Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 160: Thần Phách Bảng Đệ Tam


      “Véo!”

      Chùm sáng rực rỡ như sao sa xẹt qua chân trời, để lại cái đuôi ánh sáng tuyệt đẹp, ngang dọc trung Bắc Thương linh viện, cuối cùng xông tới tấm bia đá chọc trời Thần Phách bảng.

      “Đùng!”

      Ngay lúc đó, mọi người đều thấy Thần Phách bảng thượng phát ra ánh sáng chói mắt, kim quang từ bên dưới cấp tốc chạy lên cao, chỉ vài giây ngắn ngủi lọt vào top 10.

      “Woa!”

      Trong Bắc Thương linh viện liền vang lên những tiếng xôn xao. Dù rằng Thần Phách bảng chỉ là bảng xếp hạng sơ cấp của Bắc Thương linh viện, nhưng top 10 bình thường rất ít thay đổi, vì những người đó tuy xếp hạng ở Thần Phách bảng, nhưng lại là cường giả Dung Thiên cảnh chân chính.

      – Chẳng biết lần này là ai lại đột phá đến Dung Thiên cảnh vậy nhỉ?

      – Ha ha, cái bọn kia lúc nào cũng thế, chẳng bao giờ cho đám tân sinh chỗ cả.

      – Ngươi trước kia cũng phải vậy à, đám tân sinh cao ngạo lắm, phải mài từ từ mới được.

      – Hứ, có bản lĩnh lên Thiên bảng ấy, cái Thần Phách bảng hay ho gì, mấy tên đó da mặt cũng ít có dày quá.



      Thần Phách bảng top 10 thay đổi cũng khiến ít lão sinh Bắc Thương linh viện chú ý, những tiếng bàn tán vui vẻ khắp nơi, bất quá ai cũng nghĩ rằng kẻ vừa vọt lên kia chắc chắn cũng là lão sinh vừa đột phá Dung Thiên cảnh.

      Thế nhưng trong mắt của vô số chú ý, luồng kim quang kim chậm rãi nhích lên từng bậc. Hạng 9… hạng 7… hạng 5… hạng 4…. Vô số người nhìn thấy cảnh tượng đó lại bất giác giật mình kinh dị, tuy rằng Thần Phách bảng chỉ là bảng xếp hạng sơ cấp, nhưng mấy kẻ chiếm cứ ở đó lâu như vậy cũng phải có bản lĩnh.

      Đặc biệt là ba thứ hạng đầu Thần Phách bảng, những kẻ đó trong đẳng cấp Dung Thiên cảnh tại cũng có chút danh tiếng, nửa năm nay đều chễm chệ vị trí đó, hầu như chẳng ai cả gan đá họ xuống.

      Nhưng tại….

      Những ánh mắt tập trung vào luồng kim quang đó dừng lại ở vị trí thứ 4 khá lâu, rồi bất chợt lúc lắc, dao động, kim quang bừng lên, tiến thêm bước chiếm giữ vị trí thứ 3.

      Ngay lúc đó, cái tên vốn đứng ở vị trí thứ ba liền lóe lên rồi biến mất. Bình thường nếu đúng theo quy luật, ai đó bị vượt hạng cái tên đó bị hạ xuống bậc, chứ biến mất. Nhưng kẻ đứng hạng ba này giờ thực lực tiến vào Dung Thiên cảnh từ lâu, thành ra còn tư cách được xếp hạng lại ở Thần Phách bảng, do đó liền bị xóa .

      – Ồ, tiểu tử Mạch Luân bị xóa tên rồi à? Ha ha, tội nghiệp chưa kìa, vốn mỗi ngày ở hạng ba còn được 1000 linh trị miễn phí, bây giờ cánh mà bay mất rồi.

      Vài kẻ hả hê cười ngạo cái tên vừa biến mất, rồi cũng chăm chú nhìn lại luồng kim quang kia, chờ đợi nó tan , lộ ra cái tên vừa gây ra chú ý.

      Thần Phách bảng hạng 3, Mục Trần, Bắc Thương linh viện tu hành: ngày.

      – Oác!

      khí trong Bắc Thương linh viện đột nhiên mất huyên náo, yên tĩnh lạ thường, cả lão sinh lẫn tân sinh đều ngẩn ngơ nhìn lên Thần Phách bảng. Tu luyện Bắc Thương linh viện mới ngày? phải là tân sinh vừa vào Bắc Thương linh viện buổi sáng hôm nay đó chứ?

      tên tân sinh, vậy mà cũng dám chiếm giữ vị trí đá lão sinh Thần Phách bảng xuống?

      Bắc Thương linh viện chỉ im lặng chốc lát, liền ầm ầm náo nhiệt còn hơn trước, cái chuyện này bao nhiêu năm rồi chưa bao giờ thấy xuất a!

      – Mục Trần kia lai lịch thế nào vậy? Trong giới tân sinh chắc cũng có chút bản lĩnh chứ?

      – Hay là cũng vừa may hôm nay đột phá đến Dung Thiên cảnh?

      – Ha ha, thú vị, thú vị! Cái tên Mạch Luân kia cũng phải đèn dầu sắp tắt, với tính cách đố kỵ của , e rằng bỏ qua đâu nha. Tân sinh Mục Trần dám xóa tên , nhục này làm sao mà chịu..

      – Đúng rồi, với lại mấy thằng hạng 4 đến hạng 10 nữa đó, có lẽ cũng chẳng dễ chịu gì đâu.

      – Mục Trần kia cũng gan góc đấy chứ nhỉ?



      Vô số người bàn tán về kiện nổi bật ở ngày đầu tiên tiếp đón tân sinh này, cũng ít người tỏ ra ủng hộ hành động đó của Mục Trần.

      Động tĩnh Thần Phách bảng dĩ nhiên cũng tránh khỏi xôn xao trong giới tân sinh, bọn họ đều kinh ngạc nhìn cái tên chói mắt đỉnh Thần Phách bảng kia, có những người nghe rất xa lạ, nhưng cũng ít người quen thuộc cái tên đó.

      Nhưng có ai ngờ lợi hại như vậy, vừa mới bước vào Bắc Thương linh viện liền tạo ra hồi xôn xao.

      Khu tân sinh phía bắc, lầu các, Dương Hoằng xếp bằng tu luyện cũng mở mắt, chăm chú nhìn vào kim quang lập lòe chiếm cứ vị trí thứ 3 Thần Phách bảng, ánh mắt lạnh lùng dán chặt cái tên khiến cảm thấy thoải mái.

      Cái tên đó quả có chiến lực ngang ngửa Dung Thiên cảnh sơ kỳ a, khó trách lại có thể giành lấy danh hiệu người ưu tú nhất ở tòa Bắc Thương giới của .

      – Bản lĩnh cũng có chút, bất quá cũng biết điều mà khiêm tốn chút . Mấy tên top 10 Thần Phách bảng đâu có ăn chay đâu chứ?

      Dương Hoằng cười lạnh, bọn kia đều có thực lực Dung Thiên cảnh, thực Mục Trần rất biết cách tự tìm phiền toái.

      – Thôi kệ, cứ cho ngươi đắc ý chút , tháng sau đại hội tân sinh, ta cho ngươi thấy cách biệt tại của ta và ngươi lớn như thế nào!

      Dương Hoằng siết chặt nắm đấm, đôi mắt sắc bén lạnh lùng vô cùng.

      – Có Dương Hoằng ta ở Bắc Thương linh viện, Mục Trần ngươi đừng mơ có cơ hội ngóc đầu lên!

      Hai khu tân sinh khác, Băng Thanh và Mộc Khuê cũng khác, bị thu hút bởi cái tên quen thuộc Thần Phách bảng, đôi mắt cũng lóe ra những ánh sáng kỳ lạ.

      – Hạng ba….

      Mục Trần nhìn vị trí cuối cùng của ở Thần Phách bảng, miệng cười cười. Thứ tự này cũng hơi vượt dự kiến bản thân, vốn nghĩ quá lắm là lên hạng 5 mà thôi.

      – Lần này thúc giục linh lực ra vẫn còn khống chế, nếu mà bùng nổ hết chắc cũng có thể phá luôn đỉnh cấp.

      Mục Trần cười cười bắt đầu ba hoa với Lạc Li, bất quá nếu làm như thế, trực tiếp hạ bệ toàn bộ lão sinh, e rằng gây chú ý quá lớn.

      – Xem thử có bao nhiêu linh trị rồi?

      Lạc Li hỏi.

      Mục Trần lật tay, linh trị bài xuất trong tay, hào quang ngưng tụ, hóa thành con số.

      24100 điểm linh trị.

      Mục Trần nhìn con số linh trị bài mà le lưỡi, thở phào hơi. Xông lên hạng 3 Thần Phách bảng, được thưởng những 2v linh trị, vừa đủ mua viên Thần Phách đan.

      – Âyda, xem ra phải bận rộn Linh Trị điện mua Thần Phách đan, rồi lại còn phải chui vào Lôi vực chuyến, sau đó phải đột phá Thần Phách cảnh hậu kỳ rồi a…

      Mục Trần nhe răng cười với Lạc Li.

      Lạc Li khẽ cười gật đầu.

      Mục Trần ngẩng lên nhìn lại Thần Phách bảng kia, bây giờ cần phải mau chóng tăng thực lực, những thiên tài lợi hại ở Bắc Thương linh viện này nhiều lắm, hôm nay lại tạo nên chuyện lớn thế này, nếu mau chóng phải ăn khổ ít.

      Thực lực vi tôn a! đủ thực lực mà chiếm vị trí cao như thế, kết quả chỉ là rước lấy nhục.

      nơi mây mù lượn lờ, có vô số những khối đá lơ lửng, bề mặt rộng chừng vài trượng, cũng đủ cho người tu luyện đó.

      Lúc này đây những khối đá đó có rất nhiều người ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm chặt, linh lực quanh thân cuồn cuộn, sương mù dao động nhè quanh người rồi theo hơi thở chui vào cơ thể.

      Đám sương mù này ngờ chính là linh khí thiên địa cực kỳ dày đặc mà thành hình. Linh khí ở đây lại hùng hậu đến mức độ tưởng.

      khối đá bằng phẳng sâu trong đám sương mù, người ngồi xếp bằng đột ngột mở mắt, bộ đồng phục rộng thùng thình, đầu tóc xõa ra, hơi thở nặng nề, linh lực quanh người khá mạnh mẽ.

      trợn tròn đôi mắt, tay siết lại, linh trị bài ra, hào quang sáng lóe lên, sắc mặt trở nên u ám.

      – Mục Trần? tên tân sinh vừa tới Bắc Thương linh viện cũng dám xóa tên ta khỏi Thần Phách bảng?

      Thanh niên nọ cực kỳ tức giận, cũng phải giận vì 1000 linh trị mỗi ngày của Thần Phách bảng, nếu là tên lão sinh nào đó cũng mấy để ý làm gì, nhưng tên tân sinh vừa vào linh viện chưa tới ngày, cả chân còn đứng chưa vững dám đá xuống, cái này chính là nhục a!

      Nếu để yên, sau này ít người cười nhạo .

      Đó là khiêu khích đến uy nghiêm của !

      – Đáng chết!

      Thanh niên nọ nghiến răng, xem ra thể để yên được, dù cho có đánh tên tân sinh kia bò lăn bò càng cũng lấy lại vị trí Thần Phách bảng được, nhưng ít ra mặt mũi danh tiếng mất.

      – Ta muốn nhìn xem tân sinh như ngươi có năng lực gì mà vừa đến Bắc Thương linh viện kiêu ngạo như thế! Nếu ai dạy dỗ ngươi, Mạch Luân ta cho ngươi biết thế nào là tôn trọng học trưởng!

      Gằn từng tiếng , lại chậm rãi nhắm mắt, trong lòng quyết tâm ngày mai tạm dừng tu luyện, tìm tên tân sinh kiêu ngạo kia mà cho biết chút lễ độ!

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 161: Thần Phách Đan


      Mục Trần và Lạc Li rời khỏi khu tân sinh, đến thẳng khu trung tâm Bắc Thương linh viện. Đệ tử ở đây rất có tự do, hề bị đạo sư quản chế gì cả. Bình thường mà , cũng có đạo sư nào quản chế đệ tử làm gì, vì trong Bắc Thương linh viện này có rất nhiều đệ tử thực lực thậm chí còn cao hơn cả đạo sư. Thành ra đạo sư ở đây giống như là người dẫn đường, chứ phải dạy dỗ đệ tử như Mạc sư ở Bắc Linh viện.

      Dĩ nhiên phải Bắc Thương linh viện có những danh sư dạy dỗ, nhưng các vị giáo sư đó cũng là cường giả nhất lưu trong Bắc Thương đại lục, muốn được họ chỉ dạy, cần phải trả lượng linh trị khá cao nhất định.

      Mà tân sinh dĩ nhiên đủ sức kham nổi lượng linh trị đó.

      Bắc Thương linh viện cực kỳ rộng lớn, hai người xuyên qua trung chừng nửa canh giờ mới tìm được vị trí Linh Trị điện.

      cung điện rộng lớn khó hình dung, nhìn qua như đỉnh núi sừng sững giữa Bắc Thương linh viện, chung quanh mây mù lượn lờ, phong cảnh thần tiên thoát tục.

      Đứng bên ngoài Linh Trị điện, mọi người cơ hồ bé li ti như hạt cát, ngẩng lên có thể nhìn thấy hàng chữ lóng lánh kim quang khổng lồ cao đến mấy trăm trượng giữa trung.

      Linh Trị điện chính là nơi tấp nập nhộn nhịp nhất Bắc Thương linh viện, chỉ mới đứng bên ngoài, nhưng Mục Trần và Lạc Li cũng nhận thấy đông đúc vô cùng trong đại điện.

      Giữa trung, vô số bóng người liên tiếp nối nhau nhảy ra nhảy vào như châu chấu, dòng người chẳng hề dứt.

      Mục Trần và Lạc Li đứng ở ngoài Linh Trị điện, nhìn khung cảnh náo nhiệt mà sợ hãi, số lượng người đó cũng bất quá chưa được góc Bắc Thương linh viện nữa là.

      – Chúng ta cũng vào thôi.

      Mục Trần mỉm cười với nàng, hai người nhanh chóng tiến vào đại điện khổng lồ như quả núi kia, cảm giác linh lực nồng hậu cuồn cuộn xung quanh.

      ra trong mắt Mục Trần là sảnh đại điện rộng thênh thang, mái vòm thần bí như bầu trời đầy sao.

      Mục Trần bị hấp dẫn bởi đám những khối thủy tinh trong suốt lơ lửng giữa trung, trong đó có vô số những quyển trục, linh dược, linh cụ…. đủ mọi loại vật phẩm.

      Mục Trần nheo mắt nhìn lên mái vòm đầy sao kia, mày hơi nhíu lại, mơ hồ cảm thấy trong đại điện này có linh trận đặc biệt khiến cho người ta hồi hộp.

      Hiển nhiên, trong linh trị điện này phải bố trí linh trận phòng ngự cực kỳ khủng bố.

      Khi hai người còn đánh giá đại điện rộng lớn, đột nhiên họ cảm thấy rất nhiều chú ý qua đây, chính xác mà là chú ý đến Lạc Li.

      Người con kiều, mái tóc bồng bềnh như suối bạc dĩ nhân rất hấp dẫn người ta, dung nhan tuyệt mỹ khiến các trang nam tử xao xuyến.

      – Ồ, Bắc Thương linh viện chúng ta từ khi nào lại có nữ tử xinh đẹp như thế? Khí chất dung nhan đó tuyệt đối phải là hoa khôi!

      – Nhỉn mặt rất lạ, chưa bao giờ nghe tên của nàng.

      – Ha ha, hay ngươi qua đó hỏi xem, thấy tiểu tử chung kia mới Thần Phách cảnh trung kỳ, yếu hơn nàng, chắc là đệ đệ đó….

      Mục Trần mặt mày xám xịt nhìn đám người bàn tán xung quanh, nhưng còn chưa cất tiếng gì, Lạc Li nắm tay , cất bước vào trong điện.

      Khi nàng chụp lấy tay , Mục Trần thấy những lời bàn tán xung quanh liền giảm , ít người câm lặng tròn mắt, rồi cả đám tỏ vẻ đau khổ mà khó hiểu. nữ tử ưu tú như thế sao lại chọn tên yếu nhớt như vậy? Chẳng lẽ vì chút dễ nhìn sao chứ?

      Mục Trần nhìn thấy bọn họ ghen tị mà tiếc nuối, khóe miệng cũng nhếch lên.

      Trong lòng đắc ý, Mục Trần nắm tay Lạc Li chặt thêm chút, thiếu nữ hờn dỗi liếc , phong tình khiến trái tim Mục Trần co giật, mị lực của nàng tai họa a….

      Lạc Li lôi Mục Trần vào trong mới buông tay ra, xem như chưa có gì xảy ra nhìn ngó xung quanh.

      – Haizza…..

      Mục Trần nắm bàn tay của mình, cảm nhận cái mềm mại còn vương nơi tay, lẩm bẩm:

      – Xem ra ta phải nhanh chóng tăng cường thực lực, nàng mị lực quá lớn, mạnh mẽ biết bị xem thường thế nào nữa đây. Mấy tên ngoài kia đều nhìn ta như tên công tử bột vậy.

      Lạc Li nhịn được cười, quay lại, đôi mắt lưu ly nhìn Mục Trần, gật gật:

      – Cũng giống lắm đó.

      Mục Trần bị quê chút, cảm thấy buồn bực.

      – Thôi sao, đừng ngươi phải, cho dù ngươi là công tử bột, lòng ta cũng cam tâm tình nguyện…

      Lạc Li vểnh môi an ủi, đôi mắt cong cong ~~> ^^ Nàng tỏ ra cái vẻ lạnh lùng thường ngày, mà giống như con hồ ly láu lỉnh.

      – Tiểu tinh, đợi khi ta qua mặt ngươi, xem ta tẩm quất cái mông ngươi thế nào.

      Mục Trần bĩu môi, khiến cho Lạc Li hai má đỏ lựng cười vui vẻ, phủi tay, đột nhiên trong lòng vừa động, ngẩng đầu lên nhìn trung phía trước, có khối thủy tinh to chừng mười trượng, bên trong có chứa lượng chất lỏng kim sắc to như cái đầu người. Chất lỏng nọ như có sinh mệnh, lấp lánh cách kỳ lạ.

      – Đó là. . .

      Mục Trần nheo mắt, nhìn vài ký tự sáng rực ngoài thủy tinh cầu, bất giác giật mình:

      ra tinh huyết Bắc Minh Long Côn là đây….

      Trong khí hải, linh lực lại bạo động, Mục Trần dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết đó là do Cửu U Tước lại kích động .

      – Im lặng chút , những thứ kia ai dám động tới đâu. Đừng tại, cho dù ngươi trạng thái toàn thịnh cũng có cách này quậy phá được Bắc Thương linh viện này đâu.

      Mục Trần bất đắc dĩ trong lòng.

      Nghe , linh lực bạo động dần dần yếu bớt, có lẽ Cửu U Tước bình tĩnh lại. Tinh huyết Bắc Minh Long Côn dám đặt trơ trơ ngoài này, ắt hẳn Bắc Thương linh viện chẳng sợ ai có gan cướp nó .

      thôi, mua Thần Phách đan trước .

      Mục Trần thấy Cửu U Tước an tĩnh lại cũng thở phào, quay sang chuyện với Lạc Li, cùng tiến đến quầy thủy tinh gần đó. lão nhân tóc hoa râm lắc lư ngủ gật.

      – Lão tiên sinh, ta mua viên Thần Phách đan.

      Mục Trần nhàng gõ cái quầy thủy tinh kia.

      Lão nhân bị đánh thức giật mình nhìn qua, rồi bấm tay bắn ra luồng hào quang. Mục Trần chụp lấy, hóa ra nó là mộ cái hộp ngọc, bên trong hộp là viên đan dược to như trái nhãn, tỏa hương nhàng, chính là Thần Phách đan.

      Lão nhân kia ném cái hộp ngọc như quăng cục rác, sau đó lại vung tay lên, linh trị bài của Mục Trần lập tức bay ra chui vào tay lão, Mục Trần nhìn sang, linh trị bài của bị khấu trừ 2v linh trị.

      Làm xong mọi thứ, lão nhân lại híp mắt chuẩn bị tiến vào trạng thái lờ đờ lần nữa, bất quá ngay sau đó lại mở to hai con mắt đục ngầu nhìn vào Lạc Li, vẻ mặt kinh nghi bất định.

      bé. . .

      Lão nhân nhìn chằm chằm Lạc Li, chăm chú quan sát mái tóc trắng bạc của nàng.

      Lạc Li tỏ ra nghi hoặc, Mục Trần bên cạnh cũng kinh ngạc.

      Lão nhân nhìn lát, chậm rãi :

      – Ngươi là tộc nhân của Lạc Thần tộc? Lạc Thiên Thần là gì của ngươi?

      Lạc Li đôi mắt nghiêm trọng, khẽ lắc đầu:

      – Xin lỗi, ta thể cho ngươi biết.

      Nàng nắm tay Mục Trần kéo ra ngoài Linh Trị điện, lão nhân kia cũng ngăn cản, chỉ nhíu mày, lẩm bẩm:

      bé này hẳn là tu luyện Lạc Thần quyết rồi, nên tóc mới biến thành như vậy. Bất quá đây chính là nhân tài có huyết mạch hoàng gia của Lạc Thần tộc, nàng ta có thể tu luyện tới….. Nhưng nếu là người của hoàng gia Lạc Thần tộc, sao lại tới Bắc Thương linh viện? Bọn họ. . .

      Lão nghiền ngẫm suy nghĩ, rồi lại thở dài, chậm rãi nhắm mắt, lờ đờ.

      Lạc Li kéo Mục Trần thẳng ra khỏi Linh Trị điện, nhìn nàng. Lời của lão nhân kia cũng nghe . người sau nhìn nàng, lúc trước lão nhân kia trong lời cũng nghe thấy, Lạc Thần tộc, chắc là chủng tộc của Lạc Li phải, bất quá sao chưa bao giờ nghe đến tộc người này?

      Lạc Li ra khỏi Linh Trị điện, liền thả tay Mục Trần ra, đôi mắt lưu ly của nàng lúc này tỏ ra hoảng hốt yên.

      – Làm sao vậy?

      Mục Trần giọng hỏi.

      có gì.

      Lạc Li nhàng lắc đầu, chợt nàng nhìn Mục Trần, mỉm cười:

      – Thần Phách đan có rồi, ngươi mau qua Lôi vực tu luyện , ta đến Tụ Linh trận cấp 5 tu luyện, trong thời gian chờ ngươi ra.

      Mục Trần biết nàng có tâm , bất quá nàng muốn , tự nhiên hỏi, chỉ đột nhiên tiến lên, dưới ánh mắt ngạc nhiên của đám đông chung quanh mà ôm nàng vào lòng, thầm bên tai nàng:

      tại ta đủ thực lực chia sẻ điều gì với nàng, nhưng tin ta, mỗi ngày ta càng thêm cường đại, nàng rằng ở phía sau chắn mũi tên bắn lén cho ta, vậy trước mặt nàng, ta hẳn phải đứng ra nghênh chiến.

      Lạc Li hơi cắn làn môi mỏng, đôi mắt lưu ly rung rinh nhè , giọng dịu dàng ậm ừ tiếng.

      – Vậy ta vào Lôi vực trước, chờ ta ra.

      Mục Trần mỉm cười buông ra nàng, rồi vẫy tay từ biệt, lắc người hóa thành luồng hồng quang lao . Lạc Li nhìn theo , khóe môi khẽ cười thương, khiến đám nam tử xung quanh hồn bay phách lạc. Lát sau, nàng mới xoay người rời khỏi đó.

      Trong lúc Mục Trần và Lạc Li tạm chia tay ở Linh Trị điện, trước khu nhà họ thuê bên khu vực tân sinh, tia lưu quang bắn tới như sao sa, ra giữa trung, nam thanh niên tóc dài xõa ra, khí tức lạnh lùng nghiêm nghị nhìn đám tân sinh tụ tập cười bên dưới, cái giọng ồ ồ hề có ý tốt vang vẳng cất lên.

      – Mục Trần là đứa nào? Kêu lăn ra đây cho ta!

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 162: Mạch Luân


      – Mục Trần là thằng nào? Bò ra đây ta biểu!

      Tiếng quát hung dữ bọc trong linh lực như tiếng sấm rền khắp khu tân sinh, nhất thời khiến cho mấy ngàn tân sinh đều giật mình nhìn lên người vừa xuất trung.

      Ở khoảng sân trong khu vực này, có ít tân sinh tụ tập. Mấy người như Diệp Khinh Linh, Mặc Lĩnh cũng ở đó, nheo mắt nhìn kẻ vừa đến.

      Người đó đứng ngạo nghễ giữa trung, lạnh lùng nhìn xuống đám tân sinh mắt tròn mắt dẹt bên dưới, quát tiếp:

      – Bọn bây điếc hay sao mà nghe ta hỏi? Tên tân sinh Mục Trần ở chỗ nào? Dám xóa tên tao khỏi Thần Phách bảng, gan góc thế mà dám ló mặt ra à?

      Tân sinh đứng đông nghịt bên dưới lúc này mới hiểu ra, à ra là người hôm qua bị Mục Trần cướp lấy vị trí hạng 3 Thần Phách bảng, giờ qua đây kiếm chuyện gây ….

      Bọn họ nhìn nhau bất đắc dĩ, dường như lúc sáng Mục Trần đâu đó.

      – Vị học trưởng này, Mục ca ra ngoài rồi, có ở đây, nếu ngươi tìm mai trở lại .

      Mặc Lĩnh hơi chần chờ chút, cũng lớn tiếng quát lên trả lời. Lời của tên kia khinh thị Mục Trần khiến cũng rất khó chịu, bất quá biết lượng sức nên cũng biểu lộ ra.

      Giữa trung, người kia lắc mình liền xuất giữa sân rộng đông đúc tân sinh, cười khẩy, :

      ra ngoài rồi? thằng nhát cáy, cố ý muốn tránh né à? Tưởng đâu đám tân sinh này cũng có bản lĩnh lắm, ngờ cũng chỉ là lũ rùa rút đầu vô dụng.

      Nghe miệt thị tiếc lời, ít tân sinh méo mặt khó coi, khu vực này cũng có ít những tân sinh hàng đầu Bắc Thương giới ở đây, như bọn Chu Linh, Nghiêm Khiếu, Vương Lăng…. cả bọn đều sắc mặt tối sầm khó chịu, bất quá vì cũng còn ngại thực lực của tên kia nên vẫn cố nhịn chút.

      – Lũ vô năng…

      Người kia nhìn thấy đám tân sinh cắn răng nén giận, cười nhạo càng dữ, khinh thường càng thậm tệ.

      – Ngươi được mắng Mục Trần ca ca!

      Bất quá ngay lúc còn chửi rủa, tiếng trong trẻo non nớt mang theo phẫn nộ vang lên, thu hút chú ý của mòi người. Bên cạnh Diệp Khinh Linh, bé Duẩn nhi đùng đùng nổi giận nhìn tên kia, sau lưng bé còn có quang trận lớn nhanh chóng hình thành.

      – Linh trận?

      Tên kia nhìn thấy quang trận sau lưng Duẩn nhi, mặt cũng nghệt ra, hẳn nhiên ngờ tiểu nương xinh xắn tuổi kia lại có bản lĩnh như thế.

      “Gào!”

      Quang trận ngưng tụ, linh lực tuôn tràn, hóa thành phong mãng cuồng bạo giương nanh múa vuốt lướt qua trung, tấn công thanh niên tóc dài.

      – Hừ.

      Tên kia cau mày, chân bước tới giậm mạnh lên đất, linh lực kinh người trong cơ thể bùng lên, tung chưởng chấn vỡ nát phong mãng thành vô số đốm sáng đầy trời.

      chưởng hạ gục phong mãng, hàn khí trong mắt càng nhiều, búng ngón tay ra, tia sáng tràn ngập linh lực cuồng loạn bắn thẳng tới trả đòn Duẩn nhi.

      – Quá đáng…

      Diệp Khinh Linh nhìn thấy thanh niên cao to đen hôi lại ra tay với bé như Duẩn nhi, nàng cũng cực kỳ tức giận, vội chắn trước mặt Duẩn nhi, thúc giục linh lực hùng hậu trong người tạo thành quang thuẫn linh lực.

      “Oành!”

      Tia sáng bắn lên quang thuẫn, nháy mắt phá nát, Diệp Khinh Linh rên lên đau đớn, bị đẩy lui mấy bước, mặt trắng bệch.

      – Ngươi quá đáng!

      Mặc Lĩnh và đám người kia thấy vậy cũng giận dữ quát tháo, bất chấp e ngại thực lực của thanh niên tóc dài kia, ào ào xông tới.

      – Còn dám la lối? Tân sinh các ngươi mất dạy, khó trách thằng Mục Trần kia dám cả gan như thế, hôm nay ta cho các ngươi biết ở Bắc Thương linh viện này, tôn trọng học trưởng là khóa trình bắt buộc!

      Thanh niên tóc dài nhíu mày, cười khẩy, vung tay lên. Linh lực cuồn cuộn huyễn hóa ra cự chưởng khổng lồ, ngang nhiên vỗ tới đám tân sinh.

      Những tân sinh nhìn thấy ngang ngược như thế cũng cực kỳ khó chịu, bọn họ có thể trở thành đệ tử Bắc Thương linh viện, ai mà phải hạng người tâm cao khí ngạo? Bị người ta tới ngay cửa nhà gây , nhục mạ, dù là tượng đất cũng nổi khùng.

      – Hừ!

      Chu Linh và Nghiêm Khiếu cả giận nhảy ra, linh lực bạo dũng đồng loạt ra tay, thi triển công kích đối chọi với cự chưởng đánh tới.

      “Bùm!”

      Khí lãng bùng nổ, đánh văng hai người ra sau, sắc mặt cũng hơi tái . Bọn họ đều chân bước vào Dung Thiên cảnh, nhưng dù sao vẫn còn chênh lệch rất lớn với tên kia.

      – Cũng có chút bản lĩnh, bất quá như thế mà dám ra oai trước mặt Mạch Luân ta? biết tự lượng sức!

      Mạch Luân nhìn Chu Linh và Nghiêm Khiếu, lạnh lùng châm chọc.

      – Có năng lực kiếm mấy người Thiên bảng mà đánh, tới đây khi dễ tân sinh có bản lĩnh gì? Hừ, hôm nay may cho ngươi Mục Trần và Lạc Li có ở đây, bằng ngươi có cơ hội ra vẻ đâu!

      Chu Linh nghiến răng.

      – Thằng Mục Trần kia e rằng sợ ta tới tìm , nên sớm trốn ra ngoài rồi .

      Mạch Luân cười khẩy:

      – Bất quá lũ tân sinh bọn mi khiến ta ngứa mắt, hôm nay phá lệ dạy dỗ bọn mi chút.

      – Thực khinh người quá đáng, chúng ta sợ ngươi sao?

      Mạch Luân gây , thái độ đáng ghét chọc giận cả ngàn tân sinh, bọn họ nhất tề gầm lên, thanh thế cực kỳ khủng bố.

      – Hừ, chúng ta tuy là tân sinh, bất quá chỉ tu luyện sau ngươi thời gian thôi, có cái gì hay mà đắc ý? Muốn động thủ, chúng ta tất cả cùng lên!

      Lại có thêm ba người từ trong đám đông nhảy ra trước mặt Chu Linh, ba người này cũng chẳng phải ai xa lạ, cũng đều là những Vương của Linh Lộ, đồng thời là những cường giả hàng đầu khảo nghiệm Bắc Thương giới.

      Ngày thường các tân sinh đều có ngạo khí của mình, quan hệ cũng có gì là sâu sắc, hời hợt xã giao mà thôi. Thế nhưng tại Mạch Luân hùng hổ ép người, bọn họ thành ra đứng chung chiến tuyến, cùng nhau chống cường địch.

      Mạch Luân nhìn thấy biến cố vừa xảy ra, chân mày cũng nhíu lại, sắc mặt mấy tốt. Năm người kia đều bước chân vào Dung Thiên cảnh, lại còn hơn 1000 tân sinh, nếu bọn họ liên thủ lấy thịt đè người, đối với cũng hơi quá sức.

      – Tân sinh bây giờ đúng là kiêu ngạo!

      Mạch Luân lạnh lùng :

      – Muốn đoàn kết à? Được, hôm nay ta tha cho các ngươi, bất quá ngày mai ta lại đến, để xem các ngươi còn vui vui cười cười được . Ngạo khí của các ngươi phải được mài dũa chút. Thằng Mục Trần kia muốn tránh né bảo trốn cho kỹ .

      Mạch Luân cười lớn, lắc người lao hướng về bên trong Bắc Thương linh viện, nhanh chóng mất hút.

      Chu Linh nhìn Mạch Luân biến mất, sắc mặt cũng tốt lắm.

      – Viêm Lăng huynh, đa tạ.

      Chu Linh khách sáo tỏ ra cảm tạ với ba người ra tay giúp đỡ.

      sao, chúng ta đều là tân sinh, đám lão sinh đó dám khinh thường chúng ta, chúng ta cũng thể cúi đầu.

      Viêm Lăng tóc đỏ lắc đầu, chợt :

      – Nhìn như vậy, e rằng dễ từ bỏ đâu, thời gian này chúng ta cũng nên liên kết lại, xem dám làm thế nào.

      – Mục Trần dường như Lôi vực tu luyện, Lạc Li cũng theo ra ngoài…

      Diệp Khinh Linh thở dài, nàng cũng có liên hệ thân thiết với Mục Trần, thành ra cũng biết đại khái vài chuyện của .

      ra ngoài tị tránh bão cũng tốt.

      Chu Linh cũng thở dài, thực lực Mạch Luân còn cao hơn An Nhiên, Mục Trần ở đây cũng chẳng ích gì, ngược lại chỉ thêm nhục.

      Hiển nhiên, cũng nghĩ là Mục Trần đột nhiên Lôi vực tu luyện là có toan tính tránh gió.

      – Mục Trần ca ca sợ .

      Duẩn nhi cam lòng.

      Chu Linh cười khổ, lắc đầu:

      – Những ngày này, mọi người ai có thể tu luyện tranh thủ tu luyện , tên kia đến gây vài ngày có thu hoạch cũng chán bỏ thôi.

      Đám đông tân sinh cũng ảo não, trong lòng cũng khá tức tối, tên lão sinh kia khinh người quá đáng.

      . . .

      Chuyện ầm ĩ phát sinh ở nhà, dĩ nhiên Mục Trần chẳng hay biết, đến cửa vào Lôi vực, bình đài siêu cấp lơ lửng cao, vô số người từ bốn phương tám hướng ngừng phóng tới như đàn ong vỡ tổ.

      Trước bình đài là gian u tối, trạng thái uốn khúc, đó là cổng vào của thế giới lôi điện bên kia, thỉnh thoảng có những tiếng sấm ầm ầm vang ra khiến gian ở đó co giãn bất thường.

      – Đây là Lôi vực sao?

      Mục Trần nhìn vào gian uốn khúc, cảm nhận dao động khủng bố cũng thầm tặc lưỡi. Bản lĩnh dùng siêu năng lực để mở ra gian, phải người thường có thể tưởng tượng ra được.

      Mục Trần sợ hãi than thở, thân hình vừa động liền xẹt qua trung, lao tới chổ gian vặn vẹo. Bên ngoài dường như có màng linh lực nhàn nhạt, ngay khi đến gần cảm thấy chút trở ngại, nhưng nhanh chóng xuyên qua.

      Màng linh lực này dùng để ngăn cản những đệ tử thực lực dưới Thần Phách cảnh, Mục Trần dĩ nhiên qua cửa.

      Xuyên qua màng linh lực, gian uốn khúc trong mắt, nhấp nhá như con mắt của siêu cấp cự thú, khiến cho người mới vào sinh ra cảm giác sợ hãi.

      Đàn người đông như đàn châu chấu xuyên qua gian uốn khúc đó.

      Mục Trần bình tâm lại, cười khẽ, cẩn thận vận chuyển linh lực bảo vệ cơ thể, vọt vào trong tiếng sấm ì đùng.

      Khi tiếp xúc với đoạn khí uốn éo, linh trị bài đột nhiên lóe ra trong tay, hào quang nhàn nhạt lấp lánh, vài trăm linh trị bị khấu trừ, sau đó cũng biến mất dạng trong gian lôi điện kia.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 163: Lôi Vực, Đột Phá


      “Đùng!”

      Khi Mục Trần xuyên qua gian uốn éo, nhận thấy trước mặt tối sầm , ngay sau đó là sấm rền đùng đùng khắp mọi nơi.

      Mục Trần đưa mắt nhìn ra trước, vẻ mặt kinh dị, mãng gian vô bờ bến, mây đen đầy trời hội tụ lại, lôi đình trong những đám mây nhá lên liên hồi, như bầy rắn bạc len lỏi chạy giữa trời, thỉnh thoảng nện xuống dưới.

      Khắp gian mang đậm linh khí cực kỳ cuồng bạo cường hãn, ở cái chỗ này, chút linh khí ôn hòa vừa xuất cũng nhanh chóng bị lôi đình ảnh hưởng, trở nên bạo động.

      Trong gian tràn ngập sấm sét, có những bình đài lơ lửng màu ám kim, mỗi thạch tọa đều có người ngồi xếp bằng, thỉnh thoảng có lôi đình bắn phá bầu trời nện vào người ngồi đó.

      Mà mỗi lần sấm sét đánh xuống, lập tức có luồng điện tạo thành vòng cung, khiến thạch tọa lóe ngân quang rực rỡ huyễn lệ.

      Ngay cổng gian tiến vào Lôi vực, ngừng có vô số người lao ra, số tìm kiếm thạch tọa trống để tu luyện, còn vài người khác lại sâu hơn vào gian tràn ngập sấm sét.

      Mà những kẻ đó đều là những cường giả thực lực tương đối cường hãn.

      – Lôi vực chia làm 10 tầng, ở đây chỉ mới tầng 1 mà thôi, xem ra vào càng sâu sét càng lợi hại.

      Mục Trần đăm chiêu, trước khi tiến vào Lôi vực, cũng bỏ công hỏi thăm chút thông tin. Tầng 1 là nơi phù hợp cho đệ tử có thực lực Thần Phách cảnh sơ kỳ tu luyện, càng vào sâu hơn dĩ nhiên thực lực cần phải tăng lên. Trong đó tầng 10, cường giả thực lực Hóa Thiên cảnh cũng dám tự tiện bước vào.

      – Ta cũng sâu vào xem thử.

      Mục Trần suy tư chút, liền lắc mình vào sâu hơn trong gian sấm sét. Thực lực tại của dĩ nhiên ở lại tầng 1 rất phí, e rằng thiên lôi ở đây tác dụng cho bao nhiêu.

      Mục Trần đề thăng tốc độ cực nhanh, chỉ ngắn ngủi mấy phút vào tận cùng tầng 1, ở đó xuất gian uốn khúc để tiến vào tầng 2, theo dòng người đông đảo mà đến được đây.

      Mục Trần hề do dự theo bọn họ vào. Tầng 2, cảnh tượng cũng khác tầng 1 cho lắm, chẳng qua mây đen dày đặc hơn, sấm sét cũng dữ dội hơn.

      Mục Trần đảo mắt quan sát tầng hai, rồi lại tiếp tục di chuyển, xem ra tầng 2 cũng chưa đủ thỏa mãn nhu cầu của .

      Hơn 10 phút sau, Mục Trần đến cổng vào tầng ba, tiến vào tầng này cần có thực lực Thần Phách cảnh hậu kỳ, bất quá lại thể ngăn cản Mục Trần, vì lực công kích của vượt xa Thần Phách cảnh trung kỳ, có thể sánh bằng cường giả Dung Thiên cảnh sơ kỳ.

      Trong tầng 3, sấm rung chớp giật, lôi đình chấn nộ phô thiên cái địa xẹt ngang chân trời, sáng rực rỡ ngớt.

      Mục Trần cảm nhận sức mạnh thiên lôi kinh hoàng ở tầng 3, khẽ gật đầu, chuyển người chút vào bên trong, tìm bình đài ám kim người chậm rãi hạ xuống.

      Mục Trần ngồi xếp bằng tại đó, bàn tay sờ vào bình đài, cảm giác lạnh lẽo tràn vào lòng. ra bình đài phải làm từ đá, mà là thứ kim loại nào đó, mà nhìn điều kiện nơi đây, có vẻ thuộc tính của kim loại này có lực hấp dẫn mãnh liệt đối với lôi đình.

      Mục Trần khẽ động tinh thần, linh lực rót vào bình đài ám kim, nhất thời kim quang nổi lên, Dẫn Lôi đài lập tức được kích hoạt sử dụng.

      Nhất thời mây đen cuồn cuộn đầu , tiếng sấm gầm như lôi thú viễn cỗ mang lại áp lực dữ dội gào lên, tràn ngập thiên uy.

      “Ầm!”

      Mây đen quay cuồng, ngay sau đó luồng sét bạc to đùng xé rách mây đen, chớp nhoáng nện xuống tấn công Mục Trần ngồi dẫn lôi đài.

      Mục Trần hốt hoảng thúc đẩy linh lực bao bọc bảo vệ cơ thể trước lôi điện thình lình.

      “Uỳnh!”

      Tia sét trùng kích vào thân thể , Mục Trần run lên kinh dị, đau đốn khó tả chạy khắp người, chớp mắt lôi quang bao trùm toàn bộ thân thể, dũng mãnh chạy loạn khắp trong xương cốt kinh mạch.

      Ngay lập tức, Mục Trần thôi động Đại Phù Đồ quyết, linh lực hắc ám dâng tràn trong kinh mạch, ít lôi lực xuyên qua, dung nhập vào trong linh lực.

      “Ào Ào.”

      Lôi lực dung hòa vào linh lực, nhất thời khiến linh lực hắc ám nổi sóng gió, gào thét dao động cuồn cuộn, lôi quang dần tan rã. Mục Trần có thể cảm thấy được khối linh lực vừa tiếp xúc với lôi lực trở nên tinh luyện hơn.

      – Thiên lôi quả nhiên có thần hiệu rèn luyện linh lực.

      Mục Trần vui mừng ra mặt, Lôi vực này quả quá chút nào.

      Thử nghiệm thiên lôi chút, Mục Trần cũng an tâm, bàn tay siết chặt, Thần Phách đan liền xuất trong tay, nhanh chóng thảy vào miệng.

      Thần Phách đan vừa tiến vào miệng liền tan ra, nhiệt lưu cuồn cuộn ào ạt đổ xuống cơ thể.

      Linh lực hùng hồn và cuồng bạo như thác nước đổ xuống kinh mạch, hoang dã như bầy trâu rừng điên cuồng chạy loạn trong thung lũng, thể khống chế.

      “Hô.”

      Mục Trần cảm nhận dược lực cuồng dã của Thần Phách đan trong người, nhàng thở ra hơi, điều động Dẫn Lôi đài, ám kim quang mang tỏa ra, mây đen đầu xoay chuyển kịch liệt, vài đạo thiên lôi như rắn dữ vỗ xuống, oanh kích lên người .

      Lôi đình đánh vào thân thể Mục Trần liền nổ tung, lôi lực ngừng dũng mãnh chui vào cơ thể, điều khiển luồng lôi lực đó nhanh chóng dung hóa với dược lực cuồng bạo của Thần Phách đan kia, hòng nhanh chóng tinh luyện nó.

      Mục Trần quan sát gắt gao biến hóa trong cơ thể, lôi lực tiến vào, dược lực cuồng bạo của Thần Phách đan như dự liệu nhanh chóng trở nên ngoan hiền….

      – Thiên lôi lực rất tốt!

      Mục Trần cảm nhận biến hóa, hoàn toàn an tâm, tâm thần khẽ động tiếp tục thúc đẩy Dẫn Lôi đài lên đến mức cực hạn, kim quang tỏa sáng, mây đen đầu cuồn cuộn tăng tốc xoáy gấp, lôi đình ào ạt liên tiếp chớp nhoáng đánh rầm rầm xuống người .

      Mục Trần bình yên ngồi xếp bằng, mặc cho lôi quang rực rỡ bao vây cơ thể, mặc dù sấm sét nện trúng cơ thể sinh ra đau đớn chút, nhưng thống khổ ít ỏi đó vẫn hoàn toàn nằm trong chịu đựng của .

      Thiên lôi lực kéo bè kéo lũ chui vào người , rèn luyện từng đợt dược lực Thần Phách đan cuồng bạo, còn Mục Trần nhanh chóng điều động tinh thần gom nhựng cụm linh lực bị tinh luyện trở nên ngoan ngoãn lùa vào khí hải.

      “Rầm rầm!”

      Khu vực này, sấm sét hề ngừng nghỉ, ngân quang chớp lóe, khung cảnh dữ dội liên tục khiến cho những đệ tử khác từ xa nghìn trượng cũng bị chú ý. Dẫn Lôi đài này có thể khống chế tần suất lôi điện đánh xuống, thành ra đa số có mấy ai đẩy tần suất lên cực hạn, vì thiên lôi này rất cuồng bạo, nếu thực lực đủ dễ dẫn đến trọng thương, mất nhiều hơn được.

      Thành ra hành vi của Mục Trần khiến cho nhiều kẻ kinh ngạc ra mặt.

      Bất quá Mục Trần chẳng biết điều ấy, toàn bộ tinh thần đều đặt trong cơ thể, phối hợp thiên lôi lực chuyên tâm luyện hóa dược lực của Thần Phách đan.

      Hiệu suất của công tác tinh luyện này tương đối cao.

      Chỉ đến canh giờ, Mục Trần thấy lượng linh lực cuồng bạo nhiều như thác lũ của Thần Phách đan hoàn toàn bị thiên lôi lực hóa giải sạch .

      – Trực tiếp luyện hóa toàn bộ, chuẩn bị phá vỡ ranh giới Thần Phách cảnh hậu kỳ nào!

      Mục Trần nhủ thầm, thúc giục Đại Phù Đồ quyết. đem luồng linh lực khổng lồ kia luyện hóa ngừng, rồi đưa hết vào trong quang luân linh lực.

      Càng nhiều linh lực được rót vào, quang luân linh lực càng sáng lên chói lóa, Thần Phách xếp bằng phía đó cũng trở nên ràng hơn.

      Hết thảy đều theo quỹ đạo thuận lợi đột phá mà tiến lên, tại chỉ còn thiếu chút thời cơ!

      Mà cái thời cơ đó, chờ lần lại mất hết ba ngày.

      Trong ba ngày này, chẳng đếm được số lần Mục Trần bị thiên lôi đánh vào, linh lực cuồn cuộn dũng mãnh chui vào trong người, liên tục tinh luyện.

      Mục Trần vẫn yên lặng ngồi xếp bằng, để mặc cho thiên lôi đánh , hề suy suyễn.

      Đột nhiên, bàn tay khẽ run lên, bên ngoài thân thể có linh lực dao động mạnh mẽ bất chợt thẩm thấu ra. Đó chính là dấu hiệu linh lực tràn đầy đến mức thể áp chế nổi.

      – Thời điểm tới rồi!

      Mục Trần mở mắt, con ngươi đen láy nhìn lên lôi đình liên tiếp giáng xuống từ cao, rồi lại chậm rãi nhắm mắt.

      Trong khí hải, quang luân linh lực sáng lấp lánh như sao, sóng linh lực dập dờn lan tỏa, vang lên những tiếng ầm ầm như sóng vỗ bờ.

      Phía quang luân linh lực, Thần Phách ràng những đường nét, chính là hình ảnh thu của Mục Trần, linh khí trở nên mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.

      Thần Phách hít thở phập phồng, bàn tay bé kết ấn, khí tức như có thêm tiếng sấm rền.

      “Ầm!”

      Thình lình luồng sáng như sông lớn tuôn ra từ quang luân linh lực, cỗ linh lực tinh thuần đó nhanh chóng lao tới đổ vào Thần Phách.

      Đối mặt cơn lũ linh lực tinh khiết kia, Thần Phách như cái bể chứa đáy, hấp thu tất cả, bề ngoài của nó có sóng khí bềnh bồng, trở nên càng lúc càng nét.

      Linh lực dũng mãnh đổ vào, ước chừng nửa canh giờ rồi dần dần yếu lại, ánh sáng chói mắt quang luân linh lực chậm rãi tiêu tán, từng chút biến mất.

      Thần Phách trong suốt như ngọc vẫn an tĩnh ngồi quang luân linh lực, lát sau chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt thâm thúy lóe sáng, thần bí như sao trời.

      “Ầm!”

      Ngay lúc đó, cỗ dao động cường hãn từ đâu thổi ra, lan khắp cơ thể Mục Trần, khiến run rẩy kịch liệt.

      Dẫn Lôi đài, Mục Trần phun ra đoàn bạch khí như lôi quang bắn phá, cảm nhận linh lực hùng hậu trong cơ thể như hồng thủy cuồn cuộn, cảm giác mạnh mẽ cường hãn hơn hẳn mất ngày trước!

      Cuối cùng chân chính đột phá thành công đến trình độ Thần Phách cảnh hậu kỳ!

      Nét cười khoái trá nở rộ môi Mục Trần, thở dài như trút được gánh nặng, thình lình cảm giác trong người nảy lên, Đại Phù Đồ quyết truyền ra cỗ dao động kỳ lạ.

      Cảm giác vô cùng huyền diệu, khiến cho máu huyết lưu thông trong người cũng tăng tốc, thất thần mất lúc, rồi đôi mắt trở nên chấn động cuồng hỉ.

      Hay là…. Đại Phù Đồ quyết cũng sắp đột phá?

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 164: Ta Đến Chưởng Huyền Hoàng


      Cảm giác huyền diệu này cứ quanh quẩn trong trái tim , khiến cảm thấy sợ hãi lẫn vui mừng khôn xiết.

      Cảm giác này giống hệt khi trước Đại Phù Đồ quyết đột phá đến cảnh giới Ngưng Hình. Vốn tính toán phải đến khi đột phá tới Dung Thiên cảnh mới may ra có tiến cảnh, nhưng ngờ lại sớm như thế này.

      – Bởi vì thiên lôi lực này sao?

      Mục Trần đăm chiêu suy tư, thiên lôi có tác dụng rèn luyện linh lực rất tốt, chỉ mấy ngày tu luyện mà nhận thấy linh lực của mình biến hóa khá nhiều.

      Tinh luyện và dồi dào.

      Mục Trần ép xuống vui mừng trong tâm, cảm giác huyền diệu này chắc chắn chỉ xảy ra trước khi Đại Phù Đồ quyết đột phá, nhưng vẫn còn khoảng cách đến thời cơ đột phá, việc cần làm bây giờ là tận dụng cảm giác huyền diệu này tiến thẳng bước tới đột phá cảnh giới chân chính.

      giờ Đại Phù Đồ quyết dừng lại ở cảnh giới Ngưng Hình, chỉ cần thêm vài bước nữa đến Hóa Tháp, lúc đó Đại Phù Đồ quyết chân chính đăng đường nhập thất!

      Mục Trần rất hiếu kỳ đối với linh quyết thần bí do mẫu thân để lại cho , theo lời cha , cơ thể có Linh Mạch bí , bị mẫu thân phong ấn, muốn tháo gỡ phong ấn đó, Đại Phù Đồ quyết chính là chìa khóa.

      Đại Phù Đồ quyết có thể đột phá, đối với Mục Trần còn quan trọng hơn việc linh lực đột phá đến Thần Phách cảnh hậu kỳ.

      Mục Trần vẫn ngồi ngay ngắn, tiếp tục thúc giục Dẫn Lôi đài, quang mang ám kim lóe sáng, mây đen tầng tầng lại tiếp tục cuồn cuộn xoay vần, sấm sét dữ dội lần thứ hai oanh tạc thân thể Mục Trần thân.

      “Rầm rầm!”

      Lôi điện rực rỡ nhảy nhót quanh người Mục Trần, chỉ có việc vận chuyển Đại Phù Đồ quyết, thúc giục linh lực hắc ám chạy theo kinh mạch.

      Lúc đó nhận thấy ở những nơi sâu trong cơ thể, những đốm đen Linh Mạch bí kia chậm rãi chui ra…

      Thế nhưng những đốm đen thần bí đó chỉ lập lòe , chỉ những lúc Mục Trần bị sét đánh vào người sáng lên chút.

      – Quả nhiên nguyên nhân là do thiên lôi lực.

      Mục Trần nhanh chóng hiểu ra vấn đề, đột ngột mở mắt ra, đứng phắt dậy, nhìn về phía sâu trong tầng 3:

      – Hiệu suất thiên lôi ở tầng này trở nên chậm chạp với ta, nếu cứ ngồi đây e rằng cảm giác huyền diệu biến mất, lỡ dịp thăng cảnh cho Đại Phù Đồ quyết.

      Cơ hội đột phá này khó gặp, nếu bỏ lỡ có lẽ phải đợi đến lần sau đột phá thực lực.

      Mục Trần quyết định nhanh, hai mắt lóe sáng liền phóng , tăng tốc lao thẳng về phía cuối tầng 3 của Lôi vực.

      Chỉ vài phút xuất ở cuối tầng 3, cánh cổng gian uốn khúc lại xuất trước mặt, quầng sáng nhàn nhạt che lối vào.

      Đó chính là bức màng ngăn trở những đệ tử thực lực dưới Dung Thiên cảnh tiến vào tầng 4.

      Mục Trần thèm để ý tới quầng sáng đó mà lao thẳng tới.

      Quanh đó cũng có ít đệ tử ra vào lối tầng 4, những người này đều có thực lực Dung Thiên cảnh, hẳn nhiên là thành phần ưu tú trong linh viện. Bọn họ cực kỳ sửng sốt khi thấy Mục Trần tiến tới.

      – Tiểu tử này đâu thế, lẽ chẳng biết là muốn qua tầng 4 phải đột phá lên Dung Thiên cảnh mới đủ tư cách hay sao?

      Vài người nhếch mép cười khẩy, muốn nhìn thấy màn chim sẻ lao đầu vào kính. Bọn họ biết lực cản của quầng sáng kia mạnh mẽ thế nào, dù làm bị thương đệ tử liều mạng đâm đầu xông tới, nhưng bị đánh văng ra cũng thoải mái chút nào.

      Đối với những cái nhìn ngó chung quanh, Mục Trần cũng chẳng quan tâm. Sắp va chạm với quầng sáng kia, năm ngón tay siết chặt lại, quát tiếng lớn, tung quyền đánh tới.

      Bốn đạo hắc ấn đột ngột xuất nắm đấm của Mục Trần, cùng với quyền phong hóa thành luồng lực hắc ám hung hăng đánh lên quầng sáng. (LTC: Á, hack nặng rồi, luyện SLTÂ thứ 4 hồi nào vậy??)

      “Đùng!”

      Quầng sáng bồng bềnh gợn sóng bởi quyền cuồng mãnh của Mục Trần, dao động càng lúc càng kịch liệt, bất chợt tiếng động vang lên, điểm quầng sáng trước mặt Mục Trần bị ngang ngược đấm thành khe nứt.

      “Phốc!”

      Cái khe nứt vừa xuất , Mục Trần nhanh chóng lủi vào, để lại đám cường giả Dung Thiên cảnh há mồm to như cái trứng vịt, hai mắt trợn tròn.

      – Cái màn này bị yếu hay sao thế? Tầng thứ tư mà đệ tử Thần Phách cảnh hậu cũng vào được hả?

      – Tên kia từ đâu tới vậy? Công kích Thần Phách cảnh hậu kỳ mà sao lại mạnh ngang ngửa Dung Thiên cảnh sơ kỳ, bản lĩnh tồi nha….

      Mấy người tỏ ra kinh ngạc, nhiều người vừa than thở mấy tiếng cũng hiếu kỳ lao theo vọt vào tầng 4 của Lôi vực.

      Mà khi họ tiến vào đến tầng 4, bóng dáng Mục Trần chạy đâu mất tăm thấy. vừa vào đến, cảm nhận ràng bất đồng ở đây với tầng 3 liền nhanh như điện chạy sâu vào trong.

      Mây đen trời hoàn toàn tối tăm, lôi đình lóe ra lại có vẻ ít hơn tầng 3, nhưng mỗi tiếng sấm ngẫu nhiên đó lại mạnh hơn, lợi hại hơn ít.

      Mục Trần sâu vào trong, nhanh chóng tìm Dẫn Lôi đài người, nhanh chóng hạ xuống chiếm lấy, ngồi xếp bằng, thúc giục linh lực rót vào Dẫn Lôi đài.

      “Ầm!”

      Chỉ vừa điều động linh lực đưa vào Dẫn Lôi đài, lôi vân liền xuất đầu đen kịt, quan sát kỹ chút lại giống như khuôn mặt khổng lồ dữ tợn, tiếng sấm rền, thiên lôi to cả trượng nện xuống đánh rầm lên thân thể Mục Trần.

      Lực trùng kích cường hãn khiến Mục Trần co giật dữ dội, đau nhức kinh hoàng chạy khắp người. (LTC: ai biểu chơi ngu, vượt cấp tu luyện mà láu táu) cảm giác sức mạnh thiên lôi ở tầng này khủng bố vô cùng so với tầng ba, chỉ là hơn cấp. Khó trách chỉ đệ tử thực lực Dung Thiên cảnh mới đủ sức tu luyện ở đây.

      Lôi quang lập lòe cơ thể Mục Trần, rồi luồng lôi lực dũng mãnh chui vào trong người, lượng lôi lực của đạo thiên lôi này ước tính cũng bằng 10 đạo thiên lôi trong tầng 3!

      tồi.

      Mục Trần cự kỳ hài lòng, tâm thần chui vào cơ thể, quan sát lượng lôi lực dũng mãnh đó, thấy những đốm đen trong người cũng nhàng sáng lên.

      Độ sáng nhàng, nhưng vẫn ràng hơn trước rất nhiều lần.

      Mục Trần tập trung tinh thần, dần dần thích nghi với thiên lôi ở tầng 4, bắt đầu thúc giục Dẫn Lôi đài nhanh hơn, tần suất gọi thiên lôi cũng nhiều hơn, lôi vân đầu càng lúc càng cuồng bạo, sấm sét gào thét ngừng. Cảnh tượng thiên lôi quán đỉnh liên hồi dữ dội khiến cho vài đệ tử Dung Thiên cảnh gần đó giật mình chấn động.

      Dám ở tầng 4 này kiêng nể gì tăng cường tần suất dẫn phát thiên lôi oanh kích, đệ tử Dung Thiên cảnh sơ kỳ căn bản có dũng khí và năng lực đó.

      Mục Trần thể thấy được những ánh mắt kinh ngạc kia, tinh thần hoàn toàn chìm trong cơ thể, Đại Phù Đồ quyết vận chuyển ngừng, cảm ngộ cảm giác huyền diệu kia.

      Thiên lôi ngừng giáng xuống, Mục Trần như ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, chỉ mực quan sát trong người mình. chìm đắm trong tu luyện quên ngày tháng, thấm thoát 10 ngày nữa trôi qua.

      10 ngày đó, cơ thể Mục Trần hoàn toàn hề sứt mẻ gì, lôi điện kinh hoàng từ trong mây đen liên tiếp giáng xuống đầu ngừng nghỉ, khiến cho xung quanh cực kỳ chú ý.

      ít đệ tử quanh đó cũng ngừng tu luyện, đưa cặp mắt hoảng sợ nhìn qua chỗ Dẫn Lôi đài ám kim kia, lôi quang điên cuồng bắn phá sáng rực, mơ hồ nhìn thấy bóng người ngồi xếp bằng.

      Trong tầng 4 này, có thể cảnh tượng bên kia là độc nhất vô nhị, liên tục trong 10 ngày hề có chút gián đoạn, việc này quá đáng sợ, ngay cả đệ tử Dung Thiên cảnh trung kỳ tu luyện ở đây cũng chưa chắc dám làm như thế.

      Người này là ai vậy? Sao có thể lợi hại đến thế…

      Cách đó xa, vài Dẫn Lôi đài gần nhau có mấy người đứng thẳng, họ kinh ngạc chăm chú nhìn qua vị trí lôi đình đầy trời oanh kích như mưa sa bên kia.

      Trong đám người này có gương mặt quen thuộc, áo quần đỏ rực, dung mạo lạnh lùng, chính là người bị Mục Trần đánh bại trong ải khiêu chiến cuối cùng ở Bắc Thương giới, An Nhiên.

      – Tên kia lợi hại , thiên lôi liên hoàn như thế ta chịu xiết, tò mò muốn nhìn xem tên trâu bò nào ngồi bên đó a….

      Gần bên cạnh An Nhiên, thanh niên cười , khuôn mặt giấu nổi phấn khích.

      – Bắc Thương linh viện đệ tử quá nhiều, tàng long ngọa hổ biết bao nhiêu, vô số người luôn thầm tu luyện, chờ đợi ngày tỏa sáng để nổi tiếng. Người kia có lẽ cũng trong đám đó.

      Mặt thanh niên khác bình phẩm.

      An Nhiên nghe họ bàn luận, đôi mắt xinh đẹp vẫn rời khỏi bình đài tràn ngập lôi quang, mơ hồ nhìn thấy bóng người xếp bằng , dáng vẻ có gì đó khiến nàng cảm thấy khá quen thuộc.

      – Là ai được nhỉ?

      An Nhiên nhíu mày lẩm bẩm.

      – Nè, lôi quang bên đó yếu rồi.

      Đột nhiên gã thanh niên bên cạnh An Nhiên kinh hô.

      An Nhiên nheo mắt nhìn sang, quả nhiên lôi điện cuồng bạo giảm tần suất oanh kích. Chỗ bên đó hơn tuần nay rất thu hút chú ý của mọi người ở tầng 4, nhiều người ở khắp mấy chỗ khác cũng kinh ngạc và tò mò phóng mắt quan sát lại đây.

      Bên trong lôi quang, Mục Trần cũng khẩn trương chú ý cơ thể , những đốm đen mơ hồ sáng ngời, dao động kỳ lạ lan tỏa ra.

      “Ooong!”

      Đột ngột những đốm đen rung chuyển chấn động, ngay sau đó thấy từng đốm đen phóng ra những dải hắc ám đen ngòm.

      Những cái đuôi đen ngòm kia dường như kết nối các đốm đen lại với nhau.

      Mục Trần nao nao nhìn diễn biến trong người.

      Dải hắc ám len lỏi hồi, cuối cùng cũng hoàn thành kết nối, thình lình trái tim Mục Trần nhảy dựng lên, vì thấy những đốm đen đó hoàn thành kết nối, hào quang phóng ra, hình thành hắc tháp thần bí trong người.

      Ngay lúc hắc tháp thần bí thành hình, thình lình tiếng như xuyên qua thời gian gian, thanh cổ xưa huyền ảo mà tối nghĩa chậm rãi vang vọng trong cơ thể .

      – Thân hóa Phù Đồ tháp, ta đến chưởng huyền hoàng!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :