1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại ca Xã hội đen “Cầm thú tinh khiết” - Toán Miêu Nhi (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 34: Hồi ức tốt đẹp


      Sau khi chờ tất cả đều say mèm, Ma Tử chếnh choáng nhìn về phía thủ lĩnh vẫn còn uống rượu, cười láo lĩnh : "120.000 đồng, lấy danh nghĩa của chị Thất mở tài khoản rồi, tiền lẻ, đến nỗi bị để mắt tới chứ!"

      Trình Thất cười khổ, làm sao nghĩ tới chuyện này? Nhìn các em ngã nghiêng bên cạnh, ăn mặc vất vả, cũng biết lúc nào mới có thể vượt lên mọi người, lái xe sang trọng, ở khu nhà cấp cao, thoát khỏi cuộc sống khốn khó hôm nay, có lẽ ngày vào tài khoản hơn 100.000 đồng, đối với gia đình bình thường mà , chỉ đành phải đứng xa nhìn, nhưng đối với Phi Vân Bang mà , muốn thực mơ ước còn khá xa.

      Nếu phân chia, người cũng được 4.000 đồng, thiếu chút nữa làm hại hai người em bị mỗ bụng moi tim, nhưng dường như Lạc Viêm Hành làm như vậy, mới gặp phải loại nguy cơ này, khi liên quan đến người khác, muốn chết vẫn có chút khó khăn, vấn đề là liên quan đến người phải dùng tiền chất đống.

      "Ma Tử, hôm nay tôi lừa Lạc Viêm Hành, tôi lần này làm xong, chúng ta về nông thôn ở !"

      Ma Tử nhíu mày: " ta đồng ý?" Tại sao ta muốn cho bọn họ về nông thôn ở ?

      Trình Thất ngẩng đầu, phiền não : "Tôi nhìn ra được, rất thưởng thức chúng ta, cố ý. . . . . . đúng, là rất hy vọng chúng ta có thể đầu quân cho ta, làm chi nhánh bang hội. . . . . ."

      "Tôi à, tình nguyện ở đây làm hộ pháp cũng đồng ý đến Long Hổ Hội làm thuộc hạ!" Ma Tử chê cười, vui vẻ tự do, tại sao phải nhìn sắc mặt người khác làm việc?

      nào đó cười cười, cũng nghĩ như vậy, nếu mọi người dưới lòng như thế, cố gắng đồng lòng, về phần đến lúc đó làm thế nào để tranh luận với tên cháu trai đó thuyền đến đầu cầu tự nhiên có đường! Hơn mười thuyền súng ống đạn dược, đánh giá chút, ít ra có gần 70 triệu đồng, trước tiên đến lúc đó phải xài như thế nào, lấy được tiền, làm sao dàn xếp?

      Bỏ vào ngân hàng? có 1% khả năng bị nghi ngờ, từng bị vấp ngã ở phương diện này, nếu bị ngã lần nữa, cho dù có nghị lực bền bỉ đến đâu, cũng chịu được đả kích như vậy, nhưng bạn bè đáng tin ở bên cạnh có mấy ai xa xỉ có thể đột nhiên lấy ra gần 100 triệu?

      Rốt cuộc nên đưa tiền cho ai bảo quản đây? Kỳ Dịch dứt khoát thể, làm quan lớn kiêng kỵ nhất chính là bị người xấu, mà Lăng La Sát mới quen biết tháng, nhưng phải có tâm phòng bị người. . . . . . Thế nhưng còn đường để rồi, thấy Ma Tử ngã xuống lần nữa, thở to ngủ thiếp , lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ, gọi tới.

      ‘Tút tút tút. . . . . . Chị Thất? ’

      "Lăng muội gần đây có khỏe ?"

      "Phốc! Chị Thất có việc cứ thẳng , có phải cần em ra sức hay ? Chị cứ mở miệng!"

      Trình Thất rất xin lỗi : "Là như vậy, cũng biết, gần đây tôi có ý phát triển bang hội, có thể có chút vội vàng, cho nên tôi. . . . . ."

      "Là muốn nhờ người gửi tiết kiệm sao?"

      Thông minh, Trình Thất phát này hợp khẩu vị của mình, cũng thích giao thiệp với loại người biết chuyện: "Đúng vậy!"

      "Tôi sớm xác định ra chị bằng lòng với tại rồi, Chị Thất, chị có thể tìm tôi là coi tôi như bạn bè, chị cũng sợ tôi hại thành quả lao động của chị tôi có gì băn khoăn? thành vấn đề, cho tôi địa chỉ, ngày mai tôi cho người đưa qua tài khoản tiết kiệm cá nhân của tôi, chẳng qua tôi vẫn phải câu, gấp gấp, đừng vọng tưởng bước lên trời!" cũng muốn đột nhiên trong tài khoản có thêm ngàn tỷ, lúc đó ngồi tù năm năm rồi.

      Cúp điện thoại, Trình Thất bật cười, ngờ Lăng La Sát này dễ chuyện thế này, mới vừa rồi là ấy quá lo xa, bước lên trời, ai nghĩ? Cũng phải có cơ hội kia mới được, trái lại, thích Lăng La Sát nhiều hơn chút, giống tên Lạc Viêm Hành, ba câu chưa dứt muốn chiếm đoạt hang ổ của , vẫn là Lăng muội hiểu đấy.

      Thà chiếm núi làm vua cũng vào triều làm tướng!

      bên kia, trong hành lang xa hoa, người đàn ông chán nản ngồi xuống trước cửa sổ sát đất, bàn tay dịu dàng vuốt ve đỉnh đầu con vật cưng bên cạnh mình, hững hờ nhìn bầu trời đêm tối đen, ly rượu đỏ, máy radio phiên bản cũ phát tin tức tài chính kinh tế, người bình thường khinh thường phương thức giải trí này nhưng vẫn giữ sở thích duy nhất.

      Có lẽ đối với người như , đơn thay lời , nhưng Lạc Viêm Hành cho là đúng, thậm chí nghe tin tức cảm giác hứng thú, còn có thể nhịn được giương môi gật đầu.

      "Tê tê tê!"

      Chủ nhân vui vẻ, đưa tới chú ý của ‘con vật cưng’, khẽ ngửa đầu, há mồm phát ra tiếng kêu như rắn mà phải là rắn, kéo dài khoảng cách, có thể hình ảnh làm cho người ta cực kỳ sợ hãi, chỉ thấy con trăn màu vàng dài chừng 15 mét lười biếng quấn vòng quanh người đàn ông ở giữa, xung quanh vàng trắng đan xen, hoa văn ràng, lớp vảy phản chiếu dưới ánh đèn chói mắt, chẳng qua đầu con trăn có cái miệng bằng nửa cái chậu rất kinh người.

      Người đàn ông quen thuộc, chút úy kỵ đưa tay cố đè xuống đỉnh đầu con trăn: "Yên lặng nào!"

      Con trăn le le lưỡi như rắn, ngoan ngoãn nằm xuống, đem cằm chống đỡ lên sàn nhà lạnh băng, hưởng thụ chủ nhân vuốt ve, con ngươi màu nâu trợn tròn, nhìn hồ bơi cực lớn ngoài cửa sổ, lâu có tắm rửa sạch rồi !

      "Thất Thất!"

      Vốn chăm chú vào tin tức tài chính kinh tế, người đàn ông đột nhiên nỉ non ra câu, cho dù thanh rất , đột nhiên xuất như vậy làm cho con trăn rúc về phía sau nhưng cũng nhúc nhích, được rồi, nó là tên quỷ nhát gan, trừ chết, cái gì cũng sợ.

      (Con trăn có lời muốn : người ta là trăn giấy, nhát gan chắc bị xem thường! Nhưng tại sao chủ nhân lại bắt đầu lầm bầm như vậy? Thất Thất, cũng là Thất Thất, mỗi lần đều là Thất Thất, kêu bảy năm, người ta nghe cũng rất phiền! A nhiêm làm á!)

      ‘Nhớ năm đó lưu lạc ở đầu đường, đừng rách chút da, vui vẻ, nếu giành được cái bánh, chân cũng bị cắt đứt đến mấy lần!’

      ‘Này! Tôi cảnh cáo a, chớ hếch mũi lên mặt, cầu xin người thương xót, tôi mới chín tuổi, lớn , ra đời ngày thứ nhất mẹ chết, sáu tuổi cha chết đủ thảm, còn bị tên vô lại quấn lấy, có thương tích ngon à? tôi đánh là tôi đánh sao? Còn tố cáo tôi, tại sao? Năm ngày rồi, cái tên khốn kiếp này ăn sạch tất cả thức ăn để dành của tôi, có biết bánh bao này tôi làm thế nào để có hay ? Bị đuổi theo ba con phố, ba con phố có hiểu hay ? Nhìn chút. . . . . . Sờ cái xem, bàn chân chạy trốn cũng lòi xương rồi! ’

      Đó là hình ảnh tóc rối bù, đôi tay chống nạnh, nhìn về phía thiếu niên quấn đầy băng vải ở giường, trách mắng.

      Nhớ lại năm đó, Lạc Viêm Hành dở khóc dở cười, nhấp ngụm chất lỏng đỏ tươi, lần nữa nhếch môi, Trình Thất, là !

      ‘Người mù chết tiệt, tôi phải đùa, tắm xong lập tức cút cho tôi, biết ? Chỗ này tôi nuôi nổi , giơ chân cao chút, nơi này cũng phải rửa, đừng chống cự, cũng phải là chưa có xem qua, bà vẫn là lần đầu tiên tắm cho người, xem tôi đối với tốt như vậy, sau khi rời khỏi đây ngàn vạn lần được tố cáo tôi nha. . . . . . ’

      ‘Ô ô ô, tôi vô cùng đáng thương a, bỏ qua cho tôi , cầu xin , xem căn phòng này của tôi cũng muốn hư rồi, thiệt cho biết, tôi chính là tên ăn mày, có tiền nuôi . . . . . . ’

      ‘Người mù chết tiệt, nhất định nhà của rất có tiền chứ? Mặc dù biết tại sao về nhưng mà tôi lại rất hâm mộ , giống tôi, có gì cả, cũng biết đời trước làm chuyện gì thất đức, mệt chết , biết tại sao ông trời lại như vậy, những đứa trẻ khác còn có cái để mong nhớ, ngóng trông cha mẹ có thể tìm được bọn họ, tôi giống, bọn họ đều chết hết, vĩnh viễn cũng có người đến tìm tôi, có ai nhớ, có lẽ ngày nào đó chết cũng có người biết! ’

      ‘Tôi phát con người kỳ quái, cũng thích chuyện, như vậy rất làm người ta ghét, tôi giống như vậy, ngày ngày đều muốn láo, xong miệng lưỡi cũng rách ra vẫn muốn , nếu những người kia cho tôi cơm ăn. . . . . . ’

      ‘Ô ô ô ô ô ô, tôi nhớ cha tôi, làm sao bây giờ? Tôi rất nhớ ông ấy, ô ô ô ô người xấu, tại sao muốn bỏ lại tôi mình? Người mù chết tiệt, cho tôi biết, tại sao? Tại sao cần Thất Thất hả ? Ông ấy còn mang tôi du lịch nước ngoài, mang tôi khu vui chơi, có biết sống như vậy rất mệt mỏi hay ? Mỗi ngày đều bị người mắng, bị người đánh, nhà ai mất đồ, tới mắng tôi, ô ô ô ô, tôi có lấy trộm. . . . . . Tôi có. . . . . . ’

      ‘Người mù, mau dậy . . . . . . đừng chết a. . . . . . Mau ăn, ăn ngon lắm, mau ăn , ô ô ô, tôi vất vả mới giành được, ăn , xin đấy. . . . . . ’

      ‘Cái đó. . . . . . ra . . . . . . Mặc dù. . . . . . Tôi vẫn mắng nhưng hai tháng sống chung, tôi phát cũng phải chán ghét như vậy, cũng cần tức giận tôi tìm bọn họ đến, là đứa bé nhà người có tiền, giống tôi, ở cùng tôi có tiền đồ, cơm cũng ăn đủ no, nếu như thích chơi đùa với tôi, cố gắng học cho tốt, chờ ngày nào đó thành người rồi trở lại, theo chân bọn họ trở về nhà , tôi. . . . . . Tôi nha. . . . . . Còn có . . . . . . Hai tháng này, tiền thuốc thang cho , còn có ăn bữa ăn tây, mua đồ chơi quả xài hết tất cả tiền của tôi, cho nên sau khi phát đạt đừng quên báo đáp tôi! ’

      "Ha ha!"

      Mỗi lần nhớ tới câu này đều rất buồn cười, dĩ nhiên, đây là sau khi nhìn thấy kia, ngày trước chỉ cảm thấy rất ưu thương, đứa bé sáu tuổi lại phải chịu đựng nhiều như vậy, sau khi biết Trình Thất chính là kia hoàn toàn khác nhau, chưa bao giờ gặp qua người thú vị như vậy, mọi lúc đều nghĩ tới lấy được lợi ích từ người của người khác.

      17 năm rồi, chút thay đổi, thậm chí ngay cả chuyện cưỡng hiếp đàn ông như vậy cũng làm được, có lúc cảm thấy đây là vì tiền bạc có thể có tôn nghiêm, có suy nghĩ, cái gì cũng sai, có lúc lại làm ra chút hành động kinh người, vì hai người liên quan nhau mà có thể tự sát, tình nghĩa vút trời cao, Hàn Dục cũng tình nghĩa sâu hơn biển.

      Cũng hiểu ra tại sao có nhiều người tài giỏi theo như vậy, từng mất mát vì sao còn muốn đuổi , bất quá cũng là vì muốn tốt cho , nếu tại sao hôm nay có ngày này?
      mal, Rubyzjnsanone2112 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 35: Tìm tới cửa

      "Chát!"

      "A. . . . . ."

      Trong phòng khách nhà họ Mạc diễn ra cảnh tượng đành lòng chứng kiến tận mắt, có thể so với xã hội nô lệ, bốn xinh đẹp động lòng người quỳ thành hàng, hai mắt đẫm lệ, quả đấm nho nắm chặt phát run, cắn chặt môi dưới, dám thở mạnh, rất sợ chọc giận bà chủ.

      Thái Thủy Vân vênh váo trừng mắt nhìn người giúp việc nằm ở dưới sàn lạnh lùng : ", chiếc nhẫn ở nơi nào?"

      nghe vậy nhanh chóng quỳ bò dậy, buông tay che gương mặt, liều mạng lắc đầu: "Tôi có trộm, tôi có. . . . . ."

      ‘Chát! ’

      "Hỏi lần cuối cùng, chiếc nhẫn của tôi ở nơi nào?" Thái Thủy Vân tức giận muốn nổ tung, gầm rú vang dội, làm cho những người giúp việc khác hoảng sợ run rẩy, có thể thấy được tầm quan trọng của đồ vật bị đánh mất đối với .

      vừa hai mươi tuổi, thân thể có vẻ hơi mập, muốn gán tội cho người khác sợ gì có lý do? Khất nợ tiền lương năm rưỡi trả cũng thôi , hôm nay còn muốn dùng cách này để đuổi sao? Tố cáo lại có cửa, càng nghĩ càng ủy khuất, nước mắt tí tách rơi xuống.

      Mà người đàn ông ngồi ghế sa lon đọc sách từ đầu đến cuối có mở miệng ngăn cản, bộ dạng thong dong, mắt kính gọng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, bàn tay lười biếng lật trang tiếp tục im lặng đọc, làm như nhìn thấy.

      Thái Thủy Vân thấy đối phương chết thừa nhận, thể làm gì khác hơn ủy khuất vọt tới bên cạnh chồng khóc lóc kể lể: "Ông xã, xem con tiện nhân kia, dứt khoát giao cho cảnh sát điều tra ?"

      vừa nghe, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, dám tin ngửa đầu: "Bà chủ, tôi có lấy trộm, xin bà tin tôi, ô ô ô …tôi xin bà tha cho tôi !" Làm sao đây? Làm sao đây?

      Bốn người giúp việc khác cũng tội nghiệp nhìn chị em của mình, người trong đó : "Bà chủ, bà nội của Tiểu Lan vẫn còn ở bệnh viện, bác sĩ chịu nổi kích thích, bà lòng từ bi, bây giờ được, chúng tôi cùng nhau kiếm tiền mua lại cho bà!"

      Tiểu Lan vô cùng cảm động, hiểu ở xã hội nam nữ bình đẳng này, tại sao còn có thể gặp phải đối xử như thế này, nếu bà nội vì chuyện này có thể vào bệnh viện tâm thần phải làm sao?

      "Mua lại?" Bộ dạng Thái Thủy Vân như nghe được chuyện cười, khinh bỉ : "Đem các người bán, ngay cả người cũng đủ tư cách, ông xã, chuyện với đó, đây chính là chiếc nhẫn lúc chúng ta kết hôn tặng cho em, ông xã!"

      Mạc Trung Hiền vỗ vỗ bàn tay bé của vợ, an ủi: "Ngày mai mua cho em!" Thỏa mãn hết khả năng.

      "Em cần!" Thái Thủy Vân buông tay ra, thở phì phò trừng mắt về phía Tiểu Lan, nhất định là bị con này quyến rũ rồi, còn cái này gọi là đầy đặn, ràng bỏ được: "Mạc Trung Hiền, , có phải coi trọng ta hay ?"

      Người đàn ông nhức đầu xoa xoa mi tâm, dĩ nhiên vợ nghĩ như vậy cũng phải là chuyện xấu, đại biểu bình dấm chua năm xưa đổ, đây là biểu tình , nghĩ như thế trong lòng xẹt qua ấm áp, ta nghĩ người dân bình thường lại có thể được thiên kim của Thị trưởng ưu ái như thế là đời trước tích phúc, thương ôm chầm bả vai lấy lòng: "Vân nhi, rồi, cả đời của Mạc Trung Hiền chỉ có mình em là đủ rồi!"

      Đúng vậy a, ta , hơn cả bản thân mình.

      Thái Thủy Vân vẫn thuận theo, ngón tay thon dài chỉ vào Tiểu Lan: "Vậy đem ta giao cho cảnh sát !"

      Tiểu Lan mím môi chặt, nhịn tất cả khuất nhục, muốn kiêu ngạo đứng dậy rời , nhưng năm rưỡi tiền công phải làm công sao? Năm mươi nghìn phải làm gì đây?

      Mạc Trung Hiền thấy vợ mắt nước đảo quanh, vô cùng thương tiếc, nhưng thân thế của Tiểu Lan, ta phải biết, đến từ miền núi, từ cha mẹ, được bà lão nuôi dưỡng, rất hiếu thuận, hôm nay bởi vì bà lão bị bệnh tiểu đường dậy nổi, hành động bất tiện, người như thế, hơi bị kích thích bị liệt, đến lúc đó bị truy cứu, chắc chắn gặp phiền toái ngừng.

      Thấy Tiểu Lan gấp gáp như thế nhưng cơn giận của vợ thể tiêu trừ, đưa ra đề nghị hai bên cũng có thể tiếp nhận: "Vân nhi, chỉ chiếc nhẫn mà thôi, cần thiết làm lớn chuyện, nếu như vầy, dứt khoát bắt ta làm việc cả đời cho chúng ta, thế nào?" Cái chủ ý này a, trả tiền, làm công!

      Thái Thủy Vân cũng nghĩ như vậy, phải coi trọng đấy chứ? Nhưng chồng mình ra, gây nữa làm cho người vô cùng chán ghét, thể làm gì khác hơn là oán giận tới bên cạnh Tiểu Lan, ngồi xổm xuống đưa tay nắm khuôn mặt nhắn trắng nõn của , thản nhiên : "Cũng phải là thể, chẳng qua tôi thấy gương mặt này liền ghét, làm thế nào đây?"

      Trong lòng Tiểu Lan sớm như tro tàn, lại biết chữ, biết làm sao phản kháng, lòng chỉ nghĩ tới bà nội có thể an hưởng tuổi già, về phần làm cả đời, nghĩ cũng tốt, chờ sau khi bà nội , cùng lắm bỏ nhưng tiền thuốc thang rất lớn. . . . . . nghĩ ra biện pháp nào, chỉ đành phải giơ tay bàn bé, móng tay bén nhọn đâm vào làn da, máu theo đầu ngón tay chảy xuống, vừa muốn hung hăng hủy khuôn mặt mình . . . . . .

      "Bốp bốp bốp! Thả con tép bắt con tôm, làm rất hay!"

      tràng tiếng vỗ tay vang lên, ngay sau đó tuyệt đối được coi là châm chọc ngang ngược càn rỡ, làm cho chừng hai mươi người ở trong phòng cùng nhau quay đầu nhìn về phía trước cửa.

      Ngay cả Mạc Trung Hiền vẫn ở trong trạng thái an nhiên cũng ‘vụt’ đứng lên, lúc nhìn thấy người tới ‘bộp’ tiếng, quyển sách trong tay cứng ngắc rơi xuống.

      Tiểu Lan cũng biết người đến là địch hay là bạn cho nên dám làm gì, mặc cho móng tay vẫn bấm ở trong da thịt, Bạn? Làm sao có thể? Hôm nay cả thành phố đều ở trong tay nhà họ Thái, ai mà tự mình chuốc lấy cực khổ?

      "Trời ạ!" Bốn khác đột nhiên che miệng hoảng sợ thét chói tai.

      ‘Rầm rầm!’

      Lần nữa, mười mấy người đàn ông xông vào, đem cả hai người gác cổng toàn thân đầm đìa máu tươi ném tới trong phòng, ánh đèn ban đêm nhìn vô cùng kinh khủng.

      "Nôn. . . . . . ông chủ. . . . . . là . . . . . Xã hội đen!" Sau khi hai người bảo vệ xong cùng nhau bất tỉnh, có thể giết người lộ liễu như thế, ngoại trừ xã hội đen, còn ai dám?

      Bộ dạng của Trình Thất luôn luôn hai tay nhét vào túi, quần cộc rộng bằng vải bông bao quanh cái mông vểnh lên, bắp chân lắc lắc đứng đắn bước đến ngồi xuống đối diện Mạc Trung Hiền, bắt chéo chân, vui sướng lắc chân, đối với thảm trạng bên cạnh dường như để trong mắt, chỉ chỉ vào chỗ ngồi với Mạc Trung Hiền: "Ngồi ?"

      Thái Thủy Vân ngờ tới này xuất , trong lúc nhất thời rối rắm, chút nghĩ ngợi lấy điện thoại di động ra muốn tìm viện binh . . . . . . Cái ót chợt lạnh, vội vàng giơ cao hai tay, ngừng thở, run giọng : ". . . . . . cần loạn ! Trình Thất, muốn cái gì chúng tôi cho tất cả!" Nghĩ tới ngày hôm đó chế nhạo, nếu như có Lạc Viêm Hành che chở, có lẽ có vài phần thắng, nhưng. . . . . .

      Cho dù thế lực của cha lớn hơn nữa cũng dám động đến người đàn ông kia.

      Salsa hiểu ngồi xổm người xuống, nhìn Tiểu Lan chớp chớp mắt to : " đau sao?" Làm gì ngược đãi mình như vậy?

      Tiểu Lan sợ hãi cùng các chị em nhìn nhau, sau khi nuốt nước miếng, bàn tay bé buông xuống, so với Mạc Trung Hiền và Thái Thủy Vân, dường như đám người kia đáng sợ hơn, liếc mắt nhìn biết người gác cổng chết hay còn sống, bọn họ giết chứ? Những người này là ai?

      Bốn rúc vào nhau, im lặng lên tiếng.

      Lầu hai vẫn chưa bị khống chế, đôi vợ chồng già trốn ở sau cây cột, bà già lặng lẽ lấy điện thoại di động ra bấm 110, vừa muốn đè xuống phím call, lại bị bàn tay già nua đè lại, hiểu nhìn về phía chồng, thấy chồng lắc đầu cái, bộ dạng bình tĩnh đừng nôn nóng, coi như có gì, nơi này là biệt thự nghỉ phép cũng phải ở trung tâm thành phố, nếu xảy ra chuyện, đến lúc đó sợ rằng thi thể hư thúi cũng có người tới thu.

      Lòng người bàng hoàng, đến cuối cùng, cũng bị bao vây vào giữa, trừ đôi vợ chồng già.
      malRubyzjn thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 36: Thiến (2)


      "Buông tôi ra. . . . . . Ưmh. . . . . . !" Mạc Trung Hiền cố gắng vùng vẫy nhưng cũng thể tránh thoát giam cầm, trong lòng kinh hãi: "Trình Thất, giết chết tôi, tuyệt đối trốn thoát liên quan đấy!"

      Giết chết ? Bà còn sợ dơ bẩn tay ! Trình Thất sao cả hưởng thụ loại khoái cảm báo thù, trơ mắt nhìn người phản bội giống như con chó bị đè xuống đất, kêu trời trời biết, kêu đất đất chẳng hay, nếu hận, ngược lại nhìn ra người đàn ông này thích kia.

      Có lẽ do trong lòng tức giận mới có thể làm như vậy, chỉ muốn nhìn chút từ đây về sau bọn họ còn có thể duy trì ‘Tình bền chặt’ hay , tin chắc thể nào, lúc đó cho dù cần ra tay, ta cũng tự kết thúc đấy!

      "Má ơi!"

      Những người giúp việc nhìn thấy Mạc Trung Hiền bị tụt quần ra, quần lót cũng giữ lại, vội vàng đưa tay che mắt, dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được rốt cuộc bọn họ muốn cái làm gì rồi, quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn.

      Quả nhiên, Đông Phương Minh máu lạnh rút ra chủy thủ, nhắm ngay của quý của người đàn ông cắt xuống, làm liền mạch.

      "A!"

      Giọng khàn khàn thét chói tai điếc màng nhĩ, ngay cả mấy người đàn ông Phi Vân Bang có mặt cũng khỏi thầm lau mồ hôi, Chị Thất, chị có thể đừng biến thái như vậy ? Xem ra sau này ngàn vạn lần thể làm ra chuyện phản bội bang hội, nếu đây là kết quả cuối cùng của mình!

      " cần a, ô ô ô, cần a. . . . . . ông xã. . . . . . Ô ô ô ông xã!" Thái Thủy Vân dùng hết sức tránh thoát trói buộc, nhào tới bên cạnh người điên cuồng ôm lấy: "Ông xã ô ô ô. . . . . . !" Có thể là đau xé tim gan, đồ ma quỷ, đồ ma quỷ, cũng dám lên tiếng mắng chửi nữa, ai tới cứu . . . . . .

      Mạc Trung Hiền cuộn rút thành khối, trán nổi gân xanh, cứng ngắc nghiêng đầu hung hăng nhìn Trình Thất, cố gắng thu vào đáy mắt từng lỗ chân lông của đối phương, khắc trong tâm khảm, kiếp sau cũng muốn đem ra cắn nuốt.

      Trình Thất hít sâu hơi, đứng dậy nhìn về phía đám người giúp việc mặt hoa biến sắc, rút tờ chi phiếu mặt bàn, : "Tôi cũng phải là người lạm giết kẻ vô tội, ở đây có 20 triệu, cầm lấy tìm kiếm đường cho mình, chuyện hôm nay nếu người nào dám tiết lộ, có thể còn thê thảm hơn so với ta!"

      Tiểu Lan dám nhận, gật đầu liên tục: "Dạ dạ dạ!" Họ ước gì hai vợ chồng này chết sớm sớm đào thai , ai ra? Nhưng cầm tờ chi phiếu nặng trĩu, 20 triệu a, cả đời cũng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, làm ở Quốc Hào hai năm, chẳng những bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm sống chết nhưng có bao nhiêu đền đáp, mà này có thể đem tiền cho bọn họ như vậy, đột nhiên đưa ra quyết định có thể hối hận trong tương lai: "Tôi cũng có chỗ để , có thể theo ? Tôi nấu cơm, giặt quần áo, cái gì tôi cũng có thể làm!"

      "Tôi cũng vậy!"

      "Chúng tôi cũng biết phải đâu, bằng thế lực của ta, muốn tìm đến chúng tôi quá dễ dàng, hơn nữa người nhà của chúng tôi đều ở Trung Quốc, chúng tôi. . . . . . Có thể theo các người ? Chúng tôi gây phiền toái cho các người, tuyệt đối làm ra loại chuyện phản bội các người!" Dưới tình thế gấp rút các hết sức tự đề cử mình, người có thể chống lại với người của Thị trưởng, nhất định có năng lực bảo vệ các .

      Ma Tử gãi gãi cái ót, cười : "Khoan hãy , chúng ta đúng là thiếu số người biết nấu cơm, làm việc nhà, Chị Thất, chị xem?" tại chuyện ăn uống trong bang đều do Chú Phùng trông coi, về vấn đề vệ sinh, quen dơ bẩn có người quét dọn sạch có lẽ tốt hơn.

      Trình Thất nhìn về phía các sau khi đánh giá, nghiêm túc : "Biết xã hội đen là thế nào ?"

      "Biết!"

      "Chỉ cần có người phạm sai lầm, các người cũng bị vào tù, có thể cả đời cũng có cơ hội ra ngoài!"

      Tiểu Lan giơ tay trước tiên: "Tôi sợ!" Bây giờ còn đường để rồi, bọn họ là người có ơn cứu mạng , chỉ cầu bỏ ra chút báo đáp, chỉ vào các chị em ở sau lưng : "Chúng tôi đều như nhau, thường bị kéo tới làm việc nhà, bằng theo các người, ít ra được đối đãi công bằng, chúng tôi đều là người nghèo, cuộc sống bỏ !"

      "Chỉ cần để cho cha mẹ của tôi biết là có thể!"

      Rất sợ được thu nhận, phía sau tiếp trước, nhìn ra được cầm đầu này phải là người ngược đãi người dưới, vô cùng phóng khoáng, vừa ngưỡng mộ mà còn khao khát, lòng muốn theo.

      Trình Thất liếm liếm cánh môi, đếm, hai mươi mốt , , muốn thu bọn họ, bởi vì bọn họ cũng phải là người trong giới xã hội đen, như vậy chẳng phải là hại họ sao? Nhưng các ấy cũng rất đúng, còn đường để , theo tính tình của Thái Thủy Vân, chắc chắn tìm các báo thù, sao có thể thấy chết mà cứu, cho dù họ tới chân trời góc biển người nhà cũng bị hãm hại.

      theo Phi Vân Bang, ta dám dính vào, cái này gọi là có người làm chỗ dựa.

      "Được rồi, thôi!"

      "Đợi nào...!"

      Vừa muốn rút lui, đôi vợ chồng già đỡ nhau xuống lầu hai, câu nào, chỉ nhìn Trình Thất gật đầu.

      nào đó tính toán xem bọn họ giúp được gì cho bang hội? Phi Vân Bang phải trại từ thiện, loại phế vật này cũng cần, nhưng sau này phất lên ngược lại có thể để cho bọn họ làm vườn nên lần nữa gật đầu: "Rút lui!"

      Cứ như vậy, phòng đầy người lập tức giải tán, vào trong xe, Tiểu Lan lo lắng : " ta. . . . . . ta muốn tố cáo. . . . . ."

      Trình Thất cười , tố cáo? ta dám sao? khi tố cáo lên cấp , chuyện hãm hại Phi Vân Bang ngày đó cũng đưa ra ánh sáng, danh dự bị mất sạch, trừ phi muốn tự chui đầu vào rọ, cho dù như thế cũng có Lăng muội cản trở !

      Lộ Băng giơ lên túi ny lon: "Cái này xử lý như thế nào?"

      "Trở về ngâm rượu, treo ở giữa nhà để răn đe!" Trình Thất chán ghét trừng mắt, đàn ông quan tâm nhất ngoài cái này, sau này bang hội thu nạp người, vì bảo vệ đường con cái cũng tùy tiện vâng lời, nếu phản bội, làm như vậy phải xem xét lợi ích vật chất và đường con cháu, cái nào nặng hơn?
      mal thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 37: Giở trò sau lưng

      Trong phòng, Mạc Trung Hiền khổ sở chịu nổi, gương mặt đẹp trai trắng bệch như tờ giấy, trong mắt cũng che giấu được ngọn lửa cháy hừng hực, Trình Thất, mối thù hôm nay, ngày sau trả lại: "Mau. . . . . . Gọi. . . . . . Xe cứu thương. . . . . . Đừng để lộ ra!"

      "Tại sao, ô ô ô ô.. em muốn cha giết ta ô ô ô!" Thái Thủy Vân nhanh chóng lấy điện thoại di động, đứng dậy vừa muốn gọi nhưng bởi vì động tác quá lớn, chiếc nhẫn kim cương từ trong túi quần rơi ra, đập vào sàn nhà, phát ra tiếng giòn vang.

      Hai người hẹn mà cùng nhíu lông mày, Thái Thủy Vân cũng giật mình, tại sao lại ở người ? Vội vàng nhặt lên nhét cất, đúng vậy a, thể lộ ra, nếu người ngoài nhìn như thế nào? Chỉ trách ngày thường quý trọng nhân viên, người biết còn tưởng rằng cố ý muốn trả tiền công, những nhân viên khác cũng thể nổi loạn?

      Hơn nữa, Trung Hiền cũng phải xuất thân danh môn, nếu truyền ra ngoài, mặt của đặt ở chỗ nào? Hoàn toàn bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là gọi 120.

      "Vân nhi, xin lỗi! chỉ muốn bị cha vợ xem thường, em. . . . . . Em. . . . . . !" Yếu đuối nhìn về phía người , em rời khỏi sao?

      Lúc này đầu óc Thái Thủy Vân rất hỗn loạn, lắc đầu : " yên tâm, em vĩnh viễn cũng rời khỏi , vĩnh viễn!" Về phần vĩnh viễn bao lâu biết, tại chỉ muốn trấn an người đàn ông này.

      Trong xã khu, sau khi Trình Thất sắp xếp ổn thỏa cho hơn hai mươi , cầm hộp cứu thương tới bên cạnh Tiểu Lan, nhìn gian hẹp, lại chen chúc hơn hai mươi người, giường ngủ ba tầng, bất đắc dĩ : " tại Phi Vân Bang còn chưa chính thức bắt đầu, cho nên trước hết để cho mọi người ủy khuất, các người yên tâm, cuộc sống thế này duy trì quá lâu, Tiểu Lan thế nào? Tới đây, đắp thuốc!" Lấy thuốc tiêu viêm, tự mình đắp cho .

      Các cũng sao cả, lắc đầu, ngờ vị đại tỷ này lại có thể tự mình đến chăm sóc, có tài đức gì chứ?

      Khuôn mặt nhắn của Tiểu Lan ửng đỏ, bao lâu rồi ai quan tâm như vậy? Ngoan ngoãn ngồi xuống, cảm thụ người khác che chở, nhìn như thô lỗ, ngờ động tác lại dịu dàng như vậy.

      Nhìn năm lổ máu , Trình Thất thanh thở dài: "Trong tình huống đó, nên tự hại mình, tôi cũng tin các người nhiều người như vậy đánh lại hai người bọn họ!" Được rồi, bọn họ chỉ là các
      tay to lớn mạnh mẽ đè xuống.
      Ầm! cửa kính xe theo tiếng súng vỡ tan tành. Chỉ nghe thấy tiếng Lục Mặc Hiên khẽ chửi thề câu.
      Tốc độ xe giảm, Lục Mặc Hiên mở cửa kính bên trái, nhanh chóng rút ra khẩu súng lục, liếc mắt nhìn về phía xa. Pằng pằng ầm, ba phát súng vang lên.
      Cảnh tượng chỉ xuất trong những bộ phim bom tấn của Hollywood nay lại xuất chân trước mắt .
      Trung Quốc cấm mang theo súng ống vậy mà lúc này là ban ngày ban mặt giữa ngã tư đường lại xảy ra đấu súng!
      An Nhược vỗ vỗ ngực, vừa lo lắng cho Lục Mặc Hiên vừa rút điện thoại gọi 110.
      Tiếng súng vang lên dầy đặc, kẻ tấn công Lục Mặc Hiên sớm có chuẩn bị, Lục Mặc Hiên bị đánh bất ngờ, trong thời gian ngắn muốn biến bị động thành chủ động quả thực rất khó.
      Tay phải Lục Mặc Hiên nắm chặt vô lăng, chân phải khống chế ga, tay trái cầm súng dễ dàng bắn trả. loạt động tác như vậy đòi hỏi phối hợp vô cùng hoàn hảo giữa đại não và chân tay.
      An Nhược hơi ngẩng đầu lên, thông qua kính chiếu hậu, An Nhược thấy có chiếc Audi màu đen rượt đuổi phía sau, An Nhược vừa nhìn liền thấy từ cửa kính bên phải của chiếc xe Audi đột nhiên thò ra người đàn ông cầm súng nhắm vào xe của !
      An Nhược liếc mắt cái rồi nhanh chóng cầm lên khẩu súng ngắn đặt ở giữa xe.
      Lục Mặc Hiên sau khi xử lý xong ba người quay đầu lại liền nhìn thấy An Nhược cầm trong tay khẩu súng lục A45, khẩu súng này Lục Mặc Hiên để trong xe để dự phòng.
      Lục Mặc Hiên định đưa tay kéo An Nhược lại, ai ngờ mắt bé này đột nhiên nhíu lại, họng súng chĩa thẳng vào chiếc xe Audi phía sau, ngón tay thon dài trắng nõn nhanh chóng bóp cò súng.
      tiếng súng vang lên, kính chiếu hậu xuất cái trán bị trúng đạn, máu chảy ngừng trán người đàn ông trung niên kia.
      Lục Mặc Hiên nhắm đúng thời cơ, nhanh chóng nhấn ga, Land Rover nhanh chóng tăng tốc.
      mặt Lục Mặc Hiên lộ ra mâu thuẫn, xem ra tài liệu về An Nhược mà tra được, phải là tất cả.
      tư liệu viết An Nhược chỉ là nhân viên văn phòng bình thường. Mặc dù thỉnh thoảng nổi cáu nhưng hoàn toàn giống biết bắn súng!
      Khi thoát khỏi nguy hiểm, tay phải An Nhược vẫn gắt gao nắm chặt khẩu súng A45.. Mãi cho đến khi điện thoại vang lên tiếng của cảnh sát, An Nhược mới hoàn hồn từ vụ chấn động nổ súng giết người vừa rồi.
      Di động để ở đùi bị Lục Mặc Hiên lấy , Lục Mặc Hiên phân phó vài câu, người cảnh sát kia vừa nghe, lập tức điều toàn bộ người của cục cảnh sát, nhanh chóng lên xe đuổi đến đường Đan Triều.
      "An Nhược, ai dạy em cách bắn súng?" Lục Mặc Hiên bên lái xe bên hỏi.
      An Nhược buông khẩu súng ra, lắc lắc đầu, "Em biết bắn súng, vừa rồi, lực chú ý của đều để hết bên trái, nếu em bắn, hậu quả khôn lường. Huống hồ, lúc ấy em kịp gọi . Cho nên, em hề suy nghĩ gì lập tức nổ súng"
      Lục Mặc Hiên chỉ à tiếng, gì nữa. Mặc kệ như thế nào, hôm nay đáng chết, ngờ vẫn còn tàn dư của SK mafia, nhất định phải giải quyết triệt để lũ tàn dư này.
      Tư thế bắn súng của An Nhược, tác phong bắn súng tàn nhẫn, đôi mắt sắc bén. Trong quân đội, kỹ năng bắn súng của Lục Mặc Hiên có tiếng là chuẩn xác ngoan độc, vừa rồi, người An Nhược, nhìn thấy hình bóng của chính mình.
      Còn cả vẻ bình tĩnh của An Nhược nữa, tất cả đều thể che dấu được thực lực của !
      An Nhược nhìn vào trong mắt Lục Mặc Hiên, may mà hỏi tiếp. thể để lộ thân phận của sư phụ được, trong mắt An Nhược, sư phụ khác gì người ba.
      Lúc trước, khi sư phụ dạy bắn súng, ông từng nhắc nhắc lại với rất nhiều lần rằng, chỉ lúc vạn bất đắc dĩ mới được để lộ sức mạnh của bản thân.
      Cho nên, lúc ở Thịnh Tinh hay lúc An Nhược bị Sở Cẩn uy hiếp ở sở cảnh sát, đều sử dụng những chiêu ngoan độc. Nhưng vừa nãy, nổ súng. Đây là lần đầu tiên họng súng của chiếu vào người , phải cọc gỗ cũng phải bù nhìn.
      An Nhược day trán, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà nảy sinh tình cảm với Lục Mặc Hiên rồi ư? Mẹ thường xuyên dặn dò , con quan trọng nhất chính là trinh tiết, phải có lòng tự trọng. thể quen bạn trai linh tinh, thể dễ dàng giao phó tình cảm cho ai, nếu người hối hận chính là bản thân mình.
      Lời của mẹ ăn sâu bén rỗ trong lòng An Nhược, nhưng mỗi lần đối mặt với Lục Mặc Hiên...
      An Nhược rũ hai mắt xuống, suy nghĩ như vậy khiến tâm tình bất ổn. muốn nghĩ nhiều như vậy, tại, vẫn tiếp tục sống như nhân viên công sở bình thường
      Last edited by a moderator: 7/11/14
      mal thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 38: Tiền có thể sai khiến ma quỷ

      Long Hổ Hội, phòng làm việc tổng giám đốc, Lạc Viêm Hành tự mình cầm bình trà lên rót đầy, sau đó đẩy về phía ông già: "Hôm nay mời Vương Cục trưởng đến, có chuyện muốn thương lượng!"

      Vương Cục trưởng gần 60, vô cùng uy nghiêm, hành động cử chỉ đều nghiêm cẩn, cười nhạt nhận lấy ly trà, lễ phép : "Lạc Nhị gia có lời gì, xin đừng ngại cứ thẳng!"

      Hàn Dục đứng ở phía sau mở miệng : "Là như vậy, mấy ngày gần đây chúng tôi nhận được tin tức đáng tin cậy, Lam Bang cố ý đem số lượng lớn súng ống đạn dược bán cho nước , ngày mai hành động, bắt đầu đường bộ đến cảng Tây Vân, sau đó vượt bằng đường biển, tổng cộng hơn 13 thuyền!"

      Điều này làm cho Vương cục trưởng buồn bực, chuyện tốt đến mức này, tại sao Lạc Viêm Hành lại tìm ông ta? Đừng tưởng rằng ông ta biết bọn họ làm những chuyện tốt kia, ông vua súng ống đạn dược, vì sao tự mình bắt? Theo lý thuyết là nên, dĩ nhiên, chuyện này đối với cục trưởng sắp về hưu như ông ta là vinh dự lớn lao nhất, trước khi về hưu còn có thể ra sức vì nước, vô cùng vinh quang.

      Hơn nữa, ta muốn tìm tìm Thị Trưởng thành phố, tìm ông ta làm gì?

      "Điều kiện?" Đúng vậy, ông ta nghĩ cuộc mua bán này, 13 thuyền là bao nhiêu tiền?

      Lạc Viêm Hành cười thần bí: "Vương cục trưởng quả nhiên thẳng thắn, những năm gần đây Phó Cục trưởng làm tốt chứ?"

      "Ngài Cao Chí Bằng?" Thấy người đàn ông gật đầu, Vương Cục trưởng nhíu mày chặt, đơn giản, năm năm rồi, ông ta sửng sốt nhìn ra Cao Chí Bằng lại là người của Lạc Viêm Hành, hỏi dò: "Ngài và cậu ta là quan hệ thế nào?"

      "Cũng có gì, chẳng qua chỉ gặp mặt lần!"

      Gặp mặt lần? Ai tin đây? Trong lòng Vương Cục trưởng vô cùng rối rắm, năm năm này, Cao Chí Bằng thanh liêm dân, Phó Cục trưởng ở nhà tập thể, là trong những cấp dưới mà ông ta vô cùng xem trọng, dáng vẻ hoàn toàn giống như có cấu kết với Xã hội đen, cũng có chút nghi ngờ, nếu chỉ gặp mặt lần tại sao trong cục cảnh sát nhiều người như vậy ta nhắc tới, cố tình đến Cao Chí Bằng. . . . . .

      "Lạc Nhị gia, người quang minh chính đại làm chuyện mờ ám, ngài cài cậu ta nằm vùng trong cục cảnh sát, mục đích là gì? Mặc dù tôi phải là người chính trực, tham chút tiền lẻ, danh dự, nhưng Trung Quốc là nhà của tôi!" Sao có thể giúp đỡ người ngoại quốc tới gieo họa cho quốc gia? khi Cao Chí Bằng làm Cục trưởng, phải cả thành phố đều ở trong tay Long Hổ Hội quản lý sao?

      Lạc Viêm Hành cười tiếng, nhận lấy điếu xì gà thủ hạ đưa tới, bắt chéo hai chân, vừa hút vừa lười biếng : "Vương Cục trưởng cảm thấy năm năm này thành phố F thế nào?"

      Trái tim của Vương Cục trưởng tan vỡ, thành phố cũng có người của Long Hổ? Chậc, chậc, chậc, Lạc Viêm Hành này là to gan lớn mật nhưng lại phản bác, năm năm qua, các khu vực đô thị lớn trong thành phố F rất yên ổn, dân chúng câu câu oán than, rối rít viết thơ ca ngợi công đức, ông ta hiểu mặc dù Lạc Viêm Hành cho người nằm vùng nhưng để cho bọn họ làm ra bất kỳ chuyện phạm pháp nào, có câu , nuôi quân ngàn ngày, dùng trong chốc lát.

      Lúc tới đây, Trần Vĩnh Bình cũng nhắc nhở ông ta, người này lung lạc được, nếu phía cũng để mặc cho ta ông cần gì giúp người khác? ngờ ta lấn vào cả tỉnh cục từ lúc nào? Nếu phía làm gì ta, như vậy nhất định vẫn bình an vô , nay xã hội này, quan thanh liêm khó tìm, có Lạc Viêm Hành quản thúc, Cao Chí Bằng thực dám làm loạn, nhìn cục cảnh sát cũng biết, năm năm rồi chưa từng xảy ra vụ bê bối nào.

      Sao lợi dụng điểm này? Biết bao nhiêu quan chức tự cho rằng mình thanh liêm nhưng bị tham quan ô lại cắn nuốt? Có Lạc Viêm Hành chống đỡ, ông ta tin tưởng Cao Chí Bằng vẫn yên ổn, ra suy nghĩ kỹ chút có lợi mà vô hại, ngay cả bản thân ông ta mà , cũng từng bầu nhiệt huyết, nhưng có lúc phải mình muốn tham lam tham lam, nghe được những gì nên nghe, biết những thứ nên biết, thông đồng làm bậy chỉ có con đường chết.

      "Xác định 13 thuyền?"

      "Xác định!" Lạc Viêm Hành như chém đinh chặt sắt, tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, căn bản sợ đối phương từ chối.

      Vương Cục trưởng gật đầu cái: "Vậy tốt, còn có ba tháng nữa tôi về hưu, đến lúc đó đề cử ngài với cấp , Lạc Viêm Hành, dù sao ngài cũng là nửa người Trung Quốc, ông nội của ngài. . . . . . Thị trưởng Lạc cũng từng với tôi, trong nhà có hai người cháu trai, nhưng ông ấy thưởng thức ngài nhất, đừng phụ lòng ông ấy!" xong, cúi đầu chào, lên tiếng, đứng dậy dẫn bọn cấp dưới khỏi.

      Lạc Viêm Hành búng tàn thuốc lá, bàn tay theo thói quen sờ lên trán, như vô thức xoa bóp, thưởng thức sao? ai biết ? lòng thưởng thức, tại sao chẳng quan tâm ? Nếu phải phúc lớn mạng lớn làm sao hôm nay còn chuyện được?

      Hàn Dục biết đại ca nhớ tới chuyện năm đó, đành lòng dời tầm mắt, ta cũng tin Thị trưởng Lạc như vậy, ban đầu đại ca khi trở về, chính ông cụ kia vẫn cố gắng bắt đại ca vào tù mà có chút thương xót, ban đầu coi trọng thế lực của nhà bà cụ, cưới được, nhưng sau khi làm thị trưởng, bởi vì bà cụ là con lai Trung , bày tỏ kỳ thị chủng tộc, ầm ĩ ly hôn còn chưa câu, lời tốt đẹp, ngược lại hết sức đồng ý, điều này cũng gọi là thưởng thức sao?

      Aiz! Cũng biết đến khi nào đại ca mới có thể giống như người đàn ông bình thường, có gia đình hạnh phúc mỹ mãn, sinh đống con cái, còn thân mình.

      "Đem thời gian cụ thể Lam Bang giao hàng điện báo cho Vương Cục trưởng, Hàn Dục, chuyện này cậu làm rất khá, chẳng qua tôi hi vọng xảy ra bất kỳ sai lầm nào, mặc dù Vương cục trưởng hiểu lí lẽ nhưng người này quá coi trọng danh dự, khi ông ta phản đối Cao Chí Bằng thăng chức, như vậy tâm huyết nhiều năm của chúng ta cũng uổng phí!" Chức vị Phó cục trưởng cũng có thể khó giữ được!

      "Đại ca, yên tâm, tuyệt đối thể sai sót!" hôm nay Lam Bang như kiến bò chảo nóng, rất sợ Phi Vân Bang nổi lên, hàng thể nào.

      ta trăm ngàn lần cũng ngờ, người khác chưa học bò xong, kịp chờ đợi bắt đầu học bay rồi. . . . . .

      Cảng Tây Vân ở khu ngoại ô thành phố F, vắng lặng quanh năm người nào đặt chân, bến tàu cũ nát trở thành chốn nương thân của những sinh vật lưu lạc, đột nhiên xuất đoàn xe làm cho chim muông giật mình bay tán loạn, đám người nhanh chóng đổ xô về phía thuyền bè dừng lại lâu, chờ sau khi xác nhận có chuyện gì, cánh cửa của hơn 20 chiếc xe tải cùng mở ra, đám người nhanh chóng đem rương gỗ dỡ hàng, sợ làm trễ nãi thời gian.

      Nơi xa, mái tòa nhà có kiến trúc lịch sử lâu đời, Trình Thất cầm ống nhòm, đem tất cả chứng cớ phạm tội thu hết vào mắt, nhìn thấy có mười rương gỗ lên thuyền, nhanh chóng cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, còn 20’ nữa cảnh sát đến, đối với , hôm nay là lúc tranh đoạt từng giây, tuyệt đối thể trộm gà được còn mất nắm gạo.

      "Oa, nhiều, chúng ta chở hết sao?" Ma Tử đè lại trái tim nhảy cuồng loạn, 23 xe, cũng may nơi này ngoại trừ Salsa và chừng hai mươi trẻ, mọi người đều là tay đua kiệt xuất, nếu giữ miệng, con vịt cũng muốn bay.

      Đông Phương Minh đưa tay bỏ vào khóe miệng, ra dấu im lặng.

      Tiểu Lan cũng suy nghĩ lạc quan như Trình Thất, dù sao lần đầu tiên tiếp xúc với lượng súng ống đạn dược khổng lồ như thế, lại còn cướp bóc, bị bắt bị bắn chết, đôi tay run rẩy bóp nón cảnh sát, dường như tội danh giả dạng cảnh sát cũng đâu, như chim sợ ná nhìn chút các chị em cũng mặc đồng phục cảnh sát, gần như chỉ có , hai người biểu tốt, còn lại vẻ mặt đều hối hận.

      Nhưng Chị Thất coi trọng bọn họ như thế. . . . . . Gần như có chút nghi ngờ, cứ đem tánh mạng của người trong bang giao cho bọn họ như vậy. . . . . . Trong lòng vô cùng rối rắm, cuối cùng nhịn được sợ hãi, tiến lên kéo kéo tay Trình Thất: "Chị Thất. . . . . . Tôi. . . . . . Chúng tôi sợ. . . . . ."

      Trình Thất thể tin được quay đầu, quả nhìn thấy các mồ hôi rơi như mưa, ánh mắt mơ hồ, nào có phong độ cảnh sát nghiêm khắc? hàng năm Đại Tam có giao thiệp với cảnh sát, liếc mắt cái là có thể nhìn ra, đến lúc đó, con mẹ nó, tất cả bị tổ ong vò vẽ đánh sao? Nhưng thể ép buộc, như vậy chỉ càng thêm hỏng bét.

      "Các người, con mẹ nó. . . . . ."

      "Ma Tử!" Thấy thủ hạ muốn mắng, Trình Thất vội vàng ngăn lại, bằng thái độ nghiêm túc nhìn về phía các , cười : "Tôi rồi, cho dù chuyện vạn bất đắc dĩ, cũng bảo vệ mọi người, có Lăng Gia Bang ở phía sau chống đỡ cho chúng ta, các người sợ cái gì?. Đúng như các người từng , sinh mệnh như bỏ , tại sao liều mạng lần? Còn sống, tôi có thể cam kết với mọi người, người được chia 5 triệu, vì 5 triệu bán mạng đáng giá sao?"

      "Năm triệu?"

      "Nhiều như vậy a!"

      Quả nhiên, các bắt đầu chộn rộn, được bao nhiêu tiền? Đủ để bọn họ tiêu xài cả đời.

      Trình Thất thấy các động lòng, tiếp tục tăng thêm chút lửa: "Lần này là năm triệu, lần sau càng tăng lên. . . . . ."
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :