Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 55: Giải Pháp


      Mục Phong nhìn đứa con trai mỉm cười thong dong trước mặt, dù còn hơi nghi hoặc nhưng lại thấy thích thú, ngay cả bản thân lão kinh nghiệm phong phú cũng chưa tìm ra cách cho mọi người vượt đầm, con trai giải quyết được sao?

      thử xem làm thế nào, nếu chỉ là mò, lâu rồi ta cũng giáo huấn ngươi đó.

      Mục Phong cười .

      Mục Trần nhìn vào đầm hắc độc mênh mang, :

      – Đầm hắc độc này chim sẻ cũng khó bay lọt, còn bước vào lún sâu thoát, bay lên trời sương độc dày đặc cũng khó vượt qua, nếu dùng những vật liệu nổi làm điểm đặt chân phóng qua, đúng là có thể nước, nhưng khổ nỗi khó như vậy trong thời gian dài, dừng lại bị Hắc Độc Ngạc đông vô kể lao tới xé xác.

      – Mấy chuyện đó lẽ nào phụ thân ngươi biết?

      Mục Phong cười mắng tiếng.

      ra muốn qua cũng khó, trong đầm này, có cái gì có thể tự do qua lại?

      Mục Trần cười hỏi.

      – Tự do qua lại?

      Mục Phong nhăn trán suy nghĩ, chợt thốt lên:

      – Là Hắc Độc Ngạc?

      – Đúng, chỉ cần chúng ta bắt vài con Hắc Độc Ngạc, lột da bọc vào thuyền, có thể suốt trong đầm mà bị vướng lại, mà mùi Hắc Độc Ngạc thuyền tản ra cũng tránh được công kích bất ngờ từ những con Hắc Độc Ngạc khác.

      Mục Trần .

      – Đơn giản vậy sao?

      Mục Phong cau mày suy nghĩ, chưa tính tới những khó khăn khác, muốn xuyên qua đầm lầy dù rằng da Hắc Độc Ngạc có thể có tác dụng, nhưng khó mà bảo đảm cả đoàn được an toàn.

      – Ha ha, ra còn cần bước nữa.

      Mục Trần cười cười, Hắc Độc Ngạc tuy khá đần độn, nhưng dù sao cũng là sát thủ đầm lầy, cũng dễ đánh lừa chỉ bằng mùi hương.

      – Bước cuối cùng này vẫn phải chờ những bước trước đó tiến hành hoàn tất trước . Tía, chuyện liệp sát Hắc Độc Ngạc là của mọi người nha.

      Mọi người nghe thấy đều tròn mắt nghi hoặc, ai đoán ra Mục Trần định làm gì.

      – Tiểu tử ngươi, tốt nhất đừng có gạt ta!

      Mục Phong gầm gừ, giờ bọn họ cũng có cách nào khác, hơn nữa thời gian cấp bách, còn dây dưa bị Liễu vực bỏ xa.

      – Chu Dã, chúng ta ra tay, những người khác chuẩn bị làm thuyền.

      Mục Phong trực tiếp hạ lệnh điều động mọi người.

      – Vâng!

      Tuy mọi người đều hoài nghi biện pháp của Mục Trần, nhưng khi Mục Phong hạ lệnh, ai dám tuân theo, bắt đầu phân tán chặt cây để lấy gỗ.

      Mục Phong và Chu Dã cùng tiến lên, linh lực hùng hồn trong cơ thể được điều động trào ra. Mục Phong thoáng động thân hình xuất giữa trung đầm hắc độc, linh lực rực lửa sau lưng bùng ra, hóa thành con Viêm Điêu khổng lồ. thân thể chim lửa bọc kín vảy bò sát đỏ hồng, hai cánh như cánh rồng, sức mạnh sung mãn, uy áp cường đại tỏa ra chung quanh, khiến những sinh vật dưới đầm hắc độc trở nên hoảng loạn, đầm lầy khuấy động, con Hắc Độc Ngạc trồi ra khỏi bùn, hoảng sợ đề phòng nhìn bóng chim lửa .

      “Roarrr!”

      Chu Dã cũng lơ lửng giữa trung, phía sau là đầu tê giác to như quả núi ra, trọng lượng của nó khiến cho cả khí cũng chấn động.

      Phàm là cường giả Thần Phách cảnh luyện hóa tinh phách linh thú loại nào có đặc tính và sức mạnh của loài linh thú đó. Ví như Viêm Long Điêu tăng phúc cho Mục Phong tốc độ, còn Sơn Nhạc Linh Tê lại khiến cho Chu Dã có trọng lượng cực nặng và sức mạnh thể chất.

      Mục Trần nhìn hai linh thú uy phong lẫm lẫm phía sau hai người, đôi mắt kềm được vẻ thèm thuồng mong đợi. Thần Phách cảnh, quả là cường đại, hơn xa Linh Luân cảnh.

      Chu Dã nắm bàn tay lại thành quyền, khẽ quát lên tung ra nắm đấm, linh lực vàng sẫm như cột sáng từ tay lão phóng ra gào thét ầm ầm như đá núi lăn xuống, hung hăng nện xuống đầm lầy.

      “Uỳnh!”

      Mọi thứ rung chuyển, đầm lầy bị đào ra cái lỗ cực sâu, xung lực khiến cho mười mấy con Hắc Độc Ngạc bị đánh bay lên khỏi mặt nước.

      Mục Phong ngay lập tức phối hợp, Viêm Long Điêu sau lưng rướn cổ ré lên, ánh lửa cuồng bạo quét ra, quấn lấy những con Hắc Độc Ngạc bị bắn tung lên .

      Mười mấy con Hắc Độc Ngạc thực lực Linh Luân cảnh nháy mắt bị đánh chết. Mục Phong khống chế linh lực điêu luyện hất những cái xác cá sấu lên bờ, ngay chỗ những thủ hạ đứng chờ sẵn.

      Khi Mục Phong và Chu Dã ra tay, cách đầm hắc độc xa, nơi con đường ven vách đá, nhóm người di chuyển chợt dừng lại, chính là những tên Liễu vực mà Mục Phong từng chạm trán.

      – Cổ linh lực dao động này. . .

      Liễu Tông dừng bước, nhìn về hướng dao động linh lực toát ra:

      – Là Mục Phong và Chu Dã. . . xem ra chúng gặp phiền toái a.

      – Chúng hẳn là mắc kẹt ở đầm hắc độc rồi. Ha ha, thực lực Mục Phong và Chu Dã muốn mạnh mẽ xông qua cũng khó, bất quá tiêu hao cực lớn, còn muốn hỗ trợ đám thủ hạ theo, e rằng có khả năng.

      Liễu Kình Thiên đầu đoàn người quay mặt lại, cười nhạt:

      – Nếu vậy lần tới chúng ta chạm trán bọn ở sâu trong kia, chỉ có thể gặp tàn binh thôi sao, là mất hứng thú tranh giành a.

      – May có đại ca suy nghĩ chu đáo, lúc đó nếu có cơ hội, đừng cho tên nào chạy thoát. Mục vực nếu có Mục Phong và Chu Dã tọa trấn, hô hô, còn phải là vật trong túi Liễu vực chúng ta được ư?

      Liễu Minh cười nham hiểm.

      Liễu Kình Thiên cười gật đầu, đôi mắt chứa sát khí nhàn nhạt. Nếu quả có cơ hội, dĩ nhiên lão buông tha. Bây giờ chỉ cần đến chỗ kia trước, mai phục chờ đợi bọn tàn binh bại tốt bỏ hết tinh lực vượt qua đầm hắc độc, lúc đó mọi chuyện được định đoạt.

      – Mục Phong a, cứ mặc ta ở lại Mục vực hưởng phúc muốn, cứ nằng nặc đòi tranh đoạt Cửu U Tước với Liễu vực chúng ta, vậy cũng trách ta được. . .

      “Bùm”.

      Đất đai rúng động, Mục Trần đưa mắt nhìn mười mấy cái xác cá sấu được Mục Phong đưa tới, nhịn được chép miệng. Đám Hắc Độc Ngạc này con nào cũng có thực lực Linh Luân cảnh sơ kỳ, vậy mà trong tay phụ thân và Chu thúc, chút lực phản kháng cũng có.

      Mục Trần thầm tán thưởng chút, gọi vài tên thủ hạ dùng đao khéo léo lột bộ da cá sấu, bên kia nhóm những vị thành chủ cũng chặt cây làm xong vài con thuyền đơn giản, mới đem da cá sấu bọc lấy những con thuyền con con đó.

      Nếu những con thuyền gỗ sơ sài này trực tiếp xuyên qua đầm, e rằng chưa được bao xa bị bùn lầy nhấn chìm. Nhưng khi bọc lấy da cá sấu còn sót lại chút linh lực dao động, cũng vừa đủ để con thuyền có thể nổi mặt nước đầm.

      Mọi người đều hoàn thành đâu đó, hẹn mà cùng nhìn về Mục Trần, trong đầu ai cũng thắc mắc, liệu biện pháp này có thể giúp mọi người cùng vượt qua đầm hắc độc hay ?

      – Tới phiên ngươi làm việc.

      Mục Phong cũng nhìn Mục Trần, sắc mặt nghiêm túc :

      – Ngươi đừng có làm ẩu, lỡ như trong đầm xuất phiền phức, có mấy người sống đuọc đâu.

      – Tía cứ an tâm.

      Mục Trần thành cười cười, rồi chỉ vào đầm lầy, :

      – Chủ yếu chúng ta chỉ cần tránh công kích của bầy Hắc Độc Ngạc là có gì phiền toái. Chúng vốn là linh thú trung cấp, nhưng vì luôn luôn sinh sống trong đầm lầy, nên tầm nhìn bị hạn chế. Chỉ cần có biện pháp khiến cho chúng nó bị loạn thị giác, kết hợp với khí tức từ da cá sấu này, dư đủ để chúng ta xuyên qua.

      – Làm cách nào khiến chúng hoa mắt được?

      Mục Phong nhíu mày dò hỏi.

      – Cái này cũng do công lao của tía sắp xếp cho ta trong thời gian này học tập chút linh trận . . .

      Mục Trần mỉm cười, lòng bàn tay mở ra, tám linh ấn lung linh lơ lỉnh ở đầu ngón tay.

      – Ngươi có thể bố trí linh trận ?

      Nhìn thấy linh ấn đầu ngón tay của Mục Trần, Mục Phong và Chu Dã đều kinh ngạc sững sờ, thủ hạ Mục vực thần tình hâm mộ nhìn thiếu chủ.

      – Tiểu linh trận mà thôi.

      Mục Trần cười:

      – Ta bố trí tiểu linh trận này gọi là Mê Hồn trận, có chút hiệu quả mê hoặc, dù lớn lắm nhưng dùng để đối phó mấy con cá sấu mắt mờ, vừa đẹp.

      Mục Phong và Chu Dã vừa kinh ngạc vừa vui mừng pha chút than thở. ngờ được Mục Trần lại có hiểu biết về linh thú hề kém, thậm chí là còn lão luyện hơn hai người chút.

      Mục Trần xong, sắc mặt thay đổi, ngón tay động đậy, tám linh ấn biến mất chung quanh thuyền . Mọi người chỉ mơ hồ cảm thấy khí có chút dao động khá kỳ lạ.

      Mục Trần múa may thay đổi kết ấn, lát sau thở phào hơi, lau mồ hôi trán:

      – Được rồi!

      Mọi người đều phóng mắt nhìn lại, thấy thuyền dường như có sương mù nhàn nhạt, che khuất bóng thuyền.

      Cái độ che phủ của đám sương này, bọn họ nhìn qua liền thấy ngay, nhưng may thay Hắc Độc Ngạc lại có được nhãn lực của con người bình thường.

      – Thiếu chủ là tài năng a.

      Đoạn Vĩ trầm trồ tán thưởng, trước kia đều đối đãi với tư cách thiếu chủ thiếu niên non nớt, nhưng bây giờ lại phát , thiếu chủ của mình cũng đơn giản.

      biết biện pháp này đạt hiệu quả ra sao, nhưng chung quy vẫn có thể tạo lòng tin cho người khác.

      – Khen sớm quá làm gì, nếu có ích mới đáng để khen, bằng chỉ phí công, mà còn hại người.

      Mục Phong tuy lời có vẻ hài lòng, nhưng trong lòng đắc ý vui sướng thôi. Dù vậy vẫn thế để cho con trai quá tự mãn.

      – Là lừa hay ngựa, cứ tới là biết.

      Mục Trần bĩu môi, đẩy thuyền xâm nhập đầm hắc độc, dẫn đầu đoàn người tiến lên.
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 56: Thủ Đoạn Độc Ác


      “Póc.”

      Trong đầm hắc độc, quả bóng khí màu đen cực lớn bốc lên, vỡ ra, độc khí tanh hôi từ từ tản ra, làm nồng thêm màn sương độc bao phủ .

      Chính lúc đó, ngay trong nơi có mấy sinh khí, con thuyền bọc da cá sấu cẩn thận chầm chậm lướt mặt nước.

      con thuyền , mọi người đều đứng im bất động, dám tạo ra dù là thanh , đôi mắt gắt gao quan sát dòng nước đầm lầy đen chung quanh thuyền, linh lực trong cơ thể vẫn lặng lẽ chuyển động.

      Đám người đó dĩ nhiên dùng đến giải pháp của Mục Trần. Thấy Mục Trần tự tin như thế, nhân mã Mục vực cũng phần nhiều tin tưởng, nhưng dù sao bản thân cũng xuyên qua tuyệt địa, chỉ chút vô ý làm lật thuyền, rơi vào trong bùn đen của đầm lầy cũng dễ chịu gì.

      So với vẻ lo lắng nơm nớp của họ, Mục Trần lại bình tĩnh hơn nhiều, bất quá ánh mắt cũng quan sát kỹ càng chung quanh. tại thuyền đều là tinh của Mục vực, nếu sơ ý mất bất kỳ ai cũng là tổn thất lớn.

      Mục Phong đứng cạnh Mục Trần, gương mặt lạnh băng cũng khá nghiêm trọng, tư thế sẵn sàng khi có tình huống xảy đến lập tức ra tay.

      Con thuyền chầm chậm xâm nhập đầm lầy, dần dần bên dưới lớp bùn nước đen cũng có động tĩnh, bùn đen tràn ngập độc khí chợt cuộn lên, con Hắc Độc Ngạc cực kỳ dữ tợn nổi lên mặt nước, chậm rãi bơi tới thuyền kia.

      Mọi người thuyền nhìn thấy, khóe mắt giựt giựt, trái tim đập như trống trận.

      thuyền yên tĩnh có tiếng động. Hơn mười đầu Hắc Độc Ngạc lượn lờ quanh con thuyền , đôi mắt đỏ như máu xuyên qua lớp bùn hung tàn nhìn lên.

      Ánh mắt mọi người bất giác trở nên căng thẳng tột độ.

      Con thuyền được Mục Trần điều khiển vẫn duy trì tốc độ chậm chạp, nhàng lặng lẽ xuyên qua đầm lầy, những con Hắc Độc Ngạc kia ngờ chẳng có dấu hiệu nào công kích con thuyền, nhìn kỹ trong mắt chúng nó dường như có vẻ mơ màng mờ mịt, nhóm cường giả Mục Phong cũng thở phào thoải mái.

      Hiển nhiên, những con Hắc Độc Ngạc linh trí thấp kém vẫn mơ hồ cảm thấy gì đó kỳ lạ, nhưng thể hiểu nổi cái kỳ lạ đó là cái gì và đến từ đâu.

      Thuyền cuối cùng thuận lợi xuyên qua vòng vây của Hắc Độc Ngạc, nhưng mọi người cũng dám thở quá mạnh, phải đến nửa giờ sau, bọn họ đều thấy bờ bên kia của đầm lầy mới dám thở ra sảng khoái, đẩy mọi thứ buồn bực lo lắng sợ hãi ra khỏi lòng.

      – Hê hê, đúng là dễ dàng qua, thiếu chủ là lợi hại!

      khí thuyền trở nên thoải mái, Đoạn Vĩ vui mừng tán thưởng ngớt.

      – Tía à, sao rồi? có làm mất mặt chứ?

      Mục Trần trong lòng cũng thả lỏng, phủi tay mấy cái quay qua Mục Phong cười .

      – Tiểu tử thúi!

      Mục Phong cười mắng, nhưng khó giấu được nét vui mừng trong ánh mắt. Con trai ngờ trưởng thành quá mau chóng, có thể ra tay trợ giúp cho lão, uổng công nhiều năm gà trống nuôi con.

      – Tiểu Mục tử quả nhiên khác xưa.

      Chu Dã cũng cảm thán hoài niệm. Từ khi Mục Trần trở về từ Linh Lộ, quả biến hóa ít. Nếu trước kia chỉ được nhận xét là nam hài tử khá thông minh, trong sáng và có tiềm lực thiên phú tốt, bây giờ có thể là trang nam tử lưng dài vai rộng, gánh vác việc lớn.

      Mục Phong khẽ gật đầu, bàn tay nhàng xoa đầu Mục Trần, bất chợt lão nhảy lên, trực tiếp lao xuống đầm nước, tiến lên trước:

      – Chúng ta cũng nên đẩy nhanh tốc độ , bằng bị bọn Liễu vực bỏ xa.

      – Vâng!

      Tinh Mục vực hùng dũng nhận lệnh, lục tục lên bờ, vẫn giữ cảnh giác sắp xếp lại mọi thứ xong xuôi, bắt đầu tăng tốc sâu vào rừng rậm Hắc Minh Uyên.

      Khi đám người Mục Phong thoát khỏi đầm hắc độc, vách đá xa xa có vài ánh mắt lạnh lẽo từ cao đó quan sát bọn họ.

      ngờ cái bọn kia lại có thể bình an xuyên qua đầm hắc độc! Chúng làm thế nào được nhỉ?

      Liễu Minh nhìn những bóng người khuất, đôi mắt khó tin lẩm bẩm.

      – Xem ra Mục vực cũng có chuẩn bị.

      Liễu Tông nhíu mày, vốn định thừa dịp đoàn người Mục vực hao binh tổn tướng trong đầm hắc độc mò lên liền tập kích, nhưng thể đoán được đối phương lại nhàng vượt qua chướng ngại.

      Liễu Kình Thiên cũng lạnh lùng quan sát. Mục vực chuẩn bị chu đáo, đối với họ càng thêm uy hiếp. Bọn người kia nhất định phải bị trừ cho bằng hết, Cửu U Tước nhất định phải thuộc về Liễu vực. Chỉ cần có được Cửu U Tước, Liễu vực chân chính trở thành bá chủ Bắc Linh cảnh, mà Liễu Kình Thiên , còn gọi là Liễu vực chủ nữa, mà phải là Bắc Linh cảnh chủ! (LCT: hơi thiếu bá đạo, như ta là ta đổi tên luôn – Liễu cảnh chủ, Bắc Linh làm gì nữa)

      Dã tâm phừng phừng thiêu đốt trong hai mắt Liễu Kình Thiên.

      – Đại ca, bây giờ làm gì?

      Liễu Minh hỏi, đoàn người của Mục vực nhanh chóng mất thấy bóng.

      vội.

      Liễu Kình Thiên cười nhạt:

      – Kế hoạch này chúng ta chuẩn bị bao lâu chứ? Hắc Minh Uyên chúng ta dò xét từ lâu, Mục vực cứ đỏ mắt xông bừa hướng mà cũng muốn đấu sao?

      Ánh mắt u nhìn vào rừng sâu, lão cất giọng.

      thôi, tới nơi đó ta dọn đại lễ tặng cho chúng.

      . . .

      Càng lúc càng sâu vào Hắc Minh Uyên, nhóm người của Mục Phong cũng càng thêm cẩn trọng. Khu vực này của Hắc Minh Uyên có dấu vết của linh thú cao cấp, nếu bị đám thú hung hãn đó dán mắt vào cực kỳ phiền toái, dù sao cũng còn cần phải luôn cẩn thận để phòng bọn người Liễu vực.

      Đội ngũ yên lặng xuyên qua rừng cây tăm tối, dọc đường thỉnh thoảng có gặp linh thú cũng dám ra tay trước, mà chọn đánh vòng khá xa nhanh chóng rời khỏi.

      Dưới áp lực căng thẳng đó chừng nửa giờ, Mục Phong mới dẫn mọi người rời khỏi khu vực cây cối rậm rạp, tiến đến vách đá bên vực sâu đen ngòm. vách núi có những khe nứt lớn chằng chịt, nhìn qua như cái miệng rộng của ác ma.

      Mục Phong nhìn xuống vực thẳm đen ngòm, lông mày nhíu chắt, gương mặt nghiêm trọng.

      – Chúng ta rất gần thâm sơn Hắc Minh Uyên….

      Mục Phong chậm rãi :

      – Khu vực này mới chân chính là Hắc Minh Uyên, ở đây đầy rẫy linh thú cao cấp sinh sống.

      – Linh thú cao cấp.

      Nhóm thủ hạ đều tỏ ra nghiêm túc, linh thú cấp bậc đó chính là sánh ngang với Mục Phong, cường giả Thần Phách cảnh.

      đường đến đây, ta cho giết linh thú nào, vì đám linh thú cao cấp cực kỳ hiếu sát, mùi máu thoang thoảng cũng rất dễ khiến chúng để ý, mà với đội hình của chúng ta, chỉ cần hai đầu linh thú cao cấp cùng đến lượt khiến chúng ta tổn thất thê thảm.

      Mục Trần cũng gật đầu, nơi này hung hiểm hơn hẳn Bắc Linh Nguyên.

      thôi, mọi người tăng cường cảnh giác

      Mục Phong vung tay lên, trước dẫn đường, bước vào khe núi đen thui vách đá. Phía sau, Mục Trần, Chu Dã và thủ hạ cũng cẩn thận bám sát theo.

      Vực thẳm Hắc Minh Uyên, trung luôn có sương độc bao phủ, khiến cho khí u ẩm ướt, thỉnh thoảng có những tiếng rít gào của thú dữ từ xa vọng lại, mang theo mùi vị chết chóc đe dọa.

      Mục Phong cẩn thận bước trong bóng tối, tránh hết thảy những nơi có dấu hiệu xuất linh. Mục Trần cũng nhận thấy được linh lực trong người Mục Phong và Chu Dã vẫn đều đều vận chuyển, luôn sẵn sàng để ra tay ứng phó tình huống bất ngờ.

      Cẩn thận hành tẩu, đoàn người vẫn chưa gặp phải khó khăn gì. Thuận lợi khiến cho nhóm người Đoạn Vĩ phía sau cũng thầm thả lỏng, dựa theo tốc độ này, bao lâu có thể đến được nơi sâu nhất của vực thẳm Hắc Minh Uyên.

      Nhưng khi họ thả lỏng người, Mục Trần lại khác, càng yên tĩnh thuận lợi càng khiến cảm thấy bất an.

      Đến con đường núi khác, Mục Trần khẽ liếc mắt nhìn Mục Phong, bốn mắt nhìn nhau, cũng thấy trong mắt cha tia cảnh giác, dĩ nhiên lão luyện như Mục Phong cũng có cảm giác bất an như vậy.

      Qua con đường núi đó, tầm nhìn phía trước chợt trở nên trống trải, khu đất trống mênh mông sườn núi. Địa thế chỗ này là nơi giao nhau của ba tòa núi lớn, xung quanh đều là vách núi dựng đứng.

      Mục Phong nhìn bãi đất phía trước, đôi mắt bất chợt tập trung, rồi ngẩng đầu nhìn chăm chú vào nơi bí vách đá. Ở chỗ đó có vài bóng người chầm chậm ra.

      – A ha ha, Mục Phong, các ngươi cũng nhanh quá chứ.

      vách núi, Liễu Kình Thiên cười nhạt nhìn xuống đám người Mục Phong.

      – Bọn Liễu vực, cẩn thận!

      Chu Dã cũng nhìn thấ, quát khẽ cảnh báo mọi người, linh lực hùng hồn trong cơ thể bốc lên.

      – Liễu Kình Thiên, các ngươi định làm gì thế?

      Mục Phong trầm giọng quát, Liễu vực có vẻ biết Hắc Minh Uyên như lòng bàn tay.

      – Thấy các ngươi đường phải lo lắng cẩn thận như vậy, cũng vui vẻ cho lắm, nên muốn làm giúp các ngươi vài việc.

      Liễu Kình Thiên mỉm cười, nhưng trong nụ cười mang theo độc ác, lão vung tay lên, đám thủ hạ Liễu vực phía sau nâng lên những cái bình lớn, hung hăng ném xuống.

      “Choang choang”

      Bình rơi đất vỡ nát, bất chợt tung tóe những chất lỏng đỏ thẫm, ngờ đều là máu tươi, mùi máu nồng nặc tràn ngập khí, phán tán .

      Mục Phong nhìn thấy cảnh đó nhất thời biến sắc.

      – Hơi tiếc là máu linh thú dường như hiệu quả cũng cao lắm.

      Liễu Kình Thiên đưa mũi hít mùi máu tươi, đạm nhạt nhận xét, ánh mắt ác nghiệt. Bất chợt vung tay lên, hơn mười thủ hạ Liễu vực bất ngờ bị đánh bay khỏi vách núi, thét lên kinh hãi.

      “Đùng.”

      Liễu Kình Thiên mặt đổi sắc đánh ra mấy luồng hào quang linh lực, hung hãn bắn vào mấy tên thủ hạ bay xuống.

      “Uỳnh!”

      tiếng vang gọn gàng cất lên, mười mấy người Liễu vực xấu số nổ tung trung, máu me rơi xuống như mưa, cảnh tượng vô cùng đẫm máu.

      Ánh mắt Mục Phong bất giác trở nên u ám.

      “Graoooow!”

      Từ vực thẳm Hắc Minh Uyên đột ngột vang vọng những tiếng gầm rống dữ tợn, linh lực cuồng bạo toát ra mãnh liệt.

      Linh thú cao cấp!

      Sắc mặt Mục Phong cuối cùng trở nên tái mét, Liễu Kình Thiên quả thủ đoạn độc ác!

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 57: Mượn Thế


      “Graoooow!”

      Tiếng gào hung tàn từ xa vọng lại, Mục Phong, Chu Dã và cường giả Mục vực đều xanh mét mặt mày. Lúc này bọn họ bị Liễu vực đặt bẫy.

      – Mục Phong, sao hả? Có thích đại lễ ta dành cho nào?

      Liễu Kình Thiên từ vách núi nhìn xuống đám người Mục vực, cất tiếng cười khoái trá châm chọc

      – Liễu vực chúng ta lao tâm khổ tứ chuẩn bị cho kế hoạch Cửu U Tước này bao lâu kia chứ? Chẳng lẽ ngươi nghĩ bản thân nghe thấy vài tin tức có tư cách tranh đoạt với chúng ta sao?

      vậy, đến đây rồi cũng coi như lần buôn bán lỗ, mua bài học xương máu .

      Mục Phong vẫn lạnh lùng dán mắt vào Liễu Kình Thiên, nhưng có lòng dạ nào mà đôi co với lão kia. Hai tròng mắt rung rinh động đậy, ngừng nghĩ biện pháp hóa giải nan đề sắp tới. Tiếng thú rống vừa nãy hẳn nhiên là của linh thú cao cấp, nếu bị đám linh thú cao cấp dây dưa chế ngự, cho dù có thể giải quyết nhưng nhất định cũng bị tiêu hao nhiều, thậm chí có thể xuất thương vong. Lúc đó lẽ nào bọn Liễu Kình Thiên kia lại nhân từ bỏ qua cơ hội đó.

      Nhưng nếu tại rút lui, cũng vướng vào bẫy tâm lý của Liễu vực, lúc đó bọn họ bị ai cản trở dồn hết tâm lực săn Cửu U Tước. Đến khi họ bắt được Cửu U Tước rồi, nguy cơ của Mục vực càng lớn hơn.

      Hoàn cảnh tại quả tiến thoái lưỡng nan.

      – Bây giờ phải làm sao?

      Chu Dã lo lắng hỏi.

      – Tùy cơ ứng biến.

      Mục Phong sắc mặt vẫn tái xanh, thấp giọng trả lời.

      Mục Trần bên cạnh cũng cau mày, bọn người Liễu vực quả thực đáng hận, luôn ngáng chân đẩy ngã.

      “Graoooow!”

      Tiếng thú rống lại lần nữa vang vọng vách núi, rồi sau đó là tiếng xé gió cuồng mãnh truyền theo. Mọi người nhanh chóng nhìn thấy ba luồng hào quang từ vực thẳm Hắc Minh Uyên như điện xét lao đến, xuất ở những vách núi chung quanh.

      – Linh thú cao cấp, ba con!

      Nhìn thấy chúng nó, Mục Phong giận dữ cắn răng.

      Ba luồng hào quang tản , lộ ra ba thân hình cao lớn, mắt thú đỏ ngầu tràn ngập hung tàn hiếu sát.

      vách đá bên trái là con sư tử to lớn toàn thân màu đỏ, lưng có đôi cánh nhọn màu tím, uy phong lẫm lẫm.

      Vách núi bên phải là cự thú đen như nhung, nhìn qua như được đúc từ sắt thép mà thành, ánh mặt trời chiếu vào cơ thể nó, ánh sáng phản xạ ra như chiếu vào những thứ máy móc chết chóc.

      – Tử Dực Sư!

      (LCT: con này có lẽ là con cháu gì của Tử Tinh Dực Sư Vương lạc qua đây)

      – Hắc Thiết Thú!

      Đoạn Vĩ nhìn thấy hai cự thú, sắc mặt kinh hãi hô lên. Quả nhiên là linh thú cao cấp, hai tên to đầu này có thực lực Thần Phách cảnh sơ kỳ.

      – Kia là. . . Thủy Hỏa Hạc!

      Mục Phong chỉ đảo mắt qua hai đầu cự thú cao cấp, nhưng lại tập trung hơn về vị trí linh thú cuối cùng, nhìn chằm chằm vào nó. Đó là con hạc đen cực lớn, hai cánh của nó rất đặc biệt, bên giống như nước có màu lam, bên kia lại phừng phừng rực lửa đỏ sẫm. Khi nó đập cánh, như có nước và lửa tỏa ra từ đôi cánh, nhìn rất lộng lẫy.

      Nhưng cái lộng lẫy đó ở đây lại mang theo khí tức chết chóc và lực lượng kinh khủng.

      Thủy Hỏa Hạc chính là linh thú có thực lực mạnh nhất trong ba con, đạt tới Thần Phách cảnh trung kỳ!

      – Mục Phong à, xem ra vận may của các ngươi tốt đấy, cả Thủy Hỏa Hạc cũng bị thu hút tới, chúng ta đợi xem hồi săn thú hấp dẫn phấn khích a.

      Liễu Kình Thiên nhìn thấy chiến lực hai bên, càng khoái trá cười to hơn, sau đó vung tay kéo đám người Liễu vực nấp vào sau vách đá. tại bọn linh thú bị hấp dẫn bởi những con mồi bên dưới, để ý đến bọn họ này.

      – Tên chó má!

      Chu Dã nghiến răng nghiến lợi, lửa giận tràn ngập.

      – Vực chủ, bây giờ làm gì đây? Nếu chúng ta chiến đấu với ba linh thú cao cấp này, dù có thể giải quyết chúng nó bọn người Liễu vực cũng lợi dụng sơ hở đánh lén.

      Đoạn Vĩ cất giọng hỏi, gương mặt vô cùng lo lắng.

      Mục Phong vẫn yên lặng, ba linh thú cao cấp kia chú ý đến họ, nếu muốn chiến đấu cũng chỉ có htể rút lui. Nhưng đến tận đây lại công mà rút, lão cam lòng.

      Đoạn Vĩ nhìn thấy Mục Phong trừng mắt suy nghĩ, cũng dám quấy rầy, chỉ có thể cẩn thận canh phòng những con linh thú cao cấp hăm he kia, mà trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

      Mục Trần cũng hiểu tình hình tại, ý nghĩ trong đầu cấp tốc xoay chuyển, chợt nheo mắt lại, tia sáng nảy ra trong đầu.

      – Tía!

      Mục Trần nhàng lên tiếng.

      – Hử?

      Mục Phong bất an đáp lời, trong ánh mắt đầy phiền não, thực rất đau đầu

      – Tía và Chu thúc có thể ngăn cản ba con linh thú cao cấp này chứ?

      Mục Trần .

      Mục Phong nhìn , gật đầu bất đắc dĩ, :

      – Nhưng ta và Chu thúc của ngươi phải tiêu hao ít tinh lực, khi đó Liễu Kình Thiên tất nhiên ra tay.

      – Hai người cần giết chết bọn chúng, chỉ cần cầm cự thôi, đồng thời cũng được để bản thân tiêu hao qua nhiều.

      Mục Trần .

      – Cứ giằng co như vậy cũng có gì tốt.

      Mục Phong nhíu mày, :

      – Nếu thể giết được chúng, bọn ta cũng chỉ có thể lui.

      – Ta có biện pháp giải quyết chúng nó.

      Mục Trần khẩn khoản .

      Mục Phong bất giác hơi giật mình, đưa mắt kinh ngạc nhìn Mục Trần, Chu Dã bên cạnh còn tưởng mình nghe lầm.

      Ba linh thú cao cấp a, thực lực hoàn toàn sánh ngang ba vị cường giả Thần Phách cảnh, Mục Trần chỉ có Linh Động cảnh hậu kỳ, lấy cách gì giải quyết chúng nó?

      Mục Trần nhìn thấy ánh mắt của mọi người, hơi bất mãn

      hẳn phải nhờ nắm tay mới có cách giải quyết, có cách, gọi là mượn thế. Ta thích nhất cách đó, trong Linh Lộ nó cứu sống ta ít lần.

      – Vậy ngươi xem ngươi làm sao?

      Mục Phong nhịn được hỏi, cũng tin lắm con trai lão có biện pháp đối phó linh thú Thần Phách cảnh.

      – Bây giờ có thời gian giải thích, hai người cố gắng kéo dài thời gian cho ta chuẩn bị.

      Mục Trần nhìn ba linh thú chực chờ lúc nào cũng có thể tấn công kia, còn cách nào giải thích ngắn gọn đành phải giục.

      Mục Phong và Chu Dã đều nghe thấy, liếc nhìn nhau, rồi cũng bặm môi gật đầu. tại Mục Trần cũng có ít lòng tin của họ, thực trấn an họ ít. Nếu chắc như thế, vậy cũng nên giao cho .

      – Chiến trường trước mặt là của hai người.

      Mục Trần nhiều, lập tức xoay người chạy ngược ra ngoài.

      – Có kẻ chạy trốn.

      Vài tên thủ hạ của Liễu Kình Thiên vẫn chăm chú theo dõi tình huống bên dưới, nhìn thấy Mục Trần đào tẩu, khẽ quát lên cảnh báo.

      – Là Mục Trần, muốn làm gì? Chẳng lẽ bỏ trốn mình?

      Liễu Mộ Bạch nghi hoặc lầm bầm, hiểu sao nhìn Mục Trần bỏ chạy lại thấy bất an.

      – Quên , mặc kệ , tiểu tử Linh Động cảnh hậu kỳ, có Mục Phong bảo vệ, e rằng muốn ra khỏi Hắc Minh Uyên cũng được.

      Liễu Kình Thiên quá để ý, vì chân chính hai trụ cột của Mục vực là Mục Phong và Chu Dã, Mục Trần tại chẳng có được uy hiếp gì.

      Liễu Mộ Bạch cũng gật đầu, rất cẩn trọng với Mục Trần, nhưng cục diện thế này cũng tin tên kia có thể xoay chuyển được.

      “Ùn ùn ùn ùn!”

      Khi bọn họ chuyện, linh lực hung tợn phía dưới kia bùng nổ, Mục Phong và Chu Dã dẫn đầu lao đến chỗ ba linh thú cao cấp chực chờ tấn công.

      Mục Phong ra tay ngăn cả Thủy Hỏa Hạc và Hắc Thiết Thú, lão là cường giả Thần Phách cảnh hậu kỳ, dù mình chống hai vẫn lâm vào thế hạ phong.

      Còn Chu Dã chỉ là Thần Phách cảnh sơ kỳ, đối chiến Tử Dực Sư cũng chẳng phân biệt được cao thấp.

      Đối chiến kinh người bất chợt tạo thành những đợt linh lực trùng kích chấn động xung quanh, mỗi lần giao phong va chạm, cả khí cũng chấn động.

      Liễu Kình Thiên cười toe toét nghiền ngẫm quan sát chiến đấu nổ ra bên dưới, ánh mắt băng hàn đắc ý

      – Mục Phong, cứ đánh thoải mái, ngươi muốn rút lui, vậy bỏ xác ở đây vậy!

      Khi đại chiến bùng nổ trong núi, Mục Trần nhanh chóng quay lại bên ngoài, rời khỏi khu vực núi đá trở lại rừng rậm. Nhìn vào cánh rừng u, lật tay, cây sáo với hoa văn kỳ dị xuất .

      Chính là thứ mà vừa vô tình thu được ngọn hắc thụ kia: Linh Trùng Địch!

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 58: Dụ Ong


      Mục Trần nắm chặt chiếc sáo lạnh lẽo, ánh mắt lộ vẻ do dự, rồi quyết tâm đặt cây sáo lên miệng, linh lực trong cơ thể tràn vào Linh Trùng Địch phát ra những tiếng sáo hỗn loạn.

      Mục Trần phải Linh Trùng sư, dĩ nhiên thể sử dụng thành thạo Linh Trùng Địch, nhưng dù sao cũng có miệng để thổi. Linh Trùng sư có thể tùy tâm sở dục điều khiển bất kỳ loại côn trùng nào mà họ muốn, Mục Trần làm được nhưng may là tộc đàn côn trùng khổng lồ nhất Hắc Minh Uyên này hẳn phải là Phệ Linh Phong, cho nên chỉ cần thổi Linh Trùng Địch, có thể dẫn chúng tới biết chừng.

      “tuuuuuuuu!”

      Hoa văn thân Linh Trùng Địch lấp lánh sáng lên, phát ra thanh kỳ lạ khuếch tán rất xa.

      thanh mỏng manh quá lớn, thậm chí nếu tập trung rất dễ bỏ qua nó, nhưng đối với loài côn trùng, những sóng rất này lạy khiến chúng rất mẫn cảm.

      Mục Trần ngừng rót linh lực quán chú vào Linh Trùng Địch, sóng liên tục tản ra, đồng thời cũng quay nhìn vào vực thẳm Hắc Minh Uyên, nơi đó linh lực dao động càng lúc càng thêm cuồng bạo, xem ra cha và Chu thúc giao chiến kịch liệt với ba con linh thú cao cấp kia.

      Nhanh lên!

      Mục Trần tỏ ra lo lắng nhủ thầm. Ba con linh thú kia phải con sâu cái kiến, hai người họ bị chúng nó vây công, càng lâu càng tiêu hao lớn, e rằng đến khi chịu nổi nữa bọn người Liễu vực rình rập kia xông ra cắn xé.

      Mà cảnh tượng đó dĩ nhiên phải điều Mục Trần muốn nhìn thấy.

      Tiếng sáo thanh tao từ từ lan rộng, nhưng vẫn có động tĩnh gì dao động trong cánh rừng tịch mịch trước mặt, khiến cho Mục Trần càng lúc càng bồn chồn, ánh mắt hoang mang, lẽ biện pháp này vô hiệu?

      Dù trước mặt Mục Phong tỏ ra tự tin kiêu hãnh, nhưng cũng chỉ là tỏ thái độ trấn an bọn họ mà thôi. Mục Trần biết trong lòng phụ thân rất cam tâm rút , để cho Liễu vực thoải mái chiếm được Cửu U tước, nhưng cũng muốn bọn kia lợi dụng sơ hở đánh lén bọn họ, chỉ có thể nghĩ đến biện pháp chắc chắn này để phá cục diện bất lợi.

      Nhưng nếu đàn Phệ Linh Phong mà tới, cái gọi là “phương pháp mượn thế” của hoàn toàn phá sản.

      – Mấy đại ca, nể mặt ta mà!

      Mục Trần than thở lẩm bẩm.

      Mới đó mà trôi qua hơn 10 phút, Mục Trần vẫn lo lắng chờ đợi, nhưng trong vực thẳm kia truyền ra dao động linh lực càng lúc càng dữ dội, thậm chí cả đá núi cũng rung động, hiển nhiên chiến đấu đến lúc vô cùng gay cấn.

      còn thời gian nữa a!

      Mục Trần cắn răng vừa định vứt bỏ quay lại, chợt ánh mắt tập trung, nhìn về phía tối đen trong rừng. Ngay sau đó hai mắt mở lớn mừng rỡ như bắt được vàng.

      – Tới đây nào!

      Phía xa xa hướng đó, đám mây đen phô thiên cái địa như cuồng phong bão táp kéo tới, những thanh vo ve ầm ầm trời đất vang vọng rất xa.

      Tía, viện binh cuối cùng đến kịp!

      Mục Trần kiềm nén mừng rỡ trong lòng, xoay đầu nhanh chóng chạy ngược trở lại.

      . . .

      “Uỳnh!”

      Trong khu đất nơi sườn núi, linh lực cuồng bạo quét tứ tung, chấn những mảnh đá núi run rẩy, nhiều cự thạch trượt ra lăn ầm ầm xuống theo vách đá.

      Đoạn Vĩ lo lắng nhìn hai vòng chiến, hai người ba thú kịch liệt chiến đấu, hung hăng sấn vào nhau, xung quanh là đá vụn bị chấn thành bột bay lả tả.

      – Đáng chết!

      Đoạn Vĩ nhìn thấy chiến cuộc giằng co, đưa mắt nhìn về phía vách núi, nơi đó có những tiếng cười trào phúng đắc ý vang lên. Hẳn nhiên cục diện mà Liễu vực cố ý sắp đặt trở thành thực.

      – Thiếu chủ còn chưa trở về sao?

      vị thành chủ nhìn ra ngoài, lo lắng hỏi.

      Đoạn Vĩ lắc đầu, lão cũng Mục Trần có cách gì, chỉ bất quá trước đó nhìn biểu của rất đáng tin cậy, nhưng cũng biết cách của có thể phá được cục diện nguy khốn này hay .

      – Ráng chờ chút , bọn Liễu vực nếu dám ra tay, chúng ta cũng cho chúng nó dễ sống!

      Đoạn Vĩ cắn răng .

      Mọi người cũng nghiêm túc gật đầy, ánh mắt căm thù nhìn lên vách đá.

      Ngay khi mọi người vẫn căng thẳng sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, bất chợt có tiếng chân hối hả từ đằng sau chạy tới. Đoạn Vĩ quay đầu nhìn, thấy Mục Trần nhanh chóng trở lại.

      – Thiếu chủ!

      Đoạn Vĩ mừng rỡ hô lên.

      – Tía, Chu thúc, lui mau!

      Mục Trần vừa tới liền quát lớn.

      Mục Phong và Chu Dã vừa chiến vừa cầm chừng, nóng lòng mong tin tức của Mục Trần nghe gọi, thân hình nhanh như gió bắn lui, nhưng ba con linh thú cao cấp vẫn theo sát buông.

      Mục Trần nhìn ba con linh thú đuổi theo hai người, bàn tay chợt nắm lại, cái chai xuất trong tay, mở nắp bình, mùi hương kỳ lạ phát ra.

      “Bang!”

      Mục Trần vỗ nát chai, chất lỏng màu đen trong đó bắn ra, hai tay vũ động, linh lực như cuồng phong cuốn lấy lượng chất lỏng đó bắn tới ba con linh thú điên cuồng truy kích.

      Dung dịch màu đen lạnh tanh dính đầy thân thể chúng nó, nhưng chẳng khiến con nào bận tâm, vì căn bản thực lực của Mục Trần đủ uy hiếp bằng hai cường giả trước mặt, càng chất lỏng kia chẳng hề toát ra mùi vị gì nguy hiểm.

      Đoạn Vĩ nhìn thấy hành động kỳ quái của Mục Trần, cũng hiểu mô tê ra làm sao.

      – Nhanh chóng chạy vào khe núi kia!

      Mục Trần quát lớn chỉ về cái khe núi cách đó xa.

      Đoạn Vĩ chưng hửng hiểu, bất quá vẫn nghe theo dẫn mọi người chạy qua đó. Mục Trần cũng nhanh chóng tiến sát theo, Mục Phong và Chu Dã cuối đoạn hậu, linh lực hùng dũng nhất tề bùng nổ, chấn lui cả ba con linh thú văng ngược lại.

      – Chúng làm cái gì thế?

      Nhóm người Liễu vực thấy bên dưới trốn chui trốn lủi vào cái khe núi, cũng khó hiểu lẩm bẩm. Chui vào cái hang đó chẳng phải là đường cùng sao? Tại sao lại tự cắt đường lui? Mục Phong sao lại ngu xuẩn như thế?

      Liễu Kinh Phong nhíu chặt lông mày, lão luyện như Mục Phong chắc chắn làm cái chuyện vô ích ngu xuẩn.

      – Đại ca?

      Liễu Minh quay qua khẽ hỏi, hẳn nhiên cũng chẳng biết ra làm sao.

      Liễu Kinh Phong híp hai mắt, đột nhiên sắc mặt biến đổi, nhìn về phía con đường núi dẫn vào đây, những tiếng “zù zù” nho càng lúc càng lớn hơn vang vọng vào đây.

      – Đó là. . . Phệ Linh Phong?

      Liễu Minh cũng ngay lập tức nhận ra, nhìn thấy ngay đám mây đen sát thủ kinh hoàng bao phủ trung lan dần đến.

      “Graoooow!”

      Ba linh thú cao cấp cũng nhận ra bầy Phệ Linh Phong tiếp cận, trở nên bất an gầm lên. Đối mặt với lượng Phệ Linh Phong đông đảo đến thế bọn chúng cũng gặp nguy hiểm rất lớn.

      Đám mây đen như lũ cuốn tràn vào bình địa núi, hề giảm tốc, như lũ cuốn thét gào lao đến ba con linh thú cao cấp dưới ánh mắt kinh hãi của hai bên nhân mã.

      “Graoooow!”

      “Groooookm!”

      “Hyak!”

      Bị mây đen bao phủ, ba con linh thú cao cấp điên cuồng gào thét giãy giụa, linh lực cuồng mãnh liên tục bùng nổ, cả ngàn Phệ Linh Phong rơi rụng như lá khô đàn đàn lũ lũ, thế nhưng vẫn như muối bỏ biển, khiến đám mây suy suyễn chút nào, đành cam chịu bị chúng chôn vùi.

      Tiếng thú rống trong đám mây càng lúc càng nhạt, bọn người Mục Phong nhìn cảnh tượng đó mà nổi da gà, tê ngứa cả người, kinh hãi nuốt nước bọt. Sau đó hẹn mà tất cả cùng nhìn thiếu niên mỉm cười tươi tắn, sắc mặt đều cứng đơ.

      Đây là kế “mượn thế” của sao?

      Nhưng làm cách nào có thể dẫn dụ đàn Phệ Linh Phong tới đây, lại chỉ tấn công có ba con linh thú kia mà thôi?

      Bản lĩnh này, quả khó ngờ!

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 59: Đến Nơi


      Phệ Linh Phong với thanh độc đáo lan ra văng vẳng dội qua dội lại vách núi, khiến người ta cảm thấy lông tóc dựng đứng, đặc biệt là đám mây đen trước mặt kịch liệt vặn vẹo dưới giãy dụa vô vọng của ba con linh thú cao cấp.

      Ba con linh thú cao cấp có thực lực cường hãn điên cuồng phản kháng, khiến mặt đất phủ đầy thi thể Phệ Linh Phong. Thế nhưng bầy đàn đông vô ngần, hề có dấu hiệu lùi bước, những con mắt đỏ ngầu khóa chặt vào ba con mồi dữ dằn trước mặt, liên tục xông tới như sóng lớn trùng kích vào chúng nó.

      Dòng lũ đen chợt hóa thành lốc đen. Cơn lốc kia dữ dội lướt qua, để lại những chiếc xương trắng rơi rụng đất.

      Hai đám người trốn trong hốc núi đều cảm thấy tê dại trước cảnh tượng đó, bất kể bên nào bị cuốn vào cơn lốc đen kia chắc chắn cũng chung số phận với ba con linh thú cao cấp có thực lực mạnh mẽ.

      Mục Trần cũng nấp kỹ trong khe núi, ánh mắt chăm chú nhìn ra ngoài, Linh Trùng Địch và bình chất lỏng màu đen quái lạ kia đều được cất kỹ trong Giới Tử Xuyến, dám cầm nơi tay. Lỡ như hấp dẫn bọn Phệ Linh Phong kia, quả nơi này trời lối dưới đất đường a!

      Lốc xoáy cuốn chừng 10 phút, linh lực dao động cuồng bạo càng lúc càng yếu rồi tắt hẳn.

      Khi ba luồng linh lực dao động biến mất, mọi người chứng kiến đều hiểu ba linh thú cao cấp hoàn toàn vong mạng, bởi tấn công cuồng dã của những con Phệ Linh Phong thực lực yếu ớt kia. Đám người Mục Phong nín thở rét mà run. con Phệ Linh Phong chẳng đáng là gì, nhưng khi hội tụ thành bầy đàn, lại trở thành trong những bá chủ của khu vực Hắc Minh Uyên.

      Đám mây Phệ Linh Phong sau khi giải quyết gọn ghẽ con mồi, vẫn còn xoay vòng vần vũ hồi, mới từ từ mang theo thanh “zù zù” nhức óc theo đường cũ rời .

      Đợi đến khi hoàn toàn mất bóng đàn Phệ Linh Phong kia, toán người của Mục Phong mới dám bước chân ra khỏi khe núi, nhìn vào bãi đất sườn núi mà lúc nãy hai cường giả giao phong với ba con linh thú uy phong lẫm lẫm, nơi đó chỉ còn lại xương trắng vương vãi, thỉnh thoảng vài vết máu còn dính lại xương, nhìn qua rất ghê rợn.

      Mục Trần lại nhàn nhã thong thả bước tới, moi móc tìm kiếm ba cái xương đầu của ba con linh thú kia, moi ra ba khỏa tinh phách chói mắt cực kỳ chút khách sáo bỏ vào Giới Tử Xuyến.

      Tinh phách linh thú cao cấp a, giá trị hơn xa mấy thứ mà trước kia thu được ở Bắc Linh Nguyên. Tinh phách cấp độ này khiến ít cường giả Thần Phách cảnh đỏ mắt thèm muốn.

      Xong xuôi đâu đó, Mục Trần mới ngẩng đầu lên nhìn vách núi cao, cười

      – Các vị còn chiêu trò gì nữa ? Hay là dẫn tới vài con linh thú nữa , ta lại gọi đám Phệ Linh Phong kia tới thu hoạch tinh phách linh thú cao cấp a!

      vách núi đá, bọn Liễu vực đều mặt mày nhăn nhó khó coi, Liễu Kinh Thiên cũng trừng mắt gắt gao nhìn Mục Trần, thần sắc khó tin:

      – Phệ Linh Phong là do ngươi đưa tới?

      Mục Trần nét cười dần chuyển sang đanh ác

      phải ta chẳng lẽ là ngươi? Ta thấy các ngươi cũng nên nhanh chân lăn khỏi Hắc Minh Uyên , bằng lần sau Phệ Linh Phong xuất , số phận các ngươi cũng khác mấy thứ này đâu.

      Thủ hạ Liễu vực nghe xong chợt giật mình rối loạn, đám người Liễu Tông, Liễu Minh cũng kinh hãi thất sắc. Lợi hại của đám Phệ Linh Phong ra sao họ cũng tận mắt chứng kiến rồi, nếu bản thân bị dính vào đó, đủ cho bọn nó xỉa răng.

      – Tiểu tử chưa dứt sữa mà dám sủa bậy, muốn đe dọa ta, ngươi còn non lắm!

      Liễu Kinh Thiên nổi giận, nhưng lại tỏ ra lạnh lùng, cười nhạt

      – Có lẽ đàn Phệ Linh Phong đúng là do ngươi dẫn tới, bất quá vô phương điều khiển chúng nó. Cái đám sương đen lúc nãy của ngươi có lẽ là thứ khiến cho đàn Phệ Linh Phong điên cuồng công kích ba con linh thú cao cấp phải ?

      Mục Trần mỉm cười, nhưng trong lòng cũng rất kinh ngạc. Liễu Kinh Thiên ánh mắt sắc bén, mọi hành động của lúc nãy đều thể qua mắt nổi.

      – Mục Phong, ngươi có đứa con trai cũng thú vị đấy!

      Liễu Kinh Thiên lạnh lùng nhìn Mục Phong, vốn hôm nay có thể khiến Mục vực hao tổn nguyên khí, đến phút cuối lại bị thiếu niên khiến cho thất bại, trong lòng lão tích tụ bụng tà khí.

      Mục Phong ra vẻ khách sáo cười đáp lại

      – Ha ha ha, quá khen quá khen. Liễu Kinh Thiên ngươi còn trò gì hay ? Hay là tự mình ra tay , cũng lâu rồi lĩnh giáo nhà ngươi, đến đây chúng ta cùng đấu trận?

      Liễu Kinh Thiên gương mặt u ám, tuy trong lòng nổi giận, nhưng lão hiểu tại chưa phải lúc phân tranh với Mục vực, vì nếu có thắng được cũng tổn thương quá lớn, căn bản có biện pháp tiếp tục bắt Cửu U Tước.

      – Để xem các ngươi đắc ý được bao lâu nữa!

      Liễu Kinh Thiên lạnh lùng gằn từng tiếng, thêm lời nào vung tay lên dẫn toán người Liễu vực nhanh chóng tiến sâu vào vực thẳm Hắc Minh Uyên. tại cần phí thời gian ngăn cản Mục Phong, chẳng có ích lợi gì.

      , bám sát bọn họ!

      Mục Phong nhìn thấy Liễu vực di chuyển, cũng quát khẽ ra lệnh, thân hình nhanh chóng lao , dẫn người Mục vực bám theo sau lưng Liễu Kinh Thiên đoạn. Nếu kế hoạch của Liễu vực thất bại, chắc chắn trở thành con mồi cho Mục vực săn.

      Hai đoàn người, trước sau nhanh chóng xuyên qua Hắc Minh Uyên. Lúc này, đám người của Liễu Kinh Thiên cũng trở nên hiền lành hơn nhiều, chẳng để mưu kế gì lại để quấy rối phía sau, gấp gáp tiến lên.

      Hai đoàn người di chuyển nhanh nhưng khá cẩn thận, hề kinh động những linh thú sinh sống ở đây.

      Chừng nửa giờ sau, vực thẳm tối tăm dần biến mất, đất đai rộng mở trở nên bằng phẳng mênh mông.

      Mục Phong dẫn đội ngũ rời khỏi khu vực núi đá, xuất gò đất cao, phóng mắt nhìn về phía trước, đột nhiên nghiêm mặt.

      Phía trước là thung lũng đen mênh mông, mặt đất dường như là trầm tích núi lửa, cây cối cháy đen. Nhưng cái khiến cho Mục Phong biến sắc chính là xương trắng phủ đầy khắp nơi.

      Những bộ xương đó, xét thể hình chắc hẳn là linh thú, tư thế chúng nó như điên cuồng bỏ trốn khỏi thứ gì đó kinh khủng, khiến bản thân thể kiềm chế nỗi sợ hãi.

      (LCT: biên chỗ kinh dị mà mấy con mèo nó đánh nhau gầm gừ làm nổi da gà hết cả….)

      Mục Trần nhìn chằm chằm vào mặt đất phủ đầy xương trắng, cũng bồn chồn hít ngụm khí lạnh. Chỗ này xảy ra chuyện gì? Sao lại có nhiều linh thú chết hàng loạt như thế….

      Phóng tầm mắt xa hơn, trung tâm thung lũng xuất miệng núi lửa hắc ám, đỉnh núi lõm xuống cái trũng đen ngòm, nhìn qua ác quỷ há miệng, muốn cắn nuốt cả trời đất.

      – Chỗ này….

      Mục Trần cũng giống cha nghiêm mặt lại, cảnh tượng trước mắt có vẻ khá quen thuộc, bất giác nhận thấy đây đúng là cảnh tượng ra trong miếng đồng bí kia, khác chút nào!

      Mục Trần quay đầu lại, đối mắt nhìn Mục Phong, thấy nét vui sướng kinh dị trong tâm tư của cha.

      Hiển nhiên, nơi này chính là địa bàn của Cửu U Tước!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :