc Li ra cũng phải cố ý, xem như tình thế bắt buộc.

      Chu Linh nhún vai, giải thích:

      – Ngươi cũng biết mị lực của nàng rồi đó, lúc ngươi bế quan tu luyện, cũng có vài tên ruồi bu thấy Lạc Li xinh đẹp liến tới đánh.

      – Hử?

      Mục Trần trừng mắt, việc này nghe mà đáng giận.

      – Tên kia cũng là người nổi tiếng, trước đó hạng thứ 83 Thiên bảng, đến quậy phá làm phiền Lạc Li, rồi còn trực tiếp ra tay với nàng.

      Chu Linh cười nham hiểm, tỏ vẻ thần bí, nhớ lại tràng chiến đấu phấn khích đó.

      – Ai mà ngờ tên kia lại bất lịch ra tay với mỹ nhân như vậy, nhưng mà bao nhiêu hiệp lại thua mất, mặt mày xám xịt bỏ chạy mất dạng, mà thứ hạng Thiên bảng tự nhiên cũng dâng luôn cho Lạc Li.

      Mục Trần ngạc nhiên, ngờ thứ hạng Thiên bảng chỉ cần đánh bại người là có thể thay thế. Lạc Li cũng vì thế mà trở thành cao thủ Thiên bảng.

      – Sau này có chuyện gì như thế gọi ta .

      Mục Trần nắm chặt tay Lạc Li, ra vẻ nghiêm túc. Bọn kia dám ép vào tường, tuyệt đối đến tên xử tên.

      Lạc Li buồn cười nhìn , nhưng có ý châm chọc mà tràn ngập hạnh phúc. chỉ cần có , trái tim nàng luôn cảm thấy vui tươi.

      – Về thôi!

      Mục Trần kéo tay Lạc Li về tiểu lâu của hai người.

      Về đến nơi, dẫn nàng lên mái, nhìn xuống hồ nước trong suốt, ngồi đó hóng mát. Lạc Li cũng dịu dàng ngồi cạnh , mùi thơm lan tỏa mê mẩn.

      Lạc Li nghiêng ngả nhìn gương mặt Mục Trần, cười khúc khích, ngả vào vai , chớp mắt mấy cái rồi nhắm lại.

      Cảm giác mỹ nhân dựa vào, Mục Trần nghiêng qua ngắm nhìn hai má xinh xinh. Những cử chỉ đơn giản đó cũng khiến cảm thấy như cả thế giới ở cạnh bên.

      – Lạc Li, ngày kia, ta khiến nàng được yên bình, vứt bỏ tất cả những gánh nặng. Bất kể nàng phải nhận cái gì, ta cũng mang nó giúp nàng.

      thầm bên tai người đẹp.

      Đôi mắt Lạc Li khẽ chớp, đôi môi hồng thuận hơi mỉm dịu dàng, khẽ vâng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :