Đại chúa tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 45: Cửu U Tước


      con đường, Chu Dã bảo vệ Mục Trần sau lưng, ánh mắt ưng ó lợi hại quét nhìn tứ phía. lúc lâu sau, lão mới thả lỏng tinh thần chút, cảm thấy sát khí mơ hồ bắt đầu tan .

      “Soạt!”

      Mười mấy người từ nhiều hướng xung quanh xuất , bao quanh Mục Trần và Chu Dã:

      – Thiếu chủ, Chu gia.

      – Tiểu Mục tử, sao chứ?

      Cảm thấy an toàn, Chu Dã quay sang hỏi thăm .

      Mục Trần cười lắc đầu:

      – Hoàn hảo có Chu thúc đến cứu kịp lúc.

      – Chuyện gì vậy? Tô Lăng mang tin tức báo tới nhà, ta liền dẫn người ngay đến Bắc Linh thành, những kẻ đó là ai? Sao lại hạ sát thủ với ngươi?

      Chu Dã nghiêm mặt. Mục Trần thiếu chủ Mục vực, những kẻ kia ngờ ăn gan hùm lại dám trực tiếp ra tay với ngay trong Bắc Linh thành.

      – Hẳn là nhân thủ Liễu vực.

      Mục Trần đạm mạc trả lời.

      – Liễu vực?

      Chu Dã thoáng biến sắc, bất giác tỏ ra nghi hoặc:

      – Tuy Mục vực chúng ta đối với Liễu vực cũng quá tốt, nhưng cũng coi như là khắc chế lẫn nhau, tại sao lại….

      – Chu thúc, về Mục thành trước rồi , ta quậy vài chuyện tốt của họ.

      Mục Trần mỉm cười, động tĩnh lúc nãy , e rằng nhanh chóng có nhân thủ Bắc Linh viện đến điều tra. Dù Mục Trần biết chắc bọn người kia là do Liễu vực phái tới, nhưng lại bắt được kẻ nào, thành ra chứng cứ, có dây dưa với đội chấp pháp của Bắc Linh viện cũng ích lợi gì.

      – Ừm, !

      Chu Dã nghe vậy, cũng đồng ý, vung tay lên dẫn theo mọi người bảo vệ chặt chẽ Mục Trần đến linh trận truyền tống trong thành. Có Chu Dã và binh lính Mục vực, con đường kế tiếp khá bình an. Xem ra Liễu vực cũng biết khó nên tạm thời phải buông tay.

      . . .

      Mục thành, Mục phủ nội viện.

      – Liễu vực dám ra tay với tiểu Mục tử?

      Trong phòng khách, Mục Phong vui vẻ tươi cười, khi nghe Chu Dã báo cáo, gương mặt kiên nghị trở nên lạnh lẽo băng hàn, bật dậy:

      – Liễu vực muốn làm gì? Muốn trở mặt hoàn toàn với Mục vực ta sao?

      tại có lẽ vẫn chưa hoàn tòa trở mặt, nếu cũng cần mời Kỷ Tông ra tay, nhưng bất đắc dĩ phải tự tay làm việc.

      Mục Trần cặn kẽ phân tích.

      – Kỷ Tông?

      Mục Phong biến sắc, Chu Dã bên cạnh cũng nhíu mày:

      dám ra tay với ngươi?

      – Ừm, ta vốn sa vào trận pháp do bố trí, bất quá sau đó ta lại phá được, đành bỏ .

      Mục Trần xác nhận.

      – Ngươi phá được trận pháp của ư?

      Mục Phong và Chu Dã đồng thời thốt lên kinh ngạc, bốn mắt kinh hỉ nhìn Mục Trần. Danh tiếng Kỷ Tông ở Bắc Linh cảnh này thuộc dạng hàn đầu. linh trận sư cấp 1 khá phiền toái, vậy mà trận pháp do bố trí lại bị tiểu tử Mục Trần phá hủy?

      – Dù sao ta tại cũng có thực lực Linh Động cảnh hậu kỳ a, có cần phải kinh ngạc quá ?

      Mục Trần bất mãn nhìn bộ dạng giật mình của hai người kia, cười phân bua.

      – Linh Động cảnh hậu kỳ?

      Mục Phong lại thêm lần nữa phải hét lên cảm thán. Dù con trai lão bị trì hoãn năm tu luyện do phải tham gia Linh Lộ, nhưng ngờ thiên phú của lại đáng kinh ngạc như thế, tại đuổi kịp bạn bè cùng lứa.

      – Linh Động cảnh hậu kỳ sao chứ? Trận pháp của Kỷ Tông nếu do chính thi triển, Linh Luân cảnh hậu kỳ còn khó giải quyết, chút tài cỏn con của ngươi lại có thể phá trận sao?

      Mục Phong trong lòng rất vui vẻ hài lòng, nhưng cho phép con trai tỏ ra đắc ý trước mặt lão, vừa cười vừa phân tích vừa mắng.

      cũng tại cái tên Kỷ Tông kia cũng nghĩ khác tía chút nào, thành ra để ta nắm thóp phá trận.

      Mục Trần dè bĩu, thản nhiên .

      – Xem ra tiểu Mục tử lợi dụng Kỷ Tông khinh địch, cơ trí như vậy, là giỏi.

      Chu Dã cười khen

      – Tiểu tử này đáng khen vậy sao?

      Mục Phong mỉm cười, rồi nhịn được mà cười lớn đắc ý, pha lẫn niềm kiêu hãnh tràn ngập trong giọng cười. Lão đứng lên, :

      – Bọn người Liễu vực kia sao lại ra tay với ngươi? Lại còn địa phương hạ thủ là Bắc Linh thành. Việc này nếu lộ ra, chắc chắn bị Bắc Linh viện truy tới cùng. Phong cách hành của chúng nó chưa bao giờ lỗ mãng như thế a. Hơn nữa khảo hạch giành lấy danh ngạch Ngũ Đại Viện cũng sắp diễn ra, lúc này mà chúng đắc tội với Bắc Linh viện, phải là quá ngu xuẩn sao?

      – Chuyện này phải kể từ khi Huyết Đồ đoàn cướp được đồ vật từ đội vận chuyển của Liễu vực, rồi bị họ truy sát đến tận Bắc Linh Nguyên….

      Mục Trần bắt đầu kể lại những chuyện mà gặp ở Bắc Linh Nguyên, sau đó lấy ra Giới Tử Xuyến, :

      – Thứ này bị ta đoạt được, bọn họ hẳn cũng đoán ra, sợ ta đem về Mục vực, mới thể ra tay ở Bắc Linh thành.

      – Ồ?

      Mục Phong và Chu Dã liếc nhìn nhau, vẻ mặt cả hai đều nghiêm trọng. việc giữa Huyết Đồ đoàn và Liễu vực, với mạng lưới tình báo của họ, hẳn nhiên biết được ít nhiều, nhưng ai lại để ý quá mức vào chuyện quá liên quan tới bản thân. Nhưng trước mắt, vật mà Liễu vực đánh giá là rất quan trọng với họ, coi bộ đơn giản.

      – Giới Tử Xuyến này dù cũng khá có giá, nhưng cũng chẳng đáng cho Liễu vực hành xử như thế.

      Mục Phong nghi hoặc mỉm cười nhìn Mục Trần, :

      – Trong đó có thứ gì khác à?

      Mục Trần gật đầu, nắm tay lại, miếng đồng cũ xuất nơi bàn tay:

      – Ta nghĩ là thứ này, nhưng ta kiểm tra vài lần cũng phát vấn đề gì đặc biệt.

      Mục Phong nhận lấy miếng đồng cũ nát, bàn tay vuốt ve văn lộ, trầm tư chút. Sau đó lão lật lại, khi nhìn thấy hoa văn hình hắc cự điểu, vẻ mặt suy tư càng lợi hại hơn.

      – Thứ này. . . giống như là. . .

      Mục Phong lẩm bẩm, đồng tử chợt co lại:

      – … giống như. . . Cửu U Tước?

      – Cửu U Tước? thể nào?!

      Chu Dã thốt lên cả kinh

      – Cửu U Tước. . .

      Mục Trần rà soát kiến thức bản thân chút, bất chợt hai mắt cũng sáng lên kinh dị, gấp gáp thốt lên:

      – Là linh thú trong địa bảng Vạn Thú Lục bài danh thứ 11, Cửu U Tước?

      – Hình dạng này, rất giống…

      Mục Phong gật đầu, lâm vào suy nghĩ, bàn tay đột nhiên nắm chặt lại, ánh lửa nóng cháy ngưng tụ trong tay, hóa thành con chim lửa cỡ bàn tay. Đôi mắt chim lửa cực kỳ kinh dị, đôi cánh như cánh rồng, móng vuốt sắc hơn mũi dao, thân thể bao phủ bởi vảy lửa hừng hực, khí thế vô cùng uy mãnh.

      – Đây là tinh phách Viêm Long Điêu do tía luyện hóa đó sao?

      Mục Trần tò mò háo hức nhìn hỏa điêu đẹp đẽ. Nó chân chính là thiên thú a! Bài danh 85 địa bảng, cường hãn hơn nhiều so với Kim Lôi Lang và Thạch Quy Sư của hai vị chủ tịch đạo sư lưỡng viện.

      Viêm Long Điêu ra đứng bàn tay Mục Phong, rồi nhàng đến gần miếng đồng cũ nát. Khi nó nhìn thấy hoa văn hắc cự điểu miếng đồng kia, đôi mắt kinh dị khiến người ta nhìn vào cũng lạnh gáy đột ngột trở nên hoảng hốt, vội vã quay lui, dáng vẻ cực kỳ kiêng dè, e ngại.

      – Có thể khiến cho Viêm Long Điêu cũng sợ hãi như thế, có lẽ nó chắc chắn là Cửu U Tước.

      Mục Phong cuối cùng xác định.

      Cửu U Tước, sinh vu minh địa. Kỳ dực già sơn nhạc, u minh quang, khả thôn nhật nguyệt.

      LCT: Cửu U Tước, sinh nơi tối tăm, kỳ cánh che núi cao, tia hắc ám, nuốt nhật nguyệt.

      câu đối miêu tả Cửu U Tước chậm rãi trôi qua trí óc Mục Trần, khiến dao động trong lòng mà liếm môi. Linh thú cường đại như thế, khó tưởng tượng.

      – Nếu đúng là Cửu U Tước, cũng khó trách Liễu vực quyết giết ngươi. Cường giả Thần Phách cảnh có được tinh phách Cửu U Tước, e rằng thực lực biến hóa kinh hoàng.

      Mục Phong cảm thán .

      – Nhưng Cửu U Tước này, chiến lực của Liễu vực có tư cách khiêu chiến nó sao?

      Mục Trần nhíu mày, dù Liễu vực có vét hết mọi lực lượng, cũng thể nào săn nổi.

      – Hẳn là phải nhờ vào miếng đồng này.

      Mục Phong cười nhạt, đột nhiên linh lực hùng hồn nổi lên, như hồng thủy tràn vào miếng đồng. Việc này Mục Trần cũng từng thử qua, bất quá vô dụng.

      Nhưng Mục Trần thất bại , có nghĩa là Mục Phong cũng thất bại. Lão chân chính là cường giả Thần Phách cảnh hậu kỳ. khắp cả Bắc Linh Cảnh, cũng có mấy ai cự nổi.

      Linh lực hùng hồn cuồn cuộn tràn vào, miếng đồng vốn yên tĩnh nay cũng động đậy, hào quang trong đó phóng ra, hình thành vầng sáng giữa trung.

      Trong vầng sáng đó, dường như có mảnh rừng đen rộng vô tận. Sâu trong nơi hoang vắng, con chim khổng lồ đen tuyền ngửa mặt lên trời hót vang, hắc ám bao trùm trời đất từ trong cơ thể nó tuôn ra, hắc ám đến đâu, ánh sáng đều bị nuốt mất.

      Hắc ám càng lúc càng dày, cuối cùng hóa thành hắc hỏa vây lấy nó, tiếng hót càng lúc càng thê lương. Trong hắc hỏa trùng trùng, cơ thể khổng lồ của cự điểu càng lúc càng thu lại, trong tiếng rên rỉ cuối cùng, hóa thành cái trứng đen ngoại cỡ, chui vào nơi sâu nhất của núi rừng.

      Cảnh tượng chấm dứt, hiển ra đường phức tạp, nhìn qua có vẻ như bản đồ.

      – Chính xác là Cửu U Tước. . .

      Mục Phong hít hơi sâu, ổn định lại tâm tình, nhưng vẫn che giấu được vẻ khiếp sợ:

      – Cửu U Tước này muốn tiến hóa, tiếc là nó thất bại….

      Mục Trần nghe đến choáng váng. Cửu U Tước cực kỳ lợi hại, bài danh thuộc hàng đầu địa bảng, nếu nó tiến hóa thành công, phải tiến vào thiên bảng sao?

      – Xem ra Liễu vực quả nhiên chú ý tới Cửu U Tước, thể để họ toại nguyện.

      Chu Dã nghiêm mặt . Nếu Liễu vực có được Cửu U Tước, thực lực đại tăng, e rằng với dã tâm của họ, còn kiên nhẫn với Mục vực nữa.

      – Vậy chúng ta đoạt !

      Ánh mắt lóe lên, Mục Trần nhìn miếng đồng kia mà như .

      – Tía, chỗ đó ở đâu? Nhìn qua thấy khá quen mắt.

      Mục Phong nghe vậy, cũng cười , đôi mắt lóe lên tia sắc bén.

      – Đương nhiên rất quen mắt, vì nó ở ngay tại Bắc Linh Cảnh, chính là Hắc Minh Uyên . . .
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 46: Phong Ấn


      – Hắc Minh Uyên?

      Nghe thấy cái tên quen thuộc, Mục Trần sững người liếm môi. ngờ là nơi đó.

      Hắc Minh Uyên, vùng dất dữ nổi tiếng khắp Bắc Linh Cảnh. Địa phương đó hoàn toàn khác Bắc Linh Nguyên, ít ra ở Bắc Linh Nguyên thường xuyên có những đội thám hiểm vào đó làm việc này việc khác, nhưng Hắc Minh Uyên đối với những đội thám hiểm đó hoàn toàn là cấm địa. Những đội thám hiểm gan dạ nhất Bắc Linh Cảnh tập hợp nhân thủ tiến vào trong đó, mười người hết chín chôn thây trong bùn lầy tăm tối, còn lại kẻ may mắn trở về được, cũng kinh hồn thất phách, phải tĩnh dưỡng thời gian cực dài mới khôi phục lại phần nào, nhưng hễ cứ nghe đến cái tên Hắc Minh Uyên, cứ như thấy cái bóng ma mà trở nên điên cuồng hoảng loạn.

      – Vào Hắc Minh Uyên dễ a.

      Chu Dã nhíu mày, dĩ nhiên cũng rất hung danh Hắc Minh Uyên. Nơi đó đầm lầy chằng chịt, hung hiểm vô tận, chỉ cần thoáng sơ ý, bản thân lão cũng khó giữ mạng.

      – Nếu mục tiêu là Cửu U Tước, hung hiểm đến mấy cũng đáng giá thử lần, hơn nữa nếu để cho Liễu vực chiếm được Cửu U Tước, đối với chúng ta chính là đại phiền toái.

      Mục Phong trầm ngâm .

      Chu Dã gật đầu, Cửu U Tước quá mức cường đại, quá mức hấp dẫn. Nếu nó vẫn còn thời kỳ toàn thịnh, e rằng dồn hết nhân tài Bắc Linh Cảnh cũng ai dám có ý đồ với nó. Nhưng tại có tin tức Cửu U Tước tiến hóa thất bại, chính là lúc nó suy yếu nhất, với dã tâm của Liễu vực ắt bỏ qua cơ hội này.

      – Vậy phải làm sao?

      Mục Phong suy tính:

      – Trước tiên phái ra vài tay cực giỏi theo dõi động tĩnh Liễu vực, việc này chắc chắn là tuyệt mật, nếu khiến ít thế lực đỏ mắt, do đó họ công khai, chỉ dám bí mật tiến hành.

      – Hắc Minh Uyên hàng năm đều có sương độc bao phủ, chỉ có thời điểm giữa mùa hè mới suy yếu chút, chắc chắn Liễu vực chọn thời điểm đó để ra tay.

      Chu Dã thêm.

      Mục Phong cũng tán thành:

      – Chúng ta cũng phải bí mật triệu tập nhân thủ, có cơ hội chúng ta cũng tiến lên. Đến lúc đó dù chiến được Cửu U Tước, cũng phải cho bọn Liễu vực tay quay về!

      Với hiềm khích giữa hai nhà Mục vực và Liễu vực, chỉ cần khiến cho đối phương đạt được mục đích, đối với phía bên kia chính là chuyện đáng ăn mừng rồi.

      – Được, việc đó để ta lo.

      Chu Dã làm việc như sấm rền gió cuốn, lập tức xung phong vỗ ngực, hề do dự hấp tấp mất.

      Mục Phong nhìn Chu Dã rời , mỉm cười xoa đầu Mục Trần:

      – Tiểu tử ngươi, ngờ lại mang về cho cha ngươi lễ vật lớn dường này.

      – Cha, Hắc Minh Uyên, đem ta theo!

      Mục Trần cười, kiên nghị .

      – Địa phương đó rất nguy hiểm, thích hợp với ngươi.

      Mục Phong hơi nhíu mày, .

      – Dù gì cũng là quái thai từ Linh Lộ ra. Tía à, những chuyện ở đó so với Hắc Minh Uyên cũng hơn kém bao nhiêu.

      Mục Trần nhàng cười.

      Mục Phong sững người ngẩn ra, lúc này mới cẩn thận nhìn thiếu niên trước mắt. Khuôn mặt khôi ngô trẻ tuổi còn hơi non nớt, nhưng thừa hưởng của lão nét kiên nghị, can đảm. Bất giác cảm thấy nao nao trong lòng, bất giác đứa bé con năm xưa lão tay nuôi dưỡng trưởng thành, lớn lên rất nhiều a.

      – Ngươi muốn thế, vậy theo , nhưng nhớ được manh động.

      Mục Phong mỉm cười, trong lòng rất kiêu hãnh và vui mừng, con trai lão nhất định siêu việt hơn người cha của .

      Mục Trần khẽ gật đầu, cười tủm tỉm nhìn Mục Phong, :

      – Mặt khác, còn có chuyện này phiền toái tía giải tỏa mối nghi hoặc của ta.

      – Chuyện gì?

      Mục Phong thắc mắc.

      – Là về cơ thể của ta. Từ khi ta tu luyện Đại Phù Đồ quyết, cảm thấy trong cơ thể dường như có chứa vài thứ, tía có thể giải thích cho ta biết chút ?

      Mục Phong ngẩn người, chợt cười:

      – Có việc đó sao?

      Mục Trần vẫn nhìm chằm chằm rời mắt khỏi Mục Phong, với hiểu biết của hắm về phụ thân, lão càng biểu bình thản, việc càng đơn giản.

      – Tía vẫn còn muốn giấu ta ư?

      Mục Phong nhìn ánh mắt cố chấp bướng bỉnh của , vẻ cười cượt dần nhạt , trở nên gượng gạo:

      ngờ ngươi lại có thể nhận ra nhanh chóng như thế, vốn ta nghĩ cũng phải nửa năm nữa…

      – Thứ này ta gì cũng ổn, vì nó là do mẹ ngươi làm.

      – Đúng là ngoài dự đoán của ta, thủ đoạn này với thực lực của tía vẫn chưa đủ.

      Mục Trần cũng hề ngạc nghiên với đáp án đó, chỉ cười.

      – Xú tiểu tử muốn ăn đòn a!

      Gương mặt trung niên hơi già cỗi của Mục Phong đỏ bừng, ngờ bị thằng con duy nhất nể mặt thẳng như thế.

      – Mẹ làm gì ta vậy?

      Mục Trần giả lảng như thấy, cúi đầu nhìn mặt đất, ra chiều đăm chiêu, nghi hoặc hỏi.

      – Vì ngươi là con trai do nàng sinh ra, cơ thể ngươi có huyết mạch của nàng, ngay lúc ngươi sinh ra, thiết kế phong ấn trận trong cơ thể, đó cũng là lý do nhiều năm nay ai kể cả chính mình ngươi dò xét thấy được Linh Mạch trong người.

      Mục Phong đạm mạc kể lại, thần sắc hồi tưởng.

      – Linh Mạch của ta bị phong ấn? Tại sao?

      Mục Trần kinh ngạc, cũng có nghi ngờ, nhưng nghĩ những thứ đó lại là Linh Mạch, lại còn bị mẫu thân phong ấn.

      – Có hai nguyên nhân, Linh Mạch dù có thể khiến ngươi tu luyện như hổ thêm cánh, nhưng tiềm lực của ngươi vượt hơn cả thiên tài, nó lại trở thành thứ trở ngại. Muốn trở thành cường giả chân chính, ngươi nhất định phải có tâm tính xứng tầm với năng lực. Trần gian hôm nay, thiên tài như nấm mọc sau mưa, nhưng chân chính có thể ngạo thị quần hùng, có mấy ai?

      Mục Phong cười nhạt:

      – Ngươi cũng từng nghe những huyền thoại chí tôn vượt qua những ràng buộc, từ hạ vị diện tiến vào Đại Thiên Thế Giới, những người đó chân chính là cường giả. Tâm tính của bọn họ, có vật gì có thể dao động. Muốn trở thành cường giả đối diện bọn họ, cần phải có tâm tính như vậy.

      – Còn nguyên nhân kia?

      Mục Trần gật đầu, vấn đề đó sớm biết từ khi tham gia Linh Lộ, thắc mắc hỏi tiếp.

      – Nguyên nhân kia…..

      Mục Phong thờ dài, buồn bã:

      – Nếu nàng phong ấn Linh Mạch của ngươi, cả hai nhà nội ngoại của ngươi gặp đại phiền toái, ngươi cũng có cơ hội lớn lên thuận lợi như vậy….

      Mục Trần nhíu mày:

      – Nghĩa là sao?

      – Điều gì nên , cha ngươi hết, nhưng có vài việc tai ngươi chưa nên biết tới. Ngươi chỉ cần nhớ , mẹ ngươi làm như vậy, vì để bảo vệ ngươi có thể trưởng thành.

      Mục Phong xúc động, nhìn thẳng con trai.

      – Hơn nữa. . . ngươi càng được lỗ mãng. Mẹ ngươi trả giá rất lớn, nên trước khi ngươi có đủ thực lực, được xúc động phá phong ấn trong cơ thể!

      Mục Phong nghiêm mặt dặn dò Mục Trần.

      – Mẫu thân….

      Mục Trần thào tự , bàn tay nhàng sờ ngực. Từ mẫu thân khiến cảm thấy ấm áp từ sâu trong tâm linh, bóng dáng dịu dàng mờ ảo xuất trong trí não. Dù chưa bao giờ gặp lại, nhưng cảm giác huyết mạch thân thiết khiến vô cùng xúc động.

      Tuổi ấu thơ xảy ra chuyện gì khiến gia đình ly tán, khiến con trẻ như thể nhớ nổi bóng dáng dịu hiền của mẫu thân….?

      – Đợi đến khi ngươi chân chính bước chân vào bậc cường giả, tự nhiên được mọi chuyện.

      Mục Phong vỗ vai Mục Trần, giọng tâm tình.

      – Phong ấn trong cơ thể ta khi nào có thể tháo bỏ?

      Mục Trần thoáng do dự, cất tiếng hỏi.

      – Ha ha, tháo bỏ? Phong ấn mà mẹ ngươi để lại, có thể dễ dàng phá giải thế sao… bất quá nàng để lại chìa khóa cho ngươi, chỉ cần đủ năng lực, tự mình ngươi có thể khai phá nó.

      Mục Phong cười .

      – Chìa khóa?

      Mục Trần ánh mắt nghi hoặc chợt lóe lên:

      – Là Đại Phù Đồ quyết?

      – Ừ.

      Mục Phong gật đầu xác nhận:

      – Đến khi Đại Phù Đồ quyết của ngươi tu luyện đến cảnh giới Hóa Tháp, hẳn là có thể phá giải phong ấn do mẹ ngươi thiết kế.

      – Hóa Tháp. . .

      Khóe miệng giật giật, khó khăn khi tu luyện Đại Phù Đồ quyết, nếm trải hơn cả tháng nay, cũng chỉ vừa bước vào cảnh giới đầu tiên. Muốn đến Hóa Tháp, biết còn cần phải tu luyện bao lâu nữa.

      – Còn nữa, thời gian tới ngươi phải học thêm linh trận, ta tìm vị Linh Trận sư đến dạy dỗ ngươi.

      Mục Phong thản nhiên .

      – Linh trận?

      Mục Trần giật mình ngạc nhiên, gãi đầu

      – Ta chưa từng học qua a, tía còn muốn ta trở thành Linh Trận sư sao?

      – Mẫu thân ngươi về mặt đó có thành tựu rất lợi hại, ngươi là con trai của nàng, lẽ chút cũng thể học được sao? Nếu sau này gặp lại, nàng trách ta dạy dỗ ngươi tốt, nên cố gắng mà học .

      Mục Phong đắc ý vò đầu Mục Trần, chậm rãi rời khỏi phòng khách, để lại thằng con còn buồn bực lầm bầm, Linh Trận sư nào có dễ dàng học như vậy a.

      Càng biết nhiều bản lĩnh lợi hại của mẹ, càng nghi vấn hiểu tại sao nàng xuất sắc đến thế, lại ưng lão tía này của mình…..
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 47: Học Linh Trận


      Mục Phong muốn cho Mục Trần học tập linh trận, hiển nhiên cũng phải cho qua chuyện, bởi vậy ngay ngày hôm sau, Mục Trần gặp vị lão sư dạy linh trận cho .

      trung niên nam tử hơi gầy, bào phục xám trắng, khuôn mặt nghiêm nghị hề có chút ý cười. Dù là thủ hạ của Mục Phong, nhưng ứng xử trước mặt lão cũng quá khiêm tốn kinh cẩn, ngược lại vẫn giữ thái độ đúng mực.

      – Vị này là Ôn Linh tiên sinh, từ nay về sau ngươi theo học tri thức linh trận cơ bản.

      Mục Phong giới thiệu vị nam tử nọ cho Mục Trần.

      – Mục Trần tham kiến Ôn tiên sinh.

      Mục Trần khiêm tốn cúi người ôm quyền hành lễ, hề tỏ ra phong thái thiếu chủ địa vực.

      Vị nam tử trung niên tên gọi Ôn Linh khẽ gật đầu, vẫn hề tiếng nào.

      – Tiểu tử ngươi cần phải chăm chỉ học tập, Ôn Linh tiên sinh nổi tiếng nghiêm khắc, tuy ngươi là con ta, bất quá nếu cảm thấy ngươi có thiên phú, tuyệt đối vì thân phận của ngươi mà tiếp tục dạy đâu, nghe chưa?

      Mục Phong ôn tồn dặn dò, Ôn Linh xem như vị cung phụng do Mục vực mời đến. Dù chỉ là Linh Trận sư cấp 1, nhưng điểm danh số Linh Trận sư có mặt ở Mục vực, cũng vượt quá mười ngón tay, mà Ôn Linh là người cực mạnh trong số đó.

      Mục Trần gật đầu, Bắc Linh viện cũng chương trình học về linh trận đích, cũng mời Linh Trận sư về dạy, mà người bình thường lại càng thể mời nổi Linh Trận sư đến dạy riêng, khiến cho Linh Trận sư ở Bắc Linh cảnh rất thưa thớt.

      Có lẽ sau này vào được Ngũ Đại Viện, có thể được dạy dỗ kỹ hôn về linh trận. tại vẫn còn ở Bắc Linh Cảnh, vậy học căn bản trước vậy.

      – Vậy theo Ôn tiên sinh mà học , ta cũng đây.

      Mục Phong thực ra rất an tâm với con trai của lão. Mục Trần từ đến lớn chưa bao giờ nghịch phá lúc học, càng khiến những vị lão sư tức giận bó phép mà bỏ . Gần đây lại có thêm chuyện Cửu U Tước, lão cũng khá bận rộn chuẩn bị, đành bước trước…

      – Tiên sinh, mời ngồi.

      Mục Trần thấy cha mất dạng, mới quay lại nhã nhặn cười với Ôn Linh lão sư.

      Ôn Linh gật đầu, ngồi xuống, ánh mắt săm soi, thanh đều đều phát ra:

      – Ta nghe Mục vực chủ , ngươi từng giao thủ với Kỷ Tông?

      Mục Trần hiển nhiên ngờ câu đầu tiên Ôn Linh mở miệng lại hỏi đến chuyện này, hơi ngẩn người, cũng gật đầu.

      – Vậy ngươi có biết Kỷ Tông trận pháp gì để đối phó với ngươi ?

      Ôn Linh lại hỏi tới.

      – Hẳn là dùng hai linh trận, Mê Thần trận vây khốn ta, Vũ Linh trận công kích ta.

      Mục Trần hồi tưởng lại, trả lời.

      – Đều là hai cái linh trận cấp 1 quá phức tạp, xem ra Kỷ Tông vẫn rất kiêng kị phụ thân ngươi, dám trực tiếp hạ sát thủ.

      Ôn Linh :

      – Theo ta biết, Kỷ Tông có khả năng bố trí trận pháp cực mạnh, chính là Huyết Vũ Sát trận, linh trận này có thể so sánh với linh trận cấp 2, nếu sử dụng thứ đó, ngay cả cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ cũng phải thê thảm.

      Mục Trần hơi biến sắc gãi đầu, xem ra mình cũng khá may mắn a.

      – Bất quá bằng vào thực lực như ngươi tại, phá được hai linh trận kia của ta cũng dễ dàng.

      Ôn Linh nhìn Mục Trần, khẽ gật đầu, gương mặt nãy giờ hề biểu lộ cảm xúc, nay cũng toát ra vẻ tán thưởng.

      – Bây giờ về linh trận

      Ôn Linh khoát tay giảng giải:

      – Linh trận, hiểu theo nghĩa đơn giản nhất đó là dùng linh lực bằng phương pháp đặc biệt để hình thành cộng hưởng dẫn phát thiên địa linh khí, đạt được hiệu quả mong muốn.

      – Thế như muốn dẫn phát ra loại cộng hưởng này, hề đơn giản, mà cực kỳ khó khăn phức tạp.

      – Ở vài hạ vị diện, việc bố trí trận pháp đôi khi lại dễ dàng hơn, vì những nơi đó năng lượng ít phức tạp hơn Đại Thiên Thế Giới. Do vậy, linh trận ở Đại Thiên Thế Giới so ra cao cấp và phức tạp hơn những trận pháp ở hạ vị diện bậc.

      Ôn Linh xắn tay áo vươn tay ra. Bàn tay có vẻ thon thả rất lạ, rất phù hợp với dáng người gầy nhom khô đét kia. Mục Trần nhìn theo dõi bàn tay đó, thấy đầu ngón tay có linh lực nhanh chóng hội tụ, hóa thành năm đạo linh ấn tinh xảo , khá phức tạp, nhưng tản ra loại dao động đặc thù. Xung quanh năm linh ấn đó, thiên địa linh khí cuồn cuộn mà yên lặng cuốn vào.

      – Đây là linh ấn, bố trí linh trận thể thiếu nó.

      – Linh ấn?

      Mục Trần ngạc nhiên, hiển nhiên là chưa hề biết.

      – Ừm.

      Ôn Linh gật đầu, bấm tay búng ra. Năm linh ấn rời khỏi tay như giọt nước tan vào biển biến mất thấy nữa. Nhưng ngay lúc đó, Mục Trần cảm thấy cỗ cuồng phong đột ngột thổi tới, khiến thân hình lắc lư vững.

      Mục Trần kinh dị hô lên, hai mắt tập trung, mơ hồ nhìn thấy khí trước mặt hơi méo mó, từng luồng sáng mắt thường khó thấy được đan xen vào nhau, mà phía cuối những luồng sáng mỏng manh đó, chính là năm linh ấn tí vừa nãy…

      – Linh trận ư?

      Ôn Linh gật đầu, :

      – Đây là tiểu linh trận, cấp bậc vẫn chưa đạt được linh trận cấp 1.

      – Bố trí linh trận, cần nắm vững tuyệt đối về linh ấn, chỉ cần có dao động cộng hưởng khác thường rất , cũng khiến trận pháp thất bại, người thi triển còn có thể bị linh lực phản phệ, nghiêm trọng hơn có thể trực tiếp mất mạng. Thất bại bố trí linh trận, mất khống chế đồng nghĩa với việc bản thân ngươi nhận phải công kích cuồng mãnh nhất của linh trận.

      – Bình thường, linh trận càng lợi hại cần càng nhiều linh ấn, khó khăn nắm giữ chúng càng lớn. Ta là Linh Trận sư cấp 1, cực hạn có thể đồng thời điều khiển 20 linh ấn, nhiều hơn khống chế nổi. Theo ta biết, linh trận đại sư cấp 5 trở lên, vung tay liền có thể điều khiển hơn cả ngàn linh ấn, uy lực linh trận cỡ đó, cường giả Thần Phách cảnh, cũng chỉ có tan thành tro bụi.

      Mục Trần nghe thấy mà líu lưỡi.

      – Linh ấn là trụ cột để bố trí trận pháp, trừ nó ra, còn có thứ thể thiếu.

      – Là cái gì?

      – Trận đồ!

      Ôn Linh thản nhiên trả lời

      trận pháp hình thành cực kỳ phức tạp, như công trình, kiến trúc lớn. Linh ấn là hòn đá tảng và là thứ dẫn đường, trận đồ hay đồ thị là cấu trúc cho đường của linh ấn, nếu có bản vẽ đầy đủ, cả công trình thể dựng lên.

      Ôn Linh đưa tay vào trong áo, lấy ra cái ống màu ngọc bích, đặt mặt bàn, lóe ra quang mang nhàn nhạt:

      – Đây là quyển trận đồ cấp 1, tên là Linh Lôi trận.

      Mục Trần tò mò nhận lấy, mở ra. Hào quang tỏa sáng đập vào mắt, trận đồ là những hình vẽ đường sáng rực chằng chịt khiến người ta nhìn vào mà hoa mắt. Những luồng sáng phức tạp đan xen, cuối cùng hình thành trận pháp lóe ra lờ mờ hình sấm sét.

      – Trận đồ đối với Linh Trận sư, là thứ hấp dẫn nhất. khi có tin tức trận đồ cao cấp xuất , tất nhiên dẫn tới rất đông Linh Trận sư tranh giành.

      – Trận đồ cũng giống Linh Trận sư, được chia làm 9 cấp. Nhiều năm qua ta nhìn thấy được, cấp bậc cao nhất là trận đồ cấp 4.

      Khuôn mặt Ôn Linh đột ngột trở nên nghiêm túc và hâm mộ vô cùng.

      – Đương nhiên, trận đồ đối ngươi tại, vẫn còn quá sớm để .

      Ôn Linh nhìn Mục Trần, đưa cho ngọc giản, :

      – Trong này có phương pháp tu luyện linh ấn, ngươi thử xem có thể luyện ra hay . Có thể xem như đây là khảo nghiệm cơ bản nhất cho học giả, nếu khi tu luyện ngươi cảm thấy hiểu, nên dừng lại, vì nó cho thấy ngươi có cảm ứng nhạy cảm với linh ấn, hay cách khác, ngươi có thiên phú.

      Mục Trần nghe vậy, liền nhận lấy ngọc giản, gì thêm, vội nhắm hai mắt, tập trung nhận lấy phương pháp tu luyện linh ấn bên trong.

      Hai mắt nhắm lại, chừng canh giờ sau, Mục Trần mới chậm rãi mở mắt ra, buông ngọc giản trong tay, đôi mắt có vẻ trầm ngâm suy tư.

      Tu luyện linh ấn này, có vẻ hơi giống ngưng tụ Sâm La Tử Ấn, bất quá ít phức tạp hơn. Dù vậy cũng có nghĩa là Mục Trần dễ dàng trở thành Linh Trận sư, vì dù sao cái khác chính là Linh Trận sư phải điều khiển số lượng linh ấn nhiều hơn rất nhiều. Mục Trần có thể ngưng luyện ra hai đạo Sâm La Tử Ấn, nhưng 20 linh ấn, hai 200 linh ấn sao? Ngưng luyện, khống chế cái nào khó hơn, nghĩ bằng đầu gối cũng biết.

      Mục Trần trầm tư sau lúc lâu, lại nhắm mắt, vươn tay ra. Linh lực hắc ám tập trung ở đầu ngón tay, thử luyện hóa ra linh ấn.

      Ôn Linh sắc mặt bình tĩnh quan sát Mục Trần bước đầu thực nghiệm tu luyện linh ấn. Nếu ngay cả bước đầu tiên này vượt qua được, vậy cần phải học nữa, vì như thế cũng chỉ lãng phí thời gian của cả hai mà thôi.
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 48: Thiên Phú Kinh Người


      Trong căn phòng yên lặng, Ôn Linh khuôn mặt như khúc gỗ, ánh mắt bình thản nhìn thiếu niên trước mặt, nhắm chặt hai mắt, tay phải, linh lực hắc ám ngừng dao động, cỗ linh lực này, dường như ngưng tụ tạo hình.

      Ôn Linh nhìn chằm chằm thiếu niên, lúc khẽ thở dài, trong lòng than . Mục Trần tiến vào trạng thái này ước chừng canh giờ, việc này lệch rất xa so với dự kiến.

      Bình thường những học giả có ít thiên phú về linh trận, lần đầu tiên tiếp xúc cảm ứng luyện linh ấn chỉ khoảng nửa canh giờ là có thể luyện ra linh ấn thứ nhất, vài kẻ thiên phú lợi hại hơn người, tốc độ lại còn nhanh hơn.

      Nhưng mà, Mục Trần ngồi đó canh giờ cũng chưa luyện được linh ấn đầu tiên. Cảm ứng chậm chạp thế này, có thể là thiểu năng, khiến cho Ôn Linh tiếc nuối thở dài. Dĩ nhiên nghe Mục Trần về thiên phú tu luyện linh lực kinh người ra sao, bất quá cái thiên phú đó thể đem qua phương diện học linh trận sư được.

      Dù rằng cảm thấy tiếc nuối, nhưng Ôn Linh cũng có suy nghĩ khác, tình huống thế này xảy ra ít, rất nhiều thiên tài vượt trội ở mặt tu luyện linh lực, nhưng lĩnh vực khác có chút thiên phú nào, thế giới này cũng khá công bằng.

      Cứ thế kéo dài thêm nửa canh giờ, rốt cục chậm rãi mở mắt, mà trong lòng bàn tay vẫn hề có linh ấn được ngưng tụ thành, càng khiến cho Ôn Linh giải thích được. Thiểu năng đến mức đạo linh ấn đầu tiên cũng ngưng tụ được sao?

      – Sao lại thế này? Tại sao ngưng tụ cả linh ấn cũng được, ngươi bị phân tâm à?

      Ôn Linh nhíu mày, gương mặt nghiêm khắc.

      Mục Trần nghe vậy, xấu hổ lắc đầu, hơi do dự :

      phải ngưng tụ được, nhưng ta biết có phải cảm ứng sai rồi hay ….

      – Cảm ứng sai?

      Ôn Linh nghi hoặc.

      Mục Trần vươn bàn tay ra, hắc ám khởi động, linh lực u tối lóe ra từ đầu ngón tay, ngay lập tức Ôn Linh nhìn thấy linh ấn chậm rãi lên.

      – Ra là thành công.

      Ôn Linh nhìn thấy, cũng thở ra chút.

      Bất quá ngay lúc đó, lại thấy ngón tay Mục Trần lại ra thêm linh ấn nữa. . .

      – Hai đạo?

      Ôn Linh lại nhíu mày, nhưng lần này là cảm giác tin được.

      Khi Ôn Linh còn xúc động, linh lực trong tay Mục Trần vẫn chưa dừng lại, hắc ám lại ngưng tụ, lại là linh ấn ra. . . Sau đó lại thêm hai linh ấn nữa, lần lượt xuất đầu ngón tay của .

      Năm linh ấn!

      Ôn Linh sững sờ nhìn Mục Trần, năm linh ấn năm đầu ngón tay lơ lửng, đầu óc Ôn Linh quay cuồng, thể hiểu nổi, thể tin được.

      thể ngờ được, Mục Trần trong lần đầu tiên cảm ứng lại có thể luyện ra ngay năm linh ấn. Năm xưa thời gian đầu học linh trận, Ôn Linh cũng phải bỏ ra nửa tháng trời mới làm được như thế, vì số lượng linh ấn càng nhiều, càng khó ngưng tụ và điều khiển.

      Mục Trần nhìn Ôn Linh ngẩn người, chỉ biết gãi đầu, linh ấn trong tay dao động lắc lư, hỗn loạn tiêu tán mất, hơi bực bội :

      – Ta cảm ứng sai rồi sao?

      tuy chưa tiếp xúc tri thức của học giả linh trận sư, nhưng cũng biết đại khái vài đặc điểm, hiểu cái nghề linh trận sư này khó khăn tu luyện ra sao, thế nhưng lúc nãy ngưng tụ linh ấn khi, lại cảm thấy chút khó khăn nào, cứ như mây trôi nước chảy, nhàng lưu loát, thậm chí còn thuận lợi hơn tu luyện Sâm La Tử Ấn rất nhiều.

      Điều này khiến cho ngạc nhiên, hoài nghi biết có phải bản thân làm sai quá trình nào khi ngưng luyện linh ấn hay . Chứ sao lại thuận lợi đến như thế được?

      Ôn Linh cũng dần hồi phục lại, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Mục Trần, khóe miệng giật giật, :

      – Hẳn…. hẳn là cảm ứng sai đâu.

      Giọng lắp bắp, Ôn Linh phát thanh của mình hơi khô khốc, vội ho khan tiếng, khôi phục lại:

      – Xem ra ngươi ở phương diện linh trận sư, thiên phú cũng tốt.

      Mục Trần nghe vậy, mới thở dài nhõm, may mắn….

      – Khụ. . . Bất quá ngươi mặc dù có thiên phú tệ, nhưng được kiêu ngạo tự mãn, cấp bậc linh trận tông sư, tuyệt đối phải cứ dựa vào thiên phú là có thể đạt tới.

      Ôn Linh nghiêm giọng giáo huấn.

      – Ôn tiên sinh chính phải

      Mục Trần thụ giáo, Ôn Linh liếc nhìn , phát con ngươi đen láy bình tĩnh như đầm nước tối đen, có biểu kiêu ngạo tự đắc chút nào, đáng tán thưởng. Tiểu tử này, ngày sau ắt siêu đẳng hơn phụ thân , vươn đến tầm cao đáng kinh ngạc.

      Mục Phong vực chủ, ngươi có đứa con trai khó lường.

      – Ngươi ngưng tụ số linh ấn khá nhiều, nhưng linh lực phân tán, thể ngưng , nên mới vừa rồi tiêu tán nhanh chóng, linh ấn như vậy có khả năng bố trí linh trận.

      Có lẽ vì Mục Trần lễ phép lại kiêu ngạo, gương mặt cứng như khúc gỗ của Ôn Linh trở nên hiền từ chút, vốn đối diện Mục Trần lão chỉ ôm tâm tư đối phó với nhiệm vụ, dạy dỗ tên kia chút, hoàn thành việc Mục Phong giao phó, thế nhưng thái độ và thiên phú của khiến lão vô tình lại nảy sinh lòng thích tài năng.

      Mục Trần lộ vẻ trầm ngâm, gật đầu. Linh lực linh ấn quá tản mát.

      – Thời gian tiếp theo, dành toàn lực ngưng luyện linh ấn, đến khi nào ngưng tụ ràng được năm linh ấn đó, tùy tâm sử dụng, ta dạy ngươi bố trí vài linh trận cơ bản.

      – Đây, ngươi tiếp tục ngưng luyện, cần phải chú ý vài điểm…..

      – Đa tạ ôn tiên sinh!

      . . . . . .

      Từ giữa trưa, thời gian nhanh chóng bay qua, đến khi hoàng hôn tràn ngập Mục thành, Ôn Linh tươi cười hài lòng nhìn thiếu niên còn ngụp lặn trong ngưng tụ linh ấn, lặng lẽ đứng dậy ra ngoài.

      Ôn Linh ra khỏi phòng, tiến thẳng đến hậu đường, Chu Dã và Mục Phong bàn bạc chính ở đó.

      – Ha ha, Ôn tiên sinh, tiểu tử kia học hành thế nào? Có khả năng nào ?

      Mục Phong nhìn thấy Ôn Linh, cũng vội vàng hỏi, thần sắc có vẻ rất quan tâm.

      – Chúc mừng vực chủ.

      Ôn Linh tươi cười khẳng khái chúc mừng:

      – Thiếu chủ về phương diện này thiên phú hề yếu, với tốc độ này của , có lẽ trong vòng 10 ngày có thể hoàn thành khóa trình nhập môn.

      Mục Phong nghe vậy, nhất thời thở dài mừng rỡ, há miệng cười lớn. Tiểu tử là khá, làm mất mặt nàng.

      – Thiên phú của tiểu Mục tử khiến cho người ta sợ hãi, xem ra sau này vượt qua ngươi cũng chỉ là vấn đề thời gian.

      Chu Dã cũng mỉm cười tươi rói, vui vẻ cười đùa với Mục Phong.

      – Đương nhiên, nó là con ai cơ chứ?!

      Mục Phong đắc ý cười to, bộ dáng còn hào hứng sảng khoái hơn khi tranh phong thắng được Liễu vực.

      – À, Liễu vực có động tĩnh gì chưa?

      Mục Phong chuyển chủ đề, hỏi.

      – Có, thám tử hồi báo, Liễu thành tập trung ít cao thủ, hẳn là do Liễu vực thần triệu tập.

      Chu Dã trả lời.

      – Ừ

      Mục Phong gật đầu, hai mắt híp lại, ánh mắt có vẻ lợi hại.

      – Cứ quan sát chúng gắt, khi bọn họ bước bước, chúng ta liền lập tức xuất quân. Hô hô, Cửu U tước, cũng thể tặng cho bọn họ !

      . . .

      Ngày qua ngày, Mục Trần đều dành phần lớn thời gian ngưng luyện linh ấn, thực lực đạt Linh Động cảnh hậu kỳ lâu, nếu dùng Uẩn Linh đan và số Ngọc Linh quả còn lại, cũng có thể thử đột phá Linh Luân cảnh, nhưng quá tham lam, buông tha ý tưởng dục tốc bất đạt đó. Tu luyện phải từng bước đặt từng hòn đá vững chắc, nếu chạy theo tốc độ quá nhanh, e rằng mất nhiều hơn được.

      Mà ngưng luyện linh ấn, cũng có thể rèn luyện khống chế linh lực, đều tốt cho cả hai phương diện.

      Mục Trần cố gắng tu luyện dưới, chỉ năm ngày ngưng thực được năm linh ấn kia, còn xuất tình huống linh lực phân bổ đều khiến cho tiêu tán nhanh chóng.

      Ôn Linh thấy được Mục Trần ngưng thực ra năm linh ấn, trong lòng than thở thôi, nhưng gương mặt vẫn hề biến đổi, bắt đầu dạy Mục Trần bố trí linh trận cơ bản.

      Đến giai đoạn này, Mục Trần mới cảm thụ được khó khăn khi trở thành linh trận sư, dù có thiên phú rất tốt, nhưng ngay cả xây dựng tiểu linh trận cấp bậc chưa đủ cấp 1 vẫn hoàn toàn thất bại liên tiếp, có thành tích nào cả.

      Đối với thất bại của , Ôn Linh biểu rất bình thường, nếu Mục Trần có thể chỉ vài ngày lại bố trí thành công tiểu linh trận, có lẽ lão ghen tị hộc máu mà chết, linh trận sư ở Bắc Linh cảnh nghe tin cũng khác mấy.

      Dù thất bại liên tục, nhưng Mục Trần cũng dần dà nắm bắt được vài điểm chính yếu. Nửa tháng sau, thành công bố trí được tiểu linh trận.
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 49: Hưng Binh


      Trong đình viện, Mục Trần nín thở tĩnh khí, hai bàn tay, tám linh ấn lóe ra hào quang nhàn nhạt, đây là thành quả ngày luyện đêm luyện trong thời gian ngắn đạt tới, ngưng và điều khiển tám linh ấn lúc.

      Cách đó xa, Ôn Linh vẫn gắt gao giám sát , thời gian này Mục Trần vẫn được hướng dẫn bố trí tiểu linh trận, bất quá vẫn chưa lần thành công. Dù vậy, Ôn Linh cũng cảm thấy dường như tiếp cận đến lúc thành công, tiến bộ rất nhanh chóng trong những thất bại liên tục.

      “Viu!”

      Ánh mắt bình tĩnh, hai bàn tay run lên, tám linh ấn đột nhiên phóng ra, dung nhập vào khí, biến mất thấy đâu.

      Khi linh ấn tan vào trung, Ôn Linh nheo mắt quan sát, tám linh ấn li ti ra trong mắt, chiếm cứ tám vị trí kỳ lạ. Từng tia hắc ám từ những linh ấn chiếu ra, theo quỹ đạo phức tạp giao nhau đan xen liên tục….

      Khi luồng hắc ám cuối cùng đan vào đồ thị phức tạp khó hiểu, Ôn Linh nhất thời cảm thấy thiên địa linh khí nơi đó bắt đầu khởi động, tốc độ càng lúc càng nhanh.

      Trong khí, mơ hồ lóe ra hào quang, rồi lặng lẽ nhạt dần, nếu cẩn thận cảm ứng tưởng chừng như nó biến mất.

      Mục Trần mở mắt, hai mắt vui mừng mà sợ hãi, thành công!

      “Bốp bốp bốp.”

      Cách đó xa, Ôn Linh hài lòng vỗ tay tán thưởng, bước nhanh tới, :

      – Giỏi lắm, ngươi thành công đích bố trí linh trận đầu tiên.

      Mục Trần cũng vui sướng mỉm cười, tiểu linh trận này dù đạt nổi cấp 1, bất quá tại đủ để cho cảm thấy hưng phấn.

      Ôn Linh tiến lên bước, tiến vào phạm vi tiểu linh trận kia, khí nơi đó đột ngột vặn vẹo, sáng lóa chút, mười luồng sáng như sợi chỉ bắn ra tạo thành những đường uốn lượn như dây thừng trói tay chân và thân người Ôn Linh.

      tồi.

      Ôn Linh cười nhạt, khẽ lắc mình, linh lực cuồn cuộn bộc phát, phá nát trói buộc thành nhiều đoạn. cái tiểu linh trận chưa đến cấp 1, dĩ nhiên có khả năng khống chế lão được.

      – Tiểu linh trận tên gọi Linh Phược trận, tuy chưa đến cấp 1, nhưng cũng có vài tác dụng. Nếu đối thủ sơ ý, nhất định bất giác lùi lại, đó chính là cơ hội tốt cho ngươi giải quyết .

      Ôn Linh ôn tồn .

      Mục Trần gật đầu, cũng nhìn thấy tác dụng nho đó của Linh Phược trận, nên mới chọn nó làm đối tượng nghiên cứu đầu tiên, dù sao học cái gì cũng phải có ứng dụng thực tế mới được.

      – Ôn tiên sinh, khi nào ta mới có thể bố trí linh trận cấp 1 a?

      Mục Trần hỏi, tiểu linh trận mặc dù có tác dụng , nhưng dù sao cũng ít quá, đến khi chân chính bố trí được linh trận cấp 1, mới phát huy được lợi hại chân chính của linh trận.

      – Linh trận cấp 1, ít nhất cần 15 linh ấn, ngươi cứ từng bước, khoảng cách cũng ngắn đâu.

      Ôn Linh nhàng đáp.

      – 15 linh ấn sao. . .

      Mục Trần khẽ gật đầu, từ lúc ngưng tụ được 8 linh ấn, bắt đầu cảm giác được khó khăn khi ngưng luyện càng nhiều linh ấn, muốn đạt được 15 linh ấn, có lẽ càng phải cố gắng bỏ công sức nhiều hơn nữa.

      – Ngươi có năng lực bố trí tiểu linh trận, thời gian tới ta giúp ngươi tận lực bố trí những tiểu linh trận khác, chuẩn bị nền tảng trụ cột đa phương diện cho ngươi. Những tiểu linh trận này tuy phức tạp, nhưng là những thứ cơ bản nhất đó.

      Ôn Linh nở nụ cười hiếm thấy gương mặt nghiêm khắc, xem ra đối với tiến bộ thần tốc của Mục Trần, trong lòng cũng đắc ý.

      – Vâng

      Mục Trần gật đầu. Từ khi tiếp xúc linh trận, thấy bản thân rất hứng thú với thứ này, lẽ đây là di truyền năng khiếu từ mẫu thân sao?

      Nghĩ vậy, Mục Trần cũng khẽ cười thầm, rồi cũng bất giác tò mò. Cha mẹ có bản lĩnh rất kinh khủng về linh trận, biết mẫu thân là linh trận sư cấp bậc nào đây….

      Mấy ngày tiếp theo, Mục Trần hề giảm bớt thời gian tu luyện linh lực đồng thời bỏ ăn bỏ ngủ nghiên cứu những tiểu linh trận khác. Dưới tập trung cao độ đó, kiến thức về linh trận cơ bản của ngày càng sâu hơn, mà số linh ấn ngưng luyện ra cũng càng tăng lên.

      Thời gian nhanh chóng trôi qua, tuần sau….

      Ngày hôm đó, cảm giác nhạy bén của Mục Trần nhận thấy khí trong Mục phủ có vẻ khác lạ, thoáng suy nghĩ chút, đôi mắt chợt sáng lên, chân thoăn thoát hướng về phòng nghị Mục phủ.

      Bên ngoài phòng nghị , có đông đảo hộ vệ thực lực mạnh trấn thủ, họ thấy Mục Trần ngăn cản, có lẽ được dặn dò từ trước.

      Mục Trần lập tức tiến vào trong, đại sảnh có vài bóng người, trong đó có 5 người khiến người khác dễ chú ý nhất ngồi ngay ngắn. Dáng người khác nhau, nhưng mỗi người đều toát ra khí tức sắc bén, linh lực dao động cũng rất hùng hồn.

      – Là năm vị thành chủ Mục vực.

      Mục Trần nhìn thấy năm gương mặt quen thuộc đó, cũng hơi ngạc nhiên chút. Năm người kia chính là năm đại tướng đắc lực của cha, trấn thủ năm thành thị khác nhau trong Mục vực, ngày thường đều tọa trấn xử lý đại trong thành của mình, hiếm khi đến Mục thành, ngờ hôm nay đều tập hợp ở đây.

      Mục Phong nhìn thấy Mục Trần bước vào, cũng chưa gì tới , chỉ vẫy tay gọi tới.

      – Thiếu chủ.

      Năm vị thành chủ thấy , cũng chắp tay chào.

      – Đoạn thúc, các vị còn khách khí với ta làm gì?

      Mục Trần cười , ngôn ngữ có vẻ thân thiết.

      – Ha ha ha, thiếu chủ vẫn như xưa.

      vị trung niên hơi gầy cười đến híp mắt, bốn người kia cũng phụ họa cười rộ lên, bất giác khí căng thẳng trở nên thoải mái hơn nhiều.

      Mục Phong cũng khẽ mỉm cười, chợt giơ tay lên, trong đại sảnh đều yên tĩnh trở lại.

      – Mọi việc ta sơ qua, thám tử hồi báo, Liễu vực bắt đầu di chuyển đến Hắc Minh Uyên, chúng ta cũng phải nhanh chóng khởi hành.

      Ánh mắt nghiêm túc của Mục Phong quét qua mọi người, :

      tình trọng đại, ta thân chinh cùng với Chu Dã thống lãnh đội ngũ, hai vị trấn thủ Mục vực, ba vị kia cùng chúng ta.

      Mục Trần khẽ liếm môi, xem ra lần này Mục vực huy động hết tinh nhuệ cho hành động lần này, cha đối với Cửu U Tước là coi trọng đúng mực.

      – Đối với Liễu vực, việc này cũng rất trọng đại, theo thám tử của chúng ta, chỉ có Liễu Kình Thiên thân chinh xuất mã, mà ngay cả Liễu Tông, Liễu Minh cũng theo.

      Chu Dã .

      Mục Trần nghe mà giật mình. Liễu Kình Thiên, Liễu Tông đều là cường giả Thần Phách cảnh, Liễu Minh cũng là Linh Luân cảnh hậu kỳ đỉnh phong, sắp sửa đột phá. Đội hình này đem ra Bắc Linh cảnh thừa sức càn quét phương, khó trách ngay cả cha và Chu thúc cùng lúc theo.

      Năm vị thành chủ đều nghiêm mặt, cảm thấy chút áp lực khi nghe thấy chiến lực đội hình của Liễu vực. Vị trung niên hơi gầy đứng phía cuối thoáng suy nghĩ, :

      – Vậy ta, Thiết Lang, Trần Hùng theo vực chủ ra quân, còn hai vị trấn thủ Mục vực, được ?

      – Được!

      Mục Phong gật đầu:

      – Các ngươi đều thống lãnh binh lính bản thành, thực lực tuyệt đối được thấp hơn Linh Động cảnh hậu kỳ, phải có kinh nghiệm lão luyện, hành động lần này được phép xảy ra mất mát vô cớ.

      – Vâng!

      Năm vị thành chủ trịnh trọng đáp ứng, chợt nhếch miệng cười khẩy, :

      – Cũng lâu rồi mới chân chính làm tới với Liễu vực, quá lâu rồi mới cảm thấy sảng khoái thế này.

      Mục Phong thản nhiên cười, trong đôi mắt lợi hai cũng trở nên nóng bỏng. Kẻ khác sợ Liễu vực, nhưng Mục vực hề. Hôm nay đây, vì Cửu U Tước, chính là cơ hội tốt chạm trán bọn chúng.

      Mục Trần đứng bên cạnh nhìn chiến ý hừng hực dâng lên trong phòng nghị, cũng thích thú liếm môi, đối với Cửu U Tước huyền thoại kia, cũng rất chờ mong. Cả Bắc Linh cảnh còn chưa bao giờ xuất linh thú cao cấp như thế đâu….

      biết, con vật đó cuối cùng rơi vào tay ai.
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :