Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 165: Phù Đồ Tháp


      – Thân hóa Phù Đồ tháp, ta đến chưởng huyền hoàng.

      Mục Trần nhàng lặp lại câu viễn cỗ xuyên thời đó, cảm giác khó hiểu kỳ lạ lặng yên sinh ra trong lòng.

      Hai tay của liền biến ảo thành ấn pháp cổ xưa, Thần Phách trong khí hải của cũng thi triển ấn pháp giống như vậy.

      Dao động kỳ dị từ đâu đó tỏa ra.

      Những đốm sáng thần bí ở sâu trong cơ thể Mục Trần càng lúc sáng lên, hắc tháp giấu trong người cũng càng thêm thành hình ràng.

      Dẫn Lôi đài, thân thể Mục Trần có hắc ám tuôn ra, bao bọc lấy thân người, nhanh chóng nhúc nhích động đậy.

      Chỉ vài giây sau, tòa hắc tháp chừng hơn 10 trượng huyễn hóa ra, thân thể Mục Trần lúc này lại biến mất.

      Dường như chính hắc tháp này là thân thể của hóa thành.

      Hắc tháp tối tăm mà thâm thúy, có chín tầng, thân tháp phủ đầy những hoa văn huyền ảo, tản ra dao động khí tức cổ kính.

      “Rầm rầm!”

      Thiên lôi cũng ngừng nghỉ đánh xuống Phù Đồ hắc tháp chín tầng, nhưng nó cũng hề sứt mẻ, hắc ám lưu chuyển, hấp thu hết toàn bộ những tia sét vào trong.

      Hắc ám chuyển động bề mặt Phù Đồ tháp càng thêm thâm thúy, cảm giác như nó cũng được thiên lôi rèn luyện.

      Biến hóa đó cũng được chú ý, bất chợt bừng tỉnh như hiểu ra điều gì đó, khẽ động tâm thần, Phù Đồ tháp hóa thành luồng hắc ám phóng lên cao, chui tọt vào lôi vân trùng trùng điệp điệp.

      việc xảy ra khiến cho khu vực này liền chấn động, những đệ tử chăm chú quan sát biến cố bình đài đầy lôi điện giật mình kinh hãi. Tên kia lại phóng người vào giữa lôi vân?

      Trong đó thiên lôi rất kinh khủng a!

      – Người đó định làm gì vậy?

      An Nhiên trợn mắt, thần tình hoảng sợ, sấm sét trong lôi vân vô cùng điên cuồng, cường giả Dung Thiên cảnh trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ cũng dám lỗ mãng hành động như vậy.

      “Ầm ầm ầm!”

      Trong lôi vân cao kia, sấm vang chớp giật liên hồi, lôi đình cuồng nộ hội tụ vào điểm nào đó trong lôi vân.

      Lôi trận kia khiến người xem bên dưới cũng lạnh da đầu.

      Sấm sét điên cuồng chừng 10 phút, rồi dần dần ngưng lại, mọi thứ trở về yên tĩnh.

      – Tên kia bị thiên lôi đánh chết rồi ư?

      Có người thất thố thốt lên, họ thể nào tưởng tượng ra nổi, hiểu tên kia đầu óc có vấn đề gì hay mà tự đút đầu vào lôi vân.

      Thình lình trong hắc lôi vân cao, luồng quang hoa bắn xuống, dần dần tan , để lại bóng người.

      Người đó dong dỏng cao, gương mặt tuấn tú, thân thể hoàn hảo mảy may tổn thất chút gì, chẳng có chút dấu hiệu tổn thương.

      – Còn sống?

      Đám người bên này kinh hô, hai mắt tròn xoe, thần tình khó tin, đặc biệt khi người kia xuất , cả bọn đều dễ dàng nhìn ra thực lực Thần Phách cảnh của , tất cả như nhau đều giương ra gương mặt gặp quỷ.

      Thần Phách cảnh hậu kỳ lại có thể lén chui vào Lôi vực tầng thứ 4, lại còn chui tọt vào lôi vân mà bình an vô trở ra? nghiệt phương nào?

      – Đó là. . .

      An Nhiên nhìn tên kia mà sửng sốt.

      – An Nhiên, nhà ngươi biết ?

      Đồng bạn nhìn thấy bộ dáng kinh nghi bất định của An Nhiên cũng liền cất tiếng hỏi.

      – Ừ, chính là tân sinh Mục Trần ở Bắc Thương giới kia đánh bại ta.

      An Nhiên tỏ vẻ rầu rĩ.

      là Mục Trần?

      Mấy người gần đó ai cũng kinh ngạc, bọn họ đều nghe về chuyện An Nhiên thất thủ ải cuối ở Bắc Thương, nhưng thể ngờ tên tân sinh đánh bại bại An Nhiên kia lại là kẻ gây ra náo động mười ngày nay trong tầng 4, khó trách…

      – Có thể lấy thực lực Thần Phách cảnh hậu kỳ mà đánh bại Dung Thiên cảnh, tiểu tử này đơn giản.

      thanh niên thở dài. Tân sinh năm nay coi bộ thực lực phi phàm a.

      – Lúc đánh bại ta, thực lực mới chỉ Thần Phách cảnh trung kỳ!

      An Nhiên hơi bất đắc dĩ, nàng tâm cao khí ngạo, nhưng thua trong tay Mục Trần lại còn gì để . Những bản lĩnh mà thi triển ra vô cùng lợi hại, giống chút nào cường giả Thần Phách cảnh trung kỳ có thể có được.

      Bạn bè bên cạnh nghe vậy cũng giật mình, méo mặt. đám tân sinh này nhiều người lợi hại quá.

      – Thế nhưng mấy ngày gần đây gặp chút phiền phức, Mạch Luân mực tìm , quậy bên tân sinh chó gà cũng chạy nạn, ra tu luyện ở trong này….

      An Nhiên lẩm bẩm.

      ra là cái tên tân sinh mà Mạch Luân muốn tìm a. . . Cái vụ đó cũng náo nhiệt , tên Mạch Luân dường như sắp đột phá đến Dung Thiên cảnh trung kỳ rồi à?

      Thanh niên nọ nhíu mày:

      – Nhưng thế nào cũng là lão sinh, sao mà còn gây khó dễ cho tân sinh, mấy bữa nay tác oai tác quái ở khu tân sinh cũng quá đáng rồi.

      Lão sinh có kiêu hãnh của lão sinh, nhưng lại ra mặt bắt nạt mấy tân sinh vừa gia nhập Bắc Thương linh viện cũng chẳng có gì đáng đắc ý.

      An Nhiên khẽ gật đầu, đối với hành vi của Mạch Luân cũng khá bài xích.

      Giữa trung, Mục Trần ra đảo mắt nhìn chung quanh, vô số ánh mắt kinh ngạc từ các Dẫn Lôi đài khác dán chặt vào . Bỗng dưng cảm thấy là lạ, hẳn nhiên ngờ được tu luyện lại khiến nhiều người chú ý như vậy.

      Bất quá cũng thích cái kiểu chú ý soi mói này, nên xoay người định tạm thời rời .

      – Mục Trần!

      giọng quen thuộc gọi giật lại, nhìn sang người vừa bay lên đến gần, tròn mắt kinh ngạc cười :

      – An Nhiên học tỷ, ngươi tu luyện ở nơi này a.

      – Ngươi trốn trong này tu luyện sung sướng quá nhỉ.

      An Nhiên cay mày nhìn Mục Trần, khích bác.

      – Sao vậy?

      Mục Trần nhướng mày, tu luyện hình như cũng đâu có xâm phạm tới ai?

      – Ngươi biết hay là giả đò biết?

      An Nhiên nhìn biểu gương mặt của Mục Trần, :

      – Chuyện xảy ra ở khu tân sinh cũng biết à?

      – Chuyện gì? Có quan hệ tới ta?

      Mục Trần hơi nghi hoặc, nhíu mày hỏi.

      – Ngươi xóa tên Mạch Luân khỏi Thần Phách bảng, tên kia là kẻ chết cũng phải giữ sỉ diện, nổi điên với ngươi, mấy ngày nay vẫn luôn tìm ngươi gây , mà chẳng thấy bóng dáng đâu, thành ra khu vực tân sinh bị giận cá chém thớt.

      An Nhiên :

      – Hơn nữa dường như lúc tới quật, bằng hữu của ngươi liên thủ đánh đuổi , làm điên tiết thêm, kéo đến thêm vài tên nữa quậy tan nát bên đó, cho ai ra ngoài tu luyện cả, còn bảo ngồi đợi xem ngươi có thể trốn được bao lâu…

      Mục Trần sửng sốt, rồi sắc mặt trở nên hung tàn, lửa giận dũng mãnh bùng phát trong đôi mắt, dự đoán được Mạch Luân lại nhen như thế, chỉ vì chuyện Thần Phách bảng mà đeo lấy thù hận, lại còn gây chuyện với những tân sinh hề liên can.

      tại việc này khiến cho linh viện chú ý ít, bất quá tranh chấp giữa đệ tử, đạo sư cũng thể ra tay. Vả lại ta nghĩ, việc này ngươi nên ra mặt chút, nếu ảnh hưởng tốt tới danh tiếng của ngươi.

      An Nhiên .

      tại trong Bắc Thương linh viện đồn đại rằng Mục Trần nhát gan sợ phiền phức, chiếm chỗ Thần Phách bảng rồi trốn mất, để cho bạn bè đưa mặt chịu đấm.

      An Nhiên nhìn , khuôn mặt tức giận bình tĩnh lại, trong con ngươi bất chợt phát tia sắc bén khiến nàng lạnh mình.

      – An Nhiên học tỷ, đa tạ. Việc này do ta tính toán chu đáo, khiến cho bằng hữu phải chịu uất ức.

      Mục Trần chắp tay giọng với An Nhiên.

      An Nhiên gật đầu, dù sao cũng từng giao đấu với Mục Trần, lại bại dưới tay , nếu là kẻ nhát gan sợ phiền phức, tội cho cái danh tiếng của nàng, bại bởi người như thế là xấu mặt. Nhưng xem ra Mục Trần hoàn toàn phải như lời đồn bên ngoài, sợ Mạch Luân đến nỗi phải bỏ trốn.

      Mục Trần khi biết được tin tức như vậy, dĩ nhiên thể nào tiếp tục tu luyện, nhất định phải rời khỏi Lôi vực trở về.

      – Ngươi cần hỗ trợ ? Mạch Luân cũng dễ đối phó, lại còn tìm thêm vài tên. Ta cũng có vài bằng hữu, có bọn ta họ cũng dám làm quá đáng.

      An Nhiên vội .

      Mục Trần chỉ cười đáp lại:

      – Cám ơn ý tốt của An Nhiên học tỷ, bất quá ta gây ra phiền toái, ta tự mình giải quyết tốt hơn.

      An Nhiên nhìn cái vẻ tươi cười của mà bất giác rét run, cái tên thiếu niên bề ngoài hòa nhã này, lúc trước bị này chửi rủa mắng mỏ ở Bắc Thương điện cũng còn tỏ vẻ hiền lành, nhưng bây giờ cái miệng tuy cười mà đôi mắt lạnh hơn cả băng, dường như cực kỳ nổi giận.

      An Nhiên gật đầu, hiểu sao lại có cảm giác lần này Mạch Luân tự húc đầu vào đá….

      Mục Trần nhiều lời, lắc mình nhanh chóng hướng về lối lên tầng , chỉ lát sau xuyên qua mấy tầng Lôi vực, thoát ra bên ngoài.

      Trở về Bắc Thương linh viện, Mục Trần có tâm tư nào thưởng ngoạn khung cảnh thần tiên hoàn toàn trái ngược với vẻ u ám đầy lôi điện trong Lôi vực, nhanh chóng hóa thành luồng sáng bay thẳng về khu tân sinh của mình.

      Hay bàn tay siết chặt, sát khí ngưng tụ.

      Mạch Luân à, nếu ngươi thấy ta đá ngươi khỏi Thần Phách bảng là mất hết mặt mũi, vậy bây giờ ta xem mặt mũi ngươi bị chà đạp ra sao đây!

      Ngươi là cái tên khốn nạn!

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 166: Phong Đổ


      chỗ nào đó trong khu tân sinh.

      Quảng trường rộng rãi có ít tân sinh tụ tập, tụm năm tụm ba đứng chuyện với nhau, bất quá phải chuyện phiếm cười đùa vui vẻ, mà phần lớn đều thể áp chế phẫn nộ trong giọng , tầm mắt thỉnh thoảng bắn về trung quảng trường, ở đó có mấy người lăng đứng ngồi, gương mặt gian xảo cười cợt trông chừng đám tân sinh. Bọn họ thần sắc lơ đãng tập trung, nhưng linh lực dao động kinh người trong cơ thể toát ra, tất cả đều là cường giả Dung Thiên cảnh.

      đội hình như thế đối với khu vực tân sinh này tại cũng có hơi quá sức, dĩ nhiên là khó mà kháng cự.

      Giữa quảng trường, Diệp Khinh Linh, Chu Linh và mấy người nữa cũng tụ tập chỗ, ánh mắt uất hận nhìn bọn kia khóa chặt cho ai ra ngoài cũng 10 ngày.

      Mặc dù sinh hoạt trong khu vực tân sinh vẫn có thể tu luyện, nhưng bị chặn cửa cho ra ngoài, lại khiến bọn họ có cảm giác bức bối như tù phạm bị giam trong ngục.

      – Đám khốn nạn, quá đáng !

      Viêm Lăng nghiến răng mắng, mặt có vài vết tím bầm, đó là dấu tích mới hôm trước dằn nổi mà nổi sung lao ra tẩm quất trận với bọn kia, kết quả là vẫn còn ở trong này, mặc dù trong đám tân sinh cũng thuộc hàng đầu. Dù sao bọn người mà Mạch Luân gọi tới đều tu luyện ở Bắc Thương linh viện được hai năm, chênh lệch chút nào.

      Chu Linh cũng mặt u mày ám, xưa nay vẫn là người tâm cao khí ngạo, chưa bao giờ phải chịu nhục như thế này, 10 ngày qua vài tân sinh vì chịu nổi cái phong tỏa vây khốn của đám người Mạch Luân mà xin rời bỏ khu tân sinh này, nếu khó mà thoát khỏi cái khổ sở nhục nhã liên miên.

      Dù vậy phần lớn tân sinh vẫn chọn đoàn kết ở lại, dù sao họ có thể tiến vào Bắc Thương linh viện, trước đây cũng từng là thành phần nổi bật hàng đầu nơi linh viện cũ của họ. Dù rằng tiến vào đây, cảm giác ưu tú nổi bật giảm rất nhiều, nhưng kiêu ngạo vẫn còn, nếu chỉ vì chút khó khăn vội cúp đuôi bỏ trốn, chẳng phải để người khác chế nhạo nhát gan sợ hãi đám khốn nạn kia sao? Như thế chẳng phải nhục còn phải nhục thêm sao?

      Chuyện đó, kiêu ngạo như họ càng thể chịu được.

      Do vậy, 10 ngày nay rất nhiều người nóng mắt ức đến nổ đom đóm, nhưng hiếm thấy ai muốn rời khỏi khu tân sinh này, ngược lại càng nhiều người gom lại với nhau, họ cũng muốn xem bọn kia có thể bức họ quật khởi đến cỡ nào.

      – Chúng ta tiếp tục tu luyện, ở đây dù sao cũng là Tụ Linh trận cấp 4, linh khí cũng ít, xem coi chúng còn đứng đó được bao lâu.

      Chu Linh .

      Mọi người cũng tán thành, nhiều ngày bị Mạch Luân áp bức ngược lại khiến bọn họ càng quen với áp lực, mỗi ngày lại tụm năm tụm ba, quan hệ lại trở nên khắng khít hơn trước.

      – Bây giờ cũng chỉ còn cách chờ Mục Trần và Lạc Li trở về.

      Diệp Khinh Linh thở dài, hai vị kia vừa vào ở được có bữa là luôn mười ngày, đến hôm nay cũng chẳng có tin tức gì.

      – Trở về cũng chưa chắc dễ ăn.

      Viêm Lăng bất đắc dĩ , Mục Trần và Lạc Li dù chiến lực đứng đầu tân sinh, nhưng bọn lão sinh kia yếu hơn họ, mà nhân số lại đông hơn nhiều.

      – Hừ, cứ đợi đó.

      Chu Linh phất tay, vừa định kéo cả bọn tu luyện, thình lình biến sắc, ngẩng mặt lên nhìn về gian xa xa. Bên đó bóng người như điện xẹt cấp tốc bắn qua đây, mà dao động linh lực của người kia có gì đó khá quen thuộc.

      – Là Mục Trần! trở lại!

      Chu Linh hét lên kinh hỉ.

      – Mục Trần trở lại?

      quảng trường, đông đảo tân sinh cũng nghe tiếng hét đó đều vui mừng đứng dậy, ngẩng lên nhìn quang ảnh đằng xa.

      – Mục Trần?

      Tiếng xôn xao bên dưới cũng bị mấy người bầu trời nghe thấy, bọn họ sửng sốt nhìn về người kia, cười khẩy:

      – Tiểu tử này, cuối cùng cũng chịu thân à? báo cho Mạch Luân ca, ta tới chặn tiểu tử này trốn nữa.

      “Ầm!”

      Tên thanh niên kia liền thúc giục linh lực hùng hồn trong người, thân hình đứng thẳng, nhanh chóng lao lên chặn người tới:

      – Tiểu tử, chờ ngươi lâu, đứng lại mau!

      Mục Trần từ xa nhìn thấy đám người trung phong tỏa khu vực tân sinh của mình, hàn ý tràn ngập hai mắt, mấy cái tên khốn nạn đúng là xây cái nhà tù ở đây mà!

      Ngay lúc đó lại có người phóng tới, quát tháo đe dọa .

      Mục Trần thấy người nọ còn dám kiêu ngạo như thế, gương mặt liền trở nên băng hàn, năm ngón tray siết lại, quyền kình tung ra, linh lực hắc ám liền ngưng tụ thành 4 đạo hắc ấn, theo quyền đó đánh tới.

      “Uỳnh!”

      Bốn đạo Sâm La Tử Ấn mang theo cái đuôi hắc ám dài thượt, phóng qua nơi nào, khí nơi đó bị ép đến nổ vụn, vang lên những tiếng động trầm thấp.

      Tên thanh niên lao lên chặn đầu Mục Trần cũng nhận ra công kích sắc bén, gương mặt kinh ngạc.

      “Tiểu tử này có thể xóa tên Mạch Luân Thần Phách bảng, quả nhiên cũng có bản lĩnh.”

      tên tân sinh cũng dám làm liều trước mặt ta?

      Kinh ngạc kinh ngạc, nhưng vẫn e ngại, khóe miệng nhếch môi cười, hai tay nắm chặt, linh lực hội tụ bề ngoài, tung quyền chính diện đối chiến với bốn đạo Sâm La Tử Ấn.

      – Cút ngay cho ta!

      Mục Trần lạnh lùng quát lên, bốn đạo Sâm La Tử Ấn ầm ầm bùng nổ, kình lực kinh khủng chồng lên nhau trùng điệp, như sóng biển liên miên, mang theo lực công phá khổng lồ cuồng loạn nện vào nắm đấm của thanh niên kia.

      “Đùng!”

      Thân hình tên kia ngay lập tức rung rinh, bị đánh bay , sắc mặt tái mét kinh hãi, miệng phun vòi máu.

      Chính diện giao chiến lại bị Mục Trần kích chấn đến bị thương văng !

      thể nào?

      Đôi mắt hoảng sợ khó tin, tên kia chẳng qua chỉ là tân sinh Thần Phách cảnh hậu kỳ, sao lại có thể bộc phát chiến lực kinh khủng hơn của Dung Thiên cảnh sơ kỳ?

      Mấy tên lão sinh còn lại nhìn thấy biến cố cũng biến sắc.

      Ngay lúc đó Mục Trần nhanh chóng xuyên qua họ, trực tiếp hạ xuống chỗ đám đông tân sinh ở quảng trường bên dưới.

      – Mục Trần!

      Diệp Khinh Linh vui mừng chạy tới.

      – Mục ca, ngươi trở lại!

      Mặc Lĩnh cũng hưng phấn chào hỏi.

      – Các vị, có việc gì chứ?

      Mục Trần nhìn mọi người chung quanh, thấy vui mừng trong mắt họ, chút oán hận. Việc này khiến cho cảm động mà hổ thẹn, dù sao chuyện tình lần này bọn họ đều vì mà chịu liên lụy.

      sao đâu, bọn kia đúng là kiêu ngạo bá đạo, nhưng cũng dám ra tay làm khó dễ chúng ta.

      Chu Linh giọng cười với Mục Trần. Đôi mắt tỏ ra khá kỳ lạ, khi vừa nãy tận mắt nhìn thấy Mục Trần chỉ duy nhất quyền đẩy lui tên lão sinh thực lực Dung Thiên cảnh sơ kỳ, thực lực của sau mười mấy ngày lại có tiến bộ vượt bậc.

      – Lần này xảy ra chuyện do ta tính toán chu đáo, khiến cho mọi người chịu phiền toái.

      Mục Trần thần sắc trịnh trọng, hơi cúi người ôm quyền ra vẻ tạ lỗi với đám đông tân sinh.

      – Ha hả, Mục ca vậy cũng đúng. Thần Phách bảng vốn là vị trí tranh chấp của tân sinh chúng ta, ngươi leo cao Thần Phách bảng vốn là chuyện đương nhiên phải có, chỉ là bọn kia lòng dạ hẹp hòi, chúng ta đều ủng hộ ngươi!

      tân sinh nào đó lên tiếng.

      – Đúng, Mục ca có thể leo lên Thần Phách bảng, chính là vinh dự cho tân sinh chúng ta, đám lão sinh kia biết xấu hổ, chúng ta nào sợ bọn , chẳng qua chỉ tu luyện sớm hơn 1,2 năm mà thôi? Có gì hơn người đâu chứ? …. Đông đảo tân sinh lúc này như được cơ hội trút hết những nỗi niềm uất hận mấy ngày qua, hẳn nhiên bất mãn đám bạn của Mạch Luân đến cực độ.

      Chu Linh nhìn đám đông sôi trào cũng cười, quay sang với Mục Trần:

      – Xem ra mọi người đều rất ủng hộ ngươi, bất quá tên Mạch Luân kia bây giờ diện ở đây, bọn kia thay nhau phong tỏa chúng ta, ta nghĩa chỉ lát nữa tới ngay.

      Mục Trần gật đầu, chậm rãi :

      – Mọi người yên tâm. Họ đụng chúng ta, chúng ta cũng chạm tới họ, bất quá nều người ta giẫm lên mình, nhịn nhục im hơi lặng tiếng, ngược lại khiến chúng nó coi thường.

      ngẩng lên trời cao nhìn mấy tên lão sinh tâm tình bất định, thanh lạnh lẽo:

      kêu Mạch Luân tới đây , phải rất muốn tìm ta sao? Ta ở đây chờ !

      Mấy kẻ kia nghe thấy cũng nổi giận đùng đùng, khẽ liếc nhau, người nhanh chóng hóa thành hào quang bay mất.

      tên tân sinh nhoi cũng dám hống hách? Lát nữa Mạch Luân ca đến đây, xem ngươi còn tỉnh được hay .

      tên lão sinh cười khẩy.

      Mục Trần hờ hững liếc nhìn kẻ vừa , chẳng thèm quan tâm.

      Thình lình có chuyện lớn xảy ra bên này cũng khiến ít người chú ý. Những khu vực tân sinh khác cũng từ xa kéo đến, mấy ngày nay đám người của Mạch Luân phong tỏa khu tân sinh kia cũng khiến họ bất mãn ít, nhưng cũng ai lên tiếng, tránh vạ giữa đường dính vào thân.

      tại xem tình hình này có vẻ Mục Trần ra mặt.

      Ở ba hướng khác nhau, ba người Dương Hoằng, Băng Thanh, Mộc Khuê cũng ra lơ lửng rất cao, bọn họ cũng muốn xem Mục Trần giải quyết tình này ra sao. Mạch Luân kia bọn họ cũng gặp, thực lực kém chút nào, cũng sắp đột phá tới Dung Thiên cảnh trung kỳ .

      Mục Trần chỉ thờ ơ trước chú ý của bốn phương, bất chợt nhìn ra hướng xa xa. Lát sau thần sắc khẽ đổi, hướng đó có luồng hồng quang như tia chớp nhoáng đến, xuất trung.

      Hào quang tan , hóa thành thanh niên tóc dài lạnh lùng. Ánh mắt lợi hại của đảo qua đám người bên dưới, rồi chăm chú nhìn vào Mục Trần, cười lạnh lẽo nguy hiểm.

      – Ngươi chính là Mục Trần ư? Để ta chờ nhiều ngày lắm rồi đó.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 167: Chiến Mạch Luân


      Mạch Luân lăng đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mục Trần giữa quảng trường, miệng cười ngạo nghễ. Với ý nghĩ của , Mục Trần đột nhiên xuất chính vì bị bức bách đến trốn được nữa phải chui đầu ra.

      – Ngươi chính là Mạch Luân à…..

      Mục Trần cũng nhìn chăm chú Mạch Luân, cười :

      – Phải chứ cái bụng của ngươi còn hẹp hơn trong dự tính của ta, khó trách cứ mài đít ở Thần Phách bảng của tân sinh dám bén mảng lên Thiên bảng tranh đấu. Ta thấy cũng là đáng buồn a.

      Mạch Luân nghe châm chọc, sắc mặt liền biến đổi, đôi mắt tối sầm:

      – Khá lắm! Tiểu tử có cái mỏ nhọn lợi hại. Lúc này còn dám khua môi múa mép trước mặt ta, đúng là biết sống chết!

      – Ngươi nhảm cũng hơi nhiều nhỉ….

      Mục Trần lúc lắc cái cổ, đôi mắt đen láy tràn ngập hàn ý, chậm rãi cất tiếng:

      – Ngươi cứ yên tâm, hôm nay dù cho ngươi có hối hận muốn lui để yên thân, ta cũng cho ngươi cơ hội đó. Mấy ngày nay khiến bằng hữu của ta phải chịu uất ức, bây giờ ta thay họ trả lại cho ngươi.

      Mạch Luân ngẩn người, chợt cười rống lên ngặt nghẽo như vừa nghe phải chuyện tiếu lâm khôi hài, quay sang cười với đám bằng hữu:

      – Các ngươi có nghe thấy ? cho ta cơ hội toàn thân rút lui a? Có phải ý là muốn xin ta tha cho phải vậy?

      Mấy tên thanh niên bên cạnh cũng hất mặt khiêu khích Mục Trần, tên kia còn chưa tình hình sao chứ?

      – Tiểu tử, ta này, từ nay về sau ngươi ở Bắc Thương linh viện có ngày bình yên đâu.

      Mạch Luân nở nụ cười lãnh, thản nhiên bình phẩm.

      – Chỉ e ngươi chưa đủ tư cách với ta.

      Mục Trần cười lơ đãng, chợt thân thể chậm rãi bay lên , đối diện với Mạch Luân, đưa tay ngoắc ngoắc:

      – Ra tay , xuất hết bản lĩnh ra, nếu chẳng những thể lấy lại những gì mất, mà còn mất luôn những gì có.

      Mạch Luân trừng mắt, sắc mặt cực kỳ độc ác, khóa chặt vào Mục Trần. Thái độ tên kia thực khiến nổi đóa, muốn thấy cũng phải cảnh tượng này.

      muốn thấy nhất chính là cảnh tên tân sinh biết trời cao đất rộng kia bò lê bò càng cách đáng thương tỏ vẻ hối hận khi dám trêu vào

      Bất quá, nếu tiểu tử này còn biết điều, vậy dùng nắm đấm cho cái tên chân ướt chân ráo đặt chân vào Bắc Thương linh viện học được cái gì gọi là khiêm tốn!

      – Các ngươi lui hết .

      Mạch Luân lạnh lùng chậm rãi .

      Nhìn thấy mặt mày hằn học, mấy tên kia vốn biết tính Mạch Luân hiểu nổi điên rồi, liếc nhau, nhìn Mục Trần cách thương hại rồi nhanh chóng lui sau.

      – Có lẻ ngươi còn cảm thấy kiêu hãnh vì xóa tên ta khỏi Thần Phách bảng, bất quá ta thể cho ngươi hay, vị trí đó ta chiếm được từ năm trước. Cũng có nghĩa là ngươi tại có thể so sánh với ta… năm trước.

      Linh lực kim sắc tiềm trong hai tay của Mạch Luân hóa thành kim quang hùng hồn, ào ạt tuôn ra từ trong cơ thể, uy áp linh lực tràn ngập lan ra khắp nơi khiến ít tân sinh bên dưới sắc mặt trở nên khó chịu.

      Độ hùng hậu của nó, chỉ còn cách Dung Thiên cảnh trung kỳ bước xa!

      Thực lực Mạch Luân này còn mạnh hơn cả nương An Nhiên mà họ từng thấy ở Bắc Thương điện!

      Vài người bất giác lo lắng nhìn qua Mục Trần, nhưng chỉ thấy tĩnh lặng như hồ nước, đôi mắt chút dao động, gương mặt hề động dung trước sức mạnh và áp lực của Mạch Luân.

      – Tiểu tử, bây giờ ngươi có hối hận cũng chậm rồi!

      Mạch Luân lạnh lẽo nhếch môi, thình lình phóng tới, song quyền siết chặt tung ra, kim quang như suối mang theo linh lực kinh hoàng chớp động oanh kích Mục Trần.

      Mục Trần chăm chú nhìn đạo kim quang như điện xẹt qua, song chỉ vươn ra, mạnh mẽ đâm tới, như thanh kim thương sắc bén cực kỳ nghênh chiến.

      “Uỳnh!”

      Hai luồng kim quang va chạm vào nhau, tiếng nổ trầm thấp vang lên, kim quang chói mắt bừng sáng, hai luồng kim quang ăn mòn lẫn nhau, tan biến.

      Mạch Luân nheo mắt nhìn cảnh tượng này.

      “Phốc!”

      bóng người mơ hồ như quỷ mị xuyên qua vụ nổ tràn ngập ánh sáng hoàng kim đó, xuất phía Mạch Luân, tên kia tung quyền, bốn đạo Sâm La Tử Ấn gào thét đánh tới, linh lực bá đạo áp bức bao phủ lấy Mạch Luân.

      Bốn đạo Sâm La Tử Ấn gào thét, cái loại dao động này cũng khiến Mạch Luân thần sắc ngưng trọng.

      “Xem ra tên tiểu tử này tu luyện ít linh quyết công kích tầm thường, bằng chẳng thể nào có chiến lực cao thế này. Bất quá, nếu đây là sức mạnh của ngươi, ta cho ngươi hiểu ra cái gì gọi là chênh lệch thực lực!”

      – Kim Diễm Linh Chỉ!

      Mạch Luân hề di chuyển, chỉ xuyên qua khí điểm tới, kim quang lại xuất , khác biệt là dường như trong kim quang đó còn có ngọn lửa kim sắc lập lòe lóe sáng, dung hợp tạo thành kim viêm sáng rực, xé rách khí mạnh mẽ điểm vào bốn đạo Sâm La Tử Ấn vùn vụt lao tới.

      “Bùm!”

      Hai thế công sắc bén chống chọi lẫn nhau, khí lãng tỏa ra bồng bềnh. Kim, hắc hai luồng linh lực điên cuồng nhấp nháy, ý đồ phá hủy đối phương.

      – Phá!

      Thấy hai cỗ linh lực giằng co dứt, Mạch Luân nhăn mặt, linh lực trong cơ thể bộc phát, tung thêm chưởng, kim quang mãnh liệt cuối cùng hình thành linh lực trùng kích áp chế Sâm La Tử Ấn, bụp tiếng tách nó ra.

      “Vút!”

      Nhưng linh lực trùng kích vừa hóa giải Sâm La Tử Ấn, cái bóng của tên kia lại lập tức xuất , quyền phong cuồng nộ, bóng quyền bóng chưởng liên miên chút lưu tình ào ạt bao phủ những yếu huyệt người Mạch Luân.

      “Chát chát!”

      Mạch Luân đối mặt công kích cuồng dã của Mục Trần cũng nao núng, trong tiếng cười lạnh lùng thúc giục linh lực, chỉ phong bén nhọn liên tiếp bắn ra, ngăn cản toàn bộ công kích của tên kia.

      bầu trời, hai người giằng co quấn lấy nhau, hắc mang và kim quang đối chiến bùng nổ, cảnh tượng cực kỳ hoành tráng.

      Trong khu vực này, vô số người đều chăm chú quan sát vòng chiến kịch liệt cao, khí lãng trong đó bắn ra cuồng bạo đến mức những cường giả Dung Thiên cảnh cũng tỏ ra nghiêm trọng.

      Diệp Khinh Linh, Chu Linh sắc mặt cũng khác nhìn hai người giao chiến, Mục Trần lại có thực lực cao hơn hẳn nửa tháng trước, hoàn toàn vững vàng dưới những công kích kinh người của Mạch Luân.

      Nhưng bất luận thế nào Mục Trần cũng chỉ mới Thần Phách cảnh hậu kỳ, nếu so lượng linh lực dĩ nhiên bì kịp Mạch Luân, do vậy nếu cứ tiếp tục giằng co thế này, tiêu hao linh lực là khuyết điểm trí mạng với .

      “Ầm!”

      tiếng sét thình lình vang lên, hai bóng người lập tức tách ra.

      Hai tay áo của Mục Trần bị rách chút, mái dài của Mạch Luân cũng rối tung xơ xác, hẳn nhiên hai người đánh nhau ai nương tay cả.

      – Tiểu tử cũng có chút bản lĩnh, khó trách dám chiếm lấy vị trí của ta năm trước.

      Mạch Luân cười khẩy, thực lực Mục Trần biểu ra đúng là có thể so sánh với cường giả Dung Thiên cảnh sơ kỳ nhân, quả nhiên cực kỳ hiếm thấy.

      – Bất quá cũng đừng vội đắc ý, cuộc vui chỉ mới bắt đầu thôi!

      Hai mắt đột nhiên long lên lợi hại, Mạch Luân tiến tới vài bước, mái tóc rồi phất phới tung bay, kim quang rực rỡ từ trong cơ thể tuôn ra, uốn lượn ngừng, kim quang lóe sáng, nghìn vạn mũi nhọn soáng loáng xuất .

      – Kim Diễm Kiếm quyết, Vạn Kiếm Trảm!

      Mạch Luân biến đổi thủ ấn, kim quang tràn ngập, thình lình ngưng tụ phía trước, hóa thành vô số bóng kiếm kim sắc che kín mảng trời đất, rung động ngừng, phát ra những tiếng ù ù, khí tức sắc bén cực kỳ.

      Linh khí thiên địa lúc này cũng trở nên cuồng bạo theo thế công bén ngót.

      Mạch Luân hiển nhiên chân chính vận dụng sát chiêu!

      – Lại có thể bức cho Mạch Luân đại ca phải vận dụng Kim Diễm Kiếm quyết, tiểu tử này cũng khá .

      Vài tên lão sinh bè lũ Mạch Luân nhìn thấy diễn biến trước mặt cũng tỏ ra kinh ngạc bàn tán.

      Mạch Luân lạnh lùng tập trung vào Mục Trần, cười lạnh lùng, thủ ấn biến đổi, bóng kiếm đầy trời đột ngột chuyển hướng, như cầu vồng vươn lên trời cao, rồi mạnh mẽ gào thét lao xuống, rạch thành đường cong kim sắc hoàn mỹ, xé toang trung, trong tiếng xé gió dồn dập và tốc độ kinh người bao phủ Mục Trần.

      Công kích hoa lệ khiến mọi người biến sắc, Mạch Luân tung ra thế công cường hãn này, ngay cả cường giả Dung Thiên cảnh sơ kỳ cũng khó mà chống đỡ, xem ra muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu.

      Diệp Khinh Linh, Chu Linh và đám đông tân sinh đều lo lắng nhìn trung, dưới ngọn thác kiếm kim sắc khổng lồ, thân hình Mục Trần trở nên bé mỏng manh lạ thường.

      Xa xa, Dương Hoằng, Băng Thanh, Mộc Khuê cũng chú ý động tĩnh trung, thác kiếm kim sắc kia khiến bọn họ cũng cảm thấy nguy hiểm, nếu Mục Trần có bản lĩnh nào khác, chỉ e nhất định …..

      Thế nhưng trái ngược với mọi người, thân là người chân chính đón nhận áp lực từ công kích, Mục Trần vẫn thần sắc bình tĩnh nhàng nhìn vô số bóng kiếm bắn xuống.

      Đôi mắt đột ngột nhắm chặt lại, hắc ám trong cơ thể tràn ra ngoài, bao bọc lấy cơ thể.

      – Hóa thân Phù Đồ!

      thanh nhàng nỉ non vang lên trong lòng , hắc ám tối tăm kia phủ cả chân trời, thân thể Mục Trần biến mất, thay vào đó là tòa Phù Đồ tháp chín tầng!

      Phù Đồ tháp huyền phù trung, hắc ám đầy rẫy, yên lặng đứng sừng sững, tùy ý kim sắc kiếm lũ gào thét đổ vào, oanh kích thân tháp.

      “Keng, beng, cheng….!!”

      Vô số thanh kim thiết va chạm thanh thúy vang vọng, luồng kiếm lũ xoay vòng quấn quanh tòa tháp, khí rách nát, người sởn gai ốc.

      Nhưng chỉ có Mạch Luân, và ba người đằng xa Dương Hoằng, Băng Thanh, Mộc Khuê là đột ngột kinh hãi, vì bọn họ có thể thấy tòa Hắc Tháp Phù Đồ vẫn sừng sững đứng hiên ngang giữa kiếm lũ, hề sứt mẻ chút nào trước mọi công kích sắc bén!

      Mạch Luân dốc lực công kích, thế nhưng thể để lại chút dấu vết Hắc Tháp Phù Đồ!

      thể như thế được?!

      Lúc này Mạch Luân vô cùng chấn động, chút cảm giác bất an như dây leo từ sâu trong tim len lỏi chui ra, lan tỏa trong lòng.

      rốt cục cảm giác được tên tân sinh mà mấy ngày nay cho rằng nhát gan trốn tránh, thực tế có bao nhiêu nguy hiểm và thần bí.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 168: Phù Đồ Tháp Hiển Uy


      Lũ kiếm kim sắc gào thét xoay tròn thành cơn lốc kiếm khổng lồ, thanh thế kinh người.

      Vô số người đều dõi theo cảnh tượng giữa trung, công kích hoa mỹ mà mạnh mẽ sắc bén của Mạch Luân khiến cho bọn họ đều cảm thấy tim đập chân run. Mấy người như Diệp Khinh Linh, Chu Linh, Mặc Lĩnh… lo lắng ra mặt.

      “Vù vù!”

      Nhưng khi họ còn bất an, giữa cơn lũ kiếm đột ngột có tiếng động vang ra, dòng kiếm kim sắc đột nhiên bị chậm lại, giật cục, rồi dừng hẳn.

      “Véo véo!”

      Những luồng hắc ám như con sông đen ngòm từ trong lũ kiếm phun ra. Hắc ám chạy qua, lũ kiếm kim sắc như tuyết gặp phải dung nham nóng chảy, tan rã với tốc độ kinh người, dòng lũ kim sắc nháy mắt sụp đổ.

      Chỉ ngắn ngủi vài giây, lốc kiếm kim sắc còn gào thét lúc nãy hoàn toàn tiêu tán mất tích như chưa từng tồn tại.

      tòa tháp hắc ám cao hơn 10 trượng lơ lửng, phát ra dao động kỳ dị vô ngần.

      Bề mặt hắc tháp phủ kín hoa văn kỳ ảo, thân tháp hoàn toàn vết xước, ngờ kiếm phong sắc bén dày đặc từ dòng lũ kiếm kia hoàn toàn khiến nó bị xây xát chút nào.

      – Đây là cái gì? Cảm giác như linh khí, nhưng lại giống a…

      Người đông nghìn nghịt đều tập trung chú ý hắc tháp kia, thần sắc kinh nghi bất định. Chu Linh ngạc nhiên mà phấn khởi, hẳn nhiên lần đầu tiên biết được bản lĩnh này của Mục Trần.

      Hắc ám Phù Đồ tháp đột ngột rung chuyển, hắc ám tuôn ra ào ạt, thình lình nó xông lên trời cao, mang theo cái bóng lớn trấn áp đè xuống Mạch Luân bên dưới.

      Hắc tháp gào thét đánh tới, áp bách khó hình dung bồng bềnh lan ra. Chỉ chốc lát, linh khí thiên địa tràn ngập liền tán loạn như chuột gặp phải mèo bỏ chạy thục mạng.

      Cái bóng khổng lồ bao phủ ép xuống, thần sắc Mạch Luân cực kỳ nghiêm trọng, nhận thấy dao động vô cùng nguy hiểm từ ngọn hắc tháp kia.

      Bây giờ còn tâm tư nào khinh thường đối thủ nữa. Mục Trần có đủ loại thủ đoạn, khiến cho càng lúc càng bất an.

      – Muốn thắng ta cũng dễ dàng như vậy!

      Dù sao Mạch Luân cũng là lão sinh lăn lộn vài năm ở linh viện, thực lực cũng tầm thường, kinh nghiệm đánh nhau khá phong phú, ngay thời điểm nguy khốn liền áp chế bất an trong lòng, quát lên khí thế, linh lực kim sắc như sông lớn cuồn cuộn, kim quang phủ đầy cơ thể , tiếng gầm gừ vang vọng, hóa thành cự thú kim sắc đứng trung.

      Cự thú thân vàng óng ánh, thân hình cao lớn có kim sắc hỏa diễm lượn lờ. đỉnh đầu còn có cái sừng vàng chóe, hoa văn xoắn ốc, lực dũng linh mãnh toát ra từ cơ thể cự thú.

      – Đó là. . . Kim Diễm thú xếp hạng 91 địa bảng?

      Diệp Khinh Linh nhìn thấy cự thú do Mạch Luân biến thành, thất thố thốt lên. Mạch Luân gọi ra chân thân linh thú luyện hóa tinh phách, xem ra bị ép đến thế khó rồi a!

      “Hoowl!”

      Kim Diễm hú hét, thân thể bộc phát vạn đạo kim quang, song đồng kim sắc nhìn Hắc ám Phù Đồ tháp áp xuống, dũng mãnh cúi đầu giương đầu sừng hướng lên, kim quang rực rỡ chói mắt, sáng lóa mãnh liệt khiến khác giả bất giác phải lấy tay che mắt lại.

      – Kim Diễm Giác!

      Mạch Luân quát lên, kim quang ngưng tụ thành cột sáng kim sắc cả trăm trượng từ cái sừng kia bắn ra.

      “Ầm!”

      Kim quang như mũi kiếm đâm thẳng lên trời, mang theo khí thế hùng hậu và linh lực cường đại hung hãn trùng kích ý đồ phá hủy Phù Đồ tháp áp xuống.

      – Cút ngay cho ta!

      Mạch Luân biến thành Kim Diễm gào lên, chùm sáng màu vàng như cột chống trời va chạm với Phù Đồ tháp, từng đợt khí lãng bùng nổ liên miên dứt, cảnh tượng cực kỳ hoàng tráng.

      – Cút ư? Đè xuống cho ngươi xem!

      Hắc ám Phù Đồ tháp chút sứt mẻ cứ mặc cho kim quang cuồng bạo trùng kích, giọng của Mục Trần từ ngọn tháp kia vang ra. Thình lình hắc ám dày đặc tỏa ra từ thân tháp.

      “Vù Vù.”

      Hắc ám Phù Đồ tháp rung chuyển, những cái vòng tròn đen ngòm chui ra liên tục. Theo đó, cột kim quang rực rỡ nhanh chóng nhạt trông thấy.

      “Ầm!”

      Màu sắc nhanh chóng nhạt , còn chưa đợi cho Mạch Luân giật mình kinh hãi, Hắc ám Phù Đồ tháp mạnh mẽ hạ xuống, phá nát đẩy lùi cột kim quang.

      “Rầm rầm rầm!”

      Phù Đồ tháp thế như chẻ tre áp xuống, Kim Diễm thú hoảng sợ cực độ, vội thúc giục linh lực, những đạo kim quang liên tiếp cấp tốc tuôn ra, bất quá mỗi khi nó tiếp xúc với những vòng tròn hắc ám lợi hại xung quanh Phù Đồ tháp, lập tức bị nhạt màu rồi tiêu tan.

      Cảnh tượng như chiều tà bóng đêm đuổi đánh ánh mặt trời phải bỏ chạy trối chết rung động.

      (LTC: chỗ này lão miêu tả cảnh tượng kim quang bị hắc tháp đánh vỡ cứ như “bóng đêm gặp mặt trời, tuyết rơi biển lửa” nhưng mà thực tế tại mặt trời lại bị bóng đêm che phủ, thành ra biên lại như thế)

      Hắc ám Phù Đồ tháp đường đánh thẳng xuống, hề khựng lại chút nào. Kim Diễm thú càng lúc càng hoảng sợ ra mặt.

      “Ầm!”

      Chỉ giây lát, Hắc ám Phù Đồ tháp hung hăng đánh tới, trong ánh mắt kinh ngạc vô cùng của mọi người nện vào Kim Diễm thú to lớn.

      “Uỳnh!”

      Khoảnh khắc va chạm, trung rung chuyển.

      Hắc ám ào ào tuôn ra từ Phù Đồ tháp, Kim Diễm thú chỉ còn biết gào thét đau đớn, kim quang nhạt dần, nhanh chóng thu hình thể, cuối cùng hóa lại thành bóng người.

      “Véo!”

      Người đó bị bắn lui thê thảm, máu tươi cuồng phun như vòi nước, khí tức hùng hồn của cường giả Dung Thiên cảnh tiếp cận trung kỳ chỉ trong khoảnh khắc trở nên yếu ớt, linh lực dao động quanh thân cũng trở nên hỗn loạn vô cùng.

      Mạch Luân bị bắn rơi xuống mặt đất, lực trùng kích chấn cho mặt đất thành cái hố sâu, bụi bay mịt mù.

      “Phụt!”

      Mạch Luân áo quần tan nát, tóc tai bù xù, sắc mặt xám ngoét nhìn trung, ánh mắt vô cùng kinh sợ. Ngọn Hắc ám Phù Đồ tháp thế như chẻ tre trấn áp như thái sơn áp đỉnh, hầu như chấn vỡ mất dũng khí của , khiến chẳng dám đối đầu tái chiến.

      Sức mạnh đó, hoàn toàn là trấn áp tuyệt đối!

      Đám khán giả vừa chạy tán loạn tránh khỏi cú rơi thần tốc của Mạch Luân cũng kinh hãi hít hơi run rẩy, gương mặt khó tin. Đám lão sinh trung nghệt mặt ra, mồ hôi túa ra như tắm, nhất thời còn chưa thể bình tĩnh lại trước cảnh tượng Mạch Luân nằm đo đất dưới kia.

      Thực lực sắp đạt đến Dung Thiên cảnh trung kỳ, thế nhưng Mạch Luân vẫn thua? Lại còn thua thảm hại trước tên tân sinh Thần Phách cảnh hậu kỳ?

      Bọn họ cứng người gian nan liếc nhau, im lặng. Lần này xem ra hố hàng hơi nặng, cái tên kia hơi bị trâu quá mức bình thường.

      – Kẻ này…..

      Phía xa xa, Dương Hoằng mặt hờ hững nhìn cục diện đến hồi kết của trận giao đấu, ánh mắt tập trung vào hắc tháp, lóe lên. Thực lực của Mục Trần ngoài dự kiến của , đối thủ dễ đối phó. Xem ra đại hội tân sinh mười ngày nữa cần phải chuẩn bị thêm nhiều.

      – Có chút lợi hại.

      chỗ khác, Mộc Khuê cũng gật gù tấm tắc. Xét lại, bản thân cũng ngại Mạch Luân kia chút nào, nhưng muốn đánh cho thê thảm như vậy cũng phải ê ẩm mình mẩy, nhưng Mục Trần chỉ bằng thực lực Thần Phách cảnh hậu kỳ lại nhanh chóng bức tên kia tan nát, bản thân khỏi bội phục.

      Còn Băng Thanh vẫn lạnh băng như cái tên mình, đôi mắt lam xinh đẹp mấy rung động.

      quảng trường, Diệp Khinh Linh, Chu Linh và đám tân sinh tỉnh người lại, gương mặt kinh hỉ vui mừng. Ngay cả người như Chu Linh hàng đầu tân sinh cũng sinh ra chút cảm phục với Mục Trần. Chỉ với thân phận tân sinh vừa đến linh viện chưa được tháng, lại có thể đánh bại lão sinh tu luyện nhiều năm như Mạch Luân, năng lực này khiến thể phục.

      Mặc Lĩnh càng cần phải , độ sùng bái vốn cao ngất nay càng cuồng hơn. Những tân sinh khác hả hê vô cùng, sung sướng cười nhạo đám lão sinh sắc mặt khó coi . Cuối cùng uất ức mấy ngày nay được Mục Trần thay họ trút ra hết.

      Hắc tháp cao nhanh chóng thu lại, hào quang tan biến, hóa thành bóng người cao gầy. Mục Trần lạnh lùng nhìn xuống đối thủ mặt tái mét nằm bên dưới, lắc mình cái liền xuất trước mặt Mạch Luân.

      Mạch Luân run rẩy nhìn thấy Mục Trần lạnh lẽo đến gần, sợ sệt nhưng vẫn cắn răng mạnh miệng:

      – Tiểu tử, lần này xem như ngươi lợi hại, cứ chờ đó!

      Cái gọi là thua người hẳn là thua trận, tuy rằng bây giờ bại thê thảm, nhưng khẩu khí cũng được mềm mỏng yếu .

      – Muốn ?

      Mục Trần nhìn , khóe môi cong cong nguy hiểm, cái độ cong nhếch môi đó khiến Mạch Luân cảm thấy bất an, bất quá vẫn hề tỏ ra yếu thế:

      – Bằng ngươi có thể làm được gì đây?

      – Ngươi phong tỏa cả nghìn người như thế hơn 10 ngày, chẳng lẽ biết bồi thường hay sao? Đưa hết linh trị của ngươi ra đây!

      Mục Trần thản nhiên trả lời.

      – Ngươi cái gì?

      Mạch Luân sắc mặt phát lạnh, ngờ Mục Trần lợi hại như vậy, lại muốn trấn lột linh trị của !

      Mục Trần sắc mặt hờ hững, búng tay bắn ra đạo kình phong bén nhọn, xẹt qua mặt Mạch Luân đâm thủng mặt đất, để lại đá cứng cái lỗ.

      – Tuy có khả năng giết ngươi, bất quá ta cũng ngại trói ngươi lại cây giữa quảng trường khu này. Có lẽ như thế từ nay về sau mặt mũi của ngươi ở Bắc Thương linh viện này vứt cho chó ăn là được.

      Mục Trần cười cười, giọng nhàng bình thản mà lại khiến Mạch Luân rét run.

      – Đôi khi, làm sai chuyện gì phải chịu phạt, nếu ngươi có nhớ lâu.

      – Tên khốn!

      Mạch Luân giận dữ đến đỏ mặt, gầm lên:

      – Ngươi dám làm vậy với ta? Ngươi biết ta là người của Thanh Hồng hội sao? Sau này đừng mong lăn lộn ở Bắc Thương linh viện này!

      Mục Trần hờ hững liếc mắt nhìn , tiến lên bước, túm áo Mạch Luân, đánh ra chưởng nặng nề khiến cho tứ chi của đều trật khớp, lại lôi đầu ra vẻ định nhảy lên cây.

      “Agrrrr!”

      Mạch Luân cắn răng chịu đựng đau đớn, sắc mặt tái mét. Nếu bị bắt trói ở đây, mặt mũi mất hết!

      – Từ từ!

      Nghĩ đến cái nhục còn hơn con cá nục, Mạch Luân cắn răng, thân thể xụi lơ, khẽ động ngón tay, linh trị bài thủy tinh ra, nghiến răng hăm dọa Mục Trần:

      – Ngươi nhớ kỹ cho ta, ta buông tha cho ngươi!

      Mục Trần cười, chẳng mấy để ý, cầm lấy linh trị bài của tên kia, nhìn con số đó mà phấn khởi ra mặt.

      Quả nhiên là lão sinh, có đến những 20v linh trị!

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 169: Xã Đoàn


      20 vạn linh trị.

      Mục Trần nhìn con số linh trị bài, bất giác tay cầm run run chút. Mạch Luân ngờ lại có nhiều linh trị như thế? biết tích cóp bao nhiêu lâu mới được chừng này, khó bản mặt lúc này khó coi đến thế.

      Mục Trần chỉ cười nhìn gương mặt u ám nhăn nhó của Mạch Luân, ném linh trị bài vào tay Chu Linh, :

      – Chu huynh, đem phân phát số linh trị này chia đều cho mọi người , xem như là ta tạ lỗi với mọi người.

      – Hả….

      Chu Linh sửng sốt, đám tân sinh quảng trường cũng lắc lắc đầu tin nổi.

      – Ngươi cứ làm theo .

      Diệp Khinh Linh mỉm cười, dù sao chuyện lần này cũng do Mục Trần mà ra cớ , dù cho đám tân sinh ai dám trách cứ , nhưng Mục Trần vẫn cho rằng đó là lẽ thường phải làm, do vậy hành động này cũng xem như biểu khí độ nam nhi.

      Chu Linh hơi do dự, nhìn qua đám người Viêm Lăng bên cạnh, rồi cũng lấy 17v linh trị, còn lại 3v ném trả cho Mục Trần, cười :

      – Dù sao cũng là chiến lợi phẩm của ngươi, số còn lại ngươi giữ , chừng này đủ cho chúng ta phân phát rồi.

      Mục Trần cũng gì thêm, cũng khách khí mà lấy luôn 3v linh trị còn lại, sau đó mới ném trả linh trị bài cho Mạch Luân, cười tủm tỉm:

      – Ta đại diện mọi người tạ ơn Mạch Luân học trưởng hào phóng.

      Mạch Luân nhìn con số 0 tròn trĩnh linh trị bài, mặt xanh mặt trắng đau lòng như bị cứa từng khúc ruột, tức đến hộc máu. Số linh trị đó gom góp từng tí nửa năm nay, vậy mà chỉ chốc lát hoàn toàn bị tước đoạt trắng tay.

      Đám thanh niên theo Mạch Luân đến đây cũng từ hạ xuống, nhìn thấy màn chia của này, sắc mặt cũng tái đí, hung hãn gầm lên với Mục Trần.

      – Tiểu tử, ngươi quá đáng, cũng dám đoạt linh trị!

      Mục Trần cười nhạt:

      – Ta rồi, cái này phải là cướp đoạt, là bồi thường! Xem bộ dáng mấy vị đây hay là cũng muốn bồi thường thêm nhiều nhiều chút? Mấy ngày qua hình như các ngươi cũng có tham gia phải?

      Mấy tên thanh niên kia bất chợt ngậm họng, cũng chỉ đành nghiến răng trừng mắt mà dám manh động. Lúc nãy Mục Trần cường thế trấn áp đánh bại Mạch Luân vẫn còn mới như in, bởi vậy bọn họ cũng đủ can đảm trêu vào .

      – Chuyện này, Thanh Hồng hội chúng ta bỏ qua dễ dàng đâu!

      gã thanh niên lạnh lùng đe dọa.

      – Mặc xác các ngươi đem cái gì tới đây, nếu lần sau muốn gây , thỉnh các vị trực tiếp tới tìm ta, đừng có bỉ ổi như vậy nữa.

      Mục Trần cũng chẳng kém, hai mắt lăng lệ đáp lời. chẳng biết Thanh Hồng hội kia là cái gì, bản thân cũng để mặc cho kẻ khác tùy ý nhào nặn. Có lẽ tại vẫn chỉ là tân sinh, nhưng nếu có kẻ nào muốn khó dễ, được dùng thực lực để cho kẻ đó biết: Mục Trần phải là quả hồng mềm cho người ta nắn bóp, mà là cục sắt đá gãy chân.

      – Ngươi cứ chờ đó!

      Đám thanh niên kia hằm hè tức tối, giận dữ trước ánh mắt trào phúng của vô số tân sinh chung quanh, họ cũng còn mặt mũi nào ở lại cho lâu. Hành vi vài ngày nay cũng khiến ít lão sinh chán ghét coi thường, mà bây giờ Mạch Luân cũng bại thê thảm, nếu bọn họ liều mạng xông lên, e rằng chỉ thể diện bản thân mất sạch, mà danh tiếng Thanh Hồng hội cũng bị kẻ khác nhân đó cười nhạo.

      Hậu quả nặng nề như thế, hẳn nhiên bọn họ thể gánh nổi.

      tại chỉ có thể bộc phát dăm ba câu cho bõ tức, rồi cùng nhau đỡ Mạch Luân te tua kia nhanh chóng rời .

      Đông đảo tân sinh tập trung trong quảng trường đều hoan hô vang trời dậy đất, bọn lão sinh kia mấy ngày nay hống hách phong tỏa bọn họ cho ai ra ngoài bây giờ phải ôm đầu bỏ chạy, tức khí trong lòng cũng được tuôn ra hết.

      – Mục ca oai phong!

      Mặc Lĩnh kích động hò reo, mấy tân sinh khác cũng theo đó mà hô ứng liên hồi, thanh vang dội rất xa, ngay cả những khu tân sinh khác cũng nghe .

      – Lợi hại a!

      Những tân sinh ở khu vực khác thần tình kính nể. Bọn họ dù liên quan, bị Mạch Luân phong tỏa, nhưng dù sao cũng là thân phận tân sinh như nhau, mà hành vi của Mạch Luân quá đáng giận nên họ cũng đâm ra ghét, tại Mục Trần đường đường chính chính đánh bại Mạch Luân, nghi ngờ gì chính là tăng thêm thể diện cho tân sinh.

      Có vài vị tân sinh trước đó mấy ngày cúp đuôi xin rời bỏ khu bên kia bây giờ trở nên xấu hổ. Cái tình gặp chuyện chạy trốn tị nạn ra chẳng dám ngó mặt trời nữa.

      Xa xa, Dương Hoằng mặt đổi sắc nhìn vào đám tân sinh nhảy nhót reo hò, cũng bực dọc hừ tiếng, phất tay quay lưng hạ xuống.

      đối thủ tồi.

      Mộc Khuê lại tỏ ra chiến ý nóng cháy, chỉ cười rồi cũng hạ xuống quay về gian phòng của mình.

      Băng Thanh khẽ gật đầu. Cái danh tiếng Huyết Họa giả kia cũng có phần nào, khó trách nhiều tên từ Linh Lộ chui ra mà cũng e ngại .

      Chiến đấu kết thúc, mọi chú ý cũng theo đó dần tản , nhưng cảnh tượng hắc tháp trấn áp Kim Diễm thú vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nhiều người. ngờ Mục Trần chỉ với thực lực Thần Phách cảnh hậu kỳ lại mạnh mẽ đáng sợ như thế.

      – Mười ngày nữa là đến đại hội tân sinh, xem ra có rất nhiều náo nhiệt đây. Chẳng biết trong đám Mục Trần, Dương Hoằng, Mộc Khuê, Băng Thanh mấy người đó ai lợi hại nhất đây nhỉ?

      Vài kẻ cũng chờ mong đại hội tân sinh sắp diễn ra, họ rất nóng lòng được thấy người nào đăng đàn trở thành tân sinh đệ nhất.

      Chu Linh nhìn đám đông tân sinh thần tình kích động cũng nhịn được cười, đem 17v linh trị phân phát xong xuôi. Lượng linh trị đó đúng là nhiều, nhưng tân sinh ở đây lại có đến gần cả ngàn, chia ra mỗi người chỉ được vài trăm linh trị. Nhưng dù vậy vẫn khiến cho đám tân sinh tỏ ra cảm kích.

      – Thực lực của ngươi lại tăng lên a.

      Diệp Khinh Linh đến gần Mục Trần cười khúc khích.

      – Vừa may đột phá.

      Mục Trần cười lại xã giao. Kỳ nếu phải Đại Phù Đồ quyết may mắn xuất đột phá cảnh giới, nếu với chiến lực Thần Phách cảnh muốn đánh bại Mạch Luân càng phải tốn nhiều công phu hơn nữa, tên kia thực lực tệ chút nào.

      – Bất quá lần này hoàn toàn đắc tội đám người kia.

      Diệp Khinh Linh hơi nhăn mặt. Mạch Luân lòng dạ cũng khá hẹp hòi, bây giờ còn bị Mục Trần cướp sạch còn linh trị nào, dễ nuốt cục tức này đâu.

      Mục Trần cười, có lẽ có phiền toái, nhưng vốn phải loại người sợ phiền toái. Đối với cái loại tính cách như Mạch Luân, cũng bó tay, tên kia chắc chắn chỉ biết kiêu ngạo làm càn.

      Mục Trần phải hiểu chuyện nhẫn, nhưng chỉ tiếc Mạch Luân vẫn chưa đủ tư cách bức phải nhẫn mà thôi.

      – Mạch Luân có lẽ gọi là phiền toái gì nhiều, nhưng Thanh Hồng hội cũng khiến cho người ta ngại ngùng đó

      Chu Linh sau khi phân phát linh trị cũng quay lại đây góp lời, thần sắc vô cùng nghiêm túc.

      – Ngươi biết Thanh Hồng hội?

      Mục Trần quay sang hỏi Chu Linh.

      – Bắc Thương linh viện có cả trăm vạn đệ tử, ngọa hổ tàng long biết bao nhiêu mà kể. Lượng người đông đúc như thế, tự nhiên những tổ đội gom lại tổ chức thành những xã đoàn, tạo thành những thế lực to hơn. Mấy cái tổ chức đó dây mơ rễ má rất rối rắm phiền hà, mà Thanh Hồng hội lại là thế lực có tiếng tăm .

      Chu Linh :

      – Theo ta được biết, Thanh Hồng hội có ít cường giả mạnh mẽ, mà thủ lĩnh của họ lại xếp trong top 100 của Thiên bảng, thực lực ước chừng Dung Thiên cảnh hậu kỳ.

      – Dung Thiên cảnh hậu kỳ!

      Mục Trần mắt long lên hơi nghiêm trọng. Thực lực này trong Bắc Thương linh viện chắc chắn rất ưu tú, khó trách đám người Thanh Hồng hội lại hống hách kiêu ngạo như thế. Sau lưng có chỗ dựa vững chắc, chẳng thể nào khiến bọn họ coi trọng tân sinh cả.

      Diệp Khinh Linh, Viêm Lăng và mấy cường giả mạnh mẽ của tân sinh cũng tỏ ra trịnh trọng. Lão sinh trình độ cao như vậy, đối với họ tại khó mà chống đỡ nổi.

      – Binh tới tướng chặn, nếu Mạch Luân đủ khả năng khiến cho Thanh Hồng hội đến gây với ta, tự nhiên ta cũng chẳng để yên.

      Mục Trần cười cười:

      – Nhưng hy vọng bọn họ làm như vậy, ta cũng muốn phiền toái liên miên.

      Chu Linh cũng gật đầu. Bây giờ cũng chỉ có thể thầm mong Thanh Hồng hội Mạch Luân mà ra tay hành động gì, nếu phiền phức .

      – Mà…..

      Chu Linh liếc nhìn mấy người kia, có vẻ trù trừ.

      – Có chuyện gì cần cứ , trong khả năng hỗ trợ ta từ chối.

      Mục Trần mỉm cười. Bây giờ đối với đám người Chu Linh, cũng có hảo cảm . Mấy người này đáng để xem là bằng hữu, ít nhất khi bọn họ bị áp bức thể chống cự, họ vẫn bán đứng cũng như có nửa lời trách cứ.

      – Gần đây vì chuyện Mạch Luân, nhiều tân sinh bỏ khỏi khu này, bất quá những người ở lại đều có tinh thần đoàn kết rất được.

      Chu Linh hơi ngại ngại tiếp:

      – Chúng ta cũng thương lượng rồi, định tổ chức xã đoàn, dù sao đoàn kết thành khối cũng khiến người ta nghi kỵ mà dám khinh thường, cũng có được sức mạnh . Phiền phức thông thường có thể hỗ trợ lẫn nhau, đám dù sao cũng mạnh hơn đứa nhiều.

      Mục Trần tròn mắt ngạc nhiên, dĩ nhiên ngờ Chu Linh lại đến chuyện này.

      ra tai trong giới tân sinh chúng ta có vài xã đoàn được thành lập. Thanh thế lớn nhất nay chính là Phi Long hội do Dương Hoằng thành lập, Thiết Mộc đoàn do Mộc Khuê tọa trấn, còn có nhiều thế lực tân sinh khác nữa cũng mọc lên như nấm.

      Chu Linh .

      Mục Trần lại thêm lần sửng sốt. Bọn kia cũng nhanh tay lẹ chân , chỉ mới vào linh viện có nửa tháng hơn mà lập bè kết phái.

      – Chúng ta nếu cũng muốn thành lập xã đoàn phải có cường giả đủ trọng lượng tọa trấn, nếu giữ đất nổi đâu, do vậy…

      Chu Linh nhe răng cười nhìn Mục Trần.

      Mục Trần thấy thế cũng cười, nhìn vào ánh mắt chờ mong của mấy người này, gật đầu:

      – Ta thực ra có hứng thú thành lập xã đoàn, bất quá các ngươi muốn làm ta hai tay hai chân ủng hộ.

      Nghe đáp ứng, Chu Linh mừng rỡ nhảy cẫng lên, bỗng dưng lại hơi nhăn nhó, tiếp:

      – À còn nữa, ngươi có thể mời Lạc Li cùng gia nhập được ? Nếu có nàng tọa trấn, ta nghĩ nhân khí trong thế lực của chúng ta rất cao đó.

      Mục Trần giật mình, cười :

      ra mục tiêu của các ngươi là Lạc Li, ta bất quá chỉ là cò mồi!

      – Đâu có đâu có, chỉ là Lạc Li có hình tượng tốt, người xinh đẹp, thực lực lại cao, khí chất tuyệt vời. Đừng tân sinh, dù tính trong cả Bắc Thương linh viện này, nữ tử có thể so được với nàng e rằng chỉ đếm đầu ngón tay.

      Chu Linh vội vàng phân bua.

      Mục Trần trừng mắt liếc , bất quá cũng phải tỏ ra bất mãn. Mị lực của Lạc Li phải biết, hơn rất nhiều, dễ dàng hấp dẫn đám trai tơ ham hố.

      – Ta với nàng tiếng, bất quá có gia nhập hay ta quản được.

      Mục Trần đáp lời.

      – Vậy nhờ vào ngươi.

      Chu Linh tỏ ra mừng rỡ, Lạc Li bình thường ngoại trừ chuyện tu luyện chẳng có quan tâm tới cái gì, bảo tìm Lạc Li mà thuyết phục chỉ có ôm mặt buồn xo quay về. Nhưng Mục Trần mà tiếng, kết quả lại khác.

      khi xã đoàn họ thành lập có Mục Trần và Lạc Li gia nhập, hẳn nhiên thanh thế đại trướng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :