Chương 65: mình trở về nước 2
Xem bức tượng chúa Jesus lớn nhất, cùng loạt các tượng thánh khác, đứng ở giáo đường ngọn núi cao nhất mắt nhìn thấy nửa phong cảnh thành La Mã (Rome), hơn bảy giờ đêm, hai người tay dắt tay qua hơn nửa Tòa thành Vatican, xem danh thắng cổ tích hơn ngàn năm trước, rồi ăn món ngon đường phố rất độc đáo, cho đến khi kiệt sức mới về đến khách sạn, nào đó cầm điện thoại trong tay người đàn ông: "Điện thoại di động của tôi cũng có chức năng như điện thoại của , gọi điện thoại cho Khâu Hạo Vũ , chúng ta tạm thời dùng thẻ này trước, thôi, để tôi gọi cho!" Đoạt lấy máy trong tay của người đàn ông, bấm mã số có tên là em họ: "Này, chúng tôi đến Tòa thành Vatican rồi. . . . . . Tất cả đều tốt. . . . . . Ừ. . . . . . ừ, tôi mang theo thẻ điện thoại, bây giờ gọi được bằng thẻ mình, cho nên tạm thời chúng tôi chỉ có thể đổi thẻ ở bên này, tôi cũng phải đem ấy vứt bỏ, các người tìm tôi tính sổ. . . . . . Ừm. . . . . . sao, lúc tôi gởi tin nhắn cho !"
Lạc Viêm Hành cầm hộp điều khiển ti vi, chuyển đến kênh tin tức quốc tế, đối với cuộc trò chuyện lần này, hề quan tâm, xem như buông xuống tất cả phòng bị đối với Trình Thất.
nhìn chuỗi mã số, đem con số bên trong gửi , sau khi thoát ra, lại đem thẻ mới lắp vào: "Tôi thiết lập xong rồi, chỉ cần nhấn số có thể gọi đến điện thoại của tôi, tránh khỏi lạc đường, điện thoại di động của cách nào gọi được rồi, cho nên ngày mai nhất định phải theo sát tôi hiểu chưa?"
" xem tôi như đứa trẻ ba tuổi sao ?" Người đàn ông liếc mắt, bỗng nhiên quay đầu lại, vui vẻ : "Hôm nay là ngày vui vẻ nhất của tôi trong cuộc đời này, trở về có thưởng lớn!"
Có thể thưởng hai mươi tỷ ? Có thể buông tha thống nhất ?
ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời này, ngày mai để cho vui vẻ hơn.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, hai người xuất tại cửa chợ đêm tới đêm qua, nhìn con hẻm , vác lấy túi xách hưng phấn chỉ vào chỗ vui vẻ : "Trời ạ, nơi này lại có bánh rán trái cây, Lạc Viêm Hành, chúng ta có lộc ăn, ở chỗ này chờ hai tôi phút, đừng đâu, tôi mua bữa ăn sáng!"
Lạc Viêm Hành nhịn được dựa vào vách tường: " nhanh về nhanh!" Bánh rán trái cây mà thôi, có ngon gì đâu? Dĩ nhiên, thích là tốt rồi.
Trình Thất vừa bước nhanh về phía trước vừa lớn tiếng : "Dì ơi, nhìn dáng vẻ của dì là người Hoa sao? Cho tôi hai cái!" Truyện được dịch trực tiếp tại dien dan le quy don. Mà lúc này bốn phía tuy có mấy người đường, nhưng căn bản tồn tại gian hàng bánh rán trái cây, cuối cùng liếc nhìn người đàn ông đứng ở đầu con hẻm, Lạc Viêm Hành, xin lỗi, Phi Vân Bang vĩnh viễn chỉ có thể là Phi Vân Bang, vĩnh viễn!
Người đàn ông mang bịt mắt nhàm chán vuốt vuốt mái tóc, vào buổi sáng sớm, bề ngoài xuất chúng chói mắt ai bằng, khóe môi khẽ nhếch nụ cười, như thế xem ra, đúng là tin tưởng , quyết định quay đầu vào đám người, phải mấy ngày nữa mắt tốt sao? Sau khi chờ phản ứng kịp, nhất định tìm người dẫn đường đến cục cảnh sát, dĩ nhiên, tin lúc ấy nắm được hàng trong tay rồi, tranh đoạt từng giây chạy tới sân bay, tại sao trong lòng luôn có cảm giác chột dạ?
chột dạ cái gì? phải hại trước cho nên làm như vậy sao? đem ép đến đường cùng, mới đánh chủ ý lên lô hàng kia?
Tất cả đều do tạo ra!
Ở bên này Lạc Viêm Hành đợi hơn mười phút mới phát đúng, dùng sức lực, hô lớn: "Trình Thất? Trình Thất?" Người đâu rồi?
Đưa tay sờ về phía túi áo, mới phát ví tiền, thậm chí ngay cả tay đồng hồ cũng mang theo, lúc này trong người có đồng nào, càng cách nào chuyện với người ngoài, tiếng Nga, tiếng Pháp, tiếng , ngay cả tiếng Arab cũng tinh thông, duy chỉ có tiếng Latinh, tiếng Italy nghiên cứu nhiều.
"Trình Thất. . . . . ."
Chẳng lẽ lạc đường rồi sao ? Hay. . . . . . Cố ý? đáng chết này, vừa định ra hẻm , nhưng lại ngại người ở phía trước, thể làm gì khác hơn là tìm cái bậc thềm ngồi xuống, nghĩ. . . . . . cũng làm như vậy, chuyện này đối với có chỗ tốt.
giờ, hai giờ, ba giờ. . . . . .
còn hơi sức móc ra thuốc lá đốt lên, con dấu, ha ha, là lấy con dấu nhận hàng rồi hả ? Quả giống như tính cách của .
Hai trăm ngàn khẩu súng máy có thể đánh tỉnh tồi, trả lại ân huệ từng mang, trả lại đao kia, ít ra sau này yên tâm thoải mái.
Kéo bịt mắt ném xuống đất, so với hôm qua, lập tức già rất nhiều, hí mắt hút điếu thuốc, sau khi chậm rãi phun ra, ngày đêm, chỉ có ngày đêm, chỉ ngày đêm cũng chịu nổi sao?
Kẻ ngu si mới ôm lấy , so với ôm lấy đống súng máy có lời nhiều hơn, biết ở đây mấy tiếng, nhưng vẫn có ý muốn rời khỏi, có lẽ lúc nữa trở lại, hưng phấn hô ‘Lạc Viêm Hành, tôi lạc rồi, xấu hổ quá’ hoặc là lạnh lùng với ‘Lạc Viêm Hành, lô hàng này đối với tôi mà rất quan trọng, cho nên tôi xin lỗi! ’
Hay ít nhất cũng là ‘Lạc Viêm Hành, đem tiền kia trả lại cho tôi, chúng ta bỏ qua chuyện cũ, bang hội thể thống nhất. . . . . . ’
Mặc kệ là cái gì, đều có thể tha thứ cho .
thành công trở về thành phố F, Trình Thất xoay người lên xe, ra lệnh: "Đều xử lý tốt rồi sao?" Nhanh chóng đem xe đổ ở nhà ga.
"Chị Thất, người mua chạy tới, còn tìm diễn viên nháy tiếng, tất cả chuẩn bị thỏa đáng!"
nào đó nhíu mày khen: "Tôi càng lúc càng xem thường các người rồi, tệ, chuẩn bị chút, tối nay hành động!" Sau khi cắt đứt điện thoại di động, lập tức nhăn mặt, cũng biết giờ người đàn ông kia như thế nào, đến nay Long Hổ cũng có tin tức, chỉ sợ vẫn còn tìm chứ? người đàn ông cho dù nhìn thấy cũng thể lạc, tùy tiện kéo cảnh sát là có thể bao ăn uống no rồi.
Sau đó nhất định hận chết chứ? Hận hận , so với các em bị Long Hổ lấn áp, tình cảm nam nữ tính là cái gì, cho rằng người Long Hổ đối xử tử tế với bọn họ sao? Dùng cái mông nghĩ cũng khó có khả năng, ban đầu có xử trí Khâu Hạo Vũ khá lắm rồi, việc đến nước này, quả là con đường duy nhất.
Bên trong biệt thự, mọi người sớm tập trung, sau khi vào nhà lấy ra thẻ điện thoại di động, : "Đây là thẻ điện thoại của Lạc Viêm Hành, đây là con dấu, bị thương cũng đừng nhàn rỗi, các người phụ trách lái xe, xe thuê xong chưa?"
"20 chiếc xe tải, thuê được rồi, Kiều Hoa ở bến phà Kim Khê chờ chúng ta, trực tiếp lái tới nơi đó là được, con đường này có người kiểm tra, hơn nữa Thủ trưởng La biết chúng ta nhận hàng, nhất định nghĩ biện pháp để cho chúng ta ra nội thành, Kiều Hoa , chúng ta có thể ngồi thuyền của ta !" Vẻ mặt của Đông Phương Minh tươi cười, tất cả đường lui cũng nghĩ xong rồi.
Trình Thất vô cùng vui mừng: "Ma Tử đâu? Tại sao thấy ấy?"
Lộ Băng nhìn đồng hồ đeo tay cái: " biết, sáng sớm ra ngoài chút, kết quả đến bây giờ cũng chưa trở lại, điện thoại di động cũng tắt máy, có chuyện gì, có thể hết pin, có lẽ là muốn , cho nên đến số nơi kỷ niệm, đến bến tàu đợi ấy!"
"Vậy tốt, chia ra hành động, các người nhớ kỹ, chỉ cần chú ý chút cũng đủ để chúng ta mất mạng !" Sau khi nhìn về phía người lạ: "Lộ Băng, cậu đợi ở chỗ này, trước hết cần mở máy, chờ tôi gởi tin nhắn cho cậu xong, cậu hãy mở máy, vào lúc đó nhất định Thủ trưởng La gọi điện tới, cậu cứ làm theo căn dặn của ông ta!" Cũng quay đầu lại, dẫn dắt toàn bộ người trong bang rời khỏi biệt thự.
Salsa khoanh tay theo sát phía sau, vĩnh viễn cũng trở lại sao? Nên chào hỏi Tiểu Bát tiếng ? Dường như cần thiết, vừa nghĩ tới hung thủ giết đứa bé, trái tim liền bị nhéo rất đau, trong đầu đều là được có ý nghĩ gặp , nếu , đứa bé cũng biến mất.
Tòa thành Vatican, đêm tối dần buông xuống, người đàn ông còn lẳng lặng chờ đợi, bàn tay như có như xoay điện thoại di động, rốt cuộc nhấn phím số , nhận được loạt thanh, tự giễu chê cười, móc ra bao thuốc lá, phát hết, chỉ có thể phiền muộn vò thành cục dùng sức ném ra.
Cách đó xa, bốn người đàn ông vạm vỡ để mắt xem xét quan sát con mồi, thấy tàn thuốc chất đầy bên chân, người đàn ông xấu xa cười cười móc ra điếu thuốc lá tiến lên, dùng tiếng : "Mời!"
Quả Lạc Viêm Hành cần gấp loại vật phẩm tinh thần này, thuốc lá là người tình hoàn mỹ nhất lúc người đàn ông đơn, có suy nghĩ nhiều, thò tay tiếp nhận, sau khi xác định có nguy hiểm mới đưa vào trong môi: "Cám ơn!"
Đàn ông vạm vỡ nhìn thấy người đàn ông hút vào thuận lợi, nhưng vẫn chưa chắc chắn, cười cười: " là người ở đâu?"
Lạc Viêm Hành có tâm tình tán gẫu, vừa muốn đứng dậy rời khỏi mày kiếm chợt co rúc lại, đầu ngón tay ấn về phía cái trán, lạnh lẽo ngồi xuống, đợi khi phát bị bỏ thuốc trễ, nhưng suy nghĩ chút, nếu là người trong giới xã hội đen tới giết , thể làm nhiều thứ rườm rà như thế, như vậy có thể đến nỗi bỏ mạng, gặp phải cướp thôi, đây là suy đoán duy nhất trước khi ngất xỉu.
Last edited by a moderator: 16/4/15