Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 5: Đại thiên thế giới


      Ánh mặt trời chiếu xuống tán lá rậm rạp của rừng cây trong đình viện tạo nên vô vàn cột sáng. Bên trong những cột sáng ấy lại có những hạt bụi lượn lờ khiến cả đình viện sáng sủa vô cùng.


      Mục Trần ngồi xếp bằng bục đá, tay chống cằm tay vuốt ve ngọc giản mày đen, đến cuối cùng vẫn chọn tu luyện Đại Phù Đồ Quyết theo những gì mà cha kể lại.


      Nhưng Mục Phong cũng phẩm cấp của Đại Phù Đồ Quyết này là gì, chỉ biết nó rất lợi hại thôi. Còn tại sao lại lợi hại ông chỉ là vì mẹ rất mạnh.


      Mẹ mình lợi hại đến thế sao?


      Mục Trần mở to mắt. Mục Phong có thể tạo ra Mục vực bao la tại Bắc Linh cảnh từ hai bàn trắng, trở thành trong những cao thủ nổi danh ở đây chắc chắn ông phải kẻ yếu, mà như thế người mà ông nhận định rất mạnh là mẹ mình mạnh tới mức nào đây?


      "Mẹ mạnh như thế sao có thể để ý tới cha được nhỉ?" Mục Trần nhếch mép cười, xem ra khi còn trẻ, hai người họ vô tình gặp gỡ mà nên duyên đây, đó chắc hẳn là câu chuyện hết sức lí thú.


      Mục Trần cố gắng nghĩ ngợi lung tung, tập trung nhìn ngọc giản màu đen trong tay mình. Mười ngày sau phải đấu với Liễu Dương, kẻ ở Linh Động cảnh sơ kì, hơn nữa lại có linh mạch Nhân cấp. Dù cho từng gặp những tên biến thái có linh mạch cao cấp hơn Liễu Dương ở trong Linh lộ nhưng dù sao nơi đó cũng khá đặc biệt.


      Thực ra Linh lộ chỉ là khu vực thí luyện khổng lồ mà thôi, và người tạo ra Linh lộ chính là Ngũ đại viện. Cứ cách ba năm Linh lộ lại mở ra lần, mà cách thức tuyển chọn người tham gia Linh lộ hết sức kì lạ, phải do ai đó chọn lựa mà là do thần khí tên Thẩm Phán Kính tìm ra. Loại dò tìm này vô cùng kỳ lạ nhưng những người được chọn ai có thiên phú tuyệt luân. Thường người có thể vượt qua thử thách ở Linh lộ dễ dàng được vào Ngũ đại viện tu hành.


      Linh lộ được tạo nên từ vị diện đặc biệt, ở nơi này ai có thể sử dụng được bất cứ năng lượng gì, cách khác linh khí, đấu khí hay nguyên lực từ các vị diện khác đều thể sử dụng được.


      Người được chọn tiến vào Linh lộ trải qua đủ mọi hiểm cảnh sinh tử, rèn luyện hết sức khắc nghiệt. Trong tình huống thể sử dụng linh lục, họ chỉ có thể sử dụng cơ thể, nhạy cảm và trí tuệ của bản thân để vượt qua mọi nguy hiểm. Việc đưa người ta vào trong hiểm cảnh chính là phương pháp tốt nhất để tu luyện ý chí bản thân.


      Khi tiến vào Linh lộ, những người được chọn đều được thông báo rằng, muốn theo đuổi sức mạnh tối cao ý chí tuyệt đối được dao động, chỉ khi làm được như thế mới có thể trở thành cao thủ .


      Ngàn vạn năm qua, trong số các cao thủ tuyệt đỉnh ra từ Ngũ đại viện có bảy tám phần mười là những người từng tham gia Linh lộ. Từ đó có thể thấy, việc được chọn vào Linh lộ tập luyện quan trọng đến cỡ nào, mà đây cũng là nguyên nhân chính khiến nhiều thiên tài tranh nhau giành lấy cơ hội này.


      "Ngũ đại viện…"


      Mục Trần nắm chặt tay. Linh lộ, nhất định phải tới đó. chỉ vì đồng ý với nàng, mà còn vì bản thân, chỉ khi nào ra từ Ngũ đại viện, mới có thể sống yên ổn ở thế giới bên ngoài.


      Mục Trần biết gì nhiều về thế giới bên ngoài nhưng thi thoảng, cũng biết được đôi chút từ Mục Phong. Nơi ở gọi là Đại thiên thế giới, rộng lớn vô biên, có hơn vạn tộc cùng sinh sống, Bắc Linh cảnh chỉ như hạt cát dưới biển sâu thôi, hết sức bé . Đại thiên thế giới lại thông tới vô số vị diện khác, nhưng những vị diện này chỉ có thể coi như là vị diện cấp thấp thôi, đơn giản vì nơi này cao cấp hơn những nơi đó. Đại thiên thế giới cũng là trung tâm của vô số vị diện đó.


      Mặc dù chỉ là vị diện cấp thấp nhưng những người có thể tiến tới Đại thiên thế giới từ nơi đây chắc chắn là những thiên tài có thiên phú tuyệt luân, là cao thủ đứng đầu của mỗi vị diện, bằng sao họ có thể vượt qua rào chắn giữa các vị diện được.


      Mục Trần từng nghe lỏm được chút tin tức liên quan đến những cao thủ đến từ vị diện cấp thấp kia trong hội nghị cấp cao của Bắc Linh viện, nổi tiếng nhất trong số đó là hai người mà lại tên họ, chỉ nghe được danh xưng.


      Viêm Đế.


      Võ Tổ.


      Danh xưng đầy khí phách, dù rằng bọn họ chỉ đến từ vị diện cấp thấp nhưng Mục Trần cũng đoán được, nếu như bọn họ ở Đại thiên thế giới này e rằng nhất định cũng là bậc chí tôn. nghe vị Võ Tổ kia từng mình giao chiến với trong những con "quái vật khổng lồ" của Đại thiên thế giới này, Băng Linh tộc. Nghe đâu Băng Linh dốc sức toàn tộc nhưng vẫn ngăn nổi lôi trượng của người đó. Trận chiến ấy quả thực là kinh thiên động địa. Khi chuyện này được truyền ra ngoài, cả Đại thiên thế giới trở nên chấn động, hơn nữa lại có tin đồn rằng, người đó ra tay động trời như thế chỉ vì muốn cứu sống người của mình.


      Còn vị Viêm Đế tuấn kia lại ít nổi trội hơn, nhưng cũng từng nghe người này đến Hỏa Linh tộc. Mặc dù Hỏa Linh tộc mời lão tổ tông sống mấy vạn năm của họ ra cũng chiếm được ưu thế gì trước Viêm Đế, cuối cùng đành phải để người này rời . Chuyện này khiến cho toàn bộ Hỏa Linh tộc ngạc nhiên hết mức.


      Những cao thủ đến từ vị diện cấp thấp ấy khi đến Đại thiên thế giới vẫn biểu khí phách hùng như trước.


      tài của thế giới bên ngoài kia khiến cho tâm thần mỗi người phải rung động.


      Mục Trần cũng hiểu, tại bản thân còn lâu mới đạt tới cấp độ đó, nhưng tin rằng, chỉ cần cho thời gian, nhất định làm được như thế.


      Mục Trần nhìn ngọc giản màu đen trong tay, gương mặt non nớt lên nụ cười, vậy tất cả hãy bắt đầu từ nó


      Mục Trần khẽ khép hai tay, hai mắt cũng nhắm lại, ngọc giản màu đen trong lòng bàn tay dần tỏa ra ánh sáng dìu dịu.


      Khi trước mắt chỉ còn lại bóng tối, Mục Trần mới khẽ động tinh thần, thúc dục linh khí trong cơ thể men theo kinh mạch của cánh tay tiến vào trong ngọc giản.


      "Vù… vù…"


      Được linh khí rót vào, ngọc giản lập tức phát ra những tiếng vù vù rất , ngay sau đó bóng tối bắt đầu bị xé ra, dường như có thứ gì đó men theo bàn tay rồi chui vào trong cơ thể Mục Trần.


      "Lấy thân hóa phù đồ, chứng linh chi đại đạo…"


      Khẩu quyết khó hiểu lại tối nghĩa, như tiếng chuông cổ lặng lẽ vang lên trong đầu Mục Trần. vội vàng tập trung tinh thần ghi nhớ khẩu quyết tu luyện này trong lòng.


      Tiếng ngâm như chuông ngân ấy cuối cùng cũng biến mất. Khẩu quyết tu luyện này đề cập đến rất nhiều thứ, nhưng Mục Trần lại chưa thể hiểu hết phần lớn trong số đó được nên chỉ tiếp nhận những phần mà bản thân có thể lý giải được. Nhưng ngay cả như thế độ phức tạp của khẩu quyết này cũng khiến đau hết cả đầu. thực chưa từng thấy khẩu quyết nào phức tạp, khó hiểu đến thế.


      Thiên phú của Mục Trần hiển nhiên hơn người, bằng sao có thể đạt được tu cách tham gia Linh lộ. dần đắm mình cảm ngộ những ảo diệu bên trong khẩu quyết này, lâu sau bắt đầu thôi động linh khí di chuyển trong kinh mạch theo lộ tuyến ghi trong khẩu quyết. Nhưng lộ tuyến di chuyển linh khí cũng khá quái lạ, nếu như nối những nơi đó lại có thể dễ dàng nhìn ra nó di chuyển theo hình cái tháp kỳ lạ.


      Linh khí lẳng lặng di chuyển theo lộ tuyến quái lạ này, vì là lần vận chuyển đầu tiên nên linh lực tiêu hao rất nhiều, tuy nhiên Mục Trần cũng nén mệt mỏi mà cố gắng tiếp tục di chuyển linh khí hết vòng.


      Lộ tuyến quái lạ khiến việc vận chuyển linh khí hết sức khó khăn, dù Mục Trần vắt kiệt sức để khống chế nhưng vẫn cứ thất bại như cũ. Cũng may là phải kẻ tự cao tự đại nên vẫn tĩnh tâm cố gắng thử thử lại.


      Quá trình này kéo dài đến giữa trưa. Sau khi trải qua vô số lần thất bại, rốt cuộc nỗ lực biết mệt mỏi của Mục Trần cũng giúp tạo ra sợi linh khí sau khi di chuyển hết vòng lộ tuyến kinh mạch.


      Sau khi chui ra khỏi kinh mạch, sợi linh khí vốn trong suốt này lập tức biến dần thành màu đen bóng bẩy.


      Lúc này, linh khí mới được xem như là linh lực. Hơn nữa, sợi linh lực màu đen này nhìn có vẻ u nhã nhưng Mục Trần có thể cảm nhận được phía sau đó như chứa khí thế ngang tàn, sắc bén.


      Hiển nhiên, chất lượng của linh lực được tạo ra từ Đại Phù Đồ Quyết tương đối cao, tuyệt đối phải là thứ mà những linh quyết bình thường có thể so sánh được.


      Vật mà mẹ để lại quả nhiên lợi hại! Cả người Mục Trần đồ đầy mồ hôi, hưng phấn nghĩ thầm.


      Sợi linh lực màu đen này được Mục Trần thu vào trong khí hải, nằm lặng yên ở góc, theo kiên trì tu luyện của , sợi linh lực này ngày càng to lên.

      "Ù!"


      Ngay khi sợi linh lực màu đen kia tràn vào khí hải thân thể Mục Trần đột nhiên run lên, đầu óc mê man, dường như có thứ gì đó ở trong cơ thể sinh ra cộng hưởng. Đó là cảm giác hết sức kì diệu, nó tự nhiên xuất trong lòng Mục Trần rồi nhanh chóng biến mất.


      "Chuyện gì thế nhỉ?"


      Mục Trần nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng trong lòng lại kinh ngạc thôi. vội vàng kiểm tra bên trong cơ thể nhưng thấy gì khác lạ, dường như cảm giác ban nãy là do bản thân bị ảo giác vậy.


      Nhưng lại nhất quyết tin rằng chuyện đó phải là do ảo giác gây ra.


      "Liệu có phải là do Đại Phù Đồ Quyết ?"


      Mục Trần lập tức suy tư, nhưng cuối cùng chỉ đành quan sát sợi linh lục màu đen trong khí hải, qua lúc lâu mà tìm thấy chút manh mối gì, đành phải từ bỏ. Đại Phù Đồ Quyết này là do mẹ để lại cho , dù chưa bao giờ gặp người nhưng tin chắc rằng mẹ mình tuyệt đối để lại thứ nguy hiểm.


      "Hay do nó nhỉ?"


      Tâm thần Mục Trần khẽ động ở sau trong khí hải có luồng sáng đen chợt xuất , sau cùng lơ lửng sợi linh lực màu đen kia.


      Luồng sáng màu đen nhấp nháy, cuối cùng hiên nguyên hình là tờ giấy mỏng màu đen, mặt giấy có chữ gì, chỉ có ít hoa văn kỳ lạ khi khi .


      Tờ giấy đen ấy lẳng lặng trôi nổi trong khí hải như bảo vệ sợi linh lực màu đen kia. Loại phong cách cổ xưa như thế lộ ra chút gì đó thần bí thành lời.


      Mục Trần nhìn tờ giấy thần bí màu đen đến xuất thần. Đây là thứ mà tình cờ đoạt được trong Linh lộ, nhưng từ đó đến giờ lại chưa thấy qua tác dụng của nó, chỉ biết nó nhất định phải là vật thường, hơn nữa lúc này cũng chẳng có thực lực tìm hiểu bí mật trong đó.


      cộng hưởng kì lạ lúc nãy có phải là do nó tạo ra hay ?


      Mục Trần suy nghĩ thêm lúc nhưng rồi lại lắc đầu, tờ giấy đen này tuy thần bí nhưng chuyện ban nãy hẳn phải do nó tạo ra…


      Suy nghĩ hồi lâu mà có kết quả, Mục Trần cũng đành phải bỏ qua, cố gắng quên chuyện này rồi lại tiếp tục quan sát sợi linh lực màu đen bên trong khí hải. Án chiếu theo khẩu quyết Đại Phù Đồ Quyết được chia làm ba cảnh giới, đầu tiên là Trúc Cơ, sau đó là Ngưng Hình, cuối cùng là Hóa Tháp.


      Nhưng tại cũng hiểu là bản thân chưa đạt tới Trúc Cơ nên chỉ có thể xem như mới nhập môn thôi. Nếu muốn đạt tới cảnh giới Trúc Cơ bản thân cần phải tu luyện chăm chỉ nhiều mới được.


      Trong đình viện, đôi mắt khép chặt của Mục Trần từ từ hé ra. thấy cả người mình đầy mồ hôi nhịn được mà lắc đầu. Đại Phù Đồ Quyết này quả thực là khó tu luyện. tại mới chỉ nhập môn thôib khó thế rồi, biết khi tu luyện tới cảnh giới Hóa Tháp khó đến mức nào nữa.


      " biết biên độ dao động linh lực của Đại Phù Đồ Quyết này có thể đạt được bao nhiêu tầng nhỉ?


      Mục Trần nhịn được tò mò nghĩ. Linh quyết có tác dụng rất quan trọng là tăng cường linh lực. Thường linh quyết luyện công Phàm cấp thượng phẩm có thể tăng linh lực lên năm lần, Linh cấp hạ phẩm có thể tăng mười lần. Biên độ dao động linh lực càng nhiều sức mạnh phát ra càng lớn.


      Thường đó cũng là cách để phân biệt phẩm cấp của linh quyết.


      Nghĩ tới đây, tò mò trong đôi mắt Mục Trần càng . lật tay ngay lập tức có sợi linh khí màu đen xuất trong lòng bàn tay, sau đó chậm rãi nắm tay lại, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong.


      muốn xem thử Đại Phù Đồ Quyết này lợi hại đến cỡ nào.
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 6: Biên độ dao động linh lực



      Trong đình viện, Mục Trần đứng thẳng người, lòng bàn tay hơi khum lại, sợi linh lực màu đen nhanh chóng ngưng tụ lại trong lòng bàn tay, mơ hồ phát ra loại chấn động mạnh mẽ sắc bén.


      Mục Trần cảm ứng được những biến hóa rất của sợi linh lực trong lòng bàn tay mình. lát sau, lập tức ngưng mắt nhìn sợi linh lực màu đen ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay mình đột nhiên chấn động dữ dội.


      Tình trạng này giống như khi giọt nước vào trong chảo dầu sôi vậy.


      Mà ở trong loại chấn động này, sợi linh lực kia chấn động ngày càng tăng.


      Bàn tay Mục Trần khẽ run rẩy. có thể cảm nhận được biên độ dao động của sợi linh lực này tăng lên nhanh chóng…


      tầng… Ba tầng… Năm tầng… Tám tầng…


      Khi biên độ dao động của sợi linh lực kia đạt tới lớp thứ chín lòng bàn tay Mục Trần càng run rẩy dữ dội hơn. Hình như sợi linh lực kia bắt đầu có dấu hiệu thoát khỏi khống chế của .


      "Mới chín lần, vậy cũng đủ."


      Mục Trần khẽ chau mày, lòng bàn tay hơi khum bỗng nhiên nắm chặt, thấp thoáng trong đó hình như có thanh vang lên, sợi linh lực kia lại tăng vọt lần nữa như con ngựa hoang.


      Mười ba lần.


      Linh lực màu đen che phủ bàn tay Mục Trần, ánh mắt lúc này trở nên nghiêm túc. Trong phút chốc, bàn tay run lên mãnh liệt, hai ngón tay chắp lại rồi đâm nhanh như chớp tới cột đá ở trước mặt.


      Tiếng xé gió rít lên.


      Linh quyết tấn công Phàm cấp trung phẩm, Toái Cốt Chỉ!


      "Bụp!"


      Hai ngón tay Mục Trần đâm rất sâu vào trong cột đá khiến chỗ đó xuất những đường rạn nứt, lan ra chung quanh.


      Mục Trần nhìn chằm chằm những đường rạn nứt kia, chậm rãi rút ngón tay về, thào tự nhủ: "Mười ba lần."


      khẽ gật đầu. Hôm nay mới chỉ tu luyện Đại Phù Đồ Quyết ở cấp độ nhập môn thôi, thế nhưng linh lực lại có thể tăng lên tới mười ba lần, điều này đủ để chứng minh lợi hại của linh quyết này. Vả lại, Mục Trần có thể cảm giác được, đợi khi bản thân thuần thục Đại Phù Đồ Quyết này hơn nữa tốc độ tăng trưởng linh lực cũng có thể tăng theo.


      "Đại Phù Đồ Quyết này thấp nhất cũng phải là linh quyết Linh cấp thượng phẩm ."


      Mục Trần nhếch miệng cười, vật mà mẹ để lại quả thực phải thứ bình thường. Linh quyết Linh cấp thượng phẩm, sợ rằng cả Bắc Linh cảnh này cũng chẳng có mấy. Chỉ có điều, tu luyện linh quyết này hơi khó khăn. Mặc dù Mục Trần hết sức tự tin vào thiên phú của bản thân nhưng quả thực, tu luyện Đại Phù Đồ Quyết cũng khá là khó khăn.


      "Dù sao mình cũng thiếu thời gian." Mục Trần lẩm bẩm, sau đó phủi tay quay người trở về phòng. Xem ra mấy ngày nay, mọi tâm tư của đều tập trung vào việc tu luyện Đại Phù Đồ Quyết này.


      Ở cách đình viện xa, Mục Phong đều những chuyện xảy ra ở đó, ông cũng nhịn được bật cười thỏa mãn: "Thiên phú tu luyện của Tiểu Mục quả nhiên hơn người. Năm xưa mình phải mất tới năm ngày mới luyện ra được sợi linh lực đầu tiên, hơn nữa cũng chỉ tăng lên bảy lần linh lực thôi."


      " ngờ, mới có nửa ngày mà nó tu luyện ra linh lực, hơn nữa lại đạt tới mức đáng sợ như thế, khiến ta mất mật quá " Tuy thế nhưng trong mắt Mục Phong lại dấu nổi tự hào và vui mừng.


      "Ha ha, thiên phú của Tiểu Mục quả đáng sợ, chỉ e thành tựu sau này của nó còn hơn những lão già sắp xuống lỗ như chúng ta rồi." Ở cạnh đó, Chu Dã cũng gật đầu mỉm cười, giọng đầy hoài niệm.


      "Đúng vậy, tuy rằng Bắc Linh cảnh này rất lớn với chúng ta, nhưng với Tiểu Mục nó lại quá bé…"





      Mấy ngày tiếp theo, Mục Trần tập trung tất cả tinh lực của mình vào việc tu luyện Đại Phù Đồ Quyết. Nhìn bề ngoài trông có vẻ lười nhác nhưng thực ra bên trong lại rất kiên cường, mạnh mẽ. Chính điều này giúp có được thanh danh hiển hách ở nơi hết sức biến thái như Linh lộ, chỉ tiếc là cuối cùng lại gây ra chuyện lớn khiến vô số thiên tài biến thái phải há hốc mồm.


      Dưới tu luyện ngơi nghỉ ấy mà chỉ trong bảy ngày, linh lực trong khí hải của Mục Trần tăng lên nhanh chóng, cũng hiểu sâu hơn về Đại Phù Đồ Quyết, nhưng còn cách Trúc Cơ cảnh khoảng khá xa. Điều này khỏi khiến thầm tặc lưỡi, Đại Phù Đồ Quyết quả nhiên phải vật thường.


      Sau khi việc tu luyện Đại Phù Đồ Quyết từng bước vào quỹ đạo, Mục Trần bắt đầu thả lỏng chút, sau đó lại phân ra chút tinh thần tìm kiếm mấy quyển linh quyết tấn công thích hợp với bản thân ở trong mật thất để tu luyện.


      Mặc dù có được chút linh lực làm cơ sở nhưng nếu muốn tăng sức chiến đấu lên thể thiếu linh quyết tấn công được.


      Mà tên Liễu Dương kia cũng phải kẻ thường. Cao thủ đứng đầu của địa giới Bắc Linh viện đủ để lên lợi hại của . Hơn nữa, phụ thân của chính là vực chủ Liễu vực. Liễu vực chính là vực mạnh nhất tại Bắc Linh cảnh, thực lực mạnh hơn Mục vực chút. Những năm gần đây, Liễu vực cũng hay xảy ra tranh chấp với Mục vực, hai bên rất ghét nhau, nên dù cho Liễu vực thể cài cắm người tới Bắc Linh viện cũng dành cho Liễu Dương ủng hộ tối đa…


      Chỉ có điều, Mục Trần thực dễ dàng bị đạp xuống như thế sao? Chuyện này đến cả những thiên tài biến thái trong Linh lộ cũng làm được Liễu Dương tính là gì.





      Trong sân huấn luyện được nhiều ụ đá bao quanh, có người lướt trong bụi mờ, quanh hai bàn tay có linh lực màu đen che phủ mơ hồ phát ra chấn động hết sức mạnh mẽ.


      "Phốc!"


      Dưới che phủ của linh lực màu đen, hai ngón tay duỗi thẳng ra tạo thành chiếc gai nhọn đen xì đâm mạnh xuống tảng đá.


      "Răng rắc!"


      Vô số mảnh đá vụn văng ra tung tóe, từng khe nứt như mạng nhện nhanh chóng lan ra bề mặt tảng đá. Đôi mắt đen nhánh của Mục Trần bỗng lấp lánh tinh quang, hai ngón tay đâm vào trong tảng đá rung lên, ngay sau đó có tiếng nổ vang lên, tảng đá to cỡ người ôm bị đâm xuyên qua.


      Tảng đá vỡ tung, bộ pháp của thiếu niên liên tục thay đổi, hóa chỉ thành chưởng, linh lực màu đen tuôn ra mang theo thanh sét đánh, vỗ chưởng lên tảng đá khác.


      "Rắc!"


      Lúc bàn tay thiếu niên vỗ lên tảng đá đó, chân cũng theo đó đá mạnh lên tảng đá khác.


      "Bùm! Bùm!"


      Hai tiếng nổ lớn vang lên, hai tảng đá vỡ tung, mảnh vụn bắn ra tung tóe khắp nơi. Thiếu niên chậm rãi co chân, đồng thời hô hấp cũng trở lại bình thường, linh lực màu đen bao quanh hai bàn tay lẳng lặng tản .


      "Bốp! Bốp!"


      Có tiếng vỗ tay từ bên cạnh truyền tới, Mục Trần nhìn qua thấy Mục Phong đứng ở bên ngoài sân huấn luyện cười tủm tỉm. Biểu của Mục Trần khiến ông ta tương đối thỏa mãn. Thế công đó như mưa sa, dấu bên trong sắc bén mạnh mẽ hề kém những thủ hạ từng trải qua huấn luyện sinh tử của ông. Xem ra, con trai mình ở trong Linh lộ rèn luyện năm cũng uổng phí.


      "Cha."


      Mục Trần phủi bụi cánh tay, về phía Mục Phong.


      "Mai con phải quay lại Bắc Linh viện hả?" Mục Phong cười .


      Mục Trần khẽ gật đầu.


      "Nếu con có thể chiến thắng trong đợt tỷ thí này có thể tiến vào thiên giới Bắc Linh viện rồi. Đến khi đó, con có tư cách tranh đoạt suất vào Ngũ đại viện thôi." Mục Phong khẽ vỗ lên vai Mục Trần, cười .


      " suất tiến vào Ngũ đại viện sao!"


      Mục Trần duỗi lưng mệt mỏi, mặt nở nụ cười: "Cha yên tâm, con nhất định lấy được suất này…"
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 7: Mộ Nguyên

      Bắc Linh thành là tòa thành được tạo nên vì Bắc Linh viện, tòa thành này cũng giữ lập trường trung lập như Bắc Linh viện, mà người điều khiển nó hiển nhiên là Bắc Linh viện.


      Do những tranh chấp ở Bắc Linh cảnh lan đến nơi này, nên Bắc Linh thành khá phồn hoa, trừ vài thành chính của các vực lớn ra đây được xem là nơi mà mọi người trong Bắc Linh cảnh mong đợi nhất.


      Bắc Linh thành được tạo nên vì Bắc Linh viện nên nơi này được xem là thế giới của các học viên của Bắc Linh viện. Ỏ trong tòa thành này, có ai dám trêu chọc học viên của Bắc Linh viện cả. đề cập đến địa vị của Bắc Linh viện, chỉ riêng những học viên tu luyện ở đây, phần lớn đều có chút chỗ dựa, trong đó lại thiếu những con cái của các vực chủ, nếu đắc tội với những thiếu niên này sợ rằng cái giá phải trả phải là .





      Lúc Mục Trần bước ra từ trong truyền tống linh trận lập tức thấy quang cảnh phồn hoa chốn thành thị. khẽ xoa đầu vì lúc truyền tống gây ra chút chóng mặt, sau đó quay lại nhìn thoáng qua truyền tống trận ở sau lưng.


      Loại truyền tống linh trận này bố trí hết sức phiền phức. Cả Bắc Linh cảnh cũng chỉ có số ít các thành phố lớn mới có thực lực bố trí nó, mà năng lực của Bắc Linh viện hiển nhiên cũng nằm trong số này.


      Mục Trần bước ra khỏi truyền tống linh trận, sau đó xuyên qua con phố náo nhiệt như ngựa quen đường cũ, thẳng đến Bắc Linh viện trong thành.


      Ở hai bên đường có ít cửa hàng, trong đó có vô số các loại linh quyết được rao bán, liên tục có tiếng hô to mời chào khách truyền ra. Tuy vậy Mục Trần cũng hề dừng bước bởi dù sao phụ thân trong chín vực chủ của Bắc Linh cảnh, những linh quyết mà ông cất giữ đâu phải thứ bình thường nên quan tâm đến linh quyết ở đây.


      xuyên qua mấy con phố, cuối cùng cũng thấp thoáng thấy được Bắc Linh viện hùng vĩ, đường phố cũng có rất đông học viên qua lại, những thiếu niên thiếu nữ tụm ba tụm năm đường, thi thoảng lại nghe thấy tiếng cười duyên, khí nhộn nhịp tràn đầy sức sống tuổi trẻ.


      Xung quanh, thi thoảng lại có người nhìn Mục Trần, số thiếu nữ xinh đẹp tò mò, ngượng ngùng liếc mắt nhìn , hiển nhiên vì cũng khá nổi tiếng trong Bắc Linh viện.


      tới những chuyện khác, chỉ riêng việc từng đạt được tư cách tham gia Linh lộ thôi cũng đủ khiến mọi người rung động rồi, dù sao cả Bắc Linh cảnh này cũng chỉ có suất thôi.


      Tuy rằng bọn họ đều biết tại sao Mục Trần chỉ vẻn vẹn ở trong Linh lộ năm liền bị đuổi ra, nhưng dù sao nữa người có thể đạt được tư cách tham gia Linh lộ chẳng lẽ lại là kẻ bình thường ư?


      Mục Trần chẳng để tâm đến những ánh nhìn tò mò kia mà chỉ thản nhiên nhìn họ rồi nở nụ cười. Thiếu niên bộ dáng thanh tú, nụ cười điềm đạm tươi sáng, đôi mắt màu đen như bầu trời đêm thăm thẳm, tuy bằng tuổi những học viên khác nhưng dường như có thêm loại cảm giác đặc biệt mà những thiếu niên non nớt khác có.


      Chính cái cảm giác đó và khuôn mặt ưa nhìn kia của khiến hai má của những thiếu nữ len lén nhìn hơi ửng hồng.


      đường phố phía trước bỗng nhiên xuất chút rối loạn, đông đảo học viên vội vã tản ra, sau đó liền thấy mấy người mặt mũi lấm lem chạy ra, ánh mắt bọn họ hơi lo lắng nhìn quanh, lát sau, trong mắt bổng nhiên lên ngạc nhiên mừng rỡ.


      "Mục ca!" Mấy tiếng gọi ngạc nhiên mừng rỡ từ trong miệng bọn họ truyền tới.


      "La Đông, các ngươi làm gì vậy?" Mục Trần nhìn thấy mấy người quen thuộc này hơi sững sờ, bọn họ ở cùng lớp với , ngày bình thường quan hệ cũng khá tốt.


      "Mục ca mau giúp Tô Lăng, bị Mộ Nguyên đánh." Thiếu niên tên La Đông vội vàng .


      "Mộ Nguyên?"


      Những học viên xung quanh nghe thấy cái tên này đều giật mình, Mộ Nguyên xếp thứ hai địa giới Bắc Linh viện? Sao đám Tô Lăng lại trêu tới tên gia hỏa chỉ kém hơn Liễu Dương chút này nhỉ?


      "Xảy ra chuyện gì?" Mục Trần cau mày, Tô Lăng xem như là bạn bè tốt nhất của tại Bắc Linh viện.


      "Chẳng là tên Mộ Nguyên xằng rằng ngày mai Mục ca thua thảm hại, Tô Lăng nghe thế liền cải gã hai câu, cuối cùng bị Mộ Nguyên đánh, bọn người Tây viện quá hung hăng …" La Đông oán hận .


      Mục Trần khẽ mấp máy môi, điều này khiến La Đông ở bên cạnh hốt hoảng, vì gã hiểu Mục Trần nên tự nhiên biết khi như thế tức là bản thân tức giận.


      "Dẫn ta ." Mục Trần .


      "Hả?" La Đông và những người khác sửng sốt, chợt : "Hay chúng ta tìm sư phụ trước Mục ca, bên cạnh Mộ Nguyên có đông người lắm, Tiết Đông lúc trước bị huynh đánh bại nè, rồi cả Tiêu Côn xếp hạng sáu địa giới cũng ở đó…"


      " sao cả, dẫn đường ." Mục Trần cười, vỗ vai La Đông.


      Khi thấy Mục Trần cười, đám người La Đông quay mặt nhìn nhau rồi cắn răng gật đầu, cùng lắm lúc đến lúc đó bị đánh trận vậy, nhưng dù sao nữa cũng thể để cho bọn người Tây viện khinh Đông viện bọn mình nhu nhược được.


      Mấy người vây quanh Mục Trần nhanh chóng rời , để lại số học viên sững sờ đường phố, nhưng bọn họ nhanh chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía đám người Mục Trần rời , sau đó nhanh chóng theo.


      Xem bộ dáng của Mục Trần ban nãy hẳn là muốn thân mình đánh ba người hung hãn xếp trong tốp mười địa giới sao? Đây là chuyện lớn đó.





      "Ầm!"


      thanh trầm thấp vang lên, người bị ném bay ra ngoài, thân thể kéo lê mặt đất để lại vết dài mới ngừng lại.


      " tại, xem ra bọn người Đông viện này hơi tự tin quá phải, tên tôm tép vô danh cũng dám lớn tiếng trước mặt Mộ Nguyên ta, biết rốt cuộc là ai cho các ngươi niềm tin này."


      tên thiếu niên mặc áo đen chắp tay trước ngực cười lạnh, nhìn hơn mười người nhếch nhác dưới mặt đất, nằm ở vị trí đầu tiên chính là Tô Lăng, lúc này gã nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm thiếu niên mặc áo đen kia.


      Sau lưng thiếu niên mặc áo đen là hai thiếu niên khác bằng tuổi nhau, bọn họ cũng cười lạnh, ánh mắt dấu nổi vẻ kiêu ngạo..


      Vây quanh là đám học viên khác, nhưng bọn họ dám lên tiếng, hiển nhiên vì ở trong Bắc Linh viện này, chẳng có mấy ai dám trêu tới ba người này.


      "Hừm, Mộ Nguyên ngươi chớ đắc ý, hôm nay Mục ca có ở đây chứ ngươi mất cái danh xếp thứ hai ở địa giới rồi." Tô Lăng hừ tiếng, tức giận .


      "Mục Trần?" Mộ Nguyên chau mày, thiếu niên ở sau lưng y hừ lên tiếng, người này là Tiết Đông từng thua trong tay Mục Trần.


      "Quả tên kia có chút bản lĩnh, nhưng ta sợ . Ta nghĩ là ngày mai, sau khi hai viện tỷ thí xong, Đông viện các ngươi phải đàng hoàng lại chút rồi." Mộ Nguyên nhếch miệng cười, : "Liễu ca khiến cho hiểu, về sau phải biết điều chút, Tây viện chúng ta mới là nơi mạnh nhất ở Bắc Linh viện này."


      "Ta thể chờ được bộ dáng của tên kia khi bị đánh bại." Tiết Đông cười lạnh .


      "Nhưng mà trước đó, xem ra ta phải trừng trị mấy tên vô dụng Đông viện các ngươi chút mới được." Mộ Nguyên đan mười ngón tay vào nhau, nhàng nắm chặt tạo ra tiếng vang lanh lảnh, vẻ mặt hung ác tới chỗ đám Tô Lăng.


      Cả bọn thấy Mộ Nguyên còn chịu bỏ qua, sắc mặt trở nên trắng bệch, Tô Lăng nghiến răng : "Ta liều mạng với ngươi!"


      "Liều mạng!"


      Những thiếu niên kia khá tức giận, dưới chứng kiến của nhiều người như vậy mà bản thân lại có hành động gì quả quá mất mặt, vì thế bọn họ lập tức cắn răng bò dậy lao tới Mộ Nguyên.


      " lũ cùi bắp chưa đạt tới Linh Động cảnh mà cũng dám đánh với ta sao? biết tự lượng sức mình." Mộ Nguyên thấy thế cười khinh, hai tay nắm chặt lại, xung quanh ra linh lực lờ mờ.


      "Bạch!"


      Gã giẫm chân mạnh xuống nền lấy đà lao vuốt tới như muỗi tên rồi xuất ngay trước mặt Tô Lăng kinh hoảng. Gã cười lạnh tiếng rồi tung ra nắm đấm mang theo kình phong bén nhọn vào mặt Tô Lăng.


      Tô Lăng căn bản ngăn cản kịp quyền phong lao vút tới kia, chỉ có thể trừng mắt nhìn nắm đấm dần to ra trong mắt mình, sau đó nhắm mắt lại như cam chịu bị đòn, trong lòng thầm nghĩ chuyến này bị đánh hẳn phải nằm tới mấy ngày…


      A…


      Lúc nhắm mắt lại, y dường như nghe thấy xung quanh hô lên những tiếng kinh ngạc, sau đó có tiếng trầm thấp vang lên trước mặt, luồng sóng khí lướt qua khiến da mặt y run lên nhưng có chút đau đớn nào như trong tưởng tượng.


      Y lén lút hé mắt ra xem sững người, chỉ thấy được bàn tay dài trắng nõn từ phía sau thò ra dễ dàng cản được quyền phong ác liệt của Mộ Nguyên.


      Tô Lăng vội quay người lại liền thấy được nụ cười hiền hòa của thiến niên đứng sau mình.


      "Mục ca!" Tô Lăng mừng rỡ kêu lên.


      "Khá lắm, khiến Đông viện chúng ta phải mất mặt."


      Mục Trần mỉm cười nhìn y, sau đó lạnh lùng nhìn đám ba người Mộ Nguyên biến sắc ở đằng kia, : "Lòng tin của bọn họ là ta cho đấy, các ngươi có ý kiến gì ?"
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 8: Liễu Dương



      "Là ta cho họ niềm tin đó đấy, các ngươi có ý kiến gì ?"


      Lúc ba người Mộ Nguyên nhìn sang thiếu niên mỉm cười kia đều biến sắc, ánh mắt vui vẻ cũng phải ngưng trọng lại, hiển nhiên là bọn họ e ngại Mục Trần.


      "Hừm, khẩu khí của ngươi cũng lớn . "


      Mộ Nguyên nhanh chóng phục hồi tinh thần, y nhìn Mục Trần rồi hừ lạnh tiếng. Bảy ngày trước, y đạt đến Linh Động cảnh sơ kỳ, mà hai người Tiết Đông, Tiêu Côn ở sau lưng y cũng sắp sửa đạt tới cảnh giới đó. Đội hình mạnh mẽ như thế chẳng lẽ Mục Trần lại dám làm gì hay sao?


      Tiết Đông và Tiêu Côn ở bên cạnh cũng nhanh chóng có suy nghĩ tương tự, trong mắt bọn họ lộ ra hung quang, nỗi sợ hãi trong lòng cũng giảm nhiều.


      "Hôm nay chỉ giáo huấn bọn chút mà thôi, tại Bắc Linh viện này, người của Tây viện chúng ta chuyện còn chưa đến lượt đám Đông viện các ngươi xen vào." Mộ Nguyên phủi tay, hừ lạnh nhìn Mục Trần: "Còn ngươi, ta nghĩ chắc qua ngày mai, ngươi cũng có mặt mũi nào để câu này đâu."


      Đám đệ tử xung quanh như ve sầu ngủ đông, lặng lặng nhìn Mộ Nguyên ra vẻ chứ dám mở miệng, số đệ tử của Đông viện tuy trong lòng rất tức giận nhưng cũng dám gì.


      Mộ Nguyên xong khẽ phất tay ra hiệu định bảo hai người Tiết Đông rời , hôm nay bọn họ ra uy chút chỉ để dập bớt uy phong của đám người Đông viện thôi.


      Đám người Tô Lăng lộ ra gương mặt phẫn nộ, nắm đấm siết lại nhưng lúc này khí thế của đối phương trội hơn nên dù có Mục Trần tới giúp cũng đành phải né thôi.


      "Ta bảo này…"


      Đột nhiên có giọng truyền từ đằng sau, ba người Mộ Nguyên dừng bước quay lại, nhìn thiếu nước đứng trước người Tô Lăng. Lúc này, người kia nở nụ cười rất tươi.


      "Các ngươi định xin lỗi rồi hãy sao?"


      gian chung quanh đột nhiên chìm trong yên lặng, ít thiếu niên thiếu nữ ngạc nhiên nhìn thiếu niên cười tươi kia. Lúc này, mặc dù cười nhưng dường như lại thêm chút gì đó lạnh lùng dữ dội.


      Đám người Tô Lăng cũng cảm thấy ngạc nhiên, mặt ai nấy đều đỏ lên. Dĩ nhiên, bọn họ hề nghĩ tới, trong tình huống này mà Mục Trần vẫn ra tay vì họ.


      "Xin lỗi hả?"


      Gương mặt Mộ Nguyên chợt tối sầm lại, y cười mỉa mai: "Ngươi dựa vào cái gì?"


      Xưa nay y vốn là kẻ ngông cuồng ở Bắc Linh viện này, giờ muốn y xin lỗi chẳng phải tên này quá ngu ngốc rồi sao?


      "Xem ra thể chuyện nhàng được rồi."


      Mục Trần gật đầu, gì thêm, bước từng bước tới bọn ba người Mộ Nguyên.


      Ba người Mộ Nguyên lạnh lùng nhìn Mục Trần tới, liếc mắt nhìn nhau hội ý, trong mắt cả ba thoáng lên hàn quang.


      Ở trong Bắc Linh viện, Mục Trần được nổi tiếng cho lắm, trừ việc đánh bại Tiết Đông ra có gì nổi bật cả, nhưng toàn bộ đệ tử Bắc Linh viện ai dám khinh thường y, ngay cả những kẻ kiêu ngạo như Mộ Nguyên cũng rất e ngại y. kẻ có tư cách tham dự Linh lộ há có thể đơn giản được sao?


      Cho nên…


      "Ra tay !"


      Mộ Nguyên quát khẽ tiếng, linh lực tay y lập tức tuôn ra, chân y giẫm mạnh xuống đất, lao thẳng tới Mục Trần. Ở đằng sau y, Tiết Đông và Tiêu Côn, trái phải nhanh chóng đuổi theo rất ăn ý.


      Xung quanh bắt đầu ồn ào hẳn lên, ràng ai nghĩ tới chuyện ba người Mộ Nguyên lại liên thủ với nhau dứt khoát như thế, cả ba người bọn họ đều xếp trong tốp mười người mạnh nhất Tây viện đấy.


      Trong ba người, thực lực của Mộ Nguyên là cao nhất. Y đạt tới Linh Động cảnh sơ kỳ nên công kích của y sắc bén nhất, linh lực bao trùm hai tay, chưởng phong như đao nhắm thẳng tới phía Mục Trần.


      Nhưng lúc chưởng phong đáng sợ kia sắp đánh trúng Mục Trần, người kia đột nhiên bước sang ngang nửa bước, thân hình áp sát Mộ Nguyên. khuôn mặt thanh tú kia, hai hàng lông mi cũng nhăn lại như lợi kiếm rời vỏ, gương mặt vốn hiền lành chợ trở nên lạnh lùng, lộ ra sức tấn công cực kỳ mãnh liệt.


      Mục Trần đối chiêu với Mộ Nguyên mà chỉ nhắm đến Tiết Đông và Tiêu Côn theo sát phía sau. Linh lực màu đen che phủ đầu ngón tay, năm ngón tay mở lớn mang theo tiếng gió đánh tới hai người kia.


      Ở phía sau, hai người Tiết Đông cũng bị chiêu thức của Mục Trần làm cho kinh ngạc, nhưng bọn họ lại đủ thời gian để tránh né nên chỉ biết cắn răng vận chuyển sức mạnh toàn thân đánh ra quyền.


      Chỉ cần bọn họ quấn lấy Mục Trần trong giây lát Mộ Nguyên có đủ thời gian quay lại giúp đỡ, đến khi đó, cả ba có thể dễ dàng vây công .


      Xếp hạng của hai người Tiết Đông ở Tây viện khá cao nên hiển nhiên họ phải là người bình thường, chẳng qua bọn họ đoán sai thực lực của thiếu niên trước mắt, ngờ lại chiến đấu thuần thục đến mức ghê gớm như thế.


      Khi sắp tiếp xúc với nắm đấm của hai người kia, bàn tay Mục Trần đột nhiên lướt qua, đánh mạnh lẽ cổ tay bọn họ.


      Quyền của hai người Tiết Đông hướng về phía trước, nhưng giờ lại dễ dàng bị đánh vào điểm yếu nên khỏi ngã nhào tới trước. Trong lúc bọn họ còn chưa đứng vững chưởng phong của Mục Trần lướt qua cánh tay hai người như linh xà xuất động, chút khách khí đánh thẳng lên lồng ngực bọn họ.


      "Bụp!"


      thanh trầm thấp vang lên, thân thể hai người Tiết Đông bay ngược ra sau trước kinh ngạc của mọi người rồi rơi mạnh xuống đất. Hai người họ kêu la thảm thiết, quần áo trước ngực hoàn toàn nát bấy.


      Chỉ giao đấu chiêu mà hai người Tiết Đông thảm bại hoàn toàn.


      Tới khi tiếng kêu la thảm thiết của hai người Tiết Đông vang lên đám đệ tử xunh quang mới kịp nhận ra điều gì vừa xảy ra, họ đồng thời tự hỏi, phải quá nhanh rồi sao?


      "Mục Trần!"


      Tiếng thét phẫn nộ truyền tới từ đằng sau, Mộ Nguyên nhìn thấy cảnh ban nãy hết sức tức giận, mặt đỏ bừng lên. Y thực nghĩ tới Mục Trần tránh mình rồi đánh hai người kia trước.


      "Viêm chưởng!"


      Linh lực màu đỏ hai tay Mộ Nguyên bùng lên như ngọn lửa khiến khí xung quanh nóng lên ít.


      Đệ tử xung quanh thấy thế cũng nhộn nhạo hẳn lên, đây là thực lực của người xếp thứ hai của địa giới Tây viện sao?


      Lúc này, Mục Trần quay người nhìn Mộ Nguyên giận dữ lao tới, bàn tay nắm chặt thành quyền, hề có ý định né tránh, linh lực màu đen cuồn cuộn bùng lên, rồi cũng tung ra quyền.


      "Rầm!"


      Quyền chưởng va mạnh vào nhau, hai luồng linh lực đỏ đen cuộn lại khiến gian bị chấn động. Gương mặt Mộ Nguyên đỏ hẳn lên, cơ thể run bần bật, phụt tiếng phun ra ngụm máu tươi từ trong miệng, bước chân lảo đảo lui lại, cuối cùng ngã ngồi xuống đất.


      Chỉ chiêu phân định thắng thua.


      Tuy hai người đều là Linh Động cảnh sơ kỳ, nhưng ràng việc ngưng tụ linh lực của Mục Trần hoàn toàn hơn xa Mộ Nguyên.


      Hai người Tiết Đông bị đánh ngã xuống thấy cảnh này cũng trợn mắt há hốc mồm, ràng Mộ Nguyên cũng ở cảnh giới Linh Động cảnh sơ kì nhưng lại đỡ nổi quyền của Mục Trần sao?


      " thể nào!" Mộ Nguyên chật vật ngồi mặt đất cũng lộ ra vẻ mặt khó tin, vết máu miệng cũng quên lau .


      "Mục ca là lợi hại"


      Bọn người Tô Lăng ở cạnh đó cũng ngơ ngẩn, hớn hở mặt mày. Bọn họ ngờ rằng trong tình cảnh đấu ba mà Mục Trần lại hoàn toàn chiếm thế thượng phong như thế.


      Khuôn mặt của Mục Trần vẫn điềm tĩnh như cũ, nhìn chằm chằm Mộ Nguyên ngồi chật vật dưới đất, tươi cười : "Còn chưa định xin lỗi sao?"


      Sắc mặt Mộ Nguyên khẽ biến đổi, nghiến răng nghiến lợi : "Nằm mơ !"


      Dường như Mục Trần sớm đoán được y như thế nên gật đầu, nụ cười mặt càng tươi hơn, sau đó bước tới chỗ Mộ Nguyên, linh lực màu đen dần ra quanh hai tay bàn tay.


      Mộ Nguyên nhìn thấy Mục Trần tiến tới với dáng vẻ tươi cười hiểu sao lại cảm thấy lạnh sống lưng.


      Mục Trần bước tới gần Mộ Nguyên, linh lực màu đen bàn tay càng thêm dày đặc, nhưng ngay khi đứng sát bên người Mộ Nguyên chợt có tiếng vỗ tay vang lên.


      "Ha ha, hổ là người từng tham gia Linh lộ, nhưng ngươi làm thế phải quá coi thường Tây viện chúng ta sao?"


      Mục Trần nghiêng đầu nhìn về chỗ mọi người tách ra, tại đó có người mang theo dáng vẻ tươi cười chậm rãi tới, những học viên xung quanh thấy vậy đều tự động lui lại, trong mắt thoát lên chút sợ hãi.


      Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, thiếu niên kia dừng lại trước mặt Mục Trần. Gã có gương mặt tuấn, khóe miệng hơi nhếch lên kia toát lên vẻ kiêu ngạo. Lúc này, khoanh tay trước ngực, nhìn Mục Trần bằng ánh mắt như thể nhìn con mồi.


      Đây là người mạnh nhất địa giới Tây viện, Liễu Dương.
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Đại Chúa Tể
      Chương 09. Đối mặt





      “Liễu Dương…”

      Mục Trần nhìn thiếu niên khoanh tay trước ngực kia, mặt hề lộ ra chút kinh ngạc nào, chỉ thản nhiên : “Ngươi đứng đó xem kịch nửa ngày cuối cùng cũng chịu ra rồi hả?”

      Đám người Mộ Nguyên thấy Liễu Dương mừng rỡ hết sức, cùng nhau gọi tiếng Liễu ca, sau đó lại lại nhìn Mục Trần bằng ánh mắt hung quang đầy đắc ý.

      Mặc dù tại Mục Trần cũng khá nổi tiếng tại Bắc Linh viện, ban nãy lại lại dễ dàng đành thắng ba người Mộ Nguyên liên thủ, nhưng nếu so với người được coi là mạnh nhất địa giới của học viện là Liễu Dương hẵng còn kém khá xa. Bây giờ bọn họ có Liễu Dương làm chỗ tựa nên còn sợ Mục Trần.

      Liễu Dương liếc thấy đám người Mộ Nguyên tả tơi thế kia chau mày, sau đó gã lạnh lùng nhìn chằm chằm Mục Trần: “Mục Trần, chuyện hôm nay e là ngươi nên cho Tây viện chúng ta lời giải thích thỏa đáng mới được.”

      “Giải thích?”

      Mục Trần nhìn thiếu niên được xem là người nổi tiếng nhất tại Tây viện địa giới ở trước mắt này rồi cười đáp: “Bọn họ vô cớ đả thương người Đông viện chúng ta mà còn giải thích cái gì, ta nghĩ là các ngươi mới nên làm như thế đấy.”

      Đám đệ tử xung quanh thấy hai người họ đối chọi nhau như thế hé miệng cười thầm. tại, hai người bọn họ ràng là những người mạnh nhất tại địa giới Bắc Linh viện. Cả đám đệ tử cứ ngỡ phải tới mai mới được thấy hai người họ tranh hơn thua, nào ngờ bây giờ có dịp thấy họ đối mặt nhau tại đây.

      Liễu Dương híp mắt lại mang theo chút hàn ý. Ở tại địa giới Bắc Linh viện này, làm gì có ai khách khí với gã như vậy đâu, dù từng nghe kể về chuyện của Mục Trần nhưng gã mới là người mạnh nhất ở nơi này.

      “Ngươi quá khiêu ngạo…”

      Liễu Dương cười chế giễu, gã nhìn Mục Trần chằm chằm: “Ta tò mò muốn biết ại sao kẻ dựa vào may mắn mới giành được suất tham gia Linh lộ rồi sau đó bị đuổi ra như ngươi lấy cái gì mà ra vẻ kiêu ngạo như thế?”

      Đám người Tô Lăng nghe thấy những lời rất khó nghe này từ Liễu Dương tức giận hết sức, nhưng họ cũng hiểu, Liễu Dương phải là người mà họ có thể đối phó được nên chỉ đành cắn răng im lặng.

      “Ta có phải may mắn hay ngươi cứ thử biết.” Nhưng trái ngược với vẻ giận dữ của mọi người, Mục Trần chỉ mỉm cười đáp lại.

      Đồng tử Liễu Dương hơi co lại, hiển nhiên là gã ngờ Mục Trần lại dám ra những lời này. Gã cách lạnh lùng: “Vốn định chờ tới sáng mai tham gia tỷ thí hai viện mới đánh ngươi, nhưng ngờ đâu ngươi lại biết điều như thế, thôi ta đành dạy dỗ ngươi ngay bây giờ luôn vậy, đỡ phí thời gian cho ngày mai.”

      Vừa mới xong Liễu Dương chậm rãi bước tới, linh lực lập tức bao phủ tay gã, độ nồng đậm của linh lực thậm chí còn hơn xa Mộ Nguyên.

      Đám người Tô Lăng thấy khí thế ấy của Liễu Dương giật mình kinh hãi, chẳng lẽ tên Liễu Dương này đánh ngay giờ luôn sao?

      Bọn họ lo lắng nhìn Mục Trần chỉ thấy gương mặt non nớt có cùng độ tuổi với họ kia hề lộ ra chút sợ hãi nào, thậm chí trong con ngươi đen nhánh kia còn ánh lên tia sáng lập lòe ai nhìn được.

      Thấy bộ dáng đó của Mục Trần, đám người Tô Lăng lo lắng trong lòng chợt phấn chấn hẳn lên. Dù cho Liễu Dương có là kẻ mạnh nhất địa giới Bắc Linh viện Mục Trần cũng phải là củi mục, muốn thắng Mục ca đâu phải dễ dàng như thế được.

      “Tên này là… được đằng chân lân đằng đầu.”

      Mục Trần lắc đầu, khóe miệng nhếch lên, gương mặt non nớt vốn luôn tươi cười bỗng lộ ra vẻ lạnh lùng, khẽ xoay lòng bàn tay lại, linh lực màu đen lại lặng lẽ bùng lên ở đầu ngón tay.

      số đệ tử ở quanh đó thấy hai người họ giương cung bạt kiếm sắp đánh nhau trợn to mắt lên. Hai người trước mặt ràng là hai kẻ mạnh nhất địa giới Bắc Linh viện, rốt cuộc giữa hai người họ, ai hơn ai kém đây.

      “Ngừng tay!”

      Nhưng ngay khi hai người tranh giành khí thế nhau tiếng quát lớn chợt vang lên từ đằng xa, sau đó bóng người mang theo tiếng gió rít xuất giữa hai người.

      “Mạc sư.”

      Đám đệ tử xung quanh thấy người này tới lập tức kinh hãi, vội vàng đồng thanh hô.

      Người đàn ông trung nhiên được gọi là Mạc sư kia có gương mặt nghiêm nghị, quanh người dường như linh lực khủng khiếp nào đó khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đó cảm thấy bị áp bức.

      Lúc nhìn thấy người đến là ai ngay cả kẻ cao ngạo như Liễu Dương cũng phải cúi đầu. Người trước mặt này chính là cao thủ Thần Phách cảnh hàng giá , đừng là chỉ ở Bắc Linh viện mà ngay cả ở Bắc Linh cảnh này cũng được xem là cao thủ hạng nhất, gã tất nhiên dám đắc tội.

      “Ở trong học viện, các con muốn so tài đến đài tỷ võ chứ sao lại đánh nhau ở ngoài này, chẳng lẽ các con muốn bị phạt hết sao?” Mạc sư nhìn quanh lượt, trầm giọng .

      “Ha ha, sao Mạc sư lại thế, bọn con chỉ đùa giỡn chút thôi mà.”

      Liễu Dương cười mỉm. Gã hiểu lúc này mình thể nào ra tay được nữa nên quay sang chỉ tay về phía Mục Trần, cất giọng: “Ngày mai hai viện tỷ thí, ta chờ ngươi.”

      xong, Liễu Dương liền dẫn mọi người rời , mơ hồ có thể nghe được tiếng thào: “Chỉ là tên bị đuổi ra khỏi Linh lộ mà thôi…”

      Đám người Tô Lăng cũng nghe thấy được tiếng thào mà Liễu Dương cố ý ra này tái mặt, Tô Lăng cắn răng : “Mục ca, kiêu ngạo quá, huynh đạt được tư cách lên Linh lộ chứ tính quái gì?”

      Mục Trần thấy Tô Lăng căm phẫn trong lòng khẽ vỗ vai gã, cười : “Đệ tức giận thế làm gì? Chẳng lẽ chó cắn đệ miếng đệ phải cắn ngược lại nó sao?”

      “Nhưng khó chịu lắm…”

      “Khó chịu là lẽ tất nhiên.” Mục Trần mỉm cười, gương mặt hiền lành của dần chuyển sang vẻ lạnh lùng: “Tuy thể cắn nó nhưng ta lại muốn dùng gậy đánh nó, đánh đến khi nào nó dám nữa thôi.”

      “Tên tiểu tử Liễu gia này quả thực giống y chang cha nó.”

      Mạc sư nhìn qua hướng Liễu Dương rời , lông mày thoáng nhíu lại, hiển nhiên ông khá khó chịu với gã. Sau đó, ông quay lại mỉm cười nhìn Lục Trần, : “Con hay lắm, rất hợp với ta.”

      “Nhưng ta nghe , tại Liễu Dương đạt tới Linh Động cảnh sơ kỳ, hơn nữa còn sở hữu linh mạch Nhân cấp, cũng coi như ngang với Linh Động cảnh trung kỳ, con có chắc là thua trong trận tỷ thí giữa hai viện vào ngày mai ?”

      “Mạc sư yên tâm, con khiến người bẽ mặt đâu.” Mục Trần cười . Mạc sư là người quản lý Đông viện bọn . Nếu như ngày mai, trong đợt tỷ thí giữa hai viện mà Đông viện thua thảm ông rất mất mặt.

      “Mạc sư, bọn con xin phép trước.”

      Mạc sư khẽ phất tay nhìn Mục Trần dẫn bọn Tô Lăng rời , ông thầm tặc lưỡi, tên nhóc này còn vậy mà luôn khiến mọi người ngạc nhiên, kiêu ngạo bồng bột thường thấy ở tuổi thiếu niên dường như xuất nhưng lại mơ hồ cảm giác được sắc bén sau gương mặt hiền lành kia, tên nhóc này….

      hổ là người có thể gây ra chuyện động trời ở Linh lộ, nếu có thể thuận lợi hoàn thành rèn luyện ở đó e rằng nó trở thành miếng bánh ngon trong mắt Ngũ đại viện rồi chứ sao còn ở đây được nữa chứ…”

      Mạc sư thở dài, dường như ông rất mong đến ngày mai, ngày diễn ra đợt tỷ thí giữa hai viện. Nghe tên nhóc của Liễu gia kia chuẩn bị khá đầy đủ, biết ai là người mỉm cười cuối cùng trong hồi tỷ thí lớn nhất của địa giới ngày mai đây?



      Màn đêm dần buông xuống. Ở trong phòng, Mục Trần lặng lặng ngồi xếp bằng, hai tay kết ấn, hiển nhiên là ở trong trạng thái tu luyện. Thiên địa linh khí khẽ xoay tròn quanh người , sau đó men theo nhịp thở mà dung nhập vào trong cơ thể .

      Khi ngày càng nhiều linh khí dung nhập vào trong cơ thể Mục Trần, quanh người thoáng chút ánh tối mờ ảo.

      Ở trong khí hải, linh lực màu đen tuôn trào, độ hùng hậu hơn gấp mấy lần lúc mới tu luyện, hiển nhiên là gần đây Mục Trần rất chăm chỉ luyện tập.

      Từng tia linh khí di chuyển theo lộ tuyến của Đại Phù Đồ Quyết, cuối cùng hóa thành linh lực màu đen tiến vào trong khí hải, khiến cảm giác hùng hậu này dần hơn.

      tay, tuy Mục Trần khá thông hiểu Đại Phù Đồ Quyết nhưng còn chưa thành công đạt tới cấp Trúc Cơ, nhưng cũng thoáng cảm nhận được bản thân ở rất gần cảnh giới đó.

      Mục Trần cũng nóng vội, lẳng lặng thu liễm linh lực tiến vào trong khí hải. Lúc hấp thu tia linh lực cuối cùng vào trong khí hải chợt cảm giác khí hải khẽ chấn động, sơi linh lực màu đen chuyển động trong khí hải chợt phình to ra cách nhanh chóng, cảm giác sức mạnh tràn đầy lan khắp cơ thể.

      Mục Trần thoáng kinh ngạc khi cảm thấy khí hải bản thân xảy ra biến hoá. lát sau, nhịn được khẽ mỉm cười. ngờ mình lại đột phá cách khó hiểu như vậy.
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :