Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 120: Huyết Họa Giả.


      Doanh trại Diệp bang, tất cả mọi người đều mạnh mẽ đứng lên, gương mặt cực kỳ nghiêm trọng nhìn kẻ địch đông đảo bên ngoài. Nhân số bên đó ít nhất cũng hơn trăm, vậy là Cát bang dốc toàn lực hay sao?

      Vương Thịnh và mấy người kia nhìn nhau giật mình, Diệp bang và Cát bang thân ai nấy lo, tại sao Cát bang lần này lại hưng sư động chúng quyết sống mái với họ?

      Chẳng lẽ Cát bang chỉ vì cái thù hận nho của Cát Thanh mà chính diện khai chiến với Diệp bang sao chứ?

      – Diệp tỷ!

      Mọi thành viên Diệp bang đều nhìn qua Diệp Khinh Linh, nàng cũng nhăn mày hiểu vì sao Cát bang lại kéo binh đến đông đúc như thế. Bất quá kinh ngạc kinh ngạc, nàng chẳng có mấy sợ hãi, vung tay lên quát

      – Phòng ngự.

      Vương Thịnh nghe thấy gật đầu đáp ứng.

      Mục Trần nhìn cảnh tượng vừa diễn ra cũng cau mày lại, tên Cát Thanh kia là phiền phức, hơi ghét rồi đấy…

      – Mục ca.

      Mặc Lĩnh tới gần Mục Trần tỏ vẻ lo lắng.

      Mục Trần chỉ khẽ cười.

      – Mục Trần ca ca phải sợ, ta nhất định bảo vệ ngươi.

      Duẫn nhi biết từ khi nào chui tới cạnh người Mục Trần, bàn tay nhắn đáng nắm chặt lấy .

      Mục Trần cười, vỗ vỗ xoa đầu Duẫn nhi, con ngươi đen láy ngẩng lên nhìn bên ngoài doanh trại càng lúc càng thêm lăng lệ khiến cho Mặc Lĩnh giật mình tim đập chân run. biết, Mục Trần đổ quạu.

      Ngoài doanh trại, đông đảo thành viên Cát bang vây kín lấy, hai bóng người chậm rãi thong thả bước tới. người trước nắm chặt trường đao đỏ sậm trong tay, khí tức hung lệ từ cơ thể tràn ra khiến người khác cảm thấy lạnh mình.

      – Là Cát Hải, cũng tự vác xác tới đây!

      Trong doanh trại, nhân thủ Diệp bang nhìn thấy người nọ sắc mặt liền biến hóa, hẳn nhiên thể ngờ thủ lĩnh Cát bang, Cát Hải lĩnh quân thân chinh xâm phạm!

      – Cát Hải, ngươi muốn gì đây?

      Diệp Khinh Linh chậm rãi bước ra, đôi mắt đẹp chút hàn ý nhìn chằm chằm vào cường giả khí thế hung lệ bên kia.

      Cát Hải cũng chăm chú nhìn Diệp Khinh Linh, đôi mắt dữ tợn quét nhìn doanh trại, giọng trầm trầm cất tiếng:

      – Diệp Khinh Linh, chuyện này liên quan tới Diệp bang các ngươi, nhưng nếu dám ngăn cản, ta cũng ngại dọn dẹp luôn, để xem bên nào tổn thất nhiều hơn cho biết!

      Diệp Khinh Linh hàn ý càng đậm:

      – Vì cái tên Cát Thanh linh tinh kia mà lại hưng sư động chúng, khi dễ Diệp bang ta à, chúng ta há sợ ngươi sao?

      Cát Hải cười trào phúng, đôi mắt rời khỏi Diệp Khinh Linh, cất lời cổ quái:

      – Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi đánh nhau vì kẻ như vậy sao?

      Diệp Khinh Linh nhăn mày khó hiểu:

      – Vậy là sao? Đem nhiều người đằng đằng sát khí tới bao vây bọn ta lẽ định mở dạ tiệc thết đãi bọn ta hử?

      – Xem ra ngươi đúng là biết. . .

      Cát Hải đưa mắt cổ quái nhìn Diệp Khinh Linh:

      – Diệp bang của ngươi thỉnh đến đại nhân vật, vậy mà lại hề hay biết gì cả sao? Ta hiểu làm sao ngươi có thể hoàn thành Linh Lộ?

      Diệp Khinh Linh bất giác nắm chặt bàn tay, ràng hiểu tên kia muốn gì. . . . chẳng lẽ là Mục Trần? Khẽ nghiêng đầu, nàng nhìn về thiếu niên hơi gầy đằng sau đám đông.

      Trong doanh trại, nhất thời mọi người cũng nhìn theo ánh mắt của nàng, thấy được cái miệng khẽ cười gương mặt thiếu niên tuấn tú.

      Cát Hải cũng đưa mắt nhìn theo hướng nọ, dung mạo khiến khắc cốt ghi tâm ra trong đôi mắt, thân hình chủ động run lên nhè , đôi mắt hung lệ trở nên đỏ lừ, tràn ngập cừu hận điên cuồng, pha lẫn áp lực sợ hãi.

      Trong Linh Lộ, cái gương mặt kia để lại nỗi ám ảnh thể xóa nổi.

      – Mục Trần. . . đúng là ngươi! Quả chính là ngươi!

      Cát Hải run rẩy, tiếng đầy áp lực mà điên cuồng.

      Người nọ lúc này mới chậm rãi tiến lên, dưới ánh mắt mờ mịt của vô số thành viên cả Diệp bang lẫn Cát bang, cũng nghi hoặc liếc nhìn Cát Hải, khẽ nhíu mày như suy nghĩ gì đó, lát sau chân mày giãn ra, có vẻ nhớ được vài điều.

      – Là ngươi à. . . cũng còn sống đấy nhỉ? Trước kia cứ ngỡ đao xử đẹp ngươi rồi chứ, ha ha…

      Lời Mục Trần ra khiến mọi người kinh hoảng, ngay cả Diệp Khinh Linh cũng thất thần kinh ngạc.

      Cát Hải vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào người trước mặt, cừu hận dữ dội khiến run lên. Kẻ kia trong Linh Lộ bản lĩnh cao cường khiến đến nay cũng còn sợ hãi, vốn vẫn luôn nghĩ rằng kẻ kia là người mà cả đời luôn phải nhìn lên, chút cơ hội trở mình, nhưng thế giới diệu kỳ lại cho cơ hội hôm nay.

      Thiếu niên quậy sóng gọi gió ngập trời Linh Lộ cuối cùng lại bị đuổi ra ngoài, hơn nữa lại còn để cho tái kiến trong khảo nghiệm Bắc Thương linh viện này….

      Quan trọng nhất, chính là kẻ đáng sợ ngày xưa, hôm nay lại có thực lực yếu hơn nhiều, Linh Luân cảnh hậu kỳ!

      Tình cảnh đối lập xoay trời chuyển đất khiến cho Cát Hải cười càng thêm dữ tợn, nắm tay vì quá hưng phấn mà run rẩy ngừng, hít hơi sâu hằm hè:

      – Quả cảm ơn ông trời ban cho ta cơ hội tuyệt vời. Mục Trần, năm xưa ngươi khiến ta sợ hãi thế nào, bây giờ ta trả lại gấp trăm lần!

      – Bây giờ ngươi như ta khi xưa, hãy cảm nhận cái sợ hãi lực bất tòng tâm !

      tại, là cường giả Thần Phách cảnh, Mục Trần trong mắt căn bản là chịu nổi kích, đây chính là cơ hội tốt nhất để phá tan ám ảnh lâu nay, chắc chắn dễ dàng buông tha Mục Trần!

      Mục Trần vẫn chỉ cười, đôi mắt trước sau vẫn tĩnh lặng như nước hồ:

      – Tuy xưa nay ta đối đầu ít người, bất quá…. trước kia ngươi chưa bao giờ chân chính được ta xem là đối thủ, mà nay cũng như thế.

      Mục Trần rất bình thản nhàng, cũng mấy tỏ vẻ trào phúng, cứ như đó là cần bàn cãi.

      Cát Hải đỏ ngầu hai mắt, cảm giác bị sỉ nhục dâng cao trong lòng. Thực lực vốn viễn siêu tên kia, tại sao đối phương lại bảo căn bản chấp nhận là đối thủ, đủ tư cách ư, đây là sỉ nhục cỡ nào cơ chứ?

      – Ta lấy đao này rạch từng lằn mặt ngươi….

      Cát Hải tỏ ra thù hằn, mạnh mẽ bước tới, linh lực bùng nổ, uy áp Thần Phách cảnh được thúc đẩy cực cao khiến cho nhiều người bị ép đến khó thở.

      – Cát Hải! Đừng mơ đụng đến bằng hữu của Diệp bang ta!

      Diệp Khinh Linh lập tức quát lên, phát tán khí tức hề yếu hơn Cát Hải chút nào.

      – Ha ha ha!

      Cát Hải thấy thế, bất giác nhịn được cười lớn quái đản, chỉ vào mặt Mục Trần, ánh mắt quái dị, như gặp phải chuyện cười đáng cười mà phải cù léc để cười, tiếng cười vang vọng chấn động rừng rậm:

      – Ha ha, Mục Trần, ngươi trong Linh Lộ thừa đủ tư cách nhận lấy đánh giá cấp Vương, ngay cả Cơ Huyền, Dương Hoằng đứng đầu Linh Lộ cũng kiêng nể ba phần, tạo ra hồi Linh Lộ Huyết Họa, sao đến bây giờ lại núp váy đàn bà, cho nàng ta bước ra bảo vệ ngươi thế hả?

      Bất giác chỉ có tiếng của Cát Hải vang lên văng vẳng, mọi người đều im bặt, tròn mắt tin nổi nhìn vào thiếu niên sâu như đầm nước đen. Dù cho bọn họ có tư cách tham gia Linh Lộ, thế nhưng cũng biết những người đạt đánh giá cấp Vương trong đó là loại quái nghiệt chủng như thế nào, chắc chắn đó là những kẻ nhận được danh ngạch hạch tâm Ngũ Đại Viện!

      – Vương cấp? Cơ Huyền? Dương Hoằng? Linh Lộ Huyết Họa?

      Khác với mọi người chút, Diệp Khinh Linh nhìn xuống đất, hai mắt mở lớn trân trân kinh hãi, hoảng sợ đến khó tin leo lên gương mặt xinh đẹp của nàng.

      Cũng là người bước ra từ Linh Lộ, đối với những cái tên kia, tự nhiên là có hiểu biết cao hơn hẳn người bên ngoài, từng chữ đều có ý nghĩa riêng của nó.

      Cơ Huyền, Dương Hoằng. . . bọn họ đều những kẻ chói sáng nhất trong Linh Lộ, gia nhập Ngũ Đại Viện cũng là ngôi sao mà bao người ngưỡng mộ nhìn lên. Thế nhưng vị thiếu niên mực tươi cười khiến người khác vui vẻ hòa nhã kia lại khiến cho những nhân vật đáng sợ nọ cũng phải kiêng dè?

      – Linh Lộ Huyết Họa. . .

      Diệp Khinh Linh nhàng lặp lại mấy chữ đó, đó từng là việc kinh thiên động địa chấn kinh cả thế giới Linh Lộ, thậm chí khiến Ngũ Đại Viện xưa nay luôn có quy định nhúng tay vào chương trình rèn luyện Linh Lộ cũng phải ra tay dàn xếp…. lại chính là chuyện mà tên thiếu niên trước mặt này tay tạo nên?

      ra… ra ngươi chính là kẻ kia…. Huyết Họa giả. . . Mục Trần. . .

      Diệp Khinh Linh rung động lẩm bẩm, khó trách cái tên này có vẻ quen thuộc, ra Mục Trần chính là kẻ khiến vô số người sợ hãi, vô số người e ngại, vô số người ngưỡng mộ, Huyết Họa giả.

      – Do đó, Diệp Khinh Linh, ta khuyên ngươi nên tránh sang bên , ngươi chưa đủ tư cách bảo vệ .

      Cát Hải nghiến răng nghiến lợi , những cái tên kia dù chủ động ra cũng tránh khỏi run rẩy. Tên kia trước đây đáng sợ ra sao chứ, phải người có thể sánh nổi. Thế nhưng trở về Đại Thiên thế giới, kẻ đáng sợ kia bây giờ trở thành chuyện cười cho thiên hạ!

      Bởi vì tại, chính cũng thừa sức hạ bệ kẻ đáng sợ đó!

      Diệp Khinh Linh đưa cặp mắt phức tạp chăm chú nhìn về khuôn mặt tuấn tú của Mục Trần, cắn môi :

      – Ta bất kể là ai, giúp Duẫn nhi, chính là bằng hữu của ta, ta tuyệt đối giao cho ngươi!

      Dù danh hiệu Huyết Họa giả khiến cho nàng rung động ít, nhưng nàng hiểu tại thế giới này Mục Trần chẳng thể nào đem theo cái lợi hại ở Linh Lộ ra được, vì nửa đường bị đuổi , chỉ khiến bất lợi tốn mất năm tu luyện được, lại còn mất luôn cả nghi thức quan trọng nhất hoàn thành Linh Lộ, linh lực quán đính.

      tại chỉ là thiếu niên Linh Luân cảnh hậu kỳ rất bình thường, nếu Cát Hải này chỉ có nước run rẩy xin tha mạng trước mặt mà thôi.

      Cát Hải thấy Diệp Khinh Linh phản ứng như vậy, nhất thời hai mắt lạnh lẽo, tay nắm chặt trường đao, linh lực hùng hồn bạo dũng tuôn ra.

      Diệp Khinh Linh bước lên vài bước, tay nắm lại, trường kiếm tinh xảo ra, đối chọi với Cát Hải.

      Bất quá ngay lúc đó, phía sau nàng có tiếng bước chân nhàng tiến tới, và chủ nhân của bước chân đó trở thành tâm điểm chú ý của toàn bộ mọi người, giơ tay nắm lấy cổ tay của nàng.

      Diệp Khinh Linh nhìn lại, chỉ thấy nụ cười hiền hòa, Mục Trần lắc đầu.

      – Đa tạ, bất quá. . . nếu ngay cả mấy thứ linh tinh mà ta chẳng có mấy ấn tượng cũng có cách đối phó, ta nào có mặt mũi tiến vào Ngũ Đại Viện?

      – Cát Hải phải , dù rằng ở đây phải Linh Lộ, nhưng mà , trước kia ngươi có tư cách trở thành đối thủ của ta, tại. . . vẫn giống y như thế.

      Mục Trần nhàng cười bước tới, đôi mắt toát ra khí lạnh sắc bén khiến cho tim gan người khác phải trở nên loạn xạ.
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 121: Đắng Cấp Là Mãi Mãi.


      Cát Hải phóng căp mắt đỏ lừ nhìn đối thủ trước mặt, ánh mắt tên kia vẫn bình tĩnh như thế, rộng như biển, sâu như hồ, nhìn hơi tiếng, mà lại giấu cơn lốc đáng sợ chực chờ nuốt lấy kẻ khác.

      – Ngươi nghĩ chỗ này giống như Linh Lộ sao?

      Cát Hải nheo mắt gầm gừ với Mục Trần, nghiến răng nghiến lợi trèo trẹo:

      – Ngươi tại có đủ tư cách chuyện với ta ư? Dựa vào cái gì? Bằng cái thực lực tôm tép Linh Luân cảnh hậu kỳ đó à?

      Mục Trần cười :

      – Muốn xóa cái ám ảnh xưa giờ qua đây, bất quá chắc ngươi cũng biết tính cách của ta, thành ra nếu quyết tâm phải chuẩn bị trả giá đắt. Mặc dù chỗ này đủ tàn khốc như Linh Lộ vậy, nhưng mà ra nếu ta để ý đến mấy cái quy tắc nhàm chán cũng chẳng thể nào tạo ra chuyện ngày xưa trong Linh Lộ, phải nhỉ?

      Cát Hải hai con ngươi đều co lại, nhìn nụ cười của Mục Trần mà như thấy lại vẻ hung ác đáng sợ ngày xưa của trong Linh Lộ, bất giác sợ hãi từ đâu đó sâu trong tâm can len lỏi bò ra.

      – Ngươi tại có tư cách nhăng cuội!

      Cát Hải lạnh lùng tự trấn an mình, hít sâu hơi áp chế sợ hãi lan ra. biết nếu hôm nay đánh bại được Mục Trần, cả đời vĩnh viễn ôm cái ám ảnh đó mà sống vật vờ, con đường tu luyện cũng bị ngăn trở.

      Ông trời cho cơ hội xóa , bây giờ nhất định phải nắm chắc!

      – Lúc này đây, kẻ trả giá là ngươi!

      Cát Hải gầm lên dữ tợn, hung lệ trong mắt còn kềm chế trào ra, linh lực tràn ngập lan tỏa.

      “Uỳnh!”

      Chân giẫm mạnh lên đất, thanh hình như tên bắn xông ra, xuất ngay mặt Mục Trần, tay nắm chắc trường đao đỏ sậm, tiếng “roạt” vang lên, lưỡi đao sắc bén tàn nhẫn chém ngang cổ họng Mục Trần.

      Cát Hải vừa ra tay thi triển thế công lão luyện tàn nhẫn, khí thế này hơn xa những đệ tử bình thường, khác hẳn những cường giả Thần Phách cảnh khác. Quả người từ Linh Lộ hoàn thành trở ra, hầu như ai cũng có bản lĩnh phi thường.

      Lưỡi đao lóe lên trong mắt Mục Trần, bước lui lại, kình phong bén nhọn thổi ngang yết hầu, vang lên tiếng khí bị cắt xé thảm thương.

      – Ta cho ngươi biết Thần Phách cảnh và Linh Luân cảnh chênh lệch ra sao!

      Cát Hải hét lớn, uy áp linh lực bao phủ Mục Trần, đao phong như lốc xoáy cuồn cuộn nổi lên, phô thiên cái địa đánh tới những yếu huyệt người Mục Trần.

      Mặt đất xung quanh đó bị đao phong chém rách thành những lằn đất sâu, lan đến những gốc cây gần đó, chặt đứt ngang dọc tạo thành bề mặt cực nhẵn.

      Bên phía Diệp bang, hầu hết mọi người đều phải nín thở tĩnh khí, bọn họ biết rất ràng Cát Hải vô cùng lợi hại. Cường giả Thần Phách cảnh mạnh mẽ siêu việt Linh Luân cảnh, công kích này thừa sức chém nát gã Linh Luân cảnh hậu kỳ trong nháy mắt.

      Tên kia có đở được hay …..

      Những con mắt lo lắng quan sát Mục Trần, mà ở giữa đao khí lại hoàn thành nguyên vẹn hề sứt mẻ.

      Trong hai con ngươi Mục Trần là vô số đao khí đầy trời và gương mặt dữ tợn của Cát Hải, Đại Phù Đồ quyết cấp tốc vận chuyển trong người.

      LInh lực đen đen gào thét lao như bay dọc theo lộ tuyến kinh mạch, sâu trong thân thể lại ra những đốm đen bí . tại sức mạnh tăng cao, càng lúc càng có thể tự chủ giải phóng Linh mạch bí bị mẫu thân phong ấn sâu trong cở thể.

      Dù cho thể sử dụng nó đến mức tận cùng, nhưng chừng đó cũng đủ sức đối phó tên lóc cóc leng keng trước mặt này rồi.

      Đốm đen lóe lên hình thành hắc tháp mơ hồ quỷ dị, trong người Mục Trần, linh lực trong khoảnh khắc trở nên vô cùng mãnh liệt.

      Hào quang hắc ám thoáng liền tụ thành hắc tháp sâu trong con ngươi, hai tay nắm chặt, hắc ám ngưng tụ bên ngoài cơ thể, hình thành hắc tháp to lớn hơn.

      “Choang choang choang!”

      Đao khí bén ngót của Cát Hải cắt tới hắc tháp làm vang lên tiếng kim thiết va chạm, tia lửa tóe ra, thế nhưng hắc tháp chẳng si nhê.

      – Đây là cái gì?

      Cát Hải nhìn vào hắc tháp đó, sắc mặt biến đổi, nhưng cũng nhanh chóng cắn răng lao lên. tin thực lực Thần Phách cảnh của đủ áp chế Mục Trần Linh Luân cảnh hậu kỳ!

      – Huyết Chiến Đao pháp!

      Cát Hải bước lên, đao thế thay đổi, dao động tràn ngập huyết tinh khiến cho trường đao đỏ sậm trở thành đỏ tươi, bọc trong hồng quang toàn lực chẻ xuống.

      Đối mặt đòn tấn công đó, Mục Trần hề tỏ ra lui bước, cũng có ngạo khí của mình. Nếu đổi lại là đối thủ đáng tôn trọng, cũng ngần ngại lui bước, nhưng loại này, khỏi quá coi thường .

      Mục Trần nắm chặt tay, cơ thể được hắc tháp bảo vệ lại trở thành thanh lợi khí, quyền phong gào thét mang theo linh lực cuồn cuộn mạnh mẽ đánh tới trường đao của Cát Hải.

      “Choang!”

      Kình phong kinh người bắn mạnh ra, đất đá dưới chân cả hai đều sụp xuống mảng.

      – Sát!

      Cát Hải rống lên, trường đao múa ra những đường đao lạnh lẽo dày đặc, linh lực trong người huy động hết mức, vậy mà lại phát thể áp chế Mục Trần.

      – Khốn, bất quá chỉ có thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ, sao lại có khả năng chính diện giao chiến với ta!

      Cát Hải giận dữ, chiến lực của Mục Trần vượt xa dự kiến.

      Diệp bang và Cát bang cũng chấn động nhìn vòng chiến của hai người kia, cái loại linh lực ngạnh chiến này quá mạnh mẽ cho trình độ Linh Luân cảnh phóng thích ra.

      – Tỷ tỷ, Mục Trần ca ca sao chứ?

      Duẫn nhi lo lắng nhìn qua, kéo tay Diệp Khinh Linh.

      Diệp Khinh Linh cầm tay bé, khẽ lắc đầu. Đôi mắt cũng tỏ ra kinh ngạc vô cùng, quan sát quả Mục Trần chỉ có thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ, nhưng chiến lực của nhìn sơ qua cũng thừa sức so sánh với Thần Phách cảnh.

      là lợi hại a.

      Diệp Khinh Linh ta thán, Linh Lộ Huyết Họa giả, quả nhiên danh bất hư truyền. Dù bị đuổi ra khiến cho cấp bậc trình độ hơi thấp, nhưng cái tên tinh kia vẫn kém thực lực chút nào.

      Người như thế dù có gặp đả kích tương tự lần nữa, cũng có thể thẳng lưng can đảm nhàng bước xuống, sau đó lại trở nên mạnh mẽ hơn.

      – Lão đại chẳng chiếm được chút thượng phong, tiểu tử đáng chết kia sao lại lợi hại như vậy?

      Vài người Cát bang cũng khiếp sợ lẩm bẩm, thực lực Cát Hải là Thần Phách cảnh, lẽ ra phải hoàn mỹ áp chế Linh Luân cảnh hậu kỳ như Mục Trần mới đúng chớ.

      Cát Thanh cũng biến sắc liên tục, Mục Trần có thể 1vs3 đánh bại ba người ngang cấp liên thủ, chiến lực dĩ nhiên phải cao hơn Linh Luân cảnh hậu kỳ bình thường, thế nhưng cũng ngờ được tên kia lại mạnh đến mức cả Cát Hải cũng khó có thể chiến thắng.

      “Choang cheng!”

      Linh lực hùng hậu của hai bên trùng kích vào chỗ, khí lãng bắn ra trực tiếp chấn văng đất đá, bùn đất tung bay đầy trời.

      Cát Hải mặt mũi dự tợn, tay nắm chặt đao, khí thế phá sơn trảm xuống, thế nhưng thế công mạnh mẽ sắc bén thừa sức chém gã Linh Luân cảnh hậu kỳ thành hai nửa lại hoàn toàn bị Mục Trần dùng đấm cường hãn ngăn lại.

      Nắm tay của có linh lực đen ngòm dao động, bá khí toát ra ngút trời, khiến cho trường đao của Cát Hải cũng thế đột phá.

      – Ngươi nhận được Linh Lộ quán đính cũng chỉ có thực lực thế này thôi sao? Xem ra cái quán đính đó cũng lợi hại như ta tưởng.

      Mục Trần cười nhạt. Với thực lực tại thúc giục thêm Linh Mạch thần bí thừa sức đánh nhau với cường giả Thần Phách cảnh sơ kỳ, Cát Hải muốn áp chế quả là tự cao quá rồi.

      – Giờ ta lại cho ngươi biết, ngày trước dễ dàng đánh bại ngươi, hôm nay vẫn y như thế dễ dàng kém!

      Mục Trần đột nhiên trừng mắt lăng lệ, vẻ mặt hiền hòa trở nên lợi hại sắc như đao, khiến Cát Hải phát lạnh trong lòng mà run rẩy kịch liệt.

      “Phốc!”

      Mục Trần nhảy tới, linh lực trong cơ thể dâng cao, quyền phong hề do dự tung ra.

      quyền đơn giản hoa mỹ huyền diệu, nhưng ngay lúc đó, hắc ám từ quyền phong trào ra, ba đạo hắc ấn lên.

      Chỉ là ba hắc ấn khá lọt thỏm trong tay, nhưng xuất của chúng lại mang tới dao động cực kỳ bá đạo.

      “Ầm!”

      Mục Trần vẫn bình tĩnh tung quyền, ba đạo hắc ấn gào thét mang theo cái đuôi hắc ám xé toạc khí bắn tới Cát Hải.

      Quyền phong lướt qua, khí nứt nẻ muốn vỡ nát, có chỗ như bị uốn cong lại.

      Cát Hải cũng nhận ra Mục Trần có công kích rất lợi hại như vậy, gương mặt trở nên nghiêm trọng vô cùng, tay nắm chắc trường đao, thân đao rung chuyển, đao mang đỏ sẫm kéo dài ra thêm mấy trượng.

      – Huyết Đao Phá Linh!

      Cát Hải lóe mắt sáng quắc hét lên, đao mang đỏ bầm như máu tươi ngưng tụ. Ngay tức khắc đao mang đó cũng xé rách khí bổ tới ba đạo hắc ấn lao qua.

      “Uỳnh!”

      Vừa chạm, ba đạo hắc ấn gần như đồng thời bùng nổ, ba cỗ lực lượng bá đạo chồng chất lên nhau như sóng thần vỗ vào đao mang.

      Đao kịch liệt run rẩy, đao mang dập dờn dao động, chịu lực trùng kích của ba đạo hắc ấn mà rung chuyển vỡ toang.

      Ngay khi đao mang bị chất nát, kinh hãi bất giác tràn ngập trong mắt Cát Hải.

      Công kích cực mạnh của vẫn thể có lấy chút thượng phong!

      Trường đao đỏ sậm rời tay bay , thân thể như trúng phải đòn nghiêm trọng văng ngược lại nện vào gốc đại thụ rắn chắc, cổ họng ngòn ngọt, hộc máu…

      – Tại sao? Ta sao có thể bại trong tay ?

      Cát Hải rít gào, mạnh mẽ đứng dậy, muốn dùng linh lực hùng hậu của Thần Phách cảnh đè chết Mục Trần!

      Bất quá, ngay khi vừa mới đứng lên, cơ thể lực cứng đơ, vì cảm nhận luồng linh lực cuồng bạo vô tận trút xuống người mình.

      Những kẻ đứng xem chung quanh cũng hoảng sợ kinh hô.

      Cát Hải nhìn qua bên kia, hai tay Mục Trần buông thõng, khuôn mặt tuấn tú chẳng hề bận tâm đến đối thủ, mà đầu lại có lôi quang lóe lên, hóa thành lôi trận cực lớn, dao động cuồng bạo hướng đến đe dọa khiến Cát Hải hoảng hốt run rẩy.

      Mục Trần, lại còn là Linh Trận sư!

      Cát Hải cứng người, hoảng sợ lan đến đầu óc.

      – Ta … đối thủ của ta nhiều lắm, nhưng bất quá ngươi chẳng đủ tư cách.

      Mục Trần hờ hững nhìn ánh mắt hoảng sợ của Cát Hải, bấm tay bắn ra, lôi trận đầu rít gào điên cuồng, đạo lôi quang rực rỡ như mãng xà phẫn nộ bắn ra, giương nanh múa vuốt.

      Lôi quang xuyên qua trung, lôi điện rực rỡ chiếu rọi gương mặt kinh hãi của mọi người.

      Cát Hải lúc này mới thấu hiểu được, bản thân và kẻ trước mặt có chênh lệch to lớn đến mức nào.

      loại người, chung quy luôn khiến kẻ khác phải nhìn lên với tâm trạn…. sợ hãi.
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 122: Điều Kiện.


      Lôi quang cắt ngang rừng rậm, giương nanh múa vuốt cuồng dã phá tan mọi thứ, khiến khống khí cũng bốc hơi mất.

      – Roẹt!

      Tốc độ cực nhanh, chỉ nháy mát đá lao Tới Cát Hải, tên kia cũng kinh hoàng sợ chết vô cùng. Mục Trần ra tay căn bản chẳng hề lưu tình.

      Vẫn tàn nhẫn như năm xưa.

      Cát Hải lúc đó chỉ có thể liều mạng điều động linh lực bảo vệ quanh người, hình thành giáp trụ kiên cố.

      – Rầm!”

      Lôi quang cuống bạo sáng chói, kích phá đánh vào người Cát Hải, lôi bạo tràn ngập chói mắt. thanh thủng màng nhĩ phá lan ra.

      – Véo!

      Cơ thể Cát Hải như bị bỏng bị đánh bay , những nhánh cây đường bay đều bị cơ thể đó chấn gãy, đau đớn hộc máu như mưa.

      Phá nát hơn mười nhánh cây to, rốt cuộc thân thể tàn tạ của Cát Hải cũng chạm được mặt đất, máu me đầy người, thê thảm vô cùng, bộ dáng chẳng còn chút hung lệ nào như trước nữa.

      Cát bang im ắng lặng ngắt như tờ, cả đám đầy mồ hôi mà lạnh run, hoàn toàn ngậm miệng chẳng dám hé răng nửa lời, Cát Thanh lại càng run rẩy kịch liệt hơn nữa trước biến cố vừa diễn ra.

      Đối với , Cát Hải là đại biểu cho “cường đại”, dù vào đến Bắc Thương giới này cũng chưa có ai chống chọi lại được thế nhưng bây giờ hình tượng Cát Hải bất bại vô địch trong lòng hoàn toàn tan tác trong tay tên thiếu niên tuấn tú đứng bên kia.

      Mà tên đó thực lực cũng chi là Linh Luân cảnh hậu kỳ.

      – Sao mạnh thế.

      Cát Thanh run rẩy lắp bắp, đôi mắt nhìn Mục Trần càng thêm hoảng hốt. Đến lúc này cảm thấy hối hận vì sao từ ban đầu lại muốn chọc ghẹo cái tên quái vật ác ma với gương mặt hiền hòa kia.

      Bên phía Diệp bang cũng yên lặng chẳng kém, đám Vương Thịnh há mồm vẫn chưa ngậm lại được. Ai mà tưởng tượng cho nổi cái người vừa nãy ngồi uống rượu chung với họ với vẻ mặt tươi cười hiền lành và thoải mái, lại khủng bố đến kinh hoàng như thế.

      Kia là Thân cường giả Phách cảnh sơ kỳ a, mạnh mẽ ngang ngửa Diệp Khinh Linh…. vậy mà bị giải quyết cấp tốc như Thế ư?

      Mục Trần hờ hững nhìn bóng người thê thảm lê lết mặt đất lập tức tiến tới Cát Hải, thành viên Cát bang nhìn Thấy cũng ai dám bước ra ngăn cản.

      Mục Trần đứng trước mặt Cát hải, tay vẫn nắm chặt, trường đao cách đó xa chẳng biết từ khi nào ở trong tay , lưỡi đao kề sát cổ họng Cát Hải, thản nhiên :

      – Ta , người muốn tới chọc ghẹo ta phải chuẩn bị trả giá lớn.

      Cát Hải run rẩy, mặt tái mét nhìn lên, ánh mắt tên kia lạnh lùng chút tình cảm. giọng run run khó khăn:

      – Nơi này phải Linh Lộ… nếu ngươi giết người lung Tung. Bắc Thương linh viện nhất định loại ngươi!

      – Ngươi nghĩ uy hiếp được ta sao?

      Mục Trần mỉm cười bàn tay duỗi ra, lắc cổ tay, lưỡi đao bén ngọt cắt qua da cổ của Cát Hải, để lại lằn máu.

      Cám giác lạnh lẻo ướt át từ cổ truyền lên não khiến Cát Hải chẳng dám cục cựa, càng dám khích thêm cái gì, vì Cát Hải biết chỉ cần chọc giận tên ác ma trước mặt chút nữa thôi, có lẽ phải lĩnh trọn đòn sát thủ.

      biết Mục Trần có thủ đoạn độc ác ra sao.

      Thành viên Cát bang nhìn cảnh tượng trước mặt mà rét run, lạnh lẽo trong bất giác dâng lên đen đặc, kinh sợ đến mức cử động được.

      – Muốn giữ mạng, vài cái điều kiện tương xứng .

      Mục Trần thản nhiên :

      -Tuy rằng giết người có chút phiền toái, bất quá nếu ta phá hủy ấn kỷ của ngươi, hẳn là ngươi trực tiếp cuốn gói về nhà, Bắc Thương linh viện ngươi cũng đừng mơ tưởng đến nữa.

      Cát Hải nghe xong biển sắc, vất vả lắm mới có danh nghạch hạt giống để gia nhắp Bắc Thương linh viện, đến được đây rồi còn bị đào thải khác nào giết chết .

      -Ta giao linh khí trong ấn ký cho ngươi.

      Cát Hải cắn răng trả lời, ấn ký đạt tới cấp 5, trong thời gian này cũng cố gắng ít, Coi như toàn bộ cực khổ mấy ngày nay đều chỉ phí công cho Mục Trần, nhưng như vậy vẫn hơn ấn ký bị phá hủy.

      Mục Trần cười cười, lưỡi đao dán tại cổ Cát Hải lùi chút.

      Tâm thần vừa động, ấn ký kim quang từ mi tâm Cát Hải nhất thời tắt , tia kim quang bắn ra chui vào ấn ký của Mục Trần.

      Với luồng lính khí đặc biệt đó, ấn ký của Mục Trần chuyển Thành màu vàng, hẳn nhiên hấp Thu linh khí trong ấn ký của Cát Hải khiến nó tăng lên cấp 5.

      – Vậy có thể thả ta ?

      Hậm hực nhìn kim ấn trán Mục Trấn, Cát Hải xuống nước giọng.

      Mục Trần chỉ cười, lắc đầu:

      – Chừng này còn chưa đủ.

      – Ngươi….

      Cát Hải giận dữ.

      Lưỡi dao lạnh ngắt lại chạm vào da, Cát Hải cũng dám làm bừa, chỉ phẫn nộ gắt lên:

      – Ngươi còn muốn cái gì!

      Mục Trần chi dưa mát nhằn nhạt nhìn , vẻ mặt đúng là trả giá chừng đó vẫn chưa khiến khó chịu trong lòng giảm .

      Cỗ họng lạnh băng khiến Cát Hải tỉnh táo lại, sắc mặt trầm ngâm suy nghĩ chút cát tiếng :

      – Ta cho ngươi tin tức, thả ta .

      – Phải xem giá trị tin tức đó.

      Mục Trần cười nhạt

      – Chúng ta phát ra Sơn cốc ít vật quý, dường như trong đó có gốc Thần Phách Dương Chi.

      Cát Hải cắn răng kể ra rành mạch.

      – Thần Phách Dương Chi?

      Mục Trần trợn mắt tập Trung, tỏ ra hứng thú. Gốc linh dược đo rất hiếm lạ, chỉ có ích cho cường giả Thần phách Cảnh, mà nghe còn có thể hỗ trợ cho những cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ tiến thêm bước quan trọng vào Thần Phách cảnh.

      giờ Mục Trần cũng chỉ cách Thần Phách cánh có bước ngắn, tự tin trong tháng tới đột phá, nhưng mà khảo nghiệm lần này thể kéo dài đến cả Tháng lâu như vậy.

      Cát Hải chỉ là kẻ tầm thường trong Linh Lộ mà từng gây oán mà thôi, còn rất nhiều kẻ cường đại hơn tên kia. Mục Trần chắc chắn trong Bắc Thương giới này phải hội ngộ khống ít những gương mặt quen thuộc.

      Do vậy, việc mau chóng tăng Thực lực lên cảnh giới Thần Phách cảnh cũng rất cấp bách, khiến an tâm đủ sức đối đầu mấy kẻ Thực lực cường hãn kia.

      Thần Phách Am Dương Chi quả là hấp dẫn trí mạng.

      Bất quá, thế nào tin hoàn toàn vào Cát Hải, cười :

      – Có bảo vật trân quý như thế, sao ngươi ra tay mà còn đế đến bây giờ?

      – ở đó có ba con linh thú cao cấp trấn giữ, thực lực yếu hơn ta. mình ta thể động vào.

      Cát Hải tỏ ra cam lòng, bản thân phải trả giá khống ít mới phát được sơn cốc, vậy mà ba Con linh thú cao cấp kia lại án ngữ ngoài cốc vào được.

      -Chỗ nào?

      Mục Trần nhíu mày hỏi.

      Cát Hải nhanh chóng ra địa điểm. Mục Trần nghe thấy, suy nghĩ lát rồi vẩy tay gọi Diệp Khinh Linh, nàng ta giật mình nghi hoặc bước tới.

      Mục Trần thuật lại những gì Cát Hải vừa vói Diệp Khinh Linh.

      – Vị trí này có đúng ?

      Mục Trần dò hỏi. Diệp Khinh Linh chắc chắn biết nhiều tin tức hơn , nên nhờ nàng có vấn dĩ nhiên là chủ ỷ tồi.

      – Phía tây bắc..

      Diệp Khinh Linh trầm ngâm chút, gõ gõ trán gật đầu:

      – Phía bên đó rất bí , trước kia đúng là Cát bang từ bên phía đó chảy sang, nhưng mà về phần có Thần Phách Dương Chi hay ta , dám khẳng định.

      Mục Trân nhàng gật đầu, liếc nhìn Cát Hải. Tuy cùng chưa tên kia có ý gì, bất quá tin tức này cũng có vài độ chính xác.

      Mục Trần thu đao, ném lại cho Cát Hải, cười :

      – Lần này bỏ qua cho ngươi , bất quá nếu dám gạt ta, tin chắc ngươi chạy thoát đâu.

      Nhìn nụ cười hiền hòa mà đanh ác của Mục Trần, Cát Hải run rẩy như cầy sấy, chẳng dám lại tiếng nào, chật vật bò dậy, vung tay kéo đám thành viên Cát bang nhanh chóng chạy như vịt.

      – Ngươi muốn di đến chỗ đó?

      Diệp Khinh Linh nhìn dám người Cát bang lúc này đá như cái bang khổ sở bại lui, mi cong nhíu lại hỏi Mục Trần:

      – Ta vẫn cảm thấy tên Cát Hải kia có chút lòng nào tốt.

      – Cứ kệ , chỉ cần tin tức này đúng là được.

      Mục Trần cười, :

      – Sao? Có hứng thú di chung ? Nơi đó có lẽ cũng chứa ít bảo vật, đối với Diệp bang cũng có nhiều lợi ích.

      – Đại nhân vật của Linh Lộ mà cũng cần ta hỗ trợ sao?

      Diệp Khinh Linh cười khúc khích.

      – Cái gì mà đại nhân vật…

      Mục Trần méo miệng cười:

      – Cái chỗ đó đâu phải ngươi biết, nguy cơ tứ bề, mình ăn Thịt người ắt phải bị kẻ khác ăn thịt mình.

      Diệp Khinh Linh cũng khẽ thở dài, hơi nghiêng đầu đưa mắt tò mò nhìn Mục Trần, :

      – Muốn chúng ta hỗ trợ cũng được bất quá phải trả lời ta chuyện.

      – Chuyện gì?

      – Ngươi và Lạc vương Lạc Li có quan hệ gì?

      Diệp Khinh Linh hứng thú hỏi.

      – Lạc vương? Đó là danh hiệu sau khi nàng được đánh giá cấp Vương sao?

      Mục Trần nghe mà thấy buồn cười, tượng tưởng gương mặt bất đắc dĩ của nàng khi bị người ta gọi như thế.

      – Ta và nàng là đồng đội, cùng tổ đội.

      Mục Trần cười cười trả lời.

      – Chỉ là đồng đội thôi sao?

      Diệp Khinh Linh cười khanh khách, :

      – Ngươi có biết sau khi ngươi rời khỏi Linh Lộ nàng làm ta cái chuyện gì ?

      – Chuyện gì?

      Mục Trần miệng cười hơi giảm, nhíu mày.

      – Cuối Linh Lộ, chư vương đoạt Linh Quan, nàng ra tay với Huyền vương Cơ Huyền.

      Diệp Khinh Linh bất chợt tỏ ra hào hứng, hai mắt nóng rực như nhìn lại trận chiến kinh thiên năm xưa, rành mạch kể lại từng chi tiết cho Mục Trần:

      – Song vương giao phong. Lạc vương trả giá trọng thương mà đánh lui Huyền vương, khiến mất cơ hội cướp Linh Quan.

      – Rồi nàng với Huyền vương… mạng của , nàng lấy. vì sớm muộn có ngày chính ngươi tự minh ra tay.

      Mục Trần trầm mặc, ngẩng lên hít hơi, sát khí mãnh liệt đột ngột chuyển động trong hai mắt.

      – Cơ Huyền, ngươi dám đả thương nàng, vậy mạng ngươi ta quyết lấy rồi!

      Linh Lộ vẫn chưa đánh xong, thế chúng ta đến Ngũ Đại Viện hoàn Thành triệt để trận chiến đó !
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 123: Đoạt Bảo.


      Trong rừng rậm, đám đông chật vật bỏ chạy, dẫn đầu là Cát Hải mặt mũi máu me tung tóe, vết sẹo mặt co giật nhìn cực kỳ xấu xí và dữ tợn kinh khủng, mấy người bên cạnh nhìn mà rùng mình thôi.

      – Đại ca!

      Cát Thanh cẩn thận khẽ gọi tiếng:

      – Chúng ta dễ dàng cho bọn cái tin tức kia như vậy sao? Nếu lỡ như Mục Trần đoạt được Thần Phách Dương Chi, thực lực lại tăng lên, đến lúc đó…..

      còn chưa hết, đôi mắt đỏ lạnh lùng của Cát Hải phóng tới, khiến cho run rẩy ngậm miệng, len lén liếc nhìn đại ca của .

      Cát Hải chậm rãi nhìn ra phía sau lưng, đôi mắt vẫn dữ tợn như trước, nghiến răng

      – Muốn đoạt được Thần Phách Dương Chi, nào có dễ dàng như vậy!

      – Ngươi cho rằng ta ra tay đoạt bảo vì e ngại ba con súc sinh kia sao? Bọn nó tuy có thực lực lợi hại, nhưng linh trí ngu đần, biện pháp thu phục chúng nó thiếu gì. Bất quá, loại kỳ bảo như Thần Phách Dương Chi, lẽ chỉ có chúng ta mới phát ra hay sao?

      – Còn có kẻ khác?

      Cát Thanh cả kinh.

      – Hừ! Hai đám người kia cũng chẳng kẻ nào lương thiện, luôn chăm chú quan sát Thần Phách Dương Chi, bất quá vì còn e ngại nhau nên chưa bên nào dám ra tay trước, nếu Mục Trần dám , chắc chắn ba con hổ tranh nhau chết cũng bị thương.

      Cát Hải điềm nhiên :

      – Hai đám người kia, mặc dù thủ lĩnh của bọn nó có tham gia Linh Lộ, nhưng hai tên đó gia cảnh bất phàm, nhờ có tài nguyên gia tộc mà thực lực hề kém so với ta. Mục Trần dám cướp món ăn trong miệng bọn họ, vậy xem có đủ bản lĩnh .

      – Đến lúc đó chúng ta lại thầm nấp, tìm cơ hội giải quyết hết toàn bộ, đoạt lấy Thần Phách Dương Chi vào tay mình, lúc đó thực lực của ta lại tăng tiến mạnh lên Thần Phách cảnh trung kỳ. Với sức mạnh đó trong Bắc Thương giới này có quá nhiều đối thủ.

      Cát Thanh nghe đầu đuôi liền mừng rỡ cười lớn:

      – Vẫn là đại ca sáng suốt, tiểu tử kia muốn kiếm lợi trong ta đại ca, ngờ bị đại ca tính kế.

      Cát Hải chỉ cười lạnh, bất quá trong trí não cũng lên nét cười khẽ gương mặt tuấn tú của tên kia, trái tim như muốn đóng băng. vội cắn môi đề tỉnh tinh thần, đè cảm giác sợ hãi kia xuống.

      – Mặt khác, các ngươi phao tin ra ngoài cho ta, bảo rằng Linh Lộ Huyết Họa giả Mục Trần tới Bắc Thương giới.

      Cát Hải lạnh lùng gằn từng tiếng.

      – Tên kia trong Linh Lộ chuốc oán với nhiều kẻ lợi hại, chắc hẳn Bắc Thương giới lúc này bọn chúng cũng lọt vào ít, khẳng định khi bọn họ nghe được cái tin này, khà khà, Mục Trần cũng có thể hiểu bị chơi đùa là như thế nào.

      – Dạ!

      Diệp bang, doanh trại vô cùng náo nhiệt, mọi người vẫn còn chìm đắm bàn tán trận chiến khi nãy, mực nhìn về Mục Trần với ánh mắt kính sợ và tò mò.

      Ai mà ngờ được tên kia vẻ ngoài khá bình thường, luôn mỉm cười ôn hòa nhã nhặn lại là người đáng sợ đến mức đó, đánh cho cường giả như Cát Hải thê thảm lê lết, quay đầu chạy bán sống bán chết.

      – Mục Trần ca ca, ngươi lợi hại!

      Duẫn nhi chút che giấu sùng bái của mình, đôi mắt xinh tươi trong sáng nhìn mãi rời Mục Trần, ra có hiểu mấy về cái chữ lợi hại là thế nào, chỉ đơn thuần lúc nãy thấy biểu rất xuất sắc.

      Mục Trần cười túm lấy hai đuôi tóc ngoe nguẩy đáng của Duẫn nhi, lúc này Diệp bang thu dọn doanh trại, chuẩn bị hành quân về phương hướng mà trước đó Cát Hải chỉ.

      – Chúng ta sau khi đến gần khu vực đó để phần lớn mọi người nghỉ ngơi, chỉ nên dẫn theo vài người có thực lực cao chút thăm dò trước.

      Diệp Khinh Linh bàn bạc với Mục Trần.

      Mục Trần gật đầu, loại chuyện thế này đông người chưa hẳn là tốt, mà còn dễ đánh rắn động cỏ.

      – Thần Phách Dương Chi khá quý hiếm, Cát Hải có thể phát ra chừng người khác cũng thừa sức tìm thấy, nên hành động cẩn thận chút.

      Mục Trần phân tích, lưu manh như dĩ nhiên thể nào khờ dại cho rằng tên Cát Hải vì quá sợ hãi mà thành với , vốn dĩ làm việc gì cũng cần phải cẩn thận.

      Diệp Khinh Linh khẽ gật.

      – Bất quá dù sao chúng ta cũng có vũ khí bí mật.

      Mục Trần đột nhiên cười, vuốt ve mái tóc hai đuôi của Duẫn nhi. bé này cũng là Linh Trận sư cấp 2, lại còn có được trạng thái Tâm Trận. ra nếu so chiến lực tổng thể bộc phát hoàn toàn, có lẽ cả Diệp Khinh Linh cũng phải chịu kém Duẫn nhi, chẳng qua nha đầu kia kinh nghiệm chiến đấu quá kém, dễ bị kích động khi đối địch. Linh Trận sư lâm trận đối chiến với người khác mà bị khích tướng căn bản bị phế mất nửa năng lực.

      – Nha đầu kia?

      Diệp Khinh Linh tròn mắt bất đắc dĩ, Duẫn nhi thiên phú linh trận cực cao, nếu phát huy được đầy đủ vô cùng lợi hại, bất quá bé vừa nhát gan lại tham ăn.

      Duẫn nhi nhìn thấy bộ dáng bất đắc dĩ của Diệp Khinh Linh, tức máu chu miệng làm mặt quỷ, cho rằng tỷ tỷ lại ghét bỏ nàng.

      – Nàng dù sao cũng còn khá , chỉ cần tôi luyện thêm chút tự mình chống đỡ phía cũng phải là thể.

      Mục Trần vẫn cảm thấy đó là điều bình thường, hơn hẳn vài tuổi lại thường ở trong chăn êm đệm ấm, được cưng chiều thành thói quen, đợi về sau được rèn luyện nhiều hơn tự nhiên có tính tự lập.

      – Vẫn là Mục Trần ca ca rất tốt.

      Duẫn nhi ôm lấy cánh tay Mục Trần nhõng nhẽo cười khì.

      Diệp Khinh Linh trừng mắt dọa bé, nhưng cũng để ý thêm, quay dặn dò phân công mọi người.

      Khoảng nửa giờ sau, Diệp bang sẵn sàng xuất phát. Diệp Khinh Linh dẫn đầu đoàn người đông đảo như thủy triều di chuyển về hướng tây bắc địa vực.

      số lượng người đông đúc như vậy cùng di chuyển, hẳn nhiên khiến cho nhiều con mắt chú ý, bất quá Diệp bang cũng có danh tiếng , những người kia thấy họ cũng dám có tâm tư gì lớn, thành ra suốt đường chỉ gặp số linh thú cản đường đều bị họ nhanh tay giải quyết, còn những chuyện khác lại khá thuận buồm xuôi gió.

      Cứ bình lặng di chuyển như thế, đến gần chạng vạng tối, đại đội mới dần giảm tốc độ dừng lại.

      Rừng rậm bất chợt bị cắt bởi tầng tầng lớp lớp núi non trùng điểm lên nhau, vách núi hiểm trở chỉ lên tận trời mây, đủ loại tiếng rống, gào, kêu, hú vang vọng trong các hẻm núi.

      – Theo như Cát Hải mô tả, có lẽ là ở đây.

      Diệp Khinh Linh nhìn về dãy núi trùng điệp, quay sang thông báo với Mục Trần.

      – Chọn ra vài người chuẩn bị vào núi .

      Mục Trần khẽ gật đầu, khu vực này có vẻ bí , nếu cố ý tìm kiếm có chuyện vô tình nhìn thấy những sơn cốc lẩn khuất đâu đó.

      Diệp Khinh Linh chỉ ra vài người trong số tinh Diệp bang, có khoảng 20 người được chọn, đa số đều có thực lực Linh Luân cảnh trung kỳ, còn có Vương Thịnh và vài người nữa có thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ.

      – Mặc Lĩnh, ngươi cứ cùng với bọn họ chờ bọn ta quay về.

      Mục Trần dặn dò Mặc Lĩnh, tên kia chỉ đành gật đầu, thực lực bản thân ở chỗ này cũng chẳng là gì, chứ đừng là nổi bật. Cố mà theo đôi khi chỉ vướng chân chứ đừng giúp được nhiều.

      !

      Mục Trần thấy mọi an bài thỏa đáng, kéo dài thời gian nữa mà dẫn đầu lao vào vùng núi lớn. Diệp Khinh Linh dẫn theo Duẫn nhi, Vương Thịnh và tinh Diệp bang đuổi theo.

      Trong núi có ít linh thú, thế nhưng mục tiêu của Mục Trần vẫn chưa nhìn thấy đâu, thành ra làm phiền bọn linh thú khó chơi đó, chỉ theo những đường vòng tránh né tiến sâu vào núi.

      đường chạy chừng 10 phút, sau đó cả bọn ngừng lại sườn núi, đưa mắt nhìn về trước, có cái khe ở giữa ba ngọn núi hợp vây vừa vặn hình thành sơn cốc, xung quanh toàn là vách đá dựng đứng, đại thụ chọc trời, tạo thành bức tường tự nhiên vững chắc che lấp cả sơn cốc.

      Mục Trần đặt chân triền núi, nhìn vào sơn cốc, mơ hồ cảm thấy ba cỗ khí tức hung ác bên đó. Khí tức này đúng là của linh thú cao cấp, thực lực ngang ngửa cường giả Thần Phách cảnh sơ kỳ.

      – Ba con linh thú Thần Phách cảnh sơ kỳ.

      Mục Trần nhìn qua thông báo cho mấy người Diệp Khinh Linh. Diệp Khinh Linh sắc mặt bình thường, nhưng bọn người như Vương Thịnh tim đập liên hồi, xưa nay chưa bao giờ dám đối đầu linh thú cao cấp chứ đừng liệp sát lúc cả ba con.

      – Ba con linh thú này phải giải quyết nhanh gọn, tránh đại chiến tạo động tĩnh quá lớn mà hấp dẫn linh thú khác hoặc thế lực khác tìm đến đây.

      Mục Trần chậm rãi .

      – Muốn nhanh cũng nhanh được, đám người chúng ta chỉ có Mục ca và Diệp tỷ đủ khả năng đơn chiến đối phó linh thú cao cấp thôi.

      Vương Thịnh nhăn nhó.

      Mục Trần mỉm cười:

      – Ba con linh thú này để ta đối phó, các ngươi chú ý những động tĩnh khác.

      Nghe thế, cả Vương Thịnh lẫn Diệp Khinh Linh cũng biến sắc. Mục Trần muốn dùng sức mình đối phó ba con linh thú Thần Phách cảnh sơ kỳ? Khó khăn hơn đánh nhau với Cát Hải nhiều lắm a.

      – Đừng lo, ta cũng định đưa mặt đánh lộn với chúng nó đâu.

      Mục Trần mỉm cười:

      – Duẫn nhi phải rồi sao, ta cũng là Linh Trận sư.

      Diệp Khinh Linh tròn mắt. Đúng là Duẫn nhi có , bất quá mấy ai để ý kia chứ, nhưng mà cho dù là Linh Trận sư cũng làm sao đủ sức đối phó lúc ba con linh thú cao cấp? Trừ phi có linh trận cấp 2 cực mạnh nào đó mà có thể bố trí thành công.

      Mười đầu ngón tay của Mục Trần bắt đầu có hào quang lóe ra, hình thành từng đạo linh ấn nho .

      Có đến 30 đạo linh ấn!

      Diệp Khinh Linh môi mỏng run run lắp bắp. 30 linh ấn? Người này đúng là Linh Trận sư cấp 2?

      Mục Trần chậm rãi nhắm mắt, dùng ngón tay vẽ nên những đường cong ngoằn nghèo khó hiểu. 30 linh ấn nhanh chóng lần lượt dung hòa vào khí, biến mất đâu đó thấy, rồi cỗ linh lực dao động kinh hoàng tản mát ra.

      Duẫn nhi bên cạnh cũng sắc mặt biến ảo kỳ dị, đôi mắt rung rinh nhìn Mục Trần, giọng giòn tan:

      – Mục Trần ca ca cũng có thể tiến vào trạng thái Tâm Trận a!

      Diệp Khinh Linh lại tiếp tục chấn động. Trạng thái Tâm Trận! Là tỷ tỷ của Duẫn nhi, nàng dĩ nhiên biết trạng thái này đối với Linh Trận sư lợi hại ra sao. ngờ Mục Trần chỉ là Linh Trận sư cấp 2, còn nắm giữ được trạng thái huyền diệu đó giống hệt Duẫn nhi.

      hổ là người có tư cách được đánh giá cấp Vương của Linh Lộ a!

      Diệp Khinh Linh thở dài, dù cho nửa đường bị gạt ra ngoài, nhưng vẫn chẳng hề tầm thường chút nào.

      Mục Trần chẳng có thời gian để ý đến vẻ kinh ngạc của mấy người xung quanh, vì lúc này linh trận vàng chóe to đùng chậm rãi ra trước mặt, dao động khiến khí xung quanh uốn éo muốn vỡ.
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 124: Kim Luận Liệt Trận.


      Trận đồ kim sắc chậm rãi lan tỏa ra trước mặt Mục Trần, những sợi linh lực quang phức tạp đan xen vẽ nên linh trận, toát ra dao động cuồng bạo.

      Diệp Khinh Linh phải là Linh Trận sư, nhìn vào dĩ nhiên như nông dân đúc kiếm, thế nhưng trận đồ quái đản trong mắt người thường Duẫn nhi lại nhìn hiểu ràng.

      Đôi mắt nhắm chặt của Mục Trần cũng dần dần mở ra, ngẩng lên nhìn trận pháp kim sắc to lớn trước mặt, thần sắc cũng tỏ ra nghiêm trọng. Đây chính là lần đầu tiên chân chính dùng sức mạnh bản thân để bố trí thành công linh trận cấp 2.

      Mà trận đồ này chính là thứ phụ thân , Mục Phong vất vả cày ải tìm kiếm khắp Bắc Linh cảnh để mua tặng trước khi lên đường. Với thiên phú quái quỷ của , cấu trúc trận pháp sớm được học thuộc nằm lòng, nhưng cũng vì số lượng linh ấn ngưng tụ còn chưa đủ nên mấy ngày trước vẫn chưa thi triển ra.

      – Tiếp theo phiền ngươi chút.

      Linh trận bố trí thành công, Mục Trần quay qua cười với Diệp Khinh Linh.

      Diệp Khinh Linh ngẩn người hiểu, bé Duẫn nhi lại đắc ý cười khì:

      – Tỷ tỷ bờm, Mục Trần ca ca muốn tỷ dụ mấy con linh thú kia chạy qua đây cho dùng linh trận đánh chết.

      Diệp Khinh Linh trợn trừng nhìn Duẫn nhi, dở khóc dở cười, do dự hỏi:

      – Ngươi chắc chắn linh trận này đủ sức đánh chết ba con linh thú cao cấp?

      Dù cho Mục Trần có cái linh trận cấp 2 này cũng khá lợi hại, nhưng mà linh thú cao cấp da dày thịt béo, lực phòng ngự rất mạnh, muốn nhất kích tất sát dễ chút nào.

      – Yên tâm , ta lo được mà.

      Mục Trần mỉm cười trả lời.

      Diệp Khinh Linh dù có nghi hoặc thêm cũng nữa, trăn trối trách móc vài câu với Duẫn nhi rồi lầu bầu phóng ra, chạy vào trong sơn cốc trước mặt.

      – Duẫn nhi.

      Mục Trần thấy Diệp Khinh Linh xa, mới vẫy tay gọi , rồi gì đó với Duẫn nhi.

      Khi Mục Trần vừa bày bố trận địa xong xuôi, vách núi có hai bóng người chui tọt vào hai doanh trại cách nhau xa lắm. Trong trại người qua người lại đông lớp lớp, mỗi bên đều có chừng trăm người.

      – Lão đại, có người định chiếm đoạt Thần Phách Dương Chi!

      Trong lều trại chủ, tin tức vừa báo bóng người liền bật thẳng đứng dậy, áo trắng phất phới, ngạo khí cao ngất cười khẩy:

      – Ai dám ra tay? Chẳng lẽ là Cát Hải? can đảm vậy sao?

      phải Cát Hải, là bang hội khác, có vẻ là Diệp bang.

      Tên trinh sát trả lời.

      – Diệp bang? Diệp Khinh Linh?

      Nam tử áo trắng cau mày cười lớn:

      – Ra là mỹ nhân a, nàng cũng gan góc đấy, dám đoạt bảo vật trong mắt ta.

      – Lão đại, bây giờ làm gì?

      – Còn làm gì nữa? Chuẩn bị ra tay, tiểu mỹ nhân dám cướp đồ của bổn thiếu gia, vậy lần này cướp luôn cả người, ha ha!

      Nam tử áo trắng cười vang dội, vung tay lên phóng ra ngoài trại, đám người đông đúc cũng nhanh chóng lao theo.

      Cùng lúc đó, bên phía doanh trại bên kia cũng có đám người đông đảo phóng ra, hướng thẳng đến sơn cốc trong núi.

      “Grééééec!”

      Sau khi Diệp Khinh Linh tiến vào sơn cốc được lát, thình lình có tiếng rống đinh tai nhức óc vang dội núi rừng, khiến cho cả sơn cố rung động, linh lưc cuồng bạo bùng nổ phóng lên cao.

      Diệp Khinh Linh như tia sáng bọc trong linh lực hùng hậu bắn người phóng ra khỏi cốc khẩu. Phía sau nàng, ba con linh thú họ chim khổng lồ màu xanh với sải cánh hơn mười trượng bay theo đuổi sát. Đôi cánh khổng lồ đập xuống, linh lực cuồn cuộn quanh móng vuốt sắc nhọn vồ tới Diệp Khinh Linh.

      Tiếc là thân pháp của Diệp Khinh Linh cực kỳ ảo diệu, như lá cây trong gió. Gió lay động, lá cuốn theo mà rách, nhàng tránh thoát những thế công cấp tốc của ba con điểu linh thú cao cấp. Bất quá linh lực của chúng quá mức dữ dội khiến cho nàng hơi mất thăng bằng chao đảo bất ổn chút.

      Lấy sức lực mình muốn quậy cả ba con linh thú cao cấp cùng lúc hiển nhiên cũng dễ dàng cho lắm.

      Diệp Khinh Linh dẫn ba con điểu linh thú cao cấp chạy thẳng đến chỗ Mục Trần mai phục, cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào ba con mồi phóng tới, gương mặt càng lúc càng thêm nghiêm túc.

      Kim trận chậm rãi chuyển động, linh lực kim sắc tràn ngập, kim quang càng lúc càng sáng, như được làm bằng vàng.

      – Chuẩn bị tiếp ứng.

      Mục Trần khẽ nhắc đám người Vương Thịnh.

      – Vâng!

      Vương Thịnh lập tức đáp lời, linh lực trong người bắt đầu vận chuyển, vẫn tập trung quan sát ba con phi điểu giang cánh tấn công Diệp Khinh Linh, đợi đến khi nàng dụ chúng đến phạm vi công kích, thình lình cả bọn đồng loạt bùng nổ, vô số công kích liên miên bất tận bao trùm trời đất đánh tới ba con phi điểu.

      “Đùng đùng!”

      Rất nhiều công kích trúng đích, tia lửa lóe lên chóa mắt, thân hình ba con linh thú cao cấp như kim thiết, chẳng hề tạo ra mấy thương tổn cho nó, bất quá lại đủ sức khiến cho chúng nó bị khựng lại lát.

      Diệp Khinh Linh lợi dụng khoảnh khắc ngắn ngủi đó lập tức thoát khỏi thế công vây sát của linh thú, nhanh chóng chạy về triền núi, thở hổn hển bảo Mục Trần:

      – Tới phiên ngươi.

      Mục Trần gật đầu cười, con ngươi lợi hại khóa chặt vào ba linh thú lao tới. Hai tay khép lại, kim trận sau lưng bộc phát kim quang chói mắt, linh lực cuồng bạo tuôn ra.

      “Grééééec!”

      Ba con điểu linh thú cao cấp dường như cũng phát ra dao động nguy hiểm, tốc độ bay tới cũng chậm lại, ré lên dữ tợn, linh lực hùng hậu ngập tràn cơ thể.

      – Kim Luận Liệt trận!

      Mục Trần quát lên, kim quang mãnh liệt như mặt trời rực sáng từ trong kim trận bạo liệt bắn ra, ngưng tụ thành trụ ánh sáng hoàng kim to hơn 10 trượng bắn ra.

      “Vù!”

      Trụ sáng bắn ra, lại hóa thành vòng tròn kim sắc đầy răng cưa, điên cuống xoáy gấp, phát ra những thanh lạnh da đầu như tiếng cưa sắt cắt vào gỗ, xé toang trung.

      !

      Mục Trần búng ngón tay nhàng, quang luân bắn tới như tia chớp xé rách thiên công kích ba con linh thú cao cấp.

      Kim luân bắn tới, ba con chim lông lá đều dựng lên hoảng kinh, hẳn nhiên đe dọa kinh khủng từ kim luân kia khiến chúng cảm thấy nguy hiểm trí mạng.

      Chỉ thoáng chần chờ giây, chúng nó liền quay đầu gấp gáp đập cánh bay trốn. Linh thú cao cấp được chút linh trí, biết phân nặng may rủi. Chúng nó biết nếu để cho kim luân đáng sợ kia chạm phải, ắt phải thịt nát xương tan.

      – Còn muốn chạy?

      Mục Trần cười nhạt, tiêu phí công phu to lớn bố trí linh trận cấp 2 mà để cho bọn kia chạy mất chẳng phải bỏ công vô ích sao.

      Tâm thần điều khiển kim luân tăng tốc, như tia sét phá , “đùng” tiếng lập tức theo sát con chim, rồi mạnh mẽ đánh trúng lưng nó.

      “Roẹt, rééééééét!”

      Kim luân xoay tròn với tốc độ cực cao mang theo lực sát thương kinh hoàng, đối diện linh thú cao cấp có lực sát thương khủng bố cũng dễ dàng xé nát tầng phòng ngự da thịt, xuyên qua cơ thể nó bay ra ngoài.

      Máu tươi tung tóe ngập trời.

      Trong tiếng ré thảm thương và tiếng kim luân xoáy tròn, điểu linh thú cao cấp đầu tiên từ trung rụng xuống như sung.

      Kim luân cấp tốc giải quyết gọn ghẽ con điểu linh thú, nhưng thế công giảm, lập tức bắn theo con thứ hai, con thứ ba, đều dễ dàng đột kích xuyên thủng cơ thể chúng nó.

      Máu tươi đỏ thẫm hóa thành đám sương vương vãi trung, như đám mây máu lững lờ từ từ hạ xuống đất. Kim luân sau khi liên tiếp xuyên thủng cả ba linh thú mới dần dần tiêu tán sau khi hao phí hết linh lực.

      Mục Trần nhìn chằm chằm vào đám mây máu ngập trời kia, có thể cảm giác hai con linh thú cao cấp sau chết ngay tức khắc như con đầu, dù sao kim luân ở lần miểu sát thứ nhất tốn hao lượng linh lực cũng khá nhiều.

      “Grééééec!”

      Trong đám mây máu, tiếng ré hung lệ vang lên, hai con điểu linh thú cao cấp dũng mãnh lao ra, cặp mắt đỏ ngầu tập trung vào Mục Trần, hai cánh đập vỗ liên hồi lao tới thẳng tắp.

      – Cẩn thận!

      Diệp Khinh Linh giật mình định ra tay.

      Thế nhưng Mục Trần chẳng hề quay đầu bỏ chạy, chỉ cười gằn nguy hiểm:

      – Giãy chết thôi mà!

      Hai tay nắm chặt, bàn tay lại hình thành rất nhiều linh ấn dung hòa vào khí, lôi quang như điện ngưng tụ, lấy tốc độ chớp giật hình thành linh trận nữa.

      – Cửu Thiên Lôi trận!

      “Đùng!”

      Sấm sét cuồng bạo như rắn điện gào thét tuôn ra, hung hăng nện lên đầu hai con linh thú cao cấp trọng thương điên cuồng trả thù.

      “Uỳnh!”

      Hai linh thú trúng phải công kích nghiêm trọng, máu tươi lại bắn tung tóe, thậm chí con nổ tung đầu, trong tiếng rít gào phẫn nộ cam lòng rơi thẳng xuống đất, nhuộm đỏ nền đá núi.

      Diệp Khinh Linh, Vương Thịnh và đám người Diệp bang nhìn Mục Trần nhanh chóng tạo thành linh trận thứ hai liên tiếp nghênh địch cũng run rẩy chấn động, quả tốc độ quá kinh hoàng.

      – Nếu Duẫn nhi có thể bày linh trận nhanh như vậy tốt biết mấy.

      Diệp Khinh Linh bất giác nghĩ tới Duẫn nhi. Mục Trần bố trí linh trận căn bản chẳng bị dao động ngoại giới ảnh hưởng chút nào. Sợ hãi, bối rối, lo lắng… tất cả đều bị ngăn cách hoàn toàn. Còn Duẫn nhi ngược lại, chỉ cần cái giật mình là bố trí linh trận nổi. chẳng biết nàng cần đến bao nhiêu thời gian tôi luyện mới đạt được trình độ lâm nguy bất loạn, ngộ biến bất kinh như Mục Trần đây.

      – Tinh phách linh thú các ngươi mau thu lấy rồi theo ta nhanh.

      Mục Trần nhanh chóng giải quyết gọn ba con linh thú, chỉ khẽ gấp câu, thân hình vừa động liền nhảy tới cốc khẩu, chỉ vài giây mất hút trong sơn cốc.

      Sơn cốc xanh um, linh khí nồng đậm, mọc đầy đủ các loại linh thụ linh quả trân quý. Quả nhiên chỗ này là cái bảo tàng như Cát Hải mô tả.

      Mục Trần chỉ tùy ý đảo mắt nhìn qua, rồi tập trung lao tiếp vào sâu trong cốc, mấy gốc linh thụ và đám linh quả này cũng tốt, bất quá thứ muốn tìm còn trân quý hơn nữa kia.

      Mục Trần bước nhanh rồi cũng dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào vị trí vách đó, hào quang ngưng tụ xanh biếc. nheo mắt tập trung vào luồng sáng xanh đá.

      Bên trong hào quang là gốc linh chi chừng xích, nhìn thoáng qua như được mài dũa từ ngọc bích tạo thành, trong suốt mà sáng loáng, linh lực hãi người chầm chậm toát ra.

      Đôi mắt Mục Trần tỏ ra cực kỳ nóng cháy.

      – Thần Phách Dương Chi!
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :