Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 105: Linh Trận Cấp Ba.


      Tòa núi hùng vĩ phóng lên cao, đột ngột như núi lớn từ dưới đất mọc lên, xuyên phá gian, sức nặng kinh khủng khiến cho nền đất sụp đổ dao động, bao vây lấy Mục Trần, hung hăng áp đỉnh.

      Theo tòa núi cấp tốc đổ xuống, khí của mảnh thiên địa này truyền ra tiếng nổ trầm thấp, ma sát khí tạo thành khí lãng hình vòng cung bọc lấy phần đầu giáng xuống của tòa núi, cháy lên hừng hực.

      Mục Phong kinh hoảng quan sát công kích dữ dội kia mà da đầu tê dại. Quả núi đó nếu đánh xuống tòa thành này, e rằng phân nửa thành thị phải bị phá nát.

      Lực phá hoại của cường giả Dung Thiên cảnh quả nhiên siêu việt hơn hẳn Thần Phách cảnh.

      biết Mục Trần có thể đỡ được công kích này chăng?

      Ai đó trong mấy vị thành chủ lên tiếng, nhìn đứng dưới quả núi khác gì con kiến dưới chân con người.

      Ngay lúc đó, Mục Trần phun ra hơi, hắc viêm trong đôi mắt khiến thêm nghiêm túc.

      Hai tay đột ngột biến ảo cấp kỳ tạo thành vô số những ấn pháp kỳ lạ.

      Ấn pháp biến ảo, linh lực hắc ám trong tay ngưng tụ ra hai hắc ấn chỉ trong tích tắc.

      Hắc ấn đó dĩ nhiên chính là Sâm La Tử Ấn tu luyện lâu nay, chẳng qua tại với thực lực Dung Thiên cảnh, uy lực của hai đạo hắc ấn này chắc chắn vượt xa trước kia.

      Mục Trần ngưng tụ ra hai đạo Sâm La Tử Ấn vẫn ngừng lại. Trong lòng bàn tay, linh lực hắc ám vẫn tiếp tục chạy ra chạy vào, mơ hồ hình thành hắc ấn nữa.

      Sâm La Tử Ấn, ấn thứ ba!

      Mục Trần nhìn chằm chằm vào dao động linh lực vô cùng khủng khiếp từ đạo hắc ấn thứ ba, hai mắt lóe sáng, ấn pháp lại biến đổi. cái lỗ đen ngòm trong lòng bàn tay ngừng bồng bềnh ra.

      “Ầm Ầm Ầm!”

      Lỗ đen dao động, dường như có linh khí va chạm với nhau trong đó tạo thành những thanh bạo liệt năng nề, nó co duỗi uốn éo, dường như lại có thêm hắc ấn nữa sắp hình thành.

      ngờ Mục Trần dự định ngưng tụ ra bốn đạo Sâm La Tử Ấn!

      Từ khi có được Sâm La Tử Ấn, Mục Trần vẫn chuyên tâm tu luyện, nhưng sống chết cỡ nào cũng vô phương hình thành hắc ấn thứ ba. Thế nhưng lúc này có sức mạnh mượn tạm của Cửu U Tước, cuối cùng có thể làm được.

      cảm nhận ràng lực phản chấn tạo thành áp bức trong cơ thể ngay khi hình thành Sâm La Tử Ấn thứ tư khủng bố ra sao. Nhưng còn may linh lực của Cửu U Tước lại bá đạo tuyệt luân, có thêm hắc viêm với tác dụng thần kỳ thiêu đốt linh lực, có lẽ bị lực phản chấn kia chấn đứt kinh mạch.

      Bốn hắc ấn to lơ lửng quanh người Mục Trần, hắc ám khuếch tán ra, bao phủ trong khối cầu hơn 10m. Trong cái phạm vi đó, khí kịch liệt vặn vẹo, từ xa nhìn vào như cái động tối đen to lớn, thần bí khó lường.

      Bốn hắc ấn, Mục Trần hít sâu hơi, ánh mắt dần sắc bén, vung tay lên, chuyển hóa thành quyền, hung hãn đối chọi với quả núi khổng lồ áp xuống.

      “Ình Ình Ình!”

      quyền công kích, khí như bị phá vỡ từng tầng , truyền ra những thanh kinh dị, bốn đạo hắc ấn rung lên, liền đó là bay ra trong khí thét gào.

      Bốn hắc ấn lần lượt phóng ra, như bốn cái lỗ đen nho xẹt qua bầu trời. Tốc độ của chúng cực nhanh, chỉ chớp mắt liền xuất ngay chân quả núi, dừng lại giây nào công kích ngay lập tức.

      “Uỳnh!”

      Linh lực dữ dội cùng với khí lãng kinh hoàng, thoắt cái bắn ra cả chục trượng theo phương ngang.

      “Rốp!”

      Hắc ấn thứ nhất nhanh chóng bị phá hủy dưới lực trùng kích điên cuồng hung mãnh.

      chịu nổi kích!

      Liễu Kinh Sơn vừa nhìn thấy, ánh mắt liền tỏ ra nhạo báng.

      “Bình!”

      Thế nhưng ngay lúc đó, hắc ấn thứ hai chứa linh lực còn bá đạo hơn va chạm vào, hắc ám tràn ra, quả núi khổng lồ kịch liệt rung chuyển, tốc độ áp đỉnh của nó liền khựng lại chút.

      Sắc mặt Liễu Kinh Sơn liền chuyển sang nghiêm trọng.

      “Bùm!”

      Sâm La Tử Ấn đạo thứ ba ngay khoảnh khắc đó liền theo sát công kích, hoa văn đen ngòm tràn ngập chân núi, luồng năng lượng cực đoan cường hãn tuôn ra, mạnh mẽ trấn áp cho quả núi rơi xuống.

      Lần thứ hai tòa núi thể tiếp tục áp đỉnh, Sâm La Tử Ấn đạo thứ tư lặng yên như tia điện xẹt tới, lặng lẽ bộc phát ra sức phá hoại khủng bố nhất.

      “Ruỳnh!”

      Hắc ám lan tràn như mặt trời đen bao phủ lấy chân núi. Trong hắc ám quỷ dị đó, ánh sáng mặt trời cũng bị nó nuốt mất tan rã.

      Thiên địa biến sắc, trong chốc lát liền tối chút.

      “Crak”

      thanh cực lớn vang vọng, vô số cặp mắt kinh hãi nhìn lên quả núi trung.

      Từ vị trí tiếp xúc với bốn đạo hắc ấn, con đường đen ngòm như xuyên qua đất đá hướng thẳng lên trời, mạnh mẽ xuyên qua núi lớn, phá đỉnh mà ra.

      cảnh tượng bút mực nào tả nổi.

      thể nào?

      Liễu Kinh Sơn run lên bần bật, cặp mắt khó tin trào ra, lực lượng được thúc giục đến trình độ này vẫn bị tên nhóc Mục Trần mạnh mẽ cản lại?

      – Phù!

      Thành thị bên dưới, mấy người chỗ Mục Phong nhìn thấy tòa núi bị phá hủy cũng thở ra hơi.

      Con đường màu đen kia bành trướng ra, lan đến khắp nơi quả núi khổng lồ nọ. tiếng “uỳnh!” dữ dội nữa, quả núi tan nát, vỡ vụn thành những đốm sáng đầy trời tiên tán hoàn toàn.

      Công kích toàn lực của Liễu Kinh Sơn bị Mục Trần phá giải cách hoàn mỹ.

      – Tên khốn nạn!

      Liễu Kình Thiên bò dậy được, chỗ với bọn Liễu Tông nhìn thấy cảnh đó cũng lạnh gáy, đôi mắt cũng thể nào tin nổi, cũng khó dằn được kinh hoảng. Cả đám chẳng ai ngờ được, tên thiếu niên chẳng mấy chú ý vài tháng trước, thế nhưng hôm nay lại có sức mạnh đáng sợ, ngay cả cường giả bước vào Dung Thiên cảnh như Liễu Kinh Sơn cũng khó có thể đánh bại.

      trung, hắc ám ngón tay Mục Trần cũng dần tan . ngẩng đầu nhìn Liễu Kinh Sơn phóng sát khí dày đặc bám lên người mình.

      Hai người đối diện nhau, nhưng ai vội vã tấn công nữa, dĩ nhiên đều biết đối phương lợi hại.

      – Có thể bức lão phu đến mức này, ngươi lợi hại!

      Liễu Kinh Sơn chăm chú nhìn Mục Trần, phun ra câu như nhổ ra ức chế đè nén trong lòng. Thế nhưng dù miệng tán thưởng Mục Trần, hai mắt lão vẫn lạnh lùng, :

      – Tuy ta biết sức mạnh của ngươi do đâu mà có, nhưng dễ dàng biết phải của chính ngươi, thành ra thể nào duy trì lâu được. Hơn nữa với cái tố chất cơ thể Linh Luân cảnh hậu kỳ vẫn chưa đủ sức nhận lấy sức mạnh kia, đừng tưởng có thể qua mặt lão phu, ta còn chưa có mù như vậy.

      Mục Trần nheo mắt. Liễu Kinh Sơn hổ cường giả Dung Thiên cảnh, nhãn lực tầm thường chút nào. sử dụng càng lúc càng nhiều sức mạnh của Cửu U Tước cho mượn, thân thể càng xuất nhiều dấu hiệu quá tải. Dưới lớp quần áo, làn da bắt đầu rỉ máu, chạy dọc trong cơ thể, số ít đọng lại thành giọt xuống theo đầu ngón tay.

      – Lão quỷ kia đúng đó, ngươi còn duy trì lâu đươc đâu. Nếu còn được , ta ngươi nên ôm cha ngươi bỏ chạy là hơn.

      Cửu U Tước lạnh lẽo truyền ra ý niệm vào đầu Mục Trần.

      Mục Trần hé miệng nhấp môi, khẽ gật đầu

      – Ta biết rồi!

      Liễu Kinh Sơn nhìn Mục Trần im lặng , lão cũng cất tiếng cười nhạt, hẳn nhiên nhìn ra chỗ tối kị của tên nhóc đó:

      – Bâu giờ ta chỉ cần giằng co với ngươi chút, sức lực của ngươi càng lúc càng yếu , thế cuối cùng muốn giết ngươi cũng chẳng khó hơn vặt lông gà.

      Mục Phong, Đường Sơn và mấy vực chủ bên dưới cũng nghe thấy. Họ cũng vì sao Mục Trần đột ngột mạnh lên, nhưng lực lượng thuộc về mình khó mà chiến lâu với Liễu Kinh Sơn chân chính là cường giả Dung Thiên cảnh.

      Liễu Kình Thiên nghe được lại khấp khởi mừng thầm, ánh mắt ác độc nhìn về Mục Trần.

      Tiểu tử đó quá mức bí , phải diệt trừ sớm, nếu ngày sau khiến người ta khó mà sống yên ổn.

      bầu trời, Mục Trần nhìn Liễu Kinh Sơn sắc mặt hờ hững buông lời châm chọc mình, chỉ cười, :

      – Quả nhiên, gừng càng già càng cay!

      – Vậy bây giờ định làm gì đây?

      Liễu Kinh Sơn ngạo nghễ cười lớn. Lão nhược điểm của , dù cho tại cũng có thực lực Dung Thiên cảnh, nhưng vẫn chưa đủ bản lĩnh đánh chết lão, vậy chỉ cần kéo dài thời gian, sức mạnh kia tan mất, chết phải nghi ngờ gì cả.

      – Trước khi lực lượng của ta tan , chắc chắn giết được ngươi.

      Mục Trần cười .

      – Thú vị nha.

      Liễu Kinh Sơn nheo mắt cười gằn, cặp mắt tàn khốc

      – Ta nghĩ dù ngươi có mượn thêm được chút lực nữa, cũng đủ năng lực giết ta đâu!

      Mục Trần chợt cười bí hiểm, đôi mắt càng thêm lạnh lẽo lăng lệ, thình lình nhắm lại, lắc người như tia chớp lui sau, mười ngón tay lắc động ngừng.

      Vô số ánh mắt bên dưới theo sát chuyển động của mà hoảng sợ thôi, vì họ nhìn thấy rất nhiều linh ấn lần lượt xuất tay với tốc độ kinh hoàng, lơ lửng bay vòng vòng quang người.

      Chỉ ngắn ngủi hơn mười giây, xung quanh Mục Trần giăng khắp nơi nơi là linh ấn, số lượng có thể đếm được, khoảng chừng 100!

      Trong thành thị cũng có vài Linh Trận sư, khi mà họ nhìn thấy xung quanh Mục Trần bay ngoằn ngoèo gần 100 linh ấn, bất giác cả đám ai há to cái mồm, trợn trắng hai con mắt.

      100 linh ấn!

      Đó là chuyện mà chỉ có những Linh Trận sư cấp 3 rất ưu tú mới có khả năng thi triển được!

      lẽ Mục Trần chuẩn bị bố trí linh trận cấp 3 sao?
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 106: Liên Đồ Trận.




      – 100 linh ấn?

      Khi xung quanh Mục Trần xuất 100 linh ấn lượn lờ, ngay cả Liễu Kinh Sơn cũng tái mặt, sợ hãi tràn ngập trong con ngươi.

      Lão tuy phải Linh Trận sư, nhưng kiến thức bất phàm, dĩ nhiên hiểu được cái linh trận mà cần đến 100 linh ấn để bố trí lợi hại đến mức nào. Thậm chí trong Tam Cực linh trận, cũng là thứ vô cùng lợi hại, linh trận cấp bậc này nếu bố trí thành công, uy lực có thể chân chính đó là kinh thiên động địa.

      – Tam Cực linh trận!

      Liễu Kinh Sơn nghiến răng phun ra mấy chữ. Trong mắt lão sát khí nồng đậm, uy hiếp trí mạng áp tới, dù biết Mục Trần có thể bố trí thành công Tam Cực linh trận hay , nhưng cảm giác tử vong hề giả.

      – Tuyệt đối cho phép bố trí thành công linh trận kia!

      Liễu Kinh Sơn sát khí bạo tăng, linh trận cấp bậc như thế uy lực rất mạnh, nhưng Linh Trận sư lại có khuyết điểm rất lớn, chính là thời gian bố trí linh trận ngắn, lại phải tập trung rất nhiều để người khác quấy nhiễu, nhưng tại Mục Trần cả gan ngang nhiên bố trí linh trận ngay trong khi chiến đấu. Quả là tên nghé con sợ cọp ngu xuẩn, hoặc cũng có thể là tên bạc cuồng chuyên đánh những ván được ăn cả ngã về .

      chán sống!

      Liễu Kinh Sơn sắc mặt lạnh lẽo u ám, còn do dự nữa, lắc người hóa thành luồng hồng quang phóng tới Mục Trần, hai đấm tung ra, linh lực hùng hồn thổi tới dữ dội, lại huyễn hóa ra sơn nhạc hung hăng áp đỉnh.

      Thế nhưng đối diện công kích của Liễu Kinh Sơn, đôi mắt Mục Trần vẫn nhắm chặt đổi, đôi chân tràn ngập linh lực hắc ám, bóng dáng hóa thành mơ hồ, tạo ra vô số tàn ảnh, lấy tốc độ quỷ mị lui về chân trời tránh đông tránh tây.

      “Rầm rầm!”

      Sơn nhạc hình thành từ quyền phong liên tiếp gào thét đánh tới, mang theo khí thế và linh lực sắc bén nặng nề, thế nhưng hề chạm được tới Mục Trần.

      – Tốc độ nhanh đấy!

      Liễu Kinh Sơn cả kinh nhìn tốc độ quỷ mị của , cắn răng căm tức. Mục Trần ràng muốn kéo dài thời gian để bố trí linh trận, nên toàn bộ tinh thần đều dành để né tránh công kích.

      Bất quá lão càng thể cho Mục Trần toại nguyện.

      – Du Ngư quyết!

      Liễu Kinh Sơn lắc động thân hình, cơ thể dường như trở nên mềm mại hơn, “viu” tiếng cắt ngang chân trời, lấy tốc độ cực kỳ đáng sợ áp sát Mục Trần.

      Thân hình của lão xuyên qua bầu trời khá quái dị, như con cá lắc lư thân thể trong biển lớn. Tốc độ này cực nhanh, lão cũng thi triển linh quyết thân pháp để đuổi theo Mục Trần.

      Nhanh chóng tiếp cận Mục Trần, đôi mắt vẻ tàn khốc, bàn tay vươn ra, trảo phong mang theo linh lực cuồng bạo chộp vào cổ .

      Trảo phong tới đâu, khí rách toạc tới đó.

      Nhưng ngay khi trảo của Liễu Kinh Sơn sắp chạm vào Mục Trần, dường như có thể nhận biết được, thân hình rung lên tạo ra vài cái tàn ảnh, trảo chỉ có thể xuyên qua tàn ảnh mà thôi.

      – Đáng chết!

      Liễu Kinh Sơn biến sắc, Mục Trần chỉ có thân pháp kỳ lạ, hơn nữa dường như có thể dự đoán được công kích, trong nháy mắt thay đổi quỹ đạo di chuyển khiến cho công kích của lão thất bại.

      – Ta tin ngươi trốn mãi được!

      Liễu Kinh Sơn nghiến răn giận dữ, thế công càng thêm hung mãnh, trảo sắc bén xé rách trời cao, phô thiên cái địa ụp xuống Mục Trần.

      Thế nhưng thân ảnh Mục Trần càng trở nên quỷ mị, hai mắt vẫn nhắm chặt mở ra, cơ thể phiêu đãng như lá cây trong mưa sa bão táp, cứ mặc cuồng phong gào thét vẫn hề bị xé rách.

      Mục Trần ngừng né tránh, mọi người nhìn thấy 100 linh ấn quanh người lần lượt dung hòa vào khí, dao động linh lực kinh người dần toát ra, linh khí trong thiên địa cấp tốc hội tụ vào chỗ đó.

      Mục Phong lo lắng quan sát chặt chẽ từng biến chuyển chiến đấu cao. Tử cục hôm nay có thể phá giải hay , có lẽ phải xem Mục Trần có thành công bố trí linh trận kia hay .

      truy tránh trung vẫn tiếp tục ngừng nghỉ, tốc độ cao đến mức kẻ khác nhìn mà nín thở, nhưng mọi người đều cảm thấy thời gian càng trôi qua, Liễu Kinh Sơn thể điềm tĩnh thêm nữa. Lão chắc chắn cũng thấy cứ tiếp tục công kích vô ích như thế này căn bản thể tạo thành quấy nhiễu với Mục Trần, dường như tách biệt với thế giới bên ngoài, mà vẫn có thể tránh đông né tây mọi công kích sắc bén của lão.

      Những chuyện đó khiến người ta quan sát mà sợ hãi. Thiếu niên kia biết làm cách nào có thể thực được những điều thể như thế.

      Thình lình Liễu Kinh Sơn trung dừng lại, gương mặt nhăn nhó méo mó, sát khí trong mắt toát ra như thực chất.

      Điên cuồng nhìn vào bóng người quỷ mị của Mục Trần, sau lưng dần dần trở thành màu hắc ám, khí vặn vẹo, mơ hồ có trận đồ khổng lồ thành hình.

      Lão thực thể quấy nhiễu Mục Trần hoàn thành linh trận.

      – Lão phu hôm nay cũng muốn xem ngươi có bản lĩnh tới cỡ nào!

      Liễu Kinh Sơn gầm mà hung dữ, rồi đột nhiên thét vang, thân hình bắn lui. Trong quá trình lui đó, linh lực cực kỳ hùng hồn như thủy triều cuồn cuộn tuôn ra từ trong người.

      luồng dao động vô cùng kỳ lạ từ cơ thể lão toát ra.

      Lập tức việc đó thu hút chú ý của mọi người, bọn họ la lên khiếp sợ khi nhìn thấy cơ thể Liễu Kinh Sơn ràng nhanh chóng to lên, hắc ám tràn ngập bên ngoài cơ thể lão.

      “Roạt roạt.”

      Quần áo tan nát, cơ thể nhanh chóng trương to, chỉ hơn 10 giây hoàn toàn còn ra hình người, mà hóa thành cự thú cực kỳ khổng lồ.

      con hắc cự khuyển hai đầu, răng nanh dữ tợn đầy miệng, nước dãi đặc quánh màu trắng sữa nhểu nhão, khí quanh đó cũng dao động chút.

      cái đầu khuyển đen thui thở ra, phụt lên ngọn lửa dữ tợn, trong miệng của cái đầu kia lại có hắc phong bạo thành hình, khí thế hung ác ngập trời.

      Liễu Kinh Sơn ngờ lại hóa thành linh thú mà luyện hóa tinh phách, Song Đầu Ma Khuyển!

      Cả đám người ai biến sắc, kể cả Mục Phong và những vị thành chủ. Dĩ nhiên họ đều có thể thấy Song Đầu Ma Khuyển mà Liễu Kinh Sơn biến ra hề hư ảo, mà chân chính có được khí tức và sức mạnh của Song Đầu Ma Khuyển!

      – Cường giả Dung Thiên cảnh có thể luyện hóa tinh phách đến mức độ này sao!

      Mục Phong chấn động trong lòng. tuy có thể luyện hóa tinh phách linh thú, nhưng với năng lực Thần Phách cảnh chỉ có thể dùng linh lực để huyễn hóa ra linh thú, chứ thể hóa hình thực chất như Liễu Kinh Sơn.

      tại Liễu Kinh Sơn chỉ có thực lực bản thân, lại còn có cả năng lực chân chính và sức mạnh của Song Đầu Ma Khuyển, chiến lực vô cùng khủng bố.

      “Howl!”

      Song Đầu Ma Khuyển hú lên, bốn con mắt đỏ ngầu hung ác. Mặc dù hóa thành hình thái linh thú, nhưng Liễu Kinh Sơn vẫn hoàn toàn có lý trí trọn vẹn, hề bị điều khiển chút nào.

      sinh vật có được cường hãn của linh thú kết hợp với trí tuệ nhân loại, là thứ cường hãn đáng sợ nhất.

      “Phừng!”

      Song Đầu Ma Khuyển há to mõm chó, con hỏa long, cái hắc phong bạo cùng lúc phun ra. Hai đòn công kích này còn cuồng bạo mạnh mẽ hơn cả khi trước lão còn ở trong hình thái con người.

      Mục Trần tạo ra vô số tàn ảnh né tránh, bất quá lần công kích này chỉ có thể tránh được những chỗ yếu hại, quần áo người bị xé nát hơn phân nửa, lộ ra cơ thể chằng chịt máu tươi.

      “Howl! Howl! Howl!”

      Song Đầu Ma Khuyển điên cuồng gầm rú, linh khí thiên địa cũng trở nên cuồng bạo, bầu trời lần lượt hình thành đám hỏa long, cơn hắc phong bạo khổng lồ càn quét, phô thiên cái địa bao trùm khoảng lớn trung, vây kín mọi đường lui của Mục Trần!

      Mục Phong hoảng hốt lo sợ, bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.

      “Ầm ầm ầm!”

      Hỏa long đầy trời, hắc phong gào thét, như bầy mãnh thú hung hãn bao vây chực chờ xé xác Mục Trần.

      Trong thành thị, mọi người đều nín thở, chẳng ai dám thở mạnh ra tiếng.

      Hỏa long nóng cháy đốt sạch những mảnh vỡ quần áo lất phất trong khí thành tro tàn, hắc phong cuồng bạo thổi tới, càng lúc càng gần Mục Trần.

      Nhưng chính ngay lúc đó, đôi mắt của Mục Trần thình lình mở ra.

      Trong đôi mắt, hắc viêm vẫn thiêu đốt kỳ lạ.

      cơ thể Mục Trần, vài vết thương bục ra, máu tươi đổ xuống, cũng mấy để ý, đôi tay máu me thong thả kết ấn, thanh trầm đục nhàng cất lên.

      liên đồ trận, khởi động.

      “Đùng!”

      tiếng nổ vang lên từ gian sau lưng , hắc ám lan tràn uốn éo, hóa thành trận đồ cự kỳ hắc ám.

      Trận độ lóe lên vài cái, mơ hồ hình thành đóa hắc liên hoa, mềm mại nở bung.

      Đóa sen hạ xuống, lơ lửng trước mặt Mục Trần, sau đó tùy ý hỏa long và hắc phong đầy trời mang theo năng lượng cuồng bạo đánh tới.

      “Bùm Bùm Bùm!”

      Khói lửa đầy trời, mọi thứ đều nổ lên, nhưng khi hỏa long và hắc phong tan , đôi mắt của mọi càng thêm kinh sợ, vì đóa sen kia che chở Mục Trần chẳng hề tổn hại chút nào.

      – Kế tiếp. . .

      Mục Trần tay run run xóa những vết máu mặt, chỉ hành động bình thường đó cũng khiến cảm thấy đau nhức dữ dội, thân thể chịu đựng năng lượng Cửu U Tước đến mức cực hạn.

      Bất quá, tại còn chưa phải lúc nghỉ ngơi.

      Đôi mắt hừng hực hắc viêm, Mục Trần lẳng lặng nhìn phương trời xa xa, Song Đầu Ma Khuyển khí thế độc ác sừng sững đứng đó, ngón tay đầy máu của điểm vào trung, giọng thào cất lên.

      – Nên làm thịt chó a…

      Hắc Liên quỷ dị khổng lồ mang theo dao động tử vong gào thét bắn .
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 107: Trảm Sát.


      Hắc Liên khổng lồ, mang theo hắc ám ngập trời với tốc độ kinh người xuyên phá trường , xuất phía Song Đầu Ma Khuyển.

      Hắc Liên chậm rãi xoay tròn, lá sen lần lượt nở ra, mảnh thiên địa bên này dường như theo đó mà u ám , linh khí trong thiên địa ào ạt đổ về hội tụ trong Hắc Liên.

      Đôi mắt thú đỏ ngầu hung tợn của Liễu Kinh Sơn kia cũng trở nên bất an dị thường, hẳn nhiên cảm thấy khí tức tử vong tỏa ra uy hiếp từ đóa Hắc Liên này.

      Thời điểm này, chỉ còn có thể dốc toàn lực chống cự. Lão tin chắc đây là thủ đoạn cuối cùng của Mục Trần, chỉ cần có thể chống đỡ nổi, vậy sau đó Mục Trần chỉ có thể mặc sức để cho lão dày vò!

      “Howl!”

      Tiếng hú tràn ngập sát khí vang lên cuồn cuộng mênh mông, khí lực hung ác trong người trào ra, hai cái đầu chó cũng há to dữ tợn.

      Hồng hỏa và hắc phong hội tụ trong hai cái miệng rộng, khí quanh người đều trở nên vặn vẹo méo mó.

      Mọi người bên dưới đều rất lo lắng nhìn cảnh tượng kia, bọn họ có thể nhìn ra cả hai cường giả cao đều sử ra bản lĩnh cuối cùng.

      – Hắc Long Phong Hỏa Sát!

      Linh lực trong cơ thể Liễu Kinh Sơn đều được vắt cạn để vận chuyển ra ngoài, trong hai cái miệng rộng, hồng hỏa và hắc phong lại to lên mấy trăm trượng.

      “Ầm!”

      trung run rẩy, hai đạo hỏa long và hắc phong long từ trong hai cái miệng kia gào thét phóng ra.

      Hai cự long phóng lên cao, uốn lượn xoắn vào nhau. Song long hội tụ, hỏa theo thế gió, linh lực kinh khủng khiến người ta sợ hãi.

      Đây chắc chắn là bản lĩnh công kích mạnh nhất của Liễu Kinh Sơn!

      Song long mang theo linh lực biến hóa trời đất thẳng tắp phóng tới Hắc Liên cao, để lại phía sau hai cái đuôi dài sáng rực.

      Hắc Liên, chậm rãi nở đến lá sen cuối cùng.

      Hắc ám tràn ngập, như ăn mòn cả trung, hội tụ nơi Hắc Liên. Tim sen như có luồng chất lỏng đen đúa giọt rơi xuống.

      Hắc ám thâm thúy đột nhiên thêm cường thịnh.

      Thình lình Hắc Liên rung lên mãnh liệt, luồng hắc ám hơn trăm trượng lặng lẽ bắn ra.

      Luồng hắc ám đó có linh lực quá mức cuồng bạo, lại giống như cột nước đen từ cao đổ xuống hai chú rồng dữ tợn rít gào, mạnh mẽ đánh lên phong hỏa song long.

      “Bùm!”

      vòng linh lực quang khổng lồ cả nghìn trượng tỏa ra, sáng rực cả thiên địa.

      linh lực quang có lẽ giống thế này này

      “Graowww!”

      Song long rít gào, ra sức trùng kích tấn công, linh lực cuồng bạo vô cùng dốc tận lực xé toang cột nước đen. Bất quá mặc kệ song long có cường hãn ra sao, luồng hắc ám kia hề sứt mẻ, như cây cột đen khổng lồ thể lay động.

      Liễu Kinh Sơn nhìn thấy cảnh tượng đó, bất an càng nhiều. Luồng hắc ám có thanh thế kinh người, nhưng lại khiến cho lão cảm thấy lạnh lẽo từ tận tâm can.

      Xa xa, Mục Trần bình tĩnh nhìn màn đối chiến bên này, ngón tay cử động nhàng. Hắc Liên giữa bên đó đột ngột nở bung ra, hóa thành chất lỏng đen đặc sệt dung nhập vào luồng hắc ám.

      Hắc Liên tiêu tán, luồng hắc ám nọ lại có thêm hoa văn Hắc Liên rực rỡ.

      Hắc ám bộc phát, song phong hỏa song long gào lên thê thảm, xuất vô số vết nứt.

      Con ngươi của Liễu Kinh Sơn co lại dữ dội.

      “Đùng!”

      Tiếng nổ kinh thiên vang vọng, luồng hắc ám hung hãn xuyên qua phong hỏa song long.

      Ngay tức khắc đó, kinh hãi trước tử vong của Liễu Kinh Sơn trở nên ràng vô cùng.

      Tử vong uy hiếp, lão ngay lập tức hành động, lắc mình hóa thành tia hắc ám phóng lui. Lão biết nếu cứ để luồng hắc ám nọ chạm vào người, cường giả Dung Thiên cảnh như chết chắc cần nghi ngờ!

      Hành động bỏ chạy của Liễu Kinh Sơn khiến cho đám người ngây ngốc quan sát bên dưới hoảng hồn kinh sợ, đặc biệt là đám người Liễu Kình Thiên, sắc mặt tái mét còn giọt máu.

      – Muốn chạy?

      Mục Trần lạnh lẽo khóa chặt đôi mắt vào Liễu Kinh Sơn, hao tận hết mọi thủ đoạn mới có thể đẩy Liễu Kinh Sơn đến trước ngưỡng cửa tử vong, nếu để cho lão trốn thoát, chẳng khác nào công sức kiếm củi ba năm đều đổ sông đổ biển. Khi đó lão mà hồi phục lại chút, thể nào có thể mượn tiếp sức mạnh của Cửu U Tước được nữa.

      Do vậy, ngay lúc này phải tiêu diệt triệt để Liễu Kinh Sơn.

      “Viu!”

      Sát khí nồng nặc, luồng hắc ám vừa xuyên qua phong hỏa song long chợt đổi hướng chuyển động, như tia chớp xẹt ngang với tốc độ ánh sáng đuổi theo Liễu Kinh Sơn.

      Tốc độ sét đánh chỉ chớp mắt liền xuất sau lưng con chó to.

      – Khôôôôôôông……!

      Liễu Kinh Sơn kinh hãi gào lên, điên cuồng điều động linh lực còn lại trong người tạo thành màn hộ tráo linh lực cực lớn.

      “Bùm!”

      Hắm ám thản nhiên lao tới, đập vào hộ tráo linh lực.

      “Choang!”

      Hộ tráo nhìn rất chắc chắn nhưng lại chút tác dụng, luồng hắc ám như lưỡi hái tử thần dễ dàng xé nát hộ tráo, sau đó đánh vào thân thể Song Đầu Ma Khuyển.

      – Aaaaaa…!

      Giây phút đó, Liễu Kinh Sơn tuyệt vọng sợ hãi thét lên chói tai, tiếng thét dữ dội quanh quẩn trời mây.

      “Bùm!”

      Luồng hắc ám mặc kệ lão có thét hay , cứ mạnh mẽ vô tư xuyên thủng cơ thể Liễu Kinh Sơn, cuối cùng va vào tòa núi lớn ở rất xa vô cùng, phá vỡ đỉnh núi, đất đai rung chuyển, tòa núi chỉ nháy mắt liền hóa thành tro bụi.

      Những con người, những cường giả đứng nhìn trong Cửu Vực thành đều hoàn toàn câm lặng.

      Vì họ nhìn thấy Song Đầu Ma Khuyển vừa bị luồng hắc ám xuyên qua người, hoàn toàn biến mất sạch , để lại dấu vết nào cả, thi cốt vô tồn.

      Cứ như lão bị bốc hơi hoàn toàn khỏi trung.

      Linh lực cuồng bạo gào thét bầu trời đột ngột biến mất, vòng chiến kinh thiên động địa kết thúc chóng vánh.

      Vô số những cặp mắt vẫn chưa rời khỏi gian trống rỗng mà ngay trước đó là thân hình của Liễu Kinh Sơn, gã cường giả Dung Thiên cảnh, cứ như thế mà biến mất?

      Liễu Kình Thiên, Liễu Bộ Bạch và đám người Liễu vực ngơ ngác nhìn khoảng đó, choáng váng, thẩn thờ, run rẩy té phịch xuống đất.

      Cục diện bọn họ bày ra, vốn muốn thực hùng đồ bá nghiệp xưng bá chủ Bắc Linh cảnh….. hoàn toàn bị loại bỏ?

      Mà hết thảy đều do cái tên nhóc căn bản mấy được coi trọng kia Mục Trần!

      – Tại sao có thể như vậy. . .

      Liễu Kình Thiên run rẩy cất tiếng, ánh mắt còn chút khí thế kiêu ngạo bá đạo khi trước nữa, chỉ còn lại sợ hãi vô song. tại Liễu vực chính thức đắc tội toàn bộ các thế lực trong Bắc Linh cảnh, thế nhưng vị cường giả mà họ dựa dẫm vào biến mất, chỗ dựa lớn nhất sụp đổ, sau này chắc chắn Liễu vực phải thê thảm trong Bắc Linh cảnh này.

      Ba vị vực chủ trước sau vẫn chưa ra tay hỗ trợ Mục Phong kia cũng hít hơi sâu, lặng lẽ nhìn Liễu Kình Thiên, rồi im lặng lảng ra xa. Hẳn nhiên Liễu vực đại thế mất, họ chẳng thể nào ngu dại dính dáng gì đến mấy tên kia.

      – Mục Phong huynh, ngờ Mục vực các vị lại còn giấu bản lĩnh lợi hại như thế.

      Đường Sơn cũng là trong những người khôi phục lại tinh thần đầu tiên, nhìn Mục Phong, cũng tránh khỏi rung động cất tiếng .

      Những vực chủ bên cạnh cũng đưa cặp mắt phức tạp nhìn về Mục Phong, kính sợ trong mắt ra ràng. Họ hoàn toàn bị bản lĩnh của Mục Trần chấn nhiếp.

      Khó trách tên Mục Trần có thể trở thành người duy nhất ở Bắc Linh cảnh đủ tư cách tham gia Linh Lộ.

      Mục Phong nghe Đường Sơn mà cũng chỉ có thể méo miệng cười. tình này hoàn toàn có trong dự tính của lão, lão chẳng biết đầu cua tai nheo cái gì cả, cũng chẳng thể nào giải thích được vì sao Mục Trần lại có sức mạnh kinh thiên động địa như thế….

      bầu trời, Mục Trần cũng chăm chú nhìn vào khoảng mà Liễu Kinh Sơn vừa biến mất. Chắc chắn xác định khí tức của lão hoàn toàn biến mất, mới thở ra trút gánh nặng.

      Ngay tức khắc, cơ thể vừa thả lỏng, sức mạnh trong người cũng rút như thủy triều, suy yếu nghiêm trọng nhanh chóng lan ra toàn thân, đau nhức dữ dội như muốn xé tan cơ bắp.

      Suy yếu trùng kích vào não, thân thể lắc lư, mất ý thức, rơi thẳng đường từ trung rất cao xuống đất.

      Mục Phong nhìn thấy, giật mình vội phóng lên, đón lấy cơ thể máu me của con trai, nhàng đáp xuống mặt đất.

      – Mục thúc, sao chứ?

      Đường Thiên Nhi cũng vội vã chạy tới, nhìn thấy cơ thể máu me bê bết cũng hoảng hồn vội hỏi.

      – Còn thở, nhưng hôn mê rồi!

      Mục Phong kiểm tra lúc, cũng thở ra thầm than may mắn. Bất chợt ánh mắt đan vào mấy người Đường Sơn, lóe lên tia sắc bén.

      – Thiên Nhi, chăm sóc thẳng này.

      Mục Phong để Đường Thiên Nhi đỡ Mục Trần, nàng vội vã luống cuống đón lấy , quản máu me đầu người mà ôm lấy thắt lưng, đôi tay bé luýnh quýnh giữ chặt. Thân thể cường tráng và khí phách nam nhi của khiến nàng bất giác đỏ mặt, đôi mắt đẹp kề sát gương mặt lăng lệ mà khôi ngô của , trái tim bất giác đập nhanh.

      Mấy vị vực chủ đứng gần đó đều mang vẻ mặt gian ác nhìn về phía đám người của Liễu vực. Vài chuyện cũng nên kết thúc, địa vị Liễu vực ở Bắc Linh cảnh từ nay về sau ắt phải xuống dốc phanh.

      Vận mệnh Bắc Linh cảnh lại lần nữa xuất biến hóa. Bất quá cục diện này so với bị Liễu vực mạnh mẽ thâu tóm tốt hơn ít.

      Và cục diện đó đều do công lao của thiếu niên hôn mê kia.

      Vài cặp mắt nhìn vào thân thể được thiếu nữ xinh đẹp dìu đỡ, thầm tặc lưỡi, tỏ ra chút kính nể. Thiếu chủ Mục vực vượt xa cha , quả thực phúc khí cho Mục vực.

      Chiến này trôi qua, cái tên Mục Trần ở Bắc Linh cảnh, ai biết, người nghe.
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 108: Yên Ổn.


      Đại chiến Cửu Vực thành, Mục Trần thổi bay Liễu Kinh Sơn thi cốt vô tồn rồi kết thúc. Diễn biến đại chiến nhanh chóng lan truyền khắp cả Bắc Linh cảnh với tốc độ chóng mặt.

      Khắp cả Bắc Linh cảnh nơi nơi đều khỏi chấn động.

      Hầu như bất cứ ai nghe kể lại tin tức về trận chiến kinh thiên đó liền trợn to mắt, trong lòng nổi sóng nổi gió.

      Cường giả Dung Thiên cảnh a!

      Bắc Linh cảnh xưa nay chưa hề có ai đạt tới cấp độ đó.

      Thế nhưng tại, vị cường giả Dung Thiên cảnh đầu tiên xuất , còn chưa kịp tỏ uy phong được bao lâu bị giết chết. Mà đặc biệt kinh hãi khi người giết chỉ là tên thiếu niên miệng còn hôi sữa!

      Chẳng ai đủ sức tưởng tượng đến kết quả tưởng như thế, thậm chí những người nghe kể lại cũng ít kẻ khó tin. Thế nhưng đối với những người tận mắt chứng kiến ai dám lên tiếng nghi ngờ, mà vẫn còn rung động trước lợi hại vô cùng của thiếu chủ Mục vực kia.

      Cái tên Mục Trần từ lúc này nổi tiếng khắp mọi ngóc ngách Bắc Linh cảnh. Theo đó, danh vọng Mục vực cũng được bành trướng , hơn xa vượt hẳn Liễu vực, chiếm lấy danh hiệu thế lực mạnh nhất Bắc Linh cảnh.

      Còn Liễu vực, kế hoạch dã tâm của bọn họ lần này bị phá vỡ, đả kích trí mạng. Vốn Mục Phong muốn nhân cơ hội này xóa tên Liễu vực khỏi Bắc Linh cảnh, nhưng cuối cùng lại làm được.

      là vì Liễu vực tuy mất Liễu Kinh Sơn, nhưng vẫn còn lại chiến lực kém. Hai nữa là ý kiến của các vực chủ khác thể nhất thống. Đại hội cửu vực lần này, Mục vực nhờ Mục Trần mà danh tiếng tăng cao, các thế lực khác cũng e ngại Mục vực hơn, sợ bọn họ phát triển quá thuận lợi, nếu trực tiếp liên thủ xóa sổ Liễu vực, người có lợi nhất chính là Mục vực.

      Liễu vực xem như may mắn được duy trì, nhưng vẫn tổn thất ít. nửa địa bàn Liễu vực bị cắt cho Mục vực, rồi các loại bồi thường khác nhau vắt kiệt tài chính của Liễu vực, khiến họ gần như táng gia bại sản.

      Mà lời đồn trong miệng người ta, Liễu vực lại hóa thành chuột chết bên sông. Những cường giả gia nhập Liễu vực tại cũng sợ vạ lây mà rời , khiến cho Liễu vực nguyên khí đại thương lại càng thêm thảm trọng, bất quá tại dù bọn họ có nghiến nát răng cũng chỉ đành nuốt vào bụng. Mất Liễu Kinh Sơn, lại đắc tội nhiều thế lực như thế, Liễu vực còn uy thế đệ nhất thế lực Bắc Linh cảnh nữa rồi.

      Sau này rất có thể Liễu vực càng lúc càng yếu, thậm chí đến ngày nào đó hoàn toàn bị xóa sổ chừng.

      Quả đắng này họ lại chẳng có biện pháp thay đổi, chỉ đành đau khổ nhận lấy.

      Đại chiến Cửu Vực thành chỉ mất Liễu Kinh Sơn, mà dã tâm và mưu đồ của Liễu Kinh Sơn cũng hoàn toàn bị chôn vùi theo đó….

      Ám ảm này đối với họ cực kỳ khó phai mờ.

      Trong khi cả Bắc Linh cảnh chấn động thôi vì Đại hội Cửu vực, Mục Trần vẫn hôn mê hay biết. Với loại trạng thái hôn mê này của , ngay cả Mục Phong cũng bó tay phép, lão từng thử đưa linh lực vào cơ thể để chữa trị, thế nhưng đáng kinh ngạc là linh lực của lão khi tiến vào cơ thể Mục Trần liền biến mất sạch , hay cách khác là lão hoàn toàn mất cảm ứng với linh lực của mình. Thử vài lần như thế, lão cũng đành ngao ngán bỏ qua.

      Nhưng cũng việc gì, Mục Trần tuy vẫn hôn mê nhưng khí sắc dần hồi phục, có lẽ thương thế trong người dần dà tự chữa trị, chẳng qua tốc độ tự hồi phục này khá chậm chạp mà thôi. . .

      chậm chạp đó lại kéo dài đến … nửa tháng, Mục Trần mới có thể từ hôn mê tỉnh lại.

      Trong căn phòng ấm áp u tĩnh, đôi mắt của Mục Trần run rẩy từ từ hé mở, tia sáng mặt trời nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ bắn vào mi mắt khiến cảm thấy hơi nhói.

      Cơn nhói đau cũng lúc mới tan , thích ứng trở lại với ánh sáng mắt trời, đôi mắt của mới hoàn toàn mở ra.

      Đập vào mắt là khung cảnh quen thuộc. Đây là phòng riêng của , vậy có lẽ về tới Mục vực.

      Trí nhớ trong óc bắt đầu vận chuyển, yết hầu khô khốc, đầu óc dần thanh tỉnh, bàn tay đặt lên giường, định chống người ngồi dậy, bất chợt cảm giác từ bàn tay truyền đến là mái tóc mềm mại mát rượi. nao nao nhìn qua, bắt gặp gương mặt xinh đẹp kiều diễm quen thuộc tựa đầu vào thành giường mà ngủ.

      – Thiên Nhi tỷ?

      Mục Trần nhìn thấy nàng, cũng hơi kinh ngạc, làm sao nàng lại ở trong này?

      dường như nghe tiếng của , hơi mơ màng mở mắt ra, rồi nhìn chăm chăm vào Mục Trần.

      Thấy tỉnh lại nhìn mình, đôi mắt nàng sáng rỡ vui mừng:

      – Mục Trần, ngươi rốt cuộc tỉnh rồi?

      Mục Trần mỉm cười, cố gắng ngồi dậy. Đường Thiên Nhi giơ tay ngọc đỡ lấy giúp , quăng cái gối ra sau lưng cho dựa.

      Mục Trần nhìn chăm sóc mình, mái tóc mềm thướt tha mang theo hương thơm mơn trớn da mặt nhột nhạt khiến cười càng tươi.

      – Làm cái gì đó?

      Đường Thiên Nhi nhìn nụ cười khó hiểu của , bất chợt sẳng giọng.

      – Khó có cơ hội Đường đại tiểu thư chăm sóc người khác như thế a.

      Mục Trần cười trả lời.

      Đường Thiên Nhi đỏ mặt, chu miệng, :

      – Ai muốn chớ, cũng vì cha ta gần đây cứ hay đàm đạo công việc với Mục thúc, ta ở nhà mình cũng nhàm chán nên theo chơi, mà Mục thúc lại có thời gian chăm sóc ngươi, mới bảo ta qua trông chừng thôi.

      Mục Trần cười, cũng muốn đôi co với nàng, hơn nữa rất yếu ớt, thương thế thực quá nặng.

      – Ta lấy nước cho ngươi.

      Đường Thiên Nhi dịu dàng , lắc hông xoay người .

      Mục Trần nhìn theo vòng eo Đường Thiên Nhi biến mất, mới chậm rãi nhắm mắt đưa tinh thần chìm vào cơ thể. Kinh mạch trong thời gian qua hôn mê cũng được chữa trị khá tốt, nhưng quang luân linh lực trong khí hải lại ảm đạm vô quang, linh lực trong đó rất ít và loãng, có lẽ phải tu luyện thời gian mới có thể đầy lại.

      Mục Trần chuyển hướng chú ý sang chỗ khác trong khí hải, nơi đó là đóa hoa Mandala vẫn tươi tắn nở rộ như cũ, Cửu U Tước nằm đó ũ rũ như con gà rù, hắc viêm bộ lông vô cùng nhạt nhòa, hẳn nhiên chỉ có Mục Trần trong thương, mà ngay cả nó cũng bị ảnh hưởng vô cùng lớn.

      Cửu U Tước tựa hồ nhận ra Mục Trần vào trong, nó hơi mở mắt ra, đôi mắt vẫn lạnh lùng như băng cứng liếc nhìn Mục Trần, ý niệm trào phúng truyền ra:

      – Ngươi đúng là mạng lớn, như thế mà cũng còn sống cho được.

      Mục Trần cười, cũng mấy để ý Cửu U Tước cười nhạo mình, chỉ chân thành :

      – Lần này đa tạ ngươi.

      Cảm nhận vẻ chân thành của , Cửu U Tước cảm thấy mấy tự nhiên, ý niệm dù vẫn lạnh lùng nhưng cũng còn quá ngăn cách:

      – Cảm tạ cái gì, ta cũng giúp công, nhớ chuyện hứa với ta, nếu ngươi dám thất tín, ta cho ngươi trả giá lớn.

      – Yên tâm , lời hứa của ta nặng nghìn cân, ta luyện hóa người, đợi khi ngươi có thể rời khỏi, hay ở tùy ngươi. Mặt khác, cái điều kiện mà ngươi kia ta cũng hết lòng mà làm, chẳng qua ta chưa biết nó là cái gì?

      Nghe thấy Mục Trần đề cập đến chuyện đó, đôi mắt Cửu U Tước dường như sáng lên chút, nó do dự hỏi:

      – Ngươi là đến Bắc Thương linh viện ư?

      – Ừ.

      – Ngươi phải giúp ta lấy thứ ở Bắc Thương linh viện.

      – Thứ gì?

      – Bắc Thương linh viện có pho tượng thần thú thượng cổ, tên là Bắc Minh Long Côn. Tinh huyết bên trong đó có huyết mạch thần thú thượng cổ, ta muốn có được nó để làm nguyên liệu hỗ trợ thúc đẩy thức tỉnh huyết mạch thần thú thượng cổ trong cơ thể ta, tiến hành bước cuối cùng để hoàn thành tiến hóa, trở thành thần thú.

      – Bắc Minh Long Côn. . .

      Mục Trần nghe vậy, giật bắn người. Nó là sinh vật đáng sợ được xếp vào hàng thần thú thiên bảng Vạn Thú Lục a. Cửu U Tước muốn lấy tinh huyết kia, phải đánh giá cao quá đó chứ?

      – Yên tâm, tinh huyết Bắc Minh Long Côn tuy rất trận quý, nhưng mà lấy chút máu cũng khiến nó có hại gì, Bắc Thương linh viện hẳn là có tồn trữ thứ đó, ngươi cứ nghĩ biện pháp , ta chắc có thể làm được.

      Cửu U Tước truyền ý niệm đến.

      Mục Trần cười khổ tiếng, :

      – Ta cố hết sức.

      Cửu U Tước gật gù. Bắc Minh Long Côn rất phiền toái, tại chính bản thân nó thời kỳ mạnh nhất cũng địch nổi, trừ phi nó tiến hóa trở thành Cửu U Minh Tước, hoàn toàn thức tỉnh huyết mạch thượng cổ bất tử điểu, mới có khả năng áp chế được.

      Do vậy tại chỉ có thể đặt hy vọng ở Mục Trần. Nếu ở Bắc Thương linh viện có biểu vô cùng tốt, chừng có cơ hội nhận được ấy chứ.

      – Sắp tới ta cần phải tĩnh dưỡng nhiều, nên đừng có nghĩ đến chuyện muốn mượn sức mạnh của ta nữa, tự lo cho tốt cái mạng của ngươi , cố gắng đừng chết sớm quá.

      Cửu U Tước nhắc nhở.

      Mục Trần lại bất đắc dĩ gật đầu. ra, cũng dám nghĩ có thể mượn sức mạnh kia nữa, vì quả phải trả giá quá lớn. Nếu phải lần này bị Liễu vực ép vào đường cùng, cũng làm cái trò chó cùng rứt giậu như thế.

      Mục Trần sau khi chuyện xong với Cửu U Tước, tinh thần cũng rời khỏi khí hai, đôi mắt mở ra thấy Đường Thiên Nhi đẩy cửa vào, trong tay cầm siêu nước.

      – Ta hôn mê bao lâu rồi?

      Mục Trần nhận lấy chén nước, cất tiếng hỏi.

      – Khoảng chừng nửa tháng.

      Đường Thiên Nhi nhẩm nhẩm trả lời.

      Mục Trần phun cả ngụm nước vừa hớp vào miệng, tròn mắt. ngờ lại hôn mê lâu như thế, xem ra cái việc mượn sức mạnh Cửu U Tước quá ư bá đạo đau khổ a.

      – Đúng rồi. . . nửa tháng. . . chẳng phải trễ hạn Bắc Thương linh viện rồi sao?

      Mục Trần giật mình vội hỏi.

      – Gấp cái gì? Còn năm ngày nữa cơ.

      Đường Thiên Nhi trừng mắt nhìn Mục Trần.

      Mục Trần nghe vậy mới thở ra, nếu vì hôn mê mà trễ hạn Bắc Thương linh viện, là tai hại quá.

      – Hừ, phải ngươi muốn sớm Bắc Thương linh viện để ai làm phiền ngươi đó chứ?

      Đường Thiên Nhi lạnh mặt hừ giọng.

      – Đâu có, Thiên Nhi tỷ xinh đẹp thế này, dù ở Vạn Hoàng linh viện cũng tuyệt đối tuyệt sắc mỹ nhân hàng đâu, Vạn Hoàng linh viện chỉ có nữ tử, nhưng năm linh viện thường xuyên giao lưu, chẳng phải khiến cho nam tử của học viện khác mê mẩn đến thần hồn điên đảo hay sao? Đến lúc đó ta cầu xin ngươi tới làm phiền ta, có lẽ có người cũng vui lòng đó chứ.

      Mục Trần cười .

      Đường Thiên Nhi cười khúc khích, hếch mặt hất cằm:

      – Ngươi chính xác, trong năm đại linh viện kia những trang tuấn kiệt trẻ tuổi đông đúc biết bao nhiêu mà kể, đến lúc đó nếu ta coi trọng người khác ai mà thèm để ý ngươi chứ.

      Nàng dứ dứ cái nắm đấm với Mục Trần, tiếp:

      – Hơn nữa ngươi đừng vội đắc ý, ta nhất định tu luyện siêng năng ở Vạn Hoàng linh viện, khi gặp lại cho ngươi nếm thử lợi hại của bổn tiểu thư! Thôi ta gọi mấy người Mục thúc qua đây, ngươi nghỉ thêm chút .

      Đường Thiên Nhi xong, mỉm cười ý vị mà dịu dàng nhìn Mục Trần. Thân hình nhàng đứng dậy, mang theo tiếng cười tinh khôi mà rời khỏi phòng.

      Mục Trần nhìn theo bóng hình xinh đẹp của người con , bất giác thở sâu hơi, đôi mắt khép lại, hai tay nắm chặt.

      Bắc Thương linh viện, là đáng chờ mong a.
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 109: Hồi Phục.


      Những ngày tiếp theo, đó là thời gian toàn lực hồi phục của Mục Trần. Chỉ còn mất ngày nữa là phải đến gia nhập Bắc Thương linh viện, theo như lời Hác tiên sinh kia, trước khi vào Bắc Thương linh viện còn phải trải qua hồi khảo nghiệm, so ra với danh ngạch tranh đoạt chiến còn cao hơn, khó khăn hơn, vì đối thủ phải giới hạn trong cái Bắc Linh viện nho nữa, mà chân chính đều là thiên tài tứ xứ đổ tới.

      Thậm chí trong số đó, còn có vài tên quái thuận lợi thông qua hành trình Linh Lộ.

      Muốn ở nơi đó phong vân trổ tài, tuyệt đối hề đơn giản. Do vậy trước khi vào đó Mục Trần phải chuẩn bị trạng thái tốt nhất có thể.

      Mục Trần khôi phục cũng may mắn gặp phải trở ngại gì lớn, ba ngày sau quang luân linh lực ảm đạm trong khí hải phát sáng trở lại.

      Vả lại hùng hồn đầy ắp linh lực thậm chí còn cao hơn trước, mạnh mẽ hơn nhiều. Đại chiến lần này với Liễu Kinh Sơn mang lại những lợi ích chút nào cho Mục Trần.

      Nhưng dù cho linh lực trong quang luân càng lúc càng hùng dũng, nhưng vẫn chưa hề có cảm giác đột phá. cũng quá gấp, Thần Phách cảnh cũng dễ tiến vào như thế.

      Dĩ nhiên, linh lực có đột phá ràng, nhưng lại có thể bày ra thu hoạch ngoài dự đoán của người. Số lượng linh ấn mà có thể ngưng luyện ra, dường như có thể hình thành đạo thứ 21….

      21 linh ấn, đó là đột phá chấn động của Linh Trận sư.

      Đó là mức hạn chế của vô số Linh Trận sư cấp 1, mà khi ai đó vượt qua được mức này, có năng lực Linh Trận sư cấp 2!

      Linh Trận sư cấp 2, cách nào đó có thể so sánh uy lực với cường giả Thần Phách cảnh, vốn Mục Trần nghĩ muốn bước vào cấp độ này cũng còn cần thời gian ngắn nữa, thế nhưng chẳng ngờ được đại chiến kia lại có thể giúp vượt qua bình cảnh.

      tại có thêm năng lực tàng mạnh mẽ bực này, đối với khảo nghiệm trước khi bước vào Bắc Thương linh viện kia quả cũng thoải mái hơn nhiều.

      Sau khi Mục Trần đột phá thành công trở thành Linh Trận sư cấp 2, số lượng linh ấn ngưng luyện được cũng tăng nhanh chóng mặt, chỉ hai ngày sau có thể luyện ra 26 linh ấn, mà tốc độ này lại có vẻ chưa dừng lại, vẫn còn tiếp tục tăng nhanh.

      Đại chiến nọ mang đến ít lợi tức cho , nhưng cũng có vài phiền toái . Phụ thân của sau đó gọi người lôi đầu lên để bắt phải giải thích ràng nguồn gốc của cỗ năng lượng bộc phát kinh khủng ngày hôm đó.

      Mục Trần biết Mục Phong muốn ép cung cũng vì lo lắng cho con trai mà thôi, dù sao năng lượng đó quá cường đại, di chứng cũng dễ dàng nhìn thấy khi chiến đấu hôm nọ, máu me đầm đìa, da thịt nứt toác, với năng lực tại của Mục Trần hoàn toàn chưa đủ khả năng khống chế hoàn mỹ.

      Mới đầu Mục Trần muốn ra chút nào, vì muốn cho Mục Phong quá lo mà hoảng sợ, càng khó có thể chuyện Cửu U Tước chui vào cơ thể .

      Nhưng tình hình tại có biến hóa, Cửu U Tước dù vẫn lành lùng nhưng thái độ thù nghịch bớt nhiều, cũng đột ngột xuống tay với nữa, nên thời điểm ra cho Mục Phong cũng thuận tiện, Mục Trần còn cố kỵ gì nữa bẩm báo chi tiết.

      Lời vừa dứt, gương mặt Mục Phong đầu tiên là nghệt ra, mồm miệng chảy dài há to nhét vừa cái trứng ngỗng. Lát sau lão mới dần hồi phục lại được, nhưng cặp mắt vẫn còn nhiều nét quái dị dò xét Mục Trần.

      Ai mà ngờ được, hành trình Hắc Minh Uyên ngày đó Mục Liễu lưỡng vực hao tổn tâm cơ tranh giành sống chết, cuối cùng chẳng ai thu lợi được gì, mà còn phen hoảng hồn suýt chết. Vậy mà con Cửu U Tước khiến cả hai bên thèm thuồng tham lam đỏ mắt lại chạy vào cơ thể Mục Trần.

      Đối với phản ứng của Mục Phong, cũng bất đắc dĩ bó tay. Cũng khó trách lão biến thành như vậy, chuyện này cũng chỉ có thể là số mệnh mà thôi.

      Mục Phong chấn kinh hồi, lông mày lại nhíu chặt. Thân là cường giả Thần Phách cảnh, lão lại luyện hóa tinh phách thiên thú, dĩ nhiên hiểu tính tình kiệt ngạo bất tuân của linh thú đẳng cấp đó ra sao. Ngày xưa hao tổn biết bao nhiêu tâm cơ mới có thể luyện hóa Viêm Long Điêu, nhưng Cửu U Tước trong người Mục Trần lại còn lợi hại hơn Viêm Long Điêu đến vài chục lần.

      Thực lực tại của lại cất chứa trong người mãnh thú hung hãn, biết lúc nào bị xé nát thây.

      Nhìn thấy Mục Phong lo lắng, Mục Trần đành phải an ủi phen, đại khái trình bày quan hệ tại với Cửu U Tước mới khiến cho Mục Phong an tâm chút, nhưng lão vẫn dặn dò kỹ lưỡng phải cẩn thận cảnh giác ra sao. Linh thú ở cấp bậc thiên thú như thế, linh trí kém hơn nhân loại chút nào. Vả lại xét những thủ đoạn mà Cửu U Tước bày ra trước kia, Mục Phong hoàn toàn chút hoài nghi tàn nhẫn của nó, vốn là sinh vật vô cùng nguy hiểm.

      Mục Trần nghe vậy cũng chỉ cười.

      Thời gian nhanh chóng trôi qua đến ngày cuối cùng.

      Trong đình viện yên tĩnh, Mục Trần nhắm mắt tu luyện nghe những tiếng chân quen thuộc. Hai mắt mở ra nhìn thấy Mục Phong.

      – Tía!

      Mục Trần cười chào Mục Phong.

      Mục Phong đến cạnh , bàn tay to lớn xoa đầu, ánh mắt tự hào vui mừng cười :

      – Xú tiểu tử, ngày mai ngươi rồi, có lẽ thời gian tới khó trở về ngay. Ngươi cần phải tu luyện tốt ở Bắc Thương linh viện cho tía. Chỗ đó thiên tài lớp lớp nhưng ngươi cũng được làm tía mất mặt nghe chưa!

      Mục Trần nhìn đôi mắt ân cần thương của Mục Phong, trong lòng ấm áp vô ngần, cười :

      – Tía cứ an tâm, thằng con của tía cũng phải dễ khinh khi đâu….

      Mục Phong bỗng dưng hơi rầu rĩ. Nhiều năm mình nuôi Mục Trần lớn lên, tuy càng lớn càng thông minh, càng hiểu chuyện, nhưng cũng ít lần gây họa ở Bắc Linh cảnh, bất luận làm gì đó, Mục Phong đều có thể đứng rar bảo vệ . Nhưng sắp tới phải rời khỏi Bắc Linh cảnh, đến cái chỗ Bắc Thương linh viện kia, lão cách nào che chở được cho con trai nữa.

      – Ngày mai phải rồi, tía tại chẳng còn gì cho ngươi, bất quá nghe ngươi đạt tới Linh Trận sư cấp 2, nên mấy ngày nay đều tìm vơ vét vài cái trận đồ….

      Mục Phong cười, vươn tay ra trước mặt Mục Trần, bàn tay nắm chặt quyển trục lóe kim quang:

      – Đây là quyển trận đồ cấp 2, có lẽ có ích cho ngươi.

      Mục Trần ngẩn người, giơ tay nhận lấy quyển trục sáng như vàng, trong lòng vô cùng cảm động. Ở Bắc Linh cảnh này, trận đồ cấp 2 cũng thuộc loại đồ vật cực kỳ quý hiếm. Mục Phong muốn chiếm được quyển trận đồ này e rằng tiêu xài ít tài chính, khó trách hai ngày nay chẳng thấy lão đâu, ra vì nguyên nhân này.

      – Cảm ơn tía.

      Mục Trần cất quyển trục vào Giới Tử Xuyến. tại là Linh Trận sư cấp 2, nhưng đó chính là quyển trận đồ cấp 2 duy nhất mà có. Mặc dù trong tay có Liên Đồ trận có uy lực sánh ngang trận đồ cấp 3, nhưng linh trận cấp độ đó nếu mượn sức mạnh Cửu U Tước cũng bó phép có khả năng bố trí ra được.

      Thành ra quyển trận đồ cấp 2 với còn quý hơn của triệu linh tệ.

      – Tía à, ta rồi, Mục vực phải dựa vào tía. Liễu vực kia diệt trừ liệu có ổn chăng?

      Mục Trần trầm ngâm hỏi. Lần này rời khỏi Bắc Linh cảnh phải hai ngày, tự nhiên cũng mong muốn Mục Phong ở lại đây được bình an.

      – Liễu vực tại nguyên khí đại thương, còn sức lực nữa. Mà ngươi phải coi thường tía của ngươi quá chớ, ta đâu phải tên mao đầu tiểu tử nhà ngươi hả. Ta hôm nay cũng mơ hồ chạm vào bức màn Dung Thiên cảnh rồi, tiềm tu thời gian nữa, hẳn chân chính trở thành cường giả Dung Thiên cảnh.

      – Woa?

      Mục Trần kinh ngạc vui mừng. Nếu Mục Phong có thể tiến vào Dung Thiên cảnh, vậy căn bản ở Bắc Linh cảnh này chẳng ai còn cả gan chọc ghẹo, mà Mục vực hoàn toàn yên ổn phát triển.

      – Ha ha, hôm nay nghỉ ngơi , sáng mai ta tiễn ngươi đến Bắc Linh viện.

      Mục Phong đắc ý cười , vỗ vai Mục Trần, liền xoay lưng mất.

      Mục Trần nhìn theo bóng dáng ngạo nghễ uy vũ của Mục Phong mà trong lòng hơi chùng xuống, giọng :

      – Cha, xin nhớ lời hứa ngày trước của ta. ngày kia, chính tay ta dẫn mẫu thân trở về, nhà chúng ta nhất định đoàn tụ.

      Mục Phong bước đến cổng đình viện, thân hình chợt khựng lại, hơi ngẩng đầu lên, hít hơi sâu, tròng mắt ươn ướt, nhàng gật đầu.

      – Xú tiểu tử, tu luyện cho tốt , tía của ngươi rất mong chờ ngày đó.

      Hôm sau, trời tờ mờ sáng. Mục Trần sớm rời khỏi giường, vệ sinh thân thể rời khỏi phòng thấy Mục Phong và Chu Dã đợi sẵn bên ngoài.

      Chu Dã và Mục Phong dẫn Mục Trần ra khỏi Mục phủ. Chu Dã thân thiết vò đầu Mục Trần, cảm khái thốt lên:

      – Tiểu Mục, cố lên nga, để cho cái ngày ngươi quay về Bắc Linh cảnh Chu thúc phải giật mình rớt tim ra mới được đó.

      Mục Trần cũng thân thiết cười với Chu Dã:

      – Yên tâm , Chu thúc. Bất quá thúc cũng nên tìm Chu nương cho ta .

      – Xú tiểu tử.

      Chu Dã cười rộ lên cốc đầu .

      thôi.

      Mục Phong phất tay, dẫn đầu về linh trận truyền tống trong Mục thành. Mục Trần và Chu Dã cũng sóng bước cười theo.

      Mấy người xuyên qua Mục thành, bắt gặp vô số ánh mắt kỳ lạ chú ý, hầu như ai cũng chỉ nhìn vào Mục Trần, đầy vẻ tò mò, kính sợ.

      Đại hội Cửu vực chiến, hẳn nhiên khiến cho Mục Trần trở thành nhân vật phong vân bậc nhất Bắc Linh cảnh. nổi tiếng của còn vượt qua cả mấy vị vực chủ như Mục Phong.

      – Tiếng tăm của ngươi tại còn vang dội hơn cả ta cơ đấy.

      Mục Phong nhìn thấy mấy ánh mắt kia, lão trách cứ Mục Trần với giọng điệu cực kỳ tự hào.

      Mục Trần nghe thấy cũng cười:

      – Lần sau ta trở về, chân chính dùng sức mạnh bản thân để đạt được những cái nhìn kia.

      – Có quyết đoán, ta chờ.

      Mục Phong vui mừng cười, lắc mình nhảy lên linh trận truyền tống. Mục Trần cũng theo sát. Mục Phong vung tay lên khởi động linh lực, hào quang nở rộ, thân hình hai người liền biến mất trong Mục thành.
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :