1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại ca Xã hội đen “Cầm thú tinh khiết” - Toán Miêu Nhi (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 79: xa rời ( Đại Kết Cục 6) chưa beta

      Quả Trình Thất muốn từ chối, nhưng đối phương mong đợi như thế, cộng thêm tiếng chị dâu lúc nảy, gật đầu : "Tốt!" Nếm thử chút, lập tức hai mắt sáng lên: " tệ, về sau Salsa có lộc ăn rồi !" Sau đó bắt đầu ăn như hổ đói, quên mất bụng của mình cũng đói đến mức này, nghĩ đến cái gì, vừa há to miệng ăn vừa : "Hạo Vũ, tôi nhớ người xưa có cái gì hoa đến giờ phải hái, đừng chờ đến lúc cuối hoa tàn cành gãy, trong bụng tôi có nhiều chữ nghĩa, nhưng tôi tin cậu hiểu, về sau chăm sóc Salsa tốt, ấy là tốt, đừng giống như tôi, hiểu chưa?"

      hề cả ngày khóc sướt mướt, ngược lại cả ngày vẻ mặt sáng láng.

      Thấy mặt mày hớn hở, Khâu Hạo Vũ mặc cảm, nín hồi lâu mới : "Chị. . . . . . khó chịu sao?" Đến bây giờ cũng nhìn thấy khóc mịt mù trời đất, đổi lại những khác, sớm chết sống lại.

      Trình Thất bật cười: "Tôi đương nhiên khổ sở, nhưng khổ sở có ích lợi gì? Khổ sở ấy có thể tỉnh lại sao? Ngược lại còn làm cho người bên cạnh lo lắng, biết ? Năm đó cha của tôi chết, ngày thứ hai, các ông chú, bác liền đưa tôi đến thành phố F rồi, mình đưa mắt nơi xa lạ, nhưng tôi chỉ khóc có ngày, sau đó bắt đầu trộm đồ ăn của người khác, người ta đuổi theo, tôi liền chạy, chỉ biết khóc chết đói!" Đó là tác phong của kẻ yếu.

      Mặc dù chị dâu cười, nhưng Khâu Hạo Vũ lại cảm thấy sau nụ cười kia cất giấu bi thương, đột nhiên cảm thấy này rất đáng gờm, mạnh hơn , cho dù gọi tiếng chị cũng mất mát gì, gánh vác nổi.

      Có lẽ trải đời nhiều hơn .

      cũng có thể phấn chấn, có tư cách gì trầm luân? Cũng cười đứng lên: "Vậy mau ăn , chút nữa cùng nhau cho đại ca ăn!" Muốn nhìn thấu người, nhìn như rất khó, kỳ cũng khó, chẳng qua có cơ hội, nhưng nếu đại ca có thể tỉnh lại, như vậy ấy cảm thấy tai nạn lần này rất đáng giá.

      "Ừ, ra có thể mọi người hiểu tôi, xem như mọi người bị thương, tôi cũng có thể như vậy, làm người nha phải nghĩ đến tấm lòng, cậu đối với người ta tốt, tại sao hy vọng người ta đối tốt với cậu? Đừng luôn nghi ngờ tấm lòng của người khác, phải tất cả mọi người giống như mẹ kế của Lạc Viêm Hành!" húp sùm sụp hết chén mì to, nhanh chóng bước tới phòng ngủ.

      Khâu Hạo Vũ theo sát: "Trước kia là chúng tôi đúng, xấu ở sau lưng chị, hi vọng chị bỏ qua cho, so với chị, chúng tôi giống như đứa bé hiểu chuyện!"

      “Thông qua chuyện này, tôi tin lời xin lỗi của cậu!” Trước kia cũng cảm thấy bọn Hàn Dục quan tâm đến Lạc Viêm Hành được bao nhiêu, cho đến khi biết bọn họ cũng biết Lạc Viêm Hành là người mù, trước sau trung thành, hơn nữa cũng hết sức phối hợp với xử lý công việc cho Lạc Viêm Hành, giúp che giấu, có thể nhìn ra, bọn họ rất kính trọng chồng mình, cái này đáng giá lòng chờ đợi.

      Mười ngày sau…

      “Trời ạ, rượu đổi màu rồi!” nào đó nhìn chằm chằm vào nước rượu màu vàng trong thùng gỗ, hít khí lạnh, rốt cuộc trong thân thể có bao nhiêu độc tố? Cũng may di truyền, bọn họ con ngươi của Tiểu Hải có thể di động, nếu , biết cuộc sống sau này phải sống như thế nào, người bị hại dù sao cũng tốt hơn hai cha con đều là người mù.

      Lương Sách cũng mặt mày hớn hở gật đầu: “Thành công, tiếp tục nữa, trong vòng tháng nhất định có thể giải hết!”

      Khâu Hạo Vũ thở dài : “Thần y, bác Lương, ông là Hoa Đà đời, lợi hại, đến lúc đó có muốn theo chúng tôi trở về Long Hổ Hội hay ? Tuyệt đối trọng dụng!”

      “Tôi à, quen sống tự do, nhưng thích bỏ dở nửa chừng, nếu tiếp nhận, cũng buông tha, đến lúc đó tôi với các người, cho đến khi cậu ta tỉnh lại!” Ông phải nghiên cứu sách thuốc tốt, như vậy cũng có thể sống, mạng chưa hết.

      “Vậy cảm ơn bác Lương rồi!”

      Cứ như vậy, rất nhanh đến cuối tháng, độc tố bên trong thân thể hoàn toàn giải xong, nhưng người đàn ông vẫn có dấu hiệu tỉnh lại, Trình Thất chán chường cúi đầu đỡ cái trán người đàn ông, cả đời sao? Sư bá , có thể nghe được tiếng , muốn tăng thêm gánh nặng, lắc đầu : “ sao, em biết nhất định rất muốn tỉnh lại, em tin nhất định làm được, sư bá có thể nghe được chúng tôi chuyện, mặc kệ có nghe được hay , cho dù là cả đời, em cũng buông tha, chồng à, chỉ cần còn hơi thở, mà phải thi thể lạnh lẽo, em cũng rất thỏa mãn, nếu ở bên cạnh, em nghĩ em rất hoang mang, mất phương hướng, cho nên mặc kệ khổ sở thế nào, vì em và con trai, cũng phải cố gắng, chúng tôi đều chờ , có được ?”

      Lạc Viêm Hành đáp lại, giống như muốn vĩnh viễn ngủ say như vậy, lông mi cũng chưa từng rung động, bởi vì được chăm sóc chu đáo, vẻ mặt ngủ vô cùng bình thản, lồng ngực nhàng phập phồng, mặc dù rất trông mong có thể động đậy ngón tay, nhưng đành chịu.

      “Cốc cốc!”

      Trình Thất xoay người, xoa lung tung mặt chút, sau đó cười đứng dậy: “Được rồi, thời gian sớm rồi, chúng ta trở về thôi!”

      Khâu Hạo Vũ nhìn nước mắt lau còn chưa khô, đáy lòng co rút đau đớn, nhưng cũng vạch trần: “Tốt!”

      Ở cửa Trình gia trang sớm bị vây tới giọt nước chảy lọt, mười ông già chống gậy ngóng nhìn những người khác có thể chết sống lại, bình an trở về, sau khi thấy Trình Thất lắc đầu, mọi người cúi thấp đầu xuống, Tiểu Lan đưa đứa bé tới: “Nó rất nhớ chị!”

      nào đó nhận lấy đứa bé, mới có ba tháng, trắng trẻo mập mạp rồi, sau khi trở lại phòng ngủ, đặt đứa bé ở bên cạnh người đàn ông: “ xem, đây chính là con trai của chúng ta, có phải rất đẹp hay ? Lúc vừa chào đời rất khó coi, nhăn nhúm, da đỏ đỏ, tại tốt rồi, khuôn mặt bé trắng như tuyết, bao lâu, nó mọc răng, sau đó bắt đầu gọi mẹ, kêu cha, tỉnh lại để nghe nó gọi cha đúng ?”

      Đứa bé mở mắt to tròn vo nhìn chằm chằm Trình Thất vẫn nhúc nhích, ngoài trừ mặt mũi, hình dáng giống cha, con người đen tuyền vô cùng giống mẹ, sợi tóc đen nhánh mềm nhũn, hơi xoăn tự nhiên, khóc làm khó, le lưỡi nhìn mẹ.

      A Nhiêm chậm rãi bò đến đầu giường, nhìn chủ nhân thường ngày mất sinh khí, rất đau thương chống đỡ cằm ở cạnh gối, đầu lưỡi quét qua khuôn mặt bé của đứa bé, giống như giúp chăm sóc đứa bé.

      Trình Thất thấy người đàn ông đáp lại, thở dài : “ tỉnh dậy cũng sao, em dạy dỗ nó!” Thấy bộ dáng A Nhiêm còn hơi sức, tiến lên đẩy thân thể nó ra: “Mày ngủ , cần ở đây, tao cũng quấy rầy mày! ngủ , ngoan!”

      Quả A Nhiêm rất mệt mỏi, ngoan ngoãn xoay người bò lên lầu ba, xem ra sau này chủ nhân nhà này phải thay đổi người, đúng, phải có ba chủ nhân.

      Sắp xếp cho Lương Sách xong, Trình Thất cũng có nghỉ ngơi, ngày thứ hai liền đến phòng làm việc của Lạc Viêm Hành, đối với bên ngoài tuyên bố Lạc Viêm Hành bị trọng thương, đứng hành động bất tiện, tất cả do người vợ toàn quyền phụ trách, người bên ngoài nghe được quyền to vẫn do Lạc Viêm Hành nắm giữ, liền có ý khác.

      “A Lãng Cách, tại sao bác ở chỗ này?” Vừa tới phòng làm việc, nhìn thấy người nghe vẫn muốn lật đổ chồng mình đứng ở bên trong, đột nhiên có chút khẩn trương, bởi vì ông ấy biết Lạc Viêm Hành bị bệnh.

      A Lãng Cách thêm gì, vì công việc chung, lấy ra xấp tài liệu : “ cần đề phòng, tôi phải loại người bỏ đá xuống giếng, xem qua tài liệu thời gian trước xử lý, đề nghị của rất tốt, nhưng dù sao cũng biết cấu trúc tổng thể của Long Hổ Hội, cho nên cũng bị bác bỏ, phải biết Long Hổ Hội giống với Phi Vân Bang, thế lực gần như có thể trải rộng khắp các quốc gia, đề nghị của quá thu hẹp, chỉ đề nghị cần tăng cường số sòng bạc ở Macao, nhưng Long Hổ Hội kiếm tiền cũng phải song bạc ở Macao, mà là súng ống đạn dược! ”

      Trình Thất thở phào nhõm, khiêm tốn học hỏi: “Tôi biết là súng ống đạn dược, tôi xem ghi chép giao dịch của các người lúc trước kia, hàng năm phải giao dịch sáu trăm ngày khẩu súng ở Trung Quốc…”

      “Sai rồi, riêng gì Trung Quốc, còn có Đức, Australia, Mỹ và bảy quốc gia lớn khác, chúng ta cũng phải làm ăn với xã hội đen, việc cần làm là thu mua toàn bộ số lượng súng ống đạn dược, càng nhiều càng tốt, dĩ nhiên, Trung Quốc là chủ yếu, chỉ cần có hàng, nhất định muốn thu mua, Long Hổ Hội tuyệt đối sợ bán được!”

      Trời ạ, cần nhiều như vậy: “Nếu như là vậy, vậy căn cứ lưu trữ hàng của chúng ta có thể quá hay ?”

      xem cái này!” A Lãng Cách đẩy tài liệu liên quan đến Ấn Độ tới trước: “Tôi có suy nghĩ qua, tuy Ấn Độ nhiều người, diện tích rộng nhưng so với những quốc gia khác, tương đối nghèo khổ, chọn địa phương này làm căn cứ trữ hàng, bảo đảm an toàn, hơn nữa có thể trữ hàng và giao dịch với các nước khác, về phần Trung Quốc, tôi đề nghị ở Tân Cương khai thác nơi hẻo lánh làm căn cứ, thu mua chỗ đó, cảm thấy thế nào?”

      Trình Thất ngờ đối phương đề nghị như vậy, lập tức cười : “Tân Cương diện tích quả , hơn nữa dân số nhiều, cơ hội kiểm tra cũng , tôi đồng ý!” Xem ra A Lãng Cách phải chuẩn bị lật đổ , ngược lại ông ta còn nghĩ tài hoa của , là chuẩn bị tiếp nhận sao?


      Chương 79: xa rời (Đại Kết Cục 7) chưa beta

      "Trong vòng tháng, phải quen thuộc cấu trúc tổng thể của Long Hổ Hội cặn kẽ, ví dụ như nước nào có sản nghiệp của chúng ta, những thứ này bọn Hàn Dục bọn họ giúp , về phần tôi. . . . . ." Ông già lấy ra cái hộp chi phiếu "Nơi này là tôi giữ lại để dành gần hơn mười năm, vốn là cũng thuộc về Long Hổ Hội, tại trả lại cho Bang hội, Trình Thất, hi vọng đừng để cho tôi thất vọng, tôi tin tưởng !"

      "Chuyện này. . . . . . Cám ơn bác, cám ơn!" Trình Thất nuốt nước miếng, nhiều tiền như vậy, trời ạ, cũng gần nghìn tỷ, trước kia quả A Lãng Cách có bản lãnh độc lập làm vua, mặc dù biết tại sao ông ta muốn làm như vậy, nhưng biết ông ta lòng đối với Long Hổ Hội.

      A Lãng Cách thở dài: "Cũng phải cho , cám ơn tôi làm chi? ngờ gặp phải chuyện như vậy, chúng tôi cũng giúp , làm rất tốt!"

      tuyệt đối thể để cho chồng sau khi tỉnh lại hai bàn tay trắng, có thể rất mệt mỏi, nhưng đủ thời gian, có lời oán than, cũng muốn nhìn chút có mình, bọn Ma Tử có thể chống đỡ cho Phi Vân Bang hay , quản lý Long Hổ Hội có thể có rất nhiều chỗ tốt, ví dụ như thỉnh thoảng kéo Phi Vân Bang chút, đưa qua chút vụ buôn bán Phi Vân Bang có thể làm được, xem như là Lạc Viêm Hành đưa thù lao cho rồi.

      Hôm nay mục tiêu chính là người đàn ông tỉnh lại, Phi Vân Bang nhất định ngồi ngang hàng cùng Long Hổ Hội, có kinh nghiệm quản lý Long Hổ Hội, tương lai giải quyết việc mở rộng Phi Vân Bang cũng thành thạo, chừng đây là trời cao tặng cho cơ hội, thấy A Lãng Cách muốn , vội vàng đứng dậy kêu: "A Lãng Cách!"

      "Hả? Còn có việc?" Ông già hiểu quay đầu.

      Trình Thất rất cảm động nhếch miệng cười : "Con để cho bác thất vọng!"

      A Lãng Cách nghe vậy gật đầu cái, sau đó cười phất tay .

      nào đó ôm chặt cái hộp, vẫn nhìn phòng làm việc, lần đầu tiên có phòng làm việc riêng lớn như vậy, bên trong còn có mùi vị của chồng, cho khích lệ lớn lao, mấy ông già này tuy là thủ hạ của Lạc Viêm Hành, ở trong mắt , xem bọn họ là cha, đều là người ơn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

      Giả vờ cầm lên mắt kính mang vào, soi gương, mặc tây trang, tóc ngắn đuôi sam, có mấy phần phong cách tinh thương trường, thậm chí có chút quen, nhưng Long Hổ phải là Phi Vân Bang, tham gia các loại hội nghị lớn, chẳng lẽ muốn mặc quần cộc, áo T-shirt, mang dép lê sao? Dĩ nhiên thể, có sức thuyết phục.

      Trừ khi chính mình tạo dựng lên, những người này quen với vẻ ngoài đạo mạo, tới bàn làm việc, vừa muốn mở ra tài liệu bàn, nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Hàn Dục nhìn : “Có chuyện gì sao?”

      Hàn Dục chớp mắt mấy cái, đây là Trình Thất sao? Quả khác nhau trời cực, cho đến khi có động tác vén chân, mới xác định đây là Trình Thất, ràng là quen mặc như thế, tội gì làm khó mình? Đại ca đáng để cho làm như vậy sao? Gật đầu : “Nếu muốn thay thế đại ca, vậy chị nhất định phải học thuộc tiếng , tiếng Pháp, tiếng Nga, muốn ở Ấn Độ khai thác, phải hiểu tiếng Ấn Độ! Những thứ này tôi tìm thầy dạy cho chị!”

      “Được!” có khoa trương từ chối, ngược lại bộ dáng học rất tốt, sống đến già học đến già nha, những thứ này đều giúp quản lý Phi Vân Bang trong tương lai.

      “Có thể rất mệt mỏi, ngày mai có bốn cuộc hội nghị, gặp gỡ bảy khách hàng, sau đó mời bốn khách hàng ăn cơm, mười giờ tối mời vị tiên sinh này hộp đêm, đều phải tự mình !” Mở ra loạt thông tin của khách hàng: “Mười hai giờ khuya bắt đầu học tiếng hai giờ, chị có nhiều kiến thức nền tảng, sở dĩ phải tốn sức hơn chút, nhưng tôi tin có công mài sắt, có ngày nên kim, sáng ngày mốt năm giờ phải Macao kiểm tra…”

      Gần như ra lộ trình công việc bảy ngày, mỗi ngày cũng chỉ có ba giờ nghỉ ngơi, hiểu : “Về sau cũng phải như vậy?”

      tháng có ngày nghỉ phép!”

      Chuyện này có muốn để cho người ta sống hay : “Trước kia Lạc Viêm Hành đều như vậy?” đúng, dường như mỗi ngày Lạc Viêm Hành đều dáng vẻ rất rỗi rãnh.

      Hàn Dục lắc đầu: “ phải, nhưng chị thay thế ấy, hơn nữa phải chị cũng muốn nâng cao bang hội sao? Đại ca ấy… Trước kia nhìn thấy, cho nên lượng công việc tương đối , nếu Long Hổ Hội sớm nổi tiếng khắp nơi rồi!”

      ra là như vậy, nhún vai : “ sai, tôi muốn làm tốt hơn ấy, thành vấn đề!” phải ngày ngủ ba giờ sao? Chỉ cần người đàn ông kia tỉnh lại, có thể giải thoát, vấn đề là cậu phải an bài cho tôi chút thời gian quản lý Phi Vân Bang chứ? Chẳng lẽ vẫn còn lo lắng tóm thâu Long Hổ Hội? Cố ý để cho nhúng tay Phi Vân Bang.

      Cho dù nguyên nhân gì, cũng có quyền phản đối, sao cả, tin tưởng bọn Ma Tử.

      Ngày thứ nhất tan việc là sau hai giờ, về đến nhà, thấy Tiểu Lan dỗ con trai khóc đến thất thanh, đau lòng qua an ủi: “Thế nào? Tại sao khóc lợi hại như vậy?”

      biết vì sao, tháng trước nó bú sữa mẹ, nhưng kể từ lúc chị chăm sóc nó đêm, phải vo cùng bất đắc dĩ nó bú sữa của bà vú, chị mau cho nó bú !”

      Sức cùng lực kiệt, Trình Thất thương nhận lấy: “ nghỉ ngơi , ngày mai năm giờ nhớ tới đón, vất vả cho rồi!”

      Tiểu Lan khoát tay: “Chuyện này có gì vất vả đâu? Cũng coi là nửa con trai của tôi rồi, sau này chị yên tâm xử lý công việc của chị, tôi chăm sóc nó, tôi đây!” Mệt mỏi quá.

      Trong phòng ngủ yên tĩnh, chỉ có tiếng trẻ nít bú sữa mẹ, Trình Thất ôm đứa bé ngủ mê man ngồi ở sô pha, người đàn ông nằm ngủ yên giường, sau khi đứa bé ăn no cũng khóc nữa, cũng ngủ theo mẹ.

      “Reng reng reng!”

      “Ừm!”

      mở con ngươi khô khốc, năm giờ sao? Vẫn hâm mộ những người đứng ở tầng cao nhất, ra hề tốt như trong tưởng tượng nhỉ, đặt đứa bé ở trong xe nôi, tới đầu giường xoa bóp toàn thân cho chồng mười phút, trở mình mấy lần, sau đó kiểm tra như lúc trước, cầm lấy cái bô tiến lên chờ đợi đối phương bài tiết: “Em phải công ty, hôm nay còn phải gặp rất nhiều khách hàng, buổi chiều trở về giúp ngoài, để cho người khác nhúng tay làm đâu!”

      Lạc Viêm Hành là người rất sợ mất mặt, khẳng định muốn người khác nhìn thấy bài tiết như thế nào, chừng vì chuyện này cũng muốn tỉnh lại, loại bỏ bất kỳ nguyên nhân nào khiến muốn thức tỉnh.

      Trước khi , khom lưng ấn lên nụ hôn môi mỏng: “Em đây, chin giờ trở về đút dịch dinh dưỡng cho , nhớ nghĩ tới em!” ngờ mình cũng hề xúc động, hay là trưởng thành?

      Thời gian qua mau, thấm thoát nửa năm, vào đầu mùa hè, ngoài nhà tiếng ve sầu nổi lên bốn phía, so với ngày trước, người giúp việc trong nhà tăng thêm rất nhiều, hơn nữa mọi người đều giỏi dang hiếm có, phụ nữ chiếm đa số, ngay cả người quét sân cũng hai ba người, bốn phía nhà trồng đầy hoa cỏ, mấy cây hòe, tươi tốt nấp rất nhiều côn trùng, làm gian tĩnh lặng sống động ít.

      Trong phòng lớn chỉ có mà có mười mấy chiếc xe nôi em bé, đồ dùng trẻ nít có thể tùy ý nhìn thấy, đứa bé chin tháng có thể bò xung quanh, thỉnh thoảng còn có thể gọi mẹ mơ hồ , trừ những món đồ chơi, A Nhiêm trở thành bạn bè duy nhất của con trai , cha thể chuyện, mẹ thể gặp thường xuyên, mặc dù có thể nhìn thấy, cũng chỉ có vào ban đêm.

      Để tránh cho đứa bé gây tổn thương đến người đàn ông, có phòng trẻ độc lập, mẹ là người phụ nữ rất thành công, vô cùng lợi hại, nhưng nó biết, mỗi ngày đều rất mệt mỏi, dì Tiểu Lan , từ trước đến nay mẹ trang điểm, nhưng vì che giấu mắt quầng thâm, mỗi ngày mẹ đều phải trang điểm.

      Nhìn cha nằm ở giường, tại sao cha vẫn thích ngủ? Nó hiểu, chỉ biết cha vẫn như vậy, cũng may nó có thể nhìn thấy mỗi ngày.

      A Nhiêm thấy đứa bé ị ra, vội vàng ngoáy cái đuôi lên kéo tới ngoài cửa, tránh để thối khắp nơi.

      “A Nhiêm ngoan!”

      Tiểu Lan vỗ vỗ đầu A Nhiêm giống như khen ngợi, sau đó bắt đầu dọn dẹp, bất đắc dĩ nhìn người đàn ông vẫn còn ngủ say, rốt cuộc lúc nào mới có thể tỉnh lại? Chị Thất bảo tránh chuyện với Lạc Viêm Hành, chỉ sợ sai cái gì, làm cho người đàn ông này muốn tỉnh lại, nếu quả như vậy, rất thất vọng, mỗi ngày chị Thất làm việc rất mệt mỏi, mặc kệ như thế nào cũng nên tỉnh dậy chứ?

      Đứa bé ôm thân thể tròn tròn của A Nhiêm, lắc lư giày xéo, mặc kệ nó làm cái gì, A Nhiêm cũng trách nó, bàn tay bé dùng sức nắm da con trăn, có lúc cẩn thận đâm chọt vào mắt, A Nhiêm cũng để ý, món đồ chơi tốt như vậy chỗ nào tìm?

      A Nhiêm lắc đầu cái, tại sao đâm ánh mắt của nó? Rất đau, trông chừng tên quỷ này vô cùng tiêu hao thể lực, hơi chú ý cũng biết chạy đâu, dĩ nhiên, nó cũng oán trách, là bọn họ cho nó sinh mạng, cho nó thức ăn, cho nó sống trông gian tốt đẹp, nơi này chính là nhà của nó.

      Mỗi người đều là người nhà của nó, hơn nữa nữ chủ nhân lá gan của nó càng lúc càng lớn đấy.
      Last edited by a moderator: 16/6/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 79: xa rời (Đại Kết Cục 8-) chưa beta

      nơi khác, trong phòng họp Long Hổ Hội, Trình Thất lạnh lùng nhìn người đàn ông ngồi đối diện, ngồi đúng tướng ngồi, đứng đúng tướng đứng, lên cầu rất vô lễ, khẽ cười tiếng, tay ném bút ra, ngửa đầu đưa tay thô lỗ giật cúc áo sơ mi, cởi áo khoác xuống, xắn ống quần, bắt chéo chân, dựa vào thành ghế, cười tà : "Ông chủ Hách có thể quá làm khó người khác hay ?" Lưu manh, người nào chưa làm qua.

      Người đàn ông thể tin được này thoạt nhìn rất đứng đắn cũng có dáng vẻ lưu manh như thế, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã: "Tôi cũng có ý gì khác, chỉ muốn tự làm tự ăn, muốn chịu ràng buộc của Long Hổ Hội các người, hơn nữa tại sao các người nhất định mỗi tháng chúng tôi trích ra hai phần mười thành quả cho các người?"

      Trình Thất đung đưa chân , nhún vai : "Chúng tôi có năng lực này, Ông chủ Hách, ông suy nghĩ chút, nếu tất cả bang hội cũng dựa vào chúng tôi, chỉ có ông ngoại lệ, như vậy những người khác đồng ý sao? chẳng phải Bọn họ cũng muốn tự làm tự ăn ?"

      "Nhưng tôi biết tại sao các người muốn làm như vậy? cảm thấy rất ngang ngược sao?"

      Hàn Dục buồn cười, Trình Thất này, với Bụt mặc áo cà sa, với ma mặc áo giấy, hơn nữa đầu óc vô cùng thông minh, rất kiên nhẫn, nếu là đại ca, nhất định được trực tiếp dẹp luôn, nhưng Trình Thất giống, nghĩ hết mọi biện pháp thuyết phục, lấy đức thu phục người, nửa năm qua, sắp xếp bang hội ngay ngắn ràng, thỉnh thoảng xảy ra mấy lần sơ sót, cũng bị bọn họ khắc phục lại, cái này rất dễ dàng.

      "Ngang ngược? Ông chủ Hách, đây phải là tác phong giặc cướp, Long Hổ Hội là bang phái lớn đứng đầu thế giới, duy trì đứng đầu phải dễ dàng như vậy, nếu muốn giữ được danh hiệu này, đầu tiên tuyệt đối diệt sạch người có tham vọng, bao nhiêu người cố gắng lật đổ chúng tôi ? Nhưng bọn họ làm được sao? Có câu , người nên có tâm phòng bị, biện pháp duy nhất của chúng tôi chính là từ chối khác bang muốn tăng cường thực lực!"

      "Ha ha, vô cùng buồn cười ! Tôi có thể hiểu thành đây là biểu tự phụ của các người ? Nếu quả có bản lãnh, còn sợ bị người khác lật đổ?"

      Trình Thất giận quá hóa cười: "Vậy ông cứ xem như chúng tôi tự phụ là được rồi!"

      ". . . . . . Vô lại!" Người đàn ông hung hăng nện cái búa bàn, nổi trận lôi đình.

      "Ông chủ Hách, tôi có thể trực tiếp cho ông biết, gia nhập, xem như chống đối với Long Hổ Hội, dĩ nhiên cũng khiến cho bang hội khác sinh lòng đố kị, cần chúng tôi ra tay, bọn họ cũng để cho ông còn đường để , hơn nữa trở thành đồng bọn của chúng tôi đối với ông hề có chỗ tốt gì, nhưng ít ra các bang phái khác dám ngay mặt lấn áp ông, tôi có thể cam đoan với ông, khi bên ông xảy ra chuyện hoặc tuân thủ pháp luật, Long Hổ Hội tuyệt đối cũng thể thấy chết mà cứu, dĩ nhiên, ông muốn tìm chết, chúng tôi cũng đành chịu, em nào bị bắt, hoặc đắc tội với bọn cớm, chúng tôi nắm chắc 100% giúp ông giải quyết, mỗi tháng chỉ muốn hai phần mười thu hoạch của các người, rất có lời phải sao?”

      Người đàn ông vô cùng tức giận, vốn cố gắng thuyết phục này, xem ra làm được rồi, hơn nữa sai, dựa vào núi lớn này, vấn đề là ông ta căn bản có chỗ dùng Long Hổ Hội, mỗi tháng đưa tiền vô ích, nghĩ thế nào cũng cảm thấy uất ức: “Các người muốn lý lẽ?”

      Trình Thất lắc đầu: “Chúng tôi có cách nào lý lẽ với ông, dung túng nhà ông, hôm nay bang hội phụ thuộc vào Long Hổ Hội cũng muốn tạo phản, ông chúng tôi có thể dung túng sao?” Thấy người đàn ông vẫn đồng ý, Trình Thất cũng cảm thấy Long Hổ Hội làm như vậy quá thiếu đạo đức, biết có bao nhiêu bang hội tìm đến gây phiền toái, nhưng tại Lạc Viêm Hành làm như vậy, có lựa chọn khác.

      Cuối cùng người đàn ông vẫn khuất phục: “Được, chẳng qua tôi muốn cho các người biết, làm như vậy hoàn toàn có ý nghĩa, tuy các người vô duyên vô cớ ép buộc đóng phí, tiếng oán nổi lên bốn phía, phải biết những đồng tiền này đều do chúng tôi dùng mạng đổi lấy, sớm muộn gì có ngày tất cả bang hội liên hợp lại, đến lúc đó để tôi xem các người làm thế nào!”

      Đúng vậy, ngày đó tương đối đáng sợ, Trình Thất sờ sờ cằm, có lẽ phải phá vỡ tiền lệ, sửa đổi chính sách chút, sau khi chờ người đàn ông khỏi, mới nhìn đám người Hàn Dục : “Ông ta phải có lý, có lẽ chúng ta phải suy tính đổi lại cách giải quyết vấn đề này!”

      “Cách gì?” Bạch Diệp Thành giơ tay hỏi đầu tiên.

      “Các người nhìn trước mắt là như vậy, những bang hội bị buộc gia nhập Long Hổ Hội, trong lòng tích luỹ ít thù oán, ra chúng ta có thể hoá giải vui trong lòng bọn họ!” Sau khi mọi người đều nhìn tới, sửa sang lại quần áo chút, tiếp: “Chúng ta có thể thả bọn họ, để cho bọn họ tự duy trì chính mình !”

      “Cái này thể nào chứ? Là ý của Hội trưởng sao?”

      “Ngộ nhỡ bọn họ liên hợp lại làm thế nào?”

      “Đúng vậy, tuyệt đối thể thả hổ về rừng!”

      Trình Thất tính trước, lắc đầu cái: “Các người nghe hiểu ý của tôi, trước tiên để mặc cho bọn họ, chúng ta có thể để cho bọn họ nếm thử chút có Long Hổ Hội che chở có hậu quả gì, để cho bọn họ cam tâm tình nguyện gia nhập!”

      ông già vỗ bàn: “Đúng vậy, những năm này Long Hổ Hội luôn bị chửi bới, mặt cũng còn vinh quang, trước tiên thả bọn họ, sau đó tìm người đả kích bọn họ, Long Hổ Hội giải quyết đả kích, để cho bọn họ tới cầu xin chúng ta, về sau bang hội thành lập muốn gia nhập, cũng có thể dùng cách công kích bọn họ, để cho mọi người biết, Long Hổ Hội là bến cảng an toà nhất cho bọn họ, kiếm vốn là phải mất tiền, hai phần mười mua phần an toàn, nếu là tôi…. Tôi cũng nguyện ý!”

      sai, nhưng phải sau khi bọn họ gia nhập liền thuận buồm xuôi gió, phải có đả kích lại, các người muốn ăn , cũng phải bỏ ra chút hành động, mặc kệ gia nhập hay gia nhập, thỉnh thoảng cũng phải chèn ép, sau đó do Long Hổ Hội ra mặt giải quyết, như vậy bọn họ mới có thể càng thêm tin tưởng những người đó cũng phải do chúng ta phái ra!” Càng ngày Trình Thất càng nể phục mình rồi, cái đầu này tốt.

      “Nhưng làm như vậy có thể quá thiếu đạo đức hay ?” Bạch Diệp Thành mở miệng.

      Trình Thất khinh bỉ : “Vừa muốn lấy tiền người ta, vừa muốn bị chửi bới, thiếu đạo đức hơn sao? Như vậy ít ra bọn họ cũng mắng chúng ta nữa, thường xuyên tìm đến gây phiền toái, còn phải đối ca công tụng đức của chúng ta, danh tiếng Long Hổ Hội cũng tăng nhiều; các người phải biết, thế giới có chuyện tuyệt đối, ngộ nhỡ ngày nào đó Long Hổ Hội gặp phải nguy cơ, theo tình hình tại, các người bọn họ ra tay cứu giúp sao? Tôi cho các người biết, thể nào, ngược lại còn có thể cùng người đẩy tường sập, nhưng làm theo lời tôi, bọn họ sợ Long Hổ Hội ngã xuống, có cảng cho bọn họ tránh gió, lòng người bàng hoàng, như thế nào cũng kéo tới!”

      “Các người cảm thấy ý định này như thế nào?”

      “Tôi cảm thấy rất tốt, đúng!”

      “Chúng tôi cũng đồng ý!”

      Mọi người nhất trí tán thành, Hàn Dục : “Nếu có ý kiến, vậy tôi thương lượng với quản các nơi khác, nếu bọn họ cũng đồng ý, cứ dựa theo biện pháp của Trình đại diện thực !”

      Lần đầu tiên Trình Thất lật đổ chính sách trước kia của Long Hổ Hội, hơn nữa được đồng ý, điều này cái gì? có thể làm tốt hơn so với Lạc Viêm Hành chứ, thoả mãn hư vinh trong lòng, ngày hôm nay tâm tình tệ, về đến nhà liền kịp chờ đợi ngồi vào đầu giường, thuật lại buổi hội nghị sót chữ: “Hơn mười bang hội phái Ông chủ Hách đại diện đến đòi công đạo, kết quả thế nào? Còn phải bị em đánh về nguyên hình? Dĩ nhiên, làm như vậy đúng là loại biểu tự phụ, cho nên em lật đổ đề nghị của , chỉnh đốn Long Hổ Hội lần nữa, hơn nữa bọn họ cũng đón nhận ý kiến của em, em biết bây giờ nhất định rất tức giận, ai bảo có bản lãnh phản đối? muốn Long Hổ Hội bị thay đổi hoàn toàn, em đề nghị sớm tỉnh lại tốt hơn!”

      “Hôm nay tâm tình chị Thất tệ nha!” Tiểu Lan ôm đứa bé tới lui.

      “Ừ, tạm được, Tiểu Lan, hôm nay thằng nhóc thối có ngoan ?” xong cũng hào hứng ôm tâm can bảo bối vào trong ngực, hung hăng hôn cái: “Bảo bối của mẹ, hôm nay có nhớ mẹ ? Hôm nay có ngoan hay ? cho mẹ biết, có ngoan hay ?”

      Đứa bé hươ tay múa chân nhếch môi: “Ngoan!”

      “Ha ha, sao lại mặt dầy như thế? Tự mình khen mình, kêu cha mau dậy , cục cưng, gọi con!” Đưa đứa bé bò đến bên gối đầu người đàn ông.

      giống như đứa bé cũng quen rồi, vểnh cái mông bọc tã giấy to vỗ mặt cha: “Hì hì!”

      Trình Thất vội vàng ngăn cản: “ cho khi dễ cha, gọi cha, học theo mẹ, cha!”

      Đùa hơn mười phút, đứa bé mới ý tứ gọi tiếng, phát rất chính xác, nhưng Trình Thất nghe hiểu được, nâng đầu chồng lên, cố nén lỗ mũi ê ẩm, vui mừng : “Nó gọi cha rồi, còn muốn ngủ bao lâu? Nằm như vậy, cũng khó chịu sao? Em nhìn cũng phát chán, con trai còn chưa có nghe được giọng của , rất lâu em cũng chưa nghe qua, sắp quên rồi!”

      “Cha…………. Cha……………” Đứa bé cũng nắm sợi tóc người đàn ông, có lần đầu tiên, có lần thứ hai, giống như gọi thành nghiện, vừa cười to ha ha ha vừa gọi.

      Chương 79: xa rời (Đại Kết Cục 9) chưa beta

      Tiểu Lan đưa ra che miệng lại nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ, sau đó đứng ở cửa cầu thang nén tiếng khóc, chưa từng nhìn thấy chị Thất khóc ở trước mặt Lạc Viêm Hành, lúc nào cũng vui vẻ, giống như nhìn về phía người bình thường, mà chị Thất càng như vậy chị càng khó vượt qua, cho dù thỉnh thoảng phát tiết mắng mấy câu cũng được, nhìn rất đau lòng.

      Bác Lương cũng có thể cả đời, mấy lần cầu Chị Thất buông tha, để cho yên ổn xuống mồ, chị đều từ chối, mọi người Chị Thất rất ích kỷ, động lòng người nha, làm sao ích kỷ? Có lẽ ở trong lòng Chị Thất, tiếp nhận nổi Lạc Viêm Hành chết ? Cho nên vẫn phản kháng, ràng mệt mỏi như vậy, lại biểu có sao với người khác.

      Chị Thất thay đổi bọn họ đều nhìn thấy, vì giúp Lạc Viêm Hành giữ gìn địa vị, vẫn ép buộc mình tự làm chuyện muốn làm, tình chân thành tha thiết như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

      Xuân thu đến, khắp núi đồi trở nên vàng rực, bên cạnh mặt hồ trong veo tháy đáy, tóc dài xõa vai, mặc đồ công sở tay ngắn màu xám tro đơn giản, so với lúc ban đầu, gương mặt thịt ràng lõm ít, gầy gò đến nổi gió thổi bay bất cứ lúc nào, còn xinh đẹp nữa, thậm chí sắp ba mươi tuổi, ra chưa tới hai mươi tám tuổi, gầy như que củi, chỉ có ánh mắt kia luôn toát ra thông minh.

      Bãi sậy thỉnh thoảng điên cuồng vỗ vào nhau, đứa bé mập mạp tuổi lẻ năm tháng có thể lại mình.

      Trình Thất ôm con trai, ngồi ở bên cạnh xe lăn, cảm thụ gió mát ngày mùa thu quất vào mặt, nghiêng đầu tựa vào bả vai người đàn ông: "Trời chiều có phải rất đẹp hay ? Đáng tiếc bọn họ em thay đổi rồi, sao, chỉ cần về sau ăn nhiều là được, chồng à, chúng ta còn chưa có xem trời chiều cùng nhau đấy ? xem, mặt trời sắp xuống núi rồi, chung quanh sườn núi lá cây đỏ, nơi này là vùng ngoại ô, còn có mấy con Bạch Hạc, bọn chúng đứng ở nơi đó lâu rồi, có phải rất hâm mộ gia đình ba người chúng ta hay ? Tiểu Hải biết , biết gọi được rất nhiều người, ông nội, mẹ, cha, dì, chú, cậu, bác, rất nhanh chuyện được với chúng ta rồi, có phải rất vui hay ?"

      Người đàn ông ngồi yên tĩnh, vóc dáng vẫn giống như trước kia, có thể thấy được chăm sóc rất tốt.

      "Sư bá chỉ cần có thể tỉnh lại là có thể nhìn thấy được, bầu trời màu xanh dương, áng mây màu trắng, màn đêm màu đen, máu màu đỏ, rèm cửa sổ trong nhà màu tím, phát màu sắc rất kỳ diệu, kết hợp lại với nhau, rất đẹp, tại bang hội rất ổn định, có ai đến gây phiền toái nữa, bọn họ cũng thể chờ đợi muốn gia nhập vào chúng ta, đề nghị của em rất thành công, tại Phi Vân Bang cũng ngừng phát triển, vươn ra Châu Á rồi, tại mở rộng đến Nhật Bản và nước Pháp rồi, bọn họ xem kỹ mấy vùng đất ở Pháp, quyết định thu mua, còn nữa, em cũng muốn con , chúng ta cũng rất thương nó, Tiểu Hải là bảo vệ nó, công chúa của chúng ta nhất định vô cùng xinh đẹp, tất cả mọi người hâm mộ, con bé muốn cái gì, chúng ta cho nó cái đó, có được ?” có nhìn , nhìn chằm chằm mấy con hạc tự lẩm bẩm.

      Mọi người , kỳ tích xảy ra vào lúc bất ngờ, buồn ngủ quá, có lẽ trong núi có Thần Tiên, chỉ cần vừa thức giấc, người đàn ông đưa tay ôm , nghĩ như thế, nhắm mắt ngủ.

      biết trải qua bao lâu, tiếng động trong ngực đánh thức , khẽ mở mắt, ra là đứa bé muốn ị, quay đầu nhìn về phía người chồng vẫn có nhúc nhích, cười tự giễu: “ xem em rất ngốc, lại còn tin tưởng chuyện hoang đường trong núi có thần tiên! cần gấp gáp, đợi lúc nào có thể tỉnh lại, em đâu cũng mang theo , lễ Giáng Sinh này chúng ta thể Toà thánh Vatican, vậy tháng sau cùng nhé? Tháng sau vừa đúng đến Italy làm việc, em xin nghỉ mười ngày xả stress chút, được ? chính là chấp nhận!”

      Lại tháng nữa trôi qua, cả gia đình vui vẻ lên đường Toà thánh Vatican, lần đầu tiên Tiểu Hải xa nhà, đặc biệt hưng phấn, đường theo rất nhiều người, Phi Vân Bang cũng chỉ có mình Tiểu Lan ở , mọi người thận trọng mang người đàn ông ngủ mê man lên máy bay, như vậy còn du lịch cái gì?

      Ban đầu Lương Sách đồng ý nhưng thấy Trình Thất rất khát vọng cũng phải đồng ý, ông ta phải tự mình trước mới yên tâm.

      Toà thánh Vatican vẫn như cũ hề thay đổi, sau khi Trình Thất đặt chân đến làn nữa, rất hoài niệm, mang theo chồng và con trai bố trí vào trong phòng khách sạn từng ở, sau đó chuyện làm ăn với người khác, dọc theo đường đều rất bình thường, từ La Mã trở lại khách sạn, cũng có gì khác thường, nhất định phải giữ bình tĩnh.

      Đứa bé được Tiểu Lan ôm , vuốt ve bày trí quen thuộc, sau đó đến bên cạnh người đàn ông, từ từ ngồi xuống, cởi áo khoác ném lung tung xuống sàn, có chút chán chường, cầm thuốc lá đốt lâu, lười biếng : “ đường về, có ông bác kéo em lại, ông ta ông ta biết , ông ta muốn em cho biết, ông ta mở viện dưỡng lão, buôn bán rất tốt, ông ta muốn gặp !” giống với mấy ngày trước, hôm nay dường như Trình Thất có gì đó đúng, vẻ mặt rất lạnh lùng.

      “Hôm nay chuyện làm ăn rồi, những người đó muốn sang tên hơn hai mươi khu đất bên này cho chúng ta, nhưng thấy em là phụ nữ, bọn họ từ chối, em em đại diện cho , bọn họ chúng ta có thành ý, ha ha, em là ai? Em là Trình Thất, có uốn ba tấc lưỡi, cho nên em thuyết phục được bọn họ, có phải rất lợi hại hay ?”

      “Vốn nên vui mừng, nhưng em vui mừng nổi, tại sao? Em vẫn thầm hỏi bản thân mình, đột nhiên phát , lâu có vui vẻ, lâu đến nỗi em cũng quên cười là thứ gì, trước kia ở trong gian phòng này, em thừa dịp lúc tắm trộm con dấu của , lúc ở Toà thánh Vatican, em bỏ rơi , chuyện này em rất hối hận, lần này tới đây, trong lòng rất phức tạp, nếu như lúc ấy em bỏ lại , như thế nào? Người ta có hiệu ứng cánh bướm, có thể gặp chuyện may chứ? xem, em cái gì? nghe được sao? Con mẹ nó, xem như nghe được có ích lợi gì?” Hai hàng nước mắt lã chã rơi xuống đất, chậm rãi ngước mắt nhìn về phía người đàn ông nửa chết nửa sống, sau đó vứt tàn thuốc, bò lên giường nắm bả vai người đàn ông lắc mạnh, hét lớn: “Tỉnh lại , con mẹ nó, rốt cuộc muốn ngủ đến lúc nào, tỉnh lại cho em, Lạc Viêm Hành, tên khốn kiếp này, rốt cuộc có ý gì? Là tự muốn nắm tay nhau cùng sống đến bạc đầu, ô ô ô ô ô em mệt quá, rất mệt mỏi, tỉnh lại cho em……….”

      Người đàn ông có chút hơi sức, mặc cho người muốn làm gì làm, mặc kệ đối phương kêu gọi thế nào vẫn mở mắt.

      Trình Thất gần như điên cuồng, chịu đựng đủ loại tự mình, hận trong phòng luôn lạnh lẽo, giống như ngủ cùng thi thể, tất cả uỷ khuất trong khoảnh khắc bùng phát: “ muốn ngủ cả đời sao, ô ô ô ô em van cầu tỉnh lại, em sắp kiên trì nổi, ô ô ô ô em muốn chết, có hiểu ? khổ sở? có khổ sở hơn em sao? chuyện với đó, chỉ vì , em sắp hỏng mất rồi, ô ô ô ô tại sao lại muốn đối xử với em như vậy? Tại sao?”

      Ông trời ơi, rốt cuộc đến lúc nào mới để cho ấy tỉnh lại? có thuốc nào cứu được nữa sao?

      Dần dần, trong lỗ mũi người đàn ông bắt đầu chảy máu tươi, hiển nhiên là động tác quá lớn, mà Trình Thất lại làm như thấy, tiếp tục dùng sức đánh lồng ngực kia, khóc đến mệt mỏi: “ muốn chết phải ? có cửa đâu, là tên lường gạt, ô ô ô ô lừa tình cảm của em, gạt em cùng , gạt em sinh con cho , lừa gạt xong rồi cứ nằm như vậy, tại sao tất cả khổ sở đều muốn mình em chịu đựng, ô ô ô ô , tại sao?” Đánh mệt, giọng cũng tắc nghẹn, mới nằm ở trong ngực người đàn ông nghẹn ngào.

      biết do tiếng khóc thức tỉnh người ngủ mê, hay máu mũi càng lúc càng nhiều làm cho thể thức tỉnh, vẫn có nhúc nhích, mười ngón tay bắt đầu cử động mạnh.

      Trình Thất nhạy bén ngồi dậy, kinh ngạc nắm tay của người đàn ông, lại nhìn gương mặt kia chút, hai mắt nhắm nghiền, nhưng ngón tay cử động, có kỳ tích, có kỳ tích, xuống giường vọt tới cửa, sau đó đến gian phòng dùng sức vỗ vào cửa gỗ: “Sư bá, sư bá, ngón tay của ấy chuyển động, sư bá…..”

      Nửa giờ sau…..

      “Kỳ tích……..” Lương Sách thể tin được, cầm máu cho người đàn ông, sau khi chuẩn bị xong xuôi tất cả, kéo tay phải người đàn ông : “Trình Tiểu Bảy, dường như cậu ta có ý thức rồi!”

      Trình Thất che ngực, nín khóc cười: “Có ? Sư bá, ông đừng gạt tôi!”

      “Ừm, các người đều ra ngoài!” Sau khi căn dặn mọi người, Lương Sách mới giật mình vô cùng vui mừng bảo đảm: “ tới mười ngày, tôi nghĩ cậu ta nhất định có thể tỉnh lại, tại chúng ta lập tức trở về nước!”

      “Sư bá, ấy tỉnh lại nhìn thấy đúng ?”

      “Đúng vậy!” Thành công, lại lần thành công, kỳ tích y học.

      Sau lúc, trong phòng lại rơi vào yên tĩnh, chưa bao giờ Trình Thất luống cuống tay chân như vậy, cũng biết nhất định có thể, theo lý nên vui mừng, trong lòng lại vui, sư bá có thể tỉnh nhất định có thể tỉnh, nếu như tỉnh lại, phát hoàn hảo, ngược lại rất xấu xí làm thế nào?

      Phát hoàn toàn xứng với làm thế nào? Hơn nữa chính cũng cảm thấy xứng với người ta, là lúc nhìn thấy Trình Thất, phải Trình Thất bây giờ, có lẽ vì lương tâm sống với cả đời sao? Nhưng đó là tình sao? Là muốn sao?

      Vùng vẫy hồi lâu, mới khổ sở cười lắc lắc đầu, đứng dậy tới bên giường, nhìn gương mặt đẹp trai đủ làm người ta loạn tâm thần, : “Em , trước kia cũng , về sau cũng !”
      Last edited by a moderator: 19/6/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Last edited: 19/6/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 79: xa rời (Đại Kết Cục 10) chưa beta

      ‘Cốc cốc! ’

      "Chị Thất, thế nào?" Tiểu Lan vừa dỗ đứa bé ngủ xong, còn chưa kịp để xuống.

      Trình Thất chà xát lỗ mũi, vào phòng : " có gì, phải nghe ấy sắp tỉnh lại sao? Tôi vui mừng ngủ được, muốn nhìn Tiểu Hải chút!"

      "Ha ha, được, chị xem , vừa lúc tôi muốn ra ngoài mua chút bữa ăn khuya, thuận tiện cũng mang cho chị chút!" Đặt đứa bé vào trong ngực Trình Thất, cầm lấy túi xách đóng cửa khỏi.

      nào đó run rẩy, bàn tay nhàng chạm khuôn mặt nhắn của đứa bé, hiền hòa cười : "Về sau phải nghe lời của cha, được nghịch ngợm nữa, mẹ hơi mệt, mấy năm này xảy ra rất nhiều chuyện, muốn mình yên lặng nghỉ ngơi tốt, chờ cho mẹ ăn trở về vóc dáng lúc trước trở lại có được ? Nếu như khi đó cha bảo con tìm mẹ, như vậy mẹ nhìn lầm cha rồi !"

      Đúng vậy, quyết định cho khoảng thời gian thích nghi, nếu nhiều năm sau vẫn kiên trì tìm , như vậy tin tưởng trong mắt , là vợ của , nếu như thích xinh đẹp, chúc phúc cho , dù sao Phi Vân Bang cũng có người xử lý, mệt mỏi hơn năm, vừa vặn khi nghỉ phép rồi.

      Chờ đến lúc Tiểu Lan trở về, Trình Thất khỏi mất dạng, chỉ để lại phong thư, tại sao chị Thất trực tiếp gọi điện thoại với ? Sau khi mở lá thư hiểu.

      ‘Tiểu Lan, trước hết cần cho mọi người chuyện này, tại đầu óc tôi rất loạn, muốn mình nghỉ ngơi chút, xem như tôi thử thách ấy , đừng cho ấy biết, tôi nghĩ ấy tìm tôi, cũng biết ấy có thể tìm bao lâu, yên tâm, sau khi tôi thông suốt trở về, trong lúc này nếu ấy tìm khác, các người cũng đừng ngăn cản ấy, dù sao trước kia ấy nhìn thấy được tôi, mặc kệ ấy có tìm tôi hay , đến lúc đó tôi cũng trở về, dĩ nhiên, nếu tôi phát Phi Vân Bang có vui vẻ hơn, có khả năng cả đời cũng trở lại, nhiều năm đánh đánh giết giết như vậy, có chút mệt mỏi, sau này làm phiền giúp tôi chăm sóc đứa bé, tha thứ cho tôi ích kỷ, mệt mỏi quá, cám ơn nhiều !’

      Tiểu Lan ngồi co quắp, có nên cho bọn họ biết tìm người hay ? Chị Thất làm cái gì vậy? rể vất vả có thể tỉnh lại, chị lại , nhưng cũng xác định Lạc Viêm Hành mê luyến thế giới phồn hoa, ngộ nhỡ đúng như lời chị Thất , ấy thích khác, đến lúc đó chị Thất làm sao chịu nổi? như vậy, lúc trở lại mặc dù người đàn ông kia vui vẻ với người mới, cũng mất tôn nghiêm.

      Nhưng ngày mai bọn họ nhất định phát thấy người, chị Thất về nhà ? Trước tiên xem Lạc Viêm Hành thế nào ?

      Tại sao ngay cả biện pháp liên lạc cũng cho ? Gọi điện thoại mấy lần đều tắt máy, chị Thất, chị nhẫn tâm, đứa bé mới tuổi rưỡi. . . . . . Được rồi, ai kêu là thuộc hạ của người ta chứ? Chỉ đành phải nghe lệnh thôi.

      Trong ngoài ba tầng, bọn thủ hạ vây kín bệnh viện, nghênh đón vị thần trong lòng bọn họ tỉnh lại, hơn hai mươi bác sĩ rối rít bắt tay Lương Sách, bày tỏ khen ngợi, Trung y quả nhiên rộng lớn.

      Tôn Kế Trung chờ con nuôi sắp tỉnh lại, cũng cúi người sâu chào Lương Sách.

      Trần Vĩnh Bình cũng lo lắng chuyện này, kéo Ma Tử đến bên hỏi thăm: "Tất cả đều tới, sao lại thấy bang chủ của các người?"

      "Tôi cũng biết, Tiểu Lan chị Thất sớm trở về nhà nhưng vẫn có liên lạc với chúng tôi, điện thoại di động cũng gọi được, có thể xảy ra chuyện hay ?" Theo lý thuyết là có.

      Tiểu Lan áy náy đưa lên phong thư: "Chị Thất muốn ra ngoài giải sầu, chị ấy. . . . . . sợ Lạc Viêm Hành sáng mắt, sau đó thích khác. . . . . ."

      "À? Con bé này tại sao sớm?" Ma Tử vội vàng mở phong thư, là chữ của chị Thất, cho dù là ai cũng cách nào bắt chước, là lo lắng sau khi Lạc Viêm Hành nhìn thấy đứng núi này trông núi nọ? Nếu như dám, để cho nằm 180 năm, hơn nữa, Lạc Viêm Hành phải là loại người ấy, dĩ nhiên, cũng xác định, ràng chị Thất cũng rất mệt mỏi, có lẽ mệt mỏi , năm rưỡi này gần như tiêu hao hết tinh lực cả đời .

      Tại sao ngay cả phương thức liên lạc cũng để lại? Đến lúc đó làm sao tìm được ? Hay là đợi Lạc Viêm Hành tìm ? Tất cả cũng biết, trước mắt chờ chồng chị Thất tỉnh lại rồi .

      Trong phòng bệnh, chỉ có ba người Khâu Hạo Vũ,

      Hàn Dục và Bạch Diệp Thành, nhìn người đàn ông ngủ mê chớp mắt, Lương Sách nói có thể nhìn thấy được ánh sáng, cũng biết khi đại ca nhìn thấy bọn họ, lúc ấy vẻ mặt sẽ như thế nào?

      Sau một tiếng, Lạc Viêm Hành từ từ có ý thức, nhưng thể mở mắt ngay, giống như bị cơn ác mộng quấn lấy, ̉nh đầu ngọ nguậy, dường như rất khổ sở.

      đường về, có một ông bác kéo em lại, ông ta nói ông ta biết , ông ta muốn em nói cho biết, ông ta đã mở một viện dưỡng lão…’

      ‘Tỉnh lại , con mẹ nó, rốt cuộc muốn ngủ đến lúc nào, tỉnh lại cho em, Lạc Viêm Hành, tên khốn kiếp này, rốt cuộc có ý gì? Là tự nói muốn năm tay nhau cùng sống đến bạc đầu, ô ô ô ô ô em mệt quá, thật sự rất mệt mỏi, tỉnh lại cho em…’

      “Trình Thất… Trình Thất... Trình…” Phảng phấp che đậy một thế kỷ mí mắt chợt mở ra, mặc cho đồ vật chưa bao giờ xuất hiện thu hết vào mắt, giống như đã xâm nhập vào một gian chưa bao giờ tiếp xúc qua, khiến cho người đàn ông khẽ nheo mắt lại, kỳ quái nhìn trần nhà, ̣a ngục sao?

      “Tỉnh rồi, đại ca tỉnh rồi!” Hàn Dục lên tiếng kinh hô, khom lưng rút ngắn khoảng cách, nâng tay của người đàn ông vui vẻ nói: “Đại ca, tôi là Hàn Dục.”

      Lạc Viêm Hành nghe vậy khẽ nghiêng đầu, đầu tiên là nhíu mày, sau đó hít một hơi lạnh, giống như suy nghĩ đây là người nào? Hình như khác xa trong tưởng tượng, có chút thể nào tiếp nhận được, sau đó tránh khỏi, nâng đôi tay, cong mười ngón tay, đây chính là tay của ?

      “Đại ca ánh mắt có ý gì? Tôi rất đẹp trai đấy!” Tại sao vẻ mặt đại ca tràn đầy ghét bỏ?

      biết ở trong mắt người đàn ông nào đấy, tất cả mọi vật đều khác thường? Bầu trời màu xanh dương… nhìn bầu trời xanh biếc ngoài cửa sổ, người ta nói bầu trời rất bao la, quả nhiên là vậy, thanh bên tai càng lúc càng mơ hồ, mười phút sau, có lẽ nhìn rõ bộ dáng của từng người, sau đó nhìn chằm chằm vào Khâu Hạo Vũ chưa nói tiếng nào: “Trình Thất?”

      Khâu Hạo Vũ cười lắc đầu: “Đại ca, tôi phải Trình Thất!”

      “Trình Thất?” Lạc Viêm Hành muốn tìm tòi tất cả các góc phòng bệnh một lần, chỉ có ba sinh vật nhúc nhích, như vậy Trình Thất đâu? Trình Thất của đâu?

      Bạch Diệp Thành cười khổ: “Chị ấy có tới!”

      có tới… Lạc Viêm Hành rất hiểu, thể nào, rõ ràng nghe được tiếng Trình Thất gọi tỉnh lại, mới vừa ngồi dậy, đầu óc thấy đau, đè chặt ót: “Tôi ngủ bao lâu?” Giống như thật lâu, trong mộng vẫn có giọng nói bồi bên cạnh cùng mỗi ngày, làm cho thấy đơn, giọng nói kia là của gái của , Trình Thất của .

      Mặc dù biết hình dáng loài người rất quái dị, cũng mặc kệ có bao nhiêu quái dị, bao nhiêu xấu xí, cũng tiếp nhận, bởi vì là Trình Thất của .

      “Suốt cả một năm rưỡi, đại ca, ngủ một năm rưỡi!” Khâu Hạo Vũ vui mừng vuốt ve đôi mắt người đàn ông, thật nhìn thấy được rồi, có bất kỳ trợ giúp nào, đại ca có thể nhìn vào mắt của rồi, ha ha, thật lòng cám ơn bác Lương.

      Một năm rưỡi, lâu như vậy? phải Trình Thất rất khổ sở? Đúng rồi, run giọng hỏi: “Tiểu Hải, Tiểu Hải đâu?”

      Lúc này, cửa bị đẩy ra, một nhóm người chen chúc vào, Tiểu Lan đưa đứa bé vào trong ngực người đàn ông: “Nó là Tiểu Hải!”

      Lạc Viêm Hành nửa tin nửa ngờ nhận lấy, ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của con trai, nhớ cái mùi này, nhớ vật nhỏ này luôn bò qua bò lại ở đầu giường của , lúc bàn tay nhỏ bé sờ về phía khuôn mặt của mình thì cảm giác cũng quen thuộc thế này.

      Đứa bé nắm lỗ mũi cha, vui sướng sôi nổi: “Cha… Cha…”

      Con trai cũng lớn như vậy rồi, ôn hòa cười nói: “Cha là cha của con! Mẹ đâu?”

      “Mẹ…” Đứa bé đột nhiên cong miệng lên, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, chỉ chốc lát ngửa đầu há mồm khóc lớn nói: “Mẹ… Oa oa oa oa mẹ…” Mẹ thấy, mẹ thấy.

      Tiểu Lan vội vàng nói: “Chị Thất nói về nhà trước, nhưng sau khi chúng tôi trở lại, nhìn thấy chị ấy!”

      Lạc Viêm Hành nhìn chằm chằm người phụ nữ một lúc, dựa theo chiều cao, đây chính là phụ nữ: “Cái gì gọi là nhìn thấy ấy? ấy ở nơi nào?” Đột nhiên sinh ra một dự cảm xấu: “Có phải đã xảy ra chuyện hay ?”

      có, có lẽ chị ấy ra vì mắt của , chị ấy rồi!” Ma Tử rất muốn nói rõ sự thật cho nhưng chị Thất muốn, cũng tin chị Thất sẽ bỏ Phi Vân Bang, chị ấy sẽ trở lại.

      Chương 79: xa rời (Đại Kết Cục 11) chưa beta

      Người đàn ông cúi đầu rơi vào trầm tư, vẫn hiểu lời của đối phương, ánh mắt của phải tốt rồi sao? ? Trình Thất, em có thể tới nơi nào? Ôm chặt đứa bé xuống giường : " ấy nhất định ở nhà chờ tôi! Hàn Dục, chuẩn bị xe!" Nhất định ở nhà, nhất định ở nhà.

      Tôn Kế Trung thở dài tiếng, gật gù, những người tuổi trẻ này, quá hiểu chuyện, rốt cuộc con dâu suy nghĩ gì?

      Về đến trong nhà, Lạc Viêm Hành nhìn thấy sinh vật dáng dấp dài quanh quẩn ở tại cửa ra vào chờ đợi cái gì, Trình Thất ở nhà sao? Tiến lên hỏi "Trình Thất đâu?"

      A Nhiêm bò tới bên cạnh người đàn ông, chứng tỏ kia cũng về nhà.

      Nhìn đồ dùng trẻ nít và bài biện trong phòng lớn, đây chính là chỗ ở? Nhìn thế nào cũng cảm giác là lạ, nhưng nhắm mắt lại, có gì khác, chờ sau khi quen thuộc, phát thế giới đúng là tốt đẹp, muôn màu muôn sắc, còn khoảng gian đen kịt, mây màu trắng, cỏ màu xanh, Trình Thất, tại sao em với lời nào?

      tới phòng ngủ, bên trong giống như còn lưu lại mùi hương của kia, nhưng người khỏi, mở tủ treo quần áo, cũng có rất nhiều đồ dùng của , trong phòng tắm còn có mỹ phẩm, năm rưỡi này vẫn ở cùng với , tại sao sau khi tỉnh lại thấy người? Trình Thất, rốt cuộc em có ý gì?

      tháng sau. . . . . .

      "Đại ca, tìm khắp tất cả các nơi, có!"

      " phát động tất cả người của Long Hổ, vẫn có tin tức, lúc đầu chị ấy từ La Mã bay đến Bắc Kinh Trung Quốc, nhưng sắp lật tung Bắc Kinh rồi, cũng tìm khắp tất cả thành thị xung quanh, cameras cũng phát bóng dáng của chị ấy, tôi nghĩ chị ấy cố ý để cho chúng ta tìm được, hóa trang rồi, xe lửa Bắc Kinh thông các nơi trong cả nước, tìm tương đối phiền toái, nhưng duy nhất có thể để xác định chị ấy ở tại Trung quốc!"

      Lần thứ hai trở lại con phố phồn hoa, nhớ nơi này từng có căn nhà phá bỏ và dời nơi khác, tại nơi này quen biết với kia, hai mươi năm rồi, vuốt ve bồn hoa, cau mày : " tại hệ thống xe lửa cầu đăng ký tên , mua vé cần phải có giấy chứng minh !"

      "Tuy như thế, nhưng có thể tra được cũng chính xác, tùy tiện lấy trộm tấm hình có khuôn mặt gần giống là có thể lừa dối vượt qua kiểm tra!"

      Hàn Dục trực tiếp ra làm cho người đàn ông rơi vào vực sâu vạn trượng, biết tại sao muốn rời , càng biết khi nào trở lại, suy nghĩ lại lời của bọn thủ hạ, năm rưỡi này kia chịu đựng vất vả để củng cố tất cả thuộc về , chưa từng có câu oán hận, thậm chí làm tốt hơn so với , lại còn phải chăm sóc và đứa bé, mỗi lần nghe, cổ họng cũng giống như bị kim bén nhọn đâm vào, trái tim cũng bị người ta ngừng cắt thành từng mảnh vụn, rất đau rất đau.

      cho biết, rốt cuộc em nơi nào? Bởi vì đôi mắt của sao? Bởi vì nhìn thấy được, cảm thấy hứng thú đối với khác? biết nhất định nghĩ như vậy, Trình Thất, tại sao em có thể ích kỷ như vậy?”

      “Mẹ ô ô ô ô oa oa oa, mẹ…”

      Về đến nhà, con trai lăn lộn đất, khóc kêu tìm mẹ,Trình Thất, em thấy được sao? Nó mới một tuổi rưỡi, em nhẫn tâm sao?

      Đưa ra hai cánh tay ấm áp, ôm chặt đứa bé trong ngực, sau đó từng bước từng bước bước lên lầu hai, trở lại phòng ngủ, cầm lấy khung hình để đầu giường, đó là khoảnh khắc gái ôm đứa bé hôn môi, nụ cười rực rỡ, so với bất kỳ gái nào nhìn thấy trong một tháng này đều muốn xinh đẹp hơn, dĩ nhiên, so với người đẹp TV vẫn kém một chút, nhưng thèm để ý, làm sao nói cho biết đây?

      tin , hiểu, mà đó là điều duy nhất phải làm để cho hiểu.

      A Nhiêm bắt đầu buồn buồn vui, ăn ngủ được, mỗi ngày đều quanh quẩn ở cửa lớn nhìn về phương xa, ai biết nó suy nghĩ gì, đã qua ba tháng, bà chủ vẫn có trở lại, trong nhà giống như thiếu cái gì, là vui vẻ sao? Mỗi ngày ông chủ về đến nhà liền ôm một đống hình, cậu chủ nhỏ ngoại trừ khóc chính là khóc, cũng chơi với nó.

      Phi Vân Bang cũng phái mọi người tra tìm các nơi, biết do bọn họ quá vô dụng, hay gái ẩn nấp đủ sâu, đến nay một chút tin tức cũng có, tất cả nơi có thể tìm đã tìm khắp nơi, thậm chí dán thông báo tìm người, cũng đăng tìm người radio, nhưng chị Thất muốn trở lại, cho dù thấy được, cũng sẽ để ý chứ?

      Một năm sau…

      “Cha, cha!”

      “Đừng động!”

      Người đàn ông bất mãn đè hai tay của đứa bé xuống, sau đó tiếp tục nghiêm túc xử lý công việc, đứa bé vui, ở đùi cha lăn lộn qua lại, nghe được tiếng cưa mở, lạp tức ghé đầu nhìn qua.

      Ông chủ mang con làm, cũng phải là ngày một ngày hai rồi, Hàn Dục hề để ý: “Đại ca, đây là tập thể chúng ta đề nghị, ở biên giới Tân Cương, Mạc Hà thành lập căn cứ chế tạo vũ khí, vì Mạc Hà và Tân Cương là vùng đất vắng vẻ nhất, hệ số an toàn đạt tới 80%. xem trước một chút!”

      xuống !” Lạc Viêm Hành thu nhận tài liệu, sau đó hạ lệnh đuổi khách, khuôn mặt đẹp trai còn như trước, rất tiều tụy, nhưng có bỏ lỡ công việc, càng kiên trì làm lỡ tìm người.

      Hàn Dục lấy điện thoại di động đưa qua: “Cái này là trước kia chị dâu chăm sóc từng ly từng tý!” Hi vọng có thể nhờ vào đó giảm bớt một chút nỗi khổ tương tư, Trình Thất quá nhẫn tâm, đã hơn một năm, cũng nhớ nhung đại ca và đứa bé sao?

      Lạc Viêm Hành để bút xuống, vẻ mặt nặng nề lấy di động mở ra, quả thật có ít video, có cái nhìn về phía tự nói, có cái đẩy ra ngoài tản bộ, cuối cùng ngừng ở tấm hình giải quyết vệ sinh cho , ngay cả xem cũng cảm thấy phát nôn, mà mặt gái nở nụ cười, chút nào ghét bỏ, động tác thành thạo khác thường, giống như một người mẹ hiền chăm sóc đứa bé, lúc nhìn đến dùng nước sạch lau cho thì trong nháy mắt nước mắt như vỡ đê, chỉ có Trình Thất mới có thể đối với như vậy.

      Chỉ có Trình Thất vĩnh viễn cũng ghét bỏ , mọi chuyện suy nghĩ cho , khổ sở mệt mỏi nữa cũng lùi bước, giống như chỉ cần khỏe liền có thể thỏa mãn.

      muốn tìm đến , mặc kệ trả giá bao nhiêu cũng phải tìm đến , nghĩ đến cái gì, cầm điện thoại lên : “Gần đây phải đài truyền hình có tiết mục giải trí rất nóng sao? Giúp tôi sắp xếp, tôi muốn tham gia! Căn dặn người phía dưới, cần tìm nữa.” Có lẽ đoán được ở nơi nào.

      “Đến bây giờ chồng chị Thất cũng vẫn tìm người, các người chị Thất trở về sao?”

      khan đài Truyền Hình, Ma Tử giọng hỏi Lộ Băng, hơn nữa hôm nay náo nhiệt, tới nhiều người, thính phòng cũng ngồi đầy, dĩ nhiên, Lạc Viêm Hành cũng bại lộ thân phận, đại đa số người đều vì thân phận thần bí và diện mạo của mà đến, biết Lạc Viêm Hành muốn biểu diễn cái gì chứ?

      Người chủ trì hưng phấn khác thường, nhìn khán phòng : “Kể từ khi chương trình xây dựng tới nay, vẫn lần đầu tiên đối mặt với trường có nhiều người xem như vậy, nguyên nhân nha, dĩ nhiên có vị khách vô cùng thần bí tới bản đài, thân phận của ấy tương đối hiển hách, có câu là giàu có có thể sánh với quốc gia, quyền thế che trời, nhân vật như vậy tại sao lại ở chỗ này? Mà vì sao chuyên mục tiếp ấy? Chắc hẳn mọi người sớm quen thuộc vị khách này, nửa tháng trước, ấy đến các khu vực gặp nạn của Trung Quốc tặng món tiền khổng lồ gần chin tỷ rưỡi, vì chính là có thể bước lên khán đài này, ấy , hơn năm trước vợ của ấy rời khỏi ấy, ấy rất vợ mình, ấy muốn thông qua chương trình tìm kiếm vợ mình, có phải rất muốn hiểu chuyện xưa của họ hay ? Vậy do vị khách của chúng ta đích thân đến trường giải đáp trước khán giả xem truyền hình! Xin mời Lạc tiên sinh!”

      “Bốp bốp bốp!”

      Trong nháy mắt tiếng vỗ tay vang lên, tiếng reo hò liên tiếp, mặc kệ đối phương tới làm gì, dựa vào món tiền khổng lồ kia cũng tình hết sức chân thành cũng phải cho tiếng vỗ tay.

      Người đàn ông xuất với hai mắt bịt kín rất quái dị, tới chính giữa khán đài mới cầm microphone : “Trước tiên cám ơn mọi người cho tôi cơ hội này, cũng hi vọng lúc này ấy có thể ngồi xem trước TV.”

      “Lạc tiên sinh ngài yên tâm, cho dù ấy có xem nhưng tôi tin tưởng chuyện này cũng lan rộng cả nước, đồn mười, mười đồn trăm, ấy nhất định có thể nghe thấy, hay là trước chút chuyện xưa của các vị , để cho chúng tôi nghe chút về mối tình khắc cốt ghi tâm! Còn có vì sao ngài phải bịt kín đôi mắt?” Rốt cuộc là như thế nào lại có thể khiến cho người con lai dịu dàng đầy phong độ mê muội như thế? tiếc bỏ ra gần trăm tỷ tìm kiếm?

      Lạc Viêm Hành cười, ngược lại có chút ưu thương, sau hồi khổ sở giãi bày : “ ra hơn hai năm trước, tôi vẫn còn là người mù, dĩ nhiên, điều bí mật này tôi nghĩ ngay cả cha nuôi tôi cũng biết, năm tôi sáu tuổi bị mù rồi, cũng bởi vì chuyện này nên lúc còn quen biết vợ tôi, ấy là đứa trẻ cha mẹ, tự lo xong, nhưng vẫn lựa chọn cứu tôi bị thương, khi đó ấy mới chin tuổi, luôn xin ăn ở đầu đường, vì tìm kiếm thức ăn cho tôi, thậm chí bị người khác đâm bị thương, khi đó chúng tôi sống chung được hai tháng, tôi rời khỏi Trung Quốc, lúc trở về là mười bảy năm sau, chúng tôi lại gặp nhay, tuy nhiên có lúc ấy rất vô lại, thích đầu cơ trục lợi, nhưng tôi biết ấy là hiền lành, tới năm, chúng tôi đăng kí kết hôn trở thành vợ chồng hợp pháp, ấy biết tôi nhìn thấy, cho nên những lúc rảnh rối miêu tả cho tôi nghe số đồ vật tôi cách nào tưởng tượng ra, đó là thời gian trước kia tôi sống vui sướng nhất, khi đó mang thai con của chúng tôi!”
      Last edited by a moderator: 18/6/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    5. ngoc1112

      ngoc1112 New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      1
      truyện hoàn rùi, mong chờ ebook ing

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :