Chương 79: xa rời (Đại Kết Cục 12) chưa beta
Người chủ trì nghe say mê, có quấy nhiễu, bởi vì miếng vải đen mặt người đàn ông bị nước mắt thấm ướt nhẹp.
" ngày kia, cũng là ngày cuối cùng chúng tôi ly biệt, ấy ở bệnh viện sinh con, mà tôi khẩn cấp cần ra nước ngoài chuyến, với tôi, nhất định phải trở về cùng ấy nhìn đứa bé ra đời, sau đó cùng nhau đón năm mới, tôi hứa với ấy, nhưng sau khi tôi xử lý xong tất cả công việc, kịp chờ đợi lên máy bay, gặp phải tai nạn máy bay, não bộ bị thương nghiêm trọng, rơi vào tình trạng sống thực vật, nhưng vợ tôi oán giận, ấy rất giỏi, muốn sau khi tôi tỉnh lại giữ được địa vị, mực giúp tôi xử lý công việc, sợ có ngày tôi tỉnh lại hai bàn tay trắng, tất cả mọi người bảo ấy nên buông tha, tôi tỉnh lại nữa, nhưng vẫn kiên trì, mặc dù ngủ say, nhưng tôi có thể cảm nhận ấy ở bên cạnh tôi, kể chuyện xưa, kể chuyện cười cho tôi nghe, cho dù cả đời, cũng sao cả, chỉ cần tôi có thể ở cùng với ấy là tốt rồi, cứ như vậy ngày qua ngày, hơn năm rưỡi, rốt cuộc chờ đến khi tôi tỉnh lại, ấy lại bỏ !"
"Tại sao ấy bỏ ?"
Lạc Viêm Hành hít sâu hơi, lắc đầu : "Tôi biết, có lẽ nghe sau khi tôi tỉnh lại hồi phục thị lực, ấy tin tôi, sợ chồng của mình mê luyến nơi phồn hoa, khác! hơn năm, tôi tìm được ấy, rất mê man, rất vô dụng, rất nhớ ấy."
Người chủ trì bừng tỉnh: " ra là như vậy, Lạc tiên sinh, tôi có thể hiểu tâm tình của ngài lúc này, ngài yên tâm, ấy nhất định trở về! Nghe ngài vì ấy mang đến phần quà tặng, như vậy nơi này giao cho ngài, hi vọng vợ của ngài nghe được, lập tức trở lại bên cạnh ngài."
Khán giả nghe xong trợn mắt hốc mồm, cuối cùng lệ rơi thành sông, tình cảm động như thế là khó có được.
Long Hổ Hội, hơn phân nửa số người lọt vào trạng thái thể tưởng tượng nổi, trước kia đại ca nhìn thấy? Chuyện cười.
Giai điệu quen thuộc vang lên, mọi người hiểu gật đầu, quơ múa đèn dạ quang nhắn nhủ lời chúc phúc.
"Nếu như đôi mắt được bình thường như bao người, có thể dễ dàng phân biệt ngày và đêm,
Cũng có thể tự tin dắt tay em hòa vào đám đông,
Nếu như đôi mắt được bình thường như bao người, có thể lái xe đưa em ngao du khắp nơi,
Có thể bất ngờ ôm chặt em từ phía sau lưng,
Nếu như có thể nhìn thấy, cuộc đời khác,
Những gì thích, những việc muốn làm, thành ra thế này!"
Tiếng hát vô cùng nguyên sơ hoàn toàn chiếm được đồng cảm của tất cả mọi người, luật vững vàng, có lẽ trong lòng , vợ của cũng giống như đôi mắt của , có , mặc dù có thể nhìn thấy, cũng bất kỳ màu sắc nào, bọn họ nhìn ra được rất rất vợ của , tình đơn thuần.
Vẻ mặt Lạc Viêm Hành bàng hoàng, đưa tay chặn ngực, giống như đối mặt cũng phải người xem, mà là người tưởng nhớ, miếng vải đen sớm bị nước mắt thấm ướt, chút chất lỏng theo sống mũi trượt vào trong miệng, nhưng chút nào biết: "Mảng trời đen trước mắt phải màu đen, Thứ màu trắng em là như thế nào hả em? Bầu trời xanh mà người khác vẫn tới, trong tâm trí , đó là phông nền màu xanh, phía sau là những cụm mây trắng, hướng mắt về gương mặt em, nhưng chẳng thể nhìn thấy được gì !"
‘ và con đều chờ em trở về ! ’
‘Chồng à, em cũng , chạy loạn nữa, có thể yên tâm !’
tin tưởng tình cảm là trời ban cho , tại sao lại muốn thu hồi? Mặc dù biết ở nơi nào, nhưng muốn trở lại, thể ép buộc, nếu như chỉ vì có thể nhìn thấy, như vậy hi vọng nhất định giữ nguyên trạng cũ:
"Có phải Thượng Đế che mành ở trước mắt rồi ngài lại quên vén lên,
Em là đôi mắt của , giúp biết bốn mùa thay đổi,
Em là đôi mắt của , giúp xuyên qua sóng người chật chội,
Em là đôi mắt của , giúp đọc kho tàng tri thức bao la,
Bởi vì em là đôi mắt của , cho nhìn thấy thế giới,
ở trước mắt ….”
bài hát thôi, người ở dưới khán đài quên mất vỗ tay, như đắm chìm trong hình ảnh tưởng tượng xuyên qua ca khúc, Lạc Viêm Hành đưa tay đè lại cặp mắt bị che kín, giương đôi môi tự giễu : “Nếu như có thể lựa chọn, tôi hy vọng tôi vĩnh viễn cũng nhìn thấy, bởi vì nó làm cho tình cảm của chúng ta chịu được thử thách, bởi vì nó làm cho em rời bỏ , từng ảo tưởng nếu như ngày nào đó có thể nhìn thấy thế giới này tốt biết bao? Nhưng bây giờ căm hận đôi mắt này, mặc kệ em có tin hay , cũng mực ở nhà chờ em, khi nào em cảm tháy nghĩ thông suốt rồi nhanh trở lại, dĩ nhiên, cả đời cũng được, rất nhớ con trai chứ? mang nó tới rồi, nó cũng rất nhớ em, mỗi ngày đòi muốn mẹ!” Nhận lấy đứa bé từ tay thủ hạ đưa tới, đưa microphone nhắm ngay môi đứa bé, dụ dỗ: “Gọi mẹ nhanh trở về!”
Đứa bé bắt được ống , ngoan ngoãn gọi: “Mẹ, con nhớ mẹ, nhanh trở về !”
thanh non nớt của đứa trẻ thơ lại làm cho dưới khán đài bật tiếng khóc.
Hai cha con lần nữa cảm kích nhìn vào máy quay khom lưng cúi chào, bởi vì biết , nhất định nhìn thấy, sau đó xoay người ra phía sau khán đài.
Tin tức người đàn ông giàu có hàng tỷ tìm kiếm vợ tới ngày mọi nhà đều biết, mặc dù biết thân phận của người đàn ông, nhưng bọn họ biết lòng muốn tìm mến trở về, cho nên gần như vừa thấy mặt thảo luận đề tài này, dù sao người này giống những người khác, thân phận quá đắt giá, càng thêm hâm mộ được tìm kiếm.
Mà người trong cuộc lại ngồi ở trước máy truyền hình xem tin tức phát phát lại, đầu ngón tay chạm vào màn ảnh vuốt ve qua lại, con trai cũng lớn rồi, dường như Lạc Viêm Hành gầy .
“Chị dâu, chị xem trai em cũng sắp phát điên rồi, nếu chúng ta trở về nha?”
Bên trong căn nhà dân đơn sơ chất phác, có gương mặt tương tự Lạc Viêm Hành, mặc váy liền áo, vô cùng xinh đẹp tiến lên ôm chặt Trình Thất thả.
Trình Thất xoay người, thương vòng chắc eo : “ nhìn của , xuất sắc như vậy, mà chị…..” Nếu như có vẻ ngoài của Salsa tốt biết bao? Mặc dù có mập lên chút nhưng chỉ là chút xíu, gương mặt vẫn nhìn thấy xương nhô ra, cho dù khôi phục thành bộ dáng lúc trước sao? Mình cũng cảm thấy rất xấu xí.
Vân Tâm chớp chớp mắt to: “ của em làm cho chị có cảm giác an toàn như vậy sao?”
“Aiz! Đợi thêm hai tháng nữa ?” còn chưa có đủ dũng khí đứng ở trước mặt , cũng biết nhìn thấy có thất vọng hay ?
Lạc Vân Tâm bất đắc dĩ lắc đầu, sai, chính là em ruột của Lạc Viêm Hành, người từng thiếu chút nữa chết chìm, về phần tại sao tìm được Trình Thất, vào thời điểm đó, sống cùng chồng ở ngôi làng xa xôi ở tại quốc, chồng là nhà thực vật học, nơi đó cách nào liên lạc, chờ lần chính là ba năm, khi trở về, liền nghe đến chuyện trai thở thành người sống thực vật, cũng nghe đến chuyện tỉnh lại, lúc trai gặp nạn có ở bên cạnh cho nên rất đau lòng, thay vì trở về cùng với , bằng làm chút chuyện có ý nghĩa, cho nên bắt đầu trăm phương ngàn kế do thăm tin tức của Trình Thất.
Là phụ nữ nên hiểu suy nghĩ của phụ nữ, địa phương Trình Thất qua cũng tìm, từ Bắc Kinh đường tìm được thành phố F, sau đó nghĩ đến Trình Thất từng sống với cha ở thôn xóm , ngờ đúng là ở chỗ này, ra tìm người cũng quá khó.
Chị dâu đối với rất tốt, ở chung chỗ cũng hơn nửa năm rồi, thích người chị dâu này, để tránh ngày nào đó nữa mất liên lạc, quyết định chờ đến khi chị dâu và trai hợp lại mới ra , à, tại sao đần vậy? biết chị ấy ở Bích Vân thôn sao? biết Trình lão cửu từng nghèo túng, mang theo con cư ở thôn xóm ?
Tin tức TV và các phương tiện radio phát hình hơn tháng, mà từ đầu đến cuối có xuất , người đàn ông vẫn ở trong nhà chờ đợi càng ngày càng chán chường, là dự đoán sai rồi sao? vẫn chịu tin , hay là căn bản ở chỗ đó? Mà ở nơi rừng núi hoang vắng ngăn cách với bên ngoài?
Cho dù là nơi nào, cũng đợi nổi nữa rồi, ôm lấy đứa bé chui vào trong xe, hất bụi .
“Đại ca!” Hàn Dực thấy thế, lập tức báo cho các em theo sát.
Chương 79: xa rời (Đại Kết Cục 13) chưa beta
Thôn Bích Vân là thôn xa xôi ở thành phố B, kế núi gần sông, thế ngoại đào nguyên, khắp nơi chim hót hoa thơm, bốn mùa như xuân, thôn do 60 gia đình tạo thành, sau giờ rỗi rãi cũng tụ tập tại cửa thôn chuyện trời đất, cửa thôn đột nhiên xuất hơn mười chiếc xe hơi, khơi dậy lòng hiếu kỳ của mọi người.
"Quấy rầy chút, xin hỏi nơi này có phải có người tên Trình Thất, chính là người này !" Bạch Diệp Thành lấy hình ra.
"Đây phải là Trình Tiểu Bảy sao? Có có có, các người thấy con đường kia chưa? vào, ngã ba đường quẹo trái, nơi treo cái chăn màu đỏ chính là nhà ấy!"
Bạch Diệp Thành thở hơi, trợn to mắt bên trong xe: "Đại ca, chị ấy ở nơi này, đổi tên là Trình Tiểu Bảy, căn nhà phía kia chính là nhà chị ấy !"
Lạc Viêm Hành lập tức nhìn về phía bóng dáng nhắn giũ cái chăn, đó phải là Trình Thất, nhưng rất quen thuộc: "!" Trình Thất, lần này xem em còn trốn ở chỗ nào, bao giờ để cho em chạy ra ngoài nữa, cúi đầu cười nhìn con trai: "Lập tức có thể gặp mẹ rồi !"
Lạc Vân Tâm thấy cửa bị đá văng, lập tức đề phòng, lui ra sau : "Các người là. . . . . . Ưmh. . . . . . trai ?"
trách được rất quen thuộc, Lạc Viêm Hành lạnh lùng khiển trách: " ngời em ở chỗ này? Tại sao cho ?"
" trai, em. . . . . . Chị dâu nhất định để chính tìm đến, em thể phản bội chị ấy. . . . . ." Vân Tâm chột dạ xoa đôi tay, chỉ chỉ gian phòng: " ở bên trong!"
Lạc Viêm Hành đưa đứa bé đến trong ngực Hàn Dục, đè lại trái tim đập cuồng loạn, khe khẽ đẩy cửa gỗ, nghe được bên trong truyền đến tiếng hát của mình, còn có giọng nữ hát theo điệu của , giọng nữ quen thuộc thể quen thuộc hơn nữa, thả bước chân chậm rãi rút ngắn khoảng cách, đến cửa mới dừng lại, nhìn bóc đậu phộng đưa lưng về phía , môi mỏng mím chặt.
Trình Thất vẫn bỏ thói quen cũ, mặc quần cộc rộng, mang dép lê, áo vải bông rộng thùng thình che lưng, chân đạp cái băng ngồi, chân gát lên ngừng lắc lư, huýt gió theo tiếng hát trong máy vi tính phát ra, tóc dài qua vai dùng cây đũa gõ tùy ý, thỉnh thoảng hung hăng vỗ vào bắp chân, đập chết con muỗi.
"Là em sao?"
nghe thấy giật mình , phần lưng cứng còng, quay đầu lại ngay, động tác bóc đậu phộng vẫn còn kéo dài, sau ba giây mới vứt bỏ xác đậu phộng, đứng dậy cười, nhìn về phía người đàn ông: "Vị tiên sinh này, tìm ai?"
"Trình Thất, là em!" Trong mắt Lạc Viêm Hành đầy tia máu, tay nắm khung cửa càng ngày càng chặt, ngón tay trắng bệch, chỉ chốc lát kìm nén được, nước mắt từng viên lớn lăn xuống, khàn khàn : " tìm được em rồi !"
Trình Thất cà lơ phất phơ đạp cái ghế xoa xoa mắt cá chân, cười nhạo : " tìm nhầm người rồi!" biết vì sao, dám đối mặt đối với .
Lạc Viêm Hành lắc đầu: " biết, hóa thành tro cũng nhận được em !"
Giỏi nhỉ, nguyền rủa chết đúng ? Thấy người đàn ông muốn qua, vội vàng xoay người, cũng nhịn được nữa, cúi đầu hút hút lỗ mũi: " tìm em làm gì?"
"Em là vợ , đương nhiên phải tìm, Trình Thất, em có biết năm nay vẫn mực tìm em hay ? biết mình làm gì sai, em muốn trốn tránh , em cho biết, rốt cuộc làm sai điều gì?" Dùng sức xoay người , bức bách mặt đối mặt, lúc này mới có thể tỉ mỉ thấy gương mặt của .
Trình Thất nhanh chóng đưa tay che nửa gương mặt, cúi đầu: "Em có tốt như nghĩ. . . . . . Căn bản phải là người xinh đẹp! Những lời đó là em lừa gạt . . . . . ."
Lạc Viêm Hành từ từ kéo bàn tay bé cản trở tầm mắt, nâng khuôn mặt mất tìm lại được, lần đầu tiên luống cuống khóc thành tiếng: " quan tâm, chỉ muốn em, chỉ cần Trình Thất, Trình Thất lúc bị người tuyên bố vĩnh viễn có cách nào tỉnh nhưng vẫn xa rời, Trình Thất sinh con cho , Trình Thất tới chỗ nào cũng mang theo , Trình Thất chút ngại phục vụ , cho dù ấy là người ngoài hình tinh, chỉ cần ấy là Trình Thất, ba chân cũng tốt, có lỗ mũi cũng được, đều là Trình Thất của , em hiểu chưa?”
nào đó ngờ người đàn ông ra những lời này, ngừng lắc đầu: “Em có tốt như vậy, ô ô ô ô có!”
“Nếu vì đôi mắt này, vậy vứt bỏ giác mạc!” người đàn ông đẩy ra, xoay người muốn .
“Đại ca, chị dâu!” Khâu Hạo Vũ ngăn ở cửa, từ xa nhìn người nào đó: “Chị dâu, chị rất tốt, mà, có ai quan tâm Đại ca hơn chị, trở về !”
Trình Thất khóc thành tiếng, từ phía sau ôm chặt lấy người đàn ông: “Xin lỗi, ô ô ô ô xin lỗi…..”
Hàn Dục cũng lau lệ cái, cười khuyên nhủ: “Đại ca, ấy thể có chị, chúng tôi cũng thể có chị, đừng trốn tránh nữa, Tiểu Hải cũng cần chị!” Ôm đứa bé tới.
Đứa bé nhìn gương mặt xa lạ tương đối giống trong trí nhớ, sau đó cười nhào tới: “Mẹ!”
Trình Thất lau nước mắt lung tung, khom lưng ôm lấy đứa bé: “Con cũng lớn, mẹ phải là người mẹ tốt có đúng ?”
Lạc Viêm Hành thương ôm vợ và đứa bé vào lòng: “Em là người mẹ tốt nhát thế giới, người vợ tốt nhất, có hai!” đoạn video, bị phát hình bao nhiêu lần? nhất định rất nhớ nhung đứa bé, ngàn sai vạn sai cũng là lỗi của , cho tin tưởng hoàn toàn.
Ngoài phòng, tiếng cười vui vẻ của Hàn Dục trêu ghẹo Vân Tâm xông vào: “Chân ngoài dài hơn chân trong!”
“Đúng vậy, nhìn chúng tôi tìm kiếm khắp nơi rất vui vẻ sao?”
Lạc Vân Tâm buông tay, “So với các người, tôi cảm thấy chị dâu quan trọng hơn, hơn nữa nếu phải do tôi ở nơi này trông chừng chị ấy, sớm biết chạy đâu, các người nên cám ơn tôi! Được rồi, đừng tô đen nữa, mau giúp tôi nấu cơm, ăn xong rồi !” Rốt cuộc có thể tìm chồng thân ái.
“Hừ!” Mấy người đàn ông cùng khinh bỉ, cũng may hôm nay tìm được người rồi, nếu Đại ca ngã xuống mới là lạ, tìm kiếm Trình Thất là lý do duy nhất chống đỡ lấy sống tiếp, lý do này có, người cũng sụp đổ.
Bên trong phòng, lò sưởi đặt gần đầu giường, Trình Thất đau lòng dụ dỗ đứa bé ngủ, lần nữa rúc vào trong ngực chồng tốt: “ cảm thấy em rất xấu xí?”
Khoé miệng Lạc Viêm Hành giật giật, gõ đầu cái: “Tại sao lại suy nghĩ chuyện này? rồi, ở trong mắt , em luôn đẹp mắt nhất, vợ!” Buồn nồn đưa gương mặt đẹp trai vùi vào bên trong cổ : “ cho rời khỏi nữa, chịu nổi kích thích này!”
“Ha ha, được rồi, em tin tưởng , em tốt như vậy sao? Đáng để bỏ ra hơn chín tỷ? Tiền của là gió lớn thổi tới sao?” Còn bằng cho , sớm biết vậy cũng , có thể có nhiều tiền như vậy.
“ có em, cũng sống tiếp có ý nghĩa, em biết ? Trước khi biết em, tin tưởng bất cứ ai đối xử tốt với , bởi vì hai tay của dính đầy máu người thân, bọn họ đều cảm thấy là ma quỷ, chỉ có em là sợ , lòng lui tới với , làm cho thế giới của tăng thêm rất nhiều màu sắc, làm cho xúc động muốn cười muốn khóc, muốn suốt đời, khi phát em biến mất rất sợ, rất khổ sở, rốt cuộc nhìn thấy được thế giới này, lại mất em, trong hai chọn , chọn em!” Dù sao có đôi mắt, cũng sống đến bây giờ.
“ cái gì đó?” Trình Thất bất mãn quay đầu, “Em vất vả mới cầu được sư bá hồi phục thị lực cho , cho bậy!”
Lạc Viêm Hành giống như nhìn đủ, chăm chú nhìn vào mắt người : “ ra đôi mắt của em rất đẹp, lỗ múi cũng dễ nhìn, đôi môi cũng dễ nhìn, nơi nào nhìn cũng đẹp!”
Trình Thất lơ đễnh, qua loa, quá miễn cưỡng, theo cách của , xem như là đầu heo, cũng cảm thấy đẹp mắt, chẳng lẽ trong mắt người tình là Tây Thi là ? Ừ, là , cần người khác khen , có Lạc Viêm Hành đồng nghĩa có cả thế giới: “Lúc rời phần là vì thử thách , phần quá mệt mỏi, cũng biết, năm rưỡi, phải bay tới bay lui các quốc gia, mỗi ngày chỉ có ba giờ để nghỉ ngơi, bình thường còn phải trở về vệ sinh cho , cho con trai ăn, tinh thần cực độ bị tổn thương, nếu khi đó kích thích em lần nữa, em chết, vì mạng sống, em thể nghỉ ngơi tốt cho năm rưỡi này, !”
“ tin em!” người đàn ông cười xong cũng cúi đầu hôn lên miệng nhắn khát khao lâu, bao lâu có loại cảm giác này? Khẽ hôn mà thôi, khơi dậy dục niệm ngủ say lâu.
“Này, bên ngoài còn có người!”
“Bọn họ dám vào!”
“Bây giờ là ban ngày!”
“Nhắm mắt lại phải là buổi tối sao? Câm miệng, là ai muốn có con ? cố gắng, ở đâu ra con ?”
“…… Được rồi!”
Last edited by a moderator: 19/6/15
Friendangel2727 thích bài này.