Chương 79: xa rời (Đại Kết Cục 10) chưa beta
‘Cốc cốc! ’
"Chị Thất, thế nào?" Tiểu Lan vừa dỗ đứa bé ngủ xong, còn chưa kịp để xuống.
Trình Thất chà xát lỗ mũi, vào phòng : " có gì, phải nghe ấy sắp tỉnh lại sao? Tôi vui mừng ngủ được, muốn nhìn Tiểu Hải chút!"
"Ha ha, được, chị xem , vừa lúc tôi muốn ra ngoài mua chút bữa ăn khuya, thuận tiện cũng mang cho chị chút!" Đặt đứa bé vào trong ngực Trình Thất, cầm lấy túi xách đóng cửa khỏi.
nào đó run rẩy, bàn tay bé nhàng chạm khuôn mặt nhắn của đứa bé, hiền hòa cười : "Về sau phải nghe lời của cha, được nghịch ngợm nữa, mẹ hơi mệt, mấy năm này xảy ra rất nhiều chuyện, muốn mình yên lặng nghỉ ngơi tốt, chờ cho mẹ ăn trở về vóc dáng lúc trước trở lại có được ? Nếu như khi đó cha bảo con tìm mẹ, như vậy mẹ nhìn lầm cha rồi !"
Đúng vậy, quyết định cho khoảng thời gian thích nghi, nếu nhiều năm sau vẫn kiên trì tìm , như vậy tin tưởng trong mắt , là vợ của , nếu như thích xinh đẹp, chúc phúc cho , dù sao Phi Vân Bang cũng có người xử lý, mệt mỏi hơn năm, vừa vặn khi nghỉ phép rồi.
Chờ đến lúc Tiểu Lan trở về, Trình Thất khỏi mất dạng, chỉ để lại phong thư, tại sao chị Thất trực tiếp gọi điện thoại với ? Sau khi mở lá thư hiểu.
‘Tiểu Lan, trước hết cần cho mọi người chuyện này, tại đầu óc tôi rất loạn, muốn mình nghỉ ngơi chút, xem như tôi thử thách ấy , đừng cho ấy biết, tôi nghĩ ấy tìm tôi, cũng biết ấy có thể tìm bao lâu, yên tâm, sau khi tôi thông suốt trở về, trong lúc này nếu ấy tìm khác, các người cũng đừng ngăn cản ấy, dù sao trước kia ấy nhìn thấy được tôi, mặc kệ ấy có tìm tôi hay , đến lúc đó tôi cũng trở về, dĩ nhiên, nếu tôi phát Phi Vân Bang có vui vẻ hơn, có khả năng cả đời cũng trở lại, nhiều năm đánh đánh giết giết như vậy, có chút mệt mỏi, sau này làm phiền giúp tôi chăm sóc đứa bé, tha thứ cho tôi ích kỷ, mệt mỏi quá, cám ơn nhiều !’
Tiểu Lan ngồi co quắp, có nên cho bọn họ biết tìm người hay ? Chị Thất làm cái gì vậy? rể vất vả có thể tỉnh lại, chị lại , nhưng cũng xác định Lạc Viêm Hành mê luyến thế giới phồn hoa, ngộ nhỡ đúng như lời chị Thất , ấy thích khác, đến lúc đó chị Thất làm sao chịu nổi? như vậy, lúc trở lại mặc dù người đàn ông kia vui vẻ với người mới, cũng mất tôn nghiêm.
Nhưng ngày mai bọn họ nhất định phát thấy người, chị Thất về nhà ? Trước tiên xem Lạc Viêm Hành thế nào ?
Tại sao ngay cả biện pháp liên lạc cũng cho ? Gọi điện thoại mấy lần đều tắt máy, chị Thất, chị nhẫn tâm, đứa bé mới tuổi rưỡi. . . . . . Được rồi, ai kêu là thuộc hạ của người ta chứ? Chỉ đành phải nghe lệnh thôi.
Trong ngoài ba tầng, bọn thủ hạ vây kín bệnh viện, nghênh đón vị thần trong lòng bọn họ tỉnh lại, hơn hai mươi bác sĩ rối rít bắt tay Lương Sách, bày tỏ khen ngợi, Trung y quả nhiên rộng lớn.
Tôn Kế Trung chờ con nuôi sắp tỉnh lại, cũng cúi người sâu chào Lương Sách.
Trần Vĩnh Bình cũng lo lắng chuyện này, kéo Ma Tử đến bên hỏi thăm: "Tất cả đều tới, sao lại thấy bang chủ của các người?"
"Tôi cũng biết, Tiểu Lan chị Thất sớm trở về nhà nhưng vẫn có liên lạc với chúng tôi, điện thoại di động cũng gọi được, có thể xảy ra chuyện hay ?" Theo lý thuyết là có.
Tiểu Lan áy náy đưa lên phong thư: "Chị Thất muốn ra ngoài giải sầu, chị ấy. . . . . . sợ Lạc Viêm Hành sáng mắt, sau đó thích khác. . . . . ."
"À? Con bé này tại sao sớm?" Ma Tử vội vàng mở phong thư, là chữ của chị Thất, cho dù là ai cũng cách nào bắt chước, là lo lắng sau khi Lạc Viêm Hành nhìn thấy đứng núi này trông núi nọ? Nếu như dám, để cho nằm 180 năm, hơn nữa, Lạc Viêm Hành phải là loại người ấy, dĩ nhiên, cũng xác định, ràng chị Thất cũng rất mệt mỏi, có lẽ mệt mỏi , năm rưỡi này gần như tiêu hao hết tinh lực cả đời .
Tại sao ngay cả phương thức liên lạc cũng để lại? Đến lúc đó làm sao tìm được ? Hay là đợi Lạc Viêm Hành tìm ? Tất cả cũng biết, trước mắt chờ chồng chị Thất tỉnh lại rồi .
Trong phòng bệnh, chỉ có ba người Khâu Hạo Vũ,
Hàn Dục và Bạch Diệp Thành, nhìn người đàn ông ngủ mê chớp mắt, Lương Sách nói có thể nhìn thấy được ánh sáng, cũng biết khi đại ca nhìn thấy bọn họ, lúc ấy vẻ mặt sẽ như thế nào?
Sau một tiếng, Lạc Viêm Hành từ từ có ý thức, nhưng thể mở mắt ngay, giống như bị cơn ác mộng quấn lấy, ̉nh đầu ngọ nguậy, dường như rất khổ sở.
‘ đường về, có một ông bác kéo em lại, ông ta nói ông ta biết , ông ta muốn em nói cho biết, ông ta đã mở một viện dưỡng lão…’
‘Tỉnh lại , con mẹ nó, rốt cuộc muốn ngủ đến lúc nào, tỉnh lại cho em, Lạc Viêm Hành, tên khốn kiếp này, rốt cuộc có ý gì? Là tự nói muốn năm tay nhau cùng sống đến bạc đầu, ô ô ô ô ô em mệt quá, thật sự rất mệt mỏi, tỉnh lại cho em…’
“Trình Thất… Trình Thất... Trình…” Phảng phấp che đậy một thế kỷ mí mắt chợt mở ra, mặc cho đồ vật chưa bao giờ xuất hiện thu hết vào mắt, giống như đã xâm nhập vào một gian chưa bao giờ tiếp xúc qua, khiến cho người đàn ông khẽ nheo mắt lại, kỳ quái nhìn trần nhà, ̣a ngục sao?
“Tỉnh rồi, đại ca tỉnh rồi!” Hàn Dục lên tiếng kinh hô, khom lưng rút ngắn khoảng cách, nâng tay của người đàn ông vui vẻ nói: “Đại ca, tôi là Hàn Dục.”
Lạc Viêm Hành nghe vậy khẽ nghiêng đầu, đầu tiên là nhíu mày, sau đó hít một hơi lạnh, giống như suy nghĩ đây là người nào? Hình như khác xa trong tưởng tượng, có chút thể nào tiếp nhận được, sau đó tránh khỏi, nâng đôi tay, cong mười ngón tay, đây chính là tay của ?
“Đại ca ánh mắt có ý gì? Tôi rất đẹp trai đấy!” Tại sao vẻ mặt đại ca tràn đầy ghét bỏ?
biết ở trong mắt người đàn ông nào đấy, tất cả mọi vật đều khác thường? Bầu trời màu xanh dương… nhìn bầu trời xanh biếc ngoài cửa sổ, người ta nói bầu trời rất bao la, quả nhiên là vậy, thanh bên tai càng lúc càng mơ hồ, mười phút sau, có lẽ nhìn rõ bộ dáng của từng người, sau đó nhìn chằm chằm vào Khâu Hạo Vũ chưa nói tiếng nào: “Trình Thất?”
Khâu Hạo Vũ cười lắc đầu: “Đại ca, tôi phải Trình Thất!”
“Trình Thất?” Lạc Viêm Hành muốn tìm tòi tất cả các góc phòng bệnh một lần, chỉ có ba sinh vật nhúc nhích, như vậy Trình Thất đâu? Trình Thất của đâu?
Bạch Diệp Thành cười khổ: “Chị ấy có tới!”
có tới… Lạc Viêm Hành rất hiểu, thể nào, rõ ràng nghe được tiếng Trình Thất gọi tỉnh lại, mới vừa ngồi dậy, đầu óc thấy đau, đè chặt ót: “Tôi ngủ bao lâu?” Giống như thật lâu, trong mộng vẫn có giọng nói bồi bên cạnh cùng mỗi ngày, làm cho thấy đơn, giọng nói kia là của gái của , Trình Thất của .
Mặc dù biết hình dáng loài người rất quái dị, cũng mặc kệ có bao nhiêu quái dị, bao nhiêu xấu xí, cũng tiếp nhận, bởi vì là Trình Thất của .
“Suốt cả một năm rưỡi, đại ca, ngủ một năm rưỡi!” Khâu Hạo Vũ vui mừng vuốt ve đôi mắt người đàn ông, thật nhìn thấy được rồi, có bất kỳ trợ giúp nào, đại ca có thể nhìn vào mắt của rồi, ha ha, thật lòng cám ơn bác Lương.
Một năm rưỡi, lâu như vậy? phải Trình Thất rất khổ sở? Đúng rồi, run giọng hỏi: “Tiểu Hải, Tiểu Hải đâu?”
Lúc này, cửa bị đẩy ra, một nhóm người chen chúc vào, Tiểu Lan đưa đứa bé vào trong ngực người đàn ông: “Nó là Tiểu Hải!”
Lạc Viêm Hành nửa tin nửa ngờ nhận lấy, ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của con trai, nhớ cái mùi này, nhớ vật nhỏ này luôn bò qua bò lại ở đầu giường của , lúc bàn tay nhỏ bé sờ về phía khuôn mặt của mình thì cảm giác cũng quen thuộc thế này.
Đứa bé nắm lỗ mũi cha, vui sướng sôi nổi: “Cha… Cha…”
Con trai cũng lớn như vậy rồi, ôn hòa cười nói: “Cha là cha của con! Mẹ đâu?”
“Mẹ…” Đứa bé đột nhiên cong miệng lên, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, chỉ chốc lát ngửa đầu há mồm khóc lớn nói: “Mẹ… Oa oa oa oa mẹ…” Mẹ thấy, mẹ thấy.
Tiểu Lan vội vàng nói: “Chị Thất nói về nhà trước, nhưng sau khi chúng tôi trở lại, nhìn thấy chị ấy!”
Lạc Viêm Hành nhìn chằm chằm người phụ nữ một lúc, dựa theo chiều cao, đây chính là phụ nữ: “Cái gì gọi là nhìn thấy ấy? ấy ở nơi nào?” Đột nhiên sinh ra một dự cảm xấu: “Có phải đã xảy ra chuyện hay ?”
“ có, có lẽ chị ấy ra vì mắt của , chị ấy rồi!” Ma Tử rất muốn nói rõ sự thật cho nhưng chị Thất muốn, cũng tin chị Thất sẽ bỏ Phi Vân Bang, chị ấy sẽ trở lại.
Chương 79: xa rời (Đại Kết Cục 11) chưa beta
Người đàn ông cúi đầu rơi vào trầm tư, vẫn hiểu lời của đối phương, ánh mắt của phải tốt rồi sao? ? Trình Thất, em có thể tới nơi nào? Ôm chặt đứa bé xuống giường : " ấy nhất định ở nhà chờ tôi! Hàn Dục, chuẩn bị xe!" Nhất định ở nhà, nhất định ở nhà.
Tôn Kế Trung thở dài tiếng, gật gù, những người tuổi trẻ này, quá hiểu chuyện, rốt cuộc con dâu suy nghĩ gì?
Về đến trong nhà, Lạc Viêm Hành nhìn thấy sinh vật dáng dấp dài quanh quẩn ở tại cửa ra vào chờ đợi cái gì, Trình Thất ở nhà sao? Tiến lên hỏi "Trình Thất đâu?"
A Nhiêm bò tới bên cạnh người đàn ông, chứng tỏ kia cũng về nhà.
Nhìn đồ dùng trẻ nít và bài biện trong phòng lớn, đây chính là chỗ ở? Nhìn thế nào cũng cảm giác là lạ, nhưng nhắm mắt lại, có gì khác, chờ sau khi quen thuộc, phát thế giới đúng là tốt đẹp, muôn màu muôn sắc, còn khoảng gian đen kịt, mây màu trắng, cỏ màu xanh, Trình Thất, tại sao em với lời nào?
tới phòng ngủ, bên trong giống như còn lưu lại mùi hương của kia, nhưng người khỏi, mở tủ treo quần áo, cũng có rất nhiều đồ dùng của , trong phòng tắm còn có mỹ phẩm, năm rưỡi này vẫn ở cùng với , tại sao sau khi tỉnh lại thấy người? Trình Thất, rốt cuộc em có ý gì?
tháng sau. . . . . .
"Đại ca, tìm khắp tất cả các nơi, có!"
" phát động tất cả người của Long Hổ, vẫn có tin tức, lúc đầu chị ấy từ La Mã bay đến Bắc Kinh Trung Quốc, nhưng sắp lật tung Bắc Kinh rồi, cũng tìm khắp tất cả thành thị xung quanh, cameras cũng phát bóng dáng của chị ấy, tôi nghĩ chị ấy cố ý để cho chúng ta tìm được, hóa trang rồi, xe lửa Bắc Kinh thông các nơi trong cả nước, tìm tương đối phiền toái, nhưng duy nhất có thể để xác định chị ấy ở tại Trung quốc!"
Lần thứ hai trở lại con phố phồn hoa, nhớ nơi này từng có căn nhà phá bỏ và dời nơi khác, tại nơi này quen biết với kia, hai mươi năm rồi, vuốt ve bồn hoa, cau mày : " tại hệ thống xe lửa cầu đăng ký tên , mua vé cần phải có giấy chứng minh !"
"Tuy như thế, nhưng có thể tra được cũng chính xác, tùy tiện lấy trộm tấm hình có khuôn mặt gần giống là có thể lừa dối vượt qua kiểm tra!"
Hàn Dục trực tiếp ra làm cho người đàn ông rơi vào vực sâu vạn trượng, biết tại sao muốn rời , càng biết khi nào trở lại, suy nghĩ lại lời của bọn thủ hạ, năm rưỡi này kia chịu đựng vất vả để củng cố tất cả thuộc về , chưa từng có câu oán hận, thậm chí làm tốt hơn so với , lại còn phải chăm sóc và đứa bé, mỗi lần nghe, cổ họng cũng giống như bị kim bén nhọn đâm vào, trái tim cũng bị người ta ngừng cắt thành từng mảnh vụn, rất đau rất đau.
cho biết, rốt cuộc em nơi nào? Bởi vì đôi mắt của sao? Bởi vì nhìn thấy được, cảm thấy hứng thú đối với khác? biết nhất định nghĩ như vậy, Trình Thất, tại sao em có thể ích kỷ như vậy?”
“Mẹ ô ô ô ô oa oa oa, mẹ…”
Về đến nhà, con trai lăn lộn đất, khóc kêu tìm mẹ,Trình Thất, em thấy được sao? Nó mới một tuổi rưỡi, em nhẫn tâm sao?
Đưa ra hai cánh tay ấm áp, ôm chặt đứa bé trong ngực, sau đó từng bước từng bước bước lên lầu hai, trở lại phòng ngủ, cầm lấy khung hình để đầu giường, đó là khoảnh khắc gái ôm đứa bé hôn môi, nụ cười rực rỡ, so với bất kỳ gái nào nhìn thấy trong một tháng này đều muốn xinh đẹp hơn, dĩ nhiên, so với người đẹp TV vẫn kém một chút, nhưng thèm để ý, làm sao nói cho biết đây?
tin , hiểu, mà đó là điều duy nhất phải làm để cho hiểu.
A Nhiêm bắt đầu buồn buồn vui, ăn vô ngủ được, mỗi ngày đều quanh quẩn ở cửa lớn nhìn về phương xa, ai biết nó suy nghĩ gì, đã qua ba tháng, bà chủ vẫn có trở lại, trong nhà giống như thiếu cái gì, là vui vẻ sao? Mỗi ngày ông chủ về đến nhà liền ôm một đống hình, cậu chủ nhỏ ngoại trừ khóc chính là khóc, cũng chơi với nó.
Phi Vân Bang cũng phái mọi người tra tìm các nơi, biết do bọn họ quá vô dụng, hay gái ẩn nấp đủ sâu, đến nay một chút tin tức cũng có, tất cả nơi có thể tìm đã tìm khắp nơi, thậm chí dán thông báo tìm người, cũng đăng tìm người radio, nhưng chị Thất muốn trở lại, cho dù thấy được, cũng sẽ để ý chứ?
Một năm sau…
“Cha, cha!”
“Đừng động!”
Người đàn ông bất mãn đè hai tay của đứa bé xuống, sau đó tiếp tục nghiêm túc xử lý công việc, đứa bé vui, ở đùi cha lăn lộn qua lại, nghe được tiếng cưa mở, lạp tức ghé đầu nhìn qua.
Ông chủ mang con làm, cũng phải là ngày một ngày hai rồi, Hàn Dục hề để ý: “Đại ca, đây là tập thể chúng ta đề nghị, ở biên giới Tân Cương, Mạc Hà thành lập căn cứ chế tạo vũ khí, vì Mạc Hà và Tân Cương là vùng đất vắng vẻ nhất, hệ số an toàn đạt tới 80%. xem trước một chút!”
“ xuống !” Lạc Viêm Hành thu nhận tài liệu, sau đó hạ lệnh đuổi khách, khuôn mặt đẹp trai còn như trước, rất tiều tụy, nhưng có bỏ lỡ công việc, càng kiên trì làm lỡ tìm người.
Hàn Dục lấy điện thoại di động đưa qua: “Cái này là trước kia chị dâu chăm sóc từng ly từng tý!” Hi vọng có thể nhờ vào đó giảm bớt một chút nỗi khổ tương tư, Trình Thất quá nhẫn tâm, đã hơn một năm, cũng nhớ nhung đại ca và đứa bé sao?
Lạc Viêm Hành để bút xuống, vẻ mặt nặng nề lấy di động mở ra, quả thật có ít video, có cái nhìn về phía tự nói, có cái đẩy ra ngoài tản bộ, cuối cùng ngừng ở tấm hình giải quyết vệ sinh cho , ngay cả xem cũng cảm thấy phát nôn, mà mặt gái nở nụ cười, chút nào ghét bỏ, động tác thành thạo khác thường, giống như một người mẹ hiền chăm sóc đứa bé, lúc nhìn đến dùng nước sạch lau cho thì trong nháy mắt nước mắt như vỡ đê, chỉ có Trình Thất mới có thể đối với như vậy.
Chỉ có Trình Thất vĩnh viễn cũng ghét bỏ , mọi chuyện suy nghĩ cho , khổ sở mệt mỏi nữa cũng lùi bước, giống như chỉ cần khỏe liền có thể thỏa mãn.
muốn tìm đến , mặc kệ trả giá bao nhiêu cũng phải tìm đến , nghĩ đến cái gì, cầm điện thoại lên : “Gần đây phải đài truyền hình có tiết mục giải trí rất nóng sao? Giúp tôi sắp xếp, tôi muốn tham gia! Căn dặn người phía dưới, cần tìm nữa.” Có lẽ đoán được ở nơi nào.
“Đến bây giờ chồng chị Thất cũng vẫn tìm người, các người chị Thất trở về sao?”
khan đài Truyền Hình, Ma Tử giọng hỏi Lộ Băng, hơn nữa hôm nay náo nhiệt, tới nhiều người, thính phòng cũng ngồi đầy, dĩ nhiên, Lạc Viêm Hành cũng bại lộ thân phận, đại đa số người đều vì thân phận thần bí và diện mạo của mà đến, biết Lạc Viêm Hành muốn biểu diễn cái gì chứ?
Người chủ trì hưng phấn khác thường, nhìn khán phòng : “Kể từ khi chương trình xây dựng tới nay, vẫn lần đầu tiên đối mặt với trường có nhiều người xem như vậy, nguyên nhân nha, dĩ nhiên có vị khách vô cùng thần bí tới bản đài, thân phận của ấy tương đối hiển hách, có câu là giàu có có thể sánh với quốc gia, quyền thế che trời, nhân vật như vậy tại sao lại ở chỗ này? Mà vì sao chuyên mục tiếp ấy? Chắc hẳn mọi người sớm quen thuộc vị khách này, nửa tháng trước, ấy đến các khu vực gặp nạn của Trung Quốc tặng món tiền khổng lồ gần chin tỷ rưỡi, vì chính là có thể bước lên khán đài này, ấy , hơn năm trước vợ của ấy rời khỏi ấy, ấy rất vợ mình, ấy muốn thông qua chương trình tìm kiếm vợ mình, có phải rất muốn hiểu chuyện xưa của họ hay ? Vậy do vị khách của chúng ta đích thân đến trường giải đáp trước khán giả xem truyền hình! Xin mời Lạc tiên sinh!”
“Bốp bốp bốp!”
Trong nháy mắt tiếng vỗ tay vang lên, tiếng reo hò liên tiếp, mặc kệ đối phương tới làm gì, dựa vào món tiền khổng lồ kia cũng tình hết sức chân thành cũng phải cho tiếng vỗ tay.
Người đàn ông xuất với hai mắt bịt kín rất quái dị, tới chính giữa khán đài mới cầm microphone : “Trước tiên cám ơn mọi người cho tôi cơ hội này, cũng hi vọng lúc này ấy có thể ngồi xem trước TV.”
“Lạc tiên sinh ngài yên tâm, cho dù ấy có xem nhưng tôi tin tưởng chuyện này cũng lan rộng cả nước, đồn mười, mười đồn trăm, ấy nhất định có thể nghe thấy, hay là trước chút chuyện xưa của các vị , để cho chúng tôi nghe chút về mối tình khắc cốt ghi tâm! Còn có vì sao ngài phải bịt kín đôi mắt?” Rốt cuộc là như thế nào lại có thể khiến cho người con lai dịu dàng đầy phong độ mê muội như thế? tiếc bỏ ra gần trăm tỷ tìm kiếm?
Lạc Viêm Hành cười, ngược lại có chút ưu thương, sau hồi khổ sở giãi bày : “ ra hơn hai năm trước, tôi vẫn còn là người mù, dĩ nhiên, điều bí mật này tôi nghĩ ngay cả cha nuôi tôi cũng biết, năm tôi sáu tuổi bị mù rồi, cũng bởi vì chuyện này nên lúc còn quen biết vợ tôi, ấy là đứa trẻ cha mẹ, tự lo xong, nhưng vẫn lựa chọn cứu tôi bị thương, khi đó ấy mới chin tuổi, luôn xin ăn ở đầu đường, vì tìm kiếm thức ăn cho tôi, thậm chí bị người khác đâm bị thương, khi đó chúng tôi sống chung được hai tháng, tôi rời khỏi Trung Quốc, lúc trở về là mười bảy năm sau, chúng tôi lại gặp nhay, tuy nhiên có lúc ấy rất vô lại, thích đầu cơ trục lợi, nhưng tôi biết ấy là hiền lành, tới năm, chúng tôi đăng kí kết hôn trở thành vợ chồng hợp pháp, ấy biết tôi nhìn thấy, cho nên những lúc rảnh rối miêu tả cho tôi nghe số đồ vật tôi cách nào tưởng tượng ra, đó là thời gian trước kia tôi sống vui sướng nhất, khi đó mang thai con của chúng tôi!”
Last edited by a moderator: 18/6/15
Friendangel2727 thích bài này.