Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 10. Tỷ thí học viện





      Ngày hôm sau, khi ánh nắng rực rỡ chiếu xuống Bắc Linh thành Bắc Linh viện cũng nhộn nhịp hẳn lên.

      Bắc Linh viện chia làm hai viện Đông, Tây, tuy giữa hai viện luôn nảy sinh tranh chấp kịch liệt nhưng cũng có lẽ nhờ áp lực cạnh tranh đó mà những năm qua Bắc Linh viện đào tạo ra ít học viên ưu tú.

      ganh đua tranh chấp giữa hai viện thường đạt đến đỉnh điểm vào cuộc tỷ thí giữa hai viện được tổ chức mấy tháng lần này, hơn nữa nó cũng là yếu tố quyết định vị trí cao thấp trong viện. Thiếu niên thường hay háo thắng, lại đứng trước mặt những học tỷ học muội xinh đẹp càng phải cố gắng biểu . Đó là lí do tại sao rất nhiều học viên vô cùng cố gắng để đạt được thành tích tồi trong cuộc tỷ thí này.

      Khu tây của Bắc Linh viện có mảnh sân rộng lớn dùng để làm sân thi đấu. Ở đó phân bố số lôi đài, quanh mỗi lôi đài xuất dãy ghế ngồi kiểu bậc thang, mà hôm nay những chỗ đó chật kín người rồi.

      Tiếng chuyện đan xen vang lên, bên trong xen lẫn tiếng cười như chuông bạc của các thiếu nữ khiến khí quanh đó tràn đầy sức sống tươi trẻ.

      Ở trong khoảng sân rộng này có rất nhiều người và họ được chia vào hai phe hoàn toàn riêng biệt, đây đều là những đệ tử của Đông viện và Tây viện. Do cạnh tranh giữa hai bên nên họ thi thoảng lại khiêu khích, bỡn cợt nhau tạo nên bầu khí vô cùng náo nhiệt.

      “Đông viện chúng ta chỉ có được bốn người trong tốp mười của Bắc Linh viện địa giới, hơn nữa ba người đứng đầu đầu đến từ Tây viện, biết lần tỷ thí học viện này chúng ta có thể thay đổi được điều đó đây?”

      “Đợt này Đông viện địa giới chúng ta cũng có số người rất mạnh, chẳng hạn như Lưu Phong hay Đàm Thanh Sơn, ta nghe bọn họ sắp đạt tới Linh Động cảnh rồi, nếu thực như vậy tối thiểu cũng có thể lọt vào tốp năm đó.”

      Đám đệ tử ngồi ở khu của Đông viện bắt đầu rì rầm bàn tán, Tô Lăng ở bên cạnh nghe vậy nhếch miệng, : “Các ngươi hẳn là biết chuyện quan trọng nhất của lần tỷ thí học viện này, chúng ta có ít người ở trong tốp mười cũng sao, chỉ cần Mục ca có thể lấy được hạng nhất đám người Tây viện kia phải ngậm mồm lại thôi.”

      số đệ tử Đông viện ngẩn mặt nhìn nhau, than khẽ tiếng. Tuy thế nhưng muốn lấy được hạng nhất phải đánh bại Liễu Dương, mà nghe tên đó sở hữu linh mạch Nhân cấp đó…

      “Mục ca, lần tỷ thí học viện này, Đông viện chúng ta phải trông cậy vào huynh rồi.” Tô Lăng cười khì nhìn thiếu niên đứng trước mình.

      Mục Trần khẽ cười, mắt nhìn ra giữa sân, tuy cuộc tỷ thí còn chưa bắt đầu nhưng đài ít người bắt đầu cãi lộn.

      Trong lúc Mục Trần nhìn chằm chằm sân thi đấu chợt sau lưng truyền tới những tiếng loạt xoạt, sau đó có mùi hương tỏa tới, bóng hình xinh đẹp lập tức xuất bên cạnh , cất giọng dịu dàng: “Này!”

      Mục Trần quay sang nhìn thấy người mới tới cạnh mình là Đường Thiên Nhi. hôm nay mặc bộ đồ màu xanh lục, đôi má đỏ hây, cột tóc đuôi ngựa đen tung bay hấp dẫn ít ánh mắt thèm thuồng của đám người xunh quanh.

      Đường Thiên Nhi là đệ tử của Đông viện thiên giới, hơn nữa lại rất xinh đẹp, tính tình lại tốt nên nàng xứng đáng là bông hoa của Đông viện, tới đâu cũng thu hút được chú ý của mọi người.

      “Sao tỷ lại tới đây?” Mục Trần thấy Đường Thiên Nhi xuất ở đây khá kinh ngạc, phải lúc này đệ tử của thiên giới tu luyện sao?

      “Ta tới cổ vũ đệ đấy…” Đường Thiên Nhi bật cười, sau đó trêu tức: “Hơn nữa, lỡ như đệ có bị đánh cho tơi tả ta cũng có thể đưa đệ trở về chứ.”

      “Vậy cảm ơn tỷ rồi.” Mục Trần bực bội lắc đầu.

      “Này, rốt cuộc đệ có chắc ? Hôm qua đệ và Liễu Dương xảy ra xung đột, sợ rằng hôm nay gã ta cố ý gây phiền phức cho đệ đấy.” Nét lo lắng lên trong mắt Đường Thiên Nhi, tuy đùa đùa nhưng nàng cũng hiểu được tầm quan trọng của ngày hôm nay, chứ nàng bỏ chương trình học mà chạy tới đây rồi.

      “Cố hết sức thôi.” Mục Trần cười, định tiếp vẻ mặt chợt biến đổi, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện thấy ở ghế ngồi trung tâm của bên Tây viện có người lạnh lùng nhìn mình, người này chính là Liễu Dương.

      Bên cạnh Liễu Dương còn có đám người Mộ Nguyên, Tiết Đông. Lúc này, cả đám bọn họ nhìn Mục Trần cách đầy khiêu khích.

      Mục Trần nhìn Liễu Dương, nơi ánh mắt chạm nhau như tóe lửa.

      Cả hai người họ đều là những người khá nổi tiếng tại hai viện, hơn nữa, rất nhiều người cũng biết hôm nay diễn ra chuyện gì cho nên khi hai người đối chọi như thế bọn họ cũng chỉ nhếch miệng, thầm nghĩ hôm nay có trò hay để xem rồi.

      Liễu Dương nhìn chằm chằm Mục Trần từ xa, sau đó nhìn sang Đường Thiên Nhi ngồi cạnh lập tức nghiến răng nghiến lợi, ánh mặt nhìn Mục Trần sau đó lại càng thêm lạnh lùng.

      “Họa thủy… (Hồng nhan họa thủy - Người đẹp gây họa cho nước.)” Mục Trần thấy những biến hóa này trong mắt Liễu Dương quay sang nhìn Đường Thiên Nhi cười. Ở Bắc Linh viện này, ai chẳng biết Liễu Dương thích Đường Thiên Nhi chỉ là nàng chưa bao giờ cho cơ hội mà thôi. Có đôi khi Mục Trần tự hỏi, phải chăng tên Liễu Dương kia nhằm vào mình, ngoài ân oán cá nhân giữa phụ thân hai bên ra, có phải còn là do ghen ghét việc Đường Thiên Nhi hay ở cạnh mình .

      “Nếu đệ chê ta gây phiền toái như thế ta đây.” Đường Thiên Nhi nghiêm mặt .

      Mục Trần nhịn được cười, đôi mắt màu đen vẫn hướng về phía Đường Thiên Nhi, ánh mắt sáng ngời của thiếu niên khiến thiếu nữ đỏ mặt nhưng nàng vẫn nhìn thẳng Mục Trần như cũ.

      “Đệ chưa hề câu đấy.” Mục Trần cười .

      “Hừ, chỉ được cái mạnh miệng, đợi tí nữa đệ thắng rồi sau.”

      Đường Thiên Nhi bĩu môi, đôi mắt kiều liếc quanh sân đấu, ngay sau đó vẻ tươi cười chợt biến mất, nàng giọng : “ ngờ tên kia cũng tới…”

      Mục Trần cũng đưa mắt nhìn về bên đó, sau đó vẻ mặt cũng tối lại, mà chỉ có như vậy mà tất cả mọi người của Đông viện ngồi ở đó cũng nhanh chóng im lặng.

      Trong tầm nhìn của mọi người, ở bên Tây viện xuất số người khoảng mười bảy mười tám tuổi, hiển nhiên bọn họ lớn hơn những đệ tử ở địa giới chút. Những người này dựa vào lan can, lơ đễnh nhìn sân thi đấu, thỉnh thoảng lại cười đùa, hiển nhiên họ xem những đệ tử tỷ thí bên dưới sân thi đấu ra gì.

      Ở giữa đám người đó, có hai người khiến mọi ánh mắt đều tập trung, nam nữ. Người nữ mặc trang phục đỏ, đôi mắt hạnh đào đặc biệt mê người chính là Hồng Lăng của Tây viện thiên giới.

      Người nam còn lại mặc trang phục trắng, thân hình cao lớn, gương mặt tuấn. Lúc này, người đó nhìn qua khu vực của Đông viện. Người này nhìn tới chỗ nào chỗ đó liền im lặng, hiển nhiên là chịu ảnh hưởng từ khí thế của gã.

      “Hơ… đó chẳng phải là Liễu Mộ Bạch sao, ngờ là cũng tới đây…” Tô Lăng nuốt nước miếng, giọng trở nên khô khốc.

      Nếu đối mặt với Liễu Dương bọn họ có thể bộc phát ra chiến ý, nhưng trước Liễu Mộ Bạch đến cả dũng khí đánh nhau cũng chẳng có nữa.

      Bởi vì Liễu Mộ Bạch là học viên mạnh nhất của Bắc Linh viện, từ khi gã đến đây, vị trí đứng đầu kia vẫn ai có thể lay chuyển nổi.

      Mục Trần nhìn chằm chằm người mặc áo trắng đó, hai mắt đen huyền giao nhau, dù cách nhau khá xa nhưng vẫn cảm nhận được áp bức của đối phương.

      Dù bốn mắt nhìn nhau nhưng Mục Trần lộ ra chút sợ hãi như đám học viên khác, bình tĩnh của khiến đối phương khá kinh ngạc.

      “Ồ, ngờ tên nhóc kia cũng khá quyết đoán đấy…” Những học trưởng đến từ Tây viện thiên giới ở cạnh đó thấy Mục Trần sợ gì Liễu Mộ Bạch tỏ ra ngạc nhiên, cười .

      Đôi mắt dịu dàng của Hồng Lăng cũng nhìn chăm chú hai người Liễu Mộ Bạch và Mục Trần. Gương mặt của thiếu niên kia dù hơi non nớt nhưng lại khiến người ta cảm tháy vô cùng bình tĩnh, loại cảm giác này phảng phất như dù phải chiến đấu với người đứng đầu của học viện cũng khiến lo sợ.

      Nàng chợt ngẩn ngơ, ngờ đứa trẻ hơi nhát gan năm nào nay khác xưa quá nhiều rồi…

      “Đại ca!”

      Cách đó xa có tiếng hô truyền tới, chỉ thấy Liễu Dương tươi cười nhìn qua bên này.

      Liễu Mộ Bạch khẽ gật đầu nhìn Liễu Dương, sau đó chống hai tay lên lan can chứ thêm câu gì, nhưng như thế cũng đủ áp chế bầu khí sôi nổi bên Đông viện địa giới, và thanh thế của bên Tây viện nhờ đó cũng tăng lên.

      Hiển nhiên, Liễu Mộ Bạch cố ý đến đây. Với địa vị tại của gã ở Bắc Linh viện cho dù có học trưởng nào của Đông viện tới cũng thể tranh đấu với gã được.

      “Boong!”

      Vào lúc khí thế của Liễu Mộ Bạch áp đảo toàn trường tiếng chuông thanh thúy đột nhiên vang lên khiến tinh thần của rất nhiều đệ tử phấn khởi, rốt cuộc cuộc tỷ thí học viện cũng bắt đầu.
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 11: Đàm Thanh Sơn


      Ở phía bắc của sân thi đâu đó, có ba người ngồi ngay ngắn, phía bên trái là Mạc sư – người xuất ngày hôm qua, phía bên phải là người đàn ông trung niên gầy guộc với khuôn mặt cứng nhắc, hai mắt hõm sâu trông khá lạnh lùng nghiêm nghị.

      “Ha ha, buổi tỷ thí của viện hôm nay có phần náo nhiệt hơn trước đây nhỉ…” Ngồi ghế chủ tọa giữa hai người kia là ông lão có mái tóc hoa râm, ông cười tủm tỉm nhìn bầu khí sôi nổi ở bên dưới, nhịn được cười .

      “Những lần tỷ thí học viện trước đây, chúng ta đều có thể đoán trước được kết quả, nhưng lần này khá khó đoán rồi.” Mạc sư cười .

      “Sao lại khó dự đoán? Bây giờ Liễu Dương là Linh Động cảnh sơ kỳ, lại có linh mạch Nhân cấp, e rằng ở thiên giới nó cũng xếp ở gần mấy hạng đầu chứ chi là ở địa giới này. Mục Trần mặc dù cũng tệ nhưng cũng còn kém Liễu Dương chút.” Người đàn ông trung niên lạnh lùng ở bên phải bĩu môi . Ông ta là đạo sư có cấp bậc cao nhất Tây viện nên tất nhiên hi vọng đệ tử Tây viện của mình có thể đạt được thành tích tốt nhất.

      “Tịch sư, ngài khinh thường người có thể đạt được tư cách vào Linh lộ như vậy là hơi thiếu sáng suốt rồi.” Mạc sư thản nhiên .

      “Đáng tiếc là tới người có thể thành công hoàn thành rèn luyện ở Linh lộ.” Người đàn ông trung niên kia lắc đầu, .

      Ông lão tóc hoa râm nghe thấy cuộc tranh luận giữa hai người chỉ cười khẽ, là ông quá quen chuyện này rồi, ánh mắt hơi đục của lão nhìn về phía chỗ ngồi của Đông viện, dừng lại thân thể gầy gò của thiếu niên ở đằng kia rồi : “Quả đáng tiếc… hơn mười năm rồi Bắc Linh cảnh chúng ta chưa có ai đạt được tư cách tham gia Linh lộ… lần này Mục Trần đạt được tư cách nhưng lại bị đuổi ra khỏi đó giữa chừng, qua được ải cuối của Linh lộ, coi như uổng phí năm rèn luyện tại đó, quả thực là chậm mất mộ năm tu luyện.”

      Mạc sư cũng khá tiếc nuối mà lắc đầu. Ở trong Linh lộ vốn dĩ thể tu luyện linh lực, nhưng nếu thành công vượt qua cửa ải cuối cùng nhận được linh lực quán đỉnh. Nếu là người có thiên phú biến thái hoàn toàn có thể đạt tới Linh Luân cảnh chỉ trong đêm, thậm chí ngay cả Thần Phách cảnh cũng có cơ hội. Vốn như Mục Trần có thể hoàn thành rèn luyện e rằng tại sớm trở thành người đứng đầu trong đám thanh thiếu thiên ở Bắc Linh cảnh này rồi. Suất vào Ngũ đại viện kia hiển nhiên cũng thuộc về , ai có đủ tư cách tranh đoạt nó.

      Khi đó, ngay cả người như Liễu Mộ Bạch cũng phải xếp dưới .

      Nhưng ai ngờ được lại đột nhiên xảy ra chuyện kia, Mục Trần những đạt được linh lực quán đỉnh quý giá nhất của Linh lộ mà còn bị đuổi ra giữa chừng, mất năm tu luyện.

      “Tiêu viện trưởng, rốt cuộc Mục Trần gây ra chuyện gì ở Linh lộ vậy? Sao lại bị đuổi ra? Thiên phú của nó ta hiểu rất , tâm tính lại tốt nữa, thể nào bị đuổi ra khỏi đó chỉ vì thành tích kém được.” Mạc sư nhíu mày, nhịn được mà cất giọng hỏi. Ông chỉ loáng thoáng biết rằng Mục Trần gây ra chuyện gì đó ở trong Linh lộ, nhưng lại biết cụ thể là chuyện gì.

      Khi nghe câu hỏi này, ngay cả người đàn ông trung niên lạnh lùng cũng phải quay mặt lại nhìn viện trưởng Bắc Linh viện, hiển nhiên là ông ta cũng khá tò mò.

      Tiêu viện trưởng nghe thế, khẽ vuốt chòm râu rồi lắc đầu cười khổ, : “Ta cũng ràng lắm, nhưng nghe là tên nhóc này gây ra chuyện khá lớn trong Linh lộ, thậm chí còn kinh động đến lãnh đạo cao cấp của Ngũ đại viện nữa.”

      Mạc sư và người đàn ông trung niên lạnh lùng kia đều sững sờ, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc, ràng là thể nghĩ ra Mục Trần gây nên chuyện kinh thiên động địa gì ở trong Linh lộ.

      “Thôi, chuyện này nữa, chuông vang lên rồi, mau tuyên bố bắt đầu tỷ học viện .” Hiển nhiên, Tiêu viện trưởng muốn nhiều nên lập tức phất tay ra lệnh.

      Mạc sư nghe thế gật đầu đứng dậy, ánh mắt nhìn qua toàn trường, cất giọng trầm hùng hồn vang vọng bên tai mỗi người học viên.

      đến giờ, tỷ thí học viện chính thức bắt đầu, tất cả đều là học viên của viện nên trong lúc tỷ thí tuyệt đối được xuống tay giết người, nhớ lấy!”

      “Các ngươi đều biết được quy củ, mỗi người lên đài thi đấu đều có cơ hội khiêu chiến đối thủ, nhưng chỉ được lần duy nhất, cho nên phải biết lượng sức mà làm, lựa chọn đối thủ phù hợp với mình.”

      “Vâng!”

      Biển người đông nghịt ở trong đấu trường đều cung kính đáp lại.

      như vậy…” Mạc sư khẽ gật đầu, sau đó vung tay lên: “Bắt đầu.”

      “Coong!”

      Bàn tay ông vừa vung xuống tiếng chuông to cũng vang lên, hầu như vọng khắp Bắc Linh viện.

      “Xột xoạt.”

      Lúc này, toàn bộ sân đấu trở nên khá rối loạn, từng bóng người lướt lên đài thi đấu rồi liên tục hét to.

      “Lưu Hùng, ngươi cút xuống đây cho ta, từ lâu ta nhìn ngươi vừa mắt rồi.”

      “Trần Thông, ngươi cũng ra ra , lần này ta nhất định trả lại ngươi món nợ lần trước.”

      Mục Trần nhìn cục diện hỗn loạn dưới sân khẽ bật cười. Phần lớn những trận đấu như thế này đều chỉ là tỷ thí bình thường, cho nên Mục Trần cũng quá mức để ý, chỉ đôi lúc lại nhìn sang Liễu Dương bên Tây viện, ở bên kia Liễu Dương cũng lạnh lùng nhìn lại .

      Hôm nay, mọi người ở Bắc Linh viện đều biết Liễu Dương chọn Mục Trần làm đối thủ trong lần tỷ thí này, cho nên bên Tây viện có ai dám cả gan khiêu chiến . Đương nhiên, bọn họ cũng biết rằng, với thực lưc tại của Mục Trần cũng chỉ có Liễu Dương mới có thể đối chiến được.

      Mà mọi người cũng rất mong chờ cuộc tỷ thí của hai người đươc coi là ưu tú nhất Bắc Linh viện địa giới này.

      Mục Trần để ý đến ánh mắt lạnh lùng như băng của Liễu Dương, thi thoảng lại cười vui vẻ với Đường Thiên Nhi ở bên cạnh. Hành động này của Mục Trần khiến Liễu Dương phải nghiến răng nghiến lợi.

      Cuộc tỷ thí lúc này diễn ra khá sôi nổi, song để có thể khiến cho mọi người ở đây hứng thú chắc chắn phải là những trận tranh giành vị trí trong tốp mười tại Bắc Linh viện địa giới, bởi vì những cuộc tỷ thí này có thể quyết định đến thay đổi vị trí của họ .

      “Đó chẳng phải là Đàm Thanh Sơn của Đông viện chúng ta sao? Tên đó quả nhiên muốn ra tay rồi…”

      Tô Lăng ở bên cạnh đột nhiên kêu lên khá hưng phấn, Mục Trần cũng nhìn theo. Cách chỗ đứng xa, thiếu niên áo đen đột nhiên đứng lên, về phía lôi đài.

      Thân thể của thiếu niên cực kỳ gầy gò, sắc mặt trắng bệch, nhưng khóe miệng lại lộ ra vẻ kiên nghị. Y cười tựa như để tâm đến những lời bàn tán xung quanh.

      “Đàm Thanh Sơn…”

      Mục Trần thấy thiếu niên mặc áo đen này cũng hơi sững sờ. có biết người này, trước khi đến Bắc Linh viện Đàm Thanh Sơn có thể xem là người mạnh nhất trong Đông viện địa giới, mà tại cũng hoàn toàn có thể đứng trong tốp năm trong số toàn bộ đệ tử tại địa giới.

      Đàm Thanh Sơn thấy được ánh mắt của Mục Trần ngừng lại lát, sau đó ngẩng đầu nhìn lại , vẻ mặt nghiêm túc cũng lộ ra nét cười.

      “Cố gắng lên.”

      Mục Trần mỉm cười nhìn y, tuy và Đàm Thanh Sơn quen nhau lắm, nhưng dù sao cũng đều là đệ tử của Đông viện, hơn nữa cũng ghét gì người này.

      Đàm Thanh Sơn khẽ gật đầu, sau đó trở mình xuất lôi đài, lập tức có ít ánh mắt nhìn về y, xem ra y cũng khá nổi tiếng tại Đông viện.

      biết y muốn khiêu chiến ai…”

      số người bắt đầu xì xào bàn tán, trong mắt tràn đầy vẻ hiếu kỳ. Người mà Đàm Thanh Sơn coi là đối thủ e rằng cả Tây viện cũng chỉ có mấy người mà thôi.

      “Liễu Dương.”

      Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Đàm Thanh Sơn nhìn thẳng về phía người đứng đầu hàng ngũ bên Tây viện, giọng bình tĩnh nhưng lại khiến cho mọi người xung quanh phải xôn xao.

      “Y lại muốn khiêu chiến Liễu Dương?”

      Đông đảo đệ tử quay sang nhìn nhau, Đàm Thanh Sơn tuy đươc coi là trong những người mạnh nhất của Bắc Linh viện địa giới nhưng nếu so với Liễu Dương còn kém ít, nghĩ tới y lại dám chủ động khiêu chiến như thế.

      Ở khu ghế ngồi của Tây viện, Liễu Dương khá sửng sốt, ánh mắt dần trở nên u. Đến giờ còn chưa ai dám bước ra chủ đông khiêu chiến với Mục Trần, vậy mà mình lại bị người khác khiêu chiến trước, đây chẳng phải cho mọi người biết mình uy bằng Mục Trần sao?

      “Đúng là thứ biết lượng sức.”

      Liễu Dương đứng dậy, người toát ra cổ khí tức trầm đáng sợ khiến những đệ tử ở quanh đó cảm thấy như rơi vào hầm băng, lúc này Liễu Dương ràng nổi giận.

      Liễu Dương nhanh chóng nhảy lên lôi đài mà Đàm Thanh Sơn đứng, gã thoáng nhìn qua Đàm Thanh Sơn rồi sau đó nhìn Mục Trần ngồi bên khu Đông viện, lạnh lùng : “Ngươi định tìm người dò xét thực lực của ta sao?”

      đợi đối phương trả lời câu hỏi của mình, gã quay lại nhìn chằm chằm Đàm Thanh Sơn, khóe miệng tươi cười có chút trầm: “ tên đui mù ngu xuẩn, ngươi vẫn tưởng rằng mình là người mạnh nhất Đông viên địa giới sao?”

      Đàm Thanh Sơn nhìn qua Liễu Dương, ánh mắt ngưng trọng hẳn. Y từng là người mạnh nhất trong thế hệ đệ tử của Đông viện địa giới, dù danh hiệu này về tay Mục Trần nhưng vì kiêu ngạo của mình mà y vẫn mực cố gắng tu luyện. Giữa hai bên tuy là quan hệ cạnh tranh nhưng dù gì cả hai cũng là đệ tử của Đông viện, y cũng muốn gây với Mục Trần, chỉ cần bây giờ y đánh bại Liễu Dương có thể lấy lại danh hiệu đệ nhất trở về.

      Đàm Thanh Sơn nắm chặt hai tay, luồng linh lưc dũng mãnh từ trong cơ thể y tuôn ra, quấn quanh hai cánh tay y, đồng thời cả người cũng dần tản ra khí thế mạnh mẽ sắc bén.

      “Luồng linh lực này…”

      Đám người Tô Lăng kinh ngạc nhìn linh lực hai tay Đàm Thanh Sơn.

      vậy mà cũng đạt tới Linh Động cảnh rồi!”
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 12: Ra Tay
      – Linh Động cảnh?

      Khán đài chung quanh, ít người đều đưa mắt nhìn lại kinh hô, ánh mắt giấu nổi ngạc nhiên dán chặt lên người Đàm Thanh Sơn. Khó trách đủ can đảm khiêu chiến Liễu Dương, ra cũng đạt Linh Động cảnh .

      lợi hại. . .

      Tô Lăng thần tình sợ hãi than thở, hâm mộ nhìn Đàm Thanh Sơn. Trước đó địa giới toàn viện chỉ có Mục Trần, Liễu Dương và Mộ Nguyên ba người đạt đến Linh Động cảnh sơ kỳ. Mà tại, Đàm Thanh Sơn là vị thứ tư.

      Mục Trần cũng gật đầu, Đàm Thanh Sơn trước đây có thể trở thành đệ nhất địa giới đông viện dĩ nhiên thiên phú thấp, quan trọng hơn là gia cảnh của cũng quá tốt, mọi thành tựu đều do liều mạng tu luyện đổi lấy. Do đó đối với người kia, Mục Trần ra cũng khá hâm mộ, người bằng cố gắng của mình đổi lấy kiêu hãnh, đáng được tôn kính.

      – Ha ha, khó trách có can đảm này, ra là đột phá Linh Động cảnh.

      Khí tức của Đàm Thanh Sơn cũng khiến Liễu Dương ngạc nhiên chút, khóe miệng nét cười khẩy càng .

      Đàm Thanh Sơn vẫn im lặng, chỉ nhìn chăm chú Liễu Dương khí thế dần trở nên lợi hại. hai tay, linh lực vàng sẫm quấn quanh bàn tay bốc lên hừng hực, tản ra dao động mạnh mẽ.

      Liễu Dương ánh mắt lạnh lẽo trầm nhìn chằm chằm Đàm Thanh Sơn, vươn bàn tay nhàng ngoắc ngoắc:

      – Ra tay , đừng ta chưa cho ngươi cơ hội.

      – Thực kiêu ngạo!

      Bọn Tô Lăng nhìn thấy hành động của Liễu Dương, nhất thời nổi giận đùng đùng mắng to.

      “Uỳnh!”

      Khi Tô Lăng mở miệng tức giận mắng mỏ, Đàm Thanh Sơn giậm mạnh lên mặt đất, nhanh như báo săn mồi lao lên. hai bàn tay, linh lực sắc bén chuyển động, pha lẫn sức lực rất nặng, trực tiếp công kích xuống ngực Liễu Dương.

      – Hừ!

      Liễu Dương tập trung vào Đàm Thanh Sơn đánh tới, hừ tiếng, linh lực đỏ rực gào thét trào ra hai bàn tay, chút tránh né, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, oanh kích mạnh mẽ lên song chưởng của Đàm Thanh Sơn.

      “Chát!”

      Tiếng va chạm chát chúa vang lên, sóng khí quét ngang cả hai, bụi đất chuyển động, cả hai người đều khẽ run lên, bất quá Liễu Dương cũng chút sứt mẻ, mà Đàm Thanh Sơn cũng lui vài bước.

      Đàm Thanh Sơn sắc mặt nghiêm trọng ổn định thân hình, song chưởng linh lực vàng sẫm càng lúc càng đậm, khiến cả cánh tay cũng hóa thành màu vàng như đá.

      – Sơn Nhạc quyền!

      Đàm Thanh Sơn lại lao ra, tốc độ hai tay đánh ra thong thả hơn, nhưng sức mạnh nặng nề, như đá núi ầm ầm đổ xuống, khiến ít kẻ xung quang sắc mặt căng thẳng.

      (LCT: lão thổ ta luôn luôn như vậy, mấy cảnh giới đầu mà chém bão cho to vào, đến khi cảnh giới lên cao lại bí từ vựng, khí thế cũng y chang khác gì khi xưa ta bé ta ngu….)

      “Đùng đùng đùng!”

      Song quyền như đá công kích lăng lệ, thế công mạnh mẽ càn quét tới Liễu Dương. Nhưng tên kia sắc mặt vẫn lạnh như băng, linh lực đỏ rực như ngọn lửa cuốn lấy hai bàn tay, đem thế công liên miên của Đàm Thanh Sơn đè xuống.

      Hai luồng linh lực ngạnh kháng sinh ra khí lãng, thổi quét lôi đài trở nên sạch vô cùng, thậm chí vài người đứng gần còn bị gió táp đến rát mặt mày.

      – Đàm Thanh Sơn đúng là uy phong a, lại có thể chiến Liễu Dương bất phân thắng bại!

      Tô Lăng nhìn tràng cảnh chiến đấu kịch liệt giữa sân, phấn khích reo hò.

      – Đàm Thanh Sơn dù sao chỉ mới vào Linh Động cảnh, muốn thắng Liễu Dương dễ dàng.

      Đường Thiên Nhi bên cạnh nhàng lắc đầu, dù rằng nàng cũng ngứa mắt với Liễu Dương, nhưng thể thừa nhận người này vẫn là kẻ có tài.

      – Đàm Thanh Sơn tu luyện hẳn là Sơn Nhạc quyết, Bắc Linh viện phàm cấp thượng phẩm linh quyết. Còn Liễu Dương, có lẽ tu luyện Liễu vực Viêm Dương công, linh cấp hạ phẩm linh quyết. . .

      Mục Trần chăm chú nhìn giữa sân lẩm bẩm.

      – Do vậy nếu so về độ hùng hậu của linh lực, Liễu Dương có ưu thế hơn. Xem cục diện này, có lẽ khó kéo dài lâu nữa.

      Tô Lăng nghe vậy nhất thời tiếc nuối thở dài, hiển nhiên hy vọng Đàm Thanh Sơn chiến thắng. Nếu mà như vậy, Liễu Dương kia còn dám kiêu ngạo sao?

      Trong khi họ còn bàn luận, chiến đấu trong sân trở nên gay cấn, Đàm Thanh Sơn mặt hơi đỏ, dường như thúc giục thực lực gần đến cực hạn, thế công càng lúc càng cuồng mãnh.

      “Vụt!”

      Quyền cứng như đá vụt ngang bụng Liễu Dương. Nhưng ngay lúc đó, tên kia khẽ động chân bước vài bước, vừa đủ né tránh quyền sắc bén súc lực lâu của Đàm Thanh Sơn.

      Tên kia tránh được quyền, Đàm Thanh Sơn bất giác cảm thấy bất an, lại nhìn thấy nét cười lạnh lẽo khóe miệng Liễu Dương.

      – Viêm Dương chưởng!

      Liễu Dương duỗi ngón tay thành chưởng, vỗ tới. Linh lực đỏ rực vào lúc này như ngọn lửa bùng nổ phát ra, khí lực nóng cháy mạnh mẽ phát ra, xuyên thủng phòng ngự của Đàm Thanh Sơn, hung hăng nện vào lồng ngự.

      “Bùm!”

      Linh lực như lửa, nổ bùng ngay vị trí bàn tay của Liễu Dương tiếp xúc với ngực của Đàm Thanh Sơn. Lực lượng cường đại, trực tiếp đánh bay Đàm Thanh Sơn ra ngoài, dưới ánh mắt tập trung quan sát của đông đảo đệ tử, nện mạnh xuống sát mép lôi đài, ngụm máu tươi nhịn được phun ra.

      Ồn ào, xôn xao, rộn ràng.

      Cục diện nháy mắt biến hóa, chung quanh lôi đài bất giác kinh ngạc.

      Đàm Thanh Sơn xóa vết máu nơi khóe miệng, cắn răng cam lòng. Liễu Dương có linh lực bá đạo mà nóng cháy, cường hãn hơn linh lực tu luyện ít.

      “Bộp.”

      Liễu Dương đưa mắt lạnh lẽo nhìn Đàm Thanh Sơn khá thảm hại, cũng có ý định dừng lại, thân hình như ưng bắt thỏ lao tới, phóng cước hướng về Đàm Thanh Sơn.

      Đàm Thanh Sơn khổ sở lăn vòng, hiểm hiểm tránh cước công kích của Liễu Dương, sắc mặt xanh mét, hiển nhiên ngờ Liễu Dương chiếm thượng phong còn đuổi cùng giết tận.

      Bất quá tính tình quật cường, Liễu Dương hùng hổ như vậy, càng chịu mở miệng nhận thua, ánh mắt hung hăng trừng trừng nhìn Liễu Dương.

      đúng là còn kiêu căng a?

      Liễu Dương thấy thế, cười lạnh lắc đầu, tia lệ khí xẹt qua trong mắt, thân hình vừa động lại xuất bên phải Đàm Thanh Sơn, bóng cước thoáng , linh lực nóng rực hung hãn đập vào ngực Đàm Thanh Sơn.

      “Uỳnh!”

      Đàm Thanh Sơn cắm mặt xuống đất chà hơn 10m, cổ họng run rẩy chực trào ra đống máu tươi nữa, nhưng bị kiên cường nuốt xuống.

      – Con mẹ nó, cái tên biết xấu hổ? thua ngươi còn đánh?

      Đông viện bên này đông đảo đệ tử nhìn thấy Liễu Dương hung ác, cũng phẫn nộ xung động, giận dữ gào thét.

      – Đồ con rùa tám trứng!

      Tô Lăng cũng phẫn nộ chu mỏ mắng.

      Liễu Dương nghe những tiếng mắng của học viên đông viện, ánh mắt càng thêm trầm, chỉ thu tay, mà còn tiếp tục bước tới Đàm Thanh Sơn, tung thêm cước qua người kia chật vật lui lại.

      “Chát!”

      thanh chát chúa vang lên, nhưng ngạc nhiên là Đàm Thanh Sơn cũng lui lại nửa bước, vì trước mặt , bóng người gầy gò từ đâu đột nhiên xuất , mà cước ảnh sắc bén kia của Liễu Dương bị bàn tay của người nọ giữ chặt.

      – Mục Trần?

      Đàm Thanh Sơn nhìn thân ảnh quen thuộc, ngẩn người.

      có việc gì chứ?

      Mục Trần quay đầu nhìn hỏi.

      Đàm Thanh Sơn lắc đầu, đôi mắt nhìn Liễu Dương vẫn tràn ngập hung ác như sói hoang.

      – Ngươi vừa mới tiến vào Linh Động cảnh lại có thể giằng co với lâu như vậy là rất mạnh. Tu luyện thêm thời gian nữa, vượt qua cũng có gì khó.

      Mục Trần mỉm cười an ủi.

      biết Đàm Thanh Sơn bề ngoài trầm tĩnh, tính cách quật cường cao ngạo, nên cũng bảo tên kia mở miệng nhận thua, ngược lại mở miệng thế này khiến Đàm Thanh Sơn dễ chấp nhận hơn.

      – Cám ơn.

      Đàm Thanh Sơn cũng vì Mục Trần xuất mà trong lòng dịu chút, nhìn gương mặt tuấn tươi cười sáng sủa của , giọng cảm kích:

      – Tên này bây giờ giao cho ngươi, bất quá sau này tự tay ta thanh toán .

      đến đó, dừng lại chút, nhìn chăm chú Mục Trần:

      – Ngươi mạnh hơn ta, do đó… nhờ ngươi lấy vị trí đệ nhất đem về cho đông viện chúng ta!

      xong, hề dừng bước, nhảy xuống khỏi đài.

      Mục Trần nhìn Đàm Thanh Sơn nhảy xuống, mới quay lại nhìn Liễu Dương trầm, :

      – Để ta tiếp ngươi vậy.

      Liễu Dương nhìn Mục Trần, khóe miệng khẽ cười, ánh mắt tràn ngập lệ khí.

      – Ta chiêu đãi ngươi tận tình!

      lôi đài, hai người đối mắt, khí trở nên căng thẳng giương cung bạt kiếm, hầu hết đệ tử lưỡng viện dừng lại, phóng mắt qua bên này. Đây là trận so tài đỉnh cấp của địa giới Bắc Linh viện a!
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 13: Chiến Liễu Dương
      Quanh lôi đài, đông đảo ánh mắt tập trung vào hai thiếu niên đối chọi gay gắt, ngập tràn chờ mong, vì đây chính là hai kẻ mạnh nhất địa giới lưỡng viện.

      – Mục Trần kia cuối cùng lên đài, ta hiếu kỳ liệu có phải là đối thủ của Liễu Dương ?

      góc khán đài tây viện, những thanh niên thiên giới tậy viện nhìn về hai thiếu niên trong sân, khỏi mỉm cười. Đối với Mục Trần, bọn họ cũng quan tâm ít, bất luận thế nào cũng là kẻ duy nhất ở Bắc Linh cảnh này có tư cách tham gia Linh Lộ a.

      Nếu phải bất ngờ bị đuổi khỏi Linh Lộ, tại Mục Trần cũng phải người mà bọn họ có khả năng đến, thậm chí ngay cả thiên tài như Liễu Mộ Bạch, cũng phải kém bậc.

      Nghĩ đến đó, bọn họ trộm nhìn mặt Liễu Mộ Bạch, nhưng kẻ nào đủ can đảm ra.

      Nghe họ bàn tán, thanh niên tuấn kia chỉ cười nhạt, hai mắt cũng tập trung vào thiếu niên gầy gầy giữa sân, ánh mắt có tia sắc bén rất mờ.

      – Linh Lộ vốn lựa chọn ngẫn nhiêu, nên đôi khi cũng có lỗi phát sinh, chừng danh ngạch lần này vốn thuộc về Liễu ca, lại có kết quả lầm rớt vô đầu tên Mục Trần kia. Chứ sao lại bị đuổi ra?

      gã hiển nhiên rất thân cận Liễu Mộ Bạch trề môi nịnh nọt.

      Những đệ tử thiên giới tây viện nghe vậy cũng cười gật đầu, tuy trong lòng cũng hẳn đồng ý, nhưng nếu vì người bị đuổi khỏi Linh Lộ mà đắc tội mặt trời giữa trưa như Liễu Mộ Bạch, cũng phải là chuyện gì khôn ngoan.

      – Hồng Lăng cho rằng ai có phần thắng cao hơn?

      Liễu Mộ Bạch mỉm cười hỏi áo đỏ xinh đẹp bên cạnh.

      Hồng Lăng nhìn vào sân, đôi mắt đẹp nhìn kỹ Mục Trần chút, thân hình hơi cao, đứng thẳng như thương, xưa kia vốn lười nhác nay dần dần biến mất, thay bằng khí thế sắc bén.

      Tên nhóc ngày xưa biến hóa ít.

      – Cả hai đều là Linh Động cảnh sơ kỳ, Liễu Dương tu luyện Viêm Dương công, linh cấp hạ phẩm linh quyết, nhưng phụ thân Mục Trần cũng là vực chủ, linh quyết cấp cho cũng thể tầm thường, về mặt này cả hai có lẽ ngang nhau….

      Hồng Lăng sóng mắt lưu động, bộ dáng xinh xắn động lòng người:

      – Bất quá Liễu Dương có nhân cấp Linh Mạch, nếu vận dụng đủ so với thực lực Linh Động cảnh trung kỳ, Mục Trần có lẽ mệt mỏi .

      Liễu Mộ Bạch nghe vậy cũng cười, nhìn Mục Trần trong sân, :

      – Liễu Dương năng lực tồi, Mục Trần thua cũng oan, kỳ ta cũng rất hiếu kỳ, tại sao lại có tư cách tham gia Linh Lộ.

      Hồng Lăng liếc nhìn, xem ra Liễu Mộ Bạch đối với việc Mục Trần kia cũng có khúc mắc. Kiêu ngạo như có lẽ vẫn cho rằng bản thân mới là người ưu tú bậc nhất lớp trẻ Bắc Linh cảnh. Tư cách tham gia Linh Lộ ở Bắc Linh cảnh này, lẽ ra phải thuộc về , nhưng kết quả lại như mọi người dự đoán.

      – Nếu ngay cả Liễu Dương cũng vượt qua được, lựa chọn của Linh Lộ khiến ta thất vọng.

      Liễu Mộ Bạch giọng , bàn tay chậm rãi nắm lại, lan can làm bằng tinh thiết lưu lại dấu tay sâu, đôi mắt thoáng có hàn ý lượn lờ.

      thể chấp nhận kẻ bất tài lại cướp đoạt danh ngạch vốn thuộc về bản thân.

      – Mục ca, cố lên!

      – Mục ca, đem về đông viện danh hiệu đệ nhất địa giới!

      …..

      Quanh lôi đài, đệ tử đông viện hò reo cỗ vũ, ánh mắt hưng phấn. Vài năm nay đông viện luôn bị tây viện áp chế, bất kể thiên giới hay là địa giới, đến mức ngóc đầu dậy nổi. tại là cơ hội tốt nhất để đông viện quật khởi.

      đám ấu trĩ.

      Liễu Dương nghe được những tiếng hò reo, khóe môi khẽ cười nhưng tràn ngập lệ khí, tập trung nhìn Mục Trần, trào phúng :

      mong chờ nhìn thấy gương mặt của chúng phấn khích thế nào khi ngươi bại trận.

      Đối mặt trào phúng, Mục Trần lại hề tức giận, vươn tay cười nhạt:

      – Chắc là ngươi có khả năng đó đâu.

      biết tự lượng sức!

      Liễu Dương chợt lóe lửa giận, hai tay nắm chặt, linh lực đỏ rực như lửa nap lấy bàn tay. bước ra, tiếng bước chân trầm đục vang ra, thân thể như báo đốm phóng .

      “Ầm!”

      Quyền bọc trong linh lực đỏ rực nháy mắt sấn tới, áp lực trong khí phát ra những tiếng xèo xèo quái dị.

      Mục Trần lướt ngang, nháy mắt tránh được quyền phong của Liễu Dương, tay phải bổ xuống, linh lực bao phủ ngón tay, sắc bén như dao, chút lưu tình công kích cổ tay Liễu Dương.

      Mục Trần xuống tay lưu tình, nhưng Liễu Dương thân là đương kim đệ nhất địa giới cũng đương nhiên có tài cán, lập tức biến quyền thành chưởng, đỡ lấy nhát chém sắc như dao của Mục Trần.

      “Chát!”

      thanh vang lên, hai luồn linh lực va chạm, cả hai đều lùi lại nửa bước.

      – Ngươi dám chiến cứng xem linh lực của ai hùng hậu hơn ư?

      Liễu Dương cười lạnh, chân vươn ra, linh lực đỏ rực cũng bọc lấy chân, độ mạnh mẽ linh lực này còn hơn hẳn Đàm Thanh Sơn.

      “Kịch!”

      Linh lực quán chú vào hai chân, tốc độ Liễu Dương cũng nháy mắt tăng lên, thân hình phóng ra mơ hồ khiến kẻ khác nhìn , lại còn bộc phát thế công cực kỳ ác liệt.

      “Đùng đùng đùng!”

      Thân ảnh Liễu Dương mơ hồ như cơn lốc lửa bao vây Mục Trần. Quyền, cước, khuỷu tay,… từng công kích hung ác cuồng bạo liên miên phô thiên cái địa liên hoàn tấn công Mục Trần.

      Ngoài lôi đài, đông đảo đệ tử nhìn thấy thế công bộc phát mãnh liệt cũng kinh hô thất thần. Đàm Thanh Sơn bại trận càng thêm nghiêm nghị, linh lực Liễu Dương hùng hậu đến mức có thể tiếp cận Linh Động cảnh trung kỳ, hơn nữa linh quyết tu luyện tầm thường, chiến lực này khiến kẻ khác phải giật mình.

      Tô Lăng lúc này cũng còn quá phấn khích, ánh mắt lo lắng, mới phục hồi tinh thần, nhớ lại tên Liễu Dương vốn là kẻ rất lợi hại a.

      – Yên tâm , Mục Trần cũng dễ dàng bị dọn dẹp như vậy.

      Đường Thiên Nhi chăm chú nhìn vào sân, thản nhiên cười . Thực lực Linh Động cảnh trung kỳ của nàng dĩ nhiên thấy tốc độ của Liễu Dương. Thế công của lúc này như mưa sa, nhưng gặp phải tảng đá đồ sộ bất động.

      bóng người đứng giữa xoáy lửa, hoặc tránh hoặc đỡ, đều đem thế công hung mãnh của Liễu Dương áp chế xuống, có vẻ như nhìn thấu tất cả ám chiêu của Liễu Dương.

      hổ là trải qua Linh Lộ rèn luyện a…

      Đài chủ tịch, Tiêu viện trưởng nhìn vào chiến đấu đặc sắc kia, ánh mắt mờ mờ ra vẻ tán thưởng.

      – Mục Trần nhãn lực độc đáo, ngộ địch bình tĩnh, tâm tính này kém hơn những kẻ thân kinh bách chiến.

      Mạc sư gật đầu, trong lời rất nhiều ý tán thưởng, linh lực yếu, có thể tu luyện dần dần, nhưng tâm tính khó mà tôi luyện dễ dàng như vậy.

      – Nhãn lực đúng là tệ, biết chọn lựa lúc thế công Liễu Dương yếu nhất, ra tay đắc lợi. Bất quá cũng có câu: nhất lực phá thập hội, né tránh như vậy, hiển nhiên vì linh lực kém Liễu Dương hùng hậu, chỉ cần Liễu Dương tụ lực kích, Mục Trần cũng khó tốt đẹp.

      Vị Tịch sư bên kia, thân là đạo sư, họ chỉ có thực lực mạnh mẽ, nhãn lực cũng rất xuất sắc.

      Tiêu viện trưởng cùng với Mạc sư nghe vậy cũng gật đầu, chân lý là thế, chẳng qua… Mục Trần chỉ có thể tránh phong mang thôi sao?

      Trong lốc lửa, đột nhiên thanh đục đục truyền ra, Mục Trần đột ngột ra tay, song chỉ sắc bén như trủy thủ, có linh lực u tối quấn quanh, xuyên thấu trận lốc kia, như chớp giật điểm lên thân ảnh nhanh nhẹn kia.

      “Uỳnh!”

      Tiếng động truyền ra, lốc lửa chợt tan , bóng người thoáng lảo đảo lui hơn 10 bước, bả vai tay áo tan nát, dĩ nhiên là do chỉ vừa nãy của Mục Trần.

      Quang lôi đài, tiếng ồ lại vang lên, bất kể đệ tử đông tây viện, sắc mặt đều kinh ngạc, ai dự đoán được thế công hung hãn lúc nãy của Liễu Dương lại đột ngột bị Mục Trần đánh lui như thế.

      – Ngươi!

      Liễu Dương gương mặt trầm, ánh mắt gắt gao nhìn Mục Trần, chợt hít sâu hơi, bàn tay phải, linh lực đỏ rực ào ạt dũng mãnh trào ra.

      Linh lực đỏ rực bốc lên, như ngọn lửa ngưng tụ trong lòng bàn tay Liễu Dương, rồi nhanh chóng co lại, mơ hồ như hóa thành mặt trời rực rỡ lơ lửng trong tay .

      dao động cuồng bạo chậm rãi tỏa ra.

      thanh huyên náo nhanh chóng giảm , ít đệ tử giật mình nhìn cảnh tượng này, Liễu Dương hẳn thúc giục linh lực trong cơ thể đến mức cực hạn.

      Mục Trần nhìn Liễu Dương phát lực, môi khẽ nhếch, ánh mắt lạnh lẽo.

      Song chưởng xoáy lên, vận chuyển linh lực Đại Phù Đồ quyết, khí hải trong cơ thể nhanh chóng rung động, dao động linh lực u tối bềnh bồng tràn ra.

      Tầng 1… tầng 5… tầng 10… tầng 13…

      Linh lực u tối, cuộn tròn quanh bàn tay Mục Trần, khí tức bá đạo được giải phóng, mơ hồ siêu việt hơn cả linh lực cuồng bạo của Liễu Dương.

      Để linh lực dao động đến tầng 13, Mục Trần cũng dùng lại, hôm nay Đại Phù Đồ càng lúc càng thạo, cực hạn dao động của nó, quyết chỉ có thế này!

      Mục Trần khẽ chớp mắt, sắc bén như đao phong toát ra.

      “Ầm!”

      Trong khí hải có tiếng vù vù nho , thân thể Mục Trần mãnh liệt chấn động.

      Tầng 18!

      Linh lực u tối từ cơ thể Mục Trần tuôn ra dữ dội, áp lực linh lực cường đại sinh ra nháy mắt áp chế hoàn toàn linh lực của Liễu Dương.

      – Khá, linh lực rất cường hoành!

      Tiêu viện trưởng lộ vẽ kinh ngạc, linh lực trình độ này hẳn đột phá Linh Động cảnh trung kỳ. Linh lực u tối trào ra trong cơ thể tràn ngập chiến ý bá đạo, hẳn nhiên thể là linh quyết phàm cấp có khả năng có được.

      – Mục Trần, ngươi tự tìm đường chết!

      Linh lực ngờ bị áp chế, gương mặt Liễu Dương cũng kinh ngạc kém, nhưng ngay lập tức rống lên giận dữ, mọi người nhìn thấy cơ thể từng đốm lửa rải khắp cơ thể, như đạo kinh mạch kỳ lạ, như trường xà bay lên .

      -Linh Mạch? !

      Quanh lôi đài, tiếng kinh hô lại cất lên, ngờ được Liễu Dương bị ép đến nỗi phải giải phóng Linh Mạch, lúc này cục diện lại nghịch chuyển!
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 14: Linh Động Cảnh Trung Kỳ
      Những đốm lửa xuất , linh lực đỏ rực trong lòng bàn tay Liễu Dương đột nhiên tăng vọt, khỏa thái dương kia to lên gấp đôi, linh khí trong trời đất quanh đó như bị hấp dẫn đổ về những đốm lửa người Liễu Dương, khiến khí thế của trở nên càng thêm kinh khủng.

      Bốn phía lôi đài, đông đảo đệ tử sắc mặt càng thêm nghiêm trọng, tại khí thế của Liễu Dương hẳn nhiên dồn hết lực lượng, thế công này chắc chắn dữ dội như sét đánh. (LCT: lão thổ tả, có mỗi cái đám khán giả ngờ nghệch này mà tả hoài, từ đầu tới giờ hết ồ lên lại đến sắc mặt nghiêm trọng, có khác quái gì đâu….)

      dự định kích đánh bại Mục Trần a.

      Tô Lăng nhìn chằm chằm vào sân, khuôn mặt lo lắng, cả Đường Thiên Nhi bên cạnh cũng khẩn trương. Thực lực của Liễu Dương như vậy, cho dù trong thiên giới cũng chẳng thể kém chút nào.

      – Ta xem lúc này ngươi đỡ thế nào!

      Liễu Dương cười lành lạnh, thân hình phóng ra, linh lực đỏ rực trong tay như mặt trời ban trưa, cuồng bạo đến chói mắt.

      “Ào!”

      Tốc độ Liễu Dương cực nhanh, dường như trong khoảnh khắc xuất trước mặt Mục Trần đánh ra chưởng, hề lưu tình vồ tới Mục Trần. (LCT: sau này đến Thần Phách cảnh bất quá tốc độ cũng thế này mà thôi, cũng là “khoảnh khắc xuất trước mặt” ngay….)

      – Viêm Dương chưởng!

      Cuồng bạo linh lực lại nổi cuồng phong, thổi quần áo Mục Trần bay phấp phới, mái tóc đen cũng lất phất, nhưng con ngươi đen láy hề kinh hãi chút nào trước thế công vũ bão của Liễu Dương. (LCT: ngu gớm chưa, nổi gió cho Mục chưa cần làm gì cũng khí thế ngút trời, hé hé)

      – Lúc này còn muốn giả bộ, muốn chết!

      Bị ánh mắt bình tĩnh của Mục Trần chiếu vào người, Liễu Dương cũng thấp thỏm trong lòng, nhưng càng phẫn nộ điên cuồng hơn.

      – Để xem khi giẫm nát ngươi dưới chân trước mặt nhiều người như vậy, bản mặt của ngươi còn bình tĩnh được hay chăng?

      – Muốn chà đạp ta ư?

      Mục Trần nhìn Liễu Dương đến gần trong gang tấc, ánh mắt lạnh lẽo có thể nhìn thấy ràng, cũng tạo ra động tác lạnh lẽo như đao phong.

      – Có lẽ ngươi đủ tư cách…

      Mục Trần ngước mắt nhìn, hai tay nắm chặt, linh lực u tối mạnh mẽ bạo dũng dâng lên, hắc quang bá đạo từ đầu ngón tay như tia chớp xuyên qua.

      Dao động mạnh mẽ chơt bùng nổ.

      – Luồng linh lực dao động thế này. . .

      Vị trí chủ tịch, Tiêu viện trưởng cùng với Mạc sư, Tịch sư đều tỏ ra kinh dị.

      – Linh Động cảnh trung kỳ? !

      Xung quanh lôi đài cũng hốt hoảng xôn xao, dao động linh lực thế này hẳn nhiên đạt đến trình độ Linh Động cảnh trung kỳ, thực lực của Mục Trần ngờ lại đột phá ghê gớm như thế!

      – Tiểu tử này. . . quả là có chút tài cán.

      Khán đài tây viện, những đệ tử thiên giới sắc mặt cũng nghiêm trọng. Thực lực Linh Động cảnh trung kỳ, trong thiên giới chắc chắn là xếp hàng đầu, ngờ lại có thể thấy ở học đệ địa giới, khỏi khiến họ cảm thán. Mục Trần có tư cách tham gia Linh Lộ, có lẽ đúng là có tài năng.

      Liễu Mộ Bạch lại có nhiều động tĩnh, ánh mắt bình thản nhìn vào sân, khiến người khác biết được vui giận thế nào.

      Linh lực u tối như dòng suối trong cơ thể Mục Trần ào ạt tuôn ra, bao lấy cánh tay dài như tay vượn, kình khí dao động cực kỳ mạnh mẽ, tung ra quyền.

      – Băng Quyền!

      Cánh tay Mục Trần thẳng như cây thương, trong khoảng cách ngắn bộc phát lực lượng cường đại, khí như bị quyền đó xé rách.

      Chỉ là phàm cấp hạ phẩm công kích linh quyết, nhưng Mục Trần ra tay lại như núi lở tuyết tan, linh lực cuồn cuộn quét tới, hung hãn va chạm với chưởng phong cuồng bạo của Liễu Dương biến sắc kia.

      “Uỳnh!”

      Tiếng va chạm dữ dội vang lên, nổ lớn giữa , hai luồng hào quang đỏ đen va chạm chỗ, khí lãng chấn động dữ dội.

      Mọi ánh mắt đều tập trung nhìn vào điểm giao nhau của hai luồng linh lực. Nơi đó những tia sáng đỏ đen luân phiên lóe ra, hai thân ảnh vừa chạm tách ra, sau đó đều bị đẩy lui vài bước.

      Hai thân ảnh, đứng hai phía lôi đài đối mắt nhìn nhau, sắc mặt trầm, tĩnh lặng như nước hồ.

      Chẳng lẽ… bất phân cao thấp?

      Mọi người cũng trố mắt nhìn nhau, kích hung mãnh đối chiến, vẫn phân định được thắng bại?

      Lúc mọi người còn nghi hoặc, lôi đài, sắc mặt trầm của Liễu Dương dần tái , rồi thân thể gập lại, phù tiếng, phun ra ngụm máu.

      Với ngụm máu đó, khí tức Liễu Dương trở nên yếu ớt nhiều, sắc mặt tái nhợt khiến chung quanh lại thêm trận xôn xao.

      Liễu Dương thua!

      Liễu Dương sắc mặt tái mét, Mục Trần vẫn bình tĩnh như , kết quả tỷ thí có!

      – Mục ca thắng rồi!

      – Mục ca là giỏi!

      – Ha ha, đông viện chúng ta cuối cùng đoạt lại vị trí đệ nhất địa giới!

      Khán đài đông viện sôi nổi hò reo, đám Tô Lăng kinh ngạc nhìn màn vừa diễn ra dưới đài, cũng kích động nhảy nhót, tiếng hoan hô vang vọng khắp quảng trường, lấn át hoàn toàn bên phía khán đài tây viên lặng ngắt như tờ.

      Ngay cả Liễu Dương cũng bại, tây viện bọn họ lần này chắc chắn thua đông viện .

      Mộ Nguyên, Tiết Đông bất mãn cắn răng nhưng cũng thể thừa nhận Mục Trần rất lợi hại, vốn bọn họ đều nghĩ chỉ mới Linh Động cảnh sơ kỳ, ngờ. . . tiến vào trung kỳ.

      Nghe thấy tiếng hoan hô vang trời dậy đất bên đông viện, Mục Trần cũng mỉm cười, cơ thể căng ra dần thả lỏng chút, lại nhìn về Liễu Dương vô cùng trầm, :

      cần đánh tiếp chứ?

      Liễu Dương chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt u ám như muốn cấu xé Mục Trần. Tiếng reo hò kia như dao cắt vào tim, đập nát lòng cao ngạo của , khiến khóe miệng giật giật, đôi mắt càng thêm dữ tợn.

      Mục Trần nhìn Liễu Dương có bộ dáng đó, chân mày nhíu lại. năm rèn luyện ở Linh Lộ giúp cảm nhận tia nguy hiểm mỏng manh.

      – Ta làm thịt ngươi!

      Nét dữ tợn tràn ra mặt, Liễu Dương nắm chặt tay, luồng hồng quang xuất trong lòng bàn tay, dao động linh lực vô cùng kinh khủng mạnh mẽ bùng lên.

      vị trí chủ tịch, Tiêu viện trưởng và song sư lưỡng viện cũng biến sắc, đột nhiên Mạc sư đứng phắt dậy, lớn tiếng quát:

      – Liễu Dương, ngươi muốn làm gì?

      “Phốc!”

      Bất quá ngay khi Mạc sư quát lên, Mục Trần lạnh lùng phóng tới, trực tiếp xuất ngay mặt Liễu Dương, song chỉ vung ra, linh lực u tối quấn quanh tỏa ra kình phong cực sắc nhọn, điểm lên cổ họng dễ tổn thương của Liễu Dương.

      – Ngươi…

      Liễu Dương ngờ Mục Trần phản ứng quá nhanh, dường như có ý phòng ngự, trong ánh mắt lạnh lẽo đó, sát ý băng lãnh khiến trái tim kẻ khác phải thắt lại.

      Sát ý này cũng khiến Liễu Dương hiểu , dù vật trong tay có đánh chết được Mục Trần, bản thân cũng phải bỏ mạng.

      Lấy mạng đổi mạng!

      Liễu Dương kinh hoảng, hiển nhiên chưa đủ dũng khí đổi mạng với Mục Trần, đành cắn răng rút tay lại chắn trước cổ họng.

      “Phụp!”

      Song chỉ của Mục Trần như trủy thủ bén nhọn đâm vào lòng bàn tay Liễu Dương, máu tươi phun ra tung tóe. Liễu Dương hét thảm, hồng quang trong tay cũng rơi ra.

      Mục Trần nhảy tới, chụp lấy hồng quang kia.

      – Trả lại cho ta!

      Liễu Dương thấy chụp lấy hồng quang, sắc mặt đại biến hét lên.

      Mục Trần thèm để ý tức giận ra sao, vừa chụp được liền lui ra, đột nhiên tiếng xé gió dồn dập lao tới, luồng dao động linh lực hùng hậu áp bức, như tên nhọn bắn phá tới .

      Thình lình xuất công kích, khiến Mục Trần nhíu mày, mũi chân chấm đất nhanh nhẹn lui hơn mười bước, né tránh hết thế công vũ bão kia, rồi dùng ánh mắt băng hàn nhìn bóng người từ bên ngoài lôi đài phóng tới:

      – Ngươi định làm gì?

      Thân ảnh cao cao kia dừng lại cạnh Liễu Dương, là gương mặt tuấn của Liễu Mộ Bạch, mặt đổi sắc nhìn Mục Trần, vươn tay ra:

      – Đem món đồ đó ra trả đây.

      Mục Trần cười lạnh, cúi đầu nhìn hồng quang trong tay. Khi thấy món đồ đó, khóe môi nhàng nhếch lên.

      – Ngay cả cái này cũng lấy ra được, hổ danh là thiếu chủ Liễu vực a…
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :