Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 200: Thủ Đoạn


      Cơn mưa ầm ầm trút nước bao phủ phạm vi nghìn trượng xung quanh hồ nước. mặt hồ ba đào nổi sóng, những tiếng mưa rơi vỗ vào đá núi vang lên những thanh kỳ ảo, liên miên dứt.

      Giữa hồ, hai người nam nữ lăng đứng mặt hồ, dao động linh lực cường hãn phát tán từ cơ thể họ, cơn mưa to chưa chạm được vào người bốc hơi tán loạn.

      ít người bị hấp dẫn đến đây quan chiến, đứng đầy ở hai ngọn núi gần đó, ánh mắt phấn khích nhìn hai người giằng co nhau.

      Mục Trần chân đạp mặt hồ, nhìn về phía dáng người mảnh mai xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, yểu điệu thướt tha, mỹ nữ khó gặp. Bất quá mỹ nữ lúc này lại như con mèo dữ gầm gừ phẫn nộ, đôi mắt trừng trừng nhìn thẳng vào .

      Đối với đối thủ thế này thực ra khiến Mục Trần khá là đau đầu. Nếu như tính tình của nàng của quá đáng như Mạch Luân, dễ dàng cho hung hăng dọn dẹp hồi. Thế nhưng Tô Linh Nhi này mặc dù dữ dằn vẫn đáng ghét như cái hạng Mạch Luân vậy. Giao chiến với đối thủ này nếu xuống tay ác quá cũng khiến người ta khinh, mà nếu tay quá làm sao mà thuần phục con mèo hoang này cho nổi.

      Tô Linh Nhi vẫn trừng mắt nghiến răng nhìn , thình lình thân hình bắn ra, tay huy động, bước tao nhã như tiên tử hạ phàm. Có lẽ nàng cũng tu luyện loại linh quyết thân pháp khá huyền diệu.

      Độ cao thâm của linh quyết này chắc chắn hơn hẳn Linh Ảnh Bộ của .

      Mục Trần run rẩy trong lòng, Tô Linh Nhi dữ dằn mà thực lực thể chê vào đâu được, khó trách chễm chệ ngồi đỉnh Thần Phách bảng lâu vậy vẫn có ai đủ can đảm hạ bệ nàng xuống. Tiếng tăm của nàng ở Bắc Thương linh viện cũng hẳn chỉ dựa vào tỷ tỷ mà thôi.

      Tô Linh Nhi nhanh chóng xuất trước mặt Mục Trần, linh lực như ngọn lửa hừng hực trong tay, ngọn roi dài xuất mang mình lớp vảy đỏ rực, hẳn nhiên nó là linh cụ, vả lại tuyệt đối cao cấp hơn hắc đỉnh mà khi trước Mục Trần có được….

      Ít nhất phải là kiện linh cụ trung phẩm.

      Mục Trần càng lúc run sợ càng dữ, lần đầu tiên đối chiến lại gặp phải người có linh cụ phẩm cấp như vậy. Mặc dù thứ này trong Linh Trị điện có bán ít, nhưng bình thường mà giá cả cũng dao động cực lớn. Mấy ngàn linh trị cũng có thể mua được, mà đôi khi có thứ đến 10v linh trị cũng chưa đủ để mua. Với thân phận của Tô Linh Nhi hẳn nhiên thể mua hàng giá bèo rồi…

      Do đó, uy lực hỏa trường tiên này khiến cho Mục Trần cũng kinh tâm động phách.

      “Vút!”

      Tô Linh Nhi hề khách khí, tay vung lên, hỏa trường tiên như con hỏa long gào thét lao vun vút, kình khí bén nhọn để lại mặt hồ đường rãnh dài thượt.

      Mục Trần thấy hỏa trường tiên cấp tốc đánh tới cũng vội vã lui lại, dám khinh suất đón đỡ. Thực lực Tô Linh Nhi bước bước vào Dung Thiên cảnh hậu kỳ, lại còn có uy lực hỏa trường tiên đáng sợ này, dù cho đối thủ có là cường giả Dung Thiên cảnh hậu kỳ cũng đánh ngang tay. Mục Trần hẳn nhiên phải lựa chọn ngoan tránh là hơn.

      Mục Trần né rất nhanh, nhưng hỏa trường tiên trong tay Tô Linh Nhi cũng xảo diệu kém. Nàng lắc cổ tay, trường tiên lập tức đâm xuyên khí thay đổi quỹ đạo đuổi theo sát Mục Trần, hung hăng bổ xuống đầu .

      “Uỳnh!”

      Trường tiên đâm xuống, hồ nước nổ uỳnh hình thành hai cột nước bắn ra hai bên, Mục Trần vừa muốn lui gấp, trường tiên cuồng bạo như hỏa long vẫy đuôi đánh lên bả vai .

      “Chát!”

      Mặt hồ lại bùng lên cột nước nữa, lần này là do thân hình Mục Trần bị đánh rơi thẳng vào hồ nước, tạo thành cái động nước to đùng.

      Đám đông chung quanh quan sát diễn biến chớp nhoáng cũng kinh thán thôi. Tô Linh Nhi ngồi Thần Phách bảng cả năm như vậy, năng lực cũng . Công kích sắc bén hung hãn lúc nãy đừng là Mục Trần, thậm chí là cường giả Dung Thiên cảnh trung kỳ cũng chịu nổi.

      Tô Linh Nhi thắng thế, hừ tiếng, tay run lên, hỏa trường tiên liền thu về nhanh như chớp, quấn lấy cái eo mảnh khảnh của nàng.

      – Này, ngươi muốn trốn trong hồ bao lâu nữa?

      Tô Linh Nhi phủi tay, nhìn mặt hồ tĩnh lặng trở lại cũng dịu dàng .

      Nhưng câu hỏi của nàng lại người trả lời, khiến cho Tô Linh Nhi cũng cảm thấy nao nao. Hay là tên kia bị ta đánh ngất rồi? phải dễ chết thế chứ? cũng là đệ nhất tân sinh mà. . .

      Tô Linh Nhi đợi hồi lâu vẫn có động tĩnh gì, bất giác lo lắng. Nàng cũng chỉ muốn đánh cho hả giận, cũng muốn đánh trọng thương Mục Trần.

      “Ùm!”

      Thình lình ngay lúc đó, mặt nước ngay dưới chân nàng vang lên tiếng đông lớn, bàn tay xuyên qua mặt nước chụp lấy cổ chân nàng mạnh mẽ kéo xuống, khiến cho Tô Linh Nhi kinh hoảng trong tiếng thét chói tai té ùm xuống hồ nước lạnh lẽo.

      Tô Linh Nhi bị kéo xuống hồ liền vội vã thúc giục linh lực, tay cũng lập tức nắm lấy trường tiên ngay hông.

      Bất quá nàng chưa kịp làm gì, đôi tay mạnh mẽ từ sau vươn tới, khóa lấy hai tay nàng, cơ thể nam tính dán sát vào người nàng từ sau lưng.

      – Ngươi….

      Thân hình mềm mại bị khóa trong thế ôm, Tô Linh Nhi nhất thời kinh hãi hoa dung thất sắc, điên cuồng giãy giụa. Mục Trần biết này khó đối phó nên thúc giục linh lực mạnh mẽ kéo nàng xuống càng sâu trong hồ nước.

      – Tên khốn, buông ra!

      Tô Linh Nhi kịch liệt giãy, linh lực ngừng chuyển động, nhưng các yếu huyệt ở tứ chi đều bị Mục Trần khóa chặt, nàng muốn giãy thế nào cũng giãy được.

      Hơn nữa, nàng càng giãy nhiều, cơ thể càng ma sát với thân thể , cảm giác nóng bỏng khó chịu khiến gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ lên như muốn chảy máu, đôi mắt cực kỳ phẫn nộ.

      – Cấm nhúc nhích!

      Mục Trần quát khẽ, con mèo hoang này dã tính đúng là khó thuần.

      – Mục Trần, ngươi là tên khốn!

      Tô Linh Nhi phẫn nộ quát lên, nhìn vào cánh tay khóa chặt mình, giận dữ nhe răng cắn phát.

      Hàm răng trắng đều như bắp hề lưu tình mà theo linh lực quán chú vào uy lực thua gì hàm sói nanh hổ, lập tức để lại dấu máu cánh tay Mục Trần.

      “Arrr.”

      Mục Trần xuýt xoa, cánh tay đau nhức khiến nghĩ nó bị nàng cắn đứt. Nha đầu kia cũng lớn lắm mà sao lại lợi hại đến thế?

      – Nhả ra!

      Mục Trần khóe miệng run rẩy, quát lớn.

      Nhưng Tô Linh Nhi thèm nghe, nhìn thấy run rẩy càng thêm đắc ý.

      Ánh mắt Mục Trần liền trở nên hung ác, cánh tay mạnh mẽ kéo nàng sát vào lòng, tay kia giơ cao, hề nương tay phát cái mạnh vào cái mông tròn trĩnh của mỹ nữ.

      “Bốp!”

      Bàn tay xuyên qua làn nước lạnh lẽo nhưng vẫn đầy đủ sức mạnh, hung hăng vỗ vào cái mông , dù rằng trong nước nhưng thanh vẫn nghe mồn .

      Tay kia ôm lấy , Mục Trần cảm thấy thân thể nàng cứng lại, rồi gương mặt càng lúc càng đỏ, thậm chí đôi mắt cũng đỏ đầy tia máu.

      – Tên khốn! Tên khốn!

      Tô Linh Nhi phát cuồng chỉ nhả ra, mà còn giương nanh múa vuốt cào cấu xé giống hệt con mèo con giận dữ, thậm chí quên cả thúc giục linh lực.

      Mục Trần bị cào vài cái cũng tức máu, chẳng quản chuyện gì nữa, tay kia lại giơ lên, phát xuống.

      “Bốp! Bốp!”

      Tiếng vang thanh thúy xen lẫn trong nước hồ, Mục Trần ra tay , Tô Linh Nhi liên tiếp bị tét vào mông mười mấy cái rồi khóc òa lên, còn quát tháo nữa.

      – Còn cắn nữa thôi?

      Mục Trần hung ác đe dọa.

      – Mục Trần, ngươi là tên khốn!

      khóc sướt mướt, đâu còn cái vẻ dữ dằn ban nãy, mông đau nhức khiến cho nàng vừa giận dữ vừa xấu hổ uất ức.

      Mục Trần thấy vậy cũng dám quá đáng, đẩy nàng ra rồi lui lại chút, ánh mắt đề phòng nhìn nàng, e ngại nàng ta lại nổi điên lân nữa. Thực lực Tô Linh Nhi kém chút nào, giao chiến hẳn nhiên khó nhằn hơn Thượng Cổ Hổ Giao Dương Hoằng rất nhiều. Mục Trần lúc này vẫn chưa đạt đến Dung Thiên cảnh, muốn đánh bại nàng quả quá khó.

      Tô Linh Nhi nghiến răng, khóc đến đỏ mắt, thấy Mục Trần buông nàng ra, bàn tay sờ lấy hỏa trường tiên quấn ngang hông kia.

      – Ngươi dám!

      Mục Trần trừng mắt, hét to.

      Tô Linh Nhi bất giác run rẩy, đúng là bị dọa đến sững người, nhìn Mục Trần sắc mặt phát đen của Mục Trần mà cảm thấy sợ hãi. Quả con người xưa nay trời sợ đất chẳng màng lại giật mình thế này lần đầu tiên nàng gặp phải, may là chuyện lúc nãy xảy ra dưới hồ ai thấy, bằng nàng chắc phải phẫn nộ và xấu hổ đến chết mất.

      – Chuyện hôm nay là do ngươi tự tìm lấy, con dịu dàng chút , cả ngày tìm phiền toái này phiền toái nọ.

      Mục Trần hề khách khí khiển trách Tô Linh Nhi thôi hồi, trong lòng cũng cảm giác là lạ.

      Tô Linh Nhi tay xoa mông, nhìn chằm chằm Mục Trần mà hai mắt đỏ bừng, tức giận :

      – Mục Trần, ngươi nhớ kỹ lấy, ta bỏ qua ngươi!

      Nàng vừa xong liền bắn người rời khỏi hồ nước, rằng tiếng nào, lập tức lao hướng ra khỏi Tụ Linh trận.

      Mục Trần thấy Tô Linh Nhi bỏ cũng thở dài hơi, nhìn cánh tay đầm đìa máu tươi mà nhăn nhở. Nha đầu kia chẳng phải mèo mà giống cún a, cái mồm này ….

      Bất quá cũng may cuối cùng đuổi nàng được, kết quả thế này cũng tốt, phải trả giá gì lớn. Dù răng thủ đoạn cũng đáng tự hào cho lắm, nhưng cũng muốn đánh nhau sứt đầu đổ máu với nàng. ra mà , có đánh cũng ngại nàng ta.

      – Hy vọng nàng kể việc này cho tỷ tỷ .

      Mục Trần le lưỡi, Tô Linh Nhi còn miễn cưỡng đối phó được, chứ còn nàng bài danh đệ tam Thiên bảng Tô Huyên ô thôi, Mục Trần có mà bằng đầu.

      – Xem ra phải mau chóng đột phá tới Dung Thiên cảnh.

      Mục Trần tỏ ra nghiêm túc, thực lực tại càng lúc càng thấy đủ, lần này đột phá là bắt buộc a!

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 201: Đột Phá


      Mục Trần đợi nửa ngày dưới đáy hồ, đến kia đám khán giả ở xung quanh hồ nước tản hết mới lặng lẽ mò ra, đảo mắt quan sát chung quanh, xác định Tô Linh Nhi chắc chắn bỏ cũng thở ra hơi.

      – Chỗ này có lẽ ở lại được nữa.

      Mục Trần bất đắc dĩ lắc đầu, hôm nay tuy rằng đẩy lui được Tô Linh Nhi, bất quá cũng càng chọc tức nàng thêm, lần sau nàng hồi phục tinh thần lại e càng dữ dằn hơn, quay lại truy sát chắc cũng phải đau đầu lắm.

      tại hoàn tất dung hợp linh lực, ở lại hồ nước này tu luyện cũng có ý nghĩa gì đặc biệt, cũng nên tìm địa điểm tu luyện khác, chuẩn bị cho cuộc đột phá lên Dung Thiên cảnh!

      Đối thủ tiếp xúc càng lúc càng lợi hại, Mục Trần càng nhận thấy chênh lệch khổng lồ giữa Thần Phách cảnh và Dung Thiên cảnh. Nếu bản thân có những thủ đoạn kỳ lạ, căn bản thể đánh bại những cường địch như thế.

      Dù vậy vẫn cảm thấy nhiều lúc lực bất tòng tâm, thành ra càng mau chóng đột phá đến Dung Thiên cảnh khi chạm trán đối thủ ở trình độ đó cũng thoải mái hơn nhiều.

      Nếu tình hình hôm nay có thực lực Dung Thiên cảnh, có lẽ cần dùng thủ đoạn như vậy bức lui Tô Linh Nhi, dù rằng phải dễ dàng đánh bại, nhưng Tô Linh Nhi muốn chiếm thượng phong trước mặt với cây roi linh cụ trung phẩm kia cũng là chuyện khó vô cùng.

      Dung Thiên cảnh, thời phải thế rồi.

      Nghĩ vậy, Mục Trần cũng ở lại lâu, nhanh chóng rời khỏi khu vực hồ nước càng sâu vào Tụ Linh trận kia. cần nơi tu luyện tuyệt đối yên tĩnh.

      Trước đó bị Tô Linh Nhi tìm tới, cũng vì bại lộ hành tung, thành ra bây giờ cẩn thận hơn rất nhiều, dọc đường hoàn toàn tránh những người ngang qua, nhằm vào những hướng núi rừng u tĩnh lao .

      Lựa chọn chừng nửa giờ cũng tìm được địa điểm khá tốt. Đó là đỉnh núi hiu quạnh, tùng xanh che kín núi non lắc lư theo gió.

      Mục Trần hạ xuống đỉnh núi lập đó, chỗ này cũng ở rất sâu trong Tụ Linh trận, linh khí thiên địa cũng rất nồng đậm, bầu trời thường xuyên có sương linh lực lượn lờ rất thoải mái.

      Mục Trần đánh giá quan sát đỉnh núi chút, rồi tìm đến thạch động mà náu mình vào đó, ngồi xuống tu luyện.

      Mục Trần ngồi xếp bằng, thần sắc dần tập trung. biết muốn đột phá đến Dung Thiên cảnh cũng phải chuyện dễ dàng, sớm chuẩn bị chu đáo.

      “Phù.”

      luồng bạch khí từ trong miệng Mục Trần phun ra, đôi mắt nhắm lại chút, linh lực dao động quanh thân cũng thu lại.

      Mục Trần vẫn chưa trực tiếp trùng kích vào Dung Thiên cảnh, bởi vì vốn việc đó tại có tác dụng. nay vẫn còn bị vây trong trình độ Thần Phách cảnh đỉnh phong, điều cần là cơ hội. Dù đó chỉ là bước , nhưng đôi khi nó có thể hề nể mặt mà ngăn cản người ta ngoài cửa.

      Tâm tình ổn định, khiến cho trí não bình lặng như cái đầm tối, lặng lẽ vận chuyển Đại Phù Đồ quyết, thu hút linh khí thiên địa nồng đậm xung quanh.

      Trong khí hải, Thần Phách ngồi quang luân cũng yên lặng xếp bằng, đôi tay kết ấn tu luyện, gương mặt nhắn trịnh trọng. Cái gọi là Dung Thiên cảnh, chính là dung hợp thiên địa, chứ chỉ dung hợp thân thể như Thần Phách.

      Khiến cho Thần Phách đột phá ràng buộc của thân thể, dung hòa với thiên địa, điều khiển linh khí thiên địa, lúc đó mới chân chính trở thành cường giả Dung Thiên cảnh.

      Thần Phách Mục Trần dần dần ngưng tĩnh, cuối cùng tiến vào trạng thái vong ngã, ý thức phiêu đãng trong người, mỗi khi nó có ý đồ lao ra khỏi cơ thể liền gặp phải trở ngại.

      Bất quá với trở ngại đó, cũng hấp tấp nóng nảy, vẫn vững vàng mặc cho ý thức phiêu đãng, cũng cố ý xung kích tìm cầu cảm giác đột phá.

      biết, đến lúc nào đó, cơ hội đến nắm bắt, còn bằng có cố gắng thế nào cũng có tác dụng.

      tại cần lo âu, chỉ cần yên lặng chờ đợi.

      . . . . . .

      Tô Linh Nhi bay thẳng mạch trở về, hạ xuống gian phòng hòn đảo giữa cái hồ kia, hầm hầm đẩy cửa xông vào, chẳng hề để ý tới nữ tử dịu dàng tròn mắt kinh ngạc ở trong đó. Nàng lao lên gác, chui vào phòng mình lăn qua lăn lại tức tối, bàn tay đấm thùm thụp vào gối.

      – Tên khốn! Tên khốn! Tên khốn!

      Tô Linh Nhi gương mặt đỏ bừng, nghiến răng mắng, cảm giác đau rát ở mông khiến nàng cảm thấy nóng cả người.

      Nàng thể nào ngờ tên Mục Trần cũng dám quá đáng như vậy!

      – Tên khốn, ta tha cho ngươi!

      Tô Linh Nhi nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng như sói hận thể xé nát Mục Trần ra.

      tha cho ai thế?

      tiếng cười dịu dàng vang lên bên cạnh, Tô Linh Nhi vội vàng xốc chăn lên, nhìn thấy tỷ tỷ Tô Huyên khúc khích cười nhìn nàng.

      có gì!!!

      Tô Linh Nhi mặt càng thêm đỏ, nàng thể mình bị Mục Trần đét mông cho ăn vài chưởng, là xấu hổ mà!

      phải ngươi tìm tân sinh Mục Trần sao? Sao rồi? Tìm được rồ à?

      Tô Huyên cười hỏi.

      , tìm được.

      Tô Linh Nhi lắc đầu liên tục, tức nghiến răng, nhưng phải giữ mặt mũi.

      Tô Huyên liếc nhìn Tô Linh Nhi, tỏ ra khá kỳ quái. Hôm trước còn mực phải tìm Mục Trần gây ra sao, hôm nay lại thành như thế.

      – Ngươi làm sao vậy?

      Tô Huyên đột nhiên cảm thấy tư thế của Tô Linh Nhi hơi kỳ lạ, có vẻ gì đó được tự nhiên cho lắm.

      Tô Linh Nhi vội vã ngồi dậy, mông chạm lên giường, nhất thời nhức nhối khiến nàng suýt khóc, nhưng cũng được nàng cắn răng giữ lại, thầm nguyền rủa Mục Trần.

      – Có chuyện gì tỷ nghe.

      Tô Huyên quan sát tinh tế liền nhận ra có điều hợp lý, bất quá cũng tra hỏi nhiều, dịu dàng xoa đầu Tô Linh Nhi, đối với em này, nàng ta rất quý cưng chiều.

      – Biết rồi! Ngươi mau ra , ta tự biết cách giải quyết chuyện của mình, phải tỷ vậy sao?

      Tô Linh Nhi chu miệng trả lời.

      Tô Huyên chỉ còn cách lắc đầu, rời khỏi phòng.

      Thấy Tô Huyên khỏi, chui vào chăn lăn qua lăn lại, nghiến răng xấu hổ mà giận dữ.

      – Mục Trần, ta bỏ qua cho ngươi!

      Tô Linh Nhi dường như oán khí khá lớn, đến hôm sau bình phục lại rồi, lần nữa đằng đằng sát khí trở vào Tụ Linh trận kia, mạch thẳng đến hồ nước nọ. Bất quá nàng nhanh chóng phát hồ nước trống rỗng, cả cái bóng của cũng thấy.

      – Tên khốn! Tên khốn!

      Tô Linh Nhi tức giận la hét. Hôm nay nàng chuẩn bị kỹ hơn, chẳng những đem theo Hỏa Long Tiên, còn có kiện linh cụ trung phẩm khác giá trị cũng kém để bắt trả thù, nào đoán được tên kia lại trốn mất.

      – A a a, ta tin ngươi có thể trốn mãi!

      Tô Linh Nhi vung tay quậy phá hồ nước, nước bắn tung tóe, trong hồ liền có mấy bóng người lao ra, là những đệ tử tu luyện dưới đáy hồ bị nàng quấy nhiễu đến đầu váng mắt hoa, nhưng khi thấy đó là Tô Linh Nhi lại rụt cổ, dám gì.

      Tô Linh Nhi cũng chẳng ngó ngàng gì bọn họ, nhìn quanh quất hồi rồi bắn người về hướng. Bộ dáng của nàng có vẻ như tìm ra được Mục Trần quyết bỏ qua.

      Thế nhưng tên kia vẫn yên tĩnh trong sơn động hẻo lánh mà tu luyện, thân thể chút thay đổi, hô hấp lại trở nên mỏng manh vô cùng, nhìn qua cứ như người tĩnh dưỡng vì trọng thương. Nhưng nếu cẩn thận cảm ứng lại, thấy bừng bừng sinh cơ.

      Mục Trần vẫn chìm đắm trong cảm giác đột phá ràng buộc của cơ thể, mọi thứ ở bên ngoài dường như hoàn toàn bị ngăn cách với .

      Chỉ chớp mắt, yên tĩnh tu luyện của trôi qua hết tháng.

      Trong tháng đó, thúc giục Thần Phách, Mục Trần nắm thêm về thiên địa, có vẻ Thần Phách sắp đột phá.

      Hiệu quả tu luyện quân thân của cũng dần dần bày tỏ ra, ý thức phiêu đãng trong cơ thể thỉnh thoảng phá cách chui ra ngoài, cảm giác kỳ diệu hết.

      lúc nào đó, thể nghiệm trải qua được nhiều lần, Mục Trần trong sơn động liền mở mắt. Đôi mắt đen càng thêm thâm thúy.

      nhàng phủi lớp bụi mỏng bám lên người, thiên linh cái có linh quang phát ra nhàn nhạt, Thần Phách như bàn tay xuất trong đó, ngồi xếp bằng trong thiên linh cái của .

      Thình lình thân thể Mục Trần run lên, thế giới trước mặt xuất biến hóa, cảm giác thân thiết vô cùng…

      Trước đây thiên địa đối với Mục Trần rất xa lạ, nhưng tại lại có liên kết kỳ diệu được dựng nên.

      Mục Trần dường như ngộ ra điều gì đó, chân thân và Thần Phách cùng lúc kết ấn giống hệt nhau.

      “Ầm Ầm!”

      Linh khí thiên địa ngọn núi kia điên cuồng chen chúc nhau kéo tới, như những con suối to gào thét chui vào sơn động, dũng mãnh tràn vào thân thể Mục Trần.

      Dao động linh lực quanh người tăng vọt điên cuồng, trình độ cường hãn hơn hẳn khi xưa!

      lên tới cấp độ mới!

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 202: Dung Thiên Cảnh


      ngọn núi, đột nhiên cuồng phong bạo khởi, linh khí thiên địa hùng hồn như bị hấp dẫn hội tụ đến, như hồng thủy quét tới đổ vào sơn động, dũng mãnh chui vào trong cơ thể Mục Trần.

      Linh khí hùng hồn cuồn cuộn ngừng quán chú, quanh thân Mục Trần xuất vòng sáng lấp lánh, bề mặt cơ thể cũng lên màu xanh ngọc nhàn nhạt, trông rất kỳ lạ.

      thiên linh cái, Thần Phách cũng kết thủ ấn, gương mặt nó như say như mê, cảm ứng thiên địa, lặng lẽ dung nhập vào trong đó.

      cảnh giới hoàn toàn mới bất đồng với Thần Phách cảnh.

      Mục Trần cảm thấy như tâm linh trở nên bao la, ràng buộc của cơ thể khi trước thể so được với rộng lớn đó.

      tại mỗi cử động của đều như có thể dung nhập thiên địa, điều động biển linh khí vô tân trong trời đất.

      Thần Phách Mục Trần cũng trở nên trong suốt như ngọc, vả lại cũng hư ảo như xưa mà trở nên thực chất hơn.

      Trong Thần Phách tí hon cũng toát ra dao động linh lực kinh người.

      “Phù.”

      luồng bạch khí từ trong miệng Mục Trần phun ra, thủ ấn biến đổi, Thần Phách chậm rãi chui vào lại trong người, trở về khí hải.

      giờ chỉ mới đột phá đến Dung Thiên cảnh, Thần Phách cách nào rời xa thân thể, nhưng nghe vài cường giả thực lực siêu cường có thể ở yên chỗ mà Thần Phách lại lập tức ngoài ngàn dặm, cường đại vô cùng.

      Lúc Thần Phách trở về khí hải, sâu thẳm trong cơ thể Mục Trần bất ngờ dao động kịch liệt mà kỳ dị, Đại Phù Đồ quyết liền tự động vận chuyển.

      Nhận thấy biến hóa lạ lùng, Mục Trần cũng kinh hoảng nhưng vội ngăn trở. cảm thấy biến hóa này nguyên nhân chính là do Linh Mạch bị phong ấn của .

      Xem ra, thực lực tăng lên, phong ấn thần bí của mẫu thân cũng dần hé lộ.

      “Véo véo!”

      Những đốm đen kỳ dị quen thuộc lại xuất , bắn ra từng tia hắc ám lập lòe, rồi hội tụ lại bàn tay tí hon của Thần Phách.

      Hào quang hắc ám ngưng tụ ở bàn tay Thần Phách nhanh chóng vặn vẹo, lát sau hình thành hắc tháp nho .

      hắc tháp, mơ hồ có thể thấy được chút hoa văn ám kim bí , cảm giác cổ kích ào ạt toát ra khiến cho kẻ nhìn vào cảm thấy kinh sợ.

      – Đây là. . .

      Mục Trần kinh nghi nhìn tiểu hắc tháp trong bàn tay tí hon của Thần Phách, cảm thấy cái tháp này khá kỳ lạ, phải là ảo vậy do linh lực ngưng tụ thành, mà càng giống như tự thân linh khí thiên địa bên ngoài, nhưng xét kỹ dường như có gì đó cũng giống linh khí cho lắm.

      Nhất thời chính cũng hắc tháp này hình thành từ cái gì.

      Mục Trần càng lúc càng tò mò, Linh Mạch bị phong ấn trong cơ thể của mình là cái gì? Sao lại có thể ngưng luyện thành hình thái vật chất như thế? Chuyện này xưa nay mới thấy lần đầy, chưa hề nghe qua.

      Mục Trần dùng tâm thần điều khiển Thần Phách giơ tiểu tháp lên, hắc ám lũ lụt bắn ra, tiếng chuông ngân cổ kính theo đó vang lên.

      Dao động trấn áp vạn vật tản mát.

      Mục Trần nhìn chằm chằm tiểu tháp, soi mói hồi lâu cũng chẳng thu được gì, đành lắc đầu rời khỏi khí hải.

      Trong sơn động, chân thân Mục Trần mở mắt, hơi run lên. Bụi bặm bám vào người liền bị rủ xuống, chậm rãi đứng lên, trong cơ thể vang lên những tiếng động thanh thúy.

      Mục Trần siết chặt hai tay, cảm nhận cỗ dao động linh lực hùng dũng trong cơ thể, ánh mắt khó che giấu vẻ vui sướng. Tổn hao tâm trí, nỗ lực kiên trì cuối cùng hái quả ngọt, thành công đột phá đến Dung Thiên cảnh!

      đứng ở cửa động, nhìn ra khoảng rừng núi xanh um, lúc này dường như thế giới sáng hơn trong mắt , dao động của linh khí trong thiên địa cũng được cảm thấy dễ dàng hơn nhiều.

      búng tay là có thể dẫn động linh khí quanh mình, cảm giác này hơn xa Thần Phách cảnh có thể so sánh được.

      hổ là Dung Thiên cảnh a….

      Mục Trần thầm tán thưởng, khó trách lần giao đấu với Dương Hoằng phải khiến vắt kiệt mọi bản lĩnh mình có, ra chênh lệch giữa hai cảnh giới quả thực quá lớn.

      – Cũng biết tía ở nhà có đột phá đến Dung Thiên cảnh chưa nhỉ?

      Mục Trần đột nhiên cười, thực lực của tại đem đặt vào Bắc Linh cảnh mà , hẳn thừa sức trở thành bá chủ. Nhưng thân vẫn ở trong Bắc Thương linh viện, ở chỗ này lại chẳng đáng chú ý tới, khiến cho cảm thán thôi. Bắc Thương linh viện quả nhiên phải là địa phương mà những nơi như Bắc Linh cảnh có thể đem ra so nổi.

      Mục Trần ưỡn người, hít hơi khí tươi mát trong lành của núi rừng xanh thẳm, thân hình bay lên trung hướng thẳng ra ngoài. Lần này tu luyện trong Tụ Linh trận cấp 6 hết khoảng tháng rưỡi, tiêu hao gần 20v linh trị, may mà trước đó có đến 50v linh trị, bằng chỉ tu luyện đến giữa chừng bất thình lình bị cái Tụ Linh trận cấp 6 đắt đỏ này đá ra ngoài.

      Dù tiêu phí khá nhiều, nhưng hiệu quả mang lại là vô cùng tốt. chỉ hoàn tất dung hợp linh lực, lại còn đột phá đến Dung Thiên cảnh!

      Kết quả đó so với chi phí 20v linh trị, quả chỉ là chuyện .

      Mục Trần cười thầm, bay hơn 10p xuyên qua núi rừng, vẫn hướng ra cổng Tụ Linh trận lao , thình lình vẻ mặt tỏ ra kinh nghi.

      nhận thấy đám người rất đông đúc lao ngược hướng với tiến lại đây, ánh mắt cháy bỏng như đào vàng, dường như sâu trong Tụ Linh trận có kỳ trân dị bảo gì đó xuất .

      – Chuyện gì thế nhỉ?

      Mục Trần hơi ngạc nhiên cũng dừng lại, nheo mắt nhìn về phía sau lưng mình. Loáng thoáng cảm nhận đuọc chút dao động khá kịch liệt trong linh khí thiên địa.

      Mục Trần hơi do dự, chợt lắc mình ngăn gã đệ tử hối hả tiến vào sâu trong Tụ Linh trận, cười :

      – Vị học trưởng này cho hỏi, các vị vội vàng đâu thế?

      Kẻ bị Mục Trần cản lại liền vẻ mặt khó coi, trừng mắt với rồi định vòng qua đoái hoài gì cả.

      Mục Trần bấm tay bắn ra, linh trị bài xuất , 5k linh trị hóa thành hào quang bắn tới người kia.

      Tên kia liền sáng mắt, vội thu lấy 5k linh trị, rồi nhìn qua Mục Trần tỏ vẻ nhiệt tình:

      – Có vẻ ngươi là tân sinh nhỉ? Ngay cả linh triều trong Tụ Linh trận cũng biết?

      – Linh triều?

      Mục Trần hơi giật mình, vẻ mặt mờ mịt.

      – Mọi Tụ Linh trận ở cấp bậc này trở lên, trong nơi sâu nhất có linh khí cực đoan xuất , đó là tích lũy linh khí qua nhiều năm tháng, rồi hình thành nên linh triều.

      Người kia giải thích.

      – Đám người đông như thế đều đến linh triều sao?

      – Cũng hẳn. Linh triều rất cuồng bạo, bị cuốn vào đó nguy hiểm sống chết biết chừng. Bình thường nếu gặp phải linh triều tránh là hơn.

      Đệ tử kia cười khanh khách mắt càng lúc càng sáng hơn:

      – Nhưng trong linh triều kia, vì linh khí thiên địa nhiều năm tích tụ, có thể sinh ra báu vật có tên là Thiên Linh Liên.

      – Thiên Linh Liên?

      Mục Trần nheo mắt.

      – Mỗi lần linh triều xuất gốc Thiên Linh Liên. Bản thân Thiên Linh Liên cũng có nhiều tác dụng lắm, nhưng báu vật chính là Linh Liên tử, báu vật hiếm thấy vô cùng, có sẵn linh lực nồng đậm, thần hiệu ngưng luyện nền tảng trúc cơ.

      – Ồ?

      Mục Trần tỏ ra kinh ngạc vô cùng. Trong tu luyện linh lực, nền tảng căn cơ và nền tảng trúc cơ rất quan trọng. Nếu căn cơ mỏng, sau này muốn tiến thêm cũng rất khó.

      Còn về những bảo vật có thể ngưng luyện nền tảng thế này lại vô cùng hiếm thấy, ngờ được Linh Liên tử bên kia cũng có thần hiệu này.

      viên Linh Liên tử bán trong Linh Trị điện ít nhất cũng được 20v linh trị, nhưng cũng có để mua. giờ linh triều xuất , ai lại có thể nhanh tay thử vận may?

      Người kia tặc lưỡi, tỏ vẻ tiếc nuối:

      – Bất quá Thiên Linh Liên gốc vậy mà cũng có nhiều Linh Liên tử, muốn đoạt được viên giữa đám lang sói kia quả cũng dễ chút nào. Thôi nhé, bạn, nếu có hứng thú theo xem, bằng đến trễ chẳng còn gì đâu, ta trước.

      Tên kia cũng vội vã vẫy chào từ biệt, rồi nhanh chóng lắc người bắn sâu vào trong Tụ Linh trận.

      Mục Trần đứng giữa trung nhìn đám người phô thiên cái địa lao vun vút về phía kia, hơi trầm ngâm chút, rồi cũng thi triển thân thủ lao .

      giờ vừa mới đột phá đến Dung Thiên cảnh, linh lực trong cơ thể dù rằng được dồn ép cho vững vàng, nhưng vẫn tránh khỏi mỏng manh vô định. Nếu có thể may mắn đoạt được viên Linh Liên tử, có lẽ cũng cần tốn nhiều thời gian để củng cố linh lực nữa.

      Bảo bối thế này chỉ có thể ngộ thể cầu, nếu bây giờ gặp được tự nhiên phải mó tay vào giúp vui, chứ nếu cứ thế bỏ , tiếc quá!

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 203: Hoắc Phong


      Nơi sâu nhất trong Tụ Linh trận.

      trung ra mảng màu sắc sặc sỡ, chỉ thấy biển linh khí bao la ngưng tụ lại chỗ, hóa thành gió bão rung trời tàn phá tứ phương, tiếng động ầm ầm như sóng gầm nơi khơi xa.

      Mặt đất khu vực đó lúc này đông kín vô số người, ánh mắt háo hức nhìn biển linh khí cao như triều tịch thổi quét, uy áp khủng bố lan tỏa khắp nơi.

      Dưới khí thế khủng bố đó, ngay cả cường giả Dung Thiên cảnh cũng tỏ ra bé , dám xông lên trước mặt.

      Nơi biển người đó lại đặc biệt có vài bóng dáng, họ là những đệ tử tiếng tăm lừng lẫy, thực lực cũng rất mạnh, đứng ở đây cũng có lực chấn nhiếp .

      Khi Mục Trần bay tới được chỗ này thấy được cảnh tượng náo nhiệt, sau đó cũng hạ cánh xuống định núi, đầu tiên quan sát linh triều đáng sợ cao kia, áp lực phả vào mặt khiến hô hấp của cũng khó khăn.

      hổ là Tụ Linh trận cấp 6 a.

      Mục Trần ta thán tiếng, chỉ có loại Tụ Linh trận ở cấp độ này mới có thể tạo thành linh triều kinh người như thế.

      Mục Trần lại nhìn sang mấy chỗ vài bóng người đặc biệt thu hút chú ý, thình lình nhìn thấy gương mặt xinh đẹp quen thuộc.

      Là Tô Linh Nhi.

      Nhìn thấy dáng điệu lả lướt của kia, cũng gãi đầu sờ mũi bất giác lui lại chút, ngờ được kia cũng còn ở trong đây.

      Bất quá lúc này Tô Linh Nhi có vẻ như thấy Mục Trần, tay khoanh trước ngực, gương mặt lạnh lùng nhìn lên trung xa, hướng đó còn có đám người nữa.

      Đám người đó số lượng ít, đứng đầu cũng là nữ tử xinh đẹp, môi mỏng thanh tú, thanh cao thoát tục.

      Dù cho nhìn dung mạo cũng khó đoán biết được tuổi tác của nàng, bất quá Mục Trần vẫn cảm thấy nàng ta dễ nhìn như Tô Linh Nhi.

      – Hê hê, Tô Linh Nhi ngươi tới cũng mau đó, nhưng mà Thiên Linh Liên cũng chưa ra đâu, cần gì vội vã như thế….

      Người con kia cất giọng thanh thanh cười nhìn Tô Linh Nhi.

      – Từ Thanh Thanh, Tụ Linh trận này cũng phải nhà của ngươi, chẳng lẽ ta đến đây còn phải báo cáo với ngươi tiếng sao?

      Tô Linh Nhi dường như cũng có quan hệ tốt với nàng kia, trả lời chút khách khí.

      – Hừ, nha đầu mỏ nhọn.

      tên gọi Từ Thanh Thanh cũng chẳng vừa:

      – Nghe tháng trước ngươi tìm tên tân sinh Mục Trần gây , kết cục là ăn quả đắng à? Tô Linh Nhi, tỷ tỷ của ngươi dù gì cũng là người cực nổi tiếng ở Bắc Thương linh viện, sao muội muội của nàng ta lại thể đối phó nổi tên tân sinh cơ chứ? Ta thấy hay là ngươi cầu xin ta, ta có thể giúp ngươi giải quyết gọn ghẽ cái phiền toái đó.

      – Chuyện của ta ngươi có tư cách nhúng tay vào.

      Tô Linh Nhi vẫn lạnh lùng.

      – Ha ha, thế à? Bất quá Linh Liên tử hôm nay ta bắt buộc phải có, nếu ngươi muốn tranh đoạt đừng trách ta khách khí. Người khác sợ tỷ tỷ của ngươi, chứ phải ta.

      Từ Thanh Thanh đạm nhạt .

      – Ngươi cứ thử xem.

      Tô Linh Nhi tỏ ra đối chọi gay gắt, cả hai nàng đấu võ mồm cũng khiến nhiều người chú ý, bất quá cũng lấy gì làm kinh ngạc. Trong Bắc Thương linh viện này, Tô Linh Nhi và Từ Thanh Thanh quan hệ lấy gì là yên ả từ lâu là chuyện mọi người đều biết.

      Tô Linh Nhi có tỷ tỷ là đệ tam Thiên bảng Tô Huyên, còn Từ Thanh Thanh có đại ca cũng là đệ ngũ Thiên bảng Từ Hoang, thế lực cũng chẳng kém chi nhau, trong Bắc Thương linh viện cũng chẳng mấy người dám trêu, thành ra hai bà nãi nãi này rất nhiều người chỉ dám đứng từ xa mà nhìn.

      Mục Trần thấy hai nàng thách thức nhau cũng trề môi. Từ Thanh Thanh kia lúc nãy đấu võ mồm cũng ráng lôi ra làm chủ đề, khiến vui cho lắm, cũng chẳng kiếm được điểm hảo cảm nào với nàng.

      Mục Trần hiển nhiên chẳng hứng thú gì với tranh chấp của hai nàng kia, vẫn ở yên tại chỗ nhìn linh triều đánh phá lung tung, chờ đợi cái gọi là Thiên Linh Liên xuất .

      – Hửm?

      Bất chợt cảm thấy cái nhìn đầy cừu hận khóa chặt lấy mình, nhướng mày quay sang hướng đó, nhìn thấy chủ nhân của ánh mắt kia cũng hơi sửng sốt.

      Chính là kẻ vài tháng trước bị đánh bại trấn lột sạch linh trị, Mạch Luân.

      Từ ngày bại dưới tay Mục Trần, tên kia cũng đột ngột mai danh tích thời gian. Vốn Mục Trần cũng nghĩ tên kia giở trò gì đó với , chẳng ngờ được lại im thít thít như vậy khiến cũng quên bẵng mất. Thế nhưng tại có lẽ Mạch Luân cũng định buông tha cho cái khúc mắc nó.

      Mục Trần liếc nhìn Mạch Luân, rồi nhìn sang mấy người bên cạnh tên kia. Ở đó còn có ba người khác, và đặc biệt khiến Mục Trần chú ý và tỏ ra nghiêm túc là kẻ đứng đầu tiên.

      thanh niên khá cường tráng, sắc mặt bình thản, mũi khá nhọn, cảm giác có vẻ dữ dằn, dao động linh lực từ người tên đó toát ra mạnh hơn Mạch Luân ít.

      Người kia có thực lực Dung Thiên cảnh hậu kỳ.

      Cảm nhận đó khiến Mục Trần cảm thấy kinh dị. Bình thường mà , thực lực cỡ đó hoàn toàn đủ năng lực tiến vào 100 hạng đầu Thiên bảng, chắc chắn phải là người vô danh.

      Mạch Luân vẫn đưa ánh mắt hàn khóa chặt Mục Trần, khóe miệng nhếch lên lạnh lẽo, tiến đến gần người thanh niên kia gì đó, rồi đưa tay chỉ về hướng Mục Trần bên này.

      Mục Trần sắc mặt hờ hững, mày chỉ hơi nhíu lại. Xem ra lần trước tên kia vẫn chưa dạy dỗ xong đây a.

      Nghe Mạch Luân chuyện, thanh niên nọ cũng nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt lạnh băng tập trung quan sát Mục Trần.

      Thấy ánh mắt kẻ địch, Mục Trần cũng đối thị hề tránh né, thần sắc bình thản.

      Nếu trước khi đột phá đến Dung Thiên cảnh mà gặp phải đối thủ Dung Thiên cảnh hậu kỳ, phiền toái vô cùng. Nhưng tại bớt nhiều vẻ kiêng dè, nếu phải ra tay, muốn chiếm thượng phong với cũng dễ chút nào.

      Vị thanh niên kia sau khi nghe Mạch Luân kể lể gì đó, hẳn nhiên là tố cáo Mục Trần, khẽ gật đầu, lắc mình cái liền tiến đến chỗ Mục Trần.

      Mạch Luân thấy vậy cũng vội vàng theo, ánh mắt nhìn lại Mục Trần tỏ ra đắc ý hả hê.

      – Ồ! Đây phải thủ lĩnh Thanh Hồng hội, Hoắc Phong đây sao? Sao lại qua đây.

      Khi tên thanh niên kia hành động cũng khiến nhiều người chú ý, hẳn nhiên liền nhận ra danh tính của .

      – Thủ lĩnh Thanh Hồng hội Hoắc Phong?

      Mục Trần nheo mắt. Khó trách, Mạch Luân chính là người Thanh Hồng hội, hôm đó bị trấn lột cũng la hét ỏm tỏi như thế.

      Có lẽ lúc này hẳn là này thủ lĩnh Thanh Hồng hội kia là muốn ra mặt cho Mạch Luân đây.

      Khi Hoắc Phong xuất trước mặt, lạnh lùng đánh giá Mục Trần:

      – Ngươi là tân sinh Mục Trần phải ?

      – Có gì chỉ giáo?

      Mục Trần cười nhạt đáp lời.

      – Trước đây ta vẫn luôn bế quan, chỉ cách đây vài ngày mới nghe chuyện của Mạch Luân.

      đúng là có làm vài chuyện quá đáng, bất quá ngươi cũng giáo huấn hồi, xem như thanh toán xong. Bất quá ta muốn ngươi trả linh trị lại cho , đó là tích lũy cả nửa năm của . Nếu vậy chuyện này thoải mái cho qua.

      Hoắc Phong ngữ khí bình thản, giọng điệu tràn ngập chính nghĩa.

      Mục Trần cười, liếc sang Mạch Luân:

      phong tỏa bao nhiêu tân sinh như thế cho ai ra ngoài. Có câu đánh người vẽ mặt, muốn chuyện gì trực tiếp tới tìm ta , trước đó dạy dỗ như vậy ta vẫn còn nghĩ là , vậy mà bây giờ còn muốn ta trả linh trị lại sao?

      – Mục Trần, trước mặt thủ lĩnh chúng ta ngươi còn dám kiêu ngạo, thực cho rằng Thanh Hồng hội làm gì được ngươi sao?

      Mạch Luân nóng mặt giận dữ, ra vài câu liền khiến Mục Trần đặt vào thế đối địch với cả Thanh Hồng hội.

      – Xem ra lần trước ta còn là nương tay, đối với thứ vô liêm sỉ ra đừng nên để ý làm gì.

      Mục Trần khẽ cười nhìn Mạch Luân, nụ cười khiến tên kia nổi da gà, bất giác lui lại. Biểu bản lĩnh của Mục Trần ở đại hội tân sinh cũng thầm xem thấy, thành ra biết bản thân phải là đối thủ của Mục Trần.

      – Ở trước mặt ta cũng dám uy hiếp người Thanh Hồng hội chúng ta, xem ra lời đồn đúng , giới tân sinh năm nay quá mức kiêu ngạo.

      Hoắc Phong ánh mắt băng hàn nhìn chằm chằm Mục Trần.

      Thế đối đầu bên này nhanh chóng thu hút đám đông chờ đợi Thiên Linh Liên xuất , vô số người tỏ ra tò mò nhìn tới.

      Hoắc Phong ở Bắc Thương linh viện tiếng tăm , bài danh 91 Thiên bảng, xem như cũng có phân lượng đáng kể.

      Mục Trần dù có hơi lạ, nhưng sau đại hội tân sinh kia, danh tiếng cũng chẳng kém, trở thành kẻ mới nổi ở Bắc Thương linh viện.

      ngờ được hai vị đó lại đối đầu nhau ở đây.

      xa bầu trời gần đó, Tô Linh Nhi cũng nhận thấy động tĩnh bên này, ánh mắt cũng nhìn qua liền phát ra Mục Trần. Nhất thời mặt đỏ bừng tức giận, ánh mắt hằn học. ngờ tên khốn kia cũng dám xuất ở đây!

      – Ta niệm tình ngươi là tân sinh, có lẽ hiểu quy củ cho lắm. Ta so đo với ngươi nhiều, chuyện giữa ngươi với Mạch Luân cũng có điều tốt. Nhưng ta hỏi lại câu, ngươi trả linh trị lại cho , chuyện này xóa bỏ, sao?

      Hoắc Phong xòe tay ra trước mặt Mục Trần, thanh trầm trầm, ánh mắt lợi hại như đao phong.

      Mục Trần mày nhíu chặt, đối thị nhìn lại Hoắc Phong, cười khẩy lắc đầu, con ngươi đen láy vẫn lãnh đạm như vậy.

      – Dẹp !

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 204: Đấu Hoắc Phong


      Lời vừa ra, mọi người liền thấy sắc mặt Hoắc Phong trầm xuống, cỗ dao động linh lực kinh người từ cơ thể tràn ra.

      Hiển nhiên, vị thủ lĩnh Thanh Hồng hội bắt đầu nổi giận.

      Mạch Luân thấy vậy khỏi hả hê sung sướng. Mục Trần dám chọc giận Hoắc Phong, hôm nay chắc chắn khó mà thoát thân. Thực lực Hoắc Phong chân chính là cường giả Dung Thiên cảnh hậu kỳ, lại còn là nhân vật hàng đầu top 100 Thiên bảng, danh hào nổi tiếng.

      Gần đó, Tô Linh Nhi nhìn qua cục diện bên này, mắt chợt lóe sáng, thấp giọng lẩm bẩm:

      – Cho đáng, Hoắc Phong cũng phải nhân vật tầm thường, vậy mà cũng dám đùa giỡn với ?

      Mặt nàng lại đỏ bừng lên căm tức oán hận nhìn vào Mục Trần.

      chính tên tân sinh danh tiếng như cồn gần đây đó à? Dường như ngoài kiêu ngạo ra cũng có gì đặc biệt.

      Từ Thanh Thanh cũng nhìn qua bên đó, chép miệng bình phẩm.

      Nàng dĩ nhiên biết thực lực của Hoắc Phong, ngay cả chính nàng muốn đối đầu cũng phiền toái, hẳn nhiên mấy kẻ như Mục Trần cũng có bản lĩnh đó.

      Mục Trần vẫn lạnh lùng nhìn Hoắc Phong, hai tay siết chặt, linh lực hắc ám bốc lên cùng với hắc viêm lượn lờ.

      Muốn trả linh trị lại cho hạng người như Mạch Luân dĩ nhiên là chuyện bao giờ xảy ra.

      – Lời ngươi vừa phải ai cũng được!

      Hoắc Phong gầm gừ, ngữ khí đạm mạc, gằn từng chữ:

      – Nhiều khi ngươi phải xem trước mình có tư cách đó hay !

      Đối mặt Hoắc Phong gây hấn, gương mặt Mục Trần càng lúc càng lạnh lẽo, nhưng nụ cười vẫn đậu môi:

      – Có tư cách hay , cũng phải ngươi vậy là vậy.

      – Vậy à?

      Hoắc Phong tiến tới, linh lực bùng nổ, đất đá dưới chân vỡ tung, khe nứt như địa long lan , dao động cuồng bạo gào thét.

      – Hừ!

      Mục Trần thấy ý đồ áp chế của Hoắc Phong, hề có ý lui bước, chân giẫm mạnh cước xuống đất.

      “Uỳnh!”

      khe nứt khác cũng từ chân Mục Trần lướt , mạnh mẽ công phá địa long lấn tới.

      Tiếng nổ vang rền, đá vụn rơi lả tả, hai khe nứt chạm vào nhau liền bùng phát linh lực ăn mòn lẫn nhau.

      – Hử?

      Hoắc Phong kinh ngạc nhìn Mục Trần tiếp chiêu, có thể cảm thấy khi hai luồng linh lực mạnh mẽ công kích lẫn nhau, linh lực của nhanh chóng bị tiêu hao.

      Mặc dù xét leo lượng linh lực, chắc chắn Hoắc Phong vượt hẳn Mục Trần, nhưng linh lực của tên kia lại rất đậm đặc, ngưng tụ lại rất khó bị đánh tan.

      – Tiểu tử này đúng là có năng lực, khó trách có thể trở thành đệ nhất tân sinh.

      Hoắc Phong thào trong lòng, dù sao cũng là cường giả Dung Thiên cảnh hậu kỳ, bất kể Mục Trần kia có gì cổ quái cũng thể chân chính ngăn cản được .

      Dù rằng cả hai có ân oán quá lớn, nhưng, nhưng xem Mạch Luân như tiểu đệ, giờ tìm kể khổ, dĩ nhiên thể xem như thấy, bằng trong lòng em Thanh Hồng hội cũng có dị nghị.

      – Phong Quyển thủ!

      Hoắc Phong nhanh chóng xông lên trung, bàn tay tung ra chưởng, linh lực hội tụ thành cuồng phong gào thét quét tới.

      “Ầm!”

      bàn tay màu xanh khổng lồ hình thành, mang theo cuồng phong xé toang gian vỗ xuống đầu Mục Trần.

      – Kim Cang Phù Đồ thủ!

      Mục Trần ngang nhiên ngẩng lên, vẫn hề lui bước đánh ra chưởng, hóa thành bàn tay kim sắc khổng lồ chính giữa mang theo tháp văn tối đen kỳ dị lóe lên.

      “Uỳnh!”

      Hai bàn tay linh lực khổng lồ ngạnh đấu giữa , khí lãng tung trời đánh dạt tất cả mọi thứ.

      Chúng dần ăn mòn lẫn nhau, tiêu tan mất. Hai người cường hãn ngạnh đấu ngờ lại chẳng phân biệt được cao thấp.

      – Thực lực Mục Trần kia. . . lại tăng lên!

      Vài người có xem trận đấu của Mục Trần với Dương Hoằng hơn tháng trước nhìn ra chênh lệch thực lực của chính . Hẳn nhiên tại phải mạnh hơn nhiều, bằng chẳng có khả năng nào lại chính diện nghênh chiến phân cao thấp với Hoắc Phong.

      – Tên kia ra cũng đột phá tới Dung Thiên cảnh!

      Tô Linh Nhi nhìn ra nhất, khó trách ngại Hoắc Phong. ngờ tên kia chỉ trong tháng lại có thể đột phá, ngày trước Tô Linh Nhi giao đấu với , vẫn chỉ là gã Thần Phách cảnh hậu kỳ.

      “Xoẹt!”

      Mục Trần xoay tròn bàn tay, đột nhiên linh ấn xuất trong tay nhanh chóng dung nhập vào khí, linh trận vàng chóe xuất , long tượng gầm rú xông ra hóa thành kim bàn đánh tới.

      – Linh Trận sư?

      Hoắc Phong thấy Mục Trần dễ dàng bố trí ra linh trận, thần sắc cũng tỏ ra nghiêm trọng, hừ tiếng liền xông tới phía trước kim bàn, tung chân cước xuyên phá gian.

      “Rầm!”

      Cước phong hung hãn của Hoắc Phong đá tan nát kim bàn.

      Bất quá, chính ngay lúc đó, hào quang đỏ rực ngập trời, Hoắc Phong kinh ngạc nhìn qua liền thấy khoảng đầu Mục Trần hình thành linh trận lớn, dao động linh lực cường hãn vượt hẳn linh trận vừa rồi.

      – Đại Viêm Ma trận!

      Mục Trần búng tay ra, thần sắc bình thản. tại thôi động Đại Viêm Ma trận đến trình độ tùy tâm sở dục.

      “Ào!”

      Trong cự trận bộc phát xích quang mãnh liệt, tiếng gẦm Ầm lên, hỏa ma phóng ra như hỏa trụ hướng thẳng tới Hoắc Phong.

      – Bạo Phong trảm!

      Hoắc Phong lập tức lui khoảng, tay duỗi ra chém tới. Linh lực màu xanh hình thành quang trảm cả trăm trượng, xé rách chân trời, phong nhận bao trùm lấy khí thế lôi đình vạn quân xông tới quyết xẻ thịt lột da hỏa ma của Mục Trần.

      “Phừng!”

      Ngọn lửa lan tràn trung, hỏa ma gào lên đáng sợ, thân hình to lớn bị Hoắc Phong trảm thành hai nửa.

      Giao đấu dữ dội luân phiên giữa hai người khiến đám đông xung quanh cũng trầm trồ tán thưởng, cả hai vị kia đều có năng lực hơn người a.

      Hoắc Phong mặt trầm như nước, đao chém đôi hỏa ma, ánh lửa vừa tan , bất giác rùng mình trong lòng, nghe tiếng gió rất theo bóng ảnh Mục Trần lao tới.

      – Chán sống!

      Hoắc Phong phấn chấn cười lạnh, Mục Trần thân là Linh Trận sư, tìm đường tránh ra xa để bố trí linh trận dựa vào sở trường của mình để chống cự mà lại chủ động áp sát, thực khi dễ năng lực Dung Thiên cảnh hậu kỳ của để chưng sao?

      – Phong Long Phá Diệt quyền!

      Hoắc Phong cho Mục Trần thời gian hít thở, quyền đánh ra tới tấp liên tục.

      “Ầm Ầm Ầm!”

      Linh lực cuồng bạo hình thành gió lốc tàn phá, long quyền xanh mướt ngưng tụ, sức mạnh chấn vỡ cả núi non công kích Mục Trần.

      Hoắc Phong đánh ra quyền này ít người liền tỏ ra thần sắc nghiêm trọng, dĩ nhiên họ biết công kích kia lợi hại ra sao.

      – Chết !

      Mạch Luân trừng mắt hưng phấn xem diễn biến, ngừng nguyền rủa Mục Trần. Phong Long Phá Diệt quyền chính là sát chiêu của Hoắc Phong. Công kích này thừa sức đánh bại đối thủ Dung Thiên cảnh hậu kỳ ngay lập tức, Mục Trần bây giờ có muốn tránh cũng còn kịp nữa!

      Long quyền cấp tốc áp sát Mục Trần, cũng lập tức phản ứng tung quyền hắc ám đánh trả.

      “Đùng! Đùng!”

      Bốn đạo Sâm La Tử Ấn nháy mắt ngưng tụ, bất quá cũng dừng lại, linh lực tiếp tục hội tụ, cố gắng ngưng luyện thêm hắc ấn nữa.

      Năm đạo Sâm La Tử Ấn!

      Thực lực Mục Trần chân chính là Dung Thiên cảnh, Sâm La Tử Ấn lại có chiều tăng tiến, càng thêm cường hãn!

      “Đùng!”

      Năm đạo Sâm La Tử Ấn vừa xuất , hắc ám cuồn cuộn dồn né gian đến uốn éo, linh lực báo đạo tuyệt luân lan tỏa.

      – Lên!

      Mục Trần gầm lên, quyền kình tung ra, năm đạo Sâm La Tử Ấn xẹt ra, mạnh mẽ đón nhận công kích của long quyền gào thét đánh tới.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :