Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 145: Địch Thủ Xưa


      Doanh trại Diệp bang, Khi Mặc Lĩnh nhìn thấy Mục Trần, Diệp Khinh Linh trở về đến nơi, đám người đều tỏ ra vui mừng hoan hỉ.

      Tin tức Mục Trần bị đuổi giết huyên náo khắp nơi, dĩ nhiên bọn họ cũng phải nghe được, khiến cho tâm lý của thành viên Diệp bang trở nên lo lắng vô cùng, dù từng chứng kiến năng lực Mục Trần mạnh mẽ, nhưng cũng dám tin có thể đối diện lực lượng truy đuổi khủng bố đến thế. Họ rất lo lỡ như Mục Trần, Diệp Khinh Linh xảy ra chuyện gì mà bị vỡ ấn ký, Diệp bang này khó mà tiếp tục tồn tại.

      – Tỷ tỷ!

      Duẫn nhi là hưng phấn nhất, bé lao tới ôm chầm lấy Diệp Khinh Linh, vùi đầu vào ngực nàng, cười lên mừng rỡ.

      – Mục ca!

      Mặc Lĩnh cũng xông tới, sắc mặt kích động định gì đó với Mục Trần, đột ngột nhìn thấy nữ tử váy đen cạnh , nhất thời khựng lại.

      Nữ tử váy đen với dung mạo tinh tế mà xinh đẹp, còn đẹp hơn cả Diệp Khinh Linh, khí chất của nàng rất vĩ đại, đôi mắt lưu ly thanh tĩnh nhàng, nhìn thấy là say mê.

      Dù Mặc Lĩnh xưa nay phải chưa hề gặp qua mỹ nữ, thế nhưng lần đầu tiên lại cảm thấy chân chính kinh diễm thế này, nhất thời cũng cảm thấy lúng túng.

      – Các ngươi đừng có ý nghĩ gì lung tung, vị này là đại nhân vật, vả lại cũng là hoa có chủ, lộn xộn đại ca Mục Trần đánh các ngươi thành đầu heo bây giờ.

      Diệp Khinh Linh che miệng cười duyên.

      Mị lực của Lạc Li ngay cả những ngôi sao lớn trong Linh Lộ còn bị cuốn hút, huống gì đám người Mặc Lĩnh.

      – Á?

      Cả đám giật mình mà ngưỡng mộ nhìn Mục Trần, Mặc Lĩnh lại gãi đầu:

      – Mục ca, ngươi hái hoa từ khi nào thế? Thiên Nhi mà biết thương tâm lắm a!

      Mục Trần nghe mà trong lòng giật thót, cái tên trời đánh bẻm mép.

      – Thiên Nhi là ai?

      Quả nhiên Lạc Li liền đến gần , đôi mắt lưu ly liếc nhìn Mục Trần, mỉm cười nguy hiểm.

      Mặc Lĩnh đỏ mặt ấp úng, :

      – Là bằng hữu của chúng ta ở Bắc Linh cảnh, cùng lớn lên với Mục ca.

      – À, ra là thanh mai trúc mã.

      Lạc Li đưa bàn tay xinh đặt lên eo nhàng xoáy vòng, miệng khẽ cười .

      Mục Trần nhìn thấy Lạc Li như vậy, tỏ ra đau đớn mà lại có vẻ thú vị. Từ xưa đến nay nàng luôn thờ ơ với mọi thứ, bộ dáng này lần đầu tiên nhìn thấy.

      – Thôi, đừng có ghen nữa.

      Mục Trần cười, giơ tay nắm lấy bàn tay mềm mại nơi eo mình, lớn tiếng với mọi người trong doanh trại:

      – Mọi người chuẩn bị , ngày mai di chuyển, tiến vào nội vi Bắc Thương giới. Những người ở đây ta cam đoan để bất cứ ai bị loại.

      Đối với Diệp bang nho này, Mục Trần cũng lăn lộn với họ thời gian, xem như có chút cảm tình, thành ra cũng ngại mà giúp đỡ.

      – Mục ca uy vũ!

      Thành viên Diệp bang nghe thấy hò reo ủng hộ, có mấy lời này của Mục Trần, bọn họ an tâm hơn.

      Lạc Li bị Mục Trần nắm tay, đám người xung quanh ai cũng nhìn thấy, hai má nàng hơi ửng đỏ, định giật tay lại nhưng nắm quá chặt cũng đành tùy ý .

      Bóng đêm bao phủ doanh trại, lửa trại bốc cao, khí có vẻ rất náo nhiệt.

      góc nào đó trong doanh, Mục Trần và Lạc Li ngồi riêng với nhau trước đống lửa , khá nhiều người cũng tò mò trộm nhìn, nhưng chẳng ai bước qua đây quấy rầy bọn họ.

      Lạc Li nướng thịt, xâu thịt vàng ươm rực rỡ như nhảy múa cùng ngọn lửa, hương thơm ngào ngạt hơn hẳn món nướng ngày thường của Mục Trần .

      – Nè.

      Lạc Li đưa xâu thịt nướng thơm lừng qua cho , khẽ cười nhìn đôi mắt thèm thuồng của .

      – Rốt cuộc cũng được ăn lại món do Lạc vương đại nhân tự tay làm a.

      Mục Trần nhận lấy, cất giọng cảm thán, mùi vị hoài niệm.

      Nghe trêu chọc mình, Lạc Li cũng khỏi trợn mắt, khóe miệng mỉm cười, tỏ ra rất hạnh phúc. Ở cùng với , dù chỉ là những việc , cũng vui thích hơn xa thời gian mình liệp sát linh thú thiên giai.

      Lạc Li thanh nhã ngồi cạnh đống lửa, cái váy đen tinh tế ôm lấy cơ thể mỹ miều, im lặng nhìn ăn uống ngon lành, ngón tay xoắn lấy sợi tóc màu bạc, rồi buông ra, mái tóc dài xõa ra, dưới ánh lửa bập bùng lại lóe ngân quang lấp lánh.

      – Tóc của nàng khi nào mới có thể trở lại bình thường?

      Mục Trần nhanh chóng giải quyết xâu thịt. liếc mắt nhìn sợi tóc ở ngón tay Lạc Li. còn nhớ trước kia nàng về mái tóc của mình, lý do chính là vì tu luyện linh quyết công pháp vẫn chưa đại thành mới nên như thế.

      – Sao? Ngươi thích à?

      Lạc Li giật mình, lại tỏ vẻ như hờ hững hỏi lại.

      – Nào dám, ta mà thích, cả tháng sau nàng cũng chẳng thèm ngó tới ta.

      Mục Trần cười khẩy. Ngày trước nó tóc nàng màu đen mới đẹp, nàng chẳng trả lời gì cả, chỉ cười với , rồi sau đó cả ba ngày tiếp theo đồ ăn đều phải do chuẩn bị. Có kinh nghiệm đó, chẳng khi nào dại khờ bình phẩm màu tóc của nàng nữa.

      – Thôi chuyện Linh Lộ , cuối cùng linh quan bị ai cướp được?

      Mục Trần chùi miệng, hỏi sang chuyện khác.

      Cái gọi là linh quan, đó là vinh quang tột đỉnh ở Linh Lộ, nhưng cũng chỉ có những cá nhân được đánh giá cấp Vương mới đủ tư cách tham gia tranh đoạt. Đó là giây phút huy hoàng nhất trong Linh Lộ.

      Mục Trần rất hiếu kỳ chuyện này, dù sao đó cũng là nhân vật nổi bật nhất Linh Lộ, có tranh đấu với những kẻ như thế mới đáng hứng thú.

      – Linh quan cuối cùng rơi vào tay Ôn Thanh Tuyền.

      Lạc Li trả lời.

      – Ôn Thanh Tuyền? Nữ ?

      Mục Trần kinh ngạc hỏi. Linh Lộ rất lớn, chưa đến đâu bị đuổi, thành ra vẫn hoàn toàn biết hết tất cả những nhân vật hàng đầu của nó, ít nhất là nàng Ôn Thanh Tuyền lần đầu tiên nghe thấy.

      – Nàng rất lợi hại, bây giờ gia nhập Vạn Hoàng linh viện, về sau hẳn là có cơ hội chạm trán.

      Lạc Li khẽ gật. Nếu nàng phải nóng máu mà mực chăm chăm vào mục tiêu Cơ Huyền, hẳn có cơ hội giao đấu với Ôn Thanh Tuyền. Vả lại Cơ Huyền cũng phải kẻ tầm thường, dù rằng cuối cùng nàng đánh bại được , nhưng cũng phải trả giá khá lớn.

      hổ là Ngũ Đại Viện, quả nhiên là cường giả hội tụ a.

      Mục Trần cười, biết sau này đại hội Ngũ Đại Viện luận bàn nóng đến mức nào?

      – Đúng rồi, Dương Hoằng cũng đến Bắc Thương linh viện.

      Lạc Li đột nhiên .

      – Dương Hoằng?

      Mục Trần nghiêm mặt. Trong Linh Lộ có hai đối thủ lợi hại nhất. là Cơ Huyền, còn hai chính là Dương Hoằng. ngờ tên này lại chọn Bắc Thương linh viện, chẳng phải như vậy sớm gặp sao?

      ở Bắc Thương giới?

      Mục Trần nhìn Lạc Li, ánh mắt lạnh lẽo. Chuyện trước kia do Cơ Huyền bày trò, nhưng Dương Hoằng này cũng phải trong sáng.

      – Ừm, nhưng cũng ở cùng Bắc Thương giới này với chúng ta.

      Lạc Li gật gật đầu, có đến 4 vùng khảo nghiệm Bắc Thương giới.

      sao, đến Bắc Thương linh viện tự nhiên gặp .

      Mục Trần cười nhạt. Dương Hoằng sao? Nếu chưa tính sổ liền được với Cơ Huyền, vậy xử lý ngươi trước, nếu vậy Bắc Thương linh viện này thú vị chút rồi?

      – Còn nữa, tại trong Bắc Thương giới này chung với chúng ta, còn có 8 người nữa cũng được đánh giá cấp Vương.

      Lạc Li tiếp:

      – Tám người đó, có hai người ngươi cũng lạ. Là huynh đệ Thạch Kinh Thiên và Thạch Hạo.

      – Là hai tên suýt nữa bị chúng ta làm thịt năm xưa?

      Mục Trần nhíu mày, là oan gia ngõ hẹp, lại chuẩn bị gặp bọn .

      – Ừ, cả hai người tại đều bước chân vào Dung Thiên cảnh, thực lực rất mạnh.

      Lạc Li .

      Mục Trần gật đầu, chân đặt vào Dung Thiên cảnh, khoảng cách đột phá cũng còn xa, xem như đứng hàng đầu Bắc Thương giới.

      – Nàng tại đạt đến Dung Thiên cảnh?

      Mục Trần nhìn Lạc Li, hỏi.

      Lạc Li gật , khẽ cười:

      – Cho nên ngươi phải nhanh lên, nếu bị ta vứt ra sau lưng.

      – Bị vứt ra sau dễ vỗ mông hơn…

      Mục Trần gian manh cười.

      – Lưu manh.

      Lạc Li xấu hổ, trắng mắt nghiến răng dọa Mục Trần:

      – Ta phải tu luyện, hôm nay ngươi gác đêm.

      Bất quá xong, đôi mắt nàng lại trở nên dịu dàng, ký ức những ngày tháng trong Linh Lộ cùng nhau vượt qua những chặng đường hiểm nguy, tuy gian nan nhưng là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong ký ức.

      Mục Trần cũng cười, :

      – Cho ta ôm lại cái?

      Cái cảm giác mềm mại ban ngày thoải mái, trước kia đâu có được như vậy.

      Lạc Li trừng mắt nhìn Mục Trần, cái tên lưu manh được đằng chân lân đằng đầu, được dễ dãi với .

      – Ta tu luyện!

      Lạc Li nắm chặt chuôi kiếm, lập tức nhắm mắt tiến vào trạng thái tu luyện, chẳng thèm ngó ngàng gì nữa tới Mục Trần.

      Mục Trần cũng cười, nhìn Lạc Li với hai má xinh đẹp trong ánh lửa, đôi mắt cũng trở nên hiền hòa.

      Nhìn thấy nàng là tốt, cũng may mắn ngày xưa lần đầu gặp nàng trong Linh Lộ, quyết định cứu nàng đúng đắn….

      – Phù!

      Mục Trần ngửa mặt lên trời thở cái, bàn tay nắm chặt lại. Trong Bắc Thương giới này, đối thủ của quả ít.

      Thạch Kinh Thiên, Thạch Hạo, Dương Hoằng. . .

      Ở Linh Lộ ta có đủ năng lực để khiến các ngươi e ngại, ở đây ta cũng có thể. Đừng nghĩ rằng ta thiếu Linh Lộ quán đính mà coi thường ta, nếu các ngươi trả giá rất đắt….
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 146: Tụ Hội


      Trong núi rừng mênh mông, linh thú rống gào lao ra, đuổi theo đám người nhanh nhẹn như muốn xé xác bọn họ.

      – Mau, mau, dẫn bọn nó tới chỗ Mục ca!

      ngờ bọn linh thú này tham ăn thế!

      Phía trước đám linh thú đông đúc, những tiếng thở hồng hộc và những tiếng la vang lên, bọn họ đều hướng về vùng đồi gần đó nhanh chân chạy trốn, bên kia có rất nhiều người đứng thẳng.

      Phía đồi, cái linh trận to lớn chầm chậm chuyển động, thỉnh thoảng có tiếng rồng gầm rú và tiếng voi hú vang ra, dao động kinh người lan tỏa.

      Mục Trần nhìn vào đám linh thú bị dẫn dụ đến, có dưới 40 con, đều là thực lực linh thú cao cấp.

      Bất quá thực lực cỡ này với tại chẳng có gì là uy hiếp.

      – Tấn công!

      Mục Trần khẽ quát tiếng, vung tay lên, linh trận chuyển động, tia quang mang ám kim phun ra, hóa thành hình kim long kim tượng quét tới.

      “Đùng Đùng!”

      Kim long kim tượng lướt qua, liên tiếp những con linh thú khổng lồ bị bắn ngược lại, xương cốt máu thịt tan nát, sinh cơ gián đoạn tê liệt ngã xuống.

      Thế nhưng số lượng linh thú ít, vẫn có khá nhiều linh thú nhanh nhẹn tránh thoát, rồi gào rống phẫn nộ tấn công đám thành viên Diệp Bang.

      Diệp Khinh Linh vừa định ra tay, Lạc Li bên cạnh vừa nắm lấy chuôi hắc trường kiếm, kiếm khẽ động, bóng kiếm như xuyên phá gian.

      “Xoẹt Xoẹt!”

      Vài con linh thú vừa lao tới cách họ còn vài trăm thước, thanh hình to lớn khựng lại, máu tươi tung tóe, tách ra thành hai nữa, chỗ bị chém da thịt bị cắt ngọt, nhẵn như đá mài.

      Mấy thành viên Diệp bang rung động sợ hãi, ánh nhìn về Lạc Li bớt ít ham muốn, thêm nhiều kinh hãi. Căn bản bọn họ chẳng thấy được chuyện gì xảy ra, đám linh thú bị chém ra làm hai, vả lại còn trong khoảng cách xa như thế.

      Nếu đổi đám linh thú này là bọn họ, chắc chắn cái chết còn thê thảm hơn.

      thu hồi đám tinh phách đó lại, những ai ấn ký chưa đủ cấp 4 được ưu tiên trước.

      Mục Trần hóa giải linh trận , lớn tiếng với đám người Diệp bang.

      Bọn họ vội vàng đáp lời rồi hưng phấn xông lên. Đám linh thú kia thực lực cũng khá, nếu tự bọn họ liệp sát con thôi mệt mỏi cũng ít, nhưng có những cường giả như Mục Trần và Lạc Li, mọi chuyện lại trở nên đơn giản.

      Diệp Khinh Linh nhìn đám thành viên Diệp bang hưng phấn cũng tỏ ra vui vẻ mỉm cười:

      – Cám ơn hai người.

      Nếu phải được họ hỗ trợ, hẳn nhiên nàng khó mà đảm bảo tất cả mọi thành viên Diệp bang đều tăng cấp ấn ký lên 4 được, lúc đó có người buồn bã rời , vậy khí rất khó chịu.

      Mục Trần lắc đầu, :

      – Bọn họ có thể vào tới đây cũng có khả năng và thiên phú, nếu được vào Bắc Thương linh viện ít nhiều cũng có thành tựu, nếu lại bị đào thải ở khảo nghiệm này rất đáng tiếc.

      – Chúng ta tại tiếp cận nội vi Bắc Thương giới, nhanh chóng đến nơi hội tụ.

      Lạc Li giọng .

      – Nơi hội tụ…..

      Mục Trần nhíu mày, ở nơi đó thấy những nhân vật lợi hại nhất Bắc Thương giới này, đáng chờ mong.

      – Chuẩn bị thôi.

      Mục Trần nhìn qua phía Diệp Khinh Linh.

      – Ừm

      Nửa ngày tiếp theo, Mục Trần dẫn bọn họ với tốc độ cao nhất. tại đến gần khu đất trung tâm Bắc Thương giới, do đó cũng khoảng 70-80% số lượng người ở Bắc Thương giới đều đến gần khu vực hội tụ. Nhân khí đông đúc vô cùng, nếu có thể đứng ở ngọn cây hay ngọn núi nào đó gần đây, phóng mắt cả trăm dặm cũng chỉ thấy toàn người là người.

      đường tiến thẳng, Mục Trần cũng gặp biết bao nhiêu thế lực to , mọi người đều mang sắc mặt phấn khởi hành tẩu, nhanh chóng tiến về mục tiêu cuối cùng của khảo nghiệm Bắc Thương giới.

      Nơi đó chính là cổng lớn chân chính của Bắc Thương linh viện.

      Những người có thể đến được đây đều là những người có bản lĩnh , ấn ký của họ hầu hết đều cao hơn cấp 4, tuy phải hạng chói mắt vô cùng nhưng cũng thừa đủ để họ có thể thành công tiến vào Bắc Thương linh viện.

      Mà đám người kia khi nhìn thấy thế lực Diệp bang do Mục Trần dẫn đầu cũng khỏi kinh ngạc. Bọn họ nhân số cũng đông lắm, vả lại phần lớn thực lực cũng mạnh. kỳ lạ, thế lực yếu nhược như thế cũng có thể thuận lợi tối đây? Mà phần lớn đám người cũng vừa đủ có ấn ký cấp 4?

      Với những ánh mắt hiếu kỳ, Mục Trần cũng mất quan tâm, dẫn mọi người xuyên qua rừng núi, đến khi hoàng hôn dần buông xuống mới giảm tốc độ chậm lại.

      Mọi người đều mang theo cảm xúc rung động nhìn về phía trước.

      cao nguyên trống trải rộng lớn, nhưng lúc này chứa biển người đông nghìn nghịt, nhìn xa tít tắp đến tận chân trời cũng có vô số bóng người nhảy lên nhảy xuống tiếp tục di chuyển.

      Vô số những dao động linh lực hùng hậu lan tỏa ra.

      Đông như rừng, nhiều như cát bờ biển.

      Đây mới chân chính là quần hùng hội tụ.

      Các lộ thiên tài quái tài đến từ khắp nơi trong Đại Thiên thế giới, xuyên qua Bắc Thương giới, hội tụ tại khu vực trung tâm này. Chỉ có những kẻ đủ sức tỏa sáng giữa biển người nơi đây mới chân chính là ngôi sao.

      – Người đông a.

      Vương thịnh than thở, bọn họ thấy , ở cái khu vực này thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ có thể là quơ tay bốc được cả nắm. Thậm chí cả cường giả Thần Phách cảnh cũng lúc nhúc khắp nơi.

      – Chúng ta vào đó nào.

      Mục Trần nghiêng đầu nhìn vào biển người, nhanh chóng cùng với hai nữ Lạc Li và với Diệp Khinh Linh dẫn Diệp bang tiến vào.

      Nhưng bọn họ chưa được mấy bước phía trước có mười mấy người xúm xít bu lại, ánh mắt bất hảo quét lên quét xuống nhìn đám người Mục Trần, hầu hết đều nhìn chằm chằm vào Lạc Li.

      Nhân số Diệp bang đông, đa số lại thực lực quá kém, Linh Luân cảnh sơ kỳ đầy rẫy, vậy lại có nương hấp dẫn như Lạc Li dĩ nhiên khó tránh khỏi mấy kẻ mưu đồ bắt nạt.

      – Ha ha, sao mà mỹ nữ thế này lại chui vào cái thế lực bé yếu ớt vậy? Hay là qua Mặc bang chúng ta , có chúng ta bảo vệ, tuyệt đối chẳng ai dám động tay vào người đẹp!

      Đám người này thực lực khá tốt, hai người đầu thực lực cũng là Thần Phách cảnh trung kỳ, bọn cười tủm tỉm nhìn Mục Trần.

      Chung quanh nghe thấy náo động cũng nhìn qua bên này, nhưng khi thấy được nương Lạc Li bên cạnh Mục Trần, phần lớn đều tỏ ra cổ quái thương cảm nhìn mấy tên biết trời cao đất dày đứng cản đường trước mặt kia, ánh mắt cũng có chút hả hê xem kịch vui.

      Mục Trần hơi nhíu mày, Lạc Li bên cạnh bình thản nắm lấy chuôi hắc trường kiếm.

      “Bum”

      Ngay khi nàng định ra tay, tên hống hách kia đột nhiên bay lên, rồi ngã gục xuống đất lăn vài vòng, nhất thời nổi giận đỏ mặt gào lên:

      – Ai?

      Bất quá tiếng gào vừa chui ra khỏi miệng, hai mắt nhìn thấy bóng người u ám bên kia liền rụt cổ lại lí nhí:

      – Thủ lĩnh….

      Bóng người gầy gầy kia chẳng đếm xỉa gì , mà quay sang Lạc Li ôm quyền tạ lỗi;

      có lỗi, thủ hạ của ta miệng ăn mắm ăn muối biết chuyện, mong Lạc vương để bụng.

      Tên hống hách kia vừa nghe thấy mấy lời liền toát mồ hôi. Dù phải là người tham gia Linh Lộ, nhưng ràng chữ “Vương” trong Lạc vương đủ thể nàng ta là loại khủng bố nào. Đó chính là những vĩ nhân đỉnh cấp của Linh Lộ, ngay cả thủ lĩnh Thần Phách cảnh hậu kỳ của cũng chưa có tư cách nhận được đánh giá đó…

      Nam tử gầy gầy nọ cũng vừa nhìn qua Mục Trần bên cạnh nàng, khi thấy khuôn mặt tuấn tú kia, ngẩn ra, rồi tròn mắt kinh hãi.

      – Ngươi biết ta?

      Biểu đó thể thoát khỏi quan sát tinh tế của Mục Trần, kinh ngạc hỏi lại.

      – Ha ha. . . Huyết Họa giả Mục Trần, ta sao lại biết.

      Tên kia tỏ ra lúng túng gượng cười:

      – Hồi huyết họa năm xưa ở Linh Lộ, ta suýt nữa cũng bị dính vào….

      vẫn còn nhớ cái ngày huyết tinh ngập trời đó, mà người trước mặt đây chính là kẻ gây ra thảm họa đó.

      – Ồ! Việc đó ra ta cũng xin lỗi vậy.

      Mục Trần cười cười.

      Tên nam tử nọ toát mồ hôi trán, chẳng dám trả lời Mục Trần cái gì. Trong mắt , thiếu niên bề ngoài ôn hòa tốt bụng này so với vị Lạc vương bên cạnh còn đáng kinh sợ hơn.

      – Sau này quản giáo thủ hạ cho tốt, tránh hại đến thân.

      Mục Trần cười nhạt, cũng dẫn người vào đám đông trước mặt, mất hút.

      – Thủ lĩnh… tên kia là ai vậy? Bất quá thực lực chỉ ngang ngửa ta, sao lại có thể chuyện với ngươi như thế?

      Thấy đám người Mục Trần mất, tên hống hách vừa nãy liền cất tiếng trộm hỏi.

      – Con mẹ nhà ngươi.

      Nhìn qua , nam tử gầy gầy đánh cũng tung đá đạp văng .

      – Sát tinh kia mà ngươi cũng dám chọc vào, ngươi con mẹ nó chán sống, lão tử còn muốn sống lâu thêm vài ngày đó!

      xôn xao phía sau đó cũng ảnh hưởng gì tới Mục Trần, dẫn đám người tiếp tục tới phía trước.

      Ở đây cũng phải chen chúc lộn xộn, mà có những thế lực cường đại, thực lực hơn xa khu vực ngoài kia, họ chiếm cứ đất đai địa thế, khiến người ngoài dễ đặt chân vào.

      Bọn họ xem như là trong những thế lực nhất lưu của Bắc Thương giới này.

      So với họ, đoàn người của Mục Trần có vẻ khá kỳ lạ, thu hút chú ý ít người.

      Ngoại trừ số ít người nghi hoặc ra mặt, phần lớn đều đưa ánh mắt phức tạp nhìn về nàng Lạc Li bên cạnh .

      Người kia, quả nhiên xuất a.

      góc hướng tây bắc, nơi quần hùng hội tụ, có hai người ngồi thẳng lưng ngay ngắn. Đột nhiên cả hai bật dậy, khí tức hùng hồn phóng ra, khiến cho vô số người giật mình nhìn lại.

      – Mục Trần!

      Cả hai phát ra dao động kinh người, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt Mục Trần, tiếng căm hờn vang vọng trung.

      ngờ ngươi cũng dám xuất !
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 147: Huynh Đệ Thạch Gia


      Địa vực trung tâm rộng lớn, các thế lực phân chia lãnh địa ràng, cơ cấu từ những thành viên mạnh mẽ, thậm chí cường giả Thần Phách cảnh đủ sức đứng đầu bang vào đến khu vực này cũng phải khiêm tốn ít, trở nên vô cùng bình thường.

      Bởi vì bọn họ đều biết, ở chỗ quần hùng tập hợp, thực lực Thần Phách cảnh bình thường đủ tư cách lên tiếng.

      Ở chỗ đó, tập trung hấp dẫn người ta nhất có bảy khu vực, những chỗ đó là các thế lực có đội ngũ phô trương nhất, trung tâm đội ngũ luôn có những dao động linh lực rất kinh người.

      Góc đông bắc, mấy trăm người vây quanh, phía trước là hai người cao to hùng vĩ, gầy gò. Nhìn kỹ lại, hai người này chính là hai kẻ ngày trước cùng Lạc Li hợp sức đánh chết Kim Cang Độc Nhãn Viên.

      Mà hai người cũng thuộc hàng nhân vật đỉnh cấp Linh Lộ, cũng là những “Vương” trong đó. Nghiêm vương Nghiêm Khiếu, Chu vương Chu Linh, hai người này giữa nơi cường giả tụ họp vẫn sáng chói như thường.

      Họ cũng phát ra Mục Trần và Lạc Li, ánh mắt phức tạp nhìn về Mục Trần. Trong Linh Lộ kia, cũng từng gặp mặt lần, cũng giao đấu lần, nhưng chỉ là luận bàn đơn thuần, ra tay sát thủ, coi như cũng có phần giao tình với nhau.

      Còn có ba vị trí khác, mỗi vị trí cũng có hai luồng linh lực kinh người, hẳn nhiên cũng là những Vương của Linh Lộ chui ra.

      Góc tây bắc, quần hùng quây chung quanh hai người vừa đứng dậy, bốn con mắt tập trung vào Mục Trần.

      Hai người đó chính là Thạch gia song vương mà Lạc Li đề cập đến với tối hôm trước, hai đối thủ cũ trong Linh Lộ: Thạch Kinh Thiên và Thạch Hạo.

      Trong khu vực này ngoài 8 Vương của Linh Lộ, còn vài đầu lĩnh thế lực khác thực lực cũng kém bao nhiêu. Họ phải là những quái tài được tham gia Linh Lộ, nhưng cũng là trọng tâm bồi dưỡng của các đại thế lực trong Đại Thiên thế giới, những người có được kỳ ngộ, cũng đều là những nhân vật sáng giá.

      Ở đây, chân chính quần hùng hội tụ.

      Huynh đệ Thạch gia quát như sấm, vang vọng trong vùng, tiếng huyên náo khiến vô số người đều tập trung chú ý phóng đến xem.

      phải Thạch gia song vương kia ư? Hai người được đánh giá Vương trong Linh Lột giờ cũng bước chân vào Dung Thiên cảnh, họ liên thủ cường giả Dung Thiên cảnh sơ kỳ cũng chiến được trận.

      – Bọn họ vừa rồi hét cái tên Mục Trần? Chẳng lẽ là Huyết Họa giả Mục Trần sao?

      – Ngoài sát tinh kia còn ai? Hôm trước ta còn nghe lên vùng phía bắt chiếm được hai tinh phách linh thú thiên giai.

      – Bất quá ta nghe tại thực lực của chỉ là Thần Phách cảnh trung kỳ, xem ra giữa đường Linh Lộ bị đuổi khiến cũng có mất mát lớn, nếu cũng là Vương đấy a…

      – Thạch gia song vương kia trước kia là đối thủ của ở Linh Lộ, bây giờ chạm trán e rằng khó mà từ bỏ, bất quá ngươi nhìn bên cạnh Mục Trần xem, có Lạc vương theo, nhân vật kia lợi hại lắm đấy, sắp có kịch hay rồi…

      Nhân số đông đúc, đủ loại nhân vật đều xuất ở đây, ít kẻ lợi hại cũng chui ra từ Linh Lộ, họ liếc qua là đủ biết được những nhân vật hàng đầu kia, ồn ào huyên náo bàn tán khắp nơi.

      Mục Trần cũng nhìn về hai bóng người quen thuộc nọ, huynh đệ Thạch gia cũng khó khôi ngô, Thạch Kinh Thiên đầu láng, ánh mắt trừng trừng, Thạch Hạo lại tóc dài, khuôn mặt hờ hững, nhưng cặp mắt cả hai nhìn Mục Trần đều lạnh lẽo như nhau.

      – Còn tưởng là ai, ra là hai tên thủ hạ bại tướng.

      Mục Trần cười lớn, hai người vừa thấy mặt khách khí, cũng chẳng ngại mà nể mặt.

      – Hừ, bây giờ ngươi có tư cách như thế sao?

      Thạch Kinh Thiên cười khẩy, nhìn Mục Trần, châm chọc:

      – Thanh thế ở Linh Lộ kinh người, Huyết Họa giả sao tại chỉ mới Thần Phách cảnh trung kỳ? Chút thực lực ấy, ngươi còn có tư cách đứng ở khu vực này, ta thấy ngươi biết điều lăn hơn!

      Đông đảo cường giả đều thấy khí thù địch ràng, nhưng ai góp lời, chỉ thờ ơ hững hờ. Đúng là thực lực tại cỡ như Mục Trần ở đây chỉ vung tay là ra cả đám.

      Nhưng ai ở đây là đứa ngốc, tự nhiên ai dám đánh giá thấp . Huống hồ còn có Lạc Li bên cạnh, nàng là người khiến tất cả ở đây phải kiêng dè.

      – Nếu thấy chung ta có tư cách, hai huynh đệ các người cứ thử tiến tới đuổi chúng ta thử xem.

      Đôi mắt lưu ly lạnh lùng của Lạc Li nhìn huynh đệ Thạch gia, thanh lành lạnh.

      – Lạc Li, ngươi nghĩ huynh đệ ta sợ ngươi sao?

      Thạch Kinh Thiên hằm hè quát khẽ.

      – Vậy à, thế để ta lĩnh giáo Thạch Hoàng quyết của Thạch gia song vương chút.

      Bàn tay xinh xắn của Lạc Li nắm lấy chuôi hắc trường kiếm.

      “Ầm!”

      Cùng với hành động đó là cỗ linh lực như lốc xoáy tuôn trào, dao động linh lực cuồng dã khiến đám người biến sắc.

      – Nàng . . . nàng ta đạt tới Dung Thiên cảnh?! là khủng khiếp!

      Uy áp linh lực kinh khủng, vô số người kinh hãi xôn xao, ngay cả những nhân vật hàng đầu ở đây cũng nheo mắt nhíu mày, tỏ ra kiêng kị.

      Huynh đệ Thạch gia bất giác rụt đầu, Thạch Kinh Thiên nhanh trí đảo mắt nhìn qua Mục Trần, cười nhạo:

      – Mục Trần, trong Linh Lộ cũng coi như là nhân vật hàng đầu, dù nhìn ngươi khó ưa, bất quá thời điểm ngươi đứng trước mặt bảo vệ nữ nhân chúng ta cũng bội phục, sao bây giờ lại núp váy đàn bà?

      – Thạch Kinh Thiên, mấy cái loại kích tướng ngây thơ này hay là dẹp .

      Mục Trần nheo mắt, thản nhiên cười .

      – Ngươi đừng có mà đắc ý, dù cho Lạc Li ra tay sao? Hai ta liên thủ cũng chưa chắc e ngại nàng, ngươi nghĩ với cái đám lôm côm này của ngươi có thể chống đỡ Thạch bang chúng ta sao?.

      Thạch Kinh Thiên đe dọa

      – Ngươi cứ thử xem.

      Mục Trần mỉm cười đáp lời, ý cường lăng lệ. Có lẽ thành viên Diệp bang thực lực còn xa lắm mới bằng Thạch bang, nhưng chúng dám ra tay, Mục Trần cũng ngại khiến lính lác của bọn chúng cũng phải trả giá thảm trọng.

      Thạch Kinh Thiên ánh mắt lạnh lùng nhìn Mục Trần, rồi hai đám người đối diện nhau khí thế sắc bén, khí giương cung bạt kiếm.

      – Hà hà, có chuyện gì từ từ , gây chiến mà làm gì, giữ hòa khí .

      Ngay lúc đó, tiếng cười cất lên thu hút vô số ánh mắt, ở góc đông bắc, thiếu niên gầy gầy nọ cười tủm tỉm nhìn hai phe đối đầu, chính là Chu vương Chu Linh.

      – Chu Linh, các ngươi cũng muốn nhúng tay sao?

      Thạch Hạo nhìn thấy Chu Linh cũng nhíu mày gằn giọng.

      Chu Linh chỉ cười:

      giờ, bảy tám phần nhân số ở Bắc Thương giới này tề tựu, mục đích chúng ta giống nhau, tìm kiếm Bắc Thương điện. Nhưng sao các ngươi nhìn lại xem, có thấy tung tích Bắc Thương điện chứ?

      – Ngươi muốn cái gì?

      Thạch Hạo nhíu mày hỏi.

      – Theo ta biết, Bắc Thương điện đúng là ở đây, nhưng tại chưa xuất chỉ vì nguyên nhân: đó là điều kiện chưa thỏa mãn.

      Chu Linh cười .

      – Điều kiện gì?

      Cách đó xa, có gã áo đỏ vang tiếng hỏi, linh lực của cũng dao động cường hãn. tên Viêm Lăng, cũng là nhân vật hàng đầu Linh Lộ, Viêm vương.

      – Theo ta đoán, hẳn là phải có ấn ký cấp 9. Đáng tiếc dường như chúng ta chẳng ai đạt tới.

      Chu Linh xong, tỏ vẻ mấy hài lòng nhìn Lạc Li, vốn nàng ta có khả năng đạt được chuyện đó, nhưng lại vì Mục Trần mà buông tay.

      – Ấn ký cấp 9….

      Mọi người nghe thấy cũng cau mày. Đám người ở đây cũng có vài kẻ đạt ấn ký cấp 8, nhưng cấp 9 đúng là ai có.

      – Thành ra theo ý ta, mọi người nên cùng gom lại tăng cấp ra cái ấn ký cấp 9 trước , khiến cho Bắc Thương điện xuất rồi tính sau.

      Chu Linh cười tủm tỉm.

      – Gom lại?

      Thạch Kinh Thiên cười khẩy:

      – Ta thấy bằng tìm ai đó thực lực yếu ớt, bắt thành mà giao ra ấn ký hiệu suất ràng nhanh hơn nhiều.

      phóng mắt nhìn về Mục Trần, cái loại đâm chọt này cần ai mọi người cũng .

      – Xem ra ngươi nhất quyết phải kiếm chuyện với ta.

      Mục Trần cười, nụ cười lạnh lẽo.

      – Chỉ muốn cho ngươi hiểu , tại ngươi có tư cách đứng cùng chúng ta chỗ này thôi!

      Thạch Kinh Thiên lạnh giọng trả lời.

      Mục Trần thở dài, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, bẻ tay rốp rốp tiến lên, khẽ cười:

      – Khi dễ tới nhà mà còn nhẫn nhịn phải tác phong của ta… Nếu thế ngươi lăn ra đây, trong Linh Lộ có thể đánh ngươi chạy như chó, ở đây cũng chỉ có kết quả đó thôi! Nếu thua ngươi đem ấn ký giao ra cho ta!

      Thạch Kinh Thiên nghe thấy Mục Trần công khai khiêu chiến trước đám đông, liến nhếch miệng cười. châm chọc Mục Trần nãy giờ phải vì mục đích này sao?

      – Muốn ấn ký của ta cũng được, bất quá ngươi thua chỉ ngươi lăn , mà còn phải giao ấn ký của Lạc Li cho ta, cái ấn ký của ngươi ta chẳng coi ra gì!

      Thạch Kinh Thiên tỏ vẻ khinh thường.

      Mục Trần nhíu mày, còn chưa kịp gì, nàng Lạc Li phía sau đáp giọng chắc nịch:

      – Được!
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 148: Chiến Thạch Kinh Thiên


      “Ồ!…..”

      tiếng trả lời sảng khoái khiến đám đông cường giả xôn xao, thể ngờ Lạc Li dứt khoát như thế.

      Nếu chính bản thân nàng ra tay dễ hiểu, nhưng Mục Trần thực lực chỉ là Thần Phách cảnh trung kỳ, tính là quá mạnh. Mà đối thủ của , Thạch Kinh Thiên bước chân vào cảnh giới Dung Thiên cảnh!

      Nàng tin Mục Trần thất bại ư?

      Gần đó, Chu Linh quan sát diễn biến cũng cười khổ lắc đầu, ánh mắt phức tạp. cũng có thời gian hợp tác với Lạc Li, cũng có chút hiểu biết với tính tình của nàng. Người con thờ ơ với mọi chuyện ngoại trừ tu luyện kia lại trở nên như thế chỉ vì người?

      – Mục Trần, ngươi là tên may mắn, bất quá đừng có để nàng thất vọng….

      Chu Linh nhìn Mục Trần bên kia cũng thào lẩm bẩm.

      – Ha ha, xem ra Lạc vương rất tin cậy ngươi a!

      Thạch Kinh Thiên cười lớn, hai mắt lợi hại nhìn chằm chằm Mục Trần.

      – Bắt đầu được chưa?

      Mục Trần mỉm cười, tên kia ngờ vẫn khó ưa như xưa.

      – Ngươi tới đây!

      Thạch Kinh Thiên mắt lóe hào quang, cũng tiến tới, linh lực bùng nổ, luồng trùng kích chấn nát đá vụn xung quanh.

      – Bại trong Linh Lộ, bây giờ ta cho ngươi nếm thử!

      Thạch Kinh Thiên hung ác do dự giậm mạnh xuống đất, đại địa rung chuyển, khom người nện quyền lên đất.

      “Uỳnh!”

      Luồng linh lực dũng mãnh chui vào đất, ngay vị trí Mục Trần đứng bất chợt sụp đổ, linh lực hung ác sắc bén như trường thương phá đất bắn ra công kích vào hạ bàn Mục Trần.

      liền lắc mình hóa thành vô số tàn ảnh nhanh như chớp xuất trước mặt Thạch Kinh Thiên.

      “Vù!”

      Song chỉ vung ra, kim quang lóe sáng, xuyên thủng hư , tư thái tàn nhẫn trực tiếp đâm tới cổ họng Thạch Kinh Thiên.

      – Bản lĩnh chừng đó mà muốn tổn thương ta?

      Thạch Kinh Thiên nhếch miệng cười, bàn tay chắn ngang cổ họng, luồng linh lực xám trắng từ cánh tay tuôn ra rồi bọc lấy, khiến cánh tay như hóa thành đá cứng, vô cùng rắn chắc.

      “Keng!”

      Kim quang điểm vào lòng bàn tay Thạch Kinh Thiên, tiếng kim loại va chạm vang lên, hoa lửa tung tóe. Bàn tay Thạch Kinh Thiên run lên, chặn đứng công kích của Mục Trần.

      – Cút!

      Thạch Kinh Thiên tung quyền, linh lực xám trắng như sóng lớn vỗ tới, mang theo tiếng xé gió oanh kích Mục Trần.

      “Pang!”

      Mục Trần vung tay lên, thân hình bắn lui, mũi chân giữ vững thân hình ở trung, hào quang trong tay lóe ra, quang mang xuất liền tiến vào khí.

      Linh lực dao động kinh người từ cao xuất , linh trận kim quang ra.

      – Linh trận? Tốc độ bày trận nhanh a!

      Đám người bên dưới xuýt xoa. Tốc độ của Mục Trần quá nhanh, khống chế tốt thế sao?

      Hai mắt Mục Trần lạnh băng, chỉ ấn biến đổi, trong kim trận kia, kim luân đầy răng cưa bắn ra cắt nát khí, lao thẳng tới đối thủ.

      – Linh trận? ngờ ngươi còn có bản lĩnh, thế như cái linh trận rách nát này đem ra phải tự chuốc lấy nhục sao!

      Thạch Kinh Thiên cười khẩy coi thường, gân xanh như rắn uốn lượn, tràn ngập cánh tay.

      – Thạch Mãng Xuyên Sơn Kính!

      hề muốn né tránh, cánh tay như đá tung ra quyền, miệng khẽ gầm lên, linh lực xám trắng cuồng bạo như hóa thành cự mãng rít lên hung hăng nện vào kim luân.

      “Pang!”

      Khí lãng khuếch tán, kim luân dĩ nhiên bị quyền đó đánh nát, thực lực Thạch Kinh Thiên quả nhiên bất phàm.

      – Ha ha, Mục Trần, quả nhiên khi trở về Đại Thiên thế giới, ngươi hoàn toàn mất uy phong trong Linh Lộ ngày nào, bây giờ cũng chỉ có năng lực còm cõi này?

      quyền đánh tan kim luân, Thạch Kinh Thiên càng tỏ ra coi thường, cười trào phúng.

      Bất quá, có thể được đánh giá cấp Vương trong Linh Lộ, tố chất cũng phải người thường, thân hình bắn tới liền tiếp cận Mục Trần. Đối mặt linh trận sư, cận chiến với họ là phương pháp tối ưu, giao chiến lần này liên quan đến ấn ký, nên vì sơ ý nhất thời mà tạo ra sai lầm.

      quyền đánh nát ngươi!

      Thạch Kinh Thiên cười gằn, cánh tay càng lúc càng tỏ ra nặng nề và rắn chắc.

      – Thạch Long Phá!

      quyền đánh tới, linh lực hùng hậu phun ra, vang lên tiếng gầm của long thú, linh lực xám trắng hóa thành cự long giương nanh múa vuốt, chấn vỡ khí, hung hăng công kích Mục Trần.

      “Đùng Đùng!”

      khí bị quyền phong đánh nát, cong lại, uốn khúc trước đầu quyền thạch long.

      Quyền phong kinh người, quang mang trong mắt Mục Trần lóe ra, năm ngón tay nắm chặt, ba đạo hắc ấn thoáng , cũng tung quyền ngạnh tiếp.

      Ba đạo hắc ấn dung nhập thành đoàn hắc ám, nổ mạnh ngay chỗ thạch long, linh lực như sóng lớp lớp tuôn ra.

      “Đùng Đùng!”

      Thạch long bị cuồng lãng oanh kích cũng rung chuyển thôi, nhưng Thạch Kinh Thiên vẫn cất tiếng cười nhạo, lại tung ra quyền khác chấn vỡ toàn bộ ba đạo hắc ấn.

      Mấy lần giao phong, hiển nhiên Thạch Kinh Thiên luôn chiếm thượng phong.

      quyền nổ nát kia ba đạo hắc ấn, Thạch Kinh Thiên cười nhạo đột nhiên lại thấy ánh mắt lạnh lùng hãi người của Mục Trần mà bất giác giật mình. Lúc này mới thấy quyền phong tay Mục Trần chưa hoàn toàn phóng ra, vẫn dập dờn dao động bá đạo ngoài nắm tay .

      “Oanh!”

      Đột ngột bùng nổ, ngay lúc đó, đạo hắc ấn to chừng nửa trượng ra.

      – Còn có hắc ấn thứ tư?

      Thạch Kinh Thiên biến sắc, thấy đạo hắc ấn kỳ lạ này càng lúc càng mạnh hơn, thậm chí còn cuồng hơn ba đạo trước cộng lại!

      “Đùng!”

      Mục Trần sắc mặt hờ hững, lời vô nghĩa, ngay khi hắc ấn thứ tư thành hình liền tung quyền.

      Quyền ra khí nổ!

      khí bị ép lại nổ tan nát, quyền phong lần nữa tấn công thạch long, hắc quang càn quét, chấn thạch long thành bụi phấn, dư thế giảm, ngang nhiên đánh mạnh tới Thạch Kinh Thiên.

      Mục Trần bẽ gãy công kích của đối phương khiến bên dưới cũng kinh ngạc ít.

      – Thiết Thạch Bích!

      Thạch Kinh Thiên hét to, song chưởng giao nhau trước người, linh lực xám trắng vận chuyển, hóa thành bức tường cứng rắn trải qua dung nham tôi luyện, thể lay động!

      Ánh mắt Mục Trần vẫn chút dao động, đạo hắc ấn thứ tư với khí thế cự kỳ hung hãn đánh mạnh vào song chưởng đối phương.

      “Uỳnh!”

      vòng khí lãng lan tỏa, tiếng vang nặng nề khiến người ta thót tim.

      – Cút!

      Mục Trần cuối cùng cũng lên tiếng, thanh lạnh băng, hắc ám đột nhiên nhanh hơn, đột nhiên bùng nổ.

      “Bùm!”

      Khí lãng càn quét, thân hình Thạch Kinh Thiên chật vật bắn ra, chân rơi xuống đất khó khăn chống đỡ nhưng vẫn bị đánh xa cả trăm mét mới giữ được thăng bằng.

      – Wow!

      Khán giả kinh ngạc thất thanh, ai ngờ cục diện xoay chuyển cấp tốc như thế.

      – Trong Linh Lộ ta từng , làm người mà đắc ý vênh váo phải trả giá, xem ra ngươi vẫn chưa học được bài học đó.

      Mục Trần chậm rãi thả lỏng nắm tay, thản nhiên dạy dỗ Thạch Kinh Thiên,.

      – Ta xuất trước mặt ngươi, ngươi liền nghĩ rằng đủ tư cách đánh bại ta sao?

      Thạch Kinh Thiên trừng trừng nhìn Mục Trần, tràn ngập phẫn nộ, thanh lành lạnh tràn ngập lệ khí.

      – Đắc ý vênh váo? Ta cho ngươi thấy cái gì mới gọi là đắc ý vênh váo!

      Thạch Kinh Thiên giậm mạnh bàn chân xuống đất, dao động cường hãn khuếch tán, linh lực ngưng tụ thành con cự mãng xám trắng sau lưng.

      Cự mãng toàn thân vảy cứng như đá, đầu là cái sừng xoắn ốc, đồng tử lạnh lùng vô tình, dường như từ sâu trong lòng đất chui ra.

      Cự mãng xuất , khí tức Thạch Kinh Thiên lại tăng vọt!

      Trình độ tiến sát đến Dung Thiên cảnh!

      – Địa bảng Vạn Thú Lục thứ 74, linh thú thiên giai sơ cấp, Đại Địa Linh Thạch Mãng à?

      Mục Trần nhìn chằm chằm vào cự mãng xám trắng, bất chợt dao động nóng cháy khác thường từ cơ thể Mục Trần bừng lên.
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 149: Hắc Viêm


      Hắc viêm từ đôi mắt Mục Trần tỏa ra, khiến đôi mắt có vẻ quỷ dị. Linh lực hắc ám lượn lờ người dường như cũng có thêm hắc viêm.

      Mục Trần chân đạp trung, song chưởng chậm rãi nắm chặt, dao động kỳ lạ khiến kẻ khác kinh hãi từ cơ thể toát ra, linh lực cuồn cuộn hội tụ sau lưng lại bình thường như Thạch Kinh Thiên huyễn hóa ra hình ảnh linh thú bị luyện hóa.

      Bởi vì vốn luyện hóa tinh phách linh thú, mà kết nối huyết mạch thực còn cao cấp hơn luyện hóa tinh phách, khiến có được nhiều năng lực của Cửu U Tước cách mượt mà tự nhiên. Lại còn vì kết nối huyết mạch khiến cho Cửu U Tước trong người có linh trí đầy đủ, hơn hẳn linh thú bị xóa thần trí của Thạch Kinh Thiên.

      Vô số người trợn mắt nhìn chăm chăm Mục Trần, vì họ cảm thấy linh lực của mạnh hơn rất nhiều.

      – Linh lực của Mục Trần sao mạnh như thế, so với mấy cường giả Thần Phách cảnh hậu kỳ ở đây còn mạnh hơn, vì linh thú mà luyện hóa tinh phách ư?

      Diệp Khinh Linh kinh ngạc.

      Lạc Li chăm chú quan sát Mục Trần, đôi mắt khẽ kinh ngạc, người khác khó phát thấy nhưng nàng có thể cảm nhận được linh lực lượn lờ bên ngoài cơ thể Mục Trần bá đạo ra sao, hơn nữa còn có chứa dao động khiến tim người ta đập thình thịch.

      có lẽ có linh thú rất lợi hại, nhưng phải Băng Huyền Linh Giao và Địa Tâm Viêm Long Tích.

      Lạc Li thào, chợt mỉm cười nhàn nhạt. Nàng biết, mặc dù mất cơ duyên trong Linh Lộ nhưng vẫn nhanh chóng đuổi kịp thực lực của nàng. Đôi khi nàng tin còn hơn tin chính mình.

      Trong Linh Lộ kia năm, bọn họ nhiều lần lâm vào hiểm cảnh, nhưng cuối cùng đều thong dong tươi cười dẫn nàng thoát ra. Lạc Li chú ý nhiều việc bên ngoài, dần dần sinh ra thói quen kiêu ngạo, dầu vậy đến khi chạm trán Mục Trần vô phương kiêu ngạo.

      Nửa năm nàng đuổi giết , nàng biết có nhiều cơ hội có thể giết chết nàng, nhưng vẫn buông tay giết.

      Khi đó Lạc Li cảm thấy biết tận dụng cơ hội ngu xuẩn, để cuối cùng nàng lật ngược tình thế kề trường kiếm vào cổ , đến phiên nàng thể giết được…

      Tên kia như con nhện khổng lồ, giăng ra cái lưới cực lớn, còn mình như con chim non bị lọt vào lưới, đến khi nàng tỉnh lại biết rằng cái lưới nhện kia quấn chặt lấy mình, khiến nàng càng giãy càng dính chặt, thể thoát khỏi .

      Mục Trần, rất lợi hại.

      Đôi mắt lưu ly sáng rực của Lạc Li vẫn rời khỏi , mỉm cười dịu dàng. …. – Khó trách dám ló đầu ra, ngờ cũng còn giấu vài thủ đoạn.

      Thạch Kinh Thiên nhận ra Mục Trần đột ngột thực lực tăng cường và dao động kỳ lạ kia, nhớ lúc trước phải ăn khổ, càng cảnh giác hơn với Mục Trần. tại thúc giục Đại Địa Linh Thạch Mãng, thực lực trở thành Dung Thiên cảnh, mà Mục Trần dù có mạnh hơn, cũng mới chỉ Thần Phách cảnh hậu kỳ.

      Chênh lệch cũng rất lớn.

      – Để ta xem là ai đắc ý vênh váo!

      Thạch Kinh Thiên nắm chặt tay, tiếng rít hung dữ phun ra, dao động linh lực kỳ ảo lan ra từ dưới chân.

      Đất đá như rung chuyển nhè , chân giẫm xuống đất, thân hình bắn ra, hai tay khép lại, linh khí xám trắng càn quét ngưng tụ thành nhiều tảng đá to lơ lửng trong trung.

      Dao động linh lực đầy trọng lực.

      ít người cảm thấy được mỗi tảng đá xung quanh Thạch Kinh Thiên đều có uy lực đủ để trọng thương cường giả Thần Phách cảnh.

      Hiển nhiên, thúc giục tinh phách lực, chiến lực của tăng vọt ít.

      – Thạch Hoàng quyết, Vẫn Thạch Thiên Lạc!

      Hai mắt Thạch Kinh Thiên khóa chặt mục tiêu Mục Trần, ấn pháp biến đổi, những tảng đá trung lần lượt vang lên những tiếng “vù vù” rồi lao xuống phủ bóng Mục Trần, hầu như chặn hết mọi còn đường lui.

      Mục Trần nhìn lên những khỏa thiên thạch cũng hít sâu hơi, Đại Phù Đồ quyết cấp tốc vận chuyển, sâu trong cơ thể, vô số đốm đen bất thình lình lóe ra.

      Linh lực hắc ám bên ngoài cơ thể Mục Trần chuyển động, hình thành hư ảnh hắc tháp, còn có hắc viêm lượn lờ đó.

      Ngay khi hắc tháp thành hình, vô số thiên thạch ào ào công kích, oanh tạc dữ dội lên hắc tháp.

      “Đùng Đùng!”

      Đại địa rung chuyển, nơi nơi nhìn vào chỗ thiên thạch oanh tạc chấn động trời đất. Bên đó bụi mù tràn ngập, che khuất tầm nhìn, bọn họ vẫn nhận thấy uy lực oanh kích khủng bố.

      Công kích dữ dội như thế, e rằng mấy tên Thần Phách cảnh hậu kỳ ở đây chỉ nháy mắt ra bã.

      Diệp Khinh Linh lo lắng nhìn vào chỗ bụi mù mờ mịt, nghiến răng nắm chặt tay, Duẫn nhi che mắt dám nhìn.

      Chỉ có Lạc Li vẫn bình tĩnh, thế công của Thạch Kinh Thiên đúng là lợi hại, nhưng muốn hại chết Mục Trần chừng đó vẫn chưa đủ.

      Đòn công kích kết thúc, bụi bặm dần dần tan , mọi ánh mắt đều hội tụ về điểm, rồi vô số tiếng kinh thán vang lên.

      Bên chỗ đất đá sụp đổ, bóng người vẫn yên tĩnh lơ lửng , hắc tháp quanh người chút sứt mẻ, thế công kinh thiên thương tổn được chút nào!

      thể tin được?

      cao, Thạch Kinh Thiên hoảng sợ thất thanh.

      “Phốc!”

      Ngay lúc đó, Mục Trần như ma quỷ xuất trước mặt, quyền phong gào thét, linh lực hắc ám bọc lấy bàn tay, tung ra công kích theo quỹ đạo kỳ lạ.

      Thạch Kinh Thiên vội vàng thúc giục linh lực, song chưởng như đá cứng mạnh mẽ cản lại. Công pháp tu luyện là Thạch Hoàng quyết, có thể khiến bản thân có lực phòng ngự cường đại, chẳng sợ đánh tay với đối thủ.

      “Đùng! Đùng! Đùng!”

      Mục Trần chẳng hề quan tâm, nắm tay có linh lực hắc ám bao phủ đều đều tấn công lên hai tay Thạch Kinh Thiên, mà càng lúc sắc mặt tên kia càng khó coi, vì mỗi lần quyền kình của Mục Trần công kích tới, liền có nhiệt khí cực nóng quỷ dị quấn lấy cánh tay , rồi từ đó tiến vào kinh mạch mang đến đau nhức vô cùng.

      – Linh lực của quái đản!

      Thạch Kinh Thiên chấn kinh, lúc này mới quan sát kỹ hơn, mỗi khi Mục Trần công kích bên trong linh lực hắc ám có tia hắc viêm .

      thể ngạnh đấu với !

      Thạch Kinh Thiên vội vàng rút lui, hắc viêm kia quá mức bá đạo, nếu để nó xâm nhập cơ thể quá nhiều, e rằng kinh mạch tổn thương, thiệt hại nghiêm trọng.

      thể kéo dài nữa.

      Thạch Kinh Thiên càng lúc càng bất an, thủ đoạn quỷ dị hết lần này đến lần khác của Mục Trần khiến vô cùng căng thẳng.

      chiêu giải quyết !

      Thạch Kinh Thiên hai mắt lóe hung quang, cắn răng run rẩy, linh lực xám trắng càng lúc càng tối , cánh tay, bàn tay, ngón tay như được điêu khắc từ đá cứng.

      cỗ dao động khiến kẻ khác tim đập thình thịch, quang mang xám trắng bộc phát trong tay .

      “Uuuuông!”

      Thạch Kinh Thiên mãnh hét to, chưởng đánh ra.

      – Thạch Phá Kinh Thiên Thủ!

      Hào quang xám trắng rời tay lao ra, nháy mắt hóa thành bàn tay đá to hơn 10 trượng có hoa văn phủ kín, cứng rắn vô cùng.

      Hắc ám trong tay Mục Trần cũng mạnh mẽ tuôn ra, sắc mặt hờ hững, lật tay cũng đánh ra chưởng, mơ hồ nghe thấy tiếng sấm rung, trung như tối chút.

      – Kim Cang Phù Đồ thủ!

      Hắc ám hóa thành chưởng ấn đen ngòm, mang theo hoa văn hình tháp, khí thế trấn áp vạn vật tỏa ra.

      “Ầm!”

      Hai cự chưởng xé rách khí, như hai viên thiên thạch xuyên qua bầu trời công kích lẫn nhau, tiếng nổ rền vang lên, khí lãng bùng nổ tạo thành phong áp dữ dội.

      – Trấn áp!

      Mục Trần ánh mắt lãnh liệt, chưởng ấn đột ngột nắm lại, che giấu kim tháp văn. Thạch Kinh Thiên hoảng sợ nhìn thấy thạch chưởng văng tung tóe, linh lực trong đó bị đánh vỡ nát!

      – Ta tin!

      hoảng sợ thất thanh.

      “Viu!”

      Mục Trần hề quan tâm trả lời, động tâm thần, quyền ấn cũng xuất trước mặt Thạch Kinh Thiên liền đổi thành chưởng vỗ lên người .

      Thạch Kinh Thiên vội vàng vận chuyển linh lực bảo vệ toàn thân.

      “Uỳnh!”

      Chưởng ấn lưu tình, tiếng vang nặng nề xuất , Thạch Kinh Thiên bị đánh từ rơi thẳng xuống lòng đất.

      Đất đá sụp đổ, những khe nứt như mạng nhện lan tràn.

      Thạch Kinh Thiên phun ra ngụm máu tươi, sắc mặt tái mét, ánh mắt kinh hãi, thể tưởng tượng được công kích do Mục Trần thi triển lại đáng sợ như thế, ngay cả vượt hạn tiếp cận thực lực Dung Thiên cảnh cũng tiếp nổi!

      “Viu!”

      Hai mắt lóe sáng, vội vã muốn lui gấp, nhưng cái bóng đầy hắc viêm xuất trước mặt, song chỉ của Mục Trần bập bùng hắc viêm, như lưỡi hái tử thần chặn ngay cổ.

      Thân thể cứng đờ, dám nhúc nhích, toát mồ hôi.

      – Ta rồi. . .

      Mục Trần hờ hững nhìn Thạch Kinh Thiên:

      – Đắc ý vênh váo, trả giá lớn. Bây giờ… trả giá của ngươi , nếu ta ngại đá ngươi ra ngoài.
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :