Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 125: Thần Phách Dương Chi.


      Hào quang xanh biếc tràn ngập sức sống, bao bọc gốc linh chi như ngọc bích, mùi hương mê người phát tán ra, khiến người ta chỉ nhìn mà thèm thuồng dứt.

      – Đó là Thần Phách Dương Chi ư?

      Sau lưng vang lên tiếng êm tai của Diệp Khinh Linh, nàng ta dẫn theo nhân thủ Diệp bang cùng chạy tới, nhìn lên vách núi thấy gốc linh chi đó mà trầm trồ kinh thán.

      Mục Trần mỉm cười gật đầu, với Diệp Khinh Linh:

      – Gốc Thần Phách Dương Chi này ta thu lấy, xem như thiếu các vị món ân tình, được chứ?

      – Tin tức này là do ngươi đánh thắng người ta mà có, ba con linh thú ngoài kia cũng ngươi giải quyết, thứ này vốn là thuộc về ngươi rồi, sao còn cái gì ân tình?

      Diệp Khinh Linh mỉm cười:

      – Bất quá trong cốc còn ít bảo vật, tuy so ra kém Thần Phách Dương Chi nhưng cũng là những linh dược rất tốt, đối với chúng ta vẫn rất ích lợi cho tu luyện.

      – Cứ tiện tay hái .

      Mục Trần cười.

      – Vậy đa tạ

      Diệp Khinh Linh khẽ cười đáp lại, dẫn theo người Diệp bang tản ra xung quanh thu hoạch linh dược.

      Mục Trần phóng người nhảy lên vách đá chỗ Thần Phách Dương Chi, bàn tay được linh lực bọc lấy chụp vào vách núi, xuyên thủng lớp đá cứng, đào gốc linh chi kia lên.

      Ngay lúc Thần Phách Dương Chi bị Mục Trần đào lên, tia hào quang xanh biếc chui ra bắn vào ấn ký mi tâm , khiến cho kim quang càng lúc càng đậm, có vẻ như muốn đổi màu, rất có thể nó có dấu hiệu tăng lên cấp 6.

      Cảm giác biến hóa kỳ diệu trong ấn ký, hai mắt Mục Trần long lên kinh ngạc. Đào bảo vật thế này để tăng cấp ấn ký cũng là biện pháp tuyệt vời, chỉ tiếc là mấy khi may mắn tìm gặp được loại kỳ trân dị bảo như Thần Phách Dương Chi này.

      Mục Trần cúi đầu nhìn khối đá có linh chi cắm rễ nằm trong tay, lúc này nhìn nó gần sát mới thấy được vẻ lộng lẫy của thứ bảo vật vô cùng trân quý này. Xanh biếc mà trong suốt sáng loáng, vẻ đẹp đó còn hàm chứa bên trong tia linh lực tinh khiết dập dờn tỏa ra dao động hùng hồn.

      Mũi ngửi được mùi hương mê người, linh lực trong cơ thể cũng động đậy rục rịch, cảm giác kỳ lạ lan tỏa trong lòng.

      Đó chính là cảm giác đột phá!

      – Ngồi tại chỗ hấp thu nó, kích phá bình cảnh Thần Phách cảnh !

      ý niệm truyền vào trong đầu, hai mắt Mục Trần lóe sáng, quyết đoán ngồi ngay tại chỗ xếp bằng hít thở sâu hơi, dần dần tĩnh tâm lại.

      Tâm tính tĩnh lặng, hai bàn tay trùm lấy Thần Phách Dương Chi, linh lực trong người trào ra.

      “Bụp!”

      Phiến đá bọc quanh rễ của gốc Thần Phách Dương Chi hóa thành bột phấn, những phiến lá to mập mạp của linh chi cũng bị vỡ vụn tan nát.

      Chất lỏng xanh biếc mang theo linh lực cực kỳ kinh khủng trào ra, bất chợt gian trong cốc trở nên mịt mờ, mùi hương mê mẩn khuếch tán ra xung quanh.

      Linh lực trong tay Mục Trần càng lúc càng mạnh, lát sau ép Thần Phách Dương Chi thành khối chất lỏng xanh biếc to như quả đào, áp lực trong đó truyền ra cũng khiến cho bàn tay run run.

      Mục Trần chu miệng hút, sức hút mãnh liệt tác động lên khối chất lỏng, khiến nó hóa thành luồng nước lớn ào ào chảy vào miệng .

      “Bùm!”

      Chất lỏng xanh biếc mang theo linh lực kinh người chui vào cở thể, khiến cho da dẻ của Mục Trần cũng hóa thành màu xanh bích lục, thân thể phình to thêm chút.

      “Ầm ầm ầm”

      Linh lực kinh người như hồng thủy vào đồng ruộng, ngang ngược tàn phá tông vào mọi cơ quan trong cơ thể Mục Trần, liền vội vã tập trung tinh thần vận chuyển Đại Phù Đồ quyết, nhanh chóng luyện hóa luồng linh lực hùng hậu điên cuồng chạy loạn trong người.

      Nhưng ngờ lượng linh lực của gốc Thần Phách Dương Chi này lại quá mức khổng lồ, nay lại tràn hết lượt vào trong cơ thể Mục Trần, có vẻ như sắp mất khống chế.

      Mục Trần luống cuống chẳng kịp hành động, thình lình có thêm lực hút mãnh liệt từ trong khí hải của bay ra, hút lấy phần linh lực tinh khiết đó.

      Biến cố bất ngờ trong cơ thể khiến ngẩn ngơ, lập tức chuyển tâm thần bay vào xem khí hải. Luồng linh lực chui vào khí hải lập tức len lỏi vào hoa lung, dung nhập vào cơ thể Cửu U Tước.

      Cửu U Tước hấp thu được lượng linh lực đó, hắc viêm người vốn rất nhạt lúc này lại sáng bừng lên, bốc cháy hừng hực.

      – Nhìn cái gì? Ngươi khiến cho ta suy yếu như thế, bây giờ linh lực quá nhiều ta thó ít cũng ngó là sao, làm thế chỉ có tốt cho ngươi thôi!

      Cửu U Tước cau có cằn nhằn khi biết Mục Trần nhìn vào khí hải.

      Mục Trần méo miệng cười:

      – Ngươi có ra tay ám toán ta nữa đó chứ?

      còn nhớ lần trước, Cửu U Tước cũng nhân dịp đột phá Linh Luân cảnh mà định giở trò.

      Lúc này đột phá còn quan trọng hơn trước kia nhiều, nếu lỡ có chuyện bất trắc gì là hối hận kịp.

      – Nếu ngươi muốn thế ta chiều.

      Cửu U Tước truyền tới ý niệm châm chọc.

      Mục Trần xấu hổ cười, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều, tiếp tục nhìn ngó Cửu U Tước nữa, tập trung tinh thần trở lại cơ thể luyện hóa linh lực khổng lồ vẫn còn quậy phá khắp nơi, chuẩn bị trùng kích vào bức tường Thần Phách cảnh.

      Trong sơn cốc, Diệp Khinh Linh và mấy người Diệp bang thu hoạch số linh thụ linh quả kia, tuy rằng mấy món này thua xa Thần Phách Dương Chi, nhưng chẳng có thứ nào là đồ bỏ cả.

      – Linh khí là đậm.

      Vương Thịnh bất giác nhìn về phía sâu trong sơn cốc, linh khí phiêu đãng trôi ra, mang theo mùi hương mê mẩn tâm trí con người. Diệp Khinh Linh cũng nao nao khó hiểu, nhưng rồi nghĩ lại giật mình, ngờ Mục Trần luyện hóa Thần Phách Dương Chi, mày liễu cau lại, :

      – Sắp xếp người coi chừng chung quanh chưa?

      – Diệp tỷ yên tâm, người của chúng ta rất cảnh giác.

      Vương Thịnh cười .

      “Ù ù ù!”

      Ngay khi xong liền có tiếng ù báo động, khiến cho sắc mặt mọi người trong sơn cốc liền biến đổi. Diệp Khinh Linh lắc người dẫn đầu lên dốc núi, đưa mắt trông về phương xa.

      Hai bóng người từ sườn núi nhanh chóng lướt tới, thở hồng hộc :

      – Diệp tỷ, ổn rồi. Chúng ta phát hai toán người nhanh chóng tiến tới chỗ chúng ta bên này.

      Diệp Khinh Linh biến sắc:

      – Là Cát bang?

      phải! phát ra Cát Hải.

      người trầm giọng .

      Diệp Khinh Linh cau mày nghiêm trọng:

      – Xem ra mấy kẻ biết nơi này có Thần Phách Dương Chi cũng riêng Cát Hải, tên kia cũng mấy hảo tâm nhỉ!

      – Diệp tỷ, giờ làm gì?

      Vương Thịnh vội hỏi, hai đoàn người kia chắc chắn thực lực yếu hơn Cát bang, nếu Cát Hải sớm ra tay từ lâu. giờ cả hai đều hướng về đây, mà Diệp bang chỉ có chừng này người làm sao đủ sức chống chọi?

      Diệp Khinh Linh thoáng nhìn vào sơn cốc, nghiến răng:

      – Ngăn bọn họ lại , Mục Trần đột phá thể bị quấy nhiễu.

      Diệp bang tròn mắt nhìn nhau. Ngăn được sao? Bất quá Diệp Khinh Linh có lệnh cũng chỉ có nước làm theo.

      Diệp Khinh Linh dẫn đầu đám người phóng lên chỗ cao nhất sơn cốc, tập trung nhìn ra ngoài, liền thấy được hai nhóm người khoảng dưới 20 cấp tốc tiến qua đây.

      – Ha ha, tiểu mỹ nhân, chúng ta lại gặp nhau!

      Phía bên trái, giữa đám người có kẻ phóng lên cao, linh lực hùng hồn khuếch tán ra, tiếng cười mà đầy tính khiêu khích cũng vang tới.

      – Dương Cung?

      Diệp Khinh Linh nhìn kẻ áo trắng kia, hai mắt nheo lại. Trước đây nàng cũng từng chạm trán kẻ này, mặc dù tham gia Linh Lộ, nhưng với của cải đầy đồng của nhà , cũng bồi dưỡng ra thành cường giả Thần Phách cảnh sơ kỳ.

      – Hừ, Diệp bang các ngươi đúng là to gan, đồ vật Chu Lê ta chọn mà cũng dám đến tranh đoạt, biết sống chết.

      Trong đoàn người còn lại, tên khác mặt áo đen sắc mặt lạnh lùng cũng phóng ra, đưa cặp mắt bất hảo nhìn Diệp Khinh Linh.

      – Là Dương bang và Chu bang. . .

      Vương Thịnh nhìn thấy hai kẻ kia sắc mặt cũng khó coi, hai kẻ đó là thủ lĩnh của hai thế lực tiếng tăm kém Diệp bang.

      Diệp Khinh Linh nhìn chằm chằm Dương Cung và Chu Lê, cả hai đều có thực lực Thần Phách cảnh sơ kỳ, nếu chỉ có mình nàng e rằng khó mà dây dưa.

      – Diệp Khinh Linh, giao Thần Phách Dương Chi ra đây!

      Chu Lê quát, canh me Thần Phách Dương Chi nhiều ngày rồi, nếu phải e ngại cái tên Dương Cung bên cạnh như hổ rình mồi sớm ra tay, nào có khả năng đoán ra được Diệp Khinh Linh lại nhanh chân đến trước.

      Diệp Khinh Linh cười lớn:

      – Thần Phách Dương Chi người khác cũng muốn, nếu ta giao cho ngươi e rằng người ta lại vui.

      Chu Lê nhướng mày, liếc nhìn Dương Cung.

      – Hô hô, tiểu mỹ nhân chỉ có dung nhan xinh đẹp, lại còn tâm kế giảo hoạt như tiểu hồ ly, bất quá, ta thích.

      Dương Cung cười nham hiểm, quay sang Chu Lê, :

      – Cái chiêu khích tướng này Chu huynh hẳn cũng thấy nhỉ, hay là hai ta liên thủ bắt lấy tiểu mỹ nhân trước , xong xuôi đâu đấy tiểu mỹ nhân thuộc về ta, nhường Chu huynh gốc Thần Phách Dương Chi kia, được ?

      – Được!

      Chu Lê hai mắt sáng rực, hoàn toàn khác Dương Cung, tính tình mấy háo sắc, vốn ham thực lực nhiều hơn, thành ra Thần Phách Dương Chi vẫn có lực hấp dẫn cao hơn nhiều.

      Diệp Khinh Linh giật mình thấy hai người kia nhanh chóng trở thành đồng minh tạm thời, gương mặt biến sắc.

      – Ha ha, tiểu mỹ nhân à, ngoan ngoãn theo bổn thiếu gia thôi, ta tuyệt đối bạc đãi ngươi!

      Dương Cung cười lớn, nhưng chần chừ mà nhanh chóng lao thẳng tới Diệp Khinh Linh. Chu Lê bên kia cũng chẳng kém lập tức xông tới. Hai người trái phải bao vây Diệp Khinh Linh.

      Diệp Khinh Linh gương mặt hóa lạnh, linh lục hùng hậu bùng nổ, dù cho sức lực của nàng đối phó hai cường giả Thần Phách cảnh rất khó khăn, nhưng cũng có nhiều lựa chọn, đành phải cố gắng kéo dài thời gian chút.

      “Ầm!”

      Thình lình ngay khi Diệp Khinh Linh muốn mạnh mẽ nghênh chiến cả hai, sườn núi cách đó xa đột ngột vang tiếng nổ mang theo linh lực cực kỳ cuồng loạn toát ra, chấn cho rừng cây xung quanh cũng nát bét, gỗ văng tứ tung.

      Cỗ linh lực hung hãn bất ngờ xuất cũng khiến cho Dương Cung và Chu Lê cả kinh, vội khựng lại quay đầu nhìn. linh trận to lớn chậm rãi ra, phía trước nó là bé tóc hai đuôi cực kỳ đáng mà oai phong lẫm liệt nghênh diện.

      – Ức hiếp tỷ tỷ của ta, muốn ăn đòn à!

      Duẫn nhi mắng khí thế, đôi tay xinh xắn nhanh như cắt kết ấn, linh trận cao đột ngột xoay tròn, linh lực cuồng bạo nhanh chóng ngưng tụ lại.

      – Phong Long Phá Thiên trận!

      “Graooww!”

      Trong linh trận màu xanh to lớn, ánh sáng xanh ngọc ngưng tụ, cuồng phong càn quét ngập trời, con Phong Long to lớn hơn 10 trượng bắn ra, mang theo lốc bụi và linh lực cuồn cuộn xé nát trung lao thẳng tới Dương Cung và Chu Lê.

      Dương Cung và Chu Lê nhìn thấy Phong Long khí thế kinh người như điện xẹt bắn tới, sắc mặt lập tức biến ảo.
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 126: Thần Phách Cảnh.


      Phong long gào thét, cuồng phong phẫn nộ, phong nhận đầy trời xé toang trung, công kích kinh người khiến cho Dương Cung và Chu Lê lập tức biến sắc méo mặt.

      Duẫn nhi bố trí linh trận uy lực cực mạnh này, có lẽ cũng yếu hơn Kim Luân Liệt trận của Mục Trần chút nào, ngay cả cường giả Thần Phách cảnh sơ kỳ trúng đòn cũng tất tử vô nghi.

      ra trước đó Mục Trần để lại tâm nhãn, bảo Duẫn nhi bí mật nấp vào bên chuẩn bị linh trận, phòng ngừa tình huống bất ngờ xảy ra bị phân tâm mà dùng linh trận kháng địch.

      Mục Trần biết Duẫn nhi có ít kinh nghiệm chiến đấu, nên muốn bé chính diện đối địch, mà để bé trở thành vũ khí bí mật tấn công bất ngờ, khiến cho Duẫn nhi có thể phát huy tối đa chiến lực thực của mình.

      Mà quả đúng như dự liệu, kế mai phục của Mục Trần cực kỳ hiệu quả, chẳng ai biết nên bé chẳng hề bị quấy nhiễu, thong thả bố trí ra linh trận uy lực kinh hoàng.

      Dương Cung, Chu Lê hoảng hồn run rẩy nhìn phong long gào thét lao tới, hẳn nhiên đều nhận thấy dao động linh lực uy hiếp, công kích này nếu mà bị đánh trúng người chắc chắn cửu tử nhất sinh.

      – Muốn giết ta cũng dễ dàng như vậy!

      Bất quá Dương Cung và Chu Lê phải hạng tôm tép tầm thường, chẳng hề tuyệt vọng mà ngược lại quát lớn, nắm chặt tay tung ra luồng hào quang.

      “Ầm!”

      Linh lực hùng hồn trong tay hai người bùng nổ, Diệp Khinh Linh chỉ thấy trước mặt Dương Cung là thiết thuẫn đen thui, bề mặt giăng kín những hoa văn độc đáo, mơ hồ có dao động linh lực kỳ bí tỏa ra.

      Còn trước mặt Chu Lê là thạch đỉnh màu xám, cũng có dao động linh lực cường đại, bề mặt cũng phủ đầy hoa văn huyền ảo.

      – Hắc Linh thuẫn!

      – Linh Thạch đỉnh!

      Hai tiếng quát từ Dương Cung và Chu Lê vang lên, đỉnh thuẫn bộc phát hào quang cường liệt, bảo vệ lấy hai người bên trong.

      “Đùng!”

      Phong long gào thét, hung hăng đập vào hắc thuẫn và thạch đỉnh, sóng khí tung hoành, tiếng kim loại bị đánh vang lên, truyền rất xa.

      “Viu.”

      Hai bóng người từ giữa bắn ra, bàn chân giậm đất mấy cái mới đứng vững lại được, cả hắc thuẫn lẫn thạch đỉnh trước mặt bọn họ đều u ám vô quang, cuối cùng biến mất trong tay hai người.

      Nhưng dù sao cả hai cũng bị thương tổn gì cả!

      – Linh cụ?

      Diệp Khinh Linh thốt lên, trong lòng hơi trầm xuống. Hai thứ đồ chơi mà Dương Cung và Chu Lê lấy ra ràng chính linh cụ, này tên khốn này cũng giàu có .

      Dương Cung và Chu Lê vừa đứng vững lại được cũng run rẩy, tim đập liên hồi. Cũng còn may có đem theo linh cụ hộ thân, chứ nếu có lẽ phải táng mạng trong tay tiểu nương kia rồi.

      – Ngươi bắt tiểu nương kia, ta qua cản Diệp Khinh Linh!

      Dương Cung trầm giọng, hoàn toàn còn tâm tư đùa bỡn ghẹo nữa. bé kia quá lợi hại, nếu còn bày ra linh trận cỡ đó nữa, e rằng cả linh cụ cũng chịu nổi.

      – Được!

      Chu Lê thân là cường giả cũng hiểu , vừa lắc mình phóng tới theo hướng Duẫn nhi sườn núi.

      – Đứng lại!

      Diệp Khinh Linh quát lên khi thấy Chu Lê lao đến Duẫn nhi, sắc mặt khẽ biến, vội vàng bắn ra. Bất quá nàng vừa hành động Dương Cung xuất chắn trước mặt, tủm tỉm cười :

      – Tiểu mỹ nhân, cứ ở lại đây chơi với ta .

      – Các ngươi có gan động tới muội muội của ta, đừng mong ta tha cho các ngươi!

      Diệp Khinh Linh gầm gừ dữ tợn, linh lực hùng hồn trong người trào ra, dùng thế công sắc bén nhất công kích Dương Cung.

      – Ha ha!

      Dương Cung cười to, bất quá dám coi thường, thực lực Diệp Khinh Linh đâu kém gì , chỉ sơ ý ngay lập tức trả giá đắt. lập tức phát động linh lực toàn lực nghênh tiếp.

      “Rầm rầm!”

      Hai người toàn lực giao chiến, linh lực bùng nổ, chấn cho cự thạch xung quanh cũng vỡ nát, đại thụ gãy đổ, cành lá xơ xác tiêu điều.

      Dương Cung và Diệp Khinh Linh giao thủ, sườn núi xa xa, Duẫn nhi cũng thấy đối thủ đằng đằng sát khí vọt tới, bất ngờ tỏ ra hoảng sợ xoay người chạy vào núi rừng.

      Vốn luôn tập trung gắt gao cảnh giác Duẫn nhi, Chu Lê nhìn thấy bé hoảng hốt quay đầu bỏ chạy cũng chưng hửng tròn mắt, hẳn nhiên ngờ được người vừa khiến và Dương Cung suýt chào tạm biệt thế giới lại cong đuôi bỏ trốn như thế.

      – Chạy đâu!

      Chu Lê quát lên đuổi theo, Duẫn nhi cực kỳ nguy hiểm, thậm chí còn nguy hiểm hơn nàng Diệp Khinh Linh, nếu để bé tiếp tục bí mật bày bố linh trận khác, e rằng còn may mắn như lúc nãy nữa, vì thế phải nhanh chóng tóm được nhóc.

      Linh lực hùng hồn trong người Chu Lê tuôn ra, như tật phong bắn tới truy đuổi Duẫn nhi.

      …..

      Linh lực cuồn cuộn như sóng thần càn quét khắp nơi trong cơ thể Mục Trần. Đại Phù Đồ quyết toàn lực thôi động, linh khí tinh khiết từ Thần Phách Dương Chi ngừng bị luyện hóa, cuối cùng luồng linh lực cuồn cuộn dũng mãnh cuốn vào khí hải, chui vào quang luân linh lực.

      “Ruỳnh Ruỳnh.”

      Càng lúc càng nhiều linh khí chui vào, quang luân linh lực theo đó cũng to lớn dần lên, to cỡ bàn tay, linh quang tràn ngập, rực rỡ như tinh hà mênh mông vô tận bầu trời đêm.

      Mục Trần cảm thụ linh lực bành trướng kinh hoàng trong khí hải, tinh thần cũng dần bình tĩnh lại.

      Đại Phù Đồ quyết tiếp tục vận chuyển, cuối cùng luyện hóa hoàn toàn lượng linh khí tinh khiết còn sót lại của Thần Phách Dương Chi trong người.

      Ngay lúc đó, cảm giác kỳ lạ đột ngột dâng lên trong tim, cảm giác như giữa cái hồ sâu tĩnh lặng đột ngột có gì đó nổi lên tạo ra động tĩnh bí .

      Quang luân linh lực ngừng vận hành, tản mát ra những sóng linh lực dao động lan tỏa, rồi linh lực trong quang luân lại mạnh mẽ chui ra, ngưng tụ ngay phía quang luân.

      Linh lực hội tụ, hào quang tan , xuất quang ảnh nhắn ngồi xếp bằng, nhìn qua hình dáng có vẻ hao hao giống Mục Trần, nhưng mà quá và mơ hồ nên thể thấy được mặt mũi.

      Chính lúc này, cảm giác kỳ diệu lại nảy lên trong lòng, tầm nhìn liền thay đổi, đúng là hóa thành quanh ảnh tí ngồi xếp bằng phía quang luân kia.

      – Đây là. . . Thần Phách?

      Mục Trần ngộ ra, có lẽ đây chính là biến hóa đặc trưng của Thần Phách cảnh so với Linh Luân cảnh, ngưng luyện được Thần Phách, nghĩa là người đó chân chính trở thành cường giả Thần Phách cảnh.

      Mục Trần đưa tâm thần dung nhập vào Thần Phách, mở to hai mắt, nhìn qua hoa lung Mandala, Cửu U Tước vẫn an tĩnh nằm đó. liền điều khiển Thần Phách lướt tới, lơ lửng bên ngoài hoa lung Madala cười tủm tỉm nhìn vào Cửu U Tước.

      Cửu U Tước cũng sớm phát cái quang ảnh bé bê ngoài, đôi mắt nó cực kỳ cảnh giác và đề phòng. Nhân loại khi đạt đến Thần Phách cảnh là có được năng lực luyện hóa tinh phách linh thú. cách khác, Mục Trần tại chân chính có thủ đoạn uy hiếp sinh mệnh của nó.

      Nó vẫn chưa bao giờ nghi ngờ hấp dẫn của bản thân đối với con người. ai đó có thể luyện hóa tinh phách của nó, vậy uy lực cường đại của Cửu U Tước thuộc về kẻ đó, năng lực độc đáo mà cường hãn khủng bố của Cửu U Tước thử hỏi cường giả nào mà ham muốn?

      Dù rằng trước kia có hứa hẹn với Mục Trần, bất quá cũng chỉ là gió thoảng qua tai, nếu Mục Trần tuân thủ ước định nó cũng chẳng làm gì được.

      – Hé hé hé…

      Thần Phách cười nham hiểm nhìn Cửu U Tước, tiếng cười có vẻ bất hảo.

      – Nhân loại quả nhiên có thứ gì tốt!

      Cửu U Tước đứng dậy, hắc viêm bừng lên, ý niệm cực kỳ phẫn nộ quanh quẩn trong khí hải.

      – Muốn luyện hóa ta, ta cũng cho ngươi sống dễ dàng!

      Cửu U Tước tung cánh, cáu giận.

      Thần Phách Mục Trần nhìn Cửu U Tước phản ứng mãnh liệt như thế, chỉ khẽ cười:

      – Ta muốn luyện hóa ngươi lúc nào?

      Cửu U Tước nghi hoặc, hắc viêm cũng bớt chút nào:

      – Vậy ngươi chạy tới làm gì?

      – Vừa mới ngưng luyện ra Thần Phách, chạy qua khoe chút chơi

      Mục Trần trêu ghẹo nó, hẳn nhiên là cố ý. Ngày thường Cửu U Tước chẳng hề nể mặt chút nào, hôm nay tạo áp lực chọc giận nó, cảm giác cũng tệ.

      Cửu U Tước mới giật mình hiểu ra ý đồ của Mục Trần, thẹn quá hóa giận, hắc viêm cánh bốc cao đập vào hoa lung:

      – Cút!

      – Đồ chim già bạo lực!

      Mục Trần cười cười, thà :

      – Ngươi yên tâm , lời hứa của ta cũng đáng vài xu chứ. Ta biết nếu luyện hóa được ngươi rất là ích lợi, ấy cơ mà người ngay cả lời hứa cũng vứt bỏ có sức mạnh cường đại ta vẫn coi thường. Thành ra đừng có lo lắng chi cả, nếu có ngươi giúp ta, e rằng ta cũng chẳng còn cơ hội sống tiếp với tía.

      Cửu U Tước chậm rãi thu cánh lại, hai mắt vẫn hung ác, gương mặt vẫn nhăn nhó khó coi, nhưng sâu trong ánh mắt cũng ôn hòa hơn nhiều. Tên nhóc này mặc dù quậy phá đáng ghét, nhưng cũng có điểm khiến nó hài lòng.

      Mục Trần xong, lại điều khiển Thần Phách quay về quang luân linh lực. Chỉ cần đạt đến Thần Phách cảnh, sau này Thần Phách đó có thể tự động thúc giục Đại Phù Đồ quyết, đạt hiệu quả tu luyện cao hơn, cùng với bản thể của mình thúc giục tạo nên hiệu quả cộng hưởng làm ít ăn nhiều.

      – Thần Phách cảnh, quả nhiên lợi hại.

      Mục Trần ta thán tiếng, tâm thần thúc giục Đại Phù Đồ quyết hoàn thành lần vận chuyển cuối cùng, sau đó định rời khỏi trạng thái tu luyện.

      “Vù.”

      Bất thình lình lại cảm thấy trong cơ thể có tiếng gì đó bay ra, nao nao lo lắng, cẩn thận cảm nhận, phát luồng thông tin trong lòng xông ra.

      Mục Trần kiểm tra thông tin này, hai mắt cực kỳ kinh dị, ngờ được thông tin kia lại từ Đại Phù Đồ quyết mà chạy ra, lại còn chui ra đúng ngay lúc vừa đột phá Thần Phách cảnh. Trong Đại Phù Đồ quyết lại có thể giấu được thứ này thứ nọ nữa sao?

      – Đại Phù Đồ quyết của mẹ quả nhiên huyền diệu.

      Mục Trần tấm tắc khen tiếng, rồi thu nhận toàn bộ thông tin. Dường như nó là bộ linh quyết khá khó hiểu… đó là….

      Kim Cang. . . Phù Đồ thủ?
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 127: Nghiền Nát


      Linh lực hùng hậu ngoài sơn cốc bùng nổ, hai bóng người bay ra, công kích sắc bén như phong bạo tác động ảnh hưởng xung quanh.

      Diệp Khinh Linh giao chiến với Dương Cung ai nương tay, thực lực Thần Phách cảnh biểu nhuần nhuyễn. Nhưng thực lực hai người tuy ngang bằng, thời gian trôi qua Diệp Khinh Linh lại dần chiếm được thượng phong, có lẽ trải qua tôi luyện ở Linh Lộ khiến cho thực chiến lẫn kinh nghiệm và tâm tính đều cao hơn Dương Cung bậc. Tên kia nhờ vào tài lực hùng hậu của gia tộc mà xông lên Thần Phách cảnh, lại thiếu mất vững chắc như Diệp Khinh Linh thực lực thẳng tiến nhờ tu luyện.

      Dương Cung hẳn nhiên thấy áp lực từ Diệp Khinh Linh, sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng, chẳng dám phân tâm chút nào, toàn lực ra đòn.

      Đám người theo Dương Cung và Chu Lê cũng giao chiến với mấy người Vương Thịnh ở cốc khẩu. Vì nhân số ít hơn hẳn, thành ra họ nhanh chóng thất thế, tình hình mấy khả quan.

      – Ha ha, tiểu mỹ nhân, người của nàng sắp chịu hết nổi rồi, còn ngoan cố chống cự sao?

      Dương Cung cười lớn, định lung lạc chiến tâm của Diệp Khinh Linh.

      Bất quá tiếng cười của càng làm cho thế công của Diệp Khinh Linh thêm sắc bén, tâm tư của nàng sao hiểu được dụng ý của . Nếu nàng phân tâm chút, cục diện chẳng những tốt hơn mà bản thân lâm nguy, lúc đó càng khó xoay chuyển. Thành ra muốn giúp đám Vương Thịnh phải càng cấp tốc giải quyết Dương Cung.

      Dương Cung cũng bị thế công đột nhiên bạo khởi của nàng làm cho quýnh quáng chẳng dám thêm nửa chữ, tâm thần run rẩy trước người con khó chơi này.

      Dương Cung và Diệp Khinh Linh chiến đấu gay cấn, xa xa sườn núi, vị trí khá khuất có đám người lặng lẽ quan sát, nhìn bộ dáng kẻ đầu chính là Cát Hải.

      Cả bọn vẫn tập trung nhìn những vòng chiến trong cốc, ánh mắt lóe lên sắc bén, dĩ nhiên chực chờ làm ngư ông đắc lợi.

      – Đại ca, Dương Cung có vẻ làm gì được Diệp Khinh Linh.

      Cát Thanh cất tiếng .

      vội, Diệp Khinh Linh ít người, nhanh chóng bị giải quyết, vả lại Chu Lê đuổi theo bé kia, chỉ cần bắt được nàng, Diệp Khinh Linh còn thúc thủ chịu trói sao.

      Cát Hải cười gằn.

      – Nhưng Mục Trần. . . chẳng hề nhúc nhích, hay là tìm được Thần Phách Dương Chi luyện hóa mất luôn rồi? Nếu mà hấp thu thành công tiến vào Thần Phách cảnh . . .

      Cát Thanh lo lắng.

      – Hừ, Thần Phách Dương Chi mà hấp thu dễ thế sao, tên kia đánh bạc à? Tự cao năng lực quá rồi, chỉ cần Diệp Khinh Linh bị Dương Cung giải quyết, cả đám tiến vào sơn cốc đột phá như thế là đưa đầu vào tử địa.

      Cát Hải lành lạnh trả lời.

      – Đến lúc và Dương Cung đánh nhau sống chết, chính là lúc chúng ta ra mặt.

      – Đại ca sáng suốt.

      Cát Thanh vui mừng vô cùng, vẫn là Cát Hải tính toán chu đáo, để xem thử Mục Trần làm được gì đây!

      “Đùng!”

      Giữa trung, lòng bàn tay Diệp Khinh Linh có lượng lớn linh lực dao động, hào quang chói mắt bùng nổ, mạnh mẽ ngênh chiến chính diện với Dương Cung.

      Khí lãng dữ dội bùng phát.

      Dương Cung vật vã lui nhanh khoảng xa, nhìn lại Diệp Khinh Linh chỉ hơi khựng lại. cười nham hiểm, đưa tay chỉ xuống bên dưới, nơi đó đám người Vương Thịnh bị bao vây:

      – Thủ hạ dường như sắp rơi vào tay ta rồi.

      – Vậy ta chém ngươi trước!

      Đôi mắt Diệp Khinh Linh càng thêm lạnh, linh lực trong tay lại phát động.

      – Ha ha, ngươi ra tay thử xem!

      Bất chợt tiếng cười kem theo tiếng quát lớn vang lên, Diệp Khinh Linh cả kinh vội quay đầu lại, sắc mặt kịch biến khi thấy Chu Lê phóng tới, cắp trong tay chính là bé Duẫn nhi ngừng giãy giụa.

      – Duẫn nhi!

      Diệp Khinh Linh thất thanh hét lên.

      – Tỷ tỷ, ta xin lỗi.

      Duẫn nhi rưng rưng nước mắt, uất ức vô cùng. Kinh nghiệm chiến đấu của nàng phải là gần bằng , ra tay đánh lén lợi hại lắm, nhưng mà đối diện cường giả Thần Phách cảnh như Chu Lê lập tức như bê con giữa nanh sói.

      – Chu Lê, muội muội của ta mất sợi tóc ta liều mạng cũng phải kéo ngươi chôn chung!

      Diệp Khinh Linh nhìn chằm chằm Chu Lê, mỗi lời ra đều tràn ngập sát khí đậm đặc.

      Chu Lê nghe cũng biến sắc, biết nữ nhân điên cuồng đáng sợ ra sao, thành ra cũng chẳng có gan chọc điên Diệp Khinh Linh, khẽ :

      – Chỉ cần ngươi đem ra Thần Phách Dương Chi cho ta, ta trả nàng ta lại.

      Diệp Khinh Linh nắm chặt tay, hàm răng cắn môi.

      – Thế nào?

      Chu Lê nắm lấy bả vai yếu ớt mềm nhũn của Duẫn nhi, chỉ hơi dùng sức khiến bé đau đớn rên lên, cái miệng xinh xắn mếu máo, hai mắt to hồng hồng rơm rớm nước mắt, nhưng cũng cố nén cho nó rơi xuống.

      Nàng cũng dần hiểu được chỗ này hoàn toàn khác với nơi trước kia nàng sống, phải ai cũng bảo vệ thương nàng.

      Diệp Khinh Linh nghe thấy tiếng rên khẽ của Duẫn nhi, lòng như dao cắt, run rẩy nhè .

      – Nếu ta là ngươi, ngoan ngoãn buông nàng ra!

      Bất chợt giọng hơi chứa phẫn nộ cất lên, vang vọng trong trung, bóng người nhanh như sấm chớp trong cốc bắn ra.

      – Kẻ nào?

      Chu Lê biến sắc nhìn quang ảnh vừa tới, quát lên

      “Véo”

      Bóng người thèm trả lời, nhanh như quỷ mị xuất trước mặt Chu Lê, quyền lập tức đánh thẳng vào đầu .

      Quyền phong hung mãnh như muốn đấm vỡ đầu Chu Lê.

      – Muốn chết!

      Chu Lê giận tím mặt, linh lực trong người tuôn ra, do dự tung quyền ngênh chiến.

      “Uỳnh!”

      Song quyền đối chiến, sắc mặt Chu Lê liền biến đổi, cánh tay nhức nhối, linh lực của đối thủ quá bá đạo, phá hủy luôn lượng linh lực bọc lấy cánh tay của , rồi còn chui vào cơ thể.

      Chu Lê run rẩy chấn động, lảo đảo lui sau, cổ họng khó chịu.

      Ngay tức khắc, bóng người nọ vươn tay chụp lấy Duẫn nhi kéo lại, hào quang tiêu tán, lộ ra gương mặt lãnh khốc của Mục Trần.

      – Mục Trần ca ca!

      Duẫn nhi reo lên mừng rỡ, uất ức méc:

      – Tên ác độc kia bấu ta đau quá.

      – Qua chỗ tỷ tỷ của ngươi , Mục Trần ca ca dạy dỗ cho ngươi.

      Mục Trần mỉm cười với Duẫn nhi.

      – Ưm

      Duẫn nhi chu miệng gật đầu, liền chạy tới núp chỗ Diệp Khinh Linh. Nàng ta vội ôm lấy bé xem xét sờ soạng từ xuống dưới, đau lòng vô cùng.

      – Tiểu tử, ngươi là ai?

      Chu Lê sắc mặt u oán nhìn Mục Trần, Dương Cung bên cạnh cũng trừng mắt đánh giá. Đột ngột xuất tên Mục Trần khiến cho cảm thấy bất an.

      – Các ngươi muốn tìm Thần Phách Dương Chi à? Vừa mới bị ta luyện hóa xong rồi.

      Mục Trần cười nhạt hất hàm với họ.

      Cả Chu Lê và Dương Cung đều trợn mắt giận dữ, sắc mặt lạnh băng, nghiến răng kèn kẹt, bộ dáng như muốn xé xác Mục Trần ra làm tám mảnh. Cả hai cò kè canh giữ nhau cả mấy ngày, e dè chẳng ai dám ra tay, ngờ lại để dành của báu cho Mục Trần cướp mất.

      – Đồ vật ta nhắm trúng mà ngươi cũng dám thó tay vào, biết sống chết.

      Dương Cung quát lớn, liếc qua Chu Lê, :

      – Giải quyết nhanh!

      Trước đó nhìn thấy Mục Trần quyền đánh lui Chu Lê, cũng biết ta có bản lĩnh, thành ra cũng ngu dại mình nghênh chiến.

      “Vù”

      Nhưng cả hai còn chưa kịp ra tay, Mục Trần với đôi mắt sát thủ phóng tới trước, linh lực hắc ám bùng nổ, như khói đen cuồn cuộn bốc lên trung, linh lực hùng hậu mạnh hơn hẳn viễn siêu trước khi đột phá.

      – Đây là sức mạnh Thần Phách cảnh à….

      Mục Trần cảm nhận lực lượng như hồng thủy vỡ đê trong người, cảm giác vô cùng sướng khoái cũng khẽ lẩm bẩm. Song chỉ vươn ra, kim quang lóe sáng, tiếng “soạt” liền hóa thành hai mũi nhọn dài cả trượng nhanh như chớp đâm tới Dương Cung và Chu Lê.

      Hai tên kia hoảng hồn vội điều động linh lực tung quyền chống đỡ, bất quá chịu nổi bị đẩy lui, sắc mặt kinh ngạc vô cùng. Cái loại linh lực đen thui này vô cùng bá đạo!

      “Víu!”

      Mục Trần lại lần nữa xuất trước mặt hai người, tung quyền. nắm tay là ba đạo hắc ấn dập dờn như sóng vỗ tuôn ra.

      “Ầm Ầm Ầm!”

      Ba đạo hắc ấn bắn ra, dao động linh lực kinh hoàng bá khí tuyệt luân. Dương Cung và Chu Lê đều lạnh mình, bàn tay nắm lại, hắc thuẫn và thạch đỉnh lại được gọi ra.

      “Đùng!”

      Ba đạo Sâm La Tử Ấn bùng nổ, linh lực trùng điệp vỗ liên tục như sóng biển đập vào hai linh cụ, khiến chúng nó nhạt , rồi bắn khỏi tay hai tên kia.

      Linh cụ bị đánh bật ra, Dương Cung và Chu Lê mặt trắng mặt xanh, phun máu xối xả, hai mắt kinh hoảng. cả hai thể tin được kẻ có cùng trình độ như họ lại lợi hại như thế, lấy địch hai vẫn dễ dàng nghiền nát đối thủ!

      !

      Cả hai hiểu gặm phải khúc xương cứng, xóa vết máu mặt, lập tức quyết đoán bạo lui.

      đâu mà ?

      Con ngươi Mục Trần lóe sáng, Linh Ảnh Bộ thi triển, hóa thành vô số tàn ảnh. Còn chưa đợi Dương Cung và Chu Lê kịp phản ứng lần thứ ba xuất trước mặt hai người, chỉ phong sắc bén kim quang như thần thương kề sát cổ họng cả hai, khiến cổ họng hai người đều rỉ máu.

      – Nhúc nhích, bán muối!

      Mục Trần hờ hững nhìn hai người, thanh nhàng lững thững lại khiến hai người cứng đơ.
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 128: Chiến Lợi Phẩm


      Ngoài sơn cốc, đám lâu la của Dương Cung và Chu Lê cũng ngừng chiến đấu, sắc mặt biến hóa nhìn Mục Trần khống chế hai vị thủ lĩnh đứng im nhúc nhích.

      Ngay cả Dương Cung và Chu Lê hai đại cường giả Thần Phách cảnh cũng bị giải quyết rồi, mấy người bọn họ có năng lực làm cái gì được chứ?

      – Con mẹ mày, hùng hổ hả con, kiêu ngạo hả con, dám đánh ông hả con, đập bỏ bà tụi nó !

      Vương Thịnh với khuôn mặt bầm tím sùng máu giẫm đạp đánh đấm liên hồi gã Linh Luân cảnh hậu kỳ lúc nãy cho mình ăn hành.

      Gã Linh Luân cảnh hậu kỳ kia bị Vương Thịnh đánh đập dù tức lắm nhưng dám đánh trả, cục diện khác lúc nãy mất rồi.

      – Ngươi muốn thế nào?

      sườn núi, Dương Cung và Chu Lê cắn răng, chỉ phong lành lạnh nơi cổ họng khiến họ chẳng dám cử động, liếc mắt nhìn tên kia vẻ mặt lạnh lùng như lúc nào cũng có thể xin tí huyết cả hai.

      Mục Trần nhìn chằm chằm hai người, cười nhạt:

      – Đánh xong rồi thôi chúng ta chuyện giá cả bồi thường há, đầu tiên, giao ra đây.

      Mục Trần hất cằm nhìn vào ấn ký của Dương Cung và Chu Lê, kim quang lóe ra, hẳn nhiên chính là ấn ký cấp 5.

      – Ngươi..

      Thấy muốn cướp ấn ký, hai người biến sắc. Để có ấn ký cấp 5 này, bọn họ cũng tốn ít tinh lực.

      – Các ngươi cũng có thể đồng ý, nhưng mà làm vậy ta đập bể ấn ký luôn, mà như thế hẳn người của Bắc Thương linh viện xuất ngay phải ?

      Mục Trần đạm nhạt đe dọa.

      Dương Cung và Chu Lê tái mặt còn giọt máu, run run nhìn Mục Trần chuyện như , thủ đoạn của tàn nhẫn ngoài dự liệu.

      – Nghĩ kỹ rồi chứ?

      Mục Trần mỉm cười hòa nhã.

      – Hừ, xem như ngươi lợi hại!

      Dương Cung và Chu Lê liếc nhau, đều chỉ thấy chua xót, đành cắn răng đẩy linh khí lập lòe kim quang trong ấn ký bay vào mi tâm tên kia.

      Mục Trần đem linh khí của Dương Cung thu vào mi tâm, ấn ký của liền chuyển sang màu ám kim bóng như ngọc, chân chính tăng cấp 6.

      Mục Trần hấp thu xong, bấm tay bắn đạo linh khí của Chu Lê qua phía Diệp Khinh Linh, nàng thấy thế cũng nao nao trong lòng, nhìn qua Mục Trần khẽ gật đầu, hấp thu linh khí đó, làm cho ấn ký của nàng đổi thành kim sắc.

      – Thả chúng ta được chưa?

      Dương Cung nghiến răng.

      Mục Trần nhìn lại, cười đểu nửa miệng trêu tức:

      – Lúc nãy ngươi bắt nạt bé con dễ thương như thế, cũng nên bồi thường chút chớ.

      – Cả linh khí trong ấn ký cũng đưa hết, ngươi còn muốn cái gì!

      Dương Cung cả giận.

      – Hồi nãy hai cái gì mà các ngươi lấy ra đó, cũng thú vị à.

      Mục Trần quét mắt soi mói khắp người hai tên kia. Thực lực của là Thần Phách cảnh sơ kỳ, thi triển ba đạo hắc ấn, uy lực thể nào cường giả Thần Phách cảnh sơ kỳ đỡ nổi, vậy mà khi nãy hai người này có thể chính diện cầm cự được.

      Dương Cung và Chu Lê nghe thấy mà mặt xanh lè, cái tên cướp đường này còn muốn giựt luôn linh cụ? Nó là vật bảo mệnh của ta a!

      có!

      Dương Cung cắn răng .

      – Ồ vậy à. . .

      Mục Trần mỉm cười, đột nhiên con ngươi lạnh hơn cả băng, chỉ phong như điện xẹt qua cổ họng hai người, công kích sắc bén hướng về mi tâm.

      Ấn ký của cả hai ảm đạm vô quang, dưới áp lực của chỉ kình bén nhọn liền muốn vỡ.

      Dương Cung và Chu Lê chân nhũn ra, nếu ấn ký bị bể, lập tức họ cất bước rời khỏi Bắc Thương giới mà cuốn gói nơi khác.

      – Sao? Cơ hội cuối cùng.

      Chỉ kình dừng lại sát trán, Mục Trần mỉm cười khiến cho hai người kia lạnh run, cái tên kia là quân ăn cướp….

      Dương Cung, Chu Lê bất lực hít hà, dám ngoan cố nữa, vươn ta ra, hào quang hội tụ, nhanh chóng hóa thành hai luồng sáng.

      cái thuẫn đen và cái đỉnh xám xuất .

      – Đây là. . . linh cụ?

      Mục Trần nheo mắt, kinh ngạc liếc qua Dương Cung và Chu Lê. Hai thằng nhà giàu này là công tử gia thế lực nào đây, người còn có linh cụ hộ thân, thứ này cả cha cũng có.

      Mục Trần trong lòng kinh ngạc nhưng bàn tay chút khách khí chụp lấy hắc thuẫn và thạch đỉnh. Hai kiện linh cụ giãy giụa, thế nhưng bị áp chế mạnh mẽ rồi thu vào Giới Tử Xuyến.

      – Đa tạ hai vị tặng cho

      Mục Trần mới thu tay lại, nghiêng đầu mỉm cười với Dương Cung và Chu Lê.

      Cả hai mặt xanh mày xám, hung hăng quát:

      – Tiểu tử, dám cướp đồ của chúng ta, có bản lĩnh tên ra, cục tức này ta dễ nuốt đâu!

      Mục Trần nghe vậy liền cười :

      – Mục Trần hoan nghênh tới chơi, bất quá nếu mà tới làm phiền vui lòng chuẩn bị đồ bồi thường thỏa đáng, chứ ta dẹp ấn ký ấn kiếc luôn đấy.

      Nhìn cười tươi, hai người đau cả đầu. Tên kia còn mời họ đến quậy phá sao? Cái bộ dáng ước ao đó có phải nghĩ họ là cái kho bạc để rút tiền chứ?

      – Ngươi chờ đó!

      Thua người thua trận, dù thê thảm nhưng Dương Cung và Chu Lê vẫn uy phong, quát lên câu liền nhảy giật lùi.

      Thấy cả hai bỏ chạy, đám lâu la bên kia thê thảm ăn đập cũng nhanh chóng bò lăn bò càng chạy mất dám ngó lại chút nào.

      hốc đá bí mật cách xa cốc khẩu, Cát Hải và Cát Thanh u oán nhìn biến hóa vừa xảy ra, mưu kế ngư ông đắc lợi hoàn toàn phá sản.

      – Đại ca, làm sao bây giờ?

      Cát Thanh đau khổ . rất kinh hoàng, Mục Trần lấy địch hai, thắng lợi áp đảo tuyệt đối, có chiến lực vượt xa tu vi? biết cường giả Thần Phách cảnh trung kỳ có đủ sức thắng được .

      Cát Hải cắn răng, đảo mắt suy nghĩ, :

      – Quên , lui trước. tại chúng ta làm gì được , chạy nhanh thôi, tránh bị phát lại được.

      vừa dứt lời, trong lòng đột nhiên phát lạnh, vội vàng nhìn lại bên kia. Mục Trần dường như ngẩng lên nhìn về chỗ bọn họ.

      mau!

      Cát Hải kinh hãi, lập tức bỏ chạy. biết nếu lại rơi vào tay Mục Trần, thủ đoạn tàn nhẫn của tên kia giết , mà đập bể ấn ký của .

      – Tên khốn nạn, cứ đắc ý , tin tức Huyết Họa giả của ngươi truyền khắp Bắc Thương giới, để xem mấy tin kia làm gì ngươi, cố gắng mà chịu đựng nhé!

      Cát Hải chật vật chạy trốn trong lòng cũng quên nguyền rủa Mục Trần .

      – Có tật giật mình!

      Xa xa, Mục Trần hờ hững nhìn Cát Hải chạy trốn, nhưng truy kích. Người như Cát Hải trong Linh Lộ hoàn toàn đặt vào mắt, ở Đại Thiên thế giới cũng khác gì.

      Mục Trần chậm rãi quay lại, phóng người trở về chỗ của mấy người Diệp bang, nhìn Duẫn nhi cười :

      , sao chứ?

      Duẫn nhi lắc đầu, chu miệng :

      – Mục Trần ca ca, ta xin lỗi. Suýt nữa phá hư mọi chuyện rồi.

      Trước đó Mục Trần giao cho “nhiệm vụ trọng đại”, chính là bảo nàng im lặng bảo vệ bên, ai ngờ cuối cùng lại bị bắt, còn bị dùng làm công cụ uy hiếp tỷ tỷ, khiến bé cảm thấy rất thương tâm.

      – Ngươi làm rất tốt, nếu có ngươi kéo dài thời gian, ta làm sao đột phá được Thần Phách cảnh.

      Mục Trần mỉm cười xoa đầu Duẫn nhi, bất chợt nghiêm mặt :

      – Nhưng ngươi cần phải dũng cảm chút, tỷ tỷ thể lúc nào cũng bảo vệ ngươi, vả lại bản tyân ngươi có yếu đâu, tiềm lực rất cao, còn phải bảo vệ tỷ tỷ nữa kia. Nếu mà còn chần chờ tỷ tỷ phải bị thương rồi, ngươi muốn vậy sao?

      Duẫn nhi có thiên phú linh trận rất cao, hơn nữa còn được bồi dưỡng chu đáo hơn cả . Dù sao mọi thứ chỉ học ở Ôn Linh, trong Bắc Linh cảnh có lẽ là Linh Trận sư kha khám bất quá ngoài này lại kém xa.

      Duẫn nhi nếu có dũng khí lâm nguy bất loạn, Mục Trần chắc chắn so đấu linh trận cũng phải là đối thủ của Duẫn nhi.

      Duẫn nhi nhìn , gật gù. Mục Trần ca ca đúng, nàng thể ỷ lại vào tỷ tỷ, nàng cũng cần trở nên lợi hại, rồi còn bảo vệ tỷ tỷ.

      Diệp Khinh Linh thấy thế, ánh mắt cũng dịu dàng cười cảm kích Mục Trần, dĩ nhiên biết có dụng tâm ra sao.

      Mục Trần hài lòng mỉm cười, nắm tay lại, hào quang ra, hắc thuẫn và thạch đỉnh cầm nơi tay, linh lực dao động kỳ lạ tràn ra.

      Mục Trần thoáng có chút tò mò nhìn hắc thuẫn và thạch đỉnh, muốn đến nghiên cứu chút mấy cái chiến lợi phẩm.
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 129: Người Nổi Tiếng


      Hắc thuẫn và thạch đỉnh tỏa ánh sáng nhàn nhạt, lơ lửng trong tay Mục Trần, linh lực man mác cũng tản ra ít.

      Mục Trần tò mò đánh giá hai cái linh cụ, mấy thứ này chế tạo khá phiền phức, chỉ có Linh cụ sư mới làm được. Ở Bắc Linh cảnh dường như cũng Linh cụ sư nào cả, cũng thấy được Bắc Linh cảnh dù mênh mông rộng lớn nhưng ở trong Đại Thiên thế giới vẫn chỉ là cái góc hẻo lánh vô cùng.

      Mục Trần tay nắm hắc thuẫn, linh lực rót vào, nhất thời hào quang bùng lên, hắc thuẫn như bàn tay nháy mắt hóa lớn cả trượng, che trước người .

      Bề mặt màu đen tỏa ra hắc ám, có đầy những hoa văn huyền bí, mơ hồ tản mát khí tức mạnh mẽ.

      Lúc nãy Dương Cung chính là nhờ hắc thuẫn này mà chống cự được với ba đạo Sâm La Tử Ấn của .

      Mục Trần phỏng đoán hắc thuẫn này có lẽ đủ sức chống chọi kích toàn lực của cường giả Thần Phách cảnh trung kỳ, quả lợi thế khi chiến đấu.

      Mục Trần tán thưởng chút, rồi đưa hắc thuẫn cho Duẫn nhi:

      – Phần thưởng của bé này.

      Hắc thuẫn và thạch đỉnh có vẻ đều là linh cụ hộ thân, Mục Trần giữ lại thạch đỉnh, cho Duẫn nhi cái hắc thuẫn. Dù sao nàng là Linh Trận sư lại có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, có hắc thuẫn bảo vệ an toàn hơn.

      Duẫn nhi liền giơ tay nhận lấy, vui thích cười :

      – Cám ơn Mục Trần ca ca.

      – Hắc thuẫn và thạch đỉnh này có lẽ là hai kiện linh cụ hạ phẩm.

      Diệp Khinh Linh bên cạnh mỉm cười dịu dàng:

      – Cái này có ích rất lớn cho Duẫn nhi. Nếu lúc nãy bọn họ mà có hai thứ này hộ thân, e rằng sớm bị nàng đánh cho tan tác.

      – Chúng ta cũng có linh cụ, phẩm giai còn cao hơn thứ này nhiều, nhưng trước khi vào đây người nhà lấy hết. Họ vào Bắc Thương linh viện phải tự mình tu hành, dựa vào linh cụ mạnh mẽ mà có địa vị cao kém cỏi quá.

      Nghe Diệp Khinh Linh , Mục Trần cũng cười mà méo mặt. cùng đại gia mà biết, ở Bắc Linh cảnh căn bản chẳng biết được cái linh cụ nó trông ra thế nào, ngờ các nàng lại có đầy mấy thứ này.

      Mục Trần thu kia thạch vào vòng tay, như Diệp Khinh Linh , linh cụ rất tốt, nhưng trọng yếu vẫn là thực lực bản thân.

      – Giờ ngươi có dự định gì?

      Diệp Khinh Linh cười hỏi Mục Trần.

      – Hướng đến Bắc Thương điện thôi, chứ còn dự định gì nữa?

      Mục Trần cười, mục tiêu của bất cứ ai trong này cũng là như thế, vì chỉ có khi nào đến được mục tiêu đó mới chân chính có thể gia nhập Bắc Thương linh viện.

      – Các ngươi sao?

      – Đương nhiên cũng vậy, bất quá ta còn muốn tìm linh thú đường để luyện hóa tinh phách. À ngươi cũng vừa đến Thần Phách cảnh, cũng nên tìm linh thú chứ nhỉ?

      Mục Trần bất đắc dĩ thở dài, gật đầu. Trong người ra có tinh phách linh thú cự phách, nhưng cái phẩm chất phi thường cao đó chẳng có gan luyện hóa.

      ra nhiều người đạt đến Thần Phách cảnh vẫn luyện hóa tinh phách linh thú, vì họ có đòi hỏi khá cao, tùy tiện luyện hóa linh thú thấp kém, dù rằng sau này tìm được linh thú cao cấp hơn vẫn có thể luyện hóa lại nó cũng là chuyện khá phiền toái.

      – Theo ta biết, trong Bắc Thương giới này có rất nhiều linh thú rất lợi hại. Thậm chí có cả linh thú thiên cấp, bài danh địa bảng thấp chút nào. Nhưng mà phẩm chất cao trình độ càng khó đối phó, lúc phát ra chúng lại khiến nhiều người xôn xao, gian nan càng thêm khổ ải…

      – Khảo nghiệm này của Bắc Thương linh viện cũng là trao cho chúng ta cơ hội rèn luyện ở Bắc Thương giới, để có thể mạnh mẽ hơn chút, chân chính đủ tư cách trở thành đệ tử của họ.

      Diệp Khinh Linh nháy mắt mấy cái với Mục Trần:

      – Nếu ngươi có dự định khác, hay là cứ cùng chúng ta, nếu có gặp tinh phách linh thú tốt ta có thể ưu tiên cho ngươi.

      – Linh thú thiên cấp. . .

      Mục Trần kinh ngạc lẩm bẩm. Quả nhiên vẫn rất mù mờ với Bắc Thương giới này a. địa vực được Bắc Thương linh viện dùng làm nơi rèn luyện cũng bình thường chút nào.

      Tuy linh thú thiên cấp cực kỳ lợi hại, chiến lực người khó mà có biện pháp kháng cự chứ đừng vây bắt hay liệp sát. Thế nhưng hôm nay Bắc Thương giới lại tấp nập nhộn nhịp, có đến mấy vạn người tham gia thử thách, đều là những nhân tài kiệt xuất. Với cái số lượng cường giả đông còn hơn kiến đó, linh thú thiên cấp đối diện bị đánh chết cũng bị mệt chết, miễn là nó đừng có khủng bố ở cấp số của sinh vật cỡ như…. Cửu U Tước.

      Cái tỉ lệ gặp được linh thú như Cửu U Tước thực ra cũng quá ư hi hữu, phỏng chừng dù cho Bắc Thương giới có linh thú thiên cấp mạnh hết mức cũng cao hơn hạng 50 địa bảng. Dù vậy đẳng cấp đó cũng là quá mạnh với đám tân sinh này rồi.

      ra ta cũng có hứng thú .

      Mục Trần mỉm cười tỏ ra phấn khích. giờ cũng là cường giả Thần Phách cảnh, cũng cần luyện hóa tinh phách linh thú, nếu sau này giao chiến với đối thủ có tinh phách mệt mỏi cũng ít nha.

      Bắc Thương giới khá rộng lớn, muốn biết được tung tích của linh thú thiên cấp nếu chỉ dựa vào mình phải là may mắn lắm lắm mới có thể. Còn chung với Diệp Khinh Linh và Diệp bang mấy chuyện đó cũng sướng hơn nhiều.

      – Trước về tập hợp lại với mọi người, rồi bắt đầu khởi hành vào trung tâm Bắc Thương giới.

      Diệp Khinh Linh thấy đồng ý chung cũng vui sướng. Mục Trần thực lực kinh người, có ở cùng, Diệp bang cũng an toàn thêm ít.

      Mục Trần cũng tán thành, cùng với mọi người vét sạch linh dược còn lại trong cốc, rồi tập trung lại nhanh chóng rời khỏi vùng núi, trở ra chỗ Diệp bang đóng trại.

      Đội ngũ tập hợp thể thiếu hồi náo nhiệt. Vương Thịnh trở về liền ba hoa tràng chiến đấu trong sơn cốc, mấy thành viên Diệp bang nghe kể Mục Trần 1vs2 nghiền nát áp đảo hai cường giả Thần Phách cảnh sơ kỳ cũng rung động giật mình thon thót, ánh mắt nhìn càng thêm sợ hãi và sùng bái.

      Đối với họ, cường giả Thần Phách cảnh tuyệt đối là những người ưu tú, vậy mà Mục Trần lại dễ dàng nhiều lần đánh bại hết người này tới người khác, cho thấy cái cấp độ hoàn toàn khác ưu tú hơn hẳn bọn họ.

      Mà cái Diệp bang nho này có thêm người lợi hại như thế tọa trấn, các loại uy hiếp trước nay phải e dè giảm bớt rất nhiều.

      Mấy ngày tiếp theo, Mục Trần vẫn đồng hành cùng Diệp bang tiến vào trung tâm Bắc Thương giới. Đường cũng gặp ít những phiền toái nhưng chẳng có cái nào đủ sức ngăn cản bước tiến của bọn họ.

      Càng vào sâu khu vực trung tâm, Mục Trần nhận thấy càng lúc càng dễ gặp rất nhiều đệ tử và thế lực khác, khí tức của mọi người cũng cao hơn nhiều. Dù sao những kẻ tới được đây mà bị cướp ấn ký, bản lĩnh khó mà làm được.

      Những nhân vật và thế lực lợi hại cũng càng đông hơn, cũng may Diệp bang ôn hòa chủ động cướp đoạt ấn ký của người khác, thành ra cũng gây thù chuốc oán gì, có vẻ an bình hơn mấy cái thế lực thù hằn đánh nhau sống chết.

      Thế nhưng dần dà cái an bình đó lại bị tin tức khiến cho lung lay. Tin tức đó đối với đa số mọi người mấy xôn xao, nhưng đặc biệt là những kẻ mạnh chui ra từ Linh Lộ lại vô cùng chấn động.

      Cái tin đó rất là ngắn, nhưng thừa sức chấn cho người nghe đau tim.

      Linh Lộ Huyết Họa giả Mục Trần, thân Bắc Thương giới!

      Huyết Họa giả Mục Trần….

      Cái danh hiệu rất xa lạ với nhiều người, nhưng ít kẻ mạnh mẽ lại hết hồn run rẩy. Mấy cường giả từng tham gia Linh Lộ chẳng ai biết, chẳng ai quên được biến cố Huyết Họa rung chuyển kinh thiên động địa kia.

      Mà kẻ gây ra biến cố Huyết Họa đó, cái tên Mục Trần căn bản hẳn cũng là cường giả hàng đầu được đánh giá cấp Vương.

      Tin tức ở nhanh chóng truyền ra. Có kẻ nghe tin lập tức nghiến răng nghiến lợi hận ý ngập trời, có kẻ nghe xong lại tràn ngập sợ hãi, có người lại vô cùng tò mò và rung động muốn nhìn mặt người đại danh đỉnh đỉnh Linh Lộ khuấy động ba đào ra làm sao.

      Có người hận, có người sợ, có người kinh. . .

      Đủ loại tâm tình, trong cái tin tức đơn giản lan ra lại khiến cục diện trở nên phức tạp. Bất chợt Mục Trần trở thành cái tên thu hút chú ý và thường xuyên được nhắc tới nhất, khiến cho những người bình thường chưa biết Linh Lộ ra sao cũng nhận ra được, Bắc Thương giới lúc này có cái tên rất khủng bố…

      Tin tức đó bắt đầu khiến Mục Trần gặp vài phiền toái, bất quá tạm thời vẫn còn kham được cường độ phiền toái này. Nhưng cũng biết, càng lúc tin đồn càng lan xa, cái phiền phức đó cũng to lên thêm nhiều, những đối thủ trước kia của , cũng ít quái vật đáng sợ….

      , phải nhanh chóng tăng cường chiến lực.

      Bắc Thương giới, ở nơi nào đó.

      “Ầm!”

      Trong quả núi đột ngột có tiếng nổ vang, con linh thú khổng lồ thân hình phủ kín gai nhọn ngã ầm xuống đất, máu tươi đầy đất, nhuộm đỏ cả khu vực.

      Nó là linh thú cao cấp có thực lực Thần Phách cảnh trung kỳ, nếu cường giả Thần Phách cảnh sơ kỳ vô tình chạm trán cũng phải nhanh chân chạy trốn.

      Thế nhưng bây giờ chỉ còn là cái xác chết.

      bóng người nhàng đáp xuống cạnh cái xác thú, dùng tay moi tinh phách linh thú ra, nhanh chóng cất .

      – Úi, tồi nha! Nhanh thế xử lý xong con súc sinh này.

      Gần đó vang lên tiếng cười khẽ, tên thiếu niên vẻ mặt đẹp đẽ phóng tới, miệng tán thưởng người đứng cạnh xác thú.

      Người kia ngẩng lên nhìn, gương mặt tuấn, mi tâm là ấn ký màu tử kim, cấp 7.

      Sắc mặt bình thản, cứ như việc liệp sát con ma thú này là chuyện vô cùng bình thường.

      – Lại là cái biểu cảm khó gần này…

      Gã kia chán nản lắc đầu, chợt thẳng lưng cười tủm tỉm:

      – Bất quá ta nghĩ ngươi hứng thú với lời ta sắp ra đây…

      – Huyết Họa giả Mục Trần xuất .

      như đoán, người kia bất chợt cứng đờ, rồi phóng ngay tới chộp lấy , bàn tay mạnh mẽ siết chặt, đôi mắt trở nên lợi hại:

      – Mục Trần? Ở đâu?

      – Hẳn là ở địa vực này, ta phái người thăm dò, nhanh chóng có tin thôi. Đến lúc đó cho ngươt biết.

      Tên kia cười trả lời.

      – Hay!

      Người nọ nở nụ cười kỳ quái.

      – Ta . . . Sở Kì, tên Mục Trần kia phải dễ chọc, ngươi tìm làm gì? Ta nhớ ngươi và cũng chưa bao giờ chân chính chạm mặt, trong Linh Lộ trung cũng cừu oán…

      Tên thiếu niên vẻ mặt đẹp đẽ bất đắc dĩ lắc đầu. Mục Trần kia ngay cả Cơ Huyền cũng phải e ngại a.

      – Ta và phải ân oán.

      Thiếu niên tuấn tên là Sở Kì cười nhạt, nhìn qua tên kia nhíu mày, bất chợt hai mắt rực lửa:

      – Ta thích Lạc Li, nghe nàng chọn Bắc Thương linh viện nên ta mới muốn vào đây.

      Tên kia tròn mắt, chợt tỏ ra khâm phục Sở Kì:

      – Lợi hại, nhìn hay , bất quá hơn nửa là ngươi đa tình tương tư thôi. Nàng ta quá mạnh, ngươi hàng phục được đâu.

      – Nàng thích người.

      Sở Kì nắm chặt hai đấm, thản nhiên tiếp.

      Tên kia càng sửng sốt, chợt hiểu ra

      – Ngươi . . . Mục Trần?

      Sở Kì chậm rãi gật đầu, xoay người nhảy ra khỏi núi, thanh vang vọng tỏ vẻ cam chịu.

      – Ta muốn thân gặp , ta cho biết, ai mới là người thích hợp với nàng!
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :