Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 80: Mạc Sư


      Sau khi Mục Trần đánh bại Trần Phàm, Hoắc Vân, đối thủ rèn luyện tiếp theo lại là Mạc sư, khiến cho ăn ít đau khổ.

      Tuy Mạc sư áp chế thực lực bản thân trở về Linh Luân cảnh, bất quá phải là sơ kỳ, mà là Linh Luân cảnh trung kỳ. Theo quan điểm của lão, muối tôi luyện nhất định phải chịu áp lực, nếu chỉ tôi luyện ngang ngửa thực lực hiệu quả lại cao.

      Mục Trần cũng thắc mắc dị nghị cái gì, nhưng qua vài hồi giao chiến với Mạc sư, mới bắt đầu cảm thấy mình bị gài bẫy. Mạc sư áp chế linh lực xuống tới Linh Luân cảnh trung kỳ, bất quá đó chỉ là linh lực, còn nhãn lực, kinh nghiệm chiến đấu, thân thủ, sức mạnh cơ thể, rồi thông thạo trong linh quyết công kích phòng ngự,… tất cả đều chân chính thuộc về trình độ Thần Phách cảnh. Mấy thứ đó lão cũng có cách nào quay ngược thời gian để lấy trình độ năm xưa mà tôi luyện cho Mục Trần.

      Do vậy, Mục Trần căn bản cũng khác là giao chiến với cường giả Thần Phách cảnh đánh nương tay chút.

      Mà kết quả của đối chiến như thế, hẳn nhiên Mục Trần hoàn toàn bị ngược đãi cho ăn hành no nê.

      Ngày đầu tiên giao đấu, Mục Trần và Mạc sư đấu 13 lượt, cơ bản Mạc sư hao tổn gì cả, liên tiếp thảm bại, khiến cho Đường Thiên Nhi xót xa, Trần Phàm lại tắc lưỡi nao nao trong lòng.

      Ngày thứ hai có khả qua hơn chút, nhưng vẫn bị Mạc sư dần cho trận, hoàn toàn hạ phong, chỉ cần sơ ý lỡ đà bước, ngay lập tức bị Mạc sư chiêu đập cắm mỏ xuống đất.

      Bất quá tuy thê thảm, nhưng Mục Trần dù sao cũng phải như thiếu niên bình thường. Trong Linh Lộ từng tham gia đủ loại ẩu đả máu me chết chóc, khiến cho thiên phú của được bồi dưỡng khá ưu tú, tiếp nhận những lần thất bại đó mà suy xét nguyên nhân, nhanh chóng cường hóa, thay đổi bản thân….

      Chỉ bị Mạc sư ngược đãi hai ngày, sang ngày thứ ba nắm được tiết tấu giao chiến chút, tuy cũng chẳng làm ăn được gì nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn có thể trả đòn, ít ra cũng là chuyển biến khả quan.

      Dưới thác nước trong khe núi.

      Linh lực hùng hồn bùng nổ chấn đá sỏi xung quanh vỡ nát, thiếu niên như tật phong phóng ra, năm ngón tay nắm chặt, linh lực hắc ám tuôn tràn hề nương tay đánh vào gáy bóng người cao cao.

      “Chát!”

      Bất quá trước khi nắm tay đạt được mục đích, bóng người kia hề xoay lại vẫn có thể tung quyền hung hãn va chạm với quyền kình của Mục Trần.

      Kình phong cuồn cuộn quét ra, hai bóng người run lên, Mạc sư biến quyền thành chưởng, truyền ra dao động linh lực còn hùng hồn hơn cả Mục Trần.

      “Bùm!”

      Mục Trần như dính đòn nghiêm trọng, thân thể bay tít ra ngoài xa, khó khăn lộn vòng giữa trung, lảo đạo hạ cánh xuống đất.

      – Thua tiếp kìa.

      Cách đó xa, Trần Phàm nhìn thấy thua trận, nhếch miệng cười khoái trá. Ba ngày nay cả đám biết nhìn thấy tên kia bại hết bao nhiêu lần. Thế nhưng so với ngày hôm trước, Mục Trần tiến bộ hơn nhiều, tại có thể chủ động tấn công, dù cho thế công đó có bị Mạc sư nhàng ngăn cản.

      – Mục Trần có thể giao thủ với Mạc sư như thế rất lợi hại, với hai người các ngươi, ta e rằng dũng khí giao thủ cũng có.

      Đường Thiên Nhi nhìn thấy Trần Phàm hả hê, nhất thời trợn mắt .

      – Chúng ta đúng là dám, bởi vì chúng ta có đần như thế.

      Trần Phàm cười khinh khỉnh, muốn đánh nhau với cường giả Thần Phách cảnh, trừ phi đầu óc bị chóng váng. Cường giả Thần Phách cảnh áp chế linh lực ở Linh Luân cảnh, lẽ như vậy trở thành Linh Luân cảnh sao?

      Đường Thiên Nhi càng trợn trừng hơn nữa.

      – Hôm nay là ngày huấn luyện cuối cùng, ngày mai phải chiến đấu tranh đoạt danh ngạch….

      Mặc Lĩnh tỏ vẻ tiếc nuối:

      – Xem ra Mục ca hoàn thành được mục tiêu rồi.

      – Cố gắng tồi, tên kia tâm cao khí ngạo, biểu của thời gian này ta cũng phải bội phục, nhưng mà muốn đả bại Mạc sư à, còn lâu lắm!

      Hoắc Vân vỗ vai Mặc Lĩnh ra chiều an ủi.

      Mặc Lĩnh gãi đầu, đúng là tại Mạc sư thuộc dạng cường giả mà bọn họ chưa đủ thực lực để bám tới, căn bản có khả năng đánh bại Mạc sư, dù có áp chế linh lực cũng thể.

      – Tên kia còn chưa chịu thôi đâu.

      Trần Phàm bất ngờ , hai mắt dán chặt vào thân hình vẫn đứng thẳng sau khi bị Mạc sư đánh bay, người kia vẫn ánh mắt cố chấp, hừng hực chiến ý tắt.

      – Tên đó. . . đúng là điên, bất quá cũng lợi hại hơn xa chúng ta, ít nhất ta bị ngược đãi như thế tiếp tục.

      Đường Thiên Nhi nắm chặt bàn tay, ánh mắt lo lắng. Nhưng nàng biết tính tình của Mục Trần, tuyệt đối dễ dàng buông tha cơ hội tăng cường thực lực.

      – Thôi đánh ván cuối, ngày mai là tranh đoạt chiến, ngươi cũng phải nghỉ ngơi hồi sức cho tốt.

      Mạc sư thấy Mục Trần vẫn chưa chịu yên, chỉ thản nhiên .

      Mục Trần hử, lại hít hơi khí đầy ngực, ánh mắt trở nên lăng lệ, linh lực hắc ám lại bọc lấy hai chân, thân hình hóa thành cái bóng đen lao thẳng về phía Mạc sư.

      Mạc sư hề biến sắc, sục mũi chân xuống đất, đá văng ít đá vụn ào ào công kích, linh lực bọc lấy từng viên đá, mạnh mẽ như tên bắn phôn thiên cái địa đe dọa Mục Trần.

      “Bộp bộp bộp!”

      Mục Trần bất chợt tăng tốc, luồng tản ảnh ra phía sau, thân thể xuyên qua đám mây đá vụn đầy trời.

      “Bình!”

      Mạc sư giậm chân nhảy lên, tiến tới ngạnh chiến cùng Mục Trần, linh lực tỏa ra ngoài thân thể, năng lực cận chiến bộc phát. Chưởng, chỉ, khuỷu tay, chân, đầu gối, gót… đều trở thành lợi khí có lực sát thương khủng bố, hung hãn tấn công những vị trí yếu hại cơ thể Mục Trần.

      Mục Trần thúc giục Linh Ảnh Bộ đến mức cực hạn, trở thành cái bóng mơ hồ gào thét chung quanh Mạc sư, tránh né từng công kích mang theo lực đạo cường đại kia.

      – Nhanh hơn!

      Mục Trần nhận thấy những công kích hiểm hiểm sượt qua thân thể, kình phong khiến nhức nhối, vậy Mạc sư càng đánh càng nhanh, sớm muộn đánh tan tác. phải tăng tốc càng nhanh hơn nữa!

      Cắn chặt răng, tâm thần tập trung cực độ, linh lực trong người được thôi động hết mức, gào thét mang ra lực lượng hùng hồn.

      – Vẫn chưa đủ!

      – Đánh chư đủ mạnh!

      chịu thua, gầm , trong lòng chỉ quanh quẩn những động tác tấn công của Mạc sư, hiểm hiểm tránh né từng thế công sắc bén của Mạc sư.

      Sức mạnh của ta, ra đây nào!

      “Vù!”

      Bất giác thanh lạ xảy ra trong khí hải của Mục Trần, phía quang luân linh lực, linh lực lại lần nữa ngưng tụ thành tòa tháp mơ hồ.

      “Véo véo véo véo!”

      Ngay khi hắc tháp xuất , sâu trong cơ thể , từng đốm đen náu trong đó như binh sĩ nghe lệnh hiệu triệu của đại tướng quân, nhất tề xuất , lóng lánh hưởng ứng tiếng gọi của .

      “Ầm!”

      Linh lực đột nhiên tăng vọt như hồng thủy cuồn cuộn, cảm giác sức mạnh hùng hậu thể tả nhộn nhạo trong từng tơ máu đường gân, lan đến tứ chi bách hài!

      Tốc độ tăng cao, hóa thành nhiều tàn ảnh hơn nữa, bao phủ Mạc sư, khiến lão kinh dị phát toàn bộ thế công tại bị Mục Trần tránh hết.

      – Sao đột ngột tăng tốc nhiều thế?

      Mạc sư cả kinh bất ngờ.

      – Mục Trần dường như nhanh hơn, sao lại thế?

      Bốn người bên kia vẫn chăm chú quan sát chiến huống, bất chợt phát khó theo kịp tốc độ của Mục Trần, cũng kinh hô thất thanh.

      Mạc sư ngưng công kích, lão nhìn những tàn ảnh vờn quanh người, gió lốc bốc lên khiến lông tóc dựng đứng, vân kín lão ở trong. Cau mày, vì Mục Trần vốn cảm giác được ràng nay chỉ thấp thoáng thấy được .

      – Tới lượt ta!

      tiếng quát dữ dội vang vọng khe núi, hai mắt Mạc sư nở lớn, xoay người vừa kịp nhìn thấy song chỉ đánh tới, đầu ngón tay mang theo hào quang hoàng kim sặc sỡ, lóng lánh chói mắt như phát ra từ xương cốt, khiến ngón tay như được đúc bằng vàng ròng.

      “Soạt!”

      Hoàng Kim Chỉ như thanh kim thương xé rách gian, mang theo kình lực cương mãnh hung tàn, cùng với dao động linh lực dị thường nhanh như chớp giật đâm vào ngực Mạc sư.

      chỉ đâm ra, chút do dự, sắc bén hung ác!

      – Nhanh !

      Mạc sư cũng kinh hoảng, kim quang chói mắt, lão còn chưa kịp phản ứng đâm tới ngực.

      “Oành!”

      cỗ linh lực vô cùng mạnh mẽ từ trong cơ thể Mạc sư tuôn ra, áp lực kinh thiên khiến cho mặt đất xung quanh đó rung chuyển, khối đá sát bên thậm chí bị chấn toác đường.

      Mục Trần đâm vào song chỉ, chưa kịp chạm vào ngực Mạc sư bị cỗ áp lực kinh hoàng kia chấn bay như diều đứt dây, lăn lông lốc, chà mặt đến đến mấy chục thước mới dừng lại.

      Bốn người trợn mắt há mồm nhìn cảnh tương kia, bất chợt Đường Thiên Nhi la lên:

      – Mạc sư, ngươi chơi xấu lắm!

      Linh lực khi nãy Mạc sư bùng phát ra, quả thực hơn xa cảnh giới Linh Luân cảnh trung kỳ.

      Mạc sư nghe thấy giọng trách mắng của Đường Thiên Nhi, lão cũng khẽ cười xấu hổ. Lúc nãy cùng vì quá gấp, cơ thể cảm nhận nguy hiểm tự động phản kích, lão cũng kịp tự chủ.

      Mục Trần chật vật bò dậy, thương tích đầy mình, nhưng mấy suy suyển, ngẩng đầu lên nhìn Mạc sư, lại cực kỳ hưng phấn.

      – Tiểu tử nhà ngươi. . .

      Mạc sư nhìn thấy ánh mắt hưng phấn kia của Mục Trần, cũng nhịn được cười lắc đầu, tán thưởng:

      – Lợi hại.

      – Ta thắng!

      Mục Trần đặt mông ngồi bệt dưới đất, cảm nhận cơn đau nhức khắp người, khóe miệng cười đắc ý.

      – Con mẹ nó. . . thể nào?

      Trần Phàm, Hoắc Vân và Mặc Lĩnh ngây ngốc, tên quái thai Mục Trần, còn là còn người sao chứ?
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 81: Tranh Đoạt Danh Nghạch


      Ở địa vực Bắc Linh cảnh rộng lớn này, cũng ít những chuyện hứng thú thu hút chú ý của nhiều người, nhưng cũng khó có những kiện quy tụ phần lớn quan tâm của mọi tầng lớp trong địa vực. trong số đó, nhiều năm nay vẫn là kiện long trọng hiếm thấy của Bắc Linh cảnh.

      Chính là cuộc chiến tranh đoạt danh ngạch Ngũ Đại Viện được tổ chức tại Bắc Linh viện.

      Trong mắt mọi thế lực lớn của Bắc Linh cảnh, Ngũ Đại Viện là con quái vật khổng lồ, căn bản khả năng của họ thể hình dung đầy đủ được sức mạnh đáng sợ của nó, nhưng họ biết trong mắt của Ngũ Đại Viện, bọn họ cũng chỉ như loài kiến.

      Chính vì thế, hầu như mọi người đều muốn con cháu trong nhà có cơ hội gia nhập vào con quái vật kia. Họ biết chỉ cần gia nhập được Ngũ Đại Viện, thành tựu viễn siêu người thường.

      Bắc Linh cảnh tuy rất mênh mông rộng lớn, nhưng so với Đại Thiên thế giới vô tận, bất quá cũng chỉ là địa phương hẻo lánh. Muốn chân chính cảm thụ rộng lớn phấn khích của Đại Thiên thế giới, bọn họ phải thông qua Ngũ Đại Viện mới có thể bước tiếp con đường rộng mở thuận lợi.

      Do đó, mỗi năm Bắc Linh viện tổ chức “Danh ngạch tranh đoạt chiến” cả Bắc Linh thành như ngập trong ngày lễ hội. Ngay cả chín vực chủ cũng thân chinh đến quan khán, người người đều đổ về sôi động nhộn nhịp.

      Chỉ cần con cháu của mấy vực chủ có thể giành lấy danh ngạch, họ cũng nở mày nở mặt ít, hưởng thụ cái nhìn hâm mộ của mọi người chung quanh.

      Cảm giác sướng khoái đó hơn hẳn với thống khoái khi khuếch trương thế lực, địa bàn.

      Bắc Linh thành hôm nay biến hóa trở nên thành thị đông đúc và nhộn nhịp nhất Bắc Linh cảnh, người ra kẻ vào tấp nập, tiếng ồn huyên náo khắp phố, vang vang khắp nơi trong thành, thậm chí phạm vi ngoài thành trăm dặm cũng đủ nghe thấy. (LTC: láo!)

      Sân thi đấu được thiết kế ở quảng trường tây bắc, là khu vực rộng lớn nhất của Bắc Linh thành, có thể chứ cùng lúc hơn 10v người.

      Quảng trường đó lúc này chật ních toàn người là người, hầu như mọi chỗ ngồi đều bị chiếm cứ. Phóng mắt lướt qua, biển người đông đến hoa mắt, dài đến tận cuối, cao lên vài chục thước chỉ thấy người.

      Chính giữa quảng trường, toàn bộ đệ tử Bắc Linh viện đều tập hợp chỉnh tề. Bọn họ vào Bắc Linh viện tu luyện, chính là hy vọng có được tư cách tham gia cuộc chiến tranh đoạt thế này. Dù rằng đa phần đều tu vi còn thiếu hụt đôi chút, nhưng nhân cơ hội quan sát học hỏi cho mai sau thể bỏ qua.

      Phía dưới sân có vài ghế ngồi đặc biệt sang trọng. Nơi đó cũng có ít người nghiêm chỉnh ngồi đủ, mỗi vị đều toát ra khí thế bất phàm, linh lực hùng hồn, lướt mắt qua, uy phong lẫm lẫm, ràng chính là chín vị vực chủ trong Bắc Linh cảnh!

      – Ha ha, chào Mục huynh. Ngươi lần này tới sớm a, nghe Mục Trần cũng có tư cách tham gia? lâu gặp, nghe Thiên Nhi kể bây giờ rất lợi hại a?

      Ở hàng khế thượng khách cũng rôm rả tiếng cười , người vừa chào hỏi Mục Phong là nam tử trung niên khá nổi tiếng, chính là Đường vực chủ, Đường Sơn.

      Mục Phong cũng cười đáp lễ với Đường Sơn:

      – Tiểu tử có cái gì lợi hại đâu chứ, chỉ giỏi khoe mẽ trước mặt con mà thôi.

      Mục Phong và Đường Sơn quan hệ khá tốt, dù cho hai vực vẫn chưa phải là minh hữu, nhưng hợp tác với nhau cũng ít.

      – Thiên Nhi của ta mới vài ngày nay may mắn đột phá đến Linh Luân cảnh, cũng biết lần này có thể tranh đoạt danh ngạch được hay .

      Đường Sơn tỏ vẻ lo lắng, Đường Thiên Nhi tuy có thiên phú tệ, nhưng những kẻ tham gia danh ngạch tranh đoạt chiến đều là kiệt xuất thiên tài, muốn thắng cũng dễ.

      – Ha ha ha, ta nghe lần này còn có cái danh ngạch hạt giống, từ xưa đến nay lần đầu tiên xuất ở Bắc Linh viện, Thiên Nhi dám để ý tới rồi, phải xem bản lĩnh của Mục Trần thôi.

      Đường Sơn vẫn cười , chuyển chủ đề.

      Mục Phong cười định đáp lời, bất quá ngay lúc đó vang lên tiếng cười nhạt:

      – Danh ngạch hạt giống? Liễu vực ta định rồi, để cho người khác đâu.

      Mục Phong quay đầu nhìn qua Liễu Kình Thiên sắc mặt lạnh nhạt, cười khẩy:

      – Cũng phải xếp hàng mua rau ngoài chợ, cái gì định với định?

      – Ồ ra ta cũng sai rồi, đâu cần tranh giành làm gì, Mục vực cũng đâu có cửa.

      Liễu Kình Thiên lườm Mục Phong, .

      – Há miệng mắc quai, đến lúc đó lời ra bắt lại kịp, phải xấu mặt sao?

      Mục Phong tươi cười đáp trả.

      – Chúng ta đây nhìn mặt ai cũng có dễ chịu chút nào đâu…

      Liễu Kình Thiên cười lạnh, ánh mắt hàn

      “Ngươi cứ đắc ý , để xem khi Mộ Bạch đánh cho thằng con ngươi má nó nhìn ra còn cười nổi đây?”

      Mấy vực chủ kia nhìn đệ nhất đệ nhị vực đâm chọt gay gắt chẳng ai kém ai, cũng chẳng ai thèm dây vào. Họ đều ràng Mục vực và Liễu vực vốn ưa gì nhau, lại là hai vực mạnh nhất với Tụ Linh trận cấp 2 ở mỗi vực, nội tình hùng hậu, bá đạo tuyệt luân, thành ra chẳng ai ngu đến mức đắc tội vô cớ.

      Mục Phong cũng buồn tán dóc với Liễu Kình Thiên, tại cái gì cũng chẳng có lợi chi. Tuy lão biết Liễu Mộ Bạch khá lợi hại, nhưng con trai lão lại là kẻ tầm thường sao chứ?

      “Boong!”

      tiếng chiêng vang lên phá tan khí ồn ào trong quảng trường, quanh quẩn vang vọng khắp đấu trường, lan ra cả phía bên ngoài thành.

      Hơn 10v cặp mắt đều nhìn về nơi phát ra tiếng vang. Nơi đó, bốn người chậm rãi xuất , người đầu tiên chính là Tiêu viện trưởng, theo sát hai bên là Mạc sư và Tịch sư, cuối cùng là lão nhân khá lạ mặt, dáng vẻ coi bộ hơi uể oải, ánh mắt biếng nhác nhìn qua khu vực của chín vực chủ, cũng hề tỏ ra trọng thị.

      – Hô hô hô, đa ta mọi người hôm nay đến đây cổ vũ, quả kiện này càng ngày càng được ủng hộ. Mọi người đều là người quen, ta cũng nhiều làm phiền các vị.

      Tiêu viện trưởng ôm quyền chào hỏi hàng khế thượng khách, tủm tỉm cười .

      Mục Phong và mấy người kia thấy vậy cũng vội đứng lên đáp lễ, Tiêu viện trưởng ở Bắc Linh cảnh rất khiêm nhường, tranh đoạt cái gì với ai, nhưng chẳng có thế lực nào dám khinh thường lão, chưa tới trung lập khó có của Bắc Linh viện, thực lực bản thân lão Tiêu đặt trong chín vực chủ, e rằng quá ba người có thể so sánh cùng.

      – Ta giới thiệu chút vị này, giám khảo và quy tắc danh ngạch tranh đoạt chiến của Bắc Linh viện năm nay đều do định đoạt…

      Tiêu viện trưởng xoay người ra chiều giới thiệu vị lão nhân lười nhác sau lưng, tiếp

      – Chư vị, vị này là Hác tiên sinh của Ngũ Đại Viện.

      – Cường giả Ngũ Đại Viện?

      Mấy vị vực chủ nghe thấy lời giới thiệu, bất giác giật mình, vội vàng quay qua cung kính vái chào. Mấy người ở Ngũ Đại Viện kia, ai phải là cường giả chân chính, thể nào coi thường được.

      Mục Phong có thể nhận thấy vị lão nhân kia nhìn qua hời hợt, nhưng thực lực hẳn là dưới bản thân.

      Hác tiên sinh cũng chào đáp lễ, thái độ này cũng coi như quá cao ngạo, cũng khách khí lắm, nhưng chín vực chủ cũng chỉ có thể gượng cười. Thân phận Ngũ Đại Viện kia thừa sức áp chế bọn họ.

      – Bắt đầu .

      Hác tiên sinh đạm nhạt chuyện với Tiêu viện trưởng.

      Tiêu viện trưởng nghe thấy, cũng cười gật đầu, đưa mắt nhìn đấu trường, tiếng vang vọng được hỗ trợ bởi linh lực ầm ầm tới tai mỗi khán giả yên vị chỗ ngồi.

      – Danh ngạch tranh đoạt chiến năm nay có cả thảy 13 vị đệ tử tham gia. Đông viện năm người, tây viện bảy người. Danh ngạch thường có năm cái, danh ngạch hạt giống cái. 12 người sáu trận quyết chiến, kẻ thắng có tư cách đạt danh ngạch thường. Kẻ nào mơ tưởng đến danh ngạch hạt giống, có thể khiêu chiến, người thắng cuối cùng là người giành được danh ngạch hạt giống.

      Tiêu viện trưởng nhìn xuống nhóm đệ tử lưỡng viện:

      – Các ngươi có thắc mắc gì ?

      có! (LTC: em có thắc mắc, chẳng hiểu thi đấu thế là sao cả, 13 người sao lại thành 12 người, rồi 6 trận 6 người thắng làm sao tranh 5 cục quà, khó hiểu…..)

      – Được rồi, các đệ tử, lên đài!

      Tiêu viện trưởng vừa xong, mấy bóng người liền nhanh chóng từ trong đám đệ tử hai viện phóng lên, dưới ánh mắt hâm mộ phấn khích của đấu trường mà đứng thẳng lôi đài.

      – Mục ca, cố lên, giựt lấy danh ngạch hạt giống !

      Đông viện bên này, đặc biệt là Tô Lăng, Đàm Thanh Sơn đỏ mặt kích động hô hào cổ vũ.

      Mục Trần vẫy tay chào bạn bè, mỉm cười.

      – Danh ngạch hạt giống? E rằng ngươi đủ tư cách.

      Đối diện Mục Trần, Liễu Mộ Bạch hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo chiếu thẳng vào người , giọng châm chọc.

      – Đủ hay bây giờ còn sớm lắm.

      Mục Trần mỉm cười trả lời.

      – Ngươi cũng đủ tư cách tranh với Liễu ca sao?

      Bên cạnh Liễu Mộ Bạch, tên lạnh lùng cất tiếng, chính là gã Trần Thông có xích mích với Mục Trần ở Bắc Linh Nguyên, dường như cũng được Tịch sư huấn luyện mà đột phá đến Linh Luân cảnh, khiến cho tự tin của tăng cao, đối mặt Mục Trần cũng xóa bóng ma bị kề dao vào cổ khi trước, còn mấy kiêng dè nữa.

      Mục Trần nửa con mắt cũng them liếc Trần Thông cái. Chỉ mới chân ướt chân ráo bước vào Linh Luân cảnh, còn chưa đáng để mắt tới.

      Trần Thông nhìn thấy Mục Trần vờ như nghe thấy, hậm hực nghiến răng, nghĩ thầm mong mỏi lát nữa có thể chiến với tên kia, để có cơ hội giáo huấn chặp.

      – Chiến đấu lần này vẫn theo quy tắc xưa nay, rút thăm định đối thủ.

      Tiêu viện trưởng vung tay lên, lập tức có người mang cái khay đựng thẻ trúc nhanh nhẹn chạy lên lôi đài. Mấy người cùng vươn tay ra rút lấy thẻ.

      Nhìn thấy nhóm đệ tử rút thăm, ánh mắt khán giả đều háo hức chú ý, giải đấu kịch liệt tranh đoạt danh ngạch Ngũ Đại Viện lần này chính thức bắt đầu.
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 82: Đối Thủ


      Mục Trần nhìn thẻ trúc trong tay, mặt khắc con số: 1. giơ cao thẻ trúc lên, quay chữ số ra ngoài, mấy người khác thấy thế cũng lần lượt giơ thẻ trúc của mình lên.

      là thú vị. . . mới vừa nghĩ tới.

      Trần Thông tươi cười nhìn Mục Trần, đắc ý giơ lên thẻ trúc của , mặt thẻ trúc cũng có số 1 như của Mục Trần, hẳn nhiên chính là đối thủ của Mục Trần ở ngay trận so tài đầu tiên.

      Mục Trần nhìn Trần Thông, bất đắc dĩ lắc đầu.

      – Tên đần….

      Trần Phàm rủa thầm, cảm thấy cái tên kia cười sao mà ngu ngốc đến thế, thê thảm đến nơi còn biết. và Hoắc Vân liên thủ còn nhanh chóng bại trong tay Mục Trần, tên Trần Thông này còn yếu hơn ít, vậy mà còn cười với cái vẻ mặt mùa xuân phơi phới đó, quả là ngu mà.

      – Hết phim….

      Mặc Lĩnh bên cạnh tái mặt, cười khổ thốt lên, lúc lắc cái thẻ trúc trong tay than thở:

      – Đối thủ của ta là Liễu Mộ Bạch.

      – Hả?

      Trần Phàm, Đường Thiên Nhi cũng vội nhìn qua thẻ trúc của , rồi liếc qua bên kia, chỉ đành đưa mắt cảm thông tội nghiệp cho Mặc Lĩnh. Tranh đoạt danh ngạch lần này Mục Trần và Liễu Mộ Bạch là hai tên khó chơi nhất, Mặc Lĩnh ngay trận đầu gặp phải Liễu Mộ Bạch, quả hay chút nào.

      sao, tranh đoạt lần này tuy thắng bại quan hệ lớn tới danh ngạch, nhưng cũng hề ngươi thua liền mất tư cách.

      Mục Trần vỗ vai Mặc Lĩnh, nhìn lên đài thượng khách, ánh mắt chăm chú vào vị Hác tiên sinh của Ngũ Đại Viện kia:

      – Thực lực tại của ngươi đạt tiêu chuẩn của Ngũ Đại Viện, do vậy dù thua mà có thể biểu ra tài năng khác người, chừng đạt thêm cơ hội nữa đấy.

      sao?

      Mặc Lĩnh ngẩn ra, nghi hoặc.

      Mục Trần gật đầu, :

      – Dĩ nhiên, còn phải làm thế nào để động đến chú ý của người kia, phải xem ngươi ra sao.

      Mặc Lĩnh cảm kích gật đầu, danh ngạch đối với cũng rất quan trọng, nếu cố gắng luyện tập đến đây lại thất bại trong gang tấc, cũng vô pháp tiến vào Ngũ Đại Viện. Năm nay là năm cuối cùng có cơ hội.

      “Boong!”

      Đấu trường lại vang lên tiếng chiêng đồng. Trần Phàm, Đường Thiên Nhi, Hoắc Vân, Mặc Lĩnh đều lui ra sau. Trận đầu này ai cũng thấy là Mục Trần vs Trần Thông.

      Đám người lui sau, để lại hai thiếu niên trở thành tâm điểm chú ý của hơn 10v người khán đài.

      – Ha ha, ngờ trận đầu lại do Mục Trần biểu diễn đó.

      Đường Sơn cười nhìn hai người trong sân.

      Mục Phong cũng gật đầu cười, lão dĩ nhiên nhìn ra thực lực cả hai đều là Linh Luân cảnh sơ kỳ, nhưng đối thủ của con trai lão cũng quá khó nhằn, chỉ cần thắng trận đầu, tối thiểu cũng có được danh ngạch Ngũ Đại Viện.

      chính là Mục Trần kia sao?

      Đài chủ tọa, Hác tiên sinh biếng nhác đột nhiên ngồi thẳng người, ánh mắt kỳ quái nhìn thanh niên tuấn tú lôi đài.

      Tiêu viện trưởng bên cạnh nhìn qua, khẽ cười gật đầu xác nhận.

      – Nhìn qua thiếu niên hiền lành, ngờ lại gây ra cái chuyện tày đình kia, nhìn người thể nhìn tướng mạo a….

      Hác tiên sinh hứng khởi lẩm bẩm.

      – Hy vọng tên nhóc này khiến ta thất vọng, ta muốn chuyến công đâu.

      Tiêu viện trưởng nghe lão Hác lầm bầm mà càng thêm hiếu kỳ, nhưng cũng dám hỏi, càng lúc càng chắc chắn cái danh ngạch hạt giống kia là dành cho người thiếu niên đặc biệt khiến Ngũ Đại Viện cũng phải nhớ mãi thôi cái kiện kinh thiên động địa nọ.

      – Ta nhiều khi người ta gặp xúi quẩy liên hồi, có đạo lý nào giải thích nổi.

      Trần Thông tủm tỉm đối diện Mục Trần, mới rồi còn thầm mong có cơ hội chiến với Mục Trần để ra tay giáo huấn , ngờ ngay khắc sau liền có cơ hội dâng tới cửa.

      Mục Trần thở dài, nhìn Trần Thông, lắc đầu. Quả tên kia chẳng biết là quá ngu hay mắt mù.

      – Đừng nhiều nữa được ?

      Mục Trần thở dài hơi, .

      Trần Thông thấy thèm đếm xỉa tới mình, răng lợi lại nghiến lên kèn kẹt, bộ dáng như nộ hỏa công tâm.

      – Mục Trần, bây giờ ta cho ngươi đắc ý!

      Trần Thông quát lạnh, linh lực hùng hồn mạnh mẽ trong cơ thể tuôn ra, độ hùng hậu khiến ít đệ tử Bắc Linh viện bên dưới hâm mộ, quả nhiên là cường giả Linh Luân cảnh có khác a.

      “Phốc!”

      Chân đập đất, thân hình phóng ra, song chưởng với linh lực bạo ngược bọc lại, nóng cháy cường hoành.

      – Hỏa Viêm Toái Tâm Chưởng!

      Trần Thông ngay tức khắc xuất trước mặt Mục Trần, lửa đỏ ngưng tụ trong tay, như ngọn lửa thực chất vô cùng nóng cháy, mang theo kình phong cuồng bạo vỗ tới ngực Mục Trần.

      Mục Trần hờ hững giơ tay lên.

      “Chát!”

      thanh chát chúa đột ngột vang vọng khắp đấu trường. Hai tay tấn công của Trần Thông bất chợt khựng lại, run rẩy nhưng ánh mắt nhìn Mục Trần, lại nhìn qua bên khán đài, khuôn mặt truyền đến cơn đau khó tả.

      chẳng thể hiểu nổi vì sao lại trúng cái tát đến vẹo cổ.

      – Ồ…

      Khán đài bất giác kinh ngạc, nhiều người chẳng biết chuyện gì vừa diễn ra, chỉ kịp nghe tiếng vỗ thanh thúy, gương mặt Trần Thông lưu lại cái dấu tay đỏ thẫm.

      – Ra đòn nhanh !

      số người có nhãn lực khá tốt nhìn thấy tràng cảnh, ánh mắt phấn khích lẩm bẩm, bọn họ cũng chỉ mơ hồ thấy Mục Trần ra tay nhanh như sấm rung chớp giật.

      – Ta làm thịt ngươi!

      chuyện vừa xảy ra, nhưng đau đớn mặt là , khiến nổi giận mặt đỏ như gấc, cặp mắt căm thù bốc lửa nhìn Mục Trần, linh lực trong cơ thể hề giữ lại chút nào gào thét tràn ra, chưởng phong như ngọn lửa quét ngang, công kích vào người Mục Trần.

      Thế nhưng trước thế công hung hãn của đối thủ, Mục Trần chỉ bước sang ngang, như chốn người lững thững di động, mặc kệ Trần Thông có điên cuồng ra sao cũng chụp nổi cái vạt áo của .

      Cảnh tượng giữa sân khá ngộ nghĩnh, kẻ điên cuồng công kích, người kia nhàn nhã di động, nhìn như chiếc thuyền câu nhàng mà vững vàng giữa phong ba bão táp.

      Cảnh tượng đó cũng khiến nhiều người có đẳng cấp nhìn ra ít chênh lệch, ràng hai người thi đấu hề cân sức chút nào.

      – Thân pháp huyền diệu, Mục Trần đơn giản a.

      Vài người thực lực khá cao gật gù tán thưởng. Đối mặt công kích cuồng loạn của đối thủ thục lực Linh Luân cảnh sơ kỳ lại có thể thoải mái thong thả như thế, cũng phải nhiều người có khả năng làm được.

      Liễu Mộ Bạch lạnh như băng quan sát chiến đấu, tốc độ của Mục Trần cũng khiến hơi lo lắng, bất quá khóe môi vẫn nhếch lên nguy hiểm. Thế mới thú vi a, nếu làm sao cho hứng thú được đây?

      – Ngươi chỉ biết trốn tránh thôi sao?

      Công lâu có kết quả, Trần Thông hậm hực quát lên. Mỗi lần công kích đều đánh vào khí, quả thực khó mà chịu được.

      Bất ngờ hai chân Mục Trần dừng lại, bước nữa, đôi mắt đen bình tĩnh nhìn Trần Thông.

      – Viêm Bạo Linh quyền!

      Trần Thông thấy dừng bước, ánh mắt vui mừng lập tức phát động linh quyết mạnh mẽ, hai nắm tay hừng hực lửa nóng, dữ dội tấn công.

      “Nếu có cơ hội, phải lập tức nắm lấy, dồn lực nhất kích tất sát, đánh nát tên kia!”

      Trong đầu Trần Thông bất giác lên ý niệm đó, đầu quyền tung ra, thẳng tắp như thương công kích tới.

      Lúc này nắm tay của Mục Trần cũng được bao bọc bởi linh lực hắc ám, tránh né, mạnh mẽ đối chiến với kích toàn lực của đối phương. tiếng va chạm ầm ầm vang vọng.

      Khí lãng cuồng bạo từ hai người gào thét thổi ra.

      Mục Trần chút sứt mẻ, nhưng gương mặt Trần Thông lại đỏ lựng, thân thể run rẩy, dưới ánh mắt kinh ngạc của khán giả mà bay ngược trở ra, lăng lông lốc sàn đấu hơn 10m, thê thảm bò dậy.

      – Hư…. chuyện gì… thế…

      Trần Thông ngẩng đầu lên, khuôn mặt khó tin. Cả hai đều có thực lực Linh Luân cảnh sơ kỳ, tại sao ngay cả kích của Mục Trần cũng thể chịu nổi?

      – Ta tin!

      Trần Thông hai mắt đỏ ngầu, quát lên, chuẩn bị lần nữa điên cuồng xông lên.

      “Pặc!”

      Nhưng chưa kịp lao ra, bàn tay như quỷ mị thộp cổ , lạnh lẽo đầy sát khí.

      Cảm nhận nguy hiểm tột cùng nơi cổ họng lạnh như băng, Trần Thông nhất thời sợ tới mức cứng người, gương mặt đối thủ gần trong gang tấc vốn hiền lành ôn hòa, lúc này lại lạnh lùng đáng sợ, như dã thú hăm he cắn xé con mồi, khiến trái tim nhảy dựng lên, cảm giác như bị con báo đe dọa.

      – Ta. . . ta nhận thua.

      Trần Thông run rẩy sợ hãi thốt lên. Cuối cũng hiểu chênh lệch của hai người, tuy rằng cũng có thực lực Linh Luân cảnh, nhưng vẫn khác trước hoàn toàn phải là đối thủ của Mục Trần.

      Mục Trần liếc nhìn, cũng thèm so đo năng cái gì, chậm rãi thả lỏng bàn tay.

      – Mục ca lợi hại!

      Bàn tay buông ra, khán đài sôi trào, đệ tử đông viện hò hét vang dội, đặc biết là hai tên Tô Lăng, Đàm Thanh Sơn kích động rống to lên, gào thét hưng phấn như chính họ chiến thắng. Dù nhìn lắm diễn biến chiến đấu, nhưng cái vẻ mặt kiêu ngạo vốn có của Trần Thông lại trở nên méo mó sợ hãi họ nhìn rất ràng, tên kia hoàn toàn bị Mục Trần nghiền nát.

      Mục Trần nghe thấy tiếng hoan hô ủng hộ, cũng quay mặt lại cười vui vẻ, sắc mặt sát khí lúc nãy hoàn toàn trở về hiền lành dễ gần. Bất giác cảm thấy gì đó, quay nhìn bên kia. Ngay chỗ Liễu Mộ Bạch đứng khoanh tay, ánh mắt chăm chú như lang sói nhìn con mồi.

      Liễu Mộ Bạch đối mắt với Mục Trần, cười khẽ, môi mấp máy.

      Mục Trần nheo mắt, thấy những gì Liễu Mộ Bạch muốn .

      – Kết cục của ngươi, đáng thương hơn .

      Mục Trần cười cười, ánh mắt lạnh lẽo, đáp lại.

      – Ta đợi.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 83: Tranh Đoạt Gay Cấn


      Trận đầu tiên mở màn danh ngạch tranh đoạt chiến, Mục Trần hoàn toàn dễ dàng áp đảo Trần Thông, nhanh chóng chấm dứt. Giao phong xảy ra chớp nhoáng khiến cho khán giả cảm thấy sợ hãi, dù cho chỉ vài phút kết thúc, nhưng người có thực lực đều thấy thiếu niên Mục Trần lợi hại hơn đối thủ bao nhiêu, đều ở trình độ Linh Luân cảnh sơ kỳ, chiến lực của hai người lại hoàn toàn ở hai cấp độ quá chênh lệch nhau.

      – Mục Trần kia. . . có phải là con trai của Mục vực chủ Mục Phong ? Quả là có bản lĩnh.

      – Nghe trước kia là người duy nhất ở Bắc Linh cảnh nhận được tư cách tham gia Linh Lộ, nhưng sau này hiểu ra sao lại bị đuổi ra.

      – Bộ dáng tên này cũng khó lường à, năng lực như có lẽ trong Linh Lộ cũng phải quá kém mà bị đuổi nhỉ?

      – Ai biết được. . . bất quá cho dù bị đuổi ra, với bản lĩnh của tại ta nghĩ muốn vào Ngũ Đại Viện cũng mấy khó khăn.

      Đấu trường xôn xao bàn tán, hẳn nhiên trận đấu vừa diễn ra khiến toàn bộ khán giả đều chú ý đến thiếu niên nổi danh kia.

      Mục Trần cũng chẳng biết họ bàn ra tán vào cái chuyện gì, quay lại vị trí ngồi của đệ tử đông viện. Đối diện bên phía tây viện, Liễu Mộ Bạch sắc mặt bình thảnh đứng dậy, tiến vào lôi đài.

      Bên phía đông viện, nhiều ánh mắt lo ngại xen lẫn cảm thông phóng tới gương mặt xanh mét như tàu lá của Mặc Lĩnh. Mục Trần vỗ vai khích lệ , tên kia mới cắn răng đứng dậy, lên.

      Liễu Mộ Bạch hờ hững liếc nhìn Mục Trần, rồi chuyển ánh mắt sang đối thủ Mặc Lĩnh, nhìn nhìn sửa sửa tay áo, lẩm bẩm:

      – Tự nhận thua rồi cút xuống .

      Mặc Lĩnh bị khí thế Liễu Mộ Bạch áp chế khựng lại, bất quá vẫn cắn răng

      – Xin chỉ giáo!

      Liễu Mộ Bạch lạnh lùng, lắc đầu:

      biết điều.

      Đối mặt thái độ của Liễu Mộ Bạch, Mặc Lĩnh tái xanh cũng trở nên đỏ bừng. Bất quá thực lực kẻ kia hơn xa bản thân, căn bản kiêu ngạo thế cũng đúng, bản thân mình cũng chẳng có cách nào. Trận tỷ thí này thua chắc sai, bất quá thể nào thua theo cách quá khó coi hoặc quá hèn nhát.

      Mặc Lĩnh hít sâu hơi lấy dũng khí, hai đấm nắm lại, linh lực trong cơ thể khởi động chạy ra khắp người, sức mạnh tràn ngập cơ thể, khiến cho cũng vững tin hơn chút, bước lên nhanh chóng phóng tới Liễu Mộ Bạch chủ động tấn công.

      Mặc Lĩnh cũng là người có thực lực, kỳ thực tại thiên giới Bắc Linh viện cũng là trong mười người đầu, thế nhưng ràng trước mắt là đệ nhất Liễu Mộ Bạch, vài năm nay vẫn độc chiếm vị trí bá chủ đó, chưa có ai lay động được.

      Chạm trán đối thủ gay go như thế, nếu dốc toàn lực ngay từ đầu, e rằng căn bản sống nổi bao lâu.

      Liễu Mộ Bạch thần tình buồn chán nhìn Mặc Lĩnh cấp tốc lao tới, hơi ngả người về trước, tiếng nổ vang lên dưới chân , bóng người trong nháy mắt hóa thành tia lửa đỏ phóng ra.

      Tốc độ cực nhanh, Mặc Lĩnh chỉ vừa thấy hồng quang thoáng kinh hãi liền thấy Liễu Mộ Bạch xuất ngay trước mặt, bàn tay khỏe mạnh vỗ ra, chưa kịp khởi động phòng ngự nện ngay vào ngực, linh lực như núi lửa phun trào ùa ra.

      “Đùng!”

      tiếng vỗ nặng nè vang vọng, tư thái tấn công của Mặc Lĩnh hoàn toàn bị phá vỡ, nháy mắt bay ngược lại, máu tươi phun ào ạt từ mồm miệng, chật vật thê thảm lăn nền đá.

      chiêu mạnh mẽ đầy uy lực khiến cho đám đông trận xôn xao, Mặc Lĩnh thực lực Linh Luân cảnh sơ kỳ trước mặt Liễu Mộ Bạch hoàn toàn có cơ hội đánh trả!

      kinh khủng!

      Tô Lăng nuốt nước bọt, danh hiệu đệ nhất Bắc Linh viện quả phải hư danh a!

      Mục Trần cũng chăm chú quan sát chiến huống, lúc Liễu Mộ Bạch ra tay, ánh mắt của cũng trở nên nghiêm trọng. Tốc độ tên kia kém bản thân là bao, Liễu Mộ Bạch quả lợi hại.

      – Hừ, căn bản cùng cấp bậc.

      Trần Phàm gần đó cũng thở dài. Cũng như Mục Trần và Trần Thông ở trận trước, Mặc Lĩnh và Liễu Mộ Bạch, hoàn toàn cân sức.

      lôi đài, Liễu Mộ Bạch hờ hững nhìn thân thể chật vật của Mặc Lĩnh, khóe miệng nhếch lên khinh thường, định xoay người bỏ . Chiến đấu nhàm chán thế này căn bản hứng thú.

      – Từ từ…

      Giọng khàn khàn khó khăn sau lưng vang lên, Liễu Mộ Bạch cau mày xoay lại, Mặc Lĩnh lau vết máu miệng, cố gắng cử động tay chân, cắn răng :

      – Ta còn chưa thua mà!

      Liễu Mộ Bạch chậm rãi nheo mắt lại.

      Mặc Lĩnh lại lần nữa điều động linh lực trong người, tiếp tục xông lên chủ động tiến công.

      “Uỳnh!”

      Vẫn là thanh khô khốc, Liễu Mộ Bạch như chớp lóe xuất bên phải Mặc Lĩnh, móc chân đá vòng quét ngang thân, cước đá ngay vào bụng Mặc Lĩnh.

      Mặc Lĩnh lần thứ hai bị đánh văng ra, máu tươi phun tung tóe, lại càng thê thảm hơn nữa.

      Mọi người thương hại thở dài, nhưng lại trố mắt kinh ngạc khi thấy Mặc Lĩnh vẫn cắn chặt hàm răng tiếp tục đứng dậy.

      – Ha ha, hay! Xương cốt cứng đấy.

      Liễu Mộ Bạch thấy Mặc Lĩnh ngoan cố bám lấy , bất giác cười gằn giận dữ, lần này cho Mặc Lĩnh cơ hội chủ động xuất thủ nữa, ngay lập tức phóng tới tấn công.

      “Bốp!”

      Mặc Lĩnh bị chưởng đánh bay.

      “Binh!”

      Mặc Lĩnh còn chưa kịp bò dậy, Liễu Mộ Bạch tiếp tục lao tới, ánh mắt hung ác đá vào hông như đá bị rác văng xa cả chục thước.

      Khán giả đông nghịt đều nín thở khi thấy Liễu Mộ Bạch công kích hành hạ Mặc Lĩnh đến thê thảm, nhưng mặc dù thế nào, người thiếu niên ngoan cường kia vẫn cắn răng hề mở miệng nhận thua.

      – Tiểu tử quật cường lắm!

      Nhiều người quát lên cổ vũ, tuy Mặc Lĩnh thực lực còn xa lắm mới so được Liễu Mộ Bạch, nhưng dù biết phải đối thủ vẫn can đảm thu hết dũng khí đối chiến, khí phách nam nhi khiến người người tán thưởng.

      Đông viện, đám đệ tử đau lòng nhìn thân hình Mặc Lĩnh bị đá tới đá lui nhưng sống chết vẫn hé miệng chịu thua, tất cả đều cắn răng căm hận, vài người cam lòng nhìn nhắm mắt cúi đầu hoặc quay chỗ khác.

      Rất thê thảm.

      – Con mẹ nó!

      Trần Phàm phẫn nộ nghiến răng, Liễu Mộ Bạch này trực tiếp đánh ngất Mặc Lĩnh thua rồi, có cần phải vũ nhục người khác quá đáng như thế .

      Đường Thiên Nhi cũng mặt mày hung dữ, nhìn Mục Trần khẽ

      – Hay chúng ta nhận thua thay .

      – Nhận thua mà , Mặc Lĩnh hoàn toàn mất cơ hội.

      Mục Trần nhàng trả lời, tầm mắt quét lên đài thượng khách, vị Hác tiên sinh kia cũng nhíu mày quan sát chiến đấu, vẻ mặt cũng biết nghĩ cái gì.

      – Nhưng….

      Đường Thiên Nhi do dự.

      – Đó là cách mà chọn, có lẽ tại bì kịp Liễu Mộ Bạch, nhưng có dũng khí, đạt được tôn nghiêm. Có thứ gọi là huyết tính, nam tử mà có htứ đó, linh lực có cường đại cũng chẳng ích lợi gì, chỉ là thứ bán nam bán nữ, càng khiến người ta khinh thường.

      Mục Trần vẫn giọng đều đều chuyện.

      Đường Thiên Nhi còn lời nào để , tuy nàng hiểu được vì sao đôi khi nam tử vì thể diện lại có thể chết, nhưng nam nhân như thế quả mới khiến cho nữ tử ngày nhớ đêm mong.

      Chiến đấu hoàn toàn nghiêng về phía như thế, hoàn toàn chỉ là hành hạ. Gần mười phút sau, Mặc Lĩnh cả người đầy máu, ý thức bắt đầu mơ hồ, nhưng bằng vào nghị lực vẫn chống chọi được đau đớn.

      Liễu Mộ Bạch sắc mặt càng lúc càng đen, chiến đấu thế này căn bản hay ho gì, nghe mấy tiếng la ó chung quanh là biết liền.

      Liễu Mộ Bạch hung ác nhìn Mặc Lĩnh, ánh mắt lạnh lẽo độc địa. Ngươi khuất phục, vậy ta phế luôn!

      Bất quá, ngay lúc Liễu Mộ Bạch định hạ sát thủ, vị Hác tiên sinh đài thượng khách nhàng phất tay, Tiêu viện trưởng lập tức lên tiếng:

      – Tỷ thí kết thúc, Liễu Mộ Bạch thắng.

      Liễu Mộ Bạch nghe thấy liền khựng lại, ánh mắt hung hãn vẫn khóa chặt lấy Mặc Lĩnh gần như hôn mê, phẫn nộ phất áo bỏ . Trước khi bước xuống còn liếc nhìn Mục Trần, hẳn nhiên cho rằng đây là trò của Mục Trần cố ý làm cho mình nổi nóng chịu đựng nổi.

      Tỷ thí chấm dứt, đông viện cũng liền cử vài tên đệ tử khiêng cáng Mặc Lĩnh trọng thương đem xuống chăm sóc.

      – Tới lượt ta

      Trần Phàm phẫn nộ nghiến răng lên đài. Đối thủ của cũng là tên đệ tử khá nổi tiếng của tây viện, tại cả hai đều có thực lực Linh Luân cảnh sơ kỳ, bất quá so với chiến sĩ đội thám hiểm như Trần Phàm, tên kia còn thiếu nhiều huyết tinh tôi luyện, mới giao đấu còn tốt, nhưng càng ngày càng gay cấn, rốt cuộc lộ ra ít sơ hở, bị Trần Phàm nắm bắt cơ hội, chiêu đánh bại.

      Sau Trần Phàm là Hoắc Vân, cũng ngoài dự kiến giành được thắng lợi. Cuối cùng là tỷ thí của Đường Thiên Nhi, trận đấu của nàng khiến ít người thích thú hứng khởi, vì đối thủ của nàng chính là tây viện Hồng Lăng, hai hoa khôi lưỡng viện đấu đá với nhau, dĩ nhiên là rất hấp dẫn.

      Hai cái xinh đẹp đánh nhau, còn thú vị hơn mấy trận chiến lúc trước như Mục Trần, Liễu Mộ Bạch rất nhiều, càng đánh càng hăng. Lực hấp dẫn của mỹ nữ, đặc biệt là nữ nhân cá tính có thực lực luôn luôn có sức hút vô đối.

      Trận tỷ thí cũng nhiều bất ngờ, nhưng nếu ai tinh mắt, thấy hai bản lĩnh chiến đấu liên miên mà nhàng như hai cánh bướm giao nhau, cảm giác rất duyên dáng đẹp đẽ.

      Đường Thiên Nhi và Hồng Lăng thực lực sàn sàn như nhau, dù cả hai cũng giở ra ít bản lĩnh khác, nhưng đều khó chân chính đả bại đối thủ. Cuối cùng vị Hác tiên sinh kia mở miệng, phân cho trận tỷ thí của hai người kết thúc với kết quả hòa.

      Tranh đoạt danh ngạch mà lại xảy ra chiến quả hòa, nhiều người cũng khá ngạc nhiên, hòa vậy làm sao mà chia đôi danh ngạch được? Bất quá điều này lại do Hác tiên sinh ra, bọn họ cũng chỉ đành ngậm miệng đeo lấy nghi hoặc trong đầu.

      Trận tỷ thí đó chấm dứt, đấu trường bất giác hưng phấn hẳn lên, vài cường giả có thực lực đều nghiêm chỉnh ngồi thẳng quan sát sâu đấu bên dưới. Bởi vì kế tiếp chính là thách đấu tranh đoạt danh ngạch hạt giống.

      Trải qua mấy trận trước, bọn họ đều thấy , có tư cách tranh đoạt danh ngạch đặc biệt này, chỉ có hai người Mục Trần cùng với Liễu Mộ Bạch.

      Mà vừa hay hai người lại là hai thiếu chủ của Mục vực và Liễu vực, hai vực này quan hệ cực kỳ xung đột, trận chiến tranh giành danh ngạch hạt giống xem như hồi tranh phong của lưỡng vực.

      biết ai là kẻ đứng cuối cùng…..

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 84: Long Tranh Hổ Đấu


      Quảng trường khổng lồ, khí sục sôi, vô số ánh mắt háo hức reo hò nhìn giữa sân đấu, phấn khích chờ đợi trận long tranh hổ đấu chân chính tranh đoạt danh ngạch đặc biệt.

      Dưới chú ý của vạn người, Liễu Mộ Bạch chuyển động xuất lôi đài, nhìn chằm chằm vào Mục Trần bên đông viện, khéo miệng mang theo nụ cười dữ tợn. rất mong chờ thời khắc này, đây là cơ hội chính thức tốt nhất để đánh bại tên Mục Trần đáng ghét kia, biết lúc đó phấn khích như thế nào?

      Mục Trần nhận lấy cái nhìn muốn ăn tươi nuốt sống mình của Liễu Mộ Bạch kia, chỉ lành lạnh tươi cười, bất chợt gương mặt nghiêm lại, chậm chạp bước lên đài, đối diện cách Liễu Mộ Bạch xa.

      – Mục ca, đánh !

      – Mục ca đánh chết cha thằng đó, trả thù cho Mặc Lĩnh!

      – Mục ca uy vũ….

      Tô Lăng và đám đệ tử đông viện thi nhau hò hét cổ vũ, tuy tên Liễu Mộ Bạch kia rất lợi hại, nhưng bên này bọn chúng có Mục Trần cũng kỳ bí kém, lòng tin của mấy tên kia đặt vào Mục Trần cũng hề .

      – Cuối cùng cũng đến ngày hôm nay a….

      Liễu Mộ Bạch nhàng lắc cổ vặn mình bẻ tay, đôi mắt vẫn dán chặt lên người Mục Trần rời chút nào. Gương mặt lúc này cười càng , chẳng qua dưới nụ cười kia là hai hàm răng cắn chặt dữ dằn hung tợn, hận ý vô cùng. Cục diện này nhịn lâu.

      – Vặn dữ thế, sợ vẹo à?

      Mục Trần khẽ cười .

      – Ta phế ngươi.

      Liễu Mộ Bạch nhún vai cười .

      – Nếu có cơ hội, ta cũng thế.

      Mục Trần gật đầu, ra vẻ tán thành.

      Liễu Mộ Bạch vẫn giữ nụ cười môi, Mục Trần vẫn nhìn thẳng vào đôi mắt , cả hai đều thấy sát khí lạnh băng lưu động vật vờ trong mắt đối phương.

      – Quả nhiên chỉ có Mục Trần mới có khả năng tranh đoạt với Liễu Mộ Bạch cái danh ngạch hạt giống kia.

      Đường vực chủ Đường Sơn nhìn hai người trẻ tuổi dưới đài, lên tiếng nhận xét, hai người này chắc chắn là hai người trẻ tuổi ưu tú nhất Bắc Linh cảnh.

      – Bất quá theo ta biết, Liễu Mộ Bạch giờ có thực lực Linh Luân cảnh trung kỳ, linh quyết lợi hại của Liễu vực đều ưu tiên dành cho học, chiến lực khá kinh khủng…. Mục Trần tại chỉ là Linh Luân cảnh sơ kỳ, có lẽ bất lợi .

      Đường Sơn quay qua đàm đạo với Mục Phong, dù sao tình cảm giữa hai vực khá tốt, tự nhiên là quan tâm đến Mục Trần hơn.

      Mục Phong nghe vậy cũng chỉ cười:

      – Liễu tiểu tử kia đúng là bản lĩnh ưu tú, bất quá Mục Trần con ta cũng phải quả hồng dễ bóp.

      Mục Phong biết và thừa nhận năng lực của Liễu Mộ Bạch, nhưng lòng tin với con trai lão lại mạnh hơn nhiều.

      – Ha ha, vậy ta phải quan sát cho kỹ mới được.

      Đường Sơn khẽ cười khách sáo đáp lời.

      ghế thượng khách gần đó, Liễu Kình Thiên cũng nghe được lời của Mục Phong, hề quay lại nhìn, chỉ cất giọng châm chọc chờ xem kịch vui:

      – Nằm mơ giữa ban ngày…

      Vị Hác tiên sinh cũng nhìn chăm chú vào hai thiếu niên giữa đấu trường, rốt cuộc ngồi ngay ngắn lại, còn vẻ lười biếng như trước nữa, ánh mắt mờ đục lên nét hứng thú:

      – Kịch hay phải có diễn viên tài, cuối cùng cũng có chuyện đáng xem a.

      Tiêu viện trưởng đứng dậy, quét mắt khắp đấu trường, dừng ánh nhìn tại giữa sân, nheo mắt quan sát Mục Trần và Liễu Mộ Bạch, bàn tay phải giơ cao, sau đó phất xuống.

      – Khiêu chiến tranh đoạt danh ngạch hạt giống, chính thức bắt đầu!

      Ngay khi Tiêu viện trưởng ra lệnh, hai cỗ linh lực cường hãn đồng thời bùng phát, tạo thành tiếng nổ vang cực lớn, giữa sân còn xuất ít thay đổi trong khí tạo thành lốc xoáy.

      Hai cặp mắt lạnh lẽo xuyên qua linh lực bao phủ thân hình, chạm nhau xoắn lại giữa sân, mơ hồ tóe lửa.

      “Phốc!”

      Cả hai cùng lúc tung người xông lên, cái bóng đen, cái bóng đỏ. Hai cái bóng hung bạo xuyên qua gian, vượt mọi trở ngại khí thẳng tiến lên trước, hề có ý tứ tránh né, mà trực tiếp ngạnh đấu như hai đầu trâu điên chính diện húc nhau.

      “Kình!”

      kích va chạm, khí lãng cuồng bạo quét ra, khiến cho nền đá cứng rắn cũng đứt vỡ, nứt nẻ thành những cái khe li ti.

      Hai cái bóng vừa chạm là lui, tự nhảy ngược về sau mười bước, bước chân hạ xuống để lại cái dấu khá sâu.

      Linh lực của hai người mạnh mẽ đến độ vượt khỏi cường giả Linh Luân cảnh sơ kỳ!

      – Thú vị.

      Liễu Mộ Bạch liếm môi, ánh mắt vẫn rời khỏi Mục Trần, như con hổ đói nhìn con mồi khiến nó hứng thú. Tiếp theo, hai chân được bao bọc bởi linh lực rực lửa, mỗi bước của như có thêm tiếng nổ vang lên dưới chân, thân hình của lại hóa thành tia lửa đỏ lao tới.(LTC: cậu này học “Bạo bộ” của TV đây mà…)

      Tốc độ như sấm rung chớp giật, khiến cho đám khán giả thất thần ồ lên kinh ngạc.

      – Đó là. . . Viêm Bộ (LTC: haha, sửa tên thôi mà, biết ngay!), chính là linh quyết thân pháp linh cấp hạ phẩm của Liễu vực, ngờ Liễu Mộ Bạch tu luyện đến lô hỏa thuần thanh.

      Đường Sơn nhìn bước chân đầy lửa của Liễu Mộ Bạch cũng khá kinh ngạc.

      Cái bóng đỏ nháy mắt đến sau lưng Mục Trần, đâm ra chưởng, bàn tay rực lửa như thực chất, khí thế cực kỳ cuồng bạo.

      “Véo!”

      Bất quá ngay khi công kích của Liễu Mộ Bạch chạm vào Mục Trần, thân ảnh khẽ run lên, bàn tay của Liễu Mộ Bạch cứ thế xuyên thẳng qua.

      – Tàn ảnh?

      Công kích thất bại, Liễu Mộ Bạch ngưng thần quan sát, bất chợt tung ra cước quét ngang ra sau, kình phong lăng lệ.

      “Chát!”

      tiếng vỗ vang lên, Mục Trần biết khi nào xuất phía sau Liễu Mộ Bạch, linh lực hắc ám tràn ngập nắm tay, mạnh mẽ đấm lên cước phong quét ngang của tên kia.

      – Thân pháp tồi…

      Liễu Mộ Bạch cười cợt, linh lực đỏ rực chân bất chợt lóe lên, lộn người lên , tung ra vô số quyền công kích Mục Trần, quyền phong được thúc giục bởi linh lực cuồng bạo tăng tốc và uy lực bao phủ Mục Trần.

      Mục Trần đối mặt đòn tấn công cuồng mãnh, thân hình khẽ động như quỷ mị trôi , mơ hồ có tàn ảnh theo sát, khiến kẻ khác khó nhìn ra quỹ đạo di chuyển của .

      – Ồ? Thân pháp huyền diệu.

      Đường Sơn nhìn thấy cảnh tượng lăng lệ đó, cặp mắt cũng nở tròn. Với nhãn lực của lão, nhìn ra bất phàm của thân pháp mà Mục Trần thi triển.

      Mục Phong cũng rất kinh ngạc, thân pháp này lão cũng lần đầu nhìn thấy, chắc chắn phải thứ mà lão dạy tên nhóc kia, xem ra món này lấy được từ Bắc Linh viện.

      Liễu Mộ Bạch tấn công hung hãn, theo sát buông. Nhưng Mục Trần bằng thân pháp huyền ảo ngừng tránh đông tránh tây, né hết toàn bộ mọi công kích phát ra từ Liễu Mộ Bạch.

      Tốc độ của hai người trong trường đấu được thúc giục đến cực hạn. số cường giả khán đài còn theo kịp, nhưng đám đệ tử bình thường như Tô Lăng hay Đàm Thanh Sơn chỉ thấy được hai cái bóng đen đỏ quấn vào nhau, như lốc xoáy hai màu xẹt qua xẹt lại, gương mặt cứng đơ mà hai mắt lại cực kỳ rung động.

      – Ngươi trốn đâu!

      Đuổi lâu kết quả, Liễu Mộ Bạch cũng nổi xung thiên, linh lực hùng hậu trong người cũng bạo dũng bộc phát. Tốc độ nháy mắt tăng lên tầng nữa, lập tức áp sát Mục Trần.

      Bất quá ngay khi tăng tốc đuổi theo, Mục Trần dừng lại, song chỉ vươn ra, hai ngón tay hóa thàng vàng kim chói mắt, tản ra dao động linh lực sắc nhọn cương mãnh.

      Song chỉ thẳng tắp điểm tới, xé rách khí, hề nương tay hướng thẳng đến cổ họng Liễu Mộ Bạch.

      Mục Trần bất ngờ chuyển thủ sang công khiến cho Liễu Mộ Bạch giật mình, nhưng hề bối rối, cũng vươn hai ngón tay, linh lực đỏ rực bốc cao, vô cùng cuồng bạo.

      Kim chỉ vs hỏa chỉ(*), mạnh mẽ va chạm.

      (*)kim chỉ: ngón tay vàng, chứ phải kim chỉ may vá đâu nha xD

      “Choang!”

      Bốn ngón tay ngạnh đấu, lại phát ra tiếng vang như kim thiết va chạm, tóe lửa, khí kình cong lên, bùng nổ phát tán ra ngoài.

      Mục Trần ánh mắt băng hàn, song chưởng kết thành chỉ ấn, ngón tay như vàng ròng rực rỡ, thôi động Linh Hoàng Chỉ như hai thanh kim thương, cùng với chỉ ấn hung hãn đâm tới Liễu Mộ Bạch.

      “Pặc pặc pặc…!”

      Đối mặt với chỉ ấn lãnh liệt của Mục Trần, Liễu Mộ Bạch cười khẩy biến chiêu, linh lực tràn ngập cũng chút nhân nhượng đâm thẳng ra.

      Màu vàng và lửa đỏ bao phủ tràn ngập cơ thể hai người.

      Mọi người đều có thể nhận thấy mỗi đạo chỉ ấn kia đều có lực phá hoại kinh khủng.

      Nhiều người nín thở tập trung nhìn hai chỉ pháp đối bính. Trình độ ngạnh đấu này e rằng cường giả Linh Luân cảnh trung kỳ cũng khó tạo ra được.

      “Pặc!”

      Lại thêm luồng chỉ ấn ngạnh đấu, cả hai đều bị đẩy lui, ngón tay hai người đều có máu xuống, hiển nhiên mạnh mẽ đối chiến cũng tạo ít tổn thương cho cơ thể.

      Mục Trần lạnh lẽo nhìn vào mặt Liễu Mộ Bạch, tên kia quả rất mạnh, thế công hung hãn như thế lại có hiệu quả gì.

      Muốn thắng, e rằng như vậy chưa đủ.

      Mục Trần hít hơi, bất chợt thân hình trôi về sau, hai tay thu vào tay áo, lại khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc khó hiểu, chậm rãi nhắm cả hai mắt.

      Hành động kỳ quái của Mục Trần bất giác khiến người ta kinh hãi thôi, ai đoán được muốn làm gì.

      – Cái này. . .

      Đường Sơn cũng nghi hoặc nhìn Mục Phong, chiến huống gay cấn, nhắm cả hai mắt lại chẳng phải là chui đầu vào rọ sao?

      Mục Phong cũng chẳng hiểu gì, nhíu mày, trầm tư.

      – Giả thần giả quỷ, muốn chết!

      Liễu Mộ Bạch nheo mắt, cười gằn phóng tới, liên tục công kích Mục Trần, thế nhưng hoàn toàn bị tên kia tránh né. Tuy nhắm cả hai mắt nhưng lại thúc giục Linh Ảnh Bộ tới cực hạn, thân hình luôn tạo ra những tàn ảnh mê hoặc người khác, liên tiếp tránh hết mọi công kích của Liễu Mộ Bạch.

      Liễu Mộ Bạch vì trạng thái thần bí của mà e ngại, thế công càng lúc càng dày đặc, dần dần chặn hết đường lui của Mục Trần.

      Chẳng qua, khi sắp thấy Mục Trần bị bao phủ đột nhiên, hai bàn tay trong áo kia lại thò ra, xuất thêm mười linh ấn ngón tay, lặng lẽ dung nhập vào khí.

      lôi đài, Mục Trần vẫn luôn tránh né bất chợt lại ngừng lại, khẽ liếc Liễu Mộ Bạch đuổi sát, gương mặt tuấn tú thản nhiên mỉm cười, hai tay nhanh chóng kết hợp, tạo thành ấn pháp kỳ lạ.

      hàng ghế thượng khách, Hác tiên sinh nhìn vào ấn kết của Mục Trần, ánh mắt trở nên nghiêm trọng.

      – Đây là. . . linh trận ấn?
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :