Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 50: Hắc Minh Uyên


      Hắc Minh Uyên là khu vực chếch về phía nam Bắc Linh cảnh, là địa phương tương đối hẻo lánh, cũng vì nó quá hung hiểm, mà hiếm khi có dấu chân người đặt tới, nhân sinh thưa thớt.

      Mục vực cách Hắc Minh Uyên cũng khá xa, do vậy khi quân đoàn của Mục Phong đến nơi, cũng là ba ngày sau.

      Mục Trần đứng sườn núi, ánh mắt trông về phía đằng xa, đập vào mắt là mảng rừng nguyên sinh tối tăm, trung của rừng rậm thấy cuối đó, là sương độc màu xám dày đặc tràn ngập khắp nơi. Sương mù kịch độc, ngay cả cường giả Linh Luân cảnh cũng dễ dàng để nó tiến vào cơ thể.

      Cũng còn quãng đường nữa mới vào trong Hắc Minh Uyên, nhưng Mục Trần vẫn cảm thấy tử khí và mùi tanh tưởi từ rừng rậm bay ra. So với Bắc Linh Nguyên, nơi này xứng danh hiểm địa, khó trách người người ở Bắc Linh cảnh đều truyền rằng nó là cấm địa của con người.

      – Bọn Liễu vực hẳn cũng đến Hắc Minh Uyên, chúng từ đường phía tây tiến vàom có lẽ sau khi chúng ta vào đó lâu giáp mặt bọn chúng.

      Chu Dã quan sát địa thế Hắc Minh Uyên, trầm giọng .

      Mục Phong khẽ gật đầu, chợt lấy ra bình ngọc, vài viên đan hoàn đỏ sậm lăn lóc trong đó:

      – Mọi người phân phát những đan dược giải độc này, trước khi tiến vào bắt buộc phải dùng nó, dù thể ngăn chặn kịch độc quá mức, nhưng cũng giữ chúng ta phần nào bị ảnh hưởng bởi sương độc.

      Mục Trần cũng nhận viên, lập tức cho vào miệng nuốt ngay, luồng khí thanh lương sảng khoái phiêu đãng trong người, cảm nhận tác dụng của giải độc đan.

      – Hắc Minh Uyên hiểm trở, các ngươi đều biết , cho nên quan sát cho kỹ bước chân mình, !

      Mục Phong thấy mọi người chuẩn bị chu đáo, nhanh chóng lãnh đạo mọi người tiến lên trước, vào Hắc Minh Uyên phía xa xa. Ngay sau lão, đám người Chu Dã, Mục Trần cũng lập tức bám theo.

      Đội ngũ gần trăm người, ít chút nào. Bất quá những kẻ theo Mục Phong hầu hết đều là những tay lão luyện, kinh nghiệm đối phó hiểm cảnh khá phong phú, di chuyển cũng lặng lẽ gây tiếng động, thậm chí bụi cũng bay lên, yên ắng tiến nhanh vào màn sương độc tràn ngập của Hắc Minh Uyên.

      Tiến vào Hắc Minh Uyên, Mục Trần cảm thấy cảm giác lành lạnh rơn người từ bốn phương tám hướng ập đến, máu trong cơ thể dừng như cũng đông đặc lại.

      Mục Trần quét mắt cảnh giác nhìn khung cảnh lờ mờ u ám xung quanh. So với Bắc Linh Nguyên, nơi này vô cùng tịch mịch, khiến cho người ta cảm thấy bất an vô cùng.

      Đội ngũ cẩn thận xâm nhập từng bước, Mục Trần nhận thấy từng người trong đoàn đều ở trạng thái tập trung cao độ, bàn tay nắm chặt đao kiếm bén ngót mà sáng quắc, linh lực lặng lẽ dao độnh.

      Nhưng dù cho bọn họ có cẩn thận hơn nữa, Hắc Minh Uyên này hẳn nhiên phải vô cớ mà mang danh hung địa, sát khí tràn ngập.

      – Á!

      Tiến vào chưa bao lâu, trong đội ngũ vàng lên tiếng hét thảm thất thanh, bên dưới lớp đất phủ kín cành lá mục nát, con cự xà dữ tợn đen thui chui ra, cái đuôi to lớn vừa xoay qua liền lập tức bắt ngay hai hảo thủ trong đoàn Mục vực lôi về nuốt vào bụng. Nước dãi màu đen trong cái miệng khổng lồ xuống đất, ăn mòn nhanh chóng những cái lá khô, hẳn nhiên là kịch độc.

      – Là Hắc Minh Xà!

      Thình lình xảy ra tập kích khiến đội ngũ hơi hoảng loạn, nhưng nhanh chóng liền ổn định lại. Mọi người nhìn thấy cự xà hung tợn đều kinh hô. Đây chính là linh thú trung cấp a, thực lực tương đương cường giả Linh Luân cảnh trung kỳ, khó ngờ được mới vừa tiến vào Hắc Minh Uyên phải đối diện linh thú cường hãn như thế.

      – Ha.

      Chu Dã nhìn thấy nó, nhướng mày hét lớn, dũng mãnh tiến ra. Linh lực bùng nổ mạnh mẽ, thân hình như chớp xuất phía Hắc Minh Xà, hai chân chụm lại giẫm nát phần giữa thân thể to lớn của Hắc Minh Xà.

      “Gré é éé!”

      Khi Chu Dã dùng hai chân giậm lên thân rắn, linh lực sau lưng thoáng hình thành hư ảnh linh thú cực kỳ khổng lồ. Đó là con tê giác to lớn màu vàng sẫm, lưng phủ kín vảy vừa dày vừa nặng, nhìn như hòn non bộ nho .

      “Uỳnh!”

      Khi con tê giác đó xuất , cơ thể Chu Dã trở nên nặng như đá núi, sức nặng vô song bộc phát, trực tiếp mạnh mẽ ép Hắc Minh Xà lún vào đất. Mặt đất run rẩy, Hắc Minh Xà gào thét lăn lóc đất, thân rắt đứt đoạn cũng bị nghiền nát hòa vào bùn.

      đầu linh thú thực lực Linh Luân cảnh trung kỳ, cứ như thế bị Chu Dã mạnh mẽ đè chết ngay tức khắc.

      Mục Trần nhìn thấy cảnh tượng đó, bấc giác cũng run rẩy sợ hãi nuốt nước bọt.

      – Chu thúc của ngươi giờ tiến vào Thần Phách cảnh sơ kỳ, tinh phách linh thú mà luyện hóa chính là Sơn Nhạc Linh Tê, xếp hạng 180 địa bảng. Trọng áp hạ xuống, như thái sơn áp đỉnh, nháy mắt nghiền đối thủ thành thịt băm.

      Mục Phong ôn tồn giải đáp cho gương mặt sợ hãi của Mục Trần.

      Mục Trần tỏ ra cực kỳ hâm mộ gật đầu, chẳng biết khi nào mới có đủ thục lực để luyện hóa tinh phách linh thú cho mình a.

      Chu Dã cũng nhanh chóng bổ đầu Hắc Minh Xà, thu lấy tinh phách linh thú. Lão trở về đoàn người lên tiếng nhắc nhở

      – Hắc Minh Uyên nguy cơ tứ phía, muốn bỏ cái mạng xốc lại tinh thần cho ta!

      Mọi người vội vàng đáp lời, tuy rất cảnh giác với Hắc Minh Uyên, nhưng có vẻ vẫn còn chưa đủ.

      Bỏ lại thi thể Hắc Minh Xà, đội ngũ tiếp tục tiến lên, di chuyển càng thêm cẩn thận, những ánh mắt lợi hại săm soi mọi ngóc ngách, quét đến cả những chỗ khó thấy nhất. Thậm chí có vài người phía trước dùng đao kiếm dò xét hồi mới dám đặt chân tiến lên.

      Cẩn thận vô cùng như thế, dù khiến cho tốc độ hành quân giảm xuống, nhưng có hiệu quả . Vài lần đội ngũ bị tập kích bất ngờ sau đó, xuất thêm thương vong lớn, chỉ vài người bị xây xát chút.

      Cứ di chuyển thận trọng như thế, chừng nửa giờ sau đoàn người Mục vực tiến vào vùng sâu hơn của Hắc Minh Uyên, khung cảnh bốn phía càng thêm tĩnh mịch, khiến mọi người lông tóc dựng đứng.

      Mục Phong đầu tiên đột nhiên dừng lại, đôi mắt sắc bén như ưng nhìn đến vị trí phía trước trong rừng rậm tối tăm, cười khẩy tiếng, cất giọng :

      – Liễu Kình Thiên, từ lúc nào lại trở nên rụt rè giấu đầu lòi đuôi như thể hở?

      Nghe thấy lời của Mục Phong, mọi người nhất loạt kinh ngạc, vội quay nhìn hướng đó, đao kiếm giữ chặt trong tay. Cuối cùng chạm trán bọn người Liễu vực sao?

      Mục Trần cũng chăm chú nhìn về hướng kia, chạm trán sớm thế này quả là ngoài dự đoán của .

      – Mục Phong! Mục vực các ngươi… các ngươi đúng là dứt ra được mà.

      Mục Phong xong lâu, trong rừng rậm tăm tối cũng đáp lại tiếng cười nhàn nhạt. Rồi những tiếng chân rầm rập vang đến, rất đông người chầm chập từ trong chỗ tối kia tiến ra.

      Đám người đó ít nhất cũng phải hơn trăm, chiến lực đội hình cũng kém Mục vực bên này. Ánh mắt Mục Trần chú ý ngay đến người đầu tiên, đó là trung niên áo xanh với khóe miệng vẫn còn nhếch lên nụ cười sắc hơn dao, đôi mắt bén nhọn sắc sảo và nguy hiểm như hổ báo, khiến kẻ khác phải lạnh người.

      Liễu Kình Thiên, vực chủ Liễu vực.

      Mục Trần mấp máy cái môi, dĩ nhiên biết mặt của vị vực chủ đệ nhất vực Bắc Linh cảnh này, Liễu Kình Thiên.

      Bên cạnh Liễu Kình Thiên là trung niên gầy như khúc củi, đôi mắt xanh biếc, gương mặt hờ hững, nhưng mơ hồ tản ra dao động linh lực cường hãn, cũng là cường giả Thần Phách cảnh.

      Liễu vực nhị gia, Liễu Tông.

      Mục Trần nhanh mắt nhìn đến những người tiếp theo, liền thấy phía sau tên kia là tam gia Liễu Minh, bên cạnh đó còn có gương mặt cực kỳ quen thuộc: Liễu Mộ Bạch, ngờ lần hành động này cũng theo đội.

      Nhân mã song phương đối diện nhau, ánh mắt hề có chút thân thiện, linh lực luôn vận chuyển đều đặn, lúc nào cũng sẵn sàng xông trận, khí căng thẳng giương cung bạt kiếm.

      – Tiểu tử, quả nhiên là ngươi lấy thứ đó.

      Liễu Minh và Liễu Mộ Bạch đều nhìn thấy , ánh mắt liền lạnh như băng, hai hàm răng nghiến vào nhau trèo trẹo. Tuy Liễu Minh từ sớm đoán biết, nhưng khi chân chính xác nhận được, vẫn dằn nổi nộ hỏa xung thiên. Đường đường là Liễu vực tam gia, lại để thiếu niên miệng còn hôi sữa trêu chọc qua mặt, chuyện như thế làm sao thẹn quá hóa giận cho được?

      Đối mặt ánh mắt như độc xà của Liễu Minh, Mục Trần chỉ khẽ cười, đôi mắt cũng lạnh lùng nhìn về phía Liễu Mộ Bạch, :

      – Ta còn phải cảm tạ các ngươi tặng phần đại lễ.

      Liễu Mộ Bạch nheo mắt châm chích:

      – Ngươi đúng là phúc lớn mạng lớn…

      Nét cười của Mục Trần càng khiến Liễu Minh nghiến răng mạnh hơn, suýt mẻ cái răng cửa.

      – Ha ha ha! Mục Phong, ngươi quả là có thằng con khá đấy.

      Liễu Kình Thiên cũng thản nhiên liếc qua Mục Trần, thừa khôn ngoan để biết mười phần hết chín Mục vực kéo bè kéo lũ tiến tới chỗ này đều do Mục Trần mà ra.

      Mục Phong hờ hững đáp lại Liễu Kình Thiên:

      – Liễu vực các ngươi là lòng tham đáy, mấy thứ tốt lẽ ra nên chia chác cho mọi người cùng hưởng mới phải đạo, chứ ai mà lại độc chiếm, ra hành động như thế… tốt!

      – Chuyện gì cũng muốn há miệng cắn cái, Mục vực các ngươi cũng sợ chết sớm quá sao?

      Liễu Tông bên cạnh cũng sẵng giọng đốp chát lại, hề chịu dưới cơ Mục Phong.

      – Ăn mình lại càng khó sống thọ hơn nữa đấy.

      Chu Dã cười khinh khỉnh.

      Liễu Tông liếc qua lão, cười lại:

      – Ta xem tinh nhuệ của Mục vực đều moi ra hết, nếu lỡ mà chết hết trong này, Liễu vực cũng ngại quản lý giùm địa bàn của các ngươi đâu!

      – Chỉ biết cái đám linh tinh các ngươi có năng lực đó hay

      Chu Dã chậm rãi trả lời.

      Song phương cũng đấu võ mồn thêm nữa, hàng trăm ánh mắt chứa đầy sát khí đan vào nhau, hàn ý càng lúc càng nồng, linh lực dao động lặng yên dâng lên như sóng dữ, luôn chực chờ thời khắc bùng nổ nhấn chìm đối phương.

      Mục Trần nhìn khí căng thẳng, cũng lặng yên vận chuyển linh lực. Nhưng ngay lúc đó, lỗ tai bất chợt giật giật vài cái, quay đầu nhìn vào bóng tối sâu thẳm của Hắc Minh Uyên, tựa hồ nơi đó truyền tới luồng thanh kỳ dị.

      “Zù zù zù.”

      Khi Mục Trần nghe thấy tiếng xé gió dữ dội đó, bất giác run rẩy sợ hãi, sắc mặt kịch biến.
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 51: Phệ Linh Phong


      “Zù zù zù”

      Những tiếng xé gió rất mà lạnh gáy đó, từ sâu trong rừng rậm tăm tối truyền ra, khiến cho trái tim Mục Trần bất giác co thắt.

      Hắc Minh Uyên nơi nơi tràn ngập hung hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể nhận lấy tử vong lâm đầu, trong Hắc Minh Uyên còn có sinh vật khiến con người nghe thấy mà sợ hãi.

      Dù cho nó chỉ là loại linh thú sơ cấp, tên gọi là Phệ Linh Phong.

      Phệ Linh Phong chỉ to chừng bàn tay (LCT: úi mẹ ơi, con ong “chỉ” to chừng bàn tay, tưởng tượng là lạnh gáy rồi….), thực lực khó khăn lắm mới đạt được Linh Động cảnh sơ kỳ. Bất quá kẻ nào cho rằng mình may mắn khi đối diện Phệ Linh Phong này bên trong Hắc Minh Uyên, vì nó là trong những kiện đáng sợ kinh hãi nhất.

      Với cái thực lực đó của Phệ Linh Phong, dĩ nhiên nếu chỉ con chẳng ai thèm sợ, bất kỳ cường giả nào ở đây cũng có thể tiện tay bóp cái là chết, bất quá…. chúng nó chưa bao giờ đơn độc con. Mà mỗi lần ra khỏi tổ, đều xuất động đại quân lên đến…. hàng vạn.

      Bọn chúng kéo đông đến mức nếu chỉ nhìn tưởng nhầm chúng là mây đen kéo tới. Nơi nào chúng qua, bất kể là linh thú hay sinh vật gì, cho dù thực lực có đạt tới Linh Luân cảnh hậu kỳ cũng chỉ cần nháy mắt là còn lại bộ xương trắng.

      Ngay cả mạnh như linh thú cao cấp trong Hắc Minh Uyên, nếu may nghe tiếng động của đàn Phệ Linh Phong, có lẽ cũng phải tạm thời tránh đường.

      – Tía! mau, đàn Phệ Linh Phong!

      Mục Trần kiến thức tệ, thính giác lại đặc biệt nhạy bén, những thứ đó đều được rèn luyện trong Linh Lộ, ngay lập tức phát chủ nhân của những tiếng “Zù zù” be bé kia là cái gì, vội vã cảnh báo Mục Phong.

      Lời vừa thốt ra, bọn người Mục Phong cũng lập tức biến sắc, ánh mắt kinh hãi, lão quyết định nhanh, vung tay lên quát:

      – Phắn gấp, rời khỏi chỗ này!

      Lập tức dẫn đầu đội ngũ nhắm phương hướng trong Hắc Minh Uyên lao , bất chấp bọn người Liễu Kình Thiên chực chờ ăn tươi nuốt sống bọn họ. Nếu để đàn Phệ Linh Phong cuốn lấy, dù cho bản thân lão có khả năng thoát thân, nhưng binh lính Mục vực chắc chắn thương vong thể thảm.

      Cả đoàn trăm người , khiến cho đám người Liễu vực bên kia chẳng hiểu mô tê gì tròn mắt sửng sốt chút. Liễu Kình Thiên cau mày, thần sắc khẽ động, sắc mặt cũng nhanh chóng biến đổi.

      – Là Phệ Linh Phong, !

      Liễu Kình Thiên cũng y hệt quát lên, giây do dự dẫn người Liễu vực lao về hướng khác, dĩ nhiên lão cũng thừa biết đàn Phệ Linh Phong khó gặm ra sao.

      Hai đoàn đội vừa giương cung bạt kiếm ngay lập tức lui quân ngay tắp lực, khí căng thẳng ở khoảng đất rừng kia chỉ nháy mắt trở lại bình thường, còn bóng người nào.

      lát sau, từ trong khu vực tối tăm của rừng rậm, mảng mây đen khổng lồ thấy đâu là điểm cuối nhanh chóng thổi tới, những tiếng “zù zù” chấn động khí, khiến lỗ tai người khó chịu tràn ngập gian.

      “Ầm ầm ầm…!”

      Khi đám mây đen khổng lồ kia quét qua, dưới mặt đất rừng trống trải cũng đột ngột chấn động nứt ra, đầu linh thú đen ngòm hình dáng hơi giống loài chuột chui ra từ trong đất, hoảng loạn chạy trốn.

      Bất quá tốc độ của đám mây đen lại quá nhanh, cấp tốc bao phủ đầu linh thú nọ. Những tiếng gầm rống thê lương vang lên trong rừng tịch mịch, dần dần tiêu tán mất.

      Mây đen tản , trở lại trung, để lại mặt đất bộ xương trắng hếu.

      Nhìn kỹ lại trong đám mây khổng lồ đó, dĩ nhiên là vô số những con ong đen to cỡ bàn tay, miệng mỗi con ong đều là hai hàng răng nanh dữ tợn, máu tươi còn vương vãi bộ nanh kinh hoàng.

      Nhân mã hai phía Liễu vực và Mục vực triệt thoái cực nhanh, dù vậy vẫn chưa đánh giá hết tốc độ của Phệ Linh Phong. Chỉ chốc lát sau, đám mây nọ tản ra, cả hai bên đều có hơn mười người chậm chạp rớt lại phía sau, những tiếng thét gào thảm thiết vang lên khi đám mây cuốn lấy họ.

      Có máu tươi khơi dậy bản năng giết chóc, đàn Phệ Linh Phong lại phân ra thêm thành những đám hơn như nước lũ màu đen tràn qua cánh rừng, truy đuổi hai nhóm nhân mã chật vật trốn chạy.

      – Mau tránh!

      Mục Phong nhìn thấy đường màu đen xuyên qua đội hình, vội vàng quát.

      Đội ngũ lập tức tách ra, cách nhau rất xa. Hai chi đội liếc nhìn dòng lũ màu đen hung tợn kia, đều cắn răng dám trễ nãi xuyên rừng chạy trốn.

      – Tiểu Mục tử!

      Chu Dã nhìn thấy Mục Trần bị đường màu đen kia tách ra khỏi bọn họ, sắc mặt đại biến định mạnh mẽ xông qua đàn Phệ Linh Phong, nhưng may thay bị Mục Phong ngăn lại.

      – Yên tâm , tiểu tử kia yếu ớt như ngươi nghĩ đâu, lại có bọn lão Đoạn chung. Trước hết chúng ta tránh khỏi đàn Phệ Linh Phong này , bọn họ ắt biết chỗ hội họp.

      Mục Phong nhìn chằm chằm về bóng con trai bị dòng lũ đen cách ly càng lúc càng xa, khẽ cất giọng trấn an Chu Dã.

      Chu Dã nghe thế, dù có hơi do dự chút, nhưng cũng mạnh mẽ gật đầu. Mục Trần tuy tuổi còn trẻ, nhưng biểu khiến người ta rất an tâm. Dù Hắc Minh Uyên hung hiểm cực độ, nhưng nếu cẩn trọng có lẽ xảy ra vấn đề quá lớn.

      Mục Phong vung tay, dẫn theo đám người sau lưng tiến về hướng trong rừng thẳm, nhanh như gió tránh xa đàn Phệ Linh Phong hung mãnh hiếu sát.

      hay rồi.

      Bên kia dòng lũ đen, Mục Trần nhìn thấy mọi người bị chia cắt cũng chỉ còn cách bất đắc dĩ lắc đầu. hiển nhiên ngu xuẩn xông qua đàn Phệ Linh Phong để hợp lại với đội hình bên kia, mà nhanh chóng đổi hướng khác chạy trốn, tại cần phải tránh càng xa càng tốt cái đám mây đen tử thần này.

      – Thiếu chủ, cẩn thận chút.

      Đoạn Vĩ cùng vài người theo sát Mục Trần, giờ bị ngăn cách, thân là đại tướng Mục vực, lão phải bảo vệ tốt thiếu chủ Mục Trần, bằng lỡ như có vấn đề gì, thực lão có mặt mũi nào gặp lại Mục Phong.

      Mục Trần gật đầu, ánh mắt liếc nhìn ra sau, chợt rùng mình, vì cơn lũ đen kia hướng thẳng đến chỗ này cách nhanh chóng.

      mau!

      Mục Trần quát khẽ, linh lực hắc ám tràn ngập cơ thể, bứt tốc đến tận cùng. Chỉ cần bị vướng lại với đàn Phệ Linh Phong, tất tử vô nghi.

      Đoạn Vĩ cũng nhận thấy nguy hiểm, nhanh chóng bám sát Mục Trần, thêm lời nào.

      Dù rằng tốc độ chậm, nhưng đàn Phệ Linh Phong lại có tốc độ nhanh hơn. Mọi người đều nhận thấy đàn Phệ Linh Phong càng lúc càng gần, nhanh chóng áp sát đoàn người.

      – Chết bầm!

      Đoạn Vĩ nhận thấy tình hình bất ổn, căm giận mắng to, định cắn răng quay lại ngăn cản.

      – Đoạn thúc, đừng xung động!

      Ngay khi Đoạn Vĩ vừa khựng lại, Mục Trần lập tức ôm lấy lão chỉ tay về sau:

      – Chúng nó dường như muốn rút rồi…

      Đoạn Vĩ sửng sốt đưa mắt nhìn lại. Quả nhiên đàn Phệ Linh Phong đột nhiên đình chỉ truy kích, chúng nó xoay quanh chỗ, đột nhiên hướng về phía tây bắc lướt như cuồng phong.

      Mục Trần cũng khá kinh ngạc nhìn theo, bất chợt cau mày, loáng thoáng nghe thấy tiếng sáo trong trẻo tuyền đến từ phương xa….

      Tiếng sáo trong trẻo kỳ lạ, phải là do đàn Phệ Linh Phong kia phát ra.

      – Chẳng lẽ đàn Phệ Linh Phong này được ai đó điều khiển sao?

      Mục Trần đột nhiên nảy ra suy nghĩ đáng sợ trong đầu. Tiếng sáo kia hẳn là cũng tự nhiên mà có.

      – Thiếu chủ, mấy thứ này rốt cục cũng rút lui, chúng ta mau chóng hội họp với đoàn người của vực chủ .

      Đoạn Vĩ thấy thoát khỏi răng nanh tử thần, như trút được gánh nặng đề nghị với Mục Trần.

      Mục Trần nghe vậy, hai mắt hơi nheo lại, chợt giọng :

      – Đoạn thúc, hay chúng ta đuổi theo đàn Phệ Linh Phong xem thử.

      Đoạn Vĩ giật mình sửng sốt, vội vàng :

      – Thiếu chủ, việc này rất nguy hiểm !

      sao đâu, miễn là đừng tiếp cận chúng nó quá, nếu thấy có bất trắc, lập tức lui lại.

      Mục Trần trầm ngâm , nếu đàn Phệ Linh Phong này do người kia khống chế, chẳng lẽ kẻ đó cũng có tin tức về Cửu U Tước sao?

      Đoạn Vĩ nhìn thấy Mục Trần cương quyết, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, cắn răng :

      – Được rồi, vậy chúng ta theo quan sát, bất quá khi có biến cố, ta lập tức mang Thiếu chủ .

      – Ừm, vậy đa tạ Đoạn thúc.

      Mục Trần cười, chần chừ nữa, dẫn theo đoàn người đuổi theo đàn ong. Đoạn Vĩ cũng nhanh chóng áp sát .

      Đàn Phệ Linh Phong bay cực nhanh, bất quá cũng may Mục Trần cẩn thận chỉ theo xa xa, hơn nữa đám mây đen kia quá to, quá dễ thấy, do vậy đường chạy theo cũng bị mất dấu.

      Cứ theo như thế, thần sắc Mục Trần càng lúc càng kinh nghi bất định, vì tiếng sáo cực kia càng lúc càng ràng .

      – Thiếu chủ, Phệ Linh Phong dừng lại !

      Đoạn Vĩ khẩn trương nhìn phía xa, đột nhiên thấp giọng .

      Mục Trần cũng thấy, đưa mắt quan sát phía trước. Đằng trước bất chợt xuất thung lũng . Trong thung lũng có gò núi lớn, gò núi có cây đại thụ màu đen cổ quái, thân cây đó phủ kín tầng tầng lớp lớp Phệ Linh Phong.

      Tiếng sáo kỳ lạ kia dường như truyền ra từ hắc thụ đó, chẳng qua nó rất mỏng, rất . Nếu chú ý lắng nghe hoặc có thính giác cực kỳ bén nhạy như Mục Trần, căn bản là thể phát ra.

      Mục Trần cẩn thận đảo mắt quan sát toàn bộ khu vực, vẫn hề thấy bóng người tồn tại, càng khiến thêm nghi hoặc. Chẳng lẽ đoán sai?

      Mục Trần nhíu mày nhăn mặt, đưa mắt nhìn về hắc thụ, dần dần tầm mắt đưa lên cao. Đến khi ánh mắt quét tới ngọn cây, hai đồng tử liền co lại.

      Ở nơi đó, mơ hồ nhìn thấy cái bóng màu xám như như .

      Nơi này có người?
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 52: Linh Trùng Địch




      Đôi mắt chăm chú dán chặt vào ngọn hắc thụ, nới đó, Mục Trần mơ hồ nhìn thấy cái bóng xám, nhưng nhìn kỹ hồi, lại cảm thấy phải, cái bóng xám đó hoàn toàn lộ ra chút là con người.

      – Nó là cái gì?

      Mục Trần nhíu mày.

      – Đoạn thúc, phiền toái các ngươi chuyện này.

      Mục Trần quay ra sau, giọng .

      – Thiếu chủ có gì phân phó?

      Đoạn Vĩ lập tức đáp.

      Mục Trần tới gần, rì rầm gì đó bên tai Đoạn Vĩ, mà khi lão nghe xong, sắc mặt kịch biến, tái mét hoảng sợ.

      – Thiếu chủ, việc đó rất nguy hiểm.

      Đoạn Vĩ lo lắng khuyên bảo, lão thể hiểu nổi vì sao Mục Trần lại muốn làm cái chuyện hung hiểm đến thế. Hắc thụ kia chắc chắn là sào huyện của Phệ Linh Phong, nếu bị chúng nó bu lại, chết là cái chắc.

      – Đoạn thúc, ta tự biết chừng mực, cứ tin tưởng ở ta.

      Mục Trần thấp giọng thào, gương mặt thiếu niên thanh tú đặc biệt nghiêm túc, đôi mắt đen láy hề có vẻ là tên càn quấy, mà bình tĩnh kiên định vô cùng.

      Đoạn Vĩ thấy Mục Trần kiên trì, chỉ có thể thở dài ngao ngán, vẫy tay với mấy người bên cạnh, dẫn họ nhanh chóng rời .

      Mục Trần thấy bọn họ xa, thân hình hạ thấp sát xuống đất, giấu mình trong cây cối, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát đại thụ màu đen nơi thung lũng trước mặt.

      Khi nhóm người của Đoạn Vĩ bọn xa ước chừng 10 phút, xa xa có vài động tĩnh truyền lại, hơn mười con linh thú từ trong khu rừng rậm rạp chạy trốn về phía này.

      “zù zù zù.”

      gian yên tĩnh của tổ ong bị đám linh thú chạy loạn kia phá vỡ, nhất thời vô số hào quang đỏ tươi bất chợt sáng lên, khí xao động, những tiếng zù zù đồng loạt vang lên, hàng ngàn Phệ Linh Phong cất cánh bay ra khỏi tổ, hóa thành mảng mây đen kéo tới đám linh thú hoảng loạn kia.

      “Graooo!”

      Đám linh thú cắm đầu chạy trốn chợt phát nguy cơ trước mặt, càng thêm điên cuồng rống lên thảm thiết, bất chấp tất cả quay đầu trở ngược lại. Đám mây ong đen thùi cũng nhanh chóng cuốn truy kích tha.

      Đàn Phệ Linh Phong toàn bộ đều xuất động, hắc thụ đột ngột trở nên trụi lủi trống trơn. Dù rằng cũng còn số ít ở lại trong tổ, nhưng số lượng lác đác, đáng lo.

      Mục Trần nháy mắt động thân xông ra, lao thẳng đến hắc thụ đằng kia, mũi chân liên tiếp điểm xuống đất, nhanh nhẹn như linh hầu tiếp cận khu vực nguy hiểm, nhắm hướng ngọn đại thụ leo lên.

      Leo lên cây thỉnh thoảng có vài con Phệ Linh Phong xông đến gây , thế nhưng số lượng ít ỏi đó bị dễ dàng vung tay giải quyết nhanh chóng.

      Tốc độ cực nhanh, chỉ ngắn ngủi hơn mười giây lên tới ngọn cây. ngọn cây cũng khá rộng rãi, nhưng có vẻ rất thần bí, cành lá vươn ra, che lấp những bí mật ở đó.

      Thời gian gấp rút, Mục Trần cũng dám chần chờ, ánh mắt lập tức nhìn vào bên trong ngọn cây, nơi cành lá xum xuê, đúng là có bóng người ngồi xếp bằng.

      Chẳng qua người nọ còn chút sinh khí, chỉ còn lại bộ xương khô, cái áo xám rách nát lất phất vướng bộ xương đó.

      Mục Trần kinh dị nổi da gà nhìn hài cốt ngồi ngọn cây, cẩn thận từng bước tiến tới, lát sau thấy biến động gì mới thở phào nhõm.

      Tiến sát bộ hài cốt nọ, phát nửa thân thể như bị lửa ám cháy đen, những đoạn xương bị cháy đó còn có dấu hiệu bị mục co rút lại.

      Người này khi còn sống có lẽ phải chịu vết thương rất nặng.

      Mục Trần đảo mắt nhìn quanh, đột nhiên phát trước bộ hài cốt dường như có chữ viết nhánh cây. vung tay áo, quét sạch đám là um tùm, hai mắt tập trung vào chỗ đó.

      – Ta tên gọi Thiên Trùng, từ Linh Trùng tộc mà đến, ngao du đến tận đây, ngẫu nhiên có tung tích Cửu U Tước, lòng tham dâng lên, nỗ lực hướng tới, hao tổn tâm cơ, cuối cùng như sở nguyện, phát ra……

      Những chữ viết sau càng lúc càng mờ, nhìn là chữ gì, nhưng đến cuối dòng chữ, Mục Trần nhìn thấy chữ hận (LCT: ân hận) được khắc rất sâu và ràng. ra người này cũng từng phát ra tung tích Cửu U Tước, hơn nữa có vẻ còn suýt chút nữa là thành công, nhưng thời khắc cuối cùng có lẽ xảy ra biến cố mong muốn.

      – Linh Trùng tộc. . .

      Mục Trần thào lẩm bẩm. Cái tên này mơ hồ từng nghe qua, dường như là chủng tộc khá kỳ lạ ở Đại Thiên Thế Giới, có thể điều khiển vạn trùng trong thiên hạ, vì thế người ta gọi họ là Linh Trùng sư. Những kẻ đó bản lĩnh quỷ dị, khó ai mà trêu chọc, ngờ lại có người chết khô thây ở ngọn cây này.

      Mục Trần trầm ngâm hồi, ánh mắt bất chợt nhìn về bàn tay kia của bộ hài cốt. Phía bàn tay bên đó, có cây sáo màu đen chừng thốn. cây sáo có khắc nhiều hoa văn như con sâu, khi có gió thổi qua, chui vào cây sáo phát ra tiếng sáo thanh thúy mỏng manh….

      – Vật này, hẳn là Linh Trùng địch?

      Mục Trần đăm chiêu, nghe mỗi Linh Trùng sư đều có ít nhất Linh Trùng địch, có thể dùng để điều khiển nuôi dưỡng Linh Trùng. Cây sáo đen trước mặt này chẳng lẽ là vật đó?

      ra tiếng sáo mà ta nghe thấy là do gió thổi vào Linh Trùng địch phát ra. . . Xem ra đàn Phệ Linh Phong bị thu hút đến cái cây này xây tổ, cũng vì bị tiếng sáo này hấp dẫn.

      Mục Trần hơi giật mình, bất giác tán thưởng tiếng, Linh Trùng sư quả có bản lĩnh kỳ lạ.

      – Tiền bối, người chết cũng sắp tiêu tán, di vật trân quý này để cho vãn bối kế thừa của ngươi . (LCT: giống TV khi vào sơn cốc với TYT nhỉ, chỉ khác ở đây ko có người đẹp, cơ mà nvc toàn mới ra đường là lụm bí kíp hà…)

      Mục Trần hơi khom người trước mặt bộ hài cốt, cẩn thận nhàng lấy cây sáo đen ra khỏi bàn tay xương xẩu. Nếu đoán đúng, cây sáo này hẳn có thể thu hút Phệ Linh Phong, bất quá cũng dám dùng bậy bạ, dù sao bản thân cũng phải Linh Trùng sư, cũng có bản lĩnh điều khiển chúng nó, nếu lỡ thổi lên lại kéo bầy Phệ Linh Phong đàn đàn lũ lũ thu hút lại đây, có biện pháp khống chế, thế phải tự dẫn lửa thiêu thân sao.

      Dĩ nhiên, dù rằng chưa biết dùng, nhưng Mục Trần cũng cam tâm tay trở xuống. Cây sáo đen nằm lại chỗ này, sớm muộn cũng bị năm tháng bào mòn, ngược lại nếu thu giữ trong người, chừng còn có tác dụng.

      Cất Linh Trùng địch, Mục Trần vừa muốn rời , bất giác hai mắt chợt thấy tia sáng lóe lên dưới cái áo xám. do dự chút, lại chắp tay với bộ xương khô rồi giơ tay kéo cái áo xám rách bươm.

      Cũng biết kẻ này chết ở đây bao lâu, khi ngón tay chạm đến cái áo, nháy mắt nó hóa thành tro tàn lả tả rớt xuống, lộ ra ngay chỗ đó là hai cái chai trong suốt. Hai cái chai này vật liệu tầm thường chút nào, vì qua biết bao lâu, mà vẫn hoàn hảo như mới.

      Mục Trần vươn tay kéo hai cái chai lấy ra. Trong chai là chất lỏng màu đen, biết tác dụng gì, thoáng suy nghĩ chút, cẩn thận hé mở miệng bình, bất ngờ mùi hương cổ quái phiên tán trong khí.

      “Zù zù!”

      Ngay khi mùi hương quái đản đó phát tán trong trung, Mục Trần cảm thấy ràng hắc thụ rung lên chút, nhìn xuống dưới, ít Phệ Linh Phong đen thui trong thân cây chui ra, hai con mắt đỏ ngầu quay nhìn lên đỉnh đại thụ cấp tốc bay lên.

      Mục Trần phát hoảng, vội vàng cất chai , nhanh chóng thu vào Giới Tử Xuyến. Mùi hương này dường như khiến cho Phệ Linh Phong rất kích thích.

      thể ở lại nữa.

      Mục Trần nhìn thấy động tĩnh bên dưới, dám nán lại, đám linh thú mà mấy người Đoạn Vĩ xua tới dĩ nhiên khó mà cầm cự được lâu trước đàn Phệ Linh Phong hung dữ. Nếu bây giờ mà còn , đến khi đàn Phệ Linh Phong kia trở về vây quanh có mọc cánh cũng khó thoát.

      – Đa tạ tiền bối .

      Mục Trần lại ôm quyền cúi chào bột xương, rồi hề dừng lại nhanh chóng nhảy xuống hắc thụ, chân chạm đất liền phóng vào rừng rậm hề quay đầu lại.

      Mục Trần vượt qua rừng cây, được đoạn khá xa vừa muốn dừng lại đợi nhóm người Đoạn Vĩ đuổi theo, đột nhiên kình phong sắc bén kình từ đầu mạnh mẽ áp xuống khiến giật mình giậm mạnh chân xuống đất bắn ra chỗ khác tránh né.

      – Kẻ nào?

      Mục Trần hai mắt lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn lên thân cây phía trước. nhánh cây đó có gương mặt quen thuộc phóng cặp mắt hờ hững khóa chặt lấy .

      Dĩ nhiên là Liễu Mộ Bạch!

      Liễu Mộ Bạch vẫn dán chặt ánh mắt lạnh lùng của mãnh thú săn mồi vào Mục Trần, vươn bàn tay ra thản nhiên :

      – Xem ra ngươi kẻ rất có phúc, đâu cũng tìm được bảo vật. Mấy thứ ngươi tìm được ngọn cây kia là cái gì? Giao cho ta !
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 53: Ngạnh Chiến – Đại Chúa Tể


      Dưới tán rừng, Mục Trần vẫn yên lặng nhìn thân ảnh quen thuộc từ cành cây cao, Liễu Mộ Bạch. vốn nghĩ mình chạm trán 1vs1 với tên này ở ngay đây, xem ra nhóm người của Liễu vực cũng bị đàn ong dữ kia chia cắt, và có vẻ tên nham hiểm này cũng nghe thấy tiếng sáo mỏng manh mà chạy qua đây. Đáng tiếc là vẫn chậm chân chậm tay hơn chút, chưa kịp đến nơi bị Mục Trần nẫng hết cả.

      Với lời đe dọa ói bảo vật ra của Liễu Mộ Bạch, chỉ cười nhạt, khóe miệng nhếch lên châm chọc.

      – Chỗ này cũng phải Bắc Linh viện, ta nghĩ ngươi hiểu nếu chết trong tay ta, chẳng có ai thèm truy cứu, thành ra khuyên ngươi nên hiểu tình hình thực tế chút. Mà ta thấy tính cách của ngươi cũng ngu xuẩn như cái loại liều mạng đâm đầu vào chỗ chết nhỉ.

      Liễu Mộ Bạch nhìn thấy khóe miệng cười khẩy của Mục Trần, tên kia hề để ý tới lời của mình, đôi mắt vẫn giữ nguyên vẻ hờ hững chậm rãi .

      – Huyết Đồ đuổi giết ta còn sợ, Liễu Mộ Bạch ngươi tính là cái gì?

      Mục Trần mỉm cười đáp lại.

      – Huyết Đồ kia ra quá ngu xuẩn, hẳn là may gặp phải Ngân Giác Long Báo trong Bắc Linh Nguyên phải ? Vận khí của ngươi ta phải tốt đấy, cái chuyện hi hữu như thế mà cũng gặp được.

      Liễu Mộ Bạch khinh khỉnh ra hết, giọng điệu mỉa mai. ra sau lúc đó họ cũng ở lại điều tra việc, dò theo dấu chân của Huyết Đồ mà tìm đến lãnh địa của Ngân Giác Long Báo, tìm thấy vài mảnh quần áo bị rách tan của Huyết Đồ, mới lờ mờ có vài giả thuyết về lý do tại sao Mục Trần có thể đào thoát lại còn giết chết được Huyết Đồ.

      – Huyết Đồ là bị Ngân Giác Long Báo giết chết, có liên quan gì tới ngươi chứ? Lấy cái chuyện đó hù dọa ta, ngươi cũng hơi khờ đó.

      Liễu Mộ Bạch cười lạnh, chuyện hôm đó bọn người Liễu vực cũng đoán ra 7, 8 phần khác lắm. Chỉ có điều bọn đều cho rằng việc Ngân Giác Long Báo xuất là ngẫu nhiên, chứ chẳng ai ngờ được nguyên nhân chính là do tên thiếu niên kia giở thủ đoạn tính toán từng bước dẫn Huyết Đồ vào tử lộ.

      Mục Trần chỉ mỉm cười, cũng có ý biện bạch cãi cọ gì với tên lắm điều này, lại càng thích đối thủ tự cho chúng là thông minh.

      – Bây giờ ngươi có ngoan ngoãn lấy mấy thứ đó giao ra chưa?

      Liễu Mộ Bạch lại vươn tay ra, nhưng lúc này trong lòng bàn tay bắt đầu có linh lực dao động lóe ra.

      Mục Trần mỉm cười lắc đầu.

      “Phốc!”

      Ngay tích tắc Mục Trần lắc đầu, Liễu Mộ Bạch phóng người phi thân xuống khỏi nhánh cây, như đầu ưng từ cao sà xuống bắt mồi. Lòng bàn tay linh lực dũng mãnh trào ra, chút nương tay oanh kích Mục Trần.

      Mục Trần đẩy mũi chân vào đám lá khô rậm rạp dưới chân, bất chợt hất mạnh lên trời, lá khô tung tóe khắp nơi, thân hình cũng nhanh chóng lui về phía sau.

      “Rào!”

      Linh lực đỏ rực bạo dũng phun ra, trực tiếp chấn nát đám lá khô cản trở tầm mắt. Liễu Mộ Bạch thân pháp nhanh như tia chớp, bàn tay quắp lại như vuốt ưng, linh lực đỏ rực tỏa ra dao động nóng cháy, động thái công kích nhằm thẳng vào chỗ yếu hại trong lồng ngục Mục Trần.

      Nhìn thế công tàn nhẫn của Liễu Mộ Bạch, ánh mắt cũng lạnh , nắm tay trào ra linh lực hắc ám, ngay lúc đó đạo Sâm La Tử Ấn nhoáng lên liền xuất .

      quyền tung ra!

      Sâm La Tử Ấn đầu quyền của Mục Trần bất chợt lóe lên, có linh lực hắc ám bao phủ tràn ngập dao động bá đạo.

      “Chát!”

      Quyền ấn của Mục Trần tông thẳng ưng trảo sắc bén của Liễu Mộ Bạch, tiếng va chạm chát chúa vang lên, mắt thường có thể thấy khí lãng linh lực khuếch tán dữ dội, quét hết những vật thể chung quanh hai người bay nơi khác.

      Thân hình Mục Trần hơi chấn động, lui về sau vài bước, ánh mắt lạnh lẽo vẫn quên quan sát Liễu Mộ Bạch, thực lực của tên kia quả nhiên tiến vào đến trình độ Linh Luân cảnh a.

      – Linh Động cảnh hậu kỳ?

      Về phần Liễu Mộ Bạch cũng chấn kinh thốt lên, ánh mắt kinh hãi. Lần trước giao chiến với Liễu Dương ở viện thí bất quá chỉ vừa đến Linh Động cảnh trung kỳ, chưa bao lâu có thể đạt tới Linh Động cảnh hậu kỳ. Tốc độ tu luyện của nhanh a.

      Hơn nữa, càng khiến Liễu Mộ Bạch kinh ngạc hơn nữa là thực lực như thế chính diện ngạnh đấu đối chiêu vẫn chưa thể chiếm thượng phong trước Mục Trần. Chỉ có thực lực Linh Động cảnh hậu kỳ lại có thể cường hãn như vậy, khỏi khiến người khác kinh ngạc.

      – Có bản lĩnh, khó trách luôn khiến ta cảm thấy chán ghét, vốn định đánh cho ngươi mất hết mặt mũi khi chính thức tranh đoạt danh ngạch Ngũ Đại Viện, bất quá tại ngươi khiến ta ghét cay ghét đắng, thế ta cho ngươi cơ hội đến lúc đó đâu.

      Liễu Mộ Bạch giận dữ lẩm bẩm, lại co chân búng ra, linh lực đỏ rực bao bọc cơ thể, áp lực trực tiếp bao phủ đến Mục Trần. Nhìn bộ dáng tên kia có lẽ tính toán ra tay sát thủ với Mục Trần ở trong này.

      Liễu Mộ Bạch chút chần chờ, linh lực càng lúc càng mãnh liệt, song chưởng cong lại thành trảo, linh lực đỏ rực cuồn cuộn quấn quanh hai tay, mơ hồ hình thành đầu hỏa ưng. Thủ trảo và hỏa ưng dung hợp, hung hăng công kích Mục Trần.

      Đối diện đòn thế tấn công sắc bén của Liễu Mộ Bạch, Mục Trần chọn chính diện ngạnh kháng. Thực lực Liễu Mộ Bạch ràng vẫn mạnh hơn bậc, nếu cứ lao đầu xông lên, thực là khiến cho tên kia toại nguyện.

      Mục Trần điểm chân nhảy lùi lại, trong lúc đó những tia hắc ám đột ngột xuất mười đầu ngón tay .

      Liễu Mộ Bạch theo sát buông, đòn thế dữ dội ép cho Mục Trần liên tiếp lui sau. Nhìn thấy đối phương ngừng tránh né, Liễu Mộ Bạch cười gằn:

      phải ngươi vẫn tự cao cho mình mạnh sao? tại như thế nào cứ như thỏ tử tránh né chạy trốn?

      Mục Trần vẫn điềm nhiên tránh né, trả lại tên kia tia cười khiêu khích, nhưng hề có dự định đối cứng.

      – Ta xem ngươi có thể trốn đâu!

      Khóe mắt Liễu Mộ Bạch sáng lên, thân hình như bay ra giữa , linh lực hùng hồn tuôn ra dữ dội hơn nữa, trảo biến thành quyền, từ cao cách nện xuống Mục Trần.

      – Viêm Ưng Phần!

      quyền nện xuống, linh lực đỏ rực cuồn cuộn trào ra như ngọn lửa. Quyền phong được ngọn lửa bao lấy, Liễu Mộ Bạch như hóa thành hỏa ưng gào thét lao xuống, bao phủ hết mọi đường lui của Mục Trần.

      Những tưởng Mục Trần hoảng loạn, nhưng bất chợt dừng lại, con ngươi đen láy nhìn thế công cuồng bạo sấn tới, hai bàn tay chớp mắt hợp lại, quát lớn:

      – Kết trận!

      “Zíu, zíu, zíu…!”

      Ngay khi quát lên, khí trước mặt thoáng dao động chút, từng luồng linh lực hắc ám như sợi chỉ tuôn ra, quấn quanh tứ chi và thân thể Liễu Mộ Bạch, trói chặt.

      Bất thình lình bị trói, khiến thân thể Liễu Mộ Bạch khựng lại cứng ngắc trong chớp mắt. Gương mặt tên kia lại thêm lần vô cùng kinh hãi:

      – Linh trận?

      Bất quá chỉ ngạc nhiên chốc lát, liền nhận thấy trói buộc của linh trận có vẻ yếu nhược, cười tiếng khinh thường:

      – Ra chỉ là cái tiểu linh trận.

      “Ầm!”

      Linh lực hùng hồn trong cơ thể trào ra mạnh mẽ, trực tiếp chấn nát những tia linh lực hắc ám. Thế công của Liễu Mộ Bạch lại tiếp tục thay đổi, hung hãn oanh kích Mục Trần, chẳng qua bị tiểu linh trận kia ngăn cản trong tức thời cũng khiến thế công trễ mất nhịp, khí thế cũng bị giảm hẳn .

      Lúc này đây, đối mặt đòn thế tấn công buông của Liễu Mộ Bạch lần thứ hai cuồng bạo áp tới, Mục Trần lại chọn tránh né nữa, sắc mặt ngưng trọng, sát khí lạnh băng dũng mãnh tiến ra.

      Linh lực hắc ám đột ngột bao bọc hai bàn tay Mục Trần, bước tới vài bước, trong hai bàn tay là hai đạo Sâm La Tử Ấn thoắt thoắt .

      – Rốt cục trốn nữa sao?

      Liễu Mộ Bạch thấy thế, ý cười càng đậm, càng khoái trá, sát khí cũng đại thịnh, ánh mắt hung lệ tàn nhẫn, linh lực đỏ rực như hỏa ưng săn mồi, dao động dị thường cuồng bạo nhanh chóng dồn áp lực lên ngực Mục Trần.

      – Sâm La Tử Ấn!

      Hai bàn tay co lại, rồi tung ra theo tiếng quát đầy khí thế, linh lực trong cơ thể bùng nổ như sóng dữ cuồn cuộn xuất động.

      Hai luồng Sâm La Tử Ấn tỏa ra quang mang bá đạo.

      Quyền chưởng gào thét vung tới, dưới đôi mắt hung ác mà lạnh lẽo của cả hai người, ầm ầm va chạm với nhau.
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 54: Đầm Hắc Độc


      “Uỳnh!”

      Thanh va chạm vang dội đột ngột dưới tán rừng thưa, cỗ khí lãng linh lực như cuồng phong trùng kích chấn nát mọi thứ vụn vặt đất rừng. Đằng kia vài gốc đại thụ cũng run lên bần bật, lá cây rơi xào xạc đầy trời, hai bóng người áp sát nhau đều run lên, lảo đảo bắn ngược ra ngoài.

      Mục Trần giậm mạnh bàn chân nhanh chóng lui hơn mười bước, phủ phục gối xuống đất mới khỏi ngã, hai bàn tay hơi run run, lực phản chấn cường đại khiến cho cảm nhận cơn đau mơ hồ.

      Bất quá tuy song chưởng có đau chút, nhưng cũng mạnh mẽ ngạnh kháng được đòn tấn cống hung ác mãnh liệt của Liễu Mộ Bạch, hẳn nhiên là nhờ hai đạo Sâm La Tử Ấn hiển lộ uy lực.

      Từ khi luyện ra được hai đạo Sâm La Tử Ấn, Mục Trần vẫn chưa thể chân chính thi triển hoàn toàn sức công phá của nó, vì hai đối thủ trước mà từng chạm trán: Kỷ Tông và Huyết Đồ, đều là những kẻ có thực lực vượt xa bản thân, dù có sử dụng hai đạo hắc ấn cũng thù bù lại chênh lệch, chỉ có tại mới chân chính cảm nhận ràng lợi hại của Sâm La Tử Ấn.

      Liễu Mộ Bạch tuy cũng có thực lực Linh Luân cảnh, bất quá cũng chỉ mới trình độ sơ kỳ, vẫn hơn Mục Trần khá nhiều, nhưng quá xa như Huyết Đồ hay Kỷ Tông có linh trận hỗ trợ.

      Cũng nhờ nhiều yếu tố như vậy mà uy lực Sâm La Tử Ấn có thể bày ra ràng.

      So với Mục Trần, sắc mặt Liễu Mộ Bạch xanh mét, nhìn chằm chằm đối thủ, hẳn nhiên là khó tin thể lý giải nổi tại sao chỉ là tên Linh Động cảnh hậu kỳ đích lại có thể chơi cứng như vậy. Dù bản thân còn thủ đoạn chưa dùng, nhưng dù sao cũng có thực lực Linh Luân cảnh, mạnh hơn Mục Trần ít, thế mà ràng chiếm được thượng phong, khó mà tin được.

      – Sao thế? Thấy ta đúng rồi hả? Vốn nghĩ ta chỉ là con tép muốn giẫm đạp lúc nào cũng được, nhưng ngờ thực tế lại như tưởng tượng hay sao?

      Mục Trần nhìn nét mặt xanh mét của Liễu Mộ Bạch, khỏi cười trào phúng.

      Liễu Mộ Bạch nghiến răng nổi giận, trán gân xanh hằn lên kín mít, chợt hít sâu hơi, đè nén phẫn nộ trong lòng, ánh mắt trở nên bình tĩnh khác lạ, trong thanh mang theo lạnh lẽo đáng sợ:

      – Ngươi đúng là vượt ngoài dự kiến của ta, bất quá chỉ như vậy nghĩ rằng có thể đắc ý càn rỡ trước mặt ta còn quá sớm.

      Linh lực đỏ rực cơ thể Liễu Mộ Bạch lại lần nữa tuôn ra ào ạt, lần này tràn ngập hung bạo và dày đặc sát khí.

      Hiển nhiên, Liễu Mộ Bạch bị Mục Trần kích tướng lộ ra sát khí chân chính.

      Tên kia quyết định, hôm nay dù bất cứ giá nào cũng phải giải quyết triệt để kẻ mà ghét cay ghét đắng ngay tại đây.

      Mục Trần nhìn thấy, hai mắt cũng nheo lại ra vẻ nguy hiệm, khóe miệng mỉm cười lạnh lẽo. Tuy tại đối phó tên kia cũng có chút phiền phức, nhưng nếu có ý muốn buông tha, vậy cũng cần cho kết cục tốt.

      Dưới bóng cây, hai người đối mắt nhìn nhau, sắc bén lạnh lẽo như lưỡi đao, lá cây xào xạc rơi xuống, khí vô cùng căng thẳng.

      “Rắc rắc.”

      Bất quá, chính ngay lúc khí như cung giương hết cỡ, tiếng động từ trong rừng truyền ra phá vỡ khí thế cả hai, đông cứng trái tim hai người.

      “Thịch thịch thịch….”

      Những tiếng bước chân càng lúc càng gần, cuối cùng hơn mười bóng người đột ngột xuất từ phía tiếng động trong rừng đó, từ phía sau Liễu Mộ Bạch tiến lại.

      – Thiếu chủ, rốt cục tìm được ngươi!

      Mục Trần nhìn mấy người vừa tới, chân mày nhíu lại, bọn họ đều là nhân mã Liễu vực.

      Liễu Mộ Bạch lo lắng cũng thở phào nhõm, quay lại nhìn Mục Trần châm chọc:

      – Xem ra vận may của ngươi tận rồi a.

      – Cũng chưa chắc….

      Mục Trần nghe vậy, khoanh tay cười khẩy, liếc mắt nhìn xa xa phía sau, cũng thấy vài bóng người quen thuộc phóng nhanh tới, đúng là mấy người của Đoạn Vĩ.

      Nhân mã Liễu vực và nhóm người Đoạn Vĩ hiển nhiên đều nhận ra động tĩnh giao chiến bên này, mới cấp tốc chạy lại đây. Hai đoàn người nhìn thấy nhau đều biến sắc, vội vàng vây quanh chủ nhân của mình bảo vệ, đưa mắt cảnh giác hằm hè quan sát đối phương.

      Mục Trần lắc đầu, cơ thể căng thẳng cũng thả lỏng . tại hai bên đều người đông thế mạnh, có cơ hội đơn đả độc đấu nữa, còn nếu mà bộc phát giao tranh quy mô này, e rằng dẫn tới ít linh thú hung hãn của Hắc Minh Uyên, lúc đó cả hai đều gặp phải đại phiền toái.

      Liễu Mộ Bạch hiển nhiên cũng ràng việc đó, cam lòng nhưng cũng đành chịu, nhếch mép cười:

      – Lại nhặt được cái mạng , vận khí tệ.

      – Mồm miệng lợi hại có ích gì, chừng nào có thể triệt để đè bẹp ta dưới chân, hẳn khua môi múa mép chưa muộn đâu.

      Mục Trần sắc mặt bình thản đáp lời.

      có lúc đó. Ta rất mong chờ nhìn gương mặt ngươi khi đó, để xem có còn giữ được cái vẻ mặt này hay .

      Liễu Mộ Bạch nhìn Mục Trần hồi, nhiều lời vô nghĩa nữa, vung tay dẫn đám người Liễu vực tiến vào rừng rậm.

      Đoạn Vĩ nhìn đoàn người Liễu Mộ Bạch xa, cũng thở phào, quay sang hỏi thăm Mục Trần:

      – Thiếu chủ, ngươi sao chứ?

      Mục Trần cười lắc đầu, con ngươi đen láy nhuộm chút khí lạnh nhìn bóng dáng Liễu Mộ Bạch đằng xa. Lát sau mới quay đầu dẫn mọi người theo hướng ngược lại.

      – Chúng ta cũng thôi, nhanh chóng hợp lại với phụ thân.

      ……………

      đầm lầy khá rộng đen thui như mực, phía nó là màn sương độc dinh dính ướt át. Sương độc chỗ này đặc biệt dày hơn nơi khác, nếu có ai đó can đảm xông vào, e rằng ngay cả thực lực Linh Luân cảnh cũng khó cầm cự được lâu.

      mặt nước của đầm lầy, thỉnh thoảng có những bong bóng khí vỡ ra, độc khí thản nhiên bốc lên, mặt nước lại có bùn đen cuồn cuộn, bùn đen lắng xuống, những đôi mắt dã thú hung tàn đỏ ngầu quét nhìn chung quanh.

      Gần phía đầm lầy đó có nhóm người mặt mày ủ dột lo âu, người đầu chính là Mục Phong. tại lão cau mày quan sát đầm lầy đen vô tận thấy cuối trước mặt.

      – Vực chủ, đầm hắc độc này rất khó vượt qua, đầy sương độc căn bản thể xông qua, nhưng nếu theo mặt nước đầm lầy e rằng ít ai sống sót qua những đợt công kích của lũ Hắc Độc Ngạc rình rập trong đó.

      Bên cạnh Mục Phong, thành chủ Mục vực đau khổ than thở.

      – Có tìm được đường khác để tiến sâu vào Hắc Minh Uyên ?

      Chu Dã cau mày dò hỏi.

      – Có lẽ là có, nhưng nếu vậy cần mở rộng khoảng cách thăm dò, tiêu hao thời gian như thế sợ rằng chúng ta bị bọn Liễu vực bỏ xa mất.

      người trả lời.

      – Bọn người kia chuẩn bị chu đáo a!

      Chu Dã cắn chặt răng, Liễu vực hiển nhiên sớm điều tra địa hình Hắc Minh Uyên, chừng tại họ cũng đường này, mà tìm những đường khác dễ hơn để tiếp tục sâu vào Hắc Minh Uyên.

      Mục Phong cũng là thở dài hơi, sau đó hỏi:

      – Có tin tức bên nhóm tiểu Mục ?

      – Vẫn chưa có, hay là để ta dẫn người tìm?

      Chu Dã .

      Mục Phong nghĩ nghĩ, vừa muốn chuyện, thần sắc khẽ động, cười :

      cần, ta rồi, tiểu tử kia khó ai có thể sánh bằng.

      xong, lão nhìn về phía trong rừng, chỉ thấy cây cối nơi đó hơi xao động, mười mấy bóng người nhưng như thỏ nhảy ra, tiến về bên này, dẫn đầu là thiếu niên khôi ngô, đúng là Mục Trần.

      – Tía!

      Mục Trần nhìn thấy đám người gần đầm lầy rốt cuộc cũng nở nụ cười vui vẻ, gian nan rồi cũng gặp lại được nhau.

      sao chứ?

      Mục Phong vui vẻ hỏi han con trai.

      Mục Trần lắc đầu, tiến đến gần, đưa mắt nhìn vào đầm lầy mênh mông, ra vẻ trêu tức:

      – Tía à, xem ra lão gặp phiền toái lớn a.

      Hẳn nhiên khốn cảnh thế này bất cứ ai cũng có thể nhìn ra Mục Phong chưa có cách nào giải quyết.

      Mục Phong cả giận trừng mắt, nhưng cũng bất đắc dĩ thở dài tiếng. Lão và Chu Dã dùng thực lực Thần Phách cảnh có thể miễn cưỡng xuyên qua đầm lầy, nhưng tùy tùng còn lại có biện pháp.

      – Cứ tiếp tục ngồi đây, e rằng Cửu U tước bị Liễu vực chiếm mất.

      Chu Dã cũng cười khổ.

      – Chu thúc, yên tâm , Cửu U tước ta nghĩ dễ bắt vậy đâu.

      Mục Trần trấn an lão, tuy vẫn chưa thấy Cửu U tước, nhưng với lượng tin tức ít ỏi mà bộ hài cốt kia ghi lại, có lẽ Cửu U tước cũng đơn giản.

      – Hơn nữa cái chuyện xuyên qua đầm hắc độc này, cũng phải là vô kế khả thi.

      Mục Trần chậm rãi đảo mắt qua đầm lầy đầy kịch độc, mỉm cười thản nhiên .

      chi rứa ku?

      Nghe lời ngạo mạn, Mục Phong, Chu Dã và mấy vị thành chủ đều cả kinh, ánh mắt nghi ngờ nhìn Mục Trần. Cái tên thiếu niên đó chỉ nhàn nhã phủi tay, thần thái thanh nhàn.

      – Ngươi có biện pháp?

      Mục Trần nhìn thần sắc vội vàng của đám người, cười khinh khỉnh gật đầu. Trong Linh Lộ, nhiều khu vực so với cái đầm lầy hắc độc này còn hung hiểm hơn nhiều a…..
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :