Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 115: Sâm La Tử Ấn Đạo Thứ Ba.


      Đêm đen như mực bao phủ Bắc Thương giới, ngẫu nhiên nhìn lên trời có thể thấy những vì sao xuyên qua vòm lá, gian đầy vẻ tịch.

      Tại nơi nào đó trong rừng rậm nguyên sinh, thình lình có những tiếng hô rống vang rền, lẫn trong đó là phẫn nộ của những linh thú bị quấy nhiễu. Từ khi khảo nghiệm Bắc Thương linh viện được bắt đầu, cái địa vực yên tĩnh này bị ít con người tiến vào chiếm cứ rất nhiều khu vực địa bàn của linh thú.

      Hẳn nhiên những linh thú đó chẳng vui vẻ tí nào khi bị con người xâm nhập quậy phá, do vậy liên tục có những cuộc tấn công, những cuộc chiến bùng nổ giữa người và thú, đêm khuya cũng dứt.

      Trong rừng sâu, đống lửa lập lòe, Mục Trần ngồi xếp bằng dưới tán đại thụ, nhìn vào ngọn lửa tí tách mà đôi mắt có phần nao nao. Cảnh tượng này vô cùng quen thuộc.

      Ngày đó, trong hành trình Linh Lộ biết bao nhiêu đêm đều trải qua như thế. Chẳng qua lúc ấy bên cạnh còn có người con xinh đẹp với đôi mắt trong suốt như lưu ly, chỉ cái nhìn của nàng cũng khiến áp lực của người ta tan biến, phiền não cũng bị xua , thoải mái mà yên lặng.

      – Mục ca, nhanh.

      tiếng gọi giật kéo Mục Trần từ hoài niệm tỉnh lại, đưa mắt nhìn qua xâu thịt nướng mà Mặc Lĩnh đưa cho. thở dài hơi, vẻ mặt buồn bã. Nếu là Lạc Li tốt biết bao, chỉ có đôi mắt đẹp, thịt linh thú do nàng nướng cũng ngon hơn tên thô kệch này rất nhiều lần.

      Mặc Lĩnh cũng biết tay nghề nấu nướng của mình cũng khá thảm, thành ra chỉ đành cười trừ, khiến Mục Trần cũng chỉ biết ngao ngán lắc đầu.

      – Mục ca, Bắc Thương giới có vẻ rất lớn a, chúng ta hai ngày rồi mà còn chưa ra khỏi cánh rừng này.

      Mặc Lĩnh .

      – Khu khảo nghiệm của Bắc Thương linh viện có thể được sao. Trong khu này có ít lắm cũng vài vạn người, kẻ nào cũng tài năng xuất chúng từ các linh viện lớn chui ra, khu vực lớn làm sao khiến họ có đủ áp lực?

      – Hai ngày rồi mấy đứa to gan chọc ghẹo chúng ta chẳng có mấy, xem ra chiêu của Mục ca hôm trước rất có tác dụng nga.

      – Tác dụng này cũng nhanh hết thôi.

      Mục Trần lắc đầu, ánh mắt nhìn về rừng rậm tối tăm

      – Bắc Thương giới giống như cái địa vực hình tròn khổng lồ, chúng ta xuất phát ở ngoài rìa, sau đó tất cả mọi người xông vào giữa, thành ra càng đến gần khu vực trung tâm càng khó khăn hơn, chỉ linh thú lợi hại hơn, mà kẻ địch cũng khó giải quyết hơn.

      – Hôm trước ta nghe vài tin tức, bây giờ có rất nhiều người tụ họp lại tổ chức thành đoàn đội, hình thành thế lực to , cùng nhau xông lên quả là khí thế.

      Mặc Lĩnh .

      Mục Trần gật gù cười :

      – Cũng bình thường, đó cũng là loại khảo nghiệm, ngươi có thể mượn sức nhiều người hội tụ bên cạnh hình thành đại bang phái xem như ngươi cũng lợi hại. Hơn nữa càng vào sâu linh thú càng lợi hại, ngoại trừ vài tên quái thai người khác đều phải dựa vào số đông.

      – Với bản lĩnh Mục ca, nếu phải làm vậy chắc chắn tốt hơn bọn kia nhiều.

      Mặc Lĩnh , đối với Mục Trần rất sùng bái.

      Mục Trần từ chối cho ý kiến cười, cái tình mèo khen mèo dài đuôi này chẳng mấy hứng thú.

      – Hê hê, bất quá Mục ca này, hai ngày mà ấn ký của ngươi lên cấp 4, lo bị đào thải nữa rồi, ta mới cấp 2, còn phải cố gắng nhiều.

      Mặc Lĩnh hâm mộ nhìn cái trán Mục Trần, ấn ký đỏ rực như lửa, đó chính là dấu hiệu cho thấy ấn ký đạt tới cấp 4. Hai ngày vừa qua liệp sát ít linh thú thực lực mạnh mẽ, thành ra tốc độ tăng cấp kinh khủng. Còn Mặc Lĩnh khổ ải cày cuốc với những linh thú yếu hơn nên cũng chỉ mới bò tới cấp 2, cách cấp 4 còn khoảng rất ư to lớn.

      – Cũng gấp, còn sớm mà. Khảo nghiệm này có kết thúc sớm thế đâu. Đêm nay ngươi canh gác trước, ta phải tu luyện chút, có vấn đề gì lập tức đánh thức ta.

      – Ừ

      Mặc Lĩnh gật đầu.

      Mục Trần cũng thêm nữa, nhắm hai mắt lại, linh lực trong người bắt đầu chuyển động. Hai ngày qua tối nào cũng thử ngưng tụ Sâm La Tử Ấn đạo thứ ba. Hôm đầu tiên tệ hại, bất quá dần dà cảm thấy có lẽ đêm hôm nay chân chính đủ sức luyện thành.

      Mặc Lĩnh thấy Mục Trần nhắm mắt tu luyện, liền đứng dậy dập tắt đống lửa, chỉ giữ lại chút tàn lửa. Ở Bắc Thương giới này, chiến lực của chỉ là tối bình thường, chẳng có cách nào đảm bảo tuyệt đối an toàn cho Mục Trần, thành ra cẩn thận vẫn hơn.

      Mục Trần tập trung tâm tình, vận chuyển linh lực.

      Sâm La Tử Ấn là bộ linh quyết kỳ lạ, giai đoạn đầu uy lực mấy mạnh mẽ, nhưng số lượng ấn càng tăng lên, uy lực cũng theo đó bội số tăng cao.

      Ngày trước Mục Trần mượn lực Cửu U Tước ngưng luyện ra tới bốn đạo Sâm La Tử Ấn, vậy mà đánh nổ tan tành Sơn Thần quyết tu luyện đến cảnh giới đại thành của Liễu Kinh Sơn, mà linh quyết đó đoán ít ra cũng là linh cấp thượng phẩm.

      Trở lại trạng thái bình thường, Mục Trần hiển nhiên vô phương ngưng luyện được bốn đạo Sâm La Tử Ấn, nhưng thực lực tại của tăng cao, muốn luyện ra đạo thứ ba cũng đủ sức để thử.

      Linh lực hùng hậu chạy hết vòng trong người Mục Trần, lát sau dâng lên theo kinh mạch, hội tụ ở hai tay .

      Mục Trần hợp hai tay lại, biến đổi ra những ấn pháp kỳ lạ. Theo đó, linh lực hắc ám chui ra bàn tay, hóa thành khối năng lượng đen ngòm to chừng xích.

      Bên trong quả cầu năng lượng đó, linh lực vặn vẹo cố gắng tạo hình ngưng luyện thành vật thể, dao động bá đạo mà mạnh mẽ tỏa ra ép những thứ lặt vặt rác rến xung quanh đó tan thành bụi phấn.

      Mặc Lĩnh bên cạnh le lưỡi, chẳng biết Mục Trần tu luyện linh quyết gì lại có uy lực lớn đến thế.

      Thời gian trôi qua, khối cầu hắc ám càng lúc càng thu lại, hắc ấn bên trong nó càng lúc càng ràng.

      “Ooong!’

      Hắc cầu hoàn toàn tan , hắc ấn lơ lửng trong lòng bàn tay Mục Trần, rốt cuộc thành công ngưng tụ ra Sâm La Tử Ấn đạo thứ ba.

      tia khí trắng từ cơ thể Mục Trần phun ra, bàn tay lật lại, hắc ấn nhanh chóng chui vào lòng bàn tay.

      “Đùng!”

      Ngay lúc đó, cơ thể Mục Trần rung lên dữ dội, lực trùng kích vô cùng cường đại đột ngột từ lòng bàn tay chui sâu theo kinh mạch cuồng mãnh vào cơ thể tàn phá lung tung.

      Bất quá tình huống này Mục Trần chuẩn bị từ sớm, trong kinh mạch có vô khối linh lực hắc ám nằm sẵn đợi lệnh, chực chờ ngay khi lực trùng kích nọ chui vào liền xông ra ngăn chặn.

      “Đùng đùng.”

      Những tiếng nổ nho vang lên từ trong cơ thể Mục Trần, quang luân linh lực trong khí hải cấp tốc xoay tròn, linh lực cuồn cuộn liên tiếp tuôn ra, chống cự lại lực trùng kích phản phể của Sâm La Tử Ấn.

      Sâm La Tử Ấn khá bá đạo, thế nhưng Đại Phù Đồ quyết cũng chẳng kém, hề lùi bước mà ngược lại có xu thế hóa giải luôn cỗ cường lực kia.

      Hai luồng năng lượng giằng co trong cơ thể chừng nửa canh giờ, khi Mục Trần bắt đầu cảm thấy kinh mạch hơi hơi nhói đau rốt cuộc năng lượng trùng kích của Sâm La Tử Ấn hoàn toàn bị hóa giải.

      Ngay lúc đó, Mục Trần nhận thấy Sâm La Tử Ấn thứ ba lặng lẽ dung hòa vào lòng bàn tay.

      Đến lúc này Sâm La Tử Ấn mới chân chính được tăng cấp thành công.

      Đêm vắng tịch mịch, đôi mắt Mục Trần mở ra, bàn tay nắm lại, ba đạo hắc ấn lóe ra trong tay, dao động cực kỳ bá đạo dập dờn tuôn ra.

      Cảm thụ sức mạnh bá đạo tuyệt luân của ba hắc ấn, khóe miệng Mục Trần nhiẻn lên cười tươi. Sâm La Tử Ấn chồng lên nhau, uy lực của ba đạo cường giả Thần Phách cảnh sơ kỳ cũng phải lãnh đủ.

      – Mục ca, ngươi tu luyện thành công rồi sao?

      Mặc Lĩnh bên cạnh vẫn luôn lo lắng quan sát tứ phương, nhưng lúc này thấy Mục Trần mở mắt cũng vui mừng cất tiếng hỏi.

      Mục Trần mỉm cười gật đầu, đứng dậy. Vừa định thay phiên cho Mặc Lĩnh nghỉ ngơi chút, thần sắc đột nhiên biến đổi, đưa mắt nhìn vào khoảng rừng tối đen, cảm nhận bên đó có vài chấn động truyền sang.

      Trong chấn động đó, có tiếng linh thú gào thét từ khá xa.

      – Linh thú!

      Mục Trần nhíu mày, cùng với Mặc Lĩnh phóng người lên cành đại thụ, giương mắt nhìn về hướng kia. Chấn động cấp tốc truyền ra càng lúc càng gần, lát sau thấy ánh đỏ thoáng .

      Đó là đám báo săn thân hình đỏ rực như lửa cháy, nhìn từ xa như bầy thú bị đốt cháy, cực kỳ uy mãnh. Đó là Hỏa Viêm báo, thực lực Linh Luân cảnh trung kỳ. Cái đám này mà gom lại chỗ cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ cũng “chẩu là thượng sách”.

      Mục Trần nhìn thoáng qua đàn Hỏa Viêm báo có đến mười mấy con kia, rồi nhìn ra trước chúng nó, bóng người đơn lẻ chật vật chạy trốn vây sát của đàn báo dữ.

      – Có người bị đuổi giết.

      Mặc Lĩnh thào.

      Mục Trần nheo mắt, nhờ ánh trăng, có thể thấy người đó là tiểu nương áo trắng, tuổi tác của nàng dường như hơn bọn chút, gương mặt xinh xắn tú lệ đáng , đôi mắt trong như nước hồ rưng rưng kinh hoàng.

      như vậy có thể đạt được tư cách gia nhập Bắc Thương linh viện?

      Tiểu nương thực đáng , nhưng cái khiến cho Mục Trần kinh ngạc chính là tuổi của nàng.

      – Mục ca, chúng ta có ra tay ?

      Mặc Lĩnh hỏi, trơ mắt nhìn tiểu nương đáng kia bị Hỏa Viêm báo xé thành mảnh là nam nhi đành lòng chút nào.

      Mục Trần nhìn chằm chằm phía trước, nhưng cũng có dấu hiệu ra tay.

      Trong khi cả hai quan sát, dường như tiểu nương nọ cũng cảm ứng được, ngẩng mặt lên nhìn thấy hai người, nét mặt liền tỏ ra vui mừng.

      Bất quá nét vui mừng nhanh chóng tan mất, vì ràng hai tên kia chẳng có động thái gì ra vẻ muốn giúp đỡ nàng cả.

      – Người xấu.

      Tiểu nương chu cái miệng nhắn thào, đôi mắt đọng nước, nhưng nàng cắn môi quật cường cho nó rơi xuống. Nàng tính tình đơn giản, vì sao bọn họ lại thấy chết cứu. Bất quá nghĩ lại họ cũng chẳng có trách nhiệm gì phải cứu nàng, bàn tay chùi nước mắt. Phải mà còn ở linh viện tốt rồi, tất cả mọi người ai cũng giúp nàng, chứ mấy người ở đây xấu xa lắm. Chẳng biết cha mẹ và viện trưởng nghĩ cái gì lại muốn nàng tới đây, bây giờ lạc mất tỷ tỷ, chẳng còn ai giúp đỡ.

      Mục Trần và Mặc Lĩnh nhìn bộ dáng đau khổ của tiểu nương nọ, cơ mặt cũng giật giật. Nếu mà có nữ nhi nào ở đây, có lẽ lập tức phóng ra ôm lấy giải cứu tiểu nương vô cùng đáng kia…

      – Áááá.

      Tiểu nương thét lên hoảng sợ, bước chân chạy trốn hỗn loạn văng lên lộn vòng, hoang mang xoay lại, kinh hoảng nhìn đàn Hỏa Viêm báo dữ tợn lập tức xông tới.

      – Heiiizza!

      nhánh đại thụ, Mục Trần cuối cùng bất đắc dĩ thở dài hơi, nhún người nhanh như đại bàng săn thỏ lao xuống.

      Chung quy là có cách nào ngó lơ, thôi ra tay cứu giúp phen vậy.
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 116: Duẫn Nhi.


      Trong rừng, lửa bốc cao, vài khoanh thịt nướng xoay đều, mùi hương thoang thoảng lan ra, mỡ giọt rớt vào đống lửa, vang lên tiếng xèo làn khói trắng.

      Bên cạnh đống lửa, tiểu nương áo trắng mở to đôi mắt đen sáng quắc, thèm thuồng rời mắt khỏi khoanh thịt nướng xoay qua xoay lại, thỉnh thoảng cứ chép miệng nuốt nước miếng, mọi chú ý của nàng hoàn toàn đặt vào khoanh thịt hấp dẫn, hai người bên cạnh nàng hoàn toàn quên mất, mà cho dù có quái thú xuất nàng cũng mặc kệ.

      – Khục!

      Mục Trần nhìn đôi mắt hau háu của tiểu nương kia cũng bất đắc dĩ ho khan tiếng. Từ khi cứu nàng khỏi bầy Hỏa Viêm báo, nàng ta chẳng lời nào, mãi lúc lâu sau mới ấp a ấp úng bảo:

      – Ta đói bụng.

      Thành ra Mục Trần cũng chẳng biết làm sao, sẵn tiện xẻo thịt vài con Hỏa Viêm báo đem ra nướng. Tay nghề đầu bếp của tuy bằng Lạc Li, nhưng chung vẫn khá hơn Mặc Lĩnh.

      Tiểu nương vẫn dán mắt vào xâu thịt nghe được tiếng ho của Mục Trần, hơi ngẩng mặt lên mờ mịt nhìn .

      – Tiểu muội muội, ngươi tên là gì?

      Mục Trần cười hỏi.

      – Các ngươi là người xấu, tỷ tỷ được tùy tiện tên cho người khác.

      Tiểu nương chu cái miệng nhắn mấp máy, nàng vẫn còn để trong lòng cái thời điểm ban đầu vừa gặp hai tên này, họ chỉ đứng đó ngó nàng bị Hỏa Viêm báo truy đuổi chật vật, chẳng hề ra tay giải cứu. Xem ra nàng ta xếp cả hai vào danh sách đen, nếu phải tại quá ư là đói bụng chắc chắn thèm ngó tới bọn họ.

      Mục Trần nhướng mày, giả đò cất xâu thịt , khiến nàng hoảng hồn ú ớ, hai mắt ngấn nước, cứ như tố cáo cái hành vi cho nàng ăn của Mục Trần là tội ác tày đình thể tha thứ.

      Bất quá Mục Trần vì thế mà động tâm, chỉ cười cười nhìn nàng.

      – Ta là Duẫn nhi.

      Tiểu nương đành chịu thua Mục Trần, khụt khịt cái mũi, uất ức trả lời.

      – Bao tuổi?

      – Mười bốn tuổi.

      Đối diện xâu thịt hấp dẫn, tiểu nương chỉ có thể tức tối thành trả lời.

      Mục Trần giật bắn người tỏ ra kinh dị. Mười bốn tuổi? Tuổi đó mà có thể đạt được tư cách gia nhập Bắc Thương linh viện? này cũng quá lợi hại ? Hơn nữa, khi Mục Trần nhìn tới cái trán trắng nõn của tiểu nương nọ, mồn cái ấn ký đỏ thẫm, đó là ấn ký cấp 3.

      cách khác, tiểu nương này chỉ có tư cách mà còn là người đạt được danh ngạch hạt giống ngang ngửa với .

      – Mười bốn tuổi có thể đạt được danh ngạch hạt giống Bắc Thương linh viện? phải nhà ngươi có quen biết ông to bà lớn ở Bắc Thương linh viện đó chớ? Thực lực của ngươi bằng với ta, bất quá chỉ là Linh Luân cảnh trung kỳ, vậy mà cũng có thể đạt được danh ngạch hạt giống à?

      Mặc Lĩnh cũng tin, trong lòng tại cũng thoải mái, vì nếu so sánh về cấp bậc danh ngạch với tiểu nương kia, thực là quá xấu hổ.

      bậy!

      Duẫn nhi nhất thời vui, giận dỗi la lên

      – Ngươi phải đối thủ của ta.

      – Vậy người có danh ngạch hạt giống sao lại để cho bầy Hỏa Viêm báo dí chạy như vịt thế?

      Mặc Lĩnh tin truy vấn tới cùng.

      – Đó là…. đó là…. bởi vì ta đói bụng.

      Duẫn nhi đỏ mặt, cúi đầu lí nhí, bất chợt nàng ngẩng lên dùng tay hất cái đuôi tóc ra sau, ngượng ngùng khẽ:

      – Hơn nữa ta là Linh Trận sư, chúng nó tới quá nhanh, dọa ta sợ, hoảng quá bố trí được linh trận .

      – Linh Trận sư?

      Mục Trần và Mặc Lĩnh đều thốt lên kinh ngạc, hoài nghi nhìn Duẫn nhi.

      – Ta lừa các ngươi!

      Duẫn nhi nhìn thấy hai người trước mặt tỏ vẻ tin, nhất thời quýnh quáng, vươn tay ra, đầu ngón tay mảnh khảnh có hào quang lóe ra, khí dao động, linh trận xanh rờn ngưng tụ trước mặt, dao động linh lực mạnh mẽ tuôn ra.

      – Cái gì….

      Mặc Lĩnh trợn mắt há mồm, cảm nhận áp lực của linh trận kia. Dao động linh lực trình độ này thừa sức đánh bẹp cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ. Vậy mà linh trận cỡ đó tiểu nương kia chỉ phóng ta là ném ra ngay.

      – Linh Trận sư cấp 2.

      Mục Trần cũng tròn mắt la lên. Uy lực của linh trận này hề kém Hổ Viêm Phệ Linh trận của chút nào, xem như trong cấp số linh trận cấp 1 cũng là hàng đầu, vậy mà Duẫn nhi dễ dàng bố trí ra, hẳn nhiên nàng có trình độ cao hơn hẳn Linh Trận sư cấp 1. Vả lại khi nàng bố trí linh trận, Mục Trần nhận thấy cảm giác quen thuộc, đó là…

      Trạng thái Tâm Trận.

      Trong lòng vô cùng chấn động. Duẫn nhi chẳng những là Linh Trận sư cấp 2, lại còn có được Trạng thái Tâm Trận giống như .

      Vậy , thiên phú của nàng phương diện tu luyện linh trận cũng cực kỳ kinh khủng.

      Hơn nữa, Mục Trần cảm nhận , Duẫn nhi hẳn là trung tâm bồi dưỡng từ tấm bé của gia tộc nàng, hoàn toàn vượt trội so với cái loại nửa đường xen ngang như . Ít nhất về trận đồ, cũng là Linh Trận sư cấp 2, nhưng muốn bày ra vài linh trận để khoe khoang thực là quá ít.

      tại hiểu được vì sao nàng ta có thể giành được danh ngạch hạt giống, hơn nữa được tuyển vào Bắc Thương linh viện ở cái tuổi như thế.

      Nghĩ vậy, cũng bất giác hít hà tiếng. Bắc Thương linh viện đúng là ngọa hổ tàng long a, chỉ là hồi khảo nghiệm có thể gặp nhiều nhân vật lợi hại như thế này.

      – Cho nè.

      Mục Trần đưa xâu thịt nướng cầm trong tay dứ dứ nãy giờ cho Duẫn nhi chảy đầy nước miếng.

      – Cám ơn ca ca.

      Hai mắt đen tuyền của Duẫn nhi sáng quắc lên, nhưng nàng vẫn còn nhớ lễ phép tiếng cám ơn, rồi mới vồ lấy, bất chấp hình tượng nữ nhi, như sói nhai hổ nuốt thanh toán xâu thịt.

      Mục Trần nhìn hai đuôi tóc dài nhí nhảnh của bé, ngây ngô trong sáng đến thuần khiết, mỉm cười.

      bé thể hình khá , nhưng ăn uống lại có động tĩnh chút nào, như bão lớn cuồng phong cấp tốc càn quét cấu xé xâu thịt. Xong xuôi, nàng chớp chớp đôi mắt đen, hai má đỏ hồng nhìn Mục Trần, lí nhí:

      – Còn đói.

      Mục Trần cười khổ :

      – Bao lâu rồi ngươi chưa được ăn gì?

      – Hai ngày.

      Tiểu nương ảo não trả lời:

      – Ta cũng đem theo rất nhiều đồ ăn, nhưng ma hai ngày trước gặp con linh thú , nên mới cho nó ăn, ăn hết cái này cái nọ, nên đói tới bây giờ.

      Mục Trần và Mặc Lĩnh liếc nhau, cố mà nén cười. Bắc Thương linh viện khảo nghiệm trong khu vực cực kỳ hung hiểm, sao lại lọt đâu ra bông hoa lạ thế này.

      Mục Trần lắc đầu, lấy thêm mớ thịt nữa đem lên nướng.

      – Ca ca, ngươi là tốt, các ngươi tên gọi là gì a?

      Thấy Mục Trần muốn nướng thêm đồ ăn cho mình, bất chợt Duẫn nhi tăng điểm hảo cảm cho cách phi thường cao, giọng trong trẻo dễ thương cất tiếng hỏi.

      – Ta là Mục Trần, là Mặc Lĩnh. Hai chúng ta ở cùng linh viện.

      Mục Trần mỉm cười, chợt hỏi:

      – Lúc nãy ngươi còn tỷ tỷ cùng vào Bắc Thương giới phải ?

      – Ừ.

      Duẫn nhi chỉ thoáng suy nghĩ rồi gật đầu, tay vẫn sờ sờ cái bụng lép kẹp:

      – Nhưng mà ta bị lạc, nếu đâu có đói bụng thế này. Vả lại nếu theo tỷ tỷ cũng bị cái đám đáng giận kia khi dễ,

      Nhắc tới tỷ tỷ, có vẻ nàng rất tự hào, hai cái đuôi tóc lắc lư theo lời .

      – Tỷ tỷ ngươi rất lợi hại à?

      Mặc Lĩnh tò mò hỏi.

      – Tỷ tỷ của ta từng tham gia Linh Lộ.

      Duẫn nhi hếch mũi trả lời.

      Mặc Lĩnh giật mình. Tham dự Linh Lộ? Vậy phải nhân vật đơn giản a, ngó Mục Trần là đủ hiểu.

      – Mục ca, chừng ngươi cũng biết nàng đó.

      Mặc Lĩnh quay qua cười với Mục Trần.

      – Cũng chưa chắc. Linh Lộ rất lớn, hơn nữa ta chỉ ở đó có năm, sao có thể biết tất cả mọi người được.

      Mục Trần lắc đầu, phủ nhận.

      – Mục Trần ca ca cũng từng Linh Lộ rồi sao? Lợi hại quá nha. Lúc trước ta cũng đạt được tư cách Linh Lộ, mà mẫu thân ta quá , cho ta .

      Duẫn nhi tỏ vẻ tiếc nuối.

      – Ngươi cũng đạt được tư cách?

      Mặc Lĩnh thất thanh, ánh mắt nhìn Duẫn nhi hoàn toàn chuyển thành cái nhìn quái vật. bé này là cái gì đây a, tư cách tham gia Linh Lộ, cả Bắc Linh cảnh cũng chỉ có mỗi mình Mục Trần.

      Mục Trần lại mấy ngạc nhiên, Duẫn nhi có thiên phú linh trận cực cao, tình luận về chiến lực, nàng hoàn toàn ngang ngửa cường giả Thần Phách cảnh sơ kỳ, chẳng qua tính cách còn quá trẻ con non nớt.

      cũng tốt, nếu ngươi phải là ngươi bây giờ.

      Mục Trần mỉm cười, lăn lộn trong Linh Lộ tàn khốc kia, quả nơi tôi luyện con người rất tốt. Thế nhưng tính cách thuần khiết như Duẫn nhi lại mấy hay ho. Nếu nàng có thể hoàn thành Linh Lộ, chắc chắn còn tính cách đơn thuần nữa, vậy được hay mất cũng chưa biết chừng.

      – Nè.

      Mục Trần đưa cho nàng xâu thịt thứ hai, đối với bé ngây thơ này, cũng có hảo cảm .

      Duẫn nhi hào hứng nhận lấy, tiếp tục nhai ngấu nghiến như sói đói.

      bé ăn uống cũng ít, gần như Mục Trần phải làm thịt sạch nguyên con Hỏa Viêm báo mới có thể thỏa mãn được cái miệng xinh của của nàng. Cả hai kinh dị nhìn thoáng qua cái bụng vẫn bé như cũ của bé, thầm hỏi chẳng biết mấy thứ nàng vừa ăn nó chạy đâu…

      – Mục Trần ca ca.

      Ăn uống no nê, Duẫn nhi đột nhiên nhìn về phía Mục Trần, do dự cất tiếng

      – Ta có thể nhờ hai người giúp ta việc ?

      – Chuyện gì?

      – Hai người có thể dẫn ta tìm tỷ tỷ ? Nàng ta chắc chắn cũng ở địa phương này, ta có linh bàn để tìm nàng.

      Duẫn nhi sờ vào cái ấn ký đỏ thẫm trán

      – Nhiều người muốn cướp cái này của ta, làm cho hai ngày nay ta phải chạy trốn. Nếu mà mình tìm tỷ tỷ, lỡ như lại lạc đường, phải đói nữa rồi.

      Mục Trần mỉm cười, Duẫn nhi có ấn ký cấp 3 đúng là hấp dẫn ít kẻ tham lam. Vả lại tính cách nàng ngây ngô trong sáng, e rằng chưa được bao xa bị người ta lừa lấy mất ấn ký.

      – Mục Trần ca ca, ngươi là người tốt, giúp ta . Đợi ta tìm được tỷ tỷ, nhất định nhờ nàng báo đáp xứng đáng.

      Duẫn nhi tỏ ra cầu xin. Từ lúc bị lạc chật vật chạy đông chạy tây, Mục Trần vẫn là người đầu tiên nhìn thấy nàng lại muốn đoạt ấn ký, mà còn cho nàng ăn ngon nữa.

      Nhìn vào đôi mắt khẩn cầu khó mà từ chối kia, Mục Trần cũng cười. Mọi người trong Bắc Thương giới đều có mục tiêu như nhau, thành ra đường nào cũng quy về chỗ, cái loại giúp đỡ này ra cũng chẳng có gì phiền toái, dĩ nhiên gật đầu đồng ý.

      Trong hành trình tàn khốc có bông hoa cùng, dọc đường cũng vui vẻ ít.
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 117: Đồng Đội Mới.


      Hành trình thêm bé Duẫn nhi, hẳn nhiên lại có thêm nhiều niềm vui. bé ngây thơ đáng , Mục Trần và Mặc Lĩnh đều có hảo cảm, đôi lúc nàng hơi lơ tơ mơ, nhưng đa phần vẫn khiến người ta cười ngất.

      Đồng hành, được Mục Trần và Mặc Lĩnh bảo vệ, Duẫn nhi cũng có dịp bày ra sức mạnh Linh Trận sư cấp 2, phất tay liền bố trí ngay linh trận mạnh mẽ, khiến cho cả Mục Trần cũng cảm thấy kinh dị, uy lực bộc phát của nó khiến cho cả linh thú Linh Luân cảnh hậu kỳ cũng chết kịp ngáp.

      Dù thực lực nàng lợi hại như thế, nhưng mà kinh nghiệm tác chiến lại vô cùng thê thảm. Chỉ cần nàng bị hù hay bị quấy nhiễu gì đó, tốc độ bố trí linh trận liền giảm đến mức thảm thương, thậm chí bố trí được.

      Nếu mà chân chính giao đấu sinh tử, e rằng nàng chẳng có cơ hội ra tay. , Duẫn nhi tiềm lực , cần phải được tôi luyện nhiều hơn nữa.

      Mặc kệ như thế nào, Linh Trận sư cấp 2 vẫn có uy áp rất lớn, nếu dốc toàn đối mặt cường giả Thần Phách cảnh sơ kỳ Duẫn nhi cũng chiến được trận, điều kiện là bị đánh bất ngờ…

      Ba người cùng nhau cũng khiến ít người chú ý. Vì trong ba người Mục Trần có ấn ký cấp 4, Duẫn nhi cấp 3, ngay cả Mặc Lĩnh cũng đạt tới cấp 2. Đó là lượng linh khí , hấp dẫn khá nhiều kẻ tham lam, khiến cho con đường hành tẩu ít lần cũng bị tập kích. Thế nhưng trước sau như tất cả đều bị Mục Trần giải quyết nhàng.

      Với thực lực tại của , nếu phải gặp cường giả Thần Phách cảnh, căn bản chẳng kẻ nào đủ sức uy hiếp được. Những con muỗi vo ve xung quanh kia phiền toái ngừng, nhưng đủ khả năng cản đường họ được.

      “Graooo!”

      tiếng thú rống rung chuyển mảnh rừng trống, Mục Trần đứng nhánh cây, mặt đất bên dưới có ba con Thiết Tê toàn thân đen nhánh có thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ giương đôi mắt đỏ tập trung khóa chặt Mặc Lĩnh trước mặt chúng nó. Các đó xa Duẫn nhi do dự hết nhìn đông lại tới nhìn tây.

      – Duẫn nhi, ba chú này hai người cứ từ từ giải quyết, nhưng mà nếu làm xong cơm chiều có mà ăn rồi.

      Mục Trần tươi cười chọc ghẹo Duẫn nhi.

      Duẫn nhi thực lực rất tốt, nếu được bồi dưỡng huấn luyện có biểu tốt hơn nữa, tại tận lực giúp nàng làm điều đó. Dù Mục Trần thấy bé tính tình đơn thuần đáng mới dễ thương, nhưng ở nơi này tính cách đó lại thích hợp cho lắm, nàng phải phát huy sức mạnh của mình mới có thể tốt cho bản thân.

      – Mà chỉ riêng ngươi, còn vì cơm chiều cho Mặc Lĩnh ca ca nữa nha, nếu mà làm xong cả hai cùng đói ráng chịu.

      Nghe cái uy hiếp đáng sợ nhất trong miệng Mục Trần như thế, cái mũi của Duẫn nhi bắt đầu thút thít, mặc dù ức lắm, nhưng mà nghĩ tới chuyện tối có đồ ăn, lại còn liên lụy Mặc Lĩnh, cố bé cảm thấy áy náy vô cùng. Mục Trần ca ca hung dữ lắm, so với mấy con linh thú kia còn hung hơn, mặc dù mỉm cười rất tuấn tú….

      Cố gắng .

      Hạ quyết tâm, Duẫn nhi nắm chặt bàn tay bé, hào quang nhanh chóng xuất , ngưng tụ ra rất nhiều linh ấn, hai mắt nhắm lại hề nhìn tới ba con linh thú hung tàn, ngón tay búp măng biến ảo, tạo ra trận đồ sáng rực.

      Mặc Lĩnh bị ba con Thiết Tê quần thảo chật vật thê thảm, với thực lực tại, con Thiết Tê cũng đánh lại gì đến ba con. Còn may linh thú có trí tuệ thấp kém, nếu e rằng sớm bị chúng nó giẫm chết, dù vậy đánh nhau với chúng vẫn rất nguy hiểm, chỉ có thể miễn cưỡng cầm cự.

      – Mặc Lĩnh ca ca, ngươi lui !

      Mặc Lĩnh cảm thấy sắp kiên trì nổi nữa, rốt cuộc cũng nghe được tiếng gọi của Duẫn nhi. Thân thể xoay vòng, Mặc Lĩnh đập tay lên mặt đất bắn ra bên.

      Đôi mắt Duẫn nhi lúc này mở to. Trước mặt là trận đồ màu xanh được ngưng tụ toát ra dao động cuồng bạo sắc bén.

      Ngay khi linh trận được bố trí thành công, gương mặt ngây ngô của Duẫn nhi lại trở nên nghiêm túc hơn nhiều. Bàn tay giơ cao, quang trận màu xanh bộc phát ánh sáng xanh dày đặc.

      – Phong Linh trận!

      Ánh sáng xanh dâng cao, trong quang trận có vô số phong nhận xé rách gian tuôn ra ào ạt phô thiên cái địa, chấn mặt đất muốn vỡ nát.

      “Soạt! Soạt! Soạt!”

      Vô số phong nhận trực tiếp bao phủ ba con Thiết Tê, càn quét cắt xé khiến chúng máu me thương tích đầy mình, đau đớn giãy giụa ngã xuống đất, nhuộm đỏ bãi đất.

      Mục Trần đứng gần đó hài lòng gật đầu. Linh trận mà Duẫn nhi vừa thi triển này trong số linh trận cấp 1 có lẽ cũng thuộc hàng đầu, uy lực bất phàm, ngay cả Thiết Tế thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ cũng chịu nổi.

      – Lợi hại !

      Mặc Lĩnh nhìn ba con linh thú giãy chết gục đất, nhịn được tán thưởng Duẫn nhi, ánh mắt kinh hỉ than thở, Linh Trận sư quả nhiên vô cùng dữ dội a.

      Mục Trần cũng cười, đến cạnh Duẫn nhi xoa đầu nàng

      – Cũng tồi!

      Được khen, bỗng dưng Duẫn nhi lại tỏ vẻ vô cùng vui sướng, niềm vui của bé này có vẻ rất dễ tìm được.

      – Xem thử linh bàn của ngươi coi cách tỷ tỷ bao xa nữa?

      Duẫn nhi ngoan ngoãn nghe lời, hào quang lóe lên trong tay, linh bàn xuất trong tay, phía mảng sáng rực, nhĩn kỹ lại có vài đốm sáng trong đó.

      Đây là loại linh cụ hỗ trợ định vị, cần phải có cài đặt trước, sau đó mới có thể tìm ra mục tiêu trong phạm vi nhất định, thứ khá tiện lợi.

      Mấy cái linh cụ hiếm lạ kiểu này ở Bắc Linh cảnh rất hiếm thấy. Mấy đồ vật đó chỉ có Linh Cụ sư mới chế tạo ra được. Ở Bắc Linh cảnh Linh Cụ sư còn ít ỏi hơn Linh Trận sư nhiều. Ngay cả địa vị vực chủ như Mục Phong cũng chưa từng có được linh cụ nào tương tự thế này. Mà ra cũng do Bắc Linh cảnh quá và hẻo lánh….

      Duẫn nhi nhìn chằm chằm vào linh bàn, ngón tay chỉ về phương bắc:

      – Cũng gần, theo hướng này chỉ nửa ngày là tìm được.

      Mục Trần khẽ gật đầu.

      – Mục Trần ca ca.

      Duẫn nhi cất linh bàn, hai mắt đen nhìn Mục Trần, hai cái đuôi tóc lúc lắc:

      – Nếu ngươi dẫn ta đến chỗ tỷ tỷ rồi, ngươi sao?

      Duẫn nhi tỏ vỏ quyến luyến. Mấy ngày nay cùng với , mặc dù nhiều lúc muốn ép nàng rèn luyện mà chẳng kể thân tình hung hăng dữ tợn, nhưng bé hoàn toàn biết ý tốt của , nên cũng rất mến ca ca như .

      – Chúng ta đều phải đến Bắc Thương điện phải , hay là lúc đó cùng ta và tỷ tỷ nha…

      Duẫn nhi mong mỏi đề nghị.

      Mục Trần nghe thấy chỉ cười, vuốt ve đuôi tóc xinh xắn của nàng:

      – Đến lúc đó hẵng tính, giờ ăn tối .

      chưa đáp ứng khiến nàng mấy vui, nhưng câu sau nàng hớn hở vô cùng, hứng chí nhảy cẫng lên.

      Sau khi nhóm Mục Trần được khoảng xa, sâu trong rừng rậm có vài bóng người nháy mắt chớp động, lặng lẽ theo.

      Hôm sau, Mục Trần lại dẫn hai người kia tiếp, dựa theo phương hướng Duẫn nhi xem linh bàn mà chạy về chỗ của tỷ tỷ nàng.

      Trong rừng rậm, ba bóng người mạnh mẽ xuyên qua, mũi chân chỉ khẽ chạm lên thân cây liền vụt như bay tạo ra những tiếng xé gió vùn vụt.

      “Pặc.”

      Thân hình Mục Trần đột ngột khựng lại, hai tay vươn ra liền kéo Mặc Lĩnh và Duẫn nhi cúi người xuống.

      – Sao vậy?

      Mặc Lĩnh sửng sốt, mờ mịt hỏi.

      Mục Trần nheo mắt lại, bình thản nhìn khoảng rừng phía trước:

      – Xuất , nhiều người cùng trốn chỗ như vậy, ngại chật chội quá sao?

      vừa xong, khoảng rừng phía trước cũng vang ra những tiếng động. Rồi Mặc Lĩnh kinh ngạc khi thấy rất nhiều bóng người từ trong rừng phóng ra, số lượng cũng dưới ba mươi tên.

      Hơn nữa, trước đám người đó lại thấy được ba gương mặt quen thuộc, người đẫn đầu lại chính là cái tên Cát Thanh lần trước đánh lén định cướp của bọn họ mà cuối cùng chịu thiệt.

      tại trán Cát Thanh cũng có ấn ký màu đỏ thẫm lóe ra, ngờ chỉ mới vài ngày mà tăng đến ấn ký cấp 3, có lẽ cướp được ít người rồi.

      – Ha ha, là trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt.

      Cát Thanh cười tủm tỉm nhìn Mục Trần, ánh mắt bất hảo.

      Mục Trần quét nhìn chút, phát ra tốp người này lại có đến tám vị thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ, khí tức mấy kẻ còn lại cũng chẳng kém mấy. Cát Thanh xem ra chuẩn bị kỹ lưỡng mới dám mò đến, vả lại cái đám này đều có cái vòng đỏ quấn cánh tay, có lẽ cùng bang hội đây.

      giờ Bắc Thương giới xuất ít thế lực to khác nhau, hẳn nhiên tên Cát Thanh cũng gia nhập vào thế lực nào đó.

      – Xem ra lần trước ngươi vẫn học chưa xong nhỉ, hay là do ta dạy dỗ đến nơi đến chốn.

      Mục Trần chậm rãi , ánh mắt lóe hàn quang lạnh lẽo sắc nhọn, rất thích cái loại phiền toái liên miên thế này.

      – Hừ, tới lúc này còn mạnh mồm, thực lực cao lắm sao, đến đánh thử với 30 người bọn ta xem nào!

      Cát Thanh nghiến răng nghiến lợi, tuy biết Mục Trần rất lợi hại, nhưng cũng tin nhóm người mạnh mẽ hơn 30 mạng lại đủ giải quyết Mục Trần, dù sao tên kia cũng vẫn là Linh Luân cảnh hậu kỳ, chưa phải cường giả Thần Phách cảnh.

      – Mặc Lĩnh, dẫn theo Duẫn nhi lui .

      Đôi mắt đen của Mục Trần trở nên lạnh tanh, hắc ám thoáng trong tay.

      – Mục Trần ca ca.

      Ngay lúc đó, Duẫn nhi đột nhiên kéo lại, lặng lẽ lấy ra linh bàn, có thể thấy nét kinh hỉ hân hoan trong đôi mắt nàng.

      – Tỷ tỷ của ta đến đây rồi.

      Mục Trần ngẩn ra, thoáng nhìn qua linh bàn, quả nhiên có đốm sáng lao đến chỗ họ với tốc độ cực nhanh.

      Đốm sáng tiếp cận trung tâm linh bàn, ngay lập tức khu vực này cảm nhận uy áp linh lực bùng nổ vô cùng cường đại tràn ngập ép tới.

      Mục Trần cảm nhận uy áp kinh khủng kia, mày nhíu lại lẩm bẩm:

      – Thần Phách cảnh?

      Mục Trần ngẩng đầu nhìn về xa xa, dường như có bóng người phóng qua bên này nhanh như chớp giật.
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 118: Diệp Khinh Linh.
      Uy áp linh lực hùng hồn theo tốc độ kinh hoàng thổi đến từ rừng rậm, đám người Cát Thanh cũng biến sắc vội quay đầu nhìn qua, bóng người nhanh như điện xẹt phóng tới.

      Tốc độ cực lẹ, chỉ vài giây xuất giữa khoảng rừng, vừa lắc mình xuất nhánh đại thụ, thân hình mảnh khảnh yểu điệu.

      Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nàng, váy vàng viền đỏ khá xinh đẹp, dáng người cao cao, cái cổ thon thả trắng ngần, kéo xuống dưới là những đường cong mê người áp theo áo quần.

      thanh lịch mà ưu tú, hai hàng chân mày mảnh dẻ hơi cau lại nhìn quanh, khí tức lợi hại tản ra, khiến người ta đủ can đảm tới gần.

      – Tỷ tỷ!

      Duẫn nhi vừa nhìn thấy nọ, gương mặt nhắn liền tỏ ra mừng rỡ reo vui, vẫy vẫy cái tay trông dễ thương.

      váy vàng kia cũng trông thấy Duẫn nhi, đôi mi cũng giãn ra, ánh mắt trở nên hiền lành ôn hòa.

      – Có lẽ là tỷ tỷ của Duẫn nhi. xinh.

      Mặc Lĩnh nọ cũng trở nên hơi thất thần thào.

      Mục Trần cười, người con kia với hoàn toàn xa lạ, hẳn nhiên chưa hề gặp mặt trong Linh Lộ, bất quá nàng ta thực lực rất khá, khí tức này hẳn tới Thần Phách cảnh sơ kỳ. Thực lực cỡ đó trong Bắc Thương giới này xem như cũng được.

      – Đến được bước cuối Linh Lộ quả nhiên là cá chép hóa rồng a….

      Mục Trần thở dài. Rèn luyện Linh Lộ chủ yếu tôi luyện tâm tính, nhưng sau cùng khi hoàn thành dựa vào những thành tựu trong rèn luyện mà ban thưởng. Phần thưởng đó chính là sức mạnh xứng đáng với tâm tính.

      Mục Trần giữa đường bị trục xuất, tâm tính được tôi luyện rồi, nhưng lại thiếu cái bước cuối cùng quan trọng kia.

      Nếu có thể đạt được nghi thức tế lễ đó, có lẽ bây giờ đạt trình độ Tam Thiên cảnh.

      Nhưng dù có tiếc Mục Trần cũng giữ lâu, vượt qua được cửa cá chép hóa rồng, từng bước bò lên thành kim long.

      nhánh đại thụ, kia cũng nhìn về phía và Mặc Lĩnh đứng bên cạnh Duẫn nhi. Nàng ta nhìn rất kỹ, biết muội muội của mình có tâm đơn thuần, mấy kẻ gian xảo muốn gạt e rằng có đem bán bé cũng vui vẻ mở lòng cho người ta kiếm tiền.

      Mục Trần chẳng chút né tránh ánh mắt dò xét kia, con ngươi tĩnh lặng như đầm lầy, hề rung động chút nào trước thực lực của kia.

      Nhìn lát, nọ mơi chuyển sang nhìn đám người Cát Thanh, liếc nhìn dải lụa đỏ cánh tay, mày khẽ nhíu lại, hỏi:

      – Các ngươi là người Cát bang?

      Cát Thanh do dự gật đầu, nhận ra này có thực lực Thần Phách cảnh. Nàng là thủ lĩnh Diệp bang, Diệp Khinh Linh, trong địa vực này có tiếng tăm .

      – Về .

      thản nhiên .

      Cát Thanh biến sắc, cắn răng cam

      – Nếu ngươi muốn dẫn bé kia , ta ngăn cản, nhưng bọn ta và hai tiểu tử kia ân oán , mong rằng ngươi nể mặt Cát Hải đại ca ta mà đừng nhúng tay.

      Diệp Khinh Linh liếc nhìn Cát Thanh. Cát Hải là này thủ lĩnh Cát bang, thực lực cũng đạt tới Thần Phách cảnh sơ kỳ.

      – Nếu bọn họ là bằng hữu của Duẫn nhi, ta ngồi yên.

      Diệp Khinh Linh khẽ lắc đầu.

      Nghe thấy Diệp Khinh Linh vậy, Cát Thanh sắc mặt khó coi, hiển nhiên ngờ Diệp Khinh Linh chẳng xem đại ca vào đâu.

      “Vèo vèo…!”

      Ngay lúc đó, những tiếng xé gió liên tiếp vang lên, rất nhiều người như khỉ chuyền cây phóng qua đây, đều xuất trong bãi đất này, vây quanh tất cả.

      – Là người của Diệp bang . . .

      Cát Thanh nhìn thấy mười mấy người vừa tới cũng càng thêm kinh hoảng.

      – Cát Thanh, Diệp tỷ nhàng với ngươi, đừng có biết điều, nếu bọn ta đoạt luôn ấn ký của các ngươi xem Cát bang có thể làm gì!

      thiếu niên trong nhóm mười mấy người đó lạnh giọng quát.

      Tên đó có vẻ cao, đối mặt Cát Thanh vẫn rất kiêu ngạo chẳng nể nang, bất quá đôi mắt nhìn vào nữ tử váy vàng lại tỏ ra hâm mộ cực kỳ.

      – Vương Thịnh, ngươi nghĩ Cát bang sợ các ngươi sao?

      Cát Thanh nhìn tên kia, lạnh lẽo đáp lời, kẻ kia cũng là nhân vật thứ hai trong Diệp bang, thực lực chỉ kém Diệp Khinh Linh, nửa chân bước vào Thần Phách cảnh, khá lợi hại.

      – Vậy các ngươi cứ thử xem!

      Vương Thịnh trề môi thách thức.

      – Ngươi….

      Cát Thanh cắn răng, có Diệp Khinh Linh ở đây, làm sao dám ra tay. Chỉ mỗi cường giả Thần Phách cảnh đủ làm gỏi cả bọn rồi.

      Cát Thanh biến sắc khó coi, rốt cuộc chỉ có thể quay sang gầm gừ với Mục Trần:

      – Lần này xem như ngươi may mắn, đừng để ta có cơ hội nữa, nếu khiến ngươi khóc ra tiếng.

      quay sang Diệp Khinh Linh và Vương Thịnh:

      – Các ngươi nể mặt Cát bang ta, việc này ta bẩm báo với đại ca, đừng tưởng ta sợ các ngươi!

      !

      Cát Thanh quát lạnh, vung tay dẫn theo hơn 30 người nhanh chóng lui vào rừng, biến mất tăm thấy.

      Đám người Cát Thanh rút , khí chỗ này trở nên thoải mái hơn nhiều, Vương Thịnh thở phào nhõm. Nhân số Cát bang thua kém bọn họ, hơn nữa Cát Hải cũng là cường giả Thần Phách cảnh sơ kỳ, nếu như đối đầu cũng chưa biết ai thắng ai thua.

      nhánh cây, Diệp Khinh Linh thấy Cát Thanh rút lui, mới lắc mình nhảy tới chỗ Mục Trần, nở nụ cười động lòng người, kéo tay Duẫn nhi, dịu dàng :

      – Tiểu nha đầu, sao chứ?

      Duẫn nhi rưng rưng ấm ức chu cái miệng líu ríu

      – Bị bỏ đói mấy ngày nay, may mắn gặp được Mục Trần ca ca, nếu chết vì đói từ lâu rồi.

      – Cái đồ tham ăn.

      Diệp Khinh Linh mỉm cười mắng , ngón tay ngọc ngà chỉ vào mũi bé Duẫn nhi. Nàng nhìn qua thiếu niên bên cạnh, vẫn mỉm cười tự nãy giờ quan sát các nàng trùng phùng, con ngươi đen nhánh mấy động tĩnh.

      – Ngươi là Mục Trần à? Ta là tỷ tỷ của Duẫn nhi, Diệp Khinh Linh, cám ơn ngươi mấy ngày nay chăm sóc nàng.

      Diệp Khinh Linh vương bàn tay tươi tắn như ngọc cách tự nhiên thoải mái.

      Mục Trần cũng vươn ra bắt tay nàng, cảm giác mềm mại mát mát như chạm vào đá quý, bất quá cũng mấy lưu luyến, nhàng rút tay lại, :

      – Chỉ là thích mà thôi, vả lại cũng tiện đường nên dẫn nàng theo.

      Sau lưng Diệp Khinh Linh, Vương Thịnh và mấy người kia cũng nhanh chóng nhảy tới, cười giao hảo với Mục Trần và Mặc Lĩnh.

      – Tỷ tỷ, Mục Trần ca ca rất lợi hại đó, cũng giống chúng ta, có danh ngạch hạt giống, hơn nữa cũng là Linh Trận sư nữa đó. . .

      Duẫn nhi lúc lắc cánh tay Diệp Khinh Linh, cười khì líu lo chuyện.

      – Ồ?

      Diệp Khinh Linh và Vương Thịnh đều tỏ ra kinh ngạc, quét mắt quan sát khắp người Mục Trần. Thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ, ở Bắc Thương giới rất phổ biến, bất quá có thể đạt được danh ngạch hạt giống cũng có bản lĩnh, còn điểm Linh Trận sư họ cũng để ý mấy, nghĩ rằng dù cho Mục Trần có hiểu biết về linh trận, cũng chân chính tinh thông như Duẫn nhi được.

      Mục Trần bất đắc dĩ cười, bé này tính tình thuần khiết, chuyện gì cũng chẳng biết giấu, ôm quyền cười với Diệp Khinh Linh:

      – Duẫn nhi tìm được các vị, vậy cũng còn vấn đề gì nữa. Đa tạ vừa nãy giải vây, ta và bằng hữu trước, cáo từ.

      Tuy Diệp Khinh Linh thực lực cũng khá, tổ chức thế lực , nhưng Mục Trần cũng muốn nhờ bóng quan lớn, thành ra cũng có ý tưởng kiếm giao tình sâu sắc.

      – Mục Trần ca ca đừng !

      bé Duẫn nhi vội vàng lao qua giữ chặt , khuôn mặt xinh xắn đầy vẻ cầu xin:

      – Chúng ta đều đến Bắc Thương điện mà, chung mà.

      Mấy ngày ở cùng hai vị ca ca, nàng ít cảm tình, tự nhiên bây giờ lại phải chia cắt, tự nhiên là quyến luyến.

      – Mục huynh, Duẫn nhi xem ra rất mến hai người, hay là cứ tạm thời chung với chúng ta đoạn, hai vị ít người có lẽ ít có được những tin tức về Bắc Thương giới, mà những chuyện đó ta có thể cung cấp dễ dàng.

      Diệp Khinh Linh mỉm cười tỏ ý mời. Nàng cũng nghĩ nhiều chút, Mục Trần giúp Duẫn nhi, xem như ân tình, mà có vẻ ta cũng đắc tội với đám Cát Thanh. tên Cát Thanh cũng chẳng là cái gì, nhưng sau lưng tên kia lại có đại ca thực lực Thần Phách cảnh, Cát Hải kia cũng là kẻ từng tham gia Linh Lộ, cũng dễ đối phó. Hai người Mục Trần nếu gặp phải đám kia cũng thiệt thòi .

      Mục Trần nhìn Diệp Khinh Linh, nhìn thấy đôi mắt quan tâm đó, dường như cũng hiểu được suy nghĩ của nàng, chỉ cười. Trước nay chưa bao giờ xem trọng mấy kẻ như Cát Thanh, còn về phần đại ca mà tên kia luôn mồm dựa hơi, có thực lực Thần Phách cảnh sao? Đủ khả năng bắt Mục Trần sao?

      Ngay cả cường giả Dung Thiên cảnh còn bị đập chết, tên Thần Phách cảnh sơ kỳ có mấy áp lực cơ chứ?

      Bất quá Diệp Khinh Linh mở miệng cầu, Mục Trần cự tuyệt nữa cũng có hơi kiêu ngạo quá đáng, vả lại mấy cái tin tức mà Diệp Khinh Linh cũng khiến khá quan tâm.

      Bắc Thương giới cũng mấy thông thạo, bọn người của Diệp Khinh Linh đông đúc, hẳn là tin tức tốt hơn bản thân nhiều lắm, có thể nhân dịp này mà biết thêm nhiều cũng tốt.

      – Vậy đành quấy rầy mấy ngày!

      Mục Trần cười đáp lời, dẫn theo Mặc Lĩnh nhảy xuống khỏi đại thụ.

      – Diệp tỷ, chúng ta cho chung có thể khiến Cát Hải bất mãn ?

      Vương Thịnh thầm hỏi

      – Chưa tới chuyện Cát Hải có vì tên cùi bắp Cát Thanh mà đắc tội với chúng ta hay , dù cho có ta cũng chẳng ngán chút nào.

      Diệp Khinh Linh mỉm cười.

      – Các ngươi đừng có xem thường Mục Trần ca ca, lợi hại lắm, giống như tỷ tỷ cũng tham gia Linh Lộ. . .

      Duẫn nhi bất mãn, lúc trước nàng cũng nghe Mặc Lĩnh về chuyện đó.

      – Cái gì?

      Cả Vương Thịnh lẫn Diệp Khinh Linh đều nao nao tò mò, Mục Trần cũng tham dự Linh Lộ?

      – Những người tham gia Linh Lộ, đâu có yếu tới mức Linh Luân cảnh? thoạt nhìn còn yếu hơn ta.

      Vương Thịnh vô cùng hoài nghi.

      Diệp Khinh Linh cũng nhíu mày. Mục Trần. . . cái tên này có vẻ quen quen, dường như nghe ở đâu đó rồi, nhưng lại nghĩ ra được.

      – Chắc ngươi nghe lầm rồi.

      Diệp Khinh Linh khẽ cười. Nếu từng tham gia Linh Lộ, thực lực Mục Trần lại quá thấp, vả lại khí vị người cũng giống mấy kẻ bước ra từ Linh Lộ, có lẽ Duẫn nhi nghe mấy tên kia dóc mà thôi.

      thôi, tiểu nha đầu, tỷ tỷ làm đồ ăn cho ngươi.

      Diệp Khinh Linh kéo tay Duẫn nhi nhảy xuống. muốn cãi cọ chuyện Mục Trần, chỉ vừa nghe đồ ăn là hai mắt sáng rỡ, hân hoan ngoan ngoãn theo.
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 119: Cát Hải.


      Sâu trong rừng rậm, khi đất trống với nhiều đá vụn, lớp lớp lều trại phủ mặt đất, hình thành doanh trại, che kín khoảng đất rừng xanh um.

      Trong doanh trại người qua người lại có vẻ rất náo nhiệt, bốn góc trại có người đứng canh gác, cặp mắt sắc bén cảnh giác ngừng quét nhìn quan sát tình hình xung quanh trại.

      – Diệp tỷ trở lại!

      Đột nhiên tiếng hô lên ở cổng trại khiến mọi người khá xôn xao, ít kẻ bỏ dở việc làm mà đứng dậu chạy ra ngoài trại, mười mấy bóng người nhanh chóng phóng tới, dừng lại trong trại.

      – Diệp tỷ!

      Nhìn đông đảo mọi người ra tiếp đón, xinh đẹp váy vàng viền đỏ mỉm cười, doanh trại nhất thời vang lên những tiếng gọi tôn kính ầm ĩ.

      Đối diện mọi người, Diệp Khinh Linh chỉ cười , quay sang Mục Trần:

      – Đây là doanh trại tạm thời của Diệp bang chúng ta, mọi người rất thân thiện.

      Mục Trần gật đầu, quét mắt nhìn qua, cũng thấy ít kẻ đáng giá .

      – Bọn họ có vẻ rất kính trọng ngươi.

      Mục Trần . cũng khá kinh ngạc, dù cho Diệp Khinh Linh có thực lực Thần Phách cảnh, muốn đạt được tôn trọng khó, nhưng có vẻ những người ở đây rất lòng kính trọng nàng ta.

      – Ha ha, Diệp tỷ đương nhiên phải được kính trọng. Nếu phải nhờ vào tỷ, nhiều người ở đây bị mấy thế lực ngoài kia cướp sạch. Sau khi nàng kiến tạo Diệp bang, bọn ta mới dần tốt hơn hẳn….

      Vương Thịnh sau cười .

      – Đa số những thế lực kia được tổ chức thành vì mục đích cướp ấn ký của người khác, nhưng Diệp tỷ như vậy, mà dẫn chúng ta liệp sát linh thú, tìm thiên tài địa bảo, vả lại hầu hết mấy thứ đó nàng đều phân chia để cho chúng thực .

      Mục Trần nhướng mày ngạc nhiên, khó trách họ lại kính trọng Diệp Khinh Linh như thế.

      – Ta có thực lực Thần Phách cảnh, ấn ký muốn lên cấp 4 dễ lắm, nhưng người khác , nếu gom họ lại, e rằng tích lũy của họ chỉ làm lợi cho người khác, rồi bị loại mất.

      Diệp Khinh Linh nhàng .

      – Ngươi có chút dã tâm, bất quá việc này ảnh hưởng hiệu suất tăng cấp ấn ký bản thân.

      Mục Trần .

      – Ấn ký tăng cấp, nghĩa là địa vị và tài nguyên ở Bắc Thương linh viện tăng lên, mấy thứ đó sau này cũng từ từ đạt được thôi. Nhưng nếu ở đây bị loại, có những cơ hội đó.

      Diệp Khinh Linh trả lời.

      Mục Trần nhún vai, nếu Diệp Khinh Linh tỏ ra cần, cũng chẳng cần thúc ép nàng làm gì. Thực ra với nữ tử có thể làm được những việc thế này, nam nhi như rất cảm phục.

      Diệp Khinh Linh vẫy bàn tay nõn nà, bảo mọi người giải tán, rồi dẫn theo Duẩn nhi đến giữa trại chỗ đống lửa, lấy ra vài thứ tự tay làm thức ăn cho bé.

      – Mấy ngày tới các ngươi cứ chung với bọn ta, mọi người đều đến Bắc Thương điện mà, dọc đường cũng tham gia liệp sát linh thú và truy tìm dấu vết thiên tài địa bảo, có lẽ ngươi thích cho xem

      Diệp Khinh Linh mỉm cười mời gọi Mục Trần.

      – Mặt khác. . . ngươi ở cùng chúng ta, Cát Thanh cũng dám giở trò gì với ngươi, vài ngày nữa bọn chúng bỏ cuộc rồi, hoặc là tạo khoảng cách tốt với chúng rồi tách ra tự do hành động cũng được, thấy sao?

      Mục Trần cười, ý kiến gì, quả là nghĩ bọn ta theo ngươi là cần che chớ sao chứ.

      Mục Trần đến doanh trại Diệp bang, cùng lúc ở nơi xa lắm, tại doanh trại khác nằm triền núi, Cát Thanh sắc mặt cau có quạu quọ chạy về.

      – Ha ha, Cát Thanh về à? Nhìn cái mặt coi bộ là bị người ta chọc nữa rồi?

      Trong doanh trại có kẻ nhìn thấy cũng cười lớn chọc ghẹo.

      – Địa vực này có kẻ dám bất kính với Cát bang chúng ta ư?

      Cát Thanh vào trại, tức giận ngồi xuống, gầm gừ:

      – Còn phải người của Diệp bang sao, lúc nãy gặp Diệp Khinh Linh, là xui.

      – Hử? Ngay cả Diệp Khinh Linh cũng đánh mi? Hé hé, nàng Diệp Khinh Linh xinh đẹp, thực lực lại mạnh, nếu mà chinh phục được vui à!

      Có người kinh ngạc tán gẫu.

      – Hứ, bằng vào ngươi? Diệp Khinh Linh có thực lực Thần Phách cảnh, chúng ta ngoại trừ lão đại có ai là đối thủ?

      Có người cười nhạo.

      – Đại ca….

      Cát Thanh chẳng mất để ý bọn tán phét, ánh mắt căm phẫn nhìn vào chỗ chủ tọa, nam tử tay ôm trường đao đỏ sậm vẫn cúi đầu từ nãy giờ, bộ dáng như ngủ gật. có vẻ già trước tuổi, tóc dài, có vẻ trưởng thành, đặc biệt vết sẹo mặt khiến như hung thần ác sát nộ mà rất đáng sợ, làm cho người ta chẳng dám tới gần.

      – Diệp bang rất quá đáng, chẳng chút nể mặt đại ca.

      Nam tử ôm đao nghe thấy, ngẩng mặt cười nhạt, vết sẹo từ khóe mắt trái kéo dài đến cổ chuyển động trông rất đáng sợ, như chia gương mặt ra làm hai nửa.

      – Ai bảo chọc ghẹo Diệp bang làm gì? Diệp Khinh Linh rất khá, hơn nữa cũng từ Linh Lộ chui ra, đừng có đụng tới là tốt nhất.

      Cát Hải điềm nhiên trả lời.

      Cát Thanh thấy Cát Hải ra vẻ muốn xuất đầu giúp , chỉ có thể bấm bụng chửi thầm, nhưng buông tha cất tiếng :

      – Ta nghĩ đến việc muốn đối đầu Diệp bang, nhưng cái thằng Mục Trần kia căn bản phải là người Diệp bang, bọn nó lại chẳng nể mặt Cát bang chúng ta mà …..

      “Soạt!”

      Đao phong đỏ sậm chợt lóe lên, bàn tay Cát Hải đột ngột chảy máu khiến cho tất cả mọi người cũng im như thóc, Cát Thanh cũng giật mình ngậm miệng, nhìn vết thương tay Cát Hải. Khí thế tên kia lúc này thình lình trở nên lạnh lẽo và hung bạo.

      – Đại ca. . . ta, ta sai cái gì?

      Cát Thanh sợ hãi nuốt nước bọt, run như cầy sấy, lần đầu tiên nhìn thấy Cát Hải đáng sợ như thế.

      Cát Hải chậm rãi ngẩng đầu, vết sẹo như con rết uốn éo càng khiến thêm đáng kinh hãi, đôi mắt đỏ lừ nhìn Cát Thanh.

      – Ngươi vừa mới . . . cái tên gì?

      Cát Thanh cứng người, trả lời

      – Mục. . . Mục Trần?

      Cát Hải nghe xong, thân người cũng run run, như chịu áp lực gì đó:

      ! ! Mặt mũi ra sao?

      Cát Thanh bị Cát Hải dọa tới mức tè ra quần, mấy kẻ xung quanh cũng cảm thấy bất thường, chẳng dám sơ hở hé răng. Sau đó Cát Thanh thành thành mô tả hình dáng dung mạo Mục Trần cho tên kia nghe.

      Cát Thanh tả xong, doanh trại im ắng như chùa bà tưng, chỉ có tiếng hít thở ồ ồ khó nhọc của , đôi mắt đỏ lừ càng thêm đậm, vẻ mặt có chút sợ hãi, có chút điên cuồng, toát ra căm hận khó có thể hình dung.

      tại… Linh Luân cảnh hậu kỳ?

      Cát Hải giương đôi mắt đỏ hỏi kỹ lại Cát Thanh, chưa đợi tên kia xác nhận, lẩm bẩm tự trả lời:

      – Đúng rồi. . . hoàn thành Linh Lộ, thực lực tất nhiên phải yếu hơn nhiều. Ha ha, Linh Luân cảnh hậu kỳ. . . Ha ha ha. . .

      – Đại ca. . . bị sao vậy?

      Cát Thanh bị cái tiếng cười quái đản khó hiểu của Cát Hải khiến cho hoảng sợ, chỉ cẩn thận thăm dò.

      Cát Hải nhếch miệng cười, nét cười đáng sợ, bàn tay đầy máu của vuốt ve vết sẹo mặt:

      – Mục Trần tại ở chỗ Diệp bang?

      – Ừ.

      Cát Thanh liên tục gật đầu.

      Cát Hải đứng phắt dậy, ánh mắt lãnh lệ quét nhìn mọi người:

      – Triệu tập tất cả, lập tức tiến sang doanh trại Diệp bang, chuẩn bị kỹ cho ta, bây giờ Diệp bang dám ngăn cản diệt luôn cần hỏi!

      Mọi người cả kinh, muốn ra tay thanh trừ Diệp bang sao? Lão đại bị sao vậy? Mới trước đó còn muốn giữ hòa khí với Diệp bang, khắc sau lại sát khí dày đặc?

      Dù cho trong lòng có nghi hoặc trăm mối, nhưng ai dám phản đối hay ý kiến ý cò gì, đều nhanh chóng tản ra gọi người, cả doanh trại liền trở nên bát nháo hỗn loạn.

      – Đại ca. . . ngươi… ngươi biết Mục Trần?

      Cát Thanh cẩn thận hỏi.

      – Biết, đương nhiên biết.

      Cát Hải kéo ngón tay chầm chậm vết sẹo, căm thù trong mắt càng lúc càng .

      – Cái sẹo mặt ta chính là ban cho…

      Cát Thanh trợn mắt há mồm, lông da dựng đứng hết cả. Xưa nay khâm phục nhất chính là đại ca Cát Hải, ngờ lại bị cái tên thiếu niên vẻ ngoài hòa nhã kia chém nhát để sẹo như thế này.

      , có lai lịch gì nhỉ?



      Doanh trại Diệp bang.

      Cả trại đều náo nhiệt, Duẩn nhi đến khiến cho khí trở nên vui tươi ồn ào, nương đáng tính cách đơn thuần lại là muội muội của thủ lĩnh ai mà mến cho được.

      Cạnh đống lửa trong trại, Vương Thịnh bưng chén rượu nhạt, giơ lên kính Mục Trần, rồi hơi cạn sạch, khuôn mặt đỏ bừng, hứng chí vỗ ngực:

      – Mục Trần huynh đệ, ngươi cần phải sợ, ở với chúng ta Cát bang cũng dám làm gì.

      – Đúng vậy, ngươi là bằng hữu Diệp tỷ, cũng là bằng hữu của chúng ta, chỉ cần có chúng ta cho thằng Cát bang nào động tới ngươi.

      kẻ kế bên phụ họa thêm vào.

      Trước đó, chuyện của Mục Trần và Cát Thanh ân oán sơ sơ thế nào cũng được bọn Vương Thịnh tán dóc hết cả doanh trại, khiến cho ít thành viên Diệp bang tỏ vẻ thích thú với Mục Trần.

      Mục Trần mỉm cười, thành viên Diệp bang có lẽ là bị Diệp Khinh Linh ảnh hưởng, khiến cho người ta cảm thấy chiến lực tồi, tâm tính tốt nên dễ sinh ra hảo cảm.

      – Ít có linh tinh, các người lợi hại quá ha?

      Diệp Khinh Linh tới, cười thêm vào:

      – Đừng quá để ý, bọn họ cứ như vậy đó, rượu vào là nổ tung trời.

      Mục Trần lắc đầu:

      sao.

      Diệp Khinh Linh nhìn đôi mắt lẳng lặng của , khẽ cười:

      hiểu sao ta thấy ngươi cũng đơn giản. . .

      – Linh Luân cảnh hậu kỳ có gì phức tạp đâu chứ.

      Mục Trần đáp lời, trực giác phái nữ quả là đáng kinh ngạc, nhưng cũng muốn bại lộ bản thân quá nhiều.

      Diệp Khinh Linh vươn tay vuốt tóc, dù Mục Trần nhìn qua chỉ có thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ, nhưng cái khí chất của luôn có vẻ chỉ đơn thuần dễ nhìn ra như thế. Nhưng mà Mục Trần muốn thôi, nàng cũng hỏi nhiều.

      Mục Trần ưỡn người đứng dậy, đội nhiên biến sắc, con ngươi lơi hại nhìn ra ngoài doanh trại.

      “Ù ù!”

      Đúng lúc đó, tháp canh của trại có tiếng báo động vang lên, quanh quẩn khắp trại.

      Tất cả thành viên Diệp bang đều đứng phắt dậy, nhìn về rừng rậm ngoài trại, bên đó có lớp lớp bóng người lao tới, bao vây lấy doanh trại.

      Mọi người sắc mặt khẽ biến nhìn những kẻ mới đến, đều thấy cánh tay quấn khăn đỏ của họ.

      – Là người của Cát bang!
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :