Chương 62: Xem ai cười đến cuối cùng 3
Đối phương có ý tứ thu hồi mệnh lệnh ban ra, chỉ có thể thức thời đứng dậy, vừa muốn ra cửa, hai chữ ‘đợi chút’ vang lên, giống như bay vọt tới trước bàn làm việc cười : "Đại ca tôi biết ngay là đổi ý mà, tôi có người già dưới có con , còn có con chó phải nuôi đến già, đại ca, là người sáng suốt a!" Quá cảm động, quá cảm động.
Lạc Viêm Hành hừ tiếng, vô tình : "Đem mười mấy tên thủ hạ của cậu, tất cả đều mang cho tôi!"
Ngoài cửa, Hàn Dục ôm ngực, may mà lúc đó phản ứng khá nhanh, nếu tại cút đúng là ta, làm lính ba năm, Diệp Thành a, đừng trách , ai kêu thường ngày ham chơi nhất? Lúc ấy, người đầu tiên tôi nghĩ đến chính là , chỉ có mới có thể ra câu như thế.
Bạch Diệp Thành còn hơi sức ra, nhìn thấy Hàn Dục ở tại cửa ra vào, muốn khóc : "Tôi trêu ai ghẹo ai?"
"Người em, nghĩ thoáng chút , như vậy nhé, trại lính, cái tuổi này khẳng định phù hợp, về vấn đề giấy chứng nhận tôi tự mình làm cho , trở về nghỉ ngơi tốt, chuyện còn lại đều giao cho tôi làm!" như rất chân thành, còn thiếu chút nữa móc ra cả tim phổi.
Lần đầu tiên bạn tốt có cười nhạo làm cho Bạch Diệp Thành rất vui mừng, còn ân cần như vậy, hút hút lỗ mũi, ôm cổ: "Quả nhiên là hoạn nạn thấy chân tình! Làm phiền cậu!" Hàn Dục a, tên nhóc cậu chịu ủy khuất rồi !
Bên trong biệt thự Phi Vân Bang, mọi người ồn ào lộn xộn, khỏi lo lắng.
"Chị Thất thế nào? Sau khi trở lại vẫn nhốt mình ở trong phòng!"
" phải có chuyện kì lạ chứ?"
Chú Phùng lắc đầu thở dài: "Xem ra tiền lấy lại rồi ! Lộ Băng, quên , Đông Phương Minh, cậu cho ấy biết, nếu lấy lại được bỏ , lần sau chúng ta cẩn thận chút là được!"
Lộ Băng đá văng cái băng ngồi: "Lạc Viêm Hành, ông đây đội trời chung với !"
"Mẹ nó, phải là người!"
Đông Phương Minh cũng thở dài tiếng, lên lầu đẩy cửa ra, nhìn thấy Trình Thất ngồi ở sô pha hút thuốc lá liền khuyên nhủ: "Nếu cầm về được cũng cần nữa, chỉ cần chúng ta vẫn còn, có thể làm lại!"
Trình Thất hề quá tuyệt vọng, ngược lại bộ dạng giống như hi vọng cái gì, đưa tay vuốt cằm cười tà: "Xem cái này chút!" Đem phần tài liệu bên cạnh ném tới.
Đông Phương Minh hiểu nhận lấy, vừa nhìn lại càng thêm khó hiểu: "Thế nào?" phải là lô hàng súng ống gần đây Long Hổ làm, toàn bộ trữ trong trại lính sao? Nhìn lại vẻ mặt hiểm của này, nhíu mày: "Chị muốn làm lô?"
" sai, chuyện này tôi sớm biết, chỉ là có nghĩ tới ý niệm này thôi, ta cũng để ý tới chết sống của chúng ta, tôi còn trông nom ta làm khỉ gió gì?" Lần này xảy ra chuyện giao dịch thành ngoài ý muốn, là suy tính chu đáo chỗ Lạc Viêm Hành, có lẽ do phát thích người nọ, cũng có lẽ do hôm đó đêm khuya khoắt chạy tới băng bó cho , cho nên hoàn toàn chưa từng nghĩ làm ra chuyện như vậy, hề phòng bị.
Đêm đó là cố ý sao? Cố ý tới phá vỡ phòng bị của , đúng là thận trọng đấy.
Đông Phương Minh giật mình, xem lại con số tài liệu chút, hai trăm ngàn súng máy do Đức mới sản xuất, hai trăm ngàn, con số khổng lồ như thế ta nghĩ cũng dám nghĩ, ít ra tại ta vẫn dám nghĩ, có những thứ này cũng phải là có tài sản, quốc gia kiêng kỵ nhất chính là nhóm người có quá nhiều vũ khí.
Hai trăm ngàn, biết còn tưởng rằng bọn họ muốn tạo phản: "Chị Thất, chị. . . . . ." Cũng đừng chơi đập nồi dìm thuyền, tại bọn họ chơi nổi, những thứ này viết là muốn giao cho quốc gia, làm như vậy, riêng gì đối chọi với Long Hổ Hội mà còn đối kháng với quốc gia, muốn chết sao?
"Tôi biết , có khả năng liều mạng nhưng bây giờ chúng ta xuống, cuối cùng phải gia nhập vào Long Hổ Hội, chính là người có đồng nào vào cục cảnh sát, Đông Phương Minh, tôi nghĩ nhiều lần, chỉ cần chúng ta dám làm, lần này xong rồi chúng ta cao bay xa chạy, chọn quốc gia định cư cũng trở về nữa!" gần như nghĩ bể đầu cũng chỉ có con đường này.
Vừa vặn cùng đường có tin tức này, đây là ý trời.
"Chị Thất, chị có biết những khẩu súng này mỗi thanh giá tiền thấp nhất cũng mười ngàn?" Hai trăm ngàn, hai mươi tỷ, nhiều tiền như vậy cũng đại biểu đầy nguy hiểm, dĩ nhiên, quả ta động lòng, nếu như Lạc Viêm Hành vẫn chèn ép bọn họ, đúng là có đường sống: "Có phải ta sai lầm hay
?
Trình Thất lúng túng xoa xoa cổ: “Ừ, tôi uống quá nhiều, lại quậy cho ta bị thương tích khắp người, bất quá tôi nghĩ ta truyền ra ngoài, dù sao phải là chuyện hay ho gì, ta chỉ có thể chơi chúng ta ở sau lưng, sau này càng ngày càng táo tợn cho nên chúng ta có đường sống để !”
Đông Phương Minh phản bác được, hơi mím môi gật đầu : “Nhưng lô hàng này ở trong trại lính, muốn lấy ra, dễ vậy sao?”
“Vấn đề này tôi nghĩ qua, ra đến lúc đó cầm hóa đơn nhận hàng cũng phải đích thân Lạc Viêm Háng, cho dù thân tín bên cạnh ta cũng thể . Thủ trưởng La biết Lạc Viêm Hành nhưng tôi tin tưởng ông ta cũng giám sát quá trình nhận hàng, nếu , khi việc bại lộ, ông ta trốn thoát tội liên quan, tôi nghe Lạc Viêm Hành qua, Thủ trưởng La vì bảo vệ tính mạng, muốn kết thân với ta nhưng là Lạc Viêm Hành từ chối. Như vậy thủ trưởng La càng thêm kiên dè, cách khác, đến lúc đó lấy hàng và giao hàng đều thể lộ ra ánh sáng, chúng ta lấy hàng, bọn họ cũng nghi ngờ!”
“Chị Thất, có đơn giản như vậy ? Trước hết , lúc lấy hàng thủ trưởng La gọi điện thoại cho Lạc Viêm Hành…..”
Trình Thất lập tức cắt đứt: “Yên tâm, chuyện gọi điện thoại dễ giải quyết, chỉ cần tìm người đàn ông bắt chước khẩu có thể, điện thoại di động của Lạc Viêm Hành tôi giải quyết!”
Đông Phương Minh vẫn cảm thấy ổn: “Lấy hàng phải có danh sách lấy hàng chứ? Nếu , theo như chị , ai cũng có thể lấy rồi?”
“Đúng vậy, đây mới là mấu chốt nhất, mặc dù tất cả mọi người đều là người giả, duy chỉ có đơn hàng thể làm giả, dù sao hai tháng nữa Lạc Viêm Hành phải đem lô hàng này giao cho quốc gia, ta nhất định hết ức coi trọng. Nếu cũng tìm Thủ trưởng La giúp tay, gần như có chút sơ hỡ, cho nên đơn giao hàng nhất định có con dấu của ta, chính là con dấu này, chúng ta phải nắm tới tay. Cũng còn cách nào làm giả bởi vì biết con dấu này có bí mật gì hay . Có người vì phòng bị người khác làm giả, ở con dấu bôi chút nước gì đó để cho người khác biết, cậu phải tin tưởng tôi, con dấu của Lạc Viêm Hành nhất định có bí mật là được rồi!”
“Đến lúc đó Long Hổ có hàng giao, chúng ta gặp phiền toái lớn!”
“Cậu sai rồi, phiền toái là ta phải chúng ta, ta tìm chúng ta, khi đó chúng ta sớm người nhà trống rồi!” tìm quỷ , đừng trách lòng dạ ác độc, là đạo nghĩa trước.
Đông Phương Minh im lặng, hai mươi tỷ, con số tha thiết ước mơ, mặc dù về sau Phi Vân Bang cũng cần làm gì, cũng có thể tiêu xài cả đời, càng nghĩ càng kích động: “Con dấu này phải dễ lấy như vậy, huống chi chúng ta cũng biết nó giấu ở nơi nào!”
“Ở thành phố F nha, ta nhất định cất nó ở bên cạnh, nhưng khỏi thành phố F, tôi nghĩ 100% ta cất bên người!” Nụ cười từ từ vặn vẹo, đối đầu nhau, mẹ nó, tôi xem người nào hơn người nào.
“Ra khỏi…. ta vô duyên vô cớ…..” Đông Phương Minh chợt ngồi xuống: “Ý của chị là….?”
Trình Thất gật đầu: “Tối hôm qua đắc tội ta, lúc này nhất định ghi hận trong lòng, dù sao có cơ hội chơi tôi, ta cũng từ chối, như vậy , cậu làm giấy tờ cho tôi….cậu ra nước ngoài , tôi lâu xuất ngoại, tính toán chút, tìm quốc gia hiểu tiếng , tôi dùng thân phận hướng dẫn du lịch và người giúp việc thoe ta toàn bộ hành trình, nhất định thàng công!” Đến lúc đó trộm con dấu rồi rời khỏi.
Chuyện khác, chờ lấy được con dấu rồi !
“À? Chị nghĩ chu đáo, tôi thấy chỉ sợ Lạc Viêm Hành khong rãnh với chị!”
“Điểm này tôi cũng nghĩ qua, chờ ta từ chối, chúng ta nghĩ biện pháp khác!” Cái này được còn có kế hoạch B!
Sau khi chờ thủ hạ rời khỏi, mới vứt tàn thuốc cầm lên xấp tài liệu hừ tiếng, còn nhớ mười bảy năm trước từng với , chưa từng chuyện với người nước ngoài nào, muốn nước ngoài vui đùa chút, gia nhập vào Long Hổ hội có thể a, chỉ sợ sau khi gia nhập được coi trọng, chỉ cần theo chơi chuyến, biểu lộ thành ý cũng nên giúp thỏa mãn nguyện vọng, như vậy gia nhập Long Hổ hội.
Lý do nỳ đủ chứ? Tên nhóc, vốn muốn làm khó , ai bảo chạm vào họng súng? Gieo gió gặt bão!
Last edited by a moderator: 14/3/15