Chương 69: Nhượng bộ bước 2
Lửa giận trong lòng Lạc Viêm Hành nhất thời bị tưới tắt ngúm còn sót gì, mà lời rất muốn nghe nhất, đối phương lại cố ý cất giữ lại, dĩ nhiên, điều này cũng đáng cho lấy làm kiêu ngạo rồi, ngờ mình từng có sức ảnh hưởng lớn như vậy.
"Khi biết được chính Nhị gia đánh sụp Phi Vân Bang rất thất vọng, rất đau lòng, vẫn xem ấy là thần tượng, món ăn tinh thần, các em vốn vất vả mới để cho các em có cuộc sống sung túc nhưng rốt cuộc lại bán món ăn, sau khi báo thù, trong lòng cũng tức giận nữa, dù sao ban đầu cũng là mình có lỗi phần để cho người ta thừa cơ, xem như mua được dạy dỗ!"
Lời này dường như quen tai, người đàn ông nào đó nhớ tới ông già ở Tòa thành Vatican, chẳng lẽ phương thức làm việc của mình có vấn đề? Ngay cả Trình Thất cũng cho là như thế.
Trình Thất nhíu mày tiếp: "Chuyện sáp nhập cảm thấy có thể sao?"
"Có thể cho các người gian riêng biệt, phân cho đường?"
"Chậc, chậc, chậc, lại chưa từ bỏ ý định, như chúng tôi chiếm cứ đỉnh núi, xây Tứ Hợp Viện cảm thấy đó là cung điện, là thiên đường trái đất, đột nhiên có nhóm người đến, xây nhà cao tầng ở chung quanh, sinh sống lại hô hào trực tiếp muốn dỡ bỏ Tứ Hợp Viện của chúng tôi, muốn xây lầu ở nơi đó, muốn phân cho chúng tôi ngôi nhà, Lạc Viêm Hành, chỉ cần có đất, chúng tôi xây nổi căn nhà lầu sao?"
Lạc Viêm Hành càng nghe càng phiền: " cảm thấy dã tâm của quá lớn?"
"A, có dã tâm này có thể có vị trí này sao?"
"Tôi là đàn ông!"
Trình Thất đột nhiên cảm thấy mình đống chuyện nhảm: "Đàn ông trong Phi Vân Bang tôi phải là đàn ông? Hơn nữa ngay cả tôi đồng ý, bọn họ cũng đồng ý, nhưng bọn họ vì tôi, bị buộc theo, như vậy hơn mười năm tâm huyết phải uổng phí sao? Hơn nữa cảm thấy kỳ quái sao? Bây giờ là lúc chúng ta thảo luận chuyện này sao?"
ràng đến mức chết tôi sống, lại có thể giống như bệnh thần kinh thảo luận chuyện sáp nhập, điên rồi, cũng điên rồi sao?
Lúc này Lạc Viêm Hành mới phát ra, vẫn có ý muốn giết , cũng có nghĩ tới muốn đuổi bắt: "Tôi vẫn hi vọng các người gia nhập!"
"Mẹ kiếp!" Trình Thất cầm lên cái ly ở bàn đập tới: " chuyện với thứ người như đơn giản lãng phí nước miếng!" Gia nhập, gia nhập, phải là loại người chỉ biết nhìn ba mẫu đất, phụ nữ thế nào? khinh thường và ganh đua so sánh với bất cứ kẻ nào, vượt qua mình là tốt rồi.
Người đàn ông chỉ hơi nghiêng đầu tránh thoát đánh lén, xem như nhìn ra, này có lẽ còn muốn đáng sợ hơn so với , vĩnh viễn cũng có cách nào thỏa mãn, kinh ngạc : "Chẳng lẽ lại muốn làm Tổng Thống?" Cũng cân nhắc xem bản thân mình bao nhiêu khả năng.
"Có năng lực, tại sao được? Ở trong lòng của , có lẽ Trình Thất tôi là người kỳ dị, mà tôi tự nhiên nhận ân huệ sao? Chúng tôi dựa vào là bản lãnh."
"Hừ, bản lãnh, lừa gạt bịp bợm, tà môn ma đạo!" Điều này cũng gọi bản lãnh?
Trình Thất biết Lạc Viêm Hành đến hai mươi tỷ này, khoác lác vô sỉ bắt chéo chân, đầu ngón tay sờ sờ mũi chân, lơ đãng : "Thực tế xã hội, cười nghèo chứ cười điếm, mọi người chỉ biết là Lưu Bang là Hoàng đế, người nào trông nom ông ta làm khỉ gió gì để lên?"
Nhìn bộ dáng như vậy, Lạc Viêm Hành phát có tức giận được, hơn nữa lại thẳng thắn, điều này cũng tốt, miệng mồm huyên thiên, thèm để ý nữa, tài ăn , thể thừa nhận cam chịu thua kém: " được a, Trình Thất, có bản lãnh!" Tại sao có thể như vậy? Mỗi lần đều là như vậy.
"Quá khen!" chút nào khiêm tốn tiếp nhận, nhặt lên con dấu, lại móc ra sổ tiết kiệm, nghiêm túc : "Trình Thất tôi còn chưa có hư đến nổi phải lừa gạt người tàn tật, phá hỏng danh dự, trả lại cho !" tin tưởng các em cũng đồng ý, người xấu cũng có nguyên tắc của người xấu, dù sao Khúc Dị trả lại hai tỷ, tổn thất lớn.
Lạc Viêm Hành ngây người như phỗng, lại lần nữa bị cử động bất ngờ của làm rung động, chẳng lẽ sợ giết , nhưng phải cũng để cho rồi sao? Trong lòng , Trình Thất và thiện lương hoàn toàn dính dáng, nhưng theo ý nghĩa nào đó mà , quả mạnh hơn , cho dù là bất kỳ người đàn ông nào đều làm được như vậy: "Lại muốn gạt tôi cái gì?"
Trình Thất vứt sổ tiết kiệm, tiếc nuối: "Làm Bang chủ há có thể phạm bang quy?" Lúc lập bang rồi, động đến người tàn tật, dĩ nhiên,
Chương 69.2 : Nhượng bộ bước
Lửa giận trong lòng Lạc Viêm Hành nhất thời bị tưới tắt ngúm còn sót gì, mà lời rất muốn nghe nhất , đối phương lại cố ý cất giữ lại , dĩ nhiên , điều này cũng đáng cho làm kiêu ngạo rồi , ngờ mình từng có sức ảnh hưởng lớn như vậy .
“ Khi biết được chính Nhị gia đánh sụp Phi Vân Bang rất thất vọng , rất đau lòng , vẫn xem ấy là thần tượng , món ăn tinh thần , các em vốn vất vả mới để cho các em có cuộc sống sung túc nhưng rốt cuộc lại bán món ăn , sau khi báo thù , trong lòng cũng tức giận nữa , dù sao ban đầu cũng là mình có lỗi phần để cho người ta thừa cơ , xem như mua được dạy dỗ !”
Lời này dường như quen tai , người đàn ông nào đó nhớ tới ông già ở Tòa thành Vatican , chẳng lẽ phương thức làm việc của mình có vấn đề ? Ngay cả Trình Thất cũng cho là thế .
Trình Thất nhíu mày tiếp : “ Chuyện sáp nhập cảm thấy sao ?”
“ Có thể cho các ngươi gian riêng biệt , phân cho đường ?”
“ Chậc , chậc , chậc , lại chưa bỏ ý định , như chúng tôi chiếm cứ đỉnh núi , xây dựng Tứ Hợp Viện dã cảm thấy là cung điện , là thiên đường trái đất , đột nhiên có nhóm người đến , xây nhà cao tầng chung quanh , sinh sống lại hô hào trực tiếp muốn dở bỏ Tứ Hợp Viện của chúng tôi , muốn xây nhà lầu ở đó , muốn phân cho chúng tôi ngôi nhà , Lạc Viêm Hành , chỉ cần có đất , chúng tôi xây nổi căn nhà lầu sao?”
Lạc Viêm Hành càng nghe càng phiền : “ cảm thấy dã tâm của quá lớn ?”
“ A , có dã tâm này có thể có vị trí này sao ?”
“ Tôi là đàn ông !”
Trình Thất đột nhiên cảm thấy mình đống chuyện nhảm : “ Đàn ông trong Phi Vân Bang tôi phải là đàn ông ? Hơn nữa ngay cả tôi đồng ý, bọ họ cũng đồng ý , nhưng bọn họ vì tôi , bị buộc theo , như vậy hơn mười năm tâm huyết phải uổng phí sao? Hơn nữa cảm thấy kỳ quái sao ? Bây giờ là lúc chúng ta thảo luận chuyện này sao ?”
ràng đến mức chết tôi sống , lại có thể giống như bệnh thần kinh thảo luận chuyện xác nhập , điên rồi , cũng điên rồi sao ?
Lúc này Lạc Viêm Hành mới phát ra , vẫn có ý muốn giết , cũng nghĩ tới muốn đuổi bắt : “ Tôi vẫn hy vọng các người gia nhập !”
“ Mẹ kiếp !” Trình Thất cầm cái ly ở bàn đập tới : “ chuyện với thứ người như đơn giản lãng phí nước miếng !” Gia nhập , gia nhập , phải loại ngườ chỉ biết nhìn ba mẫu đất , phụ nữ thế nào ? khinh thường và ganh đua so sánh bất cứ kẻ nào , vượt qua mình là tốt rồi .
Người đàn ông chỉ hơi nghiêng đầu tránh thoát đánh lén , xem như nhìn ra , này có lẽ còn muốn đáng sợ hơn so với , vĩnh viễn cũng có cách nào thỏa mãn , kinh ngạc : “ Chẳng lẽ lại muốn làm Tổng Thống ?” Cũng cân nhắc xem mình có bao nhiêu khả năng .
“ Có năng lực , tại sao được ? Ở trong lòng của , có lẽ Trình Thất tôi là người kỳ dị , mà tôi tự nhiên nhận ân huệ sao ? Chúng tôi dựa vào là bản lãnh.”
“ Hừ , bản lãnh , lừa gạt bịp bợm , tà môn ma đạo !” Điều nàu cũng gọi là bản lãnh ?
Trình Thất biết Lạc Viêm Hành đến hai mươi tỷ này , khoác lác vô sỉ bắt chéo chân đầu ngón tay sờ sờ mũi chân , lơ đãng : “ Thực tế xã hội , cười nghèo chứ cười điếm , mọi người chỉ biết là Lưu Bang là Hoàng đế , người nào trông ông ta làm khỉ gió gì để lên ?”
Nhìn bộ dáng như vậy , Lạc Viêm Hành phát có tức giận được , hơn nữa lại thẳng thắn , điều này cũng tốt , miệng mồm huyên thiên , thèm để ý nữa , tài ăn , thể thừa nhận cam chịu thua kém : “ được a , Trình Thất , có bản lãnh !” Tại sao có thể như vậy ? Mỗi lần đều là như vậy .
“ Quá khen !” chút nào khiêm tốn tiếp nhận , nhặt lên con dấu , lại móc ra sổ tiết kiệm , nghiêm túc : “ Trình Thất tôi còn chưa hư đến nổi phải lừa gạt người tàn tật , phá hỏng danh dự , trả lại cho !” tin tưởng các em cũng đồng ý , người xấu , dù sao Khúc Dị trả lại hai tỷ , tổn thất lớn .
Lạc Viêm Hành ngây người như phỗng , lại lần nữa bị cử động bất ngờ của làm cho rung động , chẳng lẽ sợ giết , nhưng phải cũng để cho rồi sao ? Trong lòng , Trình Thất và thiện lương hoàn toàn dính dáng , nhưng theo ý nghĩa nào đó mà , quả mạnh mẽ hơn , cho dù là bất kỳ người đàn ông nào đều làm được như vậy : “ Lại muốn gạt tôi cái gì ?”
Trình Thất vứt sổ tiết kiệm , tiếc nuối : “ Làm Bang chủ há có thể phạm quy ?” Lúc lập bang rồi , động đến người tàn tật , dĩ nhiên , Lạc Viêm Hành phải người tàn tật bình thường , nếu như chân chính đến cướp đoạt, vừa an tâm , vừa có hai mươi tỷ , tại sao tên cháu trai này muốn cho biết này ?
“ Ha ha , Trình Thất , tôi phát rất bình thường , cũng , số tiền này là các người dựa vào bản lãnh kiếm được , trách bản thân tôi cẩn thận , liên quan đến người tàn tật , cho dù tôi là người bình thường cũng bằng được trăm phương ngàn kế , trộm thẻ điện thoại , còn tìm người bắt chước thanh của tôi , càng có thể lừa gạt La Ngọc Khôn , coi là thiên phú số ! Để cho tôi cũng mở mang kiến thức ít !” Lạc Viêm Hành hào phóng ném sổ trở lại , có lẽ trách lầm nhân cách của này .
Đó là do có kiến thức nông cạn , có mấy đại hiệp nào hiểu chỗ ảo diệu của mèo ba chân ?
Trình Thất vẫn có ý muốn tiền , nhưng Lạc Viêm Hành làm ra hành động thực tế thu lại tất cả vui vẻ , giận tái mặt đem con dấu và sổ tiết kiệm bỏ vào trong tay của , ra lệnh đuổi khách . “ Tôi và ân oán kết thúc , ở lại thành phố J cũng đủ rồi , nơi này sau này vẫn là địa bàn của các người , hi vọng ngày nào đó đạt thành tâm nguyện , bao giờ có người lấn áp các người nữa !” Sau đó dẫn đầu về phía cửa .
câu muốn cắt đứt sao ? Trình Thất nắm chặt quyển sổ , lại lần nữa lọt vào vực sâu , biết còn hỏi : “ Muốn về quốc ?”
Lạc Viêm Hành dừng lại chân , gật đầu cái : “ sai !”
Lỗ mũi giống như bị giấm chua , nước mắt tuôn ra như thác nước , đây coi là cái gì ? vốn là đáng chết , lại giết , còn cho tất cả tiền , gì là đẹp nhất thế giới , làm cho người ta hiểu lầm như vậy , trầm mê sâu lại phủi mông chạy lấy người , còn chủ động hôn , ôm ngủ chung , có thể quá tùy tiện hay ?
Hay la trong lòng , Trình Thất chính là người tùy tiện ?
Dù sao cũng sắp mỗi người nhả rồi , trong lòng có gì nhanh chóng phát tiết , tương lai chỉ có hối tiếc , nắm sổ tiết kiệm , xông lên trước đạp phát , thân hình cao lớn thành công ngã xuống sàn , tự cởi lên , quyền đánh úp về phía khuôn mặt kia , sau đó điên cuồng tấn công dữ dội cho đến khi trong lòng hơi dễ chịu chút mới níu lấy tóc người đàn ông phun nước miếng : “Vô sỉ !”
“ Umh !” Lạc Viêm Hành bị đè chặt bên dưới , chờ nổi giận đùng đùng rời ra , sau đó đứng dậy rống giận : “ nổi điên làm gì ?”
Có câu : chết cũng để cho người ta chết hiểu , có số việc cũng sợ mất mặt , ít ra cũng xem là có dúng khí , xoay người nhìn ánh mắt cảu người đàn ông phun ra lửa , sải bước qua .
“ cho rằng tôi giết sao ? cũng quá ngông cuồng …” Đừng người đàn ông bị thô lỗ đụng vào mà dừng lại , hai mắt trừng trừng , cánh môi đau nhói cho biết , đó phải là ảo giác , nhưng nhìn thấy vẻ mặt , biết rốt cuộc đối phương muốn biểu đạt cái gì .
Trình Thất buông ra đỉnh đầu người đàn ông , lạnh lùng : “ Chính là như vậy , nếu như chưa từng nghĩ muốn cùng ấy ở chung chỗ , cũng đừng trêu chọc , dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm !” Thô sơ giản lược lauy khóe mắt cái , tự nhiên kiên quyết chạy về phía cầu thang , cuối cùng : “ Lên đường xuôi gió !” Đồ có tiền đồ , đến bây giờ cũng hi vọng tên khốn kiếp này có thể sống khỏe mạnh .
A Nhiêm trộm dò xét lâu , hiểu chủ nhân làm gì , nhưng nó thấy kia khóc , hơn nữa có cảm giác bị vứt bỏ , nhanh chóng bò vòng quanh , canh cửa lớn , thẳng cổ giống như lấy lòng , le lưỡi liếm nước mắt mặn mặn , tới cũng nhìn nó thôi , còn dáng vẻ sắp vĩnh viễn biến mất , phổi quá đau đớn rồi .
“ Mau tránh ra !” nào đó tuy lời như thế , cũng đẩy ra, mắt to trừng mắt .
A Nhiêm bị sợ đến co rụt lại về phía sau , bò đến cạnh cửa , bày ra bộ dáng của mình thành đống cứt , lại nhìn , ánh trăng yếu ớt , nhưng nó thấy , vẫn còn khóc , cảm nhận được rất đau buồn , lại đem bày mình thành hoa túc , nhìn lần nữa .
Trình Thất biết nên dùng vẻ mặt gì nhìn nó , cú nhìn đầu con trăn nào đó có lá gan hơn cả lỗ kim , ở nơi đó bận rộn , mỗi lần bày ra mọt tư thế liếc nhìn cái , có thể hiểu tính người ? Trước kia cũng thấy nó ngăn cản , ngay cả nó cũng biết sắp cả đời qua lại với nhau sao ?
Hai con ngươi to như chiếc chuông đồng của A Nhiêm nhìn chòng chọc Trình Thất , mặc dù chọc cười được , dù sao cũng rời phải ? Tiếp tục đem lấy thân thể vụng về của mình bày tới bày lui , cuối cùng tổng kết: đây là công việc dùng thể lực.
Last edited by a moderator: 5/5/15