Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 70: Tham Gia


      khí trong phòng nghị bất chợt vì câu của Mục Trần mà đọng lại, sua đó mấy người Mục Phong đều đưa mắt ngạc nhiên phóng tới tên thiếu niên miệng còn hôi sữa kia.

      – Ngươi nhăng cuội cái gì đấy?

      Mục Phong cau mày khiển trách.

      Ôn Linh cũng khẽ cau mày, kiến tạo Tụ Linh trận cấp 2 là việc khá khó khăn phức tạp, ít nhất phải có năng lực Linh Trận sư cấp 1 mới miễn cưỡng tham gia được. Mục Trần dù học linh trận có thiên phú khá tốt, nhưng cấp 1 và nhập môn là hai đẳng cấp hoàn toàn khác xa nhau, sao có thể nhận trọng trách như thế được?

      – Ha ha ha, kiến tạo Tụ Linh trận cấp 2 cũng thể tùy tiện tham gia được, nếu khi đó xảy ra việc ngoài ý muốn, tổn thất nguyên vật liệu với Mục vực mà , cũng khá là nghiêm trọng.

      nam tử có mi thô cười nhạt, hẳn nhiên cho rằng Mục Trần chỉ là tên thiếu niên kiêu ngạo.

      Hai vị Linh Trận sư kia cũng gật đầu tán thành, nếu cái chuyện trọng đại này mà cả tiểu tử vắt mũi chưa sạch cũng có thể tham dự, vậy cần đến họ làm gì?

      – Ôn tiên sinh, nếu có thể bố trí được linh trận cấp 1, vậy có thể miễn cưỡng xem là Linh Trận sư cấp 1 hay chăng?

      Mục Trần cũng để ý tới lời của bọn họ, chỉ nhìn Ôn Linh cười hỏi.

      Ôn Linh ngẩn ra, :

      – Thông thường đúng là vậy….

      – Ta có thể bố trí thành công linh trận cấp 1 Hỏa Viêm Trận do người cấp cho ta.

      Mục Trần thản nhiên .

      Ôn Linh sững người, giật bắn lên

      – Cái gì? Làm cách nào?

      – Ngươi có thể bố trí Hỏa Viêm Trận?

      Ba vị Linh Trận sư kia cũng ném ánh mắt tin nhìn Mục Trần, bọn họ thể tưởng tượng thiếu niên ngây ngô có thể đạt tới cảnh giới ngang ngửa bọn họ.

      Mục Phong và Chu Dã cũng giật thót kinh dị vô cùng nhìn Mục Trần, bất quá hai người cũng khá hiểu biết tính tình con cháu trong nhà. Mục Trần chưa bao giờ đứng trước mặt họ xàm. Nếu có thể bố trí Hỏa Viêm Trận, ít nhất cũng được 90%.

      – Ngươi. . .

      Ôn Linh hồi phục tâm tình, kinh nghi bất định nhìn Mục Trần, vẫn chưa tin lắm,

      – Vậy làm thử cho ta xem.

      Mục Trần bất đắc dĩ gật đầu, nắm chặt tay lại, linh lực hắc ám ngưng tụ, 15 linh ấn màu đen lóe ra ngay tắp lự.

      có thể ngưng luyện ra 15 linh ấn…!

      Bốn vị Linh Trận sư nhìn thấy, sắc mặt rốt cuộc trở nên nghiêm túc. Có người trong nhóm bọn họ bất quá chỉ mới có thể ngưng luyện được 17 linh ấn mà thôi, thế mà tên thiếu niên mười mấy tuổi đầu lại có thể bám sát năng lực của họ, cái tên này là quái vật linh trận sư à?

      Ôn Linh nhìn thấy 15 linh ấn kia, khóe miệng giật giật nên lời, bất giác tin gần như hoàn toàn lời lúc nãy của Mục Trần.

      Mục Trần nghiêm mặt lại, 15 linh ấn đầu ngón tay tan vào khí, hai tay biến ảo cấp tốc tạo thành những ấn pháp.

      “Buung.”

      Ấn pháp biến ảo, nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên, thiên địa linh khí nhanh chóng ngưng tụ ở khoảng trước mặt mõi người.

      Những cường giả nhãn lực hơn người ở đây chỉ liếc mắt thấy ngay quang trận phức tạp nhanh chóng thành hình. Trong trận pháp, vài ánh lửa bắt đầu chuyển động.

      Thời gian trôi qua, sau lúc lâu, Mục Trần ngưng biến ảo ấn pháp. Giữa gian trước mặt, linh trận rực lửa bao phủ gần phân nửa sảnh phòng chậm rãi ra.

      Ánh mắt phức tạp của Ôn Linh nhìn vào linh trận vừa hình thành, nhắm mắt thở dài :

      – Đúng là Hỏa Viêm trận.

      Ba vị Linh Trận sư kia cũng kinh hãi trợn mắt, gượng cười ra tiếng. Thiếu niên mười mấy tuổi, Linh Trận sư cấp 1? Chuyện này quả cả đời mới lần đầu tiên nghe thấy, thiếu chủ Mục vực này là tên quái thai gì ấy chứ?

      Mục Phong và Chu Dã lại bất đồng, ánh mắt tràn ngập vui sướng. Mục Phong đứng dậy, vỗ tay khen ngợi Mục Trần:

      – Tiểu tử giỏi lắm, xem ra ngươi kế thừa thiên phú của mẫu thân ngươi.

      – Đừng bỏ qua cố gắng của ta chứ…

      Mục Trần khẽ cười trả lời. nếu phải thời gian này bỏ ăn bỏ ngủ nghiên cứu thử nghiệm Hỏa Viêm Trận, hơn nữa trải qua vô vàn thất bại, làm sao có thể trong thời gian ngắn có thể thành công kiến tạo được linh trận này?

      Mục Phong cười tủm tỉm gật đầu, ánh mắt vui mừng pha lẫn tự hào, cái tâm tình phẫn nộ lúc trước vì nguyên nhân Liễu vực giở trò phá hoại lúc này tiêu tan sạch .

      – Ôn tiên sinh, ngươi thấy Mục Trần thế nào? Có thể giúp đỡ chút nào ?

      Mục Phong nhìn Ôn Linh, hỏi.

      Ôn Linh trầm ngâm chút, :

      – Mục Trần có thể ngưng luyện ra Hỏa Viêm Trận đúng giả, bất quá vừa mới nhập môn, vẫn chưa thể chân chính được xem là Linh Trận sư cấp 1, về mặt kinh nghiệm, nhãn lực này nọ cũng cần phải được tôi luyện thêm.

      Mục Phong lại nhìn Mục Trần, gật đầu đồng ý. dù có thiên phú tốt thế nào nữa, nhưng kinh nghiệm phải là thứ tự dưng có được.

      Mục Trần thở dài, bày ra cái sắc mặt chán nản buồn rầu

      – Ha ha ha, bất quá thôi . . . kinh nghiệm chỉ có thể tích lũy dần dần, kiến tạo Tụ Linh trận cấp 2 cũng là cơ hội tốt, tại miễn cưỡng đủ tư cách tham dự chút.

      Ôn Linh nhìn sắc mặt phát khổ của Mục Trần, cười lớn.

      Mục Trần nhướng mày ngạc nhiên, vui mừng chắp tay

      – Vậy đa tạ Ôn tiên sinh.

      Ôn Linh khoát tay, ánh mắt đối với Mục Trần càng thêm hãnh diện. Thiếu niên có thiên phú như thế, người như lão làm sao mến tài cho được. Lão cũng hiểu, về sau này bản thân khó mà chỉ bảo thêm được, vì chừng thời gian xa nữa, nhanh chóng vượt mặt mình, khi đó còn chưa biết ai phải cầu cạnh học hỏi ai đâu.

      Ba vị Linh Trận sư kia nghe thấy cũng dám cất tiếng phản đối, hẳn nhiên đều vì việc vừa nãy Mục Trần biểu ra làm cho kinh sợ. Theo như Ôn Linh vừa , tên nhóc Mục Trần này tiếp xúc linh trận dường như chỉ mới tháng trở lại đây, mới nhập môn sơ học, thế mà thành tựu muốn vượt qua bọn họ. E rằng lâu nữa, tên thiếu niên chưa ráo đầu kia trở thành Linh Trận sư lợi hại nhất Bắc Linh cảnh chừng.

      – Ngày mai Mục Trần cùng chúng ta đến khu vực bố trí Tụ Linh trận, trước hết cho làm quen vài thứ, đợi vài ngày nữa rồi chúng ta dốc toàn lực ra tay, được chứ?

      Ôn Linh nhìn về phía Mục Phong, ra chiều hỏi ý.

      – Được!

      Mục Phong hề có dị nghị gì, chỉ cần có thể khiến cho tài nghệ của Mục Trần phương diện linh trận sâu thêm bước, cho dù có lãng phí tiền của lão cũng hề đau lòng.

      Mọi chuyện quyết định, Ôn Linh và mấy người kia lại đàm đạo với Mục Phong vài chuyện chung quanh, sau đó cáo từ ra về.

      – Tiểu tử ngươi ngày mai nên theo Ôn Linh tiên sinh học hỏi cho kỹ, đừng tưởng có thiên phú là có thể lên mặt tự cao. Tu luyện linh trận cũng phải có thiên phú là tiến xa được đâu đấy!

      Mục Phong thấy bọn người kia đều rời , mới nghiêm mặt răn đe Mục Trần.

      – Dù sao bất kể thế nào, nếu tiểu tử nhà ngươi tu luyện linh lực có tầm thường chăng nữa, cũng thể qua loa bình thường khi tu luyện linh trận được. Nếu còn gì mặt mũi của mẫu thân ngươi chứ?

      Mục Trần hai mắt trắng dã, quạu quọ liếc lên trần nhà, bất giác cất tiếng hỏi:

      – Mẹ là Linh Trận sư lợi hại lắm sao?

      – Bản lĩnh linh trận của nàng, đừng là Bắc Linh cảnh, mà cả đến Ngũ Đại Viện e rằng cũng khó có người nào đủ khả năng sánh ngang.

      Mục Phong cười khẩy.

      – Lợi hại như vậy sao?

      Mục Trần trợn mắt, Linh Trận sư ở Bắc Linh cảnh xét ra cũng cao lắm, phần lớn đều bình thường, Nhưng Ngũ Đại Viện là nơi nào chứ? Những Linh Trận đại sư cực mạnh ở đó, chừng chỉ lật tay thừa sức gạt bỏ cường giả Thần Phách cảnh, mẫu thân của có thể lợi hại hơn hẳn bọn họ sao chứ?

      – Bất quá mẹ lợi hại như thế, phải khiến tía có áp lực lớn lắm sao?

      Mục Trần đột nhiên khẽ liếc Mục Phong, cất giọng trêu chọc.

      – Lúc trước ta gặp mẹ của ngươi, nàng vì vài lý do mà bị phong ấn thực lực đến cực thấp. Khi đó ta chăm sóc nàng như nữ nhân yếu đuối bình thường, bảo vệ cho nàng, lúc cuối cùng còn suýt nữa vì nàng mà chết….

      Mục Phong cười khoái trá, khóe mắt có vẻ đắc ý, :

      – Ta nào ngờ được nàng lại lợi hại như vậy, bất quá mẹ của ngươi rất dịu dàng, làm gì có tạo áp lực cho ta chứ.

      – Ra là lợi dụng người ta lúc khốn cảnh. Ngày đó thực lực bị phong ấn, hẳn là lúc tâm tình của mẹ phòng bị yếu nhất, bằng làm cách nào mà lại xem trọng nam tử cùi bắp như tía cơ chứ.

      Mục Trần ra vẻ hiểu gật gù.

      – Tên nhóc chết bầm muốn ăn đòn hả!

      Mục Phong thẹn quá thành giận, nộ hỏa đỏ mặt giơ tay định gõ đầu . Mục Trần lại cười lớn bỏ chạy mất dạng, bỏ lại cha với khuôn mặt dở khóc dở cười.

      – Cái tên nhóc…..

      Mục Phong thu tay lại, chợt vui vẻ mỉm cười, lẩm bẩm:

      – Tịnh nhi, con của chúng ta càng ngày càng giỏi. Ta nghĩ sau này ắt có thể siêu đẳng hơn cả nàng, có lẽ đó chính là lúc gia đình chúng ta đoàn tụ….

      Bất giác nhắc tới chuyện sâu kín trong lòng, ánh mắt lão tối sầm lại, hai bàn tay nắm chặt, gương mặt lạnh như băng.

      – Các ngươi xem thường ta ư, sao cả! Quả thực ta có cái loại năng lực đó. Bất quá…. lão tử còn có đứa con đó!

      Sáng sớm hôm sau, mặt trời chưa ló dạng, Mục Trần ra khỏi phòng, sau đó bước đến phòng nghị gặp đám người Mục Phong, Ôn Linh sớm chờ .

      thôi.

      Mục Phong thấy Mục Trần cũng tới, cười nhạt tiếng, dẫn đầu mọi người rời khỏi Mục phủ, về phía bắc Mục thành. Ở nơi đó là quảng trường rộng lớn, ngày thường là nơi huấn luyện dành cho hộ vệ, binh sĩ của Mục vực. Nếu như có thể kiến tạo thành công Tụ Linh trận cấp 2, tất nhiên tăng cường tốc độ bồi dưỡng cường giả, đồng thời cũng tạo thêm sức hấp dẫn đối với cường giả bên ngoài. Dù sao lợi ích từ việc tu luyện trong Tụ Linh trận đối với bất kỳ ai cũng đều ràng và ham muốn.

      giờ khu vực quảng trường, đều bị vệ binh Mục vực phong tỏa, đám người Mục Phong tiến vào quảng trường, dừng bước lại, ánh mắt mỗi người mơ hồ đều có chút háo hức.
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 71: Liên Hợp Bày Trận




      Mục Trần nhìn về phía trước, giữa quảng trường là năm cột đá màu ám kim cao sừng sững hơn 10 trượng. cột đá phủ kín những hoa văn huyền ảo, xung quanh mơ hồ có dấu hiệu dao động của thiên địa linh khí.

      – Đây là Tụ Linh thạch dùng để tạo thành Tụ Linh trụ ư?

      Mục Trần bước tới, những Tụ Linh trụ ở Tụ Linh trận cấp 3 trong Bắc Linh viện cũng có, bất quá những thứ kia có màu hoàng kim sáng bóng, độ tinh thuần có lẽ hơn hẳn năm cái trụ của Mục vực bọn rất nhiều.

      – Năm cái Tụ Linh trụ này chính là trung tâm Tụ Linh trận, mỗi trụ đều có giá chế tạo lên tới 100v linh tệ.

      Mục Phong than thở lẩm bẩm.

      Mục Trần gật đầu, Tụ Linh trận hoàn toàn khác với linh trận bình thường. Nó có tính công kích nào, nhưng lại là thứ nhiều thế lực muốn có, cũng đãi diện cho sức mạnh của thế lục đó. Liễu vực nhiều năm nay vẫn vững vàng ở vị trí đệ nhất vực Bắc Linh cảnh, ngoại trừ nội tình hùng hậu, cũng do họ có tòa Tụ Linh trận cấp 2.

      Để có thể được tu luyện trong Tụ Linh trận cấp 2 kia, ít cường giả trai tráng thực lực mạnh mẽ tìm đến nương tựa Liễu vực, kiếm cho mình điều kiện tu luyện tốt để mưu cầu tiến xa hơn con đường phát triển năng lực.

      chung, Tụ Linh trận là loại linh trận phổ thông, nhiều người biết. Phần lớn Linh Trận sư đều biết trận đồ của nó, thành ra giá trị của trận đồ cao. Dù vậy, biết biết, nhưng có thể kiến tạo thành công có mấy ai. Chưa kể đến tài lực có, ngay cả thao tác kiến tạo cũng cực kỳ phức tạp.

      Khoan hãy đến số lượng nguyên vật liệu trân quý, chỉ đến linh ấn làm trung tâm Tụ Linh trận, cần ít nhất số lượng 50 linh ấn. Với số lượng đó, nhiều Linh Trận sư cấp 2 còn chưa thể mình đạt tới. Mà số lượng Linh Trận sư cấp 2 ở Bắc Linh cảnh cũng khá hiếm thấy, Mục vực căn bản mời được bọn họ, nên chỉ có cách lấy số lượng bù đắp, liên kết bốn vị Linh Trận sư cấp 1 mưu cầu thành công.

      Bất quá may mắn Ôn Linh từ lâu lão Linh Trận sư cấp 1 đỉnh cấp, có tỉ lệ rất cao thăng tiến lên Linh Trận sư cấp 2. Có lão dẫn đầu, khả năng thành công cũng cao hơn nhiều.

      – Lần này xây dựng Tụ Linh trận cấp 2 chúng ta có năm người, mỗi người phụ trách trụ Tụ Linh châu, cùng dựa theo trận đồ để hoàn thành từng phần của nhau, kết bối lại rồi khởi động trận pháp.

      Ôn Linh nhìn bốn người trước mặt, ôn tồn dặn dò.

      – Mỗi người trong nhóm phụ trách phần trận đồ cũng là biện pháp, bất quá phải cần mọi người ăn ý tốt, tránh xảy ra bất cứ sai lầm nào, nếu xuất kết cục đáng tiếc…

      Mục Trần do dự chút, tại cũng phải là tên mới nhập môn linh trận, tự nhiên cũng nhìn ra thiếu sót trong biện pháp này. Mặc dù điều ra mấy người kia cũng biết từ lâu, nhưng thân phận là thiếu chủ Mục vực, cũng ai lên tiếng chê bai.

      Ôn Linh gật đầu, thở dài:

      – Chuyện đó ta biết, nhưng cũng có biện pháp. tự thân mình kiến tạo Tụ Linh trận cấp 2, ta nghĩ cả Bắc Linh cảnh cũng tìm ra Linh Trận sư cấp 2 có trình độ lợi hại như thế. . .

      – Lúc trước Liễu vực kiến tạo Tụ Linh trận cấp 2 của họ cũng áp dụng biện pháp này, hơn nữa ta biết được họ cũng thất bại ít, tổn thất , bất quá chi tiết thế nào ta cũng .

      Mục Phong khẽ cười, :

      – Nguyên vật liệu chúng ta chuẩn bị đến bây giờ chỉ còn đủ để sử dụng lần nữa thôi, nếu lại thất bại đành phải chuẩn bị thêm thời gian.

      – Nếu chúng ta thất bại kiến tạo lần này, e rằng Liễu vực nhân cơ hội mà bêu rếu đả kích chúng ta, lúc đối với chúng ta tứ bề đều bị giảm danh tiếng, khó tránh bất lợi.

      Chu Dã bất đắc dĩ .

      Mục Phong khoát tay, thèm để ý đến chuyện đó:

      – Cứ làm hết sức là được!

      Chu Dã cười khổ, lão biết vì có Mục Trần tham dự nên Mục Phong mới sảng khoái như vậy, tránh tạo cho Mục Trần những áp lực đáng có, vả lại nếu thất bại cũng quá áy náy. Làm như vậy cũng khiến áp lực tâm lý với mấy vị kia giảm nhiều, chừng có thể thành công tạo ra Tụ Linh trận cấp 2, lúc đó danh tiếng của Mục vực tự nhiên cũng tăng cao.

      Mục Trần liếc nhìn Mục Phong, gì. Dù sao làm con nhiều năm, bản tính cũng tinh tế, bề ngoài cha tỏ vẻ thành vấn đề, nhưng hiểu trong lòng Mục Phong coi trọng việc này đến thế nào.

      – Lần này bày trận, ta phụ trách 20 linh ấn, còn lại 30 linh ấn, Trần Lăng và hai vị mỗi người 8 linh ấn, Mục Trần phụ trách 6 linh ấn.

      Ôn Linh nhìn qua Mục Trần, :

      – Ngươi nhất nhất được xem thường 6 linh ấn này, muốn dung nhập phần này vào trận đồ, ta nghĩ so với Hỏa Viêm Trận kia khó hơn ít đâu.

      Mục Trần gật đầu, tự nhiên là hiểu được đạo lý này. Hơn nữa kinh nghiệm nông cạn, Ôn Linh cho phép phụ trách 6 linh ấn là rất coi trọng rồi.

      – Bây giờ ta lại vài điểm mấu chốt của Tụ Linh trận, ngươi phải nhớ cho kỹ, tránh sơ sót điểm nào mà phá hủy đại cục.

      Ôn Linh nghiêm khắc .

      – Vâng

      Mục Trần lễ phép mỉm cười. Thiếu niên khôi ngô mặc dù còn có vẻ khờ khạo, nhưng rất khiêm tốn khiến cho ba vị Linh Trận sư kia cũng thầm tán thưởng, khá ưng ý. có thân phận thiếu chủ Mục vực, lại có thiên phú kinh người, nhưng ngờ vẫn hiền lành như thế. Đổi lại là người khác chừng lỗ mũi sớm cao hơn đầu.

      Mục Phong rất chăm chú lắng nghe Ôn Linh giảng giải những thao tác xây dựng Tụ Linh trận chỉ dẫn cho Mục Trần. Lão vui vẻ cười, phất tay dẫn Chu Da và mấy vệ binh lui . Mấy cái linh trận này kia kia nọ, thực lão nghe chút là đau đầu, thôi cứ để cái mớ phiền não đó cho tiểu tử con trai mình .

      Mấy ngày kế tiếp, Mục Trần đều sáng sớm đến quảng trường cùng với mấy người Ôn Linh luyện tập cho thuần thục những thao tác bố trí, nghiên cứu Tụ Linh trận cấp 2. Thái độ của khá ôn hòa ham học hỏi, khiến cho mấy vị Linh Trận sư kia cũng rất hài lòng, chia sẻ những kinh nghiệm bố trí linh trận cho . Mục Trần cũng rất khiêm tốn chăm chú học hỏi.

      Dưới cố gắng đó, vài ngày sau Mục Trần phần lớn hiểu được Tụ Linh trận cấp 2. cũng cảm thấy kinh hãi với độ phức tạp của Tụ Linh trận kia. Quả cái trận đồ Hỏa Viêm Trận mà mấy hôm trước phải gian nan vất vả liền tù tì mấy ngày đêm quên ăn quên ngủ lăn lộn mới mò ra được, so với Tụ Linh trận này lại chẳng thấm tháp vào đâu.

      Khi mấy người Ôn Linh thấy Mục Trần bắt đầu có hiểu biết khá tốt về Tụ Linh trận cấp 2, mới thảo luận phen, rốt cục quyết định hôm sau chính thức thực !

      Mục Trần đứng quảng trường, đăm đăm nhìn năm thạch trụ sừng sững. hít hơi sâu, dần bình ổn lại tâm tình kích động hồi hộp.

      bên, Mục Phong vỗ vai , cười trấn an:

      – Quyết tâm làm hết mình là tốt, thất bại cũng hề gì, dù sao cũng chỉ chậm lại thời gian mà thôi.

      Mục Trần cười mà trả lời, nhìn Ôn Linh. Sắc mặt của lão cũng chỉ có nghiêm trọng, bất chợt vung tay lên, thân hình khẽ động leo lên Tụ Linh trụ.

      Mục Trần và ba người nhóm Trần Lăng thấy vậy cũng nhanh chân phóng lên, mỗi người đều đứng cây Tụ Linh trụ khác nhau.

      – Chuẩn bị hành động.

      Ôn Linh gằn giọng quát khẽ, tay giơ cao, luồng sáng trong tay bừng lên, dao động linh lực hùng hồn tuôn ra.

      Bốn người kia cũng đồng loạt ra tay, bốn luồng sáng bốc cao. Đó đều là những tinh phách linh thú cao cấp, bố trí trận pháp này, tinh phách linh thú cũng là nguyên liệu thể thiếu, vì trận pháp cần có năng lượng khổng lồ chứa trong tinh phách làm nhiên liệu dẫn đường.

      – Bắt đầu !

      Ôn Linh nhìn lên luồng sáng lơ lửng đầu, quát lên, tay áo vung ra, 20 linh ấn nhanh chóng xuất . Tốc độ ngưng tụ linh ấn của lão vượt xa Linh Trận sư cấp 1 bình thường.

      Trần Lăng hâm mộ nhìn qua, họ tuy cũng là Linh Trận sư cấp 1, nhưng so với Ôn Linh cũng kém ít, dù sao lão ta cũng sắp thăng cấp trở thành Linh Trận sư cấp 2 rồi.

      Bọn họ hâm mộ chút, rồi cũng tập trung lại, mỗi người ngưng tụ ra 8 linh ấn, cẩn thận điều khiển chúng nó nhét vào tinh phách linh thú lơ lửng đầu kia.

      “Viu.”

      Mục Trần cũng ra tay, 6 linh ấn ngưng tụ đầu ngón tay. Với năng lực tai, ngưng tụ khống chế 6 linh ấn quả là dễ dàng điêu luyện.

      6 Linh ấn biến mất trong tinh phách linh thú, sau đó khí bốn phía nhộn nhạo,Mục Trần khép hờ mắt, ngón tay nhàng đong đưa, khí chung quanh tinh phách linh thú xuất từng đạo hào quang cẩn thận lan ra, đan xen vào nhau.

      Quảng trường yên tĩnh, năm người đều tập trung tinh thần, cẩn thận bố trí phần trận đồ mà mỗi người phụ trách.

      Mục Phong đứng cách đó xa, khuôn mặt nghiêm trang nhìn dao động linh lực giữa sân, ánh mắt khá khẩn trương. Nếu lần này vẫn may thất bại, ít nhất phải cần thêm nửa năm sau mới hồi phục. Đến lúc đó bị Liễu vực châm chọc thành cái dạng gì cũng biết.

      – Dặn dò bên dưới, bất kể kẻ nào cũng được đến gần.

      Mục Phong phất tay, giọng .

      – Dạ

      vệ binh thấp giọng trả lời, dẫn theo vài người lặng lẽ tản ra.

      Thời gian Mục Phong bồn chồn lo lắng chờ đợi nhanh chóng trôi qua, nháy mắt canh giờ, mà dao động linh lực trong sân càng lúc càng thêm cuồng bạo. năm cây Tụ Linh trụ, trận đồ phức tạp với linh lực đủ màu lóe sáng chói mắt.

      Lại thêm nửa canh giờ trôi qua, Ôn Linh là người đầu tiên mở mắt, vẻ mặt khẩn trương nghiêm trọng. Kiến tạo Tụ Linh trận này lão mình gánh hết phân nửa, nếu người khác xuất sai lầm còn có thể cứu vãn, nhưng bản thân lão mà sai lầm, cơ bản trận này là hoàn toàn thất bại.

      Kế sau Ôn Linh, mấy người kia cũng lần lượt mở mắt ra, hẳn nhiên đều hoàn thành bộ phận trận đồ do mình phụ trách.

      – Liên trận!

      Ôn Linh nhìn thấy thế, thần sắc nghiêm trang quát lên. Bước tiếp theo chính là bước khó khăn nhất, nếu liên kết có sai sót, dẫn đến phá hỏng các bộ phận, khiến chỉnh thể hỏng luôn.

      Mục Trần và mấy người kia đều nghe thấy, căng cả người lên, tập trung tinh thần đến cực hạn, rồi những quang trận phức tạp đầu họ bắn ra từng tia sáng, giao hòa đan xen vào nhau.

      Bên ngoài, Mục Phong và mấy người cao tầng Mục vực nhìn thấy cảnh này, tâm trạng cũng trở nên thấp thỏm. Bọn họ hiểu , thành hay bại, đều phải xem ở bước này.
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 72: Tâm Trận


      “Uoong Uoong”

      Linh lực cuồng bạo mà hùng hồn như sóng cuộn giữa trung. Bên ngoài quảng trường đông đảo những cặp mắt thấp thỏm nhìn lên phía đầu đám người Ôn Linh, Mục Trần. Nơi đó, năm quang trận linh lực phức tạp chậm rãi kết nối.

      “Viu”

      Năm quang trận cấp tốc run rẩy, từng luồng sáng linh lực trong đó bắn ra, chui vào trung tâm trận pháp, vươn ra giao tiếp với nhau.

      Từng luồng ánh sáng lần lượt giao nhau phức tạp, tạo nên những trận chấn động. Năm Linh Trận sư trong đó đều mang sắc mặt nghiêm trọng, ai dám phân tâm chút nào. Lúc này, bất kể tia linh lực nào xảy ra sai sót, đều tạo thành hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

      “Roẹt roẹt”

      Những luồng sáng lặng lẽ tiếp xúc với nhau, Mục Phong nhìn thấy năm quang trận vốn tách rời nhau mơ hồ có dấu hiệu sát nhập lại.

      Bất quá lão dám thở mạnh chút nào, vì lão biết nó vẫn còn xa mới thành công.

      Thời gian từng chút trôi qua, quỹ đạo chuyển động của những luồng sáng kia càng lúc càng phức tạp. Công việc này cần có chế linh lực cực kỳ chính xác. Hai luồng linh lực tiếp xúc nhau, đều phải khống chế hỗ trợ mạnh yếu hòa hợp với nhau. Nếu làm khác khiến cho bên phía linh lực yếu hơn bị công kích tan tác, dẫn đến thất bại.

      Việc này quả rất cần thủ pháp khống chế điêu luyện.

      Ôn Linh và mấy vị kia càng lúc càng nghiêm trọng hơn, trán túa ra mồ hôi như mưa, những thao tác điều khiển này khá hao tổn tinh thần.

      Mục Trần ngưng thần chăm chú, ánh mắt của và mấy người kia bất giác lặng lẽ khép lại. Tuy trước mắt chỉ màu đen tối, nhưng kỳ dị là tâm thần như trôi theo những luồng sáng linh lực, như phiêu đãng giữa dòng nước trong Tụ Linh trận. chỉ thấy bộ phận linh trận do phụ trách, mà ngay cả những linh trận của mấy người Ôn Linh bên kia cũng đều nằm trong lòng .

      Giờ khắc này, thế giới bên ngoài dường như hoàn toàn tách biệt với cơ thể , mọi động tĩnh đều thể khiến bị quấy nhiễu phân tâm. Trong lòng chỉ còn những quỹ đạo trận đồ phức tạp khó hiểu đan xen lẫn lộn vào nhau.

      Dưới trạng thái kỳ lạ đó, lo lắng trong lòng Mục Trần bỗng nhiên nhạt hẳn, ngón tay run run, từng luồng linh lực đều chuyển động theo tâm ý của .

      Lúc này nhận thấy cảm giác thân quen thành thạo với linh trận trước mắt, giống như sinh ra biết.

      Giữa trung, năm trận đồ, những luồng linh lực kết nối kéo chúng nó hội tụ lại chỗ, dần dần xuất dấu hiệu dung hợp.

      Mục Phong nhìn thấy biến hóa đó, gương mặt bất giác trở nên vui mừng, dường như mọi việc vô cùng thuận lợi.

      Bất quá Ôn Linh thể lơi lỏng như vậy. Lão biết trận pháp loại này nếu chưa kết thúc, bất cứ bước nào cũng có thế phá hư công sức từ đầu đến cuối.

      – Còn chút nữa….

      Ôn Linh cắn răng, cố gắng giữ vững tâm trạng, khống chế linh lực duy trì ổn định, kết nối đến bốn trận đồ bên kia, hoàn thành bước quan trọng khó khăn nhất.

      Ngay khi bước cuối cùng được hoàn thành, trong lòng lão bất giác buông lỏng mừng rỡ. Ngay lúc đó, lão đột nhiên cảm giác thấy dao động khác thường trong linh trận truyền ra.

      Dao động kia mãnh liệt, nhưng khiến Ôn Linh nháy mắt biến sắc, vội ngẩng đầu, nhìn thấy linh trận trước mặt Trần Lăng xuất dấu hiệu hỗn loạn .

      – Nguy!

      Trái tim Ôn Linh giật thót lên, sắc mặt trắng bệch. Nguyên do Trần Lăng và gã Linh Trận sư bên cạnh kết nối, tên kia dường như kéo dài luồng sáng linh lực hơn chút, khiến cho luồng linh lực của Trần Lăng bị đánh cho xơ xác.

      Trần Lăng thấy điểm ấy, sắc mặt cũng kịch biến, vội vàng muốn xoay qua cứu trợ nơi đó, lẫn nữa ngưng tụ kết nối ánh sáng. Thế nhưng gấp gáp sinh lỗi, ngược lại khiến cho quang trận ổn định của trở nên bồng bềnh lắc lư.

      “Rắc.”

      Đột ngột tiếng gãy vang lên từ trong quang trận của Trần Lăng, sắc mặt tái xanh nhìn qua, từng đạo linh lực ánh sáng trong quang trận lần lượt tiêu tán dần, thậm chí lan đến linh ấn của , phá hủy hết ba cái, chấn cho vỡ nát tan .

      Biến cố bên phía Trần Lăng khiến cho hai người kia cũng đại biến sắc mặt, đặc biệt là người trực tiếp khiến cho luồng sáng linh lực của Trần Lăng bị đánh cho xơ xác, sắc mặt càng khó coi hơn.

      Linh ấn khi bị phá, cơ bản là phá hủy hết nữa linh trận. Mà khi mất phần quang trận của Trần Lăng, Tụ Linh trận này căn bản có khả năng hoàn thành .

      – Chuyện gì….

      Biến cố bất chợt giữa quảng trường đều thoát khỏi tầm mắt của Mục Phong và Chu Dã. Cả hai đều nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào quang trận lung lay hỗn loạn trước mặt Trần Lăng, chua xót cam lòng, ngờ đến bước này vẫn còn xảy ra vấn đề.

      – Trần Lăng! Ổn định tâm thần, được loạn!

      Ôn Linh quát lên cảnh tỉnh.

      Trần Lăng cắn răng, hít sâu toàn lực ổn định quang trận. Thế nhưng 3 linh ấn của bị chấn vỡ, quang trận của còn trọn vẹn.

      – Ôn lão ca, bên phía ta thể chống đỡ lâu được nữa, có lỗi, lần này lại do ta phá hỏng mọi thứ.

      Trần Lăng gượng gạo .

      – Ngươi có ba linh ấn bị thoát phá, linh trận trọn vẹn chút thôi, bây giờ còn có thể ngưng tụ lại linh ấn bổ sung ?

      Ôn Linh cắn răng, gợi ý.

      – Ta. . .

      Trần Lăng đỏ mặt hổ thẹn,

      – Ta e rằng thể cùng lúc duy trì trọn vẹn linh trận đồng thời tiếp tục ngưng tụ linh ấn. . .

      Ôn Linh thở dài, nhìn hai vị Linh Trận sư kia, bọn họ cũng xấu hổ lắc đầu. Cả hai năng lực có hạn, làm gì đủ sức phân thần hỗ trợ bên phía Trần Lăng được.

      Ôn Linh thấy thế, khuôn mặt đầy vẻ chua cay. Lần này liên hợp bày trận, lão nhận hết phần phức tạp nhất về mình, điều khiền 20 linh ấn đến phần quan trọng, thể dứt ra hỗ trợ được nữa.

      Lão than thở tiếng, quay nhìn Mục Phong, bất đắc dĩ nhắm mắt lắc đầu. Xem ra lần này vẫn phải cam chịu thất bại.

      Mục Phong cười khổ, gật đầu, định phất tay bảo họ dừng lại.

      – Gì kia?

      Bất quá ngay lúc đó, Chu Dã bên cạnh bất ngờ thốt lên kinh ngạc:

      – Tiểu mục . . .

      Mục Phong nghe vậy vội nhìn sang Mục Trần vẫn nhắm chặt hai mắt, dường như hề nhận ra tình huống trong trận, nhưng đầu ngón tay của lại xuất thêm 3 linh ấn.

      muốn làm cái gì?

      Ôn Linh và mấy người kia cũng theo tiếng hô của Mục Dã mà nhận ra hành động của Mục Trần, mấy người đều sửng sốt. Bất quá sắc mặt họ nhanh chóng biến đổi, vì cả bốn người đều thấy 3 linh ấn của Mục Trần bắn về phía trung trước mặt Trần Lăng.

      3 Linh ấn nhanh chóng dung hòa vào khí, từng luồng sáng linh lực nhanh chóng lan ra, quấn quanh quang trận lung lay sắp đổ kia.

      – Là phần quang trận bị chấn vỡ của Trần Lăng!

      Ôn Linh và mấy người kia đều có nhãn lực hơn người, liếc mắt biết ngay Mục Trần vừa vẽ ra cái gì, đúng là phần quang trận bị vỡ lúc nãy của Trần Lăng!

      Bất quá ngay lúc đó, ánh mắt kinh ngạc lẫn vui mừng liền trở thành hoảng sợ, việc này có thể sao chứ? Trong năm người Mục Trần có năng lực và kinh nghiệm kém nhất, cũng chỉ mới được xem là chuẩn Linh Trận sư cấp 1, mà phần linh trận kia của Trần Lăng vốn hề tiếp xúc qua, làm thế nào có thể nhanh chóng tu bổ cách hoàn mỹ chút sai sót như thế kia?

      Ôn Linh liếc nhìn mấy người, đều thấy vẻ mặt kinh dị của họ. Nhìn lại Mục Trần, phát ngờ vẫn nhắm chặt hai mắt, căn bản cần nhìn cũng có thể ngưng tụ được bộ phận quang trận bị phá hủy của Trần Lăng.

      – Tại sao lại có chuyện này?

      Hai gã Linh Trận sư kia hoảng sợ thất thanh.

      Ôn Linh cũng vô cùng kinh ngạc gắt gao nhìn chằm chằm vào hai con mắt vẫn nhắm chặt kia. hề mở mắt ra, nhưng mười ngón tay của Mục Trần vẫn nhàng rung động, bất giác lão nghiêm sắc mặt, chậm rãi :

      dường như tiến vào trạng thái Tâm Trận.

      – Trạng thái Tâm Trận?

      Trần Lăng nghe mà ngẩn người, bất chợt hít hơi sâu, ánh mắt bất khả tư nghị:

      – Trạng thái Tâm Trận phải đến cấp 3 mới có thể tiến vào hay sao? Làm cách nào làm được?

      Ôn Linh cũng cảm thấy khó tin, lão cũng chỉ đành cười khổ:

      – Ta cũng . . . Dường như thiên phú linh trận của chỉ là cấp độ quái thai. Tình huống này tuy rằng khó thấy, nhưng vài người có thiên phú dị bẩm hơn cả quái thai tu luyện linh trận, có thể trước khi đạt đến cấp 3 gặp cơ duyên để tiến vào trạng thái huyền diệu đó.

      Trần Lăng gì nữa, trong lòng tràn ngập hâm mộ. Trạng thái kia e rằng cuộc đời của cũng khó mà chạm đến, thế nhưng tên thiếu niên mới sơ học linh trận lại có thể lơ mơ tiến vào, khiến cho người ta ghen tị.

      – Trần Lăng, khống chế cho tốt phần linh trận còn lại của ngươi, kết nối với Mục Trần, tiếp tục hợp trận!

      Ôn Linh bình tĩnh quay lại việc chính.

      Trần Lăng nghe thấy vội gật đầu, cẩn thận khống chế quang trận bị tàn phá kia, chậm rãi kết nối với phần quang trận được Mục Trần bổ sung.

      – Hợp trận!

      Ôn Linh quát lên, mấy người kia lần nữa thúc giục liên hợp linh trận. Rốt cục lúc này xuất tình huống bất trắc nào nữa, năm quang trận hoàn mỹ dung hợp lại. Bất ngờ, cỗ dao động linh lực cường đại từ giữa bùng nổ lan ra, hóa thành những quang hoa sáng trưng bao phủ bầu trời. Mọi người trong Mục thành đều cảm thấy lượng lớn thiên địa linh khí như bị hấp dẫn kéo về quảng trường phía bắc hội tụ lại.

      – Thành công !

      Ôn Linh và ba người kia nhìn linh trận phức tạp khổng lồ giữa trung quang trường, ánh mắt mừng rỡ hưng phấn reo lên, cảm giác thoải mái trút được gánh nặng. Bên ngoài quảng trướng, Mục Phong nhìn thấy cục diện đó cũng trở nên kích động.

      Ôn Linh dần bình tĩnh lại, đưa mắt phức tạp nhìn thiếu niên ngồi cách đó xa. chậm rãi mở hai mắt, cũng nhìn lại Ôn Linh, gãi đầu, tỏ vẻ mờ mịt :

      – Chúng ta hoàn thành rồi sao?

      Ôn Linh nghe thế, bất giác gương mặt cứng đơ như cây cơ.
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 73: Danh Ngạch Hạt Giống


      – Ngươi biết chuyện gì cả sao?

      Ôn Linh trợn mắt nhìn gương mặt mù mờ của Mục Trần.

      Mục Trần khẽ nhíu mày, mơ hồ nhớ lại trước đó có cảm giác gì đó rất lạ, nhưng cụ thể ra làm sao, cũng lắm.

      – Ngươi vừa tiến vào trạng thái Tâm Trận.

      Ôn Linh giọng .

      – Trạng thái Tâm Trận?

      Mục Trần sửng sốt.

      – Đó là loại trạng thái chỉ có thể gặp ở Linh Trận sư cấp 3 trở lên, trạng thái huyền diệu. Khi đó người bày trận thoát khỏi trói buộc của đôi mắt, trực tiếp lấy tâm khiển trận, quỹ đạo linh trận đều ở trong lòng, tùy tâm mà động.

      Ôn Linh nhìn Mục Trần, :

      – Lúc nãy Tụ Linh trận gặp biến cố, tưởng rằng phải thất bại, bất quá ngươi lại vô thức ra tay hỗ trợ bổ sung kịp thời.

      Mục Trần ngạc nhiên, dường như nhớ ra Tụ Linh trận kia đúng là ra đầy đủ trong lòng . Thời điểm cuối cùng, linh trận xuất vài chỗ thiếu hụt linh ấn, như phản xạ liền nghĩ đến phải làm cái gì đó để bổ khuyết.

      ra đó gọi là trạng thái Tâm Trận.

      Mục Trần tỏ ra khá tò mò, nhờ loại trạng thái kia, cảm giác việc bố trí linh trận trở nên thoải mái dễ dàng hơn rất nhiều, những luồng sáng linh lực tùy tâm mà động, cảm giác thuận buồm xuôi gió rất sướng khoái.

      – Nhưng nhìn cái vẻ mặt của ngươi, hẳn là vô ý mà tiến vào trạng thái huyền diệu đó. Nếu ngươi may mắn thể ngộ thêm nhiều cảm giác đó, ta nghĩ ngươi có thể tự chủ tiến vào trang thái Tâm Trận, mang lại lợi ích rất lớn cho việc ngươi tu luyện linh trận.

      Ôn Linh tặc lưỡi, giọng của lão lúc này khó mà che giấu được hâm mộ và ghen tị. Trạng thái Tâm Trận, biết bao nhiêu Linh Trận sư tha thiết ước mơ mà được a! Ngay chính bản thân lão cũng chưa bao giờ được thử qua.

      Mấy người Trần Lăng bên cạnh cũng đưa cái nhìn phức tạp tới Mục Trần. tại thực họ cách nào có thể lên mặt trưởng bối với . Họ biết bản thân thuộc tầng lớp với tên kia, có lẽ lâu nữa thôi, họ phải ngước mặt nhìn lên, khiêm tốn xin thiếu niên ngây ngô kia chỉ giáo cho.

      – Ha ha, đa tạ các vị, lần này thành công kiến tạo Tụ Linh trận cấp 2, đối với Mục vực chúng ta thực đại ân a!

      Đúng lúc này, Mục Phong thần sắc hân hoan, vẻ mặt tươi cười cuồng hỉ tiến vào, ôm quyền khách khí buông lời cảm tạ mấy người Ôn Linh, Trần Lăng.

      Ôn Linh chỉ cười nhạt, còn hai trong ba người kia lại đỏ mặt. Bọn họ suýt chút nữa phá hỏng mọi thứ, nếu phải Mục Trần vừa may tiến nhập vào trạng thái Tâm Trận, e rằng lần này tội lỗi đều phải trút lên đầu họ.

      – Mục vực chủ, công lớn trong chuyện này vẫn do Ôn lão ca và thiếu chủ…

      Trần Lăng tỏ vẻ hổ thẹn.

      – Trần Lăng tiên sinh cứ đùa, công sao tính lớn được, nếu có ba vị, ta dám chắc Tụ Linh trận này cách nào bố trí được!

      Mục Phong nghiêm mặt hào sảng đáp lời.

      Trần Lăng nghe thấy, bất giác cảm động trong lòng, ôm quyền cúi chào, ánh mắt hoàn toàn mất kiêu căng lúc trước. Mục Phong có thể làm chủ Mục vực, khí độ quả thu hút người khác, ngày sau ra có thể nhờ cậy Mục vực nhiều hơn nữa, vả lại Mục Trần có thiên phú tu luyện linh trận khủng bố như thế, đạt đến trình độ cao đến mức nào đây? Chỉ cần khi đó được chỉ điểm chút, e rằng tiến cảnh bản thân cũng chút nào.

      Mục Trần nhìn thấy thủ đoạn thu phục nhân tâm của Mục Phong, cũng lặng lẽ mỉm cười. Tía à, lão cũng cáo già chứ, Linh Trận sư ở Bắc Linh cảnh vốn hiếm, nay có thể mượn sức lúc ba vị Linh Trận sư cấp 1, đó là trợ lực chút nào a, lại thuận tiện thu lấy lòng cảm kích của họ.

      Ôn Linh và ba vị kia bố trí Tụ Linh trận cấp 2 cũng là tiêu hao quá lớn. Mục Phong chỉ chuyện với họ chốc lát, liền phái người săn sóc đưa bọn nghỉ ngơi. Lão quay lại nhìn Mục Trần, thở phào cười :

      – Tiểu tử ngươi giỏi lắm, lần này ngươi cũng mệt rồi a.

      – Ngươi là tía của ta, ta đương nhiên phải giúp thôi, làm sao có cơm ăn.

      Mục Trần cười hì hì láu cá.

      – Xú tiểu tử.

      Mục Phong cười mắng, chụp lấy cái đầu vò loạn mái tóc, lão :

      – Muốn giúp ta, lấy bằng được danh ngạch Ngũ Đại Viện , Bắc Linh cảnh nhìn qua rộng lớn, nhưng thực chất chỉ là đám ếch ngồi đáy giếng, có mắt tròng, năng lực chẳng tới đâu. Chỉ có nhận được tài nguyên và học vấn của Ngũ Đại Viện, ngươi mới có tư cách bước tiếp con đường cường giả chân chính.

      – Thiên phú của ngươi hơn cha ngươi biết là bao xa nữa. Do đó phải xa hơn, ngươi phải làm những chuyện mà cha ngươi có tư cách làm được.

      Rồi lão thào trong bụng:

      “Vì ngươi chính là tất cả hy vọng của tía đó!”

      Mục Trần thấy nét mặt hiền từ của Mục Phong với ánh mắt tràn ngập vui mừng và hy vọng, mỉm cười:

      – Tía cứ an tâm, ta , ngày ta dẫn mẫu thân về đây cho người.

      Mục Phong cười khanh khách, cảm giác mí mắt sắp khôi kềm nổi, bất chợt gật đầu mạnh. Lão tin tưởng đứa con trai quý giá ngọc ngà của lão khiến cho lão thất vọng.

      – Ngày mai ta trở về Bắc Linh viện. Tính thời gian, có lẽ danh ngạch Ngũ Đại Viện cũng được phát rồi, biết năm nay Bắc Linh viện chúng ta được phân cho bao nhiêu danh ngạch….

      Mục Trần duỗi lưng, đôi mắt đen nhìn vào rặng mây đỏ nơi chân trời xa xăm. Đôi mắt lưu lại hình ảnh người con xinh đẹp, dịu dàng, mềm mại và tinh tế, mái tóc dài như suối bạc, đôi mắt xanh như ngọc lưu ly, gương mặt xinh xắn hồng nhan họa thủy, thường xuyên cự tuyệt người khác từ xa tận ngoài nghìn dặm. Bất quá đối với , biết bên dưới lạnh lùng kia là dịu hiền đến mức nào.

      – Ngũ Đại Viện… thể .

      Hôm sau, Mục Trần cáo biết Mục Phong và Chu Dã, tiến vào linh trận truyền tống ở Mục thành chuyển tới Bắc Linh thành, rồi nhanh chóng về thẳng Bắc Linh viện hề nán lại chút nào.

      ….

      Bắc Linh viện, trong thư phòng, ba người ngồi thẳng lưng, vị trí chủ tọa chính là viện trưởng Bắc Linh viện, Tiêu Mộ. Trái phải là hai vị Mạc sư, Tịch sư chủ tịch đạo sư của lưỡng viện đông tây.

      – Danh ngạch Ngũ Đại Viện, tới tay chúng ta.

      Tiêu viện trưởng cầm trong tay cuộn giấy màu vàng. cuộn giấy, có năm huy hiệu khác nhau, mỗi cái khi người ta nhìn vào lại cảm thấy áp lực ghê gớm. Năm huy hiệu đó, chính là đại biểu cho Ngũ Đại Viện.

      – Bắc Linh viện chúng ta năm nay có mấy danh ngạch?

      Mạc sư phấn khích cất tiếng hỏi.

      Tiêu viện trưởng gõ gõ ngón tay khô héo cách nhàng lên cuộn giấy vàng, ánh mắt có vẻ cổ quái

      – Năm danh ngạch.

      – Năm?

      Mạc sư suy nghĩ chút, :

      – Đông viện có năm đệ tử nhiều khả năng trong thời gian ngắn sắp tới đột phá bình cảnh tiến vào Linh Luân cảnh, tây viện hẳn là có bảy đệ tử. Xem ra lần này cạnh tranh khá kịch liệt a.

      Tiêu viện trưởng gật đầu, điều kiện gia nhập Ngũ Đại Viện vốn khắc nghiệt, phải ai muốn vào cũng có thể.

      – Mặt khác, ngoại trừ năm danh ngạch này, còn danh ngạch đặc biệt.

      Ánh mắt lão Tiêu viện trưởng càng lúc càng trở nên quái dị hơn, nhìn về phía hai vị đạo sư.

      – Danh ngạch đặc biệt?

      Cả hai cùng trố mắt nghi hoặc.

      – Là danh ngạch cấp hạt giống.

      Tiêu viện trưởng buông cuộn giấy vàng trong tay, chậm rãi trả lời.

      – Danh ngạch cấp hạt giống?

      Mạc sư và Tịch sư cuối cùng đều trở nên nghiêm trọng, bất giác kềm chế được bật dậy hỏi:

      – Danh ngạch cấp bậc này sao lại gửi cho Bắc Linh viện chúng ta?

      Danh ngạch Ngũ Đại Viện được chia làm ba cấp. Thấp nhất là danh ngạch bình thường, thứ hai là danh ngạch hạt giống, tại Bắc Linh viện có được danh ngạch đặc biệt này. Bất quá bình thường danh ngạch cấp độ đó chỉ có vài linh viện danh tiếng và thực lực mạnh mẽ mới được Ngũ Đại Viện cấp cho. Với quy mô của Bắc Linh viện bọn họ, cho đến tại vẫn chưa bao giờ nhận được danh ngạch loại đó.

      Đẳng cấp cao nhất, là danh ngạch hạch tâm, cực kỳ hiếm hoi. Người đạt được nó, khẳng định là nghiệt thiên tài. Chỉ có kẻ tỏa sáng chói lóa trong Linh Lộ mới đủ tư cách nhận lấy.

      Những loại danh ngạch cấp cao cũng phải chỉ có tên mà thôi, đồng thời còn quyết định thân phận của học viên sau khi tiến vào Ngũ Đại Viện, kèm theo đó là tài nguyên, do vậy vì danh ngạch cao quý đó, vô số người đều tranh giành sứt đầu mẻ trán.

      – Danh ngạch cấp hạt giống, gom hết tất cả linh viện ở Bách Linh Thiên cũng chỉ có 20 cái. ngờ năm nay chúng ta lại có cái.

      Tiêu viện trưởng nở nụ cười cổ quái, lão cảm thấy khó tin.

      Bách Linh Thiên, là khu vực rộng hơn bao phủ luôn cả Bắc Linh cảnh. Trong Bách Linh Thiên có khoảng 10 cái cảnh to khác nhau. Bắc Linh cảnh chỉ là cảnh yếu nhược trong đó mà thôi. Do vậy so sánh Bắc Linh viện và những linh viện khác trong Bách Linh Thiên, chẳng có được mặt mũi lợi thế chút nào. Từ xưa đến nay, danh ngạch cấp 2 này đều bị những linh viện kia xâu xé, chưa bao giờ tới tay bọn họ.

      – Ta nghe được vài tin tức, danh ngạch hạt giống này phân cho chúng ta, thực ra do chính Ngũ Đại Viện trực tiếp quyết định.

      Tiêu viện trưởng vẫn thản nhiên tiếp.

      – Gì? Ngũ Đại Viện trực tiếp quyết định?

      Hai vị đạo sư càng lúc càng kinh ngạc hơn. Ngũ Đại Viện là cái gì chứ? Sao lại có thể chiếu cố Bắc Linh viện nhoi của họ? Căn bản họ đâu có quen thân cường giả hay nhân vật quyền thế nào ở Ngũ Đại Viện đâu a.

      – Việc này nguyên nhân cũng phải do chúng ta….

      Tiêu viện trưởng nheo mắt lại

      – Ta nghĩ. . . có lẽ Bắc Linh viện chúng ta năm nay có đệ tử lọt vào tầm ngắm của Ngũ Đại Viện.

      – Đệ tử?

      Hai vị đạo sư lại thêm dịp ngẩn tò te, bất chợt Mạc sư sáng mắt lên:

      – Là Mục Trần?

      Cả Bắc Linh cảnh, chỉ có Mục Trần là người duy nhất từng tham dự Linh Lộ, lại rất kỳ quái là bị đuổi ra nửa chừng, chuyện chưa bao giờ xảy ra ở Linh Lộ, khiến cho người người khó hiểu, miên man bất định, chẳng biết Mục Trần làm ra cái chuyện kinh thiên động địa gì ở Linh Lộ. (LTC: ta hận, ta hận lão khoai, cơ mà càng lúc càng tò mò thêm a…..)

      Tiêu viện trưởng chậm rãi gật đầu:

      – Dĩ nhiên là . Hô hô, Ngũ Đại Viện đuổi khỏi Linh Lộ, lại cấp danh ngạch hạt giống cho chúng ta, đây là cái ý gì đây? Bồi thường chút cho ? Hay là luyến tiếc nhân tài?

      – Luyến tiếc? Ngũ Đại Viện có thiên tài nghiệt nào mà chưa thấy qua, tên nhóc Mục Trần còn chưa có phần đâu.

      Tịch sư nhíu mày .

      Mạc sư cười nhạt:

      – Cũng đừng xem thường tên nhóc Linh Động cảnh hậu kỳ lại có thể đùa chết tên hung đồ tâm ngoan thủ lạt với thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ đỉnh phong a….

      Tiêu viện trưởng chỉ cười, khoát tay

      tại chưa cần biết Ngũ Đại Viện trù tính chuyện gì, nếu cấp cho chúng ta danh nghạch này, chúng ta liền mượn nó vậy.

      – Danh ngạch kia có trực tiếp cấp cho Mục Trần?

      Mạc sư dò hỏi.

      Tiêu viện trưởng lắc đầu

      – Làm vậy khiến đệ tử khác bất mãn. Hơn nữa này mấy tên thiếu chủ mấy vực của Bắc Linh cảnh khi biết chúng ta có danh ngạch này, ta tin bọn chúng có tên nào đỏ mắt điên cuồng. Nếu cấp cho Mục Trần, chắc chắn bọn oán hận bảo chúng ta bất công.

      – Vậy….

      Tiêu viện trưởng đứng dậy, cười khẽ:

      – Quy định cũ, thực lực vi tôn, kẻ nào mạnh nhất cầm lấy nó. Dù cho có thể danh ngạch này là vì Mục Trần mà có mặt ở đây, nhưng nếu đủ thực lực nhận lấy, chỉ có thể tự trách mình mà thôi.

      xong, lão phất tay ra ngoài.

      – Thông báo tin này thôi. Ta nghĩ, hạt giống này khiến mấy tiểu tử kia điên cuồng chút…. Ha ha ha, danh ngạch hạt giống, Bắc Linh viện có người thứ nhất đạt được a.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 74: Trần Phàm, Hoắc Vân


      Bắc Linh viện, đông viện, tu luyện trường.

      Hôm nay tu luyện trường có vẻ cực kỳ náo nhiệt, hầu như toàn bộ đệ tử thiên giới đông viện đều có mặt ở đây. Bởi vì hôm nay chính là ngày Bắc Linh viện thông cáo số lượng danh ngạch Ngũ Đại Viện.

      Đệ tử đến Bắc Linh viện tu luyện, hầu như đều đặt mục tiêu là danh ngạch Ngũ Đại Viện. Hằng năm khổ tu cũng vì Bắc Linh viện chính là tấm ván bước qua cầu tiến vào Ngũ Đại Viện danh tiếng kia.

      Mục Trần tiến vào tu luyện trường, tiếng huyên náo khiến cho cũng kinh ngạc, trước mặt là người đông nghìn nghịt, chật cứng, toàn là đầu người. Nhìn trái nhìn phải, nhìn xa xa nhìn gần gần chỉ thấy toàn đầu và tóc, khiến hoa mắt liếm môi. ngờ thiên giới đông viện lại có đông đệ tử đến như thế.

      – Mục Trần, bên này!

      tiếng gọi dịu dàng của nữ tử vang lên gần đó, Mục Trần nghe thấy bèn nhìn qua, là Đường Thiên Nhi vẫy tay với . Nàng dung nhan xinh đẹp, nụ cười duyên dáng khiến ít nam sinh xung quanh tỏ ra mê mẩn.

      Mục Trần cũng cười đáp lại với Đường Thiên Nhi, cất bước qua bên đó. Chỉ tháng gặp, ngờ kia lại càng thêm duyên dáng kiều, tuy vận bộ quần áo luyện công màu đen rộng thùng thình, nhưng vẫn nhìn thấy những đường cong mê mẩn.

      tháng gặp, sao ta lại cảm thấy ngươi có gì đó thay đổi?

      Đường Thiên Nhi nghiêng đầu liếc mắt săm soi từ đầu tới chân, kinh ngạc mà tò mò. giờ Mục Trần cũng có thực lực Linh Luân cảnh, tuy thể ra, nhưng con tâm tình nhạy cảm vẫn có trực giác nhận biết được chút biến hóa.

      – Suýt nữa vùi xác trong Hắc Minh Uyên, thay đổi mới lạ đó.

      Mục Trần cười .

      – Ngươi cũng Hắc Minh Uyên? Ta có nghe phụ thân dường như Mục vực các ngươi đánh nhau ầm ĩ với Liễu vực ở Hắc Minh Uyên, ngờ cả ngươi cũng tham gia?

      Đường Thiên Nhi chuyển động hàng mi thanh tú chớp chớp đôi mắt đẹp.

      Mục Trần lắc nghiêng đầu, xem ra động tĩnh ở Hắc Minh Uyên hôm đó kinh động khá xa, ngay cả Đường vực của nghe được phong thanh. Bất quá xem ra người ngoài ai biết được động tĩnh kinh thiên kia chẳng phải do Mục vực hay Liễu vực, mà vì Cửu U Tước tiến hóa gây nên.

      – Mục ca!

      Bất chợt tiếng gọi to truyền tới, ngẩng đầu lên thấy Mặc Lĩnh, Đàm Thanh Sơn và mấy người nữa tươi cười tới. Bọn họ tháng này dường như cũng chui đầu vào tu luyện khá dữ dội, mấy người đều có vẻ sâu thêm chút. Đặc biệt là Mặc Lĩnh, Mục Trần có thể cảm nhận được linh lự trong cơ thể tên kia càng hùng hồn hơn nhiều, tùy lúc đều có thể đột phá đến Linh Luân cảnh, có lẽ cũng xa nữa.

      – Hê hê, Mục ca. Lần trước ngươi cấp cho ta Ngọc Linh quả kia, ít nhiều nhờ nó mà lâu nữa ta tiến vào Linh Luân cảnh, đến lúc đó ngại quá, phải bỏ xa ngươi rồi a.

      Mặc Lĩnh cười trêu ghẹo .

      Mục Trần liếc tên kia, cũng chỉ cười đáp lại, lười đả kích kẻ tội nghiệp.

      biết lần này Bắc Linh viện có bao nhiêu danh ngạch. Lần trước chỉ có ba cái, khiến cho lưỡng viện tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.

      Mặc Lĩnh liếm môi. tới danh ngạch, ánh mắt của cũng lóe lên, dĩ nhiên cũng rất thèm thuồng.

      Mục Trần cũng gật đầu, định tán chuyện dăm ba câu nghe thấy tiếng xôn xao từ sau lưng truyền tới. Quay đầu lại, liền thấy hai người chầm chậm vào.

      – Ồ, là Trần Phàm và Hoắc Vân a… hai kẻ kia cuối cùng cũng chịu xuất .

      Mặc Lĩnh nhìn hai người đó, tỏ ra hơi ngạc nhiên, thấp giọng .

      Mục Trần nghe thấy cũng bất ngờ, nhìn hai người nọ chút. Khi mới vào địa giới nghe đến danh tiếng của hai vị cường giả đứng đầu đông viện này, so sánh thực lực chỉ kém Liễu Mộ Bạch chút ít. Bình thường họ rất ít khi xuất ở Bắc Linh viện, thành ra bảng xếp hạng lại chưa từng có tên của họ.

      – Nghe hai người kia gia nhập đội thám hiểm, thường xuyên liệp sát linh thú.

      Mặc Lĩnh .

      Mục Trần gật gù, khó trách ngửi thấy mùi huyết tinh người hai kẻ kia, hơn nữa xem thần sắc đạm mạc của bọn họ quả nhiên khác xa đám đệ tử ngây ngô chung quanh.

      – Bọn họ có lẽ sắp trùng kích được Linh Luân cảnh.

      Mục Trần giọng , vì cảm thấy ràng linh lực dao động trong cơ thể hai người kia còn mạnh hơn cả Mặc Lĩnh. Xem ra họ dần dần ngưng tụ linh luân.

      – Ra là hai vị này a.

      Đường Thiên Nhi đưa mắt nhìn họ, chỉ lặng lẽ .

      Mục Trần nghe ra trong giọng của nàng có chút khác lạ, khỏi nghi hoặc nhìn nàng.

      – Hê hê, Mục ca. Trần Phàm và Hoắc Vân từ quen biết nhau, cả hai ganh đua nhau mà lớn lên, sau khi vào Bắc Linh viện lại cùng để ý đến Thiên Nhi, lại cũng xem là mục tiêu ganh đua, thường xuyên đánh nhau vì nàng. Bất quá trước sau đều bị nàng cự tuyệt, hai vị kia mới cùng gia nhập đội thám hiểm để rèn luyện thêm, còn tuyên bố rằng chờ sau khi bọn giành được danh ngạch Ngũ Đại Viện, trở lại để theo đuổi nàng.

      Mặc Lĩnh khẽ cười giải đáp nghi vấn mặt Mục Trần.

      Mục Trần ngạc nhiên, chợt ra vẻ buồn cười nhìn đôi mắt gương mặt đỏ ửng của Đường Thiên Nhi cũng liếc mình. Hoa khôi đông viện quả là có lực hấp dẫn a, bên đây cái, bên kia cũng cái, hô hô.

      Khi Mục Trần còn nghe Mặc Lĩnh chuyện, hai người Trần Phàm và Hoắc Vân đều nhìn qua bên này, chính xác là nhìn Đường Thiên Nhi bên cạnh . Sau đó cả hai bỗng nhiên tươi cười, rồi bước nhanh tới chỗ mấy người này.

      Đường Thiên Nhi nhìn thấy bọn họ tiến thẳng tới chỗ nàng, bất đắc dĩ chép miệng, nép vào sau lưng Mục Trần.

      Cái động tác đó của nàng khiến cho hai người kia ngơ ngẩn, bất giác ánh mắt chiếu lên nam tử vừa che khuất nàng. Trần Phàm xem ra còn tốt chút, nhưng Hoắc Vân lại có vẻ mấy hay ho.

      – Ngươi hẳn là Mục Trần phải ? sớm nghe danh, rốt cuộc hôm nay có dịp gặp mặt.

      Trần Phàm thản nhiên chào hỏi Mục Trần, cười cười vươn tay thân thiện.

      – Hạnh ngộ.

      Mục Trần cũng trả lại nụ cười, thoáng nhìn bàn tay tên kia, cũng khẽ bắt tay cái.

      Hai bàn tay vừa mới chạm, lòng bàn tay Trần Phàm lặng yên xuất linh lực dao động, cánh tay đó nổi cả gân xanh.

      Mục Trần cảm nhận áp lực cường đại đến bàn tay, chỉ hơi khẽ lắc đầu chút, nhưng phản kháng, tùy ý Trần Phàm thúc giục kình lực mà gương mặt lại hề đổi sắc.

      – Trần Phàm, ngươi định làm gì!

      Đường Thiên Nhi luôn để ý Mục Trần, nhìn thấy chuyện xảy ra liều trợn mắt nhăn mày quát lên dữ tợn.

      Trần Phàm nhìn chằm chằm cái khóe miệng dường như mang theo nụ cười trêu tức của Mục Trần, chân mày cũng nhíu lại. Tên Mục Trần này quả nhiên có bản lĩnh.

      – Ha ha, Thiên Nhi, chỉ là ta nhìn thấy cái mình thích nên thèm chút thôi, đông viện chúng ta lâu rồi xuất nhân vật lợi hại như vậy.

      Trần Phàm thu tay, cười đáp lời Đường Thiên Nhi.

      – Mục Trần huynh hẳn để ý chuyện vặt chứ?

      Trần Phàm quay nhìn lại Mục Trần.

      – Sức lực cỡ đó, dĩ nhiên cần để ý.

      Mục Trần cũng cười đáp lễ.

      – Đến lúc phải giao thủ chút mới được

      Hoắc Vân đưa ra đề nghị.

      – Có cơ hội rồi sau.

      Mục Trần cũng lười tranh đua, cũng muốn để ý hai người họ, quay người qua chỗ khác. Đường Thiên Nhi tức giận trừng mắt nhìn hai người, rồi cũng cất bước theo sau.

      – Thiên Nhi phải thích tiểu tử này rồi chứ? Hai ta đánh nhau mẻ đầu lại cho người khác chiếm lợi thế sao?

      Hoắc Vân nhìn bóng lưng Đường Thiên Nhi mà rầu rĩ .

      – Vậy phải xem có bản lĩnh khiến chúng ta từ bỏ hay kia.

      Trần Phàm khoanh tay nhìn Mục Trần.

      – Tìm cơ hội đánh .

      Hoắc Vân .

      – Được.

      Trần Phàm cười tủm tỉm gật đầu.

      Tu luyện trường càng lúc càng có nhiều đệ tử, khoảng nửa giờ sau, bóng người quen thuộc chầm chậm tiến vào, mọi tiếng ồn trong sân đều im bặt, ánh mắt háo hức đổ dồn vào Mạc sư.

      Mạc sư nhìn những cái đầu tóc đen đông nghìn nghịt, cười nhạt, nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp :

      – Năm nay Bắc Linh viện chúng ta có năm danh ngạch Ngũ Đại Viện.

      – Năm?

      Khắp đệ tử đều ồ lên ngạc nhiên. Danh ngạch tuy rằng chỉ có vài người thực lực cực cao mới có tư cách tranh đoạt, nhưng đối với mọi người vẫn luôn khá hấp dẫn.

      – Mặt khác. . .

      Đột nhiên Mạc sư lại thêm, mà lúc đó ánh mắt lão lại liếc nhìn Mục Trần chút

      – Ngoại trừ năm danh ngạch đó ra, chúng ta còn nhận được danh ngạch cấp hạt giống.

      – Danh ngạch cấp hạt giống?

      Bất ngờ, tiếng huyên náo trong sân biến mất, những ánh mắt kinh ngạc như tin vào tai mình đều nhìn về Mạc sư. lúc lâu sau, nhiều người mới hít hơi khí bình ổn lại tâm thần. Ngay cả Trần Phàm, Hoắc Vân cũng thở gấp hơn nhiều.

      Mục Trần có lẽ là người duy nhất trấn định được danh ngạch hạt giống, đúng là hiếm lạ, bất quá. . . nếu có thể thuận lợi hoàn thành Linh Lộ, có lẽ thừa khả năng được danh ngạch thậm chí là cấp bậc cao nhất.

      – Danh ngạch hạt giống chỉ dành cho đệ tử mạnh nhất Bắc Linh viện. Do đó muốn giành lấy nhất quyết phải đánh bại tất cả những người cạnh tranh.

      Mạc sư nhìn đám đệ tử khiếp hãi, lại nhìn về Mục Trần với đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ, cười :

      – Thiên giới đông viện chúng ta, những người đủ tư cách tham gia tranh đoạt danh ngạch có năm người: Trần Phàm, Hoắc Vân, Mặc Lĩnh, Đường Thiên Nhi, và. . . Mục Trần.

      Nghe thấy năm cái tên đó, giữa sân vang lên nhiều tiếng thở dài tiếc nuối. Nhưng họ đều hiểu , muốn có được tư cách đó, trong thời gian ngắn sắp tới phải đạt thực lực Linh Luân cảnh. Trong này hợp cách nhất có lẽ chỉ có năm người kia.

      tháng tới, ta dành riêng khóa trình chỉ đạo tu luyện chuyên sâu cho năm người. Để cho các ngươi trong tháng có thể thành công tiến vào Linh Luân cảnh!

      Giọng trầm hùng của Mạc sư vang vọng trong sân.

      – Vâng!

      Mặc Lĩnh và mấy người kia nghe thấy, hưng phấn liền hô lên dõng dạc. Mạc sư chính là cường giả Thần Phách cảnh, được lão chỉ đạo chuyên sâu, nhất định tiến cảnh tu luyện thuận lợi hơn.

      Mục Trần chỉ bất đắc dĩ mỉm cười, do dự chút, giơ tay lên.

      – Mục Trần, ngươi có việc gì?

      Mạc sư nhìn thấy cánh tay của Mục Trần, cất giọng hỏi.

      – Mạc sư, việc đó ta nghĩ ta cần.

      Mạc sư sửng sốt, bất chợt như đoán ra cái gì đó, ánh mắt tập trung, gắt gao dò xét người Mục Trần. Lão cảm thấy linh lực dao động người tỏ ra rất khác lạ.

      – Ngươi. . . ngươi tiến vào Linh Luân cảnh sơ kỳ?

      Mạc sư kinh hô thất thanh.

      Lặng ngắt như tờ.

      chỉ có Đường Thiên Nhi, Mặc Lĩnh kinh hãi trợn mắt nhìn Mục Trần bên cạnh, mà ngay cả Trần Phàm, Hoắc Vân đều há miệng nhìn .

      Tên kia. . . vậy mà có thực lực Linh Luân cảnh ? !
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :