1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại ca Xã hội đen “Cầm thú tinh khiết” - Toán Miêu Nhi (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 003: thể chờ đợi (2)


      ‘Rầm!’

      Đánh mạnh mặt bàn, cố đè nén hưng phấn trong lòng, ra lệnh: "Đông Phương, cậu lập tức xem xét thời tiết ngày mai cho tôi, được sai sót biết ?" Cho dù muốn báo thù, nghĩ đến người, não phát đau, nhưng tánh mạng của em phải được bảo toàn đầu tiên, có sương mù dày đặc, như vậy chỉ có thể để cho cơ hội này vuột khỏi lòng bàn tay.

      Đông Phương Minh lắc lắc điện thoại trong lòng bàn tay, cho viên Định Tâm Hoàn: "Khi trở về, chúng tôi sớm tra , ngày mai khoảng chừng năm giờ, cả đảo Quan Nham cũng có sương mù, mà còn là sương mù lớn hiếm thấy!"

      nào đó hai mắt trợn tròn, ngây người ngồi xuống, ông trời ơi, đại ân đại đức này, ngày khác nhất định bái tạ, Lạc Viêm Hành. . . . . . Lạc Viêm Hành. . . . . . năm năm rồi, lão nương chờ năm năm, mỗi phút mỗi giây đều nghĩ làm thế nào để hại chết tên khốn khiếp , ngờ, ngày ra tù đầu tiên, mơ ước được thực .

      Xong rồi, xong rồi, trái tim nhún nhảy muốn vọt khỏi lồng ngực, mỗi sợi tóc gáy đều kêu gào uống máu của ta, rút gân của ta, róc xương của ta, xả được cơn giận này, cả đời cũng tỉnh lại, vì tương lai của mọi người, muốn làm cũng được, sống nửa đời người, chưa bao giờ bị kích động như vậy, nhất định là lão tổ tông phù hộ, các người yên tâm, nếu Trình Thất tôi có ngày nổi danh, nhất định tại thành phố F xây tòa cao ốc chọc trời, ở lầu chót dựng lên tòa Phật Đường, mỗi ngày cúng bái các người.

      Tôi, con mẹ nó, chính là ngôi sao may mắn chuyển thế a!

      "Chị Thất. . . . . . Trình chủ tịch, nhưng chúng ta có nắm chắc bắt được người ?" Ma Tử có chút lo lắng, nghe Lạc Viêm Hành này mang theo ít người đâu, hơn ngàn, nhìn lại bọn họ chút, đôi con ngươi quét qua cái bàn tròn trong phòng, đám người ra hình dạng gì, đầu ngón tay của người ta cũng có thể đâm chết bọn họ.

      Trình Thất châm biếm: "Cổ nhân : thắng bại dựa vào nhiều người!" Nhắm mắt ngửa đầu hít thở sâu, cũng giống như ngửi thấy mùi máu chảy ra từ thân thể tên cháu trai này rồi, thoải mái!

      Toàn thể nắm cái ót.

      "Cổ nhân nào như vậy?" Ở cổ đại, phải là người càng nhiều càng tốt sao?

      "Chuyện đánh giặc này, phải dựa vào đầu óc, phải cậy mạnh, hơn nữa, chúng ta chỉ vì người, cũng phải muốn tất cả bọn thủ hạ của ta, tôi được nhất định được!" Sảng khoái bưng cái ly lên uống hơi cạn sạch, cuối cùng đầu lưỡi tà ác đảo qua bờ môi, bây giờ làm, vậy phải chờ đến khi nào?

      Quả , mọi người cũng nóng lòng báo thù, từ trước đến giờ, đại tỷ , có hai, được làm được, ra cho dù chết, năm năm chịu nhục cũng đáng giá, Ma Tử vội vàng ngồi ở trước bàn, đoạt lấy chén cơm, há miệng ăn: "Vậy được, chút nữa tôi đem khoản tiền cuối cùng mua vũ khí cho mọi người, thắng bại ở lần hành động này rồi !" Cơn tức này chưa trừ diệt, còn sống uất ức.

      Đông Phương Minh tương đối bình tĩnh, đôi tay ôm ngực, nghiêng người dựa vào khung cửa, ra điểm mấu chốt nhất: "Vấn đề là chúng ta phải làm sao đảo Quan Nham? Trước kia , còn có thuyền của mình, tại. . . . . ."

      ‘Bốp bốp! ’

      Lộ Băng vỗ vỗ tay, thành công hấp dẫn ánh mắt mọi người, tràn đầy tự tin vỗ ngực cái, vui vẻ : "Cái chuyện này, dĩ nhiên là để tôi giải quyết, mọi người quên sao? Ở phương diện này tôi là người trong nghề, vô luận là bom hay thuyền bè, xe thể thao, muốn phi cơ, tôi cũng có thể làm cho các người!" Tự hào a tự hào, cuối cùng nở mày nở mặt lần.

      Trình Thất vui mừng gật gật đầu, mỗi người thủ hạ đều mang tuyệt kỷ, biết dùng người, tuy nhiên, Phi Vân Bang nghèo trắng tay, cậu ta muốn làm thuyền bè thế nào đây?

      " khoác lác sao?" Vẻ mặt Ma Tử tin.

      Lộ Băng hứ tiếng, bắt đầu khoác: "Tôi lừa mọi người, dù sao Lộ Băng tôi có lừa gạt các người bao giờ chưa? Đúng ?"

      Quả như thế, trong phòng cũng náo nhiệt hẳn lên, ngừng vỗ tay khen ngợi, lần đầu tiên Ma Tử đối với người đàn ông bình thường làm việc đàng hoàng có vài phần kính trọng, trong miệng vẫn còn ngậm thức ăn vui mừng : "Có ? Lộ Băng, tôi ngờ đến thời khắc mấu chốt có ích như vậy, chẳng qua cũng đừng làm cái loại thuyền đạp chân, sức chân của tôi chịu nổi!" Đây chính là từ trong bờ ra biển, đừng để đến lúc đó, còn hơi sức đánh, uổng công làm bánh bao thịt.

      "Chuyện này mọi người hãy yên tâm, thuyền của tôi, có thể làm mọi người hài lòng, phía chỉ có ăn có uống... đầy đủ mọi thứ trái cây lót dạ, còn có nước, có cá, trần nhà theo phong cách tự động mở, dọc đường cảnh đẹp thu hết vào mắt, tuyệt đối kém hơn so với du thuyền, nếu phải cái đầu chút, tôi muốn đặt tên cho nó là Titanic tuyệt đẹp!" đến chỗ cao hứng quên trợn to mắt, giơ ngón cái lên, bộ dáng ‘tương đối hoàn hảo’.

      Đám người nghe xong ngây người như phỗng, Trình Thất càng thêm bội phục trong lòng, Lộ Băng a Lộ Băng, tên nhóc cậu rất được, lúc này còn có thể làm được đồ tốt như vậy, giống như du lịch giải sầu, dù sao lão đại vẫn là lão đại, luống cuống như mọi người, vô cùng hài lòng, dựng thẳng ngón cái: "Lộ Băng, trước kia tôi xem thường cậu, tệ, tệ, vậy chuyện này liền giao cho cậu làm rồi ! Ma Tử và chú Phùng, hai người phụ trách lo vũ khí, những người khác tối nay nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm ngày mai lên đường, đặc biệt là Salsa, nhất định phải ngủ ngon!"

      lần nữa, Salsa cảm thấy tầm quan trọng của mình, xoa xoa đôi tay, rất lâu có thể bản lĩnh, cũng thể chờ đợi !

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 004: Sắc đẹp trước mặt


      " được, tôi phải !"

      giường lớn khách sạn sang trọng đầy mập mờ, người đàn ông tóc vàng lộ ra vẻ khá mệt mỏi ngồi dậy, từ chối nằm sấp hõm vai quyến rũ của , bắp thịt lồng ngực cường tráng căng cứng, duỗi lưng cái mới lật người xuống giường, đầu óc choáng váng, lông mày nhíu lại, tại sao uống nhiều như vậy?

      "? Muốn được sao, hôm nay cùng em cả đêm!" chưa thỏa mãn dục vọng, từ phía sau lưng ôm chặt eo hổ của người đàn ông, mút động mạch chủ, quyến rũ : "Diệp Thành, đâu tìm người tình tốt như em vậy? hỏi đông hỏi tây, quấn phụ trách, xem, đến nay em cũng biết tên tiếng của , đến từ nơi nào, trong nhà có người nào, có kết hôn chưa, bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ. . . . . . Chỉ ở bên em đêm thôi, được !"

      Bạch Diệp Thành này mang dòng máu người chính gốc, vẻ mặt khổ sở, chịu nổi nhất, chính là phụ nữ hấp dẫn, lão Nhị lại an phận, nhưng phải , nhớ tới đại ca có căn dặn chuyện gì, phải xử lý.

      xuất ra đòn sát thủ, trực tiếp lượn quanh ngay phía trước người đàn ông, ngồi xổm người xuống, đưa ra đòn trí mạng mất hồn.

      "Oh, bảo bối. . . . . . !" Giống như hưởng thụ, giống như nhẫn nại ngửa đầu, phụ nữ Phương Đông là quá nhiệt tình, hôm nay thân hình thơm tho mềm mại trong ngực , bảo làm sao kháng cự? Chuyện ngày mai, ngày mai , tối nay phải khiến cho tiểu dâm phụ này cầu xin tha thứ, nếu , khó lập oai nghiêm của đàn ông.

      Hôm sau

      Trong hành lang tập đoàn Lạc thị, đám người đàn ông mặc áo đen nghiêm chỉnh theo sát người cầm đầu bước nhanh về phía cửa, Lạc Viêm Hành cầm đầu, vẫn mặc tây trang, điểm khác duy nhất là đội cái mũ, mái tóc đen trơn bóng chảy bảy ba, chút tóc che kín đôi mày kiếm, mắt kính gọng đen an tĩnh nẳm ở nơi sống mũi, làm cho khuôn mặt đẹp trai càng thêm nổi bật hơn.

      Lộ ra nửa đoạn cánh tay vô cùng rắn chắc khỏe mạnh, bàn tay nhanh chóng lật xem danh sách giao dịch, mặc dù bọn thủ hạ tiến hành kiểm tra toàn bộ, nhưng vẫn lo lắng có sơ suất, chân mày bén nhọn vẫn nhíu lại, con ngươi màu xanh lục khóa chặt dòng chữ tờ giấy, cho đến kết thúc, mới hài lòng vỗ về phía ngực Hàn Dục: "Diệp Thành làm gì?"

      Phía sau chừng hai mươi người cùng nhíu mày, cái này còn phải hỏi sao? Khẳng định ở giường người phụ nữ nào đó làm trễ nãi chuyện đứng đắn rồi! Khắp nơi thế giới, chỗ nào mà có lưu tình?

      Hàn Dục cất xong tài liệu, nhìn bên ngoài chút, thầm trách cứ phen mới giúp tên kia che giấu: "Chỉ sợ là kẹt xe ?" Cũng mấy giờ rồi? biết còn phải gặp khách hàng sao? Cả ngày giống như có phụ nữ sống được vậy.

      Lạc Viêm Hành đứng tại bậc thang, đôi tay chống nạnh, nheo mắt bất mãn: "Kẹt xe? Tôi thấy là nhét tinh trùng phải?" Môi mỏng lạnh nhạt mím chặt, giữa hai lông mày có chút tức giận.

      "Chuyện này. . . . . ." ra lão đại cũng biết ! Hàn Dục lúng túng cười cười, lần nữa giải vây: " Hành, cũng phải là biết, lên tiếng, tôi cũng tiện ngăn trở, hơn nữa, đàn ông mà, tranh quyền đoạt lợi, phần lớn cũng phải là vì phụ nữ sao? Hơn nữa, có phải cũng nên tìm chị dâu về cho chúng tôi hay ?"

      Lời này vừa ra, mấy thế hệ trước cũng đồng loạt nhìn về phía người đứng đầu dũng cảm và hùng mạnh, mang theo vô cùng mong đợi, 30 tuổi, còn nữa, hôm nay nghiệp phát triển ngừng, nên kết hôn.

      Nghe vậy, người đàn ông gần như chút nghĩ ngợi, ngắm nhìn phương xa đáp lời: "Kẻ làm chuyện lớn, há có thể cả ngày trầm mê trong sắc đẹp?"

      Toàn thể thở dài thất vọng, Hàn Dục sửng sốt chút, lần nữa tươi cười : "Vậy kẻ làm chuyện lớn, cũng muốn sanh con sao? phải tôi ngoa, hôm nay Tổng hội từ xuống dưới, tâm nguyện lớn nhất phải bang hội lui về phía sau phát triển, mà là chuyện hôn nhân của . . . . . ." Chẳng lẽ muốn a di đà Phật, Thiện Tai Thiện Tai, làm cao tăng đắc đạo?

      Dõi mắt nhìn thiên hạ, bao nhiêu oanh oanh yến yến, Quốc Sắc Thiên Hương, ai mà động tâm? phải là. . . . . . Thích đàn ông chứ? Kinh ngạc nuốt nước miếng, biến sắc lui về phía sau bước, cái trán bắt đầu thấm ra mồ hôi lạnh.

      Bộ dạng Lạc Viêm Hành coi trời bằng vung, đứng núi cao mình, đối với thiên hạ bày mưu nghĩ kế, lời của Hàn Dục, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ.

      Người phía sau cũng dám nhiều lời nữa, tất cả đều lâm vào thế bí, cầu nguyện cái tên đại háo sắc sớm đến, làm trễ nãi chuyện lớn, đại ca nổi giận lên, ai có thể chịu nổi.

      Phải biết chuẩn bị gặp khách hàng có lai lịch .

      "Xong rồi, xong rồi, phụ nữ chết tiệt kia, dâm thú đầu thai sao? Lần này chết chắc!" Ngoài cửa lớn, Bạch Diệp Thành lo lắng nhanh chóng lao xuống xe, đường lảm nhảm bằng tiếng , vừa tới bên ngoài đại sảnh, thấy đám người Lạc Viêm Hành sớm sẳn sàng lên đường, Sở Hương, lần này bị hại chết.

      Vỗ ngực cái, hết sức lo sợ tiến lên cúi đầu: " Hành!"

      Lạc Viêm Hành cũng chuyện, cứ như vậy nhàn nhạt xem xét kỹ lưỡng, làm băng dày ba thước, khí tăng thêm tầng sương lạnh.

      Bạch Diệp Thành cũng dám ngẩng đầu, khóe miệng giật giật, mắc cỡ chết người, cầu nguyện đối phương cần khiển trách ở ngay trước mặt nhiều thủ hạ như vậy, nếu sau này, còn ai nghe ?

      " Hành, tôi. . . . . . Tôi . . . . ."

      Tròng mắt Lạc Viêm Hành có thâm ý khác, tầm mắt quét vòng nơi dưới đủng quần, sau nhịn được nhắm mắt : "Làm xong chuyện chưa?"

      Bạch Diệp Thành bị nhìn thấy, trong lòng phát run, xem ra đại ca biết vì sao trễ hai giờ rồi, trời ạ, vẫn nhìn lão Nhị, chẳng lẽ trong cơn tức giận bắt thiến chứ? Chuyện xử lý. . . . . . A, nghĩ tới, chuyện thời tiết đảo Quan Nham, tại sao lại quên vụ này rồi? giây cũng dám trì hoãn, gật đầu : "Điều tra rồi, hôm nay đảo Quan Nham cũng có gì khác!" Nhìn này trời cũng giống có mưa phùn và sương mù.

      Nếu quên, chắc chắn chọc giận, sau đó là ác độc chế nhạo, từ đó nể mặt.

      Lấy được đáp án mong muốn, người đàn ông lười biếng nhìn lướt qua: "Chuyện như vậy, làm nhiều tốt, tiết chế chút !"

      ‘Phốc! ’

      Tiếng cười bị đè nén trong nháy mắt nổ tung, rối rít che miệng, gương mặt Hàn Dục càng thêm hả hê, ai bảo cả ngày tìm phụ nữ.

      Gương mặt Bạch Diệp Thành đỏ tới mang tai, quả nhiên là Hành, luôn thích làm chuyện giết gà dọa khỉ này, nhíu mày : " làm, để người khác làm. . . . . ."

      "Cậu cái gì?" Mặt Lạc Viêm Hành lộ vẻ gì, xoay người lại.

      "À? Tôi cái gì? Hành, nghe lầm đó? Xin mời !" Trước kia là sau lưng có con mắt, lần này tốt rồi, lại tăng thêm thính tai, chờ người kia xa, mới ôm chầm bả vai Hàn Dục thở dài: "Tôi cậu có rãnh rỗi chuyện với nhiều hơn chút, cười nhiều chút, cả ngày mặt mày căng cứng, phụ nữ nào dám đến gần?"

      " trừ phụ nữ ra còn biết cái gì?"

      "Cậu sai rồi, sắc đẹp là bản tính, biết các người có thành kiến với tôi, nhưng có lỗi sao? Lao tâm, lao lực, những phụ nữ tịch mịch kia cần an ủi sinh lý, cũng là trong phương pháp cống hiến cho xã hội này!"

      Hàn Dục giống như thấy quái vật, nhìn Bạch Diệp Thành chút, sau đó vuốt cằm bắt đầu trầm tư, hồi lâu vỗ tay phát ra tiếng: "Rốt cuộc, tôi hiểu ý tứ câu năm đó của đại ca rồi !"

      "Hả? Đại ca gì?" Nhất định là khen phong lưu phóng khoáng, ngàn vạn thiếu nữ kính .

      " năm 2010, tạo thai cho heo, là tổn thất cho người dân!"

      Bạch Diệp Thành hiểu ra sao: "Có ý tứ gì?"

      "Năm ấy giá thịt heo cũng cao đến phát điên như vậy!" Vỗ vỗ bả vai Bạch Diệp Thành, lúc này mới cười đuổi theo Lạc Viêm Hành ở phía xa xa.
      mal, Rubyzjnvulinh thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 005: Làm trái ý trời (1)


      đầu khác của thành phố, bên bờ biển, Trình Thất mặc bộ quần áo trắng tinh, nhàn nhạt nhìn phía trước, đôi mày thanh tú nhíu lại: "Đây chính là ‘Titanic xinh đẹp’của cậu?"

      Ma Tử cũng sững sờ : "Đây là thuyền cỏ mượn tên sao?" Dứt lời, cả đoàn người đần độn nhìn về phía người trong cuộc.

      Chỉ thấy cách đó xa, mặt biển lặng yên, đậu hàng bè gỗ to lớn, đếm chút, vừa đúng mười lăm cái.

      Lộ Băng biết chết sống kiêu ngạo : "Như thế nào? Chị Thất, hài lòng ?"

      Trình Thất hung hăng nhắm mắt hít thở, sau đó trợn tròn đôi mắt, hận thể nhấc chân lên tàn nhẫn đạp người đàn ông ngã mặt đất, gầm lên: "Tôi hài lòng cái đầu mẹ cậu, chẳng lẽ cậu muốn tôi bơi cái đồ chơi này đánh với vũ khí nóng của người ta sao?"

      "Chị Thất, chị phải biết bây giờ năng lực chúng ta có hạn, giống ngày xưa!" Lộ Băng rất ủy khuất, bận rộn cả đêm, đến giờ vẫn còn chưa ngủ đấy.

      Ma Tử nhịn muốn nôn mửa, lo lắng : " phải tôi sức chân của tôi tốt sao?"

      "Nhưng cái này cần dùng đến chân của , tay là được!" Lộ Băng nhanh chóng đáp lời.

      Ma Tử ngẩn ra đến nên lời, càng ngày càng tin rằng thể đối kháng với Lạc Viêm Hành rồi, ông trời ơi, tại sao ông tạo ra người này? Toàn bộ nhất thời ngốc trệ.

      Gương mặt đẹp trai của Đông Phương Minh cũng đen xì: "Cậu muốn cố ý hãm hại chúng ta sao?"

      " làm tôi mất hứng, có thể sỉ nhục tôi, nhưng thể sỉ nhục tâm huyết của tôi, tôi có lỗi sao? đáng lẽ phải có nhân công nhưng tôi tự mình làm!" Vọt tới bè gỗ, chỉ chỉ những quả cam trong thùng nước: "Trái cây lót dạ, còn có mái nhà tự động mở!" Ra sức kéo dây thừng, trong nháy mắt cả bè gỗ bị tấm vải plastic che lấp, giống như con thuyền : " tốt có phải ?"

      "Cái này, đến lúc đó bắt được người, làm sao thoát thân?" Trình Thất cũng còn sức trách cứ làm gì, vò mẻ lại còn sứt quai, làm sao lại nghèo túng như thế này? Lạc Viêm Hành, là tên khốn kiếp, chờ đó.

      Lộ Băng cười hì hì lấy ra bản đồ, giống như nắm giữ mọi thứ: "Cái này tôi sớm nghĩ xong, chúng ta từ con đường này lên đảo, khu vực gần đảo Quan Nham cũng có vài ngọn núi xung quanh, đến lúc đó, chúng ta từ đường này thoát nguy, xem như bị phát , những đường này, du thuyền bọn họ cũng cách nào qua, hơn nữa tôi dám cam đoan, bọn họ tuyệt đối ngờ chúng ta con đường này!" Chỉ vào con đường trong dãy núi thông qua thị trấn, đắc ý : " may bị bọn họ bắt được, ai biết là chúng ta làm? Ở thuyền, tôi thiết kế cơ quan, dưới thuyền có khoang thuyền bằng sắt, đến lúc đó đem vũ khí ném bên trong, tôi cũng tin bọn họ có thể lục soát!"

      Trình Thất cười lạnh: "Đầu cơ trục lợi, cậu là lành nghề!"

      "Ha ha, cám ơn Chị Thất khích lệ!" Người nào đó ngượng ngùng, gãi gãi cái ót, nghĩ Lộ Băng ta là ai ? Thông minh nhất thế giới cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi !

      "Trời ạ, đây là chúng ta đánh cá hay đánh giặc vậy?" Ma Tử vung cánh tay, đến nơi rồi, còn hơi sức vác súng sao? Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể như thế, cũng may thời gian vẫn còn sớm, nhất định gần tối có thể chạy tới, muốn thêm gì nữa, ôm súng tự động, bất đắc dĩ lên bè gỗ, cầm mái chèo lên : "Chị Thất, chị ở phía ngắm phong cảnh , tôi và Đông Phương Minh chèo!"

      Salsa cũng lộ ra oán giận, cũng may hơi sức rất lớn, nhớ tới năm đó, Phi Vân Bang ra biển, lần đó phải mười mấy chiếc du thuyền sao? Phiền chết rồi.

      "Mọi người nên nản chí, xem như tất cả phải làm lại lần nữa, được rồi, toàn thể nghe lệnh, lên đường!" Trình Thất khôi phục bình tĩnh, lên thuyền vẫy tay phát hiệu lệnh.

      Cứ như vậy, 15 chiếc bè gỗ song song di chuyển ra biển, hai người tổ, khí thế mạnh mẽ, ở thế kỷ hai mươi mốt này, tập thể bơi bè gỗ ra chiến trường cũng xem như lần đầu, có chiếc bè chỉ có người đứng đầu, chiều cao 1.8m, khỏe như trâu, bộ mặt dữ tợn, đôi mắt cũng mở lớn, tốc độ lại thấp hơn mọi người.

      "Bàn Tử, bảo quản thuốc mê cho tốt, dính vào nước hỏi tội cậu!" Ma Tử vừa ra sức chèo, vừa dặn dò, cái này đặc biệt chuẩn bị cho Lạc Viêm Hành, mặc kệ võ lực của đối phương như thế nào, bị hôn mê mới là tốt nhất.

      Bàn Tử thà cười : "Hắc hắc, chị Ma Tử cứ yên tâm !" Vỗ ngực cái, bày tỏ bảo quản rất tốt.

      Trình Thất ở chiếc thuyền đầu, ngồi ở cái ghế đẩu lau khẩu súng, năm năm chưa từng chạm qua, cũng biết kỹ thuật có giảm sút , dù sao đến buổi chiều mọi chuyện thấy kết quả, tất cả mọi người chưa từng nghĩ thua trận như thế nào, luôn vững tin tanh g lợi, bởi vì thua, trở về đất vàng, chết, mọi người chưa bao giờ sợ.

      Nếu phải đến mức kia, chết cũng phải kéo kẻ địch cùng theo, có tay súng Salsa ai bì kịp, kéo theo người có khó khăn gì?

      Đông Phương Minh nhìn thấy nét buồn phiền khuôn mặt Trình Thất, liền cười, nhìn mặt sông : " cầu sinh cùng ngày tháng cùng năm, chỉ cầu được chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, nếu làm quỷ, chúng ta vẫn cùng nhau, phải rất tốt sao?"

      "Đúng, chỉ cầu được chết cùng ngày cùng tháng cùng năm!" Chú Phùng cũng vui vẻ hô to.

      "Chỉ cầu được chết cùng ngày cùng tháng cùng năm!" Toàn thể phóng túng hô to, có gì quý hơn so với đồng lòng của các em.

      Trình Thất cảm động gật đầu cái, ràng cũng biết trận chiến này có thể ra về, nhưng mọi người vui vẻ hòa thuận, tiếng cười ngừng, nhìn mấy em bắt đầu hát vang, đột nhiên cảm thấy đột biến năm năm trước cũng phải hoàn toàn là chuyện xấu, ngã xuống, sao có thể biết ai mới là trung thần? Hơn năm trăm người, lại chỉ còn hơn ba mươi tay chân tuyệt đối có thể tin cậy.

      khỏi thầm thề, sau khi chuyện này kết thúc, nhất định làm cho bọn họ nở mày nở mặt, phát tài giàu có, quay đầu lại nhất định phải cùng bọn họ uống máu ăn thề, từ đó, Phi Vân Bang còn của mình , 34 người em, mỗi người phần, từ nay về sau, Phi Vân Bang chính là của tất cả chúng ta.

      Hãy nhìn tôi làm sao dời sông lấp biển, lên đỉnh cao nhất thế giới.

      Từ trước giờ, cảm thấy mình hiền lành gì, lòng dạ độc ác, máu lạnh tàn khốc, vì đạt được mục đích, chừa thủ đoạn nào, lần này nếu có thể thành công, cũng chứng minh bản lĩnh của kẻ tám lạng, người nửa cân, loại người như thế phen thành tựu, làm sao người kia có?

      chứng minh cho bọn họ biết, Trình chủ tịch này cũng phải là hư danh, cho dù phải gặp Nhị gia lần, cũng cố gắng sống sót.

      Đối với Mạc Trung Hiền, người mình 11 năm. . . . . . từ nay về sau còn liên quan đến nữa, chỉ như thế, dường như muốn bóp chết người này như con kiến, mang tai vạ đến, , lại dám bỏ đá xuống giếng, cuốn tất cả tiền tài trong bang hội, làm người xã hội thượng lưu, còn cưới con thị trưởng, hừ, ngược lại ta tự tin, cho rằng vĩnh viễn đứng nổi sao? Lại có thể nghênh ngang ở thành phố F phát triển.

      Chờ xem, người phản bội tôi, người cũng đừng nghĩ trốn thoát, những thứ phản đồ gia nhập bang, khi dễ người của mình, cái chết rất nhanh tìm đến các người.
      http://***************.com/images/smilies/icon_clap.gif
      mal, Rubyzjnvulinh thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 005: Làm trái ý trời (2)


      Thấm thoát, đoàn người bơi ra biển, gió từ từ thổi vừa vặn thuận thế, giảm bớt sức cánh tay, nguy hiểm cũng phủ xuống, ánh mặt trời chói chang cũng lặn xuống, mặt nước thăm thẳm sóng gợn lăn tăn, đoàn bóng đen chẳng biết là vật gì đến gần, Trình Thất siết chặt thân súng, nhìn hết sức chăm chú: "Đó là vật gì?"

      Hiển nhiên những người khác cũng thấy được, bắt đầu đem tất cả bè gỗ khép lại, Lộ Băng giơ thanh đao lớn chờ đợi bóng đen đến, ngừng thở, dám thở mạnh, đây chỉ là biển trong đất liền, có loài động vật ăn thịt to lớn như cá voi, vậy quái vật khổng lồ này là. . . . . .

      "Ôi chao, má ơi, là cá mập!" Ma Tử trực tiếp vứt bỏ bè gỗ, rút ra súng, run rẩy nhắm ngay đầu cá, gầm thét: "Lộ Băng, tôi sắp chết rồi, thành quỷ cũng bỏ qua cho !"

      Lộ Băng nuốt nước miếng, thấy đoàn người thất kinh, thét to lên: "Mọi người nên kinh hoảng, hãy nghe tôi , có việc gì, chỉ con, chúng ta tận lực bắn nó, nhanh lên chút, nhanh lên!" Vứt bỏ đao, giơ súng lên bắt đầu mãnh liệt quét.

      ‘Pằng, pằng, pằng! ’

      gian yên tĩnh trong phút chốc đầy khói lửa, Trình Thất vừa định ngăn cản, trễ, mặt nước từ từ bị máu tươi nhiễm đỏ, đối với động vật hung hiểm này Salsa càng bắn dữ dội, mặt nước bắt đầu quay cuồng trong phạm vi rộng lớn, giống như thủy thần bị kinh động, oán giận nổi đóa, muốn cuốn người xâm phạm xuống nước.

      "Nằm xuống, mau nằm xuống!"

      "A!"

      Trình Thất kinh hoảng, nhanh chóng đưa tay nắm lấy tay Salsa lăn xuống bè gỗ, kịch liệt thở hổn hển nhìn mặt nước bị máu tươi nhiễm đỏ, dường như nhớ Cá mập tuyệt đối thể bắn mà? Về phần tại sao thể bắn, nhất thời nhớ nổi, cho đến khi mặt nước từ từ bình lặng mới thở dài hơi, nguy hiểm , nếu chết như vậy mới gọi mất mặt.

      "Phù, làm tôi sợ muốn chết, làm tôi sợ muốn chết!" Bàn Tử ngồi liệt ở bè gỗ thở gấp, những người khác cũng vuốt mồ hôi lạnh.

      Lộ Băng xin lỗi: " xin lỗi, tôi biết vùng biển trong đất liền còn có này đồ chơi, tôi. . . . . ." xong, chợt dừng lại, giống như gặp được chuyện gì càng thêm kinh hãi, cứng ngắc cúi đầu, gần như khu vực lớn nước trong bị nhuộm đỏ.

      "Thế nào? đừng dọa chúng tôi a!" Ma Tử dùng bè gỗ đập phát vào người đàn ông ngu ngốc, vẻ mặt làm sao? phải Cá mập chạy rồi sao?

      Đông Phương Minh kiến thức sâu rộng, dù sao cũng tốt nghiệp ở đại học danh tiếng, lẩm bẩm : "Tôi nhớ Cá mập thấy màu đỏ hưng phấn!"

      "Chẳng lẽ chờ đưa tới đám chứ?" Lộ Băng suy nghĩ ngay.

      Bây giờ Trình Thất mới hiểu được vì sao nhìn thấy Cá mập thể bắn rồi, hít hơi lạnh, đoạt lấy cây chèo, điên cuồng ở trong nước bơi: "Lập tức tản ra cho tôi, nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhanh lên chút!"

      Đông Phương Minh nhìn phương xa tuyệt vọng : " cần nữa!"

      Năm phút sau. . . . . .

      Chừng ba mươi người, tất cả đều vây ở bên cạnh Trình Thất, ánh mắt đờ đẫn, tất cả nhìn hướng, chết, bọn họ sợ, chỉ sợ bị chết có chút giá trị.

      Bốn phía bè gỗ, mấy chục cái đầu đếm hết, cứ như vậy hung ác bơi qua bơi lại, bầy cá đem người đoàn bao vây, dường như ngửi thấy mùi tanh, cũng bắt đầu nổi mặt nước, tham ăn nhìn chằm chằm những người giết hại đồng loại của mình.

      "Lộ Băng!"

      Lần này Trình Thất muốn chết tâm cũng có, khóc ra nước mắt, nhìn chằm chằm vào những con quái vật kia cắn răng : "Mặc kệ lần này là chết hay sống, lão nương cũng muốn cậu khỏe mạnh chờ xem!" Đáng thương cho đời lừng lẫy, nếu lan truyền ra ngoài, chẳng phải làm trò cười cho người trong thiên hạ? Lạc Viêm Hành mà biết được, phải cười nhạo sao?

      đáng buồn hơn chính là, vì nghiệp lớn của , người khác báo thù đều chết ở dưới đao của kẻ địch, vừa vặn chết trong miệng Cá mập, trước có người, sau cũng có người. . . . . .(hahaha, mắc cười quá)

      "Chị, em rất sợ, làm thế nào?" Salsa chưa từng thấy qua con gì lớn như vậy, đối với con vật biết tên, tràn đầy sợ hãi, xong rồi, nhất định là cái con mới vừa rồi trở về đem viện binh, sao đông như vậy?

      Vẻ mặt Lộ Băng như đưa đám, nâng súng run run : "Tôi nghĩ chúng ta có thể bắn lui bọn chúng!"

      Trình Thất từ trong kẽ răng nặn ra: "Làm như vậy, con mẹ nó, cậu chỉ biết đem cá voi cho đưa tới!"

      "Nơi này có cá voi. . . . . . Ưmh!" Lộ Băng phản xạ có điều kiện, kết quả ngực đau nhói, Chị Thất, chị cần dùng sức như vậy chứ?

      "Mặc kệ là thế nào, liều chết đánh trận , hung hăng bắn cho tôi!"

      Được lệnh, rối rít giơ súng lên, liều mạng bắn càn quét, lại phát kẻ địch phải là người, mấy viên đạn xuống, đến nơi đến chốn, ngược lại bắt đầu chuẩn bị tiến công, lúc tất cả mọi người quyết định buông tha Salsa linh cơ chợt động, nhớ lại con Cá mập lúc nãy, khuôn mặt nhắn vốn bị sợ đến trắng bệch, ngay lập tức đổi màu, con ngươi hề có nhiệt độ, nheo lại, giơ súng lên nhắm ngay đầu con Cá mập bơi, ngón trỏ kéo mạnh.

      ‘Pằng! ’

      đầu con cá mập lồng lộn, đuôi cá quét mặt biển cuồng loạn, hoàn toàn chọc giận những kẻ địch khác, hơn mười con cá bắt đầu há cái miệng rộng chen chúc lao đến, khóe miệng xinh đẹp của Salsa cong lên đường cong khinh miệt, liên tiếp bóp cò súng, ‘Pằng pằng pằng’, liên tục năm phát đạn, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.

      Phải biết Cá mập ở ngoài mười mét, phạm vi từ đến lớn, hỏa lực gần như cách nào chạm đến, nhưng này bị lệch phát súng nào, phải biết đó phải là cái bia, là động vật biết bơi, làm sao làm được?

      Cũng quên chống lại kẻ địch, cứ như vậy giương mắt nhìn biểu diễn, ngay cả Trình Thất cũng quên thở, thể tưởng tượng nổi, cũng chỉ là thế, ngay cả đường đạn cũng có thể chận lại, làm được thế này cũng kỳ quái, mặc dù Salsa có thể bắn chính xác, sai lầm, đuổi ít cá, nhưng vẫn còn rất nhiều con lưu luyến ở bốn phía, dám tiến đến, nhưng cũng rút lui.

      Tiếp tục như vậy phải biện pháp, bắt đầu tấn công mạnh lần nữa: " muốn chết xuất ra bản lĩnh xuất chúng của các người cho tôi!" Cũng nhắm ngay cá mập bắn, đáng tiếc phát trúng, nhưng cũng đẩy lùi hai đầu.

      Bầy cá mập tản , lại dám tiến lên, có lẽ là biết lợi hại, nhưng bản tính kiêu ngạo khiến cho bọn chúng muốn lùi bước, cho đến khi thân thể vết thương chồng chất mới chìm vào đáy biển, dám lỗ mãng.

      nếm được kẻ địch quá lợi hại, tức giận, vẫn cố gắng nuốt chững kẻ địch, lộ ra hàm răng bén nhọn lạnh lẽo, đồng loại từng con ngã xuống, giống như thù này báo phải là Cá mập.

      "Bành bạch!"

      "Chị Thất, chịu nổi!"

      "Tôi cũng được rồi!"

      Trình Thất bắn ra phát đạn cuối cùng, tức giận ném súng xuống, bất chấp mọi thứ, còn dư lại số lượng nhiều lắm, tin tưởng Salsa có thể giải quyết: "Lập tức chèo khỏi khu vực này cho tôi!"

      Cũng dám chậm trễ, tản ra khắp nơi, toàn bộ nổ lực tránh xa nơi nguy hiểm.

      Salsa cách nào phân tâm, ngồi xếp bằng, chờ đợi con vật hung hãn lộ ra mặt nước, khu vực màu đỏ chặn lại tầm mắt của , căn bản nhìn thấy bọn chúng ở nơi nào, có, có nghĩa là nguy hiểm qua, quả nhiên, ‘Ầm’ tiếng lớn, con Cá mập cái miệng há to như chậu máu nhảy khỏi mặt nước, khoảng cách này, tuyệt đối có thể đem toàn bộ bè gỗ lật nghiêng, vậy mà có người còn nhanh hơn, đợi nó nhảy ra giây, hai mắt như con báo, thân thể uốn cong bắn ra biển, tiếng súng chấm dứt.

      "Ôi trời ơi!!, ấy vẫn là người sao?" lúc lâu, Ma Tử mới thở ra, câu như vậy, từng lần kia, đến nay cũng còn chưa tiêu hóa xong, nhớ hình ảnh khi đó cũng giống như bây giờ, đoàn người bị hoàn toàn vây, vài khung súng máy nả đạn hướng về phía bọn họ ở trong kho hàng tàn nhẫn giết hại, bắn được người, lại trốn thoát, chỉ có chờ cái chết.

      Mà bé đó làm ra hành động giật nảy mình, cư nhiên cầm súng phá hỏng từng đường đạn, nếu phải đầu óc tốt, người nghịch thiên như thế này, hôm nay càng thêm bội phục thôi.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 005: Làm trái ý trời (3)


      Trình Thất càng ngày càng cảm giác mình nhặt được bảo vật, còn nhớ lúc đầu, đứa này mới mười tuổi, bị cha mẹ nhét vào trạm xe lửa ngày đêm, cứ như vậy ngây ngốc đứng ở trong góc hai mươi bốn giờ, ăn uống, kéo bé, nhưng chịu , ba đến đón , thể chạy loạn.

      Lúc ấy Trình Thất nở nụ cười, tận mắt nhìn thấy người đàn ông kia bỏ bé lại rồi bước lên xe lửa, vốn chỉ tò mò xem rốt cuộc bé ngu ngốc tới mức nào, cuối cùng khơi dậy chút lòng thương hại, buộc phải mang về, trong lúc vô tình phát bé có linh cảm tương đối chuẩn xác, cầm ná bắn chim, rất nhiều lần, mỗi lần đều cùng vị trí, vì vậy bắt đầu dạy bắn súng.

      Học cũng rất mau, phụ mong đợi của mọi người, tới mấy năm là tay súng thần.

      "Chậc, chậc, chậc, trâu bò!" Lộ Băng dựng thẳng ngón cái, lòng , phải là người, chính là thần của bọn họ.

      Sau khi Salsa nhìn thấy còn Cá mập theo tới, mới thả súng xuống, khóe miệng vẫn còn giữ nụ cười tà ác, đưa tay xoa xoa khuôn mặt tươi cười cứng ngắc, trước kia mỗi lần bắn người, chị đều cười như vậy, nhưng cảm thấy cũng thoải mái, khóe miệng cũng mỏi nhừ, xoay người nâng súng lên tranh công: "Chị, nhìn xem em rất mệt mỏi, sau khi trở về, mua Ice Cream cho em chứ?"

      Mỗi lần giúp đoàn người, bọn họ cũng mua cho , muốn cũng phải là loại Ice Cream bình thường, mà là Ice Cream Hoằng Nhớ, chỉ nghĩ đến chút. . . . . . Hút hút, miệng đầy nước miếng.

      Còn tưởng rằng bé muốn gì, vừa nghe Ice Cream, cũng tiếc hận lắc đầu, bé cũng chút tiền đồ rồi, ông trời rất công bằng, cho bé xinh đẹp như nàng tiên, tài năng vượt sức tưởng tượng của người khác, lại lấy hơn phân nửa trí khôn, mà lại còn là bản tính trời sinh.

      "Đứa ngốc!" Con ngươi Trình Thất có chút chua xót, sau khi hai chữ như vậy, liền nữa, đây chính là cứu mạng cả đoàn người, lại chỉ cần Ice Cream, hi vọng bé có thể tham lam nhiều hơn chút.

      Sau khi thoát khỏi hiểm cảnh, Trình Thất càng thêm lộ ra thần thái sáng láng, biết mọi người còn chưa tỉnh hồn, đứng lên, mặt mày hớn hở vỗ vỗ tay khích lệ : "Biết cái này gọi là gì ? Số mạng chưa dứt, có bao nhiêu người có thể ở trong bầy Cá mập còn sống? Cái này chúng ta nên kiêu ngạo, tương lai có thể viết thành quyển tiểu thuyết thám hiểm, nhất định bán chạy! Đây cũng là cách phát tài đúng đắn!"

      Sau khi nghe xong, đoàn người vẫn bộ dạng còn hơi sức, Ma Tử ngửa đầu nhìn thống lĩnh, cho ra nguyên nhân: "Có thể bán chạy hay tôi biết, tôi chỉ biết đạn của chúng ta cũng hết!" Lấy cái gì đấu với người ta?

      ‘Ầm! ’

      "Trời ạ, Chị Thất, Chị Thất, chị làm sao vậy? Chị Thất. . . . . . !"

      Trình Thất nằm ở trong ngực Ma Tử, im lặng hỏi ông trời, có người nào thê thảm hơn so với ? Ông trời, ông cưng chìu tên cháu trai kia, cũng nên thiên vị như vậy chứ?

      "Chị Thất, chị có sao chứ?" Lộ Băng gặp người mắt vẫn mở, rất tự trách hỏi: "Chúng ta còn đánh nữa hay ?"

      Cả khuôn mặt nào đó gần như vặn vẹo, dữ tợn gằn từng chữ: "Cho dù dùng bán súng đập, lão nương cũng muốn đập chết tên cháu trai !" Cho rằng như vậy có thể ngăn cản tôi sao? Cũng tin có quỷ, nếu cái này là ý trời, lão nương cũng muốn làm trái ý trời!

      http://***************.com/images/smilies/icon_clap.gif

      Chương 006: Trời ban cơ hội tốt (1)


      bên kia, tình cảnh ngược lại, chỉ có thể làm cho Trình Thất hận đến dậm chân, mặt biển xa xôi sóng lớn, hơn mười chiếc du thuyền vóc dáng to lớn kiêu ngạo tiến về phía đảo, dường như người đàn ông thích thanh tĩnh, mình ngồi nhìn bầu trời xanh mây trắng, tay lắc chất lỏng trong chén, tay rất hưởng thụ gõ vào chiếc ghế tay vịn.

      ngón tay cái mang chiếc nhẫn màu đỏ sậm sặc sỡ chói mắt, mắt phượng khép chặt, cái bàn tròn đầy bào như vi cá chưa từng động đến, thậm chí khinh thường liếc nhìn cái, gió biển sảng khoái thổi mái tóc phất phơ, tóc đen nổi loạn vỗ da thịt màu mật ong, tạo nên hình ảnh vô cùng đẹp mắt.

      Núp ở chỗ tối, Hàn Dục cũng được xem là người đàn ông Phương Đông đẹp trai nhất, nhì, nhưng so với đại ca, chênh lệch khá xa, nhìn người đàn ông ngồi đó 2 giờ, chưa từng nhúc nhích, chợt đau lòng, vì sao bóng lưng độc như thế? Có lẽ Bạch Diệp Thành đúng, đại ca nên có hồng nhan tri kỷ làm bạn.

      em trước sau vẫn là em, vẫn tìm được người phụ nữ chu đáo và ngọt ngào, cho dù đứng được cao tới đâu, cũng phải ăn thức ăn của loài người lớn lên sao? Thất Tình Lục Dục, mọi thứ ít, chẳng biết tại sao ấy chưa bao giờ từng có hành động thân mật với phụ nữ, cho dù là xì căng đan. . . . . .

      Chẳng lẽ là bởi vì chuyện nhà họ Lạc, cho nên. . . . . .

      Còn nhớ chuyện mẹ kế của Hành chết, đại ca đến nay còn nhớ ?

      ‘Lạc Viêm Hành, mày là tên súc sinh, ngay cả cha ruột của mình cũng giết, trai, chị của mày, mặc dù cùng mẹ, nhưng cũng chảy chung dòng máu, tại sao mày có thể xuống tay cho được? Đúng vậy, hôm nay mày thành người rồi, có ích lợi gì? Lòng dạ của mày đen tối, cả đời cũng biết cái gì là tình người ấm lạnh, có câu cha thế nào con thế đấy, tương lai con của mày cũng phát điên giống như mày . . . . . .’

      Đại ca chỉ cười lạnh, sau khi người phụ nữ đó câu kế tiếp, ấy rút súng bắn chết, đừng từ đó về sau, trước kia cũng vậy, theo đại ca cũng 15 năm, chưa bao giờ thấy đại ca nở nụ cười, còn trẻ nhưng già dặn, quyết định mọi kế sách, gương mặt đó chưa từng xuất tức giận, cũng chưa từng có buồn bã, cho dù là chuyện to lớn, gặp nguy loạn.

      Nếu ngày nào đó ấy cười lên, mới là kỳ quái, nhưng điều này cũng là chuyện tốt, đại ca uy phong bốn phương, cũng cợt nhã, ra làm cho thuộc hạ cảm thấy lo lắng, rất sợ bị tai vạ, hết lòng hết dạ, chẳng qua làm em, nên phát ra chút bực tức thôi.

      "Cũng biết trong lòng ấy nghĩ cái gì, nghe Hạo Vũ , ấy ở chỗ này tìm người, ấy có thể tìm người nào?" Bạch Diệp Thành bưng ly Brandy xuất , cũng cảm thấy cuộc sống của đại ca quá mức đơn điệu, mỗi ngày trừ công việc chính là công việc, trong đầu đều là sắp đặt mọi thứ làm thế nào để đem những người an phận từng bước từng bước giẫm đạp dưới lòng bàn chân, hoạt động giải trí gì cũng tham dự.

      ràng có bản lĩnh lật tay làm mây, úp tay làm mưa, giai nhân muốn leo lên đếm xuể, bao nhiêu cuộc thi hoa hậu của các quốc gia, tuyển ra quán quân luôn đưa tới tay ấy, khen thưởng cho bọn họ, đối xử đến bực này, nhưng người phải của mình hưởng thụ, thể tưởng tượng nổi.

      Từ trước đến giờ, Hàn Dục trầm mặc ít , làm việc chững chạc, mặc dù hiểu suy nghĩ của Bạch Diệp Thành, cũng nghiêm chỉnh đáp lời: "Đàn ông chí ở bốn phương, quản ấy nghĩ thế nào làm gì?" Về phần tìm người, cũng có nghe qua, nhưng năm năm rồi, đại ca cũng còn cầu ra sức tìm kiếm, hỏi cũng chỉ vô ích thôi.

      "Thôi , cậu gần đỏ đỏ, Hàn Dục, cậu cũng nên tìm người tình mà khao bạn của cậu !" Bạch Diệp Thành đẹp trai khẽ hất mái tóc vàng sáng chói, ta ủy khuất bản thân, ngược lại tò mò nhìn người em : "Cậu đừng cho tôi biết, cậu chút cảm giác nào đối với phụ nữ?"

      Phụ nữ, phụ nữ, trừ phụ nữ còn có cái gì? Đại ca cũng vội, ta gấp cái gì?

      "Cảm giác này, phải có!" Duyên phận đến, trời cao tự an bài, trước mắt, lý tưởng lớn nhất của ta chính là quản lý tốt Long Hổ hội, thân là người đứng đầu bên cạnh đại ca, cũng thanh nhàn như vậy, tất cả công việc lớn trong hội suốt ngày chất thành núi, có cách nào trải nghiệm cảm giác của bang hội .

      thú vị, quá cổ hủ, Bạch Diệp Thành lắc đầu cái tiếp tục nhìn mặt biển xanh thẳm uống rượu, trong lúc vô tình nhìn thấy phía xa xa có ít người đung đưa, nghi ngờ nâng Ống Nhòm quan sát, thấy nhóm người liều mạng chèo bè gỗ liền ‘phụt’ tiếng phun rượu ra ngoài, sau đó kinh ngạc : "Đây là quay phim Tây du ký sao?"

      Thời đại gì rồi, mà còn có bè gỗ này, đem Ống Nhòm đưa về phía em tốt: "Mau nhìn , rất thú vị đấy. . . . . ."

      Hàn Dục thở dài lắc đầu cái, cách xa: "Nhàm chán!" Mê muội mất cả ý chí!

      Bên cạnh màn đêm dần đến, Trình Thất thành công đến được đảo Quan Nham, người người kéo dài hơi tàn, xuống bờ liền trốn vào phía sau Nham Thạch ngã xuống đất thở gấp, Salsa ủy khuất mở lòng bàn tay, tất cả đều vết phồng, chưa bao giờ mệt mỏi như vậy, trừ Bàn Tử giống người khác, đoàn người cũng gục xuống, trước kia làm rất nhiều cuộc buôn bán cũng bị phồng như vậy ?

      Trình Thất quan sát địa hình chút, hề có chút hình tượng nào, ngồi dậy dùng áo sơ mi quạt gió: "Vù vù. . . . . . Đợi. . . . . . Lão nương bắt được , lột da ta là thể!" Mệt chết .

      Bàn Tử ha ha vui vẻ: "Mọi người nghỉ ngơi trước, tôi xem tình hình chút!" Mệt ? ta cảm thấy chút nào, hổ là Lý Nguyên Bá sống lại. (Thời Tùy- Đường, nhà Lý Đường, Lý Nguyên Bá là con thứ 4 của Lý Uyên, tức là em trai của Lý Kiến Thành, Lý Thế Dân, Lý Nguyên Các).

      Tại trung tâm Đảo, Lạc Viêm Hành dẫn nhóm người tiến tới phía trước, thấy Trần Vĩnh Bình còn chưa tới, liền nhíu mày hỏi: "Người này giống như người chậm trễ, phải ?"

      "Đúng vậy a, theo lý là sớm đến rồi, cũng quá coi trọng chúng ta ?" Bạch Diệp Thành khó chịu chỉ trích, nhưng nghĩ lại, nhất định là có chuyện lớn gì nên bị chậm trễ, nếu , thể nào trễ được, đại ca đích thân tới, là đời trước của ta tu luyện được may mắn, giao dịch khổng lồ, mười thuyền súng máy đạn dược, lần đầu tiên ta trải nghiệm, há có thể đến trễ?

      Hàn Dục nhìn vòng bốn phía bố trí, xem như chặt chẽ, lính đánh thuê gần như đem trọn hòn đảo bao vây, con ruồi cũng khó mà đến gần, cũng yên tâm ít: " Hành, thằng nhóc này lần đầu làm ăn, có kinh nghiệm, làm trễ nãi, ngồi trước !" Chỉ hướng đình nghỉ mát nhiều năm trước xây dựng, sớm dọn dẹp sạch , ngồi ở bên trong, ngược lại rất sảng khoái.

      Lạc Viêm Hành liếc mắt nhìn đình nghỉ mát, dường như ngửi thấy bên trong mùi cống, lắc đầu cái: "Xem ra, còn phải đợi chút, khoan hãy , mỗi lần tới đảo này đều rất vội vã, còn chưa có cẩn thận xem xét qua, các người ở chỗ này chờ, tôi xung quanh chút!" cho người ta có cơ hội đáp lời, xoay người về phía chân núi.

      "À?" Hàn Dục sửng sốt, muốn cái gì, nhưng thấy đại ca đưa tay ý bảo câm miệng, thể làm gì khác hơn là cúi đầu, cứ như vậy nhìn người đàn ông, hai tay chắp sau lưng, từng bước, từng bước ra khỏi tầm mắt.

      "Đừng ấy, tôi cũng muốn vào, đình nghỉ mát là chúng ta xây, nhưng nhiều năm rồi, những người tới giao dịch đem nơi này biến thành hình dáng gì? Gõ, tường còn có cứt mũi, chậc, chậc, chậc!" Bạch Diệp Thành chán ghét lắc đầu, quá biết quý trọng rồi.

      Hàn Dục cảm giác yên lòng: "Tôi phải theo. . . . . ."

      " cái gì mà ? Phía đều là người của chúng ta, tại sao phải sợ ấy lạc hay sao? Cậu cứ thoải mái , đến đây, Hàn Dục, tôi với cậu chút chuyện đứng đắn, phụ nữ a, ra phải làm qua mới biết tuyệt vời thế nào. . . . . ."

      Khóe miệng Hàn Dục co quắp, tai nghe, tai ra, trước sau vẫn nhìn về phía Lạc Viêm Hành biến mất, tại sao trong lòng có cảm giác lo lắng vậy? Nhất định là đêm qua ngủ ngon.

      "Trời, là Nhị gia!"

      "Nhị gia!"

      Người đàn ông trông coi ở đảo vừa nhìn thấy mặt, vội vàng khom lưng chào.

      Lạc Viêm Hành vẫn chấp đôi tay sau lưng, bộ dạng như ông già dưới trăm tuổi, khí thế Quân Vương, giơ tay lên : "Tôi ra ngoài chút, các người đợi là được, có việc gì, ra ngoài vận động chút!"

      "Chuyện này. . . . . . ổn đâu?" Người đàn ông run rẩy cau mày, đảo bụi cây quá nhiều, ra khỏi nơi này, đoàn người sợ rằng khó có thể chăm sóc chu toàn, nhưng người trước mắt biến mất, quên , cái đảo này lại lớn như vậy, các cửa vào cũng thấy có thuyền bè đến gần, sài lang hổ báo, đừng có, ngay cả có, cũng phải đối thủ của người này.

      http://***************.com/images/smilies/icon_clap.gif
      mal, Rubyzjnvulinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :