Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 110: Rời Khỏi.


      Bắc Linh viện, trong sân huấn luyện rộng rãi, hầu như bị vây kín bởi đông đảo đệ tử, ánh mắt vô cùng hâm mộ nhìn vào sân. Ở nơi đó là năm quang trận lớn chiếm ngự năm vị trí, mơ hồ tỏa ra linh lực cường đại.

      Quang trận kia, chính là năm linh trận truyền tống đến Ngũ Đại Viện, bước qua con đường đó chính là thánh địa mơ ước của tất cả đệ tử nơi đây.

      Bất quá bọn họ chưa đủ tư cách.

      Giữa sân, Đường Thiên Nhi, Hồng Lăng, Mặc Lĩnh và vài người nữa tiến vào, cả Liễu Mộ Bạch cũng ở đó. tại mất ngạo khí ngày xưa, sắc mặt tốt, thần sắc sụp đổ, dường như bị đả kích rất nặng.

      – Mục Trần vào đây!

      Bên ngoài truyền đến những tiếng xôn xao, vô số ánh mắt nhìn về cổng vào sân huấn luyện tìm kiếm thân ảnh người trẻ tuổi nổi danh nhất Bắc Linh viện, chậm rãi tiến vào.

      Nhìn thấy , đa số đệ tử Bắc Linh viện đều giảm bớt tiếng ồn, nhiều thêm kính sợ và tò mò. kiện Mục Trần đánh chết Liễu Kinh Sơn nửa tháng trước vẫn còn như mới khắp Bắc Linh cảnh này.

      Dung Thiên cảnh. . . Cường giả ở cảnh giới đó là thứ rất xa vời đối với những đệ tử đứng đây, họ chẳng cách nào hình dung được sức mạnh kinh thiên mà cảnh giới đó có được, bất quá chắc chắn là mạnh mẽ hơn Mạc sư, Tịch sư thậm chí hơn cả Tiêu viện trưởng.

      Cường giả mạnh mẽ đó lại bị Mục Trần đánh chết? Vậy tên kia phải khủng bố ra sao đây?

      Mục Trần tiến vào sân chắp tay chào mấy người Mạc sư, Tịch sư, Tiêu viện trưởng, và vị Hác tiên sinh nọ:

      hổ thẹn, ta đến trễ.

      sao, cũng chưa tính là trễ.

      Mạc sư cười, ánh mắt nhìn cũng trở nên kỳ lạ. Từ khi nghe về kiện nọ, cả bản thân lão cũng chấn động kịch liệt, bây giờ gặp lại , cảm giác đúng là nhìn thấu tên đệ tử của mình.

      Thiếu niên này tàng quá nhiều thứ a.

      – Ha ha, linh trận truyền tống còn cần điều chỉnh chút, còn phải chờ chút.

      Tiêu viện trưởng cũng khoát tay, cười tủm tỉm.

      Mục Trần gật đầu đến đứng cạnh Đường Thiên Nhi, mấy người Trần Phàm cũng đưa mắt quái đản nhìn , bất đắc dĩ khiến Mục Trần nhướng mày nhìn qua.

      – Hê hê.

      Trần Phàm gượng cười, cảm giác hơi là lạ. Trước kia có thể cười đùa pha trò với tên bạn học kia, nhưng bây giờ lại cảm thấy khó mà đứng cạnh được.

      Mục Trần cũng giải thích gì, chỉ có Đường Thiên Nhi bên cạnh quét mắt nhìn khắp người :

      – Thương thế của ngươi khỏi hết chưa?

      Mục Trần gật đầu, cười :

      – Có Thiên Nhi tỷ chăm sóc chu đáo thế, muốn lành cũng được.

      Đường Thiên Nhi cười ngọt ngào, nhưng lại hừ :

      – Chỉ biết câu dễ nghe, thành ý cũng tỏ ra chút nào.

      Mục Trần bó phép, đối mặt nữ hài tử càn quấy còn nan giải hơn cả cường giả Dung Thiên cảnh, biện pháp tốt nhất là ngậm bồ hòn làm ngọt.

      – Ta thấy giờ Liễu Mộ Bạch thấy ngươi chẳng khác thấy quỷ…\

      Đường Thiên Nhi nhìn qua bên kia cất giọng .

      Mục Trần cũng nhìn qua Liễu Mộ Bạch, nhất thời tên kia vội lảng nhìn chỗ khác, quả hoàn toàn mất phong thái cường giả đệ nhất Bắc Linh viện ngày nào.

      Mục Trần bình tĩnh, cũng tỏ vẻ hống hách thách thức. con đường tu luyện này, ai biết được ngày nào đó tái kiến đối thủ năm xưa lại đột ngột mạnh lên. Do vậy tốt nhất là phải đưa mắt nhìn về trước, còn cái vẻ đắc ý tự đại chỉ khiến bản thân chậm lại mà thôi.

      Liễu Mộ Bạch xem như người ưu tú, bất quá vẫn chưa đủ khiến cho Mục Trần xem như kẻ địch khó quên.

      – Các ngươi nghe đây. . .

      Hác tiên sinh đột ngột cất giọng lớn

      – Trước ta , dù rằng các ngươi thông qua khảo nghiệm ở Bắc Linh viện, thế nhưng nó cũng chỉ có nghĩa là các ngươi đủ tư cách tiến vào Ngũ Đại Viện, chứ phải chân chính là đệ tử Ngũ Đại Viện.

      – Ngũ Đại Viện còn khảo hạch nữa với các ngươi, đó chân chính là khảo nghiệm của Ngũ Đại Viện, nếu đủ sức thông qua mới chính thức là đệ tử Ngũ Đại Viện, về sau tiền đồ vô lượng.

      – Nếu lỡ may thất bại, cũng hẳn phải cuốn gói trở về, nhưng chắc chắn cách nào vào được Ngũ Đại Viện. Lúc đó có người dẫn các ngươi đến vài linh viện khác cũng khá cao cấp.

      – Vì mục tiêu chân chính trở thành đệ tử Ngũ Đại Viện, tất cả hãy nỗ lực cho ta.

      – Vâng!

      Đám đệ tử nghe thấy liền nghiêm sắc mặt vâng dạ.

      Đại Thiên thế giới mênh mông vô tận, căn bản ai biết đâu là điểm cuối. Bắc Linh cảnh nằm trong khu vực Bách Linh thiên, cũng chỉ như hạt cát giữa sa mạc, có gì đáng thu hút.

      Khu vực rộng lớn bên ngoài Bách Linh thiên gọi là Bách Linh đại lục. phiến đại lục đó có vô số những địa vực to lớn như Bách Linh thiên, mà bên ngoài Bách Linh đại lục lại có đông đảo những địa vực còn rộng lớn mênh mông hơn nữa. Nếu như có linh trận truyền tống này, cho dù cường giả Tam Thiên cảnh bỏ hết cả đời cũng đủ thời gian hết tất cả các đại lục.

      Đại Thiên thế giới quá mức thần bí và rộng lớn, vô số thế lực như sao bầu trời. Bất quá Ngũ Đại Viện ở trong đó lại xem như Bắc Đẩu sáng rực rỡ, danh tiếng xét Đại Thiên thế giới cũng chút nào.

      Những nhân tài tuyệt thế thiên chi kiêu tử khắp nơi ở nhiều đại lục đều hội tụ trong Ngũ Đại Viện, muốn đủ khả năng trổ tài nghệ ở nơi đó quả phải là chuyện đơn giản chút nào.

      Muốn chân chính thông qua khảo nghiệm của Bắc Thương linh viện, chắc chắn phải dốc toàn lực.

      Mục Trần suy nghĩ miên man, bất chợt cất tiếng dò hỏi Hác tiên sinh:

      – Hác tiên sinh, biết Ngũ Đại Viện khảo nghiệm như thế nào?

      Hác tiên sinh liếc nhìn Mục Trần, trả lời:

      – Ngũ Đại Viện đều tự khảo nghiệm thí sinh của mình, giống nhau. Bản thân ta cũng được, sau khi các ngươi bước qua linh trận truyền tống có người đón ở bên kia, lúc đó khắc biết.

      Mục Trần cũng lấy được tin tức hữu dụng nào chỉ đành gật đầu.

      Thời gian trôi qua, năm linh trận truyền tống càng lúc càng tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, linh lực dao động cũng dần ổn định lại.

      – Đến lúc rồi.

      Hác tiên sinh gật đầu với Tiêu viện trưởng, nhìn về mấy đệ tử kia, lớn:

      – Thánh linh viện, bước vào linh trận truyền tống thứ hai bên trái.

      Liễu Mộ Bạch nghe thấy vội vàng tiến lên đứng trước linh trận truyền tống kia. Đến lúc này dũng khí mới khôi phục lại, quay ngoắt sang nhìn chòng chọc Mục Trần, nghiến răng :

      – Mục Trần, ta thừa nhận ngươi lợi hại, bất quá ngươi cứ đợi đó, lần sau gặp lại nhất định đánh bại ngươi!

      Mục Trần phóng con ngươi đen láy nhìn Liễu Mộ Bạch, bất giác khiến tên kia khẽ run, giống như nhìn thấy lại hình ảnh khủng bố của trong trận đại chiến Cửu Vực thành, trong bụng mềm ra nhưng vẫn mạnh mẽ chống lại.

      Nửa tháng nay bị Mục Trần ám ảm, cơn ám ảnh khiến hoảng sợ khá lâu.

      – Ta đợi!

      Mục Trần cười nhạt. Thánh linh viện sao? Cơ Huyền dường như cũng ở đó. So với tên kia, Liễu Mộ Bạch chẳng đủ để xách dép.

      – Thanh Thiên linh viện, vào linh trận truyền tống chính giữa

      Trần Phàm và Hoắc Vân nhanh chân tiến tới, hơi kích động.

      – Vạn Hoàng linh viện, linh trận thứ hai bên phải.

      Đường Thiên Nhi khẽ cắn môi, nắm đấm đập phát vào ngực Mục Trần:

      – Ngươi ở Bắc Thương linh viện phải cố gắng, tuy ở đó thiên tài vô số, ngươi cũng được thua kém, nếu khi gặp lại ta cũng nhận quen biết ngươi đâu.

      – Ừ, ngươi cũng vậy.

      Mục Trần nhìn phiền muộn chút vì chia ly trước mắt.

      Đường Thiên Nhi gật đầu, thêm nữa, lắc eo cùng Hồng Lăng bước vào linh trận truyền tống, đôi mắt đẹp vẫn luôn nhìn về Mục Trần.

      – Mục Trần, Mặc Lĩnh, hai người các ngươi đến đây.

      Hác tiên sinh chỉ vào linh trận truyền tống bên cạnh lão.

      Mục Trần quay lại nhìn Mục Phong, lão cười gật đầu. hề do dự bước tới, Mặc Lĩnh cũng động thân bước theo.

      – Mục ca cố lên! Làm rạng dạnh Bắc Linh viện chúng ta, ở Bắc Thương linh viện phải là người mạnh nhất!

      khán đài, Tô Lăng lớn tiếng la lên.

      tiền trạm giúp ta, sau này ta cũng đến Bắc Thương linh viện!

      Chẳng biết ai đó cũng hét lên.

      Mục Trần nghe vậy, mỉm cười quay nhìn đồng bạn ở đông viện.

      – Ổn định tâm thần lại cho ta, sắp truyền tống rồi!

      Hác tiên sinh khẽ quát tiếng, vung tay lên, mấy luồng sáng chiếu vào những linh trận truyền tống, trong đó cường quang sáng rực, dần dần bọc lấy thân thể mọi người.

      Cường quang dần che mất tầm mắt Mục Trần, lần nữa nhìn lại Mục Phong, kinh ngạc nhìn thấy gương mặt kiên nghị của lão lúc này toát ra vẻ đơn. Mục Trần , trong nhà lão chỉ còn lại mình….

      – Cha, yên tâm , ta nhất dẫn mẹ trở về!

      Mục Trần nắm chặt tay, thào lẩm bẩm, hai mắt nhắm lại.

      Bắc Thương linh viện, ta đến đây.

      Lạc Li, ta đến đây.
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 111: Bắc Thương Giới.


      mảnh trời đất bao la, trung xanh thẳm, mây trắng lững lờ trôi, tầm mắt trông về xa là mảnh rừng rậm vô tận thấy lối ra.

      Rừng rậm, đại thụ nghìn trượng đứng sừng sững, cao như núi. trung rừng già, đàn đàn linh thú bay lượn hú hét.

      Tại nơi xa xa, ngẫu nhiên có thể thấy linh thú cắn xé lẫn nhau, sinh vật khổng lồ với tiếng gầm rung chuyển trời đất vang vọng xa.

      Trời đất này như thuở hồng hoang người sinh sống.

      Bất quá gian vắng bóng người đó nhanh chóng bị phá vỡ bởi địa điểm trung, cái nền đá khổng lồ to rộng ước chừng nghìn trượng lơ lửng giữa trời mây, chung quanh sương khói lượn lờ như tiên cảnh.

      Vô số những cột sáng từ hư ra, nhanh chóng tan để lộ ra những bóng người trẻ tuổi.

      Chỉ ngắn ngủi khoảng nửa canh giờ, nền đá đông đúc những người là ngươi, thanh huyên náo dần dần rộ lên ầm ĩ.

      góc sân đá, có cột sáng ra, những đốm sáng ngưng tụ lại, hai thiếu niên từ trong những đốm sáng kia bước ra.

      Đôi mắt khép hờ cảm nhận cường quang dần yếu , Mục Trần cũng chậm rãi mở mắt ra, bất chợt cảm thấy kinh dị khi nhìn thấy sân đá rộng lớn trung này.

      Trước mặt đầy người che kín tầm mắt, bất kể người nào cũng đều rất cảnh giác đánh giá bốn phía xung quanh, hiển nhiên ai cũng cảm thấy nơi này rất lạ.

      – Mục ca, chẳng lẽ chỗ này là trường đấu khảo nghiệm của Bắc Thương linh viện sao?

      Sau lưng Mục Trần, thanh thầm khe khẽ truyền đến, Mặc Lĩnh sắc mặt vô cùng cẩn trọng đánh giá tứ phương. thanh của rất khẽ, vì cảm thấy những người sân đá này thực lực kém nhất cũng là Linh Luân cảnh sơ kỳ. Thậm chí trong số những người kia cũng có ít kẻ khiến cảm thấy sức ép nhàn nhạt.

      Mục Trần cười gật đầu.

      – Những người kia hẳn đều chọn danh ngạch Bắc Thương linh viện!

      Mặc Lĩnh liếm mép, trong lòng lại thêm phần kinh sợ Bắc Thương linh viện. Cả Bắc Linh viện bọn họ giành được danh ngạch Ngũ Đại Viện còn chưa tới 10 người, thế mà chỗ này nhìn sơ qua cũng hơn 1000 mạng.

      – Tuy mấy kẻ ở đây ai lợi hại, bất quá cũng nên sợ hãi. Mất dũng khí làm sao cạnh tranh với người ta được?

      Mục Trần mỉm cười, biết Mặc Lĩnh hơi tự ti, dù sao Bắc Linh cảnh chỉ là địa vực , còn mấy kẻ kia có lẽ cũng phải đến từ vô số những linh viện lớn có thực lực cao, quả hơn xa cái linh viện nhoi của bọn .

      – Ừ ừ.

      Nhìn Mục Trần, Mặc Lĩnh cũng an tâm thêm chút. Cũng đúng, có tên quái vật mà ngay cả cường giả Dung Thiên cảnh cũng phải táng thân trong tay sợ quái gì được chứ. Dù cho Mặc Lĩnh biết đẳng cấp của mấy tên hạt giống gia nhập Bắc Thương linh viện ra sao nhưng chắc chắn thể nào hơn nổi đại ca Mục Trần đây a.

      Mục Trần trấn an Mặc Lĩnh, sau đó cũng cẩn thận quét nhìn khắp cái sân đá rộng lớn này. tại nơi đây ít ra cũng có hơn 1000 người, phần lớn chẳng ai chuyện với nhau, chỉ có vài chỗ tụm năm tụm ba vây lại với nhau, có vẻ như là người quen hoặc là xuất phát từ cùng linh viện nào đó.

      – Bắc Thương linh viện. . .

      Mục Trần quan sát vòng, cũng ta thán tiếng. Mấy kẻ ở đây ai phải Linh Luân cảnh, trong đó thậm chí còn có ít nhất 6 người thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ.

      tại những kẻ xuất ở đây đều là người có được danh ngạch Ngũ Đại Viện và chọn gia nhập Bắc Thương linh viện. Có thể thấy được danh tiếng cạnh tranh của Bắc Thương linh viện khủng bố thế nào.

      Bắc Linh viện danh ngạch tranh đoạt chiến so với loại cạnh tranh này, quả thực khác biệt như đại thụ với cây con.

      “Boong!”

      Ngay lúc đó, trung chính giữa sân đá đột ngột vang lên tiếng chuông ngân, ánh mắt mọi người đều bị thu hút qua đó, tấm bia đá thình lình tỏa ánh sáng chói mắt.

      Hào quang của tấm bia đá ngưng tụ lại ở phía , hóa thành bóng người già nua.

      – Các vị trẻ tuổi kia, ta là trong những người giám sát khảo nghiệm của Bắc Thương linh viện….

      Lão già nọ tủm tỉm cười, quét mắt nhìn khắp lượt những thiếu niên thiếu nữ trước mặt,

      – Bây giờ ta cho các vị biết quy tắc của nơi này.

      sân, mọi người đều im ắng như ngậm tăm, đôi mắt cực kỳ tập trung vào bóng người già nua kia.

      – Phiến gian này của chúng ta gọi là Bắc Thương giới, chính là địa điểm chuyên dụng của Bắc Thương linh viện dành cho khảo nghiệm…. Cái sân mà các ngươi đứng đây gọi là Tiếp Nhận Đài, trong Bắc Thương giới này có đến cả trăm cái, các ngươi chỉ là trong số đó.

      Lời vừa dứt, cả đám thiếu niên kinh ngạc ta thán. Ở cái sân này cũng hơn 1000 người, vậy khảo nghiệm của Bắc Thương linh viện hôm nay cũng có hơn 10 vạn người sao? Đông đến khủng bố a!

      – Ha ha, cũng vì nhân số quá đông nên Bắc Thương giới phân chia thành bốn cảnh. tại ba cảnh khác cũng tiến hành khảo nghiệm giống như các ngươi. Thế nhưng số phận những kẻ bên đó ra sao cũng quan hệ gì lắm đối với các người tại.

      Lão già cười tủm tỉm bí hiểm.

      Mục Trần tròn mắt kinh ngạc, khóe miệng giật giật. Bắc Thương giới có bốn cảnh như thế này ư? Bắc Thương linh viện quả xứng với danh tiếng trong Ngũ Đại Viện, tài lực xa xỉ đáng sợ a, thế nhưng mà…. vậy là cơ hội có thể gặp được Lạc Li trong kỳ khảo hạch này thấp chỉ còn 25%?

      là, hy vọng nàng cũng ở Bắc Thương giới này .

      Mục Trần ngao ngán lắc đầu.

      – Bắc Thương giới rất mênh mông, hung địa khắp nơi, linh thú mạnh mẽ cường hãn ít. Các ngươi cần xuyên qua những trở ngại đó để đến được trung tâm Bắc Thương giới. Nơi đó có tòa Bắc Thương điện, trong điện là linh trận truyền tống đến thẳng Bắc Thương linh viện. Bọn ta cũng ở đó dẫn đường các ngươi.

      – Xem ra cũng qua khó.

      Mục Trần nhướng mày, bất quá nghĩ lại, khảo hạch Ngũ Đại Viện nào có thể đơn giản như thế?

      – Hô hô, còn chưa hết… theo quy định các ngươi phải tự mình tiến lên trước tấm bia đá này, đặt tay chạm vào nó để nó phân cấp các ngươi. Bình thường có 9 cấp. Danh ngạch thường là cấp 1, danh ngạch hạt giống là cấp 3, danh ngạch hạch tâm là cấp 5.

      Mọi người nghe thấy, chỉ thoáng ngưng lại chút rồi lần lượt rất đông người lên chạm vào bia đá. Ngay khi bàn tay chạm đến, liền có tia sáng bắn ra chui vào trán người đó.

      Khi hào quang tan , trán xuất ấn ký phát sáng màu ám kim, bên trong nó mơ hồ có con số “1”.

      Dĩ nhiên đó chính là những người đạt danh ngạch thường được phân cấp 1.

      Hầu hết mấy kẻ đó nhìn nhau, cấp bật thấp nhất là khó coi a.

      “Bùm!”

      Thình lình chùm sáng mãnh liệt bộc phát, tỏa ra ánh đỏ như lửa ngưng tụ cái trán của thiếu niên.

      Ấn ký đỏ thẫm mơ hồ chứa con số “3”.

      – Cấp 3? là người đạt được danh ngạch hạt giống!

      Hào quang đỏ thẫm khác người khiến cho xung quanh chú ý. Rất đông kẻ tỏ ra hâm mộ tặc lưỡi.

      Thiếu niên áo trắng hơi ngẩn đầu tỏ ngạo khí. Kẽ giành được danh ngạch hạt giống có thể là người thường sao? thuộc về tầng lớp khác a!

      Đối với ánh mắt khinh thị từ nhìn xuống của thiếu niên áo trắng nọ, mặc dù đám người kia có vẻ khó chịu, nhưng cũng hiểu mạnh hơn đệ tử bình thường, cũng khôngn cần phải xoắn.

      đài tiếp nhận, lần lượt mọi người đều có được ấn ký. Sau vị thiếu niên áo trắng cũng có thêm hai người nữa nhận được ấn ký đỏ thẫm, khiến cho ít kẻ sợ hãi than thở. Chỉ chỗ này thôi mà có đến ba người đạt danh ngạch hạt giống, biết Bắc Thương linh viện có bao nhiêu danh ngạch hạt giống chọn vào nữa. . .

      Mà danh ngạch cấp độ cao hơn nữa chính là danh ngạch hạch tâm.

      Những kẻ có cái đó tuyệt đối là quái thực lực khủng bố!

      Mục Trần và Mặc Lĩnh cũng vội, đợi đến khi mọi người xong xuôi hết mới tiến lên. Mặc Lĩnh nhận số 1 vì là danh ngạch thường, còn Mục Trần có ấn ký đỏ thẫm cấp 3.

      Hào quang đỏ thẫm xuất trán Mục Trần khiến cho nhiều người chú ý, cả ba tên số 3 kia cũng nhìn qua đây, hẳn nhiên người có cùng cấp độ đáng được họ coi trọng.

      Sau khi mọi người được đánh giá xong xuôi, lão già kia lại cười cách quỷ dị:

      – Các ngươi đều có cấp bậc đánh giá, vậy ta tiếp. Phàm là người dưới cấp 4, cuối cùng bị loại, mất tư cách gia nhập Bắc Thương linh viện.

      Đài tiếp nhận nháy mắt chấn động, đám đông há mồm tròn mắt, vậy bọn họ đến đây căn bản vẫn đủ tư cách?

      – Người trẻ tuổi nên nóng nảy. Cái cấp bậc kia phải cố định, mà có thể tăng lên. Biện pháp tăng lên cũng đơn giản thôi, đánh chết linh thú, hoặc tìm được vài thứ bảo vật có linh khí mạnh mẽ, ấn ký trán hấp thu chút, đến mức độ nào đó tự nhiên tăng cấp.

      Mọi người mới thở phào, ra….

      – Đương nhiên đó cũng chưa phải là biện pháp tăng cấp nhanh nhất. Muốn mau chóng đạt được cấp độ cao, chính là cướp đoạt linh khí trong ấn ký của kẻ khác, cách đó nhanh lắm a!

      ít người nghe xong mà cứng ngắc thân thể, sắc mặt biến hóa

      – Đặc biệt hơn nữa khi các ngươi cướp lấy ấn ký cấp cao hoán đổi cấp bậc. Ví dụ như tại các ngươi có cấp 1, đánh bại được người có danh ngạch hạt giống, thu lấy linh khí của , vậy ngươi leo lên cấp 3.

      Lão già kia vẫn cười tủm tỉm như con cáo già dụ bầy heo con phạm tội.

      Mục Trần nheo mắt, quy tắc này chính là cổ vũ cho đám đệ tử tranh giành đấu đá cướp đoạt lẫn nhau. Quả nhiên khảo nghiệm của Bắc Thương linh viện đơn giản.

      có thể nhận thấy những ánh mắt mơ hồ chung quanh bắt đầu biến hóa, nhìn lên ấn ký đỏ thẫm trán , đôi mắt họ cũng chứa ít tham lam.
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 112: Thiếu Nữ Váy Dài.


      đài tiếp nhận, khí đột ngột trở nên quái gở, nhiều người bỗng cảnh giác hơn với những kẻ đứng xung quanh mình.

      Quy tắc này rất ràng và dễ hiểu. Thân ở trong này, ngoại trừ việc phải cẩn thận với những hung địa rải rác và linh thú cường hãn, uy hiếp lớn nhất chính là những người cùng tham gia.

      – Những người trẻ tuổi, quy tắc này chừa ai cả, ở đây dù cho ngươi có được danh ngạch hạch tâm, nhưng nếu đủ cấp độ 4 cũng bị loại, mất tư cách gia nhập Bắc Thương linh viện.

      Lão nhân kia vẫn cười vang tiếp.

      Mục Trần nhếch môi cười khẩy, cũng quá , mấy kẻ đạt được danh ngạch hạch tâm có đứa nào hiền lành cơ chứ? Có lẽ đôi khi gặp vài chuyện ngoài ý muốn mà ấn ký bị giảm , nhưng với năng lực của bọn họ muốn có ấn ký cấp 4 khó khăn lắm sao?

      – Đến cuối cùng các ngươi tới đích, cấp bậc ấn ký cao thấp ra sao quyết định địa vị của ngươi ở Bắc Thương linh viện, nhận được lượng bồi dưỡng tương ứng. Vì vậy, chỉ cố gắng để bị đào thải, mà còn phải nỗ lực tìm kiếm địa vì và tài nguyên đó nha, tăng cấp ấn ký càng cao càng tốt, ta đợi các ngươi ở Bắc Thương điện.

      – Cuối cùng, điều nữa thôi, nếu muốn bỏ cuộc trực tiếp chấn vỡ ấn ký trán, có vài vị giám sát cứu các ngươi ra.

      – Thôi…. Bây giờ ta trịnh trọng thông báo với mọi người, trường đấu khảo nghiệm Bắc Thương linh viện, chính thức bắt đầu!

      Lão nhân mỉm cười nhìn mọi người, quang ảnh chậm rãi nhạt , cuối cùng tan biến hoàn toàn.

      Ngay lúc đó, đài tiếp nhận mực yên tĩnh, vài người ánh mắt lóe sáng.

      Mục Trần thấy khí đó cũng đảo mắt quan sát chung quanh. Khu vực này đa số người đều gom lại tốp năm tốp ba. Ba kẻ có danh ngạch hạt giống kia cũng mỗi người tập hợp đội ít tháp tùng vây quanh bọn họ, hẳn nhiên đều đến từ những linh viện lớn.

      Mục Trần bên này lại có vẻ đơn bạc hơn chút, chỉ có Mặc Lĩnh thực lực Linh Luân cảnh sơ kỳ.

      Ba tên kia cũng đảo mắy nhìn quang, bọn họ cũng kiêng dè lẫn nhau, thành ra đều dẫn người của mình xuống đại, nhanh chóng tiến vào rừng rậm.

      Thân ở trong khảo nghiệm Bắc Thương giới, có đến mấy vạn người tham gia, lúc nào bọn họ cũng có thể là con mồi, thành ra cũng ngu dại gì dây dưa với những đối thủ khó chơi.

      – Chúng ta cũng thôi.

      Mục Trần giọng với Mặc Lĩnh.

      nhanh chóng lao hướng xuống khỏi đài tiếp nhận, Mặc Lĩnh cũng vội vàng đuổi kịp. Nhìn thấy Mục Trần động thân, đài cũng ít kẻ mắt lóe những tia sáng nguy hiểm.

      Tại đây có dưới 6 người đạt thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ, thế nhưng danh ngạch hạt giống lại chỉ có 4 người. Những tên Linh Luân cảnh hậu kỳ kia hẳn nhiên an phận thủ thường, bọn họ vẫn có đủ thực lực đạt được danh ngạch hạt giống, chỉ thiếu chút vận khí mà thôi….

      Còn may lại có khảo nghiệm này, linh viện lại cho họ thêm cơ hội .

      Ngoại trừ bốn người có danh ngạch hạt giống, ba cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ khác cũng có ít kẻ theo, tương đối so sánh tổng lực mạnh hơn nhóm hai người Mục Trần thế đơn lực bạc, mục tiêu có vẻ dễ ăn nhất.

      Chỉ cần đánh bại Mục Trần, vậy ấn ký cấp 3 kia đoạt được tới tay.

      đôi mắt nheo lại nhìn theo hướng Mục Trần vừa rời khỏi, khóe miệng khẽ cười, xem ra chọn làm con mồi đầu tiên.

      Danh ngạch hạt giống ư? Ở đây chẳng qua chỉ khiến bản thân trở thành hũ mật hấp dẫn phiền toái mà thôi.

      Mục Trần và Mặc Lĩnh xuống khỏi đài, gương mặt bình tĩnh như chưa hề phát thấy những kẻ tâm tư bất hảo chăm chăm khóa chặt lấy mình. chỉ đưa mắt nhìn về phương xa, hơi có vẻ chờ mong.

      Lạc Li, nàng có ở chỗ này ?

      Trong lúc Mục Trần còn tương tư trầm ngâm ở phiến rừng rậm nọ, đài tiếp nhận khác cách rất xa nơi đó lại đặc biệt náo nhiệt vô cùng.

      Đài tiếp nhận này còn khổng lồ hơn chỗ của Mục Trần chút, lượng người cũng đông đúc hơn khá nhiều. Trong biển người đông nghìn nghịt kia, ngoại trừ số ít rải rác ở vòng ngoài bên trong có ít thiếu niên ngạo nghễ, cơ thể toát ra linh lực mạnh mẽ tràn ngập, đa số đều có thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ, mà trán bọn họ đều là những ấn ký đỏ thẫm, hẳn nhiên cả bọn đều là những người xuất sắc đạt được danh ngạch hạt giống.

      Đài tiếp nhận của bọn họ chính là thiên nga trong bầy vịt.

      “Roẹt!”

      Đột ngột cột sáng ra, thu hút toàn bộ ánh mắt lười biếng của mấy kẻ mang ấn ký đỏ thẫm kia, thế mà toàn bộ đều tỏ ra kinh diễm.

      Những tiếng xôn xao bàn tán theo gió khuếch tán ra, tất cả mọi người đều tập trung chú ý về thiếu nữ xinh đẹp tinh tế.

      Cột sáng tan , váy đen ra, dáng người thướt tha, váy đen lất phất mơn trớn những đường nét cơ thể tuyệt đẹp, mái tóc của nàng như suối bạc chảy ra, gió thổi lên khiến những sợi tóc bạc phất phới, hình ảnh rung động lòng người.

      Làn da trắng như tuyết, mi mắt như trăng non lay động lòng người, bên dưới nguyệt mi là đôi mắt như lưu ly rực rỡ, khiến người ta nhìn vào mà chìm đắm trong đó dứt ra được.

      Gương mặt tinh tế nhắn, bất quá hề có nét cười, cũng phải là nét lạnh lùng, nhưng yên tĩnh như cái đầm sâu đáy. Đôi mắt lưu ly chuyển động nhàng, vạn vật xung quanh nhưng có gì tránh thoát được tầm mắt của nàng.

      Ánh mắt lướt qua đài, vốn náo nhiệt lại đột ngột an tĩnh, vô số người nhìn trộm đánh giá nàng, nhưng chẳng hiểu sao có được mấy người dám nhìn thẳng vào đôi mắt lưu ly xinh đẹp ấy.

      Những thiếu niên bất phàm mang ấn ký đỏ thẫm cũng rạo rực ngắm nhìn nàng. Quả dung nhan và khí chất như thế lần đầu tiên họ được chứng kiến người thiếu nữ.

      Thiếu nữ váy đen lẳng lặng quét mắt vòng đài tiếp nhận, rồi cất bước tiến tới tấm bia đá ở trung ương. Vô số ánh mắt dõi theo từng bước chân của nàng, bất giác kinh hãi nhìn thấy sau lưng nàng là thanh trường kiếm đen tuyền.

      gã thiếu niên tuấn dáng người khá cao lớn mỉm cười, cất bước tới. trán cũng có ấn ký đỏ thẫm, quả là thứ hấp dẫn người khác.

      – Xin chào, ta là Cổ Ca, đến từ Đại Nguyên linh viện của Đại Nguyên đại lục. Nàng cần giúp gì ? Nàng đến hơi trễ đấy, hay để ta phổ biến quy tắc nơi này nhé.

      Thiếu niên nọ ném ra nụ cười hiền lành làm quen với thiếu nữ váy đen xinh đẹp, khí chất cũng khá, khiến cho những thiếu nữ mới lớn cũng khó có thể cự tuyệt.

      Thiếu nữ váy đen nọ liếc nhìn , chỉ cái thoáng nhìn lại khiến tên kia tim đập thình thịch, đôi mắt lại thêm rạo rực. Cực phẩm mỹ nữ như nàng nếu được ôm vào lòng, vẻ thẹn thùng đáng khiến cho người ta điên cuồng mà khó dằn lòng cho nổi!

      Bất quá thiếu nữ váy đen chỉ nhìn thoáng cái, chẳng thèm mở lời chuyện, lắc người ngang qua hướng tới tấm bia đá kia.

      Cổ Ca vẫn bỏ cuộc, cười bước theo, như mấy thằng tự kỷ chuyện mình thao thao bất tuyệt kể lại hết quy tắc vừa được nghe lúc nãy. cười:

      – Ta thấy nàng chỉ có mình, chỗ này khá là nguy hiểm, mà bản thân ta cũng có ít đồng bọn. Chi bằng nàng gia nhập tổ đội của ta, đảm bảo nàng được an toàn.

      Bất chợt khi hai tiếng “tổ đội” cất lên, đôi mắt lưu ly của nàng khẽ động chút, nhưng vẫn lời nào. Nàng đứng trước tấm bia, vươn bàn tay xinh xinh nhàng đặt lên mặt đá lạnh lẽo.

      “Ruỳnh!”

      Tấm bia đá nhất thời chấn động, luồng kim quang chói mắt bắn mạnh ra ngưng tụ mi tâm của nàng.

      Giọng thao thao bất tuyệt của Cổ Ca đột ngột khựng lại, những ánh mắt vẫn chăm chú nhìn nàng cũng trợn tròn kinh hãi, mồm há to khi nhìn thấy luồng kim quang đó xuất , hóa thành ấn ký số “5” tọa lạc trán thiếu nữ váy đen.

      Ấn ký cấp 5?

      Toàn bộ mọi người đều kinh hãi nín thở, ngờ được đài tiếp nhận của họ xuất người đạt danh ngạch hạch tâm, vả lại còn là xinh đẹp này?

      Cổ Ca khuôn mặt giật giật, khóe môi run run. Danh ngạch hạch tâm a! Chỉ những ai tham gia Linh Lộ lại được đánh giá hoàn thành cấp Vương mới đủ tư cách nhận được nó a!

      Người con xinh đẹp mảnh khảnh có vẻ liễu yếu đào tơ trước mặt, vẻ đẹp thu thủy khiến trái tim người ta dao động, lại là trong những quái khủng bố đó sao?

      chầm chậm xoay lại, đôi mắt lưu ly trong vắt nhìn Cổ Ca, đôi mày liễu hơi hạ xuống, cuối cùng mở miệng cất tiếng, thanh như lục lạc ngọc châu thanh thúy.

      – Ngươi vừa mới ấn ký này có thể đoạt của người khác để tăng cấp phải ?

      Cổ Ca ngơ ngẩn, chỉ biết gật gù xác nhận, được lời nào.

      Thiếu nữ váy đen chỉ ngón tay lên trán, sờ sờ cái ấn ký:

      – Vậy mấy người có danh ngạch hạt giống các ngươi giao ra ấn ký cho ta .

      – Cái gì?

      – Hả?

      – Chuyện gì xảy ra?

      câu nhàng như của nàng lại khiến cho đài tiếp nhận trận xôn xao kinh hoàng. Mười mấy thiếu niên sắc mặt giận dữ, mắt long lên sòng sọc đỏ ngầu như ấn ký đầu họ, hẳn nhiên đều là đối tượng bị nàng ta đề cập tới, những người có danh ngạch hạt giống.

      – Hừ, tuy ngươi có danh ngạch hạch tâm, bất quá muốn đoạt lấy ấn ký của nhiều người chúng ta ở đây có phải bị ấm đầu rồi ?

      gã thiếu niên nổi cáu nhạo báng.

      Thiếu nữ váy đen lắc đầu, nhìn tên thiếu niên kia, thà trả lời:

      đâu.

      Thiếu niên nọ nghe thấy mà sắc mặt xanh mét, cắn răng quát:

      – Các vị, chúng ta cùng lên thử xem nàng có bao nhiêu lợi hại!

      Mấy kẻ kia cũng đồng loạt tán thành, mười mấy người chậm rãi tiến lên vây lấy nàng. Tên Cổ Ca kia cũng chỉ có thể nhún vai bước ra ngoài. Trước đó nàng chẳng mảy may để ý tới cũng khiến mang chút oán khí, lúc này dù tỏ vẻ hả hê cũng

      – Xem ra ta cũng giúp được ngươi.

      Mười mấy thiếu niên thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ xúm lại, uy áp linh lực kinh khủng bùng nổ, lập tức hành động nhất tề lắc mình đánh úp thiếu nữ váy đen kia.

      Đôi mắt lưu ly khẽ chớp, bàn tay bé tinh tế vuốt lấy sợi tóc màu bạc vương trán.

      “Uỳnh!”

      Ngay khi quyền cước chưởng loạn xạ sắp sửa chạm đến nàng, cột hắc ám từ trong cơ thể nàng mãnh liệt phung ra.

      “Bốp bốp bốp bốp….!”

      Mười mấy bóng người chớp mắt liền bay ngược ra nện mạnh lên sàn đá, toàn bộ đều hộc máu, đôi mắt kinh hãi.

      Những kẻ đứng quanh quan sát cũng sợ hãi hít hơi. Mười mấy cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ vậy mà chưa chạm được sợi tóc của nàng bị đánh tan tác hòan toàn?

      Bỗng cái bóng đen lướt qua, ngón tay điểm cái, ấn ký đỏ thẫm trán mười mấy người kia nhanh chóng nhạt , hào quang bắn ra, cuối cùng dung nhập vào ấn ký hoàng kim mi tâm của nàng.

      Đoạt rất nhiều ấn ký cấp 3 như thế, ấn ký hoàng kim của thiếu nữ váy đen sáng hơn rất nhiều, thế nhưng vẫn chưa tăng lên cấp 6. ràng việc tăng cấp này cũng mấy dễ dàng.

      Lấy ấn ký của mấy tên tội nghiệp kia, nàng vẫn tha quay qua nhìn cậu thiếu niên Cổ Ca mặt trắng mặt xanh run rẩy muốn tè trong quần:

      – Của ngươi…

      Trán toát mồ hôi lạnh, cả người cứng ngắc, căn bản dám làm gì khác, tinh thần khẽ động, linh trong ấn ký liền bay ra chui vào ấn ký hoàng kim của nàng.

      Lấy hết những ấn ký hạt giống, nàng ta cũng ra tay với những ấn ký tầm thường, chỉ xoay người di chuyển đến rìa đài tiếp nhận, đôi mắt lưu ly nhìn về phương xa xăm, ánh mắt khẽ gơn, môi xinh mấp máy, cười nhạt, nụ cười khiến trăm hoa cũng thẹn thùng dám so bì.

      – Ta chờ ngươi, nếu ngươi đến, ta ghét ngươi.
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 113: Bị Săn.


      Mảnh rừng nguyên sinh, đại thụ chọc trời che cả núi non, cành lá rậm rạp đan xen hoàn toàn ngăn cách ánh nắng với tán rừng bên dưới. Khoảng rừng mênh mông như vô tận thấy đường ra thình thoảng vang lên những tiếng thét gào kinh dị mang theo dao động linh lực kinh người.

      “Graooow!”

      chỗ nào đó trong rừng rậm, Mục Trần tỏ vẻ khá kinh ngạc nhìn linh thú dữ tợn trước mặt . Linh thú toàn thân màu hoàng kim, giống như trâu, đầu có sừng vàng, đuôi lại như đuôi cá sấu, phủ kín những cái gai như móc sắc vàng chóe lắc qua lắc lại, ngay cả khí cũng vang lên những tiếng như bị xé toạc ra.

      Hoàng Kim Ngạc, trung cấp linh thú, thực lực sánh với cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ, thân phủ kín kim giáp, thể phá vỡ.

      Bên cạnh con Hoàng Kim Ngạc kia còn có cự hổ màu đen, dù uy mãnh như Hoàng Kim Ngạc nhưng cũng có uy lực Linh Luân cảnh sơ kỳ.

      – Con này để ta, con kia ngươi xử.

      Mục Trần chỉ vào Hoàng Kim Ngạc, mặc dù thừa sức xử lý cả hai con lượt, nhưng như vậy chẳng tốt đẹp gì cho Mặc Lĩnh. Bất cứ ai cũng cần phải được tôi luyện mới có thể phát triển, nếu mà cứ khư khư bảo bọc lấy Mặc Lĩnh chỉ có hạn chế tên kia tiến bộ mà thôi.

      – OK

      Mặc Lĩnh gật đầu, bản thân tự biết thể tất cả đều dựa vào Mục Trần, nếu tự đề thăng thực lực theo Mục Trần chỉ tổ làm vướng chân.

      Mục Trần cũng gì thêm, phóng người lao tới Hoàng Kim Ngạc, song chỉ vươn ra, ngón tay kim quang lóe sáng, kình khí cương liệt bá đạo phun ra cực kỳ sắc bén.

      “Graooow!”

      Hoàng Kim Ngạc rống lên điên cuồng, quất cái đuôi xé núi hướng tới Mục Trần, thế nhưng bất ngờ lại xuyên qua cơ thể , dĩ nhiên chỉ vụt trúng tàn ảnh.

      này bé ạ

      Mục Trần nhanh như quỷ mị xuất đỉnh đầu Hoàng Kim Ngạc, khẽ cười tiếng, linh lực đột ngột bộc phát ra. Sức mạnh cường hãn mạnh mẽ chấn Hoàng Kim Ngạc ép lún xuống đất, song chỉ vàng chóe do dự đâm mạnh vào đầu nó.

      “Choang!”

      Tia lửa bắn ra tung tóe. Ngón tay như được đúc bằng vàng của Mục Trần xuyên thủng kim giáp cứng chắc của Hoàng Kim Ngạc, máu tươi nóng bỏng phun ra lả tả.

      “Graooow!”

      Hoàng Kim Ngạc trọng thương, điên cuồng giãy giụa, bất quá cách nào chạm tới vạt áo của Mục Trần, khả năng của bây giờ đối phó linh thú Linh Luân cảnh hậu kỳ quả là quá dễ dàng.

      Chỉ ngắn ngủi hai phút sau, cái đầu Hoàng Kim Ngạc đầy máu tươi thôi còn giãy giụa nữa, cơ thể cứng đơ ầm ầm nện xuống đất khiến mặt đất rừng rung lên cái, bất động.

      Mục Trần phủi tay, ngồi xổm xuống moi đầu Hoàng Kim Ngạc lấy ra khỏa kim quang tinh phách linh thú. Ngay lúc đó tia kim quang phóng ra chui vào mi tâm Mục Trần, ấn ký đỏ thẫm sáng lóe lên chút.

      – Bắc Thương linh viện thiết kế mấy thứ này quả lạ lùng.

      Mục Trần nhíu mày thầm cảm thán. dễ dàng nhận thấy tia kim quang kia rất , hề ảnh hưởng đến năng lượng của tinh phách linh thú, vả lại linh lực mà ấn ký kia hấp thu lại hề tỏ ra bài xích khó chịu, bất cứ loại nào cũng có thể hút được.

      Mà cái ấn ký đó lại kịch liệt bài xích linh lực trong chính cơ thể con người, thành ra nếu ai muốn dùng linh lực bản thân để nhanh chóng tăng cấp cho ấn ký chỉ là kẻ ngu dại.

      Mục Trần nắm chặt tinh phách linh thú kia. Khỏa tinh phách linh thú trung cấp tại căn bản mấy hấp dẫn , nhưng có còn hơn , vừa định thu vào Giới Tử Xuyến luồng hắc ám nảy lên từ lòng bàn tay, nhanh chóng bò tới khỏa tinh phách linh thú, trước con mắt kinh ngạc của Mục Trần mà khiến cho khỏa tinh phách linh thú cấp tốc nhạt màu , cuối cùng “bụp” tiếng hóa thành đốm sáng tan mất.

      Tia hắc ám sau khi hấp thu năng lượng tinh phách linh thú cũng cấp tốc như khi xuất , chui ngược lại vào cơ thể Mục Trần.

      Mục Trần khóe miệng giật giật sững sờ nhìn màn kịch vừa diễn ra, nhưng cũng nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, là Cửu U Tước!

      – Tinh phách linh thú có tác dụng với việc hồi phục của ta, sau này giết thêm nhiều nhiều chút, ta khôi phục lại cũng nhanh hơn.

      ý niệm thản nhiên của Cửu U Tước truyền vào trí não Mục Trần.

      – Ngươi đúng là biết khách sáo

      Mục Trần ngao ngán than thở.

      – Chứ lần trước ngươi mượn sức mạnh của ta làm sao ta lại yếu thế này?

      Cửu U Tước hững hờ trả lời.

      – Được rồi, ta cố gắng.

      Mục Trần bất đắc dĩ lắc đầu. Cửu U Tước tính tình cũng quá tốt a. Nếu là trước kia hoàn toàn có thể mặc xác nó, nhưng mà hôm nay cũng chỉ có thể chịu khó chút, bất quá Cửu U Tước hồi phục nhanh cũng tốt cho , thêm được chiêu bảo mệnh cuối cùng, mặc dù cũng muốn sử dụng đến nó cho lắm.

      – Ăn đồ của ngươi cũng nhắc nhở ngươi chút, em bị để ý.

      – Cái gì?

      Mục Trần ánh mắt ngưng trọng, chợt cười cười, ánh mắt lơ đãng đảo qua rừng rậm sau lưng. Mấy tên này tốc độ cũng lẹ đấy, xem ra cái ấn ký cấp 3 của mình cũng khá hấp dẫn.

      Mục Trần chuyện với Cửu U Tước nữa, nhìn qua Mặc Lĩnh gần đó. Thực lực của tên kia so với linh thú hắc hổ nọ cũng sàng sànf như nhau, giao phong cũng khá ngang ngửa, cơ thể cả hai đều có những vết thương, có điều vết thương của hắc hổ nghiêm trọng hơn nhiều.

      Người và thú quấn nhau giao đấu hồi, hắc hổ rốt cuộc còn cầm cự nổi, giãy giụa té xuống đất, bị Mặc Lĩnh đập thêm đòn nghiêm trọng, chết ngắc.

      Mặc Lĩnh ngồi bệt xuống cạnh thi thể hắc hổ, xóa máu me che kín mặt mũi, khẽ cười với Mục Trần, quả khả năng của cần quá nhiều thời gian mới giải quyết nổi.

      “Véo!”

      Thình lình từ trong rừng rậm bắn ra mấy tia sáng nhanh như điện nhằm thẳng vào những chỗ yếu hại người Mặc Lĩnh.

      Công kích mạnh mẽ quá mức đột ngột, Mặc Lĩnh còn chưa kịp nhận thấy chúng cấp tốc đến sát người.

      “Vút!”

      Ngay khi những luồng sáng kia sắp chạm tới cơ thể Mặc Lĩnh, cái bóng hoàng kim bay tới chắn trước mặt Mặc Lĩnh, vô số tia lửa lóe lên.

      “Keng keng!”

      Cái bóng hoàng kim kia chính là thi thể Hoàng Kim Ngạc, những tia sáng chạm vào liền phát ra những thanh kim thiết va chạm, rồi bắn lạc hướng khác.

      Mặc Lĩnh sắc mặt kịch biến, vội vàng đứng dậy, tim đập thình thịch nhìn vào rừng rậm. Nếu vừa nãy Mục Trần kịp cứu có lẽ bây giờ trọng thương.

      – Ai?

      Đứng dậy, giận dữ quát lên.

      Mục Trần nhăn mặt nhíu mày, :

      – Lén lút theo lâu như vậy, sao còn chưa chịu lộ diện?

      – Hô hô, hổ là kẻ có danh ngạch hạt giống, quả nhiên có bản lĩnh.

      tiếng cười sang sảng trong rừng u truyền ra, ba người như điện xuất đứng nhánh cây, nhìn xuống Mục Trần và Mặc Lĩnh, ánh mắt khác kẻ săn mồi nhìn vật săn.

      Mặc Lĩnh nhìn thấy ba kẻ vừa tới cũng kinh ngạc, vì đó là ba người cùng xuất cái đài tiếp nhận khi nãy, mà cả ba đều có thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ!

      Mặc Lĩnh cảm thấy nao nao lo lắng, thực lực ba người kia thoạt nhìn yếu hơn Liễu Mộ Bạch chút nào, nếu chỉ có người có lẽ Mục Trần thừa sức giải quyết, nhưng mà đến lúc ba người thế này, e rằng cũng phải đau đầu.

      Dù Mặc Lĩnh biết Mục Trần từng giết cường giả Dung Thiên cảnh, bất quá cũng là tin đồn, hề chính thức nhìn thấy Mục Trần ra tay thế nào, cũng biết có thể có vận khí và sức mạnh kia nữa hay .

      Do vậy với thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ của , đối phó người thoải mái, nhưng mà cùng lúc ba người ….

      – Mục ca.

      Mặc Lĩnh nhảy đến sát Mục Trần, thanh có chút lo lắng. Bản thân tự biết nếu chỉ có mình Mục Trần đối phương có thêm ba người cũng cách nào cản được rời , thế nhưng nếu dẫn theo mình hơi phiền toái.

      – Mục ca, chúng ta chia nhau tránh thôi.

      Mặc Lĩnh cắn răng thấp giọng . Nếu phải liên lụy Mục Trần như vậy khiến bản thân rất khó chịu.

      – Tình hình tại được đâu.

      Mục Trần mỉm cười, ba gã Linh Luân cảnh hậu kỳ mà có thể khiến bỏ bạn hữu chật vật trốn chạy, thế coi thường quá.

      – Vị bằng hữu kia, tại hạ Cát Thanh. Ha ha, chúng ta rất hứng thú với ấn ký cấp 3 của ngươi, nếu ngươi có thể giao nó cho chúng ta cam đoan được an toàn rời , sống phải có hòa khí, như vậy tất cả đều tốt, ngươi nghĩ sao?

      Trong ba người, vị thiếu niên áo xám có lẽ là trung tâm, tên nọ cười tủm tỉm nhìn Mục Trần.

      Hai gã thiếu niên Linh Luân cảnh hậu kỳ cũng cười trêu tức nhìn Mục Trần, hẳn nhiên cho rằng Mục Trần có năng lực thoát khỏi tay cả ba người bọn họ.

      Mục Trần nhìn chằm chằm ba kẻ nọ, đôi mắt sắc bén. biết mục tiêu của ba kẻ này chính là ấn ký cấp 3 của , hơn nữa dường như sau lưng họ còn có những kẻ lén lút khác.

      Hiển nhiên chú ý đến cũng có ít người, vì dù sao so sánh với ba tên có ấn ký cấp 3 kia chiến lực kém hơn nhiều, vi bên cạnh chẳng có mấy đồng bọn.

      So ra và ba kẻ kia, chính là quả hồng mềm nhất.

      – Mặc Lĩnh, tránh sang bên trước .

      Mục Trần giọng .

      Mặc Lĩnh nghe mà biến sắc, ý là muốn ra tay sao chứ? Nhưng dù cho lo lắng cũng còn cách nào khác, đành cẩn thận lui qua bên.

      – Úi, tồi nha. Muốn mình chấp ba ư?

      Ba người kia nhất thời cười gằn, tiếng cười đầy trào phúng.

      là cuồng.

      Cát Thanh cười nhạt, cặp mắt nhìn Mục Trần lạnh như đao, phất tay lên :

      – Nếu vị bằng hữu này tự tin như thế, vậy chúng ta cũng nên chiêu đãi cho tốt , miễn cho mấy thằng may mắn lụm được danh ngạch hạt giống lại kiêu ngạo bằng trời.

      Hai tên kia cũng cười khẩy, bàn tay nắm chặt, dao động linh lực mạnh mẽ bùng lên. Ba người ánh mắt giao nhau, cùng lúc phóng ra.

      Ba thân ảnh như chim cắt săn mồi lao xuống, linh lực cuồng bạo trực tiếp bao vây Mục Trần.
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 114: Giết Gà Dọa Khỉ.


      Ba bóng người, linh lực loạn xà ngầu như mãnh hổ vồ mồi xẹt qua trung, quyền phong cuồng bạo như kinh đào hãi lãng hung hăng bao trùm lấy Mục Trần.

      Cát Thanh và hai kẻ kia mặc dù buông lời coi thường nhưng ra tay lại dám nương , hẳn nhiên vẫn rất e ngại Mục Trần, dù sao cũng là người đạt danh ngạch hạt giống, thể nào là kẻ đơn giản.

      Linh viện mà bọn họ theo học cũng có danh ngạch hạt giống, bọn họ tranh đoạt cũng thất bại, cũng đủ thấy mấy kẻ đạt được danh ngạch đó có thực lực ra sao.

      Tuy bọn họ chẳng biết linh viện chỗ Mục Trần có mạnh mẽ hay , nhưng cẩn thận chút vẫn thừa.

      Thế nhưng trước ba người liên thủ như vậy mà gương mặt Mục Trần vẫn đổi sắc, đến khi thế công của họ áp sát, mới chuyển động thân hình.

      Mục Trần chỉ khẽ nhúc nhích, để lại tàn ảnh. Công kích cuồng bạo của ba người kia gào thét lao đến, xé tan tàn ảnh đó thành hư vô.

      – Tàn ảnh?

      kích thất bại, Cát Thanh biến sắc hốt hoảng.

      Ngay lúc đó, bóng dáng Mục Trần lập tức xuất như quỷ mị trước mặt thiếu niên Linh Luân cảnh hậu kỳ, song chỉ tung ra, kim quang lóe sáng, như thanh hoàng kim thương xuyên phá khí đâm thẳng vào cổ họng tên kia.

      Nhìn thấy chỉ phong bén nhọn của Mục Trần, tên thiếu niên nọ liền hóa quyền thành chưởng, linh lực hùng hậu tuôn ra:

      – Đại Bi chưởng!

      Tên đó thực lực kém, kinh nghiệm tồi, bất quá tốc độ của Mục Trần lại vượt qua dự kiến của , thế nhưng vẫn kinh hãi mà lập tức phản công để kéo dài thơi gian chờ đồng bọn hỗ trợ.

      Nhưng khi chưởng phong hùng hậu sắp đối chiến với song chỉ của Mục Trần, ánh mắt lóe sáng, thân ảnh lại lần nữa biến mất.

      Thiếu niên đánh chưởng vào khí, hai mắt co lại, vội xoay người hoảng sợ nhìn thấy kim quang bắn tới sau lưng, đụng vào bả vai.

      Chỉ phong lóe kim quang như mũi thương bén nhọn đâm xuyên bả vai tên kia, máu tuôn xối xả khiến la hét thảm thiết, văng ngược ra ngoài.

      – Mục ca lợi hại!

      Mặc Lĩnh vui mừng hò reo mà sợ hãi. Thưc lực Mục Trần tại vượt xa thồi điểm mấy tháng trước so tài với Liễu Mộ Bạch.

      Ngắn ngủi vài chiêu đối mặt, cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ bị Mục Trần ra tay đánh bại, khiến cho hai người còn lại cũng trợn mắt bất an.

      Vốn nghĩ quả hồng, ngờ lại là cục sắt khó chơi.

      – Cùng lên! có tốc độ cực nhanh, đừng phân tán mà bị đánh bại!

      Cát Thanh lạnh lùng quát.

      Người kia cũng nghiêm trọng gật đầu, hai người vừa động thân liền tạo thành gọng kìm trái phải tấn công Mục Trần.

      Mục Trần liền thi triển Linh Ảnh Bộ, lần nữa như quỷ mị biến mất, khiến cho đòn thế mãnh công của cả hai đều thất bại.

      – Cửu Kiếm quyết!

      Mục Trần thân pháp quỷ mị, Cát Thanh cũng phát lạnh, chợt biết đổi ấn pháp, linh lực hùng hậu tuôn ra hóa thành chín thanh trường kiếm linh lực.

      “Véo!”

      Trường kiếm vừa ngưng tụ liền bắn ra theo hình cánh quạt, bao bọc các hướng di chuyển của Mục Trần. Luồng kiếm khí sắc bén dễ dàng xuyên thủng khí.

      Mục Trần cũng ngạc nhiên ra mặt, Cát Thanh thi triển linh quyết kia hẳn có phẩm giai thấp, mấy kẻ ở linh viện cao cấp quả nhiên tồi.

      – Đại La chưởng!

      Gã kia nhìn thấy thân hình Mục Trần bị Cát Thanh khiến cho khựng lại cũng lập tức bạo phát, quát lên chói tai. Linh lực hùng hồn hóa thành chưởng ấn to lớn vỗ xuống đầu Mục Trần.

      Mục Trần nheo mắt hừ tiếng, tâm thần vừa động vận chuyển Đại Phù Đồ quyết, bên ngoài thân thể bao phủ hắc ám, ngưng tụ thành tòa tháp.

      “Beng Beng!”

      Chín thanh trường kiếm chém vào hắc tháp mờ ảo, nhưng nó hề sứt mẻ. Chưởng ấn đánh tới cũng thể lay động hắc tháp chút nào. Lực phòng ngự cường đại của hắc tháp khiến cả hai đều phải biến sắc.

      “Đùng!”

      Mục Trần chẳng hề để ý, quyền phong khởi động, hai đạo hắc ấn ra tay, quyền tung ra, kình phong bá đạo mang theo sức mạnh cuồng bạo bùng nổ phản công lại hai người kia.

      Hai tên kia hoảng hồn thúc giục linh lực tung quyền chống đỡ

      “Uỳnh!”

      Hai đạo Sâm La Tử Ấn bá đạo tuyệt luân, chấn cho hai kẻ kia phải lui cả chục bước.

      – Linh lực bá đạo!

      Cát Thanh bị đẩy lui cũng kinh hô sợ hãi. Mục Trần cũng thực lực ngang ngửa Linh Luân cảnh hậu kỳ như họ, nhưng lấy địch hai vẫn thừa sức chiếm thế thượng phong.

      Trong lúc cả hai còn chấn động, dao động mãnh liệt nóng cháy xuất trước mặt. Bên phía Mục Trần, có linh trận đỏ rực hơn mười trượng dần dần lên.

      – Linh trận?

      Nhìn thấy trận đồ nọ, Cát Thanh trừng mắt kinh hãi, tên kia ngờ còn là Linh Trận sư?

      “Uồm”

      Trong quang trận rực lửa nọ, tiếng hổ gầm vang vọng, đột ngột xuất con viêm hổ dũng mãnh từ trong linh trận chui ra mang theo dao động cuồng dã, xông lên như điện vọt qua tấn công hai người.

      – Cùng lên!

      Nhận thấy cuồng bạo từ viêm hổ kia, Cát Thanh vội quát lên.

      – Cửu Kiếm quyết!

      – Đại La chưởng!

      Hai người cùng lúc phát động linh quyết mạnh nhất của mình, linh lực cuồn cuộn trùng kích vào viêm hổ.

      Sóng khí nóng cháy nổ bùng thổi ra, những chiếc lá nằm phiến đất rừng lập tức bốc cháy, hai người Cát Thanh bị đánh lui đoạn xa, lảo đảo đứng vững.

      – Tên này quá mạnh, mau lui!

      Cát Thanh sắc mặt tái mét, cả hai dốc toàn lực lại nhận được chỗ nào tốt, hẳn nhiên hoàn toàn đánh giá sai thực lực của Mục Trần, lựa chọn khôn ngoan lúc này dĩ nhiên là rút chạy.

      “Vụt!”

      Bất quá ngay lúc đó, tiếng phá gió nặng nề truyền tới, cái bóng mờ tỏ xuất trước mặt cả hai, song chỉ lóe kim quang mang theo chỉ phong sắc bén dừng ngay cổ họng cả hai.

      Thân hình hai người liền cứng lại, dám nhúc nhích chút nào, vẻ hoảng sợ trong mắt cũng bừng lên.

      – Bản lĩnh có chừng này mà cũng học đòi ngươi khác cướp bóc, phải tự cao quá đó chứ?

      Mục Trần mỉm cười nhìn hai gương mặt trắng bệch còn hột máu.

      – Ngươi…

      Cát Thanh cắn răng, hung hăng nhìn chằm chằm Mục Trần.

      Mục Trần cười nhạt, đổi chỉ thành chưởng, lật tay đập phát lên ngực hai người. Kình phong dữ dội đánh cả hai hộc máu văng ra, cơ thể liền uể oải khó chịu.

      – Tiếp theo các ngươi hẳn biết nên làm gì chứ nhỉ?

      Mục Trần ngồi xổm trước mặt hai người, cất tiếng.

      Cát Thanh nhìn nụ cười của Mục Trần mà trong lòng lạnh ngắt. Nhìn qua người kia, chỉ đành cắn răng cam, đạo hào quang từ mi tâm bắn ra, chui vào ấn ký trán Mục Trần, khiến màu đỏ sáng lên chút. Còn ấn ký của hai người lại ảm đạm vô quang, có vẻ như lúc nào cũng có thể biến mất.

      Mục Trần đứng dậy, gọi Mặc Lĩnh tới, bảo tên kia lấy linh khí ấn ký của tên thứ ba bị thương từ lúc đầu.

      – Các vị, nếu có ai muốn đánh nhau với ta, tại hạ cực kỳ hoan nghênh, bất quá nên chuẩn bị cho kỹ, ba vị này chính là tấm gương….

      Mục Trần ngẩng lên quát lớn về phía cánh rừng u. cảm nhận những khí tức tiềm trong đó, hầu như đều có ý định tương tự mấy người Cát Thanh, muốn hưởng lợi từ .

      Trong rừng rậm vẫn lặng ngắt như tờ, nhưng mấy kẻ trong đó ít người sinh ra tâm ý muốn lui. Tên kia thực lực quá mạnh, ràng chỉ là Linh Luân cảnh hậu kỳ lại có thể dễ dàng đánh bại ba cường giả ngang cấp. Kẻ đó e rằng chỉ có cao thủ Thần Phách cảnh mới đủ sức đối phó.

      Mục Trần quát xong, cũng chẳng cần kiểm chứng họ có nghe hay , hành động giết gà dọa khỉ hẳn có hiệu quả tồi. Tuy cũng muốn thăng cấp ấn ký, nhưng mấy kẻ kia chỉ có ấn ký cấp 1, làm sao đủ sức hấp dẫn hắc chứ, chỉ tổ phí thời gian.

      .

      Mục Trần liếc ba người sắc mặt tái mét nằm đất, dẫn theo Mặc Lĩnh vào rừng rậm sâu thẳm.

      Cát Thanh nhìn Mục Trần xa, nghiến răng bò dậy. Vốn là chuyện dễ như trở bàn tay, ngờ chưa bắt được gà lại mất nắm thóc.

      – Giờ làm sao đây? Tên kia lợi hại quá, e rằng trong Linh Luân cảnh kẻ nào là đối thủ của .

      tên nhìn theo bóng dáng Mục Trần, đau khổ .

      Cát Thanh trừng mắt lạnh lùng:

      – Tiểu tử này đúng là lợi hại, bất quá cũng phải vô địch thiên hạ.

      – Ngươi có biện pháp?

      – Hừ, tìm đại ca ta, là người được tham gia Linh Lộ, giờ bước vào Thần Phách cảnh, giải quyết tên này hẳn là khó.

      Cát Thanh cười lạnh .

      – Tham dự Linh Lộ?

      – Thần Phách cảnh?

      Hai tên đồng bọn kinh hô, gương mặt chấn động, ngờ được Cát Thanh lại còn vị đại ca lợi hại như vậy.

      theo ta , ta có linh bàn (LTC: chắc là la bàn quá), có thể cảm ứng vị trí của đại ca, cũng ở trong khu vực này. Bắt được tên kia rồi, ta phải nhổ sạch răng của ra.

      Cát Thanh cắn răng lết , phóng người về phương hướng. Hai người kia thấy vậy vội đuổi theo.

      – Mục ca, có phiền toái nữa chứ?

      Mặc Lĩnh theo sau Mục Trần cũng lo lắng cảnh giác nhìn chung quanh.

      – Ba tên khi nãy thực lực tồi, mấy kẻ phía sau họ còn yếu hơn, thành ra tạm thời chẳng có kẻ đui nào dám động tới hai ta.

      Mục Trần cười, ánh mắt nhìn về phía xa xa, :

      – Bất quá chúng ta xâm nhập Bắc Thương giới ắt gặp nhiều kẻ lợi hại. Người vào đây cũng mấy vạn, vài tên từ Linh Lộ chui ra cũng khá lợi hại. Cái khảo nghiệm này cũng chỉ mới bắt đầu thôi.

      Mặc Lĩnh cười đau khổ. Từ linh viện trổ hết tài năng đạt được danh ngạch Ngũ Đại Viện, ai xuất chúng, vậy mà bây giờ lại thả cá đám trâu bò vào chỗ, cạnh tranh thế này quá mức a.

      Mục Trần thở hơi, con ngươi thâm thúy nhìn xa xăm. Trong Linh Lộ đối đầu ít kẻ, mấy tên thuận lợi thông qua đều có thực lực tăng vọt, chừng đều đột phá Thần Phách cảnh rồi cũng nên.

      Mục Trần mấp máy môi, chưa bao giờ muốn bại trong tay kẻ nào. Dù bọn họ thuận lợi hoàn thành Linh Lộ, có được nghi thức tế lễ quan trong của Linh Lộ mà nhận được sức mạnh, nhưng từng khiến bọn chúng trong Linh Lộ cúi đầu nhận thua, ở trong Đại Thiên thế giới này cũng có thể làm được.

      Mục Trần nắm chặt tay. Xem ra đến lúc phải luyện đạo Sâm La Tử Ấn thứ ba. . .

      Lúc giao chiến với Liễu Kinh Sơn luyện ra bốn đạo hắc ấn cũng nhờ có sức mạnh Cửu U Tước. Thế nhưng tại chỉ có sức mạnh bản thân đương nhiên là được, dầu vậy có lẽ đạo thứ ba manh nha làm được.

      Nếu có thể thành công, thực lực tại cũng thừa sức đánh lui cường giả Thần Phách cảnh sơ kỳ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :